Thiếp Thân Đặc Công
Chương 237: Tiêu di chủ động
Khi Phương Dật Thiên chạy xe tới biệt thự Lâm gia thì thấy Chân Khả Nhân vừa xuống xe, Lâm Thiên Tuyết chạy tới đón, nàng thấy Chân Khả Nhân sắc mặt trắng bệch, ngay lúc đó thì Phương Dật Thiên lái xe đến.
Lâm Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, liền khẳng định Chân Khả Nhân đã đụng phải Phương Dật Thiên, nhìn lại sắc mặt của Chân Khả Nhân, trong lòng càng khẳng định là Chân Khả Nhân bị Phương Dật Thiên khi dễ trên đường, hơn nữa, có thể làm Chân Khả Nhân tức giận đến như vậy cũng chỉ có thể là Phương Dật Thiên mà thôi.
Qua mấy năm làm bạn với nhau, Lâm Thiên Tuyết chưa gặp qua nam nhân nào có thể khiến cho Chân Khả Nhân tức giận đến vậy, nam nhân bên cạnh Chân Khả Nhân không ai là không tâng bốc nàng, coi nàng như công chúa, làm sao có ai dám làm cho nàng tức giận?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Phương Dật Thiên là có khả năng.
Nhưng chính Lâm Thiên Tuyết cũng từng bị Phương Dật Thiên làm cho tức giận, đôi khi, nàng nghĩ Phương Dật Thiên cực kỳ đáng ghét, vừa đáng ghét vừa ghê tởm, rất chi là lưu manh, bất quá, có đôi khi nàng cũng thấy Phương Dật Thiên có điểm thân thiết, đầy chất man (đàn ông).
Đương nhiên, hảo cảm thường thường là duy trì không được bao lâu thì lại bị Phương Dật Thiên chọc cho thêm tức.
Phương Dật Thiên vừa xuống xe thì Lâm Thiên Tuyết đã tiến lên chất vấn: "Phương Dật Thiên, anh lại khi dễ Khả Nhân phải không? Nói cho anh biết, khi dễ bằng hữu của tôi thì tôi sẽ không khách khí với anh đâu!"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, nhìn về phía Chân Khả Nhân sắc mặt băng lãnh hỏi: "Khả Nhân, cô nói tôi có khi dễ cô không? Lâm tiểu thư, cô không biết là trong khi lái xe mà nói chuyện thì rất vất vả sao? Một thanh niên tốt như tôi lại đi khi dễ một tiểu cô nương sao?"
"Phương Dật Thiên, anh nói ai là tiểu cô nương?" Chân Khả Nhân tức giận thở phì phì hỏi.
Phương Dật Thiên nhìn Chân Khả Nhân như thật, cười nói: "Nếu nói về độ cao thì cô không phải là tiểu cô nương, nhưng độ phát dục của các bộ vị khác thì cô đúng là một tiểu cô nương!" Nói xong, hai mắt hắn cứ đảo qua đảo lại trước ngực Chân Khả Nhân.
Đối với nữ nhân mà nói, mặc kệ ánh mắt của anh bí mật cỡ nào, các nàng cũng có thể phát hiện ra vết tích ánh mắt của anh khi nhìn vào ngực nàng.
Bởi vậy, ánh mắt Phương Dật Thiên vừa đảo qua thì nàng phát hiện ngay lập tức, trong lòng vô cùng tức giận thốt lên: "Phương Dật Thiên, anh quả là khinh người quá đáng! Ngực tôi nhỏ thì làm sao? Anh cũng..."
Chân Khả Nhân nói một mạch, thiếu chút nữa đã thốt lên "Anh cũng nhịn không được mà sờ vào!" nhưng thấy Lâm Thiên Tuyết ở bên, nàng mới dừng được kịp thời, nàng lại nhớ đến hôm đó, Phương Dật Thiên cố ý ngáng chân nàng, sau đó lại không kiêng nể gì phi lễ bộ ngực của nàng thì nộ hoả trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Phương Dật Thiên nhìn lại tình hình, nghĩ thầm, dây dưa với hai tiểu ny tử này chỉ sợ mình thua mất, mượn cớ "Nam nhân không đấu cùng nữ nhân" hắn liền đầu hàng: "Được, được, tôi sai rồi, được chưa? Tôi đói lắm rồi, tôi vào ăn sáng cái đã, các cô cứ chậm rãi trò chuyện!"
" Muốn chạy? Anh, anh quay lại ngay, không cho anh đi!" Chân Khả Nhân bước nhanh đuổi theo, xem ra nàng đã quyết tâm không cho Phương Dật Thiên trốn nhanh như vậy.
Trong lòng Phương Dật Thiên âm thầm cười, cố ý chậm lại cước bộ, hắn tính toán một chút, sau đó quay người lại, nhất thời, Chân Khả Nhân đang bước nhanh về phía trước không kịp dừng lại, khuôn mặt lãnh diễm của nàng cả kinh, nhưng nàng lại bất đắc dĩ nhìn chính mình lao vào trong ngực của Phương Dật Thiên.
"Hêi..."
Được mỹ nữ xông vào ngực, Phương Dật Thiên cố ý kêu lên, thuận thế ôm chặt vòng eo mềm mại của Chân Khả Nhân: "Cẩn thận, ngã bây giờ!"
Chân Khả Nhân sửng sốt, nàng khẳng định là Phương Dật Thiên cố ý, cố ý chậm lại sau đó xoay người, khiến nàng tránh không kịp, thật là quá ghê tởm!
Ghê tởm hơn nữa là hắn lại vô sỉ ôm lấy eo của mình, còn giả mù sa mưa nói cái gì mà cẩn thận kẻo ngã, thật là ghê tởm, ghê tởm.
Hai lá phổi của Chân Khả Nhân như muốn nổ tung, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng, vì vậy, đôi nụ hoa trước ngực của nàng cứ trùng kích vào ngực Phương Dật Thiên, làm cho Phương Dật Thiên được hưởng thụ một trận mềm mại.
"Cô tại sao lại đi nhanh như vậy, nếu như không có tôi đỡ thì cô đã ngã sấp xuống rồi, cô ngã xuống bị trật mắt cá chân thì làm sao? Thật là! Tôi nói là cô không cần dùng ánh mắt giết người này để nhìn tôi, tôi có ý tốt đỡ lấy cô, cô lại nhìn tôi như vậy, quả là đả kích cùng cực với tôi." Phương Dật Thiên nói như thật, đồng thời buông lỏng hai tay đang ôm lấy vòng eo của Chân Khả Nhân, bất quá, trước đó hắn đã cảm thụ được vòng eo tinh tế mềm mại của Chân Khả Nhân.
Lâm Thiên Tuyết ở một bên thì hơi sửng sốt, sau đó lại dở khóc dở cười, nhìn Phương Dật Thiên sắc mặt như là có thật, nàng nghĩ, đổi lại là nàng thì nàng cũng tức không chịu được, tên Phương Dật Thiên tuy ghê tởm nhưng không phải là loại hạ lưu ghê tởm, có đôi khi lại dễ thương!
"Hỗn đản! Chắc chắn là anh cố ý, đúng hay không?" Chân Khả Nhân phát tiết một trận, tay thì hung hăng véo lên cánh tay của Phương Dật Thiên.
"Cố ý? Tôi van cô, đừng nên nói tôi hèn mọn như vậy chứ? Có tiểu Tuyết làm chứng, chính cô xông lên mà, có người nói đây chính là yêu thương nhung nhớ a!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói, vẻ mặt rất chi là vô tội. (DG: Nhưng trong lòng khấn em vô số tội)
Chân Khả Nhân giận đến nghiến răng nghiến lợi, khiến cho một câu cũng nói không nên lời, hơn nữa chắc chắn là Phương Dật Thiên cố ý, nhưng cũng do nàng lúc đó quá nóng ruột a, bằng không cũng sẽ không lao vào ngực của Phương Dật Thiên.
Nàng nhớ lại, mỗi lần bị Phương Dật Thiên gây khó dễ thì nàng đều bị tên hỗn đản này chiếm tiện nghi, đầu tiên là hôn môi, sau đó lại bị sờ ngực, vừa rồi bị ôm eo, chỉ là chưa làm cái kia...( DG: Cái gì thì tự hiểu, toàn râm côn không hiểu mới lạ)
"Tôi vào trong đây, lần này anh đừng có xông lên nữa, lần đầu có thể nói là vô ý, lần thứ hai thì... hắc hắc, còn nữa, chiến thư của cô, tôi tiếp!" Phương Dật Thiên nói xong liền từ từ đi vào trong, thần sắc nhàn nhã như dạo chơi.
Chân Khả Nhân chỉ biết đứng dậm chân tại chỗ, Lâm Thiên Tuyết đi tới, an ủi nàng vài câu, sau đó nói không nên để ý đến Phương Dật Thiên sẽ không bị hắn chọc tức nữa.
Phương Dật Thiên ăn một bát cháo, ba quả trứng gà, chỉ trong phút chốc đã giải quyết được cơn đói, lúc hắn đang chuẩn bị ăn bát cháo thứ hai thì điện thoại hắn rung lên, thì ra là tin nhắn của Tiêu di gửi tới...
"Phương Dật Thiên, anh đã đến chưa, có rảnh không, tôi lại bị đau bụng, anh massage cho tôi được không?"
Phương Dật Thiên nhìn tin nhắn, có điểm không thể tin tưởng, Tiêu di lại chủ động nhờ hắn massage cho nàng.
Thiên à, Tiêu di lại trở nên chủ động từ khi nào vậy?
Lâm Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, liền khẳng định Chân Khả Nhân đã đụng phải Phương Dật Thiên, nhìn lại sắc mặt của Chân Khả Nhân, trong lòng càng khẳng định là Chân Khả Nhân bị Phương Dật Thiên khi dễ trên đường, hơn nữa, có thể làm Chân Khả Nhân tức giận đến như vậy cũng chỉ có thể là Phương Dật Thiên mà thôi.
Qua mấy năm làm bạn với nhau, Lâm Thiên Tuyết chưa gặp qua nam nhân nào có thể khiến cho Chân Khả Nhân tức giận đến vậy, nam nhân bên cạnh Chân Khả Nhân không ai là không tâng bốc nàng, coi nàng như công chúa, làm sao có ai dám làm cho nàng tức giận?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Phương Dật Thiên là có khả năng.
Nhưng chính Lâm Thiên Tuyết cũng từng bị Phương Dật Thiên làm cho tức giận, đôi khi, nàng nghĩ Phương Dật Thiên cực kỳ đáng ghét, vừa đáng ghét vừa ghê tởm, rất chi là lưu manh, bất quá, có đôi khi nàng cũng thấy Phương Dật Thiên có điểm thân thiết, đầy chất man (đàn ông).
Đương nhiên, hảo cảm thường thường là duy trì không được bao lâu thì lại bị Phương Dật Thiên chọc cho thêm tức.
Phương Dật Thiên vừa xuống xe thì Lâm Thiên Tuyết đã tiến lên chất vấn: "Phương Dật Thiên, anh lại khi dễ Khả Nhân phải không? Nói cho anh biết, khi dễ bằng hữu của tôi thì tôi sẽ không khách khí với anh đâu!"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, nhìn về phía Chân Khả Nhân sắc mặt băng lãnh hỏi: "Khả Nhân, cô nói tôi có khi dễ cô không? Lâm tiểu thư, cô không biết là trong khi lái xe mà nói chuyện thì rất vất vả sao? Một thanh niên tốt như tôi lại đi khi dễ một tiểu cô nương sao?"
"Phương Dật Thiên, anh nói ai là tiểu cô nương?" Chân Khả Nhân tức giận thở phì phì hỏi.
Phương Dật Thiên nhìn Chân Khả Nhân như thật, cười nói: "Nếu nói về độ cao thì cô không phải là tiểu cô nương, nhưng độ phát dục của các bộ vị khác thì cô đúng là một tiểu cô nương!" Nói xong, hai mắt hắn cứ đảo qua đảo lại trước ngực Chân Khả Nhân.
Đối với nữ nhân mà nói, mặc kệ ánh mắt của anh bí mật cỡ nào, các nàng cũng có thể phát hiện ra vết tích ánh mắt của anh khi nhìn vào ngực nàng.
Bởi vậy, ánh mắt Phương Dật Thiên vừa đảo qua thì nàng phát hiện ngay lập tức, trong lòng vô cùng tức giận thốt lên: "Phương Dật Thiên, anh quả là khinh người quá đáng! Ngực tôi nhỏ thì làm sao? Anh cũng..."
Chân Khả Nhân nói một mạch, thiếu chút nữa đã thốt lên "Anh cũng nhịn không được mà sờ vào!" nhưng thấy Lâm Thiên Tuyết ở bên, nàng mới dừng được kịp thời, nàng lại nhớ đến hôm đó, Phương Dật Thiên cố ý ngáng chân nàng, sau đó lại không kiêng nể gì phi lễ bộ ngực của nàng thì nộ hoả trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Phương Dật Thiên nhìn lại tình hình, nghĩ thầm, dây dưa với hai tiểu ny tử này chỉ sợ mình thua mất, mượn cớ "Nam nhân không đấu cùng nữ nhân" hắn liền đầu hàng: "Được, được, tôi sai rồi, được chưa? Tôi đói lắm rồi, tôi vào ăn sáng cái đã, các cô cứ chậm rãi trò chuyện!"
" Muốn chạy? Anh, anh quay lại ngay, không cho anh đi!" Chân Khả Nhân bước nhanh đuổi theo, xem ra nàng đã quyết tâm không cho Phương Dật Thiên trốn nhanh như vậy.
Trong lòng Phương Dật Thiên âm thầm cười, cố ý chậm lại cước bộ, hắn tính toán một chút, sau đó quay người lại, nhất thời, Chân Khả Nhân đang bước nhanh về phía trước không kịp dừng lại, khuôn mặt lãnh diễm của nàng cả kinh, nhưng nàng lại bất đắc dĩ nhìn chính mình lao vào trong ngực của Phương Dật Thiên.
