Thiên Thủy Sơn Trang Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 21

Một đường ra roi thúc ngựa, ba người Âu Dương Vân về tới Lạc Dương.

Thạch Ngọc Lâu tất nhiên là phải về ngó qua Độ Kiếm Minh của mình trước đã. Âu Dương Vân cùng Tiêu Lăng Lang cũng lập tức trở về Thiên Thuỷ sơn trang. Từ rất xa đã có thể thấy quân sư quạt mo kiêm thuộc hạ số một Nhạc Ly của hắn đang vươn dài cổ giương to mắt mong ngóng. Âu Dương Vân khẽ cười một tiếng, tên thuộc hạ này tuy rằng đại nghịch bất đạo dám gây phiền toái cho chủ tử, bất quá xem ra trong hắn cũng đủ lòng trung thành, Âu Dương Vân quyết định có rất nhiều vấn đề trước mắt sẽ tạm thời không so đo với hắn vội, chờ sau này có thời gian rảnh rỗi sẽ chậm rãi tính toán với hắn sau.

“Bang chủ, ngươi cuối cùng đã trở về rồi! Tất cả mọi người đều rất nhớ bang chủ a!"- Nhạc Ly vẻ mặt xúc động bổ nhào ra trước ngựa của Âu Dương Vân, hai mắt rớm lệ trông rất chi là đáng ngờ, tựa như đứa con hiếu thảo đến đỡ Âu Dương Vân xuống ngựa. Cái bộ dáng cung kính hắn bày ra này làm cho Tiêu Lăng Lang đứng phía sau mắc ói đến nỗi muốn ói mà ói không nổi, thật là vô cùng khó chịu.

Âu Dương Vân ngược lại cực kỳ tự nhiên tiếp nhận thuộc hạ tựa như hiếu tử hiền tôn ( đứa con hiếu thảo) ân cần thăm hỏi, xuống ngựa, hắn đứng bình tĩnh đánh giá Nhạc Ly.- " Nhớ ta? Người khác thì còn có thể là thật sự rất nhớ ta, ngươi sao...Sao mà có vẻ như béo thêm một vòng? Không lẽ nào cách ngươi nhớ ta chính là ra sức ăn uống sao!"- Xem ra hắn không ở trong bang giám sát, bọn người kia cũng liền không chịu chăm chỉ luyện công, cả một đám đều làm biếng chây lười.

" Sao có thể vậy được! Ta, ta đây là... sưng phù! Ta nhớ bang chủ đến ăn không ngon, ngủ không yên, cho nên cả người đều sưng phù lên thế." Nhạc Ly dùng bộ dạng thành khẩn nói dối hết bài này qua bài khác, dù sao trên đời này cũng phải nghìn xuyên vạn xuyên, mỗi mông ngựa là không xuyên! Chỉ cần cứ nói dễ nghe, bang chủ cho dù có phát hỏa cũng sẽ không cháy dữ dội lắm.

Trở về ta sẽ trừng phạt ngươi sau! Âu Dương Vân hung hăng liếc Nhạc Ly một cái, bây giờ hắn không có thời gian cùng tên thuộc hạ này nói chuyện phiếm.- “Nhị trang chủ hiện bây giờ thế nào? Môn phái hắn mang về kia giờ ở trong trang thế nào rồi?"

“Nhị trang chủ rất ổn, chẳng qua là so với trước đây lặng lẽ hơn một chút, nhiều lúc lại thích lạc vào cõi thần tiên. A, Phong Tiểu Diêu không trở về cùng nhị trang chủ, nói là giưã đường mất tích. Còn cái môn phái kia a, bang chủ ngươi nhìn thấy sẽ biết ngay."- Nhạc Ly nhanh chóng trả lời.

Phong Tiểu Diêu mất tích? Âu Dương Vân dừng chân một chút, một tên thị tòng sao cũng mất tích...Nghĩ đi nghĩ lại, Âu Dương Vân trước hết đem việc này để sang một bên. Chỉ là một tên thị tòng thôi mà, chờ chuyện trước mắt trôi qua rồi đi tìm về cũng không muộn. Âu Dương Vân theo Nhạc Ly vào sơn trang, lại phát hiện sơn trang ngày thường náo nhiệt nay lại thanh tịnh hơn không ít, hắn đang muốn hỏi Nhạc Ly đây là có chuyện gì, lại vừa mới đặt một bước chân vào trường luyện võ đã ngây dại.

Đây, đây là tình huống gì!?

Âu Dương Vân bị doạ đến hoa mắt vội đưa tay ra trước mặt, che khuất cảnh tượng như một vùng hào quang vạn trượng giữa trường luyện võ, hắn đảo mắt qua mọi nơi một vòng trước. Bình thường chỉ có đám đại hán chuyên luyện công phu quyền cước hộ trang ở một bên luyện công mà thôi, hôm nay thì dường như là tất cả người trong sơn trang đều vây quanh chỗ này. Thậm chí ngay cả trên nóc nhà, trên bờ tường cũng xếp đầy người xem náo nhiệt, cũng không ít người phải treo ở trên cây...

Người ngồi trong đình nghỉ mát bên cạnh trường luyện võ chính là Ngu Tương Xuân đã mất tích suốt thời gian qua. Ngu Tương Xuân bây giờ vẫn hoàn toàn không chú ý đến trong sân đằng đằng sát khí, chỉ lấy tay nâng mặt, hai mắt vô hồn thả hồn bay lên tận trời cao, một nhóm hơn ba mươi gã đại hán đứng thành một hàng trong sân, lên tục lắc lắc tay áo nắm chặt tay, hung ác lớn tiếng chửi bậy ; mà đối diện với đám đại hán, cũng là hơn hai mươi thiếu niên đa phần tuổi tác chỉ mới mười sáu, muời bảy. Đừng xem mấy thiếu niên này tuổi tác không lớn, chính là cả đám đều xuất khẩu thành thơ, lời nói gay gắt, mà ngay cả giọng nói cũng không lép vế chút nào so với đám đại hán! Mà khiến Âu dương Vân không thể không kinh than nhất, cũng lànhững thiếu niên này mỗi người đều là diện mạo như tranh vẽ, xinh đẹp như hoa, tất cả đều là mĩ thiếu niên dung mạo nhất lưu đi trăm dặm mới kiếm được một người. Những thiếu niên đó giờ lại không yếu thế chút nào đối diện với đám đại hán, mắt đối mắt giằng co, nhưng các thiếu niên hành động thế này lại càng làm cho mỗi người lộ ra vẻ xinh xắn nhu nhược, điềm đạm đáng yêu!

“ Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đám tiểu mỹ nhân này là từ đâu tới!?"- Âu Dương Vân xách Nhạc Ly đến thấp giọng gào lên. Bỗng nhiên để hắn thấy nhiều tiểu mỹ nam như hoa như ngọc thế này, con mắt đều bị đoàn hào quang kia kích thích gay gắt! Nhạc Ly tựa hồ đã sớm đoán được bang chủ nhà hắn nhất định sẽ có loại phản ứng này, thở dài xa xôi một tiếng, hắn nói: “Bang chủ, đám tiểu mỹ nam này đều là thích khách của “Kinh môn" mà nhị trang chủ mang về đấy. Nhị trang chủ thật không hổ là nhìn người phải xem mặt trước a! Để mất một Phong Tiểu Diêu dung mạo thanh tú, lại kéo trở về nhiều nam hài xinh đẹp như vậy... Kể từ lúc bọn họ đến, sơn trang chúng ta bất kể già trẻ, miễn là nữ nhân đều cưng chiều bọn họ lên tận trời a! Chỉ cần trong số bọn họ ai đó tuỳ tiện cười một cái, đám nữ nhân này đều phát cuồng. Tình huống bây giờ ấy hả, chẳng qua là bọn Trần Hồng muốn luyện quyền, nhóm tiểu mỹ nam muốn luyện kiếm, mỗi ngày người trong hai nhóm này đều sẽ vì vấn đề chia địa bàn trong trường luyện võ mà tranh cãi ầm ĩ một trận. Mỗi ngày vào lúc này tất cả mọi người sẽ đến đây xem “mĩ nam cùng minh nam đại quyết đấu", nhị trang chủ lại cố tình không để tâm đến, cứ mặc cho họ tranh cãi như vậy, kết quả lần nào cũng là nhóm tiểu mỹ nam thắng..."

Âu Dương Vân rất hiểu ý tứ của Nhạc Ly, bởi vì đương gia bang chủ hắn đây đứng ở cửa cũng đã một lúc, lại không không một ai để ý tới hắn, bọn đại hán đang ở cạnh đống vỏ trái cây giấy vụn rác rưởi tạp vật đều đã bị mọi người bỏ qua không thèm để mắt đến. Trong mắt mọi người, chỉ còn có nhóm mỹ thiếu niên xinh đẹp ưa nhìn hào hoa phong nhã ở giữa trường luyện võ mà thôi. Cắm của Tiêu Lăng Lang đã sắp rụng xuống đất, hắn căng mắt nhìn giữa trường sửng sốt, trong một môn phái làm thế nào mà tất cả đều là mỹ thiếu niên? Môn chủ của bọn họ có phải là có điểm nào quái đản không a!

“Ngươi từ chỗ nào góp nhặt về được nhiều tiểu mỹ nam như vậy!?"- Âm thanh lãnh băng có mang chút khó chịu vang lên phía sau Âu Dương Vân.

Âu Dương Vân giật mình quay đầu lại, người phía sau lại chính là Thạch Ngọc Lâu vừa chia tay ở cổng thành chưa lâu.- “Sao ngươi lại tới đây?"- Nam nhân này không phải là mới mới trở về bang của mình xong đã vội đến chỗ hắn ngay đấy chứ! Ha ha ~ Âu Dương Vân cười ngọt ngào, cách nam nhân này quan tâm đến hắn là bắt đầu từ ghen sao!?

Tiêu Lăng Lang thông minh liền đứng sang một bên, đem vị trí bên cạnh Âu Dương Vân nhường cho Thạch Ngọc Lâu.

“Nghiêm Triệt nói cho ta biết, ngươi về nhà nhìn thấy mỹ nam xong nhất định sẽ ngắm đến mắt rút gân. Vốn ta còn không tin, hiện tại xem ra...Tất cả người trong sơn trang của các ngươi đều đã ngắm mỹ nam đến mắt rút gân rồi!"- Thạch Ngọc Lâu nén giận, ghen tuông trong lời nói cũng toả đi bốn phía. Thật không dám nói thêm vào, Âu Dương Vân vừa rồi nhìn đám nam hài xinh đẹp kia đến mức không hề phát hiện ra hắn đến.

Âu Dương Vân dụi dụi mắt, nói cũng đúng, mắt hắn vừa rồi quả là có bị vọt ra! Bất quá, hắn quay đầu về phía Thạch Ngọc Lâu cười ngọt ngây ngấy, nói: “Tuy rằng bọn họ rất đẹp, đáng tiếc tuổi đều quá nhỏ, hơn nữa thân mình cũng quá yếu ớt. Ta thích người cùng tuổi với mình hơn! Nhìn tới nhìn lui thì...cũng chỉ có ngươi mới tương đối phù hợp với sở thích của ta a!"

Nghe vậy, mặt Thạch Ngọc Lâu đỏ bừng một mảnh. Nghiêm Triệt phía sau hắn, Nhạc Ly bên cạnh Âu Dương Vân đều là lần đầu nghe được Âu Dương Vân trắng trợn chọc ghẹo Thạch Ngọc Lâu thế này, hai người nhất thời bị sặc nước miếng, khụ khụ ho không ngừng, chỉ có Tiêu Lăng Lang dọc đường đi theo hai vị bang chủ, thở dài một tiếng, ngậm ngùi bang chủ nhà mình sao mà càng ngày càng vô sỉ...

Tiếng ho khan của đám Nhạc Ly cuối cùng cũng khiến một số người chú ý, thế là mọi người cuối cùng cũng biết bang chủ đã trở về

" Bang chủ? Bang chủ đã trở về!"

Cũng không biết là ai đó hô to một tiếng, mọi người trên nóc nhà, trên bờ tường cùng trên cây lập tức đều rơi xuống, tản ra khắp nơi chạy về vị trí công tác của mình, tình trạng hơn hai trăm người chen lấn mang theo tiếng rầm rập vang ra như đất rung núi chuyển có thể nói là cực kỳ hùng vĩ. Đám đại hán cùng nhóm mỹ nam đang sục sôi khí thế ở giữa sân cũng dừng lại nhìn về phía bên này, một đám đại hán vừa nhìn thấy bang chủ cũng lập tức chuồn sang một bên luyện tập...

Cuối cùng, cả trường luyện võ to như vậy chỉ còn lại đám mỹ thiếu niên không biết chuyện gì xảy ra đang lung ta lung túng đứng tại chỗ cùng Ngu Tương Xuân hồn phách vừa được gọi về.

“Sư huynh ngươi đã trở về..."- Ngu Tương Xuân không có chút sức sống nào đến tiếp đón Âu Dương Vân, đợi đến lúc y nhìn thấy Thạch Ngọc Lâu lông mày lại nhíu chặt, nói: " Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ, bắt cái tên mặc bạch y kia tránh xa bang chủ ra một chút đi."- Hắn đối với Độ Kiếm Minh chưa từng có hảo cảm, lúc này trong lòng thầm nghĩ, bang chủ đối đầu kia sao có thể quang minh chính đại đứng trên địa bàn nhà y như vậy.

Ngu Tương Xuân ra lệnh một tiếng, chỉ thấy ba thiếu niên diện mạo giống nhau như đúc đột nhiên từ trong nhóm thiếu niên kia nhảy ra, ba thanh trường kiếm đâm thẳng vào Thạch Ngọc Lâu, Âu Dương Vân phản ứng thần tốc lập tức đẩy Thạch Ngọc Lâu ra, trường kiếm trong tay đã giương lên đỡ lấy. Qua một vài chiêu, Âu Dương Vân liền nhận ra, ba người này chính là ba thích khách bao vây tấn công hắn ngày đó. Nét mặt hắn phát lạnh, trong tay còn đang chờ ra tuyệt chiêu, đã thấy ba thiếu niên kia đột nhiên ngừng tay nhìn phía Ngu Tương Xuân.

Nhìn thấy Âu Dương Vân vậy mà lại ra tay bảo hộ Thạch Ngọc Lâu, Ngu Tương Xuân vội vàng đi tới, chắn trước mặt nói với Âu Dương Vân: “Sư huynh, đừng làm hại bọn họ, bọn họ...Ta biết ba người này lúc trước từng ám sát ngươi, bất quá khi đó ta còn chưa biết bọn hắn. Ta là thấy bọn họ trong một môn phái nhiều người như vậy, cũng chỉ dựa vào ba người bọn họ cùng hai vị sư huynh của họ đi làm thích khách kiếm tiền, cảm thấy những người này thực vất vả, còn không bằng đến chúng ta Thiên Thuỷ sơn trang chúng ta. Sau đó chưởng môn sư huynh của bọn họ cũng cảm thấy chủ ý của ta không tệ, cũng đồng ý."

“Vậy hai sư huynh của bọn hắn đâu?"- Âu Dương Vân nhàn nhạt hỏi, chỉ sợ hai vị sư huynh kia chính là hai người bịt mặt ngày đó ám sát Thạch Ngọc Lâu.

“Đại sư huynh cùng nhị sư huynh đi giết người trả tiền mua mạng của Âu Dương bang chủ cùng Thạch bang chủ."- Một người trong ba huynh đệ sinh ba nói.

" A? Người kia là ai? Các ngươi vừa như vậy đã quay lại giết cố chủ của mình, có phải rất không có đạo nghĩa giang hồ không."- Thạch Ngọc Lâu lạnh giọng hỏi ba người. Ngay cả luật lệ của thích khách cũng không tuân thủ, Âu Dương Vân làm sao có thể giữ bọn họ lại.

Người còn lại trong ba huynh đệ sinh ba trả lời tiếp.- “Đại sư huynh không nói cho chúng ta biết cố chủ là ai. Từ hai năm trước lúc sư phụ chết đi, đại sư huynh liền cùng nhị sư huynh làm thích khách kiếm tiền. Nhưng hai vị sư huynh cũng không dám tiếp nhận nhiệm vụ giết người quá lợi hại, sợ sau này sẽ rước lấy phiền toái lớn, cho nên tiền có thể kiếm được vẫn rất ít. Chúng ta nhiều người như vậy, nhưng đại sư huynh vẫn không cho chúng ta ra ngoài tìm việc làm, nói là sẽ bị người bắt nạt..."

Âu Dương Vân nghiêng người nhìn những thiếu niên này một chút, sau tất cả đều im lặng. Những thiếu niên này tuổi không lớn lắm nhưng mặt mũi lại rất đẹp, quả thật không thích hợp đi ra ngoài tìm việc làm a...

Người cuối cùng trong ba huynh đệ sinh ba buồn bã nói: " Vài năm nay đều là đại sư huynh cùng nhị sư huynh ở bên ngoài bôn ba vất vả, đám sư đệ chúng ta lại không giúp được gì. Lần này là bởi vì thật sự là không có tiền ăn cơm, đại sư huynh mới có thể mạo hiểm tiếp nhận vụ mua bán ám sát hai vị bang chủ, lại bởi vì đại sư huynh biết chỉ bằng hắn với nhị sư huynh thì không có cơ hội ám sát thành công, lần này mới đồng ý mang ba huynh đệ chúng ta theo, thế nhưng vẫn thất bại..."

Hai mươi mấy thiếu niên kia cũng đi đến vây quanh ba huynh đệ sinh ba, nhớ tới hai vị sư huynh khổ cực, trên mặt mỗi người bọn họ đều là nét mặt khổ sở cùng tự trách không thể giúp các sư huynh chia sẻ gánh nặng.

Một đám mĩ thiếu niên ở ngay trước mặt, mỗi người đều là vẻ mặt lã chã chực khóc, Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu cho dù có ý chí sắt đá cũng không khỏi lập tức mềm lòng. Tiêu Lăng Lang cũng bị cảnh tượng tráng lệ trước mắt làm cho cảm động, thầm mắng mình lúc ấy thật không nên ra tay giúp hai vị bang chủ, bằng không bọn họ còn có thể kiếm được một khoản tiền... Ách, đương nhiên, cứu bang chủ cũng không sai rồi, ít nhất hắn không nên lấy nào rắn a cóc a ra quăng vào mấy thiếu niên xinh đẹp thế này chứ!

" Được rồi, được rồi, mọi người đừng buồn nữa, sau này các ngươi cũng không cần ra ngoài làm thích khách, tất cả đều ở Thiên Thủy sơn trang làm kiếm khách, Phi Tuyết cùng Nhược Hiểu cũng không cần vất vả như trước đây nữa."- Người nói lời an ủi mọi người không phải Tiêu Lăng Lang đang chan chứa yêu thương, lại là Ngu Tương Xuân trước nay đối xử với người khác luôn há miệng là mắng mỏ ra tay liền đánh đập.

Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu có chút kinh ngạc nhìn Ngu Tương Xuân, lần này xuất môn y rốt cuộc đã gặp những chuyện gì? Sao lại đột nhiên thay đổi tính tình... Chẳng lẽ câu “ Lấy đức thu phục lòng người kia là thật!?

" Sư huynh, hai vị sư huynh của bọn họ lo lắng ngươi sẽ vì lần ám sát đó từ chối bọn họ gia nhập Thiên Thủy sơn trang, cho nên đã nói lần này đi ám sát kẻ trả tiền mua họ đi ám sát ngươi tính như là vụ mua bán ám sát cuối cùng họ tiếp nhận. Bọn họ không nói cho ta biết muốn đi giết ai, chỉ nói nếu ám sát thành công, sư huynh ngươi sẽ biết là ai. Nếu bọn họ lần này không thành công, liền nhờ ta chiếu cố đến những sư đệ này của bọn họ..."- Ngu Tương Xuân níu lấy ba huynh đệ sinh ba, không ngừng thở dài.

Âu Dương Vân nhìn những thiếu niên trước mặt được thích khách “ Nuôi" này... Mọi chuyện sao có thể biến hoá nhanh như vậy!? Không phải nói Ngu Tương Xuân mang trở về chính là một môn phái thích khách sao, sao bây giờ bỗng nhiên lại trở thành một tập đoàn gửi gắm!? Lau trán, sắc mặt của Âu Dương Vân càng ngày càng kém.

" Ngươi nói, hiện tại hai vị sư huynh chủ sự của bọn họ giờ không có ở đây!?"- Âu Dương Vân vội vã trở về thế này, chính là muốn xác nhận một chút xem cái môn phái này có phải sẽ trở thành trợ lực mạnh mẽ cho Ngu Tương Xuân đoạt lại chức bang chủ không, bây giờ lại không gặp người chủ sự, phải xác định thế nào đây!

" Bọn họ đi cũng hai ngày rồi, nói là trong vòng mười ngày sẽ trở về."- Ngu Tương Xuân trả lời.-“Sư huynh, chuyện của bọn họ xin ngươi lưu tâm nhiều chút. Kiếm thuật của Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ đặc biệt tốt, những người khác cũng đều có căn bản kiếm thuật rất tốt. Chỉ cần huấn luyện thêm chút, chỉ trong hai, ba năm nữa bọn họ có thể trở thành chủ lực hùng mạnh cho Thiên Thuỷ sơn trang của chúng ta."

Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Ngu Tương Xuân nói năng thế này, không giống như muốn đoạt lại chức bang chủ a! Âu Dương Vân kéo Ngu Tương Xuân đi về phía chòi nghỉ mát, cười thăm dò: " Sư đệ, nếu mọi người là ngươi mang về, không bằng tuỳ ngươi tới huấn luyện đi. Trước đây người vẫn luôn chỉ quản lý chuyện trong trang, cũng nên để ngươi quản lý một số bang vụ (công việc trong bang)."

Ngu Tương Xuân chỉ ngồi xuống cười nhẹ, y vẻ mặt lơ đãng thở dài, từ chối đề nghị của Âu Dương Vân- “Sư huynh, ngươi cũng biết, công phu quyền cước của đám người Trần Hồng bọn họ đây hai ba năm vẫn không có gì tiến bộ, ta ngay cả những người bảo hộ sơn trang này cũng huấn luyện không tốt, làm sao đi huấn luyện kiếm thuật cho người khác được? Hơn nữa võ công của ta kém như vậy, bình thường đều là Tiểu Diêu cùng sư huynh các người bảo hộ ta, ta xem không rõ sự thật, còn cứ cho rằng công phu của mình tốt lắm... Ha ha, sư huynh, chuyện trong bang ta cũng đều không hiểu, vẫn là xin ngươi tiếp tục lo lắng đi! Cha ta quả nhiên không nhìn lầm, sư huynh ngươi mới là người có tài làm bang chủ. Nếu để cho ta làm bang chủ, Thiên Thuỷ sơn trang này chỉ sợ đã sớm sụp đổ rồi!"

Ách...Thì ra thực sự là ta đã nghĩ quá nhiều! Âu Dương Vân quay đầu nhìn Thạch Ngọc Lâu đứng cách đó không xa, hài lòng đưa ánh mắt đến. Xem đi, sư đệ ta căn bản là không muốn đoạt lại chức bang chủ!

Thạch Ngọc Lâu quẳng lại cho Âu Dương Vân một ánh mắt xem thường, là chính ngươi tự đi hoài nghi sư đệ của mình, ngươi đắc ý vậy thật không có đạo lý!

Đã biết Ngu Tương Xuân chưa hề có suy nghĩ đoạt lại vị trí bang chủ trong đầu, sự quan tâm vui vẻ của Âu Dương Vân đối với Ngu Tương Xuân cũng trở nên thật lòng. Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt Ngu Tương Xuân tiều tuỵ, trong lòng thương tiếc không thôi.- “Lần này là xảy ra chuyện gì? Ngươi không nói một tiếng liền mất tích, sư huynh thực lo lắng a! Hơn nữa lần này cũng may nhờ có Thạch bang chủ, tra ra ngươi bị người ta bắt cóc, sau đó Phong Tiểu Diêu đã cứu ngươi ra rồi lại xảy ra chuyện gì?"

Ngu Tương Xuân nghe thấy Âu Dương Vân hỏi, trên nét mặt lại là bi thương. Y lấy lại bình tĩnh, một lúc lâu sau mới trả lời:

" Về sau là ta tự mình muốn ra ngoài...du ngoạn, Tiểu Diêu đành phải đi theo bảo hộ ta. Thế nhưng dần dần, Tiểu Diêu hắn...Ta không biết thì ra hắn đối với ta có nhiều bất mãn như vậy, hắn cũng đã sớm không muốn ở lại bên cạnh ta. Sư huynh, ta định mấy ngày nữa sẽ ra ngoài đi tìm Tiểu Diêu, trừ hắn ra, ta không ai khác theo hầu ta hết."

A!? Thì ra vẻ mặt thương tâm khổ sở này của Ngu Tương Xuân đều là vì tên tiểu thị tòng kia! Mọi người lúc này mới hiểu, khó trách mấy ngày nay Ngu Tương Xuân cứ như mất hồn mất vía, chẳng qua là nhị trang chủ trước giờ luôn hung ác dữ tợn với mọi người đang vì một kẻ mà thương tâm a!

Âu Dương Vân nhận ra rằng Ngu Tương Xuân còn có rất nhiều chuyện không nói, bất quá xem bộ dạng sư đệ bây giờ, hắn cũng chỉ có thể vỗ vỗ vai an ủi sư đệ nhà mình: “Ngươi trước hết cứ hảo hảo nghỉ ngơi một thời gian ngắn đi đã, ta sẽ phái người đi tìm Phong Tiểu Diêu. Ngươi không cần lo lắng."- Hiếm thấy sư đệ lại vì một người mà lo lắng như vậy, xem ra sư đệ này cũng không đến nỗi vô tâm vô phế như người khác nói(không tim không phổi, không có tình cảm).

Trấn an  Ngu Tương Xuân, Âu Dương Vân dặn dò ba huynh đệ kia, chờ sư huynh của bọn họ tới lập tức đến gặp hắn. Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu rời khỏi trường luyện võ, đi đến chỗ ở của Âu Dương Vân.

Tiêu Lăng Lang bị Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt kẹp ở giữa, ba người cùng đi theo sau hai vị bang chủ nhỏ giọng thầm thì.

Nhạc Ly ôm lấy cổ Tiêu Lăng Lang vội vàng hỏi: “Hai người bọn họ rốt cuộc có hoà hảo hay không? Trong thư ngươi cũng không nói rõ ràng."

Nghiêm Triệt cũng ở một bên phụ hoạ- “ Phải, phải. Tốt thì là tốt, không tốt là không tốt. Ngươi mỗi lần đều nói mơ mơ hồ hồ, định đùa giỡn chúng ta a!"

Tiêu Lăng Lang ngửa mặt lên trời thở dài, bất đắc dĩ a!- “Ta nói không phải chứ, hai người bọn họ tranh cãi với đánh nhau đã thành thói quen rồi. Một ngày không tranh cãi không đánh nhau bọn họ cũng chịu không nổi. Chỉ cần về sau không liên lụy  chúng ta cùng đến đánh, cứ để cho bọn họ đi tự chém giết lẫn nhau cũng được."

“...."- Nghiêm Triệt cùng Nhạc Ly cũng nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Lang với cái mặt đầy bất mãn.

" Cái kế hoạch các ngươi nói kia đã làm tốt chưa?"- Tiêu Lăng Lang hỏi sang chuyện khác: " Địa đạo đâu ( đường hầm)? Tân phòng ( phòng tân hôn) đâu? Năng lực làm việc của các ngươi ta rất không yên tâm nha!...Ai ô! Các ngươi sao lại đánh người a!"

Trên đầu Tiêu Lăng Lang đã bị hai người này  mỗi người cốc cho một cú đau điếng, hai người cùng lúc dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn hắn. Chúng ta làm việc, ngươi dám lo lắng?

... Tiêu Lăng Lang thật muốn xỉu! Thì ra bá đạo vô lương không chỉ riêng gì hai vị bang chủ, hai tên quân sư quạt mo kiêm thuộc hạ số một này cũng cùng một dạng!
Tác giả : Mê Âm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại