Thiên Vương II

Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mimi

*****

Bất kể bọn họ thích cà phê hay là trà, thứ duy nhất cục cảnh sát cung cấp chỉ có nước sôi.

Đối mặt với sự chất vấn của Tư Đồ Sênh, viên cảnh sát đã đặt câu hỏi lúc trước bày ta biểu tình phi thường vô tội: "Ý của tôi là, nếu các vị thích cà phê hoặc trà, có thể tự mang theo. Chỉ là tôi muốn nhắc nhở trước thôi." Khi nói ra lời ấy, vẻ mặt đối phương tựa hồ đang nhẫn nhịn, không muốn thốt lên rằng ‘vì sao cậu nghe không hiểu được tiếng người’ vậy.

Tư Đồ Sênh: “…"

Vô luận là vụ án bắt cóc hay là mưu sát, Tư Đồ Sênh đều đóng vai chính diện, vả lại biểu hiện rất đáng tán dương, cho nên cảnh sát cũng không làm khó cậu.

Sau khi cậu lấy xong khẩu cung đi ra, Anh Hành Sơn đã ở bên ngoài chờ sẵn: “Lên xe."

Tư Đồ Sênh nhìn thùng xe trống rỗng, nghi hoặc nói: "Ngài bỏ lại vợ và con trai ở đây, liền đón tôi đi?"

Anh Hành Sơn đáp lời: “Tôi không định lãng phí xăng xe."



Không hổ là đại gia giàu có nhất thành phố, phương diện tiết kiệm quả nhiên đặc biệt hơn người. Sau khi lên xe, ông ta không nổ máy thì cũng thôi, cư nhiên ngay cả điều hòa cũng chẳng bật, đáng buồn như vậy đấy.

Tư Đồ Sênh định mở cửa sổ, lại phát hiện xe không nổ máy, cho nên vô pháp hạ cửa kính xe, vì thế đành phải rút một cuốn tạp chí để quạt quạt.

Anh Hành Sơn lên tiếng hỏi: “Từ khi nào cậu hoài nghi Chu Duy Ân?"

Tư Đồ Sênh do dự: "Thời điểm xảy ra vụ bắt cóc."

Anh Hành Sơn lạnh lùng hỏi tiếp: “Vì sao không nói trước?"

Sớm đã biết vị đại gia bậc nhất này không dễ lừa mà. Tư Đồ Sênh xấu hổ sờ sờ tóc: “Trước đó thủ pháp của cậu ta đầy rẫy sơ hở, tôi cho rằng cậu ta chỉ biết dùng một chút kỹ xảo của học sinh trung học…" Thấy sắc mặt Anh Hành Sơn không tốt, lại vội bổ sung, "Hơn nữa, khi đó không có chứng cứ xác thực. Tôi lắp cameras cũng là để tìm được bằng chứng thôi." Đây là một trong số những nguyên nhân, ngoài ra còn có một lý do nữa, đó là, muốn… nhẹ nhàng ngả bài trước mặt Anh Hành Sơn, xem như ‘báo đáp’ lại sự nghi ngờ mà ông đã dành tặng cho cậu. Không ngờ Chu Duy Ân thế nhưng đột ngột xuống tay với Anh Hạo Hanh.

Có điều, vì sao cậu ta lại hạ thủ với Anh Hạo Hanh?

Khi Tư Đồ Sênh còn đang nghi hoặc, đã bất chợt nghe Anh Hành Sơn cả giận nói: "Cái này mà gọi là kỹ xảo của học sinh trung học? Từ hồi sơ trung cậu đã bắt cóc người à? Một khi cậu thật thà khai báo, chẳng lẽ tôi lại không đồng ý cho cậu gắn cameras thu thập chứng cứ hay sao?"

Tư Đồ Sênh trong lòng yên lặng mà nói một tiếng: ‘Sẽ’.

Anh Hành Sơn tiếp lời: “Tôi vô cùng thất vọng đối với cậu."

Tư Đồ Sênh trợn mắt há mồm: “Thì ra ngài còn ôm ấp hy vọng với tôi?"

