Thiên Tử Đích Sủng Thần
Chương 5
Phạm Văn Diệp rời khỏi kinh thành, trước đi thuyền xuôi ra cửa sông, tiện một đường ngắm phong cảnh hai bên bờ sông Hoàng Hà.
Hắn ở Hoa Sơn đi thăm thú rất nhiều cảnh quan, tuy bây giờ là thu đông, không thể thấy cảnh đẹp trăm hoa nở rộ, nhưng lại có tuyết trắng bay khắp nơi, giống như đang giúp hắn tẩy sạch một thân tục lự.
Mà thành cổ Lạc Dương, cũng có thể sánh bằng với quy mô thành Trường An đầy mĩ lệ, trong thành có rất nhiều tăng lữ, bởi Hoàng Long Vương triều vốn coi trọng Đạo Phật, thế nên người sao kinh đọc kinh cũng không ít, toàn thành đều là cảnh tượng an bình cùng khoái nhạc.
Này một đường du sơn ngoạn thủy, xiêm y sạch sẽ của Phạm Văn Diệp đã sớm bạc màu, ăn ngủ cũng tùy ý, có lẽ vì vậy mà chưa từng có người phát hiện, hắn chính là Thượng thư đại nhân thanh danh vang dội ở kinh thành, không lâu trước đây đã biến mất vô tung.
Tầm mắt được mở rộng, tâm tình cũng sáng sủa lên rất nhiều, cho dù không được ăn sơn trân hải vị, nhưng Phạm Văn Diệp khí sắc lại tốt hơn trước kia rất nhiều. Hắn muốn bản thân mình không cần nghĩ ngợi nhiều nữa, quên đi hết thảy phiền não, tựa như phong cảnh này đó ở bên đường, sau khi đi qua liền bỏ lại.
Khi hắn đi vào Sơn Đông, cũng là lúc tuyết bắt đầu tan, bắt đầu những ngày tháng của năm mới. Xem qua nơi ở ngày xưa của Khổng thánh nhân, Phạm Văn Diệp đi lên Thái Sơn, ngày xưa Khổng Tử từng nói qua" Đăng Thái Sơn mà tiểu thiên hạ", ở trong lương đình nhàn tọa, có thể nhìn ngắm cả một vùng bình nguyên bát ngát.
Đầu mùa xuân trong gió vẫn còn mang theo chút sương lạnh, Phạm Văn Diệp không khỏi nhớ tới tình hình rối loạn mới đây, còn nhớ lại thời thơ ấu là cả một đoạn thời gian ngọt ngào, hắn ở trong lòng phụ mẫu không cần lo lắng chuyện khi lớn lên, cha luôn vỗ về xoa đầu hắn, kì vọng hắn tương lai có thể vì quốc gia mà cống hiến. Không biết hắn làm như vậy có tính là phụ lòng mong ước của cha hay không?
Này mấy tháng qua, hắn nghe được rất nhiều tin tức của Hoàng Thượng, trừ bỏ thảo phạt phản loạn ở ngoài tân cương, còn phế bỏ rất nhiều luật lệ nghi lễ không cần thiết, phế truất tham quan ô lại. Nhân dân cũng càng ngày càng thích vị hoàng đế cần chính yêu dân này, đây thật sự là điều đáng vui mừng! Hắn đối với thống hận Độc Cô Diễm cũng dần dần nhạt đi, dần tan thành mây khói mờ ảo, hết thảy đều không đáng nhắc lại.
Hắn có gửi mấy phong thư cho Du Bình, không biết hắn có nhận được không? Nghe nói chính hắn đã tân cương dẫn quân đi thảo phạt ngoài biên cương, thật sự vì thành tựu của hắn mà cảm thấy vui mừng.
Sắc trời dần tối, Phạm Văn Diệp đứng dậy xuống núi, đến khách điếm lân cận ở lại một đêm.
Lại quay trở lại Hoàng cung
" Thật sự là đáng vui mừng a, Du tướng quân!" Độc Cô Diễm ở trong Ngự hoa viên, cắn răng nghiến lợi nâng chén chúc Du Bình khải toàn trở về.
Tiểu Đức Tử đứng thẳng ở bên cạnh bàn cung kính rót rượu gắp thức ăn, trong lòng không nghĩ ra, bình định loạn sự tân cương là việc thực đáng vui mừng, nhưng sao Hoàng Thượng lại không có vẻ gì là hào hứng?
Nói đến này mấy tháng qua, Tiểu Đức Tử thật sự cảm thấy được vô hạn trấn an, Hoàng Thượng không hề bắt hắn cùng đi ra ngoài du ngoạn, hơn nữa còn vùi đầu vào thư sách cùng với quốc sự, tính tình cũng ổn trọng thành thục rất nhiều. Thiên a! Hắn thật sự phải cảm tạ lên trên, nhất định là ông trời nghe được thỉnh cầu mỗi đêm của hắn, làm cho Hoàng Thượng có thể thay đổi như thế này trong một thời gian ngắn.
Đại thần trên dưới đều đồng lòng vì quốc gia mà tận lực, cả vương triều giống như còn lớn mạnh hơn cả khi còn tiên đế.
Bất quá, ngẫu nhiên vẫn sẽ thấy Hoàng Thượng còn có chút đăm chiêu ngồi một mình ở trong Ngự thư phòng, tuy là trở nên ổn trọng, nhưng lại không còn cười nói như trước kia nữa, không hề dễ dàng thể hiện ra tâm tình, như vậy có tính là tốt sao?
Mà mấy ngày này, Du tướng quân sau nhiều tháng đánh giặc quay trở về, Hoàng Thượng tựa hồ càng thêm sinh khí.
" Hết thảy đều là nhờ phúc của Hoàng Thượng!" Du Bình cười tươi đáp lời.
Hắn đương nhiên biết Độc Cô diễm vì sao phái hắn đem binh đi trấn áp phản loạn ở tân cương, hắn rất rõ ràng!
Kỳ thật hắn có nhận được mấy phong thư của Phạm Văn Diệp, nhưng đều chưa từng hướng Hoàng thượng hồi báo, mà Độc Cô Diễm tuy trong lòng lo lắng, lại không thẻ làm gì được hắn. Này mấy tháng qua, phủ tướng quân có rất nhiều người đến thăm viếng, đều có thân thủ bất phàm, nhưng vàng bạc tài vật trong phủ lại giống nhau không hề thiếu một vật, nghĩ qua cũng biết là do đương kim hoàng thượng âm thầm phái đi, điều tra tin tức của Phạm Văn Diệp, chỉ là bọn hắn đều tay không trở về.
Nguyên nhân bởi vì Du Bình sau mỗi lần xem thư xong liền đem đốt hết, Độc Cô Diễm không tìm thấy gì, tự nhiên sẽ hận hắn thấu xương.
Loạn lạc ở tân cương lần này khiến hắn mất tới hai tháng mới có thể bình định, chính là bởi vì nguy hiểm, Độc Cô Diễm mới phái hắn đi– muốn hắn tốt nhất nên chết ở chiến trường đừng quay trở lại, chính là hết thảy đều không theo ý nguyện của hắn.
" Hừ! Trẫm lại không nhớ rõ đã ban phúc cho ngươi lúc nào đâu!" Độc Cô Diễm hừ lạnh một tiếng, đáng giận! Hắn còn tưởng rằng từ nay về sau không cần thấy Du Bình, có thể cùng kẻ đáng chết kia nói câu vĩnh biệt đâu! Ai ngờ hắn lại quá coi thường năng lực của đối phương.
Độc Cô Diễm mấy tháng qua đều thực cố gắng làm tốt công việc của một hoàng đế a! Ai ngờ Du Bình– thế nhưng lại dám nói với hắn là không có tin tức của Phạm Văn Diệp.
Không có tin tức? Nếu không có tin tức, Du Bình vì cái gì sẽ không cảm thấy rất bất an? Sẽ không sợ Phạm Văn Diệp gặp phải bất trắc? Đây có thể là tình nghĩ giữa huynh đệ kết bái sao? Nghĩ qua cũng biết hắn nhất định đang nắm giữ cái gì đó! Nhưng hắn cũng đã phái người tới phủ tìm kiếm vài lần, lại không tìm thấy bất cứ dấu vết gì để lại." Tin tức đâu?" Miễn cưỡng áp chế tức giận trong lòng, Độc Cô Diễm lạnh giọng hỏi.
" Tin tức?" Du Bình giả ngốc tự hỏi một chút," Ác! Tân cương quốc vương nói sẽ hướng Hoàng thượng biểu ý đạt tạ, mấy ngày sau sẽ đưa lên mười tân cương mỹ nữ cùng cống phẩm dâng lên, coi như thù lao bình định……"
" Ngươi!" Độc Cô Diễm cảm thấy được chính mình thật sự đã tu dưỡng tốt lắm, nếu là trước kia, hắn sớm đã một chưởng đánh chết Du Bình, hiện tại cư nhiên còn có thể cắn răng nghe hết mấy lời vô nghĩa này đó!
Oa! Hoàng Thượng thật sự đã hoàn toàn thay đổi rồi a, này thật đúng là may mắn. Du Bình trên môi không khỏi hiện ra một mạt tươi cười vui mừng, Hoàng Thượng như vậy, mới đáng giá để bọn hắn tiếp tục vì hắn mà phấn đấu.
Ngay khi Độc Cô Diễm còn muốn nói cái gì đó, một nữ thị đã chạy đến báo tin.
" Bẩm Hoàng Thượng, Vương quý phi đã bình an sinh hạ tiểu hoàng tử."
" Di?" Tiểu Đức Tử nghe vậy lập tức cúi người trước Hoàng thượng hô to," Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng!"
Oa! Tiểu hoàng tử? Đây chính là chuyện mừng khắp thiên hạ a! Nếu tiểu hoàng tử có bề ngoài tuấn mỹ cùng thông minh tài trí của Hoàng Thượng, cùng với ôn nhu của Vương quý phi, kia thật đúng là vạn dân chi phúc.
Nói thực, Độc Cô Diễm đã quên mất Vương quý phi đang mang thai rồng, nàng cùng Tạ quý phi đều là tần phi hắn sủng hạnh nhất trước kia, chỉ là sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, hắn liền vùi đầu vào quốc sự, căn bản không rảnh nhớ tới tình hình ở trong hậu cung. Nhưng vừa nghĩ đến sắp được làm cha, việc như vậy luôn khiến kẻ khác vui sướng, Độc Cô Diễm cũng không kìm được hiện lên một mạt tươi cười cao hứng.
