Thiếp Khuynh Thành
Chương 193
Mộ Dung Ca nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Lâm Thiện Nhã, trong tình cảnh này mà Lâm Thiện Nhã vẫn dám càn rỡ như vậy! Ở hoàn cảnh như vậy mà vẫn không muốn cúi đầu, còn muốn to tiếng ra lệnh sát phạt sao, với tâm tính này mà muốn thay đổi khốn cảnh bây giờ, Lâm Thiện Nhã ngươi có quá si tâm vọng tưởng không?
Nàng lạnh lùng nói với Tiểu Thập: “Nếu như nàng ta còn chắn đường, không cần quản nhiều, trực tiếp đạp thẳng lên người cô ta mà đi."
Tiểu Thập lập tức gật đầu. Hắn vốn dĩ không quen nhìn sắc mặt của Lâm Thiện Nhã giờ phút này, rõ ràng muốn cầu cạnh Mộ Dung cô nương mà còn trưng ra bộ dạng cao cao tại thượng, thậm chí còn dám bất kính với Mộ Dung cô nương!
Sắc mặt của Lâm Thiện Nhã càng trắng hơn, ngón tay vươn ra dần dần gập lại, nàng nghiêng đầu nhìn liền thấy những tên đàn ông cao khỏe đang đứng chận ở một bên, lòng thầm nghĩ đến sự tàn nhẫn và khổ ai hai ngày nay phải chịu đựng, hạ bộ của nàng đến giờ còn ẩn ẩn đau xót. Chẳng qua mới chỉ hai ba ngày ngắn ngủi đã có hơn mười gã nam nhân thúi chiếm được cơ thể nàng, dùng hết không ít những kiểu cách tàn nhẫn và biến thái lên người nàng khiến nàng không còn sức phản kháng! Hôm nay càng quá đáng, bọn họ còn dám hiến nàng cho năm tên vô lại, để lại nàng một người ngay trong trà lâu, giữa ban ngày hầu hạ đám cầm thú đó!
Đây là chuyện không thể!
Thật sự sốt ruột không biết phải làm sao, nếu bây giờ có Lâm Khinh Trần bên cạnh thì tốt biết bao, nhất định ca sẽ cứu nàng thoát khỏi biển lửa! Tuyệt đối sẽ không để nàng bị dày vò như vậy! Nàng liếc mắt nhìn Mộ Dung Ca cao cao tại thượng trên xe ngựa, vẫn là rất không muốn cầu xin sự giúp đỡ, nhưng mà…
Cầu xin Mộ Dung Ca vẫn đỡ hơn chịu sự đùa bỡn của đám nam nhân kia rất nhiều! Nàng lập tức hô to nói với Mộ Dung Ca: “Ngươi không thể thấy chết mà không cứu! Dù sao ta cũng từng là nữ nhân bên cạnh thái tử, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn ta bị người khác làm nhục mà xem như không thấy? Mộ Dung Ca, sự đố kỵ này của ngươi chẳng phải chỉ khiến cho người trong thiên hạ chê cười?
Đến cả việc cầu xin người khác cũng hùng hổ bức người như vậy a! Mộ Dung Ca nhếch khóe miệng, dưới con mắt tò mò của mọi người, nàng lạnh giọng nói: “Hơn một năm trước ngươi đã bị thái tử hưu bỏ. Bây giờ việc ngươi và thái tử có can hệ gì đến ta? Nếu ngươi còn tiếp tục chặn đường thì đừng trách ta vô tình."
Lâm Thiện Nhã trừng to hai mắt, nàng đã chịu lép vế cúi người thỉnh cầu mà Mộ Dung Ca vẫn không thèm nhìn đến!
“Ngươi đúng là một bà tiện phụ!" Lâm Thiện Nhã chửi ầm lên.
Mộ Dung Ca càng cười lạnh, cho dù hôm nay nàng xả lòng từ bi cứu Lâm Thiện Nhã, nhưng dựa vào tính cách của cô ta, ngày sau nhất định cũng sẽ tìm cách trả thù nàng. Nếu đã vậy nàng cần gì phải làm người tốt? Cứ để Lâm Thiện Nhã tự gặt quả xấu còn hơn! Để cô ấy từ từ thể nghiệm bị người khác làm chủ, thân bất do kỷ, nếm thử mùi vị từ thiên đường bị giáng xuống cuộc sống chốn địa ngục!
“Đi!" Mộ Dung Ca lạnh lùng nhìn lướt qua đám đàn ông cao to đang chuẩn bị bắt Lâm Thiện Nhã trở về, buông mành xe không muốn tiếp tục phí thời gian với Lâm Thiện Nhã.
Tiểu Thập gật đầu kéo dây cương, giục ngựa chuẩn bị rời đi.
Lâm Thiện Nhã kinh hãi nhìn xe ngựa đang khởi hành, theo bản năng nàng né ra một bên. Đến khi cỗ xe xa hoa đi khuất chỉ còn lại mỗi nàng trên đường. Một vài tên nam tử mặt nổi giận đùng đùng nhào tới đón đầu, không thương tiếc giáng ngay một cái tác, khiến đầu óc nàng choáng váng, trước mắt một mảng mơ hồ, bên tai còn ong ong tác hưởng.
“Tiện nhân! Còn cho rằng mình là công chúa sao? Bây giờ ngươi chỉ là tấm thân tàn hoa bại liễu, loại hàng đê tiện mà thôi!" Một gã to con nóng nảy mắng.
Tuy rằng đầu óc còn chưa kịp tỉnh trí, song Lâm Thiện Nhã vẫn ra sức giãy dụa, vô tình mảng lụa mỏng trước ngực bị giật rách. Dưới bàn tay to tướng thô ráp túm chặt, nàng cúi đầu lập tức phát hiện toàn bộ bầu vú trắng ngà tuyệt kỹ của mình đã lộ cả ra, hoảng hốt gào lên: “A…!" Chưa bao giờ nàng phải chịu sự ủy khuất như vậy!
Trước giờ Lâm Thiện Nhã nàng chỉ luôn ở trên cao! Chỉ có bàn chân nàng dẫm nát thiên hạ chứa chưa từng cho phép ai đối xử với mình như vậy!
“Than cái gì! Bộ ngươi còn cho rằng bản thân mình vẫn là xử nữ? Những thứ này chẳng phải cũng chỉ để đám nam nhân chúng ta chơi đùa sao?
Đám nam tử đứng xung quanh nhìn cặp nhũ hoa đong đưa đều rõ cả nước miếng, lưng đứng thẳng mắt nhìn chằm chằm. Đúng là rất đẹp mà!
Sắc mặt của Lâm Thiện Nhã tái đi, sự đả kích này nàng không thể chấp nhận, bởi vì quá tức khí nên hoảng hốt ngất đi.
...
Trở về phủ thái tử thì Nguyên Kỳ vẫn chưa về.
Chắc là bây giờ hắn vẫn đang ở trong cung.
Từ sớm đã ra ngoài, lóc xóc vài canh giờ trên xe ngựa nên Mộ Dung Ca thật sự cảm thấy mệt mỏi. Sau khi uống vài ly trà nóng liền về phòng nghỉ ngơi.
Lúc vừa thả chăn xuông mới kinh ngạc phát hiện trong chăn có giấu một phong thơ!
Trong lá thư có hai tờ giấy Tuyên Thành.
Dĩ nhiên là thư của Triệu Tử Duy!
Trong thư không đề cập đến một ai, chữ viết trên thư hỗn độn không theo một kết cấu nào.
‘Trẫm đang đứng trước màn sinh tử. Có thắng, thua cũng không đáng sợ! Mấy năm trước đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi! Dù có chết, Tề quốc cũng đã từng là thiên hạ của trẫm. Chỉ là vận mệnh trớ trêu lại để trẫm gặp lại Mộ Dung Ca. Nàng vẫn chưa chết. Trẫm có thể buông bỏ hết thảy, từ bỏ tự tôn của một đế vương thành tâm đối đãi với nàng nhưng vẫn không thể giữ nàng lại, chỉ đành tận mắt nhìn nàng cùng Hạ quốc thái tử rời đi. Điều ân hận nhất của trẫm trong cuộc đời này chính là năm đó ở Phong quốc hoàng cung đã dùng nàng đổi lấy năm tòa thành trì.
Đêm đêm trẫm không thể yên giấc, một bụng đầy ăn năn.
Thất bại, chết đi thật sự không đáng lo. Điều đáng sợ nhất chính là sau khi mất đi tất cả, một thân một thân bước xuống hoàng tuyền!
Nếu có thể, trẫm chỉ hy vọng trước khi chết đi có thể được gặp nàng một lần, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng được.’
Những lời thỉnh cầu bất lực như vậy chỉ có thể xuất phát từ ngòi bút thê lương của Triệu Tử Duy!
Ánh mắt nàng khẽ lóe lên, trong lòng dấy lên rất nhiều suy nghĩ.
Trong ấn tượng của nàng, Triệu Tử Duy tuyệt đối sẽ không yếu đuối như vậy, để đạt được mục đích có thể hy sinh hết thảy. Bây giờ hắn thân là hoàng đế Tề quốc, có rất nhiều chuyện thân bất do kỹ, song hắn vẫn có một bộ hùng tâm tráng chí, những lời như vậy nhất định là hắn đã ý thức được cái gì đó mới hoảng loạn viết ra những lời này! Lá thư có những nếp nhăn xếp chồng, nhất định đã bị người ta vứt bỏ rồi lại nhặt lên.
Lại mở thêm một lá thư khác, vẫn là nét bút của Triệu Tử Duy.
“Trẫm được biết trong tay Triệu Tử Tận nắm được nhược điểm trí mang của trẫm. Bởi vì trẫm là đối thủ mạnh nhất của Nguyên Kỳ, thế nên Nguyên Kỳ sẽ không cho phép trẫm nắm thiên hạ Tề quốc trong tay. Hiện giờ trẫm chỉ nắm được khoảng bốn phần khả năng sẽ đánh thắng. Tác phong làm việc của Nguyên Kỳ quả nhiên nham hiểm, nhưng lại dụng tâm với Mộ Dung Ca. Trẫm… có nên phái người đi bắt Mộ Dung Ca để áp chế Nguyên Kỳ không? Không được! Tuyệt đối không thể!"
Mộ Dung Ca run mạnh, từ trong thư có thể nhận thấy giờ phút này Triệu Tử Duy đang trong khốn cảnh cực kỳ nguy hiểm! Đã sớm biết trong một màn tranh đấu giữa các quốc gia Nguyên Kỳ sắm một nhân vật thế nào, song đâu là những trận chiến không thể tránh khỏi trong thời loạn thế này. Duy chỉ có ngươi chết hoặc ta sống tùy thuộc vào thực lực của mỗi cá nhân, càng không thể phân định được đúng sai.
Cho nên nàng chỉ có thể đem vấn đề đặt ở một góc độ khác mà nhìn nhận, mà bình tĩnh đối mặt hết thảy.
Thật không ngờ cuộc sống của nàng trong thời đại này lại quen biết với họ, dù rất không muốn ai trong số họ gặp chuyện bất trắc nhưng vận mệnh nào đến lượt ai muốn tránh thì có thể thoát được.
Qua lời nói của Triệu Tử Duy có thể biết được rất nhiều tin tức, song vẫn khá hỗn độn, rốt cục hắn muốn nói gì với nàng?
Từ khi rời khỏi Tề quốc, nàng đã ẩn nhẫn mang theo rất nhiều nghi vấn, ngẫn nhiên nàng cho rằng bản thân đã quên nhưng thực tế sao dễ quên như vậy.
Nàng bước xuống giường, đốt một ngọn nến đốt sạch hai lá thư.
Nhìn ngọn lửa mỏng manh được dấy lên, thần sắc Mộ Dung Ca là một mảng ngưng trệ.
Trong cơn buồn ngủ mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa mơ, bỗng cảm giác có người đang vuốt ve mặt mình, bàn tay vuốt rất nhẹ nhàng, thậm chí còn sửa lại chăn cho nàng.
Nàng từ từ mở mắt ra, tuấn nhan mê người đang phóng to trước mặt, tựa hồ nàng còn nhìn thấy bảo phủ người hắn một vầng hào quang sáng rực.
“Đã về rồi a." Nàng nhẹ giọng nói, nhìn qua cảnh sắc bên ngoài chắc trời đã hoàng hôn, không ngờ nàng lại ngủ một giấc dài như vậy.
Nguyên Kỳ nhìn theo bộ dạng mông lung buồn ngủ của nàng, nhẹ giọng nói: “Về được tầm nửa canh giờ rồi."
“Vẫn luôn ở đây chờ thiếp thức giấc sao?" Mộ Dung Ca kinh ngạc. Không ngờ hôm nay nàng ngủ say như vậy, ngay cả việc hắn ở đây được một khoảng thời gian mà nàng cũng không phát hiện.
“Ừm. Định đến bữa ăn tối mới đánh thức nàng, không ngờ bây giờ nàng đã thức rồi. Sao hôm nay ngủ say như vậy?" Nguyên Kỳ nhẹ giọng hỏi, cũng cẩn trọng đánh giá thần sắc nàng một chút, tựa hồ nàng có chút mỏi mệt.
Mộ Dung Ca xốc chăn lên, vươn tay xoa xoa mắt cố gắng để bản thân tỉnh táo một chút. Xem ra nếu ngủ trưa quá lâu cũng sẽ khiến bản thân mơ hồ, phân biệt không được đông nam tây bắc, ban ngày hay đêm đen, đầu óc cũng mờ mịt. Lại thấy đôi mắt đen láy đầy vẻ quan tâm của hắn, nàng thè lưỡi cười nói: “Tại thiếp ham ngủ thôi."
Nguyên Kỳ sủng nịch lắc lắc đầu, "Ban ngày ngủ nhiều quá đến tối sẽ khó vào giấc được. Mau thay quần áo đi, bản cung cùng nàng đi dạo một lát."
Mộ Dung Ca nâng mày có chút hào hứng, “Thái tử xong việc rồi sao?" Đã có vài hôm hắn không có thời gian cùng nàng tản bộ trong sân, sao hôm nay lại rãnh rỗi như vậy nhỉ? Đầu óc hỗn độn dần tỉnh lại, hình như hôm nay hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi cùng tiến cung. Mắt nàng khẽ lóe lên.
“Ừm." Ám quang dưới đáy mắt Nguyên Kỳ khẽ dao động, song giữa đám mi và mày vẫn mang một nụ cười dịu dàng đến tột đỉnh.
Hai người cùng sóng bước trong sân, phủ thái tử sau khi có bàn tay cải tạo của Mộ Dung Ca cũng có chút khác đi. Đặc biệt vào tiết hoàng hôn như lúc này, rặng mây đỏ đầy trời. Toàn bộ phủ thái tử như được áo một lớp kim quang màu đỏ, cả hoa cỏ, cây lá đều tản ra những vẻ đẹp bất đồng.
Mộ Dung Ca hít sâu một hơi, vui vẻ nhìn Nguyên Kỳ đi bên cạnh: “Hôm nay thiếp gặp Lâm Thiện Nhã."
“Ừm." Phản ứng của Nguyên Kỳ vô cùng bình thản, đối với con người như Lâm Thiện Nhã hắn chưa từng để bụng, cũng như lúc đầu, đối với hắn mà nói Lâm Thiện Nhã chỉ là quân cờ để lợi dụng.
“Thiếp thực sự rất kinh ngạc, không ngờ Lâm Thiện Nhã lại lưu lạc đến hoàn cảnh ngày hôm nay, không biết nên nói là trở thành nữ tử phong trần hay là ca cơ. Không lẽ bây giờ bản thân Lâm Khinh Trần còn lo không xong nào có thể bảo vệ người khác, thế nên mới để Lâm Thiện Nhã rơi vào tình cảnh này?" Hai mắt Mộ Dung Ca hơi nheo lại nhìn ra phía trước, giọng điệu mang vẻ phỏng đoán.
Nguyên Kỳ dịu dàng nắm giữ bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng: “Muốn cứu cô ta?"
“Không! Việc ngu xuẩn như vậy thiếp tuyệt đối sẽ không làm. Đây chỉ là Lâm Thiện Nhã gieo gió tự mà gặt bão, trừng phạt đúng tội."
Mộ Dung Ca thâm hít sâu một hơi, nhìn về phía bên cạnh Nguyên Kỳ, cười nói: "Hôm nay thiếp gặp được Lâm Thiện Nhã." Mộ Dung Ca một mặt lạnh lùng, không chút do dự đáp. Bản thân Lâm Thiện Nhã tự biết mình đang ở trong khốn cảnh như nào nhưng vẫn không muốn cúi đầu, thậm chí còn trưng ra bộ dáng ‘chỉ miễn cưỡng chấp nhận thỏa hiệp’, thế nên, tự Lâm Thiện Nhã đi mà hưởng hậu quả của mình.
Nàng cũng không phải cô ngốc, cớ gì phải phí tâm tư đi cứu cô thẳng
“Bản cung rất thích vẻ lạnh lùng này của nàng." Nguyên Kỳ ôm hai vai nàng, cười nói.
Mộ Dung Ca trừng trừng hai mắt, không thể tin được nhìn hắn, “Không lẽ thái tử thích bộ dạng lạnh lùng vô tình của thiếp?"
“Ha, cái gì thuộc về nàng bản cung đều yêu thích." Nguyên Kỳ day day mũi nàng, vẫn một mặt sủng nịch như vậy.
Mộ Dung Ca nhếch khóe môi cười vui vẻ, không ngờ hắn lại dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ nàng. Vẫn một kiểu cách như con gái nhà người ôm lấy vòng eo tình lang, tựa mặt vào trước ngực hắn, ngẩng đầu vểnh môi vòi vĩnh: “Sau này thái tử cứ nói thêm những lời khiến thiếp vui vẻ như vậy đi, có được không?" Nghĩ đến bộ dáng thanh tao như tiên nhân của hắn mà nói ra những những câu ngọt như mía lùi để dỗ ngọt nàng liền cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, bỗng chốc nhận thấy tương lai sáng sủa hơn rất nhiều, không còn nhấp nhô ghềnh đá nữa!
Đuôi lông mày hắn khẽ nhướng lên, hình như có chút do dự.
Thấy hắn chần chừ, Mộ Dung Ca dùng sức lay động cơ thể hắn ra vẻ thỉnh cầu: “Thái tử, đồng ý đi mà!" Rõ ràng nàng biết hắn không giỏi nói những câu lấy lòng con gái, chỉ với một câu dỗ dành khi nãy đã khiến vành tai hắn ửng đỏ… nhưng nàng vẫn rất thích nghe.
Nguyên Kỳ nào có thể chịu được cảm giác này, chưa bao giờ có một nữ tử dám cả gan ôm lấy hắn và lay lay thân thể hắn… hành động này rõ ràng là đang phe phẩy thân thể hắn chỉ để được nghe hắn nói thêm ít lời hoa tiếng ngọt.
“Được rồi." Hắn gật đầu chấp thuận, nếu nàng đã thích thì hắn nói thêm vài câu cũng không sao!
Khóe miệng Mộ Dung Ca kéo dài ra tựa hồ có thể mở rộng đến bên tai, nàng nhảy lên chủ động tấn công sắc môi hồng bì của hắn!
Hương thơm nhè nhẹ vây xung quanh mũi, bờ môi rất rõ cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại này, đôi mắt đen láy của hắn khẽ lóe lên, sao có thể không hưởng ứng. Còn định ôm chặt vai nàng, đang đè sâu tiến vào một nụ hôn dài thì có người không thức thời xuất hiện phía sau họ.
“Chủ công, có người từ trong cung tới nói là hoàng thượng hạ chỉ, thỉnh thái tử và Mộ Dung Trắc phi đến sảnh chính tiếp chỉ." Gia Kiệt từ xa đi tới đã thấy chủ công và Mộ Dung Trắc phi đang thân mật, nếu không phải đây là chuyện hắn không thể làm chủ thì quả quyết sẽ không tiến lên quấy rầy họ.
Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca bốn mắt nhìn nhau, thu hồi cảm xúc ái muội hạnh phúc trong mắt rồi cùng nhìn về phía Gia Kiệt, “Được rồi."
Nguyên Kỳ chỉ vừa hồi phủ mà Nguyên Du đã lập tức ban thanh chỉ đến, xem ra sự tình có chút lắc léo!
Trong sảnh chính, hoạn quan sớm đã chờ ở đây, được thấy Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca đi vào liền khom người hành lễ, “Nô tài xin thỉnh an thái tử, thỉnh an Mộ Dung Trắc phi."
Nguyên Kỳ gật đầu, "Đứng lên đi."
Hoạn quan vừa đứng dậy lập tức mở thánh chỉ, khẽ tuyên đọc: “Mộ Dung Trắc phi từng là phế phi của phế quốc, thân phận thấp hèn nhưng vốn được thái tử yêu thích nên chấp thuận thành thái tử Trắc phi, song cả đời không được phép cất nhắc vị phận! Hôn lễ của thái tử và con gái của Thượng Quan tể tướng sẽ cử hành sớm, trong vòng ba ngày lập tức thành thân."
Nàng lạnh lùng nói với Tiểu Thập: “Nếu như nàng ta còn chắn đường, không cần quản nhiều, trực tiếp đạp thẳng lên người cô ta mà đi."
Tiểu Thập lập tức gật đầu. Hắn vốn dĩ không quen nhìn sắc mặt của Lâm Thiện Nhã giờ phút này, rõ ràng muốn cầu cạnh Mộ Dung cô nương mà còn trưng ra bộ dạng cao cao tại thượng, thậm chí còn dám bất kính với Mộ Dung cô nương!
Sắc mặt của Lâm Thiện Nhã càng trắng hơn, ngón tay vươn ra dần dần gập lại, nàng nghiêng đầu nhìn liền thấy những tên đàn ông cao khỏe đang đứng chận ở một bên, lòng thầm nghĩ đến sự tàn nhẫn và khổ ai hai ngày nay phải chịu đựng, hạ bộ của nàng đến giờ còn ẩn ẩn đau xót. Chẳng qua mới chỉ hai ba ngày ngắn ngủi đã có hơn mười gã nam nhân thúi chiếm được cơ thể nàng, dùng hết không ít những kiểu cách tàn nhẫn và biến thái lên người nàng khiến nàng không còn sức phản kháng! Hôm nay càng quá đáng, bọn họ còn dám hiến nàng cho năm tên vô lại, để lại nàng một người ngay trong trà lâu, giữa ban ngày hầu hạ đám cầm thú đó!
Đây là chuyện không thể!
Thật sự sốt ruột không biết phải làm sao, nếu bây giờ có Lâm Khinh Trần bên cạnh thì tốt biết bao, nhất định ca sẽ cứu nàng thoát khỏi biển lửa! Tuyệt đối sẽ không để nàng bị dày vò như vậy! Nàng liếc mắt nhìn Mộ Dung Ca cao cao tại thượng trên xe ngựa, vẫn là rất không muốn cầu xin sự giúp đỡ, nhưng mà…
Cầu xin Mộ Dung Ca vẫn đỡ hơn chịu sự đùa bỡn của đám nam nhân kia rất nhiều! Nàng lập tức hô to nói với Mộ Dung Ca: “Ngươi không thể thấy chết mà không cứu! Dù sao ta cũng từng là nữ nhân bên cạnh thái tử, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn ta bị người khác làm nhục mà xem như không thấy? Mộ Dung Ca, sự đố kỵ này của ngươi chẳng phải chỉ khiến cho người trong thiên hạ chê cười?
Đến cả việc cầu xin người khác cũng hùng hổ bức người như vậy a! Mộ Dung Ca nhếch khóe miệng, dưới con mắt tò mò của mọi người, nàng lạnh giọng nói: “Hơn một năm trước ngươi đã bị thái tử hưu bỏ. Bây giờ việc ngươi và thái tử có can hệ gì đến ta? Nếu ngươi còn tiếp tục chặn đường thì đừng trách ta vô tình."
Lâm Thiện Nhã trừng to hai mắt, nàng đã chịu lép vế cúi người thỉnh cầu mà Mộ Dung Ca vẫn không thèm nhìn đến!
“Ngươi đúng là một bà tiện phụ!" Lâm Thiện Nhã chửi ầm lên.
Mộ Dung Ca càng cười lạnh, cho dù hôm nay nàng xả lòng từ bi cứu Lâm Thiện Nhã, nhưng dựa vào tính cách của cô ta, ngày sau nhất định cũng sẽ tìm cách trả thù nàng. Nếu đã vậy nàng cần gì phải làm người tốt? Cứ để Lâm Thiện Nhã tự gặt quả xấu còn hơn! Để cô ấy từ từ thể nghiệm bị người khác làm chủ, thân bất do kỷ, nếm thử mùi vị từ thiên đường bị giáng xuống cuộc sống chốn địa ngục!
“Đi!" Mộ Dung Ca lạnh lùng nhìn lướt qua đám đàn ông cao to đang chuẩn bị bắt Lâm Thiện Nhã trở về, buông mành xe không muốn tiếp tục phí thời gian với Lâm Thiện Nhã.
Tiểu Thập gật đầu kéo dây cương, giục ngựa chuẩn bị rời đi.
Lâm Thiện Nhã kinh hãi nhìn xe ngựa đang khởi hành, theo bản năng nàng né ra một bên. Đến khi cỗ xe xa hoa đi khuất chỉ còn lại mỗi nàng trên đường. Một vài tên nam tử mặt nổi giận đùng đùng nhào tới đón đầu, không thương tiếc giáng ngay một cái tác, khiến đầu óc nàng choáng váng, trước mắt một mảng mơ hồ, bên tai còn ong ong tác hưởng.
“Tiện nhân! Còn cho rằng mình là công chúa sao? Bây giờ ngươi chỉ là tấm thân tàn hoa bại liễu, loại hàng đê tiện mà thôi!" Một gã to con nóng nảy mắng.
Tuy rằng đầu óc còn chưa kịp tỉnh trí, song Lâm Thiện Nhã vẫn ra sức giãy dụa, vô tình mảng lụa mỏng trước ngực bị giật rách. Dưới bàn tay to tướng thô ráp túm chặt, nàng cúi đầu lập tức phát hiện toàn bộ bầu vú trắng ngà tuyệt kỹ của mình đã lộ cả ra, hoảng hốt gào lên: “A…!" Chưa bao giờ nàng phải chịu sự ủy khuất như vậy!
Trước giờ Lâm Thiện Nhã nàng chỉ luôn ở trên cao! Chỉ có bàn chân nàng dẫm nát thiên hạ chứa chưa từng cho phép ai đối xử với mình như vậy!
“Than cái gì! Bộ ngươi còn cho rằng bản thân mình vẫn là xử nữ? Những thứ này chẳng phải cũng chỉ để đám nam nhân chúng ta chơi đùa sao?
Đám nam tử đứng xung quanh nhìn cặp nhũ hoa đong đưa đều rõ cả nước miếng, lưng đứng thẳng mắt nhìn chằm chằm. Đúng là rất đẹp mà!
Sắc mặt của Lâm Thiện Nhã tái đi, sự đả kích này nàng không thể chấp nhận, bởi vì quá tức khí nên hoảng hốt ngất đi.
...
Trở về phủ thái tử thì Nguyên Kỳ vẫn chưa về.
Chắc là bây giờ hắn vẫn đang ở trong cung.
Từ sớm đã ra ngoài, lóc xóc vài canh giờ trên xe ngựa nên Mộ Dung Ca thật sự cảm thấy mệt mỏi. Sau khi uống vài ly trà nóng liền về phòng nghỉ ngơi.
Lúc vừa thả chăn xuông mới kinh ngạc phát hiện trong chăn có giấu một phong thơ!
Trong lá thư có hai tờ giấy Tuyên Thành.
Dĩ nhiên là thư của Triệu Tử Duy!
Trong thư không đề cập đến một ai, chữ viết trên thư hỗn độn không theo một kết cấu nào.
‘Trẫm đang đứng trước màn sinh tử. Có thắng, thua cũng không đáng sợ! Mấy năm trước đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi! Dù có chết, Tề quốc cũng đã từng là thiên hạ của trẫm. Chỉ là vận mệnh trớ trêu lại để trẫm gặp lại Mộ Dung Ca. Nàng vẫn chưa chết. Trẫm có thể buông bỏ hết thảy, từ bỏ tự tôn của một đế vương thành tâm đối đãi với nàng nhưng vẫn không thể giữ nàng lại, chỉ đành tận mắt nhìn nàng cùng Hạ quốc thái tử rời đi. Điều ân hận nhất của trẫm trong cuộc đời này chính là năm đó ở Phong quốc hoàng cung đã dùng nàng đổi lấy năm tòa thành trì.
Đêm đêm trẫm không thể yên giấc, một bụng đầy ăn năn.
Thất bại, chết đi thật sự không đáng lo. Điều đáng sợ nhất chính là sau khi mất đi tất cả, một thân một thân bước xuống hoàng tuyền!
Nếu có thể, trẫm chỉ hy vọng trước khi chết đi có thể được gặp nàng một lần, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng được.’
Những lời thỉnh cầu bất lực như vậy chỉ có thể xuất phát từ ngòi bút thê lương của Triệu Tử Duy!
Ánh mắt nàng khẽ lóe lên, trong lòng dấy lên rất nhiều suy nghĩ.
Trong ấn tượng của nàng, Triệu Tử Duy tuyệt đối sẽ không yếu đuối như vậy, để đạt được mục đích có thể hy sinh hết thảy. Bây giờ hắn thân là hoàng đế Tề quốc, có rất nhiều chuyện thân bất do kỹ, song hắn vẫn có một bộ hùng tâm tráng chí, những lời như vậy nhất định là hắn đã ý thức được cái gì đó mới hoảng loạn viết ra những lời này! Lá thư có những nếp nhăn xếp chồng, nhất định đã bị người ta vứt bỏ rồi lại nhặt lên.
Lại mở thêm một lá thư khác, vẫn là nét bút của Triệu Tử Duy.
“Trẫm được biết trong tay Triệu Tử Tận nắm được nhược điểm trí mang của trẫm. Bởi vì trẫm là đối thủ mạnh nhất của Nguyên Kỳ, thế nên Nguyên Kỳ sẽ không cho phép trẫm nắm thiên hạ Tề quốc trong tay. Hiện giờ trẫm chỉ nắm được khoảng bốn phần khả năng sẽ đánh thắng. Tác phong làm việc của Nguyên Kỳ quả nhiên nham hiểm, nhưng lại dụng tâm với Mộ Dung Ca. Trẫm… có nên phái người đi bắt Mộ Dung Ca để áp chế Nguyên Kỳ không? Không được! Tuyệt đối không thể!"
Mộ Dung Ca run mạnh, từ trong thư có thể nhận thấy giờ phút này Triệu Tử Duy đang trong khốn cảnh cực kỳ nguy hiểm! Đã sớm biết trong một màn tranh đấu giữa các quốc gia Nguyên Kỳ sắm một nhân vật thế nào, song đâu là những trận chiến không thể tránh khỏi trong thời loạn thế này. Duy chỉ có ngươi chết hoặc ta sống tùy thuộc vào thực lực của mỗi cá nhân, càng không thể phân định được đúng sai.
Cho nên nàng chỉ có thể đem vấn đề đặt ở một góc độ khác mà nhìn nhận, mà bình tĩnh đối mặt hết thảy.
Thật không ngờ cuộc sống của nàng trong thời đại này lại quen biết với họ, dù rất không muốn ai trong số họ gặp chuyện bất trắc nhưng vận mệnh nào đến lượt ai muốn tránh thì có thể thoát được.
Qua lời nói của Triệu Tử Duy có thể biết được rất nhiều tin tức, song vẫn khá hỗn độn, rốt cục hắn muốn nói gì với nàng?
Từ khi rời khỏi Tề quốc, nàng đã ẩn nhẫn mang theo rất nhiều nghi vấn, ngẫn nhiên nàng cho rằng bản thân đã quên nhưng thực tế sao dễ quên như vậy.
Nàng bước xuống giường, đốt một ngọn nến đốt sạch hai lá thư.
Nhìn ngọn lửa mỏng manh được dấy lên, thần sắc Mộ Dung Ca là một mảng ngưng trệ.
Trong cơn buồn ngủ mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa mơ, bỗng cảm giác có người đang vuốt ve mặt mình, bàn tay vuốt rất nhẹ nhàng, thậm chí còn sửa lại chăn cho nàng.
Nàng từ từ mở mắt ra, tuấn nhan mê người đang phóng to trước mặt, tựa hồ nàng còn nhìn thấy bảo phủ người hắn một vầng hào quang sáng rực.
“Đã về rồi a." Nàng nhẹ giọng nói, nhìn qua cảnh sắc bên ngoài chắc trời đã hoàng hôn, không ngờ nàng lại ngủ một giấc dài như vậy.
Nguyên Kỳ nhìn theo bộ dạng mông lung buồn ngủ của nàng, nhẹ giọng nói: “Về được tầm nửa canh giờ rồi."
“Vẫn luôn ở đây chờ thiếp thức giấc sao?" Mộ Dung Ca kinh ngạc. Không ngờ hôm nay nàng ngủ say như vậy, ngay cả việc hắn ở đây được một khoảng thời gian mà nàng cũng không phát hiện.
“Ừm. Định đến bữa ăn tối mới đánh thức nàng, không ngờ bây giờ nàng đã thức rồi. Sao hôm nay ngủ say như vậy?" Nguyên Kỳ nhẹ giọng hỏi, cũng cẩn trọng đánh giá thần sắc nàng một chút, tựa hồ nàng có chút mỏi mệt.
Mộ Dung Ca xốc chăn lên, vươn tay xoa xoa mắt cố gắng để bản thân tỉnh táo một chút. Xem ra nếu ngủ trưa quá lâu cũng sẽ khiến bản thân mơ hồ, phân biệt không được đông nam tây bắc, ban ngày hay đêm đen, đầu óc cũng mờ mịt. Lại thấy đôi mắt đen láy đầy vẻ quan tâm của hắn, nàng thè lưỡi cười nói: “Tại thiếp ham ngủ thôi."
Nguyên Kỳ sủng nịch lắc lắc đầu, "Ban ngày ngủ nhiều quá đến tối sẽ khó vào giấc được. Mau thay quần áo đi, bản cung cùng nàng đi dạo một lát."
Mộ Dung Ca nâng mày có chút hào hứng, “Thái tử xong việc rồi sao?" Đã có vài hôm hắn không có thời gian cùng nàng tản bộ trong sân, sao hôm nay lại rãnh rỗi như vậy nhỉ? Đầu óc hỗn độn dần tỉnh lại, hình như hôm nay hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi cùng tiến cung. Mắt nàng khẽ lóe lên.
“Ừm." Ám quang dưới đáy mắt Nguyên Kỳ khẽ dao động, song giữa đám mi và mày vẫn mang một nụ cười dịu dàng đến tột đỉnh.
Hai người cùng sóng bước trong sân, phủ thái tử sau khi có bàn tay cải tạo của Mộ Dung Ca cũng có chút khác đi. Đặc biệt vào tiết hoàng hôn như lúc này, rặng mây đỏ đầy trời. Toàn bộ phủ thái tử như được áo một lớp kim quang màu đỏ, cả hoa cỏ, cây lá đều tản ra những vẻ đẹp bất đồng.
Mộ Dung Ca hít sâu một hơi, vui vẻ nhìn Nguyên Kỳ đi bên cạnh: “Hôm nay thiếp gặp Lâm Thiện Nhã."
“Ừm." Phản ứng của Nguyên Kỳ vô cùng bình thản, đối với con người như Lâm Thiện Nhã hắn chưa từng để bụng, cũng như lúc đầu, đối với hắn mà nói Lâm Thiện Nhã chỉ là quân cờ để lợi dụng.
“Thiếp thực sự rất kinh ngạc, không ngờ Lâm Thiện Nhã lại lưu lạc đến hoàn cảnh ngày hôm nay, không biết nên nói là trở thành nữ tử phong trần hay là ca cơ. Không lẽ bây giờ bản thân Lâm Khinh Trần còn lo không xong nào có thể bảo vệ người khác, thế nên mới để Lâm Thiện Nhã rơi vào tình cảnh này?" Hai mắt Mộ Dung Ca hơi nheo lại nhìn ra phía trước, giọng điệu mang vẻ phỏng đoán.
