Thiếp Thân Đặc Công
Chương 26: Xuất ra chút chân bản lãnh

Thiếp Thân Đặc Công

Chương 26: Xuất ra chút chân bản lãnh

Trên khán đài Lâm Thiên Tuyết cùng Hạ Băng giờ này đã biết tên bảo an nho nhỏ Phương Dật Thiên thân thủ không tồi, chỉ mới dùng tay, thế nhưng có thể cùng Vương Hổ chiến đấu không phân cao thấp.
Phát hiện này làm hai nàng cảm thấy giật mình không thôi, các nàng không thể tưởng tượng được một tên bảo an nho nhỏ thế nhưng lại có thân thủ xuất sắc như vậy, mà người này lại cam tâm làm một chân bảo an thật làm cho các nàng khó có thể hiểu được.
Chính vì Vương Hổ nhìn ra bản lĩnh của Phương Dật Thiên, Lâm Chính Dương cảm thấy vô cùng hứng thú mới bảo Vương Hổ đi khiêu chiến Phương Dật Thiên, thuận tiện thử xem thân thủ thực sự của Phương Dật Thiên thế nào.
Một màn vừa rồi quả thật thân thủ Phương Dật Thiên rất nhanh nhẹn, mạnh mẽ, trên lôi đài có thể cùng Vương Hổ xuất thân hắc đạo giao tranh ngang tài ngang sức, thật khó lường.
'Phanh!' một tiếng, Phương Dật Thiên và Vương Hổ quyền đối quyền.
Không thể phủ nhận, quyền kình Vương Hổ thật lớn, lực đạo cũng vô cùng mãnh liệt, Phương Dật Thiên vừa nghênh đón một quyền này đã thấy từ tay Vương Hổ truyền sang một cỗ lực lượng cường đại.
Bất quá Phương Dật Thiên cũng tự nhận lực lượng của hắn không phải để trang trí, mấy năm huấn luyện đặc công lực lượng của tứ chi đã cực kì mạnh mẽ, bởi vậy ngạnh kháng một quyền này của Vương Hổ cũng không chịu thiệt gì, ngược lại còn xảo diệu mượn chút lực của Vương Hổ lui về sau một mét, kéo dãn khoảng cách cùng Vương Hổ, như vậy Vương Hổ cũng không thể tiếp tục tái truy kích.
Trên thực tế, Vương Hổ lúc này trong lòng cực kì kinh sợ, một quyền kia của hắn tuy không dốc toàn lực, nhưng ít nhất có 7 thành lực lượng, mà Phương Dật Thiên trong tình huống chân trụ không vững lại ngạnh kháng được, cũng như Phương Dật Thiên, hắn cũng cảm nhận được bên trong một quyền của Phương Dật Thiên ẩn chứa lực đạo rất lớn.
Cái loại lực lượng này không giống như người bình thường cậy mạnh xuất ra, mà là một loại trải qua huấn luyện đặc thù sau đó ngưng luyện ra lực lượng tinh thuần !
Mà loại lực lượng tinh thuần trong cơ thể con người chính là lực lượng cường đại nhất, không trải qua huấn luyện nghiêm khắc tuyệt đối sẽ không có được.
Vương Hổ thoáng chần chờ một lát sau đó lại tái công kích, nắm tay thô to của hắn như cuồng phong vũ bão đánh tới trên người Phương Dật Thiên, Vương Hổ như con hổ nhốt trong lồng đã lâu chưa được phát huy uy mãnh, một khi mở lồng làm cho tính hung bạo bộc phát có một loại cảm giác như mãnh hổ xuất sơn, càng đánh càng mạnh, khí thế càng hung hãn, tốc độ ra quyền ngày càng nhanh, rõ ràng đánh đến say mê.
Phương Dật Thiên thì trái lại, hắn cả người vững như bàn thạch, ngạo nghễ đứng thẳng, làm cho người ta có cảm giác vững vàng oai phong, mặc cho thế quyền của Vương Hổ có hung hãn bá đạo đến đâu, nhưng dù nửa phần tiện nghi cũng không chiếm được.
Mà Vương Hổ hiện tại cảm giác càng đánh càng hăng máu, trên lôi đài truyền ra từng trận hò hét, quyền phong gào thét không dứt bên tai, thập nhị hình ý quyền áo nghĩa đã được vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, dựa theo thế bài sơn đảo hải hung hăng ép tới đầu Phương Dật Thiên.
Trên lôi đài hai người càng đánh càng hung, càng đánh càng hăng, người trên khán đài vô hình chung trở nên khẩn trương, càng xem càng hưng phấn.
Cho tới nay đánh nhau như vậy các nàng mới chỉ được xem trên TV, hiện thực làm gì có người đánh nhau như vậy?