" Tiểu Đức Tử, theo trẫm đến tẩm cung của Vương quý phi." Du Bình ở một bên vẫn lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Độc Cô Diễm vội vàng đi tới tẩm cung của Vương quý phi.
Hắn cũng không phải là mất hứng vì tiểu hoàng tử được sinh ra, đây chính là sự kiện khiến cả triều đình vui mừng, nhưng còn Phạm Văn Diệp thì làm sao bây giờ? Hắn cũng không thể quang minh chính đại đứng cạnh Hoàng Thượng như vậy, nếu cố tình gán ghép hai người bọn hắn, liệu có tốt không? Hơn nữa Hoàng Thượng yêu hắn, hay là thích Vương quý phi nhiều hơn? Hiện giờ tiểu hoàng tử được sinh ra, Độc Cô Diễm liệu có còn tiếp tục đem lực chú ý đặt ở trên người Phạm Văn Diệp nữa hay không? Hoàng Thượng đối với Phạm Văn Diệp chẳng lẽ chỉ là nhất thời mê luyến, liền có thể dễ dàng buông tay?
Nhiều đích nghi vấn như vậy khiến Du Bình không thể lập tức kết luận, vốn tính toán nói cho Hoàng Thượng biết hành tung của Phạm Văn Diệp, xem ra, cứ hoãn lại một thời gian nữa đi!
Cả nước đều bao phủ trong vui sướng vì thái tử được sinh hạ, ngay cả Phạm Văn Diệp ở Hàng Châu xa xôi cũng có thể nghe thấy.
Hắn thật ra cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhiều lắm là thầm chúc phúc cho tiểu hoàng tử được an lành, hy vọng hắn ngày sau có thể trở thành một vị minh quân. Về phần Độc Cô Diễm, dù sao cùng hắn cũng không phải là quan hệ yêu đương, cho nên càng không có lý do gì tiếp tục bình luận. Hai người bọn hắn, đã sớm giống như hai người xa lạ, sẽ không bao giơg gặp lại nữa.
Loại việc này hắn thật sự không muốn nghĩ nhiều, hơn nữa còn ở trước phong cảnh Giang Nam tươi đẹp này.
Ngày xuân ở Tây hồ, hai bên bờ sông đều là liễu xanh rũ xuống, còn có tiếng cầm ca chưa bao giờ dứt, gần buổi trưa còn lất phất mưa phùn, làm cho cảnh vật xung quanh càng thêm ảo mộng, như giả như thực, cho dù ngắm nhìn cả ngày cũng không chán, chả trách lại có người nói:
Mỗi người tẫn nói Giang Nam hảo, du khách con hợp Giang Nam lão
Xuân thủy bích vu thiên, trú thuyền nghe vũ miên,
Lô biên nhân giống như nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết,
Chưa lão mạc còn hương, còn hương tu đoạn trường.
(Mọi người đều nói Giang Nam đẹp, khi già sẽ đến Giang Nam
Nước hồ trong văn vắt, ngồi thuyền nghe tiếng mưa
Ngắm người xinh như nguyệt, còn vấn vương sương tuyết
Chưa già vẫn còn hương, bay khắp nơi xa gần
chém được đến thế thôi, thơ văn TQ quá tầm so với ta ="=)
Giang Nam tú lệ đã sinh ra rất nhiều nữ tử thanh tú, bất quá Phạm Văn Diệp lại không có phúc hưởng thụ, vị lão bản khách điếm có một nữ nhi xinh đẹp, mà *** chủ cũng phi thường thích Phạm Văn Diệp một thân học vấn cùng khí chất nho nhã, tuổi cũng đã già nên nghĩ muốn đem nữ nhân gả cho hắn, làm cho hắn đành phải trong đêm rời khỏi Tây hồ, chuyển hướng đi tới thành cổ– Kim Lăng.
Chiến loạn sớm đã hủy đi phần lớn, duy chỉ còn mấy tảng đá đắp thành là còn được lưu trữ, vách tường đổ nát này, ở dưới nắng chiều rực rỡ, lại có một vẻ đẹp hùng tráng nhưng cũng thê lương, giống như những trang sử hào hùng kia, sừng sững như một vị anh hùng. Phạm Văn Diệp quyết định đi theo con đường này, bởi vì danh nhân văn sĩ từ xưa đều ca tụng Trường Giang, mà nơi này cũng ở gần đây. (nói thật chứ ta khi edit đoạn này là lấy tinh thần nhớ đến thành Quảng Trị của chúng ta)
Này một đường bởi vì ngược dòng mà lên, cho nên thuyền đi thật chậm, làm cho hắn cũng có thời gian chậm rãi thưởng thức cảnh vật xung quanh.
Ở Nhạc Dương, hắn dừng lại ở đây một ngày, trên hồ Động Đình có rất nhiều hoa sen nở rộ, hồng xanh rực rỡ, hương thơm tươi mát, phi thường thư thái. Ven hồ Nhạc Dương lại càng thơ mộng, đưa tới nhiều khách nhân tao nhã.
Rời khỏi Động Đình đi lên Nghi Xương, từ đây mới thật sự tiến vào sông núi Trường Giang tráng lệ, tây tuấn hạp tỉ về trong thành, là cố hương của biết bao thi nhân yêu quốc. Mười hai đỉnh núi liên miên vờn quanh, tổng làm cho người ta nhớ tới " Vân vũ Vu sơn" xinh đẹp trong truyền thuyết, phóng mắt ra xa, mây mù mờ mịt, thần nữ lại không biết ở phương nào? Một đướng tiến vào hang động, lại khiến kẻ khác phải nín thở, thần hồn điên đảo, hai bên bờ sông đều là vách đá sừng sừng, thực sự linh tú như trong thơ của Lí Bạch" Hai bờ sông thanh sơn tương đối ra, một mảnh cô phàm ngày biên đến".
Cuối cùng, hắn cũng bước vào thiên phủ chi quốc– Tứ Xuyên.
Thi tiên Lí Bạch ở trong này tiêu sái làm thơ, viết xuống vô số tác phẩm, còn có Đỗ Phủ lúc tuổi già đến đây an dưỡng. Nơi này thực đã in dấu chân của rất nhiều văn nhân, lưu lại hào quang đến muôn đời.
Phạm Văn Diệp ở trong này nhớ tới văn nhân này đó, hoặc thất ý, hoặc đắc ý, phàm thân ở quan trường sẽ trải qua việc này. Nhớ tới chính mình, vô luận đã trải qua chuyện gì cũng đều không còn quan trọng nữa.
Hắn không khỏi cảm thấy nhẹ lòng, gần một năm nay ngao du sơn thủy, làm cho tâm tình thoải mái không ít, cũng đã đến thời điểm tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Phạm Văn Diệp bắt đầu đi tìm địa phương để định cư, trong ngày hôm đó, hắn ly khai thành cổ, một đường du lãm tiến vào núi rừng xinh đẹp thanh thúy, đường đi thật không tốt, nhưng là phong cảnh hai bên lại hấp dẫn hắn không ngừng tiếp tục đi vào sâu hơn, cuối cùng đi tới một hồ nước rộng lớn rực rỡ.
Hắn rất khó có thể hình dung ra trên đời lại có cảnh quan tuyệt đẹp như vậy, bởi vì nước hồ có một màu xanh biếc như ngọc thạch, ở dưới ánh mặt trời chói chang lững lờ gợn sóng như trải lên một tầng ánh sáng bàng bạc lấp lánh.
Nước hồ trong suốt, có thể thấy rõ ràng bóng cây ngủ say in ở dưới đáy, hoa cúc trôi theo dòng, càng thêm lung linh, tay ở trong nước, cũng nhiễm thượng một tầng lấp lánh. Đầu thu núi rừng phi thường tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới vang lên vài tiếng chim hót.
Phạm Văn Diệp bắt đầu hoài nghi chính mình có phải do không cẩn thận mà ngã xuống bồng lai tiên cảnh trốn nhân gian, bởi vì dạng cảnh sắc này, quả thực là trên đời hiếm thấy.
Ngay khi hắn ngơ ngẩn trước cảnh vật nên thơ, lại đột nhiên có một trận tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, cắt đứt một mảnh trầm tĩnh.
Phạm Văn Diệp hoảng sợ, vội vàng quay lại nhìn về phía người đang tới, đối phương hình như là một thiếu niên còn rất trẻ tuổi.
Thiếu niên mặc trang phục dân tộc số thiểu truyền thống nơi này, mặt mũi sáng sủa, trong ánh mắt còn lộ ra một cỗ anh khí, dáng người thấp hơn Phạm Văn Diệp một chút. Nhưng tối khiến kẻ khác chú ý chính là, hắn có một mái tóc màu trà (đỏ tía), phía trước ngắn ngủn còn phía sau lại thật dài, khác với mái tóc của người bình thường thật nhiều, hơn nữa hắn lại còn để tóc tùy ý phi tán.
" Oa! Không phải là đại mỹ nhân sao?" Vi Hạo Vĩ nhìn tới ngây người lại còn ngạc nhiên thốt lên, ở này cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi này, đột nhiên lại xuất hiện một bạch y mỹ nhân xa lạ, làm cho hắn nghĩ đến chính mình vừa lạc vào thiên giới.
" Ngươi……" Phạm Văn Diệp nhìn thấy đối phương cũng là ngây người, lúc sau mới cố mỉm cười trước lên tiếng:" Xin hỏi, ta đột ngột xông vào đây có làm sao không?"
Ở Tứ Xuyên có mấy dân tộc thiểu số, phong tục tập quán có điểm bất đồng, nhưng đều cực kỳ mê tín, hắn sợ không cẩn thận bước vào địa phương không nên tới.
“Ofcouse not!" Nhìn thấy Phạm Văn Diệp đột nhiên tươi cười rực rỡ, Vi Hạo Vĩ lẩm bẩm nói:" Ngươi chỉ là đột ngột xông vào trong tim của ta……"
" Di? Cái gì?" Phạm Văn Diệp vừa nghe câu nói kì lạ của hắn liền không hiểu mà phát ra nghi vấn, rồi lại vì câu nói lớn mật tiếp theo dọa sốc. Hắn gặp phải…… kẻ điên sao?
