Thiên Vu
Chương 176: Cổ tích xuất thế, Quang Minh điện hàng lâm

Thiên Vu

Chương 176: Cổ tích xuất thế, Quang Minh điện hàng lâm

- Nàng hãy bình tĩnh lại! Mọi người đều là người bị hại, khi đó ta cũng không hiểu ra sao, linh hồn xuyên qua, mơ màng. Vì phòng ngừa bị người khác phát hiện ta mới giả bộ hẹn hò với nàng, nếu ta biết là nàng thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy!

Trần Lạc không nói còn đỡ, nói ra khiến Lạc Anh tức giận hơn.

Lạc Anh rít gào:

- Thông Thiên lão tổ, tên khốn kiếp! Ngươi giả bộ nhưng lão nương thì không! Ta trả giá là thật lòng! Tên khốn kiếp, ngươi trả lại thanh xuân, tình yêu, tình cảm của ta đây!

- Ta nói rồi, ta căn bản không biết nữ nhân đó là nàng nên không có chuyện lừa gạt tình cảm. Huống chi dù là thật thì mọi người tự do yêu đương, mướn phòng lên giường cũng là ngươi tình ta nguyện. Chia tay thì chia tay, xem như giấc mơ đi, mọi người quen nhau hay chia tay dứt khoát không tốt sao?

- Tốt con khỉ! Chia tay con mắt ngươi! Đó là ngươi vứt bỏ lão nương, không phải chia tay! Là ngươi lừa gạt tình cảm của ta trước, rồi vứt bỏ ta! Tên khốn, thả ta ra, hôm nay ta phải giết ngươi!

Trần Lạc nghe Lạc Anh léo nhéo nhức đầu, nói:

- Nàng dù gì cũng là người xuyên qua thời không, sinh hoạt trong thế giới kia bốn năm tại sao tư tưởng còn bảo thủ vậy? Thế giới đó người ta thoải mái biết bao, rảnh rỗi dụ dỗ thiếu phụ, tìm bạn giường một đêm thường xảy ra. Sau một đêm tình không ai biết ai, sảng khoái biết bao. Cho nên hãy thoải mái đi, chuyện chỉ có vậy, nàng nên bình tĩnh suy nghĩ.

Bình tĩnh suy nghĩ?

Nếu linh hồn của ngươi xuyên đến một thời không khác, yêu một người, yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng người đó nói mình không thuộc thế giới này. Linh hồn ngươi trở về, phát hiện người lúc trước mình yêu là đại đạo bị truy nã nổi tiếng lừng lẫy nhất thế giới thì ngươi có bình tĩnh được không? Đương nhiên không phải Lạc Anh hận thân phận Thông Thiên lão tổ mà là hận hắn dối lừa tình cảm của nàng. Lạc Anh hận hắn lừa gạt, vứt bỏ nàng. Tư tưởng có thể phóng khoáng nhưng tính cách không thay đổi, Lạc Anh không tha thứ tình cảm của mình bị lừa gạt. Cho nên Lạc Anh không thể bình tĩnh, nàng chửi mắng Thông Thiên lão tổ khốn kiếp đã trêu đùa tình cảm, máu lạnh vô tình, hoàn toàn là kẻ lừa đảo!

- Rốt cuộc nàng có muốn nói chuyện không?

Trần Lạc không có kiên nhẫn, thấy Lạc Anh cứ gầm rống chửi mắng thì nói:

- Không nói thì thôi, muốn làm gì tùy.

Trần Lạc nói xong phất tay, ném Lạc Anh ra khỏi không gian.

Khi Lạc Anh phản ứng lại thì đã rơi xuống không trung.

Lạc Anh nhìn khói đen biến mất sau áng mây, chửi um sùm:

- Thông Thiên lão tổ con rùa, ta nguyền rủa ngươi đầu chảy mủ, chân mọc ghẻ! Ta nhất định sẽ tìm ngươi, giết ngươi!

- Thông Thiên lão tổ chết tiệt, kẻ lừa đảo, ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được!

Lạc Anh rơi xuống, chửi rủa Thông Thiên lão tổ, mắng mãi. Không biết bao lâu sau Lạc Anh chửi mệt, dựa vào một thân cây chậm rãi ngồi xuống, ôm đầu. Lạc Anh bứt tóc mình, gầm rống. Lạc Anh nhớ lại chuyện lúc này, nàng dần bình tĩnh, lấy lại lý trí. Lạc Anh vỗ trán chửi mình ngu.

- Chết tiệt, ta không nên xúc động! Cái tên đó ăn mềm không ăn cứng!

