Thiên Tử Đích Sủng Thần
Chương 8
Sau giờ ngọ, Phạm Văn Diệp mới ở trong thân thể ấm áp của Độc Cô Diễm tỉnh lại, này là lần đầu tiên hắn nằm ngủ trên cánh tay này! Trộm giương mắt nhìn Độc Cô Diễm vẫn còn ngủ thực sâu, phát hiện cái miệng của hắn bất giác hiện lên một mạt ý cười, không biết giấc mộng nào lại có thể khiến hắn vui vẻ như vậy?
Tiếng hít thở trong ngực theo quy luật mà thong thả hơi hơi phập phồng, Phạm Văn Diệp tò mò tựa vào trước ngực hắn, nghe từng nhịp tim đập trầm ổn, này đại biểu hắn vẫn còn bị vây hãm trong giấc ngủ. Mà cánh tay vòng quanh eo hắn vẫn thực chắc chắn, Độc Cô Diễm ngay cả ở khi ngủ cũng không quên thể hiện tất cả quyền lợi của mình, điều này làm cho Phạm Văn Diệp không nhịn được cười ngọt ngào, cảm nhận được vô hạn lo lắng cùng an toàn.
Hắn đầu ngón tay lặng lẽ vuốt theo đường nét khuôn mặt Độc Cô Diễm lực đạo thực nhẹ không để đánh thức hắn, vầng trán cao rộng, sống mũi thẳng, bờ môi hoàn mỹ cùng khuôn mặt góc cạnh, khiến cho nhiều người tâm thần điển đảo, không chỉ là tuấn mỹ mà thôi, mà khi đôi mắt kia mở ra, bên trong còn ẩn dấu tinh quang bức người, đó là phong phạm khí phách đế vương của một nước.
Thực nghĩ không ra Độc Cô Diễm có rất nhiều tần phi mĩ mạo thiên tiên, cần gì phải xem trọng một nam nhân không có tư sắc, không có mị lực như mình, nhưng vừa nhìn thấy biểu hiện phá lệ này, lại thật sự có thể cảm nhận được tình yêu tràn ngập của hắn. Mà chính mình sao lại đi thích hắn đâu?
Tình yêu rất nhiều thời điểm không thể giảng đạo lý, nhưng chỉ cần nguyện ý mở rộng tâm tình chấp nhận hết thảy tốt đẹp cùng phá hư của đối phương, hoàn mỹ cùng khiếm khuyết, cho dù là đồng tính, cũng không có vấn đề gì cả.
Chỉ là Phạm Văn Diệp vẫn thực để ý ánh mắt người đời, cho nên, lần sau Độc Cô Diễm còn dám can đảm ở trước mặt mọi người làm ra động tác không an phận, hoặc nói ra mấy lời kẻ khác vừa nghe đã xấu hổ, liền không dễ dàng tha cho hắn!
Quên đi, Phạm Văn Diệp nhẹ gỡ tay Độc Cô Diễm ra, phải mất một phen khí lực lớn mới tránh thoát được ôm ấp của hắn.
Vừa động thân, một cỗ đau đớn liền không chút khách khí từ bên hông chạy thẳng lên não, làm cho hắn đau tới da đầu run lên, đây là kết quả sau một hồi hoan yêu kịch liệt hôm qua để lại. Không thể tưởng được cư nhiên vì tham hoan nhất thời, mà phải trả giá thảm thống như vậy, Phạm Văn Diệp không khỏi tự trách chính mình dung túng, lần sau cần phải tỉnh táo kiềm chế, miễn cho chính mình phải chịu đau đớn như vậy mất vài ngày. (có mà kiềm chế = niềm tin em ạ)
" Tiểu Văn?" Vi Hạo Vĩ vừa thấy thấy thân ảnh quen thuộc đi về phía hắn, lập tức đứng lên chạy lại, đáng tiếc chắn ở trước hai người chính là song sắt buồng giam, nếu không hắn nhất định tặng cho Phạm Văn Diệp một nụ hôn cháy bỏng.
" Hạo Vĩ, ngươi hoàn hảo sao?" Phạm Văn Diệp sau khi chuyên chú nhìn Vi Hạo Vĩ thật lâu, mới thở ra một hơi," Xem ra là không có việc gì."
" Đương nhiên!" Vi Hạo Vĩ khinh thường cười nói,"Cái kêu Tiểu Đức Tử lùn tịt kia, còn dám đối với ta nhếch miệng trừng mắt, nhưng chuyện gì cũng không dám làm." Hắn mỗi ngày đều cùng Tiểu Đức Tử đấu miệng, thật cũng không nhàm chán, nhưng mà phản ứng của Tiểu Đức Tử thật sự là rất đần độn, có khi chơi nhiều cũng thật sự nhàm chán.
" Ngươi thì sao?" Hắn nhìn thấy Phạm Văn Diệp hỏi.
" Ách……" Phạm Văn Diệp không biết nên nói cho Vi Hạo Vĩ chuyện về hắn cùng Độc Cô Diễm như thế nào, chỉ xấu hổ cúi đầu không nói, trong mắt không tự giác toát ra mị thái.
" Ngươi thích hắn?" Thấy vẻ mặt của Phạm Văn Diệp, Vi Hạo Vĩ liền minh bạch.
Loại biểu tình này hắn nhìn thấy nhiều lắm, mỗi lần hắn bày tỏ với nữ sinh mình thích xong, đối phương khi nói đã có người mình thích, biểu tình kia cùng Phạm Văn Diệp giống nhau như đúc. Ông trời a! Hắn Vi Hạo Vĩ chẳng lẽ đời này nhất định không thể tìm thấy người cùng hắn lưỡng tình tương duyệt sao? Vì cái gì vẫn luôn thất tình? Hắn không cam lòng a! Đến tột cùng là vì cái gì, khiến cho hắn một đường từ thế kỉ hai mươi mốt bay đến cổ đại?
" Có lẽ vậy……" Phạm Văn Diệp ngập ngừng nói, tràn đầy tâm tình xấu hổ ngượng ngùng." Đúng rồi, Hạo Vĩ." Hắn vội giấu đi vẻ mặt bối rối, ngẩng đầu nhìn Vi Hạo Vĩ nói:" Ta không gọi Phạm Văn, tên thật của ta là Phạm Văn Diệp."
" Di?" Ngây ngốc nhìn Phạm Văn Diệp, Vi Hạo Vĩ đột nhiên cảm thấy càng thêm bi thương, hắn thế nhưng lại sau khi thất tình mới biết được người mình thích không gọi Phạm Văn, mà kêu Phạm Văn Diệp!
Nhìn đến thần sắc bi ai của hắn, Phạm Văn Diệp càng cảm thấy áy náy, là mình hại hắn bị nhốt tại nơi này, hiện tại lại nói cho hắn biết chính mình đã nói dối, cũng khó trách hắn thương tâm như thế.
" Ta là có nỗi khổ." Hắn vội vàng giải thích, đem toàn bộ mọi chuyện nói cho Vi Hạo Vĩ, hy vọng hắn có thể tha thứ dấu diếm nhất thời này.
" Nguyên lai là như thế……" Vi Hạo Vĩ lẩm bẩm, hắn cũng không biết Phạm Văn Diệp lại mang chức quan thượng thư cao như thế, bất quá theo cách nói năng hòa khí của hắn, cũng không thể sai.
" Thật có lỗi, nhưng ta vẫn luôn đem ngươi trở thành đệ đệ mà đối đãi, cũng không có……"
Phạm Văn Diệp nói năng thực uyển chuyển, cố gắng không để Vi Hạo Vĩ xúc động. Hắn mỗi lần khi bày tỏ bị cự tuyệt đều nghe được lời nói giống nhau! Vì cái gì? Hắn bộ dạng thấp bé một chút cũng là do hắn sai sao?
" Tiểu Văn, ta hỏi ngươi……" Vi Hạo Vĩ có chút ai oán nhìn về phía Phạm Văn Diệp, chu miệng bất mãn hỏi han:" Ta…… Thực không có mị lực sao?"
Sau khi hỏi xong, hắn nhắm chặt mắt, chờ đợi đáp án tàn khốc, hắn không muốn nghe, nhưng nhất định phải biết, chính mình rốt cuộc tại sao lại kém hơn tên gia hỏa kia!
Không dự đoán được Vi Hạo Vĩ lại hỏi hắn vấn đề như vậy, Phạm Văn Diệp cả người ngây ngốc, lại nhìn thấy hắn nhắm chặt mắt, vẻ mặt bi thương thực đáng yêu, nhịn không được mở miệng cười.
Nếu nói là Vi Hạo Vĩ bộ dạng không dễ nhìn, kia thật sự là sai lầm lớn, hắn bộ dạng thực đẹp mắt, toàn thân cao thấp tràn ngập tinh khí linh động, cặp mắt to kia khi chuyển động qua lại, sẽ làm cho người khác có cảm giác bị hấp dẫn. Hơn nữa lúc hắn cười rộ lên, hai lúm đồng tiền thật sâu hiện lên ở hai bên má, nói có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu.
Nghiêm khắc mà nói, vẻ đẹp của hắn có chút thanh tú, so với nữ nhân còn khiến kẻ khác động tâm hơn, này đại khái chính là nguyên nhân vì cái gì hắn không thể thành công đi, bởi vì không có một nữ nhân nào thích ở cạnh một nam nhân còn xinh đẹp hơn chính mình vạn phần.
Phạm Văn Diệp mỉm cười, đem mặt lại gần, ở bên má Vi Hạo Vĩ nhẹ nhàng hôn một chút, thấy hắn giật mình mở to mắt, ôn nhu nói:" Ngươi rất có mị lực, chính là cho đến nay vẫn chưa gặp được một người ngươi thực sự thích, mà hắn cũng thực yêu con người của ngươi thôi, ngươi mới mười sáu tuổi, tương lai có rất nhiều cơ hội có thể đi tìm kiếm."
Vỗ về khuôn mặt còn lưu lại độ ấm, Vi Hạo Vĩ có thể cảm giác hôn này có bao nhiêu yêu thương cùng ôn nhu khiến kẻ khác cảm động, hắn đột nhiên bi ai gào lên một tiếng, làm cho Phạm Văn Diệp bị dọa chấn kinh.
" A– ta không cam lòng, vì cái gì phải chắp tay đem Tiểu Văn tốt như vậy dâng cho người ta a! Thật sự là tức chết ta, tên hoàng đế kia cư nhiên liền như vậy đem ngươi cướp đi, còn làm ra thủ đoạn ti bỉ giả thua có được ngươi, làm cho ta nghĩ phải lợi dụng cơ hội đánh thắng này mang ngươi đi đều không được, đáng giận! Ta thật sự là đầu heo, cư nhiên không biết còn có loại thủ đoạn này–"
Vi Hạo Vĩ tức giận ở trong lao nói tới nói lui, không ngừng mắng chính mình, bởi vì hắn không muốn Phạm Văn Diệp phải lo lắng, cho dù đánh thắng Độc Cô Diễm cũng không có ý nghĩa, hắn sao có thể bắt Phạm Văn Diệp không thích chính mình giữ ở lại bên người?
Nghĩ đến thắng lợi cũng chẳng làm nên chuyện gì, chỉ khiến hắn ngu ngốc hơn mà thôi, hắn không khỏi mắng:" Tên kia thật sự là gian trá, giảo hoạt, vô sỉ, hạ lưu, ti bỉ……" Vi Hạo Vĩ dùng tất cả từ ngữ có thể nghĩ đến mang ra mắng Độc Cô Diễm.
" Hạo Vĩ!" Phạm Văn Diệp nhìn thấy Vi Hạo Vĩ tức giận đùng đùng không ngừng ngẩng lên trời mắng to, vừa muốn lên tiếng ngăn cản, một đạo thanh âm cười lạnh ở ngay phía sau hắn vang lên.
" Thật đúng là đa tạ khích lệ của ngươi, bổn đản (trứng ngốc)." Độc Cô Diễm lạnh lùng nhìn Vi Hạo Vĩ.
Vi Hạo Vĩ còn đang tức giận thấy hắn càng thêm không kiêng kị mở mồm nghênh đón:" Ngươi này tiểu nhân, dám giả vờ thua trận, dùng loại thủ đoạn này lừa gạt Tiểu Văn thương hại, ngươi thật là tà ác!"
Lừa gạt hắn thương hại? Hắn sớm đã cùng Phạm Văn Diệp chứng minh lưỡng tình tương duyệt, hắn người nầy lại dám can đảm nói ra lời này!
Độc Cô Diễm cau mày, phản bác nói:" Có phải thương hại hay không không cần người ngoài như ngươi lo lắng, tối hôm qua hắn theo ta một hồi kích tình, chúng ta tự mình hiêỉ lấy liền hảo, cũng không cần dùng nhiều lời, có phải hay không a, Tiểu Diệp?" Hắn vươn tay ra ôm lấy Phạm Văn Diệp, ở trên môi hắn hạ xuống một nụ hôn," Ai dạy ngươi đi lung tung chạm vào mấy đồ vật bẩn thỉu này nọ? Thật sự là không ngoan!"
Độc Cô Diễm trong lời nói nồng đậm đố ý, là do vừa nãy nhìn thấy một màn Phạm Văn Diệp hôn Vi Hạo Vĩ.
Từ lúc Phạm Văn Diệp rời khỏi ôm ấp của mình, hắn liền muốn tỉnh, nhưng là trong lòng tò mò muốn biết hắn đi đâu, vì thế nên trầm mặc không lên tiếng theo dõi.
Khi hắn nghe được Phạm Văn Diệp thừa nhận hắn thích chính mình tất nhiên sẽ cao hứng, nhưng khi thấy hắn hôn Vi Hạo Vĩ, tuy biết rõ hôn kia của Phạm Văn Diệp phần lớn là thương tiếc cùng áy náy, nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn chưa từng đối chính mình chủ động qua, lại đối với người trước mặt nầy chủ động hiến hôn, liền làm hắn ghen tị tới phát cuồng.
" Ngươi như thế nào……" Tức giận vì Độc Cô Diễm lại ở trước mặt người bên ngoài làm ra hành động thân mật với mình, Phạm Văn Diệp quả thực muốn đá cho hắn một cước, chính là ở trước mặt Vi Hạo Vĩ, hắn lại ngượng ngùng phát tác, chỉ có thể trừng mắt liếc Độc Cô Diễm một cái.
" Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ." Chú ý một chút phong phạm vua của một nước! Hắn dùng ánh mắt như thế nói cho Độc Cô Diễm.
Bị so sánh với đồ vật giơ bẩn này nọ cùng sỉ nhục là bổn đản làm cho Vi Hạo Vĩ bắt lấy song sắt tức giận đến rống to:" Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế liền không coi ai ra gì! Ta ngay cả tổng thống đều dám mắng!"
" Tổng thống?" Đó là cái gì vậy? Độc cCô Diễm nghi hoặc nheo mắt lại, người nầy là thật không sợ hãi hay là muốn trở thành anh hùng? Dám mắng hắn như thế?" Ngươi không sợ trẫm chém ngươi?" Độc Cô Diễm mặt lạnh, nhất thời khôi phục khí diễm cuồng bá, làm cho người ta không rét mà run.
Vi Hạo Vĩ không khỏi cấm khẩu, đối với khí thế của hắn cảm thấy một trận rùng mình.
" Đừng như vậy, hắn không hiểu quy củ nơi này!" Phạm Văn Diệp vội vàng ngăn Độc Cô Diễm, thay Vi Hạo Vĩ cầu tình.
" Có ý tứ gì?" Độc Cô Diễm khó hiểu hỏi, trên đời này có ai không biết, người dám bất kính với Hoàng Thượng, liền chỉ có một con đường chết.
" Ta về sau sẽ từ từ cùng ngươi nói." Phạm Văn Diệp tính toán trước bỏ qua đề tài này," Thả hắn đi, được không?"
" Thả hắn?" Thả cái gia hỏa miệng không kiêng nể gì, đối hắn bất kính, còn đối với Phạm Văn Diệp tâm tính không an phận?
" Tiểu Văn, ngươi đừng cầu hắn!" Vi Hạo Vĩ thật cũng có chút cốt khí, từ chối cầu tình của Phạm Văn Diệp, nhưng ở bên trong, hận quật cường của chính mình muốn chết.
" Hạo Vĩ!" Phạm Văn Diệp vừa bất đắc dĩ lại tức giận liếc mắt nhìn Vi Hạo Vĩ một cái," Ngươi có biết tính nghiêm trọng của chuyện này lớn như thế nào không? Lại còn nói ra mấy lời này!"
Vi Hạo Vĩ là tự tôn cao hơn đầu đi, hắn bình thường hi hi ha ha, nhưng miệng mồm thực nhanh, loại sự tình này liên quan đến vấn đề mặt mũi, người khác hắn không biết, nhưng hắn mới không cần cầu xin tình địch tha thứ, này sẽ tổn hại tôn nghiêm nam tính của hắn.
" Nga?" Nhẹ giọng cười, Độc Cô Diễm cũng âm thầm bội phục dũng khí của thiếu niên này." Nếu không sợ chết như vậy, kia không bằng tuân theo, hôm nay liền mang đi chém đầu."
" Diễm!" Đối với ý cười như có như không trong lời nói của Độc Cô Diễm, Phạm Văn Diệp cũng hoảng," ngươi làm ơn đi!" Hắn ai cầu lôi kéo ống tay áo Độc Cô Diễm," Hắn là thật không hiểu tính nghiêm trọng này a!"
Kỳ thật Độc Cô Diễm cũng chú ý tới sắc mặt Vi Hạo Vĩ đã muốn biến thành trắng bệch, chính là cố gắng cắn răng ra vẻ không sợ hãi mà thôi. Hắn tiến lên phía trước nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vi Hạo Vĩ, thấy hắn lại có bộ dạng linh tú động lòng người, cùng loại hình mỹ nhân như Phạm Văn Diệp hoàn toàn bất đồng.
" Bổn đản, lần này liền tha cho ngươi một mạng, đợi sau khi trẫm rời khỏi hành cung, ngươi liền tự do, miễn cho ngươi nửa đêm đến tìm Tiểu Diệp." Độc Cô Diễm tự nhiên biết khả năng này là cực thấp, nhưng Phạm Văn Diệp vừa nãy cũng bởi vì đồng tình mà đưa lên môi hôn, nếu ngày nào đó thừa dịp khi hắn không chú ý, ngay cả thân mình đều đưa lên thì biết phải làm sao bây giờ? Đương nhiên cẩn thận một chút vẫn hơn.
" Hừ!" Vi Hạo Vĩ hừ lạnh một tiếng," Như vậy là sợ tính uy hiếp của ta đi! Tiểu Văn cũng sẽ không chủ động hôn ngươi, cáp! Xứng đáng!" Hắn đắc ý cười to.
" Ân!" Thản nhiên cười lại, Độc Cô Diễm ác liệt phản bác," Hắn đều là nhiệt tình hôn trẫm, dáng vẻ không giống như ngươi, chỉ có thể được đến ôm hôn đồng tình thôi, thật sự là đáng thương."
Lời vừa nói xong, quả nhiên lập tức nhận được phản ứng trong dự đoán.
" Ngươi!" Vi Hạo Vĩ mắt to trợn lên, tức giận đến lay đông song sắt," Có giỏi ở lại cùng ta đánh một hồi!"
" Ngươi có luyện thêm mười năm nữa cũng không phải là đối thủ của trẫm." Độc Cô Diễm không muốn lại cùng hắn lãng phí tinh thần, hắn trở lại ôm Phạm Văn Diệp nói:" Tiểu Diệp, chúng ta đi thôi!"
" Nhưng là……" Phạm Văn Diệp quay đầu lại còn muốn cùng Vi Hạo Vĩ nói cái gì đó, nhưng Độc Cô Diễm tất nhiên là không cho.
" Muốn trẫm thả hắn, chính là phải trả giá đại giới ác!" Độc Cô Diễm phá hư cười tà," Chúng ta lại lên giường hảo hảo xem xét, xem xét."
" Ngươi!" Phạm Văn Diệp hai má nhất thời nhiễm thượng một rặng mây đỏ, hắn sớm nên biết Độc Cô Diễm sẽ không dẽ dàng thương lượng tốt như vậy.
Trên đường từ trong lao ngục về tẩm thất, Phạm Văn Diệp mơ hồ cùng Độc Cô Diễm nói qua về chuyện của Vi Hạo Vĩ, Độc Cô Diễm kinh ngạc lắng nghe, tuy không dám tin, nhưng nếu ngay cả Phạm Văn Diệp đều tin tưởng, xem ra đúng là sự thật.
Cũng khó trách Vi Hạo Vĩ lại phun ra mấy lời khó hiểu cùng kỳ diệu, khó trách Phạm Văn Diệp nói hắn không hiểu quy củ của nơi này, bởi vì hắn vốn không phải là người của thời đại này.
“Kia hắn về sau tính toán làm sao bây giờ?" Độc Cô Diễm tò mò hỏi.
" Ta cũng không biết hắn tính toán như thế nào, chẳng hiểu sao lại rời khỏi thôn chạy đến nơi đây." Phạm Văn Diệp lắc lắc đầu, Vi Hạo Vĩ thường có “cử chỉ kinh người “, cho nên chính mình cũng không thể biết được hắn bước tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.
" Dẫn hắn cùng trở lại kinh thành đi!"
Độc Cô Diễm bỗng nhiên nói ra một câu này, làm cho Phạm Văn Diệp chấn động.
Thấy hắn thần sắc dị thường, Độc Cô Diễm mỉm cười," Ngươi hẳn là đang nghĩ, ta như thế nào lại để cái gia hỏa đáng ghét kia đi theo bên người đi?"
" Ân, ngươi như thế nào……" Phạm Văn Diệp cũng muốn cho Vi Hạo Vĩ cùng hắn quay về Trường An, lại sợ Độc Cô Diễm sẽ miên man suy nghĩ, nên vẫn không biết mở miệng như thế nào, không thể tưởng được hiện tại hắn thế nhưng lại nói ra yêu cầu của chính mình, đích xác làm cho hắn kinh ngạc.
" Ta suy nghĩ, hắn nếu đến từ tương lai, kia tri thức hắn có được có lẽ có thể giúp trợ ích cho vương triều một ít, bất quá……" Độc Cô Diễm trầm ngâm một chút," Hắn tên ngốc kia nhìn đi nhìn lại so với bất luận kẻ nào đều ngốc hơn đâu!"
Độc Cô Diễm trong lòng lại là tính toán chuyện khác, mang Vi Hạo Vĩ trở về kinh thành, chưa biết sẽ có trợ ích gì hay không, nhưng là thấy Phạm Văn Diệp thực quan tâm hắn, nếu đem hắn bỏ lại, Phạm Văn Diệp chắc cũng sẽ ngày lo đêm nghĩ không thể an tâm, còn không bằng để Phạm Văn Diệp thiếu nợ một cái nhân tình, nghĩ xem “ích lợi" thu được lại càng nhiều.
Phạm Văn Diệp cũng không nghĩ tới Độc Cô Diễm trong lòng nghĩ một đằng ngoài miệng nói một nẻo, hắn vui vẻ cười nói:" Ngươi thật tốt, nguyện ý thu lưu hắn."
Phạm Văn Diệp cười thực sáng lạn, làm cho Độc Cô Diễm trong lòng vừa động muốn ôm lấy hắn mà hôn, nhưng hiện giờ đang ở bên ngoài, Phạm Văn Diệp da mặt vốn mỏng sao có thể để yên cho hắn hôn, hắn sợ tới mức che miệng Độc Cô Diễm lại, lắc đầu cự tuyệt.
" Nơi này là bên ngoài, ngươi có biết suy nghĩ không a!"
Gạt tay Phạm Văn Diệp đi, Độc Cô Diễm bị từ chối đâm ra tức giận, lạnh giọng nói:" Kia ngươi vì cái gì ở trong lao nguyện ý hôn Vi Hạo Vĩ?"
" Kia không phải hôn." Phạm Văn Diệp vừa tức giận vừa buồn cười giải thích, Độc Cô Diễm cá tính yêu ăn dấm chua cũng không thể cải biến một chút sao!" Ta chỉ coi hắn như đệ đệ."
" Ta mặc kệ!" Độc Cô Diễm bắt đầu ăn vạ," Ngươi cũng phải chủ động hôn ta, nếu không ta sẽ vẫn ghi hận trong lòng, sau đó thừa dịp lúc ngươi không chú ý, đem hắn……"
" Ngươi sao có thể như vậy!" Phạm Văn Diệp giận tái mặt, đánh gảy uy hiếp của hắn.
" Kia ngươi hôn ta, đây mới chỉ là yêu cầu thấp nhất." Độc Cô Diễm cúi đầu xuống, đem miệng chu ra, làm nũng nói:" Ta thực không cam lòng đâu!"
" Ngươi a!" Phạm Văn Diệp bất đắc dĩ nhìn nhìn hắn, ở trên má hắn hôn lướt qua thực nhanh," Như vậy có thể đi."
" Ta mới không cần cái này!" Độc Cô Diễm bất mãn kháng nghị.
" Ta cũng chỉ là hôn lên mặt hắn mà thôi a!" Hắn lại đòi tiến thêm một thước!
" Ta muốn ngươi hôn miệng ta." Độc Cô Diễm nghiêm túc yêu cầu, còn dùng ánh mắt thâm tình ủy khuất nhìn Phạm Văn Diệp," Tiểu Diệp, ngươi không như vậy, ta làm sao mà biết được chính mình thực đặc biệt!"
Phạm Văn Diệp đỏ bừng mặt, nhanh mân mím môi, hắn không phải không động tâm vì tình cảm của Độc Cô Diễm, nhưng nơi này lại là giữa hành lang trong hành cung, tùy thời sẽ có người đi qua.
“Về…… Trở về phòng rồi nói sau!" Hắn nhỏ giọng yêu cầu, đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
" Không được!" Độc Cô Diễm lại cũng thực kiên trì, “Ngươi nếu còn ngại, ta đây nhất định sẽ cùng hắn quang minh chính đại đánh lại một hồi, lần này ta sẽ sử dụng hết mười phần khí lực, cũng đừng trách ta không khách khí!" Hắn nói rồi bước đi.
Phạm Văn Diệp đuổi theo vội vàng kéo tay áo hắn, hắn cũng biết Vi Hạo Vĩ cho dù có dùng hết lực cũng không đánh lại được Độc Cô Diễm, mà thấy Độc Cô Diễm nháo loạn không ngớt, nếu hiện hạ không thuận theo ý của hắn, đại khái nhất định sẽ không để yên đi.
Nghĩ đến hắn bất quá cũng chỉ là cầu mình có thể cho hắn một ít cảm giác an tâm, nếu chính mình không chủ động, kia ôn nhu cùng cố gắng chuyển biến của hắn giống như không được đáp lại, này không phải thực đáng thương sao?
" Hảo, được rồi……" Phạm Văn Diệp bắt lấy ống tay áo của Độc Cô Diễm," Ngươi cúi xuống dưới một chút."
Độc Cô Diễm không nói hai lời liền đem thân mình hạ thấp, chờ cảm thụ môi hôn Phạm Văn Diệp chủ động dâng lên.
Phạm Văn Diệp ôm lấy cổ Độc Cô Diễm, thần tình sớm đã đỏ bừng, hơi chu miệng, đang chuẩn bị cảm thụ tư vị tuyệt vời hai bờ môi đụng chạm, đột nhiên–" Hoàng Thượng, Phạm đại nhân, dùng…… A!" (=))~~)
Này một đạo thanh âm cắt qua yên tĩnh, độc ác đem lòng tràn đầy vui sướng của Độc Cô Diễm chém thành hai nửa, có thể có được công lực này, tự nhiên là Tiểu Đức Tử biết lựa chọn thời gian tiến đến.
Phạm Văn Diệp xấu hổ vội vàng buông tay Độc Cô Diễm ra, xấu hổ đến mức không dám nhìn Tiểu Đức Tử. Độc Cô Diễm xanh mặt trừng mắt nhìn Tiểu Đức Tử, giống như phải ném hắn lên đoạn đầu đài.
Tiểu Đức Tử biết chính mình lúc này thật sự là đại họa trước mắt.
" Nô…… Nô tài là đến…… Đến thỉnh Hoàng Thượng cùng…… Cùng Phạm đại nhân…… Dùng bữa……" Tiểu Đức Tử thực cố gắng bày ra tươi cười, nhưng khuôn mặt hé ra tươi cười thấy thế nào cũng đều giống như mướp đắng – nhăn thành đoàn," Ta thật sự không có nhìn đến, thật sự……"
Thực xấu hổ ăn xong bữa cơm, Phạm Văn Diệp từ đầu tới đuôi chính là cúi đầu mạnh ăn, ngay cả mặt cũng không nâng, Độc Cô Diễm vẫn tìm đề tài nghĩ muốn chọc hắn mở miệng, nhưng hắn cũng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, lắc đầu coi như tỏ vẻ đáp lại, điều này làm cho Độc Cô Diễm tức giận lại càng ném cho Tiểu Đức Tử mấy ánh mắt xem thường.
Tiểu Đức Tử sợ tới mức chỉ có thể vô tội đứng thẳng ở bên cạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hắn thật sự không phải cố ý, ai hội biết bọn hắn lại vừa vặn chuẩn bị hôn a! Chính là một cái hôn thôi, cùng lắm trở về phòng lại kêu Phạm đại nhân thân một cái liền được rồi, cũng giống như cái kia thôi! Tiểu Đức Tử trong lòng vụng trộm so đo.
Nhưng mà Tiểu Đức Tử đã quên mất Phạm Văn Diệp da mặt thực mỏng, trước kia là Độc Cô Diễm ở trước mặt mọi người thành công đánh lén, hắn tức giận nhưng cũng liền cho qua. Nhưng lúc này đây hắn cư nhiên lại bị gặp chính mình chủ động thân hôn Độc Cô Diễm, không phải tương đương tuyên cáo hắn nhiệt tình đến mức không sợ xấu hổ sao? Khó trách hắn lại xấu hổ như vậy, ngay cả nhìn Tiểu Đức Tử liếc mắt một cái cũng không dám.
Về phần Độc Cô Diễm, hắn đương nhiên biết được Phạm Văn Diệp trong lòng suy nghĩ cái gì, thật vất vả dụ hắn chủ động bước lên từng bước, hiện tại lại bị Tiểu Đức Tử phá hỏng, giờ muốn Phạm Văn Diệp chủ động lần nữa, có thể còn khó hơn cả lên trời nga.
Dùng xong bữa trở lại trước cửa tẩm thất, Phạm Văn Diệp thấy Độc Cô Diễm đi vào, liền xoay người nghĩ muốn trở về phòng chính mình, lại bị Độc Cô Diễm một phen đẩy vào." Làm cái gì?" Phạm Văn Diệp nghi hoặc nhìn về phía Độc Cô Diễm," Ngươi không phải muốn ngủ sao?"
" Đúng a." Độc Cô Diễm cúi người muốn hôn Phạm Văn Diệp, lại bị hắn cúi đầu né ra, điều này làm cho Độc Cô Diễm thực bất mãn, đều trách cái tên Tiểu Đức Tử đáng giận!
“Cửa còn chưa đóng, sẽ có người nhìn thấy!" Phạm Văn Diệp e thẹn nói.
Độc Cô Diễm nhìn lại thấy cửa đích xác là chửa khép, hắn đi qua đóng cửa lại.
Nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Diễm, Phạm Văn Diệp không khỏi nhớ tới chuyện hồi chiều, nhìn hắn hao hết tâm tư nghĩ trăm phương ngàn kế muốn mình chủ động hôn hắn một chút, ai ngờ lại bị Tiểu Đức Tử phá hư, hắn trong lòng khẳng định thực thất vọng, chính mình luôn vì vấn đề mặt mũi nhàm chán mà không thèm lo lắng tới cảm thụ của Độc Cô Diễm, quả thực áy náy, dù sao hiện tại trong phòng cũng không có người, liền bồi thường hắn một chút tốt lắm.
Trong lòng vừa quyết định xong, khi Độc Cô Diễm vừa quay người lại, Phạm Văn Diệp liền ở trên môi hắn hôn một chút.
" Bồi thường cho ngươi." Phạm Văn Diệp ngượng ngùng nói, quay khuôn mặt che kín đỏ ửng đi, thần tình phi thường kiều mỵ động lòng người.
Nhưng Độc Cô Diễm lại phản ứng không giống như bình thường, hắn cũng không lao tới ôm Phạm Văn Diệp, cho hắn một nụ hôn nóng bỏng, mà chỉ ngơ ngẩn vuốt môi mình nơi vừa được Phạm Văn Diệp hôn qua, trong lúc nhất thời nói không nên lời. Độ ấm còn lưu lại khiến cho hắn trong lòng cũng ấm áp theo, còn có thực nhiều loại tình cảm kinh hỉ.
