Thiên Tứ Kỳ Duyên
Chương 19
CHƯƠNG 19
Tương Hiểu Vũ một bên ngâm ca dao, một bên tưới hoa, trong lòng lại nghĩ, không biết đêm nay Hoàng Thượng có đến đây không? Hắn mấy ngày nay đều không tới. Chẳng biết tại sao, gần đây Hoàng Thượng ít đến đây, trong lòng có một tư vị không nói nên lời, là tư vị gì nhỉ? Bản thân y cũng không quá rõ. Đêm gặp Hoàng Thượng sẽ đặc biệt cao hứng, đêm không gặp được sẽ thấy mất mác. . . . . .
Quên đi, không cần suy nghĩ quá nhiều, Hoàng Thượng là chủ tử, mình là nô tài, giữa hai thân phận này là khoảng các giữa trời và đất, có thể là tư vị gì được chứ?
Tương Hiểu Vũ tưới hoa xong không như bình thương sang chỗ rẽ xem có Hoàng Thượng hay không, vì y biết hy vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, nếu Hoàng Thượng thật sự ở nơi đó, hắn nghe tiếng y tưới hoa nhất định sẽ gọi y lại, y cần gì phải chờ mong thế này?
Tuy rằng Tương Hiểu Vũ quản được lòng mình, lại quản không được tứ chi, hai chân y tự có suy nghĩ mà đi về trước, trong đầu đột nhiên xuất hiện thanh âm —— có thể Hoàng Thượng ở đây suy nghĩ cái gì đó, âm nên không nghe được tiếng tưới hoa, dù sao đây không phải là lần đầu tiên, chẳng phải sao? Thử xem thì có sao đâu!
Nghĩ như vậy, làm Tương Hiểu Vũ cải biến chủ ý vốn có của mình, nhưng chủ ý này cũng làm thay đổi cả cuộc đời sau này của y.
Tuy rằng nơi đó rất tối, nhưng dựa vào ánh trăng cùng sự quen thuộc của mình với hoàng thượng, Tương Hiểu Vũ vừa nhìn liền biết người ngồi đó chính là Hoàng Thượng thường nói chuyện phiếm với mình.
Nhưng, Hoàng Thượng hình như có chuyện gì đó ? Mạc Dương Thần không nhúc mà nằm tựa vào bàn, một tay ôm một vò lớn.
Tương Hiểu Vũ bước nhanh đến bên cạnh Mạc Dương Thần, mùi rượu ngọt ngào nồng đậm toát ra từ người hắn. Xem ra Hoàng Thượng uống rượu, nhưng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Hoàng Thượng uống nhiều rượu như vậy chứ? Tương Hiểu Vũ trong lòng tự nhủ.
“Hoàng Thượng, người tỉnh tỉnh a! Hoàng Thượng, nơi này gió lớn, long thể làm trọng a! Hoàng Thượng. . . . . ." Tương Hiểu Vũ bất chấp chuyện mình không hành lễ với Hoàng thượng, thật cẩn thận kề vào tai Mạc Dương Thần nhỏ giọng nói.
Không biết nói bao lâu, Mạc Dương Thần say như chết rốt cục động đậy, “Ân. . . . . . Ai to gan như vậy. . . . . . ồn ào . . . . . . làm phiền trẫm nghỉ ngơi. . . . . ." Mạc Dương Thần chậm rãi ngẩng đầu, ý thức mơ hồ nhìn thấy Tương Hiểu Vũ, giơ tay lên dùng ngón trỏ chỉ vào y nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . . Tiểu. . . . . . Tiểu Ngư Nhi. . . . . ." Nhận ra Tương Hiểu Vũ, hắn tự giễu nói: “Sao hả. . . . . . Ngay cả. . . . . . Ngươi cũng. . . . . . Cũng. . . . . . Cho rằng trẫm. . . . . . không làm được sao?"
“Không làm được? Hoàng Thượng không làm được cái gì?" Nghe Mạc Dương Thần nói, Tương Hiểu Vũ không hiểu ra sao, căn bản không biết hắn đang nói cái gì, Hoàng Thượng nói không làm được cái gì? Hoàng Thượng là Thịnh Đại hoàng triều nhất quốc chi quân, có gì mà người làm không được chứ?
“A. . . . . . đang giả ngu sao. . . . . ." Mạc Dương Thần buông vò rượu trong tay ra, hai tay bắt lấy y phục trên vai Tương Hiểu Vũ, kéo y lại gần mình, “Trẫm biết, hiện tại bất luận là đại thần trong triều hay là mọi người trong cung đều nói trẫm không làm được, sủng hạnh nhiều phi tử như vậy mà không một ai có thể mang thai. . . . . ."
Miệng Mạc Dương Thần phát ra mùi rượu nồng nặc, làm Tương Hiểu Vũ không chịu nổi tửu lực suýt nữa say ngã. Vì đối phương là Hoàng Thượng, cho nên Tương Hiểu Vũ không dám đẩy hắn ra, chỉ dám nhẹ nhàng giãy giụa nói: “Hoàng Thượng, người uống rượu , thỉnh để nô tài đưa người về phòng, Hoàng Thượng!"
“Trẫm không say. . . . . ." Nói xong, Mạc Dương Thần đột nhiên đẩy Tương Hiểu Vũ ngã xuống đất, bàn tay kéo y phục chuyển thành kiềm chế hai vai y, “Hiện tại trẫm sẽ chứng minh cho các ngươi. . . . . . Cho các ngươi biết trẫm không phải không làm được. . . . . ." Hắn vừa nói, vừa xé rách y phục của Tương Hiểu Vũ.
Nếu nói ngay từ đầu Tương Hiểu Vũ không biết Mạc Dương Thần muốn làm gì, vì vậy mà không dám giãy giụa; nhưng hiện tại quần áo sắp bị xé hết, tên ngốc cũng biết Hoàng Thượng muốn làm gì, huống chi là Tương Hiểu Vũ y? !
“Hoàng Thượng, người muốn làm cái gì? Nô tài là Tiểu Ngư Nhi a, Hoàng Thượng!" Tương Hiểu Vũ vặn vẹo thân thể, hai tay lớn mật đẩy Mạc Dương Thần ra. Trước đừng nói Mạc Dương Thần mang võ công trong người, chỉ nói đến dáng người hoàn toàn tương phản của họ cũng có thể nhìn ra Tương Hiểu Vũ giãy giụa đối Mạc Dương Thần mà nói chẳng khác gì là đang gãi ngứa, tuy rằng hắn không cao hơn y bao nhiêu, nhưng Tương Hiểu Vũ dáng người gầy yếu rất rõ ràng chẳng đáng là gì với Mạc Dương Thần dáng người rắn chắc.
Ồn quá! Mạc Dương Thần chau mày, hắn nhìn một vòng, cầm lấy một khối bố xé từ y phục Tương Hiểu Vũ ra nhét vào miệng y.
“Ngô. . . . . ." Tương Hiểu Vũ trừng to mắt, không thể tin được mà nhìn Mạc Dương Thần , “Ngô. . . . . . Ngô ngô. . . . . . Ngô. . . . . ." Hoàng Thượng, đây là cường bạo a! Hoàng Thượng!
Hết đệ thập cửu chương
Tương Hiểu Vũ một bên ngâm ca dao, một bên tưới hoa, trong lòng lại nghĩ, không biết đêm nay Hoàng Thượng có đến đây không? Hắn mấy ngày nay đều không tới. Chẳng biết tại sao, gần đây Hoàng Thượng ít đến đây, trong lòng có một tư vị không nói nên lời, là tư vị gì nhỉ? Bản thân y cũng không quá rõ. Đêm gặp Hoàng Thượng sẽ đặc biệt cao hứng, đêm không gặp được sẽ thấy mất mác. . . . . .
Quên đi, không cần suy nghĩ quá nhiều, Hoàng Thượng là chủ tử, mình là nô tài, giữa hai thân phận này là khoảng các giữa trời và đất, có thể là tư vị gì được chứ?
Tương Hiểu Vũ tưới hoa xong không như bình thương sang chỗ rẽ xem có Hoàng Thượng hay không, vì y biết hy vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, nếu Hoàng Thượng thật sự ở nơi đó, hắn nghe tiếng y tưới hoa nhất định sẽ gọi y lại, y cần gì phải chờ mong thế này?
Tuy rằng Tương Hiểu Vũ quản được lòng mình, lại quản không được tứ chi, hai chân y tự có suy nghĩ mà đi về trước, trong đầu đột nhiên xuất hiện thanh âm —— có thể Hoàng Thượng ở đây suy nghĩ cái gì đó, âm nên không nghe được tiếng tưới hoa, dù sao đây không phải là lần đầu tiên, chẳng phải sao? Thử xem thì có sao đâu!
Nghĩ như vậy, làm Tương Hiểu Vũ cải biến chủ ý vốn có của mình, nhưng chủ ý này cũng làm thay đổi cả cuộc đời sau này của y.
Tuy rằng nơi đó rất tối, nhưng dựa vào ánh trăng cùng sự quen thuộc của mình với hoàng thượng, Tương Hiểu Vũ vừa nhìn liền biết người ngồi đó chính là Hoàng Thượng thường nói chuyện phiếm với mình.
Nhưng, Hoàng Thượng hình như có chuyện gì đó ? Mạc Dương Thần không nhúc mà nằm tựa vào bàn, một tay ôm một vò lớn.
Tương Hiểu Vũ bước nhanh đến bên cạnh Mạc Dương Thần, mùi rượu ngọt ngào nồng đậm toát ra từ người hắn. Xem ra Hoàng Thượng uống rượu, nhưng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Hoàng Thượng uống nhiều rượu như vậy chứ? Tương Hiểu Vũ trong lòng tự nhủ.
“Hoàng Thượng, người tỉnh tỉnh a! Hoàng Thượng, nơi này gió lớn, long thể làm trọng a! Hoàng Thượng. . . . . ." Tương Hiểu Vũ bất chấp chuyện mình không hành lễ với Hoàng thượng, thật cẩn thận kề vào tai Mạc Dương Thần nhỏ giọng nói.
Không biết nói bao lâu, Mạc Dương Thần say như chết rốt cục động đậy, “Ân. . . . . . Ai to gan như vậy. . . . . . ồn ào . . . . . . làm phiền trẫm nghỉ ngơi. . . . . ." Mạc Dương Thần chậm rãi ngẩng đầu, ý thức mơ hồ nhìn thấy Tương Hiểu Vũ, giơ tay lên dùng ngón trỏ chỉ vào y nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . . Tiểu. . . . . . Tiểu Ngư Nhi. . . . . ." Nhận ra Tương Hiểu Vũ, hắn tự giễu nói: “Sao hả. . . . . . Ngay cả. . . . . . Ngươi cũng. . . . . . Cũng. . . . . . Cho rằng trẫm. . . . . . không làm được sao?"
“Không làm được? Hoàng Thượng không làm được cái gì?" Nghe Mạc Dương Thần nói, Tương Hiểu Vũ không hiểu ra sao, căn bản không biết hắn đang nói cái gì, Hoàng Thượng nói không làm được cái gì? Hoàng Thượng là Thịnh Đại hoàng triều nhất quốc chi quân, có gì mà người làm không được chứ?
“A. . . . . . đang giả ngu sao. . . . . ." Mạc Dương Thần buông vò rượu trong tay ra, hai tay bắt lấy y phục trên vai Tương Hiểu Vũ, kéo y lại gần mình, “Trẫm biết, hiện tại bất luận là đại thần trong triều hay là mọi người trong cung đều nói trẫm không làm được, sủng hạnh nhiều phi tử như vậy mà không một ai có thể mang thai. . . . . ."
Miệng Mạc Dương Thần phát ra mùi rượu nồng nặc, làm Tương Hiểu Vũ không chịu nổi tửu lực suýt nữa say ngã. Vì đối phương là Hoàng Thượng, cho nên Tương Hiểu Vũ không dám đẩy hắn ra, chỉ dám nhẹ nhàng giãy giụa nói: “Hoàng Thượng, người uống rượu , thỉnh để nô tài đưa người về phòng, Hoàng Thượng!"
“Trẫm không say. . . . . ." Nói xong, Mạc Dương Thần đột nhiên đẩy Tương Hiểu Vũ ngã xuống đất, bàn tay kéo y phục chuyển thành kiềm chế hai vai y, “Hiện tại trẫm sẽ chứng minh cho các ngươi. . . . . . Cho các ngươi biết trẫm không phải không làm được. . . . . ." Hắn vừa nói, vừa xé rách y phục của Tương Hiểu Vũ.
Nếu nói ngay từ đầu Tương Hiểu Vũ không biết Mạc Dương Thần muốn làm gì, vì vậy mà không dám giãy giụa; nhưng hiện tại quần áo sắp bị xé hết, tên ngốc cũng biết Hoàng Thượng muốn làm gì, huống chi là Tương Hiểu Vũ y? !
“Hoàng Thượng, người muốn làm cái gì? Nô tài là Tiểu Ngư Nhi a, Hoàng Thượng!" Tương Hiểu Vũ vặn vẹo thân thể, hai tay lớn mật đẩy Mạc Dương Thần ra. Trước đừng nói Mạc Dương Thần mang võ công trong người, chỉ nói đến dáng người hoàn toàn tương phản của họ cũng có thể nhìn ra Tương Hiểu Vũ giãy giụa đối Mạc Dương Thần mà nói chẳng khác gì là đang gãi ngứa, tuy rằng hắn không cao hơn y bao nhiêu, nhưng Tương Hiểu Vũ dáng người gầy yếu rất rõ ràng chẳng đáng là gì với Mạc Dương Thần dáng người rắn chắc.
Ồn quá! Mạc Dương Thần chau mày, hắn nhìn một vòng, cầm lấy một khối bố xé từ y phục Tương Hiểu Vũ ra nhét vào miệng y.
“Ngô. . . . . ." Tương Hiểu Vũ trừng to mắt, không thể tin được mà nhìn Mạc Dương Thần , “Ngô. . . . . . Ngô ngô. . . . . . Ngô. . . . . ." Hoàng Thượng, đây là cường bạo a! Hoàng Thượng!
Hết đệ thập cửu chương
Tác giả :
Tự băng Tự Thủy