Thiếp Khuynh Thành
Chương 141
Lưu Ngữ Yên chết lặng trước tin tức khủng khiếp vừa nghe được. Cõi lòng nàng tan nát, thì ra Tam hoàng tử tiếp cận nàng là vì có mục đích, hắn không những lừa gạt trái tim nàng mà còn muốn chiếm lấy sản nghiệp của Lưu gia và Mộc tỷ tỷ!
Nàng nhớ lại từng cử chỉ, từng biểu hiện quan tâm chăm sóc của hắn đối với mình, chưa từng có ai đối xử tốt với nàng đến thế, mà người ấy còn là Tam hoàng tử cao quý của nước Lương. Chỉ cần hắn muốn sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh, nhưng hắn lại rất tốt với nàng. Lưu Ngữ Yên không tin đây là sự thật, nàng ngơ ngác nhìn Lưu Tùng Nguyên: “Ca, có thể đó chỉ là hiểu lầm."
Hắn làm sao có thể lợi dụng nàng như vậy được, nàng không muốn tin những ân ái ngọt ngào trong thời gian qua chỉ là giả.
Lưu Tùng Nguyên nghiêm mặt. Những năm qua y vẫn luôn cố gắng chèo chống giữ sản nghiệp của Lưu gia cũng chỉ vì muốn muội muội của mình có được một cuộc sống tốt đẹp, y đã nghĩ rằng sau này nhất định sẽ tìm cho Ngữ Yên một tấm chồng tốt, nhưng không ngờ vị muội muội luôn được y nâng niu lại bị Lương Thần đoạt mất. Vậy chẳng phải quá lợi cho tên Tam hoàng tử kia rồi sao! Lưu Tùng Nguyên không bao giờ ngờ tới kết quả này, bởi vì y vẫn luôn nghĩ rằng Yên Nhi rất thông minh, chắc chắn sẽ không rơi vào bẫy của Lương Thần.
Mộ Dung Ca cau mày. Thì ra là vậy! Quả nhiên Lương Thần có mục đích khi tiếp cận Lưu Ngữ Yên, hơn nữa mưu đồ của hắn không chỉ nhắm vào sản nghiệp của nhà họ Lưu, mà hắn còn muốn đoạt được cả xưởng binh khí của nàng, dã tâm của hắn không hề nhỏ!
Mộ Dung Ca cẩn thận quan sát trạng thái tinh thần của Lưu Ngữ Yên, sắc mặt nàng ấy rất xấu. Bất cứ người phụ nữ nào khi gặp phải tình huống này đều khó lòng chấp nhận được, huống chi trong việc này, Lưu Ngữ Yên vừa mất tâm lại vừa mất thân, trên đời đâu còn việc gì tàn nhẫn hơn thế! Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Lưu Tùng Nguyên là biết y giận dữ đến thế nào, chẳng trách y hủy bỏ việc đi Tề quốc, tức tốc quay trở lại. Ban đầu cũng vì Lưu Tùng Nguyên đã quá tin tưởng Lưu Ngữ Yên nên mới gây ra cớ sự này, nếu y sớm nói cho Ngữ Yên biết chân tướng sự việc thì chắc hẳn nàng ấy đã có phòng bị, không làm ra những việc sai lầm và ngày càng lún sâu vào trong đó.
“Tuyệt đối không thể giữ lại cái thai trong bụng muội." Lưu Tùng Nguyên lạnh lùng ra quyết định, kiên quyết không để ai làm trái.
Mộ Dung Ca thấy mình nên đi ra ngoài, chuyện giữa huynh muội bọn họ, nàng không có tư cách tham dự.
Lưu Ngữ Yên đờ người, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ. Mười sáu năm qua nàng vẫn luôn được sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải chịu cực khổ, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với những loại người mưu mô xảo trá nên nàng không hề có phòng bị, cũng không biết cách tránh né. Đến hôm nay nàng mới biết mình đã bị lừa dối và trở thành quân cờ cho kẻ khác lợi dụng, đầu óc nàng trống rỗng mất đi phương hướng, không biết mình nên làm gì bây giờ. Bỗng nhiên, ánh mắt đẫm lệ của nàng dán chặt lên Mộ Dung Ca, nàng lên tiếng cầu xin: “Mộc tỷ tỷ, hãy nói với Yên Nhi rằng tất cả những việc này đều không có thật đi."
Mộ Dung Ca đành thở dài, dù biết là tàn nhẫn nhưng nàng vẫn phải nói thật. “Yên Nhi, muội đã mười sáu rồi, chuyện này là trắng hay đen hẳn tự muội cũng nhìn thấy rõ. Trên đời này, người duy nhất thật lòng với muội cũng chỉ có người thân của muội mà thôi."
Lưu Tùng Nguyên không phải là người có lòng dạ sắt đá, vừa nãy đưa tay tát Yên Nhi và mắng nàng là vì quá tức giận, đến giờ y đã thấy hối hận khi nhìn thấy muội muội của mình hồn bay phách lạc, sợ hãi đến mức hoảng hốt. Thái độ của y dịu đi, giọng nói cũng mềm hơn nhiều. “Nghe lời ca ca. Nếu muội cứ đâm lao theo lao tiến cung trở thành trắc phi của Tam hoàng tử, tuy rằng thân phận đó cao quý nhưng ở trước mặt vợ cả, muội cũng chỉ là một người thiếp nhỏ bé mà thôi, đã mang phận thiếp thì đời này đừng mong ngẩng đầu lên mà sống nữa. Huống chi tất cả những sự yêu thương chăm sóc của Tam hoàng tử đối với muội đều chỉ là giả dối!"
Lưu Ngữ Yên nhắm nghiền hai mắt, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt của nàng, bi thương và tuyệt vọng, nhờ câu nói của Mộ Dung Ca, thật lâu sau nàng mới gật đầu trả lời: “Cái thai trong bụng Yên Nhi không thể giữ lại." Mộc tỷ tỷ nói đúng, trên đời này bất cứ kẻ nào cũng có thể lừa gạt nàng, nhưng ca ca tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nàng không phải kẻ ngu ngốc, chỉ nhất thời bị Lương Thần dỗ ngon dỗ ngọt mà rơi vào cạm bẫy của hắn mà thôi.
Đối với đàn bà, chuyện đau khổ nhất trên đời này chính là mất đi đứa con trong bụng, Mộ Dung Ca đã từng trải qua cảm giác đau đớn đứt hết ruột gan đó nên nàng rất hiểu tâm trạng của Yên Nhi lúc này.
Thuốc trục thai rất đáng sợ, chén thuốc màu đen rót vào trong bụng là đoạt mất thứ quý giá nhất của người phụ nữ.
Nghe tiếng khóc chịu đựng của Yên Nhi, bất giác tim của Mộ Dung Ca cũng đau theo.
Nhìn sang Lưu Tùng Nguyên sắc mặt tái nhợt, hai đấm tay của hắn siết lại, giận dữ nói: “Tam hoàng tử là kẻ mặt người dạ thú, hắn muốn ngôi vị hoàng đế, ta càng muốn nhìn thấy hắn thất bại."
Những lời này của Lưu Tùng Nguyên khiến ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ giao động.
Đêm hôm đó Lưu Ngữ Yên đã nghĩ thông, quyết định làm theo cách của Lưu Tùng Nguyên, trong phủ nhà họ Lưu có thầy thuốc riêng đến quan sát tình hình của Lưu Ngữ Yên. Vốn thân thể của Lưu Ngữ Yên từ trước đến nay rất tốt, tuy làm việc này vô cùng tổn hại đến sức khỏe nhưng cũng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng.
Ngày hôm sau, khi Lương Thần biết tin Lưu Ngữ Yên không cẩn thận ngã bị sảy thai, hắn lập tức hoảng hốt chạy đến.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của hắn, nàng phải thừa nhận rằng hắn rất giỏi diễn xuất. Tối hôm qua Tẫn Nhi có tới và nói cho Mộ Dung Ca biết toàn bộ âm mưu của Lương Thần.
Thì ra cuộc sống của Lương Thần cũng không tốt như hắn vẫn thể hiện ra ngoài. Năm đó, khi hắn cùng Lương Hân Hân tới nước Phong, đã không ngăn được để Lương Hân Hân tự ý làm bậy, đem mình tiến cử trước mặt Triệu Tử Duy và sau đó trở thành Thái tử phi của nước Tề. Vốn hoàng đế nước Lương vẫn luôn mong muốn gả Lương Hân Hân cho Nguyên Kỳ, vì sự bất cẩn của Lương Thần khiến kế hoạch của ông đổ vỡ, cũng từ đó hắn bị thất sủng. Từ trước đến nay Thái tử nước Lương vẫn luôn e ngại Lương Thần, y âm thầm thực hiện vài âm mưu nhắm vào hắn, tất nhiên hắn cũng biết điều này nên đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn chờ đợi thời cơ kéo Thái tử xuống ngựa là hắn sẽ thay thế y ngồi vào chức vị Thái tử, thuận lợi lên ngôi vua.
Chính vì lẽ đó hắn mới âm mưu chiếm đoạt Lưu gia và xưởng binh khí của Mộ Dung Ca.
Âm mưu thật lớn!
“Yên Nhi! Sao nàng lại không cẩn thận để té ngã? Nàng có sao không?" Lương Thần lảo đảo chạy nhanh vào trong phòng, không quan tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn nhào tới bên cạnh Lưu Ngữ Yên, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Lưu Ngữ Yên nghe thấy tiếng nói, mệt mỏi mở hai mắt vằn đỏ nhìn hắn: “Tam hoàng tử, tất cả do thiếp không cẩn thận chú ý dưới chân."
Mộ Dung Ca hơi ngạc nhiên, chỉ qua một đêm mà Lưu Ngữ Yên đã nghĩ thông rồi, còn biết che giấu cảm xúc của mình, khi đối mặt với Lương Thần, nàng vẫn tỏ thái độ như xưa, không thể nhìn ra biểu hiện gì khác thường. Mộ Dung Ca âm thầm nhìn sang Lưu Tùng Nguyên, vẻ mặt y cũng nhuốm đầy bi thương sầu khổ.
Lương Thần không hề nghi ngờ, hắn đưa tay vuốt ve hai gò má tái nhợt của Ngữ Yên, nói lời thâm tình: “Nàng đừng thương tâm nữa, chuyện cần nhất bây giờ là phải điều dưỡng thân thể cho tốt."
“Vậy thì… về chuyện thành thân của chúng ta, thiếp đã không còn xứng gả cho Tam hoàng tử nữa rồi. Thiếp… thầy lang nói sau này thiếp không thể có thai được nữa." Lưu Ngữ Yên nghiêng đầu né tránh bàn tay của Lương Thần, giọng nói của nàng bi thương, đau khổ.
Ở trong mắt Lương Thần, biểu hiện này của Lưu Ngữ Yên cho thấy nàng thực sự yêu hắn, không nỡ rời xa nhưng chẳng lẽ cả đời này nàng không thể có thai được nữa sao?
Lưu Tùng Nguyên yên lặng từ đầu bỗng cất lời: “Thân phận của Tam hoàng tử quá tôn quý, Yên Nhi chỉ là người dân bình thường được Tam hoàng tử yêu mến đã là phúc phận tu mấy đời của muội ấy rồi. Vốn tại hạ luôn nghĩ rằng sau này Yên Nhi sẽ về phủ hầu hạ Tam hoàng tử, sinh con nỗi dõi cho ngài, nhưng không ngờ ông trời thật nhẫn tâm để xảy ra cớ sự này. Yên Nhi không còn xứng đáng với Tam hoàng tử nữa, hôn sự của cả hai… hủy bỏ thôi."
“Không được!" Lương Thần bỗng sầm mặt quát to. Buồn cười! Hắn mưu toan bao lâu như vậy làm sao có thể bỏ dở giữa chừng?
Lưu Ngữ Yên quay đầu lại, dùng đôi mắt khổ sở đẫm lệ nhìn Lương Thần, nàng nghẹn ngào: “Tam hoàng tử, thiếp không thể để ngài bị người đời chê cười được. Ngài hãy yên tâm, trong lòng thiếp mãi mãi chỉ có một mình Tam hoàng tử. Thiếp đã quyết định từ nay về sau sẽ ở vậy, cả đời này cũng không tái giá!"
Lương Thần nhẹ đảo tròng mắt, hết nhìn Lưu Tùng Nguyên đến Lưu Ngữ Yên, cuối cùng hắn nói dịu dàng: “Yên Nhi, nàng nghĩ bổn cung là người vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Nàng đã là người của bổn cung thì cả đời cũng là người của bổn cung, tại sao bổn cung lại chú ý tới điều đó? Hai tháng sau chúng ta vẫn đúng hẹn thành thân."
“Tam hoàng tử, ngài cần gì phải khiến thiếp khó xử đến vậy? Chẳng lẽ ngài muốn cuộc sống sau này của thiếp phải sống trong khổ sở dằn vặt hay sao? Sao thiếp có thể ích kỷ như vậy được? Cho dù ngài có tình cảm sâu nặng với thiếp nhưng những kẻ khác thì sao? Chắc chắn bọn họ sẽ chê cười thiếp! Mất đi đứa con của hoàng tử, thiếp đã đau lòng đến không muốn sống nữa rồi, giờ ngay đến cả nguyện vọng nhỏ bé này của thiếp ngài cũng không thể thực hiện được hay sao? Nếu ngài thương thiếp thì hãy đồng ý với thiếp đi!" Lưu Ngữ Yên khóc lóc khẩn cầu Lương Thần.
Lưu Tùng Nguyên tiếp lời: “Sáng nay tại hạ cũng đã vào cung đem việc này trình báo lên Hoàng thượng và đã được Hoàng thượng đồng ý. Tam hoàng tử, nếu ngài thương Yên Nhi thì không nên làm khó muội ấy."
“Ngươi nói cái gì?" Lương Thần trừng mắt với Lưu Tùng Nguyên, không ngờ y lại hành động nhanh như vậy, còn chưa nói với hắn về chuyện này đã vào cung bẩm báo với phụ hoàng rồi. Chẳng lẽ… y đã phát hiện ra điều gì sao? Nhưng nhìn vẻ mặt của Lưu Tùng Nguyên và Lưu Ngữ Yên không giống như đang giả bộ.
Mộ Dung Ca nhìn xuống, nàng không nói bất cứ lời nào, để mặc hai huynh muội nhà họ Lưu tung hứng. Nếu Lương Thần thực sự có ý đồ xấu đối với bọn họ, còn khiến Lưu Ngữ Yên trả giá nhiều như vậy thì hắn đáng phải lãnh chịu hậu quả này. Huống hồ gì hắn còn tham lam muốn cả xưởng binh khí của nàng, vậy nàng cũng mặc kệ hắn.
Mộ Dung Ca trưng ra vẻ mặt nặng nề, cũng góp vui vào: “Tam hoàng tử không nên ép Yên Nhi nữa, muội ấy bị mất đi đứa con đã đủ đau khổ rồi. Chi bằng ngài chờ thêm mấy ngày nữa, đợi tâm trạng của Yên Nhi ổn định lại, lúc đó nói chuyện cũng không muộn."
Nghe vậy, Lương Thần khẽ cau mày, nhìn gương mặt xấu xí của Mộ Dung Ca, hắn nói: “Xem ra cũng chỉ còn cách đó." Hắn cần thời gian bàn bạc kĩ hơn. Hắn làm bao nhiêu việc, đã chắc chắn như thế rồi, chỉ còn chờ thời cơ thôi nhưng lại phát sinh ra chuyện này, thật đáng hận.
Lương Thần không tiếp tục vấn đề này nữa khiến Lưu Tùng Nguyên và Lưu Ngữ Yên đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Lương Thần tạm thời buông tay, để Lưu Ngữ Yên được tự do thì những việc sắp tới đều dễ dàng hơn nhiều.
Lưu Ngữ Yên âm thầm quan sát nửa gương mặt tuấn mỹ của Lương Thần, đến giờ phút này nàng mới phát hiện ra những cử chỉ âu yếm yêu thương từ trước đến nay của hắn đều là giả dối, vậy mà nàng còn ngây thơ tin tưởng hắn như thế. Trong lòng nàng đang vô cùng đau khổ, không ngờ chân tình của mình lại đổi lấy sự dối trá của hắn!
Việc đã tới nước này, Lương Thần không thể làm gì khác, đành tức giận phủi tay áo bỏ đi.
Sau khi Lương Thần đi khỏi, chờ Lưu Ngữ Yên khó nhọc đi vào giấc ngủ, cả hai cùng đi ra ngoài, Mộ Dung Ca mới nói với Lưu Tùng Nguyên: “Có chuyện đột xuất xảy ra nên ta không thể ở lại đây nữa, phải nhanh chóng lên đường, sau bữa trưa ta sẽ khởi hành. Về sau nếu có chuyện gì cần liên lạc, huynh cứ dùng bồ câu đưa tin cho ta." Xưởng binh khí được xây dựng ở nơi vô cùng bí mật, nếu không có thư tín do chính tay nàng viết, xưởng binh khí tuyệt đối không cung cấp hàng cho người ngoài. Cho nên, sau này khi nào Lưu Tùng Nguyên cần mua binh khí cứ dùng bồ câu đưa tin báo cho nàng, nàng sẽ cho người của xưởng binh khí chuyển hàng cho y. Thực ra một năm nàng cũng chỉ chuyển hàng khoảng hai, ba lần mà thôi.
Lưu Tùng Nguyên ngạc nhiên. “Sao đột nhiên cô nương lại rời đi?"
“Xin Lưu công tử giữ kín những tin tức liên quan đến ta, cho dù kẻ nào tới hỏi, huynh cũng đừng tiết lộ. Về phần những cái khác, sau này ta sẽ nói sau." Mộ Dung Ca khẽ mỉm cười.
Nước Lương đã không còn là nơi ẩn thân tốt nhất nữa rồi. Chuyện gặp lại Tẫn Nhi là ngoài ý muốn, nhưng nếu Lương Thần đã để mắt tới xưởng binh khí của nàng thì sau này nhất định sẽ có nhiều kẻ khác chú ý tới nàng. Nàng đã suy nghĩ nhiều và đưa ra kết luận, rời khỏi đây chính là lựa chọn tốt nhất.
“Nếu có một ngày Mộc cô nương suy nghĩ lại và cho tại hạ một cơ hội, nhất định tại hạ sẽ thành tâm thành ý cưới Mộc cô nương làm vợ." Lưu Tùng Nguyên không tiếp tục tra hỏi, việc y có thể làm bây giờ là giúp đỡ cho Mộ Dung Ca. Nàng chính là một người con gái đặc biệt như vậy, càng bức bách thì càng khiến nàng phản cảm, chi bằng yên lặng chờ đợi thì hơn. Hơn nữa lúc này chính y cũng đang gặp chuyện phiền phức không thể bảo vệ nàng an toàn, có lẽ y sẽ chờ khi nào mọi chuyện lắng xuống, lúc đó nàng cũng đã suy nghĩ cẩn thận, hắn sẽ hỏi cưới nàng lại một lần nữa.
Mộ Dung Ca mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Lưu công tử đừng chờ. Huynh không biết quá khứ của ta nhưng biết rõ tính cách của ta. Chỉ cần ta đã quyết định chuyện gì sẽ không bao giờ thay đổi. Lưu công tử, huynh đừng vì ta mà làm lỡ mất hạnh phúc của mình."
Lưu Tùng Nguyên trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt vẫn xoáy sâu vào nàng.
Còn nàng chỉ biết thở dài buồn bã.
Bên trong khách điếm, Triệu Tử Tẫn đứng chắp tay trước cửa sổ nhìn xuống dòng người đi lại tấp nập trên đường phố, thời tiết đang giữa hè nhưng vẻ mặt và sắc lạnh trong mắt hắn khiến người nào nhìn thấy đều nghĩ mình đang đứng giữa trời đông giá rét.
“Vương gia, thánh chỉ của Hoàng thượng đã đến, nói chúng ta phải lập tức quay về nước Tề." Nguyên Ngư đứng sau lưng Triệu Tử Tẫn, ánh mắt nhìn theo cảnh phía bên ngoài.
Triệu Tử Tẫn khẽ nheo mắt, lòng bỗng nhớ lại những chuyện cũ nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh, hắn cảm thấy không đành lòng đến đau đớn. Chuyện tới nước này, hắn đã không còn lựa chọn nào khác nữa! Hắn rủ mi nhìn chăm chú vào những bông hoa nở rộ trong bồn hoa phía trước cửa sổ, lạnh lùng trả lời: “Đêm nay khởi hành."
Nguyên Ngư khẽ thở dài, cuối cùng nàng cũng đã có thể yên tâm. Không hiểu gì sao, từ ngày tận mắt nhìn thấy hắn thể hiện mình trước mặt người con gái khác, nàng luôn có cảm giác lo lắng, cả ngày lẫn đêm chỉ nghĩ đến tình cảnh của ngày hôm đó.
Mặc dù chỉ là hiểu lầm, nhưng sự việc đó cũng đã xảy ra. Từ trước đến nay, Triệu Tử Tẫn chưa bao giờ kích động như vậy ở trước mặt nàng.
Nhìn bóng lưng hắn lúc này, nàng bỗng có cảm giác hắn đang gồng người lên, tựa hồ phải chịu đựng một nỗi đau khổ dãy dụa nào đó.
Triệu Tử Tẫn ngước mắt nhìn ra xa, trong đầu mơ hồ vang lên một giọng nói, nếu làm như vậy nàng sẽ hận hắn lắm. Biết rõ mình không thể làm thế nhưng hắn không thể dừng lại được nữa.
Ngày ấy, lời nói của người kia như lời nguyền rủa vấn vít trong lòng hắn, mãi không biến mất, bắt buộc hắn phải đối mặt, không còn lựa chọn nào khác!
Qua bữa trưa, Mộ Dung Ca cùng Tiểu Thập chuẩn bị khởi hành. Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, đồ đạc của bọn họ khá đơn giản, chỉ có mấy bộ quần áo và ngân phiếu.
Đứng nhìn ngắm hai chú gấu mèo Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Mộ Dung Ca cảm thấy không nỡ. Chúng nó gần gũi thân thiết với nàng hơn một năm nay, tuy rằng bình thường chúng rất lười biếng, chỉ biết ăn thôi, cả hai đứa đều béo tròn mập mạp, nhưng hơn một năm qua chúng cũng đem nhiều niềm vui đến cho nàng. Ban đầu Mộ Dung Ca định đem chúng theo cùng, nhưng tính cách của loài gấu mèo chậm chạp, lười biếng chỉ thích ở yên một chỗ, nếu bắt chúng nó ngày ngày chạy theo nàng thì chúng sẽ sinh bệnh chết mất! Vả lại, khí hậu ở Lương quốc rất thích hợp cho chúng sinh sống, vườn trúc trong nhà cũng đủ cho chúng sống tốt rồi.
Mộ Dung Ca nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đầu tròn vo của hai chú gấu mèo, mỉm cười dịu dàng: “Có lẽ phải một thời gian dài nữa chúng ta mới có thể gặp lại nhau."
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc lăn lộn trên mặt đất vài vòng, cố ý lấy lòng và chơi đùa cùng nàng một lúc lâu.
Đến khi mệt bở hơi nàng mới quay đầu nhìn về phía Tiểu Thập, phát hiện hắn đang thất thần. Mộ Dung Ca cảm thấy kinh ngạc, hai ngày qua vì mải quan tâm tới chuyện của Lưu Ngữ Yên nên nàng không chú ý tới Tiểu Thập, cẩn thận nghĩ lại mới thấy dường như mấy ngày nay hắn có tâm sự.
Có vẻ là vì chuyện của Tẫn Nhi. Thường ngày Tiểu Thập vẫn luôn ríu rít nói với nàng rất nhiều chuyện, nhưng hai ngày qua hắn chỉ im lặng.
“Tiểu Thập không nỡ bỏ nơi này sao?"
Hai năm qua nàng thực sự có tình cảm với nơi này, còn từng nghĩ rằng nó sẽ là mái nhà của nàng, có lẽ Tiểu Thập cũng nghĩ như vậy.
Vẻ mặt Tiểu Thập hơi do dự, đôi lông mày cau lại, hắn không biết nên mở lời thế nào để nói với Mộ Dung Ca, hắn không muốn giấu diếm bất cứ việc gì, nhưng hắn lại không thể không giấu. Tiểu Thập buồn bực đưa tay làm thủ ngữ: “Mộ Dung cô nương, nếu Tiểu Thập có một bí mật không thể nói cho cô nương biết, cô nương có tức giận hay không?"
“Bí mật?" Mộ Dung Ca bật cười.
Ở trước mặt nàng, Tiểu Thập chưa bao giờ biết giữ bí mật, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra hắn đều báo cho nàng biết. Nói đến bí mật của Tiểu Thập, lẽ nào hắn đang yêu thầm con gái nhà ai sao?
“Tiểu Thập đã đồng ý với người đó không nói cho Mộ Dung cô nương biết. Thực ra chuyện này có thể coi là chuyện vui, nhưng Tiểu Thập lại không thể nói ra, đành phải giấu ở trong lòng, không thể nói cho Mộ Dung cô nương biết khiến Tiểu Thập cảm thấy rất khó chịu." Mặc dù không biết vì sao công tử lại không để cho hắn nói cho Mộ Dung cô nương biết người còn sống, nhưng hắn đã đồng ý với công tử sẽ không nói ra, nên hắn không thể nói.
Mộ Dung Ca mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Thập: “Ai cũng có bí mật, nếu bí mật này không làm tổn thương đến người khác thì đệ không cần thông báo với ta, vì đây là bí mật của riêng đệ."
Những lời này giúp Tiểu Thập nghĩ thông suốt, hắn lập tức gật đầu. Công tử đã bảo hắn giữ bí mật, hắn sẽ không nói cho bất cứ ai biết.
Cả hai vừa bước chân ra khỏi cửa phủ đã thấy bóng dáng Triệu Tử Tẫn đang đứng ở bên ngoài.
Nhìn thấy Mộ Dung Ca, Triệu Tử Tẫn lập tức nở nụ cười tươi rói: “Tỷ!" Bước chân cũng nhanh chóng hướng về phía Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca không ngạc nhiên, nàng biết hắn biết hôm nay nàng sẽ rời khỏi đây. Nàng mỉm cười đáp lại: “Tẫn Nhi."
Thấy hai người bọn muốn nói chuyện, Tiểu Thập biết ý đi ra xe ngựa chuẩn bị.
Đối với Tẫn Nhi, Mộ Dung Ca không bao giờ có ý nghĩ phòng bị, vì vậy Tiểu Thập cũng tin tưởng Triệu Tử Tẫn, nếu là người khác, hắn sẽ luôn ở bên cạnh Mộ Dung Ca trong vòng ba bước.
Nhưng có rất nhiều chuyện luôn bất ngờ xảy ra, trong một khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, Mộ Dung Ca cảm thấy trước ngực mình như bị thứ gì đó đâm vào.
Nàng nhớ lại từng cử chỉ, từng biểu hiện quan tâm chăm sóc của hắn đối với mình, chưa từng có ai đối xử tốt với nàng đến thế, mà người ấy còn là Tam hoàng tử cao quý của nước Lương. Chỉ cần hắn muốn sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh, nhưng hắn lại rất tốt với nàng. Lưu Ngữ Yên không tin đây là sự thật, nàng ngơ ngác nhìn Lưu Tùng Nguyên: “Ca, có thể đó chỉ là hiểu lầm."
Hắn làm sao có thể lợi dụng nàng như vậy được, nàng không muốn tin những ân ái ngọt ngào trong thời gian qua chỉ là giả.
Lưu Tùng Nguyên nghiêm mặt. Những năm qua y vẫn luôn cố gắng chèo chống giữ sản nghiệp của Lưu gia cũng chỉ vì muốn muội muội của mình có được một cuộc sống tốt đẹp, y đã nghĩ rằng sau này nhất định sẽ tìm cho Ngữ Yên một tấm chồng tốt, nhưng không ngờ vị muội muội luôn được y nâng niu lại bị Lương Thần đoạt mất. Vậy chẳng phải quá lợi cho tên Tam hoàng tử kia rồi sao! Lưu Tùng Nguyên không bao giờ ngờ tới kết quả này, bởi vì y vẫn luôn nghĩ rằng Yên Nhi rất thông minh, chắc chắn sẽ không rơi vào bẫy của Lương Thần.
Mộ Dung Ca cau mày. Thì ra là vậy! Quả nhiên Lương Thần có mục đích khi tiếp cận Lưu Ngữ Yên, hơn nữa mưu đồ của hắn không chỉ nhắm vào sản nghiệp của nhà họ Lưu, mà hắn còn muốn đoạt được cả xưởng binh khí của nàng, dã tâm của hắn không hề nhỏ!
Mộ Dung Ca cẩn thận quan sát trạng thái tinh thần của Lưu Ngữ Yên, sắc mặt nàng ấy rất xấu. Bất cứ người phụ nữ nào khi gặp phải tình huống này đều khó lòng chấp nhận được, huống chi trong việc này, Lưu Ngữ Yên vừa mất tâm lại vừa mất thân, trên đời đâu còn việc gì tàn nhẫn hơn thế! Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Lưu Tùng Nguyên là biết y giận dữ đến thế nào, chẳng trách y hủy bỏ việc đi Tề quốc, tức tốc quay trở lại. Ban đầu cũng vì Lưu Tùng Nguyên đã quá tin tưởng Lưu Ngữ Yên nên mới gây ra cớ sự này, nếu y sớm nói cho Ngữ Yên biết chân tướng sự việc thì chắc hẳn nàng ấy đã có phòng bị, không làm ra những việc sai lầm và ngày càng lún sâu vào trong đó.
“Tuyệt đối không thể giữ lại cái thai trong bụng muội." Lưu Tùng Nguyên lạnh lùng ra quyết định, kiên quyết không để ai làm trái.
Mộ Dung Ca thấy mình nên đi ra ngoài, chuyện giữa huynh muội bọn họ, nàng không có tư cách tham dự.
Lưu Ngữ Yên đờ người, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ. Mười sáu năm qua nàng vẫn luôn được sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải chịu cực khổ, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với những loại người mưu mô xảo trá nên nàng không hề có phòng bị, cũng không biết cách tránh né. Đến hôm nay nàng mới biết mình đã bị lừa dối và trở thành quân cờ cho kẻ khác lợi dụng, đầu óc nàng trống rỗng mất đi phương hướng, không biết mình nên làm gì bây giờ. Bỗng nhiên, ánh mắt đẫm lệ của nàng dán chặt lên Mộ Dung Ca, nàng lên tiếng cầu xin: “Mộc tỷ tỷ, hãy nói với Yên Nhi rằng tất cả những việc này đều không có thật đi."
Mộ Dung Ca đành thở dài, dù biết là tàn nhẫn nhưng nàng vẫn phải nói thật. “Yên Nhi, muội đã mười sáu rồi, chuyện này là trắng hay đen hẳn tự muội cũng nhìn thấy rõ. Trên đời này, người duy nhất thật lòng với muội cũng chỉ có người thân của muội mà thôi."
Lưu Tùng Nguyên không phải là người có lòng dạ sắt đá, vừa nãy đưa tay tát Yên Nhi và mắng nàng là vì quá tức giận, đến giờ y đã thấy hối hận khi nhìn thấy muội muội của mình hồn bay phách lạc, sợ hãi đến mức hoảng hốt. Thái độ của y dịu đi, giọng nói cũng mềm hơn nhiều. “Nghe lời ca ca. Nếu muội cứ đâm lao theo lao tiến cung trở thành trắc phi của Tam hoàng tử, tuy rằng thân phận đó cao quý nhưng ở trước mặt vợ cả, muội cũng chỉ là một người thiếp nhỏ bé mà thôi, đã mang phận thiếp thì đời này đừng mong ngẩng đầu lên mà sống nữa. Huống chi tất cả những sự yêu thương chăm sóc của Tam hoàng tử đối với muội đều chỉ là giả dối!"
Lưu Ngữ Yên nhắm nghiền hai mắt, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt của nàng, bi thương và tuyệt vọng, nhờ câu nói của Mộ Dung Ca, thật lâu sau nàng mới gật đầu trả lời: “Cái thai trong bụng Yên Nhi không thể giữ lại." Mộc tỷ tỷ nói đúng, trên đời này bất cứ kẻ nào cũng có thể lừa gạt nàng, nhưng ca ca tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nàng không phải kẻ ngu ngốc, chỉ nhất thời bị Lương Thần dỗ ngon dỗ ngọt mà rơi vào cạm bẫy của hắn mà thôi.
Đối với đàn bà, chuyện đau khổ nhất trên đời này chính là mất đi đứa con trong bụng, Mộ Dung Ca đã từng trải qua cảm giác đau đớn đứt hết ruột gan đó nên nàng rất hiểu tâm trạng của Yên Nhi lúc này.
Thuốc trục thai rất đáng sợ, chén thuốc màu đen rót vào trong bụng là đoạt mất thứ quý giá nhất của người phụ nữ.
Nghe tiếng khóc chịu đựng của Yên Nhi, bất giác tim của Mộ Dung Ca cũng đau theo.
Nhìn sang Lưu Tùng Nguyên sắc mặt tái nhợt, hai đấm tay của hắn siết lại, giận dữ nói: “Tam hoàng tử là kẻ mặt người dạ thú, hắn muốn ngôi vị hoàng đế, ta càng muốn nhìn thấy hắn thất bại."
