Thiên Trường Chi Cửu
Chương 109 Mất ngủ
Đợi truyền nước xong, lúc Tần Phong đưa Thẩm Thiên Trường về đến Cẩm Viên cũng đã là hai giờ sáng rồi. Do Lục Chi Cửu đã dặn trước, đèn trong Cẩm Viên vẫn đang sáng như đang chờ nữ chủ nhân của nó trở về.
Lúc Thẩm Thiên Trường vào phòng khách, vú Trần đang ngủ gục trên bàn ăn, cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đánh thức bà dậy: “Vú Trần, vú vào ngủ đi."
“Ôi, cô Thẩm, cô đã về rồi, tôi đi chuẩn bị cho cô chút đồ ăn nhé."
Thẩm Thiên Trường ngăn bà lại: “Không cần đâu vú Trần, cháu đã ăn rồi. Giờ cũng không còn sớm nữa, vú cũng mau vào nghỉ ngơi đi."
Vú Trần thấy sắc mặt của Thẩm Thiên Trường hơi trắng bệch, cho rằng cô đang lo lắng cho Lục Chi Cửu: “Từ lúc mười tuổi cậu chín đã sang nước M rồi, cậu ấy còn quen thuộc bên ấy hơn bên này đấy, cô Thẩm không cần quá lo lắng đâu."
“Mười tuổi anh ấy đã sang nước M rồi sao?"
“Đúng vậy, ở đó đến năm cậu ấy hai mươi tuổi, năm đó cậu ấy về nhà họ Lục đón năm mới tôi mới gặp lại cậu ấy. Chớp mắt đã thành người lớn rồi, làm tôi còn không nhận ra luôn, suýt chút nữa thì gây ra trò cười." Vú Trần nhớ lại cảnh mấy năm trước mình để Lục Chi Cửu ở ngoài cổng nhà họ Lục không cho vào thì bật cười.
“Hóa ra vú Trần cũng ở nhà họ Lục ạ?"
“Đúng vậy, sau khi cậu chín về nước làm CEO gì đó mới bảo tôi qua đây trông coi Cẩm Viên."
“Vú Trần, người lớn trong nhà họ Lục có dễ chung sống không?" Thẩm Thiên Trường nghĩ nếu cô và Lục Chi Cửu cứ phát triển tiếp như vậy thì cũng khó tránh khỏi việc phải đi gặp người lớn nhà anh, trong lòng không nhịn được có chút thấp thỏm.
“Có gì khó chung sống đâu chứ, cùng lắm là chỉ có một ông già. Người già ấy mà, chỉ cần dỗ dành một chút là vui ngay."
Thẩm Thiên Trường không ngờ Chủ tịch Tập đoàn Lục Đạt, cũng chính là ông nội của Lục Chi Cửu – Lục Diệu Nhung mà mọi người vẫn đồn, qua lời kể của vú Trần lại… đáng yêu như thế.
“Có phải bố mẹ của Lục Chi Cửu không ở trong nước hay không?"
Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Năm cậu Chín sang nước M thì họ cũng đi theo, rồi định cư luôn ở bên đó, nhưng mà cô không được nhắc đến chuyện này trước mặt cụ nhà đâu, cụ sẽ tức giận đấy."
Thẩm Thiên Trường nghĩ thấy cũng đúng, người già đến lúc về già lại không có con cái ở bên cạnh cũng khó tránh khỏi đau lòng.
“Nhưng mà chỗ cậu Cả thì hơi khó chung sống, chủ yếu là vì cậu Cả cũng muốn làm CEO nhưng không tranh được với cậu Chín, hai bên cứ giận dỗi nhau đến tận bây giờ… cũng không biết CEO đó có gì tốt mà lại khiến hai anh em bất hòa như thế, hồi nhỏ yêu thương nhau là thế…"
Thẩm Thiên Trường cũng có nghe qua về cậu cả của nhà họ Lục rồi, hình như người có khả năng trở thành người thừa kế của nhà họ Lục nhất vào mấy năm trước chính là Cậu cả có tên là Lục Chi Y này.
Vị trí CEO của Tập đoàn Lục Đạt có thể có trăm ngàn người, chắc hẳn thứ mà Lục Chi Y thật sự quan tâm chính là vị trí người thừa kế này.
“Cô Thẩm, vậy tôi đi nghỉ trước đây." Vú Trần ngáp một cái, ở tuổi này rồi, cơ thể cũng không chịu được việc thức quá khuya nữa.
“Vâng."
Sau khi vú Trần về phòng nghỉ ngơi, Thẩm Thiên Trường về phòng tắm rửa, thay quần áo. Cô nằm trên giường, trong phòng tràn ngập hơi thở của Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường trằn trọc mãi, chỉ cần cứ nhắm mắt vào là trong đầu lại toàn là hình ảnh Lục Chi Cửu xuất hiện ở hành lang khách sạn rồi bước về phía cô, lại vì đã ngủ ở bệnh viện mấy tiếng nên đêm đầu tiên rời xa Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường hoàn toàn mất ngủ.
Mãi cho đến khi tảng sáng Thẩm Thiên Trường mới mơ hồ ngủ thiếp đi, nhưng cũng không ngủ sâu giấc. Đến khi trời sáng hẳn, ánh nắng vừa chiếu vào trong phòng ngủ, Thẩm Thiên Trường đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Cô nhớ sáng nay còn có buổi phỏng vấn trợ lý bèn dứt khoát rời giường. Vừa vào nhà vệ sinh, cô lập tức giật mình khi nhìn thấy hai quầng mắt thâm sì như mắt gấu trúc của mình ở trong gương.
Lúc Thẩm Thiên Trường vào phòng khách, vú Trần đang ngủ gục trên bàn ăn, cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đánh thức bà dậy: “Vú Trần, vú vào ngủ đi."
“Ôi, cô Thẩm, cô đã về rồi, tôi đi chuẩn bị cho cô chút đồ ăn nhé."
Thẩm Thiên Trường ngăn bà lại: “Không cần đâu vú Trần, cháu đã ăn rồi. Giờ cũng không còn sớm nữa, vú cũng mau vào nghỉ ngơi đi."
Vú Trần thấy sắc mặt của Thẩm Thiên Trường hơi trắng bệch, cho rằng cô đang lo lắng cho Lục Chi Cửu: “Từ lúc mười tuổi cậu chín đã sang nước M rồi, cậu ấy còn quen thuộc bên ấy hơn bên này đấy, cô Thẩm không cần quá lo lắng đâu."
“Mười tuổi anh ấy đã sang nước M rồi sao?"
“Đúng vậy, ở đó đến năm cậu ấy hai mươi tuổi, năm đó cậu ấy về nhà họ Lục đón năm mới tôi mới gặp lại cậu ấy. Chớp mắt đã thành người lớn rồi, làm tôi còn không nhận ra luôn, suýt chút nữa thì gây ra trò cười." Vú Trần nhớ lại cảnh mấy năm trước mình để Lục Chi Cửu ở ngoài cổng nhà họ Lục không cho vào thì bật cười.
“Hóa ra vú Trần cũng ở nhà họ Lục ạ?"
“Đúng vậy, sau khi cậu chín về nước làm CEO gì đó mới bảo tôi qua đây trông coi Cẩm Viên."
“Vú Trần, người lớn trong nhà họ Lục có dễ chung sống không?" Thẩm Thiên Trường nghĩ nếu cô và Lục Chi Cửu cứ phát triển tiếp như vậy thì cũng khó tránh khỏi việc phải đi gặp người lớn nhà anh, trong lòng không nhịn được có chút thấp thỏm.
“Có gì khó chung sống đâu chứ, cùng lắm là chỉ có một ông già. Người già ấy mà, chỉ cần dỗ dành một chút là vui ngay."
Thẩm Thiên Trường không ngờ Chủ tịch Tập đoàn Lục Đạt, cũng chính là ông nội của Lục Chi Cửu – Lục Diệu Nhung mà mọi người vẫn đồn, qua lời kể của vú Trần lại… đáng yêu như thế.
“Có phải bố mẹ của Lục Chi Cửu không ở trong nước hay không?"
Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Năm cậu Chín sang nước M thì họ cũng đi theo, rồi định cư luôn ở bên đó, nhưng mà cô không được nhắc đến chuyện này trước mặt cụ nhà đâu, cụ sẽ tức giận đấy."
Thẩm Thiên Trường nghĩ thấy cũng đúng, người già đến lúc về già lại không có con cái ở bên cạnh cũng khó tránh khỏi đau lòng.
“Nhưng mà chỗ cậu Cả thì hơi khó chung sống, chủ yếu là vì cậu Cả cũng muốn làm CEO nhưng không tranh được với cậu Chín, hai bên cứ giận dỗi nhau đến tận bây giờ… cũng không biết CEO đó có gì tốt mà lại khiến hai anh em bất hòa như thế, hồi nhỏ yêu thương nhau là thế…"
Thẩm Thiên Trường cũng có nghe qua về cậu cả của nhà họ Lục rồi, hình như người có khả năng trở thành người thừa kế của nhà họ Lục nhất vào mấy năm trước chính là Cậu cả có tên là Lục Chi Y này.
Vị trí CEO của Tập đoàn Lục Đạt có thể có trăm ngàn người, chắc hẳn thứ mà Lục Chi Y thật sự quan tâm chính là vị trí người thừa kế này.
“Cô Thẩm, vậy tôi đi nghỉ trước đây." Vú Trần ngáp một cái, ở tuổi này rồi, cơ thể cũng không chịu được việc thức quá khuya nữa.
“Vâng."
Sau khi vú Trần về phòng nghỉ ngơi, Thẩm Thiên Trường về phòng tắm rửa, thay quần áo. Cô nằm trên giường, trong phòng tràn ngập hơi thở của Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường trằn trọc mãi, chỉ cần cứ nhắm mắt vào là trong đầu lại toàn là hình ảnh Lục Chi Cửu xuất hiện ở hành lang khách sạn rồi bước về phía cô, lại vì đã ngủ ở bệnh viện mấy tiếng nên đêm đầu tiên rời xa Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường hoàn toàn mất ngủ.
Mãi cho đến khi tảng sáng Thẩm Thiên Trường mới mơ hồ ngủ thiếp đi, nhưng cũng không ngủ sâu giấc. Đến khi trời sáng hẳn, ánh nắng vừa chiếu vào trong phòng ngủ, Thẩm Thiên Trường đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Cô nhớ sáng nay còn có buổi phỏng vấn trợ lý bèn dứt khoát rời giường. Vừa vào nhà vệ sinh, cô lập tức giật mình khi nhìn thấy hai quầng mắt thâm sì như mắt gấu trúc của mình ở trong gương.
Tác giả :
Nhĩ Đông Úy Nhiên