Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 82
Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Binh lính thấy sắc mặt hắn thay đổi, chỉ cho là hắn nhất thời khó có thể tiếp thu sự thật này, nên an ủi: “Tiên đế xưa nay không thích phật đạo, bệ hạ hiện nay sau khi lên ngôi, đối với phật đạo không còn hạn chế nhiều như trước nữa, còn có ý muốn đưa Phật Môn tôn lên làm quốc giáo. Đạo trưởng ngươi ở Trường An thành cũng có thể thoải mái đi lại, không cần phải lo lắng bị người ta kiểm tra."
Thẩm Kiều cười khổ, cái này chẳng lẽ xem như là may mắn trong bất hạnh sao?
“Vậy vì sao bệ hạ không chịu trông coi tang cha?"
Lời này vừa nói ra, hai tên lính đều khẩn trương cả lên, chú ý chung quanh, thấy không ai để ý, đối phương mới thấp giọng nói: “Việc này làm sao chúng ta biết dược, đạo trưởng vẫn đừng nên hỏi quá nhiều thì hơn!"
Thẩm Kiều lại hỏi: “Vậy các ngươi có biết Tề vương Vũ Văn Hiến ra sao không?"
Hai người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Bọn họ chỉ là quan binh tầng thấp nhất, hành tung của Tề vương quả thực không phải chuyện bọn họ có thể hỏi đến.
Đã như vậy, Thẩm Kiều cũng không còn gì để hỏi nữa. Hắn cảm ơn hai người, uống hết trà, lại thấy bọn họ dẫn theo giao quyến phạm quan chuẩn bị khởi hành, liền chào từ biệt đối phương, cởi dây cương giắt trên hàng rào, xoay người lên ngựa, đi về phía Trường An.
Vừa vào Trường An, Thẩm Kiều cũng không có cảm giác gì thay đổi quá lớn. Nơi này vẫn vô cùng náo nhiệt, rộn rộn ràng ràng như trước, người đến người đi, nối liền không dứt. So với các châu phủ hắn thấy trước khi tới đây còn phồn hoa hơn gấp mấy lần. Điểm khác biệt duy nhất là, trên đường phố, đặc biệt là đường lớn đi về phía hoàng thành, quan quân tựa hồ nhiều hơn trước một chút. Họ hoặc là tuần tra chung quanh, hoặc là áp giải phạm nhân. Trong phạm nhân nam có nữ có, trẻ có già có, giống như Thẩm Kiều đã thấy ở ngoài thành, vẻ mặt họ buồn rười rượi, trong khung cảnh náo nhiệt phồn hoa này, có vẻ không hợp chút nào.
Thẩm Kiều nghỉ chân xem xét một lát, trong đội ngũ có đứa nhỏ khóc nháo khiến hắn có chút không đành lòng, nhưng hắn hiểu, những gia tộc này cho dù có tội hay là oan uổng, nếu như mình cứu họ, cũng không thể nào thay họ thu xếp, ngược lại còn có thể khiến cho bọn họ chịu càng nhiều tội hơn.
Huống hồ, sau này chỉ sợ còn có nhiều người rơi vào hoàn cảnh giống như bọn họ hơn nữa.
Cứu một nhà thì dễ, cứu muôn dân thiên hạ khó quá khó.
Hắn thở dài một tiếng trong lòng, dời tầm mắt, quay người rời đi.
Thẩm Kiều đi tới phủ thiếu sư ở kinh thành của Yến Vô Sư ngày trước. Hắn vẫn chưa tới gần, chỉ đứng xa liếc mắt nhìn một cái, không hề ngạc nhiên khi thấy tòa nhà kia hiện giờ đã bị niêm phong, cửa chính bị khóa, trước sân lạnh lẽo. Kinh thành tấc đất tấc vàng, chỉ có xung quanh nơi này là ít khí có xe ngựa đi qua, người bên ngoài tựa hồ lo sợ mình có dính líu quan hệ với nơi này, đều tránh xa hết cả.
Bên cạnh ngược lại có mấy người gánh hàng bán đồ ăn, cũng có người tới mua, chỉ là quan sát kỹ thần sắc của bọn họ, cũng có thể phát hiện ra một chút dị dạng, không giống tiểu thương bình thường, mà như là cố ý chờ ở đó.
Nếu như đổi lại là ngày trước, Thẩm Kiều tất nhiên không hề nghĩ ngợi mà đi lên trước hỏi thăm. Nhưng hiện tại hắn ở chung với Yến Vô Sư thời gian dài, bất tri bất giác cũng hiểu được nên quan sát kỹ càng sự việc, lúc này phát hiện những người kia khác thường, cũng không tiến lên nữa.
Biên Duyên Mai cũng có hai tòa nhà ở kinh thành, một chỗ là dinh thự do Vũ Văn Ung ban cho, giống như phủ thiếu sư. Một chỗ là tư trạch*, người biết không nhiều, nhưng cũng không phải bí mật gì. Ngày đó Thẩm Kiều ở Trường An, Biên Duyên Mai hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Yến Vô Sư, còn cố ý dẫn hắn tới thăm nơi kia, nhiệt tình mời Thẩm Kiều tới cửa làm khách, khiến Thẩm Kiều có chút dở khóc dở cười.
*Tư trạch: Nhà riêng
Dinh thự giống như phủ thiếu sư, đều gặp phải cạnh tượng bị niêm phong, trước cửa cũng có người cải trang bí mật giám sát.
Tư Trạch ngược lại vẫn còn, cửa tuy rằng đóng, nhưng không hề khóa lại.
Tòa tư trạch này của Biên Duyên Mai nằm sâu trong ngõ hẻm phía tây thành, bên cạnh đều là nhà của mấy đệ tử thư hương có chút gia sản, ít đi cảnh ngựa xe như nước của đám quan lớn, cũng không ồn ào như phố phường buôn bán, ngược lại là một nơi kín đáo rất tốt.
Thẩm Kiều không đẩy cửa, mà là nhảy qua tường.
Với võ công của hắn, cho dù là leo tường, cũng lặng yên đến không một tiếng động, tư thái tiêu sái.
Tòa nhà này được dọn dẹp rất sạch sẽ, cây cỏ vậy mà không dính chút bụi, nhưng vắng ngắt, nửa bóng người cũng không thấy.
Thẩm Kiều ở bên trong dạo qua một vòng, mỗi gian nhà đều đẩy cửa vào xem, nhưng chẳng hề phát hiện được thứ gì.
Biên Duyên Mai đã đi đâu?
Những năm này thế lực Hoán Nguyệt tông kết hợp với chính quyền Bắc Chu, được Vũ Văn Ung chấp nhận đưa lên vị trí cao, là cánh tay đắc dụng. Trường An tương đương với đại bản doanh của Hoán Nguyệt tông, mà Hoán Nguyệt tông ở trong tam tông Ma Môn, xem như là tương đối đặc thù. Yến Vô Sư chỉ thu hai đệ tử là Biên Duyên Mai và Ngọc Sinh Yên, những thế lực còn lại đều phân tán các nơi, nhân số có vẻ hơi “đơn bạc". Hiện giờ kinh thành người đi nhà trống, nếu muốn tìm, giống như mò kim đáy biển.
Trong sương phòng phía đông vang lên tiếng động cực nhỏ, vô cùng khẽ, nghe như tiếng chân bàn không cẩn thận bị dời đi một chút.
Cái này đúng là gian nhà cuối cùng Thẩm Kiều còn chưa đi vào.
Người trong phòng tựa hồ đem hô hấp đè xuống mức thấp nhất, nhưng với Thẩm Kiều mà nói, vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Hắn đẩy cửa ra, từng bước đi vào, hướng về phía bình phong bên kia.
Tiếng hít thở đè nén càng ngày càng vang, Thẩm Kiều dừng bước trước giường, khom lưng vươn tay tới.
Một tiếng thét kinh hãi phát ra từ dưới gầm giường, còn không đợi Thẩm Kiều đụng tới đối phương, một thân ảnh nho nhỏ đã từ đó xông ra, chạy về phía cửa.
Nhưng còn chưa chạy được vài bước, người đã bị kéo cứng lại, ngay cả á huyệt cũng bị điểm, một chút thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có thể sợ hãi kinh hoàng.
“Ngươi đừng sợ." Nàng nghe thấy có người nói như vậy.
“Ta tới nơi này tìm bạn cũ, nào ngờ cả nhà bạn cũ đã đi rồi, cho nên đi vào xem qua một chút. Ngươi là ai?" Đạo nhân tuấn mỹ xuất trần vòng tới trước mặt nàng, ôn hòa nói.
Một người như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người xấu, nội tâm kinh hoàng của nàng chậm rãi bình ổn lại.
Thẩm Kiều mở á huyệt cho nàng.
Tiểu cô nương này tuổi không lớn lắm, mặt mũi dính đầy bụi bặm nhưng cũng không che giấu được làn da trắng mịn. Từ quần áo mà xem, hẳn là xuất thân từ gia đình quyền quý, từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên, chỉ là chẳng biết tại sao lại chạy đến chỗ này.
“Ngươi là ai?" Nữ đồng đánh bạo hỏi.
Thẩm Kiều nở nụ cười: “Ta tên Thẩm Kiều, là đạo sĩ của Huyền Đô Sơn."
“Thẩm Kiều?" Nữ đồng tựa hồ đang suy nghĩ, “Là Thẩm trong trung vi du trầm của “Lễ Ký"? Kiều trong đích viên kiều sơn của “Liệt tử · Thang vấn"?"
“Đúng, chính là hai chữ kia." Thẩm Kiều thấy đối phương còn nhỏ đã có học thức uyên bác liền thán phục, “Ngươi là thiên kim nhà ai, tại sao lại trốn ở chỗ này?"
Nữ đồng dù sao tuổi cũng không lớn lắm, cho dù cố thận trọng thành thục cũng không giữ được lâu lắm, nghe vậy liền lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm: “Ta từng nghe cữu cữu nhắc tới Thẩm đạo trưởng. Thẩm đạo trưởng chắc không phải là phụng mệnh tới tìm ta đó chứ?"
Thẩm Kiều cũng bị nàng hỏi đến có chút hồ đồ: “Cữu cữu của ngươi là ai, ta lại phụng mệnh của ai?"
Nữ đồng: “Ta là A Ngôn của Đậu gia, mẫu thân ta chính là Tương Dương trưởng công chúa."
Thẩm Kiều hiểu ra: “Cữu Cữu trong miệng ngươi, chính là tiên đế?"
Đậu Ngôn gật gật đầu: “Trong nhà ta có người giám thị, những người kia muốn đưa ta vào cung gặp bệ hạ, ta chỉ có thể trốn đi lén chạy vào đây, vốn định tới nơi này tìm Biên thúc, không ngờ người không thấy, bên ngoài lại có người đang tìm ta, cho nên ta không dám ra ngoài…"
Thẩm Kiều nhíu mày: “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Mẫu thân ngươi chính là trưởng tỷ của tiên đế, cô mẫu của đương kim thiên tử, ai dám làm khó dễ các ngươi?"
Vừa mới dứt lời, hắn liền nghĩ ra, ngoại trừ hoàng đế, thì còn có ai dám làm khó dễ mấy người đó, chẳng lẽ thật sự là hoàng đế?
Đậu Ngôn cắn chặt môi dưới, tựa như có nỗi niềm khó nói. Thẩm Kiều cũng không tiếp tục ép hỏi, trái lại ôn nhu nói: “Người trong nhà này sợ là đã sớm rời đi, ngươi ở lại chỗ này chờ cũng vô dụng, không bằng cứ quay về nhà trước đã, có mẫu thân ngươi ở đó, bệ hạ dù sao cũng không dám…"
“Không không! Không thể trở về nhà!" Đậu Ngôn lắc đầu liên tục, “Nếu như ta trở về nhà, bệ hạ lại triệu ta vào cung, đến lúc đó ngay cả phụ mẫu cũng không ngăn được, mạng nhỏ của ta liền coi như xong!"
Thẩm Kiều thấy nàng nói nghiêm trọng như vậy, nhất thời cũng không có biện pháp nào, đang định hỏi nàng quyết định ra sao, bên ngoài liền vang lên tiếng huyên náo, tiếng bước chân lũ lượt kéo đến, theo sát phía sau là tiếng cửa lớn tòa nhà bị mạnh mẽ đẩy ra.
“Nơi này không phải địa phương trọng yếu gì, có lẽ người cũng đã sớm đi hết, các ngươi không cần theo vào, một mình ta đi là được."
Tiếng nói nghe có chút quen thuộc, Thẩm Kiều ngẫm nghĩ trong chốc lát, nhớ tới tên một người.
Dương Kiên.
Đậu Ngôn sợ đến mức trốn ở phía sau hắn, lôi kéo tay áo hắn: “Đi mau, đi mau!"
Thấy Thẩm Kiều không nhúc nhích, nàng dừng chân một chút, lập tức chạy về gian nhà lúc trước, có lẽ là lại muốn trốn vào dưới gầm giường.
Đậu Ngôn vừa mới chạy đi, Dương Kiên đã đi tới, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Kiều đứng ở trong sân.
Thẩm Kiều sắc mặt bình tĩnh, trái lại Dương Kiên lại giật nảy mình.
“Ngươi…" Hắn vừa mở miệng nói một chữ, lập tức im lặng, liếc mắt nhìn ra ngoài, sau đó làm một động tác tay với Thẩm Kiều, ý bảo Thẩm Kiều đừng lên tiếng.
Thẩm Kiều xem hiểu ám hiệu của hắn, gật gật đầu, chờ hắn mở miệng trước.
Dương Kiên lại cau mày, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, như là đang do dự điều gì.
Trái lại Đậu Ngôn ở trong phòng đợi mãi không thấy động tĩnh, không nhịn được lặng lẽ chui đầu ra, bám vào cửa lén nhìn ra bên ngoài. Nàng tự cho là động tác ẩn núp bị Dương Kiên nhìn thấy, trên mặt người kia lộ vẻ bất ngờ, tiến lên vài bước, Đậu Ngôn sợ đến mức suýt chút nữa thì chạy về.
“Thẩm đạo trưởng cũng biết hành tung của Biên đại nhân sao?" Hắn cật lực đè thấp thanh điệu, nhưng tốc độ nói lại khá mau.
Thẩm Kiều tất nhiên là lắc đầu.
“Ta được người nhờ cậy, hiện giờ không thể thực hiện, chỉ có thể thỉnh cầu Thẩm đạo trưởng cứu viện, giúp ta đưa tiểu nương tử của Đậu gia đến Tô gia tạm lánh!"
Tô gia? Trên mặt Thẩm Kiều lộ vẻ nghi hoặc.
Dương Kiên: “Chính là phủ của Mỹ Dương huyện công!"
Nhưng vào lúc này, bên ngoài liền có người cao giọng dò hỏi: “Không biết Tùy quốc công có phát hiện gì không, có cần tiểu nhân đi vào hỗ trợ?"
Dương Kiên vội cao giọng đáp lại: “Không cần, ta cũng ra liền đây!"
Hắn cũng không cách nào nói thêm nữa, chỉ chắp tay với Thẩm Kiều, sau đó quay người vội vã rời đi.
Tiếng nói chuyện mơ hồ từ cửa truyền tới, sau một chốc, thanh âm người lục tục rời đi vang lên, đại môn một lần nữa khép lại, còn có cả tiếng khóa vào.
