Thiếp Khuynh Thành
Chương 121
Edit: Vịt
Nguyên Kỳ cười đáp lại: “Mấy ngày nay đúng là rất bận rộn, vốn cũng định mời hai vị cùng tới đây ngắm cảnh nhưng vẫn chưa có thời gian thực hiện. Thật may mắn chúng ta lại gặp được ở đây, Thập hoàng tử nói rất đúng, chúng ta thật có duyên."
Ba người cùng cười phá lên, bầu không khí xung quanh trở nên thật hòa hợp.
Mộ Dung Ca lại thầm run trong lòng, cô mơ hồ cảm nhận được có hai ánh mắt nóng rực quen thuộc đang hướng về phía mình, cô không ngờ lại gặp được bọn họ vào lúc này, nếu chỉ gặp mình Tẫn Nhi chắc chắn cô sẽ rất vui mừng, nhưng ánh mắt của Triệu Tử Duy quá nóng rực đến mức cô không thể bỏ qua sự có mặt của hắn.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu, quét mắt về phía Triệu Tử Duy và Tẫn Nhi.
Hai người bọn họ đồng thời thu lại ánh nhìn, tiếp tục nói chuyện vui vẻ với Nguyên Kỳ, làm như không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Mộ Dung Ca cũng lạnh nhạt cúi đầu xuống, cuộc nói chuyện tưởng như hòa hợp nhưng bên trong giấu đầy đao kiếm cuối cùng cũng kết thúc.
“Tối nay nhất định không say không về." – Triệu Tử Duy nheo mắt, đem tất cả những cảm xúc cuộn trào giấu trong nụ cười. Không ai biết, hắn đã kích động như thế nào khi nhìn thấy người con gái một năm không gặp kia.
Nàng vẫn lạnh lùng như vậy, nếu không phải trong thời gian ở chung, nàng vô thức khiến hắn phải chú ý đến thì lúc này nàng đứng giữa đám hạ nhân, hắn cũng sẽ chỉ coi nàng như một tỳ nữ không đáng nhớ đến.
Nhưng nàng đã vô thanh vô thức quấn lấy tim hắn.
Một năm không gặp, nàng trầm ổn hơn, nhưng khuôn mặt kia không hề thay đổi chút nào, hắn vừa quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng vẫn mạnh khỏe, chỉ có điều hơi gầy một chút.
Triệu Tử Tẫn mỉm cười ưu nhã, phong thái của hắn có vẻ già dặn không hợp tuổi, đứng bên cạnh hai cường giả như Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy nhưng hắn không hề kém cạnh! Trái lại từ hắn tản ra thứ mị lực rất riêng biệt, đứa trẻ này lớn lên thật khác xa so với dự đoán của mọi người. Triệu Tử Tẫn thỉnh thoảng lại đảo mắt về phía cỗ xe ngựa sang trọng của Nguyên Kỳ, nơi đó có Mộ Dung Ca đang cúi đầu đứng yên, tư thế của cô thong thả ung dung khiến hắn có cảm giác cô không hề hợp với hoàng cung Hạ quốc.
Sau khi cúi người hành lễ với Mộ Dung Ca, Lưu Vân yên lặng đi về phía Triệu Tử Duy.
Thấy Lưu Vân về lại sau lưng mình, Triệu Tử Duy cũng không nói gì, hắn biết bên cạnh Mộ Dung Ca đã có Tiểu Thập bảo vệ, cô sẽ được an toàn.
Tiểu Thập tuy là kẻ đơn thuần, nhưng tâm tư rất nhạy cảm, cậu ta biết mấy ngày nay Lưu Vân đã nói chuyện cùng Mộ Dung Ca, lúc này y rời đi chứng tỏ sau này cậu ta và Mộ Dung Ca khó có cơ hội gặp lại y nữa, Tiểu Thập nhìn Mộ Dung Ca, thấy sắc mặt cô không thay đổi mới cảm thấy an lòng.
Ba người hàn huyên một lúc lâu mới chia tay đi về hai hướng.
Nguyên Kỳ quay lại xe ngựa, trước lúc vào bên trong hắn cố tình nheo mắt liếc nhìn Mộ Dung Ca, thấy cô đang trầm tư suy nghĩ bèn hơi cau mày khó chịu.
Đoàn người lại tiếp tục đi, lúc này Mộ Dung Ca mới hoàn hồn, cô ngẩng đầu nhìn chiếc xe ngựa đằng trước một cái, lập tức bước nhanh theo sau.
Cùng lúc đó, trong lương đình cách đó không xa, Lương Hân Hân đang ngồi uống trà với Lâm Thanh Nhã, ánh mắt cả hai không hẹn mà cùng nhìn về một hướng.
Dung nhan diễm lệ của Lương Hân Hân lộ vẻ kinh ngạc, nàng thầm nghĩ trong lòng: Tại sao Triệu Tử Duy lại làm như không quen biết Mộ Dung Ca? Từ đầu đến cuối không hề nhìn nàng ấy một lần? Chẳng lẽ người thực sự chán Mộ Dung Ca rồi? Dù sao ở trong quan niệm của nàng vẫn luôn cho rằng, chẳng có cô gái nào có thể khiến người đàn ông cao quý như Thái tử để ý quá lâu, chỉ cần một thời gian sau cảm thấy hết mới mẻ, tình cảm cũng dần biến mất mà thôi.
Chẳng lẽ là vì thân phận của Mộ Dung Ca quá thấp ư?
Lâm Thanh Nhã ngồi đối diện vẫn âm thầm quan sát biểu hiện của Lương Hân Hân, nàng ta mỉm cười quyến rũ: “Xem ra Mộ Dung Ca đã không còn mối đe dọa lớn nữa rồi." – Vốn nàng vẫn luôn nghĩ Mộ Dung Ca là một kẻ rất lợi hại, nhưng vừa rồi nhìn kỹ lại xem ra rất bình thường, không có gì đặc biệt hơn đám ca kĩ trong phủ thái tử.
Điều không ngờ nhất là Lâm Thiện Nhã sau khi đến Hạ quốc lại trở nên ngu ngốc như vậy! Chỉ vì một đứa tỳ nữ thấp hèn mà bị phế, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
“Vậy sao?" – Lương Hân Hân tỏ vẻ nghi ngờ, nét u buồn trên mặt không hề tan đi chút nào, trái lại hai hàng lông mày còn cau chặt hơn trước. Tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng nàng vẫn cảm giác được Triệu Tử Duy không hề quên Mộ Dung Ca.
Lâm Thanh Nhã hé miệng cười, sự lo lắng trong lòng nàng giảm bớt đi ít nhiều. – “Dù thế nào đi chăng nữa muội cũng sẽ nghe theo lời tỷ tỷ, công việc quan trọng nhất của chúng ta hiện nay là hầu hạ Thái tử thật tốt, cùng chia sẻ bớt những ưu phiền cho người." – Lâm Thanh Nhã nhớ tới lời mẫu phi đã từng dặn dò, nếu không thể dùng hiền lương thục đức để chiếm được sự sủng ái của Triệu Tử Duy, thì nàng phải bỏ qua xấu hổ, cố gắng dùng thân thể quyến rũ hắn, dựa vào những thủ đoạn đã được mẫu phi dạy, chắc chắn nàng sẽ được Triệu Tử Duy yêu thương.
Lương Hân Hân không yên lòng, gật đầu. – “Ừ." – Trong lòng nàng càng thêm mù mịt, sự khó chịu dâng đầy trong ngực khiến nàng cảm thấy khó thở.
Nhìn từ xa, ấn tượng của nàng về Mộ Dung Ca không nhiều, thậm chí đến giờ đã không còn nhớ được gương mặt của nàng ấy nữa, sắc đẹp quá mức trung bình, nàng đã từng gặp nhiều người còn đẹp hơn thế, nhưng không hiểu tại sao nàng lại thấy Mộ Dung Ca có điểm rất khác so với những người khác, điều này khiến nàng cảm thấy bất an.
Giống như trong lòng có một con bướm nhỏ, chẳng đáng để chú ý, nhưng đến một ngày con bướm ấy bung đôi cánh bay lên xinh đẹp rực rỡ vô cùng, khiến nàng không thể không chú ý, sự suy đoán này làm nàng sợ hãi.
Thực ra nàng cũng biết tất cả chỉ là suy đoán của mình nàng mà thôi.
Dù sao sắc đẹp của Mộ Dung Ca cũng khá tầm thường, có lẽ thứ khiến Triệu Tử Duy mê luyến chỉ là tay nghề nấu ăn tuyệt hảo của nàng ấy, chắc chắn không còn vì lý do nào khác.
——–bamholyland.com——-
Màn đêm buông xuống.
Ban ngày mây đen cuồn cuộn, sắp bão tới nơi, đến buổi tối không trăng, mây đen càng thêm dày đặc, một tia sét xẹt ngang chân trời, ngay sau đó là tiếng sấm nổ vang dội.
Trời và đất trong lúc đó như được gắn kết với nhau bởi vô số sợi sét.
Từng giọt mưa lớn bắt đầu rơi xuống, phủ lên cung điện.
Thanh âm bộp bộp như tiếng đập gậy khiến lòng người càng thêm thấp thỏm lo âu. Vốn trong những ngày mưa, tâm tình của ai cũng không tốt.
Mộ Dung Ca thở dài đi phía sau Nguyên Kỳ,
Tối nay Nguyên Kỳ chỉ dẫn theo cô, Gia Kiệt, và một cận vệ xuất quỷ nhập thần. Vị cận vệ này rất thần bí, chưa từng ai nhìn thấy y, cô đã ở trong phủ thái tử mấy tháng nhưng vẫn chưa thấy mặt lần nào.
Cây dù ở thời đại này không lớn, rất yếu ớt, chỉ cần mưa hơi lớn một chút sẽ có thể làm hỏng dù.
Thời gian trước Mộ Dung Ca rảnh rỗi nên đã làm một cây dù khác, to hơn và rất rắn chắc, toàn bộ khung bên trong đều được làm từ thép, gió mưa không thể làm hỏng được nó. Nhưng trong một ngày mưa, cô dùng chiếc dù đi đến gặp Nguyên Kỳ, hắn đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy cô có cây dù khác lạ bèn tò mò.
Ban đầu cô cứ nghĩ rằng hắn sẽ chẳng để mắt đến cây dù này, nhưng thật không ngờ lúc cô rời đi, hắn nhìn ngoài cửa thấy mưa đã tạnh bèn bảo cô để lại chiếc dù. Sau này cô cũng muốn ra ngoài tìm thợ rèn làm lại một chiếc khác nhưng khi đó hắn đã hạn chế không cho cô ra ngoài.
Nhìn cô cung nữ khom người bung dù cho Nguyên Kỳ, còn hắn đứng nhàn nhã chờ được hầu hạ, cô nhìn thoáng qua cây dù bé tẹo trên đầu mình, khóe miệng khẽ co giật.
Dường như cảm nhận được sự bất mãn của Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ quay đầu lại nhìn cô.
Xung quanh chỉ có ánh sáng của đèn lồng, ánh đỏ của chiếc đèn hắt lên một nửa khuôn mặt hắn làm dung nhan ấy có một vẻ ma mị rất khác, trông hắn lúc này như yêu ma tới từ địa ngục khiến Mộ Dung Ca phải sững sờ một lúc.
Càng về đêm mưa càng to, tiếng sấm rền vang trên đầu, sắc đỏ bao xung quanh họ khiến tâm tình ai đó cảm thấy sợ hãi!
Khi hắn mở miệng, trong giọng nói lành lạnh thường thấy dường như có thêm một chút vui đùa.
“Nàng muốn che chung một chiếc dù cùng với bổn cung?" – Hắn mỉm cười, khóe miệng cong cong ngọt ngào.
Nguyên Kỳ cười đáp lại: “Mấy ngày nay đúng là rất bận rộn, vốn cũng định mời hai vị cùng tới đây ngắm cảnh nhưng vẫn chưa có thời gian thực hiện. Thật may mắn chúng ta lại gặp được ở đây, Thập hoàng tử nói rất đúng, chúng ta thật có duyên."
Ba người cùng cười phá lên, bầu không khí xung quanh trở nên thật hòa hợp.
Mộ Dung Ca lại thầm run trong lòng, cô mơ hồ cảm nhận được có hai ánh mắt nóng rực quen thuộc đang hướng về phía mình, cô không ngờ lại gặp được bọn họ vào lúc này, nếu chỉ gặp mình Tẫn Nhi chắc chắn cô sẽ rất vui mừng, nhưng ánh mắt của Triệu Tử Duy quá nóng rực đến mức cô không thể bỏ qua sự có mặt của hắn.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu, quét mắt về phía Triệu Tử Duy và Tẫn Nhi.
Hai người bọn họ đồng thời thu lại ánh nhìn, tiếp tục nói chuyện vui vẻ với Nguyên Kỳ, làm như không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Mộ Dung Ca cũng lạnh nhạt cúi đầu xuống, cuộc nói chuyện tưởng như hòa hợp nhưng bên trong giấu đầy đao kiếm cuối cùng cũng kết thúc.
“Tối nay nhất định không say không về." – Triệu Tử Duy nheo mắt, đem tất cả những cảm xúc cuộn trào giấu trong nụ cười. Không ai biết, hắn đã kích động như thế nào khi nhìn thấy người con gái một năm không gặp kia.
Nàng vẫn lạnh lùng như vậy, nếu không phải trong thời gian ở chung, nàng vô thức khiến hắn phải chú ý đến thì lúc này nàng đứng giữa đám hạ nhân, hắn cũng sẽ chỉ coi nàng như một tỳ nữ không đáng nhớ đến.
Nhưng nàng đã vô thanh vô thức quấn lấy tim hắn.
Một năm không gặp, nàng trầm ổn hơn, nhưng khuôn mặt kia không hề thay đổi chút nào, hắn vừa quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng vẫn mạnh khỏe, chỉ có điều hơi gầy một chút.
Triệu Tử Tẫn mỉm cười ưu nhã, phong thái của hắn có vẻ già dặn không hợp tuổi, đứng bên cạnh hai cường giả như Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy nhưng hắn không hề kém cạnh! Trái lại từ hắn tản ra thứ mị lực rất riêng biệt, đứa trẻ này lớn lên thật khác xa so với dự đoán của mọi người. Triệu Tử Tẫn thỉnh thoảng lại đảo mắt về phía cỗ xe ngựa sang trọng của Nguyên Kỳ, nơi đó có Mộ Dung Ca đang cúi đầu đứng yên, tư thế của cô thong thả ung dung khiến hắn có cảm giác cô không hề hợp với hoàng cung Hạ quốc.
Sau khi cúi người hành lễ với Mộ Dung Ca, Lưu Vân yên lặng đi về phía Triệu Tử Duy.
Thấy Lưu Vân về lại sau lưng mình, Triệu Tử Duy cũng không nói gì, hắn biết bên cạnh Mộ Dung Ca đã có Tiểu Thập bảo vệ, cô sẽ được an toàn.
Tiểu Thập tuy là kẻ đơn thuần, nhưng tâm tư rất nhạy cảm, cậu ta biết mấy ngày nay Lưu Vân đã nói chuyện cùng Mộ Dung Ca, lúc này y rời đi chứng tỏ sau này cậu ta và Mộ Dung Ca khó có cơ hội gặp lại y nữa, Tiểu Thập nhìn Mộ Dung Ca, thấy sắc mặt cô không thay đổi mới cảm thấy an lòng.
Ba người hàn huyên một lúc lâu mới chia tay đi về hai hướng.
Nguyên Kỳ quay lại xe ngựa, trước lúc vào bên trong hắn cố tình nheo mắt liếc nhìn Mộ Dung Ca, thấy cô đang trầm tư suy nghĩ bèn hơi cau mày khó chịu.
Đoàn người lại tiếp tục đi, lúc này Mộ Dung Ca mới hoàn hồn, cô ngẩng đầu nhìn chiếc xe ngựa đằng trước một cái, lập tức bước nhanh theo sau.
Cùng lúc đó, trong lương đình cách đó không xa, Lương Hân Hân đang ngồi uống trà với Lâm Thanh Nhã, ánh mắt cả hai không hẹn mà cùng nhìn về một hướng.
Dung nhan diễm lệ của Lương Hân Hân lộ vẻ kinh ngạc, nàng thầm nghĩ trong lòng: Tại sao Triệu Tử Duy lại làm như không quen biết Mộ Dung Ca? Từ đầu đến cuối không hề nhìn nàng ấy một lần? Chẳng lẽ người thực sự chán Mộ Dung Ca rồi? Dù sao ở trong quan niệm của nàng vẫn luôn cho rằng, chẳng có cô gái nào có thể khiến người đàn ông cao quý như Thái tử để ý quá lâu, chỉ cần một thời gian sau cảm thấy hết mới mẻ, tình cảm cũng dần biến mất mà thôi.
Chẳng lẽ là vì thân phận của Mộ Dung Ca quá thấp ư?
Lâm Thanh Nhã ngồi đối diện vẫn âm thầm quan sát biểu hiện của Lương Hân Hân, nàng ta mỉm cười quyến rũ: “Xem ra Mộ Dung Ca đã không còn mối đe dọa lớn nữa rồi." – Vốn nàng vẫn luôn nghĩ Mộ Dung Ca là một kẻ rất lợi hại, nhưng vừa rồi nhìn kỹ lại xem ra rất bình thường, không có gì đặc biệt hơn đám ca kĩ trong phủ thái tử.
Điều không ngờ nhất là Lâm Thiện Nhã sau khi đến Hạ quốc lại trở nên ngu ngốc như vậy! Chỉ vì một đứa tỳ nữ thấp hèn mà bị phế, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
“Vậy sao?" – Lương Hân Hân tỏ vẻ nghi ngờ, nét u buồn trên mặt không hề tan đi chút nào, trái lại hai hàng lông mày còn cau chặt hơn trước. Tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng nàng vẫn cảm giác được Triệu Tử Duy không hề quên Mộ Dung Ca.
Lâm Thanh Nhã hé miệng cười, sự lo lắng trong lòng nàng giảm bớt đi ít nhiều. – “Dù thế nào đi chăng nữa muội cũng sẽ nghe theo lời tỷ tỷ, công việc quan trọng nhất của chúng ta hiện nay là hầu hạ Thái tử thật tốt, cùng chia sẻ bớt những ưu phiền cho người." – Lâm Thanh Nhã nhớ tới lời mẫu phi đã từng dặn dò, nếu không thể dùng hiền lương thục đức để chiếm được sự sủng ái của Triệu Tử Duy, thì nàng phải bỏ qua xấu hổ, cố gắng dùng thân thể quyến rũ hắn, dựa vào những thủ đoạn đã được mẫu phi dạy, chắc chắn nàng sẽ được Triệu Tử Duy yêu thương.
Lương Hân Hân không yên lòng, gật đầu. – “Ừ." – Trong lòng nàng càng thêm mù mịt, sự khó chịu dâng đầy trong ngực khiến nàng cảm thấy khó thở.
Nhìn từ xa, ấn tượng của nàng về Mộ Dung Ca không nhiều, thậm chí đến giờ đã không còn nhớ được gương mặt của nàng ấy nữa, sắc đẹp quá mức trung bình, nàng đã từng gặp nhiều người còn đẹp hơn thế, nhưng không hiểu tại sao nàng lại thấy Mộ Dung Ca có điểm rất khác so với những người khác, điều này khiến nàng cảm thấy bất an.
