Thiếp Khuynh Thành
Chương 115
Vừa nhắc tới ba chữ ‘Mộ Dung Ca’, khuôn mặt cười của Triệu Tử Tẫn lập tức đanh lại, sát khí một lần nữa nổi lên như một thanh trường kiếm sắc bén đâm thẳng tới lồng ngực Lâm Khinh Trần, giọng hắn lạnh băng: “Không cho phép ngươi làm bất cứ chuyện gì liên quan đến Mộ Dung Ca. Nếu ngươi dám động tới nàng ấy dù chỉ trong ý nghĩ, ta nhất định sẽ đưa ngươi và toàn bộ Phong quốc chôn cùng!"
Lời nói tràn ngập sát khí, còn lợi hại hơn những mũi kiếm tát vào mặt Lâm Khinh Trần, rõ ràng đây không phải là nói chơi mà chính là lời tuyên thệ khiến lòng người run sợ.
Toàn thân Lâm Khinh Trần khẽ run rẩy, khí thế của Triệu Tử Tẫn thật bức người!
“Ta đã không còn hứng thú với chuyện thiên hạ." – Y nhìn thẳng vào Triệu Tử Tẫn đằng đằng sát khí, nhẹ nhàng cười nói. Từ sau khi rời khỏi Phong quốc, y đã quyết định mình không còn bất cứ quan hệ gì với Phong quốc. Tranh đấu trong thiên hạ vốn là chuyện chẳng bao giờ có điểm dừng, y cũng không cho rằng với sức lực của một người có thể thay đổi được điều gì.
Triệu Tử Tẫn khẽ cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, xem ra hắn đã quá xem trọng tay Lâm Khinh Trần này rồi! Thật không ngờ hóa ra y chỉ là một con rùa rụt cổ. – “Thật vậy không? Đường đường là Kinh Nam vương sống nhờ tiền thuế của người dân, vậy mà khi bị chĩa kiếm vào cái mũ Kinh Nam vương trên đầu, ngươi lại nhát gan như vậy, không dám làm gì cho bách tính Phong quốc! Chẳng lẽ lá gan của nhà ngươi chỉ có thế này? Cách đây không lâu bổn điện hạ có nghe được một tin tức rợn người trong nội bộ Phong quốc, Kinh Nam vương ngươi có muốn biết không?"
Lâm Khinh Trần kinh hãi nhìn Triệu Tử Tẫn, cả người không ngừng run lên.
Nhưng Triệu Tử Tẫn không cho y cơ hội phản bác: “Tiên hoàng của Phong quốc đã từng làm những việc dơ bẩn với Kinh Nam vương phi – cũng chính là Thái tử phi trước đây. Thái tử phi không chịu nổi nhục nhã nên đã tự sát. Mà trọng điểm là Thái tử phi lại có dung mạo giống hệt Mộ Dung Ca. Kinh Nam Vương, bổn điện hạ nói có đúng không? Nếu có chỗ nào sai, mời Kinh Nam Vương bổ sung."
Người thiếu niên mỉm cười tà ác, từng câu từng chữ nói ra như những ngọn băng phá vỡ vẻ bình tĩnh trên gương mặt anh tuấn của Lâm Khinh Trần, sắc mặt y nhất thời tái nhợt.
Lâm Khinh Trần trừng mắt nhìn nggười thiếu niên ở trước mặt, y phát hiện hắn quá đáng sợ! Mới chỉ mười ba tuổi mà đã biết bày mưu tính kế đến bậc này!
“Câm miệng!" – Rốt cục không thể nhịn hơn được nữa, Lâm Khinh Trần phẫn nộ quát lên một tiếng. Đối với y, cái chết của Yên Nhi chính là vết thương chí mạng trong lòng! Bởi vì Yên Nhi, y mới hiểu rõ việc tranh đoạt quyền lực quá mức tàn nhẫn, đứng ở vị trí cao chưa chắc đã là một việc tốt.
Các nước trong thiên hạ tái lập rồi sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi, rất nhiều nước bị diệt vong không phải chỉ do bởi một người quyết định.
Triệu Tử Tẫn hài lòng nhìn Lâm Khinh Trần nổi giận, hắn bỗng nhếch miệng cười tà: “Nếu câu chuyện này bị truyền ra ngoài không biết thiên hạ sẽ nói những gì? Kinh Nam Vương thông minh tuyệt đỉnh vậy mà đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ nổi, để cho chính phụ thân của mình làm nhục. Việc chấn động như vậy người trong thiên hạ sẽ bàn luận ra sao đây…"
Con người ai cũng có nhược điểm riêng, nhưng nếu để người khác nắm được điểm yếu đó, nó sẽ trở thành vũ khí lợi hại gây bất lợi cho chủ nhân. Nếu Triệu Tử Tẫn đã tìm đến Lâm Khinh Trần, hẳn nhiên hắn đã sớm có dự tính.
Lần này Lâm Khinh Trần không chạy thoát được rồi!
Hơn nữa, ngày nào Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã còn chưa trả giá đủ thì ngày đó hắn còn chưa buông tay!
Đôi đồng tử trong mắt Lâm Khinh Trần co rút lại, y sợ hãi nhìn Triệu Tử Tẫn, trong đầu cố gắng giãy dụa. – “Khẩu khí này hẳn không phải do một mình ngươi nói ra được…"
Triệu Tử Tẫn chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, không thừa nhận, cũng không phản bác.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn bản vương làm cái gì?" – Theo bản năng, Lâm Khinh Trần lui về phía sau một bước, nheo mắt nhìn người thiếu niên đáng sợ trước mắt.
Triệu Tử Tẫn đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, hôm nay trời xanh mây trắng, không khí cuối thu thật sảng khoái, là một ngày rất thích hợp để thực hiện âm mưu của hắn…
—–bamholyland.com——-
Hoàng cung Hạ quốc.
Đảo mắt đã qua hai canh giờ. Công việc lục soát toàn bộ phủ Thái tử đã xong, thống lĩnh thị vệ đang đi theo một tên hoạn quan tiến vào bên trong.
Trong phòng lúc này nồng nặc một mùi hôi thối gay mũi. Mộ Dung Ca đánh giá vẻ mặt của Nguyên Du, không biết có phải lão che giấu quá tốt hay không mà cô không thể phát hiện được điều gì bất thường trên gương mặt của lão.
Sau khi thị vệ lĩnh mệnh đi điều tra, Nguyên Kỳ liền lệnh cho Mộ Dung Ca đứng dậy đi tới sau lưng hắn, lúc đó Nguyên Du chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn lướt qua cô, không có ý ngăn cản.
Lâm Thiện Nhã vẫn nhăn nhó nhìn cô không rời mắt, nhưng rất nhanh sau đó đã chuyển thành mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt hòa hoãn không có bất kỳ một kẽ hở nào.
Tất cả mọi người đều kiên nhẫn đợi kết quả.
Kết quả này có thể ở trong dự liệu của mọi người, hoặc cũng có thể đi chệch hướng so với những gì đang được suy đoán.
Nguyên Kỳ bình thản không hề cau mày, đôi lúc hắn xoay chiếc nhẫn màu tía trên ngón tay cái, thỉnh thoảng lại ưu nhã hớp vài ngụm trà. Bình tĩnh ung dung như thể đã đem tất cả mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay.
Lâm Thiện Nhã cảm thấy rất mơ hồ, bốn phía xung quanh nàng ta như có một lớp sương mù nguy hiểm bủa vây, trực giác mách bảo bản thân nàng đang rơi vào hiểm cảnh.
Thống lĩnh thị vệ cất giọng trầm khàn: “Ty chức tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
“Đứng dậy đi." – Nguyên Du ra lệnh.
Mộ Dung Ca siết chặt hai tay, thầm mong Lưu Vân sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô!
Nguyên Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt tỏ vẻ lơ đãng nhưng đã thu hết mọi phản ứng của Mộ Dung Ca vào sâu trong đáy mắt đen thẳm, dường như hắn đã nhìn thấu suy tính của cô.
Tim đập nhanh khiến hô hấp của Mộ Dung Ca khó khăn hơn, đầu óc hơi choáng váng, nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã trở lại trạng thái vững vàng.
Thống lĩnh thị vệ ngẩng đầu, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lướt qua Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã cũng vì chờ đợi lâu mà đứng ngồi không yên, giờ thấy tay thống lĩnh thị vệ kia nhìn mình lại càng cảm thấy bất an hơn. Hắn ta nhìn nàng làm gì vậy?
Thống lĩnh thị vệ khom người đưa tay ra phía trước dâng lên một vật.
Mộ Dung Ca thầm hài lòng, sóng mắt khẽ chuyển động, Lưu Vân đã không phụ sự kỳ vọng của cô, tốt lắm!
Lâm Thiện Nhã lấy làm khó hiểu, trên tay Thống lĩnh hình như là một khối ngọc bội lục thúy, nó có quan hệ gì với tội danh thông đồng phản quốc của Mộ Dung Ca?
Nguyên Kỳ đưa tách trà lên miệng, trong đôi mắt ma mị xẹt qua ánh cười như có như không.
Phải ngồi trên giường tiếp chuyện mấy canh giờ liền khiến sức lực của Nguyên Du giảm đi nhiều, giờ sắp thở không ra hơi, ngay cả lời cũng không muốn nói nhiều. Gã hoạn quan hầu hạ bên cạnh thấy sắc mặt của Nguyên Du bèn nhắc nhở Thống lĩnh thị vệ: “Ngươi có gì mau nói."
Thống lĩnh thị vệ không dám chần chừ, lập tức thưa: “Vậy này chính là đồ tùy thân của Thái tử Tề quốc, nó tượng trưng cho phân thận của y, có thể nói là một vật vô cùng quý giá có thể đổi lấy một tòa thành trì. Mà vật này đã được tìm thấy ở trong… Bạc Khanh Các của phủ thái tử!"
Một câu nói như tiếng sét nổ vang rung động cả bầu trời, nhắm thẳng hướng đánh tới Lâm Thiện Nhã, Lâm Thiện Nhã thấy trước mắt mình trở nên trắng lòa, không còn nhìn rõ mọi vật xung quanh nữa. Nàng chưa từng nhìn thấy khối ngọc bội này, nó từ đâu đến vậy? Hơn nữa nó còn là vật tùy thân của Thái tử Tề quốc, nàng làm sao có nó đây? Lâm Thiện Nhã quanh năm thường xuyên nghĩ mưu tính kế nên khi nhìn thấy khối ngọc bội kia, nàng ta đã nhạy bén nhận ra điều gì đó.
Nàng trừng mắt nhìn Mộ Dung Ca, việc này chắc chắn do cô ta gây nên!
Câu nói này của Thống lĩnh đã nói rõ Mộ Dung Ca không thông đồng với địch phản quốc, cô vô tội! Lâm Thiện Nhã hung ác trợn mắt với Mộ Dung Ca, tất cả những việc này chắc chắn là mưu kế của Mộ Dung Ca muốn mượn chuyện phản kích nàng.
Hương Lan nói quả thực không sai, Mộ Dung Ca là một đối thủ không thể coi thường, cô ta luôn chờ lúc không ai chú ý bèn đâm ngươi một nhát! Cổ họng chợt thấy ngòn ngọt mùi máu tanh. Lúc này nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn Mộ Dung Ca và gã Thống lĩnh thị vệ kia, không còn tâm tình đâu đi tra xét tại sao Mộ Dung Ca lại biết có ngày hôm nay mà chuẩn bị hết mọi thứ, càng không thể hỏi ngọc bội này có phải của Mộ Dung Ca hay không. Cho nên Lâm Thiện Nhã chỉ có thể nén lửa giận vào trong lòng, lo lắng nhìn tình huống của mình bỗng chuyển biến xấu.
Dù có là tình huống xấu nhất thì nàng vẫn là công chúa của Phong quốc, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nàng vẫn còn có chỗ hữu dụng với Nguyên Kỳ và Hạ quốc, nên tính mạng không cần lo lắng.
Chỉ là nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Dung Ca khiến nàng bỗng có cảm giác sợ hãi. Nàng chưa từng sợ một Lâm Thanh Nhã đê tiện, không sợ những âm mưu hoàng cung khi còn ở Phong quốc, càng không sợ có thể sau này mình sẽ phải sống lưu lạc ở bên ngoài, nhưng lúc này đây nàng lại có cảm giác Mộ Dung Ca thật đáng sợ! Rõ ràng vì thân phận mà cô ta không thể đi làm được nhiều việc, vậy mà đối mặt với sự sống còn trước mắt, cô ta lại có thể điềm tĩnh như thế thật khiến nàng cảm thấy… run rẩy.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã vô thanh vô thức đoạt lấy tính mạng của ngươi. Nhìn vẻ bề ngoài Mộ Dung Ca là người nhân từ thiện lương, tính tình nhu nhược hèn mọn, nhưng thực chất đây chỉ là vỏ bọc ngụy trang để tự bảo vệ mình! Lâm Thiện Nhã quá sợ hãi, bây giờ mới nhận ra còn kịp nữa không?
Nguyên Du sắc bén nhìn Lâm Thiện Nhã, lão không nói bất cứ lời nào nhưng lại vây chặt đối phương trong áp lực vô hình.
Thứ áp lực đó làm sắc mặt Lâm Thiện Nhã càng trở nên méo mó đến thảm hại, cả người run lên, nàng lập tức quỳ xuống đất, đang muốn thanh minh cho mình hòng thoát thân, nhưng đã bị Mộ Dung Ca cướp lời.
Ánh mắt Mộ Dung Ca sáng rực, dù đã cố đè nén xuống nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra khí thế bức người: “Thì ra người thông đồng với địch phản quốc lại chính là Thái tử phi! Thiếp đúng là bị oan! Hoàng thượng thánh minh!" – Cả ngày hôm nay thần kinh của cô luôn trong trạng thái căng thẳng, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này.
“Mộ Dung Ca!" – Lâm Thiện Nhã nghiến răng nghiến lợi, nàng thật không ngờ Mộ Dung Ca lại đê tiện vô sỉ như vậy!
“Xin thái tử chứng giám cho thiếp, thiếp luôn trung thành và tận tâm với thái tử, chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội người. Lưu Vân tuy là người của Tề quốc nhưng cũng chỉ vì một cuộc cá cược mới ở lại làm hộ vệ cho thiếp ba năm. Hắn cũng không mấy khi tiếp xúc cùng thiếp." – Mộ Dung Ca không để ý đến sự tức giận của Lâm Thiện Nhã, cô quay người nói với Nguyên Kỳ.
Trong mắt Nguyên Kỳ lóe lên ánh nhìn kỳ lạ, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Ca, miệng khẽ cười: “Việc này bổn cung có thể làm chứng." – Nàng chưa bao giờ muốn tham dự vào việc tranh đấu giữa các nước, người luôn muốn tránh xa thị phi sao có thể để bản thân mình rơi vào trong đó?
Lâm Thiện Nhã tái mặt, cả người run rẩy đối mặt với Nguyên Kỳ, hai cánh môi run run không biết phải nói gì. Bỗng nàng nhếch miệng cười sầu thảm. – “Thái tử, người hẳn cũng biết thiếp không phải kẻ phản bội." – Hôm nay nàng tới đây là muốn cho Mộ Dung Ca một tước vị, thật không ngờ chính mình lại lâm vào cảnh này.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Nguyên Kỳ khẽ lóe sáng, hắn im lặng.
“Ngoài ra, ty chức cũng đem Lưu Vân kia bắt vào đại lao, dưới trọng hình nhưng y vẫn giữ lời khai như cũ, y nói mình ở bên cạnh Mộ Dung Ca vì đã thua một cuộc cá cược nên phải làm hộ vệ cho nàng ta, không phải là thám tử của thái tử Tề quốc." – Thống lĩnh thị vệ tiếp tục bẩm báo.
Hai tay Mộ Dung Ca không tự chủ được nắm chặt lại. Trọng hình ư? Cô đã từng nghe nói trọng hình của Hạ quốc rất tàn nhẫn, Lưu Vân hiện giờ còn sống hay đã chết?
“Xem ra, Mộ Dung Ca quả thực không có dính dáng gì tới chuyện này." – Nguyên Du bỗng nói một câu, chỉ bằng câu nói này đã gạt đi chứng cứ vô cùng xác thực kia, vừa giả vờ đồng ý với lời nói của Mộ Dung Ca,
Vốn Mộ Dung Ca còn tưởng rằng mình sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát tội, tiện thể đổ vấy lên người Lâm Thiện Nhã, nhưng thật không ngờ Nguyên Du lại thay đổi ý định, quan trọng là lúc này cô không còn cảm thấy sát khí của Nguyên Du.
Đôi con ngươi đen láy trong mắt Nguyên Kỳ khẽ chuyển động, hắn thôi xoay chiếc nhẫn trên ngón cái.
Lâm Thiện Nhã ngồi bệt xuống đất, hồn xiêu phách lạc. Lời nói của Nguyên Du rõ ràng có ý muốn kết thúc chuyện này ở đây, cho dù nàng phản đối cũng không được, Gương mặt Lâm Thiện Nhã tái nhợt, nàng nhìn Nguyên Kỳ không rời mắt, trong lòng dâng lên một tia hy vọng.
Nhưng, không có gì xảy ra.
Mộ Dung Ca dần dần ổn định lại cảm xúc của mình, cô phải nắm chắc cơ hội lần này, bèn nói tiếp: “Thái tử phi, mặc dù trước đây người là người của Phong quốc nhưng đừng quên hiện giờ người đã là con dân của Hạ quốc, sao có thể làm ra những việc như vậy? Thật uổng công Thái tử luôn tin tưởng người. Thông dâm phản quốc là tội lớn tày trời đó!"
“Còn chứng cứ nào khác không?" – Nguyên Du liếc nhìn Thống lĩnh thị vệ, nhưng hắn lắc đầu.
Để tìm ra vật chứng này, hắn đã phải cho người lục tung từng ngóc ngách trong phủ Thái tử, ngoại trừ miếng ngọc bội đó ra thì hắn không thể tìm thêm được bất cứ thứ gì nữa. Kỳ thực bọn họ cũng biết những lời nói này có thể là bịa đặt nhưng lại không ngờ vì thế mà liên lụy đến Thái tử phi.
Lâm Thiện Nhã không hổ danh là công chúa của một nước, cho dù có đối mặt với hiểm cảnh cũng luôn điềm tĩnh, sao có thể để cho người khác chế ngự mình? Nàng đang cố tìm một cơ hội để phản bác lại.
“Sao có thể chỉ vì một miếng ngọc đã vội kết tội con? Và tại sao miếng ngọc bội này vô duyên vô cớ lại có ở trong phòng của con? Đây chắc chắn là có kẻ muốn hãm hại con, có quá nhiều điểm đáng ngờ, nếu để người ngoài nghe thấy chẳng phải đã thành chuyện cười rồi sao."
Mộ Dung Ca mỉm cười: “Hãm hại ư? Mọi người đều biết Bạc Khanh Các trong phủ Thái tử luôn được thủ vệ bảo hộ sâm nghiêm, dù có người muốn âm mưu hãm hại Thái tử phi cũng không có đủ cái năng lực ấy."
“Nếu ngọc bội đã tìm được ở Bạc Khanh Các thì Thái tử phi không thoát khỏi trách nhiệm." – Nguyên Du cau mày, tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi, nhìn vẻ mặt của lão có vẻ không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian xem tuồng nữa, lão nhìn Nguyên Kỳ: “Việc này là chuyện trong phủ Thái tử, ngươi xử lý đi, Trẫm mệt rồi."
Nguyên Kỳ gật đầu, đáp: “Vâng, thưa phụ hoàng."
Mộ Dung Ca nhíu mày. Vừa rồi lão còn tỏ ra lớn tiếng như vậy mà bây giờ chỉ phủi tay qua loa, thái độ giữa trước và sau quá chênh lệch! Mộ Dung Ca chớp mắt, trong lòng ngầm nổi sóng. Trông Lâm Thiện Nhã lúc này không có vẻ gì là sợ hãi, điều này khiến cô phải suy nghĩ, phải chăng giữa Lâm Thiện Nhã và Nguyên Kỳ có một thỏa thuận nào đó nên hôm nay Thiện Nhã mới thản nhiên như vậy.
Nếu đúng là như vậy thì hôm nay có làm chuyện gì cũng chỉ vô ích, chẳng lẽ cứ để Lâm Thiện Nhã thoát dễ dàng như vậy sao?
Làm gì có chuyện tốt thế!
Mộ Dung Ca ngẩng đầu dùng ánh mắt trong veo nhìn Nguyên Kỳ, cô trầm giọng: “Thiếp mang thân phận thấp hèn nên nhiều lần bị người ta vu hãm, may thiếp mạng lớn nếu không đã bị đánh chết. Thiếp bị oan, chuyện cũ cùng chuyện mới gộp lại khó bỏ qua được. Thiếp chỉ có một cái mạng nhỏ, nhưng Thái tử thì khác, nếu Thái tử có điều gì bất trắc chẳng phải sẽ khiến bách tính của Hạ quốc rơi vào tuyệt vọng sao?" – Cô đang nhắc nhở Nguyên Kỳ. Ngày ấy ở Phù Dung Các hắn đã uy hiếp Lâm Thiện Nhã, có lần đầu tha thứ chắc chắn sẽ có lần thứ hai, thứ ba, Lâm Thiện Nhã nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ của mình!
Bầu không khí đột ngột hạ nhiệt.
Đôi mắt đen của Nguyên Kỳ chìm sâu vào trong u tối, Lâm Thiện Nhã không dám thở mạnh, bỗng nàng nhớ tới ngày mưa ấy ở Phù Dung Các, hắn bung dù đứng từ trên cao nhìn xuống uy hiếp nàng. Hắn đã nói, không được có lần sau!
“Phế bỏ chức vị Thái tử phi của Lâm Thiện Nhã."
Lời nói tràn ngập sát khí, còn lợi hại hơn những mũi kiếm tát vào mặt Lâm Khinh Trần, rõ ràng đây không phải là nói chơi mà chính là lời tuyên thệ khiến lòng người run sợ.
Toàn thân Lâm Khinh Trần khẽ run rẩy, khí thế của Triệu Tử Tẫn thật bức người!
“Ta đã không còn hứng thú với chuyện thiên hạ." – Y nhìn thẳng vào Triệu Tử Tẫn đằng đằng sát khí, nhẹ nhàng cười nói. Từ sau khi rời khỏi Phong quốc, y đã quyết định mình không còn bất cứ quan hệ gì với Phong quốc. Tranh đấu trong thiên hạ vốn là chuyện chẳng bao giờ có điểm dừng, y cũng không cho rằng với sức lực của một người có thể thay đổi được điều gì.
Triệu Tử Tẫn khẽ cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, xem ra hắn đã quá xem trọng tay Lâm Khinh Trần này rồi! Thật không ngờ hóa ra y chỉ là một con rùa rụt cổ. – “Thật vậy không? Đường đường là Kinh Nam vương sống nhờ tiền thuế của người dân, vậy mà khi bị chĩa kiếm vào cái mũ Kinh Nam vương trên đầu, ngươi lại nhát gan như vậy, không dám làm gì cho bách tính Phong quốc! Chẳng lẽ lá gan của nhà ngươi chỉ có thế này? Cách đây không lâu bổn điện hạ có nghe được một tin tức rợn người trong nội bộ Phong quốc, Kinh Nam vương ngươi có muốn biết không?"
Lâm Khinh Trần kinh hãi nhìn Triệu Tử Tẫn, cả người không ngừng run lên.
Nhưng Triệu Tử Tẫn không cho y cơ hội phản bác: “Tiên hoàng của Phong quốc đã từng làm những việc dơ bẩn với Kinh Nam vương phi – cũng chính là Thái tử phi trước đây. Thái tử phi không chịu nổi nhục nhã nên đã tự sát. Mà trọng điểm là Thái tử phi lại có dung mạo giống hệt Mộ Dung Ca. Kinh Nam Vương, bổn điện hạ nói có đúng không? Nếu có chỗ nào sai, mời Kinh Nam Vương bổ sung."
Người thiếu niên mỉm cười tà ác, từng câu từng chữ nói ra như những ngọn băng phá vỡ vẻ bình tĩnh trên gương mặt anh tuấn của Lâm Khinh Trần, sắc mặt y nhất thời tái nhợt.
Lâm Khinh Trần trừng mắt nhìn nggười thiếu niên ở trước mặt, y phát hiện hắn quá đáng sợ! Mới chỉ mười ba tuổi mà đã biết bày mưu tính kế đến bậc này!
“Câm miệng!" – Rốt cục không thể nhịn hơn được nữa, Lâm Khinh Trần phẫn nộ quát lên một tiếng. Đối với y, cái chết của Yên Nhi chính là vết thương chí mạng trong lòng! Bởi vì Yên Nhi, y mới hiểu rõ việc tranh đoạt quyền lực quá mức tàn nhẫn, đứng ở vị trí cao chưa chắc đã là một việc tốt.
Các nước trong thiên hạ tái lập rồi sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi, rất nhiều nước bị diệt vong không phải chỉ do bởi một người quyết định.
Triệu Tử Tẫn hài lòng nhìn Lâm Khinh Trần nổi giận, hắn bỗng nhếch miệng cười tà: “Nếu câu chuyện này bị truyền ra ngoài không biết thiên hạ sẽ nói những gì? Kinh Nam Vương thông minh tuyệt đỉnh vậy mà đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ nổi, để cho chính phụ thân của mình làm nhục. Việc chấn động như vậy người trong thiên hạ sẽ bàn luận ra sao đây…"
Con người ai cũng có nhược điểm riêng, nhưng nếu để người khác nắm được điểm yếu đó, nó sẽ trở thành vũ khí lợi hại gây bất lợi cho chủ nhân. Nếu Triệu Tử Tẫn đã tìm đến Lâm Khinh Trần, hẳn nhiên hắn đã sớm có dự tính.
Lần này Lâm Khinh Trần không chạy thoát được rồi!
Hơn nữa, ngày nào Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã còn chưa trả giá đủ thì ngày đó hắn còn chưa buông tay!
Đôi đồng tử trong mắt Lâm Khinh Trần co rút lại, y sợ hãi nhìn Triệu Tử Tẫn, trong đầu cố gắng giãy dụa. – “Khẩu khí này hẳn không phải do một mình ngươi nói ra được…"
Triệu Tử Tẫn chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, không thừa nhận, cũng không phản bác.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn bản vương làm cái gì?" – Theo bản năng, Lâm Khinh Trần lui về phía sau một bước, nheo mắt nhìn người thiếu niên đáng sợ trước mắt.
Triệu Tử Tẫn đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, hôm nay trời xanh mây trắng, không khí cuối thu thật sảng khoái, là một ngày rất thích hợp để thực hiện âm mưu của hắn…
—–bamholyland.com——-
Hoàng cung Hạ quốc.
Đảo mắt đã qua hai canh giờ. Công việc lục soát toàn bộ phủ Thái tử đã xong, thống lĩnh thị vệ đang đi theo một tên hoạn quan tiến vào bên trong.
Trong phòng lúc này nồng nặc một mùi hôi thối gay mũi. Mộ Dung Ca đánh giá vẻ mặt của Nguyên Du, không biết có phải lão che giấu quá tốt hay không mà cô không thể phát hiện được điều gì bất thường trên gương mặt của lão.
Sau khi thị vệ lĩnh mệnh đi điều tra, Nguyên Kỳ liền lệnh cho Mộ Dung Ca đứng dậy đi tới sau lưng hắn, lúc đó Nguyên Du chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn lướt qua cô, không có ý ngăn cản.
Lâm Thiện Nhã vẫn nhăn nhó nhìn cô không rời mắt, nhưng rất nhanh sau đó đã chuyển thành mỉm cười dịu dàng, vẻ mặt hòa hoãn không có bất kỳ một kẽ hở nào.
Tất cả mọi người đều kiên nhẫn đợi kết quả.
Kết quả này có thể ở trong dự liệu của mọi người, hoặc cũng có thể đi chệch hướng so với những gì đang được suy đoán.
Nguyên Kỳ bình thản không hề cau mày, đôi lúc hắn xoay chiếc nhẫn màu tía trên ngón tay cái, thỉnh thoảng lại ưu nhã hớp vài ngụm trà. Bình tĩnh ung dung như thể đã đem tất cả mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay.
Lâm Thiện Nhã cảm thấy rất mơ hồ, bốn phía xung quanh nàng ta như có một lớp sương mù nguy hiểm bủa vây, trực giác mách bảo bản thân nàng đang rơi vào hiểm cảnh.
Thống lĩnh thị vệ cất giọng trầm khàn: “Ty chức tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
“Đứng dậy đi." – Nguyên Du ra lệnh.
Mộ Dung Ca siết chặt hai tay, thầm mong Lưu Vân sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô!
Nguyên Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt tỏ vẻ lơ đãng nhưng đã thu hết mọi phản ứng của Mộ Dung Ca vào sâu trong đáy mắt đen thẳm, dường như hắn đã nhìn thấu suy tính của cô.
Tim đập nhanh khiến hô hấp của Mộ Dung Ca khó khăn hơn, đầu óc hơi choáng váng, nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã trở lại trạng thái vững vàng.
Thống lĩnh thị vệ ngẩng đầu, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lướt qua Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã cũng vì chờ đợi lâu mà đứng ngồi không yên, giờ thấy tay thống lĩnh thị vệ kia nhìn mình lại càng cảm thấy bất an hơn. Hắn ta nhìn nàng làm gì vậy?
Thống lĩnh thị vệ khom người đưa tay ra phía trước dâng lên một vật.
Mộ Dung Ca thầm hài lòng, sóng mắt khẽ chuyển động, Lưu Vân đã không phụ sự kỳ vọng của cô, tốt lắm!
Lâm Thiện Nhã lấy làm khó hiểu, trên tay Thống lĩnh hình như là một khối ngọc bội lục thúy, nó có quan hệ gì với tội danh thông đồng phản quốc của Mộ Dung Ca?
Nguyên Kỳ đưa tách trà lên miệng, trong đôi mắt ma mị xẹt qua ánh cười như có như không.
Phải ngồi trên giường tiếp chuyện mấy canh giờ liền khiến sức lực của Nguyên Du giảm đi nhiều, giờ sắp thở không ra hơi, ngay cả lời cũng không muốn nói nhiều. Gã hoạn quan hầu hạ bên cạnh thấy sắc mặt của Nguyên Du bèn nhắc nhở Thống lĩnh thị vệ: “Ngươi có gì mau nói."
Thống lĩnh thị vệ không dám chần chừ, lập tức thưa: “Vậy này chính là đồ tùy thân của Thái tử Tề quốc, nó tượng trưng cho phân thận của y, có thể nói là một vật vô cùng quý giá có thể đổi lấy một tòa thành trì. Mà vật này đã được tìm thấy ở trong… Bạc Khanh Các của phủ thái tử!"
Một câu nói như tiếng sét nổ vang rung động cả bầu trời, nhắm thẳng hướng đánh tới Lâm Thiện Nhã, Lâm Thiện Nhã thấy trước mắt mình trở nên trắng lòa, không còn nhìn rõ mọi vật xung quanh nữa. Nàng chưa từng nhìn thấy khối ngọc bội này, nó từ đâu đến vậy? Hơn nữa nó còn là vật tùy thân của Thái tử Tề quốc, nàng làm sao có nó đây? Lâm Thiện Nhã quanh năm thường xuyên nghĩ mưu tính kế nên khi nhìn thấy khối ngọc bội kia, nàng ta đã nhạy bén nhận ra điều gì đó.
Nàng trừng mắt nhìn Mộ Dung Ca, việc này chắc chắn do cô ta gây nên!
Câu nói này của Thống lĩnh đã nói rõ Mộ Dung Ca không thông đồng với địch phản quốc, cô vô tội! Lâm Thiện Nhã hung ác trợn mắt với Mộ Dung Ca, tất cả những việc này chắc chắn là mưu kế của Mộ Dung Ca muốn mượn chuyện phản kích nàng.
Hương Lan nói quả thực không sai, Mộ Dung Ca là một đối thủ không thể coi thường, cô ta luôn chờ lúc không ai chú ý bèn đâm ngươi một nhát! Cổ họng chợt thấy ngòn ngọt mùi máu tanh. Lúc này nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn Mộ Dung Ca và gã Thống lĩnh thị vệ kia, không còn tâm tình đâu đi tra xét tại sao Mộ Dung Ca lại biết có ngày hôm nay mà chuẩn bị hết mọi thứ, càng không thể hỏi ngọc bội này có phải của Mộ Dung Ca hay không. Cho nên Lâm Thiện Nhã chỉ có thể nén lửa giận vào trong lòng, lo lắng nhìn tình huống của mình bỗng chuyển biến xấu.
Dù có là tình huống xấu nhất thì nàng vẫn là công chúa của Phong quốc, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nàng vẫn còn có chỗ hữu dụng với Nguyên Kỳ và Hạ quốc, nên tính mạng không cần lo lắng.
Chỉ là nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Dung Ca khiến nàng bỗng có cảm giác sợ hãi. Nàng chưa từng sợ một Lâm Thanh Nhã đê tiện, không sợ những âm mưu hoàng cung khi còn ở Phong quốc, càng không sợ có thể sau này mình sẽ phải sống lưu lạc ở bên ngoài, nhưng lúc này đây nàng lại có cảm giác Mộ Dung Ca thật đáng sợ! Rõ ràng vì thân phận mà cô ta không thể đi làm được nhiều việc, vậy mà đối mặt với sự sống còn trước mắt, cô ta lại có thể điềm tĩnh như thế thật khiến nàng cảm thấy… run rẩy.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã vô thanh vô thức đoạt lấy tính mạng của ngươi. Nhìn vẻ bề ngoài Mộ Dung Ca là người nhân từ thiện lương, tính tình nhu nhược hèn mọn, nhưng thực chất đây chỉ là vỏ bọc ngụy trang để tự bảo vệ mình! Lâm Thiện Nhã quá sợ hãi, bây giờ mới nhận ra còn kịp nữa không?
Nguyên Du sắc bén nhìn Lâm Thiện Nhã, lão không nói bất cứ lời nào nhưng lại vây chặt đối phương trong áp lực vô hình.
Thứ áp lực đó làm sắc mặt Lâm Thiện Nhã càng trở nên méo mó đến thảm hại, cả người run lên, nàng lập tức quỳ xuống đất, đang muốn thanh minh cho mình hòng thoát thân, nhưng đã bị Mộ Dung Ca cướp lời.
Ánh mắt Mộ Dung Ca sáng rực, dù đã cố đè nén xuống nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra khí thế bức người: “Thì ra người thông đồng với địch phản quốc lại chính là Thái tử phi! Thiếp đúng là bị oan! Hoàng thượng thánh minh!" – Cả ngày hôm nay thần kinh của cô luôn trong trạng thái căng thẳng, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này.
“Mộ Dung Ca!" – Lâm Thiện Nhã nghiến răng nghiến lợi, nàng thật không ngờ Mộ Dung Ca lại đê tiện vô sỉ như vậy!
“Xin thái tử chứng giám cho thiếp, thiếp luôn trung thành và tận tâm với thái tử, chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội người. Lưu Vân tuy là người của Tề quốc nhưng cũng chỉ vì một cuộc cá cược mới ở lại làm hộ vệ cho thiếp ba năm. Hắn cũng không mấy khi tiếp xúc cùng thiếp." – Mộ Dung Ca không để ý đến sự tức giận của Lâm Thiện Nhã, cô quay người nói với Nguyên Kỳ.
Trong mắt Nguyên Kỳ lóe lên ánh nhìn kỳ lạ, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Ca, miệng khẽ cười: “Việc này bổn cung có thể làm chứng." – Nàng chưa bao giờ muốn tham dự vào việc tranh đấu giữa các nước, người luôn muốn tránh xa thị phi sao có thể để bản thân mình rơi vào trong đó?
Lâm Thiện Nhã tái mặt, cả người run rẩy đối mặt với Nguyên Kỳ, hai cánh môi run run không biết phải nói gì. Bỗng nàng nhếch miệng cười sầu thảm. – “Thái tử, người hẳn cũng biết thiếp không phải kẻ phản bội." – Hôm nay nàng tới đây là muốn cho Mộ Dung Ca một tước vị, thật không ngờ chính mình lại lâm vào cảnh này.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Nguyên Kỳ khẽ lóe sáng, hắn im lặng.
“Ngoài ra, ty chức cũng đem Lưu Vân kia bắt vào đại lao, dưới trọng hình nhưng y vẫn giữ lời khai như cũ, y nói mình ở bên cạnh Mộ Dung Ca vì đã thua một cuộc cá cược nên phải làm hộ vệ cho nàng ta, không phải là thám tử của thái tử Tề quốc." – Thống lĩnh thị vệ tiếp tục bẩm báo.
Hai tay Mộ Dung Ca không tự chủ được nắm chặt lại. Trọng hình ư? Cô đã từng nghe nói trọng hình của Hạ quốc rất tàn nhẫn, Lưu Vân hiện giờ còn sống hay đã chết?
“Xem ra, Mộ Dung Ca quả thực không có dính dáng gì tới chuyện này." – Nguyên Du bỗng nói một câu, chỉ bằng câu nói này đã gạt đi chứng cứ vô cùng xác thực kia, vừa giả vờ đồng ý với lời nói của Mộ Dung Ca,
Vốn Mộ Dung Ca còn tưởng rằng mình sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát tội, tiện thể đổ vấy lên người Lâm Thiện Nhã, nhưng thật không ngờ Nguyên Du lại thay đổi ý định, quan trọng là lúc này cô không còn cảm thấy sát khí của Nguyên Du.
Đôi con ngươi đen láy trong mắt Nguyên Kỳ khẽ chuyển động, hắn thôi xoay chiếc nhẫn trên ngón cái.
Lâm Thiện Nhã ngồi bệt xuống đất, hồn xiêu phách lạc. Lời nói của Nguyên Du rõ ràng có ý muốn kết thúc chuyện này ở đây, cho dù nàng phản đối cũng không được, Gương mặt Lâm Thiện Nhã tái nhợt, nàng nhìn Nguyên Kỳ không rời mắt, trong lòng dâng lên một tia hy vọng.
Nhưng, không có gì xảy ra.
Mộ Dung Ca dần dần ổn định lại cảm xúc của mình, cô phải nắm chắc cơ hội lần này, bèn nói tiếp: “Thái tử phi, mặc dù trước đây người là người của Phong quốc nhưng đừng quên hiện giờ người đã là con dân của Hạ quốc, sao có thể làm ra những việc như vậy? Thật uổng công Thái tử luôn tin tưởng người. Thông dâm phản quốc là tội lớn tày trời đó!"
“Còn chứng cứ nào khác không?" – Nguyên Du liếc nhìn Thống lĩnh thị vệ, nhưng hắn lắc đầu.
Để tìm ra vật chứng này, hắn đã phải cho người lục tung từng ngóc ngách trong phủ Thái tử, ngoại trừ miếng ngọc bội đó ra thì hắn không thể tìm thêm được bất cứ thứ gì nữa. Kỳ thực bọn họ cũng biết những lời nói này có thể là bịa đặt nhưng lại không ngờ vì thế mà liên lụy đến Thái tử phi.
Lâm Thiện Nhã không hổ danh là công chúa của một nước, cho dù có đối mặt với hiểm cảnh cũng luôn điềm tĩnh, sao có thể để cho người khác chế ngự mình? Nàng đang cố tìm một cơ hội để phản bác lại.
“Sao có thể chỉ vì một miếng ngọc đã vội kết tội con? Và tại sao miếng ngọc bội này vô duyên vô cớ lại có ở trong phòng của con? Đây chắc chắn là có kẻ muốn hãm hại con, có quá nhiều điểm đáng ngờ, nếu để người ngoài nghe thấy chẳng phải đã thành chuyện cười rồi sao."
Mộ Dung Ca mỉm cười: “Hãm hại ư? Mọi người đều biết Bạc Khanh Các trong phủ Thái tử luôn được thủ vệ bảo hộ sâm nghiêm, dù có người muốn âm mưu hãm hại Thái tử phi cũng không có đủ cái năng lực ấy."
“Nếu ngọc bội đã tìm được ở Bạc Khanh Các thì Thái tử phi không thoát khỏi trách nhiệm." – Nguyên Du cau mày, tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi, nhìn vẻ mặt của lão có vẻ không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian xem tuồng nữa, lão nhìn Nguyên Kỳ: “Việc này là chuyện trong phủ Thái tử, ngươi xử lý đi, Trẫm mệt rồi."
Nguyên Kỳ gật đầu, đáp: “Vâng, thưa phụ hoàng."
Mộ Dung Ca nhíu mày. Vừa rồi lão còn tỏ ra lớn tiếng như vậy mà bây giờ chỉ phủi tay qua loa, thái độ giữa trước và sau quá chênh lệch! Mộ Dung Ca chớp mắt, trong lòng ngầm nổi sóng. Trông Lâm Thiện Nhã lúc này không có vẻ gì là sợ hãi, điều này khiến cô phải suy nghĩ, phải chăng giữa Lâm Thiện Nhã và Nguyên Kỳ có một thỏa thuận nào đó nên hôm nay Thiện Nhã mới thản nhiên như vậy.
Nếu đúng là như vậy thì hôm nay có làm chuyện gì cũng chỉ vô ích, chẳng lẽ cứ để Lâm Thiện Nhã thoát dễ dàng như vậy sao?
Làm gì có chuyện tốt thế!
Mộ Dung Ca ngẩng đầu dùng ánh mắt trong veo nhìn Nguyên Kỳ, cô trầm giọng: “Thiếp mang thân phận thấp hèn nên nhiều lần bị người ta vu hãm, may thiếp mạng lớn nếu không đã bị đánh chết. Thiếp bị oan, chuyện cũ cùng chuyện mới gộp lại khó bỏ qua được. Thiếp chỉ có một cái mạng nhỏ, nhưng Thái tử thì khác, nếu Thái tử có điều gì bất trắc chẳng phải sẽ khiến bách tính của Hạ quốc rơi vào tuyệt vọng sao?" – Cô đang nhắc nhở Nguyên Kỳ. Ngày ấy ở Phù Dung Các hắn đã uy hiếp Lâm Thiện Nhã, có lần đầu tha thứ chắc chắn sẽ có lần thứ hai, thứ ba, Lâm Thiện Nhã nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ của mình!
Bầu không khí đột ngột hạ nhiệt.
Đôi mắt đen của Nguyên Kỳ chìm sâu vào trong u tối, Lâm Thiện Nhã không dám thở mạnh, bỗng nàng nhớ tới ngày mưa ấy ở Phù Dung Các, hắn bung dù đứng từ trên cao nhìn xuống uy hiếp nàng. Hắn đã nói, không được có lần sau!
“Phế bỏ chức vị Thái tử phi của Lâm Thiện Nhã."
Tác giả :
Thư Ca