Thiếp Khuynh Thành
Chương 25: Gậy ông đập lưng ông (2)
Edit: Phi Nguyệt
Ánh mắt đó là như thế nào mà có thể khiến cho lòng ta nảy sinh sự sợ hãi! Nhưng Mộ Dung Ca đã sớm xác định hắn là kẻ không thể chọc vào nên cô cũng không hề nghĩ ánh mắt đầy hàm xúc đó là dành cho mình, bởi vì phía sau cô còn có Triệu Tử Duy.
Nguyên Kỳ, Triệu Tử Duy, Phượng Dịch, ba người hợp lại một chỗ.
Đây là tình huống gì?
Mộ Dung Ca cảm thấy đau đầu trước tình huống mới phát sinh, sự tình càng lúc càng lớn, nhưng mà, càng lớn lại càng tốt.
Vì, Lâm Vi đã không còn đường sống nữa rồi!
Đôi mắt lạnh lẽo của Triệu Tử Duy ánh lên nét lợi hại, nhưng chỉ trong nửa khắc mà thôi, sau đó nó lại trở về với dáng vẻ lười nhác thường ngày.
Nguyên Kỳ cũng làm như chưa từng phát hiện ra hai người họ, hắn đưa ánh mắt nhìn đi nơi khác.
Quay trở lại với Lâm Vi và Trương tướng quân, lúc này cả hai đang kinh hoàng trợn mắt, bọn chúng không nghĩ Phượng Dịch sẽ xuất hiện ở đây, là chúng đang nằm mơ sao? Đầu óc của cả hai đều trống rỗng không nghĩ được gì nữa, cũng không nhớ ra phải che chắn cho thân thể đang tả tơi của mình.
Đến khi nghe thấy giọng nói lạnh như băng nhưng ẩn chứa vô vàn sát khí của Phượng Dịch thì cả hai mới có phản ứng, vội vàng nhặt đám quần áo vương vãi trên đất. Vì quá cuống mà chúng như đang cắm mặt xuống đất, nhưng che được cái mặt chứ không che được phần thân dưới đang lộ hết ra ngoài, bộ dạng này khiến chúng càng thêm chật vật.
Phượng Dịch nhìn hai kẻ lố bịch ở trước mặt, sát khí càng nồng đậm hơn. Chuyện động trời này không chỉ có một mình hắn nhìn thấy, mà cả Nguyên Kỳ đi bên cạnh và mười mấy tên hộ vệ đi đằng sau cũng đã chứng kiến tất cả. Hai kẻ này lại dám vụng trộm yêu đương ở sau lưng hắn, một người là trắc phi được hắn sủng ái, người kia là gia tướng được hắn trọng dụng, vậy mà bọn chúng lại dám đội nón xanh lên đầu hắn. Quá điên tiết, hắn phẫn nộ quát: “Các ngươi thật đáng chết! Người đâu, đem hai kẻ này đi xử trảm!"
“Vương gia, là có người cố ý hãm hại thiếp! Thiếp chỉ tới đây để ngắm cảnh thôi, nhưng Trương tướng quân vừa đến đã nói năng bậy bạ, lại còn có ý đồ quấy rối thiếp. Nếu không phải Vương gia kịp thời xuất hiện thì thiếp đã bị Trương tướng quân làm nhục rồi! Vương gia! Thiếp bị oan!" – Lâm Vi vừa nghe thấy mệnh lệnh của Phượng Dịch liền hốt hoảng, tay chân luống cuống cố che chắn cơ thể bằng đám quần áo rách bươm, ả vừa đẩy tên Trương tướng quân đang ngây ngốc như tượng, chạy thẳng đến trước mặt Phượng Dịch, vừa cố làm ra vẻ mặt ủy khuất vô cùng đáng yêu.
Nghe ả nói vậy, Phượng Dịch liền nhìn về phía Trương tướng quân.
Trương tướng quân lúc này mới có phản ứng, hắn lập tức rút kiếm chỉ vào Lâm Vi, miệng chửi ầm lên: “Là do con đàn bà này câu dẫn (quyến rũ) bản tướng! Nếu không phải do ngươi nhiều lần muốn lấy lòng ta thì đời nào ta thèm để ý đến lời mời của ngươi!" – Hắn là kẻ mà ai cũng phải kiêng dè, nữ nhân quỳ dưới chân hắn nhiều không đếm xuể, Lâm Vi này cũng chỉ có nhan sắc thượng thừa mà thôi, nếu không phải ả ta chủ động quyến rũ hắn thì hắn không bao giờ dám cả gan làm ra những việc như thế. Thế mà bây giờ con tiện nhân này lại dám vu hết cho hắn!
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?! Ta câu dẫn ngươi khi nào?! Vương gia, ngài phải làm chủ cho thiếp, giết chết tên tiểu nhân dám làm loạn này đi!" – Đối mặt với cái chết khiến Lâm Vi sợ hãi, ả phải tìm mọi cách để cứu sống bản thân, và đem tất cả sai lầm đổ hết lên đầu tên Trương tướng quân là cách tốt nhất.
“Ta giết ngươi!" – Trương tướng quân vừa nghe thấy lời nói của Lâm Vi liền không thể khống chế được cơn giận dữ, hắn vung kiếm lên lao vào Lâm Vi.
Mộ Dung Ca nheo mắt nhìn toàn cảnh mà cô đã mất công thiết kế một cách tỉ mỉ. Chà, không nghĩ số của tên Trương tướng quân này lại xui đến vậy, còn chưa kịp xơ múi được gì thì đã bị Phượng Dịch nhìn thấy rồi.
“Dám giết người ở trước mặt bổn vương, Trương Trung, ngươi thật lớn gan!" – Phượng Dịch đoạt lấy kiếm của Trương tướng quân rồi thuận thế đặt lưỡi kiếm vào cổ hắn.
Hai đầu gối Trương tướng quân mềm nhũn, hắn quỵ xuống đất, nửa thân hắn đang trần như nhộng, tuy trên người vẫn còn cái áo nhưng phần thân thể quan trọng nhất lại đang phơi hết ra ngoài. Mặc dù hắn là tướng quân dũng mãnh chinh chiến trên sa trường, nhưng đời này của hắn sợ nhất chính là Phượng Dịch, đối mặt với thanh kiếm đang kề vào cổ mình khiến cả người hắn run rẩy, hắn khóc lóc cầu xin Phượng Dịch: “Vương gia, thật sự là thuộc hạ bị Lâm trắc phi câu dẫn nên mới làm ra những chuyện như thế. Thuộc hạ đi theo Vương gia chinh chiến đã nhiều năm, đối với Vương gia luôn luôn trung thành tận tụy, điều này có Nhật Nguyệt chứng giám. Vương gia, người phải tin lời thuộc hạ!"
Lâm Vi cũng không cam chịu bị yếu thế, tên Trương tướng quân này lại dám đem tất cả nước bẩn hắt lên người ả. “Ngươi dám ăn nói bậy bạ! Ta câu dẫn ngươi khi nào?! Tất cả đều là nói bậy hết! Vương gia, chắc chắn là có người cố ý hãm hại thiếp!"
Mộ Dung Ca nhíu chặt hai hàng lông mày, Lâm Vi này phản ứng nhanh thật! Đã kịp bình tĩnh để suy nghĩ rồi cơ đấy. Tình huống này có chút đau đầu đây.
Dường như nhìn ra sự bồn chồn của Mộ Dung Ca, Triệu Tử Duy đang đứng bên cạnh bỗng cười khẽ: “Thủ đoạn còn chưa đủ, nếu là bản cung ra tay, thì hai tên này đã thịt nát xương tan từ hôm qua rồi!"
Lời kinh khủng này thốt ra từ miệng hắn cứ như gió thổi mây trôi, nhẹ nhàng mà bâng quơ, dường như trong mắt hắn, chỉ cần là kẻ địch chặn đường đi của hắn thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, mà hắn cũng sẽ không bao giờ cho kẻ kia có được cơ hội phản kích.
Mộ Dung Ca không nói gì, cô hiểu rõ người nam tử đang đứng bên cạnh là kẻ có thể vì đạt được mục đích mà không từ mọi loại thủ đoạn. Hắn xuất hiện ở nơi này hẳn nhiên cũng đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra với Lâm Vi và Trương tướng quân. Mà phản ứng của hắn cũng nói cho cô biết, hắn sẽ không vạch trần cô.
Nhưng, tình huống trước mặt đúng là không ổn. Nếu tên Trương tướng quân kia thông minh, chắc chắn cũng sẽ phát hiện ra có điểm nghi vấn.
Nhưng cô đã đánh giá Trương tướng quân quá cao rồi, lúc nào hắn cũng có mỹ nhân vây quanh, trong đầu hắn nếu không phải bày mưu tính kế thì cũng chỉ có nữ nhân mà thôi, rất nhiều, rất nhiều nữ nhân khiến cho đầu óc hắn mụ mị. Sau khi nghe thấy những lời nói của Lâm Vi, phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng Lâm Vi qua cầu rút ván.
Tuy hắn đã từng nghĩ đến nguyên nhân khác nhưng cuối cùng vẫn xác định là như vậy.
“Con nữ nhân âm hiểm ngoan độc này!" – Lửa giận của Trương tướng quân lại bùng lên, nếu không phải e ngại Phượng Dịch đang đặt lưỡi kiếm lên cổ hắn thì hắn đã lao vào giết chết Lâm Vi rồi.
Thủ đoạn thì Lâm Vi cũng có thừa, nhưng ả ta đã phát giác ra bao nhiêu rồi? Ả không để ý tới Trương tướng quân, chỉ quỳ xuống lôi kéo vạt áo của Phượng Dịch, ả than khóc cẩu khẩn Phượng Dịch: “Xin Vương gia tra xét rõ ràng!" – Ả có thể khẳng định, là Mộ Dung Ca đã thiết kế cạm bẫy để hãm hại ả, nhưng Mộ Dung Ca bây giờ là người của Tề quốc thái tử nên ả không thể nói ở trước mặt Phượng Dịch và Hạ quốc thái tử được. Cả kể nếu Phượng Dịch muốn ả kể hết sự tình thì ả cũng không thể nói ra, lựa chọn sáng suốt nhất trước mắt vẫn là tìm cách thoát thân đã, những cái khác, chờ an toàn rồi tính sau.
Nhưng Lâm Vi đã đánh giá quá cao vị trí của ả ở trong lòng Phượng Dịch.
Phượng Dịch lạnh lùng nhìn phản ứng của hai kẻ đang quỳ trước mặt mình, bộ dáng của hắn trông có vẻ thư sinh, nhưng sát khí nồng đậm trong mắt lại khiến người ta phải rợn cả tóc gáy. Những lời nói của Lâm Vi và Trương tướng quân rơi vào trong tai hắn đều là dối trá hết, mà thực ra, những người khác nghe thấy những lời này cũng đều không tin.
Dám làm hắn mất thể diện ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Lâm Vi và Trương tướng quân!
“Lôi xuống! Xử trảm!"
Mệnh lệnh vừa ra, vài tên hộ vệ đứng sau đã tiến lên túm lấy hai người.
Trương tướng quân trợn tròn mắt, hắn kêu khóc thảm thiết, “Vương gia! Nếu không có thuộc hạ dốc hết sức cùng người đi chinh chiến sa trường thì làm sao người có địa vị như ngày hôm nay? Vương gia, người chớ quên công lao của thuộc hạ!"
“Vương gia! Thiếp bị oan mà! Đều là do Mộ Dung Ca hãm hại thiếp!" – Trước sự sống chết của mình, Lâm Vi cũng không hơi đâu quản nhiều thứ nữa, ả phải nói ra hết.
Đôi mắt lạnh lùng ngập tràn sát khí của Phượng Dịch chợt lóe qua một tia nghi hoặc, hắn cau mày nhìn về chỗ ẩn nấp của Mộ Dung Ca và Triệu Tử Duy. Tu vi võ công của hắn khá cao nên rất dễ dàng cảm nhận được có người đang ẩn núp ở nơi đó, hắn chỉ ngại là nơi đó còn có cả Triệu Tử Duy.
Nguyên Kỳ cũng vờ như vô tình liếc mắt về phía hai người.
Triệu Tử Duy thờ ơ ghé sát bên tai Mộ Dung Ca, mỗi từ hắn nói đều thổi ra một làn khí ấm áp cọ vào tai cô: “Chúng ta cũng đi góp vui nào!"
Mộ Dung Ca chưa kịp phản đối thì đã bị Triệu Tử Duy bắt lấy eo và bay ra khỏi lùm cây, hai người an toàn hạ xuống trước mặt đám người Nguyên Kỳ.
Ánh mắt đó là như thế nào mà có thể khiến cho lòng ta nảy sinh sự sợ hãi! Nhưng Mộ Dung Ca đã sớm xác định hắn là kẻ không thể chọc vào nên cô cũng không hề nghĩ ánh mắt đầy hàm xúc đó là dành cho mình, bởi vì phía sau cô còn có Triệu Tử Duy.
Nguyên Kỳ, Triệu Tử Duy, Phượng Dịch, ba người hợp lại một chỗ.
Đây là tình huống gì?
Mộ Dung Ca cảm thấy đau đầu trước tình huống mới phát sinh, sự tình càng lúc càng lớn, nhưng mà, càng lớn lại càng tốt.
Vì, Lâm Vi đã không còn đường sống nữa rồi!
Đôi mắt lạnh lẽo của Triệu Tử Duy ánh lên nét lợi hại, nhưng chỉ trong nửa khắc mà thôi, sau đó nó lại trở về với dáng vẻ lười nhác thường ngày.
Nguyên Kỳ cũng làm như chưa từng phát hiện ra hai người họ, hắn đưa ánh mắt nhìn đi nơi khác.
Quay trở lại với Lâm Vi và Trương tướng quân, lúc này cả hai đang kinh hoàng trợn mắt, bọn chúng không nghĩ Phượng Dịch sẽ xuất hiện ở đây, là chúng đang nằm mơ sao? Đầu óc của cả hai đều trống rỗng không nghĩ được gì nữa, cũng không nhớ ra phải che chắn cho thân thể đang tả tơi của mình.
Đến khi nghe thấy giọng nói lạnh như băng nhưng ẩn chứa vô vàn sát khí của Phượng Dịch thì cả hai mới có phản ứng, vội vàng nhặt đám quần áo vương vãi trên đất. Vì quá cuống mà chúng như đang cắm mặt xuống đất, nhưng che được cái mặt chứ không che được phần thân dưới đang lộ hết ra ngoài, bộ dạng này khiến chúng càng thêm chật vật.
Phượng Dịch nhìn hai kẻ lố bịch ở trước mặt, sát khí càng nồng đậm hơn. Chuyện động trời này không chỉ có một mình hắn nhìn thấy, mà cả Nguyên Kỳ đi bên cạnh và mười mấy tên hộ vệ đi đằng sau cũng đã chứng kiến tất cả. Hai kẻ này lại dám vụng trộm yêu đương ở sau lưng hắn, một người là trắc phi được hắn sủng ái, người kia là gia tướng được hắn trọng dụng, vậy mà bọn chúng lại dám đội nón xanh lên đầu hắn. Quá điên tiết, hắn phẫn nộ quát: “Các ngươi thật đáng chết! Người đâu, đem hai kẻ này đi xử trảm!"
“Vương gia, là có người cố ý hãm hại thiếp! Thiếp chỉ tới đây để ngắm cảnh thôi, nhưng Trương tướng quân vừa đến đã nói năng bậy bạ, lại còn có ý đồ quấy rối thiếp. Nếu không phải Vương gia kịp thời xuất hiện thì thiếp đã bị Trương tướng quân làm nhục rồi! Vương gia! Thiếp bị oan!" – Lâm Vi vừa nghe thấy mệnh lệnh của Phượng Dịch liền hốt hoảng, tay chân luống cuống cố che chắn cơ thể bằng đám quần áo rách bươm, ả vừa đẩy tên Trương tướng quân đang ngây ngốc như tượng, chạy thẳng đến trước mặt Phượng Dịch, vừa cố làm ra vẻ mặt ủy khuất vô cùng đáng yêu.
Nghe ả nói vậy, Phượng Dịch liền nhìn về phía Trương tướng quân.
Trương tướng quân lúc này mới có phản ứng, hắn lập tức rút kiếm chỉ vào Lâm Vi, miệng chửi ầm lên: “Là do con đàn bà này câu dẫn (quyến rũ) bản tướng! Nếu không phải do ngươi nhiều lần muốn lấy lòng ta thì đời nào ta thèm để ý đến lời mời của ngươi!" – Hắn là kẻ mà ai cũng phải kiêng dè, nữ nhân quỳ dưới chân hắn nhiều không đếm xuể, Lâm Vi này cũng chỉ có nhan sắc thượng thừa mà thôi, nếu không phải ả ta chủ động quyến rũ hắn thì hắn không bao giờ dám cả gan làm ra những việc như thế. Thế mà bây giờ con tiện nhân này lại dám vu hết cho hắn!
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?! Ta câu dẫn ngươi khi nào?! Vương gia, ngài phải làm chủ cho thiếp, giết chết tên tiểu nhân dám làm loạn này đi!" – Đối mặt với cái chết khiến Lâm Vi sợ hãi, ả phải tìm mọi cách để cứu sống bản thân, và đem tất cả sai lầm đổ hết lên đầu tên Trương tướng quân là cách tốt nhất.
“Ta giết ngươi!" – Trương tướng quân vừa nghe thấy lời nói của Lâm Vi liền không thể khống chế được cơn giận dữ, hắn vung kiếm lên lao vào Lâm Vi.
Mộ Dung Ca nheo mắt nhìn toàn cảnh mà cô đã mất công thiết kế một cách tỉ mỉ. Chà, không nghĩ số của tên Trương tướng quân này lại xui đến vậy, còn chưa kịp xơ múi được gì thì đã bị Phượng Dịch nhìn thấy rồi.
“Dám giết người ở trước mặt bổn vương, Trương Trung, ngươi thật lớn gan!" – Phượng Dịch đoạt lấy kiếm của Trương tướng quân rồi thuận thế đặt lưỡi kiếm vào cổ hắn.
Hai đầu gối Trương tướng quân mềm nhũn, hắn quỵ xuống đất, nửa thân hắn đang trần như nhộng, tuy trên người vẫn còn cái áo nhưng phần thân thể quan trọng nhất lại đang phơi hết ra ngoài. Mặc dù hắn là tướng quân dũng mãnh chinh chiến trên sa trường, nhưng đời này của hắn sợ nhất chính là Phượng Dịch, đối mặt với thanh kiếm đang kề vào cổ mình khiến cả người hắn run rẩy, hắn khóc lóc cầu xin Phượng Dịch: “Vương gia, thật sự là thuộc hạ bị Lâm trắc phi câu dẫn nên mới làm ra những chuyện như thế. Thuộc hạ đi theo Vương gia chinh chiến đã nhiều năm, đối với Vương gia luôn luôn trung thành tận tụy, điều này có Nhật Nguyệt chứng giám. Vương gia, người phải tin lời thuộc hạ!"
Lâm Vi cũng không cam chịu bị yếu thế, tên Trương tướng quân này lại dám đem tất cả nước bẩn hắt lên người ả. “Ngươi dám ăn nói bậy bạ! Ta câu dẫn ngươi khi nào?! Tất cả đều là nói bậy hết! Vương gia, chắc chắn là có người cố ý hãm hại thiếp!"
Mộ Dung Ca nhíu chặt hai hàng lông mày, Lâm Vi này phản ứng nhanh thật! Đã kịp bình tĩnh để suy nghĩ rồi cơ đấy. Tình huống này có chút đau đầu đây.
Dường như nhìn ra sự bồn chồn của Mộ Dung Ca, Triệu Tử Duy đang đứng bên cạnh bỗng cười khẽ: “Thủ đoạn còn chưa đủ, nếu là bản cung ra tay, thì hai tên này đã thịt nát xương tan từ hôm qua rồi!"
Lời kinh khủng này thốt ra từ miệng hắn cứ như gió thổi mây trôi, nhẹ nhàng mà bâng quơ, dường như trong mắt hắn, chỉ cần là kẻ địch chặn đường đi của hắn thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, mà hắn cũng sẽ không bao giờ cho kẻ kia có được cơ hội phản kích.
Mộ Dung Ca không nói gì, cô hiểu rõ người nam tử đang đứng bên cạnh là kẻ có thể vì đạt được mục đích mà không từ mọi loại thủ đoạn. Hắn xuất hiện ở nơi này hẳn nhiên cũng đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra với Lâm Vi và Trương tướng quân. Mà phản ứng của hắn cũng nói cho cô biết, hắn sẽ không vạch trần cô.
Nhưng, tình huống trước mặt đúng là không ổn. Nếu tên Trương tướng quân kia thông minh, chắc chắn cũng sẽ phát hiện ra có điểm nghi vấn.
Nhưng cô đã đánh giá Trương tướng quân quá cao rồi, lúc nào hắn cũng có mỹ nhân vây quanh, trong đầu hắn nếu không phải bày mưu tính kế thì cũng chỉ có nữ nhân mà thôi, rất nhiều, rất nhiều nữ nhân khiến cho đầu óc hắn mụ mị. Sau khi nghe thấy những lời nói của Lâm Vi, phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng Lâm Vi qua cầu rút ván.
Tuy hắn đã từng nghĩ đến nguyên nhân khác nhưng cuối cùng vẫn xác định là như vậy.
“Con nữ nhân âm hiểm ngoan độc này!" – Lửa giận của Trương tướng quân lại bùng lên, nếu không phải e ngại Phượng Dịch đang đặt lưỡi kiếm lên cổ hắn thì hắn đã lao vào giết chết Lâm Vi rồi.
Thủ đoạn thì Lâm Vi cũng có thừa, nhưng ả ta đã phát giác ra bao nhiêu rồi? Ả không để ý tới Trương tướng quân, chỉ quỳ xuống lôi kéo vạt áo của Phượng Dịch, ả than khóc cẩu khẩn Phượng Dịch: “Xin Vương gia tra xét rõ ràng!" – Ả có thể khẳng định, là Mộ Dung Ca đã thiết kế cạm bẫy để hãm hại ả, nhưng Mộ Dung Ca bây giờ là người của Tề quốc thái tử nên ả không thể nói ở trước mặt Phượng Dịch và Hạ quốc thái tử được. Cả kể nếu Phượng Dịch muốn ả kể hết sự tình thì ả cũng không thể nói ra, lựa chọn sáng suốt nhất trước mắt vẫn là tìm cách thoát thân đã, những cái khác, chờ an toàn rồi tính sau.
Nhưng Lâm Vi đã đánh giá quá cao vị trí của ả ở trong lòng Phượng Dịch.
Phượng Dịch lạnh lùng nhìn phản ứng của hai kẻ đang quỳ trước mặt mình, bộ dáng của hắn trông có vẻ thư sinh, nhưng sát khí nồng đậm trong mắt lại khiến người ta phải rợn cả tóc gáy. Những lời nói của Lâm Vi và Trương tướng quân rơi vào trong tai hắn đều là dối trá hết, mà thực ra, những người khác nghe thấy những lời này cũng đều không tin.
Dám làm hắn mất thể diện ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Lâm Vi và Trương tướng quân!
“Lôi xuống! Xử trảm!"
Mệnh lệnh vừa ra, vài tên hộ vệ đứng sau đã tiến lên túm lấy hai người.
Trương tướng quân trợn tròn mắt, hắn kêu khóc thảm thiết, “Vương gia! Nếu không có thuộc hạ dốc hết sức cùng người đi chinh chiến sa trường thì làm sao người có địa vị như ngày hôm nay? Vương gia, người chớ quên công lao của thuộc hạ!"
“Vương gia! Thiếp bị oan mà! Đều là do Mộ Dung Ca hãm hại thiếp!" – Trước sự sống chết của mình, Lâm Vi cũng không hơi đâu quản nhiều thứ nữa, ả phải nói ra hết.
Đôi mắt lạnh lùng ngập tràn sát khí của Phượng Dịch chợt lóe qua một tia nghi hoặc, hắn cau mày nhìn về chỗ ẩn nấp của Mộ Dung Ca và Triệu Tử Duy. Tu vi võ công của hắn khá cao nên rất dễ dàng cảm nhận được có người đang ẩn núp ở nơi đó, hắn chỉ ngại là nơi đó còn có cả Triệu Tử Duy.
Nguyên Kỳ cũng vờ như vô tình liếc mắt về phía hai người.
Triệu Tử Duy thờ ơ ghé sát bên tai Mộ Dung Ca, mỗi từ hắn nói đều thổi ra một làn khí ấm áp cọ vào tai cô: “Chúng ta cũng đi góp vui nào!"
Mộ Dung Ca chưa kịp phản đối thì đã bị Triệu Tử Duy bắt lấy eo và bay ra khỏi lùm cây, hai người an toàn hạ xuống trước mặt đám người Nguyên Kỳ.
Tác giả :
Thư Ca