Thiên Vận Online
Chương 59: Mưa mùa hạ
—–
Phục vụ tốt nhất, trang hoàng cao nhã hoa lệ, thức ăn tinh xảo mỹ vị, ánh đèn như hòa cùng âm nhạc du dương, đây không hổ là Khách sạn Đế Hoa nổi danh nhất Đài Bắc, người đến đây dùng cơm, minh tinh không phải điện ảnh, thì chính là những nhân vật nổi tiếng, dù sao đi nữa thì nhất định có tiền lại có danh. Quý gia trong giới thương nghiệp cũng coi như có chút danh tiếng, cho nên mới có thể đặt một gian phòng VIP ở nơi này.
Trong phòng, cha mẹ ta ngồi hai bên trái phải, Trầm Thu Dạ – đối tượng xem mắt lần này, cùng cha mẹ nàng ngồi đối diện ta.
Trầm Thu Dạ người cũng như tên, là một nữ tử có khí chất nhẹ nhàng trong sạch như gió thu, dung mạo mê người như bóng đêm. Đôi mắt to trong trẻo như chứ đầy nắng, nháy mắt cũng không, chỉ thẳng nhìn chằm chằm ta, ái mộ rõ ràng trong mắt, làm trong lòng ta nhịn không được bất đắc dĩ thở dài.
Nếu như tương lai cùng nữ tử này kết hôn, ta không định sẽ phụ nàng, thế nhưng…
Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà, chùm đèn thủy tinh sáng lấp lánh xinh đẹp chói mắt thế kia, nhưng trong lòng, lại trống rỗng như thế a!
“Vậy một lời đã định!" Nữ nhân ngồi bên cạnh ta cười đến rất đắc ý."Hôn kỳ liền định tháng sau."
“Có thể là vội quá không?" Trầm phụ hỏi: “Chỉ có một tháng thời gian chuẩn bị."
“Không đâu!" Trầm mẫu ám muội nháy mắt với Trầm Thu Dạ."Anh không thấy Tiểu Dạ thích Thanh Nguyệt nhà người ta thế nào sao."
“Mẹ!" Trầm Thu Dạ hờn dỗi một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng như quả táo.
Nữ hài này thật đáng yêu, ta nghĩ thầm. Nếu như ta có thể kết hôn với một nữ tử đơn thuần ôn nhu như thế, có lẽ, quả thật sẽ rất hạnh phúc.
Trong vô tận tưởng niệm dày vò, ta thực sự còn có thể hạnh phúc cùng người khác sao?
“Thanh Nguyệt, sao không nói lời nào." Nam nhân bên cạnh nói: “Lễ phép một chút!"
Ta vung lên một tia cười khổ. Ta cần… nói gì đó sao?
“Hài tử này thật là." Nữ nhân trừng ta, lập tức quay đầu qua, bồi cười nói: “Thật ngượng ngùng, tính tình Thanh Nguyệt chính là như vậy."
Ngươi biết cá tính ta ra sao à…
“Không sao, không sao!" Trầm Thu Dạ vội vã xua tay."Con nghĩ Quý… Quý tiên sinh như vậy tốt…"
“Như vậy tốt?" Ta hỏi.
“Cái này… này chính là…" Thấy ta lên tiếng, Trầm Thu Dạ xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ. “Quý, Quý tiên sinh cho ta cảm giác… Giống… giống như một đêm trăng… Ôn hòa, mỹ lệ, rồi lại mờ mịt đến khó có thể nắm lấy."
Trầm Thu Dạ nâng mâu, đôi mắt to hắc bạch phân minh kiên định nhìn ta."Nếu như có thể, ta muốn trở thành bóng đêm của ngươi, màn đêm có thể cho ngươi dừng lại!"
“… Cảm tạ." Ta mỉm cười nói. Nụ cười này, có bất đắc dĩ, cũng đầy áy náy.
Ánh trăng không cần bóng đêm. Nó chỉ cần thái dương. Thái dương có thể cho nó ánh sáng…
Ta không hy vọng người nọ quên ta, nhưng ta lại có thể nào tàn nhẫn khẩn cầu hắn nhớ kỹ chứ? Vô Cực… Húc
Mặt trời mọc mặt trời lặn, sinh mệnh ta không còn thái dương.
“Hoan nghênh quang lâm." Trước cửa khách sạn, nữ nhân viên mặc đồng phục mỹ lệ, cung kính hạ thấp người trước hai nam tử vừa mới bước vào."Xin hỏi hai vị có đặt chỗ trước chưa?"
“Chúng ta tìm người." Nam sĩ đi phía trước tao nhã cười nói.
Hai người có bề ngoài cực kỳ đẹp, nếu không phải nữ nhân viên này được huấn luyện nghiêm túc, đã sớm giống cô nhóc người mới bên cạnh, nhìn đến choáng váng ngẩn người.
“Ác… Hảo." Nhưng nàng vẫn hơi ngẩn người. “Hai vị bên trong mời —— “
“Cảm tạ." Nam sĩ lần thứ hai cười nói.
Nam tử đi phía trước, đeo mắt kính gọng viền vàng mang nhã nhặn, phong độ phiên phiên, ôn văn nho nhã. Nhưng nếu như chú ý nhìn, tiếu ý ôn hòa trên miệng hắn kia, tựa hồ mang theo điểm đùa cợt, giống như hồ ly khôn khéo giả dối, đang thưởng thức những người ngu muội trước mắt bị bề ngoài vô hại của hắn lừa đi.
