Thiếp Thân Đặc Công
Chương 137: Nhu tình của Tiêu Di

Thiếp Thân Đặc Công

Chương 137: Nhu tình của Tiêu Di

Vết thương phía sau lưng Phương Dật Thiên trải qua xử lý đã không đáng lo ngại, huống hồ điểm đó thương thế đối với Phương Dật Thiên hắn chưa để trong lòng.
Vấn đề là quần áo hắn đã bị đốt cháy, cởi trần trước mặt ba mỹ nữ Tiêu Di, Lâm Thiên Tuyết, Khả Nhân có điểm không tiện, cuối cùng Lâm Thiên Tuyết chạy lên trên tầng lấy ra một cái áo mới tinh, nàng ôn nhu nói "Phương Dật Thiên, đây là áo mới tôi mua cho cha tôi, chưa ai mặc đâu, nếu không ngại thì anh mặc vào đi"
Phương Dật Thiên giật mình nói "Như vậy sao được, đây là áo ngươi mua cho Lâm thúc thúc, tôi mặc đâu có được"
"Không việc gì, anh cứ mặc đi, dù sao cha tôi cũng không mặc đến" Lâm Thiên Tuyết nói.
"Phương Dật Thiên, anh cứ mặc đi, bằng không anh… anh không mặc áo sợ bị cảm lạnh" khuôn mặt Tiêu Di có chút ửng đỏ nói, nàng không khỏi nhớ đến quang cảnh hôm qua cùng với Phương Dật Thiên tại phòng nàng, khi đó Phương Dật Thiên cũng không mặc quần áo.
Phương Dật Thiên cũng là người thoải mái, hắn nghe vậy thì nói cảm ơn rồi mặc áo vào.
"Khá là vừa với anh, hơi chật một chút" Lâm Thiên Tuyết mỉm cười nói.
Phương Dật Thiên cười rồi sau đó lơ đãng nói "Đúng rồi, đêm nay các cô đi quán bar chơi với ai?"
Lâm Thiên Tuyết giật mình, lập tức nói "Mới đầu chúng tôi có năm người cùng đi, chẳng qua sau đó có người bận không đi được, cuối cùng còn có ta Tiêu Di, Khả Nhân, Hứa Thiến, sau đó Hứa Thiến có việc về trước".
Phương Dật Thiên trong lòng khẽ động, quả nhiên Hứa thiến cùng các nàng đi quán bar, sau đó Hứa Thiến rời đi chỉ sợ là ra ngoài báo tin cho bọn Đao Ba Hán, cũng chính vì nàng báo tin nên mới xảy ra sự tình phía sau.
Trong lòng Phương Dật Thiên âm thầm đoán, chẳng qua thấn sắc hắn vẫn bình thường, lại nhàn nhạt hỏi "Như vậy đêm nay ngươi có cùng Hứa Thiến liên lạc lại không?"
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy sau một hồi suy nghĩ ngẩng đầu lên nói "Đúng rồi, lúc Tiêu Di chở cháu với Khả Nhân trở về Hứa Thiến có gọi điện hỏi cháu ở nhà hay ở quán bar, cháu nói chúng ta đã về"
Phương Dật Thiên thoáng nhíu mày, trong mắt hiện lên tia hàn quang hết thảy sự việc đều như hắn đoán, Hứa Thiến gọi điện cho Lâm Thiên Tuyết, biết được các nàng đã trở về biệt thự Lâm gia, như vậy cũng nói lên rằng Đao Ba Hán cũng không bắt được Lâm Thiên Tuyết, bởi vậy đối phương mới biết được Đao Ba Hán gọi điện là đang lừa gạt bọn họ!"
Phương Dật Thiên khẽ âm thầm thở dài, nếu không phải Hứa Thiến gọi điện cho Lâm Thiên Tuyết biết được các nàng đã bình an trở về biệt thự Lâm gia thì bọn chúng đã không biết Đao Ba Hán đang lừa gạt, như vậy đối phương sẽ đi gặp Đao Ba Hán tựu sẽ để lộ.
Nhưng là, hiện thực lại không như vậy.
Trong lòng Phương Dật Thiên nhất định phải một mình nói chuyện với Hứa Thiến, hắn không nghĩ tới bạn thân của Lâm Thiên Tuyết lại bán đứng nàng, thật sự là đáng giận.
"Phương Dật Thiên, anh phát hiện điều gì không thích hợp a? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ vì sao vô duyên vô cớ lại bắt cóc tôi?" Lâm Thiên Tuyết nhịn không được hỏi.
"A, không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi, không có việc gì, cô không cần lo lắng. Chẳng qua sau này muốn đi đâu trước tiên nói với tôi một tiếng, hiểu chưa?" Phương Dật Thiên ảm đạm cười nói. Trong tiềm thức, hắn cũng không muốn nói rõ chân tướng cho Lâm Thiên Tuyết, nói nói ra chỉ sợ trong lòng Lâm Thiên Tuyết sẽ xuất hiện một tầng bóng ma, đặc biệt là cái chết bọn Đao Ba Hán càng làm cho Lâm Thiên Tuyết suốt ngày hoảng loạn.
Lâm Thiên Tuyết gật gật đầu, chẳng biết như thế nào, thông qua chuyện này nàng đối với Phương Dật Thiên đã sinh ra sự tín nhiệm.
"Đã khuya, các cô đi nghỉ đi, ngủ say một giấc, mọi chuyện không thoải mái cũng quên đi!" Phương Dật Thiên cười nói.
"Tiểu Tuyết, Khả Nhân, các cháu lên tầng nghỉ ngơi đi, đã khuya rồi" Tiêu Di cũng nói.
"Tốt, tôi cùng Khả Nhân lên tầng trước" Lâm Thiên Tuyết nói xong, đảo mắt nhìn về phía Phương Dật Thiên nở nụ cười sáng lạn, chân thành nói "Phương Dật Thiên, cám ơn anh đêm nay đã cứu tôi". Nói xong liến cùng Khả Nhân đi lên tầng.
"Phương Dật Thiên, đã muộn thế này hay anh cũng ngủ lại" Tiêu Di nhìn Phương Dật Thiên nhẹ giọng nói.
"Không cần đâu, tôi nên trở về cái ổ chó của mình, với lại ở đây cũng không có phòng cho tôi. Tiêu Di hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi, cũng nên nghỉ ngơi đi" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Ai, ai nói ở đây không có phòng cho anh. Nếu thật sự không có phòng cho anh, anh có thể đến phòng ta.." câu cuối cùng Tiêu Di nói cực kỳ nhỏ như sợ người khác nghe thấy, rồi sau đó còn nói thêm "Tối hôm qua anh không phải đến phòng tôi rối sao, có cái gì đâu chứ"
Phương Dật Thiên giật mình, không nghĩ tới Tiêu Di sẽ nói như vậy, nhớ tới tình cảnh kiều diễm hôm qua trong lòng cũng thấy nhộn nhạo, hắn cười nói "Tối hôm qua tôi quấy rầy Tiêu di cả đêm cũng chưa nghỉ ngơi, đêm nay không thể tiếp tục quấy rầy Tiêu Di, tôi nên trở về thôi"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của tiêu Di không biết từ khi nào đã ửng đỏ, nàng cũng không cưỡng cầu nữa, chẳng qua nàng cũng xê dịch thân mình, ngồi cạnh Phương Dật Thiên, nói "Phương Dật Thiên, anh nói cho tôi biết đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi biết ngươi sợ Lâm Thiên Tuyết lo lắng nên không nói thật, mọi chuyện chỉ sợ không đơn giản như vậy đi sao ?"
Phương Dật Thiên nao nao, nở nụ cười nói "Tiêu di, sự tình chính là như vậy, không có gì cả"
"Không, Phương Dật Thiên, tôi thấy nét chần chừ hiện lên trong mắt anh, anh không nói thật với Tiểu Tuyết!". Tiêu di lại nói tiếp "Tôi là dì của Tiểu Tuyết, tôi cũng rất quan tâm đến nàng, tôi hy vọng anh nói rõ chân tướng sự tình cho tôi biết. anh yên tâm tôi sẽ không nói cho Tiểu tuyết biết đâu"
Phương Dật Thiên nhìn về phía Tiêu Di, ánh mắt nóng bỏng đầy kiên định cũng đang nhìn hắn, hắn khẽ thở dài, thầm nghĩ không lừa được tiêu Di, hắn trầm ngâm nói "Có người thuê bọn Đao Ba Hán bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, mục đích cụ thể còn chưa biết, chẳng qua tôi sẽ nhanh điều tra ra thôi"
"A …" Tiêu di tuy đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng khi nghe Phương Dật Thiên nói như vậy cũng không nhịn dược thất kinh, sắc mặt cực kỳ khiếp sợ.
"Tiêu di, cô không phải lo lắng, có tôi ở đây thì không có chuyện gì đâu" Phương Dật Thiên thấy thế vội an ủi.
"Phương Dật Thiên, nói như vậy là có người cố ý đối phó Lâm Thiên Tuyết? Lần này không thành công khẳng định sẽ có lần tiếp theo đúng không?" Tiêu di trong lòng quýnh lên, không kìn lòng được nắm chặt tay Phương Dật Thiên, bởi vì thân thể nàng tiến về phía trước, hơn nữa tuyết phong trước ngực nàng lại cao ngất, vì thế tuyết phong mềm mại nhẹ nhàng cọ xát trên tay Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên cảm nhận được vật mềm mại trước ngược Tiêu Di, hắn rút tay về cũng không phải, không rút về cũng không phải, nhất thời không biết làm thế nào, nhìn khuôn mặt lo lắng của Tiêu di, hắn kiên định nói "Tiêu di, cô yên tâm, đối phương sẽ không có lần sau, rất nhanh tôi sẽ tra ra bọn họ là ai, có mục đích gì"
"Nói như vậy vết thương sau lưng của anh cũng không đơn giản, vết thương của anh khẳng định có dính dáng đến bốn tên bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, có đúng không?" Tiêu di lại hỏi tiếp.
Phương Dật Thiên thoáng trầm mặc, rồi sau đó cười nhạt nói "Bốn người kia không phải là nguyên nhân chính, không cần để ý đến bọn họ. Được rồ tiêu di, tôi phải đi, anh cũng đi nghỉ sớm đi. Chuyện này cô không cần nói với Tiểu Tuyết, tôi sẽ giải quyết chuyện này"
"Nhưng là …. Nhưng là tôi lo lắng cho tiểu Tuyết, cũng lo lắng cho anh" Tiêu di nói.
Phương Dật Thiên sửng sốt lập tức cười nói "Tiêu di không cần lo lắng cho tôi, yên tâm đi địch nhân trên đời này có thể uy hiếp đến tính mạng tôi cũng không nhiều lắm.
Tiêu di giận dỗi liếc mắt nói "Đừng nói đến sự lợi hại của anh, minh thương đễ tránh ám tiễn khó phòng, đối phương trong tối anh ngoài sáng, vạn nhất có gì bất trắc cũng đã muôn"
Phương Dật Thiên tự tin cười nói "Tôi sẽ nhớ kỹ lời tiêu di, về sau tôi sẽ càng cẩn thận, tôi về đây ngươi cũng nghỉ sớm đi"
Phương Dật Thiên nois xong liền đứng lên đi ra phái cửa.
"Tứ từ"
Tiêu di từ phía sau cất tiếng gọi, rồi sau đó nhẹ nhàng nói "Anh không cần quay đầu lại, cứ đứng yên như thế"
Phương Dật Thiên khẽ nhíu mày, tuy không hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu di nhưng cũng nghe lời đứng yên không quay đầu lại.
Rồi sau đó, hắn liền ngửi thấy hơi thở thơm tho, đó là hương vị trên người Tiêu di, tiếp theo hắn đột nhiên cảm giác được phía sau lưng truyền đến cảm giác mềm mại, Tiêu di không ngờ vòng tay ôm hắn.
Hắn sửng sốt, nhịn không được quay đầu lại, chứng kiến khuôn mặt xinh đẹp vạn phần của tiêu di đang ửng đỏ.
"Tôi đã bảo anh không được quay đầu lại mà" Tiêu di tức giận nói, rồi lại tiếp "Tôi chỉ muốn ôm anh một cái thôi, nhìn vết thương trên lưng anh tôi nhịn không được muốn ôm an ủi anh một cái"
Phương Dật Thiên giật mình, tâm tình có chút ấm áp lên, hắn không khỏi có chút nhớ đến tình huống đêm qua, Tiêu di cũng là giống hiện tại ôm hắn, hết thảy là thân hình động lòng người.
Sau khi Tiêu di buông tay, Phương Dật Thiên thở sâu nói :Tiêu di, tôi đi rồi cô cũng sớm nghỉ ngơi đi, chúc ngủ ngon"
Tiêu di gật đầu, ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn sau lưng Phương Dật Thiên không rời.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại