Thiếp Khuynh Thành

Chương 139

Edit: Vân Phạm

Beta: Vịt

Người con gái ấy đang khoác trên mình bộ trang phục cung nữ nhưng không hề tầm thường chút nào, ngược lại trong mắt tất cả mọi người, nàng có một vẻ đẹp thoát tục, bộ quần áo tầm thường trên người không hề làm mất đi vẻ tinh khiết của nàng, dung nhan khuynh quốc khuynh thành làm rung động lòng người, vẻ đẹp của nàng không thể diễn tả được bằng lời. Tuy lúc này nàng đang sợ hãi nhưng không hề thấp kém.

Triệu Tử Duy thoáng ngẩn người, khóe miệng gợi lên một nụ cười hứng thú, ánh mắt hắn quét từ đầu đến chân nàng.

Lương Hân Hân kinh ngạc, trên đời này lại có nữ tử xinh đẹp hơn Lâm Thiện Nhã ư? Ai cũng có thể nhận ra ý đồ của nàng ta, nhưng nếu cô gái này đã từng sống trong cung thì tại sao cho đến bây giờ không có ai nhận ra sự xinh đẹp của nàng ta?

Lâm Thanh Nhã nhíu mày nhìn cô cung nữ kia, nàng cảm thấy cô gái này rất quen nhưng không nhận ra được mình đã từng gặp ở đâu.

Tất cả mọi người đều sững sờ trước vẻ đẹp của nàng ta, ngay cả những tú nữ được tuyển chọn đứng trên điện lúc này cũng cảm thấy tự xấu hổ.

Trong không khí yên lặng, khóe miệng Triệu Tử Duy bất chợt nhương lên, hắn nhìn xoáy sâu vào nàng cung nữ vừa xuất hiện, cất giọng nói tà mị: “Ngươi là ai?"

Người cung nữ có dung mạo tuyệt sắc ấy không hề tỏ ra sợ hãi hay vui mừng, nàng rất bình tĩnh trả lời hắn: “Bẩm Hoàng thượng, thiếp là Hương Lan."

Hương Lan? Cái tên này làm Lâm Thanh Nhã run rẩy. Hai năm trước Hương Lan đột nhiên tới gặp nàng, nói là theo lệnh của Lâm Thiện Nhã đi theo hầu hạ nàng, tất nhiên nàng không thể giữ lại người của Lâm Thiện Nhã. Dung mạo của Hương Lan lúc ấy không đoạt hồn như bây giờ, thậm chí có thể nói là rất tầm thường. Chẳng trách vừa rồi khi nhìn thấy Hương Lan, nàng lại có cảm giác quen thuộc, thì ra Lâm Thiện Nhã có tâm tư như thế! Đem một người có dã tâm và dung mạo quốc sắc thiên hương đến bên cạnh nàng, mục đích chính là nhằm vào Triệu Tử Duy, khiến nàng phải khổ sở. Lâm Thiện Nhã, tính kế hoàn hảo lắm!

Thế mà lúc ấy nàng không hề phát hiện ra diện mạo thật của Hương Lan, còn thầm cười khẩy vì nghĩ rằng Lâm Thiện Nhã đưa một kẻ tầm thường đến theo dõi nàng, đúng là quá ngu ngốc, nên lúc ấy nàng đã đưa Hương Lan tới nơi khác làm cung nữ. Thoắt cái qua hai năm, nàng đã quên trong cung còn có kẻ tên Hương Lan này!

Mọi người trong điện đều đang nghĩ rằng cung nữ này sẽ bị trừng phạt thì bỗng nhiên Triệu Tử Duy nói: “Kể từ hôm nay ngươi sẽ là Hương mỹ nhân."

Mỹ nhân? Mặc dù địa vị mỹ nhân ở trong cung rất thấp, nhưng nếu sau này có thể được Hoàng thượng sủng ái thì tiền đồ vô hạn.

Hương Lan không hề bất ngờ, nàng cúi đầu quỳ xuống, khấu tạ: “Thiếp tạ ơn Hoàng Thượng!"

Không ngờ xuất hiện một việc nhỏ mà lại có thể tạo nên một mỹ nhân độc nhất vô nhị! Bầu không khí trên đại điện bỗng thay đổi. Lương Hân Hân thầm thở dài, nàng biết ngoại trừ Mộ Dung Ca là người trong lòng, được hắn yêu thương thì chỉ có những cô gái nhan sắc khuynh quốc khuynh thành độc nhất vô nhị như thế này mới lọt được vào mắt của hắn, mà cả hai điểm ấy, bản thân nàng đều không có được. Nàng chỉ đành tự cười mình, lạnh lùng rời ánh mắt khỏi Hương Lan.

Lâm Thanh Nhã kinh ngạc mở to mắt, càng hiểu được ý định của Hương Lan. Mỹ nhân? Cái danh vị chỉ cao hơn cung nữ một bậc?!

Sau đó, dường như bởi vì sự xuất hiện của Hương Lan mà Triệu Tử Duy không còn hứng thú lựa chọn tú nữ, nhưng để cho xong chuyện, hắn đành tùy tiện để lại mấy người rồi ban cho các thân phận khác nhau.

Kỳ tuyển tú bởi vì sự xuất hiện của Hương Lan mà có biến chuyển lớn!

Đêm đó, trăng trên bầu trời lúc mờ lúc tỏ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào hoàng cung lộng lẫy nguy nga.

Bên trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa hồng, mọi vật trong gian phòng đều mang màu sắc đỏ tươi. Hương Lan vốn là một mỹ nữ tuyệt sắc khuynh thành, nàng chỉ điểm sơ một vài trang sức trang nhã đơn giản lên đầu, xiêm y màu trắng ẩn hiện dáng người lả lướt, bộ xiêm y này có thể nhìn thấu từng đường cong trên người nàng, bên trong nàng không mặc thêm gì khác, trong cảnh đêm, dung nhan tuyệt mỹ của nàng đủ để đàn ông toàn thiên hạ trở nên điên cuồng say đắm, có thể nói nàng chính là một báu vật!

Cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người cao lớn khí thế xuất hiện trước cửa phòng, nàng lập tức đứng dậy, bước tới trước nghênh đón.

“Thiếp chờ Hoàng thượng đã lâu." Dứt lời, nàng liền để bộ xiêm y màu trắng che đậy thân thể mình trượt xuống.

Khoảnh khắc ấy chỉ còn lại một vẻ đẹp hấp dẫn mê hồn.

Mấy ngày sau, trời đất mịt mù, mưa phùn kéo dài không ngớt.

Mộ Dung Ca đứng bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh mưa gió ở bên ngoài. Rừng trúc xanh biếc như đang hút lấy cơn mưa trút xuống, hai chú gấu mèo thông minh đã trốn vào trong hang từ sớm, hai cái đầu nhỏ còn vươn ra ngoài quan sát trận mưa, hành động của chúng thật đáng yêu.

Mộ Dung Ca đã sai người tích trữ rất nhiều lá trúc ở trong hang, đủ để chúng ăn trong một hai ngày.

Bỗng cảm giác phía sau có người, nàng quay đầu nhìn lại, là Tiểu Thập.

“Có tin tức gì không?" Nàng hỏi.

“Khánh Lâm vương cùng Vương phi vẫn đang ở khách điếm, không có dấu hiệu muốn rời đi." Tiểu Thập lắc đầu, làm thủ ngữ nói với Mộ Dung Ca, sắc mặt hắn rất trầm trọng.

Nhiều ngày qua, hắn luôn tìm hiểu tin tức của Triệu Tử Tẫn trong thành An Bình, nhưng tin tức của Triệu Tử Tẫn rất khó tra, hắn phải lùng tìm mấy ngày mới có kết quả.

Nghe vậy, sắc mặt của Mộ Dung Ca trầm xuống, người còn chưa đi sao?

“Mộ Dung cô nương, xem ra chúng ta đã khiến cho Khánh Lâm vương chú ý rồi." Tiểu Thập cau mày.

Hai năm qua, hắn vẫn luôn nghe ngóng tin tức về Nguyên Kỳ, Triệu Tử Duy và Triệu Tử Tẫn, hắn biết Triệu Tử Tẫn sẽ không dừng lại quá lâu ở một nơi.

“Hắn đang đợi." Mộ Dung Ca thì thầm.

Đã vài năm trôi qua, Tẫn Nhi dần trở thành một người tâm cơ thâm trầm, ngày hôm ấy, tuy nàng tỏ ra không quen biết hắn, nhìn vào mắt hắn, nàng biết hắn đã tin mấy phần, nhưng chắc chắn hắn sẽ có cảm giác quen thuộc với nàng, hắn sẽ nghi ngờ, vì vậy hắn đang đợi. Đợi nàng không giấu được nữa mà lộ ra sơ hở, nếu biết nàng không phải là người hắn tìm kiếm, hắn sẽ đi ngay.

Tẫn Nhi đã trưởng thành rồi, có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện như thế.

Tiểu Thập im lặng, xem ra chính hắn mới là kẻ thiếu kiên nhẫn.

“Trước mắt không cần để ý việc này, hôm nay Yên Nhi không có ở trong phòng, đệ tới hỏi hạ nhân xem có nhìn thấy Yên Nhi không." Mộ Dung Ca không muốn nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa, nàng quay đầu tiếp tục ngắm làn mưa ngoài cửa sổ, trong giọng nói thể hiện sự lo lắng.

Sau khi Lưu Ngữ Yên biết được mình có mang, tính cách trở nên trầm tĩnh, không còn hoạt bát ồn ào như ngày thường. Ngày hôm qua nàng ấy đã báo tin này cho Lương Thần biết, Lương Thần nghe xong tỏ vẻ rất hưng phấn, còn nói nhất định phải mau chóng cưới Lưu Ngữ Yên về phủ. Lưu Tùng Nguyên nhận được tin tức cũng truyền tin trở về, y có chuyện quan trọng cần làm ở Tề quốc nên không thể nhanh chóng trở về được, nhưng nội trong vòng hai tháng nhất định sẽ trở về.

Vì thế, hôn lễ của Lưu Ngữ Yên và Lương Thần sẽ được cử hành vào hai tháng sau.

Nhưng vừa rồi nàng phát hiện Lưu Ngữ Yên không có ở trong phòng, đợi một lúc cũng không thấy bóng dáng của nàng ấy.

Tiểu Thập gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Một lúc lâu sau, có người đi vào phòng.

Nàng mỉm cười xoay người lại, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, nụ cười chợt cứng lại ở bên môi. Mộ Dung Ca nhíu mày, xem ra có muốn trốn cũng trốn không được.

Trước mặt nàng là một đôi tình nhân đang quấn quýt lấy nhau, Lưu Ngữ Yên nép vào người Lương Thần như một chú chim nhỏ, trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng khi nhìn thấy nàng, nàng ta thỏ thẻ: “Hôm qua Tam hoàng tử đã hẹn gặp muội ở tửu lâu Bình An, nhưng không hiểu sao hôm nay tửu lâu lại kín hết chỗ ngồi. Muội với Tam hoàng tử điện hạ liền nhớ tới Mộc tỷ tỷ, hiện giờ đại ca không ở nhà, Mộc tỷ tỷ chính là người thân của muội, cho nên Tam hoàng tử muốn cùng muội tới gặp Mộc tỷ tỷ."

Chẳng trách vừa rồi không thấy bóng dáng Lưu Ngữ Yên ở trong phòng, thì ra là đi hẹn hò với tình nhân!

Lương Thần giật mình nhìn Mộ Dung Ca, đánh giá nàng từ đầu đến chân, lòng thầm sợ hãi, cô gái này có dung mạo xấu xí khủng khiếp, khó diễn tả bằng ngôn từ! Hóa ra cô gái xấu xí đã hù dọa hắn đêm đó, khiến hắn mất hết hứng thú với đàn bà chính là nàng! Thì ra nàng chính là Mộc Khinh, người mà Lưu Ngữ Yên vẫn thường nhắc tới.

Nghe nói, tuy rằng diện mạo nàng rất xấu, thậm chí là khủng khiếp, nhưng cách đối nhân xử thế rất tốt, lại còn là đối tác làm ăn của Lưu Tùng Nguyên. Hắn không thể tưởng tượng được trên đời này lại có người xấu như nàng này, hơn nữa dường như nàng ta còn không biết rằng mình rất xấu! Trong ánh mắt Lương Thần thoáng hiện lên một tia sát ý, dù cô gái này có là ai thì đêm đó nàng ta cũng đã nhìn thấy hắn.

Mộ Dung Ca đã nhận ra sát khí trong mắt Lương Thần, nhưng nàng vẫn mỉm cười ứng đối, “Thiếp tham kiến Tam hoàng tử." Nàng vẫn luôn chán ghét cách xưng hô ở thời đại này, hễ là đàn bà con gái khi gặp người hoàng tộc luôn phải tự xưng mình là Thiếp!

Lưu Ngữ Yên tiến lên đỡ lấy tay của Mộ Dung Ca, sau đó thẹn thùng nhìn Lương Thần, nhẹ nhàng nói: “Tam hoàng tử, đây chính là Mộc tỷ tỷ. Hiện giờ đại ca không có ở nhà, đều nhờ tỷ tỷ chăm sóc cho thiếp."

Lương Thần thu hồi sát khí trong mắt, gương mặt hắn cũng bớt đi nét cao ngạo, quay trở về dáng vẻ tao nhã như hồi ở Phong quốc, hắn gật đầu cười nói: “Mộc cô nương không cần đa lễ. Ta thường nghe Yên Nhi nhắc tới Mộc cô nương, nghe tên không bằng gặp mặt, không ngờ Mộc cô nương thân là nữ nhi lại có thể chế tạo binh khí. Hơn nữa chỉ trong hai năm đã trở thành thương nhân về binh khí lớn nhất thiên hạ." Dứt lời, sát khí còn sót lại nơi đáy mắt Lương Thần hoàn toàn biến mất, hắn thiếu chút nữa đã quên thân phận hiện giờ của Mộ Dung Ca, thương gia binh khí số một thiên hạ! Chỉ riêng thân phận này đã khiến hắn không thể động tay với nàng.

“Không thể tưởng tượng được lúc sinh thời thiếp còn có cơ hội diện kiến dung nhan của Tam hoàng tử. Hiện giờ được gặp mặt, thiếp càng cảm thấy Yên Nhi đã lựa chọn đúng. Được Tam hoàng tử thật lòng che chở chính là phúc phận kiếp này của Yên Nhi." Mộ Dung Ca hạ thấp đôi mắt, khóe miệng hơi mỉm cười nói lời tâng bốc.

Khi nàng cười nở rộ, vết sẹo trên gương mặt chuyển động tựa hồ như đang nhảy múa, vặn vẹo giãy dụa càng tăng thêm phần xấu xí dữ tợn. Lương Thần thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, bèn thu lại ánh mắt nhìn đi nơi khác.

Lưu Ngữ Yên hơi bất an, tại sao nàng lại cảm thấy giữa hai người này dường như có vấn đề gì đó không bình thường, trong lời nói của cả hai như đang giấu giếm đao kiếm. Nàng lập tức cẩn thận đánh giá biểu hiện của hai người. Đáng giận là cả hai đều giấu sắc mặt quá kỹ, không thể nhìn ra điểm bất thường trên gương mặt của họ, mọi hành động hay nụ cười đều rất hợp lễ tiết, chẳng lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều sao? Từ khi biết được mình có thai đến giờ, nàng bắt đầu trở nên đa nghi hơn.

“Mộc cô nương đừng nói vậy, Yên Nhi ngây thơ hồn nhiên lại xinh đẹp như tiên nữ. Người con gái như vậy ta đi đâu để gặp được đây." Lương Thần cười haha, đem đao kiếm giấu trong lời nói cùng sát khí vừa rồi xoay chuyển, chỉ dùng một lời hóa giải hết.

Thấy hắn như vậy, Mộ Dung Ca cũng tạm thời thu lại phòng bị, khẽ cười: “Đúng vậy, người con gái như Yên Nhi thế gian hiếm thấy, thiếp cả gan thỉnh cầu Tam hoàng tử hãy thật lòng đối xử tốt với Yên Nhi."

“Mộc tỷ tỷ… Điện hạ rất tốt với Yên Nhi…" Yên Nhi tựa đầu vào trong ngực Lương Thần, ngượng ngùng nói tốt cho hắn.

Nhưng khi thấy hắn cực kỳ thận trọng gật đầu hứa hẹn, hai gò má của nàng càng đỏ lựng như trái táo chín mọng. Nàng thật lòng thích hắn nên cũng hy vọng sau này hắn có thể sủng ái, yêu thương nàng.

Lương Thần không để ý Mộ Dung Ca đang đứng ở trước mặt, lập tức ôm Lưu Ngữ Yên vào trong lòng, thâm tình nhìn giai nhân xinh đẹp, hứa hẹn: “Đương nhiên rồi."

Lưu Ngữ Yên giấu mặt vào trong ngực Lương Thần. Ôm mỹ nhân trong ngực nhưng Lương Thần lại không hề có cảm giác tim đập nhanh, dục hỏa cũng không bùng cháy. Chết tiệt! Đều do đêm đó gặp phải ả xấu xí kia, khi nhìn thấy gương mặt kinh khủng của nàng ta, mọi dục hỏa đang thiêu đốt hắn đều bị dập tắt hoàn toàn, cho dù sau đó có dùng ca kĩ thành thục nhất cũng không thể làm dấy lên dục vọng của hắn được nữa. Vốn hắn cực kỳ thích Yên Nhi, nhưng hiện tại lại chẳng hề có ham muốn gì với nàng ấy. Chết tiệt!

“Chỉ có điều…" Hắn bỗng nhiên chuyển đề tài.

Mộ Dung Ca nhíu mày.

Lưu Ngữ Yên vô cùng khẩn trương, mở đôi mắt to ngẩng đầu nhìn hắn.

“Yên Nhi hiện giờ đang mang thai, nếu hai tháng sau mới thành thân thật không tốt cho lắm. Con nối dõi của bản cung không được hoài thai mười tháng mà đã ra đời, nhất định sẽ có người dị nghị, điều này không công bằng đối với Yên Nhi. Nếu Mộc cô nương xem Yên Nhi như tỷ muội, không bằng làm chủ hôn cho chúng ta thành thân sớm, như vậy sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám nói năng xằng bậy nữa. Bản cung không thể để cho người đời nói ra nói vào chuyện của Yên Nhi, càng không thể dị nghị về đứa con nối dõi của bản cung." Lương Thần lần đầu tiên nhìn thẳng vào Mộ Dung Ca bằng ánh mắt nghiêm túc. Từng câu từng lời của hắn như thể đều vì suy nghĩ cho Lưu Ngữ Yên.

Mới vừa rồi còn khẩn trương, giờ nghe được những lời này, Lưu Ngữ Yên tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Quả thực nàng đã rất sợ hãi, sợ Lương Thần bỗng nhiên thay đổi ý định không muốn kết hôn với nàng nữa. Nàng đã trao mình cho hắn, còn thề kiếp này cùng hắn đồng sinh đồng tử, bách niên giai lão, nếu bây giờ hắn thay đổi thì nàng biết phải làm sao. May mắn, hắn muốn bảo vệ nàng.

Mặc dù khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nhưng trong đáy mắt Mộ Dung Ca nhìn Lương Thần không hề có ý cười, nàng vẫn chưa trả lời hắn.

Lương Thần nôn nóng cau mày, lại mở miệng nói tiếp: “Mộc cô nương có chuyện gì cứ nói thẳng."

Mộ Dung Ca nhẹ nhàng đảo chân, khẽ trả lời: “Tam hoàng tử nói vậy sai rồi, việc hôn nhân đại sự sao có thể như trò đùa? Tuy rằng thiếp và Lưu Ngữ Yên thân tình như tỷ muội, nhưng dù sao thiếp cũng không phải là người thân thực sự của muội ấy. Nói gì thì nói Yên Nhi cũng là muội muội duy nhất của Lưu công tử, nếu ngày thành thân của Yên Nhi mà không có Lưu công tử thì huynh ấy nhất định sẽ hối hận vô cùng! Tam hoàng tử yêu thương Yên Nhi nên muốn suy nghĩ cho muội ấy, quả thật là phúc mấy đời của Yên Nhi, nhưng ngày thành thân nhất định phải có mặt Lưu công tử." Nàng không biết vì sao Lương Thần lại nôn nóng muốn cưới Lưu Ngữ Yên vào cửa như vậy, nhưng nàng cảm thấy đằng sau chuyện này nhất định đang ẩn giấu một bí mật nào đó.

Yên Nhi đã xem nàng như tỷ tỷ, mặc dù nàng không thể thay đổi việc Yên Nhi yêu thương Lương thần và có thai với hắn, nhưng nàng sẽ không để muội ấy bị đẩy vào mưu đồ nào đó khi không có Lưu Tùng Nguyên ở đây.

Đáy mắt Lương Thần thoáng mất kiên nhẫn, sát khí vừa biến mất nay lại có dấu hiệu trỗi dậy, hắn trừng mắt nhìn Mộ Dung Ca, lấy quyền lực tạo áp lực. “Mộc cô nương không muốn Yên Nhi được hạnh phúc sao? Mọi việc bản cung làm đều là vì muốn tốt cho Yên Nhi. Mộc cô nương sống ở Lương quốc đã lâu hẳn phải biết tính cách dân chúng Lương quốc, và cũng biết bản cung là ai."

Mộ Dung Ca nhíu mày, không nhìn Lương Thần, mà chỉ chăm chú vào Lưu Ngữ Yên đang bị tình yêu làm mờ mắt, nàng kiên nhẫn hỏi: “Yên Nhi, đây là chuyện chung thân đại sự của muội, không thể làm qua loa được. Lưu công tử đang trên đường đi Tề quốc, chỉ cần xử lý xong mọi việc, nhất định huynh ấy sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về đây. Hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ, song thân của muội cùng huynh ấy đã mất sớm, trên đời này chỉ còn Lưu công tử là người thân duy nhất của muội, cho nên việc này nên đợi huynh ấy về mới đúng."

Lưu Ngữ Yên nghĩ từ lúc song thân qua đời đều do Lưu Tùng Nguyên chăm sóc nàng, nếu không có huynh ấy thì nàng sao có thể sống vô lo vô nghĩ, bình yên cho đến ngày hôm nay. Hôn nhân đại sự của nàng tất nhiên phải do Lưu Tùng Nguyên làm chủ! Nghĩ đến đây lệ đã tràn ra hai khóe mi. “Đúng vậy, muội thành thân phải có mặt đại ca ở đây." Nàng quay đầu, dùng đôi mắt đẫm nước nhìn Lương Thần: “Tam hoàng tử, thiếp chỉ có đại ca là người thân duy nhất, nếu ngày thành thân không có đại ca làm chủ, thiếp không thể thành thân được. Thiếp biết tâm ý của Tam hoàng tử chỉ vì muốn suy nghĩ cho thiếp, nhưng thiếp vẫn muốn chờ hai tháng sau đại ca trở về."

Nụ cười trên mặt Lương Thần hơi cứng lại, dường như hắn còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Mộ Dung Ca chặn lại, “Việc này cứ quyết định như thế. Yên Nhi đang có thai không thể đi đứng nhiều, muội nên về phòng nghỉ ngơi đi."

Có vẻ hai tháng Lương Thần cũng không chờ được, lại muốn dùng biện pháp gì đó để lung lạc Yên Nhi. Lương Thần, hắn muốn làm gì đây? Rốt cuộc là hắn có âm mưu gì?

Yên Nhi gật đầu, trời mưa dễ làm cho người ta mỏi mệt.

Ban đầu Lương Thần muốn dùng các loại ích lợi hối lộ Mộ Dung Ca để đạt được mục đích của mình, nhưng không ngờ Mộ Dung Ca lại cố ý ngăn cản. Nhìn tình huống trước mắt, hắn biết có ở lại cũng vô dụng, bèn cười nói: “Mộc cô nương suy nghĩ thật chu toàn, việc này đúng là nên bàn bạc kỹ hơn."

Lương Thần cẩn thận nắm ở bên eo Yên Nhi, thong thả rời đi.

Mộ Dung Ca nhìn bóng dáng hai người, lòng trĩu nặng.

Tiểu Thập ở gian ngoài, thấy Lương Thần cùng Lưu Ngữ Yên đi ra, hắn mới đi vào gian trong, nhìn sắc mặt trầm trọng của Mộ Dung Ca, hắn khuya tay làm thủ ngữ: “Dường như Tam hoàng tử Lương quốc đang có mưu đồ gây rối."

Mộ Dung Ca gật đầu, từ trước đến nay nàng đều không che giấu ở trước mặt Tiểu Thập. “Tất cả chỉ là những suy đoán của ta và đệ. Việc này dù sao cũng là chuyện của Yên Nhi và Lưu công tử. Lưu công tử đã quyết định hôn sự của hai người bọn họ, ta không thể nhiều lời. Nếu Tam hoàng tử quả thật có mưu đồ, Lưu công tử hẳn sẽ có cách phát hiện. Có một số việc không cần ta ra tay, chỉ cần bọn họ không làm liên lụy đến chúng ta là được."

“Mộ Dung cô nương, mấy tháng nay bên Tề quốc đang tiến hành tuyển tú, hiện giờ hẳn đã xong việc phong tước cho người mới. Về phần Thái tử Hạ quốc, đáng lẽ định tháng này thành thân, bỗng nhiên lại trì hoãn sang tháng sau." Tiểu Thập đem tất cả những tin tức mới tìm hiểu được báo cho Mộ Dung Ca biết.

Vẻ mặt nàng chợt hoảng hốt. Nàng biến mất trước mắt mọi người, nhưng vẫn đứng ở nơi bọn họ không biết nắm được toàn bộ tin tức về họ. Nguyên Kỳ kéo dài hôn sự? Có chuyện gì xảy ra sao? Hay việc này chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn?

Phong quốc sắp bị công phá, Lâm Thiện Nhã hiện giờ ra sao?

Nàng khẽ cười, hai năm qua Lâm Khuynh Trần cũng mai danh ẩn tích, nếu có Lâm Khuynh Trần trợ giúp, Lâm Thiện Nhã sẽ không đến mức quá chật vật.

“Tốt lắm." Nàng thản nhiên lên tiếng.

Hạ quốc

“Chủ công, ám vệ truyền đến tin tức, Tề quốc vừa mua một lượng lớn binh khí từ thương nhân Lưu Tùng Nguyên. Mà Lưu Tùng Nguyên này hai năm nay lại hợp tác làm ăn cùng một nữ nhân được mệnh danh là thương nhân buôn bán binh khí đứng đầu thiên hạ." Hai năm qua, trên gương mặt của Gia Kiệt có thêm một bộ râu dài, năng lực làm việc của y ngày càng ổn trọng, phân tích sự việc luôn chu đáo.

Sắc mặt Nguyên Kỳ lạnh như băng, ánh mắt hắn không rời khỏi vườn hoa sen màu đen, bây giờ đang là thời điểm hoa sen nở rộ, khắp khu vườn đều thoang thoảng hương sen thơm dịu.

Hắn đứng trước cửa sổ, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên sát khí. “Vậy sao? Không ngờ phụ nữ Lương quốc lại có năng lực bậc này? Mời nàng

Tề quốc.

Hiện giờ trong hậu cung đang nổi lên phong ba bão táp mãnh liệt, cuộc chiến thâm cung diễn ra khắp nơi, đâu đâu cũng thấy khói thuốc súng nồng nặc.

Hai năm qua, hậu cung Tề quốc vốn luôn được hòa bình là bởi vì Hoàng thượng trải đều mưa móc, giúp các phi tần không đố kỵ với nhau. Hơn nữa còn có Lương Hân Hân chưởng quản sáu cung, nàng ấy luôn làm việc cẩn thận, chưa bao giờ mắc một sai lầm nào.

Nhưng bởi vì vị mỹ nhân dung mạo tuyệt thế vừa xuất hiện, thế cân bằng trên lập tức bị phá vỡ.

Thời gian vừa qua, Hoàng Thượng chỉ sủng hạnh một mình Hương Lan, kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ đến nay chưa từng có ai được sủng ái như thế, ngay cả Hoàng quý phi cũng mấy ngày rồi chưa được gặp Hoàng thượng chứ đừng nói gì tới các phi tần có địa vị kém hơn trong hậu cung.

Mà thứ khơi mào cho lửa chiến tranh bốc lên chính là một đạo thánh chỉ đến từ sáng nay, đạo thánh chỉ này khiến cho hậu cung vốn đã nổi sóng nay thành bão táp.

Hương mỹ nhân được thăng chức trở thành Lan phi, cùng Lâm Thanh Nhã là một trong bốn phi tần đứng dưới Hoàng quý phi.

Sự sủng ái mãnh liệt như thế làm sao không khiến người khác đố kỵ.

Nhưng thủ đoạn của Lan Phi cũng không hề tầm thường, đám phi tần muốn gây bất lợi với nàng đều bị nàng tính kế phản lại, chết rất thảm. Bão táp trong hậu cung vừa khuấy lên bởi vậy mà tắt ngấm.

Nhưng không ai ngờ rằng, trong thời gian tới sẽ có một trận bão táp lớn hơn xuất hiện ở hậu cung.

Trời trong xanh không một gợn mây, nắng ấm áp chan hòa.

Mưa liên tục mấy ngày, đến hôm nay cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, không khí thật trong lành tươi mátMấy ngày nay liên tục mưa, hôm nay rốt cục trời quang đãng, không khí thật tươi mát.

Mộ Dung Ca ngồi trong rừng trúc, đưa lá trúc cho hai chú gấu mèo ăn.

Hai chú gấu mèo càng lúc càng lớn, lại thích làm nũng cọ cái đầu tròn tròn vào cánh tay của nàng, muốn ăn những lá trúc xanh non trong tay nàng.

Đùa nghịch với chúng giúp tâm tình nàng rất tốt. “Ha ha, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, ngoan, đứa nào cũng có phần."

Một cơn gió bỗng quất vào mặt nàng, nàng không kịp thu lại nụ cười tự nhiên trên môi thì một bóng người đã dừng ở trước mặt.
Tác giả : Thư Ca
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại