Thiên Triều Quỷ Sư
Chương 32
Đối với những người có đặc thù nghề nghiệp như cảnh sát bọn họ mà nói, dịp Tết muốn nghĩ đủ bảy ngày nguyên vẹn thực sự là rất khó khăn.
(Editor: Vào dịp tết, người dân ở đại lục Trung Quốc thường được nghỉ lễ 7 ngày, bao gồm cả ngày nghỉ cuối tuần.)
Cho dù ở cảnh cục lúc này cũng chưa hoàn toàn đi vào tiến trình công việc, rất nhiều phòng ban chỉ có vài nhân viên thay phiên tới trực, nhưng hiện tại đã có một nhóm người bắt đầu vùi đầu vào công việc, tỷ như cả đội hình sự do Tư Đồ lãnh đạo đây.
Vương Tiểu Nhị cùng Hồ Diệp việc đầu tiên thực hiện sau khi đến chỗ làm chính là hướng Tư Đồ báo cáo những manh mối mà bọn họ thu thập được.
"Tất cả các quán bar lớn nhỏ ở khu vực đó tôi và Tiểu Nhị đều đã chia nhau ra điều tra, tổng số người nghiện rượu hơn nữa tính khí cũng không được tốt đại khái có khoảng ba mười bảy người."
"Ba mươi bảy?" Tư Đồ vốn đang dán mắt trên tờ tạp chí Tri Kỷ* số mới nhất vừa nghe thấy lập tức ngẩng đầu lên: "Nếu tôi nhớ không lầm, tổng cộng ở khu đó chỉ có bốn quán bar thôi mà."
(Tạp chí Tri Kỷ: Là tạp chí tiếng Trung dành cho nữ giới, hai tháng mới ra một kỳ, khá là nổi tiếng và phổ biến, được xuất bản tại thành phố Vũ Hán, Trung Quốc. Tạp chí này là một trong những thương hiệu tạp chí hàng đầu trong nước.)
"Đúng là vậy." Tiểu Nhị kéo bông chụp tai giữ ấm bằng lông thỏ trên lỗ tai xích ra một chút: "Trong số bốn quán bar đó có ba quán ở bên trong so với bên ngoài nhìn rộng lớn hơn rất nhiều, còn quán thứ tư lại là một căn nhà trên dưới gồm có hai tầng lận a."
Tư Đồ cau mày, hắn không nghĩ tới số lượng nghi phạm lại có thể nhiều hơn so với dự kiến, nếu vậy việc sắp sếp điều tra sắp tới cũng sẽ không dễ dàng gì.
"Có lấy được đầy đủ thông tin cá nhân của ba mươi bảy người đó không?" - Tư Đồ hỏi.
"Lấy được." Hồ Diệp mang một phần văn kiện vào phòng làm việc của Tư Đồ, sẵn tiện mở trang đầu ra giúp hắn: "Vào ngày Lục Phượng mất tích, chỉ có năm người là có chứng cứ vắng mặt."
"Vậy là còn lại ba mươi hai người." Tư Đồ đem phần văn kiện "Bộp" một tiếng đóng lại, thuận tay kẹp vào nách (nguyên văn là "nách" nha.:v) rồi bước khỏi văn phòng: "Chúng ta xem qua hiện trường vụ án một chút, hôm nay các cửa tiệm ở khu phố đó chắc cũng đã mở cửa lại hết rồi."
"Vâng thưa sếp!"
Ân Thịnh một mình đi đến đầu phố nơi Lục Phượng gặp nạn, y đứng đó nửa giờ đồng hồ, gió mạnh không ngừng thổi khiến mặt y đỏ bừng vì lạnh.
Đỉnh đầu y đội mũ lưỡi trai, trên cổ như cũ quấn khăn choàng đen, bên ngoài khoác áo măng tô bằng len thật dày chỉ cài đúng hai nút ở giữa, tay y cho vào túi, đứng tựa lưng vào cột đèn.
Ánh mắt Ân Thịnh thập phần lãnh đãm, y lặng lẽ quan sát tất cả những chuyển động qua lại ở đầu phố, lúc ấy Lục Phượng chính là đứng tại chỗ này, trông đợi nhìn về phía ngã tư đường cách đó không xa, phía bên tay phải là phần đường Nghiêm Lục khi tan học sẽ đi qua, bên tay trái chỉ đơn thuần là đường xe chạy.
Phía sau y là một loạt các tiệm làm tóc, quán bar, quán trà, cùng một toà khách sạn năm tầng ngay đầu đường.
Còn lại ở đối diện là một tòa nhà xã hội bình thường*, dưới nhà có một gian hàng nhỏ bán đồ ăn, cửa hàng kim khí, cùng một tiệm tạp hóa khá nhỏ.
(Nhà xã hội: Nhà được xây theo chính sách của nhà nước.)
Nhìn bề ngoài, tòa nhà này rất giống với những ngôi nhà ở tiểu khu, màu tường xám cũ kĩ, lưng quay về phía mặt trời mọc nên phần mặt trước của tòa nhà bám đầy rong rêu, cửa sổ nhôm hẳn là về sau mới lắp vào, cũng khoảng 80% người ở trong này là thuê phòng, nguyên bản các chủ nhà đã sớm di chuyển khỏi nơi đây.
Ân Thịnh đưa tay kéo khăn choàng cổ che khuất mũi và miệng, hơi nóng từ miệng thở ra khiến hai má ấm áp đôi chút, y nâng vành nón lên, quay đầu nhìn về phía một vài quán bar.
Vào ban ngày những quán bar vẫn còn chưa hoạt động, dây xích bằng sắt to đùng khóa chặt bên ngoài, ngược lại các tiệm uốn tóc đã có hai ba tiệm mở cửa đón khách, cửa kính khẽ hé mở, một nữ nhân ngồi trên ghế ngay cửa bắt đầu châm thuốc hút.
Ngay phía sau cột đèn y đang đứng, chính là con hẻm nhỏ mà Lục Phượng nói bản thân bị hung thủ lôi vào.
Phía bên trong toàn là những thùng giấy các tông bày bữa hỗn độn, thùng rác bị trút ngược xuống đất, một thứ chất lỏng không biết là gì từ đó chảy ra sớm đã khô cạn, hòa lẫn trong làn gió lạnh mơ hồ truyền tới một mùi tanh hôi thối, Ân Thịnh đứng ở đầu hẻm nhìn một hồi cũng không thu đủ dũng khí để bước vào.
"Vị tiên sinh kia ơi." Nữ nhân đang hút thuốc vốn nãy giờ vẫn một mực chú ý đến Ân Thịnh, cô ta đứng lên khỏi ghế.
Cô ta khoác áo ấm bên ngoài, phía dưới quần bò mang một đôi bốt, tóc có chút rối bù, khuôn mặt lại không hề trang điểm.
"Anh đứng ở chỗ này đã lâu rồi, là đang đợi người nào hả?" Cô dập tắt tàn thuốc, phun ra một hơi khói, sửa sang lại đầu tóc một chút rồi đi tới: "Muốn tâm sự cùng tôi không?"
"..."Ân Thịnh nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, lắc lắc đầu.
Nữ nhân tiến đến gần, liền nhìn thấy rõ ánh mắt dưới vành nón của Ân Thịnh, trong lòng thầm giật mình: Là một mỹ nam tử nghìn năm mới gặp một lần a.
"Tôi nhìn bộ dạng của anh hình như rất sợ lạnh, muốn vào trong ngồi một chút không?" Nữ nhân khóe miệng tươi cười, thân mình hữu ý vô tình* sát lại gần hơn nữa: "Trong tiệm của tôi có lò sưởi đấy."
(Hữu ý vô tình: Một cụm từ của TQ, giải thích về một việc gì đó mà bạn cố ý làm nhưng lại khiến người khác tưởng như bạn chỉ là vô ý, vô tình.)
Thời khắc này nói cho Ân Thịnh nghe về lò sưởi quả thật là một sự cám dỗ hấp dẫn vô cùng, y hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt mời gọi của nữ nhân, chỉ im lặng suy nghĩ một chút, lát sau cũng đồng ý đi vào tiệm với cô ta.
Ân Thịnh vừa vào đến cửa, một mùi hương trộn lẫn giữa nước hoa và rượu xộc thẳng vào mũi khiến y khó chịu nhăn mi, nhưng cân nhắc thấy nơi này đúng thật ấm hơn bên ngoài rất nhiều, y liền nhịn xuống, tự mình tìm một chỗ để ngồi.
Nữ nhân kia theo sau y vào trong, cô ta tiện tay đem cửa đóng lại, kéo rèm che khuất cửa kính.
Trong gian nhà nhỏ nhất thời có chút tối tăm, nữ nhân bật đèn, ánh sáng từ bóng đèn dây tóc chiếu thẳng lên mặt cô ta, cô khom người đưa cho Ân Thịnh một cốc nước ấm, đoạn kéo lò sưởi xích lại gần Ân Thịnh.
"Xem tivi không?"
Nữ nhân cởi bỏ áo khoác, lộ ra thân thể mỏng manh bên trong, khuôn ngực đẫy đà phía dưới lớp áo thun cổ chữ V thoắt ẩn thoắt hiện, cô ta buộc mái tóc dài của mình lên, một bên giúp Ân Thịnh mở tivi, một bên ngồi xuống bàn trang điểm phía góc tường, đơn giản bôi chút sơn môi cùng kẻ mắt.
Ân Thịnh từ đầu đến cuối không nói gì, y hơ tay trên lò sưởi, ánh mắt hướng về phía cửa kính. Tuy rằng bị màn che khuất, nhưng theo khe hở nhỏ có thể nhìn thấy rõ dãy đèn đường bên ngoài.
"Tiên sinh?" Nữ nhân ngồi ở bàn trang điểm xoay đầu lại nhìn y, khăn choàng của Ân Thịnh lúc này đã kéo xuống khỏi mặt, để lộ quai hàm sắc nét cùng đôi môi mỏng nhạt màu, gương mặt y nhìn nghiêng thập phần nhu hòa lại mang theo một chút cảm giác xa cách không thể nắm bắt, khiến người khác không tự chủ được phải ngắm nhìn, nhưng một khi đã ngắm nhìn thì tức khắc sẽ mê muội đến chết.
"Tiên sinh không có gì muốn nói sao?" Nữ nhân thất thần, vịn bàn đứng lên, tiến lại ngồi xuống cạnh Ân Thịnh: "Chẳng lẽ anh thật chỉ đến đây để sưởi ấm thôi?"
Nữ nhân ha hả cười, Ân Thịnh vẫn như cũ im lặng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, một lát sau, y đột nhiên quay sang hỏi: "Cô có còn nhớ rõ những chuyện xảy ra vào ngày 3 tháng 12 không?"
"Hả?"
Nữ nhân ngẩn người, lập tức nhíu mày khó hiểu: "Chuyện hơn hai tháng trước...Làm sao mà nhớ rõ được."
"Cô có thể thử cố gắng nhớ lại một chút." Ân Thịnh nói: "Tôi đang tìm một người phụ nữ bị mất tích, là ngay tại ngõ hẻm bên cạnh tiệm của các cô bị người khác bắt đi."
Nghe vậy nữ nhân nọ liền nhăn mặt, có chút khẩn trương hỏi: "Người bị mất tích là chị em "chung ngành" với tôi hả?"
"Không phải."
"À..."
Nữ nhân hiển nhiên thở phào nhẹ nhỏm: "Tôi đây cũng không nhớ rõ ràng lắm, ngày 3 tháng 12...A, để tôi xem lịch cái đã..."
Cô ta đứng dậy, tiến đến gần tấm lịch treo bên cạnh tivi nhưng tấm lịch đó là của năm mới, cô đưa tay mở ra cái hộp nằm trên đầu tivi, lấy ra lịch của năm cũ, lật vội đến tháng 12.
"Là một ngày rất bình thường, không có gì đặc biệt cả..."
Nữ nhân chậc lưỡi một cái: "A, nhưng mà trước đó một ngày lại có chuyện xảy ra."
"Là chuyện gì?"
Ân Thịnh nhận thấy giọng nói của nữ nhân có chút thay đổi, mới vừa mở miệng hỏi, điện thoại trong túi áo bỗng vang lên.
"Nghe điện thoại...Nghe điện thoại...Nghe điện thoại..."
Tiếng chuông báo là giọng nói âm trầm tràn ngập tử khí của Tư Đồ, thật giống u hồn muốn lấy mạng người khác, nữ nhân kinh ngạc quay đầu nhìn, gương mặt Ân Thịnh cũng đen đi một nửa.
Đây là Tư Đồ ghi âm vào lúc nào? Sao y lại không hề hay biết?!
"Cậu ở đâu?"
Ân Thịnh nhấn nút nhận cuộc gọi, thanh âm tràn đầy năng lượng của Tư Đồ truyền tới: "Không phải cậu nói là sẽ đến trước sao? Như thế nào lại chẳng thấy người đâu?"
Ân Thịnh híp mắt, quay đầu khẽ kéo màn che trên cửa kính qua một chút, ở bên ngoài là Tư Đồ trên tay đang cầm điện thoại tựa người vào cột đèn, khóe miệng ngậm điếu thuốc, áo gió màu vàng nhạt dựng thẳng cổ, đai lưng tùy ý buộc, nhìn qua thập phần tiêu sái.
Ân Thịnh nhìn bộ dạng kia của hắn, trong lòng bất chợt nảy sinh ý đồ xấu.
Y đem khăn choàng cổ cùng mũ lột xuống ném lên ghế sofa, gỡ bỏ nút áo măng tô, cũng tháo luôn hai nút áo sơ mi mặc bên trong, đoạn dùng tay vò rối đầu, sau đó y một tay giữ điện thoại, một tay gõ lên cửa kính thủy tinh.
"Tôi ở trong này."
Thời khắc Tư Đồ quay đầu, gương mặt lập tức đen lại.
Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị đang ở trong xe chờ thì bỗng thấy lão Đại nhà mình chậm rãi nheo mắt, từ từ buông điện thoại xuống, ánh nhìn chĩa thẳng về một hướng không chớp mắt.
Cả hai người không hiểu đầu đuôi mô tê gì, chỉ đơn thuần cảm thấy được khí tức trên người Tư Đồ trong nháy mắt trở nên thật nặng nề, nương theo ánh nhìn của hắn, Hồ Diệp sửng sốt, Tiểu Nhị vừa muốn "A" lên một tiếng vì bất ngờ thì đã bị Hồ Diệp tiên hạ thủ vi cường bịt miệng lại.
Khóe miệng Ân Thịnh khẽ cong, đẩy cửa kính bước ra, đồng thời đưa tay lên giữ lấy cổ áo, bởi vì nhiệt độ trong cửa tiệm lúc nãy khá cao, gương mặt cũng vì vậy mà ửng hồng, y mang một đôi mắt muốn thanh minh đi về phía Tư Đồ, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị nam nhân trước mặt hung hăng đẩy, nhấn vào tường.
"Khụ..."
Cả người Ân Thịnh bị đập vào tường đau đến sốc cả hông, nhướng mày: "Anh làm gì vậy?!"
Tư Đồ không nói gì, sắc mặt ảm đạm có chút dọa người, hắn tinh tế quan sát trên mặt lẫn trên người Ân Thịnh một lượt, tựa hồ như kiểm tra xem vật sở hữu của chính mình có bị ai động tay động chân vào hay không, sau đó ánh mắt chậm rãi di chuyển sang nữ nhân đang nhìn hắn khó hiểu kia.
Cho dù đầu óc có chậm chạp và kém thông minh đến mức nào đi chăng nữa, nữ nhân này cũng nhận thấy được trước mắt cô rõ ràng là "một đôi", hơn nữa xem vẻ mặt Tư Đồ là người không dễ chọc vào, liền thở phào nghĩ: Hoàn hảo chính mình còn chưa có động thủ...
"Cậu ở trong đó làm gì?" Tư Đồ bình tĩnh hỏi.
Ân Thịnh trong lòng bỗng bùng lên lửa giận, lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến anh?"
Tư Đồ căng thẳng siết chặt lấy cổ tay Ân Thịnh khiến y đau đến suýt nữa thì kêu lên thành tiếng: "Cậu ở trong đó làm gì?"
Gằn từng tiếng một, như thể đang thẩm vấn phạm nhân.
"Anh ta là vào trong sưởi ấm."
Nữ nhân nhịn không được lên tiếng, cảm thấy áp lực toát ra từ hai người này so với gió tháng chạp còn lạnh lẽo hơn gấp bội.
"Chỉ là ở trong sưởi ấm mà thôi!"- Cô ta cố giải thích thêm.
Lúc này Tư Đồ mới chịu buông tay ra, sắc mặt vẫn như cũ khiến người khác kinh sợ, hắn nhìn chằm chằm Ân Thịnh một lúc: "Bên trong ấm đến như vậy sao? Ấm đến mức khiến cậu phải cởi sạch hết cả quần áo?!"
Ân Thịnh trong lòng tức giận mắng: Tôi cởi quần áo? Tôi chỉ cởi mấy nút liền có thể gọi là cởi sạch hết cả quần áo?!
Cục tức trong bụng càng lúc càng lớn, y một từ cũng không nói, thừa dịp Tư Đồ xoay người không để ý, y một cước một nhắm thẳng vào mông nam nhân kia.
(Editor: Vào dịp tết, người dân ở đại lục Trung Quốc thường được nghỉ lễ 7 ngày, bao gồm cả ngày nghỉ cuối tuần.)
Cho dù ở cảnh cục lúc này cũng chưa hoàn toàn đi vào tiến trình công việc, rất nhiều phòng ban chỉ có vài nhân viên thay phiên tới trực, nhưng hiện tại đã có một nhóm người bắt đầu vùi đầu vào công việc, tỷ như cả đội hình sự do Tư Đồ lãnh đạo đây.
Vương Tiểu Nhị cùng Hồ Diệp việc đầu tiên thực hiện sau khi đến chỗ làm chính là hướng Tư Đồ báo cáo những manh mối mà bọn họ thu thập được.
"Tất cả các quán bar lớn nhỏ ở khu vực đó tôi và Tiểu Nhị đều đã chia nhau ra điều tra, tổng số người nghiện rượu hơn nữa tính khí cũng không được tốt đại khái có khoảng ba mười bảy người."
"Ba mươi bảy?" Tư Đồ vốn đang dán mắt trên tờ tạp chí Tri Kỷ* số mới nhất vừa nghe thấy lập tức ngẩng đầu lên: "Nếu tôi nhớ không lầm, tổng cộng ở khu đó chỉ có bốn quán bar thôi mà."
(Tạp chí Tri Kỷ: Là tạp chí tiếng Trung dành cho nữ giới, hai tháng mới ra một kỳ, khá là nổi tiếng và phổ biến, được xuất bản tại thành phố Vũ Hán, Trung Quốc. Tạp chí này là một trong những thương hiệu tạp chí hàng đầu trong nước.)
"Đúng là vậy." Tiểu Nhị kéo bông chụp tai giữ ấm bằng lông thỏ trên lỗ tai xích ra một chút: "Trong số bốn quán bar đó có ba quán ở bên trong so với bên ngoài nhìn rộng lớn hơn rất nhiều, còn quán thứ tư lại là một căn nhà trên dưới gồm có hai tầng lận a."
Tư Đồ cau mày, hắn không nghĩ tới số lượng nghi phạm lại có thể nhiều hơn so với dự kiến, nếu vậy việc sắp sếp điều tra sắp tới cũng sẽ không dễ dàng gì.
"Có lấy được đầy đủ thông tin cá nhân của ba mươi bảy người đó không?" - Tư Đồ hỏi.
"Lấy được." Hồ Diệp mang một phần văn kiện vào phòng làm việc của Tư Đồ, sẵn tiện mở trang đầu ra giúp hắn: "Vào ngày Lục Phượng mất tích, chỉ có năm người là có chứng cứ vắng mặt."
"Vậy là còn lại ba mươi hai người." Tư Đồ đem phần văn kiện "Bộp" một tiếng đóng lại, thuận tay kẹp vào nách (nguyên văn là "nách" nha.:v) rồi bước khỏi văn phòng: "Chúng ta xem qua hiện trường vụ án một chút, hôm nay các cửa tiệm ở khu phố đó chắc cũng đã mở cửa lại hết rồi."
"Vâng thưa sếp!"
Ân Thịnh một mình đi đến đầu phố nơi Lục Phượng gặp nạn, y đứng đó nửa giờ đồng hồ, gió mạnh không ngừng thổi khiến mặt y đỏ bừng vì lạnh.
Đỉnh đầu y đội mũ lưỡi trai, trên cổ như cũ quấn khăn choàng đen, bên ngoài khoác áo măng tô bằng len thật dày chỉ cài đúng hai nút ở giữa, tay y cho vào túi, đứng tựa lưng vào cột đèn.
Ánh mắt Ân Thịnh thập phần lãnh đãm, y lặng lẽ quan sát tất cả những chuyển động qua lại ở đầu phố, lúc ấy Lục Phượng chính là đứng tại chỗ này, trông đợi nhìn về phía ngã tư đường cách đó không xa, phía bên tay phải là phần đường Nghiêm Lục khi tan học sẽ đi qua, bên tay trái chỉ đơn thuần là đường xe chạy.
Phía sau y là một loạt các tiệm làm tóc, quán bar, quán trà, cùng một toà khách sạn năm tầng ngay đầu đường.
Còn lại ở đối diện là một tòa nhà xã hội bình thường*, dưới nhà có một gian hàng nhỏ bán đồ ăn, cửa hàng kim khí, cùng một tiệm tạp hóa khá nhỏ.
(Nhà xã hội: Nhà được xây theo chính sách của nhà nước.)
Nhìn bề ngoài, tòa nhà này rất giống với những ngôi nhà ở tiểu khu, màu tường xám cũ kĩ, lưng quay về phía mặt trời mọc nên phần mặt trước của tòa nhà bám đầy rong rêu, cửa sổ nhôm hẳn là về sau mới lắp vào, cũng khoảng 80% người ở trong này là thuê phòng, nguyên bản các chủ nhà đã sớm di chuyển khỏi nơi đây.
Ân Thịnh đưa tay kéo khăn choàng cổ che khuất mũi và miệng, hơi nóng từ miệng thở ra khiến hai má ấm áp đôi chút, y nâng vành nón lên, quay đầu nhìn về phía một vài quán bar.
Vào ban ngày những quán bar vẫn còn chưa hoạt động, dây xích bằng sắt to đùng khóa chặt bên ngoài, ngược lại các tiệm uốn tóc đã có hai ba tiệm mở cửa đón khách, cửa kính khẽ hé mở, một nữ nhân ngồi trên ghế ngay cửa bắt đầu châm thuốc hút.
Ngay phía sau cột đèn y đang đứng, chính là con hẻm nhỏ mà Lục Phượng nói bản thân bị hung thủ lôi vào.
Phía bên trong toàn là những thùng giấy các tông bày bữa hỗn độn, thùng rác bị trút ngược xuống đất, một thứ chất lỏng không biết là gì từ đó chảy ra sớm đã khô cạn, hòa lẫn trong làn gió lạnh mơ hồ truyền tới một mùi tanh hôi thối, Ân Thịnh đứng ở đầu hẻm nhìn một hồi cũng không thu đủ dũng khí để bước vào.
"Vị tiên sinh kia ơi." Nữ nhân đang hút thuốc vốn nãy giờ vẫn một mực chú ý đến Ân Thịnh, cô ta đứng lên khỏi ghế.
Cô ta khoác áo ấm bên ngoài, phía dưới quần bò mang một đôi bốt, tóc có chút rối bù, khuôn mặt lại không hề trang điểm.
"Anh đứng ở chỗ này đã lâu rồi, là đang đợi người nào hả?" Cô dập tắt tàn thuốc, phun ra một hơi khói, sửa sang lại đầu tóc một chút rồi đi tới: "Muốn tâm sự cùng tôi không?"
"..."Ân Thịnh nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, lắc lắc đầu.
Nữ nhân tiến đến gần, liền nhìn thấy rõ ánh mắt dưới vành nón của Ân Thịnh, trong lòng thầm giật mình: Là một mỹ nam tử nghìn năm mới gặp một lần a.
"Tôi nhìn bộ dạng của anh hình như rất sợ lạnh, muốn vào trong ngồi một chút không?" Nữ nhân khóe miệng tươi cười, thân mình hữu ý vô tình* sát lại gần hơn nữa: "Trong tiệm của tôi có lò sưởi đấy."
(Hữu ý vô tình: Một cụm từ của TQ, giải thích về một việc gì đó mà bạn cố ý làm nhưng lại khiến người khác tưởng như bạn chỉ là vô ý, vô tình.)
Thời khắc này nói cho Ân Thịnh nghe về lò sưởi quả thật là một sự cám dỗ hấp dẫn vô cùng, y hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt mời gọi của nữ nhân, chỉ im lặng suy nghĩ một chút, lát sau cũng đồng ý đi vào tiệm với cô ta.
Ân Thịnh vừa vào đến cửa, một mùi hương trộn lẫn giữa nước hoa và rượu xộc thẳng vào mũi khiến y khó chịu nhăn mi, nhưng cân nhắc thấy nơi này đúng thật ấm hơn bên ngoài rất nhiều, y liền nhịn xuống, tự mình tìm một chỗ để ngồi.
Nữ nhân kia theo sau y vào trong, cô ta tiện tay đem cửa đóng lại, kéo rèm che khuất cửa kính.
Trong gian nhà nhỏ nhất thời có chút tối tăm, nữ nhân bật đèn, ánh sáng từ bóng đèn dây tóc chiếu thẳng lên mặt cô ta, cô khom người đưa cho Ân Thịnh một cốc nước ấm, đoạn kéo lò sưởi xích lại gần Ân Thịnh.
"Xem tivi không?"
Nữ nhân cởi bỏ áo khoác, lộ ra thân thể mỏng manh bên trong, khuôn ngực đẫy đà phía dưới lớp áo thun cổ chữ V thoắt ẩn thoắt hiện, cô ta buộc mái tóc dài của mình lên, một bên giúp Ân Thịnh mở tivi, một bên ngồi xuống bàn trang điểm phía góc tường, đơn giản bôi chút sơn môi cùng kẻ mắt.
Ân Thịnh từ đầu đến cuối không nói gì, y hơ tay trên lò sưởi, ánh mắt hướng về phía cửa kính. Tuy rằng bị màn che khuất, nhưng theo khe hở nhỏ có thể nhìn thấy rõ dãy đèn đường bên ngoài.
"Tiên sinh?" Nữ nhân ngồi ở bàn trang điểm xoay đầu lại nhìn y, khăn choàng của Ân Thịnh lúc này đã kéo xuống khỏi mặt, để lộ quai hàm sắc nét cùng đôi môi mỏng nhạt màu, gương mặt y nhìn nghiêng thập phần nhu hòa lại mang theo một chút cảm giác xa cách không thể nắm bắt, khiến người khác không tự chủ được phải ngắm nhìn, nhưng một khi đã ngắm nhìn thì tức khắc sẽ mê muội đến chết.
"Tiên sinh không có gì muốn nói sao?" Nữ nhân thất thần, vịn bàn đứng lên, tiến lại ngồi xuống cạnh Ân Thịnh: "Chẳng lẽ anh thật chỉ đến đây để sưởi ấm thôi?"
Nữ nhân ha hả cười, Ân Thịnh vẫn như cũ im lặng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, một lát sau, y đột nhiên quay sang hỏi: "Cô có còn nhớ rõ những chuyện xảy ra vào ngày 3 tháng 12 không?"
"Hả?"
Nữ nhân ngẩn người, lập tức nhíu mày khó hiểu: "Chuyện hơn hai tháng trước...Làm sao mà nhớ rõ được."
"Cô có thể thử cố gắng nhớ lại một chút." Ân Thịnh nói: "Tôi đang tìm một người phụ nữ bị mất tích, là ngay tại ngõ hẻm bên cạnh tiệm của các cô bị người khác bắt đi."
Nghe vậy nữ nhân nọ liền nhăn mặt, có chút khẩn trương hỏi: "Người bị mất tích là chị em "chung ngành" với tôi hả?"
"Không phải."
"À..."
Nữ nhân hiển nhiên thở phào nhẹ nhỏm: "Tôi đây cũng không nhớ rõ ràng lắm, ngày 3 tháng 12...A, để tôi xem lịch cái đã..."
Cô ta đứng dậy, tiến đến gần tấm lịch treo bên cạnh tivi nhưng tấm lịch đó là của năm mới, cô đưa tay mở ra cái hộp nằm trên đầu tivi, lấy ra lịch của năm cũ, lật vội đến tháng 12.
"Là một ngày rất bình thường, không có gì đặc biệt cả..."
Nữ nhân chậc lưỡi một cái: "A, nhưng mà trước đó một ngày lại có chuyện xảy ra."
"Là chuyện gì?"
Ân Thịnh nhận thấy giọng nói của nữ nhân có chút thay đổi, mới vừa mở miệng hỏi, điện thoại trong túi áo bỗng vang lên.
"Nghe điện thoại...Nghe điện thoại...Nghe điện thoại..."
Tiếng chuông báo là giọng nói âm trầm tràn ngập tử khí của Tư Đồ, thật giống u hồn muốn lấy mạng người khác, nữ nhân kinh ngạc quay đầu nhìn, gương mặt Ân Thịnh cũng đen đi một nửa.
Đây là Tư Đồ ghi âm vào lúc nào? Sao y lại không hề hay biết?!
"Cậu ở đâu?"
Ân Thịnh nhấn nút nhận cuộc gọi, thanh âm tràn đầy năng lượng của Tư Đồ truyền tới: "Không phải cậu nói là sẽ đến trước sao? Như thế nào lại chẳng thấy người đâu?"
Ân Thịnh híp mắt, quay đầu khẽ kéo màn che trên cửa kính qua một chút, ở bên ngoài là Tư Đồ trên tay đang cầm điện thoại tựa người vào cột đèn, khóe miệng ngậm điếu thuốc, áo gió màu vàng nhạt dựng thẳng cổ, đai lưng tùy ý buộc, nhìn qua thập phần tiêu sái.
Ân Thịnh nhìn bộ dạng kia của hắn, trong lòng bất chợt nảy sinh ý đồ xấu.
Y đem khăn choàng cổ cùng mũ lột xuống ném lên ghế sofa, gỡ bỏ nút áo măng tô, cũng tháo luôn hai nút áo sơ mi mặc bên trong, đoạn dùng tay vò rối đầu, sau đó y một tay giữ điện thoại, một tay gõ lên cửa kính thủy tinh.
"Tôi ở trong này."
Thời khắc Tư Đồ quay đầu, gương mặt lập tức đen lại.
Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị đang ở trong xe chờ thì bỗng thấy lão Đại nhà mình chậm rãi nheo mắt, từ từ buông điện thoại xuống, ánh nhìn chĩa thẳng về một hướng không chớp mắt.
Cả hai người không hiểu đầu đuôi mô tê gì, chỉ đơn thuần cảm thấy được khí tức trên người Tư Đồ trong nháy mắt trở nên thật nặng nề, nương theo ánh nhìn của hắn, Hồ Diệp sửng sốt, Tiểu Nhị vừa muốn "A" lên một tiếng vì bất ngờ thì đã bị Hồ Diệp tiên hạ thủ vi cường bịt miệng lại.
Khóe miệng Ân Thịnh khẽ cong, đẩy cửa kính bước ra, đồng thời đưa tay lên giữ lấy cổ áo, bởi vì nhiệt độ trong cửa tiệm lúc nãy khá cao, gương mặt cũng vì vậy mà ửng hồng, y mang một đôi mắt muốn thanh minh đi về phía Tư Đồ, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị nam nhân trước mặt hung hăng đẩy, nhấn vào tường.
"Khụ..."
Cả người Ân Thịnh bị đập vào tường đau đến sốc cả hông, nhướng mày: "Anh làm gì vậy?!"
Tư Đồ không nói gì, sắc mặt ảm đạm có chút dọa người, hắn tinh tế quan sát trên mặt lẫn trên người Ân Thịnh một lượt, tựa hồ như kiểm tra xem vật sở hữu của chính mình có bị ai động tay động chân vào hay không, sau đó ánh mắt chậm rãi di chuyển sang nữ nhân đang nhìn hắn khó hiểu kia.
Cho dù đầu óc có chậm chạp và kém thông minh đến mức nào đi chăng nữa, nữ nhân này cũng nhận thấy được trước mắt cô rõ ràng là "một đôi", hơn nữa xem vẻ mặt Tư Đồ là người không dễ chọc vào, liền thở phào nghĩ: Hoàn hảo chính mình còn chưa có động thủ...
"Cậu ở trong đó làm gì?" Tư Đồ bình tĩnh hỏi.
Ân Thịnh trong lòng bỗng bùng lên lửa giận, lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến anh?"
Tư Đồ căng thẳng siết chặt lấy cổ tay Ân Thịnh khiến y đau đến suýt nữa thì kêu lên thành tiếng: "Cậu ở trong đó làm gì?"
Gằn từng tiếng một, như thể đang thẩm vấn phạm nhân.
"Anh ta là vào trong sưởi ấm."
Nữ nhân nhịn không được lên tiếng, cảm thấy áp lực toát ra từ hai người này so với gió tháng chạp còn lạnh lẽo hơn gấp bội.
"Chỉ là ở trong sưởi ấm mà thôi!"- Cô ta cố giải thích thêm.
Lúc này Tư Đồ mới chịu buông tay ra, sắc mặt vẫn như cũ khiến người khác kinh sợ, hắn nhìn chằm chằm Ân Thịnh một lúc: "Bên trong ấm đến như vậy sao? Ấm đến mức khiến cậu phải cởi sạch hết cả quần áo?!"
Ân Thịnh trong lòng tức giận mắng: Tôi cởi quần áo? Tôi chỉ cởi mấy nút liền có thể gọi là cởi sạch hết cả quần áo?!
Cục tức trong bụng càng lúc càng lớn, y một từ cũng không nói, thừa dịp Tư Đồ xoay người không để ý, y một cước một nhắm thẳng vào mông nam nhân kia.
Tác giả :
Mạc Thanh Vũ