Thiên Thủy Sơn Trang Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 22
Âu Dương Vân tiến một bước vào viện tử( sân, chỗ ở) của mình, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút khác thường. Hắn đứng trong sân xem xét bốn phía, lại trông thấy trên mặt đất chỗ dưới mái che nắng có một cái động lớn.
Bước mấy bước đi tới trước động, Âu Dương Vân trừng lớn mắt. Cái động này đào vừa sâu vừa rộng, phía dưới hình như còn có một con đường...- “Nhạc Ly, chuyện này là thế nào!?"- Hắn xoay người nhìn tên thuộc hạ mình tín nhiệm nhất ở lại giữ bang mấy ngày qua.
" Sao ta mới ra ngoài một thời gian ngắn như vậy, nơi này đã mọc ra một cái địa đạo!?"- Thiên Thủy sơn trang cũng không phải là không có địa đạo, mật đạo, nhưng mà cái địa đạo trong sân của hắn này rõ ràng là mới được đào xong. Vả lại con đường này sẽ thông đi đâu, hắn sao cũng không biết?
Nhạc Ly không nói gì, người trả lời chính là Nghiêm Triệt mặt mày tươi rói.- “Âu Dương bang chủ, địa đạo này là ta cùng Nhạc Ly mấy ngày nay dẫn theo người vội vàng đào ra đấy. Cửa ra bên kia a, hắc hắc ~ chính là sân của bang chủ nhà ta, vừa rồi chúng ta cũng là từ chỗ này vào Thiên Thủy sơn trang."
" Đúng vậy đúng vậy! Về sau bang chủ ngươi muốn đi tìm Thạch bang chủ, lúc nào cũng có thể đi!"- Nhạc Ly cũng ở bên cạnh phụ hoạ.
Tiêu Lăng Lang" vèo" một tiếng nhảy sang chỗ khác, vẻ mặt nói “Ta cái gì cũng không biết!"
Âu Dương Vân há hốc miệng, lúc này thật là bị doạ sợ rồi! Hai tên thuộc hạ này có phải đã quá coi trời bằng vung? Không những đào địa đạo trong viện tử của bang chủ nhà mình, mà địa đạo này còn nối thẳng đến viện tử của bang chủ nhà người ta!
“Ngươi đúng là đi vào bằng lối này!?"- Âu Dương Vân vẻ mặt không thể tin được hỏi Thạch Ngọc Lâu. Nghiêm Triệt làm càn, bang chủ hắn này cũng sẽ không mặc cho thuộc hạ hỗn láo như vậy đi!
Trên mặt Thạch Ngọc Lâu lập tức một trận hồng trắng đan xen, hắn trầm mặc không nói, Âu Dương Vân nhìn địa đạo rồi lại nhìn hắn, bây giờ— ha...kẻ làm bang chủ như hắn làm càn vậy đấy!
Hai vị bang chủ một người xấu hổ một người khiếp sợ, Nhạc Ly quyết định rèn sắt khi còn nóng, đẩy cửa phòng của Âu Dương Vân ra mời hai vị bang chủ tiến vào.- “Ai nha, đừng đứng ở bên ngoài, hai vị bang chủ vào nhà nói chuyện đi. Bên trong đã sớm chuẩn bị trà nước điểm tâm, hai vị có trò chuyện đến lúc trăng treo giữa trời hay đến sáng mai mặt trời lên đỉnh cũng không có vấn đề gì."
Âu Dương Vân hung hăng ném một ánh mắt sắc như dao về phía Nhạc Ly, bước vào trong phòng, hắn bất quá mới vào được hai bước, lập tức hai mắt trợn trừng, con ngươi muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.
" Nhạc Ly!"- Âu Dương Vân rống to một tiếng, trở tay tóm một cái, đem Nhạc Ly ở phía sau lôi vào phòng, tiện tay “ phang" đóng cửa lại. Thạch Ngọc Lâu bị nhốt ở ngoài trừng mắt nhìn cánh cửa ở ngay trước mắt, mạnh mẽ xoay người, chỉ thấy Nghiêm Triệt cùng Tiêu Lăng Lang đang ôm bụng khổ sở nén cười.
“Ngươi đem phòng của ta cũng sửa lại??"- Âm thanh của Âu Dương Vân càng thêm âm trầm từ trong hàm răng chảy ra, Nhạc Ly bị hắn xách trên tay lại vẫn như cũ không để ý đến mà gật gật đầu.
Chụp lấy tay Âu Dương Vân, Nhạc Ly kéo lão đại của mình vào phòng. Hắn ngữ trọng tâm trường ( lời nói thành khẩn) nói với Âu Dương Vân: “Bang chủ a, chuyện của ngươi thuộc hạ đã biết. Ngươi là bang chủ của ta, chuyện quan trọng ta tất nhiên phải nghĩ trước cho ngươi, mọi chuyện đều có thể giúp đỡ ngươi."
" Đào địa đạo mà bảo là giúp ta?"- Sắc mặt sắt nguội, vừa lạnh vừa xanh.
“Có địa đạo, ngươi cùng Thạch bang chủ mỗi ngày hẹn hò thuận tiện hơn nhiều nha! Hơn nữa bề ngoài các ngươi vẫn có thể bất hòa, sau lưng lại yêu đương vụng trộm cũng rất kích thích a!"
“Còn bài trí trong phòng là tính làm gì?"- Âu Dương Vân một tay chỉ vào gian phòng trang trí như tân phòng kết hôn, thật muốn phun ra hai ngụm máu tươi. Này sàng trướng (màn giường) đỏ thẫm tươi đẹp trông vô cùng chói mắt, này đệm chăn uyên ương hí thuỷ( chim uyên ương nghịch nước) vừa nhìn đã muốn động tay xé nát, kia còn có cây nến đỏ to to dài dài, rồi cả chữ song hỉ đỏ mạ vàng thật to dán trên tường kia nữa...Nhìn đâu cũng thấy một màu đỏ rực như lửa cháy!
“Đây là tân phòng của ngươi cùng Thạch bang chủ thôi! Ta cũng đã kêu Nghiêm Triệt lừa Thạch bang chủ đến đây, bang chủ ngươi hôm nay nhất định phải thu phục cho được Thạch bang chủ a! Có thể yên tâm rồi, khung giường rất rắn chắc. Đệm giường rất mềm mại, ngủ trên đó tuyệt đối thoải mái đến tiêu hồn! Hắc hắc hắc hắc!"- Nụ cười trên mặt Nhạc Ly nhìn qua quả thật trông còn ti tiện hơn mấy tay hay chèo kéo khách ở kỹ viện, hắn vỗ vỗ vai Âu Dương Vân, bộ dạng ra vẻ “ Ta đều đã an bài tốt lắm".
Âu Dương Vân nhìn Nhạc Ly, sắc mặt biến đổi rất nhanh. Hắn có phải vẫn luôn nhìn sai tên thuộc hạ này không? Sau này có phải hắn nên nhận thức lại cái thằng nhóc gọi là Nhạc Ly này!? Tiểu tử này thật sự là nhân tài từ nhỏ hắn đã nhận vào sơn trang bồi dưỡng sao!?
" Địa đạo, là đào để yêu đương vụng trộm! Tân phòng, là dùng cho đêm động phòng thêm đẹp! Bang chủ, thuộc hạ chỉ là một mảnh chân tình lo lắng vì ngươi a!"- Nhạc Ly cảm thán. Kẻ làm thuộc hạ, có bao nhiêu người có thể làm đến bước này như hắn a! Hắn làm như vậy, còn không phải là vì mười mấy năm giao tình vững chắc với bang chủ sao!
Tay Âu Dương Vân đang túm Nhạc Ly chậm rãi buông lỏng ra, hắn ngó trái ngó phải nhìn tân phòng đỏ rực, trên mặt dần dần khôi phục nụ cười bình thản ngày thường...
Thạch Ngọc Lâu không chút nghi ngờ rằng trong phòng Âu Dương Vân đã bị Nhạc Ly làm thành cái dạng gì rồi, hắn chỉ là âm thầm cảm thấy may mắn Nghiêm Triệt so với Nhạc Ly ngoan ngoãn hơn chút, ít nhất là ngoại trừ địa đạo, cũng không dám động vào phòng của hắn.
Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Nhạc Ly bị Âu Dương Vân xem như tạp vật một phen quẳng ra ngoài. Âu Dương Vân đứng ở trong cửa phòng thò tay ra tìm kiếm, bắt lấy cánh tay Thạch Ngọc Lâu đang đứng ở cạnh cửa, đem người kéo vào phòng. Cửa phòng lập tức đóng lại thật mạnh, lúc ba người bên ngoài nghe được tiếng khoá cửa, hưng phấn đến thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
“Đây là cái gì?"- Thạch Ngọc Lâu vừa vào phòng, đã bị màu đỏ ùn ùn ập đến bên trong doạ sợ.
Âu Dương Vân cũng không giải thích, trực tiếp ôm thắt lưng Thạch Ngọc Lâu đưa người đến ngồi xuống bên giường. Hắn cầm lấy bầu rượu đặt ở đầu giường rót ra hai chén, một ly đưa cho Thạch Ngọc Lâu. “Đến, uống chén rượu cho đỡ sợ."
" Đây là cái gì?"- Thạch Ngọc Lâu lần thứ hai sợ hãi hô lên. Hắn tiếp nhận chén rượu một hơi uống cạn, mới vừa nhấc đầu liền nhìn đến chữ hỉ thật to trên tường.
Âu Dương Vân cười khanh khách lên- " Đây cũng phải cảm tạ chúng ta có con mắt tinh tường nhận thức anh tài, mấy tên thuộc hạ chúng ta vất vả bồi dưỡng kia đã vì chuyện của ta và ngươi mà hao tổn tâm trí, chúng ta không thể không nhận a! Lương tiêu mĩ cảnh ( đêm đẹp cảnh đẹp), ta và ngươi cũng không nên nhiều lời vô ích a."- Dứt lời, Âu Dương Vân quay đầu hôn lên môi Thạch Ngọc Lâu.
Từ sau một lần trong rừng đó, Âu Dương Vân vẫn không có cơ hội nào tiếp tục cùng Thạch Ngọc Lâu thân mật như vậy. Trước đây xảy ra nhiều chuyện, hắn cũng bị thương. Hiện tại vết thương đã tốt, chuyện cũng không có gì quan trọng. Hơn nữa Nhạc Ly ngay cả tân phòng cũng sắp xếp ổn thoả, còn lừa cả người đến rồi... Âu Dương Vân tự cảm thấy đã phải nhịn lâu lắm rồi, bây giờ cũng không cần phải nhịn nữa đi!
Thạch Ngọc Lâu nhất thời không để ý liền bị Âu Dương Vân đẩy ngã xuống giường, hắn nhìn Âu Dương Vân đột nhiên thú tính quá độ đang tháo loạn y phục của hắn, dưới tình thế cấp bách liền đánh một chưởng
“Ai nha!"- Âu Dương Vân bị một chưởng đánh ngã xuống giường, hắn đứng bật lên, cả giận nói: “Ngươi cái tên này sao lại khó chịu như vậy! Không phải ngươi chủ động muốn cùng ta hòa hảo sao, sao hôm nay lại cự tuyệt!"
Thạch Ngọc Lâu cũng nhanh chóng nhảy xuống giường, hắn phản bác nói: " Ai khó chịu. Hoà hảo với ngươi, cũng, cũng đâu cần làm như vậy chứ..."
“Ngươi không muốn?"- Âu Dương Vân nhíu mày, không thể nào! Hai người lúc đó không phải đã sớm nên như thế rồi sao?
Sắc mặt Thạch Ngọc Lâu ửng đỏ, hắn hết nhìn màn gấm đỏ rực lại nhìn Âu Dương Vân.- “Lần trước là ngươi ở phía trên rồi, lần này để ta đi!"
“Ngươi ngay cả việc này cũng phải tranh với ta..."- Âu Dương Vân biến sắc. Đừng có đùa! Mười năm trước nhất thời sơ suất mới bị áp một lần, sau này nói thế nào cũng không muốn ở phía dưới.
“Ít nhất...Loại việc này cũng phải thay phiên đến..."- Thạch Ngọc Lâu cảm thấy hắn trước mặt Âu Dương Vân vạn bước cũng đã lui rồi, chỉ có loại chuyện này là nhất quyết không thể nhường được.
Khoé mắt Âu Dương Vân run rẩy vài cái, mọi chuyện của mười năm trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, hắn còn nhớ rõ làm chuyện này nhất định rất đau.
“Không được, không thể luân phiên được."- Nói thế nào hắn cũng phải ở phía trên.
Không được!? Thạch Ngọc Lâu tâm hung ác, ngươi đã bất nhân, ta đây cũng bất nghĩa! Hắn vung tay thành tư thế chắn ngang- “ Đã như vậy, dùng quyền cước quyết định đi! Xem chưởng."
Thạch Ngọc Lâu đánh một chưởng về phía Âu Dương Vân, hôm nay người nào thua sẽ phải chấp nhận ở phía dưới.
Âu Dương Vân né tránh một chưởng gào thét mà đến, hừ lạnh một tiếng liền một quyền vung sang. Luận về công phu quyền cước, ta còn có thể bại bởi ngươi!?
Hai người binh binh bang bang đánh rất tưng bừng trong phòng, ba người ở ngoài phòng ghé nào góc tường nghe thấy cũng thật vui vẻ. Thật tốt quá rồi thật tốt quá rồi!
Hai vị bang chủ cuối cùng đã có thể đóng cửa lại mà đánh nhau, đám thuộc hạ bọn họ đây cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi bể khổ rồi!
“Phanh!" Theo một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị phá ra. Ba người Nhạc Ly hai mắt trợn trừng nhìn Âu Dương Vân bị Thạch Ngọc Lâu đánh bay ra ngoài.
Ba người nhìn Thạch Ngọc Lâu ở trong cửa cùng Âu Dương Vân bên ngoài cửa, hai người đều không chớp mắt theo dõi đối phương. Một lát sau, Âu Dương Vân không nói một câu phi thân lên lần thứ hai nhảy vào trong phòng cùng Thạch Ngọc Lâu đánh vào một chỗ.
“Bang chủ, ta giúp ngươi đem cửa sửa chữa tốt, ngươi cứ yên tâm mà cùng Thạch bang chủ ở bên trong kết nói tình cảm."- Tiêu Lăng Lang đột nhiên rống lên một tiếng, tiếp đó lấy ra hai thanh búa quẳng cho Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt còn đang ngẩn người.
" Mau, đem cửa cùng cửa sổ đều đóng cọc. Quyết không thể thả bọn họ đi ra."- Tiêu Lăng Lang một bên lôi ra thanh gỗ và cái đinh một bên thấp giọng thúc giục hai người Nhạc Ly.
Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt đột nhiên tỉnh ngộ! A ~~ vẫn là Tiêu Lăng Lang lợi hại! Cái này các bang chủ muốn ra được còn khó. Hai người cười hắc hắc, nhanh nhẹn tiếp nhận thanh gỗ rồi bắt đầu gõ lách cách khoá kín cả cửa ra vào lẫn cửa sổ lại...
Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu đầu biết rằng mấy người ngoài cửa lại đem cả cửa sổ cũng bịt kín, hai người lúc này thi triển tuyệt học cũng chỉ muốn đánh ngã đối phương để áp qua thôi...
" Âu Dương Vân, cũng đến lúc này rồi, ngươi thành thật nói cho ta biết, trận say rượu năm đó, có phải là kế sách của ngươi?"- Việc này đã đọng lại trong lòng Thạch Ngọc Lâu rất nhiều năm, bây giờ nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
" Nếu ta nói là phải thì sao?"- Âu Dương Vân cười đắc ý- " Bất quá ta đã đánh giá thấp tửu lượng của ngươi, kết quả nhất thời sơ ý lại đem chính mình đền vào."
Thạch Ngọc Lâu trừng mắt một cái, thì ra đúng là âm mưu Âu Dương Vân bày ra, mệt hắn còn áy náy mấy năm nay.- “ Đã như vậy, từ nay về sau, ta đã có thể không cần nhường ngươi nữa."
“Ta đã từng cần ngươi nhường khi nào! Âu Dương Vân ta muốn cái gì, từ trước đến nay đều là tự mình đi đoạt đến."- Âu Dương Vân một chưởng đánh đi, hiện tại thứ hắn muốn cũng chỉ có nam nhân trước mặt này mà thôi.
Thạch Ngọc Lâu cười ha ha, Âu Dương Vân ơi là Âu Dương Vân, ngươi muốn đoạt, ta sẽ cho ngươi toại nguyện sao? Hắn xoay người tách khỏi bàn tay của Âu Dương Vân, sử dụng cầm nã thủ( một môn võ của Thiếu Lâm) khóa cánh tay phải của Âu Dương Vân lại – “Ngươi hiện tại muốn đoạt cái gì? Nói cho ta nghe một chút. Có lẽ, ta còn có thể buông lỏng tay, cho ngươi đoạt được dễ dàng chút."
Âu Dương Vân cũng đưa tay trái ra sử dụng cầm nã thủ, hắn nhìn chăm chăm Thạch Ngọc Lâu, hai mắt tiếu ý dịu dàng, nói từng chữ một:
" Ta, muốn, ngươi!"- Thừa dịp Thạch Ngọc Lâu sửng sốt, hắn đột ngột vung tay tập kích đến, một chưởng đem người đánh bay, thẳng tắp rơi vào trong màn.
Âu Dương Vân không dám mảy may thả lỏng, nhảy nhào vào trong màn, đem Thạch Ngọc Lâu gắt gao đặt giữa đệm giường. Hắn cúi đầu hôn lên cặp môi đang muốn nói kia, đem hết thảy âm thanh cùng lời nói của hắn nuốt vào trong bụng.
Đời này kiếp này, ta nhất định phải dây dưa với ngươi đến cùng!
Âu Dương Vân ở bên tai Thạch Ngọc Lâu nhỏ giọng nói. Có phải chỉ cần ta nói, ngươi sẽ có thể hài lòng!? Có phải chỉ cần ta nói, ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ nhìn thấy ta!?
Thạch Ngọc Lâu đưa tay ôm lấy Âu Dương Vân, nhất thời không thể tin những gì hắn nghe được. Dây dưa cả đời sao!? Đây là lời hứa ngươi dành cho ta sao!
Cho dù ngươi không muốn cùng ta dây dưa cả đời, ta cũng nhất định là muốn dây dưa với ngươi cả đời này!
Thạch Ngọc Lâu cũng thấp giọng nói bên tai Âu Dương Vân như thế! Ai dây dưa, cùng đều là dùng hết cả đời người!
Hai người cùng lặng lẽ mỉm cười! Tình ý từ ánh mắt dạt dào, từ giữa đôi môi gắn kết truyền lại! Âu Dương Vân ôm lấy người hắn đã dùng khoảng thời gian mười năm để đoạt lấy, dùng hết thảy tình ý hôn tới...
Phần kết
Nếu hỏi bây giờ, trên giang hồ ai là giang hồ đệ nhất đại bang? Nếu ngươi chỉ nói là Thiên Thuỷ sơn trang hoặc Độ Kiếm Minh, thế thì bị huynh đệ hai bang kết hội hành hung một trận coi như đã là tiện nghi cho ngươi rồi!
Từ khi các bang chúng của Thiên Thuỷ sơn trang cùng Độ Kiếm Minh tự động kết hợp thành huynh đệ bang xong, vẫn còn thường xuyên lên núi Bàn Long luận võ, cũng chỉ có hai vị bang chủ!
" Nhạc Ly, ngươi nói xem hôm nay bọn họ sẽ đánh bao lâu?"- Nghiêm Triệt vừa gặm gà nướng vừa hỏi Nhạc Ly.
Trên tay Nhạc Ly mang theo một bầu rượu, miệng ngậm một cái đùi gà, oán khí tận trời.- “Ta làm sao biết? Dù sao thì không đánh hết một ngày bọn họ cũng sẽ không xuống, thời tiết lạnh thế này, bọn họ không thể đóng cửa đánh trong phòng sao. Ai!"
" Dù sao bọn họ đánh xong thì cãi lộn, cãi lộn xong thì ổn, ổn rồi lại đánh tiếp, đánh xong lại tranh cãi... Cứ như thế vòng vèo không thôi."
Tiêu Lăng Lang tựa như bó tay lắc lắc đầu xé thịt bò khô, tính tình của hai vị bang chủ kia, cả đời này cũng không cứu nổi!
Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt nhìn lên đỉnh núi. Trong lòng bi ai mà gật đầu. Dù sao hiện tại không cần kéo mọi người cùng lên đó đánh lộn, hai người kia thích đánh nhau, cứ để cho bọn họ đánh đi.
" Báo cáo Đường chủ, bên kia có hai người muốn đi dạo núi."- Một người của Thiên Thuỷ sơn trang chạy vội lên sườn núi hướng về phía ba người đang ăn uống bẩm báo.
" Ngăn lại đi. Không phải đã nói sao, các bang chủ ở phía trên luận bàn võ nghệ không thể quay nhiễu. Muốn dạo núi để hôm khác lại đến, hôm nay núi Bàn Long này bị Thiên Thủy sơn trang cùng Độ Kiếm Minh bao cả rồi."- Nhổ xương gà, Nhạc Ly rất không vui đem người đuổi đi.
" Người ở đâu tới mà chẳng có mắt thế, lại chọn đúng hôm nay đến, nếu đi lên vừa vặn thấy các bang chủ đang tình nồng ý mật làm cái gì, đến cái mạng nhỏ cũng mất thì còn dạo cái gì núi."
Ai! Hiện tại ngoại trừ thế giới hai người của các bang chủ trên đỉnh núi, khắp sườn núi đều là người của Thiên Thuỷ sơn trang cùng Độ Kiếm Minh. Các bang chủ tuy rằng đánh nhau không mang theo bọn họ, nhưng là nghĩ đến ngộ nhỡ hai người đánh tới đánh lui chán lại muốn thân qua thân lại sờ tới sờ lui mà bị người ta thấy được thì làm sao bây giờ? Bất luận như thế nào, thể diện của các bang chủ cũng phải trông nom, vải lót trong chăn (giống như câu đừng vạch áo cho người xem lưng của VN ấy mà) cũng phải che a! Thế là Nghiêm Triệt cùng Nhạc Ly làm quân sư quạt mo, đành phải tự phát dẫn mọi người lên giữa sườn núi ăn cơm dã ngoại quan hệ hữu nghị, thuận tiện cũng có thể canh chừng đường núi cho các bang chủ, không cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy các loại hứng thú của hai vị hết!
Tiêu Lăng Lang quấn chặt áo bong trên người được ái thê may cho rồi lại thò tay sờ sờ cái mũi đã sắp đông cứng, hắn thở dài một tiếng...Làm thuộc hạ của người ta, vĩnh viễn vẫn là vừa lao tâm lại vừa cực nhọc a!
Toàn văn hoàn
Bước mấy bước đi tới trước động, Âu Dương Vân trừng lớn mắt. Cái động này đào vừa sâu vừa rộng, phía dưới hình như còn có một con đường...- “Nhạc Ly, chuyện này là thế nào!?"- Hắn xoay người nhìn tên thuộc hạ mình tín nhiệm nhất ở lại giữ bang mấy ngày qua.
" Sao ta mới ra ngoài một thời gian ngắn như vậy, nơi này đã mọc ra một cái địa đạo!?"- Thiên Thủy sơn trang cũng không phải là không có địa đạo, mật đạo, nhưng mà cái địa đạo trong sân của hắn này rõ ràng là mới được đào xong. Vả lại con đường này sẽ thông đi đâu, hắn sao cũng không biết?
Nhạc Ly không nói gì, người trả lời chính là Nghiêm Triệt mặt mày tươi rói.- “Âu Dương bang chủ, địa đạo này là ta cùng Nhạc Ly mấy ngày nay dẫn theo người vội vàng đào ra đấy. Cửa ra bên kia a, hắc hắc ~ chính là sân của bang chủ nhà ta, vừa rồi chúng ta cũng là từ chỗ này vào Thiên Thủy sơn trang."
" Đúng vậy đúng vậy! Về sau bang chủ ngươi muốn đi tìm Thạch bang chủ, lúc nào cũng có thể đi!"- Nhạc Ly cũng ở bên cạnh phụ hoạ.
Tiêu Lăng Lang" vèo" một tiếng nhảy sang chỗ khác, vẻ mặt nói “Ta cái gì cũng không biết!"
Âu Dương Vân há hốc miệng, lúc này thật là bị doạ sợ rồi! Hai tên thuộc hạ này có phải đã quá coi trời bằng vung? Không những đào địa đạo trong viện tử của bang chủ nhà mình, mà địa đạo này còn nối thẳng đến viện tử của bang chủ nhà người ta!
“Ngươi đúng là đi vào bằng lối này!?"- Âu Dương Vân vẻ mặt không thể tin được hỏi Thạch Ngọc Lâu. Nghiêm Triệt làm càn, bang chủ hắn này cũng sẽ không mặc cho thuộc hạ hỗn láo như vậy đi!
Trên mặt Thạch Ngọc Lâu lập tức một trận hồng trắng đan xen, hắn trầm mặc không nói, Âu Dương Vân nhìn địa đạo rồi lại nhìn hắn, bây giờ— ha...kẻ làm bang chủ như hắn làm càn vậy đấy!
Hai vị bang chủ một người xấu hổ một người khiếp sợ, Nhạc Ly quyết định rèn sắt khi còn nóng, đẩy cửa phòng của Âu Dương Vân ra mời hai vị bang chủ tiến vào.- “Ai nha, đừng đứng ở bên ngoài, hai vị bang chủ vào nhà nói chuyện đi. Bên trong đã sớm chuẩn bị trà nước điểm tâm, hai vị có trò chuyện đến lúc trăng treo giữa trời hay đến sáng mai mặt trời lên đỉnh cũng không có vấn đề gì."
Âu Dương Vân hung hăng ném một ánh mắt sắc như dao về phía Nhạc Ly, bước vào trong phòng, hắn bất quá mới vào được hai bước, lập tức hai mắt trợn trừng, con ngươi muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.
" Nhạc Ly!"- Âu Dương Vân rống to một tiếng, trở tay tóm một cái, đem Nhạc Ly ở phía sau lôi vào phòng, tiện tay “ phang" đóng cửa lại. Thạch Ngọc Lâu bị nhốt ở ngoài trừng mắt nhìn cánh cửa ở ngay trước mắt, mạnh mẽ xoay người, chỉ thấy Nghiêm Triệt cùng Tiêu Lăng Lang đang ôm bụng khổ sở nén cười.
“Ngươi đem phòng của ta cũng sửa lại??"- Âm thanh của Âu Dương Vân càng thêm âm trầm từ trong hàm răng chảy ra, Nhạc Ly bị hắn xách trên tay lại vẫn như cũ không để ý đến mà gật gật đầu.
Chụp lấy tay Âu Dương Vân, Nhạc Ly kéo lão đại của mình vào phòng. Hắn ngữ trọng tâm trường ( lời nói thành khẩn) nói với Âu Dương Vân: “Bang chủ a, chuyện của ngươi thuộc hạ đã biết. Ngươi là bang chủ của ta, chuyện quan trọng ta tất nhiên phải nghĩ trước cho ngươi, mọi chuyện đều có thể giúp đỡ ngươi."
" Đào địa đạo mà bảo là giúp ta?"- Sắc mặt sắt nguội, vừa lạnh vừa xanh.
“Có địa đạo, ngươi cùng Thạch bang chủ mỗi ngày hẹn hò thuận tiện hơn nhiều nha! Hơn nữa bề ngoài các ngươi vẫn có thể bất hòa, sau lưng lại yêu đương vụng trộm cũng rất kích thích a!"
“Còn bài trí trong phòng là tính làm gì?"- Âu Dương Vân một tay chỉ vào gian phòng trang trí như tân phòng kết hôn, thật muốn phun ra hai ngụm máu tươi. Này sàng trướng (màn giường) đỏ thẫm tươi đẹp trông vô cùng chói mắt, này đệm chăn uyên ương hí thuỷ( chim uyên ương nghịch nước) vừa nhìn đã muốn động tay xé nát, kia còn có cây nến đỏ to to dài dài, rồi cả chữ song hỉ đỏ mạ vàng thật to dán trên tường kia nữa...Nhìn đâu cũng thấy một màu đỏ rực như lửa cháy!
“Đây là tân phòng của ngươi cùng Thạch bang chủ thôi! Ta cũng đã kêu Nghiêm Triệt lừa Thạch bang chủ đến đây, bang chủ ngươi hôm nay nhất định phải thu phục cho được Thạch bang chủ a! Có thể yên tâm rồi, khung giường rất rắn chắc. Đệm giường rất mềm mại, ngủ trên đó tuyệt đối thoải mái đến tiêu hồn! Hắc hắc hắc hắc!"- Nụ cười trên mặt Nhạc Ly nhìn qua quả thật trông còn ti tiện hơn mấy tay hay chèo kéo khách ở kỹ viện, hắn vỗ vỗ vai Âu Dương Vân, bộ dạng ra vẻ “ Ta đều đã an bài tốt lắm".
Âu Dương Vân nhìn Nhạc Ly, sắc mặt biến đổi rất nhanh. Hắn có phải vẫn luôn nhìn sai tên thuộc hạ này không? Sau này có phải hắn nên nhận thức lại cái thằng nhóc gọi là Nhạc Ly này!? Tiểu tử này thật sự là nhân tài từ nhỏ hắn đã nhận vào sơn trang bồi dưỡng sao!?
" Địa đạo, là đào để yêu đương vụng trộm! Tân phòng, là dùng cho đêm động phòng thêm đẹp! Bang chủ, thuộc hạ chỉ là một mảnh chân tình lo lắng vì ngươi a!"- Nhạc Ly cảm thán. Kẻ làm thuộc hạ, có bao nhiêu người có thể làm đến bước này như hắn a! Hắn làm như vậy, còn không phải là vì mười mấy năm giao tình vững chắc với bang chủ sao!
Tay Âu Dương Vân đang túm Nhạc Ly chậm rãi buông lỏng ra, hắn ngó trái ngó phải nhìn tân phòng đỏ rực, trên mặt dần dần khôi phục nụ cười bình thản ngày thường...
Thạch Ngọc Lâu không chút nghi ngờ rằng trong phòng Âu Dương Vân đã bị Nhạc Ly làm thành cái dạng gì rồi, hắn chỉ là âm thầm cảm thấy may mắn Nghiêm Triệt so với Nhạc Ly ngoan ngoãn hơn chút, ít nhất là ngoại trừ địa đạo, cũng không dám động vào phòng của hắn.
Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Nhạc Ly bị Âu Dương Vân xem như tạp vật một phen quẳng ra ngoài. Âu Dương Vân đứng ở trong cửa phòng thò tay ra tìm kiếm, bắt lấy cánh tay Thạch Ngọc Lâu đang đứng ở cạnh cửa, đem người kéo vào phòng. Cửa phòng lập tức đóng lại thật mạnh, lúc ba người bên ngoài nghe được tiếng khoá cửa, hưng phấn đến thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
“Đây là cái gì?"- Thạch Ngọc Lâu vừa vào phòng, đã bị màu đỏ ùn ùn ập đến bên trong doạ sợ.
Âu Dương Vân cũng không giải thích, trực tiếp ôm thắt lưng Thạch Ngọc Lâu đưa người đến ngồi xuống bên giường. Hắn cầm lấy bầu rượu đặt ở đầu giường rót ra hai chén, một ly đưa cho Thạch Ngọc Lâu. “Đến, uống chén rượu cho đỡ sợ."
" Đây là cái gì?"- Thạch Ngọc Lâu lần thứ hai sợ hãi hô lên. Hắn tiếp nhận chén rượu một hơi uống cạn, mới vừa nhấc đầu liền nhìn đến chữ hỉ thật to trên tường.
Âu Dương Vân cười khanh khách lên- " Đây cũng phải cảm tạ chúng ta có con mắt tinh tường nhận thức anh tài, mấy tên thuộc hạ chúng ta vất vả bồi dưỡng kia đã vì chuyện của ta và ngươi mà hao tổn tâm trí, chúng ta không thể không nhận a! Lương tiêu mĩ cảnh ( đêm đẹp cảnh đẹp), ta và ngươi cũng không nên nhiều lời vô ích a."- Dứt lời, Âu Dương Vân quay đầu hôn lên môi Thạch Ngọc Lâu.
Từ sau một lần trong rừng đó, Âu Dương Vân vẫn không có cơ hội nào tiếp tục cùng Thạch Ngọc Lâu thân mật như vậy. Trước đây xảy ra nhiều chuyện, hắn cũng bị thương. Hiện tại vết thương đã tốt, chuyện cũng không có gì quan trọng. Hơn nữa Nhạc Ly ngay cả tân phòng cũng sắp xếp ổn thoả, còn lừa cả người đến rồi... Âu Dương Vân tự cảm thấy đã phải nhịn lâu lắm rồi, bây giờ cũng không cần phải nhịn nữa đi!
Thạch Ngọc Lâu nhất thời không để ý liền bị Âu Dương Vân đẩy ngã xuống giường, hắn nhìn Âu Dương Vân đột nhiên thú tính quá độ đang tháo loạn y phục của hắn, dưới tình thế cấp bách liền đánh một chưởng
“Ai nha!"- Âu Dương Vân bị một chưởng đánh ngã xuống giường, hắn đứng bật lên, cả giận nói: “Ngươi cái tên này sao lại khó chịu như vậy! Không phải ngươi chủ động muốn cùng ta hòa hảo sao, sao hôm nay lại cự tuyệt!"
Thạch Ngọc Lâu cũng nhanh chóng nhảy xuống giường, hắn phản bác nói: " Ai khó chịu. Hoà hảo với ngươi, cũng, cũng đâu cần làm như vậy chứ..."
“Ngươi không muốn?"- Âu Dương Vân nhíu mày, không thể nào! Hai người lúc đó không phải đã sớm nên như thế rồi sao?
Sắc mặt Thạch Ngọc Lâu ửng đỏ, hắn hết nhìn màn gấm đỏ rực lại nhìn Âu Dương Vân.- “Lần trước là ngươi ở phía trên rồi, lần này để ta đi!"
“Ngươi ngay cả việc này cũng phải tranh với ta..."- Âu Dương Vân biến sắc. Đừng có đùa! Mười năm trước nhất thời sơ suất mới bị áp một lần, sau này nói thế nào cũng không muốn ở phía dưới.
“Ít nhất...Loại việc này cũng phải thay phiên đến..."- Thạch Ngọc Lâu cảm thấy hắn trước mặt Âu Dương Vân vạn bước cũng đã lui rồi, chỉ có loại chuyện này là nhất quyết không thể nhường được.
Khoé mắt Âu Dương Vân run rẩy vài cái, mọi chuyện của mười năm trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, hắn còn nhớ rõ làm chuyện này nhất định rất đau.
“Không được, không thể luân phiên được."- Nói thế nào hắn cũng phải ở phía trên.
Không được!? Thạch Ngọc Lâu tâm hung ác, ngươi đã bất nhân, ta đây cũng bất nghĩa! Hắn vung tay thành tư thế chắn ngang- “ Đã như vậy, dùng quyền cước quyết định đi! Xem chưởng."
Thạch Ngọc Lâu đánh một chưởng về phía Âu Dương Vân, hôm nay người nào thua sẽ phải chấp nhận ở phía dưới.
Âu Dương Vân né tránh một chưởng gào thét mà đến, hừ lạnh một tiếng liền một quyền vung sang. Luận về công phu quyền cước, ta còn có thể bại bởi ngươi!?
Hai người binh binh bang bang đánh rất tưng bừng trong phòng, ba người ở ngoài phòng ghé nào góc tường nghe thấy cũng thật vui vẻ. Thật tốt quá rồi thật tốt quá rồi!
Hai vị bang chủ cuối cùng đã có thể đóng cửa lại mà đánh nhau, đám thuộc hạ bọn họ đây cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi bể khổ rồi!
“Phanh!" Theo một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị phá ra. Ba người Nhạc Ly hai mắt trợn trừng nhìn Âu Dương Vân bị Thạch Ngọc Lâu đánh bay ra ngoài.
Ba người nhìn Thạch Ngọc Lâu ở trong cửa cùng Âu Dương Vân bên ngoài cửa, hai người đều không chớp mắt theo dõi đối phương. Một lát sau, Âu Dương Vân không nói một câu phi thân lên lần thứ hai nhảy vào trong phòng cùng Thạch Ngọc Lâu đánh vào một chỗ.
“Bang chủ, ta giúp ngươi đem cửa sửa chữa tốt, ngươi cứ yên tâm mà cùng Thạch bang chủ ở bên trong kết nói tình cảm."- Tiêu Lăng Lang đột nhiên rống lên một tiếng, tiếp đó lấy ra hai thanh búa quẳng cho Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt còn đang ngẩn người.
" Mau, đem cửa cùng cửa sổ đều đóng cọc. Quyết không thể thả bọn họ đi ra."- Tiêu Lăng Lang một bên lôi ra thanh gỗ và cái đinh một bên thấp giọng thúc giục hai người Nhạc Ly.
Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt đột nhiên tỉnh ngộ! A ~~ vẫn là Tiêu Lăng Lang lợi hại! Cái này các bang chủ muốn ra được còn khó. Hai người cười hắc hắc, nhanh nhẹn tiếp nhận thanh gỗ rồi bắt đầu gõ lách cách khoá kín cả cửa ra vào lẫn cửa sổ lại...
Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu đầu biết rằng mấy người ngoài cửa lại đem cả cửa sổ cũng bịt kín, hai người lúc này thi triển tuyệt học cũng chỉ muốn đánh ngã đối phương để áp qua thôi...
" Âu Dương Vân, cũng đến lúc này rồi, ngươi thành thật nói cho ta biết, trận say rượu năm đó, có phải là kế sách của ngươi?"- Việc này đã đọng lại trong lòng Thạch Ngọc Lâu rất nhiều năm, bây giờ nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
" Nếu ta nói là phải thì sao?"- Âu Dương Vân cười đắc ý- " Bất quá ta đã đánh giá thấp tửu lượng của ngươi, kết quả nhất thời sơ ý lại đem chính mình đền vào."
Thạch Ngọc Lâu trừng mắt một cái, thì ra đúng là âm mưu Âu Dương Vân bày ra, mệt hắn còn áy náy mấy năm nay.- “ Đã như vậy, từ nay về sau, ta đã có thể không cần nhường ngươi nữa."
“Ta đã từng cần ngươi nhường khi nào! Âu Dương Vân ta muốn cái gì, từ trước đến nay đều là tự mình đi đoạt đến."- Âu Dương Vân một chưởng đánh đi, hiện tại thứ hắn muốn cũng chỉ có nam nhân trước mặt này mà thôi.
Thạch Ngọc Lâu cười ha ha, Âu Dương Vân ơi là Âu Dương Vân, ngươi muốn đoạt, ta sẽ cho ngươi toại nguyện sao? Hắn xoay người tách khỏi bàn tay của Âu Dương Vân, sử dụng cầm nã thủ( một môn võ của Thiếu Lâm) khóa cánh tay phải của Âu Dương Vân lại – “Ngươi hiện tại muốn đoạt cái gì? Nói cho ta nghe một chút. Có lẽ, ta còn có thể buông lỏng tay, cho ngươi đoạt được dễ dàng chút."
Âu Dương Vân cũng đưa tay trái ra sử dụng cầm nã thủ, hắn nhìn chăm chăm Thạch Ngọc Lâu, hai mắt tiếu ý dịu dàng, nói từng chữ một:
" Ta, muốn, ngươi!"- Thừa dịp Thạch Ngọc Lâu sửng sốt, hắn đột ngột vung tay tập kích đến, một chưởng đem người đánh bay, thẳng tắp rơi vào trong màn.
Âu Dương Vân không dám mảy may thả lỏng, nhảy nhào vào trong màn, đem Thạch Ngọc Lâu gắt gao đặt giữa đệm giường. Hắn cúi đầu hôn lên cặp môi đang muốn nói kia, đem hết thảy âm thanh cùng lời nói của hắn nuốt vào trong bụng.
Đời này kiếp này, ta nhất định phải dây dưa với ngươi đến cùng!
Âu Dương Vân ở bên tai Thạch Ngọc Lâu nhỏ giọng nói. Có phải chỉ cần ta nói, ngươi sẽ có thể hài lòng!? Có phải chỉ cần ta nói, ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ nhìn thấy ta!?
Thạch Ngọc Lâu đưa tay ôm lấy Âu Dương Vân, nhất thời không thể tin những gì hắn nghe được. Dây dưa cả đời sao!? Đây là lời hứa ngươi dành cho ta sao!
Cho dù ngươi không muốn cùng ta dây dưa cả đời, ta cũng nhất định là muốn dây dưa với ngươi cả đời này!
Thạch Ngọc Lâu cũng thấp giọng nói bên tai Âu Dương Vân như thế! Ai dây dưa, cùng đều là dùng hết cả đời người!
Hai người cùng lặng lẽ mỉm cười! Tình ý từ ánh mắt dạt dào, từ giữa đôi môi gắn kết truyền lại! Âu Dương Vân ôm lấy người hắn đã dùng khoảng thời gian mười năm để đoạt lấy, dùng hết thảy tình ý hôn tới...
Phần kết
Nếu hỏi bây giờ, trên giang hồ ai là giang hồ đệ nhất đại bang? Nếu ngươi chỉ nói là Thiên Thuỷ sơn trang hoặc Độ Kiếm Minh, thế thì bị huynh đệ hai bang kết hội hành hung một trận coi như đã là tiện nghi cho ngươi rồi!
Từ khi các bang chúng của Thiên Thuỷ sơn trang cùng Độ Kiếm Minh tự động kết hợp thành huynh đệ bang xong, vẫn còn thường xuyên lên núi Bàn Long luận võ, cũng chỉ có hai vị bang chủ!
" Nhạc Ly, ngươi nói xem hôm nay bọn họ sẽ đánh bao lâu?"- Nghiêm Triệt vừa gặm gà nướng vừa hỏi Nhạc Ly.
Trên tay Nhạc Ly mang theo một bầu rượu, miệng ngậm một cái đùi gà, oán khí tận trời.- “Ta làm sao biết? Dù sao thì không đánh hết một ngày bọn họ cũng sẽ không xuống, thời tiết lạnh thế này, bọn họ không thể đóng cửa đánh trong phòng sao. Ai!"
" Dù sao bọn họ đánh xong thì cãi lộn, cãi lộn xong thì ổn, ổn rồi lại đánh tiếp, đánh xong lại tranh cãi... Cứ như thế vòng vèo không thôi."
Tiêu Lăng Lang tựa như bó tay lắc lắc đầu xé thịt bò khô, tính tình của hai vị bang chủ kia, cả đời này cũng không cứu nổi!
Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt nhìn lên đỉnh núi. Trong lòng bi ai mà gật đầu. Dù sao hiện tại không cần kéo mọi người cùng lên đó đánh lộn, hai người kia thích đánh nhau, cứ để cho bọn họ đánh đi.
" Báo cáo Đường chủ, bên kia có hai người muốn đi dạo núi."- Một người của Thiên Thuỷ sơn trang chạy vội lên sườn núi hướng về phía ba người đang ăn uống bẩm báo.
" Ngăn lại đi. Không phải đã nói sao, các bang chủ ở phía trên luận bàn võ nghệ không thể quay nhiễu. Muốn dạo núi để hôm khác lại đến, hôm nay núi Bàn Long này bị Thiên Thủy sơn trang cùng Độ Kiếm Minh bao cả rồi."- Nhổ xương gà, Nhạc Ly rất không vui đem người đuổi đi.
" Người ở đâu tới mà chẳng có mắt thế, lại chọn đúng hôm nay đến, nếu đi lên vừa vặn thấy các bang chủ đang tình nồng ý mật làm cái gì, đến cái mạng nhỏ cũng mất thì còn dạo cái gì núi."
Ai! Hiện tại ngoại trừ thế giới hai người của các bang chủ trên đỉnh núi, khắp sườn núi đều là người của Thiên Thuỷ sơn trang cùng Độ Kiếm Minh. Các bang chủ tuy rằng đánh nhau không mang theo bọn họ, nhưng là nghĩ đến ngộ nhỡ hai người đánh tới đánh lui chán lại muốn thân qua thân lại sờ tới sờ lui mà bị người ta thấy được thì làm sao bây giờ? Bất luận như thế nào, thể diện của các bang chủ cũng phải trông nom, vải lót trong chăn (giống như câu đừng vạch áo cho người xem lưng của VN ấy mà) cũng phải che a! Thế là Nghiêm Triệt cùng Nhạc Ly làm quân sư quạt mo, đành phải tự phát dẫn mọi người lên giữa sườn núi ăn cơm dã ngoại quan hệ hữu nghị, thuận tiện cũng có thể canh chừng đường núi cho các bang chủ, không cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy các loại hứng thú của hai vị hết!
Tiêu Lăng Lang quấn chặt áo bong trên người được ái thê may cho rồi lại thò tay sờ sờ cái mũi đã sắp đông cứng, hắn thở dài một tiếng...Làm thuộc hạ của người ta, vĩnh viễn vẫn là vừa lao tâm lại vừa cực nhọc a!
Toàn văn hoàn
Tác giả :
Mê Âm