Mà nam tử phía sau thì không có nhiều tâm tư phức tạp như vậy, lãnh mâu hẹp dài nguy hiểm bán híp, hàn quang thiểm thiểm, như mưa gió kéo tới, tràn ngập khí thế bức nhân khiến kẻ khác phải ngừng thở. Bất quá phần khí phách này, vẫn không ngăn cản được đông đảo nữ tử ẩn tình đưa tình nhìn về phía hắn, có người thậm chí lớn mật phao mị nhãn với hắn.
Một người nhã nhặn tuấn tú, phong độ mê người, một người tuấn mỹ vô trù, nhấc tay nhấc chân là tản ra mười phần tự tin cùng khí thế, trong khách sạn, hai người này hoàn toàn trở thành tiêu điểm của phần lớn nữ tử nam tử.
Tầm mắt mọi người nhìn theo hai người, dừng lại trước cửa một gian phòng VIP.
“Là ở đây đi." Thanh âm nam tử cũng lãnh liệt như ánh mắt hắn.
Nam tử nhã nhặn lấy ra một quyển sổ da nhỏ, lật ra một tờ trong đó, đối chiếu với tên treo trên cửa phòng VIP
“Ân, là ở đây không sai." Hắn nói.
Nam tử lãnh mâu không hừ một tiếng, đưa tay muốn đẩy cửa ra.
“chờ một chút!" Nam tử nhã nhặn ngăn trở hắn."Ngươi là lão đại, ta là tiểu đệ, loại sự tình này đương nhiên phải để ta đến nói." Nếu như để hắn đằng đằng sát khí nhưu vậy xông vào, nhất định sẽ dọa chạy tất cả những người bên trong.
Nam tử nhíu nhíu mày, nhưng vẫn thu hồi tay, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn.
“Biết rồi!" Nhã nhặn nam tử trở mình xem thường. “Ngươi còn hoài nghi năng lực của ta sao? Trong vài ngày ngắn ngủi ta đã tra ra địa điểm Nguyệt đến xem mắt, ngươi không cảm thấy hẳn là nên hảo hảo khao thưởng ta một chút sao?" Hắn muốn nghỉ phép! Bằng không giảm bớt lượng công việc cũng tốt.
“Đi vào!" Đối phương chỉ hồi đáp hắn hai tiếng như vậy.
“Được rồi được rồi!" Người này đang nổi nóng, ít chọc vào mới tốt.
“Ngươi xem, tiểu lưỡng khẩu này cảm tình thật tốt." Trầm mẫu hài lòng cười nói: “Ha hả a, chuyện của chúng ta vẫn là đi ra ngoài nói đi, để cho hai đứa nó ở riêng một chút."
“Cũng tốt." Nam nhân gật đầu."Chúng ta đi ra ngoài nói đi."
Bốn người đang muốn đứng dậy, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
“Thật ngại, quấy rối một chút." Người bên ngoài lễ phép nói.
“Có việc sao?" Nam nhân lạnh lùng nói: “Chúng ta đang bận."
“Ha hả." Người nọ khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo ý khinh thị như có như không. “Tổng giám đốc chúng ta muốn gặp người, lần đầu tiên ta nghe được có người lên tiếng từ chối." Nói, hắn không coi ai ra gì đẩy cửa mà vào.
“Các ngươi thế nào như thế…" Nam nhân vốn có muốn chửi ầm lên, nhưng thấy hai người phong độ bất phàm, tây trang trên người cũng là hàng cao cấp hiếm thấy, hắn liền dằn cảm xúc xuống, ôn tồn nói.
“Tổng giám đốc các ngươi là ai?" Ngàn vạn lần không nên là một đại nhân vật khó dây vào a! Hắn thật vất vả mới thuyết phục thế gia ngân hàng Trầm gia đồng ý làm thông gia, nếu như đột nhiên toát ra một người nào, trình diễn tiết mục cướp cô dâu cũ rích, vậy thì khó nhìn.
“Đây là danh thiếp của ta." Đối phương đưa ra danh thiếp chữ mạ vàng."Ta nghĩ ngươi không có khả năng không nhận ra ta đi!" Thái độ của hắn nói có bao nhiêu thần khí, thì có bấy nhiêu thần khí, đối mặt loại người mắt cao hơn đầu này, thái độ không không cao chút thì không được.
Nam nhân tiếp nhận danh thiếp, trên tấm thiếp thuần trắng, chỉ có mấy chữ phiêu lượng.
“Trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Triêu Dương – Quan Vân Sinh"
Bốn chữ tập đoàn Triêu Dương, hắn sợ đến mức tròng mắt suýt nữa rớt xuống, một tấm danh thiếp nho nhỏ, đột nhiên nặng như ngàn kim, nặng đến mức hắn thiếu chút nữa không giữ được.
“Tập đoàn… Triêu Dương!" Nam tử miệng khẽ đóng khẽ mở, nhả không ra nửa chữ.
Ngược lại Trầm phụ tương đối bình tĩnh, hắn lễ phép hỏi: “Thỉnh hỏi các vị tìm chúng ta có chuyện gì?"
Nghe thấy ngữ khí của phụ thân trước sau sai biệt lớn như vậy, Nguyệt có xung động muốn cất tiếng cười to.
Mặc kệ cái người ở tập đoàn Triêu Dương kia là ai, cũng không phải chuyện của y. Nguyệt hai mắt vô thần, nhìn chằm chằm món thịt bò hầu như không có ai đụng qua trên bàn.
Món bò kho trong tủ lạnh nếu không ăn sẽ bị hư mất. Phần đóng gói chân không đã làm xong, muốn gởi cho Vô Cực, đây là do y tự tay làm. Chỉ là không biết, Vô Cực còn chịu nhận không…
“Tổng giám đốc đại nhân của chúng ta…" Quan Vân Sinh lạnh mặt đến gần, đứng bên cạnh nam tử, Thích Quý Thanh Nguyệt nhà các ngươi, muốn mang y đi." Hắn một hơi nói xong, sau đó dương dương mi, đợi biểu tình kinh ngạc xuất hiện trên mặt mọi người.
“Không được, Thu Dạ nhà chúng ta đã cùng Quý gia…" Trầm phụ nói đến phân nửa mới phát giác không thích hợp, mắt trừng to, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Quan Vân Sinh.
Nghe được có người nhắc tới chính, Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Vô Cực cùng Nửa Cuộc Đời, hai khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Đây là… chuyện gì xảy ra! Trong lúc nhất thời y vô pháp phản ứng, nói không ra lời.
“Ta nghĩ Quý gia hẳn là biết, theo ai thì có lợi hơn đi!" Quan Vân Sinh nói tiếp. Nếu không mau nói cho xong rồi đi, người phía sau kia đã xiết chặt nắm tay, chuẩn bị lao ra chém giết người.
“Tổng… tổng giám đốc tập đoàn Triêu Dương… thích… Thanh Nguyệt nhà chúng ta?" Nữ nhân lắp bắp xác định lại.
“Đúng vậy!" Vô Cực từ đầu đến giờ không nói một câu đột nhiên lên tiếng."Ta muốn hắn!" Lời nói cường thế lại bá đạo như vậy.
“Không thể sao?" Ngữ khí hắn cực kì lạnh lùng, ai cũng không có lá gan cự tuyệt.
“Đương nhiên có thể." Nam nhân lập tức nói: “Bất quá, ngươi đã muốn Thanh Nguyệt nhà chúng ta——" Mồm miệng con buôn khiến người ta chán ghét.
“Chuyện này…"
“Chờ một chút!" Quan Vân Sinh đang muốn bàn điều kiện, đã bị Trầm phụ ngăn trở. “Quý Ninh Viễn, ta là nhìn con trai ngươi là người không tệ, Tiểu Dạ lại thích hắn, ta mới đáp ứng hôn sự này, bây giờ ngươi lật lọng là có ý gì!"
“Ngươi muốn Tiểu Dạ nhà ta sau này làm sao gặp mặt người!" Chồng tương lai cư nhiên bị một nam nhân khác cướp đi, này thật sự quá mất thể diện!
“Hôn nhân chính trị vốn là như vậy, bên nào có lợi ích thì chọn bên đó." Nam nhân nói hết sức đương nhiên.
“Thế nhưng…"
“Các ngươi từ từ tranh luận. Ta về trước." Nguyệt đứng lên, hờ hững nói.
Trầm Thu Dạ lã chã – chực khóc làm y cảm thấy không nỡ, bộ mặt xấu xa của người nam nhân “phụ thân" kia cũng khiến y phiền lòng, y không muốn ở lại đây một giây một phút nào nữa!
“Cãi xong rồi báo cho ta biết kết quả." Nguyệt nhận mệnh nói, xẹt qua bên người Vô Cực, đẩy cửa ly khai.
“Nguyệt!" Vô Cực hô một tiếng, lo lắng nhìn về phía Quan Vân Sinh.
Thấy Nguyệt không đếm xỉa gì đến hắn, sát bên người mà đi, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô lực, Vô Cực sợ Nguyệt cứ như vậy rời xa hắn.
“Mau đuổi theo đi." Vân Sinh nói rằng: “Ở đây ta sẽ xử lý tốt."
Vô Cực đối hắn gật đầu, vội vã truy hướng nguyệt.
“Này thực sự hơi quá đáng!" Trầm phụ cả giận nói.
Mà Trầm mẫu yêu thương ôm con gái rơi lệ đầy mặt, ấm áp an ủi nàng.
“Tập đoàn Triêu Dương thì sao! Cư nhiên làm ra loại sự tình này." Cho dù có phải cùng đối phương xé rách mặt, Trầm phụ cũng không cần, ai kêu hắn khi dễ nữ nhi bảo bối của mình.
“Trầm tiên sinh, ngươi bình tĩnh một chút, chuyện này từ từ ta sẽ giải thích với ngươi." Quan Vân Sinh ôn tồn nói. Cá tính của Trầm phụ làm hắn rất tán thưởng, so với cái gã không nói hai lời liền đem con mình bán… không, là “phụ thân" bán đi còn tốt hơn nhiều.
“Còn cần giải thích sao!" Trầm phụ quật cường, vẫn không cho Quan Vân Sinh sắc mặt tốt.
“Ba ba…" Oa trong lòng mẫu thân, Trầm Thu Dạ sợ hãi nói, “Trước hết nghe Quan Tiên Sinh nói đi."
“Con biết… hắn cần không phải bóng đêm, mà là cái người cường thế chói mắt như mặt trời kia…" Trầm Thu Dạ hạ mi mắt, đem nước mắt sắp tràn mi bức trở về."Nếu như là như vậy, ta sẽ chúc phúc bọn họ." Ai cũng mong muốn người mình thích hạnh phúc a!
Quan Vân Sinh gật đầu giống như khen ngợi, bắt đầu chậm rãi nói, trong thế giới Thiên Vận mỹ lệ giả tưởng kia, những chuyện đã thật sự xảy ra…
Ta không mục đích đi trên đường, trong đầu trống rỗng, nơi này không chân thật giống như đang ở trong mộng ảo.
Vô Cực hắn… là tổng giám đốc tập đoàn Triêu Dương? !
Khó trách ta nghĩ cái tên Âu Dương Húc quen tai. Thực sự buồn cười mà! Ta đột nhiên nghĩ bản thân rất ngu xuẩn.
“Nguyệt!" Phía sau truyền đến tiếng kêu quen thuộc, còn không kịp phản ứng, ta đã bị Vô Cực gắt gao ôm vào trong lòng.
“Ngươi muốn bỏ ta lại sao?" Trong giọng nói của hắn có sự sợ hãi rất rõ ràng, thân thể cao to thậm chí còn mơ hồ run rẩy.
Ta lắc đầu, tránh khỏi cái ôm của hắn.
“Ta chỉ là… rất loạn." Ta suy yếu nói, đưa tay đẩy thân thể muốn tiến đến gần mình."Để ta yên lặng một chút…"
Vô Cực cau mày, yên lặng nhìn chăm chú vào ta, nhãn thần chuyên chú, cứ như sợ ta sẽ như vậy mà biến mất.
Trong màn đêm âm trầm, đột nhiên vang lên một tia sét.
“Trời sắp mưa." Vô Cực ngẩng đầu nhìn tầng mây đen nặng trĩu, lo lắng nói.
“Ngươi là… tổng giám đốc tập đoàn Triêu Dương?" Ta mở miệng hỏi.
“Đúng vậy." Vô Cực nói: “Trước ta cũng không nghĩ sẽ kế thừa, thế nhưng hiện tại, ta đã nghĩ thông. Xin lỗi vì không nói cho ngươi."
Ta lắc đầu: “Không sao." Chơi trò chơi, không cần phải nơi nơi nói cho người khác biết mình có bao nhiêu vĩ đại.
“Vậy… chúng ta có thể…"
Ta lui về sau, cười chua xót: “Phụ thân ngươi chỉ có ngươi là con trai đi." Rất thế tục, nhưng là vấn đề lớn nhất, kế thừa gia nghiệp.
“Vậy thì sao!" Vô Cực ngạo khí nói, “Húc Chi Vô Cực, Âu Dương Húc ta, chưa từng sợ bất cứ việc gì —— ngoại trừ mất đi ngươi. Kế thừa gia nghiệp, ánh mắt người ngoài, những trắc trở này bất quá chỉ là một con boss chặn đường, chỉ cần chúng ta cùng nhau, nhất định có thể đánh bại nó!" Hắn nói vô cùng chắc chắn.
“Lẽ nào ngươi sợ?"
“Không. Ta không sợ." Chỉ cần cùng Vô Cực bên nhau, ta sẽ có dũng khí đối kháng tất cả! Trước đây ta quá nhu nhược.
“Như vậy, " Vô Cực vươn tay, cường thế nói, “Qua đây đi!"
Ta lăng lăng nhìn bàn tay to ấm áp, chậm chạp vô pháp đặt lên.
Từng giọt từng giọt mưa, rơi xuống.
Người trên đường nhao nhao kích động tìm chỗ tránh mưa, chỉ còn hai người chúng ta, đứng giữa đường, dưới trời mưa.
Vô Cực thu hồi tay, cởi áo khoác bộ âu phục giá trị xa xỉ kia choàng trên người ta, vẻ mặt của hắn, là bất đắc dĩ.
“Ngươi rốt cuộc, muốn cái gì đây?" Ta gần như tự nhủ hỏi.
Ta cái gì cũng không có, có thể cho hắn — chỉ có một trái tim sớm đã thuộc về hắn.
Mái tóc ướt nước mưa từ trên trán trượt xuống, một đám một đám bám trên mặt ta, ta vô ý thức vươn tay, muốn đẩy qua một bên.
Vô Cực đè tay ta xuống, sau đó mềm nhẹ, giúp ta vuốt lại tóc.
“Ta muốn… cả đời làm như vậy." Ngữ khí củaVô Cực cùng động tác cũng mềm nhẹ như nhau.
“Người của ngươi, lòng của ngươi, ta muốn có, cả đời!"
Mưa càng lúc càng lớn, bao phủ hai người, khiến cảnh vật bốn phía đều trở nên mơ hồ.
Thế giới game online giả thuyết, ái luyến chân thật, thế giới mơ hồ, rõ ràng nhất… hai trái tim.
Mưa mùa hè, ấm áp như thế.
“Ngươi những lời này, rất có ẩn ý a." Ta bật cười.
“Như vậy… ngươi có đáp ứng hay không?"
“Ta muốn đi tránh mưa." Ta trở mình cho hắn một cái bạch nhãn.
“Oa oa oa!" Vô Cực trẻ con la hét."Ngươi thật ngoan a!"
—-
Phục vụ tốt nhất, trang hoàng cao nhã hoa lệ, thức ăn tinh xảo mỹ vị, ánh đèn như hòa cùng âm nhạc du dương, đây không hổ là Khách sạn Đế Hoa nổi danh nhất Đài Bắc, người đến đây dùng cơm, minh tinh không phải điện ảnh, thì chính là những nhân vật nổi tiếng, dù sao đi nữa thì nhất định có tiền lại có danh. Quý gia trong giới thương nghiệp cũng coi như có chút danh tiếng, cho nên mới có thể đặt một gian phòng VIP ở nơi này.
Trong phòng, cha mẹ ta ngồi hai bên trái phải, Trầm Thu Dạ – đối tượng xem mắt lần này, cùng cha mẹ nàng ngồi đối diện ta.
Trầm Thu Dạ người cũng như tên, là một nữ tử có khí chất nhẹ nhàng trong sạch như gió thu, dung mạo mê người như bóng đêm. Đôi mắt to trong trẻo như chứ đầy nắng, nháy mắt cũng không, chỉ thẳng nhìn chằm chằm ta, ái mộ rõ ràng trong mắt, làm trong lòng ta nhịn không được bất đắc dĩ thở dài.
Nếu như tương lai cùng nữ tử này kết hôn, ta không định sẽ phụ nàng, thế nhưng…
Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà, chùm đèn thủy tinh sáng lấp lánh xinh đẹp chói mắt thế kia, nhưng trong lòng, lại trống rỗng như thế a!
“Vậy một lời đã định!" Nữ nhân ngồi bên cạnh ta cười đến rất đắc ý."Hôn kỳ liền định tháng sau."
“Có thể là vội quá không?" Trầm phụ hỏi: “Chỉ có một tháng thời gian chuẩn bị."
“Không đâu!" Trầm mẫu ám muội nháy mắt với Trầm Thu Dạ."Anh không thấy Tiểu Dạ thích Thanh Nguyệt nhà người ta thế nào sao."
“Mẹ!" Trầm Thu Dạ hờn dỗi một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng như quả táo.
Nữ hài này thật đáng yêu, ta nghĩ thầm. Nếu như ta có thể kết hôn với một nữ tử đơn thuần ôn nhu như thế, có lẽ, quả thật sẽ rất hạnh phúc.
Trong vô tận tưởng niệm dày vò, ta thực sự còn có thể hạnh phúc cùng người khác sao?
“Thanh Nguyệt, sao không nói lời nào." Nam nhân bên cạnh nói: “Lễ phép một chút!"
Ta vung lên một tia cười khổ. Ta cần… nói gì đó sao?
“Hài tử này thật là." Nữ nhân trừng ta, lập tức quay đầu qua, bồi cười nói: “Thật ngượng ngùng, tính tình Thanh Nguyệt chính là như vậy."
Ngươi biết cá tính ta ra sao à…
“Không sao, không sao!" Trầm Thu Dạ vội vã xua tay."Con nghĩ Quý… Quý tiên sinh như vậy tốt…"
“Như vậy tốt?" Ta hỏi.
“Cái này… này chính là…" Thấy ta lên tiếng, Trầm Thu Dạ xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ. “Quý, Quý tiên sinh cho ta cảm giác… Giống… giống như một đêm trăng… Ôn hòa, mỹ lệ, rồi lại mờ mịt đến khó có thể nắm lấy."
Trầm Thu Dạ nâng mâu, đôi mắt to hắc bạch phân minh kiên định nhìn ta."Nếu như có thể, ta muốn trở thành bóng đêm của ngươi, màn đêm có thể cho ngươi dừng lại!"
“… Cảm tạ." Ta mỉm cười nói. Nụ cười này, có bất đắc dĩ, cũng đầy áy náy.
Ánh trăng không cần bóng đêm. Nó chỉ cần thái dương. Thái dương có thể cho nó ánh sáng…
Ta không hy vọng người nọ quên ta, nhưng ta lại có thể nào tàn nhẫn khẩn cầu hắn nhớ kỹ chứ? Vô Cực… Húc
Mặt trời mọc mặt trời lặn, sinh mệnh ta không còn thái dương.
“Hoan nghênh quang lâm." Trước cửa khách sạn, nữ nhân viên mặc đồng phục mỹ lệ, cung kính hạ thấp người trước hai nam tử vừa mới bước vào."Xin hỏi hai vị có đặt chỗ trước chưa?"
“Chúng ta tìm người." Nam sĩ đi phía trước tao nhã cười nói.
Hai người có bề ngoài cực kỳ đẹp, nếu không phải nữ nhân viên này được huấn luyện nghiêm túc, đã sớm giống cô nhóc người mới bên cạnh, nhìn đến choáng váng ngẩn người.
“Ác… Hảo." Nhưng nàng vẫn hơi ngẩn người. “Hai vị bên trong mời —— “
“Cảm tạ." Nam sĩ lần thứ hai cười nói.
Nam tử đi phía trước, đeo mắt kính gọng viền vàng mang nhã nhặn, phong độ phiên phiên, ôn văn nho nhã. Nhưng nếu như chú ý nhìn, tiếu ý ôn hòa trên miệng hắn kia, tựa hồ mang theo điểm đùa cợt, giống như hồ ly khôn khéo giả dối, đang thưởng thức những người ngu muội trước mắt bị bề ngoài vô hại của hắn lừa đi.
Mà nam tử phía sau thì không có nhiều tâm tư phức tạp như vậy, lãnh mâu hẹp dài nguy hiểm bán híp, hàn quang thiểm thiểm, như mưa gió kéo tới, tràn ngập khí thế bức nhân khiến kẻ khác phải ngừng thở. Bất quá phần khí phách này, vẫn không ngăn cản được đông đảo nữ tử ẩn tình đưa tình nhìn về phía hắn, có người thậm chí lớn mật phao mị nhãn với hắn.
Một người nhã nhặn tuấn tú, phong độ mê người, một người tuấn mỹ vô trù, nhấc tay nhấc chân là tản ra mười phần tự tin cùng khí thế, trong khách sạn, hai người này hoàn toàn trở thành tiêu điểm của phần lớn nữ tử nam tử.
Tầm mắt mọi người nhìn theo hai người, dừng lại trước cửa một gian phòng VIP.
“Là ở đây đi." Thanh âm nam tử cũng lãnh liệt như ánh mắt hắn.
Nam tử nhã nhặn lấy ra một quyển sổ da nhỏ, lật ra một tờ trong đó, đối chiếu với tên treo trên cửa phòng VIP
“Ân, là ở đây không sai." Hắn nói.
Nam tử lãnh mâu không hừ một tiếng, đưa tay muốn đẩy cửa ra.
“chờ một chút!" Nam tử nhã nhặn ngăn trở hắn."Ngươi là lão đại, ta là tiểu đệ, loại sự tình này đương nhiên phải để ta đến nói." Nếu như để hắn đằng đằng sát khí nhưu vậy xông vào, nhất định sẽ dọa chạy tất cả những người bên trong.
Nam tử nhíu nhíu mày, nhưng vẫn thu hồi tay, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn.
“Biết rồi!" Nhã nhặn nam tử trở mình xem thường. “Ngươi còn hoài nghi năng lực của ta sao? Trong vài ngày ngắn ngủi ta đã tra ra địa điểm Nguyệt đến xem mắt, ngươi không cảm thấy hẳn là nên hảo hảo khao thưởng ta một chút sao?" Hắn muốn nghỉ phép! Bằng không giảm bớt lượng công việc cũng tốt.
“Đi vào!" Đối phương chỉ hồi đáp hắn hai tiếng như vậy.
“Được rồi được rồi!" Người này đang nổi nóng, ít chọc vào mới tốt.
“Ngươi xem, tiểu lưỡng khẩu này cảm tình thật tốt." Trầm mẫu hài lòng cười nói: “Ha hả a, chuyện của chúng ta vẫn là đi ra ngoài nói đi, để cho hai đứa nó ở riêng một chút."
“Cũng tốt." Nam nhân gật đầu."Chúng ta đi ra ngoài nói đi."
Bốn người đang muốn đứng dậy, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
“Thật ngại, quấy rối một chút." Người bên ngoài lễ phép nói.
“Có việc sao?" Nam nhân lạnh lùng nói: “Chúng ta đang bận."
“Ha hả." Người nọ khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo ý khinh thị như có như không. “Tổng giám đốc chúng ta muốn gặp người, lần đầu tiên ta nghe được có người lên tiếng từ chối." Nói, hắn không coi ai ra gì đẩy cửa mà vào.
“Các ngươi thế nào như thế…" Nam nhân vốn có muốn chửi ầm lên, nhưng thấy hai người phong độ bất phàm, tây trang trên người cũng là hàng cao cấp hiếm thấy, hắn liền dằn cảm xúc xuống, ôn tồn nói.
“Tổng giám đốc các ngươi là ai?" Ngàn vạn lần không nên là một đại nhân vật khó dây vào a! Hắn thật vất vả mới thuyết phục thế gia ngân hàng Trầm gia đồng ý làm thông gia, nếu như đột nhiên toát ra một người nào, trình diễn tiết mục cướp cô dâu cũ rích, vậy thì khó nhìn.
“Đây là danh thiếp của ta." Đối phương đưa ra danh thiếp chữ mạ vàng."Ta nghĩ ngươi không có khả năng không nhận ra ta đi!" Thái độ của hắn nói có bao nhiêu thần khí, thì có bấy nhiêu thần khí, đối mặt loại người mắt cao hơn đầu này, thái độ không không cao chút thì không được.
Nam nhân tiếp nhận danh thiếp, trên tấm thiếp thuần trắng, chỉ có mấy chữ phiêu lượng.
“Trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Triêu Dương – Quan Vân Sinh"
Bốn chữ tập đoàn Triêu Dương, hắn sợ đến mức tròng mắt suýt nữa rớt xuống, một tấm danh thiếp nho nhỏ, đột nhiên nặng như ngàn kim, nặng đến mức hắn thiếu chút nữa không giữ được.
“Tập đoàn… Triêu Dương!" Nam tử miệng khẽ đóng khẽ mở, nhả không ra nửa chữ.
Ngược lại Trầm phụ tương đối bình tĩnh, hắn lễ phép hỏi: “Thỉnh hỏi các vị tìm chúng ta có chuyện gì?"
Nghe thấy ngữ khí của phụ thân trước sau sai biệt lớn như vậy, Nguyệt có xung động muốn cất tiếng cười to.
Mặc kệ cái người ở tập đoàn Triêu Dương kia là ai, cũng không phải chuyện của y. Nguyệt hai mắt vô thần, nhìn chằm chằm món thịt bò hầu như không có ai đụng qua trên bàn.
Món bò kho trong tủ lạnh nếu không ăn sẽ bị hư mất. Phần đóng gói chân không đã làm xong, muốn gởi cho Vô Cực, đây là do y tự tay làm. Chỉ là không biết, Vô Cực còn chịu nhận không…
“Tổng giám đốc đại nhân của chúng ta…" Quan Vân Sinh lạnh mặt đến gần, đứng bên cạnh nam tử, Thích Quý Thanh Nguyệt nhà các ngươi, muốn mang y đi." Hắn một hơi nói xong, sau đó dương dương mi, đợi biểu tình kinh ngạc xuất hiện trên mặt mọi người.
“Không được, Thu Dạ nhà chúng ta đã cùng Quý gia…" Trầm phụ nói đến phân nửa mới phát giác không thích hợp, mắt trừng to, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Quan Vân Sinh.
Nghe được có người nhắc tới chính, Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Vô Cực cùng Nửa Cuộc Đời, hai khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Đây là… chuyện gì xảy ra! Trong lúc nhất thời y vô pháp phản ứng, nói không ra lời.
“Ta nghĩ Quý gia hẳn là biết, theo ai thì có lợi hơn đi!" Quan Vân Sinh nói tiếp. Nếu không mau nói cho xong rồi đi, người phía sau kia đã xiết chặt nắm tay, chuẩn bị lao ra chém giết người.
“Tổng… tổng giám đốc tập đoàn Triêu Dương… thích… Thanh Nguyệt nhà chúng ta?" Nữ nhân lắp bắp xác định lại.
“Đúng vậy!" Vô Cực từ đầu đến giờ không nói một câu đột nhiên lên tiếng."Ta muốn hắn!" Lời nói cường thế lại bá đạo như vậy.
“Không thể sao?" Ngữ khí hắn cực kì lạnh lùng, ai cũng không có lá gan cự tuyệt.
“Đương nhiên có thể." Nam nhân lập tức nói: “Bất quá, ngươi đã muốn Thanh Nguyệt nhà chúng ta——" Mồm miệng con buôn khiến người ta chán ghét.
“Chuyện này…"
“Chờ một chút!" Quan Vân Sinh đang muốn bàn điều kiện, đã bị Trầm phụ ngăn trở. “Quý Ninh Viễn, ta là nhìn con trai ngươi là người không tệ, Tiểu Dạ lại thích hắn, ta mới đáp ứng hôn sự này, bây giờ ngươi lật lọng là có ý gì!"
“Ngươi muốn Tiểu Dạ nhà ta sau này làm sao gặp mặt người!" Chồng tương lai cư nhiên bị một nam nhân khác cướp đi, này thật sự quá mất thể diện!
“Hôn nhân chính trị vốn là như vậy, bên nào có lợi ích thì chọn bên đó." Nam nhân nói hết sức đương nhiên.
“Thế nhưng…"
“Các ngươi từ từ tranh luận. Ta về trước." Nguyệt đứng lên, hờ hững nói.
Trầm Thu Dạ lã chã – chực khóc làm y cảm thấy không nỡ, bộ mặt xấu xa của người nam nhân “phụ thân" kia cũng khiến y phiền lòng, y không muốn ở lại đây một giây một phút nào nữa!
“Cãi xong rồi báo cho ta biết kết quả." Nguyệt nhận mệnh nói, xẹt qua bên người Vô Cực, đẩy cửa ly khai.
“Nguyệt!" Vô Cực hô một tiếng, lo lắng nhìn về phía Quan Vân Sinh.
Thấy Nguyệt không đếm xỉa gì đến hắn, sát bên người mà đi, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô lực, Vô Cực sợ Nguyệt cứ như vậy rời xa hắn.
“Mau đuổi theo đi." Vân Sinh nói rằng: “Ở đây ta sẽ xử lý tốt."
Vô Cực đối hắn gật đầu, vội vã truy hướng nguyệt.
“Này thực sự hơi quá đáng!" Trầm phụ cả giận nói.
Mà Trầm mẫu yêu thương ôm con gái rơi lệ đầy mặt, ấm áp an ủi nàng.
“Tập đoàn Triêu Dương thì sao! Cư nhiên làm ra loại sự tình này." Cho dù có phải cùng đối phương xé rách mặt, Trầm phụ cũng không cần, ai kêu hắn khi dễ nữ nhi bảo bối của mình.
“Trầm tiên sinh, ngươi bình tĩnh một chút, chuyện này từ từ ta sẽ giải thích với ngươi." Quan Vân Sinh ôn tồn nói. Cá tính của Trầm phụ làm hắn rất tán thưởng, so với cái gã không nói hai lời liền đem con mình bán… không, là “phụ thân" bán đi còn tốt hơn nhiều.
“Còn cần giải thích sao!" Trầm phụ quật cường, vẫn không cho Quan Vân Sinh sắc mặt tốt.
“Ba ba…" Oa trong lòng mẫu thân, Trầm Thu Dạ sợ hãi nói, “Trước hết nghe Quan Tiên Sinh nói đi."
“Con biết… hắn cần không phải bóng đêm, mà là cái người cường thế chói mắt như mặt trời kia…" Trầm Thu Dạ hạ mi mắt, đem nước mắt sắp tràn mi bức trở về."Nếu như là như vậy, ta sẽ chúc phúc bọn họ." Ai cũng mong muốn người mình thích hạnh phúc a!
Quan Vân Sinh gật đầu giống như khen ngợi, bắt đầu chậm rãi nói, trong thế giới Thiên Vận mỹ lệ giả tưởng kia, những chuyện đã thật sự xảy ra…
Ta không mục đích đi trên đường, trong đầu trống rỗng, nơi này không chân thật giống như đang ở trong mộng ảo.
Vô Cực hắn… là tổng giám đốc tập đoàn Triêu Dương? !
Khó trách ta nghĩ cái tên Âu Dương Húc quen tai. Thực sự buồn cười mà! Ta đột nhiên nghĩ bản thân rất ngu xuẩn.
“Nguyệt!" Phía sau truyền đến tiếng kêu quen thuộc, còn không kịp phản ứng, ta đã bị Vô Cực gắt gao ôm vào trong lòng.
“Ngươi muốn bỏ ta lại sao?" Trong giọng nói của hắn có sự sợ hãi rất rõ ràng, thân thể cao to thậm chí còn mơ hồ run rẩy.
Ta lắc đầu, tránh khỏi cái ôm của hắn.
“Ta chỉ là… rất loạn." Ta suy yếu nói, đưa tay đẩy thân thể muốn tiến đến gần mình."Để ta yên lặng một chút…"
Vô Cực cau mày, yên lặng nhìn chăm chú vào ta, nhãn thần chuyên chú, cứ như sợ ta sẽ như vậy mà biến mất.
Trong màn đêm âm trầm, đột nhiên vang lên một tia sét.
“Trời sắp mưa." Vô Cực ngẩng đầu nhìn tầng mây đen nặng trĩu, lo lắng nói.
“Ngươi là… tổng giám đốc tập đoàn Triêu Dương?" Ta mở miệng hỏi.
“Đúng vậy." Vô Cực nói: “Trước ta cũng không nghĩ sẽ kế thừa, thế nhưng hiện tại, ta đã nghĩ thông. Xin lỗi vì không nói cho ngươi."
Ta lắc đầu: “Không sao." Chơi trò chơi, không cần phải nơi nơi nói cho người khác biết mình có bao nhiêu vĩ đại.
“Vậy… chúng ta có thể…"
Ta lui về sau, cười chua xót: “Phụ thân ngươi chỉ có ngươi là con trai đi." Rất thế tục, nhưng là vấn đề lớn nhất, kế thừa gia nghiệp.
“Vậy thì sao!" Vô Cực ngạo khí nói, “Húc Chi Vô Cực, Âu Dương Húc ta, chưa từng sợ bất cứ việc gì —— ngoại trừ mất đi ngươi. Kế thừa gia nghiệp, ánh mắt người ngoài, những trắc trở này bất quá chỉ là một con boss chặn đường, chỉ cần chúng ta cùng nhau, nhất định có thể đánh bại nó!" Hắn nói vô cùng chắc chắn.
“Lẽ nào ngươi sợ?"
“Không. Ta không sợ." Chỉ cần cùng Vô Cực bên nhau, ta sẽ có dũng khí đối kháng tất cả! Trước đây ta quá nhu nhược.
“Như vậy, " Vô Cực vươn tay, cường thế nói, “Qua đây đi!"
Ta lăng lăng nhìn bàn tay to ấm áp, chậm chạp vô pháp đặt lên.
Từng giọt từng giọt mưa, rơi xuống.
Người trên đường nhao nhao kích động tìm chỗ tránh mưa, chỉ còn hai người chúng ta, đứng giữa đường, dưới trời mưa.
Vô Cực thu hồi tay, cởi áo khoác bộ âu phục giá trị xa xỉ kia choàng trên người ta, vẻ mặt của hắn, là bất đắc dĩ.
“Ngươi rốt cuộc, muốn cái gì đây?" Ta gần như tự nhủ hỏi.
Ta cái gì cũng không có, có thể cho hắn — chỉ có một trái tim sớm đã thuộc về hắn.
Mái tóc ướt nước mưa từ trên trán trượt xuống, một đám một đám bám trên mặt ta, ta vô ý thức vươn tay, muốn đẩy qua một bên.
Vô Cực đè tay ta xuống, sau đó mềm nhẹ, giúp ta vuốt lại tóc.
“Ta muốn… cả đời làm như vậy." Ngữ khí củaVô Cực cùng động tác cũng mềm nhẹ như nhau.
“Người của ngươi, lòng của ngươi, ta muốn có, cả đời!"
Mưa càng lúc càng lớn, bao phủ hai người, khiến cảnh vật bốn phía đều trở nên mơ hồ.
Thế giới game online giả thuyết, ái luyến chân thật, thế giới mơ hồ, rõ ràng nhất… hai trái tim.
Mưa mùa hè, ấm áp như thế.
“Ngươi những lời này, rất có ẩn ý a." Ta bật cười.
“Như vậy… ngươi có đáp ứng hay không?"
“Ta muốn đi tránh mưa." Ta trở mình cho hắn một cái bạch nhãn.
“Oa oa oa!" Vô Cực trẻ con la hét."Ngươi thật ngoan a!"
—-
Tác giả :
Cửu Dạ