"Hêi..."
Được mỹ nữ xông vào ngực, Phương Dật Thiên cố ý kêu lên, thuận thế ôm chặt vòng eo mềm mại của Chân Khả Nhân: "Cẩn thận, ngã bây giờ!"
Chân Khả Nhân sửng sốt, nàng khẳng định là Phương Dật Thiên cố ý, cố ý chậm lại sau đó xoay người, khiến nàng tránh không kịp, thật là quá ghê tởm!
Ghê tởm hơn nữa là hắn lại vô sỉ ôm lấy eo của mình, còn giả mù sa mưa nói cái gì mà cẩn thận kẻo ngã, thật là ghê tởm, ghê tởm.
Hai lá phổi của Chân Khả Nhân như muốn nổ tung, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng, vì vậy, đôi nụ hoa trước ngực của nàng cứ trùng kích vào ngực Phương Dật Thiên, làm cho Phương Dật Thiên được hưởng thụ một trận mềm mại.
"Cô tại sao lại đi nhanh như vậy, nếu như không có tôi đỡ thì cô đã ngã sấp xuống rồi, cô ngã xuống bị trật mắt cá chân thì làm sao? Thật là! Tôi nói là cô không cần dùng ánh mắt giết người này để nhìn tôi, tôi có ý tốt đỡ lấy cô, cô lại nhìn tôi như vậy, quả là đả kích cùng cực với tôi." Phương Dật Thiên nói như thật, đồng thời buông lỏng hai tay đang ôm lấy vòng eo của Chân Khả Nhân, bất quá, trước đó hắn đã cảm thụ được vòng eo tinh tế mềm mại của Chân Khả Nhân.
Lâm Thiên Tuyết ở một bên thì hơi sửng sốt, sau đó lại dở khóc dở cười, nhìn Phương Dật Thiên sắc mặt như là có thật, nàng nghĩ, đổi lại là nàng thì nàng cũng tức không chịu được, tên Phương Dật Thiên tuy ghê tởm nhưng không phải là loại hạ lưu ghê tởm, có đôi khi lại dễ thương!
"Hỗn đản! Chắc chắn là anh cố ý, đúng hay không?" Chân Khả Nhân phát tiết một trận, tay thì hung hăng véo lên cánh tay của Phương Dật Thiên.
"Cố ý? Tôi van cô, đừng nên nói tôi hèn mọn như vậy chứ? Có tiểu Tuyết làm chứng, chính cô xông lên mà, có người nói đây chính là yêu thương nhung nhớ a!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói, vẻ mặt rất chi là vô tội. (DG: Nhưng trong lòng khấn em vô số tội)
Chân Khả Nhân giận đến nghiến răng nghiến lợi, khiến cho một câu cũng nói không nên lời, hơn nữa chắc chắn là Phương Dật Thiên cố ý, nhưng cũng do nàng lúc đó quá nóng ruột a, bằng không cũng sẽ không lao vào ngực của Phương Dật Thiên.
Nàng nhớ lại, mỗi lần bị Phương Dật Thiên gây khó dễ thì nàng đều bị tên hỗn đản này chiếm tiện nghi, đầu tiên là hôn môi, sau đó lại bị sờ ngực, vừa rồi bị ôm eo, chỉ là chưa làm cái kia...( DG: Cái gì thì tự hiểu, toàn râm côn không hiểu mới lạ)
"Tôi vào trong đây, lần này anh đừng có xông lên nữa, lần đầu có thể nói là vô ý, lần thứ hai thì... hắc hắc, còn nữa, chiến thư của cô, tôi tiếp!" Phương Dật Thiên nói xong liền từ từ đi vào trong, thần sắc nhàn nhã như dạo chơi.
Chân Khả Nhân chỉ biết đứng dậm chân tại chỗ, Lâm Thiên Tuyết đi tới, an ủi nàng vài câu, sau đó nói không nên để ý đến Phương Dật Thiên sẽ không bị hắn chọc tức nữa.
Phương Dật Thiên ăn một bát cháo, ba quả trứng gà, chỉ trong phút chốc đã giải quyết được cơn đói, lúc hắn đang chuẩn bị ăn bát cháo thứ hai thì điện thoại hắn rung lên, thì ra là tin nhắn của Tiêu di gửi tới...
"Phương Dật Thiên, anh đã đến chưa, có rảnh không, tôi lại bị đau bụng, anh massage cho tôi được không?"
Phương Dật Thiên nhìn tin nhắn, có điểm không thể tin tưởng, Tiêu di lại chủ động nhờ hắn massage cho nàng.
Thiên à, Tiêu di lại trở nên chủ động từ khi nào vậy?
Tác giả :
Lương Thất Thiểu