Thiếp Khuynh Thành
Chương 51: Chia tay Lan Ngọc
Edit: L2NT
Beta: Phi Nguyệt
“Thật đáng tiếc, tại hạ còn có việc phải làm nên không thể ở lại lâu. Tin chắc rằng không bao lâu nữa, tại hạ sẽ được gặp lại Thái tử Tề quốc và Thái tử Hạ quốc."
Lan Ngọc tao nhã đứng dậy, ống tay áo dài buông xuống càng tôn lên vóc dáng cao lớn. Y ung dung đi theo lối mà mọi người tự động tách ra. Mộ Dung Ca kinh ngạc nhìn bóng lưng thẳng tắp thanh cao ấy, cứ thế thản nhiên rời đi, ở thời đại loạn thế này, liệu có mấy ai sống không gò bó như y đây? Hơn nữa, khi đối diện với khí phách cường đại của Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ mà y vẫn thong dong, thế gian này chắc hẳn chỉ có mình y được như thế.
Mộ Dung Ca thầm thở dài, có thể sau này cô và y không gặp lại nhau nữa, biết tìm đâu một nam tử thoát tục tao nhã như thế đây. Hai người Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ cũng không ngạc nhiên, trước giờ Lan Ngọc công tử vốn không để bất cứ ai ràng buộc, nhiều vị hoàng đế các nước muốn giữ y phò tá bên cạnh, nhưng chưa bao giờ thấy y đồng ý.
Đôi mắt đen thâm trầm của Triệu Tử Duy in bóng dáng rời đi của Lan Ngọc công tử, hắn thầm tính toán: Lần này y đến Phong quốc, lại xuất hiện trong khách điếm ở thị trấn nhỏ này, chắc chắn không phải tình cờ!
Ánh mắt Nguyên Kỳ lạnh lẽo, nhưng vẫn nở nụ cười nhạt gật đầu với Lan Ngọc. Lan Ngọc đi đến ngưỡng cửa chợt ngừng bước, y quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm liếc qua Mộ Dung Ca đang ngồi trên đài cao. Ánh mắt của y làm Mộ Dung Ca thấy khó hiểu. Cái nhìn của y tưởng như bình thường, nhưng lại khiến cô có cảm giác rất bất thường, giống như đang nhắc nhở cô điều gì đó…
Sau khi Lan Ngọc rời khỏi, ông chủ khách điếm đem ngân phiếu trị giá một nghìn hai trăm lượng giao cho Mộ Dung Ca, cô cẩn thận cất vào trong áo, nhìn về phía Triệu Tử Duy, cười nói: “Xin Thái tử thực hiện lời hứa."
Nhìn bộ dạng yêu tiền của cô, sự u ám trong lòng Triệu Tử Duy biến mất, hắn bật cười: “Quất Đào, đưa hai nghìn lượng cho nàng."
Hai nghìn lượng này, những người sống giàu sang phú quý ở đỉnh cao quyền lực chẳng coi là gì, giống như chín trâu mất một sợi lông, không đáng kể. Hắn hào phóng ban cho, cô vui vẻ đón nhận, còn người khác đứng xem đỏ cả mắt.
“Tạ ơn Thái tử." – Sau khi cất ngân phiếu, cô hớn hở tạ ơn. Ba nghìn lượng không phải là một con số nhỏ, cuộc sống sau này có tốt đẹp hay không còn phải dựa vào nó. Nguyên Kỳ từ từ bước tới cạnh họ, theo sau là hơn mười tỳ nữ và thị vệ. Những người này đều có dung mạo tuyệt sắc, khiến mọi người trong khách điếm ai nấy phải hổ thẹn. Vừa rồi có vài cô gái định dựa vào nhan sắc để tiếp cận Nguyên Kỳ, muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Không ngờ tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hắn toàn giai nhân, mỹ nữ, khiến bọn họ thầm hối hận, không cam lòng.
Nụ cười của Triệu Tử Duy ẩn chứa sự yêu chiều mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, hắn cười với Mộ Dung Ca: “Thu được nhiều ngân phiếu nhỉ."
Mộ Dung Ca hơi sửng sốt ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn hắn đầy kinh ngạc. Hôm nay hắn bị làm sao thế? Vẻ mặt dịu dàng ấy đúng là hiếm thấy, một cảm xúc mơ hồ thoáng qua trong cô.
Trong lúc ánh mắt hai người chạm nhau, hô hấp cũng biến đổi. Nguyên Kỳ lãnh đạm nhìn hai người, trong mắt đầy vẻ hòa nhã, nhưng thấp thoáng nét xa cách và lạnh lùng. Hắn bình thản nói: “Thái tử Tề quốc có tâm trạng tốt thật."
Triệu Tử Duy thu hồi ánh mắt, nhìn sang Nguyên Kỳ, hắn bật dậy nhảy từ trên đài xuống, đứng ngạo nghễ trước mắt Nguyên Kỳ, khẽ nhếch miệng: “Phong cảnh của Phong quốc rất đẹp, đương nhiên tâm tình không tệ. Trong một tháng mà được gặp Thái tử Hạ quốc mấy lần, duyên phận giữa chúng ta không mỏng chút nào."
“Nếu cũng tới kinh đô Phong quốc, chi bằng cùng đi với nhau." – Nguyên Kỳ thản nhiên nói, hắn tỏ vẻ không nghe thấy ý chế giễu ám chỉ trong lời nói của Triệu Tử Duy.
Triệu Tử Duy khẽ nhướng mày, cười ha hả: “Bản cung cũng đang có ý này!"
Đi cùng ư? Mộ Dung Ca hạ tầm mắt, trong cuộc đối thoại tưởng như bình thường của hai người họ dường như đang giấu diếm bí mật nào đó. Có thể thấy, đối với việc tới kinh đô Phong quốc cưới công chúa Thiện Nhã lần này, hai người họ đã lâm vào tình thế bắt buộc! Đồng thời tại kinh đô Phong quốc cũng sắp sửa diễn ra một cuộc tranh đấu gay gắt lấy mỹ nhân giành giang sơn.
– -
Hôm sau.
Sáng sớm, sau khi ăn xong điểm tâm, hai đội nhân mã cùng chuẩn bị đi tới kinh đô Phong quốc. Vừa bước ra khỏi khách điếm, Mộ Dung Ca đã gặp ngay mấy tỳ nữ đang sửa sang trang phục. Dẫn đầu là một gương mặt quen thuộc, một mỹ nhân diễm lệ như đóa hoa tường vi, nàng ta lạnh lùng liếc qua cô, ánh nhìn lạnh thấu xương.
Mộ Dung Ca nhếch miệng cười, có lẽ nàng ta thầm yêu Nguyên Kỳ chăng? Cho nên đêm hôm đó mới có ý đối địch với cô. Đang định thu hồi tầm mắt, chợt Mộ Dung Ca nhìn thấy Như Băng đứng ở cuối hàng. Hơn một tháng không gặp, sao nàng ấy lại gầy như vậy! Thân mặc chiếc váy dài màu xanh da trời, tà áo khẽ lay động, dung mạo của nàng ấy đẹp như tiên nữ, nhưng vì quá gầy mà tăng thêm vài phần u ám cho khuôn mặt xinh đẹp. Trước kia, nàng ấy phải hao tổn tâm sức mới có thể được theo hầu bên cạnh Nguyên Kỳ, vốn tưởng rằng nàng ấy sẽ hài lòng, nhưng nay nhìn khuôn mặt u sầu kia Mộ Dung Ca có thể kiểm chứng lại ý nghĩ trước đây của mình: Tất nhiên Nguyên Kỳ là một người đàn ông mà mọi nữ nhân phải tranh giành nhau để được ở bên cạnh. Nhưng hắn cao quý vời vợi, cái ý nghĩ địa vị khác xa nhau đã ăn sâu bén rễ vào trong đầu, quốc gia bị diệt, một Như Băng không có thế lực gia tộc đứng sau chống lưng, sao lọt vào mắt hắn?
Cũng có thể cô đoán sai thì sao, nhìn người không thể dựa vào tướng mạo, cô không có khả năng chỉ gặp vài lần mà nhìn thấu tâm can của một người. Có lẽ vẻ mặt ảm đạm của Như Băng là do hành trình đi Phong quốc lần này chăng.
Như Băng có vẻ đã nhận ra ánh mắt của Mộ Dung Ca, nàng kinh ngạc nhìn cô. Như Băng đi tới gần Mộ Dung Ca, nàng nở nụ cười tươi: “Biết cô rời khỏi Khánh vương phủ, sẽ vô cùng may mắn."
“Cô vẫn tốt chứ?" – Mộ Dung Ca cười khẽ, quan tâm hỏi han. Nhìn gần mới thấy sắc mặt Như Băng trắng bệch, dù đã dặm thêm một lớp phấn nhưng không thể che nổi những vết thâm đen. Sao lại ra nông nỗi này?
Như Băng nhìn gương mặt hồng hào và trang phục tinh xảo trên người Mộ Dung Ca, đáy mắt ánh lên vài phần hâm mộ, nàng cúi đầu che nét ảm đạm trong mắt: “Ừm, ta vẫn tốt."
Sau đó, lại ngẩng đầu nói: “Nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô, chắc chắn Thái tử Tề quốc đối xử với cô rất tốt." – Dứt lời, vẻ u ám trong mắt càng tăng thêm. Hơn một tháng nay, người đàn ông mà nàng thầm yêu nhiều năm qua chưa hề liếc mắt nhìn nàng một lần. Đám nữ nhân đi theo hắn dung mạo thậm chí còn xinh đẹp hơn nàng vài phần, nàng lấy cái gì để được hắn liếc nhìn chứ? Giờ đây, hắn lại muốn kết hôn với Thiện Nhã công chúa, lòng nàng thầm nổi bão táp, khó chịu cùng cực.
Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ dao động, Triệu Tử Duy đối xử với cô rất tốt ư? Đối với quân cờ có thể lợi dụng được, hắn luôn đối xử tử tế. Cô nhếch mép cười, nhưng không nói gì.
“Như Băng." – Phía trước truyền tới tiếng quát lạnh lùng của nữ tử xinh đẹp tuyệt diễm kia. Mộ Dung Ca và Như Băng cùng quay đầu lại, vẻ mặt nữ tử kia lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao. Như Băng lộ vẻ sợ hãi, lập tức cúi đầu đáp lại: “Vâng, Ánh Tuyết cô nương."
Như Băng vừa dứt lời, Ánh Tuyết đã bước tới gần, vung tay tát mạnh một cái.
Beta: Phi Nguyệt
“Thật đáng tiếc, tại hạ còn có việc phải làm nên không thể ở lại lâu. Tin chắc rằng không bao lâu nữa, tại hạ sẽ được gặp lại Thái tử Tề quốc và Thái tử Hạ quốc."
Lan Ngọc tao nhã đứng dậy, ống tay áo dài buông xuống càng tôn lên vóc dáng cao lớn. Y ung dung đi theo lối mà mọi người tự động tách ra. Mộ Dung Ca kinh ngạc nhìn bóng lưng thẳng tắp thanh cao ấy, cứ thế thản nhiên rời đi, ở thời đại loạn thế này, liệu có mấy ai sống không gò bó như y đây? Hơn nữa, khi đối diện với khí phách cường đại của Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ mà y vẫn thong dong, thế gian này chắc hẳn chỉ có mình y được như thế.
Mộ Dung Ca thầm thở dài, có thể sau này cô và y không gặp lại nhau nữa, biết tìm đâu một nam tử thoát tục tao nhã như thế đây. Hai người Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ cũng không ngạc nhiên, trước giờ Lan Ngọc công tử vốn không để bất cứ ai ràng buộc, nhiều vị hoàng đế các nước muốn giữ y phò tá bên cạnh, nhưng chưa bao giờ thấy y đồng ý.
Đôi mắt đen thâm trầm của Triệu Tử Duy in bóng dáng rời đi của Lan Ngọc công tử, hắn thầm tính toán: Lần này y đến Phong quốc, lại xuất hiện trong khách điếm ở thị trấn nhỏ này, chắc chắn không phải tình cờ!
Ánh mắt Nguyên Kỳ lạnh lẽo, nhưng vẫn nở nụ cười nhạt gật đầu với Lan Ngọc. Lan Ngọc đi đến ngưỡng cửa chợt ngừng bước, y quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm liếc qua Mộ Dung Ca đang ngồi trên đài cao. Ánh mắt của y làm Mộ Dung Ca thấy khó hiểu. Cái nhìn của y tưởng như bình thường, nhưng lại khiến cô có cảm giác rất bất thường, giống như đang nhắc nhở cô điều gì đó…
Sau khi Lan Ngọc rời khỏi, ông chủ khách điếm đem ngân phiếu trị giá một nghìn hai trăm lượng giao cho Mộ Dung Ca, cô cẩn thận cất vào trong áo, nhìn về phía Triệu Tử Duy, cười nói: “Xin Thái tử thực hiện lời hứa."
Nhìn bộ dạng yêu tiền của cô, sự u ám trong lòng Triệu Tử Duy biến mất, hắn bật cười: “Quất Đào, đưa hai nghìn lượng cho nàng."
Hai nghìn lượng này, những người sống giàu sang phú quý ở đỉnh cao quyền lực chẳng coi là gì, giống như chín trâu mất một sợi lông, không đáng kể. Hắn hào phóng ban cho, cô vui vẻ đón nhận, còn người khác đứng xem đỏ cả mắt.
“Tạ ơn Thái tử." – Sau khi cất ngân phiếu, cô hớn hở tạ ơn. Ba nghìn lượng không phải là một con số nhỏ, cuộc sống sau này có tốt đẹp hay không còn phải dựa vào nó. Nguyên Kỳ từ từ bước tới cạnh họ, theo sau là hơn mười tỳ nữ và thị vệ. Những người này đều có dung mạo tuyệt sắc, khiến mọi người trong khách điếm ai nấy phải hổ thẹn. Vừa rồi có vài cô gái định dựa vào nhan sắc để tiếp cận Nguyên Kỳ, muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Không ngờ tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hắn toàn giai nhân, mỹ nữ, khiến bọn họ thầm hối hận, không cam lòng.
Nụ cười của Triệu Tử Duy ẩn chứa sự yêu chiều mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, hắn cười với Mộ Dung Ca: “Thu được nhiều ngân phiếu nhỉ."
Mộ Dung Ca hơi sửng sốt ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn hắn đầy kinh ngạc. Hôm nay hắn bị làm sao thế? Vẻ mặt dịu dàng ấy đúng là hiếm thấy, một cảm xúc mơ hồ thoáng qua trong cô.
Trong lúc ánh mắt hai người chạm nhau, hô hấp cũng biến đổi. Nguyên Kỳ lãnh đạm nhìn hai người, trong mắt đầy vẻ hòa nhã, nhưng thấp thoáng nét xa cách và lạnh lùng. Hắn bình thản nói: “Thái tử Tề quốc có tâm trạng tốt thật."
Triệu Tử Duy thu hồi ánh mắt, nhìn sang Nguyên Kỳ, hắn bật dậy nhảy từ trên đài xuống, đứng ngạo nghễ trước mắt Nguyên Kỳ, khẽ nhếch miệng: “Phong cảnh của Phong quốc rất đẹp, đương nhiên tâm tình không tệ. Trong một tháng mà được gặp Thái tử Hạ quốc mấy lần, duyên phận giữa chúng ta không mỏng chút nào."
“Nếu cũng tới kinh đô Phong quốc, chi bằng cùng đi với nhau." – Nguyên Kỳ thản nhiên nói, hắn tỏ vẻ không nghe thấy ý chế giễu ám chỉ trong lời nói của Triệu Tử Duy.
Triệu Tử Duy khẽ nhướng mày, cười ha hả: “Bản cung cũng đang có ý này!"
Đi cùng ư? Mộ Dung Ca hạ tầm mắt, trong cuộc đối thoại tưởng như bình thường của hai người họ dường như đang giấu diếm bí mật nào đó. Có thể thấy, đối với việc tới kinh đô Phong quốc cưới công chúa Thiện Nhã lần này, hai người họ đã lâm vào tình thế bắt buộc! Đồng thời tại kinh đô Phong quốc cũng sắp sửa diễn ra một cuộc tranh đấu gay gắt lấy mỹ nhân giành giang sơn.
– -
Hôm sau.
Sáng sớm, sau khi ăn xong điểm tâm, hai đội nhân mã cùng chuẩn bị đi tới kinh đô Phong quốc. Vừa bước ra khỏi khách điếm, Mộ Dung Ca đã gặp ngay mấy tỳ nữ đang sửa sang trang phục. Dẫn đầu là một gương mặt quen thuộc, một mỹ nhân diễm lệ như đóa hoa tường vi, nàng ta lạnh lùng liếc qua cô, ánh nhìn lạnh thấu xương.
Mộ Dung Ca nhếch miệng cười, có lẽ nàng ta thầm yêu Nguyên Kỳ chăng? Cho nên đêm hôm đó mới có ý đối địch với cô. Đang định thu hồi tầm mắt, chợt Mộ Dung Ca nhìn thấy Như Băng đứng ở cuối hàng. Hơn một tháng không gặp, sao nàng ấy lại gầy như vậy! Thân mặc chiếc váy dài màu xanh da trời, tà áo khẽ lay động, dung mạo của nàng ấy đẹp như tiên nữ, nhưng vì quá gầy mà tăng thêm vài phần u ám cho khuôn mặt xinh đẹp. Trước kia, nàng ấy phải hao tổn tâm sức mới có thể được theo hầu bên cạnh Nguyên Kỳ, vốn tưởng rằng nàng ấy sẽ hài lòng, nhưng nay nhìn khuôn mặt u sầu kia Mộ Dung Ca có thể kiểm chứng lại ý nghĩ trước đây của mình: Tất nhiên Nguyên Kỳ là một người đàn ông mà mọi nữ nhân phải tranh giành nhau để được ở bên cạnh. Nhưng hắn cao quý vời vợi, cái ý nghĩ địa vị khác xa nhau đã ăn sâu bén rễ vào trong đầu, quốc gia bị diệt, một Như Băng không có thế lực gia tộc đứng sau chống lưng, sao lọt vào mắt hắn?
Cũng có thể cô đoán sai thì sao, nhìn người không thể dựa vào tướng mạo, cô không có khả năng chỉ gặp vài lần mà nhìn thấu tâm can của một người. Có lẽ vẻ mặt ảm đạm của Như Băng là do hành trình đi Phong quốc lần này chăng.
Như Băng có vẻ đã nhận ra ánh mắt của Mộ Dung Ca, nàng kinh ngạc nhìn cô. Như Băng đi tới gần Mộ Dung Ca, nàng nở nụ cười tươi: “Biết cô rời khỏi Khánh vương phủ, sẽ vô cùng may mắn."
“Cô vẫn tốt chứ?" – Mộ Dung Ca cười khẽ, quan tâm hỏi han. Nhìn gần mới thấy sắc mặt Như Băng trắng bệch, dù đã dặm thêm một lớp phấn nhưng không thể che nổi những vết thâm đen. Sao lại ra nông nỗi này?
Như Băng nhìn gương mặt hồng hào và trang phục tinh xảo trên người Mộ Dung Ca, đáy mắt ánh lên vài phần hâm mộ, nàng cúi đầu che nét ảm đạm trong mắt: “Ừm, ta vẫn tốt."
Sau đó, lại ngẩng đầu nói: “Nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô, chắc chắn Thái tử Tề quốc đối xử với cô rất tốt." – Dứt lời, vẻ u ám trong mắt càng tăng thêm. Hơn một tháng nay, người đàn ông mà nàng thầm yêu nhiều năm qua chưa hề liếc mắt nhìn nàng một lần. Đám nữ nhân đi theo hắn dung mạo thậm chí còn xinh đẹp hơn nàng vài phần, nàng lấy cái gì để được hắn liếc nhìn chứ? Giờ đây, hắn lại muốn kết hôn với Thiện Nhã công chúa, lòng nàng thầm nổi bão táp, khó chịu cùng cực.
Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ dao động, Triệu Tử Duy đối xử với cô rất tốt ư? Đối với quân cờ có thể lợi dụng được, hắn luôn đối xử tử tế. Cô nhếch mép cười, nhưng không nói gì.
“Như Băng." – Phía trước truyền tới tiếng quát lạnh lùng của nữ tử xinh đẹp tuyệt diễm kia. Mộ Dung Ca và Như Băng cùng quay đầu lại, vẻ mặt nữ tử kia lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao. Như Băng lộ vẻ sợ hãi, lập tức cúi đầu đáp lại: “Vâng, Ánh Tuyết cô nương."
Như Băng vừa dứt lời, Ánh Tuyết đã bước tới gần, vung tay tát mạnh một cái.
Tác giả :
Thư Ca