Thiên Tử Đích Sủng Thần

Chương 6

Sinh sống ở một nơi giống như tiên cảnh như vậy, Phạm Văn Diệp mỗi ngày sau khi dạy học cho nhóm tiểu hài tử, sẽ một mình đi đến bên hồ ngồi ngốc hơn nửa ngày, có đôi khi còn thản nhiên ngủ trên bãi cỏ, nhất định phải chờ tới khi Vi Hạo Vĩ chạy ra tìm hắn trở về ăn cơm, mới có thể rời đi.

Hắn thực thích nhìn quang cảnh xinh đẹp chung quanh hồ, ở trong này hắn có thể lắng đọng lại rất nhiều suy nghĩ. Thời gian theo gió nhẹ thong thả lướt qua, mùa đông ở nơi này cũng không tính là rét lạnh, cùng mùa đông đầy tuyết bay ở Trường An thực không giống, khí trời chỉ là hơi thấp mà thôi. Cho nên ngày hôm đó, hắn vẫn như cũ tựa vào một thân cây ngắm cảnh.

Có thể là do địa phương này quá mức yên tĩnh, cho nên mới làm cho người ta dù có nghe thấy một ít thanh âm cũng không muốn mở mắt. Cho nên Phạm Văn Diệp dù chỉ mới mơ màng, cũng không phát hiện có người tới gần.

Người tới hơi cúi xuống, tinh tế chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, sau đó giúp hắn gạt qua mấy sợi tóc lòa xòa trên má, nhẹ nhàng dùng sức xoa mặt hắn. Hắn thấy động tác này cũng không có đánh thức Phạm Văn Diệp, bên môi nổi lên một mạt ý cười ôn nhu, sau đó, đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Độc Cô Diễm mềm nhẹ khiêu khích Phạm Văn Diệp hé môi, cảm giác hơn một năm trước đã quay trở về chỗ cũ, tất cả tư niệm, khát vọng, đều giải tỏa hết ở trong môi hôn này.

" Ngô……" Phạm Văn Diệp bị hành động này làm tỉnh giấc, ở trong này hôn hắn chỉ có Vi Hạo Vĩ, nhưng hắn cũng chưa từng phóng tứ quá như vậy a!

" Hạo Vĩ! Ngươi làm cái gì……" Đẩy người đang đặt ở trên người mình ra, Phạm Văn Diệp theo bản năng trách cứ Vi Hạo Vĩ vô lễ, nhưng nháy mắt sau đó lại lăng ngốc không phát ra được bất kì thanh âm nào.

Ở trước mắt hắn chính là Độc Cô Diễm! Điều nầy sao có thể? Phạm Văn Diệp trừng mắt nhìn, không dám tin tưởng những gì đang xảy ra. Lâu không thấy, hắn khí phách vẫn như trước, phong thái lại có thêm nhiều phân thành thục, hơn nữa càng thêm anh tuấn, nhưng là giờ phút này, đôi mắt lại hiện ra vài phần lãnh khốc!

" Ai là Hạo Vĩ?" Ngàn dặm vội vã chạy tới nơi này, cư nhiên sau khi hôn hắn, lại nghe thấy tên của một nam nhân khác, việc này bảo hắn nên nhẫn nhịn như thế nào!

Phạm Văn Diệp lại vẫn giống ngốc nhìn chằm chằm Độc Cô Diễm, hắn bắt đầu hoài nghi chính mình còn phải còn đang ở trong mộng hay không, Độc Cô Diễm sao lại biết hắn ở trong này? Biết chuyện này chỉ có Du Bình thôi a! Nhưng hắn cũng tuyệt không có khả năng nói cho Độc Cô Diễm.

" Ngươi như thế nào lại……" Thật vất vả, Phạm Văn Diệp mới có thể nói lên lời.

Độc Cô Diễm hẳn là đã sớm quên hắn đi a! Hắn có cần phải tuyệt đường sống của người khác như vậy không? Hắn không phải đã ly khai khỏi kinh thành rồi sao? Như thế nào lại bám riết không tha chạy đến lùng bắt hắn đâu? Lại còn đích thân đi bắt!

“Đến tìm ngươi." Độc Cô Diễm giản lược trả lời một tiếng, sau đó gắt gao ôm lấy Phạm Văn Diệp, làm cho hắn thiếu chút nữa không thở được, “Ta rất nhớ ngươi!"

" Cái gì?" Phạm Văn Diệp lại ngốc lăng phát ra một tiếng nghi vấn, Độc Cô Diễm đang nói cái gì? Vì cái gì lại nghĩ nhớ hắn?

Độc Cô Diễm ôm hắn vào lòng thật chặt để cho hắn biết mình chưa từng có một ngày quên đi quá khứ, lúc này đây, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay nữa, cho dù Phạm Văn Diệp có yêu thượng người khác, hắn cũng sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào đem hắn đoạt về.

Phạm Văn Diệp căn bản không có bất kì lựa chọn nào, chỉ có thể mang Độc Cô Diễm đi về chỗ hắn ở, suy nghĩ của hắn chưa bao giờ hỗn loạn như vậy, hắn phải hảo hảo thanh tỉnh một chút.

" Ngươi như thế nào biết ta ở trong này?" Khép cửa lại, Phạm Văn Diệp hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng.

" A." Độc Cô Diễm gian trá cười ra tiếng, Du Bình a Du Bình, hiện tại nên đến tính hết nợ nần!" Du Bình nói cho ta biết."

" Cái gì?" Phạm Văn Diệp trừng mắt thật lớn, thất thanh hô to:" Du đại ca? Như thế nào có thể?"

Mình tín nhiệm hắn như vậy, hắn như thế nào lại……

" Bởi vì là ta này Hoàng Thượng ra lệnh, hắn không thể không theo!" Độc Cô Diễm lớn tiếng tuyên bố," mệnh lệnh của ta là lớn nhất!"

Độc Cô Diễm tiếp tục nói xấu Du Bình, đây là ở việc thứ hai khiến hắn khoái hoạt sau chuyện gặp lại Phạm Văn Diệp," Căn bản không cần dùng hình, hắn liền tự động khai ra toàn bộ, hừ."

" Ngươi bậy bạ!" Du Bình rõ ràng đã nói lúc này hắn cứ yên tâm sinh sống, hắn tuyệt đối sẽ không để lộ ra một chút tin tức nào, hơn nữa, Du đại ca cũng không có khả năng yếu đuối như thế." Ngươi đã làm gì hắn?"

" Ta nếu làm gì hắn, ngươi còn có thể tự do tự tại cùng hắn thư từ lui tới sao?"

