Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 99
Editor: Thiếu Quân
Lúc này Vương thị đã không còn là Vương thị “Vương Tạ phong lưu mãn tấn thư*" năm đó nữa. Đi cùng với sự thay đổi của triều đại, thế gia khó tránh khỏi cũng biến đổi trong những năm tháng thịnh suy bất định đó. Mà chi Hội Kê Vương gia này, càng không phải hậu duệ chính gốc của Vương thị, chỉ là một nhánh được phân ra, cùng lắm là có chút quan hệ máu mủ. Vì từ thời tổ tiên đã đặt chân lên giang hồ, cho nên hiện tại coi như đã là thế gia giang hồ không hơn không kém, tiện thể làm chút buôn bán, không giao thiệp cùng triều đình, là danh môn ngang ngược số một số hai giang hồ.
*Vương Tạ: Vương Đạo và Tạ An đều làm quan to đời Tấn, hai nhân vật nổi tiếng phú quý phong lưu thời đó
Tuy rằng chi Hội Kê Vương thị này chỉ là một nhánh nhỏ của Vương thị, nhưng vì có chút quan hệ họ hàng, mà khó tránh khỏi cho mình là danh môn nhà cao cửa rộng, tất nhiên không coi môn phái nhỏ như Bích Hà tông để vào trong mắt. Bọn họ làm khách, không chịu cùng Dịch Ích Trần đi ra nghênh đón, Dịch Ích Trần tự nhiên cũng không thể cưỡng ép bọn họ.
Chào nhau qua lại xong ngồi xuống, Dịch Ích Trần đầu tiên là cảm ơn Thẩm Kiều lúc ở Trường An đã cứu viện Tô gia, sau đó lại nói với Triệu Trì Doanh: “Bích Hà tông gặp phải biến cố, bần đạo ở xa ngoài tầm với, không có cách nào chạy tới giúp đỡ đúng lúc, hiện giờ nghĩ lại, còn có chút tiếc nuối, kính xin Triệu tông chủ chớ trách."
Triệu Trì Doanh thở dài nói: “Dịch quan chủ khách khí rồi. Bích Hà tông gặp khó, toàn là do nội bộ mà ra, hiện giờ may mắn vượt qua cửa ải, chỉ là đệ tử trong môn héo tàn, không lớn bằng khi trước. Trái lại quý phái nhân tài môn hạ đông đúc, tinh anh xuất hiện lớp lớp, thật sự là làm người ta yêu thích và ngưỡng mộ không thôi!"
Dịch Ích Trần vuốt râu: “Triệu tông chủ đừng lo lắng quá, ta thấy hai vị đệ tử này của ngươi, nếu như chịu khổ rèn luyện, giả có thời gian, nhất định có thể đạt thành tựu lớn."
Cho dù hắn chỉ thuận miệng nói lời khách sáo, nhưng có thể nhận được một câu tán thưởng từ quan chủ Thuần Dương Quan, cũng đủ để hai người Chu Dạ Tuyết và Phạm Nguyên Bạch cao hứng kích động.
Mắt thấy cuộc hàn huyên vô nghĩa này còn tiếp tục tiến hành, Vương gia Tam Lang không nhịn được mà khẽ ho một tiếng, nói chen vào: “Xin hỏi Dịch quan chủ, lần đại hội thử kiếm này, cón có môn phái nào khác đến tham gia không?"
Dịch Ích Trần: “Môn phái đến đây tham gia đại hội thử kiếm có rất nhiều, không biết Vương tam công tử là muốn tìm người, hay là muốn bái sư?"
Vương tam công tử cười khan một tiếng: “Quan chủ thật biết nói đùa, Vương gia ta võ học kinh điển đếm không xuể, chính mình còn luyện chưa xong, chỗ nào cần phải bái sư? Nếu lần này có tông chủ các môn phái khác tới, chỉ là muốn nhờ Dịch quan chủ giới thiệu vài người, cũng để hai huynh đệ ta có thể cùng kết giao."
Lai lịch của Triển Tử Càn tính ra là khá lớn, chỉ tiếc hắn không phải nhân vật quan trọng trong Lâm Xuyên Học Cung, chỉ là được phái tới để truyền lời.
Bích Hà tông hiện giờ nguyên khí đại thương, không lọt vào mắt xanh của Vươngg nhị công tử.
Về phần Thẩm Kiều, cho dù hiện giờ võ công của hắn có tiến bộ, nhưng trận chiến năm đó trên Bán Bộ phong, huynh đệ nhà họ cũng từng tới quan chiến, đối với tình cảnh hắn rớt xuống đó thật sự là ấn tượng khắc sâu. Trước đó bọn họ kỳ vọng bao nhiều về chưởng giáo Huyền Đô Sơn, thì sau đó liền thất vọng đến bấy nhiêu. Giờ khắc này tái kiến Thẩm Kiều, từ lâu đã không còn sùng bái tín ngưỡng năm đó, chỉ cảm thấy đối phương cũng thường thôi, không có hứng thú kết giao.
Cho nên mấy người ở đây, cũng đã nằm ngoài phạm vi “kết giao" của anh em nhà họ Vương.
Thế nhân yêu danh, người giang hồ cũng không ngoại lệ. Lần đại hội thử kiếm này, có rất nhiều người một phần đến vì xếp hạng của Lưu Ly Cung, một phần khác là vì muốn kết minh cùng Thuần Dương quan để đối kháng với ý đồ của Phật Môn và Hợp Hoan Tông.
Tuy rằng Vương gia nằm ở phía nam triều Trần, nhưng ở phương bắc cũng không ít sinh ý qua lại, không thể không để tâm tới ảnh hưởng của Hợp Hoan tông. Vương gia tự cho mình là danh môn vọng tộc, làm sao chịu hợp tác cùng Hợp Hoan tông? Cho nên huynh đệ nhà họ Vương lần này đến đây, cũng là vì muốn kiểm tra gốc gác của Thuần Dương Quan. Nếu như lần này có nhiều đại môn phái dựa vào đây, vậy chứng tỏ thế lực của Thuần Dương Quan rất lớn, Vương gia cũng có thể cân nhắc ý đồ kết minh. Còn nếu không, vậy bọn họ không bằng hợp tác với Lâm Xuyên Học Cung cho rồi, cần gì phải bỏ gần cầu xa chứ?
Bọn họ hỏi vấn đề này, rõ ràng là không để những người ở đây vào mắt. Triệu Trì Doanh và Thẩm Kiều thì thôi đi, nhưng Phạm Nguyên Bạch Chu Dạ Tuyết lại không nhịn được mà lộ vẻ căm giận.
Dịch Ích Trần khẽ mỉm cười, giống như không hiểu rõ ám chỉ của Vương Tam Lang: “Khách từ những môn phái khác tới cũng có, đều sai người an trí, còn một chút vẫn ở dưới chân núi. Vương tam công tử nếu như muốn bái kiến thì cũng không có gì phiền phức, đợi chút nữa bảo đệ tử bản quan dẫn đường là được. Chỗ ở của chư vị đều được an bài như nhau, không phân sang hèn."
Vương Nhị Lang có chút thất vọng. Đối phương đã nói vậy, rõ ràng làm ám chỉ lần này không có cao thủ võ lâm mà bọn họ mong đợi.
Vương Tam Lang lại vẫn chưa hết hi vọng, hỏi tiếp: “Nghe nói đại hội thử kiếm mười năm trước, chính là nơi quần hùng muốn đến, tinh anh quy tụ, trong thiên hạ thập đại sau này cũng có đến năm sáu vị cao thủ tới. Lẽ nào hiện giờ mới qua chín năm, sức ảnh hưởng của đại hội thử kiếm đã suy bại đến mức này?"
Chu Dạ Tuyết không nhịn được mà lộ vẻ cười nhạo, người này chẳng lẽ coi cao thủ chân chính như củ cải rau xanh trên chợ hay sao, muốn gọi là có?
Nếu đã là cao thủ, tất nhiên càng phải tự cao tự đại đi cùng phái đoàn. Như tông chủ Hoán Nguyệt tông, không phải vì xem thường chuyện tham dự này mới nửa đường rời đi sao. Cũng chỉ có người hiền lành như Thẩm đạo trưởng, mới có thể cam tâm làm nền, cùng bọn họ chung đường đến đây gặp gỡ. Ai biết lại bởi đám người có mắt mà không thấy Thái Sơn này mới trân châu trước mắt còn cho là mắt cá, thực sự là tức cười!
Vương Tam Lang nhìn thấy nét cười trào phúng trên mặt nàng, hơi nhướng mày: “Vị cô nương này lộ vẻ trào phúng, lẽ nào có dị nghị gì với lời ta nói sao?"
Chu Dạ Tuyết nhàn nhạt nói: “Không dám. Chỉ là vừa rồi nhìn thấy một con khỉ, từ nhỏ sống trong núi, suốt ngày ngẩng đầu nhìn mảnh trời phía trêm, còn cho rằng ngọn núi đó là toàn bộ thiên hạ a!"
Vương Tam Lang làm sao không nghe ra ý nàng nói mình tầm nhìn hạn hẹp, lúc này cười lạnh một tiếng: “Nhìn qua cũng có chút nhanh mồm nhanh miệng, chỉ mong thân thủ của ngươi cũng có thể lanh lợi như vậy, miễn cho ngày nào đó vì ăn nói linh tinh mà đắc tội người ta rồi đi đời nhà ma!"
Lời này vừa dứt, hắn vung ống tay áo lên, thuận thế quét chung trà trên bàn ra, hất vụt về phía Chu Dạ Tuyết. Một chung trà đầy nước lại không hề tràn ra một chút nào.
Vương Tam Lang nếu đã dám xem thường đám người Bích Hà tông, hiển nhiên là cũng có chút tài năng. Chỉ nhìn chiêu thức này, ngay cả Dịch Ích Trần cũng phải lộ vẻ mặt tán thưởng, đâu chỉ dùng có chút tài năng để hình dung. Trong đám trẻ hiện giờ, hắn đã có thể coi là thực lực kinh người.
Chu Dạ Tuyết giật nảy mình, chung trà còn chưa tới, nàng đã không khỏi lui về sau nửa bước.
Triệu Trì Doanh âm thầm lắc đầu, đang định ra tay giúp đỡ, lại bị Thẩm Kiều dùng tay đè lại.
Đã thấy Thẩm Kiều vẫn giữ nguyên tư thế ngồi im, một tay kia thì lấy chiếc chén của mình trên bàn, uống một hơi cạn sạch trước, sau đó vứt ra ngoài, bay thẳng về phía chén của Vương Tam Lang!
Hai bên đụng nhau, chén vang lên một tiếng giòn giã, nhưng không hề vỡ vụn. Nước trà trong chén bị va rung động, rơi toàn bộ vào trong chén của Thẩm Kiều. Sau đó hai cái chén đều theo thường cũ đập về, trở lại trong tay từng người chủ của nó.
Tất cả biến hóa diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, lúc Vương Tam Lang nhận được chén của mình, vẻ mặt vẫn còn duy trì vẻ sững sờ, tựa như không thể tin được những gì mà mình chứng kiến.
Thẩm Kiều nắm lấy cái chén bay về của mình, chỉ ngửi một cái liền thả xuống. “Xem ra Dịch quan chủ không hề thiên vị, nước trà của Vương tam công tử cũng giống như của chúng ta. Đã như vậy, Vương tam công tử cần gì phải nhiệt tình như vậy, nhất định phải mời chúng ta uống thử nước trà của ngươi?"
Chiêu thức ấy của hắn thể hiện ra so với Vương Tam Lang thì cao minh hơn nhiều. Nhìn qua thì có vẻ hời hợt, biến nặng thành nhẹ, nhưng sâu thẳm trong đó, không có nội công thâm hậu cùng kỹ xảo vượt bậc thì không thể làm được. So ra, việc Vương Tam Lang làm với Chu Dạ Tuyết, giống như là múa đao trước mặt Quan Công, không biết tự lượng sức mình.
Ý thức được điểm này, huynh đệ nhà họ Vương tự nhiên không còn dám tùy ý xem thường đối phương nữa.
Vương Tam Lang thần sắc uể oải chắp tay, nửa câu cũng không nói, xem như là tỏ vẻ áy náy.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Người bọn họ vốn cho rằng không xứng ghi tên vào thiên hạ thập đại như Thẩm Kiều, trước mặt bọn họ hiên tại cũng là núi cao khó vượt.
Dịch Ích Trần thờ ơ lạnh nhạt, thấy Vương thị giảm đi nhuệ khí, cũng không nói lời dư thừa, chỉ khẽ mỉm cười: “Hôm nay bôn ba cả ngày, có lẽ chư vị đều đã mệt, bần đạo sai người dẫn chư vị đi nghỉ ngơi thế nào?"
Huynh đệ họ Vương tất nhiên không có gì dị nghị, Triển Tử Càn cũng gật gật đầu: “Vậy làm phiền Dịch quan chủ."
Ra khỏi chính điện, Lý Thanh Ngư nói với Thẩm Kiều: “Ta ở tại tiểu lâu phía đông, trên cửa có ghi một chữ Lý, Thẩm đạo trưởng có việc có thể tới tìm."
Thẩm Kiều cảm ơn hắn, lại cùng đám Triệu Trì Doanh, dưới sự dẫn dắt của đệ tử Thuần Dương Quan, đi về chỗ nghỉ ngơi.
Triệu Trì Doanh cố ý lui lại vài bước, để đám Phạm Nguyên Bạch đi trước, kéo Thẩm Kiều đi chậm lại thì thầm: “Nhìn tình hình vừa nãy, hình như Dịch quan chủ có lời muốn nói, chỉ là bị huynh đệ nhà họ Vương cắt ngang thì phải?"
Thẩm Kiều gật gật đầu: “Quả thực như vậy."
Dù sao hắn cũng từng làm chưởng giáo một phái. Dịch Ích Trần vừa rồi tự mình ra đón bọn họ, một mặt là biểu thị thái độ, mặt khác nhất định làm dạo đầu, chuẩn bị cho việc quan trọng cần thương nghị.
Triệu Trì Doanh trầm ngâm: “Theo ngươi thấy, có phải hắn muốn thương việc việc kết minh với mấy người chúng ta không?"
Thẩm Kiều không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu là như vậy, Triệu tông chủ định trả lời sao?"
Triệu Trì Doanh thở dài: “Hiện tại thế lực của Hợp Hoan Tông và Phật Môn quá lớn, nếu bọn chúng cũng giống như đám người Đột Quyết lần trước muốn chiến lấy Bích Hà Tông, vậy thì với tình hình hiện giờ của Bích Hà tông, cũng chỉ có thể ngồi im chờ chết, e rằng kết minh quả thực vẫn có thể coi như là một biện pháp tốt."
Thẩm Kiều: “Ta thấy Dịch quan chủ hùng tâm bừng bừng, làm việc cẩn trọng. Hiện giờ Phật Môn có Tuyết Đình làm rạng rỡ, Nho Môn lại có Lâm Xuyên Học Cung, chỉ có Đạo Môn chia năm xẻ bảy. Nếu như Đạo Môn có thể thống nhất trong tay hắn, cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt."
Triệu Trì Doanh trầm mặc chốc lát: “Với thời cơ hiện giờ mà nói, e là Dịch quan chủ không dễ dàng toại nguyện như vậy. Đại hội thử kiếm vốn là việc trọng đại của võ lâm, vậy mà ngay cả Lâm Xuyên Học Cung cũng chỉ phái một đệ tử đến, thực sự không thể lạc quan được."
Nàng dừng một chút: “Kỳ thực luận võ công nhân phẩm, Thẩm đạo trưởng không hẳn kém hơn chút nào so với Dịch quan chủ. Nếu như ngươi chịu đúng lên, ta nhất định không nói hai lời dẫn đệ tử Bích Hà tông tới nhờ và."
Thẩm Kiều lắc đầu bật cười: “Ta hiện tại ngay cả môn phái để đặt chân cũng không có, nếu như các người muốn tới nhờ vả, ta thu lưu cách nào đây?"
Hắn cảm thấy Triệu Trì Doanh đang nói đùa, Triệu Trì Doanh lại nghiêm túc nói: “Trên đời này người có thể giống như Thẩm đạo trưởng, vì một lời hứa mà không tiếc ngàn dặm xông pha liệu có được mấy người? Không những Bích Hà Tông của ta nhận được ơn huệ từ ngươi, phàm là người từng giao du với ngươi, có mấy ai lại dám nói chưa từng chịu qua ân huệ? Như ngay cả Yến tông chủ, một kẻ chính tà bất phân, làm việc tùy tâm như y, không phải cũng chỉ đối với mình ngươi là có vài phần kính trọng sao?"
Thẩm Kiều cười khổ: “Phần kính trọng đó, chỉ sợ là xuất phát từ tâm tư đùa giỡn mà thôi?"
Triệu Trì Doanh khẽ cười: “Ta thấy không hẳn thế."
Đang nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ nghỉ, vừa vặn là hai gian nhà liền nhau, muốn liên lạc cũng tiện, liền chia ra từng người về phòng rửa mặt.
Thẩm Kiều vừa rửa mặt xong, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hắn tưởng Triệu Trì Doanh còn có lời muốn nói, vừa mở cửa, đã thấy đứng bên ngoài là Triển Tử Càn.
“Thẩm đạo trưởng, vẫn khỏe chứ ạ?" Triển Tử Càn chắp tay nói.
Thẩm Kiều nghiêng người để hắn tiến vào: “Triển công tử, mời vào."
Triển Tử Càn: “Nói ra thật xấu hổ, vốn là nhìn thấy đạo trưởng, trong lòng vô cùng cao hứng, còn muốn cùng ngài gối đầu đàm chuyện, nghiền ngẫm họa kỹ, chỉ đáng tiếc lần này có sư mệnh trong người, phải quay về luôn, chỉ có thể cáo biệt từ đây."
Thẩm Kiều kinh ngạc: “Sao lại đi? Đại hội thử kiếm không phải ngày mai bắt đầu rồi sao?"
Triển Tử Càn cười khổ: “Chính là vì ngày mai bắt đầu, cho nên hôm nay mới phải quay về. Đại hội thử kiếm ngày mai, chỉ sợ không ít tinh phong huyết võ. Đến lúc đó Thuần Dương Quan tự thân khó bảo toàn, chứ đừng nói gì đến kết minh. Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, ta thật sự không muốn thấy Thẩm đạo trưởng bị cuốn vào trong đó. Không biết ngài có nguyện ý cùng ta tới Lâm Xuyên Học Cung, sư tôn nhất định sẽ rất hoan nghênh đạo trưởng."
Thẩm Kiều thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy, rồi lại không đầu không đuôi, không khỏi nhíu mày: “Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Lúc này Vương thị đã không còn là Vương thị “Vương Tạ phong lưu mãn tấn thư*" năm đó nữa. Đi cùng với sự thay đổi của triều đại, thế gia khó tránh khỏi cũng biến đổi trong những năm tháng thịnh suy bất định đó. Mà chi Hội Kê Vương gia này, càng không phải hậu duệ chính gốc của Vương thị, chỉ là một nhánh được phân ra, cùng lắm là có chút quan hệ máu mủ. Vì từ thời tổ tiên đã đặt chân lên giang hồ, cho nên hiện tại coi như đã là thế gia giang hồ không hơn không kém, tiện thể làm chút buôn bán, không giao thiệp cùng triều đình, là danh môn ngang ngược số một số hai giang hồ.
*Vương Tạ: Vương Đạo và Tạ An đều làm quan to đời Tấn, hai nhân vật nổi tiếng phú quý phong lưu thời đó
Tuy rằng chi Hội Kê Vương thị này chỉ là một nhánh nhỏ của Vương thị, nhưng vì có chút quan hệ họ hàng, mà khó tránh khỏi cho mình là danh môn nhà cao cửa rộng, tất nhiên không coi môn phái nhỏ như Bích Hà tông để vào trong mắt. Bọn họ làm khách, không chịu cùng Dịch Ích Trần đi ra nghênh đón, Dịch Ích Trần tự nhiên cũng không thể cưỡng ép bọn họ.
Chào nhau qua lại xong ngồi xuống, Dịch Ích Trần đầu tiên là cảm ơn Thẩm Kiều lúc ở Trường An đã cứu viện Tô gia, sau đó lại nói với Triệu Trì Doanh: “Bích Hà tông gặp phải biến cố, bần đạo ở xa ngoài tầm với, không có cách nào chạy tới giúp đỡ đúng lúc, hiện giờ nghĩ lại, còn có chút tiếc nuối, kính xin Triệu tông chủ chớ trách."
Triệu Trì Doanh thở dài nói: “Dịch quan chủ khách khí rồi. Bích Hà tông gặp khó, toàn là do nội bộ mà ra, hiện giờ may mắn vượt qua cửa ải, chỉ là đệ tử trong môn héo tàn, không lớn bằng khi trước. Trái lại quý phái nhân tài môn hạ đông đúc, tinh anh xuất hiện lớp lớp, thật sự là làm người ta yêu thích và ngưỡng mộ không thôi!"
Dịch Ích Trần vuốt râu: “Triệu tông chủ đừng lo lắng quá, ta thấy hai vị đệ tử này của ngươi, nếu như chịu khổ rèn luyện, giả có thời gian, nhất định có thể đạt thành tựu lớn."
Cho dù hắn chỉ thuận miệng nói lời khách sáo, nhưng có thể nhận được một câu tán thưởng từ quan chủ Thuần Dương Quan, cũng đủ để hai người Chu Dạ Tuyết và Phạm Nguyên Bạch cao hứng kích động.
Mắt thấy cuộc hàn huyên vô nghĩa này còn tiếp tục tiến hành, Vương gia Tam Lang không nhịn được mà khẽ ho một tiếng, nói chen vào: “Xin hỏi Dịch quan chủ, lần đại hội thử kiếm này, cón có môn phái nào khác đến tham gia không?"
Dịch Ích Trần: “Môn phái đến đây tham gia đại hội thử kiếm có rất nhiều, không biết Vương tam công tử là muốn tìm người, hay là muốn bái sư?"
Vương tam công tử cười khan một tiếng: “Quan chủ thật biết nói đùa, Vương gia ta võ học kinh điển đếm không xuể, chính mình còn luyện chưa xong, chỗ nào cần phải bái sư? Nếu lần này có tông chủ các môn phái khác tới, chỉ là muốn nhờ Dịch quan chủ giới thiệu vài người, cũng để hai huynh đệ ta có thể cùng kết giao."
Lai lịch của Triển Tử Càn tính ra là khá lớn, chỉ tiếc hắn không phải nhân vật quan trọng trong Lâm Xuyên Học Cung, chỉ là được phái tới để truyền lời.
Bích Hà tông hiện giờ nguyên khí đại thương, không lọt vào mắt xanh của Vươngg nhị công tử.
Về phần Thẩm Kiều, cho dù hiện giờ võ công của hắn có tiến bộ, nhưng trận chiến năm đó trên Bán Bộ phong, huynh đệ nhà họ cũng từng tới quan chiến, đối với tình cảnh hắn rớt xuống đó thật sự là ấn tượng khắc sâu. Trước đó bọn họ kỳ vọng bao nhiều về chưởng giáo Huyền Đô Sơn, thì sau đó liền thất vọng đến bấy nhiêu. Giờ khắc này tái kiến Thẩm Kiều, từ lâu đã không còn sùng bái tín ngưỡng năm đó, chỉ cảm thấy đối phương cũng thường thôi, không có hứng thú kết giao.
Cho nên mấy người ở đây, cũng đã nằm ngoài phạm vi “kết giao" của anh em nhà họ Vương.
Thế nhân yêu danh, người giang hồ cũng không ngoại lệ. Lần đại hội thử kiếm này, có rất nhiều người một phần đến vì xếp hạng của Lưu Ly Cung, một phần khác là vì muốn kết minh cùng Thuần Dương quan để đối kháng với ý đồ của Phật Môn và Hợp Hoan Tông.
Tuy rằng Vương gia nằm ở phía nam triều Trần, nhưng ở phương bắc cũng không ít sinh ý qua lại, không thể không để tâm tới ảnh hưởng của Hợp Hoan tông. Vương gia tự cho mình là danh môn vọng tộc, làm sao chịu hợp tác cùng Hợp Hoan tông? Cho nên huynh đệ nhà họ Vương lần này đến đây, cũng là vì muốn kiểm tra gốc gác của Thuần Dương Quan. Nếu như lần này có nhiều đại môn phái dựa vào đây, vậy chứng tỏ thế lực của Thuần Dương Quan rất lớn, Vương gia cũng có thể cân nhắc ý đồ kết minh. Còn nếu không, vậy bọn họ không bằng hợp tác với Lâm Xuyên Học Cung cho rồi, cần gì phải bỏ gần cầu xa chứ?
Bọn họ hỏi vấn đề này, rõ ràng là không để những người ở đây vào mắt. Triệu Trì Doanh và Thẩm Kiều thì thôi đi, nhưng Phạm Nguyên Bạch Chu Dạ Tuyết lại không nhịn được mà lộ vẻ căm giận.
Dịch Ích Trần khẽ mỉm cười, giống như không hiểu rõ ám chỉ của Vương Tam Lang: “Khách từ những môn phái khác tới cũng có, đều sai người an trí, còn một chút vẫn ở dưới chân núi. Vương tam công tử nếu như muốn bái kiến thì cũng không có gì phiền phức, đợi chút nữa bảo đệ tử bản quan dẫn đường là được. Chỗ ở của chư vị đều được an bài như nhau, không phân sang hèn."
Vương Nhị Lang có chút thất vọng. Đối phương đã nói vậy, rõ ràng làm ám chỉ lần này không có cao thủ võ lâm mà bọn họ mong đợi.
Vương Tam Lang lại vẫn chưa hết hi vọng, hỏi tiếp: “Nghe nói đại hội thử kiếm mười năm trước, chính là nơi quần hùng muốn đến, tinh anh quy tụ, trong thiên hạ thập đại sau này cũng có đến năm sáu vị cao thủ tới. Lẽ nào hiện giờ mới qua chín năm, sức ảnh hưởng của đại hội thử kiếm đã suy bại đến mức này?"
Chu Dạ Tuyết không nhịn được mà lộ vẻ cười nhạo, người này chẳng lẽ coi cao thủ chân chính như củ cải rau xanh trên chợ hay sao, muốn gọi là có?
Nếu đã là cao thủ, tất nhiên càng phải tự cao tự đại đi cùng phái đoàn. Như tông chủ Hoán Nguyệt tông, không phải vì xem thường chuyện tham dự này mới nửa đường rời đi sao. Cũng chỉ có người hiền lành như Thẩm đạo trưởng, mới có thể cam tâm làm nền, cùng bọn họ chung đường đến đây gặp gỡ. Ai biết lại bởi đám người có mắt mà không thấy Thái Sơn này mới trân châu trước mắt còn cho là mắt cá, thực sự là tức cười!
Vương Tam Lang nhìn thấy nét cười trào phúng trên mặt nàng, hơi nhướng mày: “Vị cô nương này lộ vẻ trào phúng, lẽ nào có dị nghị gì với lời ta nói sao?"
Chu Dạ Tuyết nhàn nhạt nói: “Không dám. Chỉ là vừa rồi nhìn thấy một con khỉ, từ nhỏ sống trong núi, suốt ngày ngẩng đầu nhìn mảnh trời phía trêm, còn cho rằng ngọn núi đó là toàn bộ thiên hạ a!"
Vương Tam Lang làm sao không nghe ra ý nàng nói mình tầm nhìn hạn hẹp, lúc này cười lạnh một tiếng: “Nhìn qua cũng có chút nhanh mồm nhanh miệng, chỉ mong thân thủ của ngươi cũng có thể lanh lợi như vậy, miễn cho ngày nào đó vì ăn nói linh tinh mà đắc tội người ta rồi đi đời nhà ma!"
Lời này vừa dứt, hắn vung ống tay áo lên, thuận thế quét chung trà trên bàn ra, hất vụt về phía Chu Dạ Tuyết. Một chung trà đầy nước lại không hề tràn ra một chút nào.
Vương Tam Lang nếu đã dám xem thường đám người Bích Hà tông, hiển nhiên là cũng có chút tài năng. Chỉ nhìn chiêu thức này, ngay cả Dịch Ích Trần cũng phải lộ vẻ mặt tán thưởng, đâu chỉ dùng có chút tài năng để hình dung. Trong đám trẻ hiện giờ, hắn đã có thể coi là thực lực kinh người.
Chu Dạ Tuyết giật nảy mình, chung trà còn chưa tới, nàng đã không khỏi lui về sau nửa bước.
Triệu Trì Doanh âm thầm lắc đầu, đang định ra tay giúp đỡ, lại bị Thẩm Kiều dùng tay đè lại.
Đã thấy Thẩm Kiều vẫn giữ nguyên tư thế ngồi im, một tay kia thì lấy chiếc chén của mình trên bàn, uống một hơi cạn sạch trước, sau đó vứt ra ngoài, bay thẳng về phía chén của Vương Tam Lang!
Hai bên đụng nhau, chén vang lên một tiếng giòn giã, nhưng không hề vỡ vụn. Nước trà trong chén bị va rung động, rơi toàn bộ vào trong chén của Thẩm Kiều. Sau đó hai cái chén đều theo thường cũ đập về, trở lại trong tay từng người chủ của nó.
Tất cả biến hóa diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, lúc Vương Tam Lang nhận được chén của mình, vẻ mặt vẫn còn duy trì vẻ sững sờ, tựa như không thể tin được những gì mà mình chứng kiến.
Thẩm Kiều nắm lấy cái chén bay về của mình, chỉ ngửi một cái liền thả xuống. “Xem ra Dịch quan chủ không hề thiên vị, nước trà của Vương tam công tử cũng giống như của chúng ta. Đã như vậy, Vương tam công tử cần gì phải nhiệt tình như vậy, nhất định phải mời chúng ta uống thử nước trà của ngươi?"
Chiêu thức ấy của hắn thể hiện ra so với Vương Tam Lang thì cao minh hơn nhiều. Nhìn qua thì có vẻ hời hợt, biến nặng thành nhẹ, nhưng sâu thẳm trong đó, không có nội công thâm hậu cùng kỹ xảo vượt bậc thì không thể làm được. So ra, việc Vương Tam Lang làm với Chu Dạ Tuyết, giống như là múa đao trước mặt Quan Công, không biết tự lượng sức mình.
Ý thức được điểm này, huynh đệ nhà họ Vương tự nhiên không còn dám tùy ý xem thường đối phương nữa.
Vương Tam Lang thần sắc uể oải chắp tay, nửa câu cũng không nói, xem như là tỏ vẻ áy náy.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Người bọn họ vốn cho rằng không xứng ghi tên vào thiên hạ thập đại như Thẩm Kiều, trước mặt bọn họ hiên tại cũng là núi cao khó vượt.
Dịch Ích Trần thờ ơ lạnh nhạt, thấy Vương thị giảm đi nhuệ khí, cũng không nói lời dư thừa, chỉ khẽ mỉm cười: “Hôm nay bôn ba cả ngày, có lẽ chư vị đều đã mệt, bần đạo sai người dẫn chư vị đi nghỉ ngơi thế nào?"
Huynh đệ họ Vương tất nhiên không có gì dị nghị, Triển Tử Càn cũng gật gật đầu: “Vậy làm phiền Dịch quan chủ."
Ra khỏi chính điện, Lý Thanh Ngư nói với Thẩm Kiều: “Ta ở tại tiểu lâu phía đông, trên cửa có ghi một chữ Lý, Thẩm đạo trưởng có việc có thể tới tìm."
Thẩm Kiều cảm ơn hắn, lại cùng đám Triệu Trì Doanh, dưới sự dẫn dắt của đệ tử Thuần Dương Quan, đi về chỗ nghỉ ngơi.
Triệu Trì Doanh cố ý lui lại vài bước, để đám Phạm Nguyên Bạch đi trước, kéo Thẩm Kiều đi chậm lại thì thầm: “Nhìn tình hình vừa nãy, hình như Dịch quan chủ có lời muốn nói, chỉ là bị huynh đệ nhà họ Vương cắt ngang thì phải?"
Thẩm Kiều gật gật đầu: “Quả thực như vậy."
Dù sao hắn cũng từng làm chưởng giáo một phái. Dịch Ích Trần vừa rồi tự mình ra đón bọn họ, một mặt là biểu thị thái độ, mặt khác nhất định làm dạo đầu, chuẩn bị cho việc quan trọng cần thương nghị.
Triệu Trì Doanh trầm ngâm: “Theo ngươi thấy, có phải hắn muốn thương việc việc kết minh với mấy người chúng ta không?"
Thẩm Kiều không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu là như vậy, Triệu tông chủ định trả lời sao?"
Triệu Trì Doanh thở dài: “Hiện tại thế lực của Hợp Hoan Tông và Phật Môn quá lớn, nếu bọn chúng cũng giống như đám người Đột Quyết lần trước muốn chiến lấy Bích Hà Tông, vậy thì với tình hình hiện giờ của Bích Hà tông, cũng chỉ có thể ngồi im chờ chết, e rằng kết minh quả thực vẫn có thể coi như là một biện pháp tốt."
Thẩm Kiều: “Ta thấy Dịch quan chủ hùng tâm bừng bừng, làm việc cẩn trọng. Hiện giờ Phật Môn có Tuyết Đình làm rạng rỡ, Nho Môn lại có Lâm Xuyên Học Cung, chỉ có Đạo Môn chia năm xẻ bảy. Nếu như Đạo Môn có thể thống nhất trong tay hắn, cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt."
Triệu Trì Doanh trầm mặc chốc lát: “Với thời cơ hiện giờ mà nói, e là Dịch quan chủ không dễ dàng toại nguyện như vậy. Đại hội thử kiếm vốn là việc trọng đại của võ lâm, vậy mà ngay cả Lâm Xuyên Học Cung cũng chỉ phái một đệ tử đến, thực sự không thể lạc quan được."
Nàng dừng một chút: “Kỳ thực luận võ công nhân phẩm, Thẩm đạo trưởng không hẳn kém hơn chút nào so với Dịch quan chủ. Nếu như ngươi chịu đúng lên, ta nhất định không nói hai lời dẫn đệ tử Bích Hà tông tới nhờ và."
Thẩm Kiều lắc đầu bật cười: “Ta hiện tại ngay cả môn phái để đặt chân cũng không có, nếu như các người muốn tới nhờ vả, ta thu lưu cách nào đây?"
Hắn cảm thấy Triệu Trì Doanh đang nói đùa, Triệu Trì Doanh lại nghiêm túc nói: “Trên đời này người có thể giống như Thẩm đạo trưởng, vì một lời hứa mà không tiếc ngàn dặm xông pha liệu có được mấy người? Không những Bích Hà Tông của ta nhận được ơn huệ từ ngươi, phàm là người từng giao du với ngươi, có mấy ai lại dám nói chưa từng chịu qua ân huệ? Như ngay cả Yến tông chủ, một kẻ chính tà bất phân, làm việc tùy tâm như y, không phải cũng chỉ đối với mình ngươi là có vài phần kính trọng sao?"
Thẩm Kiều cười khổ: “Phần kính trọng đó, chỉ sợ là xuất phát từ tâm tư đùa giỡn mà thôi?"
Triệu Trì Doanh khẽ cười: “Ta thấy không hẳn thế."
Đang nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ nghỉ, vừa vặn là hai gian nhà liền nhau, muốn liên lạc cũng tiện, liền chia ra từng người về phòng rửa mặt.
Thẩm Kiều vừa rửa mặt xong, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hắn tưởng Triệu Trì Doanh còn có lời muốn nói, vừa mở cửa, đã thấy đứng bên ngoài là Triển Tử Càn.
“Thẩm đạo trưởng, vẫn khỏe chứ ạ?" Triển Tử Càn chắp tay nói.
Thẩm Kiều nghiêng người để hắn tiến vào: “Triển công tử, mời vào."
Triển Tử Càn: “Nói ra thật xấu hổ, vốn là nhìn thấy đạo trưởng, trong lòng vô cùng cao hứng, còn muốn cùng ngài gối đầu đàm chuyện, nghiền ngẫm họa kỹ, chỉ đáng tiếc lần này có sư mệnh trong người, phải quay về luôn, chỉ có thể cáo biệt từ đây."
Thẩm Kiều kinh ngạc: “Sao lại đi? Đại hội thử kiếm không phải ngày mai bắt đầu rồi sao?"
Triển Tử Càn cười khổ: “Chính là vì ngày mai bắt đầu, cho nên hôm nay mới phải quay về. Đại hội thử kiếm ngày mai, chỉ sợ không ít tinh phong huyết võ. Đến lúc đó Thuần Dương Quan tự thân khó bảo toàn, chứ đừng nói gì đến kết minh. Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, ta thật sự không muốn thấy Thẩm đạo trưởng bị cuốn vào trong đó. Không biết ngài có nguyện ý cùng ta tới Lâm Xuyên Học Cung, sư tôn nhất định sẽ rất hoan nghênh đạo trưởng."
Thẩm Kiều thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy, rồi lại không đầu không đuôi, không khỏi nhíu mày: “Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Tác giả :
Mộng Khê Thạch