Thiếp Thân Đặc Công
Chương 211: Yêu cầu của mỹ nữ
Cảm giác ngồi xe máy khác hoàn toàn so với ngồi ô tô.
Ngồi ô tô bị phong bế trong một trong không gian hẹp hòi, có cảm giác bị trói buộc ngăn cách.
Xe máy thì không thế! Ngồi trên xe máy trên hoàn toàn có thể thể nghiệm cảm giác thoải mái hòa mình vào trời đất, vô câu vô thúc (không bị trói buộc). Người ngồi xe máy hoàn toàn có thể khoan khoái dang bắp tay ra cho từng làn gió thổi vào làm cho đầu óc càng thêm thoải mái. So với ngồi ô tô kích thích hơn nhiều. (đấy là nói về con đường sạch đẹp ở Trung Quốc, ngồi xe máy đường Hà nội mà xem, khoan khoái vì hít đầy bụi!-ND).
Cả hai người Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa đều là lần đầu tiên ngồi xe máy, nghe kia tiếng động cơ xe máy trầm thấp, trong tim có chút run rẩy. Từ cảm giác sống động mãnh liệt truyền khắp toàn thân của các nàng đương nhiên có thể đoán ra chiếc xe máy này đang phi với tốc độ cực nhanh như bão tố. Ngồi trên xe vào thời điểm cái đó đương nhiên có 1 loại cảm giác kích thích siêu phàm!
Dọc theo đường đi, bọn sinh viên nhao nhao nhìn vào bọn họ, một chiếc Yamaha hùng mãnh như vậy phi trong trường học đương nhiên đã gây được nhiều sự chú ý, huống hồ trên xe còn có 2 đóa thiên kim nổi tiếng ở trường Đại học Thiên Hải
Phương Dật Thiên đối với những ánh mắt nhìn chăm chú này đương nhiên thấy rất bình thường, hắn lắc lắc chân ga, chiếc Yamaha mang theo âm thanh trầm thấp gào thét phóng như bay trong trường học, lưu lại một hình bóng sáng bóng.(phóng bạt mạng trong trường học, cha này có chút crazy!-ND)
Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa lại không điềm tĩnh được như vậy. Đối mặt với sự chú ý nhìn chăm chú của mọi người đặc biệt là bạn học cùng lớp hoặc những người đồng hương, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của các nàng kia không kìm nổi sự điềm tĩnh nhè nhẹ bốc lên nét đỏ bừng, nhìn qua thật là xinh đẹp mê người.
Do vậy dọc đường đi trong trường các nàng cũng có chút e lệ khẽ cúi đầu, cho đến xe máy phóng ra hẳn cổng trường thì thần sắc trên khuôn mặt các nàng trên mặt mới khá lên một chút.
Tô Uyển Nhi lặng lẽ chăm chú quan sát tấm lưng rộng lớn rắn chắc phía trước của Phương Dật Thiên, trong đôi mắt đẹp không kìm được toát ra sự nhu tình. Thật sự vừa rồi bởi vì Phương Dật Thiên biểu diễn phong cách tỏ tình làm nàng nổi giận, chẳng qua hiện tại nàng phát giác ra chẳng tài nào mà lại giận dỗi được nữa.
Trong lòng vẫn có chút ấm ức vì cô nàng không nghĩ nhanh như vậy mà đã tha thứ Phương Dật Thiên, vì thế liền lục lọi suy nghĩ cố tìm ra thói hư tật xấu hằng ngày của Phương Dật Thiên. Nhưng là nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhớ đến cái cảm giác tuyệt vời vừa rồi Phương Dật Thiên đột ngột chặn ngang ôm lấy nàng.
Lần đầu tiên được Phương Dật Thiên ôm lấy nàng, trái tim của nàng thiếu nữ thật là kích động, đập loạn lên rất lâu, phút giây bị Phương Dật Thiên ôm đã khiến cho nội tâm của nàng không những chỉ có kích động mà còn dâng lên cảm giác rất ngọt ngào.
Nàng tình nguyện muốn lại "bị" Phương Dật Thiên ôm như vậy nữa, lúc rúc trong lòng ngực hắn mang lại cho nàng cảm giác tuyệt vời mà trước nay chưa từng có, cảm giác rất kích động hưng phấn. Đôi lúc nàng thích thái độ gần như bá đạo của Phương Dật Thiên đối đãi nàng, chỉ có như vậy nàng mới có thể cảm giác được sự quan tâm, che chở Phương Dật Thiên.
