Thiên Tống
Chương 154-2: Hỏi tội (2)
" Ừ, nếu như ngay cả chưởng quầy các ngươi cũng phân biệt không được thiệt giả, thì vẫn đừng nên có suy nghĩ này thì hơn."
Âu Dương nói:
" Lần này thương gia vì Đại Tống mà làm gương, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không bạc đãi các vị thương gia, còn nữa nàng cũng hi vọng bên này giàu có còn Tây Hạ bên kia sẽ nguyên khí tổn thương nặng nề, ít nhất trong vòng năm năm sẽ không quấy nhiễu các ngươi nữa, để các thương gia yên tâm kinh doanh. Có điều nhớ kỹ, thương hội phải là phần đông là thương nhân của thương hội Dương Bình, sẽ luôn có lợi ích nếu phạm sai lầm có thể tha thứ, nhưng phải theo đuổi sự công chính, thương hội Dương Bình phải luôn giữ được vị trí mạnh mẽ của mình."
" Đại nhân yên tâm"
Tô Thiên nói:
" Trước đó vài ngày, cha ta đã gởi thư cho ta, nói là sau khi các Đại Cổ đông thương hội Dương Bình thảo luận, đại nhân thiếu hụt một một trăm ba mươi bạc vạn đã được thương hội Dương Bình bù lại. Cha ta nói triều đình muốn để đại nhân chịu tiếng xấu thay cho người khác, thương hội Dương Bình ta cũng không thể làm chuyện không trượng nghĩa như vậy, cha ta còn căn dặn ta thu xếp cho tất cả các chưởng quầy trên đoạn đường này, đại nhân cho dù là muốn hoa quả phía nam thì chỉ cần nói một tiếng là đã được đưa đến."
" Tô lão có lòng, ngươi giúp ta viết thư cám ơn mọi người. Còn một điều ngươi phải nhớ kỹ, ngoại trừ Linh, Vĩnh Lạc ra, quan địa phương cũng tốt, quan lại triều đình cũng tốt bên này tạm thời hai người Hàn, Lưu sẽ nể mặt ta, tuyệt đối sẽ không gây khó khăn cho các ngươi. Nhưng nếu đầu cơ trục lợi, bọn họ đều là người trung trực, sẽ phải xem năng lực của các ngươi, dù sao vùng này bây giờ thuộc về trọng điểm quân sự."
Âu Dương nói:
" Về phần hai châu Linh, Vĩnh Lạc, trước mắt vẫn tương đối dễ dùng tiền để mở rộng quy mô, việc này trong lòng ngươi hiểu rõ là tốt rồi."
" Đa tạ Đại nhân chỉ điểm."
Tô Thiên nhìn xe chở tù lo lắng hỏi:
" Đại nhân lần này đi không có việc gì chứ?"
" Phải nói ta đây cũng là gieo gió gặt bảo, lúc trước là ta lợi dụng quan hệ ở Liêu quốc để cho bọn họ xuất binh khiến ta chiếm được ưu đãi, sau đó liền bán đứng người ta. Nói thật ta quá không hiền hậu, chính tay ta mời đại ca ở Liêu quốc giúp chuẩn bị mọi thứ, đoán chừng náo ầm ĩ đến mức xảy ra chiến tranh, Liêu quốc lại sợ Tống mấy phần chưa hẳn có lá gan hai mặt khai chiến nên mới sai người đưa tặng A Cốt Đả mười thuyền súng pháo."
Tô Thiên cười nhỏ giọng nói:
" Bất kể nói thế nào, ta là cảm thấy Hoàng thượng chúng ta không hiền hậu."
" Đây là chính trị, nàng tối thiểu phải bắt ra được người giải thích với Liêu quốc. Nàng không sợ người khác mắng nàng bội bạc, mà là sợ người ta nói đến chúng ta thất tín bội nghĩa với các điển cố từ cổ chí kim về hiếu, để, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ. Nàng không thể không làm ra vẻ một chút có tình có nghĩa, không loại trừ khả năng nàng trực tiếp chém ta để tạ tội với Liêu."
" Sẽ không như vậy đâu."
Tô Thiên kinh hãi.
" Khó nói, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển."
Âu Dương cười ha hả nói:
" Chỉ đùa một chút thôi, nếu quả thật có ý định giết ta, ngươi cũng sẽ không tìm được ta đâu."