Thấy Độc Cô Diễm ngây người, Phạm Văn Diệp không khỏi thản nhiên cười, hắn không nghĩ tới một cái khẽ hôn như vậy cũng sẽ làm cho Độc Cô Diễm trở nên ngốc nghếch, nguyên lai hắn cũng giống như tiểu hài tử thực dễ dàng thỏa mãn.
" Ta đã đáp ứng qua, tự nhiên không thể thất tín." Phạm Văn Diệp ít khi lộ ra biểu tình hào sảng như vậy," Ta đây trở về phòng ngủ."
Độc Cô Diễm lại giữ chặt tay áo hắn, không cho hắn rời đi.
" Làm sao vậy?" Phạm Văn Diệp quay đầu lại nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển thần thái động lòng người.
Độc Cô Diễm đặt hắn ở trên cửa, ôn nhu hôn trụ hắn, đây là thân thiết tràn ngập nhu tình mật ý.
" Ta hảo cảm động." Hắn thâm tình thì thầm cùng Phạm Văn Diệp," Ta nghĩ đến ngươi sẽ không bao giờ làm vậy nữa."
" Bởi vì hiện tại không có ai thôi!" Phạm Văn Diệp cho hắn một cái mỉm cười ngọt ngào, nhưng lại lập tức nghiêm mặt nói:" Bất quá ngươi lần sau muốn ta ở trước mặt người bên ngoài hôn ngươi, ta sẽ tuyệt đối không chịu." muốn hắn mất mặt thêm lần nữa ư, tuyệt không!
" Ai!" Độc Cô Diễm khoa trương thở dài," Ta còn đang nghĩ Tiểu Diệp sao lại hảo tâm như vậy, nguyên lai là có dự mưu."
“Giống nhau thôi." Phạm Văn Diệp nhẹ nhàng cười ra tiếng," Ngươi cái này gọi là báo ứng."
Đêm nay Phạm Văn Diệp vừa ôn nhu lại kiều mỵ, hắn thản nhiên cười nói đều làm cho Độc Cô Diễm yết hầu khô nóng. Bình thường Phạm Văn Diệp cho dù không làm cái gì, cũng đã khiến cho hắn yêu tới không thể tự kềm chế, càng huống chi đêm nay hắn bày ra một loại sắc thái khác hẳn bình thường, thậm chí còn chủ động hiến hôn, quả thực làm hắn mê mẩn đến thần hồn điên đảo, hận không thể một tay đặt Phạm Văn Diệp ở trên giường hung hăng yêu cho đủ.
Độc Cô Diễm nghĩ được là làm được, một tay ôm Phạm Văn Diệp lên, bước đến giường.
" Ngươi làm cái gì!" Không dự đoán được Độc Cô Diễm cư nhiên không hề cảnh báo trước liền ôm lấy hắn, ôm ấp như vậy tựa như đang vác đồ, làm cho Phạm Văn Diệp buồn cười đánh nhẹ lên đầu vai Độc Cô Diễm," Ngươi coi ta giống như đồ vật này nọ mang vác sao? Mau thả ta xuống."
Độc Cô Diễm thả hắn ở trên giường, tà mị cười," Ta cũng muốn cho ngươi nếm thử chút tư vị có tội tất có báo ứng."
" Ta mới không có làm chuyện xấu!" Phạm Văn Diệp bất mãn nói.
" Có." Độc Cô Diễm liền giơ táy cỡi cúc áo Phạm Văn Diệp," Ngươi câu dẫn trẫm, phải bị tội gì?"
" Thứ thần ngu muội, không biết khi nào xúc phạm Hoàng Thượng? Đến nỗi phải mang tội câu dẫn?" Phạm Văn Diệp bắt lấy tay Độc Cô Diễm, không cho hắn làm loạn.
" Ngươi toàn thân cao thấp đều đang câu dẫn trẫm." Độc Cô Diễm nhịn không được níu giữ mỗi Phạm Văn Diệp, tận tình khẳng cắn một trận mới buông ra, sau đó gạt tay hắn, hai ba cái liền kéo xuống y phục, làm cho bờ ngực trắng nõn của Phạm Văn Diệp hoàn toàn triển lộ.
" Không được!" Phạm Văn Diệp một tay bắt lấy vạt áo, một tay đẩy Độc Cô Diễm đang hôn cắn mặt mình ra," thân mình của ta còn thực đau, không được!" Đây là lời nói thật, đêm qua Độc Cô Diễm thật sự làm quá mức tới phát hỏa.
" Thật vậy chăng?" Độc Cô Diễm quan tâm hỏi, nhớ tới chính mình ngày hôm qua thô bạo, xác thực dễ dàng lộng thương hắn.
" Ta nhìn kiểm tra xem."
" Không cần!" Phạm Văn Diệp đỏ bừng mặt," Ta mới không cần……" Nếu để cho Độc Cô Diễm kiểm tra, kia thực dọa người.
" Ngoan, ta sẽ không đối với ngươi làm gì cả." Độc Cô Diễm khuyên dỗ nói:" Dù sao toàn thân của ngươi ta đã sớm xem qua, không cần thẹn thùng, xoay người để cho ta nhìn xem có bị thương hay không."
Phạm Văn Diệp khuôn mặt trướng hồng trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái, mới nghe lời xoay người nằm ở trên giường, cố nhịn xấu hổ để cho Độc Cô Diễm cởi xiêm y ra kiểm tra.
" Có bị thương không?" Phạm Văn Diệp xấu hổ hỏi han, tay Độc Cô Diễm vừa chạm quaphần đùi non phía trong đã khiến cho hắn nhịn không được cả người run lên.
Độc Cô Diễm đương nhiên cảm nhận được run rẩy của hắn, tay lại càng không an phận hướng lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn," Có chút hồng, nhưng không có việc gì."
Hắn thanh âm vang lên âm ách, ngón tay xẹt qua đùi Phạm Văn Diệp, làm cho hắn lại thêm một trận chấn động.
" Tiểu Diệp……" Độc Cô Diễm thấp giọng kêu gọi," Nếu không có việc gì, ta đây hẳn là có thể đi?"
=============================
Phạm Văn Diệp bị vấn đề hắn hỏi khiến cho mặt đỏ không thôi, đem đầu vùi ở trong gối, hắn đương nhiên cũng có cảm giác, chính là nghĩ đến không thể để cho Độc Cô Diễm chiếm được dễ dàng sẽ bị lấn thêm một thước, hiện tại chính mình cư nhiên lại khẩn cấp khát vọng hắn như thế, thật sự đáng xấu hổ, phải hắn phải trả lời như thế nào mới có thể a?
Thấy Phạm Văn Diệp không nói, Độc Cô Diễm cúi người cắn cái lưng bóng loáng của hắn,"Có được không? Tiểu Diệp?" Hắn lại hỏi thêm một lần, nghĩ muốn nhận được khẳng định của Phạm Văn Diệp.
Thấy Độc Cô Diễm tôn trọng chính mình như thế, Phạm Văn Diệp trong lòng nóng lên, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt nhiễm thượng hồng triều, hơi xoay người, mị nhãn như tơ liếc Độc Cô Diễm, ôm lấy cổ hắn run rẩy thì thầm:" Không…… Không thể quá mức a."
Phạm Văn Diệp nếu đã tỏ vẻ muốn như vậy, kia còn khách khí cái gì đâu? Độc Cô Diễm đương nhiên là cao hứng ngăn chận Phạm Văn Diệp, để cho hắn cảm thụ vô cùng nhiệt tình của chính mình, về phần vấn đề quá hay không quá này, tất nhiên là trước ném qua một bên, dù cho Phạm Văn Diệp có trách phạt, cũng là chuyện sau khi tỉnh lại.
Cả người xương cốt tựa như bị nghiền nát ra, Phạm Văn Diệp vừa đau lại vừa tức giận trừng mắt nhìn kẻ đang cầm bát, chuẩn bị uy hắn một cái.
" Không có lần sau!" Hắn hung tợn nói, tay cầm chăn thật chặt tránh cho khỏi rơi xuống, đem chính mình bao vây gắt gao, để tránh Độc Cô Diễm lại thú tính đại phát.
Rõ ràng vừa mới cảnh cáo hắn không thể quá mức, kết quả gia hỏa này lại giống như ác hổ rình mồi, mặc kệ hắn sống chết ngăn chận, thẳng đến sáng sớm mới buông ra, quả thực chính là không còn gì để nói! Hắn bởi vì hai đêm “Vận động" miệt mài quá độ, mà vừa nhẹ nhàng động liền đau tới muốn chết.
" Đừng như vậy, Tiểu Diệp." Phạm Văn Diệp nghe vậy cả kinh, vội vàng an ủi hắn, nếu không có lần sau, bảo hắn về sau nên sống sót như thế nào nha!
" Này thuốc sắc thật sự hảo, ngươi thừa dịp còn nóng liền uống đi!" Hắn làm chuyện này thực không quen nghĩ muốn đem thuốc thổi cho ngượi bớt.
Nhìn Độc Cô Diễm bộ dáng thổi thổi ngốc như vậy, Phạm Văn Diệp lúc này mới nghĩ đến: Hắn chính là đế vương của một nước, bắt hắn làm cái loại việc này còn ra thể thống gì? Mà hắn lại một chút cũng không để ý. Điều này làm cho Phạm Văn Diệp nhất thời hết giận, giương tay đón lấy bát thuốc trong tay Độc Cô Diễm.
" Ngươi là Hoàng Thượng, sao lại có thể làm loại việc này." Hắn nhẹ giọng trách mắng," Như vậy sẽ tổn hại đến uy nghiêm của ngươi, về sau không thể tái làm, ta sẽ tự mình uống."
Biết Phạm Văn Diệp đã hơi nguôi giận, Độc Cô Diễm nhẹ nhàng thở ra tươi cười," Tiểu Diệp, ngươi tha thứ ta?"
Liếc mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái, Phạm Văn Diệp nghiêm trang nói: “Quên đi, về sau đừng nữa như vậy liền được."
" Đương nhiên! Ta về sau sẽ cố gắng tiết chế một chút." Độc Cô Diễm cười ra mặt, nhưng trong lòng lại bổ thêm một câu: sẽ cố gắng nhưng không nhất thiết phải làm được, cho nên, hắc hắc……
Phạm Văn Diệp đương nhiên không có khả năng nhận ra Độc Cô Diễm trong lòng có chủ ý quỷ quái, hắn im lặng uống hết thuốc trong tay, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì mở miệng:" Ngươi đi ra lâu như vậy, triều chính làm sao bây giờ?"
Hắn thầm mắng chính mình, cư nhiên hiện tại mới nhớ đến vấn đề đó, thật sự là hổ thẹn.
" Yên tâm." Độc Cô Diễm cười," Ta đã giao cho Du Bình cùng Tể tướng toàn quyền xử lý, hơn nữa nếu có chuyện quan trọng liền hướng ta hồi báo, ngươi cũng yên tâm rồi đi? Hơn nữa gần đây trong triều cũng không có vấn đề gì trọng đại."
Ở trong một năm này, Độc Cô Diễm sớm đã đem quốc gia sự vụ giải quyết ổn thỏa, căn bản không có chuyện gì.
" Nói là như thế." Phạm Văn Diệp trầm ngâm một chút, lại tiếp tục mở miệng:" Nhưng vẫn là có một số nơi cần ngươi đến cải biến cuộc sống của người dân lương thiện, ta lân này ra ngoài, tuy đa số nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa, nhưng ở những nơi xa xôi, có rất nhiều người không được học hành. Một khi có cơ hội, liền có thể thay đổi, bởi vậy……" Hắn nhìn Độc Cô Diễm, thành khẩn yêu cầu:" Hy vọng Hoàng Thượng ngài có thể vì bọn họ khai ân, để cho bọn họ có thể đọc sách học chữ, đừng để nhân tài bị mai một."
Độc Cô Diễm ôn nhu cười, yêu cầu hợp tình hợp lý như vậy lại càng không mất mát cái gì, hắn sao có thể cự tuyệt?" Này đương nhiên, đợi sau khi hồi Trường An, để ngươi đi phụ trách, như thế nào?"
Phạm Văn Diệp cao hứng xoay người đáp tạ thánh ân," Tạ Hoàng Thượng."
Cùng với lời nói, trên tay buông lỏng, khiến chăn mỏng rơi xuống, lộ ra thân mình xinh đẹp cùng hai chân thon dài, thoáng ẩn thoáng hiện như vậy ngược lại càng thêm mê người, nhưng bản thân hắn lại hoàn toàn không có tự giác, điều này làm cho tâm tư Độc Cô Diễm lập tức thoát khỏi chuyện quốc sự.
" Kia trẫm cũng có yêu cầu……" Độc Cô Diễm hô hấp thoáng dồn dập, biết rõ hiện tại làm ra chuyện không an phận, Phạm Văn Diệp nhất định sẽ tức giận mất nửa ngày, nhưng là thừa dịp cơ hội này, nhất loạt xông lên hẳn là không quá phận đi?
" Cái gì?" Phạm Văn Diệp lập tức cả người cứng đờ, hắn trực giác cho thấy nhất định không phải là chuyện đứng đắn gì.
Nhếch miệng cười cười, lời Độc Cô Diễm hỏi ra làm cho Phạm Văn Diệp về sau nhớ tới liền đỏ bừng mặt:" Ngươi về sau có thể đều can gián trẫm như vậy được không?"
" Di?" Theo ánh mắt của Độc Cô Diễm, Phạm Văn Diệp lúc này mới phát hiện chính mình không biết từ khi nào lại tạo thành tư thế liêu nhân như thế, hơn nữa chăn mỏng không nghe lừoi lại chỉ che khuất phía trước, mặt sau tất cả xuân quang đều lộ hết ra ngoài!
" Đại sắc ma!" Phạm Văn Diệp trả lời bằng cách dùng sức đem gối đầu ném về phía Độc Cô Diễm đang cười thật sự hạ lưu, lấy hết khí lực hét lớn một tiếng, đuổi hắn ra khỏi tẩm thất, ngược lại liền quên đây chính là phòng của Độc Cô Diễm.
Ngoài cửa, Tiểu Đức Tử đang muốn đến thu bát, nhìn thấy Độc Cô Diễm bị đuổi đi ra ngoài, nghi hoặc hỏi han:" Hoàng Thượng, ngài không bồi Phạm đại nhân, là muốn đi tản bộ sao?" Đương nhiên, hắn lại nhận được một cái trừng mắt sắc bén.
Tiểu Đức Tử thực thích cùng Vi Hạo Vĩ đấu miệng, nhưng lại đấu không thắng hắn, thật sự là tức chết hắn, mà Vi Hạo Vĩ cũng thích khi dễ vẻ mặt xuẩn ngốc của Tiểu Đức Tử, bởi vì hắn khó có được cơ hội đấu thắng người khác. Chính là, một vật khắc một vật, núi cao còn có núi cao hơn, Độc Cô Diễm vừa ra mặt, Vi Hạo Vĩ liền không nói nổi thành lời, khiến cho Tiểu Đức Tử mỗi lần đều nhịn không được phải hô to Hoàng Thượng anh minh! Phạm Văn Diệp cũng chỉ có thể ở một bên lắc đầu giở khóc giở cười, tuy không có sơn thủy, nhưng dọc theo đường đi nói cười náo nhiệt vậy cũng thật thú vị.
" Uy! Lùn." Vi Hạo Vĩ dùng tay huých Tiểu Đức Tử, thấy hắn không để ý tới, lại kêu một lần.
" Không cần gọi ta như vậy!" Tiểu Đức Tử nhịn không được trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
" Ta lại chưa nói là gọi ngươi, ngươi chính mình tự thừa nhận ta cũng không có biện pháp." Vi Hạo Vĩ gian trá cười.
" Kia ngươi cần chi đẩy tay ta!"
“Xe ngựa đi xóc nảy, ta cũng không cố ý đụng ngươi a."
" Ngươi!" Tiểu Đức Tử biết chính mình lại bị sái, hắn oán hận trừng Vi Hạo Vĩ, rất muốn xin Hoàng Thượng giúp hắn lấy về công đạo, nhưng bọn hắn đang ở bên trong xe nùng tình mật ý, chính mình nếu xông vào, khẳng định lại bị ném ra.
" Ngươi chờ." Hắn lại liếc mắt nhìn Vi Hạo Vĩ một cái," Ta nói cho ngươi, trong thành Trường An, trừ bỏ ta ra, mỗi người so với ngươi đều thông minh hơn gấp mấy ngàn mấy vạn lần, ngươi đến nơi đó, khẳng định sẽ không có chỗ nào để đi!"
“ Thật sao?" Vi Hạo Vĩ một bộ biểu tình " Ngươi lừa ai"," Ta thực chờ mong các ngươi mấy người cổ đại này có gì hay, cái tên Độc Cô Diễm kia bởi vì là hoàng đế, ta mới không chọc vào hắn, bằng không…… Hừ hừ! Ngươi dám gọi thẳng tục danh của Hoàng Thượng!" Tiểu Đức Tử thở mạnh một hơi, cao giọng kêu lên:" Ta phải bẩm báo Hoàng Thượng, để cho hắn đem ngươi đi chém!"
" Tên đặt ra đương nhiên là để cho người ta kêu, bằng không là cho chó sủa a?" Vi Hạo Vĩ không kiên nhẫn nhìn nhìn Tiểu Đức Tử, thực không thể hiểu người cổ đại, tính tình cứng nhắc, chú ý đông câu nệ tây, nhàm chán!
" Ngươi đừng tưởng rằng có Phạm đại nhân che chở, ngươi liền hiếu thắng như vậy, đến lúc đó ngươi liền thảm, Phạm đại nhân chính là thực chính công vô tư."
" Ai! Tiểu Văn……" Vi Hạo Vĩ thở dài, tuy chính mình bị thất tình rất nhiều lần, sớm đã quen loại cảm giác này, nhưng vẫn là phải mất một ít thời gian mới có thể khôi phục, hơn nữa thấy Hoàng Thượng cùng Phạm Văn Diệp hai người thân mật như thế, càng làm cho hắn đau lòng khó chịu," Ô oa oa……" Hắn nhịn không được cầm lấy ống tay áo của Tiểu Đức Tử, ào ào khóc lớn lên.
Phát hiện một câu của chính mình lại gợi lên chuyện thương tâm của Vi Hạo Vĩ, Tiểu Đức Tử cũng thấy không đành lòng, liền vỗ đầu Vi Hạo Vĩ hảo tâm an ủi nói:" Yên tâm, trên đời này thiếu gì hoa cỏ, trong thành Trường An, các thức các dạng mỹ nam tử đều có, giống như Tĩnh Vương gia của chúng ta, chính là có một không hai, mọi người đều công nhận là tuấn mỹ, tuyệt không kém Phạm đại nhân a!"
" Đó là ai a?" Dùng tay áoTiểu Đức Tử lau lau, Vi Hạo Vĩ hồng hốc mắt hỏi.
Thấy quần áo chính mình lại bị đem đi lau chùi, Tiểu Đức Tử trừng mắt nhìn Vi Hạo Vĩ, đem ống tay áo đoạt trở về," Hắn là Tam đệ của Hoàng Thượng."
" Hừ! Đệ đệ của tên kia, vừa nghĩ cũng biết cũng sẽ không dễ nhìn đi!" Vi Hạo Vĩ hừ lạnh một tiếng, hắn mới không thích người có loại hình này, hắn thích chính là loại hình ôn nhu, xinh đẹp giống như Phạm Văn Diệp.
" Xin ngươi! Cho tới bây giờ cũng không có ai phê bình quá diện mạo của Hoàng Thượng a! Hắn chính là tình nhân trong mộng của nhóm tiểu thư, hàng năm có một đống người xếp hàng muốn tiến hậu cung đâu!" Tiểu Đức Tử không dám tin nhìn lại Vi Hạo Vĩ, ánh mắt của hắn có vấn đề a?" Ta thích chính là đại mỹ nhân, có sao không?" Vi Hạo Vĩ tức giận nói, nghĩ muốn giúp hắn làm mai mối? Cũng phải xem đại gia hắn thích hay không thích đã.
" Tóm lại, Tĩnh Vương gia thật sự là mỹ nam tử, hắn cùng Hoàng Thượng là cùng cha khác mẹ, ngươi không tin thì thôi! Xứng đáng ngươi cả đời cũng tìm không thấy người mình thích." Tiểu Đức Tử bởi vì không được cổ vũ, liền ngậm lại miệng không hề đôi co với Vi Hạo Vĩ, người như thế, không nghĩ đến nữa!
Vi Hạo Vĩ đối Tiểu Đức Tử làm cái mặt quỷ, cũng quay đầu qua một bên không nói.
" Làm sao vậy?" Độc Cô Diễm ở bên trong xe nhìn Phạm Văn Diệp vẫn trầm mặc không nói, giống như có tâm sự.
" Ân……" Phạm Văn Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Độc Cô Diễm," Ta suy nghĩ, hồi hoàng cung sau nên làm sao bây giờ?"
Phía trước ở trong hành cung, không hỏi thế sự, cơ hồ làm cho người ta quên mất sự thật, chính là càng ngày càng gần thành Trường An, hắn liền cảm thấy càng ngày càng ẩn ẩn bất an. Người ngoài không có khả năng thừa nhận quan hệ như vậy, bọn hắn hai người tuy yêu nhau, nhưng Độc Cô Diễm là hoàng đế a, nếu để cho người ta biết Hoàng Thượng yêu một cái nam nhân, nên như thế nào cho phải? Hiện tại hắn ngược lại lại không thèm để ý vấn đề danh dự của chính mình, bởi vì phụ mẫu đều đã qua đời, hắn căn bản không vướng bận chuyện gì, chính là Hoàng Thượng cũng không giống vậy.
Đại khái hiểu được băn khoăn trong lòng Phạm Văn Diệp, Độc Cô Diễm lộ ra một mạt tươi cười muốn hắn an tâm," Yên tâm, ta đều nghĩ tốt lắm." Hắn kéo Phạm Văn Diệp lại dựa vào chính mình," sau khi trở về, ta sẽ lập Vương quý phi làm hoàng hậu, dù sao quốc không thể vô mẫu, mà nàng cũng có thể đảm đương trọng trách như vậy."
" Ân." Phạm Văn Diệp hơi gật đầu, Vương quý phi hiền thục ôn nhu, lại sinh hạ thái tử, lập hoàng hậu là theo lý thường đương nhiên, mà chính mình dù sao cũng là nam nhân, cần danh phận làm cái gì đâu? Chỉ là……
Cảm thấy thân mình trong ngực thoáng cứng đờ, Độc Cô Diễm ôm hắn lại càng chặt," Yên tâm, ta lập nàng làm hoàng hậu, là bởi vì thái tử không thể không có mẫu thân dạy bảo cùng chiếu cố, cũng không phải là bởi vì ta……" Hắn lời còn chưa nói xong, liền bị Phạm Văn Diệp ôn nhu che lại môi hắn, ngăn lại vế sau chưa thành.
" Ta biết ngươi yêu ta, thế này là đủ rồi, ta không thích đi làm mấy hành vi giống như đố phụ này, cho dù ngày sau ngươi không hề yêu ta nữa, ta vẫn sẽ thích ngươi." Phạm Văn Diệp kiên định nhìn ngắm hắn, trong mắt tràn đầy tình cảm.
" Tiểu Diệp……" Nghe được Phạm Văn Diệp bày tỏ ra tình yêu chân ái, Độc Cô Diễm cảm động không thôi ôm hắn," Ta như thế nào lại không thương ngươi? Hiện tại yêu, về sau tự nhiên lại càng thêm yêu ngươi. Ta tin tưởng ngươi." Phạm Văn Diệp ngọt ngào cười, trong mắt là kiên định sáng rọi.
“Sau khi trở về, ngươi vẫn là khôi phục chức quan thượng thư, giúp ta xử lý triều chính, tin tưởng sắp tới, quốc gia sẽ càng thêm yên ổn."
" Ta tự nhiên sẽ hết sức…… Chính là mấy ngày này nên giải thích như thế nào đây?" Phạm Văn Diệp nhíu mày." Tất nhiên là nói Phạm đại nhân bởi vì thấy quốc gia phú cường, công thành danh toại, liền từ quan về ở ẩn. Mà Hoàng Thượng nói không chừng vì thực đau khi mất đi một vị hảo thần tử liền tự thân không quản mưa gió đi tìm, rốt cục cũng đem ngươi mời trở về a!"
" Ngươi nói thực hay a." Phạm Văn Diệp cười khúc khích," Ngươi cho dù có tư cách trở thành Lưu (Bị) Huyền Đức, ta cũng không dám nói chính mình là Gia Cát Khổng Minh đâu!"
" Không nói như vậy, sao có thể phù hợp với ảo tưởng trong lòng của dân chúng." Độc Cô Diễm hướng Phạm Văn Diệp kể lại mấy chuyện sau khi hắn rời kinh thành, ở trong dân gian có rất nhiều lời đồn đãi, Phạm Văn Diệp nghe thấy liền nhịn không được ha ha cười to. Hắn không nghĩ tới chính mình vừa ra đi, lại thành đề tài tán gẫu nhàn dỗi của nhóm dân chúng trà dư tửu hậu.
" Đúng rồi." Độc Cô Diễm đợi Phạm Văn Diệp cười đủ xong, lại tiếp tục hỏi vấn đề mà chính mình thực để ý:" Ngươi nghĩ xem tên Vi Hạo Vĩ kia làm sao bây giờ?"
" Đương nhiên là……" Phạm Văn Diệp còn chưa nói xong, đã bị Độc Cô Diễm đánh gảy.
" Ta không cho phép hắn ở lại trong phủ đệ của ngươi." Hắn bá đạo nói," Nếu hắn ở lại thượng thư phủ của ngươi, như vậy ngươi liền phải mỗi đêm đến “can gián" ta mới được."
" Cái gì……" Nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, Phạm Văn Diệp xấu hổ quát,"Cũng không thể để hắn lưu lạc đầu đường đi! Ngươi chính mình cũng đã đáp ứng để hắn cùng trở lại kinh thành, sao giờ lại mặc kệ hắn một mình lưu lạc!"
Thấy hắn nói thực tức giận, Độc Cô Diễm vội thu lại thanh âm," Ta là sợ để cho hắn ở lại phủ đệ của ngươi, ngươi ban đêm sẽ bị tập kích nha!"
“Sẽ không." Phạm Văn Diệp ửng đỏ nghiêm mặt nói:" Hắn đối ta đã là loại tình cảm huynh đệ thuần túy, ngươi không cần lo lắng. Huống hồ ta cũng sẽ không đê cho hắn…… thành công." Hắn ngừng một chút, nghĩ đến chính mình lại không phải nữ nhân, khí lực tuy không thật sự lớn, nhưng sức tự bảo vệ vẫn phải có, Độc Cô Diễm khẩn trương như vậy làm cái gì!
" Đưa hắn cho Tam đệ chiếu cố đi!" Độc Cô Diễm đột nhiên phun ra một câu như vậy, làm cho Phạm Văn Diệp sửng sốt một chút, hắn nói Tam đệ chính là Tĩnh Vương gia a? Chính là đem người an trí ở trong phủ của hắn, hắn sẽ không cự tuyệt sao?
" Vì cái gì?" Phạm Văn Diệp khó hiểu hỏi han.
" A a……" Độc Cô Diễm cười khẽ ra tiếng," Tam đệ hoan hỷ nhất là cái gì, ngươi biết không?"
Phạm Văn Diệp hơi lắc đầu, hắn chỉ biết kinh thành thịnh truyền hắn bộ dạng xinh đẹp thiên tiên, là mỹ nam tử, còn lại liền không.
" Tam đệ hắn thực thích nghiên cứu mấy vấn đề ngạc nhiên cổ quái, việc khó khăn chính là việc hắn thích. Vi Hạo Vĩ không phải nói hắn là đến từ tương lai sao? Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ tới phải đi về?"
" Tự nhiên là nghĩ muốn, nhưng là hắn cũng không biết nên làm như thế nào, mới có thể thuận lợi trở về đúng thời đại của hắn."
" Cho nên, đem chuyện này, là vấn đề cực kỳ khó khăn cho Tam đệ giải quyết đi! Hắn tuy không thực sự thích cùng người khác giao hảo, nhưng là thấy vấn đề thú vị như vậy nhất định sẽ không chịu buông tha, tự nhiên sẽ cho phép Vi Hạo Vĩ ở lại trong phủ của hắn. Như vậy gần nhất, coi như đã giải quyết được vấn đề tìm chốn dung thân cho Vi Hạo Vĩ, lại có thể cho hắn cơ hội qua lại thời đại của chính mình, không phải tiện cả hai đường sao?"
" Ân……" Phạm Văn Diệp nghĩ nghĩ, nếu đê cho Vi Hạo Vĩ ở lại Thượng thư phủ, hắn cũng không thể trợ giúp được gì, phương thức Độc Cô Diễm đề ra tựa hồ đúng là vẹn cả đôi đường." Ta phải hỏi lại Hạo Vĩ……"
" Đó là tất nhiên." Độc Cô Diễm cười cười, cho dù Vi Hạo Vĩ không muốn, hắn cũng sẽ làm cho hắn nguyện ý!
" Ta không cần! Ta cùng với Tiểu Văn cùng một chỗ!" Vi Hạo Vĩ quả nhiên lớn tiếng phản bác.
Hay nói giỡn, đến ở trong kia cái phủ Vương gia gì kia, không phải là trúng kế sách nhân gian trá của tên Độc Cô Diễm này sao? Hắn nhất định phải đến ở cùng Phạm Văn Diệp, thừa cơ đêm tối tập kích!
" Muốn hay không muốn, đợi gặp qua hắn rồi nói sau cũng không muộn." Độc Cô Diễm ám muội cười, giờ phút này bọn hắn đang ở bên ngoài Tĩnh vương phủ.
" Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Hoàng Thượng, ta liền thế nào cũng phải nghe lời ngươi nói, ta nói cho ngươi……" Vi Hạo Vĩ không ngừng náo loạn la hét, chính là vừa nhìn thấy Tĩnh Vương gia trong truyền thuyết xong, hắn liền trương miệng rộng không nói nổi thành lời.
" Vi Hạo Vĩ, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta khó được nguyện ý hỏi ý kiến của ngươi, ngươi cẩn thận nghĩ cho kĩ……" Độc Cô Diễm cúi người ở bên tai Vi Hạo Vĩ nhỏ giọng nói:" Tam đệ ta chính là được công nhận như đại mỹ nhân, mà cho dù ngươi đến Thượng Thư phủ, ta cũng sẽ mỗi ngày triệu Phạm Văn Diệp vào trong cung, cho nên kế hoạch ban đêm tập kích của ngươi là tuyệt đối vô vọng, còn không bằng thừa dịp sớm di chuyển mục tiêu.
Tam đệ ta lớn lên cực kỳ thông minh, thích nghiên cứu sự vật, vấn đề khó khăn rơi vào tay hắn liền nhanh chóng có lời giải, dù sao bằng vào cái đầu ngu ngốc này của ngươi, khẳng định cho dù nghĩ cả đời cũng không ra cách trở về thời đại của ngươi, còn không bằng để cho hắn giúp ngươi suy nghĩ.
Như vậy, ngươi muốn hay không, phải nói nhanh lên, còn không thì ta liền thừa dịp thời điểm Phạm Văn Diệp không chú ý đem ngươi đi chém, nơi này là kinh thành, nơi nơi đều là thị vệ, ngươi trốn không thoát đâu!"
Vi Hạo Vĩ trừng mắt nhìn vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc của Độc Cô Diễm, lại nhìn nhìn Độc Cô Tĩnh trước mắt, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, huống hồ Phạm Văn Diệp cũng nói đại khái chỉ có Độc Cô Tĩnh mới có thể giúp hắn, ai, quên đi!
" Được rồi." Vi Hạo Vĩ không có lựa chọn nào khác đành đáp ứng, ngay cả Phạm Văn Diệp cũng đều lắp bắp kinh hãi, không biết Độc Cô Diễm có thể nói thuyết phục hắn như thế nào, thế nhưng lại làm cho Vi Hạo Vĩ dọc theo đường đi không ngừng phản kháng gật đầu.
" Kia…… Hạo Vĩ, ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình." Phạm Văn Diệp vỗ vỗ vai Vi Hạo Vĩ," Ngươi có thể thường xuyên đến phủ đệ của ta, ta nhất định sẽ nhiệt tình chiêu đãi ngươi."
" Nếu tên kia khi dễ ngươi, ngươi nhất định phải nói cho ta, ta sẽ thay ngươi đòi lại công đạo!" Vi Hạo Vĩ trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm đang đứng ở bên cạnh một cái.
Phạm Văn Diệp sau khi rời đi, Vi Hạo Vĩ trừng mắt nhìn lại vương phủ của Độc Cô Tĩnh ở trước mặt, nghĩ đến tiền đồ mờ mịt khó đoán trước của mình, thật là vận mệnh trêu ngươi. Nhìn Phạm Văn Diệp cùng Độc Cô Diễm thân thân thiết thiết rời đi rồi, có lẽ……
Thật sự là nên nghe theo đề nghị của Tiểu Đức Tử cùng Độc Cô Diễm, nên thuận theo thời thế mới đúng……
============Hoàn==============
Tiếng hít thở trong ngực theo quy luật mà thong thả hơi hơi phập phồng, Phạm Văn Diệp tò mò tựa vào trước ngực hắn, nghe từng nhịp tim đập trầm ổn, này đại biểu hắn vẫn còn bị vây hãm trong giấc ngủ. Mà cánh tay vòng quanh eo hắn vẫn thực chắc chắn, Độc Cô Diễm ngay cả ở khi ngủ cũng không quên thể hiện tất cả quyền lợi của mình, điều này làm cho Phạm Văn Diệp không nhịn được cười ngọt ngào, cảm nhận được vô hạn lo lắng cùng an toàn.
Hắn đầu ngón tay lặng lẽ vuốt theo đường nét khuôn mặt Độc Cô Diễm lực đạo thực nhẹ không để đánh thức hắn, vầng trán cao rộng, sống mũi thẳng, bờ môi hoàn mỹ cùng khuôn mặt góc cạnh, khiến cho nhiều người tâm thần điển đảo, không chỉ là tuấn mỹ mà thôi, mà khi đôi mắt kia mở ra, bên trong còn ẩn dấu tinh quang bức người, đó là phong phạm khí phách đế vương của một nước.
Thực nghĩ không ra Độc Cô Diễm có rất nhiều tần phi mĩ mạo thiên tiên, cần gì phải xem trọng một nam nhân không có tư sắc, không có mị lực như mình, nhưng vừa nhìn thấy biểu hiện phá lệ này, lại thật sự có thể cảm nhận được tình yêu tràn ngập của hắn. Mà chính mình sao lại đi thích hắn đâu?
Tình yêu rất nhiều thời điểm không thể giảng đạo lý, nhưng chỉ cần nguyện ý mở rộng tâm tình chấp nhận hết thảy tốt đẹp cùng phá hư của đối phương, hoàn mỹ cùng khiếm khuyết, cho dù là đồng tính, cũng không có vấn đề gì cả.
Chỉ là Phạm Văn Diệp vẫn thực để ý ánh mắt người đời, cho nên, lần sau Độc Cô Diễm còn dám can đảm ở trước mặt mọi người làm ra động tác không an phận, hoặc nói ra mấy lời kẻ khác vừa nghe đã xấu hổ, liền không dễ dàng tha cho hắn!
Quên đi, Phạm Văn Diệp nhẹ gỡ tay Độc Cô Diễm ra, phải mất một phen khí lực lớn mới tránh thoát được ôm ấp của hắn.
Vừa động thân, một cỗ đau đớn liền không chút khách khí từ bên hông chạy thẳng lên não, làm cho hắn đau tới da đầu run lên, đây là kết quả sau một hồi hoan yêu kịch liệt hôm qua để lại. Không thể tưởng được cư nhiên vì tham hoan nhất thời, mà phải trả giá thảm thống như vậy, Phạm Văn Diệp không khỏi tự trách chính mình dung túng, lần sau cần phải tỉnh táo kiềm chế, miễn cho chính mình phải chịu đau đớn như vậy mất vài ngày. (có mà kiềm chế = niềm tin em ạ)
" Tiểu Văn?" Vi Hạo Vĩ vừa thấy thấy thân ảnh quen thuộc đi về phía hắn, lập tức đứng lên chạy lại, đáng tiếc chắn ở trước hai người chính là song sắt buồng giam, nếu không hắn nhất định tặng cho Phạm Văn Diệp một nụ hôn cháy bỏng.
" Hạo Vĩ, ngươi hoàn hảo sao?" Phạm Văn Diệp sau khi chuyên chú nhìn Vi Hạo Vĩ thật lâu, mới thở ra một hơi," Xem ra là không có việc gì."
" Đương nhiên!" Vi Hạo Vĩ khinh thường cười nói,"Cái kêu Tiểu Đức Tử lùn tịt kia, còn dám đối với ta nhếch miệng trừng mắt, nhưng chuyện gì cũng không dám làm." Hắn mỗi ngày đều cùng Tiểu Đức Tử đấu miệng, thật cũng không nhàm chán, nhưng mà phản ứng của Tiểu Đức Tử thật sự là rất đần độn, có khi chơi nhiều cũng thật sự nhàm chán.
" Ngươi thì sao?" Hắn nhìn thấy Phạm Văn Diệp hỏi.
" Ách……" Phạm Văn Diệp không biết nên nói cho Vi Hạo Vĩ chuyện về hắn cùng Độc Cô Diễm như thế nào, chỉ xấu hổ cúi đầu không nói, trong mắt không tự giác toát ra mị thái.
" Ngươi thích hắn?" Thấy vẻ mặt của Phạm Văn Diệp, Vi Hạo Vĩ liền minh bạch.
Loại biểu tình này hắn nhìn thấy nhiều lắm, mỗi lần hắn bày tỏ với nữ sinh mình thích xong, đối phương khi nói đã có người mình thích, biểu tình kia cùng Phạm Văn Diệp giống nhau như đúc. Ông trời a! Hắn Vi Hạo Vĩ chẳng lẽ đời này nhất định không thể tìm thấy người cùng hắn lưỡng tình tương duyệt sao? Vì cái gì vẫn luôn thất tình? Hắn không cam lòng a! Đến tột cùng là vì cái gì, khiến cho hắn một đường từ thế kỉ hai mươi mốt bay đến cổ đại?
" Có lẽ vậy……" Phạm Văn Diệp ngập ngừng nói, tràn đầy tâm tình xấu hổ ngượng ngùng." Đúng rồi, Hạo Vĩ." Hắn vội giấu đi vẻ mặt bối rối, ngẩng đầu nhìn Vi Hạo Vĩ nói:" Ta không gọi Phạm Văn, tên thật của ta là Phạm Văn Diệp."
" Di?" Ngây ngốc nhìn Phạm Văn Diệp, Vi Hạo Vĩ đột nhiên cảm thấy càng thêm bi thương, hắn thế nhưng lại sau khi thất tình mới biết được người mình thích không gọi Phạm Văn, mà kêu Phạm Văn Diệp!
Nhìn đến thần sắc bi ai của hắn, Phạm Văn Diệp càng cảm thấy áy náy, là mình hại hắn bị nhốt tại nơi này, hiện tại lại nói cho hắn biết chính mình đã nói dối, cũng khó trách hắn thương tâm như thế.
" Ta là có nỗi khổ." Hắn vội vàng giải thích, đem toàn bộ mọi chuyện nói cho Vi Hạo Vĩ, hy vọng hắn có thể tha thứ dấu diếm nhất thời này.
" Nguyên lai là như thế……" Vi Hạo Vĩ lẩm bẩm, hắn cũng không biết Phạm Văn Diệp lại mang chức quan thượng thư cao như thế, bất quá theo cách nói năng hòa khí của hắn, cũng không thể sai.
" Thật có lỗi, nhưng ta vẫn luôn đem ngươi trở thành đệ đệ mà đối đãi, cũng không có……"
Phạm Văn Diệp nói năng thực uyển chuyển, cố gắng không để Vi Hạo Vĩ xúc động. Hắn mỗi lần khi bày tỏ bị cự tuyệt đều nghe được lời nói giống nhau! Vì cái gì? Hắn bộ dạng thấp bé một chút cũng là do hắn sai sao?
" Tiểu Văn, ta hỏi ngươi……" Vi Hạo Vĩ có chút ai oán nhìn về phía Phạm Văn Diệp, chu miệng bất mãn hỏi han:" Ta…… Thực không có mị lực sao?"
Sau khi hỏi xong, hắn nhắm chặt mắt, chờ đợi đáp án tàn khốc, hắn không muốn nghe, nhưng nhất định phải biết, chính mình rốt cuộc tại sao lại kém hơn tên gia hỏa kia!
Không dự đoán được Vi Hạo Vĩ lại hỏi hắn vấn đề như vậy, Phạm Văn Diệp cả người ngây ngốc, lại nhìn thấy hắn nhắm chặt mắt, vẻ mặt bi thương thực đáng yêu, nhịn không được mở miệng cười.
Nếu nói là Vi Hạo Vĩ bộ dạng không dễ nhìn, kia thật sự là sai lầm lớn, hắn bộ dạng thực đẹp mắt, toàn thân cao thấp tràn ngập tinh khí linh động, cặp mắt to kia khi chuyển động qua lại, sẽ làm cho người khác có cảm giác bị hấp dẫn. Hơn nữa lúc hắn cười rộ lên, hai lúm đồng tiền thật sâu hiện lên ở hai bên má, nói có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu.
Nghiêm khắc mà nói, vẻ đẹp của hắn có chút thanh tú, so với nữ nhân còn khiến kẻ khác động tâm hơn, này đại khái chính là nguyên nhân vì cái gì hắn không thể thành công đi, bởi vì không có một nữ nhân nào thích ở cạnh một nam nhân còn xinh đẹp hơn chính mình vạn phần.
Phạm Văn Diệp mỉm cười, đem mặt lại gần, ở bên má Vi Hạo Vĩ nhẹ nhàng hôn một chút, thấy hắn giật mình mở to mắt, ôn nhu nói:" Ngươi rất có mị lực, chính là cho đến nay vẫn chưa gặp được một người ngươi thực sự thích, mà hắn cũng thực yêu con người của ngươi thôi, ngươi mới mười sáu tuổi, tương lai có rất nhiều cơ hội có thể đi tìm kiếm."
Vỗ về khuôn mặt còn lưu lại độ ấm, Vi Hạo Vĩ có thể cảm giác hôn này có bao nhiêu yêu thương cùng ôn nhu khiến kẻ khác cảm động, hắn đột nhiên bi ai gào lên một tiếng, làm cho Phạm Văn Diệp bị dọa chấn kinh.
" A– ta không cam lòng, vì cái gì phải chắp tay đem Tiểu Văn tốt như vậy dâng cho người ta a! Thật sự là tức chết ta, tên hoàng đế kia cư nhiên liền như vậy đem ngươi cướp đi, còn làm ra thủ đoạn ti bỉ giả thua có được ngươi, làm cho ta nghĩ phải lợi dụng cơ hội đánh thắng này mang ngươi đi đều không được, đáng giận! Ta thật sự là đầu heo, cư nhiên không biết còn có loại thủ đoạn này–"
Vi Hạo Vĩ tức giận ở trong lao nói tới nói lui, không ngừng mắng chính mình, bởi vì hắn không muốn Phạm Văn Diệp phải lo lắng, cho dù đánh thắng Độc Cô Diễm cũng không có ý nghĩa, hắn sao có thể bắt Phạm Văn Diệp không thích chính mình giữ ở lại bên người?
Nghĩ đến thắng lợi cũng chẳng làm nên chuyện gì, chỉ khiến hắn ngu ngốc hơn mà thôi, hắn không khỏi mắng:" Tên kia thật sự là gian trá, giảo hoạt, vô sỉ, hạ lưu, ti bỉ……" Vi Hạo Vĩ dùng tất cả từ ngữ có thể nghĩ đến mang ra mắng Độc Cô Diễm.
" Hạo Vĩ!" Phạm Văn Diệp nhìn thấy Vi Hạo Vĩ tức giận đùng đùng không ngừng ngẩng lên trời mắng to, vừa muốn lên tiếng ngăn cản, một đạo thanh âm cười lạnh ở ngay phía sau hắn vang lên.
" Thật đúng là đa tạ khích lệ của ngươi, bổn đản (trứng ngốc)." Độc Cô Diễm lạnh lùng nhìn Vi Hạo Vĩ.
Vi Hạo Vĩ còn đang tức giận thấy hắn càng thêm không kiêng kị mở mồm nghênh đón:" Ngươi này tiểu nhân, dám giả vờ thua trận, dùng loại thủ đoạn này lừa gạt Tiểu Văn thương hại, ngươi thật là tà ác!"
Lừa gạt hắn thương hại? Hắn sớm đã cùng Phạm Văn Diệp chứng minh lưỡng tình tương duyệt, hắn người nầy lại dám can đảm nói ra lời này!
Độc Cô Diễm cau mày, phản bác nói:" Có phải thương hại hay không không cần người ngoài như ngươi lo lắng, tối hôm qua hắn theo ta một hồi kích tình, chúng ta tự mình hiêỉ lấy liền hảo, cũng không cần dùng nhiều lời, có phải hay không a, Tiểu Diệp?" Hắn vươn tay ra ôm lấy Phạm Văn Diệp, ở trên môi hắn hạ xuống một nụ hôn," Ai dạy ngươi đi lung tung chạm vào mấy đồ vật bẩn thỉu này nọ? Thật sự là không ngoan!"
Độc Cô Diễm trong lời nói nồng đậm đố ý, là do vừa nãy nhìn thấy một màn Phạm Văn Diệp hôn Vi Hạo Vĩ.
Từ lúc Phạm Văn Diệp rời khỏi ôm ấp của mình, hắn liền muốn tỉnh, nhưng là trong lòng tò mò muốn biết hắn đi đâu, vì thế nên trầm mặc không lên tiếng theo dõi.
Khi hắn nghe được Phạm Văn Diệp thừa nhận hắn thích chính mình tất nhiên sẽ cao hứng, nhưng khi thấy hắn hôn Vi Hạo Vĩ, tuy biết rõ hôn kia của Phạm Văn Diệp phần lớn là thương tiếc cùng áy náy, nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn chưa từng đối chính mình chủ động qua, lại đối với người trước mặt nầy chủ động hiến hôn, liền làm hắn ghen tị tới phát cuồng.
" Ngươi như thế nào……" Tức giận vì Độc Cô Diễm lại ở trước mặt người bên ngoài làm ra hành động thân mật với mình, Phạm Văn Diệp quả thực muốn đá cho hắn một cước, chính là ở trước mặt Vi Hạo Vĩ, hắn lại ngượng ngùng phát tác, chỉ có thể trừng mắt liếc Độc Cô Diễm một cái.
" Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ." Chú ý một chút phong phạm vua của một nước! Hắn dùng ánh mắt như thế nói cho Độc Cô Diễm.
Bị so sánh với đồ vật giơ bẩn này nọ cùng sỉ nhục là bổn đản làm cho Vi Hạo Vĩ bắt lấy song sắt tức giận đến rống to:" Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế liền không coi ai ra gì! Ta ngay cả tổng thống đều dám mắng!"
" Tổng thống?" Đó là cái gì vậy? Độc cCô Diễm nghi hoặc nheo mắt lại, người nầy là thật không sợ hãi hay là muốn trở thành anh hùng? Dám mắng hắn như thế?" Ngươi không sợ trẫm chém ngươi?" Độc Cô Diễm mặt lạnh, nhất thời khôi phục khí diễm cuồng bá, làm cho người ta không rét mà run.
Vi Hạo Vĩ không khỏi cấm khẩu, đối với khí thế của hắn cảm thấy một trận rùng mình.
" Đừng như vậy, hắn không hiểu quy củ nơi này!" Phạm Văn Diệp vội vàng ngăn Độc Cô Diễm, thay Vi Hạo Vĩ cầu tình.
" Có ý tứ gì?" Độc Cô Diễm khó hiểu hỏi, trên đời này có ai không biết, người dám bất kính với Hoàng Thượng, liền chỉ có một con đường chết.
" Ta về sau sẽ từ từ cùng ngươi nói." Phạm Văn Diệp tính toán trước bỏ qua đề tài này," Thả hắn đi, được không?"
" Thả hắn?" Thả cái gia hỏa miệng không kiêng nể gì, đối hắn bất kính, còn đối với Phạm Văn Diệp tâm tính không an phận?
" Tiểu Văn, ngươi đừng cầu hắn!" Vi Hạo Vĩ thật cũng có chút cốt khí, từ chối cầu tình của Phạm Văn Diệp, nhưng ở bên trong, hận quật cường của chính mình muốn chết.
" Hạo Vĩ!" Phạm Văn Diệp vừa bất đắc dĩ lại tức giận liếc mắt nhìn Vi Hạo Vĩ một cái," Ngươi có biết tính nghiêm trọng của chuyện này lớn như thế nào không? Lại còn nói ra mấy lời này!"
Vi Hạo Vĩ là tự tôn cao hơn đầu đi, hắn bình thường hi hi ha ha, nhưng miệng mồm thực nhanh, loại sự tình này liên quan đến vấn đề mặt mũi, người khác hắn không biết, nhưng hắn mới không cần cầu xin tình địch tha thứ, này sẽ tổn hại tôn nghiêm nam tính của hắn.
" Nga?" Nhẹ giọng cười, Độc Cô Diễm cũng âm thầm bội phục dũng khí của thiếu niên này." Nếu không sợ chết như vậy, kia không bằng tuân theo, hôm nay liền mang đi chém đầu."
" Diễm!" Đối với ý cười như có như không trong lời nói của Độc Cô Diễm, Phạm Văn Diệp cũng hoảng," ngươi làm ơn đi!" Hắn ai cầu lôi kéo ống tay áo Độc Cô Diễm," Hắn là thật không hiểu tính nghiêm trọng này a!"
Kỳ thật Độc Cô Diễm cũng chú ý tới sắc mặt Vi Hạo Vĩ đã muốn biến thành trắng bệch, chính là cố gắng cắn răng ra vẻ không sợ hãi mà thôi. Hắn tiến lên phía trước nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vi Hạo Vĩ, thấy hắn lại có bộ dạng linh tú động lòng người, cùng loại hình mỹ nhân như Phạm Văn Diệp hoàn toàn bất đồng.
" Bổn đản, lần này liền tha cho ngươi một mạng, đợi sau khi trẫm rời khỏi hành cung, ngươi liền tự do, miễn cho ngươi nửa đêm đến tìm Tiểu Diệp." Độc Cô Diễm tự nhiên biết khả năng này là cực thấp, nhưng Phạm Văn Diệp vừa nãy cũng bởi vì đồng tình mà đưa lên môi hôn, nếu ngày nào đó thừa dịp khi hắn không chú ý, ngay cả thân mình đều đưa lên thì biết phải làm sao bây giờ? Đương nhiên cẩn thận một chút vẫn hơn.
" Hừ!" Vi Hạo Vĩ hừ lạnh một tiếng," Như vậy là sợ tính uy hiếp của ta đi! Tiểu Văn cũng sẽ không chủ động hôn ngươi, cáp! Xứng đáng!" Hắn đắc ý cười to.
" Ân!" Thản nhiên cười lại, Độc Cô Diễm ác liệt phản bác," Hắn đều là nhiệt tình hôn trẫm, dáng vẻ không giống như ngươi, chỉ có thể được đến ôm hôn đồng tình thôi, thật sự là đáng thương."
Lời vừa nói xong, quả nhiên lập tức nhận được phản ứng trong dự đoán.
" Ngươi!" Vi Hạo Vĩ mắt to trợn lên, tức giận đến lay đông song sắt," Có giỏi ở lại cùng ta đánh một hồi!"
" Ngươi có luyện thêm mười năm nữa cũng không phải là đối thủ của trẫm." Độc Cô Diễm không muốn lại cùng hắn lãng phí tinh thần, hắn trở lại ôm Phạm Văn Diệp nói:" Tiểu Diệp, chúng ta đi thôi!"
" Nhưng là……" Phạm Văn Diệp quay đầu lại còn muốn cùng Vi Hạo Vĩ nói cái gì đó, nhưng Độc Cô Diễm tất nhiên là không cho.
" Muốn trẫm thả hắn, chính là phải trả giá đại giới ác!" Độc Cô Diễm phá hư cười tà," Chúng ta lại lên giường hảo hảo xem xét, xem xét."
" Ngươi!" Phạm Văn Diệp hai má nhất thời nhiễm thượng một rặng mây đỏ, hắn sớm nên biết Độc Cô Diễm sẽ không dẽ dàng thương lượng tốt như vậy.
Trên đường từ trong lao ngục về tẩm thất, Phạm Văn Diệp mơ hồ cùng Độc Cô Diễm nói qua về chuyện của Vi Hạo Vĩ, Độc Cô Diễm kinh ngạc lắng nghe, tuy không dám tin, nhưng nếu ngay cả Phạm Văn Diệp đều tin tưởng, xem ra đúng là sự thật.
Cũng khó trách Vi Hạo Vĩ lại phun ra mấy lời khó hiểu cùng kỳ diệu, khó trách Phạm Văn Diệp nói hắn không hiểu quy củ của nơi này, bởi vì hắn vốn không phải là người của thời đại này.
“Kia hắn về sau tính toán làm sao bây giờ?" Độc Cô Diễm tò mò hỏi.
" Ta cũng không biết hắn tính toán như thế nào, chẳng hiểu sao lại rời khỏi thôn chạy đến nơi đây." Phạm Văn Diệp lắc lắc đầu, Vi Hạo Vĩ thường có “cử chỉ kinh người “, cho nên chính mình cũng không thể biết được hắn bước tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.
" Dẫn hắn cùng trở lại kinh thành đi!"
Độc Cô Diễm bỗng nhiên nói ra một câu này, làm cho Phạm Văn Diệp chấn động.
Thấy hắn thần sắc dị thường, Độc Cô Diễm mỉm cười," Ngươi hẳn là đang nghĩ, ta như thế nào lại để cái gia hỏa đáng ghét kia đi theo bên người đi?"
" Ân, ngươi như thế nào……" Phạm Văn Diệp cũng muốn cho Vi Hạo Vĩ cùng hắn quay về Trường An, lại sợ Độc Cô Diễm sẽ miên man suy nghĩ, nên vẫn không biết mở miệng như thế nào, không thể tưởng được hiện tại hắn thế nhưng lại nói ra yêu cầu của chính mình, đích xác làm cho hắn kinh ngạc.
" Ta suy nghĩ, hắn nếu đến từ tương lai, kia tri thức hắn có được có lẽ có thể giúp trợ ích cho vương triều một ít, bất quá……" Độc Cô Diễm trầm ngâm một chút," Hắn tên ngốc kia nhìn đi nhìn lại so với bất luận kẻ nào đều ngốc hơn đâu!"
Độc Cô Diễm trong lòng lại là tính toán chuyện khác, mang Vi Hạo Vĩ trở về kinh thành, chưa biết sẽ có trợ ích gì hay không, nhưng là thấy Phạm Văn Diệp thực quan tâm hắn, nếu đem hắn bỏ lại, Phạm Văn Diệp chắc cũng sẽ ngày lo đêm nghĩ không thể an tâm, còn không bằng để Phạm Văn Diệp thiếu nợ một cái nhân tình, nghĩ xem “ích lợi" thu được lại càng nhiều.
Phạm Văn Diệp cũng không nghĩ tới Độc Cô Diễm trong lòng nghĩ một đằng ngoài miệng nói một nẻo, hắn vui vẻ cười nói:" Ngươi thật tốt, nguyện ý thu lưu hắn."
Phạm Văn Diệp cười thực sáng lạn, làm cho Độc Cô Diễm trong lòng vừa động muốn ôm lấy hắn mà hôn, nhưng hiện giờ đang ở bên ngoài, Phạm Văn Diệp da mặt vốn mỏng sao có thể để yên cho hắn hôn, hắn sợ tới mức che miệng Độc Cô Diễm lại, lắc đầu cự tuyệt.
" Nơi này là bên ngoài, ngươi có biết suy nghĩ không a!"
Gạt tay Phạm Văn Diệp đi, Độc Cô Diễm bị từ chối đâm ra tức giận, lạnh giọng nói:" Kia ngươi vì cái gì ở trong lao nguyện ý hôn Vi Hạo Vĩ?"
" Kia không phải hôn." Phạm Văn Diệp vừa tức giận vừa buồn cười giải thích, Độc Cô Diễm cá tính yêu ăn dấm chua cũng không thể cải biến một chút sao!" Ta chỉ coi hắn như đệ đệ."
" Ta mặc kệ!" Độc Cô Diễm bắt đầu ăn vạ," Ngươi cũng phải chủ động hôn ta, nếu không ta sẽ vẫn ghi hận trong lòng, sau đó thừa dịp lúc ngươi không chú ý, đem hắn……"
" Ngươi sao có thể như vậy!" Phạm Văn Diệp giận tái mặt, đánh gảy uy hiếp của hắn.
" Kia ngươi hôn ta, đây mới chỉ là yêu cầu thấp nhất." Độc Cô Diễm cúi đầu xuống, đem miệng chu ra, làm nũng nói:" Ta thực không cam lòng đâu!"
" Ngươi a!" Phạm Văn Diệp bất đắc dĩ nhìn nhìn hắn, ở trên má hắn hôn lướt qua thực nhanh," Như vậy có thể đi."
" Ta mới không cần cái này!" Độc Cô Diễm bất mãn kháng nghị.
" Ta cũng chỉ là hôn lên mặt hắn mà thôi a!" Hắn lại đòi tiến thêm một thước!
" Ta muốn ngươi hôn miệng ta." Độc Cô Diễm nghiêm túc yêu cầu, còn dùng ánh mắt thâm tình ủy khuất nhìn Phạm Văn Diệp," Tiểu Diệp, ngươi không như vậy, ta làm sao mà biết được chính mình thực đặc biệt!"
Phạm Văn Diệp đỏ bừng mặt, nhanh mân mím môi, hắn không phải không động tâm vì tình cảm của Độc Cô Diễm, nhưng nơi này lại là giữa hành lang trong hành cung, tùy thời sẽ có người đi qua.
“Về…… Trở về phòng rồi nói sau!" Hắn nhỏ giọng yêu cầu, đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
" Không được!" Độc Cô Diễm lại cũng thực kiên trì, “Ngươi nếu còn ngại, ta đây nhất định sẽ cùng hắn quang minh chính đại đánh lại một hồi, lần này ta sẽ sử dụng hết mười phần khí lực, cũng đừng trách ta không khách khí!" Hắn nói rồi bước đi.
Phạm Văn Diệp đuổi theo vội vàng kéo tay áo hắn, hắn cũng biết Vi Hạo Vĩ cho dù có dùng hết lực cũng không đánh lại được Độc Cô Diễm, mà thấy Độc Cô Diễm nháo loạn không ngớt, nếu hiện hạ không thuận theo ý của hắn, đại khái nhất định sẽ không để yên đi.
Nghĩ đến hắn bất quá cũng chỉ là cầu mình có thể cho hắn một ít cảm giác an tâm, nếu chính mình không chủ động, kia ôn nhu cùng cố gắng chuyển biến của hắn giống như không được đáp lại, này không phải thực đáng thương sao?
" Hảo, được rồi……" Phạm Văn Diệp bắt lấy ống tay áo của Độc Cô Diễm," Ngươi cúi xuống dưới một chút."
Độc Cô Diễm không nói hai lời liền đem thân mình hạ thấp, chờ cảm thụ môi hôn Phạm Văn Diệp chủ động dâng lên.
Phạm Văn Diệp ôm lấy cổ Độc Cô Diễm, thần tình sớm đã đỏ bừng, hơi chu miệng, đang chuẩn bị cảm thụ tư vị tuyệt vời hai bờ môi đụng chạm, đột nhiên–" Hoàng Thượng, Phạm đại nhân, dùng…… A!" (=))~~)
Này một đạo thanh âm cắt qua yên tĩnh, độc ác đem lòng tràn đầy vui sướng của Độc Cô Diễm chém thành hai nửa, có thể có được công lực này, tự nhiên là Tiểu Đức Tử biết lựa chọn thời gian tiến đến.
Phạm Văn Diệp xấu hổ vội vàng buông tay Độc Cô Diễm ra, xấu hổ đến mức không dám nhìn Tiểu Đức Tử. Độc Cô Diễm xanh mặt trừng mắt nhìn Tiểu Đức Tử, giống như phải ném hắn lên đoạn đầu đài.
Tiểu Đức Tử biết chính mình lúc này thật sự là đại họa trước mắt.
" Nô…… Nô tài là đến…… Đến thỉnh Hoàng Thượng cùng…… Cùng Phạm đại nhân…… Dùng bữa……" Tiểu Đức Tử thực cố gắng bày ra tươi cười, nhưng khuôn mặt hé ra tươi cười thấy thế nào cũng đều giống như mướp đắng – nhăn thành đoàn," Ta thật sự không có nhìn đến, thật sự……"
Thực xấu hổ ăn xong bữa cơm, Phạm Văn Diệp từ đầu tới đuôi chính là cúi đầu mạnh ăn, ngay cả mặt cũng không nâng, Độc Cô Diễm vẫn tìm đề tài nghĩ muốn chọc hắn mở miệng, nhưng hắn cũng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, lắc đầu coi như tỏ vẻ đáp lại, điều này làm cho Độc Cô Diễm tức giận lại càng ném cho Tiểu Đức Tử mấy ánh mắt xem thường.
Tiểu Đức Tử sợ tới mức chỉ có thể vô tội đứng thẳng ở bên cạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hắn thật sự không phải cố ý, ai hội biết bọn hắn lại vừa vặn chuẩn bị hôn a! Chính là một cái hôn thôi, cùng lắm trở về phòng lại kêu Phạm đại nhân thân một cái liền được rồi, cũng giống như cái kia thôi! Tiểu Đức Tử trong lòng vụng trộm so đo.
Nhưng mà Tiểu Đức Tử đã quên mất Phạm Văn Diệp da mặt thực mỏng, trước kia là Độc Cô Diễm ở trước mặt mọi người thành công đánh lén, hắn tức giận nhưng cũng liền cho qua. Nhưng lúc này đây hắn cư nhiên lại bị gặp chính mình chủ động thân hôn Độc Cô Diễm, không phải tương đương tuyên cáo hắn nhiệt tình đến mức không sợ xấu hổ sao? Khó trách hắn lại xấu hổ như vậy, ngay cả nhìn Tiểu Đức Tử liếc mắt một cái cũng không dám.
Về phần Độc Cô Diễm, hắn đương nhiên biết được Phạm Văn Diệp trong lòng suy nghĩ cái gì, thật vất vả dụ hắn chủ động bước lên từng bước, hiện tại lại bị Tiểu Đức Tử phá hỏng, giờ muốn Phạm Văn Diệp chủ động lần nữa, có thể còn khó hơn cả lên trời nga.
Dùng xong bữa trở lại trước cửa tẩm thất, Phạm Văn Diệp thấy Độc Cô Diễm đi vào, liền xoay người nghĩ muốn trở về phòng chính mình, lại bị Độc Cô Diễm một phen đẩy vào." Làm cái gì?" Phạm Văn Diệp nghi hoặc nhìn về phía Độc Cô Diễm," Ngươi không phải muốn ngủ sao?"
" Đúng a." Độc Cô Diễm cúi người muốn hôn Phạm Văn Diệp, lại bị hắn cúi đầu né ra, điều này làm cho Độc Cô Diễm thực bất mãn, đều trách cái tên Tiểu Đức Tử đáng giận!
“Cửa còn chưa đóng, sẽ có người nhìn thấy!" Phạm Văn Diệp e thẹn nói.
Độc Cô Diễm nhìn lại thấy cửa đích xác là chửa khép, hắn đi qua đóng cửa lại.
Nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Diễm, Phạm Văn Diệp không khỏi nhớ tới chuyện hồi chiều, nhìn hắn hao hết tâm tư nghĩ trăm phương ngàn kế muốn mình chủ động hôn hắn một chút, ai ngờ lại bị Tiểu Đức Tử phá hư, hắn trong lòng khẳng định thực thất vọng, chính mình luôn vì vấn đề mặt mũi nhàm chán mà không thèm lo lắng tới cảm thụ của Độc Cô Diễm, quả thực áy náy, dù sao hiện tại trong phòng cũng không có người, liền bồi thường hắn một chút tốt lắm.
Trong lòng vừa quyết định xong, khi Độc Cô Diễm vừa quay người lại, Phạm Văn Diệp liền ở trên môi hắn hôn một chút.
" Bồi thường cho ngươi." Phạm Văn Diệp ngượng ngùng nói, quay khuôn mặt che kín đỏ ửng đi, thần tình phi thường kiều mỵ động lòng người.
Nhưng Độc Cô Diễm lại phản ứng không giống như bình thường, hắn cũng không lao tới ôm Phạm Văn Diệp, cho hắn một nụ hôn nóng bỏng, mà chỉ ngơ ngẩn vuốt môi mình nơi vừa được Phạm Văn Diệp hôn qua, trong lúc nhất thời nói không nên lời. Độ ấm còn lưu lại khiến cho hắn trong lòng cũng ấm áp theo, còn có thực nhiều loại tình cảm kinh hỉ.
Thấy Độc Cô Diễm ngây người, Phạm Văn Diệp không khỏi thản nhiên cười, hắn không nghĩ tới một cái khẽ hôn như vậy cũng sẽ làm cho Độc Cô Diễm trở nên ngốc nghếch, nguyên lai hắn cũng giống như tiểu hài tử thực dễ dàng thỏa mãn.
" Ta đã đáp ứng qua, tự nhiên không thể thất tín." Phạm Văn Diệp ít khi lộ ra biểu tình hào sảng như vậy," Ta đây trở về phòng ngủ."
Độc Cô Diễm lại giữ chặt tay áo hắn, không cho hắn rời đi.
" Làm sao vậy?" Phạm Văn Diệp quay đầu lại nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển thần thái động lòng người.
Độc Cô Diễm đặt hắn ở trên cửa, ôn nhu hôn trụ hắn, đây là thân thiết tràn ngập nhu tình mật ý.
" Ta hảo cảm động." Hắn thâm tình thì thầm cùng Phạm Văn Diệp," Ta nghĩ đến ngươi sẽ không bao giờ làm vậy nữa."
" Bởi vì hiện tại không có ai thôi!" Phạm Văn Diệp cho hắn một cái mỉm cười ngọt ngào, nhưng lại lập tức nghiêm mặt nói:" Bất quá ngươi lần sau muốn ta ở trước mặt người bên ngoài hôn ngươi, ta sẽ tuyệt đối không chịu." muốn hắn mất mặt thêm lần nữa ư, tuyệt không!
" Ai!" Độc Cô Diễm khoa trương thở dài," Ta còn đang nghĩ Tiểu Diệp sao lại hảo tâm như vậy, nguyên lai là có dự mưu."
“Giống nhau thôi." Phạm Văn Diệp nhẹ nhàng cười ra tiếng," Ngươi cái này gọi là báo ứng."
Đêm nay Phạm Văn Diệp vừa ôn nhu lại kiều mỵ, hắn thản nhiên cười nói đều làm cho Độc Cô Diễm yết hầu khô nóng. Bình thường Phạm Văn Diệp cho dù không làm cái gì, cũng đã khiến cho hắn yêu tới không thể tự kềm chế, càng huống chi đêm nay hắn bày ra một loại sắc thái khác hẳn bình thường, thậm chí còn chủ động hiến hôn, quả thực làm hắn mê mẩn đến thần hồn điên đảo, hận không thể một tay đặt Phạm Văn Diệp ở trên giường hung hăng yêu cho đủ.
Độc Cô Diễm nghĩ được là làm được, một tay ôm Phạm Văn Diệp lên, bước đến giường.
" Ngươi làm cái gì!" Không dự đoán được Độc Cô Diễm cư nhiên không hề cảnh báo trước liền ôm lấy hắn, ôm ấp như vậy tựa như đang vác đồ, làm cho Phạm Văn Diệp buồn cười đánh nhẹ lên đầu vai Độc Cô Diễm," Ngươi coi ta giống như đồ vật này nọ mang vác sao? Mau thả ta xuống."
Độc Cô Diễm thả hắn ở trên giường, tà mị cười," Ta cũng muốn cho ngươi nếm thử chút tư vị có tội tất có báo ứng."
" Ta mới không có làm chuyện xấu!" Phạm Văn Diệp bất mãn nói.
" Có." Độc Cô Diễm liền giơ táy cỡi cúc áo Phạm Văn Diệp," Ngươi câu dẫn trẫm, phải bị tội gì?"
" Thứ thần ngu muội, không biết khi nào xúc phạm Hoàng Thượng? Đến nỗi phải mang tội câu dẫn?" Phạm Văn Diệp bắt lấy tay Độc Cô Diễm, không cho hắn làm loạn.
" Ngươi toàn thân cao thấp đều đang câu dẫn trẫm." Độc Cô Diễm nhịn không được níu giữ mỗi Phạm Văn Diệp, tận tình khẳng cắn một trận mới buông ra, sau đó gạt tay hắn, hai ba cái liền kéo xuống y phục, làm cho bờ ngực trắng nõn của Phạm Văn Diệp hoàn toàn triển lộ.
" Không được!" Phạm Văn Diệp một tay bắt lấy vạt áo, một tay đẩy Độc Cô Diễm đang hôn cắn mặt mình ra," thân mình của ta còn thực đau, không được!" Đây là lời nói thật, đêm qua Độc Cô Diễm thật sự làm quá mức tới phát hỏa.
" Thật vậy chăng?" Độc Cô Diễm quan tâm hỏi, nhớ tới chính mình ngày hôm qua thô bạo, xác thực dễ dàng lộng thương hắn.
" Ta nhìn kiểm tra xem."
" Không cần!" Phạm Văn Diệp đỏ bừng mặt," Ta mới không cần……" Nếu để cho Độc Cô Diễm kiểm tra, kia thực dọa người.
" Ngoan, ta sẽ không đối với ngươi làm gì cả." Độc Cô Diễm khuyên dỗ nói:" Dù sao toàn thân của ngươi ta đã sớm xem qua, không cần thẹn thùng, xoay người để cho ta nhìn xem có bị thương hay không."
Phạm Văn Diệp khuôn mặt trướng hồng trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái, mới nghe lời xoay người nằm ở trên giường, cố nhịn xấu hổ để cho Độc Cô Diễm cởi xiêm y ra kiểm tra.
" Có bị thương không?" Phạm Văn Diệp xấu hổ hỏi han, tay Độc Cô Diễm vừa chạm quaphần đùi non phía trong đã khiến cho hắn nhịn không được cả người run lên.
Độc Cô Diễm đương nhiên cảm nhận được run rẩy của hắn, tay lại càng không an phận hướng lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn," Có chút hồng, nhưng không có việc gì."
Hắn thanh âm vang lên âm ách, ngón tay xẹt qua đùi Phạm Văn Diệp, làm cho hắn lại thêm một trận chấn động.
" Tiểu Diệp……" Độc Cô Diễm thấp giọng kêu gọi," Nếu không có việc gì, ta đây hẳn là có thể đi?"
=============================
Phạm Văn Diệp bị vấn đề hắn hỏi khiến cho mặt đỏ không thôi, đem đầu vùi ở trong gối, hắn đương nhiên cũng có cảm giác, chính là nghĩ đến không thể để cho Độc Cô Diễm chiếm được dễ dàng sẽ bị lấn thêm một thước, hiện tại chính mình cư nhiên lại khẩn cấp khát vọng hắn như thế, thật sự đáng xấu hổ, phải hắn phải trả lời như thế nào mới có thể a?
Thấy Phạm Văn Diệp không nói, Độc Cô Diễm cúi người cắn cái lưng bóng loáng của hắn,"Có được không? Tiểu Diệp?" Hắn lại hỏi thêm một lần, nghĩ muốn nhận được khẳng định của Phạm Văn Diệp.
Thấy Độc Cô Diễm tôn trọng chính mình như thế, Phạm Văn Diệp trong lòng nóng lên, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt nhiễm thượng hồng triều, hơi xoay người, mị nhãn như tơ liếc Độc Cô Diễm, ôm lấy cổ hắn run rẩy thì thầm:" Không…… Không thể quá mức a."
Phạm Văn Diệp nếu đã tỏ vẻ muốn như vậy, kia còn khách khí cái gì đâu? Độc Cô Diễm đương nhiên là cao hứng ngăn chận Phạm Văn Diệp, để cho hắn cảm thụ vô cùng nhiệt tình của chính mình, về phần vấn đề quá hay không quá này, tất nhiên là trước ném qua một bên, dù cho Phạm Văn Diệp có trách phạt, cũng là chuyện sau khi tỉnh lại.
Cả người xương cốt tựa như bị nghiền nát ra, Phạm Văn Diệp vừa đau lại vừa tức giận trừng mắt nhìn kẻ đang cầm bát, chuẩn bị uy hắn một cái.
" Không có lần sau!" Hắn hung tợn nói, tay cầm chăn thật chặt tránh cho khỏi rơi xuống, đem chính mình bao vây gắt gao, để tránh Độc Cô Diễm lại thú tính đại phát.
Rõ ràng vừa mới cảnh cáo hắn không thể quá mức, kết quả gia hỏa này lại giống như ác hổ rình mồi, mặc kệ hắn sống chết ngăn chận, thẳng đến sáng sớm mới buông ra, quả thực chính là không còn gì để nói! Hắn bởi vì hai đêm “Vận động" miệt mài quá độ, mà vừa nhẹ nhàng động liền đau tới muốn chết.
" Đừng như vậy, Tiểu Diệp." Phạm Văn Diệp nghe vậy cả kinh, vội vàng an ủi hắn, nếu không có lần sau, bảo hắn về sau nên sống sót như thế nào nha!
" Này thuốc sắc thật sự hảo, ngươi thừa dịp còn nóng liền uống đi!" Hắn làm chuyện này thực không quen nghĩ muốn đem thuốc thổi cho ngượi bớt.
Nhìn Độc Cô Diễm bộ dáng thổi thổi ngốc như vậy, Phạm Văn Diệp lúc này mới nghĩ đến: Hắn chính là đế vương của một nước, bắt hắn làm cái loại việc này còn ra thể thống gì? Mà hắn lại một chút cũng không để ý. Điều này làm cho Phạm Văn Diệp nhất thời hết giận, giương tay đón lấy bát thuốc trong tay Độc Cô Diễm.
" Ngươi là Hoàng Thượng, sao lại có thể làm loại việc này." Hắn nhẹ giọng trách mắng," Như vậy sẽ tổn hại đến uy nghiêm của ngươi, về sau không thể tái làm, ta sẽ tự mình uống."
Biết Phạm Văn Diệp đã hơi nguôi giận, Độc Cô Diễm nhẹ nhàng thở ra tươi cười," Tiểu Diệp, ngươi tha thứ ta?"
Liếc mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái, Phạm Văn Diệp nghiêm trang nói: “Quên đi, về sau đừng nữa như vậy liền được."
" Đương nhiên! Ta về sau sẽ cố gắng tiết chế một chút." Độc Cô Diễm cười ra mặt, nhưng trong lòng lại bổ thêm một câu: sẽ cố gắng nhưng không nhất thiết phải làm được, cho nên, hắc hắc……
Phạm Văn Diệp đương nhiên không có khả năng nhận ra Độc Cô Diễm trong lòng có chủ ý quỷ quái, hắn im lặng uống hết thuốc trong tay, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì mở miệng:" Ngươi đi ra lâu như vậy, triều chính làm sao bây giờ?"
Hắn thầm mắng chính mình, cư nhiên hiện tại mới nhớ đến vấn đề đó, thật sự là hổ thẹn.
" Yên tâm." Độc Cô Diễm cười," Ta đã giao cho Du Bình cùng Tể tướng toàn quyền xử lý, hơn nữa nếu có chuyện quan trọng liền hướng ta hồi báo, ngươi cũng yên tâm rồi đi? Hơn nữa gần đây trong triều cũng không có vấn đề gì trọng đại."
Ở trong một năm này, Độc Cô Diễm sớm đã đem quốc gia sự vụ giải quyết ổn thỏa, căn bản không có chuyện gì.
" Nói là như thế." Phạm Văn Diệp trầm ngâm một chút, lại tiếp tục mở miệng:" Nhưng vẫn là có một số nơi cần ngươi đến cải biến cuộc sống của người dân lương thiện, ta lân này ra ngoài, tuy đa số nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa, nhưng ở những nơi xa xôi, có rất nhiều người không được học hành. Một khi có cơ hội, liền có thể thay đổi, bởi vậy……" Hắn nhìn Độc Cô Diễm, thành khẩn yêu cầu:" Hy vọng Hoàng Thượng ngài có thể vì bọn họ khai ân, để cho bọn họ có thể đọc sách học chữ, đừng để nhân tài bị mai một."
Độc Cô Diễm ôn nhu cười, yêu cầu hợp tình hợp lý như vậy lại càng không mất mát cái gì, hắn sao có thể cự tuyệt?" Này đương nhiên, đợi sau khi hồi Trường An, để ngươi đi phụ trách, như thế nào?"
Phạm Văn Diệp cao hứng xoay người đáp tạ thánh ân," Tạ Hoàng Thượng."
Cùng với lời nói, trên tay buông lỏng, khiến chăn mỏng rơi xuống, lộ ra thân mình xinh đẹp cùng hai chân thon dài, thoáng ẩn thoáng hiện như vậy ngược lại càng thêm mê người, nhưng bản thân hắn lại hoàn toàn không có tự giác, điều này làm cho tâm tư Độc Cô Diễm lập tức thoát khỏi chuyện quốc sự.
" Kia trẫm cũng có yêu cầu……" Độc Cô Diễm hô hấp thoáng dồn dập, biết rõ hiện tại làm ra chuyện không an phận, Phạm Văn Diệp nhất định sẽ tức giận mất nửa ngày, nhưng là thừa dịp cơ hội này, nhất loạt xông lên hẳn là không quá phận đi?
" Cái gì?" Phạm Văn Diệp lập tức cả người cứng đờ, hắn trực giác cho thấy nhất định không phải là chuyện đứng đắn gì.
Nhếch miệng cười cười, lời Độc Cô Diễm hỏi ra làm cho Phạm Văn Diệp về sau nhớ tới liền đỏ bừng mặt:" Ngươi về sau có thể đều can gián trẫm như vậy được không?"
" Di?" Theo ánh mắt của Độc Cô Diễm, Phạm Văn Diệp lúc này mới phát hiện chính mình không biết từ khi nào lại tạo thành tư thế liêu nhân như thế, hơn nữa chăn mỏng không nghe lừoi lại chỉ che khuất phía trước, mặt sau tất cả xuân quang đều lộ hết ra ngoài!
" Đại sắc ma!" Phạm Văn Diệp trả lời bằng cách dùng sức đem gối đầu ném về phía Độc Cô Diễm đang cười thật sự hạ lưu, lấy hết khí lực hét lớn một tiếng, đuổi hắn ra khỏi tẩm thất, ngược lại liền quên đây chính là phòng của Độc Cô Diễm.
Ngoài cửa, Tiểu Đức Tử đang muốn đến thu bát, nhìn thấy Độc Cô Diễm bị đuổi đi ra ngoài, nghi hoặc hỏi han:" Hoàng Thượng, ngài không bồi Phạm đại nhân, là muốn đi tản bộ sao?" Đương nhiên, hắn lại nhận được một cái trừng mắt sắc bén.
Tiểu Đức Tử thực thích cùng Vi Hạo Vĩ đấu miệng, nhưng lại đấu không thắng hắn, thật sự là tức chết hắn, mà Vi Hạo Vĩ cũng thích khi dễ vẻ mặt xuẩn ngốc của Tiểu Đức Tử, bởi vì hắn khó có được cơ hội đấu thắng người khác. Chính là, một vật khắc một vật, núi cao còn có núi cao hơn, Độc Cô Diễm vừa ra mặt, Vi Hạo Vĩ liền không nói nổi thành lời, khiến cho Tiểu Đức Tử mỗi lần đều nhịn không được phải hô to Hoàng Thượng anh minh! Phạm Văn Diệp cũng chỉ có thể ở một bên lắc đầu giở khóc giở cười, tuy không có sơn thủy, nhưng dọc theo đường đi nói cười náo nhiệt vậy cũng thật thú vị.
" Uy! Lùn." Vi Hạo Vĩ dùng tay huých Tiểu Đức Tử, thấy hắn không để ý tới, lại kêu một lần.
" Không cần gọi ta như vậy!" Tiểu Đức Tử nhịn không được trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
" Ta lại chưa nói là gọi ngươi, ngươi chính mình tự thừa nhận ta cũng không có biện pháp." Vi Hạo Vĩ gian trá cười.
" Kia ngươi cần chi đẩy tay ta!"
“Xe ngựa đi xóc nảy, ta cũng không cố ý đụng ngươi a."
" Ngươi!" Tiểu Đức Tử biết chính mình lại bị sái, hắn oán hận trừng Vi Hạo Vĩ, rất muốn xin Hoàng Thượng giúp hắn lấy về công đạo, nhưng bọn hắn đang ở bên trong xe nùng tình mật ý, chính mình nếu xông vào, khẳng định lại bị ném ra.
" Ngươi chờ." Hắn lại liếc mắt nhìn Vi Hạo Vĩ một cái," Ta nói cho ngươi, trong thành Trường An, trừ bỏ ta ra, mỗi người so với ngươi đều thông minh hơn gấp mấy ngàn mấy vạn lần, ngươi đến nơi đó, khẳng định sẽ không có chỗ nào để đi!"
“ Thật sao?" Vi Hạo Vĩ một bộ biểu tình " Ngươi lừa ai"," Ta thực chờ mong các ngươi mấy người cổ đại này có gì hay, cái tên Độc Cô Diễm kia bởi vì là hoàng đế, ta mới không chọc vào hắn, bằng không…… Hừ hừ! Ngươi dám gọi thẳng tục danh của Hoàng Thượng!" Tiểu Đức Tử thở mạnh một hơi, cao giọng kêu lên:" Ta phải bẩm báo Hoàng Thượng, để cho hắn đem ngươi đi chém!"
" Tên đặt ra đương nhiên là để cho người ta kêu, bằng không là cho chó sủa a?" Vi Hạo Vĩ không kiên nhẫn nhìn nhìn Tiểu Đức Tử, thực không thể hiểu người cổ đại, tính tình cứng nhắc, chú ý đông câu nệ tây, nhàm chán!
" Ngươi đừng tưởng rằng có Phạm đại nhân che chở, ngươi liền hiếu thắng như vậy, đến lúc đó ngươi liền thảm, Phạm đại nhân chính là thực chính công vô tư."
" Ai! Tiểu Văn……" Vi Hạo Vĩ thở dài, tuy chính mình bị thất tình rất nhiều lần, sớm đã quen loại cảm giác này, nhưng vẫn là phải mất một ít thời gian mới có thể khôi phục, hơn nữa thấy Hoàng Thượng cùng Phạm Văn Diệp hai người thân mật như thế, càng làm cho hắn đau lòng khó chịu," Ô oa oa……" Hắn nhịn không được cầm lấy ống tay áo của Tiểu Đức Tử, ào ào khóc lớn lên.
Phát hiện một câu của chính mình lại gợi lên chuyện thương tâm của Vi Hạo Vĩ, Tiểu Đức Tử cũng thấy không đành lòng, liền vỗ đầu Vi Hạo Vĩ hảo tâm an ủi nói:" Yên tâm, trên đời này thiếu gì hoa cỏ, trong thành Trường An, các thức các dạng mỹ nam tử đều có, giống như Tĩnh Vương gia của chúng ta, chính là có một không hai, mọi người đều công nhận là tuấn mỹ, tuyệt không kém Phạm đại nhân a!"
" Đó là ai a?" Dùng tay áoTiểu Đức Tử lau lau, Vi Hạo Vĩ hồng hốc mắt hỏi.
Thấy quần áo chính mình lại bị đem đi lau chùi, Tiểu Đức Tử trừng mắt nhìn Vi Hạo Vĩ, đem ống tay áo đoạt trở về," Hắn là Tam đệ của Hoàng Thượng."
" Hừ! Đệ đệ của tên kia, vừa nghĩ cũng biết cũng sẽ không dễ nhìn đi!" Vi Hạo Vĩ hừ lạnh một tiếng, hắn mới không thích người có loại hình này, hắn thích chính là loại hình ôn nhu, xinh đẹp giống như Phạm Văn Diệp.
" Xin ngươi! Cho tới bây giờ cũng không có ai phê bình quá diện mạo của Hoàng Thượng a! Hắn chính là tình nhân trong mộng của nhóm tiểu thư, hàng năm có một đống người xếp hàng muốn tiến hậu cung đâu!" Tiểu Đức Tử không dám tin nhìn lại Vi Hạo Vĩ, ánh mắt của hắn có vấn đề a?" Ta thích chính là đại mỹ nhân, có sao không?" Vi Hạo Vĩ tức giận nói, nghĩ muốn giúp hắn làm mai mối? Cũng phải xem đại gia hắn thích hay không thích đã.
" Tóm lại, Tĩnh Vương gia thật sự là mỹ nam tử, hắn cùng Hoàng Thượng là cùng cha khác mẹ, ngươi không tin thì thôi! Xứng đáng ngươi cả đời cũng tìm không thấy người mình thích." Tiểu Đức Tử bởi vì không được cổ vũ, liền ngậm lại miệng không hề đôi co với Vi Hạo Vĩ, người như thế, không nghĩ đến nữa!
Vi Hạo Vĩ đối Tiểu Đức Tử làm cái mặt quỷ, cũng quay đầu qua một bên không nói.
" Làm sao vậy?" Độc Cô Diễm ở bên trong xe nhìn Phạm Văn Diệp vẫn trầm mặc không nói, giống như có tâm sự.
" Ân……" Phạm Văn Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Độc Cô Diễm," Ta suy nghĩ, hồi hoàng cung sau nên làm sao bây giờ?"
Phía trước ở trong hành cung, không hỏi thế sự, cơ hồ làm cho người ta quên mất sự thật, chính là càng ngày càng gần thành Trường An, hắn liền cảm thấy càng ngày càng ẩn ẩn bất an. Người ngoài không có khả năng thừa nhận quan hệ như vậy, bọn hắn hai người tuy yêu nhau, nhưng Độc Cô Diễm là hoàng đế a, nếu để cho người ta biết Hoàng Thượng yêu một cái nam nhân, nên như thế nào cho phải? Hiện tại hắn ngược lại lại không thèm để ý vấn đề danh dự của chính mình, bởi vì phụ mẫu đều đã qua đời, hắn căn bản không vướng bận chuyện gì, chính là Hoàng Thượng cũng không giống vậy.
Đại khái hiểu được băn khoăn trong lòng Phạm Văn Diệp, Độc Cô Diễm lộ ra một mạt tươi cười muốn hắn an tâm," Yên tâm, ta đều nghĩ tốt lắm." Hắn kéo Phạm Văn Diệp lại dựa vào chính mình," sau khi trở về, ta sẽ lập Vương quý phi làm hoàng hậu, dù sao quốc không thể vô mẫu, mà nàng cũng có thể đảm đương trọng trách như vậy."
" Ân." Phạm Văn Diệp hơi gật đầu, Vương quý phi hiền thục ôn nhu, lại sinh hạ thái tử, lập hoàng hậu là theo lý thường đương nhiên, mà chính mình dù sao cũng là nam nhân, cần danh phận làm cái gì đâu? Chỉ là……
Cảm thấy thân mình trong ngực thoáng cứng đờ, Độc Cô Diễm ôm hắn lại càng chặt," Yên tâm, ta lập nàng làm hoàng hậu, là bởi vì thái tử không thể không có mẫu thân dạy bảo cùng chiếu cố, cũng không phải là bởi vì ta……" Hắn lời còn chưa nói xong, liền bị Phạm Văn Diệp ôn nhu che lại môi hắn, ngăn lại vế sau chưa thành.
" Ta biết ngươi yêu ta, thế này là đủ rồi, ta không thích đi làm mấy hành vi giống như đố phụ này, cho dù ngày sau ngươi không hề yêu ta nữa, ta vẫn sẽ thích ngươi." Phạm Văn Diệp kiên định nhìn ngắm hắn, trong mắt tràn đầy tình cảm.
" Tiểu Diệp……" Nghe được Phạm Văn Diệp bày tỏ ra tình yêu chân ái, Độc Cô Diễm cảm động không thôi ôm hắn," Ta như thế nào lại không thương ngươi? Hiện tại yêu, về sau tự nhiên lại càng thêm yêu ngươi. Ta tin tưởng ngươi." Phạm Văn Diệp ngọt ngào cười, trong mắt là kiên định sáng rọi.
“Sau khi trở về, ngươi vẫn là khôi phục chức quan thượng thư, giúp ta xử lý triều chính, tin tưởng sắp tới, quốc gia sẽ càng thêm yên ổn."
" Ta tự nhiên sẽ hết sức…… Chính là mấy ngày này nên giải thích như thế nào đây?" Phạm Văn Diệp nhíu mày." Tất nhiên là nói Phạm đại nhân bởi vì thấy quốc gia phú cường, công thành danh toại, liền từ quan về ở ẩn. Mà Hoàng Thượng nói không chừng vì thực đau khi mất đi một vị hảo thần tử liền tự thân không quản mưa gió đi tìm, rốt cục cũng đem ngươi mời trở về a!"
" Ngươi nói thực hay a." Phạm Văn Diệp cười khúc khích," Ngươi cho dù có tư cách trở thành Lưu (Bị) Huyền Đức, ta cũng không dám nói chính mình là Gia Cát Khổng Minh đâu!"
" Không nói như vậy, sao có thể phù hợp với ảo tưởng trong lòng của dân chúng." Độc Cô Diễm hướng Phạm Văn Diệp kể lại mấy chuyện sau khi hắn rời kinh thành, ở trong dân gian có rất nhiều lời đồn đãi, Phạm Văn Diệp nghe thấy liền nhịn không được ha ha cười to. Hắn không nghĩ tới chính mình vừa ra đi, lại thành đề tài tán gẫu nhàn dỗi của nhóm dân chúng trà dư tửu hậu.
" Đúng rồi." Độc Cô Diễm đợi Phạm Văn Diệp cười đủ xong, lại tiếp tục hỏi vấn đề mà chính mình thực để ý:" Ngươi nghĩ xem tên Vi Hạo Vĩ kia làm sao bây giờ?"
" Đương nhiên là……" Phạm Văn Diệp còn chưa nói xong, đã bị Độc Cô Diễm đánh gảy.
" Ta không cho phép hắn ở lại trong phủ đệ của ngươi." Hắn bá đạo nói," Nếu hắn ở lại thượng thư phủ của ngươi, như vậy ngươi liền phải mỗi đêm đến “can gián" ta mới được."
" Cái gì……" Nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, Phạm Văn Diệp xấu hổ quát,"Cũng không thể để hắn lưu lạc đầu đường đi! Ngươi chính mình cũng đã đáp ứng để hắn cùng trở lại kinh thành, sao giờ lại mặc kệ hắn một mình lưu lạc!"
Thấy hắn nói thực tức giận, Độc Cô Diễm vội thu lại thanh âm," Ta là sợ để cho hắn ở lại phủ đệ của ngươi, ngươi ban đêm sẽ bị tập kích nha!"
“Sẽ không." Phạm Văn Diệp ửng đỏ nghiêm mặt nói:" Hắn đối ta đã là loại tình cảm huynh đệ thuần túy, ngươi không cần lo lắng. Huống hồ ta cũng sẽ không đê cho hắn…… thành công." Hắn ngừng một chút, nghĩ đến chính mình lại không phải nữ nhân, khí lực tuy không thật sự lớn, nhưng sức tự bảo vệ vẫn phải có, Độc Cô Diễm khẩn trương như vậy làm cái gì!
" Đưa hắn cho Tam đệ chiếu cố đi!" Độc Cô Diễm đột nhiên phun ra một câu như vậy, làm cho Phạm Văn Diệp sửng sốt một chút, hắn nói Tam đệ chính là Tĩnh Vương gia a? Chính là đem người an trí ở trong phủ của hắn, hắn sẽ không cự tuyệt sao?
" Vì cái gì?" Phạm Văn Diệp khó hiểu hỏi han.
" A a……" Độc Cô Diễm cười khẽ ra tiếng," Tam đệ hoan hỷ nhất là cái gì, ngươi biết không?"
Phạm Văn Diệp hơi lắc đầu, hắn chỉ biết kinh thành thịnh truyền hắn bộ dạng xinh đẹp thiên tiên, là mỹ nam tử, còn lại liền không.
" Tam đệ hắn thực thích nghiên cứu mấy vấn đề ngạc nhiên cổ quái, việc khó khăn chính là việc hắn thích. Vi Hạo Vĩ không phải nói hắn là đến từ tương lai sao? Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ tới phải đi về?"
" Tự nhiên là nghĩ muốn, nhưng là hắn cũng không biết nên làm như thế nào, mới có thể thuận lợi trở về đúng thời đại của hắn."
" Cho nên, đem chuyện này, là vấn đề cực kỳ khó khăn cho Tam đệ giải quyết đi! Hắn tuy không thực sự thích cùng người khác giao hảo, nhưng là thấy vấn đề thú vị như vậy nhất định sẽ không chịu buông tha, tự nhiên sẽ cho phép Vi Hạo Vĩ ở lại trong phủ của hắn. Như vậy gần nhất, coi như đã giải quyết được vấn đề tìm chốn dung thân cho Vi Hạo Vĩ, lại có thể cho hắn cơ hội qua lại thời đại của chính mình, không phải tiện cả hai đường sao?"
" Ân……" Phạm Văn Diệp nghĩ nghĩ, nếu đê cho Vi Hạo Vĩ ở lại Thượng thư phủ, hắn cũng không thể trợ giúp được gì, phương thức Độc Cô Diễm đề ra tựa hồ đúng là vẹn cả đôi đường." Ta phải hỏi lại Hạo Vĩ……"
" Đó là tất nhiên." Độc Cô Diễm cười cười, cho dù Vi Hạo Vĩ không muốn, hắn cũng sẽ làm cho hắn nguyện ý!
" Ta không cần! Ta cùng với Tiểu Văn cùng một chỗ!" Vi Hạo Vĩ quả nhiên lớn tiếng phản bác.
Hay nói giỡn, đến ở trong kia cái phủ Vương gia gì kia, không phải là trúng kế sách nhân gian trá của tên Độc Cô Diễm này sao? Hắn nhất định phải đến ở cùng Phạm Văn Diệp, thừa cơ đêm tối tập kích!
" Muốn hay không muốn, đợi gặp qua hắn rồi nói sau cũng không muộn." Độc Cô Diễm ám muội cười, giờ phút này bọn hắn đang ở bên ngoài Tĩnh vương phủ.
" Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Hoàng Thượng, ta liền thế nào cũng phải nghe lời ngươi nói, ta nói cho ngươi……" Vi Hạo Vĩ không ngừng náo loạn la hét, chính là vừa nhìn thấy Tĩnh Vương gia trong truyền thuyết xong, hắn liền trương miệng rộng không nói nổi thành lời.
" Vi Hạo Vĩ, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta khó được nguyện ý hỏi ý kiến của ngươi, ngươi cẩn thận nghĩ cho kĩ……" Độc Cô Diễm cúi người ở bên tai Vi Hạo Vĩ nhỏ giọng nói:" Tam đệ ta chính là được công nhận như đại mỹ nhân, mà cho dù ngươi đến Thượng Thư phủ, ta cũng sẽ mỗi ngày triệu Phạm Văn Diệp vào trong cung, cho nên kế hoạch ban đêm tập kích của ngươi là tuyệt đối vô vọng, còn không bằng thừa dịp sớm di chuyển mục tiêu.
Tam đệ ta lớn lên cực kỳ thông minh, thích nghiên cứu sự vật, vấn đề khó khăn rơi vào tay hắn liền nhanh chóng có lời giải, dù sao bằng vào cái đầu ngu ngốc này của ngươi, khẳng định cho dù nghĩ cả đời cũng không ra cách trở về thời đại của ngươi, còn không bằng để cho hắn giúp ngươi suy nghĩ.
Như vậy, ngươi muốn hay không, phải nói nhanh lên, còn không thì ta liền thừa dịp thời điểm Phạm Văn Diệp không chú ý đem ngươi đi chém, nơi này là kinh thành, nơi nơi đều là thị vệ, ngươi trốn không thoát đâu!"
Vi Hạo Vĩ trừng mắt nhìn vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc của Độc Cô Diễm, lại nhìn nhìn Độc Cô Tĩnh trước mắt, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, huống hồ Phạm Văn Diệp cũng nói đại khái chỉ có Độc Cô Tĩnh mới có thể giúp hắn, ai, quên đi!
" Được rồi." Vi Hạo Vĩ không có lựa chọn nào khác đành đáp ứng, ngay cả Phạm Văn Diệp cũng đều lắp bắp kinh hãi, không biết Độc Cô Diễm có thể nói thuyết phục hắn như thế nào, thế nhưng lại làm cho Vi Hạo Vĩ dọc theo đường đi không ngừng phản kháng gật đầu.
" Kia…… Hạo Vĩ, ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình." Phạm Văn Diệp vỗ vỗ vai Vi Hạo Vĩ," Ngươi có thể thường xuyên đến phủ đệ của ta, ta nhất định sẽ nhiệt tình chiêu đãi ngươi."
" Nếu tên kia khi dễ ngươi, ngươi nhất định phải nói cho ta, ta sẽ thay ngươi đòi lại công đạo!" Vi Hạo Vĩ trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm đang đứng ở bên cạnh một cái.
Phạm Văn Diệp sau khi rời đi, Vi Hạo Vĩ trừng mắt nhìn lại vương phủ của Độc Cô Tĩnh ở trước mặt, nghĩ đến tiền đồ mờ mịt khó đoán trước của mình, thật là vận mệnh trêu ngươi. Nhìn Phạm Văn Diệp cùng Độc Cô Diễm thân thân thiết thiết rời đi rồi, có lẽ……
Thật sự là nên nghe theo đề nghị của Tiểu Đức Tử cùng Độc Cô Diễm, nên thuận theo thời thế mới đúng……
============Hoàn==============
Tác giả :
Phùng quán