Lúc này đây hai nam nhân hăng hái nói chuyện, dựa vào nắm tay mà tiến hành nói chuyện, trường hợp như thế lần đầu tiên các nàng nhìn thấy trở nên kích động cũng là bình thường.
Trên lôi đài mỗi lần Vương Hổ cùng Phương Dật Thiên quyền cước chạm nhau lại đem cho nội tâm các nàng một trận rung động mãnh liệt, cái cảm giác kích thích này thật sự khó nói thành lời.
Phanh!
Hai người lại một quyền đối nhau, sau đó nhanh chóng tách ra, Vương Hổ như một đầu hổ đói lại một lần nữa lao vào.
Hiện tại, máu trong người Vương Hổ đã sôi lên, hắn đã nhiều năm không trải qua cảm giác tràn trề thống khoái như vậy, trước kia còn trong hắc đạo khi đánh nhau hắn cũng có cái cảm giác sôi máu tràn trề thống khoái này, nay hắn đã quy ẩn trở lại cuộc sống bình thường.
Cuộc sống thường ngày cũng có đánh đánh giết giết, nhưng không tìm được một cao thủ cùng hắn so chiêu, bởi vậy nhiều năm gần đây hắn cũng bứt dứt, trừ khi lên lôi đài giao chiến còn không sẽ không tìm được cảm giác tràn trề thống thoái.
Mà hôm nay cùng Phương Dật Thiên chiến đấu một hồi cảm giác sau nhiều năm mất đi lại nổi lên trong lòng, khiến hắn càng đánh càng mạnh, càng đánh càng hung hãn, đánh cho thống khoái, đánh đến nỗi khó khống chế được quyền cước của bản thân.
Vương Hổ thừa dịp Phương Dật Thiên lui lại hai bước, trong nháy mắt đã vọt lên, đại thủ thô to tập trung lực lượng, thi triển ra chiêu mạnh nhất trong thập nhị hình ý quyền: Long Hình quyền!
Long Hình quyền một khi xuất ra uyển chuyển như phi long tại thiên, khí thế long đằng tứ hải uy mãnh vô cùng, Vương Hổ vọt lên cao tung ra Long Hình quyền, giữa trời song quyền rít gào giáng xuống, quyền đạo vừa nhanh vừa mạnh làm cho người ta khó lòng chống đỡ.
"Long Hình quyền? Xem ra Vương Hổ này ở thập nhị hình ý quyền tạo nghệ rất sâu a!" Phương Dật Thiên trong lòng thầm nghĩ, đối với song quyền lăng không giáng xuống này không dám chút coi thường, hắn song chưởng thu vào, tập trung lực lượng phía trên hai nắm tay, khi Vương Hổ vừa tung mình lên cao thân thể hắn cũng thối lui, sử ra Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân muốn xảo diệu hóa giải quyền kình hung mãnh của Vương Hổ.
Nhưng mà, quyền đạo của Vương Hổ không chỉ có vậy, Phương Dật Thiên vừa vươn song chưởng ra muốn tiếp đón song quyền đang giáng xuống kia, khửu tay phải hắn đột nhiên vung ngang, lập tức ngoài dự đoán của mọi người hướng về lồng ngực của Phương Dật Thiên đánh tới!
Biến chiêu quá nhanh Phương Dật Thiên không kịp phản ứng, ' Phanh!' một tiếng, lồng ngực cường tráng của hắn đã trúng một khửu tay này của Vương Hổ!
Lực đạo của một chiêu này không kém, vì vậy Phương Dật Thiên liên tục lui về sau ba bước.
Phương Dật Thiên vừa trúng một khuỷu tay của Vương Hổ trên khán đài Lâm Thiên Tuyết cùng Hạ Băng la thất thanh, các nàng nghĩ, Phương Dật Thiên dù có thua, bất quá cùng Vương Hổ giao thủ vật lộn lâu như vậy xem như rất lợi hại.
Bỗng nhiên, Vương Hổ ánh mắt sắc bén chiếu tới Phương Dật Thiên, trầm giọng nói :
"Phương Dật Thiên, mau xuất ra chân bản lãnh của ngươi, ta muốn đánh thật sự, muốn cảm giác được sự thống khoái tràn trề, ngươi không xuất ra chân bản lĩnh, chẳng lẽ là khinh thường ta?"
"Chân bản lĩnh?" Trên khán đài Lâm Thiên Tuyết cùng Hạ Băng đồng thời ngẩn ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ Phương Dật Thiên này còn bổn sự lợi hại hơn còn chưa xuất ra?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại