Thiên Trường Chi Cửu
Chương 36 Nếu bây giờ em nói em thích anh thì sao?
Cuối cùng sắc mặt của Lục Chi Cửu cũng bắt đầu có sự thay đổi, sao anh có thể không biết hoàn cảnh của Thẩm Thiên Trường được chứ, nhưng đám người nhà họ Thẩm đúng là quá đề cao bản thân mình rồi!
Nếu không phải chú ý đến hoàn cảnh của cô thì sao anh có thể nhẫn nhịn không gặp cô cả một tuần được, sao có thể cố ý không xuất hiện lúc cô đưa cơm trưa rồi chính vì thế lại để cô bị lễ tân bắt nạt được chứ. Chính vì suy nghĩ cho cô nên thậm chí anh còn phải căn dặn Tần Phong tạm thời đừng thông báo gì về nhà họ Lục, cam tâm tình nguyện làm “bạn trai ngầm" của cô.
“Thẩm Thiên Trường, em tưởng rằng anh giận em vì lý do này sao?"
Thẩm Thiên Trường sững người, nếu không thì vì lý do gì?
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường, ánh sáng bên ngoài chiếu vào đôi mắt đen láy của anh giống như sao trời trong đêm: “Thẩm Thiên Trường, ai cho em tự ý nhảy xuống hồ hả?"
Thẩm Thiên Trường không ngờ Lục Chi Cửu lại trực tiếp vạch trần cô như thế, đột nhiên trong lòng cảm thấy hơi chột dạ: “Thật ra em bơi rất giỏi…"
Cô muốn dạy dỗ Thẩm Thiên Vũ một trận nhớ đời, khiến cô ta hoàn toàn hiểu rõ Thẩm Thiên Trường của hiện tại đã không còn là Thẩm Thiên Trường luôn ngoan ngoãn vâng lời để mặc cho bọn họ bắt nạt trước kia nữa rồi, cho dù Thẩm Thiên Ca có trở về thì cũng sẽ không thay đổi được điều đó.
Lục Chi Cửu hừ lạnh: “Em có biết hồ Linh Cảnh nhìn thì yên ả nhưng dưới đáy có biết bao nhiêu dòng chảy ngầm không? Có phải em muốn thứ mà anh nhìn thấy tối nay là xác của em không?"
Thẩm Thiên Trường sững sờ, Lục Chi Cửu là vì quan tâm cô, sợ cô chết nên mới giận sao?
“Lục Chi Cửu…"
Lục Chi Cửu cắt ngang lời cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự tức giận đang kìm nén: “Thẩm Thiên Trường, rốt cuộc em coi anh là gì?"
Trái tim của Thẩm Thiên Trường chấn động, sự cảm động từ đáy lòng dâng lên giống như cơn sóng ngoài biển khơi đang vỗ mạnh vào trái tim cô vậy.
“Lục Chi Cửu, tại sao lại là em?"
Đây là lần thứ hai Thẩm Thiên Trường hỏi câu này, cô nhớ lần trước Lục Chi Cửu đã trả lời cô là không tại sao cả.
Nhưng sau đó, chỉ sau vài câu nói qua lại, hai người đã xác định mối quan hệ.
“Em cho rằng Lục Chi Cửu anh là loại người tùy tiện đúng không?"
Thẩm Thiên Trường bất ngờ, rõ ràng đã nói là thử thì đâu có nhiều nguyên nhân hậu quả đến thế. Nhưng cho dù chỉ là thử thì Lục Chi Cửu cũng đã dành hết mọi thái độ của mình vào trong đó, anh chưa từng đùa. Cô nhìn lại chính mình, một người luôn quanh quẩn ở ranh giới của sự do dự như cô thì có tư cách gì chất vấn Lục Chi Cửu.
Cô nhìn Lục Chi Cửu đang ngồi bên cạnh mình, áo vest của anh đang khoác trên người cô, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng. Tuy rằng khuôn mặt anh đã hiện lên vẻ mệt mỏi, dưới cằm đã lún phún xuất hiện những sợi râu màu đen, nhưng chỉ cần người đàn ông này lặng lẽ ngồi đó thôi thì cũng đã đủ để mê hoặc bất cứ ai rồi.
Nếu đã gặp được người, sao có thể không vui chứ?(*)
(*) Trích bài thơ: Quốc Phong Trịnh Phong, Mưa Gió. (Khuyết danh)
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com
Rốt cuộc cô còn lý do gì để từ chối một người như thế này nữa đây? Cô quyết định từ giờ phút này trở đi, cô nhất định phải có được người đàn ông tên Lục Chi Cửu này!
Thẩm Thiên Trường suy nghĩ rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Lục, nếu như bây giờ tôi nói là tôi thích anh rồi thì có muộn hay không?"
Sự tức giận trong đáy mắt Lục Chi Cửu chợt tan biến: “Cô Thẩm, tôi nhớ cô từng nói chúng ta là vừa gặp đã yêu."
Thẩm Thiên Trường: “…"
Đây rõ ràng là lời mà cô nói với Trần Tử Nhiễm ở Lưu Xuyên tối hôm đó, anh đã nghe thấy rồi sao?
Chiếc xe vững vàng chạy trên đường, Thẩm Thiên Trường khoác áo vest của Lục Chi Cửu dựa người vào chiếc gối đầu ở ghế sau, trong lòng có sự bình yên mà trước giờ cô chưa từng có, đúng là chỉ cần ở cạnh Lục Chi Cửu là cô sẽ cảm thấy bình yên.
Bởi vì bị giày vò cả một ngày, lại thêm chuyện rơi xuống hồ, Thẩm Thiên Trường bỗng cảm thấy buồn ngủ rồi cuối cùng dần nhắm mắt lại.
Nếu không phải chú ý đến hoàn cảnh của cô thì sao anh có thể nhẫn nhịn không gặp cô cả một tuần được, sao có thể cố ý không xuất hiện lúc cô đưa cơm trưa rồi chính vì thế lại để cô bị lễ tân bắt nạt được chứ. Chính vì suy nghĩ cho cô nên thậm chí anh còn phải căn dặn Tần Phong tạm thời đừng thông báo gì về nhà họ Lục, cam tâm tình nguyện làm “bạn trai ngầm" của cô.
“Thẩm Thiên Trường, em tưởng rằng anh giận em vì lý do này sao?"
Thẩm Thiên Trường sững người, nếu không thì vì lý do gì?
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường, ánh sáng bên ngoài chiếu vào đôi mắt đen láy của anh giống như sao trời trong đêm: “Thẩm Thiên Trường, ai cho em tự ý nhảy xuống hồ hả?"
Thẩm Thiên Trường không ngờ Lục Chi Cửu lại trực tiếp vạch trần cô như thế, đột nhiên trong lòng cảm thấy hơi chột dạ: “Thật ra em bơi rất giỏi…"
Cô muốn dạy dỗ Thẩm Thiên Vũ một trận nhớ đời, khiến cô ta hoàn toàn hiểu rõ Thẩm Thiên Trường của hiện tại đã không còn là Thẩm Thiên Trường luôn ngoan ngoãn vâng lời để mặc cho bọn họ bắt nạt trước kia nữa rồi, cho dù Thẩm Thiên Ca có trở về thì cũng sẽ không thay đổi được điều đó.
Lục Chi Cửu hừ lạnh: “Em có biết hồ Linh Cảnh nhìn thì yên ả nhưng dưới đáy có biết bao nhiêu dòng chảy ngầm không? Có phải em muốn thứ mà anh nhìn thấy tối nay là xác của em không?"
Thẩm Thiên Trường sững sờ, Lục Chi Cửu là vì quan tâm cô, sợ cô chết nên mới giận sao?
“Lục Chi Cửu…"
Lục Chi Cửu cắt ngang lời cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự tức giận đang kìm nén: “Thẩm Thiên Trường, rốt cuộc em coi anh là gì?"
Trái tim của Thẩm Thiên Trường chấn động, sự cảm động từ đáy lòng dâng lên giống như cơn sóng ngoài biển khơi đang vỗ mạnh vào trái tim cô vậy.
“Lục Chi Cửu, tại sao lại là em?"
Đây là lần thứ hai Thẩm Thiên Trường hỏi câu này, cô nhớ lần trước Lục Chi Cửu đã trả lời cô là không tại sao cả.
Nhưng sau đó, chỉ sau vài câu nói qua lại, hai người đã xác định mối quan hệ.
“Em cho rằng Lục Chi Cửu anh là loại người tùy tiện đúng không?"
Thẩm Thiên Trường bất ngờ, rõ ràng đã nói là thử thì đâu có nhiều nguyên nhân hậu quả đến thế. Nhưng cho dù chỉ là thử thì Lục Chi Cửu cũng đã dành hết mọi thái độ của mình vào trong đó, anh chưa từng đùa. Cô nhìn lại chính mình, một người luôn quanh quẩn ở ranh giới của sự do dự như cô thì có tư cách gì chất vấn Lục Chi Cửu.
Cô nhìn Lục Chi Cửu đang ngồi bên cạnh mình, áo vest của anh đang khoác trên người cô, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng. Tuy rằng khuôn mặt anh đã hiện lên vẻ mệt mỏi, dưới cằm đã lún phún xuất hiện những sợi râu màu đen, nhưng chỉ cần người đàn ông này lặng lẽ ngồi đó thôi thì cũng đã đủ để mê hoặc bất cứ ai rồi.
Nếu đã gặp được người, sao có thể không vui chứ?(*)
(*) Trích bài thơ: Quốc Phong Trịnh Phong, Mưa Gió. (Khuyết danh)
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com
Rốt cuộc cô còn lý do gì để từ chối một người như thế này nữa đây? Cô quyết định từ giờ phút này trở đi, cô nhất định phải có được người đàn ông tên Lục Chi Cửu này!
Thẩm Thiên Trường suy nghĩ rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Lục, nếu như bây giờ tôi nói là tôi thích anh rồi thì có muộn hay không?"
Sự tức giận trong đáy mắt Lục Chi Cửu chợt tan biến: “Cô Thẩm, tôi nhớ cô từng nói chúng ta là vừa gặp đã yêu."
Thẩm Thiên Trường: “…"
Đây rõ ràng là lời mà cô nói với Trần Tử Nhiễm ở Lưu Xuyên tối hôm đó, anh đã nghe thấy rồi sao?
Chiếc xe vững vàng chạy trên đường, Thẩm Thiên Trường khoác áo vest của Lục Chi Cửu dựa người vào chiếc gối đầu ở ghế sau, trong lòng có sự bình yên mà trước giờ cô chưa từng có, đúng là chỉ cần ở cạnh Lục Chi Cửu là cô sẽ cảm thấy bình yên.
Bởi vì bị giày vò cả một ngày, lại thêm chuyện rơi xuống hồ, Thẩm Thiên Trường bỗng cảm thấy buồn ngủ rồi cuối cùng dần nhắm mắt lại.
Tác giả :
Nhĩ Đông Úy Nhiên