Thiếp Thân Đặc Công
Chương 323: Ngươi Chỉ Cần Nói Một Câu
Bên trong phòng tập thể thao vang lên tiếng vỗ tay của Phương Dật Thiên, hắn hướng về phía ông chủ Trương, cười nói: "Thật lợi hại nha Trương lão bản, lực đạo cùng với tốc độ này so với năm đó cũng không có giảm đi chút nào a!"
Phanh
Trương lão bản nện một quyền thật lực lên bao cát rồi mới dừng lại, tiện tay cầm lấy cái khăn đang vắt trên hàng rào của võ đài lau mồ hôi, sau đó khoát lên vai, nhìn thấy Phương Dật Thiên liền cười đáp lễ: "Để Phương lão đệ chê cười rồi. Nghỉ ngơi suốt mấy năm quả thật thân thủ đã nặng nề hơn trước rất nhiều, chỉ là mỗi ngày đều nhàn rỗi không có việc gì nên vào đây vận động một chút ấy mà."
"Haha, Trương lão bản quá khiêm tốn rồi. Tôi còn định tìm ông để tỉ thí đây." Phương Dật Thiên vẫn cười ha hả, nhìn thấy Trương lão bản vung quyền đánh đấm mạnh mẽ đầy uy lực thật lòng hắn cũng muốn lên thử một phen.
Trương lão bản nghe vậy chỉ biết cười khổ lắc đầu, cầm lấy bao thuốc lá rút một điếu quăng cho Phương Dật Thiên, nói: "Con mẹ nó, đường đường là Chiến Lang chiến công lừng lẫy, uy danh hiển hách tìm tôi để đấu võ đài, đừng có đùa chứ? Cậu nghĩ tôi là người thấy chết mà vẫn đâm đầu vô chắc? Lần trước lôi đài tỉ thí với cậu đến giờ bộ xương già nua này vẫn còn ê ẩm đây."
"Cái gì mà uy danh hiển hách chứ, ông không đánh thì thôi. Lần trước chẳng phải tôi cũng đã chịu của ông mấy quyền còn gì." Phương Dật Thiên cười cười, nói.
"Đó là bởi vì cậu không toàn lực xuất thủ!" Trương lão bản nói xong liền từ trên võ đài nhảy xuống, nói tiếp "Đi! Đi uống rượu, hôm trước có một đối tác tặng tôi mấy bình Mao Thai, tôi vẫn đang lo uống rượu mà không có bạn đây"
"Mao Thai? Hảo tửu a! Nhưng ông cũng không nhìn xem hiện tại là khi nào, mới sáng sớm đã uống rượu sao?" Phương Dật Thiên thở ra một làn khói, cười nói.
"Sớm cái gì mà sớm, cũng sắp trưa rồi, mau đi thôi!" Trương lão bản vừa nói vừa kéo Phương Dật Thiên ra ngoài, hướng phòng làm việc của lão đi đến. Trên đường đi lão tranh thủ gọi điện kêu nhà bếp làm mấy thứ đồ nhắm, trực tiếp đưa tới văn phòng.
Rất nhanh, những thứ Trương lão bản phân phó đã được đưa tới, ngoài mấy món thông thường còn có nửa con lợn sữa quay, một con thỏ nướng, một mâm thịt gà, rượu chính là loại Mao Thai 50 năm, một bình này ngoài chợ có giá hơn một vạn, có thể xem là cực phẩm trong rượu đế.
Sau khi làm vài chén, Trương lão bản gắp một miếng lợn sữa quay cho vào miệng nhai, sau đó nhìn Phương Dật Thiên: "Nói đi, hôm nay cậu tìm tôi có việc gì?"
Phương Dật Thiên biết rõ Trương lão bản là người thẳng thắn, hắn cũng không giấu diếm nữa, cầm lấy bao thuốc lá trên bàn rút một điếu đưa cho Trương lão bản, sau đó hắn cũng đốt một điếu, rít một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói: "Ông có nghe nói đến Cửu gia, hoàng đế ngầm của Thiên Hải chưa?"
Trương lảo bản đang cầm hộp quẹt định đốt thuốc thoáng chút giật mình, sau đó lão liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói: "Đương nhiên biết, thời gian qua những nhân vật tiếng tăm ở Thiên Hải tôi đều đã thăm dò. Cửu gia này thật sự cũng không đơn giản, nghe nói các thế lực ngầm ở Thiên Hải đều bị hắn nắm trong tay. Như thế nào? Là cậu trêu chọc hắn hay hắn trêu chọc cậu?"
Phương Dật Thiên ảm đạm cười, nói: "Xem như hắn trêu chọc tôi đi, bất quá hiện tại, chính tôi cũng muốn gặp mặt hắn một lần."
Trương lão bản trong mắt hiện lên một tia quang mang dày đặc, nói: "Cửu gia ở Thiên Hải tuy nói là hùng cứ một phương, bất quá trong mắt tôi hắn chỉ là một tên tiểu nhân vật. Tôi thấy hắn thật sự quá liều lĩnh mới dám trêu chọc đến cậu. Nếu so với những gì mà cậu làm trước đây thì cái thế lực của hắn ở Thiên Hải hiện tại có là cái chim gì. Nói đi, cần tôi giúp cái gì?"
"Haha, nói là nói như vậy, nhưng Cửu gia ở đây dù sao cũng đã thâm căn cố đế, khó mà động vào được. Tôi nghĩ trước hết tìm hiểu một ít tin tức về hắn đã. Tốt nhất là điều tra xem nhân thủ dưới trướng hắn phân bố thế nào, sau đó là chỗ ở, thói quen sinh hoạt, bên người có bao nhiêu cao thủ bảo vệ..., từ từ tra ra hết." Phương Dật Thiên tựa hồ lười cầm đũa, trực tiếp cầm cái chân lợn quay lên cắn một cái, chậm rãi nhai nhai.
"Một tuần." Trương lão bản chìa đầu ngòn tay ra, nhàn nhạt nói.
"Sao?" Phương Dật Thiên có chút ngạc nhiên nhìn về phía Trương lão bản.
"Cho tôi thời gian một tuần, tôi sẽ phái người tìm hiểu những điều cậu vừa nói một cách rõ ràng." Trương lão bản nói một cách nhẹ nhàng, giống như việc mà mật thám của sở cảnh sát Thiên Hải đã thất bại so với việc lão sắp làm hoàn toàn không giống nhau.
"Nghe nói cục cảnh sát Thiên Hải đã vài lần phái mật thám điều tra nội tình của Cửu gia, bất quá cuối cùng đều chết một cách bí ẩn." Phương Dật Thiên cười cười.
"Cậu cho rằng cái đám mật thám vô dụng đó có thể so sánh với thuộc hạ của tôi? Thủ lĩnh quân phiệt ở Tam Giác Vàng, Lào, Myanmar có tên nào là dưới Cửu gia đâu. Chẳng phải cuối cùng đều bị tôi làm cho dở sống dở chết sao? Chỉ là một tên Bá Vương ở Thiên Hải thì đã tính là gì. Cậu yên tâm đi, chuyện tôi đã đáp ứng ngươi có khi nào nuốt lời đâu." Trương lão bản nhìn Phương Dật Thiên một cái, khẽ nói.
"Tôi không phải là không tin khả năng của ông, chỉ là muốn ông phái ra người nhiều một chút, dù sao cả thành phố Thiên Hải đều có cơ sở ngầm của Cửu gia tồn tại." Phương Dật Thiên ra vẻ trầm ngâm.
"Tti biết cậu lo lắng sẽ liên lụy đến tôi, cậu yên tâm đi, những người này đều là tinh anh đã từng trải qua sống chết, cho dù hành tung có bại lộ thì bọn hắn cũng sẽ lập tức kết liễu sinh mạng của mình, sẽ không để lộ dù chỉ một câu." Trương lão bản khẳng định nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy liền gật gật đầu, trong lòng dâng lên một trận cảm kích, bất quá hắn cũng không có nói ra. Có khi giao tình giữa nam nhân với nhau là vậy, không cần nói ra cũng có thể hiểu nhau được.
"Có cần vài khẩu súng không? Cậu dùng súng ngắm rất khá, có cần tôi chuẩn bị không? Đến lúc đó Cửu gia trước mặt cậu chỉ còn biết run rẩy. Haha"
"Đã hơn một năm không đụng tới, chỉ sợ không quen tay. Tạm thời không cần, tôi nghĩ cũng không nhất thiết phải dùng đến súng." Phương Dật Thiên uống một hớp rượu, nói.
"Với kỹ thuật bắn tỉa của cậu, cho dù trải qua 18 năm cũng sẽ không thể trật được! Bất quá với thân thủ của cậu tôi nghĩ cũng đủ rồi. Dùng súng ngược lại có nhiều hạn chế, dù sao đây cũng không phải là chiến trường mà là thành phố. Tôi sẽ cấp cho cậu mấy tên lính đánh thuê, những tên đó đều là những kẻ điên không sợ chết, có thể giúp một tay...Hay là cậu đơn giản nói một câu đi, tôi lập tức tìm một đội quân vũ trang đến san bằng địa bàn của Cửu gia!" Trương lão bản ánh mắt sáng lên, ra vẻ cuồng nhiệt.
Phương Dật Thiên nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười: "Con mẹ nó... Tôi nói ông đấy Trương lão bản, ông cho tôi là phần tử khủng bố chắc, tự dưng cầm đầu một nhóm mang súng AK chạy ra đường. Chỉ sợ chính quyền sẽ phái quân đội ra mà đem tôi tiêu diệt mất!"
"Haha, tôi không có ý này. Cái chính là muốn dọa Cửu gia. Tôi nghĩ mười mấy người trong tay cầm AK chỉa vào đầu hắn, cảnh tượng đó khẳng định là rất kích thích, khẳng định khi đó Cửu gia nếu không chết giấc thì cũng vãi cả ra quần." Trương lão bản cười ha hả, bưng chén rượu lên làm một ngụm.
"Tiếp tục uống rượu, đừng vì một tên Cửu gia mà làm mất nhã hứng của chúng ta."
Phương Dật Thiên cũng cười, bưng chén rượu lên cùng Trương lão bản cạn một cái.
Mao Thai quả không hổ danh là vua rượu đế, vào miệng mới đầu nghe mềm mại rồi hơi rượu bắt đầu nồng lên, sau đó để lại dư vị êm dịu vô cùng tận.
Cứ ngươi một chén ta một chén như thế, lúc sau ánh mắt Trương lão bản bắt đầu nổi lên một tia cuồng nhiệt. Cái cảm giác lúc còn trong cuộc sống ngày ngày đối mặt với súng ống, với máu tanh nhất thời dâng lên trong lòng, lão nhìn về phía Phương Dật Thiên, nói:
"Nghỉ ngơi vài năm thật đúng là nhớ cái cảm giác kích thích ngày trước. Nói đi, tôi chỉ cần một câu của cậu!"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, hỏi: "Ông bảo tôi nói cái gì?"
"Tôi nghĩ một mình cậu đơn thương độc mã quyết đấu cùng Cửu gia chẳng có gì thú vị cả. Chi bằng thêm tôi đi, chỉ cần một lời của cậu, tôi với cậu lập tức đi giết hắn."
Trong ánh mắt sắc bén của Trương lão bản lúc này sát khí đã dày đặc, so với sát khí lúc hắn chưa rời khỏi cuộc sống kia tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém.
"Ông bình tĩnh một chút đi. Vất vả lắm mới từ bỏ được kiếp sống chém giết năm đó, chẳng lẽ ông muốn vì việc này mà bị cuốn vào một lần nữa? Hơn nữa, ông không tin vào năng lực của tôi sao?" Trong lòng Phương Dật Thiên nổi lên một tia ấm áp, nhẹ nhàng nói.
"Tin thì tin, chỉ là tôi có chút ngứa tay, có lẽ thật sự tôi không quen cuộc sống an nhàn hưởng thụ kiểu này." Trương lão bản cười cười, nói.
"Cuộc sống bình thường có gì không tốt. Bản thân tôi muốn sống an nhàn thì một chút phiền phức có là gì. Nhưng tôi là thân bất do kỷ a." Phương Dật Thiên có chút cảm thán nói.
Trương lão bản tựa hồ nghe ra cái gì, hai mắt nhíu lại, hỏi: "Còn có chuyện phiền phức nào lớn hơn Cửu gia sao?"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, sau đó cười cười: "Không có gì, tiếp tục uống rượu. Rượu ngon thế này không thể bỏ phí được!"
"Tôi há sợ cậu chắc? Đến lúc ngươi say bò ra đừng trách lão già này không báo trước nhé." Trương lão bản cười lớn nói.
"Ông đừng xem thường tửu lượng của tôi, chưa biết hôm nay ai là người bò ra trước a!" Phương Dật Thiên hào hứng nói, tiếp tục rót đầy rồi cùng Trương lão bản cạn chén.
Bên trong văn phòng hai nam nhân ăn uống linh đình, kẻ ăn miếng lớn, người uống ngụm lớn, đồ ăn thức uống đều dùng tay mà bốc, nếu người ngoài trông thấy nhất định sẽ cho là bất nhã nhưng hai người họ cũng không có chút kiêng kị.
Có lẽ, chi những nam nhân từng có sinh tử chi giao, vì đối phương có thể không tiếc cả mạng sống thì mới có thế bộc lộ bản tính thật sự của mình mà cùng nhau vui vẻ như vậy.
Cũng chỉ có những nam nhân chân chính mới hiểu được lạc thú khi một tay tu rượu, một tay xé thịt. Đó cũng là một loại khí khách không dễ gì có được!
Phanh
Trương lão bản nện một quyền thật lực lên bao cát rồi mới dừng lại, tiện tay cầm lấy cái khăn đang vắt trên hàng rào của võ đài lau mồ hôi, sau đó khoát lên vai, nhìn thấy Phương Dật Thiên liền cười đáp lễ: "Để Phương lão đệ chê cười rồi. Nghỉ ngơi suốt mấy năm quả thật thân thủ đã nặng nề hơn trước rất nhiều, chỉ là mỗi ngày đều nhàn rỗi không có việc gì nên vào đây vận động một chút ấy mà."
"Haha, Trương lão bản quá khiêm tốn rồi. Tôi còn định tìm ông để tỉ thí đây." Phương Dật Thiên vẫn cười ha hả, nhìn thấy Trương lão bản vung quyền đánh đấm mạnh mẽ đầy uy lực thật lòng hắn cũng muốn lên thử một phen.
Trương lão bản nghe vậy chỉ biết cười khổ lắc đầu, cầm lấy bao thuốc lá rút một điếu quăng cho Phương Dật Thiên, nói: "Con mẹ nó, đường đường là Chiến Lang chiến công lừng lẫy, uy danh hiển hách tìm tôi để đấu võ đài, đừng có đùa chứ? Cậu nghĩ tôi là người thấy chết mà vẫn đâm đầu vô chắc? Lần trước lôi đài tỉ thí với cậu đến giờ bộ xương già nua này vẫn còn ê ẩm đây."
"Cái gì mà uy danh hiển hách chứ, ông không đánh thì thôi. Lần trước chẳng phải tôi cũng đã chịu của ông mấy quyền còn gì." Phương Dật Thiên cười cười, nói.
"Đó là bởi vì cậu không toàn lực xuất thủ!" Trương lão bản nói xong liền từ trên võ đài nhảy xuống, nói tiếp "Đi! Đi uống rượu, hôm trước có một đối tác tặng tôi mấy bình Mao Thai, tôi vẫn đang lo uống rượu mà không có bạn đây"
"Mao Thai? Hảo tửu a! Nhưng ông cũng không nhìn xem hiện tại là khi nào, mới sáng sớm đã uống rượu sao?" Phương Dật Thiên thở ra một làn khói, cười nói.
"Sớm cái gì mà sớm, cũng sắp trưa rồi, mau đi thôi!" Trương lão bản vừa nói vừa kéo Phương Dật Thiên ra ngoài, hướng phòng làm việc của lão đi đến. Trên đường đi lão tranh thủ gọi điện kêu nhà bếp làm mấy thứ đồ nhắm, trực tiếp đưa tới văn phòng.
Rất nhanh, những thứ Trương lão bản phân phó đã được đưa tới, ngoài mấy món thông thường còn có nửa con lợn sữa quay, một con thỏ nướng, một mâm thịt gà, rượu chính là loại Mao Thai 50 năm, một bình này ngoài chợ có giá hơn một vạn, có thể xem là cực phẩm trong rượu đế.
Sau khi làm vài chén, Trương lão bản gắp một miếng lợn sữa quay cho vào miệng nhai, sau đó nhìn Phương Dật Thiên: "Nói đi, hôm nay cậu tìm tôi có việc gì?"
Phương Dật Thiên biết rõ Trương lão bản là người thẳng thắn, hắn cũng không giấu diếm nữa, cầm lấy bao thuốc lá trên bàn rút một điếu đưa cho Trương lão bản, sau đó hắn cũng đốt một điếu, rít một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói: "Ông có nghe nói đến Cửu gia, hoàng đế ngầm của Thiên Hải chưa?"
Trương lảo bản đang cầm hộp quẹt định đốt thuốc thoáng chút giật mình, sau đó lão liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói: "Đương nhiên biết, thời gian qua những nhân vật tiếng tăm ở Thiên Hải tôi đều đã thăm dò. Cửu gia này thật sự cũng không đơn giản, nghe nói các thế lực ngầm ở Thiên Hải đều bị hắn nắm trong tay. Như thế nào? Là cậu trêu chọc hắn hay hắn trêu chọc cậu?"
Phương Dật Thiên ảm đạm cười, nói: "Xem như hắn trêu chọc tôi đi, bất quá hiện tại, chính tôi cũng muốn gặp mặt hắn một lần."
Trương lão bản trong mắt hiện lên một tia quang mang dày đặc, nói: "Cửu gia ở Thiên Hải tuy nói là hùng cứ một phương, bất quá trong mắt tôi hắn chỉ là một tên tiểu nhân vật. Tôi thấy hắn thật sự quá liều lĩnh mới dám trêu chọc đến cậu. Nếu so với những gì mà cậu làm trước đây thì cái thế lực của hắn ở Thiên Hải hiện tại có là cái chim gì. Nói đi, cần tôi giúp cái gì?"
"Haha, nói là nói như vậy, nhưng Cửu gia ở đây dù sao cũng đã thâm căn cố đế, khó mà động vào được. Tôi nghĩ trước hết tìm hiểu một ít tin tức về hắn đã. Tốt nhất là điều tra xem nhân thủ dưới trướng hắn phân bố thế nào, sau đó là chỗ ở, thói quen sinh hoạt, bên người có bao nhiêu cao thủ bảo vệ..., từ từ tra ra hết." Phương Dật Thiên tựa hồ lười cầm đũa, trực tiếp cầm cái chân lợn quay lên cắn một cái, chậm rãi nhai nhai.
"Một tuần." Trương lão bản chìa đầu ngòn tay ra, nhàn nhạt nói.
"Sao?" Phương Dật Thiên có chút ngạc nhiên nhìn về phía Trương lão bản.
"Cho tôi thời gian một tuần, tôi sẽ phái người tìm hiểu những điều cậu vừa nói một cách rõ ràng." Trương lão bản nói một cách nhẹ nhàng, giống như việc mà mật thám của sở cảnh sát Thiên Hải đã thất bại so với việc lão sắp làm hoàn toàn không giống nhau.
"Nghe nói cục cảnh sát Thiên Hải đã vài lần phái mật thám điều tra nội tình của Cửu gia, bất quá cuối cùng đều chết một cách bí ẩn." Phương Dật Thiên cười cười.
"Cậu cho rằng cái đám mật thám vô dụng đó có thể so sánh với thuộc hạ của tôi? Thủ lĩnh quân phiệt ở Tam Giác Vàng, Lào, Myanmar có tên nào là dưới Cửu gia đâu. Chẳng phải cuối cùng đều bị tôi làm cho dở sống dở chết sao? Chỉ là một tên Bá Vương ở Thiên Hải thì đã tính là gì. Cậu yên tâm đi, chuyện tôi đã đáp ứng ngươi có khi nào nuốt lời đâu." Trương lão bản nhìn Phương Dật Thiên một cái, khẽ nói.
"Tôi không phải là không tin khả năng của ông, chỉ là muốn ông phái ra người nhiều một chút, dù sao cả thành phố Thiên Hải đều có cơ sở ngầm của Cửu gia tồn tại." Phương Dật Thiên ra vẻ trầm ngâm.
"Tti biết cậu lo lắng sẽ liên lụy đến tôi, cậu yên tâm đi, những người này đều là tinh anh đã từng trải qua sống chết, cho dù hành tung có bại lộ thì bọn hắn cũng sẽ lập tức kết liễu sinh mạng của mình, sẽ không để lộ dù chỉ một câu." Trương lão bản khẳng định nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy liền gật gật đầu, trong lòng dâng lên một trận cảm kích, bất quá hắn cũng không có nói ra. Có khi giao tình giữa nam nhân với nhau là vậy, không cần nói ra cũng có thể hiểu nhau được.
"Có cần vài khẩu súng không? Cậu dùng súng ngắm rất khá, có cần tôi chuẩn bị không? Đến lúc đó Cửu gia trước mặt cậu chỉ còn biết run rẩy. Haha"
"Đã hơn một năm không đụng tới, chỉ sợ không quen tay. Tạm thời không cần, tôi nghĩ cũng không nhất thiết phải dùng đến súng." Phương Dật Thiên uống một hớp rượu, nói.
"Với kỹ thuật bắn tỉa của cậu, cho dù trải qua 18 năm cũng sẽ không thể trật được! Bất quá với thân thủ của cậu tôi nghĩ cũng đủ rồi. Dùng súng ngược lại có nhiều hạn chế, dù sao đây cũng không phải là chiến trường mà là thành phố. Tôi sẽ cấp cho cậu mấy tên lính đánh thuê, những tên đó đều là những kẻ điên không sợ chết, có thể giúp một tay...Hay là cậu đơn giản nói một câu đi, tôi lập tức tìm một đội quân vũ trang đến san bằng địa bàn của Cửu gia!" Trương lão bản ánh mắt sáng lên, ra vẻ cuồng nhiệt.
Phương Dật Thiên nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười: "Con mẹ nó... Tôi nói ông đấy Trương lão bản, ông cho tôi là phần tử khủng bố chắc, tự dưng cầm đầu một nhóm mang súng AK chạy ra đường. Chỉ sợ chính quyền sẽ phái quân đội ra mà đem tôi tiêu diệt mất!"
"Haha, tôi không có ý này. Cái chính là muốn dọa Cửu gia. Tôi nghĩ mười mấy người trong tay cầm AK chỉa vào đầu hắn, cảnh tượng đó khẳng định là rất kích thích, khẳng định khi đó Cửu gia nếu không chết giấc thì cũng vãi cả ra quần." Trương lão bản cười ha hả, bưng chén rượu lên làm một ngụm.
"Tiếp tục uống rượu, đừng vì một tên Cửu gia mà làm mất nhã hứng của chúng ta."
Phương Dật Thiên cũng cười, bưng chén rượu lên cùng Trương lão bản cạn một cái.
Mao Thai quả không hổ danh là vua rượu đế, vào miệng mới đầu nghe mềm mại rồi hơi rượu bắt đầu nồng lên, sau đó để lại dư vị êm dịu vô cùng tận.
Cứ ngươi một chén ta một chén như thế, lúc sau ánh mắt Trương lão bản bắt đầu nổi lên một tia cuồng nhiệt. Cái cảm giác lúc còn trong cuộc sống ngày ngày đối mặt với súng ống, với máu tanh nhất thời dâng lên trong lòng, lão nhìn về phía Phương Dật Thiên, nói:
"Nghỉ ngơi vài năm thật đúng là nhớ cái cảm giác kích thích ngày trước. Nói đi, tôi chỉ cần một câu của cậu!"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, hỏi: "Ông bảo tôi nói cái gì?"
"Tôi nghĩ một mình cậu đơn thương độc mã quyết đấu cùng Cửu gia chẳng có gì thú vị cả. Chi bằng thêm tôi đi, chỉ cần một lời của cậu, tôi với cậu lập tức đi giết hắn."
Trong ánh mắt sắc bén của Trương lão bản lúc này sát khí đã dày đặc, so với sát khí lúc hắn chưa rời khỏi cuộc sống kia tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém.
"Ông bình tĩnh một chút đi. Vất vả lắm mới từ bỏ được kiếp sống chém giết năm đó, chẳng lẽ ông muốn vì việc này mà bị cuốn vào một lần nữa? Hơn nữa, ông không tin vào năng lực của tôi sao?" Trong lòng Phương Dật Thiên nổi lên một tia ấm áp, nhẹ nhàng nói.
"Tin thì tin, chỉ là tôi có chút ngứa tay, có lẽ thật sự tôi không quen cuộc sống an nhàn hưởng thụ kiểu này." Trương lão bản cười cười, nói.
"Cuộc sống bình thường có gì không tốt. Bản thân tôi muốn sống an nhàn thì một chút phiền phức có là gì. Nhưng tôi là thân bất do kỷ a." Phương Dật Thiên có chút cảm thán nói.
Trương lão bản tựa hồ nghe ra cái gì, hai mắt nhíu lại, hỏi: "Còn có chuyện phiền phức nào lớn hơn Cửu gia sao?"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, sau đó cười cười: "Không có gì, tiếp tục uống rượu. Rượu ngon thế này không thể bỏ phí được!"
"Tôi há sợ cậu chắc? Đến lúc ngươi say bò ra đừng trách lão già này không báo trước nhé." Trương lão bản cười lớn nói.
"Ông đừng xem thường tửu lượng của tôi, chưa biết hôm nay ai là người bò ra trước a!" Phương Dật Thiên hào hứng nói, tiếp tục rót đầy rồi cùng Trương lão bản cạn chén.
Bên trong văn phòng hai nam nhân ăn uống linh đình, kẻ ăn miếng lớn, người uống ngụm lớn, đồ ăn thức uống đều dùng tay mà bốc, nếu người ngoài trông thấy nhất định sẽ cho là bất nhã nhưng hai người họ cũng không có chút kiêng kị.
Có lẽ, chi những nam nhân từng có sinh tử chi giao, vì đối phương có thể không tiếc cả mạng sống thì mới có thế bộc lộ bản tính thật sự của mình mà cùng nhau vui vẻ như vậy.
Cũng chỉ có những nam nhân chân chính mới hiểu được lạc thú khi một tay tu rượu, một tay xé thịt. Đó cũng là một loại khí khách không dễ gì có được!
Tác giả :
Lương Thất Thiểu