Nhưng Vi Hạo Vĩ lại không cho rằng ngôn từ của mình có gì lớn mật, hắn hiện tại chỉ cảm thấy cảm tạ bốn phương tám hướng ban cho hắn một đại mỹ nhân, làm cho cuộc sống thống khổ ở thôn trang rách nát này của hắn thêm phần khoái nhạc.
Hắn âm thầm lẩm bẩm nói: Nhất định là ông trời sắp xếp, này vừa đến đây liềm gặp được người trong mộng! Quyết không thể vuột mất một cơ hội tốt như vậy được! Chiêu thức tán gái thứ nhất đương nhiên chính là phải tự mình giới thiệu.
“A! Ta gọi là Vi Hạo Vĩ, có thể trao đổi số điện thoại di động với ngươi được không?" (đọc đến đây là bik mặt nhau rồi) Hắn tiến lên phía trước một chút, dùng một đôi mắt to “ngây thơ trong sáng" nhìn Phạm Văn Diệp.
" Di động?" Đó là cái gì?
" A! Thật đúng là!" Vi Hạo Vĩ khoa trương đánh vào đầu mình một chút, “Ta quên mất ở niên đại này không có mấy thứ đồ giải trí này,sorry, có thể nói cho ta biết tên của ngươi được không?"
Nhìn hắn dùng thiên ngôn vạn ngữ khoa trương cùng hành vi trẻ con khiến Phạm Văn Diệp không thể nhịn cười, lại nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Vi Hạo Vĩ, nghĩ thầm,chắc hẳn hắn không phải là người xấu đi?
" Ta gọi là Phạm Văn." Hắn ở bên ngoài đều là dùng cái tên giả này.
" Thật sự là một cái tên có khí chất!" Vi Hạo Vĩ cao hứng lôi kéo tay Phạm Văn Diệp, cười tới thập phần đáng yêu, trong lòng liền nghĩ phải đưa hắn về nhà…… Hắc hắc!
" Ngươi có muốn đến nhà của ta chơi một chút hay không?" Hắn cũng không đợi Phạm Văn Diệp đồng ý, liền tự mình kéo hắn đi về thôn làng cách đó không xa.
Phạm Văn Diệp cảm thấy được thiếu niên kêu Vi Hạo Vĩ này, ngôn từ cử chỉ tuy cổ quái, nhưng lại thật sự đáng yêu, thực muốn có một đệ đệ giống như vậy, hắn nghĩ muốn thân cận, vậy liền mặc hắn đưa mình về nhà đi.
" Đến đến đến!" Vi Hạo Vĩ mang theo hắn đi vào một cái thôn nhỏ xinh đẹp, dọc theo đường đi gặp được không ít người, bọn họ đều tò mò dừng lại công việc đang làm, nhìn theo Phạm Văn Diệp – ngoại nhân từ nơi khác đến.
" Hello! Vương đại bá, đang vội a?" Vi Hạo Vĩ đối với thôn dân thuận miệng chào hỏi.
“Còn không lại đây hỗ trợ? Cho ngươi nửa lượng bạc làm tiền lương!"
“Đa tạ! Nhưng mà ta hôm nay không làm đâu!" Vi Hạo Vĩ nhìn Vương đại bá làm cái mặt quỷ, “A! Lý đại thẩm, ngươi vẫn xinh đẹp giống như ngày hôm qua!"
“Tiểu hài tử nhà ngươi, mồm miệng thực lanh lẹ, a a." phụ nhân kêu Lý đại thẩm, sau khi sinh năm đứa nhỏ, thân mình cũng trở nên nặng nề béo tốt, đắc ý cười mắng.
Phạm Văn Diệp dọc theo đường đi nhìn thấy Vi Hạo Vĩ mặt đầy tươi cười cùng mọi người chào hỏi, ở trên người hắn, tựa hồ có vô hạn sức sống cùng thu hút, làm cho tất cả mọi người không tự giác đều muốn đi yêu thương hắn.
" Ngươi từ nhỏ đã sống ở nơi này sao?" Phạm Văn Diệp tò mò hỏi.
" Như thế nào có thể? Ta mới tới chỗ này không đến nửa năm. Di?" Nhưng hắn làm cho người ta có cảm giác, giống như hắn đã ở trong này từ rất lâu rồi, cuộc sống thực tự do tự tại, cùng tất cả mọi người quen thuộc vui sống.
" Đến!" Vi Hạo Vĩ đứng ở trước một căn nhà giản dị." A bà không ở đây, trước tiến vào ngồi một chút đi!"
Sau khi vào phòng, Phạm Văn Diệp cùng Vi Hạo Vĩ tán gẫu rất nhiều.
Kỳ thật đều là Vi Hạo Vĩ lôi kéo hắn nói, hơn nữa hắn có một nửa là nghe nhưng không hiểu lắm.
Ách, nói không hiểu cũng là tất nhiên, nếu nguyện ý tin tưởng mấy lời này, thật cũng không biết nên giải thích thế nào cho đúng. Vi Hạo Vĩ nói hắn chưa bao giờ đến thời đại này, hình như là do không cẩn thận rơi vào khe hở của thời gian! Sau đó hắn được a bà thu dưỡng, đã ở trong này gần nửa năm.
Hết thảy nghe đều thực không thể tưởng tượng, kẻ khác khó có thể tin là thật, nhưng vừa thấy hắn lôi ra quần áo, đồ vật, đều là những thứ mình chưa từng thấy bao giờ. Cái vật kêu sách sách được Vi Hạo Vĩ gọi là “Đồng hồ" (sách sách là tiếng kim giờ phút giây chạy ý), đem mười hai canh giờ hiện tại đang sử dụng, đổi thành “Hai mươi bốn giờ" ở cái niên đại kia của bọn hắn, đúng là có chút kì lạ!
" Cho nên a, ta đành phải tiếp tục đợi ở trong này." Vi Hạo Vĩ rốt cục cũng tự thuật xong mấy câu chuyện xưa.
" Ngươi sẽ không sợ hãi sao?" Phạm Văn Diệp tò mò hỏi.
Người bình thường khi đi vào một cái hoàn cảnh xa lạ lại còn không phát triển bằng nơi mình đã sống, nhất định sẽ kinh hoảng sợ hãi.
“Hết một ngày lại một ngày, ta đều chờ đợi kỳ tích xảy ra." Vi Hạo Vĩ nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Phạm Văn Diệp từ tận đáy lòng bội phục vị thiếu niên lạc quan này, đương nhiên, nếu hắn không cố tình để lộ ra biểu tình mê mẩn này, hắn nhất định sẽ càng ngưỡng mộ hơn.
" Ngươi bộ dạng thật sự rất khá!" Vi Hạo Vĩ bỗng nhiên cười đen tối, nhìn chằm chằm vào Phạm Văn Diệp, hơn nữa còn càng ngày càng tới gần hắn,"Là loại hình ta hoan hỷ nhất a."
" Ách……" Phạm Văn Diệp ngửa người về phía sau, muốn cách xa Vi Hạo Vĩ ra một chút, nhưng là hắn vẫn không ngừng tới gần, đành phải cố gắng chuyển lực chú ý của hắn đi chỗ khác," Đúng rồi! Tóc của ngươi sao lại có màu sắc này?"
" Này a!" Vi Hạo Vĩ quả nhiên bị phân tâm, nắm lên lọn tóc đưa đến trước mặt Phạm Văn Diệp nói:" Đây là nhuộm."
Nhìn Phạm Văn Diệp vẫn là biểu tình khó hiểu, hắn lại thuyết minh bổ sung:" Chúng ta là dùng một loại màu nhuộm lên tóc, đợi sau một thời gian nhất định rồi rửa đi, sau đó tóc sẽ dần dần chuyển qua mầu sắc này. Nhưng một thời gian sau, khi tóc dài ra sẽ lại khôi phục như cũ," Ngươi xem……" Vi Hạo Vĩ chỉ chỉ tóc trên đỉnh đầu mình,"Đỉnh đầu có phải có màu đen hay không?"
Phạm Văn Diệp xích lại gần nhìn lên, quả nhiên là không giống với màu ở đuôi tóc, cũng là tóc đen giống như người bình thường.
" Thật sự là thần kì!" Phạm Văn Diệp lẩm bẩm nói." Tất cả hết thảy đều là……"
" Đúng rồi, ngươi như thế nào lại muốn tới nơi này?" Vi Hạo Vĩ tò mò hỏi," Nơi này thực hẻo lánh, ta tìm được tới chỗ này mệt muốn chết, trừ bỏ ta ra, ngươi là ngoại nhân duy nhất ở đây!"
" Ân……" Phạm Văn Diệp không muốn nói quá nhiều với hắn, chỉ mỉm cười nói:" Ta nghĩ tìm một chỗ ở lại."
“Realy?" Vi Hạo Vĩ hưng phấn cười ra mặt, giống như mặt trời tỏa ra vô vàn ánh hào quang," Vậy ở lại trong này đi, mọi người ở trong này đều tốt lắm." Hắn tiếp tục bổ sung nói:" Như vậy chúng ta còn có thời gian hảo hảo bồi dưỡng cảm tình, oa! Ông trời đối ta thật sự là tốt quá! Ha ha!" Vi Hạo Vĩ mừng rỡ đứng lên tay chân múa may.
" Có chuyện không biết có nên nói cho ngươi hay không." Tuy hắn Phạm Văn Diệp lớn như vậy, chưa từng bị nhân lầm là nữ nhi bao giờ, nhưng hắn cũng biết diện mạo chính mình đúng là có chút thanh tú, lại sợ Vi Hạo vĩ hiểu lầm," Ta là nam nhân."
" Ta đương nhiên biết a!" Vi Hạo Vĩ dừng lại động tác nhảy múa, chuyên tâm nhìn chằm chằm Phạm Văn Diệp một hồi lâu rồi mới nói:"I know!" Hắn ái muội cười cười cười,"don’t worry! Ta không để ý tới giới tính, ngươi cũng đừng để ý."
Hắn bỗng nhiên cầm lấy tay Phạm Văn Diệp, lại dọa cho hắn một phen hoảng sợ.
" Tin tưởng ta, yêu là có thể vượt qua chướng ngại giới tính cùng tuổi tác, người ta nói:‘ tuổi không phải là vấn đề, chiều cao không phải là khoảng cách’, ta tuy không cao, nhưng ta tự tin mình có đủ năng lực để bảo hộ ngươi, ta sẽ yêu ngươi yêu đến khi toàn vũ trụ bị hủy diệt mới thôi, tin tưởng ta!"
Phạm Văn Diệp bị Vi Hạo Vĩ nhiệt tình thổ lộ một phen loạn thất bát tao làm cho dở khóc dở cười, hắn lắc lắc đầu nhìn về phía Vi Hạo Vĩ, cũng không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
" Ngươi đừng nhìn chằm chằm ta nhiệt tình như vậy, ta sẽ nhịn không được muốn hôn ngươi a!" Vi Hạo Vĩ thật đúng là nói được làm được, liền nhướn người cho hắn một nụ hôn nóng bỏng.
Phạm Văn Diệp sợ tới mức quay đầu đi, nhưng vẫn bị hắn hôn lên má.
" Uy!" Phạm Văn Diệp cẩn thận kháng nghị một tiếng.
Nói cũng kỳ quái, hành động vô lễ như vậy, hắn đáng lẽ phải khó chịu, nhưng lại thấy bản thân mình thực ra cũng không chán ghét, chỉ nhăn mặt giống như khi thấy đệ đệ đáng yêu không cẩn thận phạm phải sai lầm.
" Sách! Thật đúng là!" Hôn lén lại chỉ được lên má nên Vi Hạo Vĩ bất mãn chu chu cái miệng, bộ dáng thật sự là rất đáng yêu.
" Hạo Vĩ, ngươi lại đang làm chuyện xấu gì phải không?" Một thanh âm già nua từ ngoài cửa vang lên.
Chỉ thấy một lão bà bà đầu tóc đã bạc, cùng bộ dáng hiền lành đứng ở cạnh cửa, trong mắt còn lộ vẻ trách cứ.
" A bà, ngươi đã về rồi?" Vi hạo Vĩ cao hứng đi lên giúp nàng đỡ cái túi trên vai xuống, bên trong toàn là rau dưa còn tươi mới.
" Ta nghe nói ngươi dẫn theo một khách nhân trở về, sợ ngươi chiêu đãi không chu đáo, liền chạy nhanh về xem." Lão bà bà đi lại gần Phạm Văn Diệp,"Ngại quá, đứa nhỏ kia luôn nghịch ngợm a."
" Ta mới không có……" Vi Hạo Vĩ đứng ở một bên không phục phản đối, nhưng khi bị lão bà bà liếc mắt một cái liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
" Không, không có việc gì, là ta đã làm phiền." Phạm Văn Diệp hơi cúi người ôn nhã cười.
Phạm Văn Diệp cảm thấy người dân nơi này thực thiện lương cùng chất phác, quyết tâm lưu lại. Vì thấy Phạm Văn Diệp hòa nhã, cho nên thôn dân cũng nhiệt tình trợ giúp dựng cho hắn một gian nhà nhỏ ở gần hồ dưới chân núi.
Người trong thôn biết hắn là kẻ đọc sách thánh hiền, nên rủ nhau đến cầu hắn hỗ trợ dạy chữ cho con mình, về sau càng ngày đệ tử càng nhiều, hắn liền trở thành “Phạm tiên sinh" trong miệng thôn dân. Hắn không thu học phí, cho nên thường có người đem rau dưa qua quả tự nhà trồng lấy đến tặng hắn. Vừa có thể sinh sống ở chốn bồng lai tiên cảnh lại vừa có thể giúp mấy tiểu hài tử không có tiền được đi học, hắn cũng thấy phi thường vui vẻ, đây chính là cuộc sống phi thường điềm đạm khoái hoạt mà hắn mong muốn a.
Kỳ thật nói tĩnh lặng cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì Vi Hạo Vĩ cơ hồ mỗi ngày đều đến quấn quít lấy hắn để tạo thành “Nguyên tố tình yêu", Phạm Văn Diệp cũng hay bị hắn hôn lén, nhưng vẫn luôn dung túng hắn giống như thấy đệ đệ nghịch ngợm mà thôi.
Vi Hạo Vĩ đáng thương, thường thường chỉ có thể tránh ở một góc âm thầm ai oán, ai bảo hắn bộ dáng nhỏ con lại còn ít tuổi, không có biện pháp làm cho Phạm Văn Diệp xem hắn như người lớn a! Không quan hệ, hắn mới mười sáu tuổi, vẫn là có cơ hội lớn thêm.
Hoàng cung, trong Ngự thư phòng–" Bẩm Hoàng Thượng, hạ quan ở Tứ Xuyên tìm hiểu đến một người, nghe miêu tả, có vẻ thập phần tương tự cùng Phạm đại nhân." Một gã quan viên vội vàng báo lại.
" Thật sao?" Độc Cô Diễm bàn tay nguyên lai đang duyệt tấu chương bởi vì hưng phấn mà run lên nhè nhẹ, tìm được rồi sao? Lần này sẽ không lại là giả đi?" Xác định rồi sao?"
" Nghe nói hắn không lâu trước đây ở lại một thôn trang nhỏ gần sát biên giới Tứ Xuyên, còn phụ trách dạy hài đồng nơi đó đọc sách viết chữ, tên là Phạm Văn."
" Phạm Văn…… Phạm Văn Diệp?" Độc Cô Diễm lẩm bẩm nói, hắn phải tìm một người đến nghiệm chứng," Ngươi lui xuống nhận thưởng đi."
" Tạ Hoàng Thượng!" Tên quan viên kia cao hứng hành lễ lui ra.
" Người tới, truyền Du Bình đến gặp trẫm."
" Tìm được Phạm Văn Diệp rồi, ngay tại Tứ Xuyên." Độc Cô Diễm nhìn Du Bình, tuy không thập phần khẳng định, nhưng khi thấy hắn không mang theo vẻ mặt kinh ngạc, lập tức khẳng định độ chuẩn xác của manh mối này.
" Ngươi cư nhiên biết mà không báo!" Độc Cô Diễm tức giận khó mà bình tĩnh được, may mắn hắn sớm không tin Du Bình mà tự phái người đi tìm, nếu không làm như vậy xem ra, hắn cho dù đợi cả đời cũng sẽ không có được tin tức của Phạm Văn Diệp!
" Thỉnh Hoàng Thượng bớt giận." Du Bình cung kính trả lời," Bởi vì vi thần cũng không rõ khi xa cách một năm này, Hoàng Thượng có còn yêu hắn nữa hay không, huống hồ Hoàng Thượng gần đây lại có hai vị hoàng tử, tựa hồ nhất thời mê luyến đối với Phạm Văn Diệp cũng đã biến mất, nên thần thấy…"
“… Ngươi cư nhiên đem tình cảm trẫm đối với hắn thành nhất thời mê luyến!" Cái bàn trong Ngự thư phòng đã rất lâu rồi không bị đập lên, hôm nay lại tái diễn cái loại khổ hình này.
" Kỳ thật thần trước kia cũng tính toán nói cho Hoàng Thượng, chính là không có cơ hội……" Du Bình cố gắng giải thích.
Bởi vì từ sau lần uống rượu ở Ngự hoa viên, Độc Cô Diễm cũng không còn tìm hắn hỏi về Phạm Văn Diệp nữa, vậy nên Du Bình mới có thể nghĩ Hoàng Thượng hẳn đã lãng quên Phạm Văn Diệp, nên mới không tính toán báo cho Hoàng Thượng biết hành tung của Phạm Văn Diệp, thầm mong hắn cứ như vậy an ổn sống qua ngày, không thể tưởng được nguyên lai Hoàng Thượng vẫn không buông tay.
Độc Cô Diễm lửa giận đã có chút bình ổn, lúc trước hắn bởi vì hai vị hoàng tử nối tiếp ra đời, cho nên mới dùng nhiều thời gian đến bên cạnh làm bạn cùng hai vị quý phi, Du Bình có cảm nghĩ này cũng không phải không có căn cứ, hắn thật không có lý do gì lại trách cứ hắn
" Hừ! Trẫm lần này tạm tha cho ngươi." Độc Cô Diễm vừa thấy Du Bình thở ra tỏ vẻ gặp may, liền kết lại bằng một câu:" Trẫm hiện tại phải lập tức lên đường tới Tứ Xuyên."
Nhìn thấy Du Bình nháy nháy mí mắt, hắn không cho là đúng hỏi lại:"Trẫm không tự mình đi, hắn hội trở về sao? Đúng là" Du Bình trong lòng thầm suy tư, hay cứ viết cho hắn một bức thư, Phạm Văn Diệp đánh chết cũng sẽ không rời đi nơi đó, chỉ là sợ Hoàng Thượng không biết lại làm ra loại thủ đoạn gì……
" Không bằng để cho thần đi trước đi?" Hắn thực muốn bảo hộ “An nguy" của Phạm lão đệ a!
" Không cần!" Độc Cô Diễm sao có thể ngốc để cho Du Bình cùng đi làm vướng tay vướng chân," Ngươi ở lại trợ giúp Tể tướng xử lý sự vụ, trẫm không ở đây mấy ngày này, liền “phiền" Du tướng quân."
Đầu tiên đổ hết quốc sự lên đầu Du Bình cho hắn mệt chết, này cũng coi như là nương tay rồi, dù sao hắn cũng không còn có có thể uy hiếp lợi thế của mình, cáp!
" Hoàng Thượng!" Du Bình sửng sốt nhìn Độc Cô Diễm, lại từ trên mặt hắn nhìn thấy thần sắc khoái ý vì trả được thù.
Không thể nào? Quốc sự rất nhiều đâu! Hoàng Thượng sẽ không ngoan độc như vậy đi? Du Bình dưới đáy lòng lớn tiếng kêu gào.
" Nhớ kỹ, chớ bép xép lung tung" Trước khi đi, Độc Cô Diễm còn quay đầu lại bổ thêm một câu rồi mới cất bước ra ngoài, để lại Du Bình ngẩn người đứng tại chỗ khóc không ra nước mắt.
Thiên na! Nghĩ đến ngày mai liền phải đối mặt với vài vị đại thần chất vấn cùng sự vụ làm mãi không hết, hắn liền muốn ngất luôn cho rồi!
Hắn ở Hoa Sơn đi thăm thú rất nhiều cảnh quan, tuy bây giờ là thu đông, không thể thấy cảnh đẹp trăm hoa nở rộ, nhưng lại có tuyết trắng bay khắp nơi, giống như đang giúp hắn tẩy sạch một thân tục lự.
Mà thành cổ Lạc Dương, cũng có thể sánh bằng với quy mô thành Trường An đầy mĩ lệ, trong thành có rất nhiều tăng lữ, bởi Hoàng Long Vương triều vốn coi trọng Đạo Phật, thế nên người sao kinh đọc kinh cũng không ít, toàn thành đều là cảnh tượng an bình cùng khoái nhạc.
Này một đường du sơn ngoạn thủy, xiêm y sạch sẽ của Phạm Văn Diệp đã sớm bạc màu, ăn ngủ cũng tùy ý, có lẽ vì vậy mà chưa từng có người phát hiện, hắn chính là Thượng thư đại nhân thanh danh vang dội ở kinh thành, không lâu trước đây đã biến mất vô tung.
Tầm mắt được mở rộng, tâm tình cũng sáng sủa lên rất nhiều, cho dù không được ăn sơn trân hải vị, nhưng Phạm Văn Diệp khí sắc lại tốt hơn trước kia rất nhiều. Hắn muốn bản thân mình không cần nghĩ ngợi nhiều nữa, quên đi hết thảy phiền não, tựa như phong cảnh này đó ở bên đường, sau khi đi qua liền bỏ lại.
Khi hắn đi vào Sơn Đông, cũng là lúc tuyết bắt đầu tan, bắt đầu những ngày tháng của năm mới. Xem qua nơi ở ngày xưa của Khổng thánh nhân, Phạm Văn Diệp đi lên Thái Sơn, ngày xưa Khổng Tử từng nói qua" Đăng Thái Sơn mà tiểu thiên hạ", ở trong lương đình nhàn tọa, có thể nhìn ngắm cả một vùng bình nguyên bát ngát.
Đầu mùa xuân trong gió vẫn còn mang theo chút sương lạnh, Phạm Văn Diệp không khỏi nhớ tới tình hình rối loạn mới đây, còn nhớ lại thời thơ ấu là cả một đoạn thời gian ngọt ngào, hắn ở trong lòng phụ mẫu không cần lo lắng chuyện khi lớn lên, cha luôn vỗ về xoa đầu hắn, kì vọng hắn tương lai có thể vì quốc gia mà cống hiến. Không biết hắn làm như vậy có tính là phụ lòng mong ước của cha hay không?
Này mấy tháng qua, hắn nghe được rất nhiều tin tức của Hoàng Thượng, trừ bỏ thảo phạt phản loạn ở ngoài tân cương, còn phế bỏ rất nhiều luật lệ nghi lễ không cần thiết, phế truất tham quan ô lại. Nhân dân cũng càng ngày càng thích vị hoàng đế cần chính yêu dân này, đây thật sự là điều đáng vui mừng! Hắn đối với thống hận Độc Cô Diễm cũng dần dần nhạt đi, dần tan thành mây khói mờ ảo, hết thảy đều không đáng nhắc lại.
Hắn có gửi mấy phong thư cho Du Bình, không biết hắn có nhận được không? Nghe nói chính hắn đã tân cương dẫn quân đi thảo phạt ngoài biên cương, thật sự vì thành tựu của hắn mà cảm thấy vui mừng.
Sắc trời dần tối, Phạm Văn Diệp đứng dậy xuống núi, đến khách điếm lân cận ở lại một đêm.
Lại quay trở lại Hoàng cung
" Thật sự là đáng vui mừng a, Du tướng quân!" Độc Cô Diễm ở trong Ngự hoa viên, cắn răng nghiến lợi nâng chén chúc Du Bình khải toàn trở về.
Tiểu Đức Tử đứng thẳng ở bên cạnh bàn cung kính rót rượu gắp thức ăn, trong lòng không nghĩ ra, bình định loạn sự tân cương là việc thực đáng vui mừng, nhưng sao Hoàng Thượng lại không có vẻ gì là hào hứng?
Nói đến này mấy tháng qua, Tiểu Đức Tử thật sự cảm thấy được vô hạn trấn an, Hoàng Thượng không hề bắt hắn cùng đi ra ngoài du ngoạn, hơn nữa còn vùi đầu vào thư sách cùng với quốc sự, tính tình cũng ổn trọng thành thục rất nhiều. Thiên a! Hắn thật sự phải cảm tạ lên trên, nhất định là ông trời nghe được thỉnh cầu mỗi đêm của hắn, làm cho Hoàng Thượng có thể thay đổi như thế này trong một thời gian ngắn.
Đại thần trên dưới đều đồng lòng vì quốc gia mà tận lực, cả vương triều giống như còn lớn mạnh hơn cả khi còn tiên đế.
Bất quá, ngẫu nhiên vẫn sẽ thấy Hoàng Thượng còn có chút đăm chiêu ngồi một mình ở trong Ngự thư phòng, tuy là trở nên ổn trọng, nhưng lại không còn cười nói như trước kia nữa, không hề dễ dàng thể hiện ra tâm tình, như vậy có tính là tốt sao?
Mà mấy ngày này, Du tướng quân sau nhiều tháng đánh giặc quay trở về, Hoàng Thượng tựa hồ càng thêm sinh khí.
" Hết thảy đều là nhờ phúc của Hoàng Thượng!" Du Bình cười tươi đáp lời.
Hắn đương nhiên biết Độc Cô diễm vì sao phái hắn đem binh đi trấn áp phản loạn ở tân cương, hắn rất rõ ràng!
Kỳ thật hắn có nhận được mấy phong thư của Phạm Văn Diệp, nhưng đều chưa từng hướng Hoàng thượng hồi báo, mà Độc Cô Diễm tuy trong lòng lo lắng, lại không thẻ làm gì được hắn. Này mấy tháng qua, phủ tướng quân có rất nhiều người đến thăm viếng, đều có thân thủ bất phàm, nhưng vàng bạc tài vật trong phủ lại giống nhau không hề thiếu một vật, nghĩ qua cũng biết là do đương kim hoàng thượng âm thầm phái đi, điều tra tin tức của Phạm Văn Diệp, chỉ là bọn hắn đều tay không trở về.
Nguyên nhân bởi vì Du Bình sau mỗi lần xem thư xong liền đem đốt hết, Độc Cô Diễm không tìm thấy gì, tự nhiên sẽ hận hắn thấu xương.
Loạn lạc ở tân cương lần này khiến hắn mất tới hai tháng mới có thể bình định, chính là bởi vì nguy hiểm, Độc Cô Diễm mới phái hắn đi– muốn hắn tốt nhất nên chết ở chiến trường đừng quay trở lại, chính là hết thảy đều không theo ý nguyện của hắn.
" Hừ! Trẫm lại không nhớ rõ đã ban phúc cho ngươi lúc nào đâu!" Độc Cô Diễm hừ lạnh một tiếng, đáng giận! Hắn còn tưởng rằng từ nay về sau không cần thấy Du Bình, có thể cùng kẻ đáng chết kia nói câu vĩnh biệt đâu! Ai ngờ hắn lại quá coi thường năng lực của đối phương.
Độc Cô Diễm mấy tháng qua đều thực cố gắng làm tốt công việc của một hoàng đế a! Ai ngờ Du Bình– thế nhưng lại dám nói với hắn là không có tin tức của Phạm Văn Diệp.
Không có tin tức? Nếu không có tin tức, Du Bình vì cái gì sẽ không cảm thấy rất bất an? Sẽ không sợ Phạm Văn Diệp gặp phải bất trắc? Đây có thể là tình nghĩ giữa huynh đệ kết bái sao? Nghĩ qua cũng biết hắn nhất định đang nắm giữ cái gì đó! Nhưng hắn cũng đã phái người tới phủ tìm kiếm vài lần, lại không tìm thấy bất cứ dấu vết gì để lại." Tin tức đâu?" Miễn cưỡng áp chế tức giận trong lòng, Độc Cô Diễm lạnh giọng hỏi.
" Tin tức?" Du Bình giả ngốc tự hỏi một chút," Ác! Tân cương quốc vương nói sẽ hướng Hoàng thượng biểu ý đạt tạ, mấy ngày sau sẽ đưa lên mười tân cương mỹ nữ cùng cống phẩm dâng lên, coi như thù lao bình định……"
" Ngươi!" Độc Cô Diễm cảm thấy được chính mình thật sự đã tu dưỡng tốt lắm, nếu là trước kia, hắn sớm đã một chưởng đánh chết Du Bình, hiện tại cư nhiên còn có thể cắn răng nghe hết mấy lời vô nghĩa này đó!
Oa! Hoàng Thượng thật sự đã hoàn toàn thay đổi rồi a, này thật đúng là may mắn. Du Bình trên môi không khỏi hiện ra một mạt tươi cười vui mừng, Hoàng Thượng như vậy, mới đáng giá để bọn hắn tiếp tục vì hắn mà phấn đấu.
Ngay khi Độc Cô Diễm còn muốn nói cái gì đó, một nữ thị đã chạy đến báo tin.
" Bẩm Hoàng Thượng, Vương quý phi đã bình an sinh hạ tiểu hoàng tử."
" Di?" Tiểu Đức Tử nghe vậy lập tức cúi người trước Hoàng thượng hô to," Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng!"
Oa! Tiểu hoàng tử? Đây chính là chuyện mừng khắp thiên hạ a! Nếu tiểu hoàng tử có bề ngoài tuấn mỹ cùng thông minh tài trí của Hoàng Thượng, cùng với ôn nhu của Vương quý phi, kia thật đúng là vạn dân chi phúc.
Nói thực, Độc Cô Diễm đã quên mất Vương quý phi đang mang thai rồng, nàng cùng Tạ quý phi đều là tần phi hắn sủng hạnh nhất trước kia, chỉ là sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, hắn liền vùi đầu vào quốc sự, căn bản không rảnh nhớ tới tình hình ở trong hậu cung. Nhưng vừa nghĩ đến sắp được làm cha, việc như vậy luôn khiến kẻ khác vui sướng, Độc Cô Diễm cũng không kìm được hiện lên một mạt tươi cười cao hứng.
" Tiểu Đức Tử, theo trẫm đến tẩm cung của Vương quý phi." Du Bình ở một bên vẫn lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Độc Cô Diễm vội vàng đi tới tẩm cung của Vương quý phi.
Hắn cũng không phải là mất hứng vì tiểu hoàng tử được sinh ra, đây chính là sự kiện khiến cả triều đình vui mừng, nhưng còn Phạm Văn Diệp thì làm sao bây giờ? Hắn cũng không thể quang minh chính đại đứng cạnh Hoàng Thượng như vậy, nếu cố tình gán ghép hai người bọn hắn, liệu có tốt không? Hơn nữa Hoàng Thượng yêu hắn, hay là thích Vương quý phi nhiều hơn? Hiện giờ tiểu hoàng tử được sinh ra, Độc Cô Diễm liệu có còn tiếp tục đem lực chú ý đặt ở trên người Phạm Văn Diệp nữa hay không? Hoàng Thượng đối với Phạm Văn Diệp chẳng lẽ chỉ là nhất thời mê luyến, liền có thể dễ dàng buông tay?
Nhiều đích nghi vấn như vậy khiến Du Bình không thể lập tức kết luận, vốn tính toán nói cho Hoàng Thượng biết hành tung của Phạm Văn Diệp, xem ra, cứ hoãn lại một thời gian nữa đi!
Cả nước đều bao phủ trong vui sướng vì thái tử được sinh hạ, ngay cả Phạm Văn Diệp ở Hàng Châu xa xôi cũng có thể nghe thấy.
Hắn thật ra cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhiều lắm là thầm chúc phúc cho tiểu hoàng tử được an lành, hy vọng hắn ngày sau có thể trở thành một vị minh quân. Về phần Độc Cô Diễm, dù sao cùng hắn cũng không phải là quan hệ yêu đương, cho nên càng không có lý do gì tiếp tục bình luận. Hai người bọn hắn, đã sớm giống như hai người xa lạ, sẽ không bao giơg gặp lại nữa.
Loại việc này hắn thật sự không muốn nghĩ nhiều, hơn nữa còn ở trước phong cảnh Giang Nam tươi đẹp này.
Ngày xuân ở Tây hồ, hai bên bờ sông đều là liễu xanh rũ xuống, còn có tiếng cầm ca chưa bao giờ dứt, gần buổi trưa còn lất phất mưa phùn, làm cho cảnh vật xung quanh càng thêm ảo mộng, như giả như thực, cho dù ngắm nhìn cả ngày cũng không chán, chả trách lại có người nói:
Mỗi người tẫn nói Giang Nam hảo, du khách con hợp Giang Nam lão
Xuân thủy bích vu thiên, trú thuyền nghe vũ miên,
Lô biên nhân giống như nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết,
Chưa lão mạc còn hương, còn hương tu đoạn trường.
(Mọi người đều nói Giang Nam đẹp, khi già sẽ đến Giang Nam
Nước hồ trong văn vắt, ngồi thuyền nghe tiếng mưa
Ngắm người xinh như nguyệt, còn vấn vương sương tuyết
Chưa già vẫn còn hương, bay khắp nơi xa gần
chém được đến thế thôi, thơ văn TQ quá tầm so với ta ="=)
Giang Nam tú lệ đã sinh ra rất nhiều nữ tử thanh tú, bất quá Phạm Văn Diệp lại không có phúc hưởng thụ, vị lão bản khách điếm có một nữ nhi xinh đẹp, mà *** chủ cũng phi thường thích Phạm Văn Diệp một thân học vấn cùng khí chất nho nhã, tuổi cũng đã già nên nghĩ muốn đem nữ nhân gả cho hắn, làm cho hắn đành phải trong đêm rời khỏi Tây hồ, chuyển hướng đi tới thành cổ– Kim Lăng.
Chiến loạn sớm đã hủy đi phần lớn, duy chỉ còn mấy tảng đá đắp thành là còn được lưu trữ, vách tường đổ nát này, ở dưới nắng chiều rực rỡ, lại có một vẻ đẹp hùng tráng nhưng cũng thê lương, giống như những trang sử hào hùng kia, sừng sững như một vị anh hùng. Phạm Văn Diệp quyết định đi theo con đường này, bởi vì danh nhân văn sĩ từ xưa đều ca tụng Trường Giang, mà nơi này cũng ở gần đây. (nói thật chứ ta khi edit đoạn này là lấy tinh thần nhớ đến thành Quảng Trị của chúng ta)
Này một đường bởi vì ngược dòng mà lên, cho nên thuyền đi thật chậm, làm cho hắn cũng có thời gian chậm rãi thưởng thức cảnh vật xung quanh.
Ở Nhạc Dương, hắn dừng lại ở đây một ngày, trên hồ Động Đình có rất nhiều hoa sen nở rộ, hồng xanh rực rỡ, hương thơm tươi mát, phi thường thư thái. Ven hồ Nhạc Dương lại càng thơ mộng, đưa tới nhiều khách nhân tao nhã.
Rời khỏi Động Đình đi lên Nghi Xương, từ đây mới thật sự tiến vào sông núi Trường Giang tráng lệ, tây tuấn hạp tỉ về trong thành, là cố hương của biết bao thi nhân yêu quốc. Mười hai đỉnh núi liên miên vờn quanh, tổng làm cho người ta nhớ tới " Vân vũ Vu sơn" xinh đẹp trong truyền thuyết, phóng mắt ra xa, mây mù mờ mịt, thần nữ lại không biết ở phương nào? Một đướng tiến vào hang động, lại khiến kẻ khác phải nín thở, thần hồn điên đảo, hai bên bờ sông đều là vách đá sừng sừng, thực sự linh tú như trong thơ của Lí Bạch" Hai bờ sông thanh sơn tương đối ra, một mảnh cô phàm ngày biên đến".
Cuối cùng, hắn cũng bước vào thiên phủ chi quốc– Tứ Xuyên.
Thi tiên Lí Bạch ở trong này tiêu sái làm thơ, viết xuống vô số tác phẩm, còn có Đỗ Phủ lúc tuổi già đến đây an dưỡng. Nơi này thực đã in dấu chân của rất nhiều văn nhân, lưu lại hào quang đến muôn đời.
Phạm Văn Diệp ở trong này nhớ tới văn nhân này đó, hoặc thất ý, hoặc đắc ý, phàm thân ở quan trường sẽ trải qua việc này. Nhớ tới chính mình, vô luận đã trải qua chuyện gì cũng đều không còn quan trọng nữa.
Hắn không khỏi cảm thấy nhẹ lòng, gần một năm nay ngao du sơn thủy, làm cho tâm tình thoải mái không ít, cũng đã đến thời điểm tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Phạm Văn Diệp bắt đầu đi tìm địa phương để định cư, trong ngày hôm đó, hắn ly khai thành cổ, một đường du lãm tiến vào núi rừng xinh đẹp thanh thúy, đường đi thật không tốt, nhưng là phong cảnh hai bên lại hấp dẫn hắn không ngừng tiếp tục đi vào sâu hơn, cuối cùng đi tới một hồ nước rộng lớn rực rỡ.
Hắn rất khó có thể hình dung ra trên đời lại có cảnh quan tuyệt đẹp như vậy, bởi vì nước hồ có một màu xanh biếc như ngọc thạch, ở dưới ánh mặt trời chói chang lững lờ gợn sóng như trải lên một tầng ánh sáng bàng bạc lấp lánh.
Nước hồ trong suốt, có thể thấy rõ ràng bóng cây ngủ say in ở dưới đáy, hoa cúc trôi theo dòng, càng thêm lung linh, tay ở trong nước, cũng nhiễm thượng một tầng lấp lánh. Đầu thu núi rừng phi thường tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới vang lên vài tiếng chim hót.
Phạm Văn Diệp bắt đầu hoài nghi chính mình có phải do không cẩn thận mà ngã xuống bồng lai tiên cảnh trốn nhân gian, bởi vì dạng cảnh sắc này, quả thực là trên đời hiếm thấy.
Ngay khi hắn ngơ ngẩn trước cảnh vật nên thơ, lại đột nhiên có một trận tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, cắt đứt một mảnh trầm tĩnh.
Phạm Văn Diệp hoảng sợ, vội vàng quay lại nhìn về phía người đang tới, đối phương hình như là một thiếu niên còn rất trẻ tuổi.
Thiếu niên mặc trang phục dân tộc số thiểu truyền thống nơi này, mặt mũi sáng sủa, trong ánh mắt còn lộ ra một cỗ anh khí, dáng người thấp hơn Phạm Văn Diệp một chút. Nhưng tối khiến kẻ khác chú ý chính là, hắn có một mái tóc màu trà (đỏ tía), phía trước ngắn ngủn còn phía sau lại thật dài, khác với mái tóc của người bình thường thật nhiều, hơn nữa hắn lại còn để tóc tùy ý phi tán.
" Oa! Không phải là đại mỹ nhân sao?" Vi Hạo Vĩ nhìn tới ngây người lại còn ngạc nhiên thốt lên, ở này cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi này, đột nhiên lại xuất hiện một bạch y mỹ nhân xa lạ, làm cho hắn nghĩ đến chính mình vừa lạc vào thiên giới.
" Ngươi……" Phạm Văn Diệp nhìn thấy đối phương cũng là ngây người, lúc sau mới cố mỉm cười trước lên tiếng:" Xin hỏi, ta đột ngột xông vào đây có làm sao không?"
Ở Tứ Xuyên có mấy dân tộc thiểu số, phong tục tập quán có điểm bất đồng, nhưng đều cực kỳ mê tín, hắn sợ không cẩn thận bước vào địa phương không nên tới.
“Ofcouse not!" Nhìn thấy Phạm Văn Diệp đột nhiên tươi cười rực rỡ, Vi Hạo Vĩ lẩm bẩm nói:" Ngươi chỉ là đột ngột xông vào trong tim của ta……"
" Di? Cái gì?" Phạm Văn Diệp vừa nghe câu nói kì lạ của hắn liền không hiểu mà phát ra nghi vấn, rồi lại vì câu nói lớn mật tiếp theo dọa sốc. Hắn gặp phải…… kẻ điên sao?
Nhưng Vi Hạo Vĩ lại không cho rằng ngôn từ của mình có gì lớn mật, hắn hiện tại chỉ cảm thấy cảm tạ bốn phương tám hướng ban cho hắn một đại mỹ nhân, làm cho cuộc sống thống khổ ở thôn trang rách nát này của hắn thêm phần khoái nhạc.
Hắn âm thầm lẩm bẩm nói: Nhất định là ông trời sắp xếp, này vừa đến đây liềm gặp được người trong mộng! Quyết không thể vuột mất một cơ hội tốt như vậy được! Chiêu thức tán gái thứ nhất đương nhiên chính là phải tự mình giới thiệu.
“A! Ta gọi là Vi Hạo Vĩ, có thể trao đổi số điện thoại di động với ngươi được không?" (đọc đến đây là bik mặt nhau rồi) Hắn tiến lên phía trước một chút, dùng một đôi mắt to “ngây thơ trong sáng" nhìn Phạm Văn Diệp.
" Di động?" Đó là cái gì?
" A! Thật đúng là!" Vi Hạo Vĩ khoa trương đánh vào đầu mình một chút, “Ta quên mất ở niên đại này không có mấy thứ đồ giải trí này,sorry, có thể nói cho ta biết tên của ngươi được không?"
Nhìn hắn dùng thiên ngôn vạn ngữ khoa trương cùng hành vi trẻ con khiến Phạm Văn Diệp không thể nhịn cười, lại nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Vi Hạo Vĩ, nghĩ thầm,chắc hẳn hắn không phải là người xấu đi?
" Ta gọi là Phạm Văn." Hắn ở bên ngoài đều là dùng cái tên giả này.
" Thật sự là một cái tên có khí chất!" Vi Hạo Vĩ cao hứng lôi kéo tay Phạm Văn Diệp, cười tới thập phần đáng yêu, trong lòng liền nghĩ phải đưa hắn về nhà…… Hắc hắc!
" Ngươi có muốn đến nhà của ta chơi một chút hay không?" Hắn cũng không đợi Phạm Văn Diệp đồng ý, liền tự mình kéo hắn đi về thôn làng cách đó không xa.
Phạm Văn Diệp cảm thấy được thiếu niên kêu Vi Hạo Vĩ này, ngôn từ cử chỉ tuy cổ quái, nhưng lại thật sự đáng yêu, thực muốn có một đệ đệ giống như vậy, hắn nghĩ muốn thân cận, vậy liền mặc hắn đưa mình về nhà đi.
" Đến đến đến!" Vi Hạo Vĩ mang theo hắn đi vào một cái thôn nhỏ xinh đẹp, dọc theo đường đi gặp được không ít người, bọn họ đều tò mò dừng lại công việc đang làm, nhìn theo Phạm Văn Diệp – ngoại nhân từ nơi khác đến.
" Hello! Vương đại bá, đang vội a?" Vi Hạo Vĩ đối với thôn dân thuận miệng chào hỏi.
“Còn không lại đây hỗ trợ? Cho ngươi nửa lượng bạc làm tiền lương!"
“Đa tạ! Nhưng mà ta hôm nay không làm đâu!" Vi Hạo Vĩ nhìn Vương đại bá làm cái mặt quỷ, “A! Lý đại thẩm, ngươi vẫn xinh đẹp giống như ngày hôm qua!"
“Tiểu hài tử nhà ngươi, mồm miệng thực lanh lẹ, a a." phụ nhân kêu Lý đại thẩm, sau khi sinh năm đứa nhỏ, thân mình cũng trở nên nặng nề béo tốt, đắc ý cười mắng.
Phạm Văn Diệp dọc theo đường đi nhìn thấy Vi Hạo Vĩ mặt đầy tươi cười cùng mọi người chào hỏi, ở trên người hắn, tựa hồ có vô hạn sức sống cùng thu hút, làm cho tất cả mọi người không tự giác đều muốn đi yêu thương hắn.
" Ngươi từ nhỏ đã sống ở nơi này sao?" Phạm Văn Diệp tò mò hỏi.
" Như thế nào có thể? Ta mới tới chỗ này không đến nửa năm. Di?" Nhưng hắn làm cho người ta có cảm giác, giống như hắn đã ở trong này từ rất lâu rồi, cuộc sống thực tự do tự tại, cùng tất cả mọi người quen thuộc vui sống.
" Đến!" Vi Hạo Vĩ đứng ở trước một căn nhà giản dị." A bà không ở đây, trước tiến vào ngồi một chút đi!"
Sau khi vào phòng, Phạm Văn Diệp cùng Vi Hạo Vĩ tán gẫu rất nhiều.
Kỳ thật đều là Vi Hạo Vĩ lôi kéo hắn nói, hơn nữa hắn có một nửa là nghe nhưng không hiểu lắm.
Ách, nói không hiểu cũng là tất nhiên, nếu nguyện ý tin tưởng mấy lời này, thật cũng không biết nên giải thích thế nào cho đúng. Vi Hạo Vĩ nói hắn chưa bao giờ đến thời đại này, hình như là do không cẩn thận rơi vào khe hở của thời gian! Sau đó hắn được a bà thu dưỡng, đã ở trong này gần nửa năm.
Hết thảy nghe đều thực không thể tưởng tượng, kẻ khác khó có thể tin là thật, nhưng vừa thấy hắn lôi ra quần áo, đồ vật, đều là những thứ mình chưa từng thấy bao giờ. Cái vật kêu sách sách được Vi Hạo Vĩ gọi là “Đồng hồ" (sách sách là tiếng kim giờ phút giây chạy ý), đem mười hai canh giờ hiện tại đang sử dụng, đổi thành “Hai mươi bốn giờ" ở cái niên đại kia của bọn hắn, đúng là có chút kì lạ!
" Cho nên a, ta đành phải tiếp tục đợi ở trong này." Vi Hạo Vĩ rốt cục cũng tự thuật xong mấy câu chuyện xưa.
" Ngươi sẽ không sợ hãi sao?" Phạm Văn Diệp tò mò hỏi.
Người bình thường khi đi vào một cái hoàn cảnh xa lạ lại còn không phát triển bằng nơi mình đã sống, nhất định sẽ kinh hoảng sợ hãi.
“Hết một ngày lại một ngày, ta đều chờ đợi kỳ tích xảy ra." Vi Hạo Vĩ nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Phạm Văn Diệp từ tận đáy lòng bội phục vị thiếu niên lạc quan này, đương nhiên, nếu hắn không cố tình để lộ ra biểu tình mê mẩn này, hắn nhất định sẽ càng ngưỡng mộ hơn.
" Ngươi bộ dạng thật sự rất khá!" Vi Hạo Vĩ bỗng nhiên cười đen tối, nhìn chằm chằm vào Phạm Văn Diệp, hơn nữa còn càng ngày càng tới gần hắn,"Là loại hình ta hoan hỷ nhất a."
" Ách……" Phạm Văn Diệp ngửa người về phía sau, muốn cách xa Vi Hạo Vĩ ra một chút, nhưng là hắn vẫn không ngừng tới gần, đành phải cố gắng chuyển lực chú ý của hắn đi chỗ khác," Đúng rồi! Tóc của ngươi sao lại có màu sắc này?"
" Này a!" Vi Hạo Vĩ quả nhiên bị phân tâm, nắm lên lọn tóc đưa đến trước mặt Phạm Văn Diệp nói:" Đây là nhuộm."
Nhìn Phạm Văn Diệp vẫn là biểu tình khó hiểu, hắn lại thuyết minh bổ sung:" Chúng ta là dùng một loại màu nhuộm lên tóc, đợi sau một thời gian nhất định rồi rửa đi, sau đó tóc sẽ dần dần chuyển qua mầu sắc này. Nhưng một thời gian sau, khi tóc dài ra sẽ lại khôi phục như cũ," Ngươi xem……" Vi Hạo Vĩ chỉ chỉ tóc trên đỉnh đầu mình,"Đỉnh đầu có phải có màu đen hay không?"
Phạm Văn Diệp xích lại gần nhìn lên, quả nhiên là không giống với màu ở đuôi tóc, cũng là tóc đen giống như người bình thường.
" Thật sự là thần kì!" Phạm Văn Diệp lẩm bẩm nói." Tất cả hết thảy đều là……"
" Đúng rồi, ngươi như thế nào lại muốn tới nơi này?" Vi Hạo Vĩ tò mò hỏi," Nơi này thực hẻo lánh, ta tìm được tới chỗ này mệt muốn chết, trừ bỏ ta ra, ngươi là ngoại nhân duy nhất ở đây!"
" Ân……" Phạm Văn Diệp không muốn nói quá nhiều với hắn, chỉ mỉm cười nói:" Ta nghĩ tìm một chỗ ở lại."
“Realy?" Vi Hạo Vĩ hưng phấn cười ra mặt, giống như mặt trời tỏa ra vô vàn ánh hào quang," Vậy ở lại trong này đi, mọi người ở trong này đều tốt lắm." Hắn tiếp tục bổ sung nói:" Như vậy chúng ta còn có thời gian hảo hảo bồi dưỡng cảm tình, oa! Ông trời đối ta thật sự là tốt quá! Ha ha!" Vi Hạo Vĩ mừng rỡ đứng lên tay chân múa may.
" Có chuyện không biết có nên nói cho ngươi hay không." Tuy hắn Phạm Văn Diệp lớn như vậy, chưa từng bị nhân lầm là nữ nhi bao giờ, nhưng hắn cũng biết diện mạo chính mình đúng là có chút thanh tú, lại sợ Vi Hạo vĩ hiểu lầm," Ta là nam nhân."
" Ta đương nhiên biết a!" Vi Hạo Vĩ dừng lại động tác nhảy múa, chuyên tâm nhìn chằm chằm Phạm Văn Diệp một hồi lâu rồi mới nói:"I know!" Hắn ái muội cười cười cười,"don’t worry! Ta không để ý tới giới tính, ngươi cũng đừng để ý."
Hắn bỗng nhiên cầm lấy tay Phạm Văn Diệp, lại dọa cho hắn một phen hoảng sợ.
" Tin tưởng ta, yêu là có thể vượt qua chướng ngại giới tính cùng tuổi tác, người ta nói:‘ tuổi không phải là vấn đề, chiều cao không phải là khoảng cách’, ta tuy không cao, nhưng ta tự tin mình có đủ năng lực để bảo hộ ngươi, ta sẽ yêu ngươi yêu đến khi toàn vũ trụ bị hủy diệt mới thôi, tin tưởng ta!"
Phạm Văn Diệp bị Vi Hạo Vĩ nhiệt tình thổ lộ một phen loạn thất bát tao làm cho dở khóc dở cười, hắn lắc lắc đầu nhìn về phía Vi Hạo Vĩ, cũng không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
" Ngươi đừng nhìn chằm chằm ta nhiệt tình như vậy, ta sẽ nhịn không được muốn hôn ngươi a!" Vi Hạo Vĩ thật đúng là nói được làm được, liền nhướn người cho hắn một nụ hôn nóng bỏng.
Phạm Văn Diệp sợ tới mức quay đầu đi, nhưng vẫn bị hắn hôn lên má.
" Uy!" Phạm Văn Diệp cẩn thận kháng nghị một tiếng.
Nói cũng kỳ quái, hành động vô lễ như vậy, hắn đáng lẽ phải khó chịu, nhưng lại thấy bản thân mình thực ra cũng không chán ghét, chỉ nhăn mặt giống như khi thấy đệ đệ đáng yêu không cẩn thận phạm phải sai lầm.
" Sách! Thật đúng là!" Hôn lén lại chỉ được lên má nên Vi Hạo Vĩ bất mãn chu chu cái miệng, bộ dáng thật sự là rất đáng yêu.
" Hạo Vĩ, ngươi lại đang làm chuyện xấu gì phải không?" Một thanh âm già nua từ ngoài cửa vang lên.
Chỉ thấy một lão bà bà đầu tóc đã bạc, cùng bộ dáng hiền lành đứng ở cạnh cửa, trong mắt còn lộ vẻ trách cứ.
" A bà, ngươi đã về rồi?" Vi hạo Vĩ cao hứng đi lên giúp nàng đỡ cái túi trên vai xuống, bên trong toàn là rau dưa còn tươi mới.
" Ta nghe nói ngươi dẫn theo một khách nhân trở về, sợ ngươi chiêu đãi không chu đáo, liền chạy nhanh về xem." Lão bà bà đi lại gần Phạm Văn Diệp,"Ngại quá, đứa nhỏ kia luôn nghịch ngợm a."
" Ta mới không có……" Vi Hạo Vĩ đứng ở một bên không phục phản đối, nhưng khi bị lão bà bà liếc mắt một cái liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
" Không, không có việc gì, là ta đã làm phiền." Phạm Văn Diệp hơi cúi người ôn nhã cười.
Phạm Văn Diệp cảm thấy người dân nơi này thực thiện lương cùng chất phác, quyết tâm lưu lại. Vì thấy Phạm Văn Diệp hòa nhã, cho nên thôn dân cũng nhiệt tình trợ giúp dựng cho hắn một gian nhà nhỏ ở gần hồ dưới chân núi.
Người trong thôn biết hắn là kẻ đọc sách thánh hiền, nên rủ nhau đến cầu hắn hỗ trợ dạy chữ cho con mình, về sau càng ngày đệ tử càng nhiều, hắn liền trở thành “Phạm tiên sinh" trong miệng thôn dân. Hắn không thu học phí, cho nên thường có người đem rau dưa qua quả tự nhà trồng lấy đến tặng hắn. Vừa có thể sinh sống ở chốn bồng lai tiên cảnh lại vừa có thể giúp mấy tiểu hài tử không có tiền được đi học, hắn cũng thấy phi thường vui vẻ, đây chính là cuộc sống phi thường điềm đạm khoái hoạt mà hắn mong muốn a.
Kỳ thật nói tĩnh lặng cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì Vi Hạo Vĩ cơ hồ mỗi ngày đều đến quấn quít lấy hắn để tạo thành “Nguyên tố tình yêu", Phạm Văn Diệp cũng hay bị hắn hôn lén, nhưng vẫn luôn dung túng hắn giống như thấy đệ đệ nghịch ngợm mà thôi.
Vi Hạo Vĩ đáng thương, thường thường chỉ có thể tránh ở một góc âm thầm ai oán, ai bảo hắn bộ dáng nhỏ con lại còn ít tuổi, không có biện pháp làm cho Phạm Văn Diệp xem hắn như người lớn a! Không quan hệ, hắn mới mười sáu tuổi, vẫn là có cơ hội lớn thêm.
Hoàng cung, trong Ngự thư phòng–" Bẩm Hoàng Thượng, hạ quan ở Tứ Xuyên tìm hiểu đến một người, nghe miêu tả, có vẻ thập phần tương tự cùng Phạm đại nhân." Một gã quan viên vội vàng báo lại.
" Thật sao?" Độc Cô Diễm bàn tay nguyên lai đang duyệt tấu chương bởi vì hưng phấn mà run lên nhè nhẹ, tìm được rồi sao? Lần này sẽ không lại là giả đi?" Xác định rồi sao?"
" Nghe nói hắn không lâu trước đây ở lại một thôn trang nhỏ gần sát biên giới Tứ Xuyên, còn phụ trách dạy hài đồng nơi đó đọc sách viết chữ, tên là Phạm Văn."
" Phạm Văn…… Phạm Văn Diệp?" Độc Cô Diễm lẩm bẩm nói, hắn phải tìm một người đến nghiệm chứng," Ngươi lui xuống nhận thưởng đi."
" Tạ Hoàng Thượng!" Tên quan viên kia cao hứng hành lễ lui ra.
" Người tới, truyền Du Bình đến gặp trẫm."
" Tìm được Phạm Văn Diệp rồi, ngay tại Tứ Xuyên." Độc Cô Diễm nhìn Du Bình, tuy không thập phần khẳng định, nhưng khi thấy hắn không mang theo vẻ mặt kinh ngạc, lập tức khẳng định độ chuẩn xác của manh mối này.
" Ngươi cư nhiên biết mà không báo!" Độc Cô Diễm tức giận khó mà bình tĩnh được, may mắn hắn sớm không tin Du Bình mà tự phái người đi tìm, nếu không làm như vậy xem ra, hắn cho dù đợi cả đời cũng sẽ không có được tin tức của Phạm Văn Diệp!
" Thỉnh Hoàng Thượng bớt giận." Du Bình cung kính trả lời," Bởi vì vi thần cũng không rõ khi xa cách một năm này, Hoàng Thượng có còn yêu hắn nữa hay không, huống hồ Hoàng Thượng gần đây lại có hai vị hoàng tử, tựa hồ nhất thời mê luyến đối với Phạm Văn Diệp cũng đã biến mất, nên thần thấy…"
“… Ngươi cư nhiên đem tình cảm trẫm đối với hắn thành nhất thời mê luyến!" Cái bàn trong Ngự thư phòng đã rất lâu rồi không bị đập lên, hôm nay lại tái diễn cái loại khổ hình này.
" Kỳ thật thần trước kia cũng tính toán nói cho Hoàng Thượng, chính là không có cơ hội……" Du Bình cố gắng giải thích.
Bởi vì từ sau lần uống rượu ở Ngự hoa viên, Độc Cô Diễm cũng không còn tìm hắn hỏi về Phạm Văn Diệp nữa, vậy nên Du Bình mới có thể nghĩ Hoàng Thượng hẳn đã lãng quên Phạm Văn Diệp, nên mới không tính toán báo cho Hoàng Thượng biết hành tung của Phạm Văn Diệp, thầm mong hắn cứ như vậy an ổn sống qua ngày, không thể tưởng được nguyên lai Hoàng Thượng vẫn không buông tay.
Độc Cô Diễm lửa giận đã có chút bình ổn, lúc trước hắn bởi vì hai vị hoàng tử nối tiếp ra đời, cho nên mới dùng nhiều thời gian đến bên cạnh làm bạn cùng hai vị quý phi, Du Bình có cảm nghĩ này cũng không phải không có căn cứ, hắn thật không có lý do gì lại trách cứ hắn
" Hừ! Trẫm lần này tạm tha cho ngươi." Độc Cô Diễm vừa thấy Du Bình thở ra tỏ vẻ gặp may, liền kết lại bằng một câu:" Trẫm hiện tại phải lập tức lên đường tới Tứ Xuyên."
Nhìn thấy Du Bình nháy nháy mí mắt, hắn không cho là đúng hỏi lại:"Trẫm không tự mình đi, hắn hội trở về sao? Đúng là" Du Bình trong lòng thầm suy tư, hay cứ viết cho hắn một bức thư, Phạm Văn Diệp đánh chết cũng sẽ không rời đi nơi đó, chỉ là sợ Hoàng Thượng không biết lại làm ra loại thủ đoạn gì……
" Không bằng để cho thần đi trước đi?" Hắn thực muốn bảo hộ “An nguy" của Phạm lão đệ a!
" Không cần!" Độc Cô Diễm sao có thể ngốc để cho Du Bình cùng đi làm vướng tay vướng chân," Ngươi ở lại trợ giúp Tể tướng xử lý sự vụ, trẫm không ở đây mấy ngày này, liền “phiền" Du tướng quân."
Đầu tiên đổ hết quốc sự lên đầu Du Bình cho hắn mệt chết, này cũng coi như là nương tay rồi, dù sao hắn cũng không còn có có thể uy hiếp lợi thế của mình, cáp!
" Hoàng Thượng!" Du Bình sửng sốt nhìn Độc Cô Diễm, lại từ trên mặt hắn nhìn thấy thần sắc khoái ý vì trả được thù.
Không thể nào? Quốc sự rất nhiều đâu! Hoàng Thượng sẽ không ngoan độc như vậy đi? Du Bình dưới đáy lòng lớn tiếng kêu gào.
" Nhớ kỹ, chớ bép xép lung tung" Trước khi đi, Độc Cô Diễm còn quay đầu lại bổ thêm một câu rồi mới cất bước ra ngoài, để lại Du Bình ngẩn người đứng tại chỗ khóc không ra nước mắt.
Thiên na! Nghĩ đến ngày mai liền phải đối mặt với vài vị đại thần chất vấn cùng sự vụ làm mãi không hết, hắn liền muốn ngất luôn cho rồi!
Tác giả :
Phùng quán