Thiếp Thân Đặc Công
Chương 290: Vị hôn phu của Hạ Băng
bi hôm nay của anh em nè
Hay một câu bạn trai giả chính là bia đỡ đạn. Phương Dật Thiên nghe xong thì trong lòng xuất hiện cảm giác muốn giết người.
Băng mỹ nhân lúc nói những lời này thì rất thoải mái, tựa như là rất bình thường và hắn phải có nghĩa vụ đi làm.
Ngụy biện cái trứng chim, cũng may Hạ Băng bộ dạng xinh đẹp cộng thêm OL(office lady) chế phục vào dáng người dễ nhìn, bằng không thì Phương Dật Thiên đã dùng nắm tay ân cần hỏi thăm nàng một phen.
Lúc đi ra thang máy, Phương Dật Thiên nhanh chóng đuổi theo Hạ Băng, không nói một lời liền ôm lấy eo của nàng:
- Cái tên vị hôn phu của em ở ngoài kia chờ hả? Một khi đã muốn giả thì giả cho giống ọột chút, anh chắc rằng hắn cũng không phải là một tên thái điểu, em muốn giả cho hắn tin anh chính là bạn trai của em mà!... Ách, sắc mặt của em không cần phải khó coi như vậy chứ? Tự nhiên một chút, ánh mắt cũng đừng sắc bén như vậy, làm cái gì, chẳng phải là ôm eo của em một lần thôi sao, sao lại dùng ánh mắt thâm cừu đại hận nhìn anh vậy?
- Phương Dật Thiên, anh nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi phải không? Tôi không ngại anh ôm eo, nhưng đề nghị bàn tay của anh thành thật một chút, không phải sờ loạn lên!
Hạ Băng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói.
Khuôn mặt già nua của Phương Dật Thiên hiện lên một nét xấu hổ, đành phải cười gượng một tiếng:
- Em đừng hiểu lầm, anh không có ý khác, anh chỉ muốn xem eo của em co dãn thế nào thôi mà, ách, đừng trừng mắt với anh, đã ra ngoài rồi, sắc mặt tự nhiên chút đi, thân thể của em nếu dựa vào anh nữa thì có thể nói là hoàn mỹ. (vãi chấy, thằng cha này hết lời để bình luận về cái tính vô sỉ của y rồi :113:)
Khuôn mặt của Hạ Băng vừa lạnh vừa trầm, đang muốn phát tác thì lại thấy một nam nhân từ bên ngoài cao ốc đang đi tới.
Nam nhân này khá cao, một thân tây trang cao quý hỗ trợ cho khí chất thành thục phát ra trên người hắn, bộ dạng tuy rằng không anh tuấn, chẳng qua, ánh mắt của hắn lại như có mị lực có thể xuyên thủng nhân tâm khiến nữ tính khó có thể kháng cự lại, thêm vào cỗ khí chất tao nhã thì hoàn toàn là một nam nhân có mị lực.
Nam nhân này khi thấy được Phương Dật Thiên đang ôm Hạ Băng đi tới, vào lúc đo, hai mắt của hắn khẽ nhíu lại, đồng thời hiện lên một tia hàn mang khó nhận thấy, chẳng qua hắn đã nhanh chóng thu liễm, ánh mắt khôi phục như lúc ban đầu, trên mặt mang theo nụ cười tao nhã, thành thục đi tới Phương Dật Thiên cùng Hạ Băng.
Phương Dật Thiên cũng chú ý tới nam nhân này, một khắc đó, bằng phản ứng của bản năng, hắn vốn không hề bận tâm đến thì lúc này đã phải chú ý, không ngờ hắn lại sinh ra một loại tâm lý kinh hãi với nam nhân này.
Đây là do hắn đã được dưỡng thành một loại bản năng phản ứng mẫn tuệ-sâu sắc sau nhiều năm trên chiến trường, nam tử trước mắt tuy không có chút biểu hiện nào, chẳng qua, dưới sự tao nhã của nam nhân này lại toát ra một cỗ mùi vị nhàn nhạt khiến bản năng của hắn sinh ra tâm lý kinh hãi, nói cách khác, vị thân sĩ có vẻ vô hại trước mắt này lại khiến hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm!
Từ một năm quay về cuộc sống đô thị đến nay, vẫn chưa có ai có thể khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm, chẳng qua cũng chỉ là cảm giác nguye hiểm mà thôi.
Thần sắc của Phương Dật Thiên vẫn không hề biến đổi, khuôn mặt luôn hiện lên vẻ tùy ý lười nhác, mười phần cà lơ phất phơ, trên thực tế, trong lòng hắn cũng hơi có gợn sóng nhưng hơi thở, nhịp tim của hắn vẫn chưa từng biến hóa, vẫn ổn định như cũ.
Lúc này, nam nhân kia đã đến gần, ánh mắt hắn nhàn nhạt liếc Phương Dật Thiên liền chuyển sang Hạ Băng, khẽ mỉm cười, thân thiết nói:
- Băng, em ra rồi, xe anh bên kia, để anh đưa em đi.
Ánh mắt Hạ Băng đạm mạc nhìn nam tử:
- Giới thiệu một chút, vị này chính là bạn trai của ta Phương Dật Thiên. Dật Thiên, hắn là Tần Dũng, là vị hôn phu trên danh nghĩa của em mà em vừa nhắc đến.
Tần DŨng nghe vậy thì thần sắc trên mặt khẽ biến, hắn liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, ngữ khí vừa lạnh nhạt lại vừa bén nhọn hỏi:
- Anh là bạn trai của A Băng?
Ánh mắt của Phương Dật Thiên vẫn bình tĩnh như nước, tựa như mặt biển vô biên không hề gợn sóng, hắn đón ánh mắt của Tần Dũng, nhàn nhạt nói:
- Không sai, tôi là bạn trai của cô ấy.
- Tốt, tôi là Tần Dũng!
Tần Dũng nói xong thì nho nhã vươn tay phải, nhìn như muốn bắt tay với Phương Dật Thiên.
Một khắc đó, từ sâu trong ánh mắt của Phương Dật Thiên hiện lên một tia cân nhắc, hắn cười cười, cũng vươn tay phải của mình ra:
- Tôi là Phương Dật Thiên.
Lúc bắt tay với Tần Dũng, Phương Dật Thiên cảm thấy được một cỗ lực đạo cường hữu đánh úp lại, biểu hiện của Phương Dật Thiên vẫn như không, âm thầm xuất ra ba thành lực lượng, hai người giằng co, sắc mặt Tần Dũng lại càng khó coi, hai mắt khẽ nhíu, âm thầm tăng thêm lực lượng.
Phương Dật Thiên cũng nhàn nhạt nở nụ cười:
- Tần tiên sinh quả là một người nhiệt tình, bắt tay cũng cần thời gian lâu như vậy.
Tần Dũn cũng cười lên:
- Phương tiên sinh quả là một người rất thú vị.
Hắn cũng âm thầm kinh ngạc, vừa rồi hắn đã xuất ra tới chính thành lực lượng, thế mà đối phương vẫn biểu hiện như thường, điều này khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Tần Dũng cũng buông tay, tay trái của Phương Dật Thiên đang nắm tay của Hạ Băng cũng buông ra, âm thầm xoa tay phải, tựa như là rất đau vậy. ( lại thêm 1 em bị lừa :113: tội nghiệp thằng bé:113:)
Chi tiết nhỏ nhoi này của Phương Dật Thiên cũng bị Tần Dũng phát hiện, trong lòng Tần Dũng lại cười thầm, nguyên lai là tên gia hỏa phùng má giả mập, tưởng rằng hắn còn có chút ít cân lượng. (sói đội lốt cừu a, phẫn trư cật hổ a)
Tần Dũng không biết là động tác này chỉ là để xóa đi mùi của hắn trên tay của Phương Dật Thiên mà thôi, đồng thời Phương Dật Thiên làm vậy cũng là cố ý mê hoặc đối phương. (trên người ca chỉ có mùi của ca và nữ nhân của ca thôi:88:)
Nếu Tần Dũng biết được vừa rồi Phương Dật Thiên chỉ dùng ba thành lực lượng thì chắc chắn sẽ tức đến hộc máu! Hắn dùng chín thành lực lượng để chống lại ba thành lực lượng của đối phương, ai mạnh ai yếu đã thể hiện rõ.
Sau đó, Tần Dũng lại chuyển sang Hạ Băng nói:
- Băng, chúng ta đi ăn cơm đi, anh đã đặt chỗ trước tại nhà hàng Pháp rồi.
- Không cần, cảm ơn, tôi với Dật Thiên còn có chút việc phải đi.
Hạ Băng uyển chuyển cự tuyệt.
- Băng, anh không ngại việc em có bạn trai, lúc trước anh ở nước ngoài cho nên anh không có quyền can thiệp vào việc tình cảm của em. Nhưng giờ anh đã về nước, hơn nữa, anh là vị hôn phu của em, em phải ở bên cạnh anh mới đúng.
- Tần Dũng, tôi đã nói với anh rất nhiều lần, tôi không hề có cảm giác với anh. Cho nên, hôn nhân của chúng ta căn bản là một sai lầm, tôi không thích anh. Chúng ta đã lớn rồi, chẳng lẽ anh còn hy vọng hôn nhân của anh là do cha mẹ làm chủ sao?
- Lời của cha mẹ, con cái không được cãi lại. Có lẽ lúc này em còn chưa tiếp nhận anh, chẳng qua anh tin rằng, ngày sau em sẽ tiếp nhận anh thôi.
Tần Dũng ảm đạm cười, ngữ khí đầy tự tin.
Phương Dật Thiên liếc mắt nhìn Tần Dũng, khóe miệng đang cười nhạt của hắn còn âm thầm che giấu một tia âm hàn khó mà phát hiện được.
- Hiện tại tôi có thể nói với anh, không quản bây giờ hay là sau này, tôi với anh không bao giờ có khả năng. Tôi và anh còn có thể là bạn bè, nhưng, tôi không thể làm bạn gái của anh chứ đừng nói là thê tử. Tôi đã có bạn trai.
Ngữ khí của Hạ Băng đầy kiên quyết.
Tần Dũng thở sâu, chậm rãi nói:
- Lúc này anh không ép em, nhưng anh thật tâm thích em. Được rồi, tôi không quấy rầy các người nữa, nếu cứ dây dưa thì có vẻ tôi rất hẹp hòi. Phương tiên sinh, sau này gặp lại.
Tần Dũng nói xong, liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên đầy ý vị, liền xoay người rời đi.
Phương Dật Thiên thấy Tần Dũng đi xa, hai mắt nheo lại, trong mắt hiện lên một tia ý cười, hắn hồi tưởng lại lúc bắt tay với Tần Dũng, Tần Dũng luôn biểu hiện ra tư thái vĩnh viễn dứng ở vị trí không dễ dàng bị công kích, luôn luôn duy trì khoảng cách nhất định, hay tay luôn duy trì tư thế có thể đón đỡ được mọi vật công kích, ánh mắt luôn chú ý đến hai tay của đối phương, luôn biểu hiện ra một tư thế tao nhã tùy ý nhưng vẫn duy trì cảnh giác!
Những biểu hiện này không phải Tần Dũng cố ý biểu hiện ra, nhưng đây là một loại bản năng, một loại từng trà trộn hắc đạo, là nhân vật đỉnh phong mới có thể có.
Phương Dật Thiên đã từng giao thủ với không ít tổ chức quốc tế, như các hắc bang ở Mỹ, Mafia của Ý, Địa Ngục Thiên Sứ ở Canada, những nhân vật có địa vị đỉnh phong ở những tổ chức này ít nhiều đều có loại phản ứng bản năng này, cũng giống Tần Dũng như vừa rồi.
Bởi vì vậy Phương Dật Thiên mới hơi lưu ý với Tần Dũng, hắn mơ hồ cảm giác được thân phận của Tần Dũng cũng không đơn giản như bên ngoài, hiển nhiên, thân phận mà hắn ẩn dấu mới là mấu chốt.
- Người đã đi rồi, anh còn muốn ôm đến khi nào? ( tất nhiên là đến hết truyện:88:)
Hạ Băng đột nhiên quay sang nhìn hắn, lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên nao nao, phục hồi tinh thần, cười nói:
- Haiz, đây là điển hình của qua sông đoạn cầu a.
- Chỉ là diễn trò, diễn xong thì thôi, cho nên tay của anh có nên thu về không?
Hạ Băng lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên ảm đạm cười, nhìn Hạ Băng, đột nhiên, tay trái của hắn dùng lực một chút, trực tiếp ôm Hạ Băng vào trong lòng, hai mắt bình tĩnh nhìn vào mắt của Hạ Băng.
Hạ Băng bỗng nhiên luống cuống, dùng sức giãy dụa, tức giận nói:
- Phương Dật Thiên, anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra.
- Hạ Băng, anh muốn nói cho em biết, mời anh giúp thì được, nhưng không nên nghĩ là gọi là anh đến ngay lập tức, là công cụ chỉ đâu đi đó!
Nói xong, Phương Dật Thiên buông ra Hạ Băng, tiêu sái sải bước đi.
Thiếp thân đặc công
Hay một câu bạn trai giả chính là bia đỡ đạn. Phương Dật Thiên nghe xong thì trong lòng xuất hiện cảm giác muốn giết người.
Băng mỹ nhân lúc nói những lời này thì rất thoải mái, tựa như là rất bình thường và hắn phải có nghĩa vụ đi làm.
Ngụy biện cái trứng chim, cũng may Hạ Băng bộ dạng xinh đẹp cộng thêm OL(office lady) chế phục vào dáng người dễ nhìn, bằng không thì Phương Dật Thiên đã dùng nắm tay ân cần hỏi thăm nàng một phen.
Lúc đi ra thang máy, Phương Dật Thiên nhanh chóng đuổi theo Hạ Băng, không nói một lời liền ôm lấy eo của nàng:
- Cái tên vị hôn phu của em ở ngoài kia chờ hả? Một khi đã muốn giả thì giả cho giống ọột chút, anh chắc rằng hắn cũng không phải là một tên thái điểu, em muốn giả cho hắn tin anh chính là bạn trai của em mà!... Ách, sắc mặt của em không cần phải khó coi như vậy chứ? Tự nhiên một chút, ánh mắt cũng đừng sắc bén như vậy, làm cái gì, chẳng phải là ôm eo của em một lần thôi sao, sao lại dùng ánh mắt thâm cừu đại hận nhìn anh vậy?
- Phương Dật Thiên, anh nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi phải không? Tôi không ngại anh ôm eo, nhưng đề nghị bàn tay của anh thành thật một chút, không phải sờ loạn lên!
Hạ Băng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói.
Khuôn mặt già nua của Phương Dật Thiên hiện lên một nét xấu hổ, đành phải cười gượng một tiếng:
- Em đừng hiểu lầm, anh không có ý khác, anh chỉ muốn xem eo của em co dãn thế nào thôi mà, ách, đừng trừng mắt với anh, đã ra ngoài rồi, sắc mặt tự nhiên chút đi, thân thể của em nếu dựa vào anh nữa thì có thể nói là hoàn mỹ. (vãi chấy, thằng cha này hết lời để bình luận về cái tính vô sỉ của y rồi :113:)
Khuôn mặt của Hạ Băng vừa lạnh vừa trầm, đang muốn phát tác thì lại thấy một nam nhân từ bên ngoài cao ốc đang đi tới.
Nam nhân này khá cao, một thân tây trang cao quý hỗ trợ cho khí chất thành thục phát ra trên người hắn, bộ dạng tuy rằng không anh tuấn, chẳng qua, ánh mắt của hắn lại như có mị lực có thể xuyên thủng nhân tâm khiến nữ tính khó có thể kháng cự lại, thêm vào cỗ khí chất tao nhã thì hoàn toàn là một nam nhân có mị lực.
Nam nhân này khi thấy được Phương Dật Thiên đang ôm Hạ Băng đi tới, vào lúc đo, hai mắt của hắn khẽ nhíu lại, đồng thời hiện lên một tia hàn mang khó nhận thấy, chẳng qua hắn đã nhanh chóng thu liễm, ánh mắt khôi phục như lúc ban đầu, trên mặt mang theo nụ cười tao nhã, thành thục đi tới Phương Dật Thiên cùng Hạ Băng.
Phương Dật Thiên cũng chú ý tới nam nhân này, một khắc đó, bằng phản ứng của bản năng, hắn vốn không hề bận tâm đến thì lúc này đã phải chú ý, không ngờ hắn lại sinh ra một loại tâm lý kinh hãi với nam nhân này.
Đây là do hắn đã được dưỡng thành một loại bản năng phản ứng mẫn tuệ-sâu sắc sau nhiều năm trên chiến trường, nam tử trước mắt tuy không có chút biểu hiện nào, chẳng qua, dưới sự tao nhã của nam nhân này lại toát ra một cỗ mùi vị nhàn nhạt khiến bản năng của hắn sinh ra tâm lý kinh hãi, nói cách khác, vị thân sĩ có vẻ vô hại trước mắt này lại khiến hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm!
Từ một năm quay về cuộc sống đô thị đến nay, vẫn chưa có ai có thể khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm, chẳng qua cũng chỉ là cảm giác nguye hiểm mà thôi.
Thần sắc của Phương Dật Thiên vẫn không hề biến đổi, khuôn mặt luôn hiện lên vẻ tùy ý lười nhác, mười phần cà lơ phất phơ, trên thực tế, trong lòng hắn cũng hơi có gợn sóng nhưng hơi thở, nhịp tim của hắn vẫn chưa từng biến hóa, vẫn ổn định như cũ.
Lúc này, nam nhân kia đã đến gần, ánh mắt hắn nhàn nhạt liếc Phương Dật Thiên liền chuyển sang Hạ Băng, khẽ mỉm cười, thân thiết nói:
- Băng, em ra rồi, xe anh bên kia, để anh đưa em đi.
Ánh mắt Hạ Băng đạm mạc nhìn nam tử:
- Giới thiệu một chút, vị này chính là bạn trai của ta Phương Dật Thiên. Dật Thiên, hắn là Tần Dũng, là vị hôn phu trên danh nghĩa của em mà em vừa nhắc đến.
Tần DŨng nghe vậy thì thần sắc trên mặt khẽ biến, hắn liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, ngữ khí vừa lạnh nhạt lại vừa bén nhọn hỏi:
- Anh là bạn trai của A Băng?
Ánh mắt của Phương Dật Thiên vẫn bình tĩnh như nước, tựa như mặt biển vô biên không hề gợn sóng, hắn đón ánh mắt của Tần Dũng, nhàn nhạt nói:
- Không sai, tôi là bạn trai của cô ấy.
- Tốt, tôi là Tần Dũng!
Tần Dũng nói xong thì nho nhã vươn tay phải, nhìn như muốn bắt tay với Phương Dật Thiên.
Một khắc đó, từ sâu trong ánh mắt của Phương Dật Thiên hiện lên một tia cân nhắc, hắn cười cười, cũng vươn tay phải của mình ra:
- Tôi là Phương Dật Thiên.
Lúc bắt tay với Tần Dũng, Phương Dật Thiên cảm thấy được một cỗ lực đạo cường hữu đánh úp lại, biểu hiện của Phương Dật Thiên vẫn như không, âm thầm xuất ra ba thành lực lượng, hai người giằng co, sắc mặt Tần Dũng lại càng khó coi, hai mắt khẽ nhíu, âm thầm tăng thêm lực lượng.
Phương Dật Thiên cũng nhàn nhạt nở nụ cười:
- Tần tiên sinh quả là một người nhiệt tình, bắt tay cũng cần thời gian lâu như vậy.
Tần Dũn cũng cười lên:
- Phương tiên sinh quả là một người rất thú vị.
Hắn cũng âm thầm kinh ngạc, vừa rồi hắn đã xuất ra tới chính thành lực lượng, thế mà đối phương vẫn biểu hiện như thường, điều này khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Tần Dũng cũng buông tay, tay trái của Phương Dật Thiên đang nắm tay của Hạ Băng cũng buông ra, âm thầm xoa tay phải, tựa như là rất đau vậy. ( lại thêm 1 em bị lừa :113: tội nghiệp thằng bé:113:)
Chi tiết nhỏ nhoi này của Phương Dật Thiên cũng bị Tần Dũng phát hiện, trong lòng Tần Dũng lại cười thầm, nguyên lai là tên gia hỏa phùng má giả mập, tưởng rằng hắn còn có chút ít cân lượng. (sói đội lốt cừu a, phẫn trư cật hổ a)
Tần Dũng không biết là động tác này chỉ là để xóa đi mùi của hắn trên tay của Phương Dật Thiên mà thôi, đồng thời Phương Dật Thiên làm vậy cũng là cố ý mê hoặc đối phương. (trên người ca chỉ có mùi của ca và nữ nhân của ca thôi:88:)
Nếu Tần Dũng biết được vừa rồi Phương Dật Thiên chỉ dùng ba thành lực lượng thì chắc chắn sẽ tức đến hộc máu! Hắn dùng chín thành lực lượng để chống lại ba thành lực lượng của đối phương, ai mạnh ai yếu đã thể hiện rõ.
Sau đó, Tần Dũng lại chuyển sang Hạ Băng nói:
- Băng, chúng ta đi ăn cơm đi, anh đã đặt chỗ trước tại nhà hàng Pháp rồi.
- Không cần, cảm ơn, tôi với Dật Thiên còn có chút việc phải đi.
Hạ Băng uyển chuyển cự tuyệt.
- Băng, anh không ngại việc em có bạn trai, lúc trước anh ở nước ngoài cho nên anh không có quyền can thiệp vào việc tình cảm của em. Nhưng giờ anh đã về nước, hơn nữa, anh là vị hôn phu của em, em phải ở bên cạnh anh mới đúng.
- Tần Dũng, tôi đã nói với anh rất nhiều lần, tôi không hề có cảm giác với anh. Cho nên, hôn nhân của chúng ta căn bản là một sai lầm, tôi không thích anh. Chúng ta đã lớn rồi, chẳng lẽ anh còn hy vọng hôn nhân của anh là do cha mẹ làm chủ sao?
- Lời của cha mẹ, con cái không được cãi lại. Có lẽ lúc này em còn chưa tiếp nhận anh, chẳng qua anh tin rằng, ngày sau em sẽ tiếp nhận anh thôi.
Tần Dũng ảm đạm cười, ngữ khí đầy tự tin.
Phương Dật Thiên liếc mắt nhìn Tần Dũng, khóe miệng đang cười nhạt của hắn còn âm thầm che giấu một tia âm hàn khó mà phát hiện được.
- Hiện tại tôi có thể nói với anh, không quản bây giờ hay là sau này, tôi với anh không bao giờ có khả năng. Tôi và anh còn có thể là bạn bè, nhưng, tôi không thể làm bạn gái của anh chứ đừng nói là thê tử. Tôi đã có bạn trai.
Ngữ khí của Hạ Băng đầy kiên quyết.
Tần Dũng thở sâu, chậm rãi nói:
- Lúc này anh không ép em, nhưng anh thật tâm thích em. Được rồi, tôi không quấy rầy các người nữa, nếu cứ dây dưa thì có vẻ tôi rất hẹp hòi. Phương tiên sinh, sau này gặp lại.
Tần Dũng nói xong, liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên đầy ý vị, liền xoay người rời đi.
Phương Dật Thiên thấy Tần Dũng đi xa, hai mắt nheo lại, trong mắt hiện lên một tia ý cười, hắn hồi tưởng lại lúc bắt tay với Tần Dũng, Tần Dũng luôn biểu hiện ra tư thái vĩnh viễn dứng ở vị trí không dễ dàng bị công kích, luôn luôn duy trì khoảng cách nhất định, hay tay luôn duy trì tư thế có thể đón đỡ được mọi vật công kích, ánh mắt luôn chú ý đến hai tay của đối phương, luôn biểu hiện ra một tư thế tao nhã tùy ý nhưng vẫn duy trì cảnh giác!
Những biểu hiện này không phải Tần Dũng cố ý biểu hiện ra, nhưng đây là một loại bản năng, một loại từng trà trộn hắc đạo, là nhân vật đỉnh phong mới có thể có.
Phương Dật Thiên đã từng giao thủ với không ít tổ chức quốc tế, như các hắc bang ở Mỹ, Mafia của Ý, Địa Ngục Thiên Sứ ở Canada, những nhân vật có địa vị đỉnh phong ở những tổ chức này ít nhiều đều có loại phản ứng bản năng này, cũng giống Tần Dũng như vừa rồi.
Bởi vì vậy Phương Dật Thiên mới hơi lưu ý với Tần Dũng, hắn mơ hồ cảm giác được thân phận của Tần Dũng cũng không đơn giản như bên ngoài, hiển nhiên, thân phận mà hắn ẩn dấu mới là mấu chốt.
- Người đã đi rồi, anh còn muốn ôm đến khi nào? ( tất nhiên là đến hết truyện:88:)
Hạ Băng đột nhiên quay sang nhìn hắn, lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên nao nao, phục hồi tinh thần, cười nói:
- Haiz, đây là điển hình của qua sông đoạn cầu a.
- Chỉ là diễn trò, diễn xong thì thôi, cho nên tay của anh có nên thu về không?
Hạ Băng lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên ảm đạm cười, nhìn Hạ Băng, đột nhiên, tay trái của hắn dùng lực một chút, trực tiếp ôm Hạ Băng vào trong lòng, hai mắt bình tĩnh nhìn vào mắt của Hạ Băng.
Hạ Băng bỗng nhiên luống cuống, dùng sức giãy dụa, tức giận nói:
- Phương Dật Thiên, anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra.
- Hạ Băng, anh muốn nói cho em biết, mời anh giúp thì được, nhưng không nên nghĩ là gọi là anh đến ngay lập tức, là công cụ chỉ đâu đi đó!
Nói xong, Phương Dật Thiên buông ra Hạ Băng, tiêu sái sải bước đi.
Thiếp thân đặc công
Tác giả :
Lương Thất Thiểu