Đậu Ngôn từ trong nhà thò đầu ra, sắc mặt lo sợ.
Thẩm Kiều nói cho nàng biết: “Người đều đi rồi, Tùy quốc công nhờ ta đưa ngươi đến phủ Mỹ Dương huyện công tạm lánh, ngươi thấy sao?"
Đậu Ngôn suy nghĩ một chút: “Cũng được, Mỹ Dương huyện công và phụ thân ta xưa nay có giao hảo, hẳn là phụ thân giao phó cho hắn, vậy làm phiền Thẩm đạo trưởng, việc này có mang đến phiền phức cho ngươi hay không?"
Thẩm Kiều cười nói: “Không đâu, dễ như trở bàn tay mà thôi."
Hắn mang theo Đậu Ngôn dễ dàng bật tường, dựa theo phương hướng Đậu Ngôn chỉ, theo đường nhỏ đi tới Tô gia. Đậu Ngôn chưa từng thấy môn khinh công nào xuất thần nhập hóa như vậy, dọc đường đều kinh ngạc đến không ngậm được mồm, khi đến cửa sau Tô gia, ánh mắt nhìn Thẩm Kiều đã tràn đầy kính nể.
Thẩm Kiều không nhịn được xoa xoa đầu nang, lại từ cửa sau Tô phủ bật tường đi vào.
Đậu Ngôn ở bên nhỏ giọng chỉ điểm cho hắn: “Qua cái sân này là nhà chính, phía trước có hai gian chính là thư phòng. Ta từng theo phụ thân tới, Mỹ Dương huyện công lúc ban ngày đều sẽ ở đó…"
Với thân thủ của Thẩm Kiều, lẻn vào Tô gia thực sự là có chút đại tài tiểu dụng*. Tô Uy đang yên đang lành đọc sách trong thư phòng, thình lình bị một lớn một nhỏ từ ngoài đẩy cửa tiến vào, dọa cho suýt chút nữa kinh hãi, lớn tiếng gọi người.
*Đại tài tiểu dụng: Dùng dao mổ trâu giết gà
Cũng may hắn còn nhận ra Thẩm Kiều và Đậu Ngôn, đem lời nói vừa chuẩn bị phát ra miễn cưỡng nhịn xuống, thay đổi sang ngữ điệu tương đối bình thường nói: “Thẩm đạo trưởng? Đậu nhị nương?"
Đậu Ngôn trượt khỏi lòng Thẩm Kiều, giòn tiếng nói: “Thế bá chớ kinh hãi, A Ngôn lần này đến cũng không có ác ý!"
Tô Uy vội vàng đứng đậy mở cửa thăm dò, thấy không có người nhòm ngó mới vội vàng đóng cửa lại lần nữa, xoay người lại nói: “Tại sao các ngươi lại tới đây? A Ngôn, ta nghe nói Đậu gia hiện giờ bị bệ hạ phái người giám sát chung quanh, chính là vì tìm ngươi."
Đậu Ngôn chán nản nói: “Phải. Đều do ta mang phiền toái cho phụ mẫu. E là bệ hạ cho rằng phụ mẫu đem ta giấu đi, cho nên hiện giờ giám sát chặt chẽ Đậu gia. Ta tạm thời không thể quay lại đó, chỉ có thể tới đây cầu thế bá che chở."
Thẩm Kiều nói: “Chúng ta ở Biên phủ gặp được Tùy quốc công, là hắn bảo chúng ta đến tìm Tô huyện công."
Tô uy thở dài: “Thôi vậy, các ngươi đi theo ta."
Hắn cũng không hỏi kỹ nguyên nhân trong đó, có lẽ đã biết được một hai. Ngược lại Thẩm Kiều tự thân vào Trường An, lại cảm thấy mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Tô Uy đứng dậy đẩy giá sách ra, lộ ra cửa ngầm ở phía sau, dẫn bọn họ đi vào mật thất, cuối cùng đến một gian phòng khác.
Gian phòng này cũng không phải là không thấy ánh mặt trời, bên ngoài cửa sổ còn có thể thấp thoáng thấy chút xanh tươi, ánh nắng mơ hồ chiếu tới. Nếu như là mùa hè, chỗ này là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Nhưng tương tự cũng là vị trí tốt cho việc ẩn giấu người, khiến cho người khác rất khó tìm ra.
Bên cửa sổ có một người đứng, lưng đối diện với bọn họ, đứng chắp tay, thấy Tô Uy đẩy cửa đi vào, quay người nhìn thấy Đậu Ngôn, không khỏi kinh ngạc: “Nhị nương?"
Đậu Ngôn dọc đường đi đều tỏ vẻ khá là thành thục, cho đến khi nhìn thấy người này, lại không nhịn được oa một tiếng khóc lên: “Ngũ cữu cữu! Tiên đế cữu cữu là bị biểu huynh giết chết!"
Lời này vừa ra, mấy người ở đây đều kinh hãi đến biến sắc.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Kiều: Ta cảm giác mình giống như đang hoàn thành di nguyện của ngươi.
Lão Yến: Nha, vậy ngươi không phải chính là góa phụ sao?
Thẩm Kiều: …
Beta: Kusami
Binh lính thấy sắc mặt hắn thay đổi, chỉ cho là hắn nhất thời khó có thể tiếp thu sự thật này, nên an ủi: “Tiên đế xưa nay không thích phật đạo, bệ hạ hiện nay sau khi lên ngôi, đối với phật đạo không còn hạn chế nhiều như trước nữa, còn có ý muốn đưa Phật Môn tôn lên làm quốc giáo. Đạo trưởng ngươi ở Trường An thành cũng có thể thoải mái đi lại, không cần phải lo lắng bị người ta kiểm tra."
Thẩm Kiều cười khổ, cái này chẳng lẽ xem như là may mắn trong bất hạnh sao?
“Vậy vì sao bệ hạ không chịu trông coi tang cha?"
Lời này vừa nói ra, hai tên lính đều khẩn trương cả lên, chú ý chung quanh, thấy không ai để ý, đối phương mới thấp giọng nói: “Việc này làm sao chúng ta biết dược, đạo trưởng vẫn đừng nên hỏi quá nhiều thì hơn!"
Thẩm Kiều lại hỏi: “Vậy các ngươi có biết Tề vương Vũ Văn Hiến ra sao không?"
Hai người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Bọn họ chỉ là quan binh tầng thấp nhất, hành tung của Tề vương quả thực không phải chuyện bọn họ có thể hỏi đến.
Đã như vậy, Thẩm Kiều cũng không còn gì để hỏi nữa. Hắn cảm ơn hai người, uống hết trà, lại thấy bọn họ dẫn theo giao quyến phạm quan chuẩn bị khởi hành, liền chào từ biệt đối phương, cởi dây cương giắt trên hàng rào, xoay người lên ngựa, đi về phía Trường An.
Vừa vào Trường An, Thẩm Kiều cũng không có cảm giác gì thay đổi quá lớn. Nơi này vẫn vô cùng náo nhiệt, rộn rộn ràng ràng như trước, người đến người đi, nối liền không dứt. So với các châu phủ hắn thấy trước khi tới đây còn phồn hoa hơn gấp mấy lần. Điểm khác biệt duy nhất là, trên đường phố, đặc biệt là đường lớn đi về phía hoàng thành, quan quân tựa hồ nhiều hơn trước một chút. Họ hoặc là tuần tra chung quanh, hoặc là áp giải phạm nhân. Trong phạm nhân nam có nữ có, trẻ có già có, giống như Thẩm Kiều đã thấy ở ngoài thành, vẻ mặt họ buồn rười rượi, trong khung cảnh náo nhiệt phồn hoa này, có vẻ không hợp chút nào.
Thẩm Kiều nghỉ chân xem xét một lát, trong đội ngũ có đứa nhỏ khóc nháo khiến hắn có chút không đành lòng, nhưng hắn hiểu, những gia tộc này cho dù có tội hay là oan uổng, nếu như mình cứu họ, cũng không thể nào thay họ thu xếp, ngược lại còn có thể khiến cho bọn họ chịu càng nhiều tội hơn.
Huống hồ, sau này chỉ sợ còn có nhiều người rơi vào hoàn cảnh giống như bọn họ hơn nữa.
Cứu một nhà thì dễ, cứu muôn dân thiên hạ khó quá khó.
Hắn thở dài một tiếng trong lòng, dời tầm mắt, quay người rời đi.
Thẩm Kiều đi tới phủ thiếu sư ở kinh thành của Yến Vô Sư ngày trước. Hắn vẫn chưa tới gần, chỉ đứng xa liếc mắt nhìn một cái, không hề ngạc nhiên khi thấy tòa nhà kia hiện giờ đã bị niêm phong, cửa chính bị khóa, trước sân lạnh lẽo. Kinh thành tấc đất tấc vàng, chỉ có xung quanh nơi này là ít khí có xe ngựa đi qua, người bên ngoài tựa hồ lo sợ mình có dính líu quan hệ với nơi này, đều tránh xa hết cả.
Bên cạnh ngược lại có mấy người gánh hàng bán đồ ăn, cũng có người tới mua, chỉ là quan sát kỹ thần sắc của bọn họ, cũng có thể phát hiện ra một chút dị dạng, không giống tiểu thương bình thường, mà như là cố ý chờ ở đó.
Nếu như đổi lại là ngày trước, Thẩm Kiều tất nhiên không hề nghĩ ngợi mà đi lên trước hỏi thăm. Nhưng hiện tại hắn ở chung với Yến Vô Sư thời gian dài, bất tri bất giác cũng hiểu được nên quan sát kỹ càng sự việc, lúc này phát hiện những người kia khác thường, cũng không tiến lên nữa.
Biên Duyên Mai cũng có hai tòa nhà ở kinh thành, một chỗ là dinh thự do Vũ Văn Ung ban cho, giống như phủ thiếu sư. Một chỗ là tư trạch*, người biết không nhiều, nhưng cũng không phải bí mật gì. Ngày đó Thẩm Kiều ở Trường An, Biên Duyên Mai hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Yến Vô Sư, còn cố ý dẫn hắn tới thăm nơi kia, nhiệt tình mời Thẩm Kiều tới cửa làm khách, khiến Thẩm Kiều có chút dở khóc dở cười.
*Tư trạch: Nhà riêng
Dinh thự giống như phủ thiếu sư, đều gặp phải cạnh tượng bị niêm phong, trước cửa cũng có người cải trang bí mật giám sát.
Tư Trạch ngược lại vẫn còn, cửa tuy rằng đóng, nhưng không hề khóa lại.
Tòa tư trạch này của Biên Duyên Mai nằm sâu trong ngõ hẻm phía tây thành, bên cạnh đều là nhà của mấy đệ tử thư hương có chút gia sản, ít đi cảnh ngựa xe như nước của đám quan lớn, cũng không ồn ào như phố phường buôn bán, ngược lại là một nơi kín đáo rất tốt.
Thẩm Kiều không đẩy cửa, mà là nhảy qua tường.
Với võ công của hắn, cho dù là leo tường, cũng lặng yên đến không một tiếng động, tư thái tiêu sái.
Tòa nhà này được dọn dẹp rất sạch sẽ, cây cỏ vậy mà không dính chút bụi, nhưng vắng ngắt, nửa bóng người cũng không thấy.
Thẩm Kiều ở bên trong dạo qua một vòng, mỗi gian nhà đều đẩy cửa vào xem, nhưng chẳng hề phát hiện được thứ gì.
Biên Duyên Mai đã đi đâu?
Những năm này thế lực Hoán Nguyệt tông kết hợp với chính quyền Bắc Chu, được Vũ Văn Ung chấp nhận đưa lên vị trí cao, là cánh tay đắc dụng. Trường An tương đương với đại bản doanh của Hoán Nguyệt tông, mà Hoán Nguyệt tông ở trong tam tông Ma Môn, xem như là tương đối đặc thù. Yến Vô Sư chỉ thu hai đệ tử là Biên Duyên Mai và Ngọc Sinh Yên, những thế lực còn lại đều phân tán các nơi, nhân số có vẻ hơi “đơn bạc". Hiện giờ kinh thành người đi nhà trống, nếu muốn tìm, giống như mò kim đáy biển.
Trong sương phòng phía đông vang lên tiếng động cực nhỏ, vô cùng khẽ, nghe như tiếng chân bàn không cẩn thận bị dời đi một chút.
Cái này đúng là gian nhà cuối cùng Thẩm Kiều còn chưa đi vào.
Người trong phòng tựa hồ đem hô hấp đè xuống mức thấp nhất, nhưng với Thẩm Kiều mà nói, vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Hắn đẩy cửa ra, từng bước đi vào, hướng về phía bình phong bên kia.
Tiếng hít thở đè nén càng ngày càng vang, Thẩm Kiều dừng bước trước giường, khom lưng vươn tay tới.
Một tiếng thét kinh hãi phát ra từ dưới gầm giường, còn không đợi Thẩm Kiều đụng tới đối phương, một thân ảnh nho nhỏ đã từ đó xông ra, chạy về phía cửa.
Nhưng còn chưa chạy được vài bước, người đã bị kéo cứng lại, ngay cả á huyệt cũng bị điểm, một chút thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có thể sợ hãi kinh hoàng.
“Ngươi đừng sợ." Nàng nghe thấy có người nói như vậy.
“Ta tới nơi này tìm bạn cũ, nào ngờ cả nhà bạn cũ đã đi rồi, cho nên đi vào xem qua một chút. Ngươi là ai?" Đạo nhân tuấn mỹ xuất trần vòng tới trước mặt nàng, ôn hòa nói.
Một người như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người xấu, nội tâm kinh hoàng của nàng chậm rãi bình ổn lại.
Thẩm Kiều mở á huyệt cho nàng.
Tiểu cô nương này tuổi không lớn lắm, mặt mũi dính đầy bụi bặm nhưng cũng không che giấu được làn da trắng mịn. Từ quần áo mà xem, hẳn là xuất thân từ gia đình quyền quý, từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên, chỉ là chẳng biết tại sao lại chạy đến chỗ này.
“Ngươi là ai?" Nữ đồng đánh bạo hỏi.
Thẩm Kiều nở nụ cười: “Ta tên Thẩm Kiều, là đạo sĩ của Huyền Đô Sơn."
“Thẩm Kiều?" Nữ đồng tựa hồ đang suy nghĩ, “Là Thẩm trong trung vi du trầm của “Lễ Ký"? Kiều trong đích viên kiều sơn của “Liệt tử · Thang vấn"?"
“Đúng, chính là hai chữ kia." Thẩm Kiều thấy đối phương còn nhỏ đã có học thức uyên bác liền thán phục, “Ngươi là thiên kim nhà ai, tại sao lại trốn ở chỗ này?"
Nữ đồng dù sao tuổi cũng không lớn lắm, cho dù cố thận trọng thành thục cũng không giữ được lâu lắm, nghe vậy liền lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm: “Ta từng nghe cữu cữu nhắc tới Thẩm đạo trưởng. Thẩm đạo trưởng chắc không phải là phụng mệnh tới tìm ta đó chứ?"
Thẩm Kiều cũng bị nàng hỏi đến có chút hồ đồ: “Cữu cữu của ngươi là ai, ta lại phụng mệnh của ai?"
Nữ đồng: “Ta là A Ngôn của Đậu gia, mẫu thân ta chính là Tương Dương trưởng công chúa."
Thẩm Kiều hiểu ra: “Cữu Cữu trong miệng ngươi, chính là tiên đế?"
Đậu Ngôn gật gật đầu: “Trong nhà ta có người giám thị, những người kia muốn đưa ta vào cung gặp bệ hạ, ta chỉ có thể trốn đi lén chạy vào đây, vốn định tới nơi này tìm Biên thúc, không ngờ người không thấy, bên ngoài lại có người đang tìm ta, cho nên ta không dám ra ngoài…"
Thẩm Kiều nhíu mày: “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Mẫu thân ngươi chính là trưởng tỷ của tiên đế, cô mẫu của đương kim thiên tử, ai dám làm khó dễ các ngươi?"
Vừa mới dứt lời, hắn liền nghĩ ra, ngoại trừ hoàng đế, thì còn có ai dám làm khó dễ mấy người đó, chẳng lẽ thật sự là hoàng đế?
Đậu Ngôn cắn chặt môi dưới, tựa như có nỗi niềm khó nói. Thẩm Kiều cũng không tiếp tục ép hỏi, trái lại ôn nhu nói: “Người trong nhà này sợ là đã sớm rời đi, ngươi ở lại chỗ này chờ cũng vô dụng, không bằng cứ quay về nhà trước đã, có mẫu thân ngươi ở đó, bệ hạ dù sao cũng không dám…"
“Không không! Không thể trở về nhà!" Đậu Ngôn lắc đầu liên tục, “Nếu như ta trở về nhà, bệ hạ lại triệu ta vào cung, đến lúc đó ngay cả phụ mẫu cũng không ngăn được, mạng nhỏ của ta liền coi như xong!"
Thẩm Kiều thấy nàng nói nghiêm trọng như vậy, nhất thời cũng không có biện pháp nào, đang định hỏi nàng quyết định ra sao, bên ngoài liền vang lên tiếng huyên náo, tiếng bước chân lũ lượt kéo đến, theo sát phía sau là tiếng cửa lớn tòa nhà bị mạnh mẽ đẩy ra.
“Nơi này không phải địa phương trọng yếu gì, có lẽ người cũng đã sớm đi hết, các ngươi không cần theo vào, một mình ta đi là được."
Tiếng nói nghe có chút quen thuộc, Thẩm Kiều ngẫm nghĩ trong chốc lát, nhớ tới tên một người.
Dương Kiên.
Đậu Ngôn sợ đến mức trốn ở phía sau hắn, lôi kéo tay áo hắn: “Đi mau, đi mau!"
Thấy Thẩm Kiều không nhúc nhích, nàng dừng chân một chút, lập tức chạy về gian nhà lúc trước, có lẽ là lại muốn trốn vào dưới gầm giường.
Đậu Ngôn vừa mới chạy đi, Dương Kiên đã đi tới, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Kiều đứng ở trong sân.
Thẩm Kiều sắc mặt bình tĩnh, trái lại Dương Kiên lại giật nảy mình.
“Ngươi…" Hắn vừa mở miệng nói một chữ, lập tức im lặng, liếc mắt nhìn ra ngoài, sau đó làm một động tác tay với Thẩm Kiều, ý bảo Thẩm Kiều đừng lên tiếng.
Thẩm Kiều xem hiểu ám hiệu của hắn, gật gật đầu, chờ hắn mở miệng trước.
Dương Kiên lại cau mày, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, như là đang do dự điều gì.
Trái lại Đậu Ngôn ở trong phòng đợi mãi không thấy động tĩnh, không nhịn được lặng lẽ chui đầu ra, bám vào cửa lén nhìn ra bên ngoài. Nàng tự cho là động tác ẩn núp bị Dương Kiên nhìn thấy, trên mặt người kia lộ vẻ bất ngờ, tiến lên vài bước, Đậu Ngôn sợ đến mức suýt chút nữa thì chạy về.
“Thẩm đạo trưởng cũng biết hành tung của Biên đại nhân sao?" Hắn cật lực đè thấp thanh điệu, nhưng tốc độ nói lại khá mau.
Thẩm Kiều tất nhiên là lắc đầu.
“Ta được người nhờ cậy, hiện giờ không thể thực hiện, chỉ có thể thỉnh cầu Thẩm đạo trưởng cứu viện, giúp ta đưa tiểu nương tử của Đậu gia đến Tô gia tạm lánh!"
Tô gia? Trên mặt Thẩm Kiều lộ vẻ nghi hoặc.
Dương Kiên: “Chính là phủ của Mỹ Dương huyện công!"
Nhưng vào lúc này, bên ngoài liền có người cao giọng dò hỏi: “Không biết Tùy quốc công có phát hiện gì không, có cần tiểu nhân đi vào hỗ trợ?"
Dương Kiên vội cao giọng đáp lại: “Không cần, ta cũng ra liền đây!"
Hắn cũng không cách nào nói thêm nữa, chỉ chắp tay với Thẩm Kiều, sau đó quay người vội vã rời đi.
Tiếng nói chuyện mơ hồ từ cửa truyền tới, sau một chốc, thanh âm người lục tục rời đi vang lên, đại môn một lần nữa khép lại, còn có cả tiếng khóa vào.
Đậu Ngôn từ trong nhà thò đầu ra, sắc mặt lo sợ.
Thẩm Kiều nói cho nàng biết: “Người đều đi rồi, Tùy quốc công nhờ ta đưa ngươi đến phủ Mỹ Dương huyện công tạm lánh, ngươi thấy sao?"
Đậu Ngôn suy nghĩ một chút: “Cũng được, Mỹ Dương huyện công và phụ thân ta xưa nay có giao hảo, hẳn là phụ thân giao phó cho hắn, vậy làm phiền Thẩm đạo trưởng, việc này có mang đến phiền phức cho ngươi hay không?"
Thẩm Kiều cười nói: “Không đâu, dễ như trở bàn tay mà thôi."
Hắn mang theo Đậu Ngôn dễ dàng bật tường, dựa theo phương hướng Đậu Ngôn chỉ, theo đường nhỏ đi tới Tô gia. Đậu Ngôn chưa từng thấy môn khinh công nào xuất thần nhập hóa như vậy, dọc đường đều kinh ngạc đến không ngậm được mồm, khi đến cửa sau Tô gia, ánh mắt nhìn Thẩm Kiều đã tràn đầy kính nể.
Thẩm Kiều không nhịn được xoa xoa đầu nang, lại từ cửa sau Tô phủ bật tường đi vào.
Đậu Ngôn ở bên nhỏ giọng chỉ điểm cho hắn: “Qua cái sân này là nhà chính, phía trước có hai gian chính là thư phòng. Ta từng theo phụ thân tới, Mỹ Dương huyện công lúc ban ngày đều sẽ ở đó…"
Với thân thủ của Thẩm Kiều, lẻn vào Tô gia thực sự là có chút đại tài tiểu dụng*. Tô Uy đang yên đang lành đọc sách trong thư phòng, thình lình bị một lớn một nhỏ từ ngoài đẩy cửa tiến vào, dọa cho suýt chút nữa kinh hãi, lớn tiếng gọi người.
*Đại tài tiểu dụng: Dùng dao mổ trâu giết gà
Cũng may hắn còn nhận ra Thẩm Kiều và Đậu Ngôn, đem lời nói vừa chuẩn bị phát ra miễn cưỡng nhịn xuống, thay đổi sang ngữ điệu tương đối bình thường nói: “Thẩm đạo trưởng? Đậu nhị nương?"
Đậu Ngôn trượt khỏi lòng Thẩm Kiều, giòn tiếng nói: “Thế bá chớ kinh hãi, A Ngôn lần này đến cũng không có ác ý!"
Tô Uy vội vàng đứng đậy mở cửa thăm dò, thấy không có người nhòm ngó mới vội vàng đóng cửa lại lần nữa, xoay người lại nói: “Tại sao các ngươi lại tới đây? A Ngôn, ta nghe nói Đậu gia hiện giờ bị bệ hạ phái người giám sát chung quanh, chính là vì tìm ngươi."
Đậu Ngôn chán nản nói: “Phải. Đều do ta mang phiền toái cho phụ mẫu. E là bệ hạ cho rằng phụ mẫu đem ta giấu đi, cho nên hiện giờ giám sát chặt chẽ Đậu gia. Ta tạm thời không thể quay lại đó, chỉ có thể tới đây cầu thế bá che chở."
Thẩm Kiều nói: “Chúng ta ở Biên phủ gặp được Tùy quốc công, là hắn bảo chúng ta đến tìm Tô huyện công."
Tô uy thở dài: “Thôi vậy, các ngươi đi theo ta."
Hắn cũng không hỏi kỹ nguyên nhân trong đó, có lẽ đã biết được một hai. Ngược lại Thẩm Kiều tự thân vào Trường An, lại cảm thấy mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Tô Uy đứng dậy đẩy giá sách ra, lộ ra cửa ngầm ở phía sau, dẫn bọn họ đi vào mật thất, cuối cùng đến một gian phòng khác.
Gian phòng này cũng không phải là không thấy ánh mặt trời, bên ngoài cửa sổ còn có thể thấp thoáng thấy chút xanh tươi, ánh nắng mơ hồ chiếu tới. Nếu như là mùa hè, chỗ này là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Nhưng tương tự cũng là vị trí tốt cho việc ẩn giấu người, khiến cho người khác rất khó tìm ra.
Bên cửa sổ có một người đứng, lưng đối diện với bọn họ, đứng chắp tay, thấy Tô Uy đẩy cửa đi vào, quay người nhìn thấy Đậu Ngôn, không khỏi kinh ngạc: “Nhị nương?"
Đậu Ngôn dọc đường đi đều tỏ vẻ khá là thành thục, cho đến khi nhìn thấy người này, lại không nhịn được oa một tiếng khóc lên: “Ngũ cữu cữu! Tiên đế cữu cữu là bị biểu huynh giết chết!"
Lời này vừa ra, mấy người ở đây đều kinh hãi đến biến sắc.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Kiều: Ta cảm giác mình giống như đang hoàn thành di nguyện của ngươi.
Lão Yến: Nha, vậy ngươi không phải chính là góa phụ sao?
Thẩm Kiều: …
Tác giả :
Mộng Khê Thạch