Thiên Tung Xinh Đẹp
Chương 13: Chớ chọc đến ta!
Diệp Thiên Tung theo hướng giọng nói truyền đến nhìn lại.
Không khoa trương mà nói nhóm người trước mắt này thật đúng là khiến người ta hai mắt tỏa sáng, hoàn toàn là một tổ hợp tuấn nam mỹ nữ. Bốn người bước tới, hai nam hai nữ. Vừa mới mở miệng nói chuyện là một tiểu cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi. Tiểu cô nương mặt tựa hoa đào, đôi mắt hạnh, làn da trắng nõn, tuy không phải cực đẹp, nhưng cũng là một tiểu cô nương động lòng người. Mà tiểu cô nương đứng bên cạnh nàng ta còn muốn đẹp hơn chút, mặt mày như vẽ, rung động lòng người, cả người khí chất lộ vẻ yếu đuối khiến người trìu mến.
Nhưng chân chính hấp dẫn ánh mắt Diệp Thiên Tung là hai nam tử đứng phía sau hai tiểu cô nương này. Cũng không phải nói nàng giống như nữ tử bình thường, tuân theo đạo lý người khác phái hút nhau. Nhưng trên người bọn họ, Diệp Thiên Tung cảm thấy thực lực cấp bậc Kiếm Thánh, mà bọn họ bất quá cũng giống Tề Thiên Ngạo, vừa mới mười tám mười chín tuổi mà thôi. Tề Thiên Ngạo trong giới kiếm tu, đã có thể nói là tuyệt thế thiên tài! Mười tám mười chín tuổi đạt tới trình độ Kiếm Thánh cấp bốn, mà hai người này không ngờ cũng là hai Kiếm Thánh cấp một. Diệp Thiên Tung không khỏi hoài nghi, Kiếm Thánh từ khi nào thì trở thành rau cải trắng, đi đâu cũng có thể thấy!? Đương nhiên, Diệp Thiên Tung đã hoàn toàn quên mất trình độ biến thái của mình.
Bên cạnh đó, diện mạo hai nam tử này rất không tầm thường. Đứng phía sau tiểu cô nương có đôi mắt hạnh là nam tử có đôi mắt như hoa đào mỉm cười, khiến người ta có loại cảm giác tắm trong gió xuân, không có nửa phần lỗ mãng, bốn chữ ôn nhuận như ngoc đặt trên người hắn không thể tốt hơn. Mà nam tử bên cạnh hắn so ra thì hoàn toàn tương phản, ngũ quan của hắn ta từng cái một xem ra không có gì đặc sắc, nhưng tổ hợp lại cùng một chỗ đã hình thành một loại phong tình độc đáo thuộc về phái nam, gợi cảm mà anh tuấn. Còn có một điểm giống nhau đó là: bốn người này đều mặc quần áo đẹp đẽ, dung mạo bất phàm, vừa nhìn đã biết họ là đệ tử đại tông môn.
“Thiên Ngạo ca ca, huynh đến Thanh Vân thành hồi nào, sao không báo cho Thần Nhi một tiếng?" Tiểu cô nương mắt hạnh lại một lần nữa truy hỏi. Đồng thời, tiểu cô nương yếu đuối bên cạnh nàng ta cũng ôn nhu yếu ớt nhìn Tề Thiên Ngạo, trong mắt có tình ý khó che đậy được.
“Thiên Ngạo ca ca!" Nữ tử yếu đuối ôn nhu nói.
“Thì ra là Diệp Thần muội muội và Âu Dương muội muội." Tề Thiên Ngạo tỏ vẻ bắt chuyện cho có lệ, vội nhìn về phía hai nam tử kia, lần này, trong mắt Tề Thiên Ngạo cũng thật mang theo chút nhiệt tình. “Diêm, Nhai, đã lâu không gặp, thật không nghĩ tới sẽ gặp các ngươi ở đây."
“Đúng vậy, tên tiểu tử này thật là một dị thú mà! Ta tu luyện lâu như vậy vẫn nhìn không thấu được tu vi của ngươi, ngươi vẫn đang ở trên ta, xem ra ta chỉ có thể làm lão nhị vạn năm rồi!" Âu Dương Thiên Nhai cũng chính là nam tử khêu gợi kia cao giọng nói.
“Đúng vậy, chúng ta sao có thể so với thiên tài tông môn Tề Thiên Ngạo chứ." Bắc Thần Diêm tao nhã nói. Nhưng ngay khi nói những lời này thì hắn và Âu Dương Thiên Nhai đều phát hiện ra người anh em này của bọn họ, vốn dĩ bất kỳ nữ tử nào cũng không để vào mắt, thế nhưng từ khi chạm mặt bọn họ, ánh mắt vẫn đặt trên người tiểu cô nương bên cạnh. Việc này không khỏi khiến hai người bọn họ có chút hiếu kỳ.
Hai người lúc này mới thật sự nhìn lại. Đó là một tiểu cô nương cực kỳ thanh tú, làn da trắng như tuyết, tóc dài như nước, cả người như một đóa tuyết liên nở rộ trên đỉnh núi, lạnh lùng mà sáng ngời xuất trần. Trên người nàng ta có loại khí chất xinh đẹp mê hoặc lòng người, khiến người ta không thể dời đi tầm mắt. Không thể không nói, Diệp Thiên Tung đối với nam tử mà nói có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng đối với nữ tử thì có thể không. Diệp Thiên Tung rõ ràng cảm giác được địch ý của Diệp Thần cùng Âu Dương Tuyết đối với nàng. Chẳng qua là một người vẻ mặt khó chịu, một người thì sắc mặt không biến, như có như không. Nhưng Diệp Thiên Tung biết chó không sủa mới là chó cắn người.
“Thiên Ngạo, mấy người này là ai? Không giới thiệu một chút sao?"
“À, hai vị này là bạn của ta, Bạch Ngân và Phi Dạ. Về phần muội ấy, là biểu muội của ta, Tề Thiên Tung." Vỏ bọc này trước khi rời khỏi cốc mọi người đã nghĩ ra. Tề gia gia tộc khổng lồ, trừ con cháu trực hệ, họ hàng thì vô số kể, cho nên, biểu muội là thân phận tốt nhất sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Quả nhiên, bốn người kia nghe xong, Bắc Thần Diêm cười nói: “Ta vẫn cảm thấy Tiểu Tuyết nhà ta đã đẹp rồi, không ngờ biểu muội này của ngươi càng đẹp hơn chút. Còn có Bạch huynh cùng Dạ huynh đây thật sự là phong thái hơn người. Nhưng ta ở trên người hai vị không cảm giác được kiếm khí dao động, chẳng lẽ hai vị không tu kiếm sao?" Kỳ thật lời này của Bắc Thần Diêm không có nửa phần ý tứ khinh thường, thân là thiên tài gia tộc, hắn tự giác loại trừ ngay khả năng hai nam tử trước mắt thực lực không kém mình bao nhiêu.
“Ấy, lão Diêm, ngươi hỏi vấn đề này thực mất hứng, làm sao mà há mồm ngậm miệng đều là tu luyện thế hả, người ta cũng có thể là Võ Tu Giả chứ!" Âu Dương Thiên Nhai có chút khẳng khái nói.
Bạch Ngân và Phi Dạ không khỏi nhìn nhau cười, bọn họ biết hai người kia hiểu lầm, nhưng bọn họ cũng không ngại bị hiểu lầm. Sống cuộc sống dị thú đã ngàn năm rất nhàm chán, bọn họ thích nhất là thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của mọi người. Cho nên, vẻ mặt Bạch Ngân lập tức nghiêm nghị: “Thật sự chúng ta là Võ Tu Giả. Tới đây chính là muốn mua hai món binh khí."
Từ trước tới giờ, Âu Dương Tuyết cảm thấy nàng luôn luôn là tiêu điểm của mọi người. Nhưng hiện giờ, dường như ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Diệp Thiên Tung. Tề Thiên Ngạo và hai nam tử xuất chúng kia, thậm chí ca ca của nàng Âu Dương Thiên Nhai đều giống nhau. Nàng không khỏi buồn bực vô cùng. Diệp Thần cũng giống như thế.
“Thiên Ngạo ca ca, chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, huynh nhất định phải cùng bọn này tụ họp đó!" Diệp Thần có chút làm nũng nói. Ánh mắt mang chút khiêu khích nhìn về phía Diệp Thiên Tung.
“Nhưng ta muốn cùng với Thiên Tung. . . . . ." Tề Thiên Ngạo còn chưa nói xong đã bị Phi Dạ cắt ngang. “Ngươi hãy theo bọn họ đi dạo đi, chúng ta đi cùng Tiểu Diệp là được rồi." Nói xong, còn thân mật vỗ vỗ bả vai Tề Thiên Ngạo.
Nghe Phi Dạ nói thế, Tề Thiên Ngạo lập tức cảm giác được nguy cơ xuất hiện, mình đương nhiên không thể để cho ba người bọn họ ở chung một chỗ. Hắn lập tức nói: “Không được, chúng ta cùng nhau đi!"
Lời nói cực kỳ trẻ con này khiến cho bốn người trước mắt lập tức ngây ngốc, đây là Tề Thiên Ngạo chằng thèm ngó tới nữ tử mà bọn họ biết sao?! Nhất là Âu Dương Tuyết, nhìn vẻ ân cần của Tề Thiên Ngạo và hai nam tử xuất chúng kia, nàng che dấu không được ánh mắt không cam lòng cùng ghen tị. Tất cả những điều này đều bị Diệp Thiên Tung im lặng thu vào trong mắt.
“Thiên Ngạo ca ca, các người là quan hệ gì?" Diệp Thần nhanh mồm nhanh miệng nhịn không được hỏi.
Tề Thiên Ngạo chú ý tới, Bắc Thần Diêm cùng với Âu Dương Thiên Nhai cũng đang khẩn trương chờ đáp án, không khỏi kinh hãi. Hắn nhịn không được cười khổ trong lòng, xem ra sau này đối thủ của mình sẽ càng ngày càng nhiều.
Lúc này, không đợi Tề Thiên Ngạo trả lời, một giọng nói thanh khiết nhưng lạnh lùng vang lên: “Ta là biểu muội của huynh ấy, chính là biểu muội của huynh ấy."
“Ngươi thật sự là biểu muội của Thiên Ngạo ca ca sao, Tề gia lại còn có những kẻ võ tu vô dụng ư, thật là kỳ lạ?"
Âu Dương Tuyết nói xong lời này, lại ra vẻ như nói sai lời che miệng lại, nhu nhược nói: “Ôi, ngại quá, ta nói sai, không nên chạm đến vết thương của người khác. Thực xin lỗi!" Trước tát người một cái, sau lại nói xin lỗi, thật sự là thủ đoạn!
Mắt thấy Tề Thiên Ngạo, Bạch Ngân cùng với Phi Dạ đều đã nổi giận, Âu Dương Thiên Nhai vội vàng nói: “Ngại quá, Tiểu Tuyết nói chuyện không đúng mực, Tề muội đừng để trong lòng." Bản thân Âu Dương Thiên Nhai đối với Diệp Thiên Tung rất có cảm tình tốt, cho nên lời xin lỗi cũng rất chân thành, đáng tiếc, hắn gặp phải chính là khối sắt lạnh Diệp Thiên Tung!
Chỉ thấy Diệp Thiên Tung không biết dùng thân pháp gì, trong chớp mắt vòng đến bên người Âu Dương Tuyết, mọi người nhìn lại thì nàng đã trở về chỗ cũ rồi, như trước thanh khiết nhưng lạnh lùng nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người, ngươi nếu đem ghen tị chôn ở trong lòng, ta có thể không động tới ngươi, nhưng ngươi đã chọc đến ta, thì phải trả giá thật nhiều!"
Không khoa trương mà nói nhóm người trước mắt này thật đúng là khiến người ta hai mắt tỏa sáng, hoàn toàn là một tổ hợp tuấn nam mỹ nữ. Bốn người bước tới, hai nam hai nữ. Vừa mới mở miệng nói chuyện là một tiểu cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi. Tiểu cô nương mặt tựa hoa đào, đôi mắt hạnh, làn da trắng nõn, tuy không phải cực đẹp, nhưng cũng là một tiểu cô nương động lòng người. Mà tiểu cô nương đứng bên cạnh nàng ta còn muốn đẹp hơn chút, mặt mày như vẽ, rung động lòng người, cả người khí chất lộ vẻ yếu đuối khiến người trìu mến.
Nhưng chân chính hấp dẫn ánh mắt Diệp Thiên Tung là hai nam tử đứng phía sau hai tiểu cô nương này. Cũng không phải nói nàng giống như nữ tử bình thường, tuân theo đạo lý người khác phái hút nhau. Nhưng trên người bọn họ, Diệp Thiên Tung cảm thấy thực lực cấp bậc Kiếm Thánh, mà bọn họ bất quá cũng giống Tề Thiên Ngạo, vừa mới mười tám mười chín tuổi mà thôi. Tề Thiên Ngạo trong giới kiếm tu, đã có thể nói là tuyệt thế thiên tài! Mười tám mười chín tuổi đạt tới trình độ Kiếm Thánh cấp bốn, mà hai người này không ngờ cũng là hai Kiếm Thánh cấp một. Diệp Thiên Tung không khỏi hoài nghi, Kiếm Thánh từ khi nào thì trở thành rau cải trắng, đi đâu cũng có thể thấy!? Đương nhiên, Diệp Thiên Tung đã hoàn toàn quên mất trình độ biến thái của mình.
Bên cạnh đó, diện mạo hai nam tử này rất không tầm thường. Đứng phía sau tiểu cô nương có đôi mắt hạnh là nam tử có đôi mắt như hoa đào mỉm cười, khiến người ta có loại cảm giác tắm trong gió xuân, không có nửa phần lỗ mãng, bốn chữ ôn nhuận như ngoc đặt trên người hắn không thể tốt hơn. Mà nam tử bên cạnh hắn so ra thì hoàn toàn tương phản, ngũ quan của hắn ta từng cái một xem ra không có gì đặc sắc, nhưng tổ hợp lại cùng một chỗ đã hình thành một loại phong tình độc đáo thuộc về phái nam, gợi cảm mà anh tuấn. Còn có một điểm giống nhau đó là: bốn người này đều mặc quần áo đẹp đẽ, dung mạo bất phàm, vừa nhìn đã biết họ là đệ tử đại tông môn.
“Thiên Ngạo ca ca, huynh đến Thanh Vân thành hồi nào, sao không báo cho Thần Nhi một tiếng?" Tiểu cô nương mắt hạnh lại một lần nữa truy hỏi. Đồng thời, tiểu cô nương yếu đuối bên cạnh nàng ta cũng ôn nhu yếu ớt nhìn Tề Thiên Ngạo, trong mắt có tình ý khó che đậy được.
“Thiên Ngạo ca ca!" Nữ tử yếu đuối ôn nhu nói.
“Thì ra là Diệp Thần muội muội và Âu Dương muội muội." Tề Thiên Ngạo tỏ vẻ bắt chuyện cho có lệ, vội nhìn về phía hai nam tử kia, lần này, trong mắt Tề Thiên Ngạo cũng thật mang theo chút nhiệt tình. “Diêm, Nhai, đã lâu không gặp, thật không nghĩ tới sẽ gặp các ngươi ở đây."
“Đúng vậy, tên tiểu tử này thật là một dị thú mà! Ta tu luyện lâu như vậy vẫn nhìn không thấu được tu vi của ngươi, ngươi vẫn đang ở trên ta, xem ra ta chỉ có thể làm lão nhị vạn năm rồi!" Âu Dương Thiên Nhai cũng chính là nam tử khêu gợi kia cao giọng nói.
“Đúng vậy, chúng ta sao có thể so với thiên tài tông môn Tề Thiên Ngạo chứ." Bắc Thần Diêm tao nhã nói. Nhưng ngay khi nói những lời này thì hắn và Âu Dương Thiên Nhai đều phát hiện ra người anh em này của bọn họ, vốn dĩ bất kỳ nữ tử nào cũng không để vào mắt, thế nhưng từ khi chạm mặt bọn họ, ánh mắt vẫn đặt trên người tiểu cô nương bên cạnh. Việc này không khỏi khiến hai người bọn họ có chút hiếu kỳ.
Hai người lúc này mới thật sự nhìn lại. Đó là một tiểu cô nương cực kỳ thanh tú, làn da trắng như tuyết, tóc dài như nước, cả người như một đóa tuyết liên nở rộ trên đỉnh núi, lạnh lùng mà sáng ngời xuất trần. Trên người nàng ta có loại khí chất xinh đẹp mê hoặc lòng người, khiến người ta không thể dời đi tầm mắt. Không thể không nói, Diệp Thiên Tung đối với nam tử mà nói có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng đối với nữ tử thì có thể không. Diệp Thiên Tung rõ ràng cảm giác được địch ý của Diệp Thần cùng Âu Dương Tuyết đối với nàng. Chẳng qua là một người vẻ mặt khó chịu, một người thì sắc mặt không biến, như có như không. Nhưng Diệp Thiên Tung biết chó không sủa mới là chó cắn người.
“Thiên Ngạo, mấy người này là ai? Không giới thiệu một chút sao?"
“À, hai vị này là bạn của ta, Bạch Ngân và Phi Dạ. Về phần muội ấy, là biểu muội của ta, Tề Thiên Tung." Vỏ bọc này trước khi rời khỏi cốc mọi người đã nghĩ ra. Tề gia gia tộc khổng lồ, trừ con cháu trực hệ, họ hàng thì vô số kể, cho nên, biểu muội là thân phận tốt nhất sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Quả nhiên, bốn người kia nghe xong, Bắc Thần Diêm cười nói: “Ta vẫn cảm thấy Tiểu Tuyết nhà ta đã đẹp rồi, không ngờ biểu muội này của ngươi càng đẹp hơn chút. Còn có Bạch huynh cùng Dạ huynh đây thật sự là phong thái hơn người. Nhưng ta ở trên người hai vị không cảm giác được kiếm khí dao động, chẳng lẽ hai vị không tu kiếm sao?" Kỳ thật lời này của Bắc Thần Diêm không có nửa phần ý tứ khinh thường, thân là thiên tài gia tộc, hắn tự giác loại trừ ngay khả năng hai nam tử trước mắt thực lực không kém mình bao nhiêu.
“Ấy, lão Diêm, ngươi hỏi vấn đề này thực mất hứng, làm sao mà há mồm ngậm miệng đều là tu luyện thế hả, người ta cũng có thể là Võ Tu Giả chứ!" Âu Dương Thiên Nhai có chút khẳng khái nói.
Bạch Ngân và Phi Dạ không khỏi nhìn nhau cười, bọn họ biết hai người kia hiểu lầm, nhưng bọn họ cũng không ngại bị hiểu lầm. Sống cuộc sống dị thú đã ngàn năm rất nhàm chán, bọn họ thích nhất là thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của mọi người. Cho nên, vẻ mặt Bạch Ngân lập tức nghiêm nghị: “Thật sự chúng ta là Võ Tu Giả. Tới đây chính là muốn mua hai món binh khí."
Từ trước tới giờ, Âu Dương Tuyết cảm thấy nàng luôn luôn là tiêu điểm của mọi người. Nhưng hiện giờ, dường như ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Diệp Thiên Tung. Tề Thiên Ngạo và hai nam tử xuất chúng kia, thậm chí ca ca của nàng Âu Dương Thiên Nhai đều giống nhau. Nàng không khỏi buồn bực vô cùng. Diệp Thần cũng giống như thế.
“Thiên Ngạo ca ca, chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, huynh nhất định phải cùng bọn này tụ họp đó!" Diệp Thần có chút làm nũng nói. Ánh mắt mang chút khiêu khích nhìn về phía Diệp Thiên Tung.
“Nhưng ta muốn cùng với Thiên Tung. . . . . ." Tề Thiên Ngạo còn chưa nói xong đã bị Phi Dạ cắt ngang. “Ngươi hãy theo bọn họ đi dạo đi, chúng ta đi cùng Tiểu Diệp là được rồi." Nói xong, còn thân mật vỗ vỗ bả vai Tề Thiên Ngạo.
Nghe Phi Dạ nói thế, Tề Thiên Ngạo lập tức cảm giác được nguy cơ xuất hiện, mình đương nhiên không thể để cho ba người bọn họ ở chung một chỗ. Hắn lập tức nói: “Không được, chúng ta cùng nhau đi!"
Lời nói cực kỳ trẻ con này khiến cho bốn người trước mắt lập tức ngây ngốc, đây là Tề Thiên Ngạo chằng thèm ngó tới nữ tử mà bọn họ biết sao?! Nhất là Âu Dương Tuyết, nhìn vẻ ân cần của Tề Thiên Ngạo và hai nam tử xuất chúng kia, nàng che dấu không được ánh mắt không cam lòng cùng ghen tị. Tất cả những điều này đều bị Diệp Thiên Tung im lặng thu vào trong mắt.
“Thiên Ngạo ca ca, các người là quan hệ gì?" Diệp Thần nhanh mồm nhanh miệng nhịn không được hỏi.
Tề Thiên Ngạo chú ý tới, Bắc Thần Diêm cùng với Âu Dương Thiên Nhai cũng đang khẩn trương chờ đáp án, không khỏi kinh hãi. Hắn nhịn không được cười khổ trong lòng, xem ra sau này đối thủ của mình sẽ càng ngày càng nhiều.
Lúc này, không đợi Tề Thiên Ngạo trả lời, một giọng nói thanh khiết nhưng lạnh lùng vang lên: “Ta là biểu muội của huynh ấy, chính là biểu muội của huynh ấy."
“Ngươi thật sự là biểu muội của Thiên Ngạo ca ca sao, Tề gia lại còn có những kẻ võ tu vô dụng ư, thật là kỳ lạ?"
Âu Dương Tuyết nói xong lời này, lại ra vẻ như nói sai lời che miệng lại, nhu nhược nói: “Ôi, ngại quá, ta nói sai, không nên chạm đến vết thương của người khác. Thực xin lỗi!" Trước tát người một cái, sau lại nói xin lỗi, thật sự là thủ đoạn!
Mắt thấy Tề Thiên Ngạo, Bạch Ngân cùng với Phi Dạ đều đã nổi giận, Âu Dương Thiên Nhai vội vàng nói: “Ngại quá, Tiểu Tuyết nói chuyện không đúng mực, Tề muội đừng để trong lòng." Bản thân Âu Dương Thiên Nhai đối với Diệp Thiên Tung rất có cảm tình tốt, cho nên lời xin lỗi cũng rất chân thành, đáng tiếc, hắn gặp phải chính là khối sắt lạnh Diệp Thiên Tung!
Chỉ thấy Diệp Thiên Tung không biết dùng thân pháp gì, trong chớp mắt vòng đến bên người Âu Dương Tuyết, mọi người nhìn lại thì nàng đã trở về chỗ cũ rồi, như trước thanh khiết nhưng lạnh lùng nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người, ngươi nếu đem ghen tị chôn ở trong lòng, ta có thể không động tới ngươi, nhưng ngươi đã chọc đến ta, thì phải trả giá thật nhiều!"
Tác giả :
Lý Tẫn Hoan