Cái gì! Lại dám đem hắn trở thành bạo quân chuyên dụng tư hình, hắn chính là vì Phạm Văn Diệp thay đổi rất nhiều đâu!

" Ngươi……" Phạm Văn Diệp không tin trừng mắt, nhưng là một năm này đích xác đều là Du Bình tự mình viết thư cho hắn, trong thư cũng không thấy có điểm gì dị thường. Xem ra lời nói của hẳn là có thể tạm tin tưởng.

Độc Cô Diễm căn bản không để ý tới ánh mắt hoài nghi của hắn, hiện tại hắn chỉ thầm nghĩ hảo hảo muốn Phạm Văn Diệp. Độc Cô Diễm tiến lên phía trước, bất ngờ giữ lấy mặt Phạm Văn Diệp,"Để cho ta hảo hảo nhìn ngươi……"

Phạm Văn Diệp mặt bị cố định, căn bản không thể chuyển động, chỉ có thể bị bắt trực tiếp nhìn thẳng vào Độc Cô Diễm.

Độc Cô Diễm ánh mắt như có lửa, nhìn chằm chằm Phạm Văn Diệp, lông mày của hắn, mắt của hắn, môi của hắn, còn có hai má hồng hào hơn lúc trước, này không phải ở trong mộng, mà là tồn tại chân thật, này hết thảy thật sự khiến hắn phát cuồng!

Bị Độc Cô Diễm nhìn bằng ánh mắt đó, Phạm Văn Diệp cư nhiên không thể khống chế mà run lên, hai gò má nhất thời nóng lên, thân mình cũng dần dần có phản ứng. Ánh mắt kia khiến hắn nhớ lại rất nhiều kí ức đã sớm quên đi, đều ở trong thời khắc này ào ạt ùa về.

“Thả…… Buông ra ta……" Cảm nhận được khát vọng trắng trợn của Độc Cô Diễm, thanh âm của Phạm Văn Diệp cũng trở nên khàn khàn, hắn giơ tay nghĩ muốn gạt tay Độc Cô Diễm ra.

" Ta tuyệt không buông tay! Bởi vì ngươi là của ta…… Vĩnh viễn……" Độc Cô Diễm lại một lần nữa tuyên bố tất cả quyền lợi của mình, nhưng đã không còn bá đạo như trước nữa, mà lại giống như thề hứa ôn nhu.

Lập tức, Độc Cô Diễm cuồng nhiệt hôn lên môi Phạm Văn Diệp, đầu lưỡi mạnh mẽ thâm nhập vào trong khoang miệng ấm áp mềm mại của hắn, nhấm nhám hương vị khao khát đã lâu. Độc Cô Diễm mê luyến khinh duyện qua đầu lưỡi của Phạm Văn Diệp, ôn nhu đảo qua răng lợi, tinh tế liếm hôn, truyền lại từng đợt từng đợt nhiệt ý cùng tưởng niệm.

Phạm Văn Diệp chỉ bỗng nhiên cảm thấy trời đất xoay chuyển, Độc Cô Diễm môi hôn ôn nhu như nước, khiến hắn chỉ có thể vô lực đón nhận hết thảy, thân mình hư nhuyễn tựa vào trên người hắn, giống như muốn hòa tan làm một, hoàn toàn quên đi lý trí.

Nhưng mà chỉ là một cái hôn, đã khiến cho dục niệm ẩn nhẫn lâu nay của Độc Cô Diễm vỡ trào, hắn chờ không kịp, bỗng nhiên ôm lấy Phạm Văn Diệp.

Mà đột nhiên cảm thấy hư không rời khỏi mặt đất, dọa Phạm Văn Diệp kinh ngạc tới hốt hoảng ôm lấy cổ Độc Cô Diễm, để tránh rơi xuống.

" Làm cái gì?" thấy Độc Cô Diễm đang hướng phòng trong đi đến, kia đại biểu là……

Phạm Văn Diệp dùng sức giãy dụa, hắn mới không cần bị Độc Cô Diễm làm lại chuyện đó với hắn, tuyệt không!

" Ngươi mà còn lộn xộn, đừng trách sao lại rơi xuống."

Độc Cô Diễm cố ý thả lỏng tay, nháy mắt thân mình Phạm Văn Diệp bị nghiêng xuống một chút, hắn nghĩ đến chính mình sắp bị ngã xuống mặt đất, sợ tới mức kêu lên một tiếng, lại chặt chẽ ôm lấy Độc Cô Diễm không dám buông.

Độc Cô Diễm bị phản ứng đáng yêu này của hắn chọc cho cười, cúi đầu lại là một trận nhiệt hôn.

" Ngô ân……" Phạm Văn Diệp vì sợ hãi sẽ rơi xuống mà không dám giãy dụa, chỉ có thể ôm chặt cổ Độc Cô Diễm, thừa nhận môi hôn của hắn, xem ra ngược lại giống như hắn là đang a dua cầu hoan, vừa nghĩ vậy lại càng khiến hắn thêm đỏ bừng mặt.

Độc Cô Diễm đưa hắn phóng đến trên giường, một mặt cùng hắn cuồng nhiệt ôm hôn, một mặt rất nhanh thoát điệu quần áo của Phạm Văn Diệp cùng chính mình. Khi Phạm Văn Diệp phục hồi lại tinh thần, toàn thân đã sớm trần trụi.

" Nha a……" Phát hiện chính mình lại ở trong bất tri bất giác bị cởi sạch toàn thân, Phạm Văn Diệp theo bản năng nghĩ muốn kẹp chặt hai chân, lại bị Độc Cô Diễm phát hiện, sớm len vào quỳ gối giữa hai chân hắn.

" Không chuẩn ngươi lại làm loại việc này với ta, tuyệt không!" Phạm Văn Diệp giận mắng, tuy nchính mình bởi vì bị hắn một cái hôn liền mất đi tâm trí, nhưng là trong lòng đã sớm có chủ ý, không thể cùng hắn dây dưa thêm nữa, cho nên hắn vẫn làm ra vẻ thực kiên quyết cự tuyệt, nhưngthanh âm lại bởi vì Độc Cô Diễm yêu thương mà run rẩy yếu đuối.

Độc Cô Diễm căn bản không để ý tới kháng cự của hắn, vẫn tập trung hôn liếm từ cổ xuống xương quai xanh, rồi đến ngực, Độc Cô Diễm hàm trụ lấy một nụ hoa, tà tứ liếm lộng, làm cho Phạm Văn Diệp khó nhịn không khỏi thở gấp.

" Không cần như vậy!" Phạm Văn Diệp bắt lấy mái tóc đen của Độc Cô Diễm đang tùy ý phi tán ở trước ngực hắn, rất muốn đẩy hắn ra, chính là toàn thân mọi chỗ mẫn cảm đều bị hắn tà nịnh yêu thương vỗ về, bản thân chỉ có thể vô lực rên rỉ, chống đẩy ngược lại trở thành dục cự còn nghênh.

Trong ngực giống như dâng lên một cỗ khoái cảm mà nhẹ nhàng run rẩy, Độc Cô Diễm mỗi một va chạm đều khiến hắn khao khát khó nhịn, dục vọng sớm như ngựa hoang thoát cương chờ sức phát động.

Một năm, thời gian một năm dai dẳng như vậy, bảo hắn như thế nào nhịn xuống được? (đè nhiệt tình vào đê anh, dạo này đang thiếu H)

Độc Cô Diễm dưới tay mò đến dưới thân Phạm Văn Diệp, xoa bóp *** sớm đã bị kích thích mà trở nên cực nóng.

" A!" Phạm Văn Diệp kinh hoảng ngồi dậy," Đừng như vậy!" Hắn không nghĩ làm!

Việc này sớm nên dừng lại từ một năm trước khi hắn rời khỏi Trường An, hắn không nghĩ lại một lần nữa khơi lại, nhưng hỏa nhiệt ở hắn trên người lại đang nhắc nhở hắn, tình cảnh lại bị Độc Cô Diễm ôm này, là chuyện đáng xấu hổ lại kích tình như thế nào.

Ngay khi Độc Cô Diễm nghĩ muốn tiếp tục, ngoài cửa lại truyền đến một trận kêu gọi.

" Tiểu Văn, ngươi ở nhà không?" Vi Hạo Vĩ đập cửa, miệng kêu gọi chính là nick name hắn đặt giúp Phạm Văn Diệp.

" Hạo Vĩ ở ngoài cửa, ta muốn đi mở cửa……" Phạm Văn Diệp như gặp được cứu tinh nghĩ muốn giãy dụa xuống giường, lại bị Độc Cô Diễm lấy thân giữ lại, ngăn cản hành động của hắn.

" Ngươi mau thả ta ra! Bị nhìn thấy sẽ không tốt đâu." Phạm Văn Diệp không nhớ nổi chính mình rốt cuộc có khóa cửa lại hay không, nếu Vi Hạo Vĩ đẩy cửa ra nhìn thấy quang cảnh này, bảo chính mình về sau như thế nào có mặt mũi gặp người khác?

" Ta không để ý." Độc Cô Diễm tựa đầu ở trên cổ Phạm Văn Diệp, phóng tứ khẳng cắn lên da thịt bóng loáng. “Hừ! Tiểu Văn? Kêu thân thiết như vậy!" Ghen tị khiến Độc Cô Diễm tăng thêm lực đạo, ở trên cổ Phạm Văn Diệp lưu lại một cái ấn ký.

" Uy!" Phạm Văn Diệp giơ tay muốn đẩy Độc Cô Diễm, hơi thở nóng rực kia khiến thân thể hắn càng thêm ngứa ngáy, càng khiến cho hắn tâm hoảng ý loạn. “Ngươi còn không nhanh lên đi!" bàn tay đẩy Độc Cô Diễm càng thêm dùng sức.

Hành động này làm cho Độc Cô Diễm cảm thấy một trận khó chịu, cái gì thôi! Chính mình từ Trường An xa xôi tới tìm hắn, biết hắn có thể có tân hoan, còn không có cùng hắn lý luận, mà hắn lại bởi vì cái tên kêu “Hạo Vĩ" bảo hắn phải đi? Thử hỏi, hắn đường đường là vua của một nước mặt mũi biết để đi chỗ nào?

Độc Cô Diễm bất mãn đè hẳn lên người Phạm Văn Diệp, đặt hắn ở trên giường không cho nhúc nhích. Lập tức, hắn lại đem môi dán lên, hôn liếm cuồng dã mãnh liệt.

" Ngô ngô……" Phạm Văn Diệp cảm thấy vừa lo Vi Hạo Vĩ ở ngoài cửa, lại không thể kháng cự được hấp dẫn của Độc Cô Diễm, gấp đến độ sắp điên, hắn dùng hết khí lực toàn thân ra kháng cự, nhưng lại không có biện pháp đẩy nổi Độc Cô Diễm giống như tượng đá đang ở trên người hắn.

Biết Phạm Văn Diệp vẫn còn nghĩ đến cái tên gia hỏa kêu" Hạo vĩ" ngoài cửa kia, Độc Cô Diễm lại dùng ra toàn lực khiêu khích Phạm Văn Diệp, muốn cho hắn không thể nghĩ đến bất cứ ai hoặc việc gì ngoài hắn, phải đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người hắn.

Phạm Văn Diệp nguyên lai rất khó kháng cự hôn của Độc Cô Diễm, càng huống chi hắn dùng phương thức phóng tứ nhu lộng như vậy? Độc Cô Diễm cường chế khóa trụ cằm hắn, làm cho hôn này càng thêm xâm nhập sâu hơn. Hắn tâm mê ý loạn, trong lúc Độc Cô Diễm phiến tình cùng hắn môi lưỡi giao triền, lại bất tri bất giác đáp lại.

Hồi hôn của hắn làm cho Độc Cô Diễm tâm tình đại hảo, vừa lòng rời khỏi môi Phạm Văn Diệp, tiếng đập cửa bên ngoài cũng đã biến mất.

Phát hiện chính mình cư nhiên đáp lại Độc Cô Diễm, Phạm Văn Diệp hai gò má nguyên lai đỏ bừng càng trở nên thêm hồng diễm.

" Cái kia kêu Hạo Vĩ có hôn qua ngươi như vậy không?" Độc Cô Diễm ngữ khí tràn đầy đố kị nồng đậm.

" Ngươi…… Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Phạm Văn Diệp giận dữ trừng mắt Độc Cô Diễm, ai hạ lưu giống hắn a? “Ngươi buông ta ra! Ta sẽ không cho ngươi tái làm như vậy……" Phạm Văn Diệp đẩy đầu vai Độc Cô Diễm, muốn hắn buông chính mình ra.

“Đừng nghĩ thoát! Ta phải nhìn kiểm tra xem…… Nhìn xem ngươi một năm này có ngoan ngoãn hay không." Lời nói cùng với hôn, càng ngày càng đi xuống.

Phía sau Phạm Văn Diệp bất ngờ truyền đến một trận đau đớn.

" Đau!" Hồi lâu chưa từng làm lại loại việc như vậy, đột nhiên thăm dò khiến cho hắn đau tới nhíu mày, “Không cần như vậy……"

" Tốt lắm……" Độc Cô Diễm vừa lòng cười cười, ngượng ngùng xa lạ của Phạm Văn Diệp thực làm cho hắn phi thường vui vẻ," Ngoan tiểu hài tử…… thưởng cho ngươi một cái."

Hơi thở nóng cháy phả ở chung quanh hạ phúc Phạm Văn Diệp, làm cho dục vọng của hắn không thể chịu được dần dần ngạnh đĩnh đứng lên. Khi Phạm Văn Diệp phát hiện ánh mắt Độc Cô Diễm như lửa nhìn chăm chú mình, khó chịu nghĩ muốn giãy dụa, nhưng một khắc tiếp theo, Độc Cô Diễm lại hàm trụ nóng rực của hắn.

" A……" Không dự đoán được hắn lại làm như thế, cảm giác mãnh liệt đánh thẳng lên não, đó là khoái cảm so với ham muốn lúc trước còn lớn hơn a, Phạm Văn Diệp khó nhịn cong người lên, kêu to:" Hảo bẩn…… Không cần như vậy…… A!" Duyện hôn đột ngột làm cho Phạm Văn Diệp thét chói tai ra tiếng, hắn cảm giác được môi lưỡi Độc Cô Diễm nhẹ nhàng lướt qua, điều này làm cho hắn cả người run rẩy, mồ hôi ẩm nóng toàn thân không ngừng rơi xuống, sóng tình đợt sau xô tới còn cao hơn đợt trước. Ở dưới khiêu khích như vậy, hắn cảm thấy chính mình cũng sắp phải buông tay đầu hàng.

" Không được……" Phạm Văn Diệp hoảng loạn nghĩ muốn đẩy Độc Cô Diễm ra, chính là hai tay lại vô lực đạt tới cao trào.

" Thoải mái sao?" Độc Cô Diễm cười mị hoặc, biểu tình như vậy, tựa như là thực thỏa mãn, làm cho người ta kinh tâm động phách.

Phạm Văn Diệp xấu hổ quay đầu đi, không muốn nhìn Độc Cô Diễm bị bạch trọc lây dính ở trên tóc cùng khuôn mặt tuấn mỹ mê người.

Một năm sau gặp lại, hắn toàn thân tản mát ra mị lực so với dĩ vãng càng thêm mê người, làm cho người ta một khi không cẩn thận liền rơi vào bẩy rập hấp dẫn của hắn, Phạm Văn Diệp sợ chính mình sẽ có một ngày hội thất tâm. Nhưng mà Độc Cô Diễm lại cúi người ở bên tai hắn nỉ non:" Vừa rồi là thưởng cho ngươi, giờ lại đến lượt ta!"

Tay Độc Cô Diễm liền bay nhanh xuống dưới thân Phạm Văn Diệp xoa nắn, động tác như vậy làm cho hăn cả kinh, gợi lại cảm giác đau đớn muốn xé rách làm đôi này…… Hắn không cần!

" Ta không cần…… A!" lời nói cự tuyệt còn chưa hoàn, Độc Cô Diễm đã tham nhập, Phạm Văn Diệp khó chịu nhỏm dậy." Hảo khó chịu!" Đau đớn vốn bị quên lãng lại bị Độc Cô Diễm làm nhớ lại, hắn cảm thấy một trận sợ hãi, không khỏi run rẩy lên.

Độc Cô Diễm vẫn không ngừng đẩy ngón tay vào, giống như đã trở thành thói quen của hắn, không ngừng rút ra đẩy vào, lại phủ nhu, nhưng động tác như vậy lại làm cho Phạm Văn Diệp cực khó chịu.

" Không cần như vậy……" Lại là một trận đau đớn ập đến, Phạm Văn Diệp thống khổ nhíu mày lại, ngửa đầu thở dốc, ai cầu Độc Cô Diễm dừng lại," Ta hảo khó chịu, ô…… Mau dừng lại……"

Độc Cô Diễm ôn nhu hôn hắn dỗ dành, vỗ về nói:" Ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, sẽ không tái thương tổn ngươi, tin tưởng ta……" Hắn liếm nhẹ lên môi đỏ mọng còn đang run rẩy, dùng vô hạn nhu tình xóa đi sợ hãi.

" Kia ngươi lấy tay ra……" Phạm Văn Diệp khóc đòi Độc Cô Diễm đình chỉ động tác.

" Không làm như vậy, nhất định sẽ lộng thương ngươi." Độc Cô Diễm biết hắn đã dần dần không bài xích, nhưng là bởi vì lâu lắm chưa từng hoan yêu, đột nhiên xâm nhập, sẽ làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu, cho nên chính mình mới phải cố nén ý nghĩ muốn vọt vào trong cơ thể hắn, cắn môi nhẫn nại, thẳng đến khi cảm thấy thân mình Phạm Văn Diệp đã dần quen thuộc mà phóng tùng.

Chưa đợi Phạm Văn Diệp kịp thở ra, Độc Cô Diễm đã lập tức đem dục vọng cực đại của mình để ở hậu huyệt của hắn, chậm rãi đẩy vào.

" Hảo đau…… A……" Phạm Văn Diệp cảm giác được một trận đau đớn xé rách hướng hắn đánh úp lại, nhịn không được khóc kêu ra tiếng.

Độc Cô Diễm nâng cao hai chân Phạm Văn Diệp lên, làm cho chính mình có thể dễ dàng tiến vào trong cơ thể mềm mại của hắn, cùng hắn thật sâu kết hợp.

" Ô……" Phạm Văn Diệp nước mắt không ngăn được rơi xuống, thân mình hồi lâu chưa từng kịch liệt hoan yêu như thế, cơ hồ giống như bị xé ra thành hai nửa.

Độc Cô Diễm yêu thương hôn lên nước mắt trên má Phạm Văn Diệp, hắn biết chính mình vẫn là quá mức thô bạo, nhưng ái nhân âu yếm ở ngay trước mắt, hắn sao có thể nhẫn nại được?

" Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……" Hắn thì thào ở bên tai Phạm Văn Diệp nói lời xin lỗi.

Phạm Văn Diệp hai mắt còn đang mê mang mở to, giật mình nhìn hắn.

Hắn nghe lầm rồi sao? Độc Cô Diễm bởi vì lộng đau hắn mà nói xin lỗi? Hắn trước kia đều chưa từng để ý qua cảm giác của mình a!

" Ngươi……" Phạm Văn Diệp nghĩ muốn nói gì đó, nhưng lúc này Độc Cô Diễm rốt cuộc nhịn không được ở trong cơ thể hắn bắt đầu luật động.

Độc Cô Diễm giống như phát cuồng thật sâu tiến vào trong cơ thể nhỏ hẹp của Phạm Văn Diệp, hưởng thụ khoái cảm được hắn bao lấy, đây là người hắn tưởng niệm suốt một năm a, là người hắn yêu nhất!

" Ân a……" Có lẽ là động tác nhuận trạch phía trước đã làm cho Phạm Văn Diệp dần quen, hắn chỉ khi bắt đầu cảm nhận được đau đớn, nhưng lúc sau là khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt. Mà lúc này Độc Cô Diễm lại lần nữa yêu phủ khắp thân mình hắn, làm cho hắn càng thêm khó nhịn bật ra rất nhiều thanh âm tuyệt vời.

" Ngô…… A……" Trầm luân cùng Độc Cô Diễm gây cho hắn khoái cảm thật lớn, Phạm Văn Diệp căn bản không ý thức được chính mình đang rên rỉ giống như nữ nhân, hắn chỉ có thể tuân theo bản năng nghênh hợp Độc Cô Diễm, thừa nhận sức nặng cùng luật động càng ngày càng kịch liệt của hắn.

Thân thể vì kích động mà dần dần chìm vào mê mang, dường như còn nghe thấy tiếng nói trầm ấm của Độc Cô Diễm, không ngừng ở bên tai hắn thì thầm:" Ta yêu ngươi…… Ta yêu ngươi……"

Sáng sớm ngày đông vẫn còn hôn ám,phủ đầy sương mù, Độc Cô Diễm đã thức dậy trước ánh mặt trời, nhìn Phạm Văn Diệp ngủ say, khóe miệng không khỏi nổi lên một mạt mỉm cười hạnh phúc, trong lòng tràn đầy vui sướng. Trống vắng lâu nay dường như đều đã được giải tỏa hết, hắn rốt cục cũng đã tìm lại được Phạm Văn Diệp, mà bước tiếp theo chính là đem hắn cột chặt lại với chính mình, làm cho hắn cũng yêu thượng chính mình!

Ngoài cửa truyền đến âm thanh nho nhỏ, run rẩy kêu gọi:" Hoàng Thượng…… Ta là Tiểu Đức Tử……"

Tiểu Đức Tử hôm qua thực đáng thương, Độc Cô Diễm lệnh hắn ở ngoài rừng cây đợi một đêm, sáng sớm mới dám đến đánh thức hắn, hại hắn ở bên ngoài chịu suốt một đêm gió lạnh, người cũng sắp rét muốn chết!

Nghe được tiếng gọi, Độc Cô Diễm mềm nhẹ mặc vào quần áo cho Phạm Văn Diệp vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, ngày hôm qua hắn đã thừa dịp khi Phạm Văn Diệp ngủ say uy hắn một ít mê dược, trong vòng ba khắc sẽ không tỉnh lại, vừa lúc làm cho hắn không vấp phải bất cứ phản kháng gì khi đem Phạm Văn Diệp mang về Trường An.

Cánh cửa y nha một tiếng mở ra, Độc Cô Diễm ôm Phạm Văn Diệp ngủ say xuất hiện, Tiểu Đức Tử vội vàng tiến lên nghênh đón.

" Phạm đại nhân làm sao vậy? Hoàn hảo sao không?" Như thế nào hắn lại hôn mê bất tỉnh? Tiểu Đức Tử lo lắng nghĩ muốn tiến lên thăm dò, lại bị Độc Cô Diễm một cước đá sang bên cạnh.

" Hắn chỉ là ăn mê dược, ngủ say mà thôi." Làm gì phải vội vàng như vậy? Giống như hắn sẽ làm hành động gì không tốt đối với

Phạm Văn Diệp vậy!" Xe ngựa chuẩn bị tốt rồi sao?"

" Đã sớm chuẩn bị tốt, ngay ở cửa thôn." Sau khi xem xét địa phương, Tiểu Đức Tử trả lời.

Quả nhiên Hoàng Thượng lại dùng thủ đoạn bắt buộc…… Thượng thư đại nhân đáng thương!

Tiểu Đức Tử một mặt lắc đầu thở dài, một mặt đi theo phía sau Độc Cô Diễm đi đến bìa rừng.

Mà ở một đầu khác, Vi Hạo Vĩ vừa sáng sớm liền tìm đến Phạm Văn Diệp, từ thật xa đã thấy Phạm Văn Diệp bị mang đi, hắn không dám tin nhìn thân ảnh càng lúc càng xa. 

Cổ đại cũng có gay?

Hắn thấy Phạm Văn Diệp động cũng không động nằm ở trong ngực nam nhân cao lớn kia, khẳng định có chuyện! Ngày hôm qua hắn tìm đến đây, Phạm Văn Diệp lại không có ở nhà, tìm mấy lần khắp cả thôn cũng không ra. Chẳng lẽ là cả đêm ở trong phòng cùng với nam nhân kia? Nhưng hắn không có khả năng không ra mở cửa a…… Chẳng lẽ là…… Mê gian?(cho uống thuốc mê rồi cưỡng gian, thật ra là ngược lại mới đúng em ak)

Không, đại mỹ nhân hắn âu yếm còn chưa có hưởng qua sao lại có thể bị ăn luôn như vậy! Vi Hạo Vĩ không ngừng hò hét ở trong lòng, hắn vội tiến đến anh hùng cứu mỹ nhân a!

Độc Cô Diễm trước kia ở Hồ Bắc đã xây dựng một tòa hành cung, dùng để nghỉ ngơi khi du ngoạn qua đây, hắn tính toán trước đến nơi đó nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đương về Trường An. Cứ như vậy, sẽ không ai có thể quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của hắn cùng Phạm Văn Diệp, lại có thể thuận đường du sơn ngoạn thủy một phen, làm cho tâm tình chưa từng phóng tùng một năm này nghỉ ngơi một chút.

Tuy trên đường xe chạy có chút xóc nảy, nhưng là Phạm Văn Diệp bị Độc Cô Diễm uy mê dược, vẫn ngoan ngoãn ngủ say ở trong lòng hắn. Đợi tới sau khi Phạm Văn Diệp tỉnh lại, người đã sớm nằm ở trên giường lớn trong hành cung.

" Tiểu Đức Tử, chờ sau khi hắn tỉnh lại, ngươi giúp hắn thanh tẩy thân mình một chút."

Vừa đến hành cung, Độc Cô Diễm đem Phạm Văn Diệp an trí hảo, rồi mới quay đầu lại phân phó Tiểu Đức Tử. Hôm nay ra đi rất vội vàng, cho nên hắn còn chưa kịp giúp Phạm Văn Diệp tẩy sạch một chút dấu vết hoan yêu trên người.

" Hoàng Thượng, này không tốt lắm đi!" Tiểu Đức Tử có chút khó xử nói.

Phạm đại nhân nếu biết Tiểu Đức Tử hắn đã biết được quan hệ của hắn cùng Hoàng Thượng, khẳng định sẽ xấu hổ không thôi, đến lúc đó không biết sẽ làm ra chuyện gì! Cũng không phải hắn nghĩ muốn kháng mệnh, mà là Phạm Văn Diệp da mặt thật mỏng, tuyệt sẽ không muốn việc như vậy bị người khác phát giác, cho nên…… Hoàng Thượng thật sự là rất không hiểu tâm tính của Phạm đại nhân!

" Như thế nào? Ra bên ngoài liền không nghe lệnh, có phải hay không?" Độc Cô Diễm không duyệt trừng mắt nhìn Tiểu Đức Tử liếc mắt một cái," Còn không nhanh đi? Chờ bị chém đầu sao?"

" Không, tiểu nhân lập tức đi!" Tiểu Đức Tử vội vàng lĩnh mệnh chạy vào trong phòng.

Phạm Văn Diệp ở trong phòng ý thức dần dần thanh tỉnh, có thể là bởi vì ảnh hưởng của dược hiệu, cho nên khi hắn khôi phục thần trí, có một đoạn thời gian choáng đầu hoa mắt, không thấy rõ cái gì.

" Đầu hảo choáng……" Còn có cảm giác buồn nôn, cổ họng cũng không khoẻ, làm cho Phạm Văn Diệp khó chịu nhắm lại hai mắt, tứ chi đau yếu vô lực, hôm qua là làm sao vậy…… Hôm qua?

Phạm Văn Diệp vừa nhớ đến chuyện hôm qua, sợ tới mức mở to mắt, nhìn lại bốn phía, cũng không thấy thân ảnh Độc Cô Diễm.

Hắn trừng mắt nhìn lên nóc nhà, trạm trổ hoa mĩ cùng khí chất, không đơn giản giống như nhà của mình, hắn…… đang ở nơi nào?

Tiểu Đức Tử vừa tiến vào, liền thấy Phạm Văn Diệp trợn to hai mắt nhìn trừng trừng nóc nhà, hắn nghi hoặc theo tầm mắt kia nhìn lên—trần nhà thực bình thường nha, kỳ quái, Phạm đại nhân làm sao vậy?

“Phạm đại nhân, ngài tỉnh?" Tiểu Đức Tử trước tiên kêu gọi Phạm Văn Diệp.

Vừa thấy đầu Tiểu Đức Tử nhô lên ở trước mắt, Phạm Văn Diệp một lần nữa lại nghĩ mình hoa mắt, hắn vội lắc lắc đầu nhìn lại Tiểu Đức Tử.

" Ách…… Hoàng Thượng nói a……" Tiểu Đức Tử cố gắng làm cho biểu tình chính mình có vẻ bình thường, miễn cho Phạm Văn Diệp phản ứng thái quá."Sau khi ngài tỉnh lại, muốn nô tài giúp ngài thanh tẩy thân mình một chút….."

Tiểu Đức Tử đang nói cái gì? Thanh tẩy thân mình của hắn? Kia đêm qua Độc Cô Diễm ở trên người hắn lưu lại mấy dấu vết đáng xấu hổ này, không phải……

" Ta không cần!" Phạm Văn Diệp quay đầu đi không nhìn Tiểu Đức Tử, hắn mới không cần để cho người khác biết loại sự này! Lập tức lại hỏi:" Nơi này là làm sao?" Ngữ khí lạnh như băng đến cực điểm.

Bọn hắn dám đối hắn như thế! Lại thừa dịp khi hắn ngủ trộm đưa hắn mang đến địa phương này.

Nghe vậy, Tiểu Đức Tử trong lòng âm thầm kêu khổ, Hoàng Thượng thật sự là rất ngoan độc! Cư nhiên đem động tác giải thích giao cho hắn, cái này nên nói như thế nào cho phải?

" Phạm đại nhân…… Ngài…… Ngài bình tỉnh một chút nghe ta nói……" Tiểu Đức Tử không ngừng tự hỏi, nên nói như thế nào để cho Phạm Văn Diệp có thể chấp nhận," Nơi này là hành cung ở Hồ Bắc của Hoàng Thượng……"

Lén nhìn một chút, đã thấy Phạm Văn Diệp sắc mặt âm trầm, Tiểu Đức Tử tim cũng đập trầm xuống theo," Ngài cũng không cần cảm thấy ngượng ngùng, a a……" Tiểu Đức Tử cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười," Ta cũng đã biết quan hệ của ngài cùng Hoàng Thượng, cho nên không cần thẹn thùng, để cho nô tài giúp ngài…… Ai yêu!"

Nói còn chưa nói xong, Tiểu Đức Tử liền bị một cái gối đầu bay tới tạp vào mặt, tiếp theo đó là tiếng rống giận dử của Phạm Văn Diệp.

" Tránh ra! Ngươi cút cho ta!" Phạm Văn Diệp bật mình ngồi dậy, động tác quá lớn khiến cho đau đớn lưu lại hôm qua bộc phát, làm cho hắn đau tới nín thở.

Tiểu Đức Tử thấy thế, vội chạy lên quan tâm hỏi:" Phạm đại nhân, ngài không có việc gì đi?"

Thật sự là dọa chết hắn, hắn nhận thức Phạm Văn Diệp nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua hắn tức giận đến như vậy.

Phạm Văn Diệp dùng sức đẩy Tiểu Đức Tử, giận dữ quát: “Vì cái gì lại mang ta đến nơi này? Đáng giận! Vì cái gì để cho người ta biết loại việc này? Ta đều đã muốn trốn, vì cái gì lại không muốn buông tha ta?"

Độc Cô Diễm thủ đoạn độc ác cùng vọng tưởng, hắn chịu đủ rồi! Tâm trí nguyên bản sớm đã khôi phục được bình tĩnh, giờ lại bị hắn làm cho rối loạn!

Phạm Văn Diệp tức giận đến đỏ hai mắt, nước mắt lại không thể khống chế chảy xuống, ủy khuất cùng bất mãn giằng co ở trong ***g ngực, hắn không có chỗ phát tiết, ngay cả chăn cũng bị lấy ném đi.

Tiểu Đức Tử đứng ở một bên gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, nhưng lại bó tay không biện pháp.

Cái này không ổn, không thể tưởng được Phạm Văn Diệp khi tức giận lại khủng bố như thế, khó trách Hoàng Thượng đưa hắn ra làm lá chắn, ô! Hắn cũng ủy khuất tới muốn khóc a!

" Làm sao vậy?" Nhấc lên sa trướng ngoài cửa, Độc Cô Diễm bị thanh âm ồn ào gọi đến đây.

“Hoàng Thượng, nô tài không có biện pháp! Phạm đại nhân hắn……" Tiểu Đức Tử như nhìn thấy ánh sáng mặt trời vội chạy đến bên cạnh Độc Cô Diễm, một mặt chỉ vào Phạm Văn Diệp đang cố đứng dậy, một mặt kinh hoảng nói.

" Ngươi đi xuống." Nhìn thấy Phạm Văn Diệp bởi vì thân mình không khoẻ mà ngã ngồi ở dưới đất, Độc Cô Diễm đau lòng xông lên phía trước, đâu còn chú ý tới Tiểu Đức Tử.

Tiểu Đức Tử giống như được đại xá, vội chạy ra ngoài.

" Không có việc gì đi? Mau lên giường nằm lại." Độc Cô Diễm ôn nhu muốn ôm lấy Phạm Văn Diệp, lại hứng đến một trận quyền đấm cước đá.

" Đại hỗn đản, không được chạm ta! Để cho ta trở về!" Phạm Văn Diệp hốc mắt hồng hồng, tức giận rống to.

" Đừng như vậy." Độc Cô Diễm dễ dàng chế trụ Phạm Văn Diệp không ngừng đấm lên người hắn," Ta không muốn ngươi rời khỏi ta, nhưng ngươi lại nhất định không chịu theo ta về Trường An, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này." Hắn nhẹ nhàng uyển chuyển giải thích.

“Ai cho phép ngươi không hỏi qua ý tứ của ta liền làm như vậy!" Phạm Văn Diệp như trước khóc hống," Ai cho phép ngươi đem loại sự này nói cho Tiểu Đức Tử biết!" Nói đến chuyện này, nắm tay của hắn lại đập lên bả vai Độc Cô Diễm nhiều thêm.

Bị người khác biết được…… Hắn về sau lấy cái gì đối mặt với Tiểu Đức Tử?

Độc Cô Diễm nhìn thấy Phạm Văn Diệp giương nanh múa vuốt giống như tiểu dã miêu, mới hiểu ra hắn là đang để ý tới cái gì.

" Là ta không tốt……" Độc Cô Diễm hơi cúi người bồi tội,"Ta cam đoan chỉ có Tiểu Đức Tử biết mà thôi, không còn có người khác."

Kinh ngạc khi thấy Độc Cô Diễm giải thích, Phạm Văn Diệp dừng lại múa may, nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn.

Hôm qua như thế, hôm nay cũng là như thế, Độc Cô Diễm đều là hạ mình hướng hắn giải thích, hắn là một vua của một nước, có cần thiết vì muốn một thần tử hồi kinh liền hạ thấp giọng như thế không? Độc Cô Diễm trước kia chưa từng để ý qua cảm thụ của hắn, lại càng sẽ không vì hắn sinh khí mà bồi tội a!

" Ngươi rốt cuộc…… Làm sao vậy?" Ngây ngốc sửng sốt một hồi lâu, Phạm Văn Diệp mới phun ra nghi vấn của hắn," Ngươi cho tới bây giờ đều chưa từng để ý quá việc này, không phải sao?"

Mặc kệ là trong khi hoan yêu làm đau hắn, cường chế bắt hắn nghe theo, muốn làm gì thì làm, hoặc là nếu có tranh chấp giống như hôm nay, Độc Cô Diễm luôn không thèm để ý tới, hoặc lấy lửa giận lớn hơn nữa đến áp hắn.

" Trước kia là ta không tốt." thấy Phạm Văn Diệp không hề lộn xộn, Độc Cô Diễm ôm hắn lên giường nằm hảo," Ta về sau sẽ không tái như vậy đối với ngươi nữa, tha thứ ta, được không?"

Từ đầu tới đuôi, Phạm Văn Diệp đều im lặng không hề kháng cự hắn đem chính mình ôm lên giường, bởi vì hắn căn bản đang bị dọa đến ngây ngốc.

Độc Cô Diễm một năm này là bị làm sao vậy? Khi gặp lại, hắn lại có thể nghe quân vương độc tài này giải thích cùng cầu xin tha thứ……

Nhìn thấy Độc Cô Diễm thần sắc tràn ngập hối hận, có một khoảnh khắc, Phạm Văn Diệp thật sự mềm lòng, bởi vì Độc Cô Diễm tựa như tiểu hài tử làm sai việc gì đó đang chờ hắn xem xét, mặc kệ ai nguyên lai muốn gầm lên giận dữ trách mắng, đều sẽ ở trong nháy mắt mà mềm lòng đi. Nhưng hắn lại nghĩ lại: Không đúng a, vậy Độc Cô Diễm vì cái gì ngày hôm qua còn…… Còn làm như vậy đối với hắn?

Nghĩ đến chuyện này, hắn thái độ nguyên bản định mềm xuống lại lập tức lãnh ngạnh đứng lên.

Độc Cô Diễm ở trong lòng chỉ có thể thầm kêu đáng tiếc, kém một chút nữa là ai binh chính sách liền có hiệu quả. Bất quá hắn lại lạc quan nghĩ: Không quan hệ, Phạm Văn Diệp tuy vẫn còn lãnh đạm, nhưng thực ra rất dễ mềm lòng, chỉ cần tiếp tục thừa thắng truy kích……

" Ta không tin giải thích của ngươi." Phạm Văn Diệp quay đầu qua một bên, che dấu đỏ ửng đang nổi dần trên mặt," Bằng không ngươi…… Ngươi ngày hôm qua cần gì phải bắt ta làm cái loại…… Cái loại việc kia? Kia không phải là cái mà ngươi gọi là trả thù sao?" Hắn lắp bắp hỏi ra miệng, bắt hắn nói đến loại sự này mà mặt không hồng khí không suyễn, thật sự rất khó khăn.

Ác! Nguyên lai là bởi vì chuyện này, Phạm Văn Diệp mới không tin hắn thực sự sám hối. Độc Cô Diễm nhịn không được cười ra tiếng, Phạm Văn Diệp đối loại chuyện này vẫn còn đơn thuần, thật sự là rất đáng yêu!

Mình đương nhiên là bởi vì muốn hắn, yêu hắn nên mới làm như vậy, cũng khó trách, dù sao trước kia chính mình tự tung tự tác thật sự rất trẻ con nực cười, khiến cho Phạm Văn Diệp hiểu lầm.

“Trước kia đích thật là đúng trả thù, nhưng sau này sẽ không đúng nữa……" Độc Cô Diễm vừa nói vừa tới gần Phạm Văn Diệp, làm cho hắn cả kinh lui dần ra sau.

" Ngươi đừng dựa vào gần như vậy……" chỉ nói mà thôi, cũng không cần lại gần như thế đi!

Độc Cô Diễm bỗng nhiên bắt lấy tay Phạm Văn Diệp chạm vào dục vọng chi nguyên của mình, động tác như vậy khiến cho hắn sợ tới mức tim đập loạn mất mấy nhịp.

" Làm cái gì? Mau buông tay!" Phạm Văn Diệp nghĩ muốn rút tay lại, nhưng vẫn bị Độc Cô Diễm nắm chặt, hắn trướng đỏ mặt, cảm giác được xúc cảm trong tay càng ngày càng nóng cháy ngạnh đĩnh.

" Ta vừa nhìn thấy ngươi, sẽ nhịn không được biến thành như vậy……" Độc Cô Diễm vô tội nhìn Phạm Văn Diệp đang mặt mũi đỏ bừng, liều mạng nghĩ muốn lấy tay lại, sau đó lại giương lên một mạt tươi cười cực kỳ tuấn mị, “Tay của ngươi mà còn lộn xộn, sẽ làm ta muốn áp  ngươi thật a!"

Phạm Văn Diệp bị một mạt tươi cười phiến hoặc kia của Độc Cô Diễm làm cho chấn động không thôi, mãi một lúc lâu sau vẫn nói không nên lời, hắn biết Độc Cô Diễm bộ dạng xem tốt lắm, nhưng tươi cười câu hồn nhiếp phách như vậy, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Phục hồi lại tinh thần, hắn mới phát hiện Độc Cô Diễm đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, phát hiện chính mình thất thần, hắn liền cảm thấy mất mặt.

" Không hiểu ngươi đang ở đó hồ ngôn loạn ngữ cái gì." Phạm Văn Diệp cố gắng bày ra một bộ mặt lãnh đạm," Để cho ta đi, ta không muốn hồi Trường An."

Thấy ánh mắt Độc Cô Diễm rõ ràng tối sầm lại, Phạm Văn Diệp trong lòng cũng có chút không đành, dù sao sự tình đều đã qua, hắn cũng nói đã cố gắng làm một vị hảo quân chủ, nên để cho hết thảy chấm dứt đi!

" Ta có thể tha thứ chuyện ác liệt ngươi trước kia đã làm với ta……" Hắn thấy Độc Cô Diễm ánh mắt sáng ngời, len lén liếc mắt hắn một cái, tiếp tục mở miệng:" Nhưng ngươi phải để cho ta đi……"

Nói còn chưa nói xong, Phạm Văn Diệp đã bị Độc Cô Diễm đè ở trên giường.

" Hảo đau…… Ngươi làm chi?" Hắn tức giận trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm, lại bị kiên quyết cố chấp trong mắt hắn dọa tới mức không thể nhúc nhích.

" Không được! Ta không cho phép ngươi đi!" Độc Cô Diễm gắt gao khóa trụ Phạm Văn Diệp," Ngươi nói ngươi muốn tha thứ ta, vây chúng ta liền phải bắt đầu một đoạn cuộc sống tốt đẹp khác nha!"

“Điều kiện tiên quyết của ta là ngươi phải để cho ta đi……" Phạm Văn Diệp thực cố gắng giảng giải cho Độc Cô Diễm, hắn hiện tại sao lại giận dỗi giống như đứa nhỏ vậy? Hoàng Thượng có cần phải vì muốn đại thần hồi kinh mà làm như thế không?

" Mặc kệ!" Độc Cô Diễm bắt đầu ăn vạ," Ngươi đã nói tha thứ ta, sẽ không có cái gì điều kiện tiên quyết hay điều kiện không tiên quyết, ngươi vẫn phải ở bên cạnh ta!"

" Ngươi!" Phạm Văn Diệp cảm thấy sắp điên mất, hắn rốt cuộc có đang nghe mình nói chuyện hay không a? Còn cố ý cắt lời." Ta không có khả năng ở bên cạnh ngươi, ngươi đã trở thành một hảo hoàng đế, còn có nhiều đại thần phụ tá ngươi như vậy, không nhất thiết phải là ta a!"

Phạm Văn Diệp vẫn nghĩ nguyên nhân hắn muốn mình phải ở bên cạnh là vì chính sự? Độc Cô Diễm có điểm nhụt chí, này quả thực là nói chuyện với gà đồng a!

" Không phải như vậy! Tuy ta cũng rất muốn trọng dụng tài năng của ngươi, nhưng là……" Hắn ủ rũ xoay mặt Phạm Văn Diệp nhìn về phía hắn, “Ta không phải đã nói qua với ngươi ta yêu ngươi sao? Ta yêu ngươi! Ta muốn ngươi ở bên cạnh ta, vĩnh viễn! Không phải lấy hình thức cái gì quân thần!"

Cái này, Phạm Văn Diệp thật sự không thể che dấu bộ dạng trợn mắt cứng lưỡi của mình, vừa rồi Độc Cô Diễm nói…… Hắn yêu ta? Lời tối hôm qua hắn nghe được không phải nằm mơ?

Qua một lúc lâu sau, hắn mới khó khăn mở miệng: “Ta là nam nhân a! Trong hậu cung của ngươi có nhiều tần phi như vậy, không cần một nam nhân như ta a, này thực không bình thường……"

Hắn là nam nhân a! Đường đường vua của một nước cư nhiên yêu thượng một cái nam nhân, điều nầy sao có thể?

Ngay tại khi Độc Cô Diễm còn muốn nói cái gì đó, liền nghe thấy Tiểu Đức Tử ở bên ngoài cao giọng hô: “Hoàng Thượng, không tốt! Có người không hiểu sao lại vọt vào, nói muốn tìm Phạm đại nhân!"
Tác giả : Phùng quán
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại