Thiếp Cư Noãn Các
Chương 34
Mấy ngày trôi qua, Nhạc Thiên Vũ tâm tình lo lắng, chiến sự phía trước vô cùng căng thẳng, hướng tiến quân của Ô Hãn Quốc vẫn mịt mờ, mà người hắn phái đến Nam Hoài chậm chạp tới giờ còn chưa về, có nên phát binh hay không, khi nào thì phát binh, phát binh hướng nào, Hoàng Thượng hắn không thể không cứu, kẻ thù bên ngoài lại không thể không đề phòng. Trong lòng Nhạc Thiên Vũ còn có một tia nghi hoặc, Ô Hãn Quốc tiến binh vào trung thổ là sự thật hay chỉ là tin đồn, phải chăng đó là âm mưu của Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương? Hết thảy đều là nghi vấn.
“Thật khó a", Nhạc Thiên Vũ ngồi trong trướng, hết thảy mọi chuyện đều không ngừng xáo trộn suy nghĩ của hắn.
“Tây quận Vương gia", công chúa tiến vào, sốt ruột nói: “Ngươi còn không mau phát binh, ngươi rốt cuộc có muốn cứu ta phụ hoàng hay không? Hay ngươi cũng . . . “
“Công chúa", Nhạc Thiên Vũ vội đáp: “Ta cứu, ta có thể không cứu sao? Nếu có thể ta sẽ cho ngươi xem cả tim mình, Nhạc Thiên Vũ ta chưa bao giờ có dã tâm quân lâm thiên hạ, dù ta có lòng lang dạ sói, coi sinh tử của bản thân chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khiến thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông. . . “, hắn khoát tay,"Nhẫn tâm của ta còn chưa đủ."
“Ta hiểu, phụ hoàng ta cũng nói như ngươi", công chúa thở dài,"Nhưng dã tâm ấy Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương đều có, mà Liêu Huy, văn phong điềm đạm, thật không nghĩ hắn lại gây ra chuyện như vậy."
“Ta cũng chưa từng nghĩ tới", Nhạc Thiên Vũ lắc đầu, hắn có phần lo lắng cho Liêu Vãn Thanh, cũng có chút lo lắng cho nhi tử của mình, chỉ mong Vãn Thanh có thể bảo vệ tốt Uy nhi khỏi bị liên lụy. . .
“Vương gia", Thành Phi hổn hển chạy vào,"Thuộc hạ từ Nam Hoài đã trở lại."
“Lão vương kia nói gì ?", Nhạc Thiên Vũ cùng công chúa vội hỏi.
“Nam Hoài Vương tỏ ý tuổi già sức yếu, chuyện tác loạn phạm thượng ông ta sẽ không làm, chẳng màng hư vinh lợi lộc, chỉ mong cùng nghĩa tử duy nhât của ông ta nhàn nhã, sống một cuộc đời yên lặng bình ổn."
“Ngươi cảm thấy ông ta nói là thật chăng ?"
Thành Phi đáp :" Thưa, không giống giả ."
“Ân, vậy là tốt rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi."
" Nga, đúng rồi", Thành Phi tới gần cửa chợt nói thêm : " Ngài đoán ta ở Nam Hoài vương phủ đã thấy ai ?"
" Ai vậy ?", Nhạc Thiên Vũ hỏi.
" Lí Hạc Hiên."
" Ngươi nói sao ?", Nhạc Thiên Vũ cả kinh không ít, " Là ai ?"
Thành Phi nhắc lại : " Lí Hạc Hiên."
“Y. . . Y ở đó làm gì?"
“Thuộc hạ không rõ, bởi vội vàng trở về nên chưa kịp hỏi, bất quá nhìn qua, địa vị y không thể là hạ nhân. . . “
" Không phải hạ nhân ?", Nhạc Thiên Vũ nghi hoặc: " Y là . . . “. Đầu óc hắn nháy mắt càng thêm hỗn loạn, bất quá Lí Hạc Hiên là ai trước mắt cũng không phải chuyện trọng yếu nhất, đành đáp : " Thôi quên đi, y là ai không cần quan tâm."
“Nếu Nam Hoài không tham chiến, chuyện này cũng tốt hơn một phần", Nhạc Thiên Vũ hạ mệnh :"Thành Phi, bổn vương lệnh cho ngươi, mang mười vạn quân xuất phát, mặc kệ Ô Hãn Quốc xuất binh hay không, kẻ địch là ai, ngươi cũng phải tận lực bảo vệ biên cảnh, không thể để chúng tiến vào trung thổ dù chỉ một bước."
“Tuân lệnh" Thành Phi lĩnh mệnh dời đi.
Công chúa băn khoăn : “Vương gia, vậy còn ngươi ?"
“Ta mang mười vạn quân còn lại đi đánh Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương, việc này không nên chậm trễ, nhất định phải nhanh chóng phát binh, còn chậm chỉ sợ thân binh hoàng gia không trụ nổi ."
Giờ lành ngày kế, hai mươi vạn đại quân chia làm hai đường, từ từ xuất phát.
Nhạc Thiên Vũ mang theo mười vạn quân ngày mùng bảy tháng một âm lịch thần tốc di chuyển cả ngày lẫn đêm, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về hoàng thành, dọc đường đi chứng kiến xác người ngổn ngang khắp chốn, khói lửa tràn ngập, nạn dân trôi giạt nơi nơi, gia đình li tán, nơi chốn đều im đậm dấu vết chiến loạn. Nhạc Thiên Vũ càng thấy càng căm giận, hắn vốn nghĩ bản thân đã đủ hỗn đản, dù chuyện ỷ thế hiếp người, đốt nhà, sát nhân, cướp bóc hắn không phải chưa từng chứng kiến, nhưng Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương quả thực là cầm thú cũng không bằng, vì lòng lang dạ thú của mình mà không màng đến sinh linh đồ thán, chúng tàn sát bao người như vậy, long ỷ kia rốt cuộc có đáng giá bằng từng ấy sinh mạng hay không ? Nhạc Thiên Vũ tức giận muốn gào thét, trong bữa cơm cùng quân binh liền phát lệnh : “Ăn nhanh lên, ăn nhanh rồi chạy cho ta, trước trưa mai, nhất định phải đuổi tới hoàng thành."
Tây quận tướng sĩ tiến binh thần tốc, quả nhiên trưa ngày hôm sau đã tới bên ngoài hoàng thành, ở đó đang xảy ra một hồi hỗn chiến. Liêu Huy không nghĩ tới quân binh của Nhạc Thiên Vũ nhanh như vậy đã tới, lực lượng của hắn cùng Hàn Thế Xương nhân số nhiều hơn thủ binh hoàng thành và mười vạn quân Nhạc Thiên Vũ mang theo, bất quá trải qua mấy ngày chiến đấu kịch liệt, lại không nắm được thực chất về Nhạc Thiên Vũ, đành tạm thời lui binh, hai đội quân cách xa nhau mười dặm, đều tự xây dựng cơ sở tạm thời .
Qua mấy ngày nghỉ ngơi hồi phục, hai bên đều không xuất binh trước.
Đêm hôm đó, trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm phiêu phiêu vài bông tuyết, một con khoái mã từ doanh trại Liêu Huy hướng tới chiến doanh Tây quận .
Nhạc Thiên Vũ đang ở trong quân trướng khép mắt nghỉ ngơi, chợt có người báo lại :"Vương gia, Minh Châu quận chúa cầu kiến."
Nhạc Thiên Vũ cười : “Thỉnh!"
Hàn Minh Châu một thân hắc y, khẩn thiết tiến vào, cười yếu ớt mở lời :"Tây quận Vương gia vẫn hảo ?"
Nhạc Thiên Vũ chắp tay thi lễ, cười đáp: " Đa tạ quận chúa quan tâm, Nhạc Thiên Vũ ta vẫn còn sống."
“Vương gia", Hàn Minh Châu nói: " Vương gia là người thông minh, ta cũng không rảnh nhiều lời, ngươi có hai mươi vạn tinh binh, quả thật rất có thực lực, nhưng Ô Hãn Quốc chắc hẳn khiến ngươi phải phân đi ít nhất một nửa binh lực, bằng không với tính tình của ngươi, ngươi đã sớm công kích, quyết không để chúng ta kịp thở."
" Ân, đúng vậy", Nhạc Thiên Vũ gật đầu cười, " Các ngươi đều thực hiểu ta, bởi vậy, ta không thể không suy tính tường tận đầu đuôi."
" Chúng ta thỏa thuận điều kiện được không ?"Hàn Minh Châu lại mở lời.
" Có thể, nói đi, điều kiện gì ?"
" Ngươi về phe chúng ta tiến đánh hoàng thành, đại sự một khi thành, chúng ta sẽ ủng hộ ngươi làm vương."
" Ngu ngốc", Nhạc Thiên Vũ cười to, " Đây là mơ mộng hão huyền của ngươi sao? Hay Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương đều tán thành?"
" Chuyện này ngươi không cần để tâm, ngươi hãy cho ta biết, ngươi đồng ý hay không là đủ !"
“Ta vẫn không yên tâm."
“Chúng ta đánh hạ hoàng thành, giết lão hoàng đế, ngươi làm tân hoàng đế, ta sẽ giải quyết Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương."
“Vậy còn ngươi?"Nhạc Thiên Vũ cười hỏi.
“Ta sao?" Hàn Minh Châu cười nói : “Ta làm Hoàng hậu nương nương của ngươi được chăng?"
“Ngươi. . . “, Nhạc Thiên Vũ nhíu mày rồi cười hỏi: “Ngươi thích ta ?"
" Đúng, ta thích ngươi, nếu không thích ngươi, ta sao có thể thả Tiêu Lăng ? Ta hoàn toàn vì ngươi mà làm, nói cho cùng, ta không muốn để ngươi hận ta, hơn nữa Tiêu Lăng thực đơn thuần, ta không sợ y, bất quá. . . “, Hàn Minh Châu cười cười, " thật ra, ta càng thích thủ đoạn của ngươi, ngươi lợi dụng y để đuổi nữ nhân ngươi không yêu đi đúng không ?"
“Ngươi ám chỉ Lăng nhi?"
“Trừ bỏ y còn ai khác ? Liêu Vãn Thanh nói ngươi yêu Tiêu Lăng, ngươi thật sự yêu một người nam nhân, một tên nô tài sao?", Hàn Minh Châu nói thêm : “Nhất định ngươi đã làm gì có lỗi với nàng, nàng cớ gì lại kể cho Liêu Huy như vậy? Những tưởng nàng sẽ tìm lí do tốt hơn để bản thân có một đường lui , aiz. . . “, Hàn Minh Châu thở dài, " Một nữ nhân đáng thương ."
Nhạc Thiên Vũ cười nói : “Ngươi. . . thật sự không tin?"
“Không tin", nàng đi đến trước mặt Nhạc Thiên Vũ, hơi thở ngát hương như lan, mị nhãn như tơ : “Vương gia, ta so với Liêu Vãn Thanh thế nào ?"
“Chưa từng so qua “, Nhạc Thiên Vũ từng bước lùi về phía sau, cười đáp : “Ta sẽ hảo hảo so sánh một lần, xong rồi sẽ nói cho ngươi."
" Tiêu Lăng đâu?",Hàn Minh Châu hỏi, " Ta từng cứu y một mạng a."
" Thật không khéo, y không ở đây, không thể báo được ân của ngươi."
“Không cần y báo ân, là ta muốn tạ ơn y đã mang trân châu tới Bắc Chinh vương phủ, đó là thứ rất trọng yếu đối với ta."
“Trân châu cùng quân đội không giống nhau" , Nhạc Thiên Vũ cười nói, “Trân châu tốt có thể đưa tới, quân đội chết mới có thể tiến vào."
Hàn Minh Châu nghe ra ý định kiên cường trong giọng đùa của hắn, liền thật lòng nói :"Nhạc Thiên Vũ , Hoàng Thượng giết phụ thân ta, đề ra một tội danh ‘có lẽ có’, đơn giản chỉ vì ông cùng quốc vương Ô Hãn Quốc là bạn cũ ! Ta nhất định phải báo thù cho phụ thân, vì chuyện này ta có thể trả giá hết thảy, cho dù là sinh mệnh bản thân hay sinh mệnh bất kì kẻ nào khác.", nàng nhìn Nhạc Thiên Vũ trước sau chỉ cười, liền lạnh lùng nói tiếp : “Thê tử cùng nhi tử của ngươi đều ở trong quân đội chúng ta, ngươi có muốn trông thấy bọn họ chăng? Nhi tử của ngươi thật sự thực đáng yêu, cũng rất ngoan."
“Tùy ngươi", Nhạc Thiên Vũ miễn cưỡng đáp : " Ta không cần nữ nhân cùng thằng nhãi con kia, ai muốn dưỡng cứ dưỡng."
Hàn Minh Châu sắc mặt âm trầm : “Nhạc Thiên Vũ , nếu ngươi không bằng lòng, ta đành đi thôi, chúng ta. . . tái ngộ phân cao thấp trên chiến trường."
“Tiễn khách", Nhạc Thiên Vũ sai người tiễn chân nàng. Phó tướng Khương Minh liền hỏi : “Vương gia, sao không giết nàng ta ?"
Nhạc Thiên Vũ cười lạnh : " Hai phe giao chiến không chém sứ giả, hơn nữa, nữ nhân này đối với Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương mà nói, là con dao hai lưỡi không chừng."
Ngưng cười, hai hàng lông mày của Nhạc Thiên Vũ laị cau chặt, nhi tử cùng Vãn Thanh chung quy vẫn là tảng đá trĩu nặng trong lòng hắn.
“Thật khó a", Nhạc Thiên Vũ ngồi trong trướng, hết thảy mọi chuyện đều không ngừng xáo trộn suy nghĩ của hắn.
“Tây quận Vương gia", công chúa tiến vào, sốt ruột nói: “Ngươi còn không mau phát binh, ngươi rốt cuộc có muốn cứu ta phụ hoàng hay không? Hay ngươi cũng . . . “
“Công chúa", Nhạc Thiên Vũ vội đáp: “Ta cứu, ta có thể không cứu sao? Nếu có thể ta sẽ cho ngươi xem cả tim mình, Nhạc Thiên Vũ ta chưa bao giờ có dã tâm quân lâm thiên hạ, dù ta có lòng lang dạ sói, coi sinh tử của bản thân chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khiến thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông. . . “, hắn khoát tay,"Nhẫn tâm của ta còn chưa đủ."
“Ta hiểu, phụ hoàng ta cũng nói như ngươi", công chúa thở dài,"Nhưng dã tâm ấy Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương đều có, mà Liêu Huy, văn phong điềm đạm, thật không nghĩ hắn lại gây ra chuyện như vậy."
“Ta cũng chưa từng nghĩ tới", Nhạc Thiên Vũ lắc đầu, hắn có phần lo lắng cho Liêu Vãn Thanh, cũng có chút lo lắng cho nhi tử của mình, chỉ mong Vãn Thanh có thể bảo vệ tốt Uy nhi khỏi bị liên lụy. . .
“Vương gia", Thành Phi hổn hển chạy vào,"Thuộc hạ từ Nam Hoài đã trở lại."
“Lão vương kia nói gì ?", Nhạc Thiên Vũ cùng công chúa vội hỏi.
“Nam Hoài Vương tỏ ý tuổi già sức yếu, chuyện tác loạn phạm thượng ông ta sẽ không làm, chẳng màng hư vinh lợi lộc, chỉ mong cùng nghĩa tử duy nhât của ông ta nhàn nhã, sống một cuộc đời yên lặng bình ổn."
“Ngươi cảm thấy ông ta nói là thật chăng ?"
Thành Phi đáp :" Thưa, không giống giả ."
“Ân, vậy là tốt rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi."
" Nga, đúng rồi", Thành Phi tới gần cửa chợt nói thêm : " Ngài đoán ta ở Nam Hoài vương phủ đã thấy ai ?"
" Ai vậy ?", Nhạc Thiên Vũ hỏi.
" Lí Hạc Hiên."
" Ngươi nói sao ?", Nhạc Thiên Vũ cả kinh không ít, " Là ai ?"
Thành Phi nhắc lại : " Lí Hạc Hiên."
“Y. . . Y ở đó làm gì?"
“Thuộc hạ không rõ, bởi vội vàng trở về nên chưa kịp hỏi, bất quá nhìn qua, địa vị y không thể là hạ nhân. . . “
" Không phải hạ nhân ?", Nhạc Thiên Vũ nghi hoặc: " Y là . . . “. Đầu óc hắn nháy mắt càng thêm hỗn loạn, bất quá Lí Hạc Hiên là ai trước mắt cũng không phải chuyện trọng yếu nhất, đành đáp : " Thôi quên đi, y là ai không cần quan tâm."
“Nếu Nam Hoài không tham chiến, chuyện này cũng tốt hơn một phần", Nhạc Thiên Vũ hạ mệnh :"Thành Phi, bổn vương lệnh cho ngươi, mang mười vạn quân xuất phát, mặc kệ Ô Hãn Quốc xuất binh hay không, kẻ địch là ai, ngươi cũng phải tận lực bảo vệ biên cảnh, không thể để chúng tiến vào trung thổ dù chỉ một bước."
“Tuân lệnh" Thành Phi lĩnh mệnh dời đi.
Công chúa băn khoăn : “Vương gia, vậy còn ngươi ?"
“Ta mang mười vạn quân còn lại đi đánh Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương, việc này không nên chậm trễ, nhất định phải nhanh chóng phát binh, còn chậm chỉ sợ thân binh hoàng gia không trụ nổi ."
Giờ lành ngày kế, hai mươi vạn đại quân chia làm hai đường, từ từ xuất phát.
Nhạc Thiên Vũ mang theo mười vạn quân ngày mùng bảy tháng một âm lịch thần tốc di chuyển cả ngày lẫn đêm, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về hoàng thành, dọc đường đi chứng kiến xác người ngổn ngang khắp chốn, khói lửa tràn ngập, nạn dân trôi giạt nơi nơi, gia đình li tán, nơi chốn đều im đậm dấu vết chiến loạn. Nhạc Thiên Vũ càng thấy càng căm giận, hắn vốn nghĩ bản thân đã đủ hỗn đản, dù chuyện ỷ thế hiếp người, đốt nhà, sát nhân, cướp bóc hắn không phải chưa từng chứng kiến, nhưng Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương quả thực là cầm thú cũng không bằng, vì lòng lang dạ thú của mình mà không màng đến sinh linh đồ thán, chúng tàn sát bao người như vậy, long ỷ kia rốt cuộc có đáng giá bằng từng ấy sinh mạng hay không ? Nhạc Thiên Vũ tức giận muốn gào thét, trong bữa cơm cùng quân binh liền phát lệnh : “Ăn nhanh lên, ăn nhanh rồi chạy cho ta, trước trưa mai, nhất định phải đuổi tới hoàng thành."
Tây quận tướng sĩ tiến binh thần tốc, quả nhiên trưa ngày hôm sau đã tới bên ngoài hoàng thành, ở đó đang xảy ra một hồi hỗn chiến. Liêu Huy không nghĩ tới quân binh của Nhạc Thiên Vũ nhanh như vậy đã tới, lực lượng của hắn cùng Hàn Thế Xương nhân số nhiều hơn thủ binh hoàng thành và mười vạn quân Nhạc Thiên Vũ mang theo, bất quá trải qua mấy ngày chiến đấu kịch liệt, lại không nắm được thực chất về Nhạc Thiên Vũ, đành tạm thời lui binh, hai đội quân cách xa nhau mười dặm, đều tự xây dựng cơ sở tạm thời .
Qua mấy ngày nghỉ ngơi hồi phục, hai bên đều không xuất binh trước.
Đêm hôm đó, trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm phiêu phiêu vài bông tuyết, một con khoái mã từ doanh trại Liêu Huy hướng tới chiến doanh Tây quận .
Nhạc Thiên Vũ đang ở trong quân trướng khép mắt nghỉ ngơi, chợt có người báo lại :"Vương gia, Minh Châu quận chúa cầu kiến."
Nhạc Thiên Vũ cười : “Thỉnh!"
Hàn Minh Châu một thân hắc y, khẩn thiết tiến vào, cười yếu ớt mở lời :"Tây quận Vương gia vẫn hảo ?"
Nhạc Thiên Vũ chắp tay thi lễ, cười đáp: " Đa tạ quận chúa quan tâm, Nhạc Thiên Vũ ta vẫn còn sống."
“Vương gia", Hàn Minh Châu nói: " Vương gia là người thông minh, ta cũng không rảnh nhiều lời, ngươi có hai mươi vạn tinh binh, quả thật rất có thực lực, nhưng Ô Hãn Quốc chắc hẳn khiến ngươi phải phân đi ít nhất một nửa binh lực, bằng không với tính tình của ngươi, ngươi đã sớm công kích, quyết không để chúng ta kịp thở."
" Ân, đúng vậy", Nhạc Thiên Vũ gật đầu cười, " Các ngươi đều thực hiểu ta, bởi vậy, ta không thể không suy tính tường tận đầu đuôi."
" Chúng ta thỏa thuận điều kiện được không ?"Hàn Minh Châu lại mở lời.
" Có thể, nói đi, điều kiện gì ?"
" Ngươi về phe chúng ta tiến đánh hoàng thành, đại sự một khi thành, chúng ta sẽ ủng hộ ngươi làm vương."
" Ngu ngốc", Nhạc Thiên Vũ cười to, " Đây là mơ mộng hão huyền của ngươi sao? Hay Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương đều tán thành?"
" Chuyện này ngươi không cần để tâm, ngươi hãy cho ta biết, ngươi đồng ý hay không là đủ !"
“Ta vẫn không yên tâm."
“Chúng ta đánh hạ hoàng thành, giết lão hoàng đế, ngươi làm tân hoàng đế, ta sẽ giải quyết Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương."
“Vậy còn ngươi?"Nhạc Thiên Vũ cười hỏi.
“Ta sao?" Hàn Minh Châu cười nói : “Ta làm Hoàng hậu nương nương của ngươi được chăng?"
“Ngươi. . . “, Nhạc Thiên Vũ nhíu mày rồi cười hỏi: “Ngươi thích ta ?"
" Đúng, ta thích ngươi, nếu không thích ngươi, ta sao có thể thả Tiêu Lăng ? Ta hoàn toàn vì ngươi mà làm, nói cho cùng, ta không muốn để ngươi hận ta, hơn nữa Tiêu Lăng thực đơn thuần, ta không sợ y, bất quá. . . “, Hàn Minh Châu cười cười, " thật ra, ta càng thích thủ đoạn của ngươi, ngươi lợi dụng y để đuổi nữ nhân ngươi không yêu đi đúng không ?"
“Ngươi ám chỉ Lăng nhi?"
“Trừ bỏ y còn ai khác ? Liêu Vãn Thanh nói ngươi yêu Tiêu Lăng, ngươi thật sự yêu một người nam nhân, một tên nô tài sao?", Hàn Minh Châu nói thêm : “Nhất định ngươi đã làm gì có lỗi với nàng, nàng cớ gì lại kể cho Liêu Huy như vậy? Những tưởng nàng sẽ tìm lí do tốt hơn để bản thân có một đường lui , aiz. . . “, Hàn Minh Châu thở dài, " Một nữ nhân đáng thương ."
Nhạc Thiên Vũ cười nói : “Ngươi. . . thật sự không tin?"
“Không tin", nàng đi đến trước mặt Nhạc Thiên Vũ, hơi thở ngát hương như lan, mị nhãn như tơ : “Vương gia, ta so với Liêu Vãn Thanh thế nào ?"
“Chưa từng so qua “, Nhạc Thiên Vũ từng bước lùi về phía sau, cười đáp : “Ta sẽ hảo hảo so sánh một lần, xong rồi sẽ nói cho ngươi."
" Tiêu Lăng đâu?",Hàn Minh Châu hỏi, " Ta từng cứu y một mạng a."
" Thật không khéo, y không ở đây, không thể báo được ân của ngươi."
“Không cần y báo ân, là ta muốn tạ ơn y đã mang trân châu tới Bắc Chinh vương phủ, đó là thứ rất trọng yếu đối với ta."
“Trân châu cùng quân đội không giống nhau" , Nhạc Thiên Vũ cười nói, “Trân châu tốt có thể đưa tới, quân đội chết mới có thể tiến vào."
Hàn Minh Châu nghe ra ý định kiên cường trong giọng đùa của hắn, liền thật lòng nói :"Nhạc Thiên Vũ , Hoàng Thượng giết phụ thân ta, đề ra một tội danh ‘có lẽ có’, đơn giản chỉ vì ông cùng quốc vương Ô Hãn Quốc là bạn cũ ! Ta nhất định phải báo thù cho phụ thân, vì chuyện này ta có thể trả giá hết thảy, cho dù là sinh mệnh bản thân hay sinh mệnh bất kì kẻ nào khác.", nàng nhìn Nhạc Thiên Vũ trước sau chỉ cười, liền lạnh lùng nói tiếp : “Thê tử cùng nhi tử của ngươi đều ở trong quân đội chúng ta, ngươi có muốn trông thấy bọn họ chăng? Nhi tử của ngươi thật sự thực đáng yêu, cũng rất ngoan."
“Tùy ngươi", Nhạc Thiên Vũ miễn cưỡng đáp : " Ta không cần nữ nhân cùng thằng nhãi con kia, ai muốn dưỡng cứ dưỡng."
Hàn Minh Châu sắc mặt âm trầm : “Nhạc Thiên Vũ , nếu ngươi không bằng lòng, ta đành đi thôi, chúng ta. . . tái ngộ phân cao thấp trên chiến trường."
“Tiễn khách", Nhạc Thiên Vũ sai người tiễn chân nàng. Phó tướng Khương Minh liền hỏi : “Vương gia, sao không giết nàng ta ?"
Nhạc Thiên Vũ cười lạnh : " Hai phe giao chiến không chém sứ giả, hơn nữa, nữ nhân này đối với Liêu Huy cùng Hàn Thế Xương mà nói, là con dao hai lưỡi không chừng."
Ngưng cười, hai hàng lông mày của Nhạc Thiên Vũ laị cau chặt, nhi tử cùng Vãn Thanh chung quy vẫn là tảng đá trĩu nặng trong lòng hắn.
Tác giả :
Võng Ly