Thiên Tống
Chương 156-1: Vài chuyện vụn vặt (1)
Nguyên nhân Tư gia tìm Âu Dương rất đơn giản, Tô Thiên đến Tây Bắc khai hoang. Thế lực tiền trang Dương Bình đình chỉ khuếch trương, CEO đại lý không dám bắt tay với tiền trang Liêu quốc. Tư gia xem xét, ngoại trừ Tô Thiên, có thể làm chủ chỉ còn lại một mình Âu Dương, không dễ gì đợi đến khi Âu Dương bị bắt về, liền nóng vội hẹn ngày gặp mặt.
Người Tư gia nói:
" Âu đại nhân, thư tín này ngươi cũng xem rồi. Ý của lão gia nhà chúng ta chính là, tiền trang Dương Bình có thể chiếm một phần năm, nhưng quản lý hằng ngày do Tư gia phụ trách. Cho dù là Tô chưởng quỹ cũng chỉ có thể nêu ra ý kiến. Tư gia đồng ý, tuyệt đối không đập bể chiêu bài tiền trang Dương Bình, nếu có nơi làm quá đáng, tiền trang Dương Bình có thể đem tiền trang Tư gia phụ trách kiểm kê kết thúc."
Âu Dương ngẫm lại hỏi:
" Chiến sự Kim Liêu như thế nào rồi?"
Người Tư gia trả lời:
" Tiểu nhân không rõ lắm."
Âu Dương đặt thư sang bên cạnh nói:
" Ta không thể nhanh như vậy trả lời ngươi được. Trên nguyên tắc ta đồng ý, nhưng ta phải căn cứ thực lực của Kim Liêu để so sánh một hai điều. Tư lão gia tử nên hiểu rõ, làm ăn lớn, tốt nhất đem tiền kiếm được để ở chỗ sáng, từng điều từng mục phải ghi cho rõ ràng mới tốt nhất. Thư này cũng quá mức mơ hồ, chỉ viết vài điểm mấu chốt... Như vậy đi, mười ngày sau ngươi đến lấy thư, ta viết một phần kế hoạch ra, bảo đảm tiền trang Dương Bình sẽ không chủ đạo tiền trang Tư gia phụ trách."
" Được, vậy làm phiền Âu đại nhân."
" Đợi một chút."
Âu Dương cầm bút viết mấy chữ:
" Phiền ngươi đến Hoàng Gia báo, bảo bọn họ mang tình hình mới nhất của Kim Liêu đến đây cho ta xem."
" Dạ!"
Người khách thứ hai tiếp là một tên hạ nhân bên cạnh Tống Huy Tông, hạ nhân khách khí với Âu Dương, đưa lên một phong thư:
" Đại nhân, ngươi trở về rồi. Đây là thư thái thượng hoàng bảo tiểu nhân mang cho đại nhân."
" Ồ."
Âu Dương mở thư.
Người kia nói:
" Ý tứ thái thượng hoàng rất đơn giản, hoặc là hắn về Hàng Châu, hoặc là Tông Trạch cút khỏi."
Cục lửa đụng bông gòn những chuyện khác Tống Huy Tông đều có thể nhẫn nhịn cho qua được, nhưng chỉ riêng không chịu nổi Tông Trạch. Tông Trạch là người không bạo lực không hợp tác tiêu chuẩn. Hắn có kiên nhẫn và bền lòng, chỉ cần Tống Huy Tông dám nói một chữ trẫm, hắn sẽ luôn nói đạo lý với Tống Huy Tông. Trong thư viết, Tống Huy Tông tức giận, bảo hạ nhân xử hắn, kết quả vài hạ nhân đều bị huyện Dương Bình bắt hết, kết tội tập kích quan lại. Về sau Tống Huy Tông dứt khoát tự mình động thủ, sự kiện bắt đầu là Tống Huy Tông với một số học trò lớn tiếng bêu xấu Triệu Ngọc, kết quả Tông Trạch lại bắt đầu giảng đạo lý, Tống Huy Tông bảo hạ nhân động thủ, hạ nhân không dám, vì vậy tự mình tự động thủ. Tông Trạch chân đến người đỡ, một chút cũng không phản kháng. Tống Huy Tông sau khi đá mấy cước khóc lóc chạy đi, xin nghỉ phép ba ngày, không ra khỏi cửa. Về sau mới biết được hóa ra là gãy ngón chân cái.
Tông Trạch chính là người cẩn trọng, phân công hắn làm gì, hắn đều có thể nghiêm túc làm tốt. Tống Huy Tông mỗi ngày kéo lão bà mình tố khổ, nói sai lầm lớn nhất đời này của mình chính là chọn lão già tiến sĩ kia.
Âu Dương gật đầu, cùng người nọ hàn huyên chuyện đại học Dương Bình. Nói tóm lại cũng không tệ lắm, thậm chí có quan viên tự đi đến nghe giảng công thương, tài chính. Một đám thương nhân cùng các quan viên quan hệ cũng rất tốt, xưng huynh gọi đệ, về sau chỉ thiếu điều quan thương cấu kết cùng nhau làm ăn một trận.
Y khóa triển khai cũng không kém, hóa ra địa vị bác sỹ thú y ở Tống là rất thấp, nhưng theo đà gia tăng sử dụng súc vật, bác sỹ thú y đã trở thành nghề nghiệp rất hót. Hậu cần Dương Bình xe trâu ngựa mấy ngàn con. Còn có ngành nuôi trồng quy mô lớn càng cần thêm nhân tài phương diện này, tiền lương giống như cổ phiếu, nhanh chóng tăng lên, trước mắt đạt đến một trăm quan một tháng.
Quân khóa vẫn chưa mở, nơi đó cũng bỏ trống, nguyên nhân cũng là bởi vì thật sự quản không nổi.
Mặt khác Hàng Châu ủy thác đào tạo, mở xưởng thuyền, khóa trình vận chuyển đường biển. Mặc dù không được phát triển cho lắm, nhưng vẫn là có rất nhiều người đến học, hiểu rõ ràng xong xuôi. Âu Dương phất tay bảo hắn đi được rồi, người nọ ra thiên lao mới phát hiện, thật vô nghĩa, mình đến để đưa thư kiến nghị, lại bị xem như là máy vấn đáp. Muốn vào lần nữa, người canh cửa nói, còn phải có khẩu dụ hoàng đế. Hơn nữa xếp hàng đằng sau cũng mặc kệ.
Khách nhân kế tiếp là chưởng quầy Chu An Đông Nam tiền trang. Mấy chuyện của Chu An khá là phức tạp. Đầu tiên là người Kim cùng hắn liên lạc nhập khẩu một ít vật tư chiến lược triều đình quản chế. Thứ nhì là hi vọng khai thông mậu dịch trên biển của Kim Hàng. Thứ ba là người Kim muốn mua một số thuyền. Thứ tư là Đông Nam tiền trang dẫn đắt vận chuyển đường biển Hàng Châu đến Đông Nam Á. Những điều này đều là đại sự, Chu An tuy có quyết đoán, nhưng cũng phải nghĩ kĩ, nói không chừng còn phải rơi đầu, hoặc là vốn ban đầu cũng chẳng còn đồng xu. Mà Âu Dương đối với hắn không tiếc chỉ dẫn, khiến hắn rất là tín nhiệm Âu Dương, vừa nhận được tin tức Âu Dương bị bắt, Âu Dương chạy đến Đông Kinh.
" Chu chưởng quỹ, ba điều trước tạm thời không thể trả lời cho ngươi, ta vẫn không rõ lắm tình hình chiến trận của Liêu Kim gần đây. Về phần điều thứ tư, ta rất chắc chắn nói, nếu làm được, không chỉ có lợi nhuận khổng lồ, hơn nữa Chu chưởng quỹ có cơ hội lưu danh thiên cổ. Ngươi nói những địa phương này, ta gọi chung là Đông Nam Á. Có điều đừng nghĩ làm sao vận chuyển kiếm vài tiền nhỏ, phải đưa thương nhân đến nơi đó, dựa theo điều kiện của bọn họ mà xây dựng. Tỷ như ngươi chuyển hàng đến Đông Nam Á bán, thuyền trống trả hàng vẫn phải trả hàng người khác, không bằng tự mình mở màn một món lợi mới."
Chu An nói:
" Nếu bọn họ không muốn thì sao?"
" Vùng đất Đông Nam này có thủy sư, quân xưởng của ta hiện nay đang nghiên cứu lắp pháo trên thuyền. Chờ vấn đề này có kết quả, bọn họ nếu không muốn, chúng ta liền đánh."
Âu Dương nói:
" Chu chưởng quỹ trước tiên có thể làm quen với những địa phương này. Hiệp hội buôn bán Dương Bình nay đã chiếm được một phần đất đai lớn ở phía tây bắc, rất có tương lai. Chu chưởng quỹ không nên nghĩ đến chuyện phát triển ở phía Nam. Những chỗ này hiện tại cũng rất yếu, nói không chừng thủy sư còn có thể đánh hạ một mảnh giang sơn tốt đẹp."
Người Tư gia nói:
" Âu đại nhân, thư tín này ngươi cũng xem rồi. Ý của lão gia nhà chúng ta chính là, tiền trang Dương Bình có thể chiếm một phần năm, nhưng quản lý hằng ngày do Tư gia phụ trách. Cho dù là Tô chưởng quỹ cũng chỉ có thể nêu ra ý kiến. Tư gia đồng ý, tuyệt đối không đập bể chiêu bài tiền trang Dương Bình, nếu có nơi làm quá đáng, tiền trang Dương Bình có thể đem tiền trang Tư gia phụ trách kiểm kê kết thúc."
Âu Dương ngẫm lại hỏi:
" Chiến sự Kim Liêu như thế nào rồi?"
Người Tư gia trả lời:
" Tiểu nhân không rõ lắm."
Âu Dương đặt thư sang bên cạnh nói:
" Ta không thể nhanh như vậy trả lời ngươi được. Trên nguyên tắc ta đồng ý, nhưng ta phải căn cứ thực lực của Kim Liêu để so sánh một hai điều. Tư lão gia tử nên hiểu rõ, làm ăn lớn, tốt nhất đem tiền kiếm được để ở chỗ sáng, từng điều từng mục phải ghi cho rõ ràng mới tốt nhất. Thư này cũng quá mức mơ hồ, chỉ viết vài điểm mấu chốt... Như vậy đi, mười ngày sau ngươi đến lấy thư, ta viết một phần kế hoạch ra, bảo đảm tiền trang Dương Bình sẽ không chủ đạo tiền trang Tư gia phụ trách."
" Được, vậy làm phiền Âu đại nhân."
" Đợi một chút."
Âu Dương cầm bút viết mấy chữ:
" Phiền ngươi đến Hoàng Gia báo, bảo bọn họ mang tình hình mới nhất của Kim Liêu đến đây cho ta xem."
" Dạ!"
Người khách thứ hai tiếp là một tên hạ nhân bên cạnh Tống Huy Tông, hạ nhân khách khí với Âu Dương, đưa lên một phong thư:
" Đại nhân, ngươi trở về rồi. Đây là thư thái thượng hoàng bảo tiểu nhân mang cho đại nhân."
" Ồ."
Âu Dương mở thư.
Người kia nói:
" Ý tứ thái thượng hoàng rất đơn giản, hoặc là hắn về Hàng Châu, hoặc là Tông Trạch cút khỏi."
Cục lửa đụng bông gòn những chuyện khác Tống Huy Tông đều có thể nhẫn nhịn cho qua được, nhưng chỉ riêng không chịu nổi Tông Trạch. Tông Trạch là người không bạo lực không hợp tác tiêu chuẩn. Hắn có kiên nhẫn và bền lòng, chỉ cần Tống Huy Tông dám nói một chữ trẫm, hắn sẽ luôn nói đạo lý với Tống Huy Tông. Trong thư viết, Tống Huy Tông tức giận, bảo hạ nhân xử hắn, kết quả vài hạ nhân đều bị huyện Dương Bình bắt hết, kết tội tập kích quan lại. Về sau Tống Huy Tông dứt khoát tự mình động thủ, sự kiện bắt đầu là Tống Huy Tông với một số học trò lớn tiếng bêu xấu Triệu Ngọc, kết quả Tông Trạch lại bắt đầu giảng đạo lý, Tống Huy Tông bảo hạ nhân động thủ, hạ nhân không dám, vì vậy tự mình tự động thủ. Tông Trạch chân đến người đỡ, một chút cũng không phản kháng. Tống Huy Tông sau khi đá mấy cước khóc lóc chạy đi, xin nghỉ phép ba ngày, không ra khỏi cửa. Về sau mới biết được hóa ra là gãy ngón chân cái.
Tông Trạch chính là người cẩn trọng, phân công hắn làm gì, hắn đều có thể nghiêm túc làm tốt. Tống Huy Tông mỗi ngày kéo lão bà mình tố khổ, nói sai lầm lớn nhất đời này của mình chính là chọn lão già tiến sĩ kia.
Âu Dương gật đầu, cùng người nọ hàn huyên chuyện đại học Dương Bình. Nói tóm lại cũng không tệ lắm, thậm chí có quan viên tự đi đến nghe giảng công thương, tài chính. Một đám thương nhân cùng các quan viên quan hệ cũng rất tốt, xưng huynh gọi đệ, về sau chỉ thiếu điều quan thương cấu kết cùng nhau làm ăn một trận.
Y khóa triển khai cũng không kém, hóa ra địa vị bác sỹ thú y ở Tống là rất thấp, nhưng theo đà gia tăng sử dụng súc vật, bác sỹ thú y đã trở thành nghề nghiệp rất hót. Hậu cần Dương Bình xe trâu ngựa mấy ngàn con. Còn có ngành nuôi trồng quy mô lớn càng cần thêm nhân tài phương diện này, tiền lương giống như cổ phiếu, nhanh chóng tăng lên, trước mắt đạt đến một trăm quan một tháng.
Quân khóa vẫn chưa mở, nơi đó cũng bỏ trống, nguyên nhân cũng là bởi vì thật sự quản không nổi.
Mặt khác Hàng Châu ủy thác đào tạo, mở xưởng thuyền, khóa trình vận chuyển đường biển. Mặc dù không được phát triển cho lắm, nhưng vẫn là có rất nhiều người đến học, hiểu rõ ràng xong xuôi. Âu Dương phất tay bảo hắn đi được rồi, người nọ ra thiên lao mới phát hiện, thật vô nghĩa, mình đến để đưa thư kiến nghị, lại bị xem như là máy vấn đáp. Muốn vào lần nữa, người canh cửa nói, còn phải có khẩu dụ hoàng đế. Hơn nữa xếp hàng đằng sau cũng mặc kệ.
Khách nhân kế tiếp là chưởng quầy Chu An Đông Nam tiền trang. Mấy chuyện của Chu An khá là phức tạp. Đầu tiên là người Kim cùng hắn liên lạc nhập khẩu một ít vật tư chiến lược triều đình quản chế. Thứ nhì là hi vọng khai thông mậu dịch trên biển của Kim Hàng. Thứ ba là người Kim muốn mua một số thuyền. Thứ tư là Đông Nam tiền trang dẫn đắt vận chuyển đường biển Hàng Châu đến Đông Nam Á. Những điều này đều là đại sự, Chu An tuy có quyết đoán, nhưng cũng phải nghĩ kĩ, nói không chừng còn phải rơi đầu, hoặc là vốn ban đầu cũng chẳng còn đồng xu. Mà Âu Dương đối với hắn không tiếc chỉ dẫn, khiến hắn rất là tín nhiệm Âu Dương, vừa nhận được tin tức Âu Dương bị bắt, Âu Dương chạy đến Đông Kinh.
" Chu chưởng quỹ, ba điều trước tạm thời không thể trả lời cho ngươi, ta vẫn không rõ lắm tình hình chiến trận của Liêu Kim gần đây. Về phần điều thứ tư, ta rất chắc chắn nói, nếu làm được, không chỉ có lợi nhuận khổng lồ, hơn nữa Chu chưởng quỹ có cơ hội lưu danh thiên cổ. Ngươi nói những địa phương này, ta gọi chung là Đông Nam Á. Có điều đừng nghĩ làm sao vận chuyển kiếm vài tiền nhỏ, phải đưa thương nhân đến nơi đó, dựa theo điều kiện của bọn họ mà xây dựng. Tỷ như ngươi chuyển hàng đến Đông Nam Á bán, thuyền trống trả hàng vẫn phải trả hàng người khác, không bằng tự mình mở màn một món lợi mới."
Chu An nói:
" Nếu bọn họ không muốn thì sao?"
" Vùng đất Đông Nam này có thủy sư, quân xưởng của ta hiện nay đang nghiên cứu lắp pháo trên thuyền. Chờ vấn đề này có kết quả, bọn họ nếu không muốn, chúng ta liền đánh."
Âu Dương nói:
" Chu chưởng quỹ trước tiên có thể làm quen với những địa phương này. Hiệp hội buôn bán Dương Bình nay đã chiếm được một phần đất đai lớn ở phía tây bắc, rất có tương lai. Chu chưởng quỹ không nên nghĩ đến chuyện phát triển ở phía Nam. Những chỗ này hiện tại cũng rất yếu, nói không chừng thủy sư còn có thể đánh hạ một mảnh giang sơn tốt đẹp."
Tác giả :
Hà Tả