Thiên Tống
Chương 165-1: Quy tắc (1)
"Thiếu gia, người đang nghĩ gì vậy?"
Suốt dọc đường, Âu Bình thấy Âu Dương không nói một lời nào, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Không nghĩ gì cả."
Âu Dương cười và nói:
"Đúng rồi, Âu Bình này, chuyện kia ngươi đã suy nghĩ tới đâu rồi?"
"........Thiếu gia à, tiểu nhân cũng không biết nữa."
Âu Bình gãi đầu gãi tai nói:
"Như thiếu gia nói đấy, làm gì có nam nhân nào chịu ở cùng một người phụ nữ mạnh mẽ như thế. Tiểu nhân luôn muốn tìm một nữ tử hiền lành, dễ thương. Nhưng mà........."
"Nhưng mà lòng ngươi không sao buông bỏ người ta được chứ gì?"
Âu Dương thở dài, tuổi trẻ hoài xuân, may mà đã từng gặp sóng to gió lớn, còn có khả năng suy xét nữa:
"Thời gian không còn nhiều nữa, mười ngày nữa thì sẽ đến Hàng Châu, trong thời gian này ngươi bắt buộc phải cho ta một câu trả lời rõ ràng."
"Thiếu gia, người nghĩ thế nào?"
Âu Bình hỏi.
"Còn cần ta phải nói sao?"
Âu Dương cười cười bất đắc dĩ:
"Nếu coi Chu cô nương là bạn làm ăn thì ta sẽ rất hoan nghênh cô ấy, hơn nữa cũng sẽ nguyện ý cùng cô ấy hợp tác, dù sao thì hợp tác làm ăn với một nữ cường nhân còn dễ chịu hơn nhiều so với việc hợp tác với nam nhân. Nhưng nếu Chu cô nương là em dâu của ta, thì ta không nỡ nhìn cô ấy ức hiếp ngươi."
"Có lẽ.......Có lẽ chưa hẳn là sẽ chịu ăn hiếp."
Âu Bình ngẫm nghĩ:
"Có lẽ tương lai là tiểu nhân ăn hiếp cô ấy mới đúng."
"Có tinh thần để ức hiếp. Tất nhiên là cô ấy sẽ không đánh ngươi. Ví dụ: đột nhiên cô ấy nói với ngươi là cô ấy phải ra ngoài vài ngày, thậm chí là vài tháng, ngươi sẽ nghĩ thế nào? Ngày nay, người làm ăn đều là nam nhân, tướng mạo Chu cô nương lại xinh đẹp như thế, ngươi yên tâm để cô ấy ở bên ngoài với những nam nhân khác lâu như thế sao? Còn nữa, sau này sinh con, ngươi quản lý hay là cô ấy quản lý hả? Tình cảm của cô ấy với con cái sẽ hơn nhiệt tình của cô ấy với thương trường sao? Âu Bình, đời người chỉ có một, tuổi hai mươi cũng chỉ có một lần. Nếu ngươi tốn thời gian cả mười năm ròng mới phát hiện ra quyết định của mình là sai lầm, thì đó sẽ là một chuyện vô cùng tàn nhẫn. Cho nên trước khi muốn làm việc gì, ngươi nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, ngươi đã chuẩn bị ổn thỏa cả chưa. Vì tương lai có thể nảy sinh bất kì hậu quả nào mà chuẩn bị làm cho trong chức trách và nhiệm vụ của mình trong hôn nhân chưa? Biết vì sao Bạch Liên lại có yêu cầu cao như vậy không? Là vì người ta không dám đối diện với những hậu quả có thể xảy ra trong hôn nhân sau này. Đương nhiên, con người rồi cũng sẽ thay đổi, không ai biết trước được điều gì. Có lẽ sẽ không rắc rối như vậy, có lẽ sẽ rất tốt."
Âu Bình cau mày cả nửa ngày trời rồi lại hỏi tiếp:
"Thiếu gia, người nghĩ?"
"Sao lại còn bảo ta nghĩ xem chứ?"
Âu Dương lại thở dài:
"Thôi được rồi, ngươi nhìn ta đây này, ta cưới Hồng Ngọc, thì sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng cô ấy. Nhưng...... Dù sao chúng ta cũng đã từng trải qua sinh tử..... Hay là thế này, Chu đại trưởng quỹ muốn phái người đang trú ở Dương Bình xây dựng mối quan hệ giữa hai bên, ta sẽ để Chu Bình đến đó, các ngươi cứ ở đó mà nói chuyện, nếu cảm thấy hợp thì cứ như vậy mà làm, nếu cảm thấy không hợp thì cũng chẳng có tổn hại gì lớn. Ngươi thấy thế nào? Nhưng ta phải nói trước, chuyện chung thân đại sự của ngươi đừng bảo ta nghĩ thay ngươi nữa, ngươi phải tự mà quyết định lấy, hậu quả có tốt hay xấu gì thì ngươi cũng phải tự chịu trách nhiệm."
"Cách này rất hay."
Âu Bình vui mừng, trong lúc cùng Chu Bình nói chuyện cậu đã cảm nhận được chí hướng của người con gái này. Biết rõ Chu Bình tuyệt đối không phải là một người vợ tốt, nhưng lòng cậu lại không sao dứt bỏ được. Nay Âu Dương đã đưa ra một giải pháp vẹn cả đôi đường như vậy, thật là tốt biết bao.
"Tình đầu mà, không lâu sau sẽ chán thôi."
Âu Dương nhìn Âu Bình, cười khoái chí rồi nói:
"Cái đẹp bao giờ cũng chóng phai tàn, như sao băng này, *** nữa này."
"........."
Âu Bình mặt đỏ tía tai, vội quay đầu nhìn lại đằng sau, may mà xe ngựa còn ở xa lắm. Có lần vì quá nhàm chán, Âu Dương đã viết ra mười điều xử nam nên biết tặng cho Âu Bình coi như là sự khai sáng tư tưởng.
Âu Bình biết những lời lẽ được dùng ở trong đó, nên cầm mảnh giấy ghi mười điều ấy trong tay mà nửa muốn xem nửa lại không dám, loay hoay cả mấy ngày trời.
......
Đến Lư Châu, Âu Dương giao đám phạm nhân cho huyện lị. Sau khi bàn bạc với chậu lị, châu lị đã điều những người này đến biên cương. Đám người Âu Dương tiếp tục Nam hạ, đến sông Hoài, đi đường thủy đến Dương Châu và cuối cùng là Hàng Châu.
Nhìn cảnh này của Hàng Châu ngày này, chỉ có thể hình dung bằng một chữ: Loạn. Vừa mới bước vào cổng thành thì đã thấy một trận cãi vã diễn ra ngay trước mặt, hóa ra là đội vận chuyển gỗ và đội cần chuyển hàng ra bến tàu đánh nhau.
Hai bên đều có khoảng hai mươi mấy chiếc xe chở hàng hóa, đường xá vốn để cho người đi lại giờ bị một đám người muốn ăn tươi nuốt sống nhau này phá hỏng. Khi mọi người nhìn thấy một đám người do Âu Dương dẫn đến choán hết con đường thì càng khó chịu hơn.
Theo quy định thì xe chở hàng phải đi vào cửa Đông và ra ở cửa Tây. Nhưng vị trí của bến tàu này lại nằm ở cửa Đông, hàng hóa được vận chuyển lại là hàng nhà quan, nên khi chuyển hàng đương nhiên sẽ không ngừng hối thúc.
Còn bên vận chuyển gỗ cũng là hàng của nhà quan, tính tình nóng nảy cũng không kém. Hai bên tranh chấp rất lâu, ai cũng không chịu nhượng bộ, càng cãi càng hăng, mọi người đều đã bắt đầu xắn tay áo lên chuẩn bị cho việc ẩu đả.
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, xem tại hạ xử lí nó này."
Không biết Âu Dương lấy đâu ra một nắm đá vôi, bốn tên nha dịch xếp thành một chữ, Âu Dương ở trung lộ rải đá vôi, chia con đường làm hai. Sau khi đã vẽ xong dải phân cách, Âu Dương nói:
"Các bên lần lượt điều khiển đội xe của mình, sau đó hướng bên trái mà đi, khi đi không được vượt qua đường kẻ màu trắng này. Như vậy thì ai cũng sẽ có đường để đi."
"A, vị tiên sinh này thật có bản lĩnh."
Hai bên đồng thanh khen ngợi, sau đó bảo đội quân của mình ở đằng sau di chuyển qua một bên.
Lương Hồng Ngọc nhìn chằm chằm bên cạnh, cảm thấy có chút khó hiểu:
"Quan nhân, lẽ nào trước đó họ không nghĩ tới cách làm này sao?"
"Phu nhân không biết đó chứ, việc dựa vào tính tự ràng buộc của con người và việc áp dụng các quy tắc để bắt họ làm theo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vốn dĩ là không có đường để đi, nên nếu mọi người không ra sức chiếm tiện nghi một chút thì sẽ cảm thấy thiệt thòi, cho dù là có cách đi chăng nữa thì họ cũng sẽ nghĩ: vì sao ta phải nhường cho ngươi. Mà nay đã có quy tắc rồi thì đương nhiên sẽ có chuyện đúng - sai. Qua đường chính là làm sai rồi, cứ tiếp tục như thế, mọi người đều tuân thủ quy tắc, dựa theo quy tắc mà hành sự, đường phố tự nhiên sẽ thông suốt thôi."
"Quan nhân, người thật là giỏi."
Lương Hồng Ngọc ngẫm nghĩ thì thấy đúng là có chuyện như vậy. Cũng giống như lưu trình của Hoàng Gia báo, kí giả có thể viết sai từ, nhưng người biên tập không phát hiện ra thì đó là lỗi của người biên tập, nếu in sai thì phải đến tìm chỗ in ấn.
Nếu không có những quy định như vậy thì mọi người đều sẽ đổ hết trách nhiệm lên kí giả, nói kí giả viết sai. Vậy thì việc kí giả phải viết tốc kí khi phỏng vấn làm gì có yêu cầu cao như thế chứ?
Suốt dọc đường, Âu Bình thấy Âu Dương không nói một lời nào, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Không nghĩ gì cả."
Âu Dương cười và nói:
"Đúng rồi, Âu Bình này, chuyện kia ngươi đã suy nghĩ tới đâu rồi?"
"........Thiếu gia à, tiểu nhân cũng không biết nữa."
Âu Bình gãi đầu gãi tai nói:
"Như thiếu gia nói đấy, làm gì có nam nhân nào chịu ở cùng một người phụ nữ mạnh mẽ như thế. Tiểu nhân luôn muốn tìm một nữ tử hiền lành, dễ thương. Nhưng mà........."
"Nhưng mà lòng ngươi không sao buông bỏ người ta được chứ gì?"
Âu Dương thở dài, tuổi trẻ hoài xuân, may mà đã từng gặp sóng to gió lớn, còn có khả năng suy xét nữa:
"Thời gian không còn nhiều nữa, mười ngày nữa thì sẽ đến Hàng Châu, trong thời gian này ngươi bắt buộc phải cho ta một câu trả lời rõ ràng."
"Thiếu gia, người nghĩ thế nào?"
Âu Bình hỏi.
"Còn cần ta phải nói sao?"
Âu Dương cười cười bất đắc dĩ:
"Nếu coi Chu cô nương là bạn làm ăn thì ta sẽ rất hoan nghênh cô ấy, hơn nữa cũng sẽ nguyện ý cùng cô ấy hợp tác, dù sao thì hợp tác làm ăn với một nữ cường nhân còn dễ chịu hơn nhiều so với việc hợp tác với nam nhân. Nhưng nếu Chu cô nương là em dâu của ta, thì ta không nỡ nhìn cô ấy ức hiếp ngươi."
"Có lẽ.......Có lẽ chưa hẳn là sẽ chịu ăn hiếp."
Âu Bình ngẫm nghĩ:
"Có lẽ tương lai là tiểu nhân ăn hiếp cô ấy mới đúng."
"Có tinh thần để ức hiếp. Tất nhiên là cô ấy sẽ không đánh ngươi. Ví dụ: đột nhiên cô ấy nói với ngươi là cô ấy phải ra ngoài vài ngày, thậm chí là vài tháng, ngươi sẽ nghĩ thế nào? Ngày nay, người làm ăn đều là nam nhân, tướng mạo Chu cô nương lại xinh đẹp như thế, ngươi yên tâm để cô ấy ở bên ngoài với những nam nhân khác lâu như thế sao? Còn nữa, sau này sinh con, ngươi quản lý hay là cô ấy quản lý hả? Tình cảm của cô ấy với con cái sẽ hơn nhiệt tình của cô ấy với thương trường sao? Âu Bình, đời người chỉ có một, tuổi hai mươi cũng chỉ có một lần. Nếu ngươi tốn thời gian cả mười năm ròng mới phát hiện ra quyết định của mình là sai lầm, thì đó sẽ là một chuyện vô cùng tàn nhẫn. Cho nên trước khi muốn làm việc gì, ngươi nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, ngươi đã chuẩn bị ổn thỏa cả chưa. Vì tương lai có thể nảy sinh bất kì hậu quả nào mà chuẩn bị làm cho trong chức trách và nhiệm vụ của mình trong hôn nhân chưa? Biết vì sao Bạch Liên lại có yêu cầu cao như vậy không? Là vì người ta không dám đối diện với những hậu quả có thể xảy ra trong hôn nhân sau này. Đương nhiên, con người rồi cũng sẽ thay đổi, không ai biết trước được điều gì. Có lẽ sẽ không rắc rối như vậy, có lẽ sẽ rất tốt."
Âu Bình cau mày cả nửa ngày trời rồi lại hỏi tiếp:
"Thiếu gia, người nghĩ?"
"Sao lại còn bảo ta nghĩ xem chứ?"
Âu Dương lại thở dài:
"Thôi được rồi, ngươi nhìn ta đây này, ta cưới Hồng Ngọc, thì sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng cô ấy. Nhưng...... Dù sao chúng ta cũng đã từng trải qua sinh tử..... Hay là thế này, Chu đại trưởng quỹ muốn phái người đang trú ở Dương Bình xây dựng mối quan hệ giữa hai bên, ta sẽ để Chu Bình đến đó, các ngươi cứ ở đó mà nói chuyện, nếu cảm thấy hợp thì cứ như vậy mà làm, nếu cảm thấy không hợp thì cũng chẳng có tổn hại gì lớn. Ngươi thấy thế nào? Nhưng ta phải nói trước, chuyện chung thân đại sự của ngươi đừng bảo ta nghĩ thay ngươi nữa, ngươi phải tự mà quyết định lấy, hậu quả có tốt hay xấu gì thì ngươi cũng phải tự chịu trách nhiệm."
"Cách này rất hay."
Âu Bình vui mừng, trong lúc cùng Chu Bình nói chuyện cậu đã cảm nhận được chí hướng của người con gái này. Biết rõ Chu Bình tuyệt đối không phải là một người vợ tốt, nhưng lòng cậu lại không sao dứt bỏ được. Nay Âu Dương đã đưa ra một giải pháp vẹn cả đôi đường như vậy, thật là tốt biết bao.
"Tình đầu mà, không lâu sau sẽ chán thôi."
Âu Dương nhìn Âu Bình, cười khoái chí rồi nói:
"Cái đẹp bao giờ cũng chóng phai tàn, như sao băng này, *** nữa này."
"........."
Âu Bình mặt đỏ tía tai, vội quay đầu nhìn lại đằng sau, may mà xe ngựa còn ở xa lắm. Có lần vì quá nhàm chán, Âu Dương đã viết ra mười điều xử nam nên biết tặng cho Âu Bình coi như là sự khai sáng tư tưởng.
Âu Bình biết những lời lẽ được dùng ở trong đó, nên cầm mảnh giấy ghi mười điều ấy trong tay mà nửa muốn xem nửa lại không dám, loay hoay cả mấy ngày trời.
......
Đến Lư Châu, Âu Dương giao đám phạm nhân cho huyện lị. Sau khi bàn bạc với chậu lị, châu lị đã điều những người này đến biên cương. Đám người Âu Dương tiếp tục Nam hạ, đến sông Hoài, đi đường thủy đến Dương Châu và cuối cùng là Hàng Châu.
Nhìn cảnh này của Hàng Châu ngày này, chỉ có thể hình dung bằng một chữ: Loạn. Vừa mới bước vào cổng thành thì đã thấy một trận cãi vã diễn ra ngay trước mặt, hóa ra là đội vận chuyển gỗ và đội cần chuyển hàng ra bến tàu đánh nhau.
Hai bên đều có khoảng hai mươi mấy chiếc xe chở hàng hóa, đường xá vốn để cho người đi lại giờ bị một đám người muốn ăn tươi nuốt sống nhau này phá hỏng. Khi mọi người nhìn thấy một đám người do Âu Dương dẫn đến choán hết con đường thì càng khó chịu hơn.
Theo quy định thì xe chở hàng phải đi vào cửa Đông và ra ở cửa Tây. Nhưng vị trí của bến tàu này lại nằm ở cửa Đông, hàng hóa được vận chuyển lại là hàng nhà quan, nên khi chuyển hàng đương nhiên sẽ không ngừng hối thúc.
Còn bên vận chuyển gỗ cũng là hàng của nhà quan, tính tình nóng nảy cũng không kém. Hai bên tranh chấp rất lâu, ai cũng không chịu nhượng bộ, càng cãi càng hăng, mọi người đều đã bắt đầu xắn tay áo lên chuẩn bị cho việc ẩu đả.
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, xem tại hạ xử lí nó này."
Không biết Âu Dương lấy đâu ra một nắm đá vôi, bốn tên nha dịch xếp thành một chữ, Âu Dương ở trung lộ rải đá vôi, chia con đường làm hai. Sau khi đã vẽ xong dải phân cách, Âu Dương nói:
"Các bên lần lượt điều khiển đội xe của mình, sau đó hướng bên trái mà đi, khi đi không được vượt qua đường kẻ màu trắng này. Như vậy thì ai cũng sẽ có đường để đi."
"A, vị tiên sinh này thật có bản lĩnh."
Hai bên đồng thanh khen ngợi, sau đó bảo đội quân của mình ở đằng sau di chuyển qua một bên.
Lương Hồng Ngọc nhìn chằm chằm bên cạnh, cảm thấy có chút khó hiểu:
"Quan nhân, lẽ nào trước đó họ không nghĩ tới cách làm này sao?"
"Phu nhân không biết đó chứ, việc dựa vào tính tự ràng buộc của con người và việc áp dụng các quy tắc để bắt họ làm theo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vốn dĩ là không có đường để đi, nên nếu mọi người không ra sức chiếm tiện nghi một chút thì sẽ cảm thấy thiệt thòi, cho dù là có cách đi chăng nữa thì họ cũng sẽ nghĩ: vì sao ta phải nhường cho ngươi. Mà nay đã có quy tắc rồi thì đương nhiên sẽ có chuyện đúng - sai. Qua đường chính là làm sai rồi, cứ tiếp tục như thế, mọi người đều tuân thủ quy tắc, dựa theo quy tắc mà hành sự, đường phố tự nhiên sẽ thông suốt thôi."
"Quan nhân, người thật là giỏi."
Lương Hồng Ngọc ngẫm nghĩ thì thấy đúng là có chuyện như vậy. Cũng giống như lưu trình của Hoàng Gia báo, kí giả có thể viết sai từ, nhưng người biên tập không phát hiện ra thì đó là lỗi của người biên tập, nếu in sai thì phải đến tìm chỗ in ấn.
Nếu không có những quy định như vậy thì mọi người đều sẽ đổ hết trách nhiệm lên kí giả, nói kí giả viết sai. Vậy thì việc kí giả phải viết tốc kí khi phỏng vấn làm gì có yêu cầu cao như thế chứ?
Tác giả :
Hà Tả