Thiên Trường Chi Cửu
Chương 201 Chết trong xấu hổ và tức giận
Lúc này Nhiếp Tòng Nhu mới để ý thấy Giang Mộ Tuyết vẫn đang mặc quần áo thể thao, trán cô vẫn còn lấm tấm mồ hôi vì tập thể dục, khuôn mặt cũng ửng hồng.
Nhiếp Tòng Nhu vỗ vỗ tay cô rồi cười hiền hòa: “Được, Tiểu Tuyết đi tắm trước đi."
Giang Mộ Tuyết đứng lên: “Vâng ạ, vậy bà đợi cháu một lát nhé."
Cô đi đến trước mặt Tần Phong, rất tự nhiên đưa tay nhận lấy chiếc túi trong tay anh.
“Vào nhà tắm ở phòng ngủ chính." Tần Phong nói chỉ đủ để anh và Giang Mộ Tuyết nghe thấy.
Giang Mộ Tuyết hơi gật đầu rồi cầm đồ đi vào phòng ngủ chính.
Không khó để tìm thấy phòng ngủ chính của căn hộ hai phòng, Giang Mộ Tuyết dễ dàng tìm đúng phương hướng, cô đẩy nhẹ cửa, trong phòng bày trí cực kỳ đơn giản, đồ đạc sắp xếp rất ngăn nắp, chăn ga trên giường đều dùng màu lạnh, một góc chăn bị vén lên, hiển nhiên là có người vừa ngủ ở đây, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá bạc hà, đây là phòng ngủ của Tần Phong.
Giang Mộ Tuyết xách túi đi vào nhà tắm, lấy đồ dùng tắm gội của mình ra xếp đại, sau đó mở nước bắt đầu tắm qua.
Ngoài phòng khách, Nhiếp Tòng Nhu và Tần Phong đang bàn bạc xem lúc nào thì đến thành phố Cẩm ra mắt bố của Giang Mộ Tuyết thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của cô.
Nhiếp Tòng Nhu lo lắng đứng dậy muốn đi xem nhưng lại bị Tần Phong ngăn lại: “Bà để cháu đi xem thế nào trước đã."
Tần Phong xông đến trước cửa nhà tắm trong phòng ngủ: “Tiểu Tuyết, xảy ra chuyện gì thế?"
Giang Mộ Tuyết nằm sõng soài trên sàn nhà tắm, cô vừa tắm xong, đang định đi lấy khăn tắm thì bị trượt chân, cả người ngã xuống đất. Lúc này, chân phải của cô bị trẹo không thể cử động được, gáy và mông bị đập xuống đất đau đến phát khóc, mà trên người cô còn không miếng vải che thân…
“Tần Phong, em bị ngã rồi…" Giọng nói của Giang Mộ Tuyết kèm theo tiếng khóc: “Anh đừng vào đây, em… em không mặc quần áo…"
Nhưng chưa đến một phút sau, cửa nhà tắm vẫn bị mở ra, Giang Mộ Tuyết nhắm chặt mắt lại, cảm thấy nếu cô có thể chết ngay bây giờ thì chắc chắn sẽ là chết trong xấu hổ và tức giận!
Nhưng cô lập tức cảm nhận được cơ thể mình đang được bao bọc trong một chiếc chăn ấm áp, cả người cũng được Tần Phong bế lên.
Tần Phong cuộn Giang Mộ Tuyết vào trong chăn sau đó bế cô về giường trong phòng ngủ.
“Có thể tự mặc quần áo không?" Tần Phong hỏi.
Giang Mộ Tuyết vùi đầu trong chăn rồi hơi gật gật: “Quần áo ở trong nhà tắm."
Tần Phong nhìn cô gái bị quấn trong chăn như cái bánh chưng thì thầm cảm thấy buồn cười, sau đó anh quay người đi vào nhà tắm lấy quần áo ra cho cô.
Anh đặt quần áo ở bên cạnh cô: “Cô mặc quần áo vào đi, yên tâm tôi không nhìn."
Giang Mộ Tuyết cạn lời, không thế thì sao? Chẳng lẽ anh muốn nhìn thật chắc?
Đợi Tần Phong vào nhà tắm tránh, Giang Mộ Tuyết mới ra khỏi chăn mặc quần áo một cách khó khăn.
“Tần Phong, tôi xong rồi."
Tần Phong ra khỏi nhà tắm, thấy Giang Mộ Tuyết đã mặc xong quần áo bộ mà cô yêu thích, đang ngồi bên mép giường.
“Hình như chân phải của tôi bị trẹo rồi." Giang Mộ Tuyết cúi đầu nhìn mắt cá chân đã bắt đầu sưng lên của mình.
Tần Phong nhíu mày: “Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Nhưng Giang Mộ Tuyết lại lắc đầu từ chối: “Anh dìu tôi ra phòng khách trước đã, chẳng phải bà nội vẫn đang ở đây hay sao, lúc học đại học tôi cũng từng bị trẹo một lần rồi, còn nặng hơn lần này, thế này vẫn chưa cần đi bệnh viện đâu, lát nữa đến hiệu thuốc mua thuốc về bôi là được."
“Tôi dìu cô ra gặp bà trước nhưng bắt buộc phải đi viện."
Giang Mộ Tuyết đứng lên dưới sự giúp đỡ của Tần Phong, nhưng cơn đau truyền đến từ mắt cá chân khiến cô nhíu chặt mày lại. Tần Phong thấy thế thì dứt khoát bế cô lên. Giang Mộ Tuyết dựa vào lòng anh, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ cơ thể anh, nhiệt độ trên mặt cô cũng nhanh chóng tăng lên.
Nhiếp Tòng Nhu vỗ vỗ tay cô rồi cười hiền hòa: “Được, Tiểu Tuyết đi tắm trước đi."
Giang Mộ Tuyết đứng lên: “Vâng ạ, vậy bà đợi cháu một lát nhé."
Cô đi đến trước mặt Tần Phong, rất tự nhiên đưa tay nhận lấy chiếc túi trong tay anh.
“Vào nhà tắm ở phòng ngủ chính." Tần Phong nói chỉ đủ để anh và Giang Mộ Tuyết nghe thấy.
Giang Mộ Tuyết hơi gật đầu rồi cầm đồ đi vào phòng ngủ chính.
Không khó để tìm thấy phòng ngủ chính của căn hộ hai phòng, Giang Mộ Tuyết dễ dàng tìm đúng phương hướng, cô đẩy nhẹ cửa, trong phòng bày trí cực kỳ đơn giản, đồ đạc sắp xếp rất ngăn nắp, chăn ga trên giường đều dùng màu lạnh, một góc chăn bị vén lên, hiển nhiên là có người vừa ngủ ở đây, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá bạc hà, đây là phòng ngủ của Tần Phong.
Giang Mộ Tuyết xách túi đi vào nhà tắm, lấy đồ dùng tắm gội của mình ra xếp đại, sau đó mở nước bắt đầu tắm qua.
Ngoài phòng khách, Nhiếp Tòng Nhu và Tần Phong đang bàn bạc xem lúc nào thì đến thành phố Cẩm ra mắt bố của Giang Mộ Tuyết thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của cô.
Nhiếp Tòng Nhu lo lắng đứng dậy muốn đi xem nhưng lại bị Tần Phong ngăn lại: “Bà để cháu đi xem thế nào trước đã."
Tần Phong xông đến trước cửa nhà tắm trong phòng ngủ: “Tiểu Tuyết, xảy ra chuyện gì thế?"
Giang Mộ Tuyết nằm sõng soài trên sàn nhà tắm, cô vừa tắm xong, đang định đi lấy khăn tắm thì bị trượt chân, cả người ngã xuống đất. Lúc này, chân phải của cô bị trẹo không thể cử động được, gáy và mông bị đập xuống đất đau đến phát khóc, mà trên người cô còn không miếng vải che thân…
“Tần Phong, em bị ngã rồi…" Giọng nói của Giang Mộ Tuyết kèm theo tiếng khóc: “Anh đừng vào đây, em… em không mặc quần áo…"
Nhưng chưa đến một phút sau, cửa nhà tắm vẫn bị mở ra, Giang Mộ Tuyết nhắm chặt mắt lại, cảm thấy nếu cô có thể chết ngay bây giờ thì chắc chắn sẽ là chết trong xấu hổ và tức giận!
Nhưng cô lập tức cảm nhận được cơ thể mình đang được bao bọc trong một chiếc chăn ấm áp, cả người cũng được Tần Phong bế lên.
Tần Phong cuộn Giang Mộ Tuyết vào trong chăn sau đó bế cô về giường trong phòng ngủ.
“Có thể tự mặc quần áo không?" Tần Phong hỏi.
Giang Mộ Tuyết vùi đầu trong chăn rồi hơi gật gật: “Quần áo ở trong nhà tắm."
Tần Phong nhìn cô gái bị quấn trong chăn như cái bánh chưng thì thầm cảm thấy buồn cười, sau đó anh quay người đi vào nhà tắm lấy quần áo ra cho cô.
Anh đặt quần áo ở bên cạnh cô: “Cô mặc quần áo vào đi, yên tâm tôi không nhìn."
Giang Mộ Tuyết cạn lời, không thế thì sao? Chẳng lẽ anh muốn nhìn thật chắc?
Đợi Tần Phong vào nhà tắm tránh, Giang Mộ Tuyết mới ra khỏi chăn mặc quần áo một cách khó khăn.
“Tần Phong, tôi xong rồi."
Tần Phong ra khỏi nhà tắm, thấy Giang Mộ Tuyết đã mặc xong quần áo bộ mà cô yêu thích, đang ngồi bên mép giường.
“Hình như chân phải của tôi bị trẹo rồi." Giang Mộ Tuyết cúi đầu nhìn mắt cá chân đã bắt đầu sưng lên của mình.
Tần Phong nhíu mày: “Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Nhưng Giang Mộ Tuyết lại lắc đầu từ chối: “Anh dìu tôi ra phòng khách trước đã, chẳng phải bà nội vẫn đang ở đây hay sao, lúc học đại học tôi cũng từng bị trẹo một lần rồi, còn nặng hơn lần này, thế này vẫn chưa cần đi bệnh viện đâu, lát nữa đến hiệu thuốc mua thuốc về bôi là được."
“Tôi dìu cô ra gặp bà trước nhưng bắt buộc phải đi viện."
Giang Mộ Tuyết đứng lên dưới sự giúp đỡ của Tần Phong, nhưng cơn đau truyền đến từ mắt cá chân khiến cô nhíu chặt mày lại. Tần Phong thấy thế thì dứt khoát bế cô lên. Giang Mộ Tuyết dựa vào lòng anh, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ cơ thể anh, nhiệt độ trên mặt cô cũng nhanh chóng tăng lên.
Tác giả :
Nhĩ Đông Úy Nhiên