Anh Hành Sơn trừng mắt liếc nhìn đối phương một cái.

Tư Đồ Sênh không biết nên hình dung như thế nào về cảm giác của bản thân mình. Lúc mới gặp Anh Hành Sơn, cậu còn tưởng đã gặp được thần tài ở trên núi lớn, sau này gặp đi gặp lại nhiều lần, liền cảm thấy vị thần tài này có chút khó chơi – cực kỳ cực kỳ khó chơi.

Anh Hành Sơn lại hỏi: "Ngoại trừ cameras, cậu còn lắp cái gì trong nhà tôi nữa."

“Không có gì cả." Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Anh Hành Sơn, Tư Đồ Sênh thành thành thật thật mà giơ tay phát thệ, "Cameras nếu không phải được lắp ở hành lang thì chính là trong ga ra, cũng chẳng phải chỗ riêng tư gì. Ngài yên tâm, thư phòng và phòng ngủ tuyệt đối không có."

Anh Hành Sơn nói: “Phải không? Tại sao tôi lại nhớ có một cái được tìm thấy trong phòng của Lệ Cần."

“…" Tư Đồ Sênh trả lời, "Có thể là phòng của anh ta quá giống hành lang. Ngài biết đấy, tôi rất ít khi làm loại sự tình lén lút này, khó tránh khỏi tâm lý hoảng loạn rồi phạm phải sai lầm."

“Tôi không biết."

“…"

Anh Hành Sơn lại nói: “Cậu hẳn là phải cảm thấy may mắn vị chuyện này đã kết thúc viên mãn."

Tư Đồ Sênh hỏi lại: “Chuyện kế tiếp ngài định kết thúc như thế nào?"

Anh Hành Sơn nhíu mày: “Vấn đề này không nằm trong phạm vi can thiệp của cậu." Dừng một chút, ông lại nghiêm túc nói, “Tôi hy vọng loại chuyện như là không nhận được sự đồng ý của tôi mà vẫn gắn cameras giám sát trong nhà tôi chỉ xảy ra một lần! Nếu còn có lần sau, mặc kệ cậu có lý do gì, tôi cũng sẽ truy cứu đến cùng!"

Tư Đồ Sênh đáp lời: "Yên tâm đi, tôi cũng không thích những thương vụ lỗ vốn đâu." Cameras cũng phải mua bằng tiền, thiết bị này còn là cậu đặc biệt nhờ bạn bè mang từ Đức về… Thông qua khóe mắt, cậu liếc trộm Anh Hành Sơn một cái.

Chỉ thấy đối phương đưa ra một tờ chi phiếu: “Không từ mà biệt, rốt cuộc cậu lại cứu con trai tôi, cám ơn."

Tư Đồ Sênh mặt mày hớn hở tiếp nhận chi phiếu.

Anh Hành Sơn lại nói: "Hạo Hanh phi thường thích người bạn như cậu, tôi hy vọng cậu cũng có thể làm một người bạn tốt của nó." Hai chữ ‘bạn tốt’ được ông nói rành mạch rõ ràng mang đầy ý vị sâu xa.

Tư Đồ Sênh có hơi vặn vẹo trong lòng, thế nhưng ngoài mặt vẫn cười ha ha, nói: “Đương nhiên!"

Từ cục cảnh sát trở về, Tư Đồ Sênh đã sức cùng lực kiệt, giày cũng không thèm cởi đã bổ nhào lên giường ngủ vù vù. Không bao lâu sau, di động của cậu sáng lên một chút, chính là tiếng chuông chưa kịp vang, điện thoại đã vì hết pin mà tắt ngúm.

Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, người nào đó mới từ trong giấc ngủ mỹ mãn mà tỉnh lại, miệng ngậm bàn chải đánh răng, tay móc tiền lẻ dự định ra ngoài mua đồ ăn sáng. Song, vừa mở cửa ra, phía trước đã bị một cặp chân dài cản lối. Tư Đồ Sênh kinh ngạc nhìn Anh Hạo Hanh đang ngồi bệt dựa vào vách tường ở dưới đất, nói: "Đừng bảo với tôi anh ngồi đây suốt đêm qua nhé."

Anh Hạo Hanh day day cặp mắt cay xè: “Không tính là cả đêm, lúc ra khỏi cục cảnh sát thì trời đã sắp sáng." Anh chống đỡ vách tường định đúng lên, chính là chân vừa mới giật giật, liền nhe răng trợn mắt mà ngã ngồi lại vị trí cũ.

Tư Đồ Sênh đá đá vào chân của đối phương: “Tê rần rồi đi?"

Anh Hạo Hanh vỗ đầu: "Còn đau đầu nữa."

“Đáng đời." Tư Đồ Sênh ngồi xổm xuống, một bên đánh răng một bên giúp người nọ mát xa.

Anh Hạo Hanh bắt lấy bàn tay của đối phương, trước khi cậu kịp rút về, liền nói: "Đỡ tôi đứng dậy."

Tư Đồ Sênh lại hỏi: "Vì sao không gõ cửa?"

Anh Hạo Hanh trả lời: "Bởi vì không có thuốc nổ, nổ không ra." Gõ, đập, đá, anh đều đã thử qua. Ai mà ngờ được ngay tại thời điểm rạng sáng yên tĩnh nhất, trước động tĩnh vang dội như vậy, từ trên xuống dưới tòa nhà thế nhưng không có một người đi ra. Đây đích thực là một tòa nhà kỳ quái!

Tư Đồ Sênh nói: "à, khu nhà của chúng tôi tương đối chú trọng riêng tư, cho nên cách âm tốt lắm. Đúng rồi, khẩu cung của anh khai thế nào? Vì sao Chu Duy Ân lại muốn giết anh?"

Anh Hạo Hanh nói: “Nó không thừa nhận."

Tư Đồ Sênh lại hỏi: “Như thế còn không thừa nhận? Xem ra mấy năm nay ương bướng thành quen, thằng ranh này càng lúc chết đến nơi càng cứng miệng."

Anh Hạo Hanh lạnh nhạt nói: "Không cần quan tâm, nói hay không nói thì cũng như nhau thôi, đủ mười sáu tuổi, có thể chịu trách nhiệm hình sự rồi."

Tư Đồ Sênh chỉ có hứng thú với động cơ của Chu Duy Ân, còn về kết cục của người kia, một chút hiếu kỳ cũng không có, cho nên cậu không hỏi Anh Hạo Hanh về dự định tiếp theo, chỉ hỏi anh đã ăn cơm chưa, có muốn cùng ăn hay không mà thôi.

Anh Hạo Hanh trả lời: "Tôi muốn đánh răng rửa mặt."

“Anh tự nhiên đi." Nói tới nói lui, cuối cùng cậu vẫn dắt đối phương vào phòng tắm.

Khi Anh Hạo Hanh đi ra khỏi nhà tắm, Tư Đồ Sênh đang ngồi xổm ghế trên ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên Anh Hạo Hanh nhìn thấy một người ăn uống như vậy, nhịn không được bật cười: “Ăn kiểu này thấy ngon hơn sao?"

Tư Đồ Sênh đáp: “Dễ chịu."

Kế đó, Anh Hạo Hanh đoan đoan chính chính ngồi xuống, cầm lấy đồ ăn người nọ chuẩn bị cho mình, bắt đầu dùng bữa một cách cực kỳ tao nhã.

Tư Đồ Sênh nhìn đối phương một lát, sau đó lặng lẽ buông thõng hai chân xuống.

Anh Hạo Hanh lên tiếng hỏi: "Hôm nay cậu có dự định gì?"

Tư Đồ Sênh cắn cắn chiếc đũa nhìn lại đối phương.

Anh Hạo Hanh vẫn không bỏ cuộc: “Muốn đi chơi đâu, hoặc là, muốn tới chỗ nào ăn cơm?"

Tư Đồ Sênh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh không phải đi học à?"

Anh Hạo Hanh đáp: “Vừa mới trải qua một hồi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, tôi cần thả lỏng cả thân lẫn tâm."

“Hẳn là anh nên đi tìm bác sĩ tâm lý, tôi để ý thấy, tình huống này của anh rất dễ để lại di chứng sau sang chấn đấy."

Anh Hạo Hanh không ngờ người kia có thể nói ra danh từ chuyên môn như thế: "Cậu thế nhưng hiểu biết rất rộng."

Tư Đồ Sênh đắc ý: “Làm công việc của chúng tôi, chỉ có bộ dáng ưa nhìn thôi thì không đủ, còn phải học rộng tài nhiều nha." Cậu thổi phồng hồi lâu, chỉ chờ người kia không kiên nhẫn mà cắt lời, ai ngờ Anh Hạo Hanh cư nhiên gục xuống bàn, tủm tỉm cười nhìn cậu. Trong lúc nhất thời Tư Đồ Sênh nói không nổi nữa, hỏi, “Anh không có gì muốn nói sao?"

Anh Hạo Hanh: “Cậu muốn nghe tôi nói cái gì?"

“… Thôi đi." Tư Đồ Sênh đẩy cái bát ra xa, đi tới tủ lạnh cầm lấy một lon Sprite, vừa quay sang nhìn thấy Anh Hạo Hanh, lại cầm thêm một lon nữa, liều mạng lắc lắc rồi mới ném cho đối phương, “Hôm nay tôi phải lên kế hoạch, anh bận gì thì tự lo liệu đi."

Anh Hạo Hanh tiếp nhận Sprite, ngón tay móc lấy chỗ mở lon, hỏi: “Cậu phải lên kế hoạch gì?"

Tư Đồ Sênh nói: "Một hôn lễ phi thường sáng tạo."

Anh Hạo Hanh bỗng nhiên trầm mặt: “Hôn lễ? Ai?"

Tư Đồ Sênh: "Công việc."

“Sao cậu luôn tiếp nhận loại công việc thế này."

“Có lẽ bởi vì tôi mang thể chất ông tơ bà nguyệt bẩm sinh đi."

Anh Hạo Hanh ‘phì’ một tiếng mà bật cười: “Cậu nói thể chất ông tơ bà nguyệt tôi thật nhìn không ra, chỉ thấy cậu trời sinh đã quấn đầy xui xẻo thôi."

“Xui xẻo?" Tư Đồ Sênh nhướn mày, “Ai?"

Anh Hạo Hanh đột ngột dật nắm lon, giơ Sprite phun thẳng vào mặt cậu.

Tư Đồ Sênh nhất thời bị phun ướt đẫm: "… Ha ha."

Thời điểm La Mật đến văn phòng, liền thấy bên trong một mảnh hỗn độn, hai tên đầu sỏ gây tội thì một trái một phải nằm trên mặt đất, ngủ vù vù. Cô dùng chân đá đá Tư Đồ Sênh: “Kế hoạch đâu?"

Tư Đồ Sênh hé mở một con mắt, lười biếng liếc nhìn cô nàng một cái: "Đó là câu mà tôi định hỏi cô."

La Mật trợn tròn con mắt: “Không phải anh vẫn luôn lập kế hoạch sao?"

Tư Đồ Sênh vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc: "Sự khác biệt giữa ông chủ và nhân viên chính là, ông chủ luôn đúng, và nhân viên luôn phải làm việc."

La Mật lơ đễnh vỗ xuống cái bàn bên cạnh Tư Đồ Sênh, trên bàn rớt xuống một quyển sách, trúng ngay ở giữa mặt cậu.

Anh Hạo Hanh bị bọn họ đánh thức, mở to đôi mắt, giật giật thân thể phát đau vì sàn nhà cứng ngắc, nói: "Xin hỏi, khi nào thì tôi có thể ngủ trên giường của cậu?"

La Mật khi đó đang bật máy vi tính, đầu cũng không quay lại liền nói: “Xin cứ từ từ nỗ lực."

Tư Đồ Sênh: “…"
Tác giả : Tô Du Bính
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại