Thiếp Thân Đặc Công
Chương 385: Chiến bại bỏ mình
Trong trường hợp này đã có người bắt đầu sợ hãi. Trên khán đài, Tần Dũng đã bắt đầu không thể ngồi yên, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt toát lên một vẻ bất khả tư nghị. Hắn vừa rồi có thể nhìn ra Ngô Lực rõ ràng là rơi vào thế hạ phong, đúng là bị Phương Dật Thiên một quyền đánh cho liên tục lui về phía sau!
Cửu gia cũng có chút ngồi không yên, hắn đột nhiên vẫy vẫy tay thì thầm vài câu với một đại hán mặc hắc y bên cạnh. Tên đại hán mặc hắc y kia liền lặng lẽ tránh ra. Một chi tiết biến hóa này ngay lập tức bị ông chủ Trương nhìn thấy ông chủ Trương ánh mắt trầm xuống trong mắt có một tia huyết sắc dữ tợn chợt lóe lên rồi sau đó hắn cùng với Tiểu Đao và Hầu Quân nhẹ giọng nói vài câu.
Tiểu Đao cùng Hầu Quân trong mắt lập tức lạnh lẽo như đao, ẩn ẩn dần hiện ra sát khí. Ánh mắt bọn họ thoáng nhìn về chiếc gói to trên tay ông chủ Trương, nhẹ nhàng điều khiển thân thể để có thể lập tức tiến tới lấy súng 05!
Trên lôi đài
Phương Dật Thiên sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt tựa hồ có hai luồng hỏa diễm thiêu đốt, trong ánh mắt ẩn ẩn một phiến quang mang ửng đỏ cực nóng, nhìn chằm chằm Ngô Lực phía trước giống như là đang nhìn một người chết!
Ngô Lực trong lòng đầy lửa giận, bi phẫn cực kỳ. Trên trán hiện ra từng đạo gân xanh trông cực kỳ dữ tợn, bắp thịt cả người nổi lên. Hắn không tin không chiến thắng được Phương Dật Thiên, lúc này hắn mang sức mạnh toàn thân ra sử dụng. Đôi mắt đỏ bừng tràn đây tơ máu nhìn thoáng qua dữ tợn như ác quỷ đến từ Luyện Ngục!
-A a! Con mẹ nó! Ta không tin không giết được ngươi!
Ngô Lực nổi giận gầm lên một tiếng, lại một lần nữa nhằm hướng Phương Dật Thiên lao tới. Vù một tiếng chân phải của hắn quét ngang,. một cước này cực kỳ mạnh mẽ. Trong không khí vang lên một tiếng xé gió bén nhọn! Đối mặt một cước cường hãn hung mãnh dị thường này của Ngô Lực, đối thủ bình thường đều chọn tránh né! Chân chính có thể đón đỡ chiêu này không có được mấy người!
Nhưng mà Phương Dật Thiên không có chút ý tứ muốn tránh né. Hàn quang trong mắt hắn chợt nổ ra rồi sau đó nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay trái dựng thẳng lên chắn ngang người
Phanh!
Phương Dật Thiên sắc mặt vẫn như cũ, thân thể bất động, dựa vào lực lượng cánh tay trái cường ngạnh chống đỡ một cước quét ngang của Ngô Lực!
Rồi sau đó quyền phải của Phương Dật Thiên xuất ra mang theo lực lượng cường đại đánh về phía đầu gối chân phải của Ngô Lực!
Rắc rắc!
Một tiếng chói tai vang lên xương bánh chè chỗ đầu gối chân phải của Ngô Lực đúng là bị Phương Dật Thiên dùng một quyền cực kỳ hung mãnh trực tiếp đánh gãy! Ngô Lực kêu thảm một tiếng thân hình ngã xuống. Lúc đó lại thấy Phương Dật Thiên bay lên, Thập nhị cầm long thủ xảo diệu trực tiếp bắt được cánh tay phải của Ngô Lực xoay ngược ra sau.Phương Dật Thiên đã từ Thập nhị cầm long thủ chuyển biến thành Tỏa hầu cầm nã thủ trực tiếp kìm chặt cổ họng của Ngô Lực!
Hết thảy những động tác này thoáng như là nước chảy mây bay,liền mạch lưu loát không chút hoa mỹ. Từng chiêu từng thức đều là từ trong vô số lần vào sinh ra tử đối chiến mà luyện thành! Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, có thể nói là phát huy tác dụng vô cùng nhuần nhuyễn!
-Thật thất vọng quá, chỉ dùng tám thành lực lượng ngươi đã không thể chịu nổi, lại còn đòi đối chiến với ta! Đừng nói là ngươi, kể cả cao thủ được đạo tạo từ trại huấn luyện ở Seberia đến đây cũng chưa chắc là đối thủ của ta lúc này!
Phương Dật Thiên ở bên tai của Ngô Lực nhẹ nhàng nói, sau đó giống giận một tiếng trên thân đúng là ẩn hiện một tia nhàn nhạt hơi thở tinh huyết,sát khí ngưng tụ cực kỳ nồng nặc, thoáng như nộ hải ba đào trong mắt hắn bạo phát ra!
Trong một khắc đó dưới lôi đài Tiểu Đao ngầm hểu vươn cánh tay phải gắt gao bưng kín hai mắt của Lâm Thiểm Tuyết!
-Chậm đã, hạ thủ lưu tình!
Cửu gia hét to. Nhưng mà, Phương Dật Thiên khóe miệng cũng nổi lên một tia lạnh lẽo, tay phải đang dùng tỏa hầu cầm nã thủ nhẽ nhàng bóp một cái.
Một tiếng xương gãy rất nhỏ vang lên, thân thể của Ngô Lục lập tức xụi lơ nhưng hai mắt của hắn vẫn trợn trừng lên, không cam lòng nhìn về phía của Phương Dật thiên.
Chiến bại bỏ mình!
Đây là quy củ của hắc quyền. Trên lôi đài nếu hắn không địch lại Ngô Lực bị Ngô Lực giết chết hắn cũng không oán không hối hận đồng dạng Ngô Lực một khi đã thua như vậy phải trả giá bằng sinh mệnh của mình! Hắn cũng tuyệt đối không vì thương hại mà thả cho Ngô Lực một con đường sống, đó tuyệt đối là thả hổ về rừng.
Đã là địch, giết không tha! Đây là quan điểm của hắn ở chiến trường năm đó cho dù là trở về thành phố điểm này cũng không quá thay đổi!
-Phương Dật Thiên! Ngươi thật ngông cuồng!
Tần Dũng đứng dậy quát to. cùng lúc đó những căn phòng phòng bí mật của hội trường đột nhiên mở cửa, từ bên trong lao ra hơn hai mươi người tay cầm vũ khí!
-Tất cả đứng yên, ai manh động ta lập tức bắn nát sọ Cửu gia!
Một tiếng trầm thấp giống như tiếng sấm rền vang lên, Tiểu Đao sau khi lên tiếng lập tức bắn vài phát lên trần nhà! Toàn trường tức khắc oanh động, sau đó hết thảy lại khôi phục yên tĩnh. Mọi người nhìn về phía khán đài bên kia đã thấy ông chủ Trương, Tiểu Đao, Hầu Quân ba người cầm trong tay khẩu súng 05 đã lên nòng, họng súng nhằm ngay vào Cửu gia đang ngồi phía trên khán đài!
Ba khẩu súng 05 hướng vào, cho dù là Cửu gia bên kia có bảy tám người che chở cũng có thể lập tức biến thành tổ ong!
-Phương lão đệ tiếp lấy!
Ông chủ Trương hét lên một tiếng, tay ném khẩu súng lên trên lôi đài chỗ Phương Dật Thiên đang đứng. Phương Dật thiên duỗi tay tiếp nhận khẩu súng 05 đem đạn lên nòng, mở chốt bảo hiểm ra, hết thảy động tác hết sức thành thạo rồi sau đó khẩu súng của hắn hướng về phía Cửu gia, trong mắt mang theo một tia châm biếm trào phúng.
Cửu gia bên kia mấy chục nhân thủ cũng có vũ khí nóng, chăng qua đều là súng lục bình thường, một khẩu tự động cũng không có. Đối mặt với hỏa lực từ bốn khẩu 05 lập tức yếu thế hơn hẳn!
Vài chục người bên Cửu gia mặc dù chiếm ưu thế số đông nhưng chỉ cần 3 giây tất cả đều có thể bị diệt sạch. Quan trọng nhất là Cửu gia lúc này đang bị bốn khẩu súng chỉ vào, chỉ cần hắn thoáng có chút động tác, bốn khẩu súng kia sẽ không chút do dự mà bắn vào hắn. Hắn tuyệt đối không dám động đậy dưới tay bọn họ!
-Tốt, tốt. Quả thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Phương Dật Thiên ngươi rất có bản lĩnh, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có người dám chĩa súng vào ta!
Cửu gia lạnh lùng cười!
-Không dám không dám, quá khen quá khen!
Phương Dật Thiên lười nhác cười cười rồi sau đó chậm rãi tiêu sái rời khỏi lôi đài, ánh mắt bình tĩnh nhìn bốn phía.
-Các ngươi nên suy nghĩ cho sự an toàn của Cửu gia, các ngươi tốt nhất không được cử động, nếu không Cửu gia lập tức biến thành tổ ong!
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói xong liền bước về phía Cửu gia.
-Phương Dật Thiên, cho dù là các ngươi có thể giết ta nhưng các ngươi cho rằng có thể sống mà đi ra khỏi chỗ này sao?
Cửu gia lạnh lùng hỏi.
-Ha ha không sao cả. Ta chỉ là một tiểu nhân vật nếu có thể cùng Cửu gia đại nhân vật danh chấn thành phố Thiên Hải một mạng đổi một mạng là vinh hạnh của ta!
Phương Dật Thiên vẻ mặt vẫn không thay đổi cười cười hai mắt gắt gao nhìn chăm chú hướng về phía Cửu gia cùng bọn người xung quanh hắn!
-Thật sự ngươi muốn gì?
Cửu gia cũng là người trải qua nhiều sóng gió, lúc này rất bình tĩnh đối đáp.
-Ta có vài điều kiện muốn Cửu gia thực hiện!
Phương Dật Thiên cười cười nói.
-Điều kiện? Nói!
Cửu gia nhìn về phía Phương Dật Thiên bình thản trả lời
Cửu gia cũng có chút ngồi không yên, hắn đột nhiên vẫy vẫy tay thì thầm vài câu với một đại hán mặc hắc y bên cạnh. Tên đại hán mặc hắc y kia liền lặng lẽ tránh ra. Một chi tiết biến hóa này ngay lập tức bị ông chủ Trương nhìn thấy ông chủ Trương ánh mắt trầm xuống trong mắt có một tia huyết sắc dữ tợn chợt lóe lên rồi sau đó hắn cùng với Tiểu Đao và Hầu Quân nhẹ giọng nói vài câu.
Tiểu Đao cùng Hầu Quân trong mắt lập tức lạnh lẽo như đao, ẩn ẩn dần hiện ra sát khí. Ánh mắt bọn họ thoáng nhìn về chiếc gói to trên tay ông chủ Trương, nhẹ nhàng điều khiển thân thể để có thể lập tức tiến tới lấy súng 05!
Trên lôi đài
Phương Dật Thiên sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt tựa hồ có hai luồng hỏa diễm thiêu đốt, trong ánh mắt ẩn ẩn một phiến quang mang ửng đỏ cực nóng, nhìn chằm chằm Ngô Lực phía trước giống như là đang nhìn một người chết!
Ngô Lực trong lòng đầy lửa giận, bi phẫn cực kỳ. Trên trán hiện ra từng đạo gân xanh trông cực kỳ dữ tợn, bắp thịt cả người nổi lên. Hắn không tin không chiến thắng được Phương Dật Thiên, lúc này hắn mang sức mạnh toàn thân ra sử dụng. Đôi mắt đỏ bừng tràn đây tơ máu nhìn thoáng qua dữ tợn như ác quỷ đến từ Luyện Ngục!
-A a! Con mẹ nó! Ta không tin không giết được ngươi!
Ngô Lực nổi giận gầm lên một tiếng, lại một lần nữa nhằm hướng Phương Dật Thiên lao tới. Vù một tiếng chân phải của hắn quét ngang,. một cước này cực kỳ mạnh mẽ. Trong không khí vang lên một tiếng xé gió bén nhọn! Đối mặt một cước cường hãn hung mãnh dị thường này của Ngô Lực, đối thủ bình thường đều chọn tránh né! Chân chính có thể đón đỡ chiêu này không có được mấy người!
Nhưng mà Phương Dật Thiên không có chút ý tứ muốn tránh né. Hàn quang trong mắt hắn chợt nổ ra rồi sau đó nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay trái dựng thẳng lên chắn ngang người
Phanh!
Phương Dật Thiên sắc mặt vẫn như cũ, thân thể bất động, dựa vào lực lượng cánh tay trái cường ngạnh chống đỡ một cước quét ngang của Ngô Lực!
Rồi sau đó quyền phải của Phương Dật Thiên xuất ra mang theo lực lượng cường đại đánh về phía đầu gối chân phải của Ngô Lực!
Rắc rắc!
Một tiếng chói tai vang lên xương bánh chè chỗ đầu gối chân phải của Ngô Lực đúng là bị Phương Dật Thiên dùng một quyền cực kỳ hung mãnh trực tiếp đánh gãy! Ngô Lực kêu thảm một tiếng thân hình ngã xuống. Lúc đó lại thấy Phương Dật Thiên bay lên, Thập nhị cầm long thủ xảo diệu trực tiếp bắt được cánh tay phải của Ngô Lực xoay ngược ra sau.Phương Dật Thiên đã từ Thập nhị cầm long thủ chuyển biến thành Tỏa hầu cầm nã thủ trực tiếp kìm chặt cổ họng của Ngô Lực!
Hết thảy những động tác này thoáng như là nước chảy mây bay,liền mạch lưu loát không chút hoa mỹ. Từng chiêu từng thức đều là từ trong vô số lần vào sinh ra tử đối chiến mà luyện thành! Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, có thể nói là phát huy tác dụng vô cùng nhuần nhuyễn!
-Thật thất vọng quá, chỉ dùng tám thành lực lượng ngươi đã không thể chịu nổi, lại còn đòi đối chiến với ta! Đừng nói là ngươi, kể cả cao thủ được đạo tạo từ trại huấn luyện ở Seberia đến đây cũng chưa chắc là đối thủ của ta lúc này!
Phương Dật Thiên ở bên tai của Ngô Lực nhẹ nhàng nói, sau đó giống giận một tiếng trên thân đúng là ẩn hiện một tia nhàn nhạt hơi thở tinh huyết,sát khí ngưng tụ cực kỳ nồng nặc, thoáng như nộ hải ba đào trong mắt hắn bạo phát ra!
Trong một khắc đó dưới lôi đài Tiểu Đao ngầm hểu vươn cánh tay phải gắt gao bưng kín hai mắt của Lâm Thiểm Tuyết!
-Chậm đã, hạ thủ lưu tình!
Cửu gia hét to. Nhưng mà, Phương Dật Thiên khóe miệng cũng nổi lên một tia lạnh lẽo, tay phải đang dùng tỏa hầu cầm nã thủ nhẽ nhàng bóp một cái.
Một tiếng xương gãy rất nhỏ vang lên, thân thể của Ngô Lục lập tức xụi lơ nhưng hai mắt của hắn vẫn trợn trừng lên, không cam lòng nhìn về phía của Phương Dật thiên.
Chiến bại bỏ mình!
Đây là quy củ của hắc quyền. Trên lôi đài nếu hắn không địch lại Ngô Lực bị Ngô Lực giết chết hắn cũng không oán không hối hận đồng dạng Ngô Lực một khi đã thua như vậy phải trả giá bằng sinh mệnh của mình! Hắn cũng tuyệt đối không vì thương hại mà thả cho Ngô Lực một con đường sống, đó tuyệt đối là thả hổ về rừng.
Đã là địch, giết không tha! Đây là quan điểm của hắn ở chiến trường năm đó cho dù là trở về thành phố điểm này cũng không quá thay đổi!
-Phương Dật Thiên! Ngươi thật ngông cuồng!
Tần Dũng đứng dậy quát to. cùng lúc đó những căn phòng phòng bí mật của hội trường đột nhiên mở cửa, từ bên trong lao ra hơn hai mươi người tay cầm vũ khí!
-Tất cả đứng yên, ai manh động ta lập tức bắn nát sọ Cửu gia!
Một tiếng trầm thấp giống như tiếng sấm rền vang lên, Tiểu Đao sau khi lên tiếng lập tức bắn vài phát lên trần nhà! Toàn trường tức khắc oanh động, sau đó hết thảy lại khôi phục yên tĩnh. Mọi người nhìn về phía khán đài bên kia đã thấy ông chủ Trương, Tiểu Đao, Hầu Quân ba người cầm trong tay khẩu súng 05 đã lên nòng, họng súng nhằm ngay vào Cửu gia đang ngồi phía trên khán đài!
Ba khẩu súng 05 hướng vào, cho dù là Cửu gia bên kia có bảy tám người che chở cũng có thể lập tức biến thành tổ ong!
-Phương lão đệ tiếp lấy!
Ông chủ Trương hét lên một tiếng, tay ném khẩu súng lên trên lôi đài chỗ Phương Dật Thiên đang đứng. Phương Dật thiên duỗi tay tiếp nhận khẩu súng 05 đem đạn lên nòng, mở chốt bảo hiểm ra, hết thảy động tác hết sức thành thạo rồi sau đó khẩu súng của hắn hướng về phía Cửu gia, trong mắt mang theo một tia châm biếm trào phúng.
Cửu gia bên kia mấy chục nhân thủ cũng có vũ khí nóng, chăng qua đều là súng lục bình thường, một khẩu tự động cũng không có. Đối mặt với hỏa lực từ bốn khẩu 05 lập tức yếu thế hơn hẳn!
Vài chục người bên Cửu gia mặc dù chiếm ưu thế số đông nhưng chỉ cần 3 giây tất cả đều có thể bị diệt sạch. Quan trọng nhất là Cửu gia lúc này đang bị bốn khẩu súng chỉ vào, chỉ cần hắn thoáng có chút động tác, bốn khẩu súng kia sẽ không chút do dự mà bắn vào hắn. Hắn tuyệt đối không dám động đậy dưới tay bọn họ!
-Tốt, tốt. Quả thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Phương Dật Thiên ngươi rất có bản lĩnh, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có người dám chĩa súng vào ta!
Cửu gia lạnh lùng cười!
-Không dám không dám, quá khen quá khen!
Phương Dật Thiên lười nhác cười cười rồi sau đó chậm rãi tiêu sái rời khỏi lôi đài, ánh mắt bình tĩnh nhìn bốn phía.
-Các ngươi nên suy nghĩ cho sự an toàn của Cửu gia, các ngươi tốt nhất không được cử động, nếu không Cửu gia lập tức biến thành tổ ong!
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói xong liền bước về phía Cửu gia.
-Phương Dật Thiên, cho dù là các ngươi có thể giết ta nhưng các ngươi cho rằng có thể sống mà đi ra khỏi chỗ này sao?
Cửu gia lạnh lùng hỏi.
-Ha ha không sao cả. Ta chỉ là một tiểu nhân vật nếu có thể cùng Cửu gia đại nhân vật danh chấn thành phố Thiên Hải một mạng đổi một mạng là vinh hạnh của ta!
Phương Dật Thiên vẻ mặt vẫn không thay đổi cười cười hai mắt gắt gao nhìn chăm chú hướng về phía Cửu gia cùng bọn người xung quanh hắn!
-Thật sự ngươi muốn gì?
Cửu gia cũng là người trải qua nhiều sóng gió, lúc này rất bình tĩnh đối đáp.
-Ta có vài điều kiện muốn Cửu gia thực hiện!
Phương Dật Thiên cười cười nói.
-Điều kiện? Nói!
Cửu gia nhìn về phía Phương Dật Thiên bình thản trả lời
Tác giả :
Lương Thất Thiểu