Những lời này của Lưu Tùng Nguyên khiến ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ giao động.
Đêm hôm đó Lưu Ngữ Yên đã nghĩ thông, quyết định làm theo cách của Lưu Tùng Nguyên, trong phủ nhà họ Lưu có thầy thuốc riêng đến quan sát tình hình của Lưu Ngữ Yên. Vốn thân thể của Lưu Ngữ Yên từ trước đến nay rất tốt, tuy làm việc này vô cùng tổn hại đến sức khỏe nhưng cũng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng.
Ngày hôm sau, khi Lương Thần biết tin Lưu Ngữ Yên không cẩn thận ngã bị sảy thai, hắn lập tức hoảng hốt chạy đến.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của hắn, nàng phải thừa nhận rằng hắn rất giỏi diễn xuất. Tối hôm qua Tẫn Nhi có tới và nói cho Mộ Dung Ca biết toàn bộ âm mưu của Lương Thần.
Thì ra cuộc sống của Lương Thần cũng không tốt như hắn vẫn thể hiện ra ngoài. Năm đó, khi hắn cùng Lương Hân Hân tới nước Phong, đã không ngăn được để Lương Hân Hân tự ý làm bậy, đem mình tiến cử trước mặt Triệu Tử Duy và sau đó trở thành Thái tử phi của nước Tề. Vốn hoàng đế nước Lương vẫn luôn mong muốn gả Lương Hân Hân cho Nguyên Kỳ, vì sự bất cẩn của Lương Thần khiến kế hoạch của ông đổ vỡ, cũng từ đó hắn bị thất sủng. Từ trước đến nay Thái tử nước Lương vẫn luôn e ngại Lương Thần, y âm thầm thực hiện vài âm mưu nhắm vào hắn, tất nhiên hắn cũng biết điều này nên đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn chờ đợi thời cơ kéo Thái tử xuống ngựa là hắn sẽ thay thế y ngồi vào chức vị Thái tử, thuận lợi lên ngôi vua.
Chính vì lẽ đó hắn mới âm mưu chiếm đoạt Lưu gia và xưởng binh khí của Mộ Dung Ca.
Âm mưu thật lớn!
“Yên Nhi! Sao nàng lại không cẩn thận để té ngã? Nàng có sao không?" Lương Thần lảo đảo chạy nhanh vào trong phòng, không quan tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn nhào tới bên cạnh Lưu Ngữ Yên, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Lưu Ngữ Yên nghe thấy tiếng nói, mệt mỏi mở hai mắt vằn đỏ nhìn hắn: “Tam hoàng tử, tất cả do thiếp không cẩn thận chú ý dưới chân."
Mộ Dung Ca hơi ngạc nhiên, chỉ qua một đêm mà Lưu Ngữ Yên đã nghĩ thông rồi, còn biết che giấu cảm xúc của mình, khi đối mặt với Lương Thần, nàng vẫn tỏ thái độ như xưa, không thể nhìn ra biểu hiện gì khác thường. Mộ Dung Ca âm thầm nhìn sang Lưu Tùng Nguyên, vẻ mặt y cũng nhuốm đầy bi thương sầu khổ.
Lương Thần không hề nghi ngờ, hắn đưa tay vuốt ve hai gò má tái nhợt của Ngữ Yên, nói lời thâm tình: “Nàng đừng thương tâm nữa, chuyện cần nhất bây giờ là phải điều dưỡng thân thể cho tốt."
“Vậy thì… về chuyện thành thân của chúng ta, thiếp đã không còn xứng gả cho Tam hoàng tử nữa rồi. Thiếp… thầy lang nói sau này thiếp không thể có thai được nữa." Lưu Ngữ Yên nghiêng đầu né tránh bàn tay của Lương Thần, giọng nói của nàng bi thương, đau khổ.
Ở trong mắt Lương Thần, biểu hiện này của Lưu Ngữ Yên cho thấy nàng thực sự yêu hắn, không nỡ rời xa nhưng chẳng lẽ cả đời này nàng không thể có thai được nữa sao?
Lưu Tùng Nguyên yên lặng từ đầu bỗng cất lời: “Thân phận của Tam hoàng tử quá tôn quý, Yên Nhi chỉ là người dân bình thường được Tam hoàng tử yêu mến đã là phúc phận tu mấy đời của muội ấy rồi. Vốn tại hạ luôn nghĩ rằng sau này Yên Nhi sẽ về phủ hầu hạ Tam hoàng tử, sinh con nỗi dõi cho ngài, nhưng không ngờ ông trời thật nhẫn tâm để xảy ra cớ sự này. Yên Nhi không còn xứng đáng với Tam hoàng tử nữa, hôn sự của cả hai… hủy bỏ thôi."
“Không được!" Lương Thần bỗng sầm mặt quát to. Buồn cười! Hắn mưu toan bao lâu như vậy làm sao có thể bỏ dở giữa chừng?
Lưu Ngữ Yên quay đầu lại, dùng đôi mắt khổ sở đẫm lệ nhìn Lương Thần, nàng nghẹn ngào: “Tam hoàng tử, thiếp không thể để ngài bị người đời chê cười được. Ngài hãy yên tâm, trong lòng thiếp mãi mãi chỉ có một mình Tam hoàng tử. Thiếp đã quyết định từ nay về sau sẽ ở vậy, cả đời này cũng không tái giá!"
Lương Thần nhẹ đảo tròng mắt, hết nhìn Lưu Tùng Nguyên đến Lưu Ngữ Yên, cuối cùng hắn nói dịu dàng: “Yên Nhi, nàng nghĩ bổn cung là người vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Nàng đã là người của bổn cung thì cả đời cũng là người của bổn cung, tại sao bổn cung lại chú ý tới điều đó? Hai tháng sau chúng ta vẫn đúng hẹn thành thân."
“Tam hoàng tử, ngài cần gì phải khiến thiếp khó xử đến vậy? Chẳng lẽ ngài muốn cuộc sống sau này của thiếp phải sống trong khổ sở dằn vặt hay sao? Sao thiếp có thể ích kỷ như vậy được? Cho dù ngài có tình cảm sâu nặng với thiếp nhưng những kẻ khác thì sao? Chắc chắn bọn họ sẽ chê cười thiếp! Mất đi đứa con của hoàng tử, thiếp đã đau lòng đến không muốn sống nữa rồi, giờ ngay đến cả nguyện vọng nhỏ bé này của thiếp ngài cũng không thể thực hiện được hay sao? Nếu ngài thương thiếp thì hãy đồng ý với thiếp đi!" Lưu Ngữ Yên khóc lóc khẩn cầu Lương Thần.
Lưu Tùng Nguyên tiếp lời: “Sáng nay tại hạ cũng đã vào cung đem việc này trình báo lên Hoàng thượng và đã được Hoàng thượng đồng ý. Tam hoàng tử, nếu ngài thương Yên Nhi thì không nên làm khó muội ấy."
“Ngươi nói cái gì?" Lương Thần trừng mắt với Lưu Tùng Nguyên, không ngờ y lại hành động nhanh như vậy, còn chưa nói với hắn về chuyện này đã vào cung bẩm báo với phụ hoàng rồi. Chẳng lẽ… y đã phát hiện ra điều gì sao? Nhưng nhìn vẻ mặt của Lưu Tùng Nguyên và Lưu Ngữ Yên không giống như đang giả bộ.
Mộ Dung Ca nhìn xuống, nàng không nói bất cứ lời nào, để mặc hai huynh muội nhà họ Lưu tung hứng. Nếu Lương Thần thực sự có ý đồ xấu đối với bọn họ, còn khiến Lưu Ngữ Yên trả giá nhiều như vậy thì hắn đáng phải lãnh chịu hậu quả này. Huống hồ gì hắn còn tham lam muốn cả xưởng binh khí của nàng, vậy nàng cũng mặc kệ hắn.
Mộ Dung Ca trưng ra vẻ mặt nặng nề, cũng góp vui vào: “Tam hoàng tử không nên ép Yên Nhi nữa, muội ấy bị mất đi đứa con đã đủ đau khổ rồi. Chi bằng ngài chờ thêm mấy ngày nữa, đợi tâm trạng của Yên Nhi ổn định lại, lúc đó nói chuyện cũng không muộn."
Nghe vậy, Lương Thần khẽ cau mày, nhìn gương mặt xấu xí của Mộ Dung Ca, hắn nói: “Xem ra cũng chỉ còn cách đó." Hắn cần thời gian bàn bạc kĩ hơn. Hắn làm bao nhiêu việc, đã chắc chắn như thế rồi, chỉ còn chờ thời cơ thôi nhưng lại phát sinh ra chuyện này, thật đáng hận.
Lương Thần không tiếp tục vấn đề này nữa khiến Lưu Tùng Nguyên và Lưu Ngữ Yên đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Lương Thần tạm thời buông tay, để Lưu Ngữ Yên được tự do thì những việc sắp tới đều dễ dàng hơn nhiều.
Lưu Ngữ Yên âm thầm quan sát nửa gương mặt tuấn mỹ của Lương Thần, đến giờ phút này nàng mới phát hiện ra những cử chỉ âu yếm yêu thương từ trước đến nay của hắn đều là giả dối, vậy mà nàng còn ngây thơ tin tưởng hắn như thế. Trong lòng nàng đang vô cùng đau khổ, không ngờ chân tình của mình lại đổi lấy sự dối trá của hắn!
Việc đã tới nước này, Lương Thần không thể làm gì khác, đành tức giận phủi tay áo bỏ đi.
Sau khi Lương Thần đi khỏi, chờ Lưu Ngữ Yên khó nhọc đi vào giấc ngủ, cả hai cùng đi ra ngoài, Mộ Dung Ca mới nói với Lưu Tùng Nguyên: “Có chuyện đột xuất xảy ra nên ta không thể ở lại đây nữa, phải nhanh chóng lên đường, sau bữa trưa ta sẽ khởi hành. Về sau nếu có chuyện gì cần liên lạc, huynh cứ dùng bồ câu đưa tin cho ta." Xưởng binh khí được xây dựng ở nơi vô cùng bí mật, nếu không có thư tín do chính tay nàng viết, xưởng binh khí tuyệt đối không cung cấp hàng cho người ngoài. Cho nên, sau này khi nào Lưu Tùng Nguyên cần mua binh khí cứ dùng bồ câu đưa tin báo cho nàng, nàng sẽ cho người của xưởng binh khí chuyển hàng cho y. Thực ra một năm nàng cũng chỉ chuyển hàng khoảng hai, ba lần mà thôi.
Lưu Tùng Nguyên ngạc nhiên. “Sao đột nhiên cô nương lại rời đi?"
“Xin Lưu công tử giữ kín những tin tức liên quan đến ta, cho dù kẻ nào tới hỏi, huynh cũng đừng tiết lộ. Về phần những cái khác, sau này ta sẽ nói sau." Mộ Dung Ca khẽ mỉm cười.
Nước Lương đã không còn là nơi ẩn thân tốt nhất nữa rồi. Chuyện gặp lại Tẫn Nhi là ngoài ý muốn, nhưng nếu Lương Thần đã để mắt tới xưởng binh khí của nàng thì sau này nhất định sẽ có nhiều kẻ khác chú ý tới nàng. Nàng đã suy nghĩ nhiều và đưa ra kết luận, rời khỏi đây chính là lựa chọn tốt nhất.
“Nếu có một ngày Mộc cô nương suy nghĩ lại và cho tại hạ một cơ hội, nhất định tại hạ sẽ thành tâm thành ý cưới Mộc cô nương làm vợ." Lưu Tùng Nguyên không tiếp tục tra hỏi, việc y có thể làm bây giờ là giúp đỡ cho Mộ Dung Ca. Nàng chính là một người con gái đặc biệt như vậy, càng bức bách thì càng khiến nàng phản cảm, chi bằng yên lặng chờ đợi thì hơn. Hơn nữa lúc này chính y cũng đang gặp chuyện phiền phức không thể bảo vệ nàng an toàn, có lẽ y sẽ chờ khi nào mọi chuyện lắng xuống, lúc đó nàng cũng đã suy nghĩ cẩn thận, hắn sẽ hỏi cưới nàng lại một lần nữa.
Mộ Dung Ca mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Lưu công tử đừng chờ. Huynh không biết quá khứ của ta nhưng biết rõ tính cách của ta. Chỉ cần ta đã quyết định chuyện gì sẽ không bao giờ thay đổi. Lưu công tử, huynh đừng vì ta mà làm lỡ mất hạnh phúc của mình."
Lưu Tùng Nguyên trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt vẫn xoáy sâu vào nàng.
Còn nàng chỉ biết thở dài buồn bã.
Bên trong khách điếm, Triệu Tử Tẫn đứng chắp tay trước cửa sổ nhìn xuống dòng người đi lại tấp nập trên đường phố, thời tiết đang giữa hè nhưng vẻ mặt và sắc lạnh trong mắt hắn khiến người nào nhìn thấy đều nghĩ mình đang đứng giữa trời đông giá rét.
“Vương gia, thánh chỉ của Hoàng thượng đã đến, nói chúng ta phải lập tức quay về nước Tề." Nguyên Ngư đứng sau lưng Triệu Tử Tẫn, ánh mắt nhìn theo cảnh phía bên ngoài.
Triệu Tử Tẫn khẽ nheo mắt, lòng bỗng nhớ lại những chuyện cũ nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh, hắn cảm thấy không đành lòng đến đau đớn. Chuyện tới nước này, hắn đã không còn lựa chọn nào khác nữa! Hắn rủ mi nhìn chăm chú vào những bông hoa nở rộ trong bồn hoa phía trước cửa sổ, lạnh lùng trả lời: “Đêm nay khởi hành."
Nguyên Ngư khẽ thở dài, cuối cùng nàng cũng đã có thể yên tâm. Không hiểu gì sao, từ ngày tận mắt nhìn thấy hắn thể hiện mình trước mặt người con gái khác, nàng luôn có cảm giác lo lắng, cả ngày lẫn đêm chỉ nghĩ đến tình cảnh của ngày hôm đó.
Mặc dù chỉ là hiểu lầm, nhưng sự việc đó cũng đã xảy ra. Từ trước đến nay, Triệu Tử Tẫn chưa bao giờ kích động như vậy ở trước mặt nàng.
Nhìn bóng lưng hắn lúc này, nàng bỗng có cảm giác hắn đang gồng người lên, tựa hồ phải chịu đựng một nỗi đau khổ dãy dụa nào đó.
Triệu Tử Tẫn ngước mắt nhìn ra xa, trong đầu mơ hồ vang lên một giọng nói, nếu làm như vậy nàng sẽ hận hắn lắm. Biết rõ mình không thể làm thế nhưng hắn không thể dừng lại được nữa.
Ngày ấy, lời nói của người kia như lời nguyền rủa vấn vít trong lòng hắn, mãi không biến mất, bắt buộc hắn phải đối mặt, không còn lựa chọn nào khác!
Qua bữa trưa, Mộ Dung Ca cùng Tiểu Thập chuẩn bị khởi hành. Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, đồ đạc của bọn họ khá đơn giản, chỉ có mấy bộ quần áo và ngân phiếu.
Đứng nhìn ngắm hai chú gấu mèo Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Mộ Dung Ca cảm thấy không nỡ. Chúng nó gần gũi thân thiết với nàng hơn một năm nay, tuy rằng bình thường chúng rất lười biếng, chỉ biết ăn thôi, cả hai đứa đều béo tròn mập mạp, nhưng hơn một năm qua chúng cũng đem nhiều niềm vui đến cho nàng. Ban đầu Mộ Dung Ca định đem chúng theo cùng, nhưng tính cách của loài gấu mèo chậm chạp, lười biếng chỉ thích ở yên một chỗ, nếu bắt chúng nó ngày ngày chạy theo nàng thì chúng sẽ sinh bệnh chết mất! Vả lại, khí hậu ở Lương quốc rất thích hợp cho chúng sinh sống, vườn trúc trong nhà cũng đủ cho chúng sống tốt rồi.
Mộ Dung Ca nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đầu tròn vo của hai chú gấu mèo, mỉm cười dịu dàng: “Có lẽ phải một thời gian dài nữa chúng ta mới có thể gặp lại nhau."
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc lăn lộn trên mặt đất vài vòng, cố ý lấy lòng và chơi đùa cùng nàng một lúc lâu.
Đến khi mệt bở hơi nàng mới quay đầu nhìn về phía Tiểu Thập, phát hiện hắn đang thất thần. Mộ Dung Ca cảm thấy kinh ngạc, hai ngày qua vì mải quan tâm tới chuyện của Lưu Ngữ Yên nên nàng không chú ý tới Tiểu Thập, cẩn thận nghĩ lại mới thấy dường như mấy ngày nay hắn có tâm sự.
Có vẻ là vì chuyện của Tẫn Nhi. Thường ngày Tiểu Thập vẫn luôn ríu rít nói với nàng rất nhiều chuyện, nhưng hai ngày qua hắn chỉ im lặng.
“Tiểu Thập không nỡ bỏ nơi này sao?"
Hai năm qua nàng thực sự có tình cảm với nơi này, còn từng nghĩ rằng nó sẽ là mái nhà của nàng, có lẽ Tiểu Thập cũng nghĩ như vậy.
Vẻ mặt Tiểu Thập hơi do dự, đôi lông mày cau lại, hắn không biết nên mở lời thế nào để nói với Mộ Dung Ca, hắn không muốn giấu diếm bất cứ việc gì, nhưng hắn lại không thể không giấu. Tiểu Thập buồn bực đưa tay làm thủ ngữ: “Mộ Dung cô nương, nếu Tiểu Thập có một bí mật không thể nói cho cô nương biết, cô nương có tức giận hay không?"
“Bí mật?" Mộ Dung Ca bật cười.
Ở trước mặt nàng, Tiểu Thập chưa bao giờ biết giữ bí mật, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra hắn đều báo cho nàng biết. Nói đến bí mật của Tiểu Thập, lẽ nào hắn đang yêu thầm con gái nhà ai sao?
“Tiểu Thập đã đồng ý với người đó không nói cho Mộ Dung cô nương biết. Thực ra chuyện này có thể coi là chuyện vui, nhưng Tiểu Thập lại không thể nói ra, đành phải giấu ở trong lòng, không thể nói cho Mộ Dung cô nương biết khiến Tiểu Thập cảm thấy rất khó chịu." Mặc dù không biết vì sao công tử lại không để cho hắn nói cho Mộ Dung cô nương biết người còn sống, nhưng hắn đã đồng ý với công tử sẽ không nói ra, nên hắn không thể nói.
Mộ Dung Ca mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Thập: “Ai cũng có bí mật, nếu bí mật này không làm tổn thương đến người khác thì đệ không cần thông báo với ta, vì đây là bí mật của riêng đệ."
Những lời này giúp Tiểu Thập nghĩ thông suốt, hắn lập tức gật đầu. Công tử đã bảo hắn giữ bí mật, hắn sẽ không nói cho bất cứ ai biết.
Cả hai vừa bước chân ra khỏi cửa phủ đã thấy bóng dáng Triệu Tử Tẫn đang đứng ở bên ngoài.
Nhìn thấy Mộ Dung Ca, Triệu Tử Tẫn lập tức nở nụ cười tươi rói: “Tỷ!" Bước chân cũng nhanh chóng hướng về phía Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca không ngạc nhiên, nàng biết hắn biết hôm nay nàng sẽ rời khỏi đây. Nàng mỉm cười đáp lại: “Tẫn Nhi."
Thấy hai người bọn muốn nói chuyện, Tiểu Thập biết ý đi ra xe ngựa chuẩn bị.
Đối với Tẫn Nhi, Mộ Dung Ca không bao giờ có ý nghĩ phòng bị, vì vậy Tiểu Thập cũng tin tưởng Triệu Tử Tẫn, nếu là người khác, hắn sẽ luôn ở bên cạnh Mộ Dung Ca trong vòng ba bước.
Nhưng có rất nhiều chuyện luôn bất ngờ xảy ra, trong một khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, Mộ Dung Ca cảm thấy trước ngực mình như bị thứ gì đó đâm vào.
Tác giả :
Thư Ca