Điều làm nàng buồn bực khó chịu chính là Phương Dật Thiên một mực cố tình xem nàng như là đứa trẻ, thậm chí hắn đối xử với nàng như là em gái, đây là nàng không thể chấp nhận, đơn giản là vì nàng thích hắn!
Chẳng biết từ khi nào thì bắt đầu, trong lòng của nàng bắt đầu vưong vấn hình bóng Phương Dật Thiên. Có những lúc chỉ vì cả ngày không có nhìn thấy Phương Dật Thiên mà tinh thần ngơ ngẩn cơm nước ăn không vào. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Phương Dật Thiên là tâm tình của nàng trở nên kích động vui vẻ dị thường. Tóm lại nàng luôn luôn thích ở bên cạnh Phương Dật Thiên, nghe được một chút thanh âm của hắn, thậm chí chỉ là yên lặng nhìn hắn cũng được.
Nhưng mà Phương Dật Thiên giống như là một khúc gỗ, không biết hắn cố ý tránh né hay thật sự hồn nhiên vô tư (hồn nhiên như thằng điên), đã mấy lần nàng ý nhị biểu lộ tình cảm mà hắn cứ như có mắt không tròng, (đề nghị tìm mấy lão trong sắc lang quân đoàn – tu chân giới- ví dụ Mai Kiếm Cùn tỏ tình 1 phát ăn ngay!) làm cho nội tâm của nàng rối rắm lâu nay.
"Này, Phương Dật Thiên, anh có thể phóng nhanh hơn một chút được không? Tốc độ nhanh một chút càng thêm kích thích đấy!" Âu Dương Toa Toa đột nhiên hỏi.
Phương Dật Thiên vừa nghe ngẩn người, nghĩ thầm cô gái nhỏ Toa Toa này thích cảm giác phi xe như bão tố hay sao?
"Các em không sợ phóng nhanh à?" Phương Dật Thiên cười cười, hỏi.
"Hừ! Có cái gì phải sợ, em cùng Uyển Nhi tin ở anh, hơn nữa anh cũng không hy vọng chứng kiến em cùng Uyển Nhi hai đại mỹ nữ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng không?" Âu Dương Toa Toa nói.
"Đương nhiên không để xảy ra được, hai em là những đóa hoa của tổ quốc, còn là cột trụ chống đỡ cho tương lai của đất nước cơ mà." Phương Dật Thiên nói.
"Vậy anh phóng nhanh hơn đi, ẹm thật không dễ dàng mới dám lần đầu tiên ngồi xe máy, cũng muốn thể nghiệm một lần cái loại cảm giác kích thích đó." Âu Dương Toa Toa nói. (có dòng máu thích hợp vào tổ đua!)
Phương Dật Thiên hết lời để nói, không thể ngờ được con người bề ngoài dịu dàng ôn nhu như Âu Dương Toa Toa mà lại dám đưa ra yêu cầu như thế.
"Uyển Nhi! Ôm chặt anh", Phương Dật Thiên gọi
"A? Cái, cái gì?" Tô Uyển Nhi nghe vậy trong lòng phát hoảng, nhịn không được hoảng sợ hỏi.
"Anh muốn tăng tốc, em ôm chặt eo anh, Toa Toa ôm chặt eo em, như vậy bọn em ngồi vững hơn." Phương Dật Thiên nói.
Nhất thời trên mặt Tô Uyển Nhi nổi lên rặng mây hửng đỏ, khẽ cắn môi dưới, trái tim đạp thình thịch như trống trận, nhìn phía sau tấm lưng rộng lớn của Phương Dật Thiên, cảm nhận được khí chất nam nhân từ hắn phát ra, Làm cho tim nàng càng rối loạn, ánh mắt hiển thị đầy vẻ thẹn thùng.
"Uyển Nhi, cậu ngượng ngùng không dám ôm a? Chúng ta đổi vị trí được không, mình đến ôm anh ấy!" Âu Dương Toa Toa cười cười, giảo hoạt nói.
Tô Uyển Nhi nghe vậy lúc sau trong lòng quýnh lên, tựa hồ là sợ Âu Dương Toa Toa quả thực đổi vị trí với nàng. Như vậy chẳng phải là lãng phí mất cơ hội thuận tiện để ôm Phương Dật Thiên một cái hay sao?
"Ôm thì ôm, có cái gì mà ngượng ngùng!" (thích bỏ xừ còn giả vờ- ND) Tô Uyển Nhi nói xong liền vòng tay ôm lấy eo Phương Dật Thiên, mặt cười ửng đỏ, trái tim người thiếu nữ không ngừng nhảy loạn.
Phương Dật Thiên cười, nói: "Uyển Nhi, dùng sức một chút, ôm chặt vào!"
Tô Uyển Nhi kêu nhẹ 1 tiếng giận dỗi, hai tay gia thêm lực ôm chặt cứng lấy Phương Dật Thiên, trong bụng nghĩ thầm nếu hai tay mình cứ ôm chặt như vậy không phải thả ra thì tốt biết bao.
u Dương Toa Toa cũng từ phía sau ôm lấy Tô Uyển Nhi, Phương Dật Thiên liền liên tục tăng ga, tiếng gầm rú trầm thấp của chiếc Yamaha vượt mức quy định phóng đi, để lại luồng khói mù mịt.
u Dương Toa Toa thỏa mãn thưởng thức cảm giác kích thích phi như bay trên đường, nhiệt huyết sôi trào, có cảm giác thể xác và bốn phía không gian đã kết hợp hoàn mỹ.
Mà Tô Uyển Nhi lại vô tâm không lòng dạ nào nghĩ nhiều như vậy. Bộ ngực của cô nàng đang dán chặt vào phía sau lưng của Phương Dật Thiên, hít thở mùi vị của hắn. Cảm giác lúc này của cô nàng thật là phong phú dị thường, nội tâm nổi lên nhè nhẹ nhu tình, chỉ cần có thể ôm Phương Dật Thiên trong lòng cô nàng đã không còn muốn nghĩ thêm việc gì khác.
Lúc sau, Tô Uyển Nhi không kiêng dè gì nữa đem mặt mình mặt dứt khoát úp hẳn vào sau lưng Phương Dật Thiên. hai tay ôm chặt vòng eo Phương Dật Thiên, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, để mặc tiếng gió gào thét thổi qua bên tai, để mặc tiếng tùy ý động cơ Yamaha trầm thấp quanh quẩn gào thét bên tai, nội tâm của nàng sự yên bình như mặt nước.
Nàng không chỉ thích mà còn đang hưởng thụ cảm giác đầy đủ được ôm chặt người mình yêu trong tay. Nàng hy vọng đoạn đường này có thể dài hơn một chút, thời gian cũng lâu một chút.
Ngồi ô tô bị phong bế trong một trong không gian hẹp hòi, có cảm giác bị trói buộc ngăn cách.
Xe máy thì không thế! Ngồi trên xe máy trên hoàn toàn có thể thể nghiệm cảm giác thoải mái hòa mình vào trời đất, vô câu vô thúc (không bị trói buộc). Người ngồi xe máy hoàn toàn có thể khoan khoái dang bắp tay ra cho từng làn gió thổi vào làm cho đầu óc càng thêm thoải mái. So với ngồi ô tô kích thích hơn nhiều. (đấy là nói về con đường sạch đẹp ở Trung Quốc, ngồi xe máy đường Hà nội mà xem, khoan khoái vì hít đầy bụi!-ND).
Cả hai người Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa đều là lần đầu tiên ngồi xe máy, nghe kia tiếng động cơ xe máy trầm thấp, trong tim có chút run rẩy. Từ cảm giác sống động mãnh liệt truyền khắp toàn thân của các nàng đương nhiên có thể đoán ra chiếc xe máy này đang phi với tốc độ cực nhanh như bão tố. Ngồi trên xe vào thời điểm cái đó đương nhiên có 1 loại cảm giác kích thích siêu phàm!
Dọc theo đường đi, bọn sinh viên nhao nhao nhìn vào bọn họ, một chiếc Yamaha hùng mãnh như vậy phi trong trường học đương nhiên đã gây được nhiều sự chú ý, huống hồ trên xe còn có 2 đóa thiên kim nổi tiếng ở trường Đại học Thiên Hải
Phương Dật Thiên đối với những ánh mắt nhìn chăm chú này đương nhiên thấy rất bình thường, hắn lắc lắc chân ga, chiếc Yamaha mang theo âm thanh trầm thấp gào thét phóng như bay trong trường học, lưu lại một hình bóng sáng bóng.(phóng bạt mạng trong trường học, cha này có chút crazy!-ND)
Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa lại không điềm tĩnh được như vậy. Đối mặt với sự chú ý nhìn chăm chú của mọi người đặc biệt là bạn học cùng lớp hoặc những người đồng hương, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của các nàng kia không kìm nổi sự điềm tĩnh nhè nhẹ bốc lên nét đỏ bừng, nhìn qua thật là xinh đẹp mê người.
Do vậy dọc đường đi trong trường các nàng cũng có chút e lệ khẽ cúi đầu, cho đến xe máy phóng ra hẳn cổng trường thì thần sắc trên khuôn mặt các nàng trên mặt mới khá lên một chút.
Tô Uyển Nhi lặng lẽ chăm chú quan sát tấm lưng rộng lớn rắn chắc phía trước của Phương Dật Thiên, trong đôi mắt đẹp không kìm được toát ra sự nhu tình. Thật sự vừa rồi bởi vì Phương Dật Thiên biểu diễn phong cách tỏ tình làm nàng nổi giận, chẳng qua hiện tại nàng phát giác ra chẳng tài nào mà lại giận dỗi được nữa.
Trong lòng vẫn có chút ấm ức vì cô nàng không nghĩ nhanh như vậy mà đã tha thứ Phương Dật Thiên, vì thế liền lục lọi suy nghĩ cố tìm ra thói hư tật xấu hằng ngày của Phương Dật Thiên. Nhưng là nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhớ đến cái cảm giác tuyệt vời vừa rồi Phương Dật Thiên đột ngột chặn ngang ôm lấy nàng.
Lần đầu tiên được Phương Dật Thiên ôm lấy nàng, trái tim của nàng thiếu nữ thật là kích động, đập loạn lên rất lâu, phút giây bị Phương Dật Thiên ôm đã khiến cho nội tâm của nàng không những chỉ có kích động mà còn dâng lên cảm giác rất ngọt ngào.
Nàng tình nguyện muốn lại "bị" Phương Dật Thiên ôm như vậy nữa, lúc rúc trong lòng ngực hắn mang lại cho nàng cảm giác tuyệt vời mà trước nay chưa từng có, cảm giác rất kích động hưng phấn. Đôi lúc nàng thích thái độ gần như bá đạo của Phương Dật Thiên đối đãi nàng, chỉ có như vậy nàng mới có thể cảm giác được sự quan tâm, che chở Phương Dật Thiên.
Điều làm nàng buồn bực khó chịu chính là Phương Dật Thiên một mực cố tình xem nàng như là đứa trẻ, thậm chí hắn đối xử với nàng như là em gái, đây là nàng không thể chấp nhận, đơn giản là vì nàng thích hắn!
Chẳng biết từ khi nào thì bắt đầu, trong lòng của nàng bắt đầu vưong vấn hình bóng Phương Dật Thiên. Có những lúc chỉ vì cả ngày không có nhìn thấy Phương Dật Thiên mà tinh thần ngơ ngẩn cơm nước ăn không vào. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Phương Dật Thiên là tâm tình của nàng trở nên kích động vui vẻ dị thường. Tóm lại nàng luôn luôn thích ở bên cạnh Phương Dật Thiên, nghe được một chút thanh âm của hắn, thậm chí chỉ là yên lặng nhìn hắn cũng được.
Nhưng mà Phương Dật Thiên giống như là một khúc gỗ, không biết hắn cố ý tránh né hay thật sự hồn nhiên vô tư (hồn nhiên như thằng điên), đã mấy lần nàng ý nhị biểu lộ tình cảm mà hắn cứ như có mắt không tròng, (đề nghị tìm mấy lão trong sắc lang quân đoàn – tu chân giới- ví dụ Mai Kiếm Cùn tỏ tình 1 phát ăn ngay!) làm cho nội tâm của nàng rối rắm lâu nay.
"Này, Phương Dật Thiên, anh có thể phóng nhanh hơn một chút được không? Tốc độ nhanh một chút càng thêm kích thích đấy!" Âu Dương Toa Toa đột nhiên hỏi.
Phương Dật Thiên vừa nghe ngẩn người, nghĩ thầm cô gái nhỏ Toa Toa này thích cảm giác phi xe như bão tố hay sao?
"Các em không sợ phóng nhanh à?" Phương Dật Thiên cười cười, hỏi.
"Hừ! Có cái gì phải sợ, em cùng Uyển Nhi tin ở anh, hơn nữa anh cũng không hy vọng chứng kiến em cùng Uyển Nhi hai đại mỹ nữ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng không?" Âu Dương Toa Toa nói.
"Đương nhiên không để xảy ra được, hai em là những đóa hoa của tổ quốc, còn là cột trụ chống đỡ cho tương lai của đất nước cơ mà." Phương Dật Thiên nói.
"Vậy anh phóng nhanh hơn đi, ẹm thật không dễ dàng mới dám lần đầu tiên ngồi xe máy, cũng muốn thể nghiệm một lần cái loại cảm giác kích thích đó." Âu Dương Toa Toa nói. (có dòng máu thích hợp vào tổ đua!)
Phương Dật Thiên hết lời để nói, không thể ngờ được con người bề ngoài dịu dàng ôn nhu như Âu Dương Toa Toa mà lại dám đưa ra yêu cầu như thế.
"Uyển Nhi! Ôm chặt anh", Phương Dật Thiên gọi
"A? Cái, cái gì?" Tô Uyển Nhi nghe vậy trong lòng phát hoảng, nhịn không được hoảng sợ hỏi.
"Anh muốn tăng tốc, em ôm chặt eo anh, Toa Toa ôm chặt eo em, như vậy bọn em ngồi vững hơn." Phương Dật Thiên nói.
Nhất thời trên mặt Tô Uyển Nhi nổi lên rặng mây hửng đỏ, khẽ cắn môi dưới, trái tim đạp thình thịch như trống trận, nhìn phía sau tấm lưng rộng lớn của Phương Dật Thiên, cảm nhận được khí chất nam nhân từ hắn phát ra, Làm cho tim nàng càng rối loạn, ánh mắt hiển thị đầy vẻ thẹn thùng.
"Uyển Nhi, cậu ngượng ngùng không dám ôm a? Chúng ta đổi vị trí được không, mình đến ôm anh ấy!" Âu Dương Toa Toa cười cười, giảo hoạt nói.
Tô Uyển Nhi nghe vậy lúc sau trong lòng quýnh lên, tựa hồ là sợ Âu Dương Toa Toa quả thực đổi vị trí với nàng. Như vậy chẳng phải là lãng phí mất cơ hội thuận tiện để ôm Phương Dật Thiên một cái hay sao?
"Ôm thì ôm, có cái gì mà ngượng ngùng!" (thích bỏ xừ còn giả vờ- ND) Tô Uyển Nhi nói xong liền vòng tay ôm lấy eo Phương Dật Thiên, mặt cười ửng đỏ, trái tim người thiếu nữ không ngừng nhảy loạn.
Phương Dật Thiên cười, nói: "Uyển Nhi, dùng sức một chút, ôm chặt vào!"
Tô Uyển Nhi kêu nhẹ 1 tiếng giận dỗi, hai tay gia thêm lực ôm chặt cứng lấy Phương Dật Thiên, trong bụng nghĩ thầm nếu hai tay mình cứ ôm chặt như vậy không phải thả ra thì tốt biết bao.
u Dương Toa Toa cũng từ phía sau ôm lấy Tô Uyển Nhi, Phương Dật Thiên liền liên tục tăng ga, tiếng gầm rú trầm thấp của chiếc Yamaha vượt mức quy định phóng đi, để lại luồng khói mù mịt.
u Dương Toa Toa thỏa mãn thưởng thức cảm giác kích thích phi như bay trên đường, nhiệt huyết sôi trào, có cảm giác thể xác và bốn phía không gian đã kết hợp hoàn mỹ.
Mà Tô Uyển Nhi lại vô tâm không lòng dạ nào nghĩ nhiều như vậy. Bộ ngực của cô nàng đang dán chặt vào phía sau lưng của Phương Dật Thiên, hít thở mùi vị của hắn. Cảm giác lúc này của cô nàng thật là phong phú dị thường, nội tâm nổi lên nhè nhẹ nhu tình, chỉ cần có thể ôm Phương Dật Thiên trong lòng cô nàng đã không còn muốn nghĩ thêm việc gì khác.
Lúc sau, Tô Uyển Nhi không kiêng dè gì nữa đem mặt mình mặt dứt khoát úp hẳn vào sau lưng Phương Dật Thiên. hai tay ôm chặt vòng eo Phương Dật Thiên, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, để mặc tiếng gió gào thét thổi qua bên tai, để mặc tiếng tùy ý động cơ Yamaha trầm thấp quanh quẩn gào thét bên tai, nội tâm của nàng sự yên bình như mặt nước.
Nàng không chỉ thích mà còn đang hưởng thụ cảm giác đầy đủ được ôm chặt người mình yêu trong tay. Nàng hy vọng đoạn đường này có thể dài hơn một chút, thời gian cũng lâu một chút.
Tác giả :
Lương Thất Thiểu