Lạc Anh đã nhiều lần tưởng tượng cảnh gặp mặt Thông Thiên lão tổ, mỗi lần đều khuyên mình đầu tiên cần bình tĩnh, lý trí. Vì Lạc Anh và Thông Thiên lão tổ yêu nhau bốn năm trong thế giới kia, rất hiểu biết tính tình của hắn. Lạc Anh biết tên khốn kia máu lạnh vô tình, đặc biệt đối với nữ nhân càn quấy thì hầu như không có kiên nhẫn. Lạc Anh tưởng tượng hàng loạt đối sách khi với Thông Thiên lão tổ, như sau khi gặp mặt giả bộ đáng thương, rất đau buồn. Lạc Anh biết Thông Thiên lão tổ không chịu nổi trò này, ở thế giới kia trăm thử trăm thành công. Mỗi lần tên khốn đó lúc lạnh lúc nóng với nàng là Lạc Anh sẽ giả bộ rất buồn bã, Thông Thiên lão tổ sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

- Chết tiệt, chết tiệt! Vốn đã lên kế hoạch, tại sao gặp tên khốn đó là ta hoàn toàn quên mất? A a a, tức chết!!!

- Giả bộ đáng thương, bi thương, có như vậy hắn mới bị lừa!

- Bà nội nó, lão nương bị tên khốn kia vốn đã đáng thương, bị thương rồi, tại sao ta còn phải giả bộ?

- Tức chết mất!

Sau khi tỉnh táo lại Lạc Anh cực kỳ hối hận trong kế hoạch của nàng là trước tiên làm bộ đáng thương, được Thông Thiên lão tổ đồng tình, tin tưởng rồi từ từ kéo xuống tầng khói đen bao phủ hắn, thấy khuôn mặt thật. Lạc Anh sẽ tìm mọi cách làm Thông Thiên lão tổ yêu mình rồi vô tình đạp hắn đi, như năm xưa bị hắn vứt bỏ.

Lạc Anh khó khăn lắm mới gặp tên khốn này, nhưng kế hoạch hoàn toàn thất bại, bước đầu tiên đi nhầm, về sau biết đến bao giờ mới gặp tên khốn kia?

- Lạc Anh, ngươi sao rồi? Có bị thương không?

- Trời ơi, rốt cuộc biểu ca cũng tìm được nàng.

Tiết Thường Uyển, Tư Đồ Luật, Vũ Hóa Phi tìm thấy Lạc Anh liền hỏi han ân cần. Lạc Anh thở dài, mệt mỏi đứng dậy, lắc đầu ý bảo mình không sao. Ba người thả lỏng dây thần kinh.

Mới rồi Tiết Thường Uyển rất lo cho an toàn của Lạc Anh, nói:

- Lần sau đừng làm vậy nữa, Thông Thiên lão tổ đó thật sự rất khủng bố.

- Đúng vậy! Biểu muội, ta biết nàng hận Thông Thiên lão tổ nhưng không thể đuổi theo hắn như vậy. Nàng ở trong Băng hỏa Tiểu linh giới cũng đã thấy hắn đáng sợ cỡ nào. Lần sau tuyệt đối đừng làm chuyện ngốc vậy nữa, lỡ nàng có chuyện gì thì ta ăn nói sao với trưởng bối trong nhà?

- Rồi rồi rồi, lần sau gặp Thông Thiên lão tổ ta nhất định sẽ không xúc động như vậy, chắc chắn!

Lạc Anh giơ tay đầu hàng, câu nói này vừa bảo đảm với biểu ca, trận sư lang thang cũng là dặn lòng mình. Lạc Anh định nói gì bỗng nhiên trên trời vang tiếng nổ như sấm sét. Mọi người giương mắt nhìn, thấy một tòa thành bảo ẩn hiện phía cuối trời. Thành bảo như cái bóng phản chiếu mặt nước, hiện ra giữa không trung.

Tư Đồ Luật giật mình kêu lên:

- Trời ơi! Cổ tích! Cổ tích xuất thế!

Thế giới xưa nay có lịch sử vạn năm, thời gian thay đổi, thiên thu một đời, lúc lên rồi xuống trải qua mười thời đại mới đếm ngày hôm nay. Quang minh chúa tể gọi là thời đại quang minh, trước thời đại quang minh không biết có bao nhiêu danh nhân cổ tích chìm trong thời đại luân hồi.

Mỗi một lần cổ tích xuất hiện sẽ khiến vạn người tranh giành, vì trong đó ẩn giấu lịch sử không ai biết, và cả linh bảo quý giá rực rỡ muôn màu.

- Cổ tích! Mau, mau lên, chúng ta mau đi qua xem!

Tư Đồ Luật, Vũ Hóa Phi cực kỳ hưng phấn, sau khi giật mình thì xông ra trước nhất.

Lạc Anh cũng rất hưng phấn, không phải vì cổ tích xuất thế, cũng không phải bởi vì nàng thích mạo hiểm mà nghĩ rằng nếu trận pháp luyện chế xuất thế thì tên khốn đại đạo Thông Thiên lão tổ không chuyện ác nào không làm chắc chắn sẽ đến.

Tiết Thường Uyển cũng rất giật mình, lần đầu tiên nàng thấy cổ tích. Nhưng Tiết Thường Uyển càng biết rõ đi tranh giành cổ tích là chuyện nguy hiểm cỡ nào.

Tiết Thường Uyển khuyên Lạc Anh:

- Chúng ta quay về được không?
Tác giả : Cửu Hanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại