Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
Chương 25-2: Kim ốc tàng kiều 2
Giống như bên ngoài, thư phòng này của y cũng được bố trí đâu ra đấy, thậm chí ngay cả khung giá đồ cổ cũng đối xứng trên dưới trái phải, nhưng trên kệ lại không có đồ cổ trân bảo quý hiếm gì. Dù sao thông thường đồ vật có giá trị đều không gom đủ hai món.
Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi thở dài. Vầy còn tính là giá đồ cổ gì chứ, dứt khoát dẹp luôn cho rồi.
Lục Thời Khanh cất bức tranh, cột dải lụa vào, thấy nàng thở dài, không biết có gì bất mãn với thư phòng của y, bèn lạnh lùng nói:
- Trời đã muộn, nếu huyện chúa không thích thì về phủ sớm chút tốt hơn.
Nàng vội thu tầm mắt, xua tay ra hiệu không có gì không thích, sau đó gắng tìm đề tài trò chuyện:
- Kỳ thực ta đến là có một chuyện quan trọng muốn nói với ngài.
- Ngài nói đi.
- Nói từ đâu nhỉ...
Nàng trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nhớ ra một chuyện có thể nói:
- À, mấy ngày trước ta ra khỏi Hàm Lương Điện thì gặp lục điện hạ đi dạy thập tam điện hạ học võ, trực giác thấy không ổn lắm, trong triều xảy ra chuyện gì à?
Lục Thời Khanh khựng lại, ngước mắt:
- Một nữ tử như ngài quan tâm mấy chuyện này làm gì?
- Hiếu kỳ, ta là một nữ tử rất có lòng hiếu kỳ.
-...
Lục Thời Khanh vốn không muốn bàn mấy chuyện này, nhưng nhớ lại hôm qua nàng an ủi y, lại nhìn nàng trước mắt mặc trang phục xám tro, y làm thế nào cũng không tỏ thái độ được, ừm một tiếng:
- Có chút động tĩnh.
Nguyên Tứ Nhàn hiếu kỳ là thật, nhưng chưa từng vọng tưởng có thể cạy được tin tức gì từ miệng Lục Thời Khanh, chỉ nói chuyện phiếm thôi, nghe vậy thì kinh ngạc:
- Ngài sẵn lòng nói cho ta biết?
Nàng sáp lại gần y hơn, nhỏ giọng:
- Là gì vậy?
Dáng vẻ rất chờ mong được cùng y chia sẻ bí mật nhỏ.
Y ho một tiếng, giải thích trước:
- Cũng không phải bí mật gì, mấy ngày nữa cả triều đều biết.
- Ta biết trước các triều thần chính là bí mật.
Nàng cười tự đắc:
- Có điều ngài yên tâm, ta chắc chắn kín miệng như hũ nút.
Nàng nói không sai, dù nàng biết sớm hơn các triều thần một khắc thì cũng là y để lộ tin tức. Lục Thời Khanh thực cảm thấy mình nên cách xa nàng ra, bây giờ ngay cả miệng mồm cũng không kín rồi.
Y thầm hận chốc lát, nói:
- Nhị điện hạ phạm lỗi, thánh nhân chuẩn bị giam trong phủ, lệnh ngài ấy đóng cửa tự kiểm điểm, không chỉ võ nghệ của thập tam điện hạ mà cả Kim Ngô Vệ trước đây do ngài ấy chưởng quản cũng sẽ giao cho lục điện hạ.
Nguyên Tứ Nhàn tiêu hóa tin tức này trong bụng, chợt hỏi:
- “Phạm lỗi" mà ngài nói, chắc không phải có dính dáng đến phát hiện của chúng ta lần trước ở ngoại thành Trường An chứ?
Lục Thời Khanh liếc nàng, hình như hơi bất ngờ, sau đó nói:
- Ừ.
Môi Nguyên Tứ Nhàn hơi há ra, kinh ngạc:
- Woa.
Rồi lại hỏi:
- Nhưng lần trước ta nói với ngài, việc này có thể là một vụ hãm hại, ngài có về tìm chứng cứ không?
- Tìm chứng cứ là việc nên làm, Lục mỗ đã làm rồi, thánh nhân cũng rõ đầu đuôi sự việc, không nhọc huyện chúa phí tâm.
Nàng “ừm" một tiếng, biểu cảm hơi mất mát.
Lục Thời Khanh nhướng mày:
- Huyện chúa hình như rất lo lắng cho nhị điện hạ.
Nguyên Tứ Nhàn nghẹn. Người này quá giảo hoạt, khi không ném cho nàng cái thẻ đòi mạng như vậy, nếu truyền đến tai thánh nhân, chẳng phải sẽ bị hiểu lầm là Nguyên gia đứng về phe nhị hoàng tử sao?
Nàng giải thích:
- Ta là người không nhìn được khi người khác bị hàm oan, gán tội dễ, gỡ tội khó, đương nhiên phải thận trọng xử lý. Nhưng nếu ngài nói thánh nhân đã điều tra rõ chân tướng, nhị hoàng tử quả thực phạm lỗi, ta hiển nhiên không có gì để nói, có điều thấy mất đi một ứng cử viên thái tử nên lo lắng cho tương lai Đại Chu thôi.
Lục Thời Khanh cười không rõ ý:
- Huyện chúa rất lo nước thương dân.
Nguyên Tứ Nhàn thầm nghĩ chứ sao nữa, vừa định mở miệng nói tiếp thì nghe cửa phòng bị gõ, giọng Tuyên thị vang lên:
- Con trai, con có trong phòng không?
Cổ hai người đều cứng đờ.
Không nghe tiếng trả lời, Tuyên thị tiếp tục nói:
- Con trai, mẹ vào nha?
Lục Thời Khanh và Nguyên Tứ Nhàn nhìn nhau, cùng bật dậy, suýt đụng đầu vào nhau.
Hai người, một người không muốn dùng dáng dấp lén lút trộm cướp xuất hiện trước mặt mẹ chồng tương lai, một người không muốn mẫu thân hiểu lầm, ép tới Nguyên gia cầu hôn.
Lục Thời Khanh vội vàng ngăn cản:
- Mẹ chờ chút.
Sau đó y nhìn quanh, chỉ về một hướng cho Nguyên Tứ Nhàn đang luống cuống tay chân.
Nguyên Tứ Nhàn ngầm hiểu, vội chạy đi. Y bước nhanh tới cạnh cửa, bình tĩnh lại, chỉnh vạt áo rồi mở cửa:
- Mẹ, mẹ tìm con có việc ạ?
Ánh mắt Tuyên thị lướt qua vai y nhìn vào trong:
- Trong phòng con có người ngoài à?
Lục Thời Khanh lắc đầu chắc nịch:
- Dạ không có.
Tuyên thị bước một chân vào phòng, vẻ mặt lo lắng:
- Mẹ nghe nói có tôi tớ được mẹ dặn là đem nước trà đến cho con, nhưng mẹ đâu có dặn, không chừng là có người muốn hại con...
Bà nhìn quanh quất một phen, hỏi:
- Thật không có ai đến à?
Lục Thời Khanh im lặng, kiên quyết:
- Dạ không có ai đến hết, chỉ có một mình con thôi, mẹ yên tâm.
Tuyên thị “ừ" một tiếng, nhìn bộ đồ cũ trên người y, khó hiểu:
- Hồi sớm con kêu người chuẩn bị nước mà, sao còn chưa tắm, giờ này nước nguội mất.
Nói rồi, bà đi về phía nhà tắm xem xét.
Lưng Lục Thời Khanh cứng đờ. Bình thường y thích sạch sẽ, thư phòng nối liền với nhà tắm, ban đêm nếu có công vụ chưa xong, sau bữa tối y sẽ qua đây tắm. Lúc nãy Nguyên Tứ Nhàn chính là bị đuổi vào bên này.
Y vội nói:
- Trước khi con đi tắm thì nhớ ra chút chuyện chưa làm xong nên trì hoãn.
Ánh mắt Tuyên thị nhuốm vài phần ngờ vực, nhưng khóe môi vẫn mang ý cười:
- Được, con ra ngoài bận bịu đi, mẹ vào trong xem nước có lạnh không. Vào thu rồi, ban đêm trời lạnh, không qua loa được.
Lục Thời Khanh nghe, cuống quít đưa tay cản:
- Mẹ, con biết chừng mực mà, sẽ không khiến mình bị lạnh đâu, mẹ đi nghỉ ngơi đi.
Nhưng Tuyên thị lại quyết tâm muốn vào, bà đẩy tay y ra, mặt vẫn cười vô cùng dịu dàng:
- Con với mẹ mà khách sáo cái gì? Mẹ thử nước rồi về.
Không ngăn được rồi. Lục Thời Khanh cũng không tiện làm căng thật với mẫu thân, đành theo sau bà vào phòng, đang định đau đầu che mặt thì thấy trong nhà tắm trống rỗng, không thấy nửa bóng người.
Y nghi hoặc nhưng thở phào nhẹ nhõm. Bước chân Tuyên thị cũng khựng lại, ánh mắt quét qua quét lại bên trong một lượt.
Nhà tắm bày biện đơn giản, vừa nhìn là có thể thấy hết, lúc này bình phong đã gom lại, cửa sổ đã cài bên trong, xem ra thực không có vấn đề gì. Ý nghi ngờ trong mắt Tuyên thị dần tan, bà đi tới mấy cái thùng gỗ trước cửa, khom người sờ vách thùng, nói:
- Vẫn còn ấm, con mau đổ nước ra tắm đi.
Nói rồi bà hất cằm về phía bồn tắm trong phòng. Bà khựng lại.
Đợi đã, bồn tắm hình như rất to.
Lục Thời Khanh hiển nhiên cũng nhận ra được gì đó, thấy bà như muốn tiến lên, y liền giành lấy thùng gỗ trước, nói:
- Được, con tắm ngay đây, mẹ về đi.
Y vừa nói vừa xách nước đi về phía bồn tắm, chờ tới bên bồn cúi đầu nhìn, ấn đường không khỏi nhăn lại.
Nguyên Tứ Nhàn ôm cánh tay ngồi xổm bên trong như mục nấm, ngửa đầu tội nghiệp nhìn y.
Không phải nàng không hiểu đạo lý nhảy cửa sổ, nhưng thực vì cửa sổ bị khóa, nếu nàng chọn bỏ trốn chắc chắn sẽ gây ra tiếng vang, ban nãy nghe động tĩnh ngoài phòng, tình thế cấp bách, nàng đành nhảy vào bồn tắm.
Tuyên thị thấy y không đổ nước vào, lại sinh lòng ngờ vực, hỏi:
- Sao thế?
Lục Thời Khanh quay đầu nói:
- Không, chỉ là con thấy vách thùng hơi bẩn, có điều không sao ạ.
Nói xong, y xách thùng gỗ lên, nghiêng vào, dùng khẩu hình nói với Nguyên Tứ Nhàn: tránh ra.
Cái bồn có chút xíu như vậy, nàng có thể tránh đi đâu chứ. Nguyên Tứ Nhàn không chịu theo, nhăn mặt liều mạng lắc đầu.
Lục Thời Khanh thực hết cách, đành chọn chỗ hơi trống chút, giội nước xuống tránh nàng, xong lại đi xách mấy thùng kia, từng thùng từng thùng đổ xuống.
Tuyên thị lúc này mới tin, dặn dò y mấy câu rồi đi ra ngoài.
Chờ bà đi xa, Nguyên Tứ Nhàn ngâm mình trong nước “ào ào" đứng dậy, lau nước lung tung trên mặt, rống với người trong phòng đang giả vờ chuẩn bị cởi thắt lưng:
- Lục Thời Khanh, chàng quá đáng____!
Lục Thời Khanh bị nàng rống hồ đồ, không chú ý cả việc bị nàng gọi thẳng tục danh, thấy nàng nhếch nhác thì lúng túng quay đầu đi, ho một tiếng:
- Ta...
Y không nói được, thấy khăn trên giá liền lấy xuống, mắt nhìn thẳng đưa cho nàng:
- Cô lau đi.
Nguyên Tứ Nhàn còn đang ở trong nước, tức giận đập mạnh, bọt nước văng tung tóe. May mà hiện tại nàng mặc trang phục vải thô của người hầu, ướt cũng chỉ dính người chứ không tới mức lộ da thịt, bằng không có lẽ nàng sẽ muốn móc mắt Lục Thời Khanh mất.
Nàng lạnh lùng nói:
- Ta không lau. Chỉ mình chàng có bệnh sạch sẽ chắc? Chỉ mình chàng thích sạch sẽ chắc? Ta không thèm dùng khăn của chàng đâu!
Lục Thời Khanh cau mày, quay đầu qua, vô cùng quân tử duy trì tầm mắt phía trên cổ nàng, giải thích:
- Khăn mới đấy.
Nàng nghẹn nhưng vẫn cứ giận dỗi:
- Mới cũng không được, chàng đụng rồi là không được!
Lục Thời Khanh hít sâu một hơi. Y chê người ta bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên bị người ta chê.
Y than một tiếng, nhắc nhở:
- Tiểu tổ tông, cô đang đứng trong bồn tắm của ta.
Còn bày đặt chê khăn của y.
Nhắc tới việc này, Nguyên Tứ Nhàn liền giận mà không chỗ phát tiết, thế nhưng cưỡi hổ khó xuống, không tiện bò ra trước mặt y, nàng lại vỗ bọt nước cho hả giận, khiến nước văng đầy mặt y mới nói:
- Chàng đi ra ngoài.
Rồi đón lấy khăn của y.
Lục Thời Khanh có thể làm thế nào đây, thấy trời dần tối nên để lại cho nàng cây nến rồi xám xịt đi ra ngoài, hồi lâu nghe bên trong vang lên tiếng hắt xì. Y cau mày, gõ gõ tấm bình phong, tỏ ý nghi vấn, quả nhiên nghe Nguyên Tứ Nhàn ai oán:
- Ta mặc cái gì giờ...?
Y ho khẽ một tiếng:
- Xiêm y ở đó... cũng là đồ mới.
Là đồ mới, có điều lẽ ra y định chuẩn bị thay.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn, nhăn mũi làu bàu:
- Không được, mặc xiêm y của chàng về, a huynh biết sẽ đánh gãy chân ta, chàng kiếm cho ta một bộ xiêm y nữ đi.
Lục Thời Khanh cuối cùng tìm Lục Sương Dư giúp đỡ.
Trước biểu cảm sắp rơi cằm của muội ấy, Nguyên Tứ Nhàn nhận lấy bộ y phục mùa thu mới tinh, thay xong thì bức bối trở về phủ.
Hôm sau, Lục Sương Dư đến Nguyên phủ thăm nàng một cách không tình nguyện, hỏi nàng có bị cảm phong hàn hay không. Nguyên Tứ Nhàn không yếu ớt như vậy, nhưng vì nhìn ra muội ấy là phụng lệnh huynh trưởng đến đây nên cố tình hít mũi, hắt xì vài cái cho muội ấy nghe.
Đúng như dự đoán, chạng vạng hôm đó, Lục phủ sai người đưa tới một đống thuốc.
Liên tiếp mấy ngày, Nguyên Tứ Nhàn không chạy tới trước mặt Lục Thời Khanh, chuẩn bị giả bệnh để y áy náy một phen. Đến rằm tháng bảy, Huy Ninh Đế chủ trì pháp hội Vu Lan ở Võng Cực Tự, khâm điểm cho huynh muội Nguyên gia đến dự, nàng mới gặp mặt y.
Theo Phật giáo, lễ Vu Lan là ngày giải trừ đau khổ mất người thân. Cái gọi là “Thận chung truy viễn, dân đức quy hậu hĩ" (2) hưng thịnh ở Đại Chu trọng Phật giáo, dưới có bách tính, trên có hoàng thất, vào ngày này đều sẽ chay tịnh, đi chùa chiền cầu siêu, đọc kinh sám hối, nguyện cho thân nhân còn tại thế được kéo dài tuổi thọ.
(2) Trích “Luận ngữ", nghĩa: thận trọng trong tang lễ cha mẹ, truy niệm và tế tự tổ tiên xa, thì đức của dân sẽ thuần hậu.
Võng Cực Tự là tự miếu chuyên làm lễ cho cung đình, nằm ở phường Đại Ninh đông bắc thành Trường An. Nguyên Tứ Nhàn nhận thánh mệnh, mặc huyền y, cùng đám con cháu hoàng thất đi bộ theo sau xe đế vương, xa xa thấy Phật tháp sừng sững, ánh sáng vàng của mặt trời mọc chiếu lên đỉnh tháp, bao phủ cả ngôi chùa nguy nga và trang nghiêm.
Nguyên Tứ Nhàn là nữ nhi tôn thất, không phải hoàng thất chính thống, do vậy ở phía sau đội ngũ. Đương nhiên, vẫn đứng trước đám văn võ bá quan Lục Thời Khanh chút ít.
Đến Võng Cực Tự, kiệu của thánh nhân hạ xuống, Kim Ngô Vệ mở đường, dẫn mọi người đi thẳng vào đạo tràng (3) trong miếu, phía trước là bảy tấm cờ phướn to viết danh hiệu các đời đế vương Đại Chu đang bay phần phật.
(3) Đạo tràng: nơi hành đạo, thuyết pháp, truyền giới... của sư tăng.
Bốn bề yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng tụng kinh lanh lảnh từ xa xa truyền tới.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, Nguyên Tứ Nhàn thấy bước chân Huy Ninh Đế không hiểu sao hơi khựng lại, khi nàng đi tới mới thấy có một con ve sầu nằm thoi thóp trên đất, có lẽ ban nãy ông ta tránh nó.
Không phải thánh nhân thật có lòng nhân từ như vậy, mà là ở trường hợp trước mắt, sát sinh là phạm vào đại kỵ của tổ tông, gây ra tai họa cho Đại Chu. Một con ve sầu nho nhỏ, nếu là thánh nhân không cẩn thận giẫm phải thì có thể một tay che trời, nhưng nếu là người khác thì có thể rước lấy tội danh mất đầu.
Nguyên Tứ Nhàn giật nhẹ ống tay áo Nguyên Ngọc bên cạnh, ra hiệu hắn cẩn thận dưới chân.
Nghi thức đầu tiên của pháp hội Vu Lan chính là nghênh đón các tổ tông vào đạo tràng.
Đạo tràng trong miếu được bố trí rộng rãi, trên bàn cúng dài mấy trượng chính giữa đặt cống phẩm chỉnh tề, ở trước hết là vạc cúng bằng đồng thau khổng lồ, bên trong đầy tàn nhang, đứng cạnh là Hư Viên pháp sư có danh vọng nhất trong giới quý tộc Đại Chu và vài đệ tử tăng nhân xuất sắc.
Chuông vàng gõ vang ba tiếng, các cung nhân giơ cao bảy lá cờ phướn nền đỏ chữ đen bước vào, Huy Ninh Đế theo sát phía sau, nhận ba nén nhang từ tay các tăng nhân, lễ bái tế trời theo lời niệm của Hư Viên pháp sư, kế đó đến lượt các hoàng thân phía sau, một người lạy xong, lui ra, người khác lại tiến vào.
Các hoàng thân rất đông, sau một trận như vậy, Nguyên Tứ Nhàn đợi đến mức phát chán, đành ngẩn người nhìn chằm chằm gáy các quý nhân phía trước. Lúc Trịnh Trạc tiến lên, tay tăng nhân đưa nhang hơi run, không cẩn thận làm rơi tàn nhang xuống mu bàn tay hắn, kéo tinh thần nàng về.
Tàn nhang mới còn nóng, tăng nhân cả kinh, cuống quít muốn thỉnh tội. Nhưng Trịnh Trạc giơ tay ngăn lại, chắc là không muốn gây chuyện ở trường hợp như vậy.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy lạ, vì sao người khác đều chẳng sao mà tới lượt Trịnh Trạc lại xảy ra sự cố.
Nàng sinh lòng ngờ vực, muốn tìm cơ hội điều tra thương thế của hắn, chờ hắn lui khỏi đạo tràng, đi ngang qua nàng, nàng mới lấy trong tay áo ra một lọ thuốc mỡ, ngăn hắn lại.
Sở dĩ nàng mang theo thuốc mỡ trong người cũng do sợ bị tàn nhang làm bỏng nên đề phòng trước.
Trịnh Trạc sững sờ, thấy Nguyên Tứ Nhàn chỉ chỉ mu bàn tay hắn, dùng khẩu hình nói: thoa lên.
Hắn cười, lặng lẽ nói câu “đa tạ", đón lấy thuốc mỡ, thoa xong trả lại cho nàng rồi gật đầu tạm biệt.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn vết đỏ trên mu bàn tay hắn, cũng gật đầu với hắn, quay đầu nhìn hướng hắn rời đi, chợt đụng phải một ánh sáng rét lạnh.
Trong đội ngũ quan văn, Lục Thời Khanh mặc y phục cúng tế đang nhìn nàng, đôi mắt phượng nghiêng nghiêng gần như híp thành một đường.
Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi thở dài. Vầy còn tính là giá đồ cổ gì chứ, dứt khoát dẹp luôn cho rồi.
Lục Thời Khanh cất bức tranh, cột dải lụa vào, thấy nàng thở dài, không biết có gì bất mãn với thư phòng của y, bèn lạnh lùng nói:
- Trời đã muộn, nếu huyện chúa không thích thì về phủ sớm chút tốt hơn.
Nàng vội thu tầm mắt, xua tay ra hiệu không có gì không thích, sau đó gắng tìm đề tài trò chuyện:
- Kỳ thực ta đến là có một chuyện quan trọng muốn nói với ngài.
- Ngài nói đi.
- Nói từ đâu nhỉ...
Nàng trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nhớ ra một chuyện có thể nói:
- À, mấy ngày trước ta ra khỏi Hàm Lương Điện thì gặp lục điện hạ đi dạy thập tam điện hạ học võ, trực giác thấy không ổn lắm, trong triều xảy ra chuyện gì à?
Lục Thời Khanh khựng lại, ngước mắt:
- Một nữ tử như ngài quan tâm mấy chuyện này làm gì?
- Hiếu kỳ, ta là một nữ tử rất có lòng hiếu kỳ.
-...
Lục Thời Khanh vốn không muốn bàn mấy chuyện này, nhưng nhớ lại hôm qua nàng an ủi y, lại nhìn nàng trước mắt mặc trang phục xám tro, y làm thế nào cũng không tỏ thái độ được, ừm một tiếng:
- Có chút động tĩnh.
Nguyên Tứ Nhàn hiếu kỳ là thật, nhưng chưa từng vọng tưởng có thể cạy được tin tức gì từ miệng Lục Thời Khanh, chỉ nói chuyện phiếm thôi, nghe vậy thì kinh ngạc:
- Ngài sẵn lòng nói cho ta biết?
Nàng sáp lại gần y hơn, nhỏ giọng:
- Là gì vậy?
Dáng vẻ rất chờ mong được cùng y chia sẻ bí mật nhỏ.
Y ho một tiếng, giải thích trước:
- Cũng không phải bí mật gì, mấy ngày nữa cả triều đều biết.
- Ta biết trước các triều thần chính là bí mật.
Nàng cười tự đắc:
- Có điều ngài yên tâm, ta chắc chắn kín miệng như hũ nút.
Nàng nói không sai, dù nàng biết sớm hơn các triều thần một khắc thì cũng là y để lộ tin tức. Lục Thời Khanh thực cảm thấy mình nên cách xa nàng ra, bây giờ ngay cả miệng mồm cũng không kín rồi.
Y thầm hận chốc lát, nói:
- Nhị điện hạ phạm lỗi, thánh nhân chuẩn bị giam trong phủ, lệnh ngài ấy đóng cửa tự kiểm điểm, không chỉ võ nghệ của thập tam điện hạ mà cả Kim Ngô Vệ trước đây do ngài ấy chưởng quản cũng sẽ giao cho lục điện hạ.
Nguyên Tứ Nhàn tiêu hóa tin tức này trong bụng, chợt hỏi:
- “Phạm lỗi" mà ngài nói, chắc không phải có dính dáng đến phát hiện của chúng ta lần trước ở ngoại thành Trường An chứ?
Lục Thời Khanh liếc nàng, hình như hơi bất ngờ, sau đó nói:
- Ừ.
Môi Nguyên Tứ Nhàn hơi há ra, kinh ngạc:
- Woa.
Rồi lại hỏi:
- Nhưng lần trước ta nói với ngài, việc này có thể là một vụ hãm hại, ngài có về tìm chứng cứ không?
- Tìm chứng cứ là việc nên làm, Lục mỗ đã làm rồi, thánh nhân cũng rõ đầu đuôi sự việc, không nhọc huyện chúa phí tâm.
Nàng “ừm" một tiếng, biểu cảm hơi mất mát.
Lục Thời Khanh nhướng mày:
- Huyện chúa hình như rất lo lắng cho nhị điện hạ.
Nguyên Tứ Nhàn nghẹn. Người này quá giảo hoạt, khi không ném cho nàng cái thẻ đòi mạng như vậy, nếu truyền đến tai thánh nhân, chẳng phải sẽ bị hiểu lầm là Nguyên gia đứng về phe nhị hoàng tử sao?
Nàng giải thích:
- Ta là người không nhìn được khi người khác bị hàm oan, gán tội dễ, gỡ tội khó, đương nhiên phải thận trọng xử lý. Nhưng nếu ngài nói thánh nhân đã điều tra rõ chân tướng, nhị hoàng tử quả thực phạm lỗi, ta hiển nhiên không có gì để nói, có điều thấy mất đi một ứng cử viên thái tử nên lo lắng cho tương lai Đại Chu thôi.
Lục Thời Khanh cười không rõ ý:
- Huyện chúa rất lo nước thương dân.
Nguyên Tứ Nhàn thầm nghĩ chứ sao nữa, vừa định mở miệng nói tiếp thì nghe cửa phòng bị gõ, giọng Tuyên thị vang lên:
- Con trai, con có trong phòng không?
Cổ hai người đều cứng đờ.
Không nghe tiếng trả lời, Tuyên thị tiếp tục nói:
- Con trai, mẹ vào nha?
Lục Thời Khanh và Nguyên Tứ Nhàn nhìn nhau, cùng bật dậy, suýt đụng đầu vào nhau.
Hai người, một người không muốn dùng dáng dấp lén lút trộm cướp xuất hiện trước mặt mẹ chồng tương lai, một người không muốn mẫu thân hiểu lầm, ép tới Nguyên gia cầu hôn.
Lục Thời Khanh vội vàng ngăn cản:
- Mẹ chờ chút.
Sau đó y nhìn quanh, chỉ về một hướng cho Nguyên Tứ Nhàn đang luống cuống tay chân.
Nguyên Tứ Nhàn ngầm hiểu, vội chạy đi. Y bước nhanh tới cạnh cửa, bình tĩnh lại, chỉnh vạt áo rồi mở cửa:
- Mẹ, mẹ tìm con có việc ạ?
Ánh mắt Tuyên thị lướt qua vai y nhìn vào trong:
- Trong phòng con có người ngoài à?
Lục Thời Khanh lắc đầu chắc nịch:
- Dạ không có.
Tuyên thị bước một chân vào phòng, vẻ mặt lo lắng:
- Mẹ nghe nói có tôi tớ được mẹ dặn là đem nước trà đến cho con, nhưng mẹ đâu có dặn, không chừng là có người muốn hại con...
Bà nhìn quanh quất một phen, hỏi:
- Thật không có ai đến à?
Lục Thời Khanh im lặng, kiên quyết:
- Dạ không có ai đến hết, chỉ có một mình con thôi, mẹ yên tâm.
Tuyên thị “ừ" một tiếng, nhìn bộ đồ cũ trên người y, khó hiểu:
- Hồi sớm con kêu người chuẩn bị nước mà, sao còn chưa tắm, giờ này nước nguội mất.
Nói rồi, bà đi về phía nhà tắm xem xét.
Lưng Lục Thời Khanh cứng đờ. Bình thường y thích sạch sẽ, thư phòng nối liền với nhà tắm, ban đêm nếu có công vụ chưa xong, sau bữa tối y sẽ qua đây tắm. Lúc nãy Nguyên Tứ Nhàn chính là bị đuổi vào bên này.
Y vội nói:
- Trước khi con đi tắm thì nhớ ra chút chuyện chưa làm xong nên trì hoãn.
Ánh mắt Tuyên thị nhuốm vài phần ngờ vực, nhưng khóe môi vẫn mang ý cười:
- Được, con ra ngoài bận bịu đi, mẹ vào trong xem nước có lạnh không. Vào thu rồi, ban đêm trời lạnh, không qua loa được.
Lục Thời Khanh nghe, cuống quít đưa tay cản:
- Mẹ, con biết chừng mực mà, sẽ không khiến mình bị lạnh đâu, mẹ đi nghỉ ngơi đi.
Nhưng Tuyên thị lại quyết tâm muốn vào, bà đẩy tay y ra, mặt vẫn cười vô cùng dịu dàng:
- Con với mẹ mà khách sáo cái gì? Mẹ thử nước rồi về.
Không ngăn được rồi. Lục Thời Khanh cũng không tiện làm căng thật với mẫu thân, đành theo sau bà vào phòng, đang định đau đầu che mặt thì thấy trong nhà tắm trống rỗng, không thấy nửa bóng người.
Y nghi hoặc nhưng thở phào nhẹ nhõm. Bước chân Tuyên thị cũng khựng lại, ánh mắt quét qua quét lại bên trong một lượt.
Nhà tắm bày biện đơn giản, vừa nhìn là có thể thấy hết, lúc này bình phong đã gom lại, cửa sổ đã cài bên trong, xem ra thực không có vấn đề gì. Ý nghi ngờ trong mắt Tuyên thị dần tan, bà đi tới mấy cái thùng gỗ trước cửa, khom người sờ vách thùng, nói:
- Vẫn còn ấm, con mau đổ nước ra tắm đi.
Nói rồi bà hất cằm về phía bồn tắm trong phòng. Bà khựng lại.
Đợi đã, bồn tắm hình như rất to.
Lục Thời Khanh hiển nhiên cũng nhận ra được gì đó, thấy bà như muốn tiến lên, y liền giành lấy thùng gỗ trước, nói:
- Được, con tắm ngay đây, mẹ về đi.
Y vừa nói vừa xách nước đi về phía bồn tắm, chờ tới bên bồn cúi đầu nhìn, ấn đường không khỏi nhăn lại.
Nguyên Tứ Nhàn ôm cánh tay ngồi xổm bên trong như mục nấm, ngửa đầu tội nghiệp nhìn y.
Không phải nàng không hiểu đạo lý nhảy cửa sổ, nhưng thực vì cửa sổ bị khóa, nếu nàng chọn bỏ trốn chắc chắn sẽ gây ra tiếng vang, ban nãy nghe động tĩnh ngoài phòng, tình thế cấp bách, nàng đành nhảy vào bồn tắm.
Tuyên thị thấy y không đổ nước vào, lại sinh lòng ngờ vực, hỏi:
- Sao thế?
Lục Thời Khanh quay đầu nói:
- Không, chỉ là con thấy vách thùng hơi bẩn, có điều không sao ạ.
Nói xong, y xách thùng gỗ lên, nghiêng vào, dùng khẩu hình nói với Nguyên Tứ Nhàn: tránh ra.
Cái bồn có chút xíu như vậy, nàng có thể tránh đi đâu chứ. Nguyên Tứ Nhàn không chịu theo, nhăn mặt liều mạng lắc đầu.
Lục Thời Khanh thực hết cách, đành chọn chỗ hơi trống chút, giội nước xuống tránh nàng, xong lại đi xách mấy thùng kia, từng thùng từng thùng đổ xuống.
Tuyên thị lúc này mới tin, dặn dò y mấy câu rồi đi ra ngoài.
Chờ bà đi xa, Nguyên Tứ Nhàn ngâm mình trong nước “ào ào" đứng dậy, lau nước lung tung trên mặt, rống với người trong phòng đang giả vờ chuẩn bị cởi thắt lưng:
- Lục Thời Khanh, chàng quá đáng____!
Lục Thời Khanh bị nàng rống hồ đồ, không chú ý cả việc bị nàng gọi thẳng tục danh, thấy nàng nhếch nhác thì lúng túng quay đầu đi, ho một tiếng:
- Ta...
Y không nói được, thấy khăn trên giá liền lấy xuống, mắt nhìn thẳng đưa cho nàng:
- Cô lau đi.
Nguyên Tứ Nhàn còn đang ở trong nước, tức giận đập mạnh, bọt nước văng tung tóe. May mà hiện tại nàng mặc trang phục vải thô của người hầu, ướt cũng chỉ dính người chứ không tới mức lộ da thịt, bằng không có lẽ nàng sẽ muốn móc mắt Lục Thời Khanh mất.
Nàng lạnh lùng nói:
- Ta không lau. Chỉ mình chàng có bệnh sạch sẽ chắc? Chỉ mình chàng thích sạch sẽ chắc? Ta không thèm dùng khăn của chàng đâu!
Lục Thời Khanh cau mày, quay đầu qua, vô cùng quân tử duy trì tầm mắt phía trên cổ nàng, giải thích:
- Khăn mới đấy.
Nàng nghẹn nhưng vẫn cứ giận dỗi:
- Mới cũng không được, chàng đụng rồi là không được!
Lục Thời Khanh hít sâu một hơi. Y chê người ta bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên bị người ta chê.
Y than một tiếng, nhắc nhở:
- Tiểu tổ tông, cô đang đứng trong bồn tắm của ta.
Còn bày đặt chê khăn của y.
Nhắc tới việc này, Nguyên Tứ Nhàn liền giận mà không chỗ phát tiết, thế nhưng cưỡi hổ khó xuống, không tiện bò ra trước mặt y, nàng lại vỗ bọt nước cho hả giận, khiến nước văng đầy mặt y mới nói:
- Chàng đi ra ngoài.
Rồi đón lấy khăn của y.
Lục Thời Khanh có thể làm thế nào đây, thấy trời dần tối nên để lại cho nàng cây nến rồi xám xịt đi ra ngoài, hồi lâu nghe bên trong vang lên tiếng hắt xì. Y cau mày, gõ gõ tấm bình phong, tỏ ý nghi vấn, quả nhiên nghe Nguyên Tứ Nhàn ai oán:
- Ta mặc cái gì giờ...?
Y ho khẽ một tiếng:
- Xiêm y ở đó... cũng là đồ mới.
Là đồ mới, có điều lẽ ra y định chuẩn bị thay.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn, nhăn mũi làu bàu:
- Không được, mặc xiêm y của chàng về, a huynh biết sẽ đánh gãy chân ta, chàng kiếm cho ta một bộ xiêm y nữ đi.
Lục Thời Khanh cuối cùng tìm Lục Sương Dư giúp đỡ.
Trước biểu cảm sắp rơi cằm của muội ấy, Nguyên Tứ Nhàn nhận lấy bộ y phục mùa thu mới tinh, thay xong thì bức bối trở về phủ.
Hôm sau, Lục Sương Dư đến Nguyên phủ thăm nàng một cách không tình nguyện, hỏi nàng có bị cảm phong hàn hay không. Nguyên Tứ Nhàn không yếu ớt như vậy, nhưng vì nhìn ra muội ấy là phụng lệnh huynh trưởng đến đây nên cố tình hít mũi, hắt xì vài cái cho muội ấy nghe.
Đúng như dự đoán, chạng vạng hôm đó, Lục phủ sai người đưa tới một đống thuốc.
Liên tiếp mấy ngày, Nguyên Tứ Nhàn không chạy tới trước mặt Lục Thời Khanh, chuẩn bị giả bệnh để y áy náy một phen. Đến rằm tháng bảy, Huy Ninh Đế chủ trì pháp hội Vu Lan ở Võng Cực Tự, khâm điểm cho huynh muội Nguyên gia đến dự, nàng mới gặp mặt y.
Theo Phật giáo, lễ Vu Lan là ngày giải trừ đau khổ mất người thân. Cái gọi là “Thận chung truy viễn, dân đức quy hậu hĩ" (2) hưng thịnh ở Đại Chu trọng Phật giáo, dưới có bách tính, trên có hoàng thất, vào ngày này đều sẽ chay tịnh, đi chùa chiền cầu siêu, đọc kinh sám hối, nguyện cho thân nhân còn tại thế được kéo dài tuổi thọ.
(2) Trích “Luận ngữ", nghĩa: thận trọng trong tang lễ cha mẹ, truy niệm và tế tự tổ tiên xa, thì đức của dân sẽ thuần hậu.
Võng Cực Tự là tự miếu chuyên làm lễ cho cung đình, nằm ở phường Đại Ninh đông bắc thành Trường An. Nguyên Tứ Nhàn nhận thánh mệnh, mặc huyền y, cùng đám con cháu hoàng thất đi bộ theo sau xe đế vương, xa xa thấy Phật tháp sừng sững, ánh sáng vàng của mặt trời mọc chiếu lên đỉnh tháp, bao phủ cả ngôi chùa nguy nga và trang nghiêm.
Nguyên Tứ Nhàn là nữ nhi tôn thất, không phải hoàng thất chính thống, do vậy ở phía sau đội ngũ. Đương nhiên, vẫn đứng trước đám văn võ bá quan Lục Thời Khanh chút ít.
Đến Võng Cực Tự, kiệu của thánh nhân hạ xuống, Kim Ngô Vệ mở đường, dẫn mọi người đi thẳng vào đạo tràng (3) trong miếu, phía trước là bảy tấm cờ phướn to viết danh hiệu các đời đế vương Đại Chu đang bay phần phật.
(3) Đạo tràng: nơi hành đạo, thuyết pháp, truyền giới... của sư tăng.
Bốn bề yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng tụng kinh lanh lảnh từ xa xa truyền tới.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, Nguyên Tứ Nhàn thấy bước chân Huy Ninh Đế không hiểu sao hơi khựng lại, khi nàng đi tới mới thấy có một con ve sầu nằm thoi thóp trên đất, có lẽ ban nãy ông ta tránh nó.
Không phải thánh nhân thật có lòng nhân từ như vậy, mà là ở trường hợp trước mắt, sát sinh là phạm vào đại kỵ của tổ tông, gây ra tai họa cho Đại Chu. Một con ve sầu nho nhỏ, nếu là thánh nhân không cẩn thận giẫm phải thì có thể một tay che trời, nhưng nếu là người khác thì có thể rước lấy tội danh mất đầu.
Nguyên Tứ Nhàn giật nhẹ ống tay áo Nguyên Ngọc bên cạnh, ra hiệu hắn cẩn thận dưới chân.
Nghi thức đầu tiên của pháp hội Vu Lan chính là nghênh đón các tổ tông vào đạo tràng.
Đạo tràng trong miếu được bố trí rộng rãi, trên bàn cúng dài mấy trượng chính giữa đặt cống phẩm chỉnh tề, ở trước hết là vạc cúng bằng đồng thau khổng lồ, bên trong đầy tàn nhang, đứng cạnh là Hư Viên pháp sư có danh vọng nhất trong giới quý tộc Đại Chu và vài đệ tử tăng nhân xuất sắc.
Chuông vàng gõ vang ba tiếng, các cung nhân giơ cao bảy lá cờ phướn nền đỏ chữ đen bước vào, Huy Ninh Đế theo sát phía sau, nhận ba nén nhang từ tay các tăng nhân, lễ bái tế trời theo lời niệm của Hư Viên pháp sư, kế đó đến lượt các hoàng thân phía sau, một người lạy xong, lui ra, người khác lại tiến vào.
Các hoàng thân rất đông, sau một trận như vậy, Nguyên Tứ Nhàn đợi đến mức phát chán, đành ngẩn người nhìn chằm chằm gáy các quý nhân phía trước. Lúc Trịnh Trạc tiến lên, tay tăng nhân đưa nhang hơi run, không cẩn thận làm rơi tàn nhang xuống mu bàn tay hắn, kéo tinh thần nàng về.
Tàn nhang mới còn nóng, tăng nhân cả kinh, cuống quít muốn thỉnh tội. Nhưng Trịnh Trạc giơ tay ngăn lại, chắc là không muốn gây chuyện ở trường hợp như vậy.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy lạ, vì sao người khác đều chẳng sao mà tới lượt Trịnh Trạc lại xảy ra sự cố.
Nàng sinh lòng ngờ vực, muốn tìm cơ hội điều tra thương thế của hắn, chờ hắn lui khỏi đạo tràng, đi ngang qua nàng, nàng mới lấy trong tay áo ra một lọ thuốc mỡ, ngăn hắn lại.
Sở dĩ nàng mang theo thuốc mỡ trong người cũng do sợ bị tàn nhang làm bỏng nên đề phòng trước.
Trịnh Trạc sững sờ, thấy Nguyên Tứ Nhàn chỉ chỉ mu bàn tay hắn, dùng khẩu hình nói: thoa lên.
Hắn cười, lặng lẽ nói câu “đa tạ", đón lấy thuốc mỡ, thoa xong trả lại cho nàng rồi gật đầu tạm biệt.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn vết đỏ trên mu bàn tay hắn, cũng gật đầu với hắn, quay đầu nhìn hướng hắn rời đi, chợt đụng phải một ánh sáng rét lạnh.
Trong đội ngũ quan văn, Lục Thời Khanh mặc y phục cúng tế đang nhìn nàng, đôi mắt phượng nghiêng nghiêng gần như híp thành một đường.
Tác giả :
Cố Liễu Chi