Nguyên Kỳ dịu dàng nắm giữ bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng: “Muốn cứu cô ta?"
“Không! Việc ngu xuẩn như vậy thiếp tuyệt đối sẽ không làm. Đây chỉ là Lâm Thiện Nhã gieo gió tự mà gặt bão, trừng phạt đúng tội."
Mộ Dung Ca thâm hít sâu một hơi, nhìn về phía bên cạnh Nguyên Kỳ, cười nói: "Hôm nay thiếp gặp được Lâm Thiện Nhã." Mộ Dung Ca một mặt lạnh lùng, không chút do dự đáp. Bản thân Lâm Thiện Nhã tự biết mình đang ở trong khốn cảnh như nào nhưng vẫn không muốn cúi đầu, thậm chí còn trưng ra bộ dáng ‘chỉ miễn cưỡng chấp nhận thỏa hiệp’, thế nên, tự Lâm Thiện Nhã đi mà hưởng hậu quả của mình.
Nàng cũng không phải cô ngốc, cớ gì phải phí tâm tư đi cứu cô thẳng
“Bản cung rất thích vẻ lạnh lùng này của nàng." Nguyên Kỳ ôm hai vai nàng, cười nói.
Mộ Dung Ca trừng trừng hai mắt, không thể tin được nhìn hắn, “Không lẽ thái tử thích bộ dạng lạnh lùng vô tình của thiếp?"
“Ha, cái gì thuộc về nàng bản cung đều yêu thích." Nguyên Kỳ day day mũi nàng, vẫn một mặt sủng nịch như vậy.
Mộ Dung Ca nhếch khóe môi cười vui vẻ, không ngờ hắn lại dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ nàng. Vẫn một kiểu cách như con gái nhà người ôm lấy vòng eo tình lang, tựa mặt vào trước ngực hắn, ngẩng đầu vểnh môi vòi vĩnh: “Sau này thái tử cứ nói thêm những lời khiến thiếp vui vẻ như vậy đi, có được không?" Nghĩ đến bộ dáng thanh tao như tiên nhân của hắn mà nói ra những những câu ngọt như mía lùi để dỗ ngọt nàng liền cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, bỗng chốc nhận thấy tương lai sáng sủa hơn rất nhiều, không còn nhấp nhô ghềnh đá nữa!
Đuôi lông mày hắn khẽ nhướng lên, hình như có chút do dự.
Thấy hắn chần chừ, Mộ Dung Ca dùng sức lay động cơ thể hắn ra vẻ thỉnh cầu: “Thái tử, đồng ý đi mà!" Rõ ràng nàng biết hắn không giỏi nói những câu lấy lòng con gái, chỉ với một câu dỗ dành khi nãy đã khiến vành tai hắn ửng đỏ… nhưng nàng vẫn rất thích nghe.
Nguyên Kỳ nào có thể chịu được cảm giác này, chưa bao giờ có một nữ tử dám cả gan ôm lấy hắn và lay lay thân thể hắn… hành động này rõ ràng là đang phe phẩy thân thể hắn chỉ để được nghe hắn nói thêm ít lời hoa tiếng ngọt.
“Được rồi." Hắn gật đầu chấp thuận, nếu nàng đã thích thì hắn nói thêm vài câu cũng không sao!
Khóe miệng Mộ Dung Ca kéo dài ra tựa hồ có thể mở rộng đến bên tai, nàng nhảy lên chủ động tấn công sắc môi hồng bì của hắn!
Hương thơm nhè nhẹ vây xung quanh mũi, bờ môi rất rõ cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại này, đôi mắt đen láy của hắn khẽ lóe lên, sao có thể không hưởng ứng. Còn định ôm chặt vai nàng, đang đè sâu tiến vào một nụ hôn dài thì có người không thức thời xuất hiện phía sau họ.
“Chủ công, có người từ trong cung tới nói là hoàng thượng hạ chỉ, thỉnh thái tử và Mộ Dung Trắc phi đến sảnh chính tiếp chỉ." Gia Kiệt từ xa đi tới đã thấy chủ công và Mộ Dung Trắc phi đang thân mật, nếu không phải đây là chuyện hắn không thể làm chủ thì quả quyết sẽ không tiến lên quấy rầy họ.
Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca bốn mắt nhìn nhau, thu hồi cảm xúc ái muội hạnh phúc trong mắt rồi cùng nhìn về phía Gia Kiệt, “Được rồi."
Nguyên Kỳ chỉ vừa hồi phủ mà Nguyên Du đã lập tức ban thanh chỉ đến, xem ra sự tình có chút lắc léo!
Trong sảnh chính, hoạn quan sớm đã chờ ở đây, được thấy Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca đi vào liền khom người hành lễ, “Nô tài xin thỉnh an thái tử, thỉnh an Mộ Dung Trắc phi."
Nguyên Kỳ gật đầu, "Đứng lên đi."
Hoạn quan vừa đứng dậy lập tức mở thánh chỉ, khẽ tuyên đọc: “Mộ Dung Trắc phi từng là phế phi của phế quốc, thân phận thấp hèn nhưng vốn được thái tử yêu thích nên chấp thuận thành thái tử Trắc phi, song cả đời không được phép cất nhắc vị phận! Hôn lễ của thái tử và con gái của Thượng Quan tể tướng sẽ cử hành sớm, trong vòng ba ngày lập tức thành thân."
Tác giả :
Thư Ca