Giống như trong lòng có một con bướm nhỏ, chẳng đáng để chú ý, nhưng đến một ngày con bướm ấy bung đôi cánh bay lên xinh đẹp rực rỡ vô cùng, khiến nàng không thể không chú ý, sự suy đoán này làm nàng sợ hãi.
Thực ra nàng cũng biết tất cả chỉ là suy đoán của mình nàng mà thôi.
Dù sao sắc đẹp của Mộ Dung Ca cũng khá tầm thường, có lẽ thứ khiến Triệu Tử Duy mê luyến chỉ là tay nghề nấu ăn tuyệt hảo của nàng ấy, chắc chắn không còn vì lý do nào khác.
——–bamholyland.com——-
Màn đêm buông xuống.
Ban ngày mây đen cuồn cuộn, sắp bão tới nơi, đến buổi tối không trăng, mây đen càng thêm dày đặc, một tia sét xẹt ngang chân trời, ngay sau đó là tiếng sấm nổ vang dội.
Trời và đất trong lúc đó như được gắn kết với nhau bởi vô số sợi sét.
Từng giọt mưa lớn bắt đầu rơi xuống, phủ lên cung điện.
Thanh âm bộp bộp như tiếng đập gậy khiến lòng người càng thêm thấp thỏm lo âu. Vốn trong những ngày mưa, tâm tình của ai cũng không tốt.
Mộ Dung Ca thở dài đi phía sau Nguyên Kỳ,
Tối nay Nguyên Kỳ chỉ dẫn theo cô, Gia Kiệt, và một cận vệ xuất quỷ nhập thần. Vị cận vệ này rất thần bí, chưa từng ai nhìn thấy y, cô đã ở trong phủ thái tử mấy tháng nhưng vẫn chưa thấy mặt lần nào.
Cây dù ở thời đại này không lớn, rất yếu ớt, chỉ cần mưa hơi lớn một chút sẽ có thể làm hỏng dù.
Thời gian trước Mộ Dung Ca rảnh rỗi nên đã làm một cây dù khác, to hơn và rất rắn chắc, toàn bộ khung bên trong đều được làm từ thép, gió mưa không thể làm hỏng được nó. Nhưng trong một ngày mưa, cô dùng chiếc dù đi đến gặp Nguyên Kỳ, hắn đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy cô có cây dù khác lạ bèn tò mò.
Ban đầu cô cứ nghĩ rằng hắn sẽ chẳng để mắt đến cây dù này, nhưng thật không ngờ lúc cô rời đi, hắn nhìn ngoài cửa thấy mưa đã tạnh bèn bảo cô để lại chiếc dù. Sau này cô cũng muốn ra ngoài tìm thợ rèn làm lại một chiếc khác nhưng khi đó hắn đã hạn chế không cho cô ra ngoài.
Nhìn cô cung nữ khom người bung dù cho Nguyên Kỳ, còn hắn đứng nhàn nhã chờ được hầu hạ, cô nhìn thoáng qua cây dù bé tẹo trên đầu mình, khóe miệng khẽ co giật.
Dường như cảm nhận được sự bất mãn của Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ quay đầu lại nhìn cô.
Xung quanh chỉ có ánh sáng của đèn lồng, ánh đỏ của chiếc đèn hắt lên một nửa khuôn mặt hắn làm dung nhan ấy có một vẻ ma mị rất khác, trông hắn lúc này như yêu ma tới từ địa ngục khiến Mộ Dung Ca phải sững sờ một lúc.
Càng về đêm mưa càng to, tiếng sấm rền vang trên đầu, sắc đỏ bao xung quanh họ khiến tâm tình ai đó cảm thấy sợ hãi!
Khi hắn mở miệng, trong giọng nói lành lạnh thường thấy dường như có thêm một chút vui đùa.
“Nàng muốn che chung một chiếc dù cùng với bổn cung?" – Hắn mỉm cười, khóe miệng cong cong ngọt ngào.
Tác giả :
Thư Ca