Thiên Tuyết
Chương 16
Chờ Tư Đồ Hách và Kiều Tuyết ôn tồn hồi lâu, mọi người mới thu thập đồ đạc chuẩn bị khởi hành, phái hạ nhân đi thuê một chiếc xe ngựa, Kiều Tuyết từ trên không trung gọi xuống hai con ngựa. Tư Đồ Hách lên xe, Tuyết Thiên ở phía sau xe lặng lẽ nói vài câu với Kiều Tuyết, sau chỉ còn Tư Đồ Kính Phi, Tuyết Thiên đi theo Hách Lăng lên xe.
" Kính Vương gia……" Kiều Tuyết đi đến bên cạnh Tư Đồ Kính Phi.
" Tẩu tẩu……" Tư Đồ Kính Phi thấy Kiều Tuyết tới gần, nhất thời trong lòng một trận loạn chiến, nư nhân mình mê luyến mười sáu năm chưa bao giờ đến gần như vậy, thật sự không biết dùng ngôn ngữ thế nào hình dung, trên người nàng có một loại hương khí thản nhiên, không ngửi được nhưng làm cho người ta cảm giác thực thư thái, không biết nhị ca sao lại có phúc đến như vậy! Thật sự là hâm mộ ghen tị tiếc hận!
" Cám ơn kính Vương gia mười sáu năm qua quan tâm Tuyết Nhi……" Kiều Tuyết cúi chào Tư Đồ Kính Phi. Vừa rồi Thiên nhi đem chuyện Kính Vương gia nói cho mình nghe, bản thân cũng thật kinh ngạc, trước kia cứ nghĩ rằng Kính Vương gia là một cuồng dại hán tử.
" Nào dám nào dám!" Tư Đồ Kính Phi chạy nâng Kiều Tuyết dậy, lúc chạm vào, cảm giác Kiều Tuyết thật sự mềm mại:" Tẩu tẩu cũng đừng giễu cợt tiểu đệ."
" Tuyết Nhi không dám……" Kiều Tuyết hơi hơi cúi đầu.
" Tẩu tẩu, tiểu đệ có một thỉnh cầu mạo muội." Tư Đồ Kính Phi mặt đỏ một mảnh lớn.
" Kính Vương gia cứ việc nói."
" Chẳng biết có thể……ôm tẩu tẩu một cái?" yêu cầu này không quá phận đi, chỉ là ôm một chút thôi, mười sáu năm nay tương tư đổi lấy một cái ôm cũng không quá phận đi, dù nàng là thê tử nhị ca.
Kiều Tuyết cười, hơi hơi gật đầu, Tư Đồ Kính Phi rất kinh ngạc nàng thế nhưng đáp ứng, nàng đáp ứng rồi là đáp ứng rồi, nhưng Tư Đồ Kính Phi không biết nên làm thế nào đi sang ôm nàng. Sửng sờ ở tại chỗ không biết làm sao, Kiều Tuyết thấy bộ dạng này của Tư Đồ Kính Phi, đi lên ôm Tư Đồ Kính Phi một cái, Tư Đồ Kính Phi hoàn toàn dại ra, theo bản năng dùng hai tay ôm thân hình mảnh mai của Kiều Tuyết.
" Đáng giá." Tư Đồ Kính Phi yên lặng nói.
Kiều Tuyết buông Tư Đồ Kính Phi ra, mỉm cười, Tư Đồ Kính Phi mặt đỏ giống như mông khỉ.
" Ta, ta lên xe!" Tư Đồ Kính Phi lập tức hốt hoảng chạy.
Làm một phép nhỏ, xe ngựa bay lên trời, hai con ngựa đạp mây mà chạy, chiếc xe ngựa cứ như vậy rất nhanh vững vàng trên bầu trời phi hành. Kiều Tuyết nhìn xe ngựa đi xa, không biết khi nào thì lệ đã chảy.
Xe ngựa còn chưa đến một canh giờ thì đã đến quan ngoại kinh thành, ở một địa phương không có người đáp xuống đất, mọi người xuống xe, xe ngựa lại bay lên trời ly khai, mọi người đều cảm thán chuyện này như là mơ.
Đến cửa nhà, gia đinh thấy là Vương gia và hai vị thiếu gia đã trở lại, kích động chạy vào nói cho Tử Lăng, Tử Lăng đang ở trong phòng chơi với hài tử nghe gia đinh thông báo xong liền ôm hài tử chạy tới đại sảnh.
" Vương gia! Thiên nhi! Hách Lăng!" Tử Lăng gọi, đã trở lại! Rốt cục đã trở lại, một người cũng không thiếu, bình an vô sự.
" Tử Lăng……"
" Nương!"
" Nhị nương!"
Mọi người vây quanh cùng một chỗ, rốt cục cả nhà đã đoàn tụ.
" Các ngươi như thế nào về sớm như vậy, không phải mấy ngày trước trong thư nói qua năm mới trở về sao?" Tử Lăng cảm giác có chút không thích hợp, từ phương bắc đến đây nhanh nhất cũng mất năm tháng, sao lại nhanh như vậy.
" Nói ra rất dài dòng, chút nữa sẽ nói cho ngươi, đó là một chuyện thực kỳ diệu." Tư Đồ Hách nói.
Tuyết Thiên và Hách Lăng đùa với bảo bảo trong lòng Tử Lăng, bảo bảo vui cười hớn hở.
" Đây là con ta sao?" Tư Đồ Hách nhìn bảo bảo trong lòng Tử Lăng hỏi.
" Là nữ nhi……" Tử Lăng vui vẻ nói.
" Nữ nhi??" Tư Đồ Hách thiếu chút nữa rống lên, nữ nhi làm sao kéo dài hương khói a! [=)))))]
" Sao vậy? Không thích nữ nhi?" Tử Lăng vẻ mặt nghi hoặc hỏi Tư Đồ Hách.
Tuyết Thiên và Hách Lăng nhìn nhau, vụng trộm tránh ra, bọn họ biết vì sao Tư Đồ Hách kích động như vậy.
" Không…… Không có, cho ta ôm một cái." Tư Đồ Hách gượng cười tiếp nhận hài tử trong lòng Tử Lăng.
Hiện tại tâm tình của Tư Đồ Hách không có người có thể lý giải, trong lòng khổ cũng chỉ có thể tự mình nhấm nháp, ông trời quả thật rất trêu người, ôm hải tử trong tay khóc không ra nước mắt. Ta đắc tội thần tiên a!
Buổi tối Tư Đồ Hách kể cho Tử Lăng nằm ở trên giường về chuyện xảy ra ở phương bắc, Tử Lăng quả thực cảm thấy Tư Đồ Hách gạt người, cũng không dám không tin, nàng tận mắt thấy Tuyết Thiên như thế nào từ trước mắt mình biến mất, Tư Đồ Hách ấp a ấp úng nói cho Tử Lăng biết chuyện Tuyết Thiên và Hách Lăng trong lúc đó có quan hệ, ai biết rằng Tử Lăng chỉ nhẹ nhàng cười.
" Ngươi cười cái gì? Ngươi không kinh ngạc hay sinh khí sao?" Tư Đồ Hách đối với phản ứng của Tử Lăng rất là buồn bực.
" Vì sao phải kinh ngạc hay sinh khí, ta đã sớm đã nhìn ra." Tử Lăng che miệng bật cười, ai mà giống người cha như hắn đầu thô não thô a?
" Ngươi đã sớm biết?" Tư Đồ Hách kinh ngạc thật sự.
" Đúng." Tử Lăng gật gật đầu, liền kể chuyện Hách Lăng và Tuyết Thiên là mùa đông lớn như vậy mà buổi tối còn vì Tuyết Thiên đi mua hoa quế cao, Hách Lăng cũng bởi vì sự ra đi của Tuyết Thiên mới trở nên thành thục như thế, đủ loại dấu hiệu, Tử Lăng đã nhìn ra Tuyết Thiên và Hách Lăng có cảm tình.
" Ngươi như thế nào biết? Vì sao không nói cho ta?" Tư Đồ Hách phiền muộn, vì cái gì chỉ có mình là không biết?
" Bởi vì trực giác của nữ nhân so với nam nhân nhạy bén hơn, nói cho ngươi biết chỉ sợ sẽ nháo ngất trời, may mắn Kiều Tuyết là một mẫu thân thông suốt, có lẽ chỉ có nàng mới có tài động đến ngươi." Tử Lăng đáy lòng cảm tạ Kiều Tuyết, có lẽ cả bản thân mình cũng không có năng lực đi thuyết phục Tư Đồ Hách chấp nhận chuyện này.
Tư Đồ Hách không nói lời nào, có lẽ nữ nhân so nam nhân tinh tế hơn, so với nam nhân suy nghĩ chu toàn hơn.
Một nhà vui vẻ bước sang năm mới, bất đồng với trước kia là lễ mừng năm mới này còn có thêm Tư Đồ Kính Phi và một tiểu bảo bảo, hơn nữa mọi người đều biết chuyện Tuyết Thiên và Hách Lăng, trừ bỏ hai sự kiện này thì vẫn giống như trước. Tuyết Thiên và Hách Lăng biết Tư Đồ Hách còn chưa hoàn toàn chấp nhận bọn họ cho nên có chút câu nệ, chờ Tư Đồ Hách chậm rãi thích ứng thì tốt rồi. Tiểu nữ nhi gọi là Tư Đồ Tuyết Linh, Tư Đồ Hách sau năm mới tiếp tục mỗi ngày đi vào triều, mà Tư Đồ Kính Phi ở lại Hách Vương Phủ cả ngày không chịu đi, cứ như vậy mà trải qua những ngày hoà thuận vui vẻ.
Hôm nay là sinh thần của thái tử Tư Đồ Bối Minh, Hoàng Thượng Tư Đồ Lạc mời Tư Đồ Kính Phi và Tư Đồ Hách một nhà tiến cung tham gia thịnh yến, mọi người ăn mặc chỉnh tề lại long trọng đi đến hoàng cung. Tuyết Thiên và Hách Lăng lần đầu đến hoàng cung, cảm giác nơi này quả thực hoa lệ đến không thể tin được, buổi sáng Tư Đồ Lạc đưa thái tử theo cùng bọn họ thưởng mai ở ngự hoa viên.
" Buổi sáng cả nhà đoàn tụ, các ngươi từ phương bắc vừa trở về, coi như là ta thay các ngươi đón gió tẩy trần." Tư Đồ Lạc cười nâng chén, nghe nhị đệ kể về chuyện phương bắc cảm giác quả thực là một câu chuyện truyền kì, nhưng cũng không ngờ tới tam đệ thế nhưng đơn phương với vong thê* của nhị đệ mười mấy năm, sau khi nghe hết toàn bộ câu chuyện thì đã đến giữa trưa, thật sự là nghe hoài không chán, cảm thấy hẳn là nên viết thành sử sách!
*vong thê: vợ đã chết
" Tạ Hoàng Thượng……" Mọi người nâng chén.
" Sao lại không thấy thái tử điện hạ?" Tư Đồ Hách buông chén rượu hỏi.
" Ai, cái hỗn tiểu tử kia cả ngày quấn quít lấy sư phụ học võ, khả năng là còn luyện tập đi." Tư Đồ Lạc bất đắc dĩ lắc đầu nói.
" Ta còn chưa thấy qua Bối Minh, mau nhanh kêu y tới cho hoàng thúc hảo hảo nhìn xem." Tư Đồ Kính Phi tùy tiện nói.
" Cũng được, ngươi còn chưa gặp qua mà." Tư Đồ Lạc quay đầu phân phó hạ nhân đi gọi thái tử đến.
Mọi người nói nói cười cười, một bên ăn điểm tâm, một bên đàm việc nhà, Tư Đồ Lạc cố ý để Tuyết Thiên ngồi bên cạnh mình, mỗi lần Tuyết Thiên đến gần thì những ngày không khoẻ hết thảy biến mất, thần thanh khí sảng, Tư Đồ Lạc thích loại cảm giác này.
" Bẩm báo Hoàng Thượng, thái tử điện hạ như thế nào cũng không chịu đến." Hạ nhân thông báo.
" Lớn mật! Hắn hiện tại đang làm cái gì!" Tư Đồ Lạc sinh khí, ngày thường hỗn tiểu tử này không để mặt mũi cho mình còn chưa tính, hôm nay ngày quan trọng như vậy, trước mặt toàn là người nhà cũng không nể tình, quả thực là muốn chết!
" Hồi Hoàng Thượng, thái tử đang luyện kiếm……" Hạ nhân run run hồi đáp.
" Nói cho nó biết, Tuyết Thiên đang ở đây." Tư Đồ Lạc phân phó nói.
Hạ nhân ứng một tiếng liền lại đi bẩm báo. Mọi người ở đây đối một câu của Tư Đồ Lạc cảm thấy tò mò, nhất là Hách Lăng!
" Đại ca, vì sao phải nói như vậy cho Bối Minh?" Tư Đồ Kính Phi hỏi.
" Ha ha ha, ngươi có điều không biết, trước đó vài ngày nhị đệ đem chuyện kể cho ta và Bối Minh nghe, Bối Minh rất sùng bái Tuyết Thiên, luôn muốn thấy Tuyết Thiên. Trước đó vài ngày bị hỗn tiểu tử làm cho sống không nổi, vốn định nói nhị đệ đưa Tuyết Thiên tiến cung, nhưng nghĩ sinh thần nó không phải sắp đến sao, để cho nó đợi một chút cũng không muộn." Mặc kệ kể chuyện này cho ai, nghe xong ai nấy đều muốn gặp nhân vật truyền kỳ Tuyết Thiên này một lần đi, đương nhiên nhi tử mình cũng không ngoại lệ.
Hách Lăng nhìn nhìn Tuyết Thiên ngồi ở đối diện, Tuyết Thiên cảm giác tầm mắt Hách Lăng dừng ở trên người mình, quay đầu lại đối mắt với Hách Lăng cười một cái, tâm tình Hách Lăng nhất thời bình tĩnh lại.
" Ngươi xem, nhị ca trong nhà có rất nhiều bảo bối, lại thêm một nữ oa nhi, thật sự là rất hâm mộ." Tư Đồ Kính Phi cười nói.
" Ngươi hâm mộ, ngươi hâm mộ có ích lợi gì, có bản lĩnh cũng đi thành thân sẽ không còn hâm mộ như vậy nữa!" Tư Đồ Lạc cười nhận lấy đùa giỡn của Tư Đồ Kính Phi, tam đệ thật sự si tình, chỉ mới đơn phương mà đã đến mười sáu năm, người ta là người hay quỷ cũng không biết, một câu cũng chưa nói qua, bội phục y.
" Ngươi thôi đi a! Ta vẫn chưa muốn thành thân." Tư Đồ Kính Phi liếc Tư Đồ Lạc một cái.
" Đến đến đến, đem Linh nhi cho ta ôm một cái." Tư Đồ Lạc không để ý tới Tư Đồ Kính Phi xem thường, hướng Tử Lăng muốn ôm hài tử.
Cung nữ đem Linh nhi tiếp nhận đưa cho Tư Đồ Lạc, Tư Đồ Lạc thật cẩn thận ôm Linh nhi, đùa với nàng, ai biết rằng Linh nhi tuyệt không cấp cho Hoàng đế mặt mũi, oa oa khóc lớn lên, biến thành Tư Đồ lạc không biết làm sao, Tử Lăng lập tức đứng dậy tiếp nhận dỗ Linh nhi.
" Rất không nể mặt mũi ta." Tư Đồ Lạc bất đắc dĩ nói.
" Hoàng Thượng, nó còn nhỏ……" Tử Lăng vẻ mặt đau khổ, nghĩ rằng Linh nhi cũng thật là, vừa rồi còn tốt, như thế nào vừa đến tay Hoàng đế liền khóc lên.
" Không sao không sao, khả năng là nó không thích ta." Tư Đồ Lạc khoát tay, ngẫm lại nữ nhi của mình Tiên Nhi lúc nhỏ cũng không thích mình, mình động một cái liền khóc như vậy.
Linh nhi vẫn khóc, Tử Lăng dỗ như thế nào cũng không được, không còn biện pháp, đành phải đem Linh nhi giao cho Tuyết Thiên, Linh nhi vừa đến tay Tuyết Thiên sẽ không khóc không nháo, vui vẻ khanh khách cười không ngừng.
" Yêu a, thật đúng là thần, nhỏ như vậy mà cũng biết nhận thức a?" Tư Đồ Lạc đối với cảnh này rất ngạc nhiên, Tuyết Thiên ai thấy đều thích, ngay cả oa nhi cũng thích hắn.
Người khác thấy chuyện kỳ quái, Tuyết Thiên chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.
" Phụ hoàng!" chợt nghe một tiếng gọi thật xa. Còn chưa nhìn thấy người, thanh âm đã đến trước.
" Hỗn tiểu tử, còn muốn lão tử thỉnh hai lần!" Tư Đồ Lạc đối với Bối Minh chậm chạm trách cứ.
Mọi người nhìn thái tử chầm chậm đến gần, bộ dạng quả thật tuấn tú, thân thể thành thục, làn da trắng, ánh mắt sáng ngời, một đôi mày kiếm anh khí bức người, bước chân ổn trọng dáng người cao gầy.
" Nhị hoàng thúc!" Bối Minh nhìn người bên cạnh Tư Đồ Hách, ôm một oa nhi trong lòng nhìn mình, người này chính là Tuyết Thiên đi, bộ dạng thật sự rất đẹp, nhìn nhìn liền thất thần.
" Thất thần làm cái gì? Đây là Tam hoàng thúc, các ngươi lần đầu tiên gặp mặt." Tư Đồ Lạc thấy Bối Minh nhìn Tuyết Thiên chằm chằm phát ngốc.
" Tam hoàng thúc!" Bối Minh thu tầm mắt xoay người gọi một tiếng.
" Không sai a, rất tuấn tú." Tư Đồ Kính Phi cười nói, xem ra, mình cũng phải nhanh thành thân sinh một đàn oa nhi mà dưỡng.
" Lại đây ngồi." Tư Đồ Lạc gọi Bối Minh.
Bối Minh đem ghế chen chúc vào giữa Tư Đồ Lạc và Tuyết Thiên.
" Ngươi chính là Tư Đồ Tuyết Thiên?" Bối Minh xoay người đối mặt Tuyết Thiên hỏi, gần như vậy càng cảm thấy Tuyết Thiên trời sinh rất đẹp rất thanh tao. Da thịt vô cùng mịn màng, các nữ nhân ai thấy đều hâm mộ, đôi con ngươi giống như tinh quang trong suốt, mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt, cằm tròn trịa, tại sao một nam tử có thể xinh đẹp như thế. Đến gần còn có thể thấy trên người hắn có một loại khí nhàn nhạt, không phải mùi hương, hương vị này cho tới bây giờ chưa từng ngửi qua, cảm giác cả người thanh sảng, hơn nữa vì chuyện nhị hoàng thúc kể, Bối Minh càng cảm thấy Tuyết Thiên trước mắt không phải phàm nhân.
" Kính Vương gia……" Kiều Tuyết đi đến bên cạnh Tư Đồ Kính Phi.
" Tẩu tẩu……" Tư Đồ Kính Phi thấy Kiều Tuyết tới gần, nhất thời trong lòng một trận loạn chiến, nư nhân mình mê luyến mười sáu năm chưa bao giờ đến gần như vậy, thật sự không biết dùng ngôn ngữ thế nào hình dung, trên người nàng có một loại hương khí thản nhiên, không ngửi được nhưng làm cho người ta cảm giác thực thư thái, không biết nhị ca sao lại có phúc đến như vậy! Thật sự là hâm mộ ghen tị tiếc hận!
" Cám ơn kính Vương gia mười sáu năm qua quan tâm Tuyết Nhi……" Kiều Tuyết cúi chào Tư Đồ Kính Phi. Vừa rồi Thiên nhi đem chuyện Kính Vương gia nói cho mình nghe, bản thân cũng thật kinh ngạc, trước kia cứ nghĩ rằng Kính Vương gia là một cuồng dại hán tử.
" Nào dám nào dám!" Tư Đồ Kính Phi chạy nâng Kiều Tuyết dậy, lúc chạm vào, cảm giác Kiều Tuyết thật sự mềm mại:" Tẩu tẩu cũng đừng giễu cợt tiểu đệ."
" Tuyết Nhi không dám……" Kiều Tuyết hơi hơi cúi đầu.
" Tẩu tẩu, tiểu đệ có một thỉnh cầu mạo muội." Tư Đồ Kính Phi mặt đỏ một mảnh lớn.
" Kính Vương gia cứ việc nói."
" Chẳng biết có thể……ôm tẩu tẩu một cái?" yêu cầu này không quá phận đi, chỉ là ôm một chút thôi, mười sáu năm nay tương tư đổi lấy một cái ôm cũng không quá phận đi, dù nàng là thê tử nhị ca.
Kiều Tuyết cười, hơi hơi gật đầu, Tư Đồ Kính Phi rất kinh ngạc nàng thế nhưng đáp ứng, nàng đáp ứng rồi là đáp ứng rồi, nhưng Tư Đồ Kính Phi không biết nên làm thế nào đi sang ôm nàng. Sửng sờ ở tại chỗ không biết làm sao, Kiều Tuyết thấy bộ dạng này của Tư Đồ Kính Phi, đi lên ôm Tư Đồ Kính Phi một cái, Tư Đồ Kính Phi hoàn toàn dại ra, theo bản năng dùng hai tay ôm thân hình mảnh mai của Kiều Tuyết.
" Đáng giá." Tư Đồ Kính Phi yên lặng nói.
Kiều Tuyết buông Tư Đồ Kính Phi ra, mỉm cười, Tư Đồ Kính Phi mặt đỏ giống như mông khỉ.
" Ta, ta lên xe!" Tư Đồ Kính Phi lập tức hốt hoảng chạy.
Làm một phép nhỏ, xe ngựa bay lên trời, hai con ngựa đạp mây mà chạy, chiếc xe ngựa cứ như vậy rất nhanh vững vàng trên bầu trời phi hành. Kiều Tuyết nhìn xe ngựa đi xa, không biết khi nào thì lệ đã chảy.
Xe ngựa còn chưa đến một canh giờ thì đã đến quan ngoại kinh thành, ở một địa phương không có người đáp xuống đất, mọi người xuống xe, xe ngựa lại bay lên trời ly khai, mọi người đều cảm thán chuyện này như là mơ.
Đến cửa nhà, gia đinh thấy là Vương gia và hai vị thiếu gia đã trở lại, kích động chạy vào nói cho Tử Lăng, Tử Lăng đang ở trong phòng chơi với hài tử nghe gia đinh thông báo xong liền ôm hài tử chạy tới đại sảnh.
" Vương gia! Thiên nhi! Hách Lăng!" Tử Lăng gọi, đã trở lại! Rốt cục đã trở lại, một người cũng không thiếu, bình an vô sự.
" Tử Lăng……"
" Nương!"
" Nhị nương!"
Mọi người vây quanh cùng một chỗ, rốt cục cả nhà đã đoàn tụ.
" Các ngươi như thế nào về sớm như vậy, không phải mấy ngày trước trong thư nói qua năm mới trở về sao?" Tử Lăng cảm giác có chút không thích hợp, từ phương bắc đến đây nhanh nhất cũng mất năm tháng, sao lại nhanh như vậy.