Rồi sau đó Âu Dương lại nói thêm vài chuyện, chẳng hạn như phải nhằm vào nhu cầu của các bộ tộc để tiến hành cung ứng, tỷ như có thể mua thổ địa của bộ tộc, để bộ tộc dời về nam với dân tộc Hồi Hột thà rằng không kiếm tiền được cũng phải mở ra thương lộ.
Nếu như có chỗ khó xử với Hắc Hãn thì có thể cho Hàn Thế Trung cùng với Lưu Chú giúp giải quyết. Trọng điểm mà Âu Dương muốn nói chính là con đường tơ lụa, dẫn ngựa đi về phía tây, mang theo lương thực, hoa quả, bán gốm sứ, tơ lụa, lá trà... của Đại Tống và bàn về một số tư tưởng chiến tranh với tiền tệ làm chủ đạo và xâm lược kinh tế, nói chuyện từ sáng sớm mãi cho đến lúc xế chiều, bởi vì sắp đên Tần Châu nên Tô Thiên đành cáo từ.
Gần đến Tần Châu, Âu Dương ở trên xe chở tù, người Tần Châu đã sớm chờ ở bên đường hoan nghênh, gần như tất cả mọi người đều muốn đến xem vị nhân vật truyện kỳ thanh quan trừ diệt ác bá, chỉ việc tự mình cưỡi ngựa đến Liêu, Kim đã trở thành đề tài nóng nhất lúc Bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), hay là thọ yến bị ám sát rồi sau đó bày bố không thành kế...
Âu Dương vẫy vẫy tay với người dân chào hỏi bốn bề, quần chúng hoan hô càng thêm mãnh liệt, nội vệ sau lưng nhìn tình cảnh mà dở khóc dở cười. Sau khi vào phủ Tần Châu, Âu Dương đã được thả ra khỏi xe chở tù, rồi tiến hành hội đàm hữu hảo với tri châu Thông phán.
Âu Dương xác định những đóng góp của Tần Châu trong năm nay, đối với việc vô tư trợ giúp chiến thắng Tây Hạ rất tán thưởng, đồng thời cũng chỉ ra một số điểm chưa thỏa đáng. Chẳng hạn như tình hình đường xá vẫn chưa đủ hài lòng...
Tri châu và Thông phán chăm chú lắng nghe, đối với buổi hội đàm này rất có tinh thần học tập, hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ cố gắng phụ trách tốt trách nhiệm buôn bán ở Tần Châu.
Một đêm uống rượu xem ca múa, sáng sớm ngày hôm sau thừa dịp người rất thưa thớt ra khỏi thành, rồi sau đó mỗi khi đến một thành nào khác thì đội ngũ áp giải đều nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Các quan viên ở địa phương do thương hội Dương Bình chiếm lĩnh đều muốn thông qua Âu Dương để chia nhau một chén canh chiêu đãi đội áp giải, đối với Âu Dương vô cùng khách khí cũng không qua loa có lệ. Hắn đối với tình hình mỗi châu cũng có hiểu biết, đến đâu cũng chỉ điểm về việc buôn bán.
Mà mấy ngày nay Dương Bình đã sớm trở thành hình mẫu mơ ước của các quan. Nhìn Âu Dương tiêu tiền hào phóng như thế cũng biết, thân làm quan phụ mẫu của một huyện giàu có thì hạnh phúc đến cỡ nào.
Ví dụ ở Hàng Châu, Hàng Châu ngoại trừ cuộc thi bóng đá cùng với chiến sự Tây Bắc ra, tiêu điểm lớn nhất khiến người khác chú ý chính là tuy không có sự hiện diện của Âu Dương nhưng vẫn có đủ khí phách, tri châu kia được ngàn quan tiền chuộc được một sản nghiệp chế tạo thuyền phong thái hạng nhất, vận tải đường thuỷ, sản nghiệp lá trà, ngư nghiệp còn có các nhóm bán buôn đều phát triển, đã khiến thành Hàng Châu trừ Dương Bình ra trở thành một ngôi sao kim trên bầu trời Đại Tống.
Nửa năm thuế nộp lên quốc khố tăng lên gấp hai, khiến Triệu Ngọc mừng rỡ ban bảng hiệu cho phủ Hàng Châu, mà còn Hàng Châu được người nào chỉ điểm và hiệp trợ, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Âu Dương nói:
" Lần này thương gia vì Đại Tống mà làm gương, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không bạc đãi các vị thương gia, còn nữa nàng cũng hi vọng bên này giàu có còn Tây Hạ bên kia sẽ nguyên khí tổn thương nặng nề, ít nhất trong vòng năm năm sẽ không quấy nhiễu các ngươi nữa, để các thương gia yên tâm kinh doanh. Có điều nhớ kỹ, thương hội phải là phần đông là thương nhân của thương hội Dương Bình, sẽ luôn có lợi ích nếu phạm sai lầm có thể tha thứ, nhưng phải theo đuổi sự công chính, thương hội Dương Bình phải luôn giữ được vị trí mạnh mẽ của mình."
" Đại nhân yên tâm"
Tô Thiên nói:
" Trước đó vài ngày, cha ta đã gởi thư cho ta, nói là sau khi các Đại Cổ đông thương hội Dương Bình thảo luận, đại nhân thiếu hụt một một trăm ba mươi bạc vạn đã được thương hội Dương Bình bù lại. Cha ta nói triều đình muốn để đại nhân chịu tiếng xấu thay cho người khác, thương hội Dương Bình ta cũng không thể làm chuyện không trượng nghĩa như vậy, cha ta còn căn dặn ta thu xếp cho tất cả các chưởng quầy trên đoạn đường này, đại nhân cho dù là muốn hoa quả phía nam thì chỉ cần nói một tiếng là đã được đưa đến."
" Tô lão có lòng, ngươi giúp ta viết thư cám ơn mọi người. Còn một điều ngươi phải nhớ kỹ, ngoại trừ Linh, Vĩnh Lạc ra, quan địa phương cũng tốt, quan lại triều đình cũng tốt bên này tạm thời hai người Hàn, Lưu sẽ nể mặt ta, tuyệt đối sẽ không gây khó khăn cho các ngươi. Nhưng nếu đầu cơ trục lợi, bọn họ đều là người trung trực, sẽ phải xem năng lực của các ngươi, dù sao vùng này bây giờ thuộc về trọng điểm quân sự."
Âu Dương nói:
" Về phần hai châu Linh, Vĩnh Lạc, trước mắt vẫn tương đối dễ dùng tiền để mở rộng quy mô, việc này trong lòng ngươi hiểu rõ là tốt rồi."
" Đa tạ Đại nhân chỉ điểm."
Tô Thiên nhìn xe chở tù lo lắng hỏi:
" Đại nhân lần này đi không có việc gì chứ?"
" Phải nói ta đây cũng là gieo gió gặt bảo, lúc trước là ta lợi dụng quan hệ ở Liêu quốc để cho bọn họ xuất binh khiến ta chiếm được ưu đãi, sau đó liền bán đứng người ta. Nói thật ta quá không hiền hậu, chính tay ta mời đại ca ở Liêu quốc giúp chuẩn bị mọi thứ, đoán chừng náo ầm ĩ đến mức xảy ra chiến tranh, Liêu quốc lại sợ Tống mấy phần chưa hẳn có lá gan hai mặt khai chiến nên mới sai người đưa tặng A Cốt Đả mười thuyền súng pháo."
Tô Thiên cười nhỏ giọng nói:
" Bất kể nói thế nào, ta là cảm thấy Hoàng thượng chúng ta không hiền hậu."
" Đây là chính trị, nàng tối thiểu phải bắt ra được người giải thích với Liêu quốc. Nàng không sợ người khác mắng nàng bội bạc, mà là sợ người ta nói đến chúng ta thất tín bội nghĩa với các điển cố từ cổ chí kim về hiếu, để, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ. Nàng không thể không làm ra vẻ một chút có tình có nghĩa, không loại trừ khả năng nàng trực tiếp chém ta để tạ tội với Liêu."
" Sẽ không như vậy đâu."
Tô Thiên kinh hãi.
" Khó nói, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển."
Âu Dương cười ha hả nói:
" Chỉ đùa một chút thôi, nếu quả thật có ý định giết ta, ngươi cũng sẽ không tìm được ta đâu."
Rồi sau đó Âu Dương lại nói thêm vài chuyện, chẳng hạn như phải nhằm vào nhu cầu của các bộ tộc để tiến hành cung ứng, tỷ như có thể mua thổ địa của bộ tộc, để bộ tộc dời về nam với dân tộc Hồi Hột thà rằng không kiếm tiền được cũng phải mở ra thương lộ.
Nếu như có chỗ khó xử với Hắc Hãn thì có thể cho Hàn Thế Trung cùng với Lưu Chú giúp giải quyết. Trọng điểm mà Âu Dương muốn nói chính là con đường tơ lụa, dẫn ngựa đi về phía tây, mang theo lương thực, hoa quả, bán gốm sứ, tơ lụa, lá trà... của Đại Tống và bàn về một số tư tưởng chiến tranh với tiền tệ làm chủ đạo và xâm lược kinh tế, nói chuyện từ sáng sớm mãi cho đến lúc xế chiều, bởi vì sắp đên Tần Châu nên Tô Thiên đành cáo từ.
Gần đến Tần Châu, Âu Dương ở trên xe chở tù, người Tần Châu đã sớm chờ ở bên đường hoan nghênh, gần như tất cả mọi người đều muốn đến xem vị nhân vật truyện kỳ thanh quan trừ diệt ác bá, chỉ việc tự mình cưỡi ngựa đến Liêu, Kim đã trở thành đề tài nóng nhất lúc Bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), hay là thọ yến bị ám sát rồi sau đó bày bố không thành kế...
Âu Dương vẫy vẫy tay với người dân chào hỏi bốn bề, quần chúng hoan hô càng thêm mãnh liệt, nội vệ sau lưng nhìn tình cảnh mà dở khóc dở cười. Sau khi vào phủ Tần Châu, Âu Dương đã được thả ra khỏi xe chở tù, rồi tiến hành hội đàm hữu hảo với tri châu Thông phán.
Âu Dương xác định những đóng góp của Tần Châu trong năm nay, đối với việc vô tư trợ giúp chiến thắng Tây Hạ rất tán thưởng, đồng thời cũng chỉ ra một số điểm chưa thỏa đáng. Chẳng hạn như tình hình đường xá vẫn chưa đủ hài lòng...
Tri châu và Thông phán chăm chú lắng nghe, đối với buổi hội đàm này rất có tinh thần học tập, hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ cố gắng phụ trách tốt trách nhiệm buôn bán ở Tần Châu.
Một đêm uống rượu xem ca múa, sáng sớm ngày hôm sau thừa dịp người rất thưa thớt ra khỏi thành, rồi sau đó mỗi khi đến một thành nào khác thì đội ngũ áp giải đều nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Các quan viên ở địa phương do thương hội Dương Bình chiếm lĩnh đều muốn thông qua Âu Dương để chia nhau một chén canh chiêu đãi đội áp giải, đối với Âu Dương vô cùng khách khí cũng không qua loa có lệ. Hắn đối với tình hình mỗi châu cũng có hiểu biết, đến đâu cũng chỉ điểm về việc buôn bán.
Mà mấy ngày nay Dương Bình đã sớm trở thành hình mẫu mơ ước của các quan. Nhìn Âu Dương tiêu tiền hào phóng như thế cũng biết, thân làm quan phụ mẫu của một huyện giàu có thì hạnh phúc đến cỡ nào.
Ví dụ ở Hàng Châu, Hàng Châu ngoại trừ cuộc thi bóng đá cùng với chiến sự Tây Bắc ra, tiêu điểm lớn nhất khiến người khác chú ý chính là tuy không có sự hiện diện của Âu Dương nhưng vẫn có đủ khí phách, tri châu kia được ngàn quan tiền chuộc được một sản nghiệp chế tạo thuyền phong thái hạng nhất, vận tải đường thuỷ, sản nghiệp lá trà, ngư nghiệp còn có các nhóm bán buôn đều phát triển, đã khiến thành Hàng Châu trừ Dương Bình ra trở thành một ngôi sao kim trên bầu trời Đại Tống.
Nửa năm thuế nộp lên quốc khố tăng lên gấp hai, khiến Triệu Ngọc mừng rỡ ban bảng hiệu cho phủ Hàng Châu, mà còn Hàng Châu được người nào chỉ điểm và hiệp trợ, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Tác giả :
Hà Tả