" Nói ra rất dài dòng, chút nữa sẽ nói cho ngươi, đó là một chuyện thực kỳ diệu." Tư Đồ Hách nói.
Tuyết Thiên và Hách Lăng đùa với bảo bảo trong lòng Tử Lăng, bảo bảo vui cười hớn hở.
" Đây là con ta sao?" Tư Đồ Hách nhìn bảo bảo trong lòng Tử Lăng hỏi.
" Là nữ nhi……" Tử Lăng vui vẻ nói.
" Nữ nhi??" Tư Đồ Hách thiếu chút nữa rống lên, nữ nhi làm sao kéo dài hương khói a! [=)))))]
" Sao vậy? Không thích nữ nhi?" Tử Lăng vẻ mặt nghi hoặc hỏi Tư Đồ Hách.
Tuyết Thiên và Hách Lăng nhìn nhau, vụng trộm tránh ra, bọn họ biết vì sao Tư Đồ Hách kích động như vậy.
" Không…… Không có, cho ta ôm một cái." Tư Đồ Hách gượng cười tiếp nhận hài tử trong lòng Tử Lăng.
Hiện tại tâm tình của Tư Đồ Hách không có người có thể lý giải, trong lòng khổ cũng chỉ có thể tự mình nhấm nháp, ông trời quả thật rất trêu người, ôm hải tử trong tay khóc không ra nước mắt. Ta đắc tội thần tiên a!
Buổi tối Tư Đồ Hách kể cho Tử Lăng nằm ở trên giường về chuyện xảy ra ở phương bắc, Tử Lăng quả thực cảm thấy Tư Đồ Hách gạt người, cũng không dám không tin, nàng tận mắt thấy Tuyết Thiên như thế nào từ trước mắt mình biến mất, Tư Đồ Hách ấp a ấp úng nói cho Tử Lăng biết chuyện Tuyết Thiên và Hách Lăng trong lúc đó có quan hệ, ai biết rằng Tử Lăng chỉ nhẹ nhàng cười.
" Ngươi cười cái gì? Ngươi không kinh ngạc hay sinh khí sao?" Tư Đồ Hách đối với phản ứng của Tử Lăng rất là buồn bực.
" Vì sao phải kinh ngạc hay sinh khí, ta đã sớm đã nhìn ra." Tử Lăng che miệng bật cười, ai mà giống người cha như hắn đầu thô não thô a?
" Ngươi đã sớm biết?" Tư Đồ Hách kinh ngạc thật sự.
" Đúng." Tử Lăng gật gật đầu, liền kể chuyện Hách Lăng và Tuyết Thiên là mùa đông lớn như vậy mà buổi tối còn vì Tuyết Thiên đi mua hoa quế cao, Hách Lăng cũng bởi vì sự ra đi của Tuyết Thiên mới trở nên thành thục như thế, đủ loại dấu hiệu, Tử Lăng đã nhìn ra Tuyết Thiên và Hách Lăng có cảm tình.
" Ngươi như thế nào biết? Vì sao không nói cho ta?" Tư Đồ Hách phiền muộn, vì cái gì chỉ có mình là không biết?
" Bởi vì trực giác của nữ nhân so với nam nhân nhạy bén hơn, nói cho ngươi biết chỉ sợ sẽ nháo ngất trời, may mắn Kiều Tuyết là một mẫu thân thông suốt, có lẽ chỉ có nàng mới có tài động đến ngươi." Tử Lăng đáy lòng cảm tạ Kiều Tuyết, có lẽ cả bản thân mình cũng không có năng lực đi thuyết phục Tư Đồ Hách chấp nhận chuyện này.
Tư Đồ Hách không nói lời nào, có lẽ nữ nhân so nam nhân tinh tế hơn, so với nam nhân suy nghĩ chu toàn hơn.
Một nhà vui vẻ bước sang năm mới, bất đồng với trước kia là lễ mừng năm mới này còn có thêm Tư Đồ Kính Phi và một tiểu bảo bảo, hơn nữa mọi người đều biết chuyện Tuyết Thiên và Hách Lăng, trừ bỏ hai sự kiện này thì vẫn giống như trước. Tuyết Thiên và Hách Lăng biết Tư Đồ Hách còn chưa hoàn toàn chấp nhận bọn họ cho nên có chút câu nệ, chờ Tư Đồ Hách chậm rãi thích ứng thì tốt rồi. Tiểu nữ nhi gọi là Tư Đồ Tuyết Linh, Tư Đồ Hách sau năm mới tiếp tục mỗi ngày đi vào triều, mà Tư Đồ Kính Phi ở lại Hách Vương Phủ cả ngày không chịu đi, cứ như vậy mà trải qua những ngày hoà thuận vui vẻ.
Hôm nay là sinh thần của thái tử Tư Đồ Bối Minh, Hoàng Thượng Tư Đồ Lạc mời Tư Đồ Kính Phi và Tư Đồ Hách một nhà tiến cung tham gia thịnh yến, mọi người ăn mặc chỉnh tề lại long trọng đi đến hoàng cung. Tuyết Thiên và Hách Lăng lần đầu đến hoàng cung, cảm giác nơi này quả thực hoa lệ đến không thể tin được, buổi sáng Tư Đồ Lạc đưa thái tử theo cùng bọn họ thưởng mai ở ngự hoa viên.
" Buổi sáng cả nhà đoàn tụ, các ngươi từ phương bắc vừa trở về, coi như là ta thay các ngươi đón gió tẩy trần." Tư Đồ Lạc cười nâng chén, nghe nhị đệ kể về chuyện phương bắc cảm giác quả thực là một câu chuyện truyền kì, nhưng cũng không ngờ tới tam đệ thế nhưng đơn phương với vong thê* của nhị đệ mười mấy năm, sau khi nghe hết toàn bộ câu chuyện thì đã đến giữa trưa, thật sự là nghe hoài không chán, cảm thấy hẳn là nên viết thành sử sách!
*vong thê: vợ đã chết
" Tạ Hoàng Thượng……" Mọi người nâng chén.
" Sao lại không thấy thái tử điện hạ?" Tư Đồ Hách buông chén rượu hỏi.
" Ai, cái hỗn tiểu tử kia cả ngày quấn quít lấy sư phụ học võ, khả năng là còn luyện tập đi." Tư Đồ Lạc bất đắc dĩ lắc đầu nói.
" Ta còn chưa thấy qua Bối Minh, mau nhanh kêu y tới cho hoàng thúc hảo hảo nhìn xem." Tư Đồ Kính Phi tùy tiện nói.
" Cũng được, ngươi còn chưa gặp qua mà." Tư Đồ Lạc quay đầu phân phó hạ nhân đi gọi thái tử đến.
Mọi người nói nói cười cười, một bên ăn điểm tâm, một bên đàm việc nhà, Tư Đồ Lạc cố ý để Tuyết Thiên ngồi bên cạnh mình, mỗi lần Tuyết Thiên đến gần thì những ngày không khoẻ hết thảy biến mất, thần thanh khí sảng, Tư Đồ Lạc thích loại cảm giác này.
" Bẩm báo Hoàng Thượng, thái tử điện hạ như thế nào cũng không chịu đến." Hạ nhân thông báo.
" Lớn mật! Hắn hiện tại đang làm cái gì!" Tư Đồ Lạc sinh khí, ngày thường hỗn tiểu tử này không để mặt mũi cho mình còn chưa tính, hôm nay ngày quan trọng như vậy, trước mặt toàn là người nhà cũng không nể tình, quả thực là muốn chết!
" Hồi Hoàng Thượng, thái tử đang luyện kiếm……" Hạ nhân run run hồi đáp.
" Nói cho nó biết, Tuyết Thiên đang ở đây." Tư Đồ Lạc phân phó nói.
Hạ nhân ứng một tiếng liền lại đi bẩm báo. Mọi người ở đây đối một câu của Tư Đồ Lạc cảm thấy tò mò, nhất là Hách Lăng!
" Đại ca, vì sao phải nói như vậy cho Bối Minh?" Tư Đồ Kính Phi hỏi.
" Ha ha ha, ngươi có điều không biết, trước đó vài ngày nhị đệ đem chuyện kể cho ta và Bối Minh nghe, Bối Minh rất sùng bái Tuyết Thiên, luôn muốn thấy Tuyết Thiên. Trước đó vài ngày bị hỗn tiểu tử làm cho sống không nổi, vốn định nói nhị đệ đưa Tuyết Thiên tiến cung, nhưng nghĩ sinh thần nó không phải sắp đến sao, để cho nó đợi một chút cũng không muộn." Mặc kệ kể chuyện này cho ai, nghe xong ai nấy đều muốn gặp nhân vật truyền kỳ Tuyết Thiên này một lần đi, đương nhiên nhi tử mình cũng không ngoại lệ.
Hách Lăng nhìn nhìn Tuyết Thiên ngồi ở đối diện, Tuyết Thiên cảm giác tầm mắt Hách Lăng dừng ở trên người mình, quay đầu lại đối mắt với Hách Lăng cười một cái, tâm tình Hách Lăng nhất thời bình tĩnh lại.
" Ngươi xem, nhị ca trong nhà có rất nhiều bảo bối, lại thêm một nữ oa nhi, thật sự là rất hâm mộ." Tư Đồ Kính Phi cười nói.
" Ngươi hâm mộ, ngươi hâm mộ có ích lợi gì, có bản lĩnh cũng đi thành thân sẽ không còn hâm mộ như vậy nữa!" Tư Đồ Lạc cười nhận lấy đùa giỡn của Tư Đồ Kính Phi, tam đệ thật sự si tình, chỉ mới đơn phương mà đã đến mười sáu năm, người ta là người hay quỷ cũng không biết, một câu cũng chưa nói qua, bội phục y.
" Ngươi thôi đi a! Ta vẫn chưa muốn thành thân." Tư Đồ Kính Phi liếc Tư Đồ Lạc một cái.
" Đến đến đến, đem Linh nhi cho ta ôm một cái." Tư Đồ Lạc không để ý tới Tư Đồ Kính Phi xem thường, hướng Tử Lăng muốn ôm hài tử.
Cung nữ đem Linh nhi tiếp nhận đưa cho Tư Đồ Lạc, Tư Đồ Lạc thật cẩn thận ôm Linh nhi, đùa với nàng, ai biết rằng Linh nhi tuyệt không cấp cho Hoàng đế mặt mũi, oa oa khóc lớn lên, biến thành Tư Đồ lạc không biết làm sao, Tử Lăng lập tức đứng dậy tiếp nhận dỗ Linh nhi.
" Rất không nể mặt mũi ta." Tư Đồ Lạc bất đắc dĩ nói.
" Hoàng Thượng, nó còn nhỏ……" Tử Lăng vẻ mặt đau khổ, nghĩ rằng Linh nhi cũng thật là, vừa rồi còn tốt, như thế nào vừa đến tay Hoàng đế liền khóc lên.
" Không sao không sao, khả năng là nó không thích ta." Tư Đồ Lạc khoát tay, ngẫm lại nữ nhi của mình Tiên Nhi lúc nhỏ cũng không thích mình, mình động một cái liền khóc như vậy.
Linh nhi vẫn khóc, Tử Lăng dỗ như thế nào cũng không được, không còn biện pháp, đành phải đem Linh nhi giao cho Tuyết Thiên, Linh nhi vừa đến tay Tuyết Thiên sẽ không khóc không nháo, vui vẻ khanh khách cười không ngừng.
" Yêu a, thật đúng là thần, nhỏ như vậy mà cũng biết nhận thức a?" Tư Đồ Lạc đối với cảnh này rất ngạc nhiên, Tuyết Thiên ai thấy đều thích, ngay cả oa nhi cũng thích hắn.
Người khác thấy chuyện kỳ quái, Tuyết Thiên chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.
" Phụ hoàng!" chợt nghe một tiếng gọi thật xa. Còn chưa nhìn thấy người, thanh âm đã đến trước.
" Hỗn tiểu tử, còn muốn lão tử thỉnh hai lần!" Tư Đồ Lạc đối với Bối Minh chậm chạm trách cứ.
Mọi người nhìn thái tử chầm chậm đến gần, bộ dạng quả thật tuấn tú, thân thể thành thục, làn da trắng, ánh mắt sáng ngời, một đôi mày kiếm anh khí bức người, bước chân ổn trọng dáng người cao gầy.
" Nhị hoàng thúc!" Bối Minh nhìn người bên cạnh Tư Đồ Hách, ôm một oa nhi trong lòng nhìn mình, người này chính là Tuyết Thiên đi, bộ dạng thật sự rất đẹp, nhìn nhìn liền thất thần.
" Thất thần làm cái gì? Đây là Tam hoàng thúc, các ngươi lần đầu tiên gặp mặt." Tư Đồ Lạc thấy Bối Minh nhìn Tuyết Thiên chằm chằm phát ngốc.
" Tam hoàng thúc!" Bối Minh thu tầm mắt xoay người gọi một tiếng.
" Không sai a, rất tuấn tú." Tư Đồ Kính Phi cười nói, xem ra, mình cũng phải nhanh thành thân sinh một đàn oa nhi mà dưỡng.
" Lại đây ngồi." Tư Đồ Lạc gọi Bối Minh.
Bối Minh đem ghế chen chúc vào giữa Tư Đồ Lạc và Tuyết Thiên.
" Ngươi chính là Tư Đồ Tuyết Thiên?" Bối Minh xoay người đối mặt Tuyết Thiên hỏi, gần như vậy càng cảm thấy Tuyết Thiên trời sinh rất đẹp rất thanh tao. Da thịt vô cùng mịn màng, các nữ nhân ai thấy đều hâm mộ, đôi con ngươi giống như tinh quang trong suốt, mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt, cằm tròn trịa, tại sao một nam tử có thể xinh đẹp như thế. Đến gần còn có thể thấy trên người hắn có một loại khí nhàn nhạt, không phải mùi hương, hương vị này cho tới bây giờ chưa từng ngửi qua, cảm giác cả người thanh sảng, hơn nữa vì chuyện nhị hoàng thúc kể, Bối Minh càng cảm thấy Tuyết Thiên trước mắt không phải phàm nhân.
Tác giả :
Mộng Hóa Yên