Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 61
Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Nếu như nói ngày trước nói chuyện với Yến Vô Sư rất dễ bị tức chết, như vậy hiện tại chính là tức chết rồi sau đó lại vì tức mà sống lại. Người có tâm chí không đủ mạnh mẽ, căn bản không có khả năng tiếp tục tiến hành cuộc đối thoại.
Thẩm Kiều thở dài, dứt khoát ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Mà người phía sau thấy hắn không lên tiếng, trái lại đưa tay ôm càng chặt hơn, sau đó đem cằm đặt lên vai hắn: “A Kiều, tại sao ngươi không để ý đến ta?"
Bởi vì ta đang suy nghĩ có nên đánh ngất ngươi rồi hãng mang theo không. Thẩm Kiều thầm nghĩ, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Nếu ngươi còn nhớ rõ thân phận của mình, vậy ngươi có biết tại sao Trần Cung lại muốn tới Xúc Khương cố thành tìm Ngọc Tủy không?"
Yến Vô Sư: “Không biết. Nhưng Ngọc Thung Dung ta đã từng nghe nói đến. Vật ấy sinh trưởng ở tận sâu trong sa mạc, quanh năm ẩn núp giữa các khe đá, rất khó tìm được, quả thật là bảo vật khó tìm. Mà Trần Cung rõ ràng chỉ muốn đi tìm Ngọc Tủy, để có thể lấy được Ngọc Thung Dung, chỉ có điều muốn dùng mồi câu đó để nhử chúng ta, khiến chúng ta bôn ba vì hắn mà thôi."
Cho dù là trước kia khi chưa từng bị thương, Thẩm Kiều cũng rất ít khi nghe thấy y dùng ngữ khí bình hòa như vậy để phân tích một chuyện.
Thẩm Kiều: “Phải, ta cũng nhận ra điều đó. Chỉ là cho dù không có Ngọc Thung Dung, nhưng hắn đã bắt trói tổ phụ của Ban Na dùng để áp chế ta, ta cũng không thể không đi cùng hắn chuyến này. Chỉ là nếu có thể tìm được Ngọc Thung Dung, thương thế của ngươi cũng có thể khỏi."
Yến Vô Sư: “Kỳ thực thương thế của ta là do kẽ hở từ tâm ma, Ngọc Thung Dung chỉ có thể trị ngoại thương, tác dụng không lớn."
Thẩm Kiều buồn cười: “Nhưng trên đầu ngươi có vết nứt, Ngọc Dung Dung có tác dụng sinh cơ liền cốt, sao lại không có tác dụng, dù sao cũng phải trị khỏi ngoại thương trước đã?"
Yến Vô Sư rầu rĩ nói: “Kỳ thực ta không muốn chữa khỏi?"
Thẩm Kiều nhíu mày: “Tại sao?"
Hắn cảm thấy với tính tình lúc này của đối phương, so với lúc trước không giống nhau lắm, ngược lại khá giống với lúc vừa tỉnh lại mấy ngày trước, nhìn thấy hắn liền lộ ra ý cười ôn nhu kia.
Yến Vô Sư: “Vì sau khi chữa khỏi, có lẽ ta sẽ không thể nói chuyện cùng ngươi nữa. Lẽ nào ngươi thích cái kẻ Yến Vô Sư không nhìn thấy chân tâm của ngươi, đưa ngươi cho Tang Cảnh Hành kia hơn?"
Thẩm Kiều: “Ngươi chính là y."
Yến Vô Sư: “Ta không phải hắn."
Thẩm Kiều câm nín: “Vậy ngươi là ai?"
Yến Vô Sư trầm mặc chốc lát: “Ngươi gọi ta là A Yến thôi."
Thẩm Kiều: “….."
Yến Vô Sư: “Ngươi gọi một tiếng nghe coi sao đi, ta chưa từng nghe thấy ngươi gọi tên ta đâu đó."
Thẩm Kiều thẫn thờ: “Nhìn khuôn mặt này của ngươi, ta gọi không nổi."
Yến Vô Sư u oán: “Da mặt cũng chỉ là biểu tượng của thể xác, việc gì phải để ý? Những chuyện y làm với ngươi kia ta đều biết. Yến Vô Sư phụ lòng bạc tình, ta lại quyết không có phụ ngươi. A Kiều, ngươi tốt như vậy, thế gian khó tìm được người thứ hai, y không quý trọng, vậy để ta quý trọng, có được không?"
Người phía trước không nói tiếp nữa, cũng không phản ứng lại với y. Yến Vô Sư chưa từ bỏ ý định, còn muốn nói thêm chút gì, đã thấy ngựa của Trần Cung bỗng nhiên ngừng lại, đối phương quay đầu liếc mắt nhìn, thấy hai người thì thầm, không khỏi trêu nói: “Xem ra lời đồn bên ngoài không có sai, giao tình của Thẩm đạo trưởng với Yến tông chủ quả nhiên rất tốt, như vậy ta cũng yên tâm. Có hai vị đây cố công giúp đỡ, chuyến này không lo không tìm được Ngọc Tủy rồi."
Thẩm Kiều nhìn qua sắc trời, hắn ở đây vài ngày, đối với sắc trời nơi này cũng coi như đoán được chút ít: “Hình như sắp có bão cát?"
Trần Cung tất nhiên không biết, nhưng trong đám người hắn mang theo lại có kẻ biết. Mộ Dung Thấm lên tiếng: “Không sai, đúng lúc phái trước có một trấn nhỏ, không bằng chủ công nghỉ lại một đêm, thuận tiện thay đổi vật cưỡi, ngày mai lại tiếp tục gấp rút lên đường?"
Hắn trước kia là một người ngạo khí cỡ nào, lúc này lại cam tâm tình nguyện gọi Trần Cung làm chủ công, điều này khiến cho Thẩm Kiều không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Mộ Dung Thẩm thần sắc như thường, giống như không hồ cảm thấy loại quan hệ chủ tớ này nhục nhã thân phận của mình.
Hắn vốn tôn Tề đế Cao Vĩ làm chủ, nay lại phủ phục dưới chân Trần Cung….
Tựa như phát hiện ý nghĩ của hắn, Yến Vô Sư từ phía sau lưng dán đến bên tai hắn, nói: “Mộ Dung gia quả thực âm thầm thần phục Trần Cung."
Nhiệt khí phun đến lỗ tai mình, Thẩm Kiều không khỏi nghiêng người về phía trước một chút.
Không lâu sau liền đến trấn nhỏ, nhóm người Trần Cung giàu có nhiều tiền, phái đoàn rất lớn, đi vào liền chọn ngay khách điếm tốt nhất trong trấn, mà trên thực tế khách điếm trong trấn nhỏ này cũng chỉ có duy nhất một cái, đừng nói là so với vương thành, cho dù so với nhà Ban Na lúc trước, cũng kém xa. Chỉ là dù sao nơi này vị trí xa xôi, có thể tìm được nơi nghỉ chân đã là quá ổn, mọi người cũng không có gì để xoi mói, ăn cơm xong, từng người tìm chỗ nghỉ lại.
Gian phòng trong khách điếm có hạn, Thẩm Kiều và Yến Vô Sư tất nhiên phải ở chung một phòng.
Thẩm Kiều cũng không phải người có tâm hiếu kỳ nặng, mà Trần Cung vốn cũng chỉ là một thiếu niên bình thường, hiện giờ gặp lại, trên người lại phảng phất ẩn tàng vô số bí ẩn. Những bí ẩn này có thể còn liên quan đến mục đích cùng an nguy của chuyến đi này. Hắn không thể không quan tâm nhiều hơn một ít.
“Luận quyền thế, tất cả mọi thứ hiện có của Trần Cung đều là chiếm được từ trên người Tề chủ, nếu như Tề chủ không còn, tương đương với việc Trần Cung cũng mất sạch. Mộ Dung Thấm vốn là cao thủ đệ nhất cung đình Tề quốc, lại cam chịu hạ mình xưng thần, tôn Trần Cung làm chủ. Chuyện này vốn là một việc hết sức kỳ quái."
Sau khi Yến Vô Sư tính tình đại biến, hiện giờ hai mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng Thẩm Kiều. Cho dù Thẩm Kiều đứng lên hay ngồi xuống, tầm mắt của y đều dán chặt vào người đối phương. Thẩm Kiều cũng không phải thần kinh thô, làm sao lại không cảm giác được, chỉ cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, lời này vừa dứt, không khỏi cau mày nói: “Tại sao cứ nhìn ta?"
“Tại vì ngươi dễ nhìn." Yến Vô Sư mỉm cười với hắn, nhất thời như hoa đào trong gió xuân, mười dặm bung tỏa, bảo thụ sinh quang, nguyệt hoa thấm đượm.
“Nói chính sự." Thẩm Kiều thở dài, phát hiện Yến Vô Sư này kỳ thực cũng không thể tính là rất bình thường, mà tóm lại chỉ là khá hơn lúc trước kia một tí thôi.
“Trước kia Trần Cung biết võ công không?" Yến Vô Sư đột nhiên hỏi.
Được y nhắc nhở, Thẩm Kiều bỗng nhiên hiểu ra mình quên mất điểm nào.
Trước kia Trần Cung đâu chỉ không biết võ công, hắn ngay cả chữ còn không đọc được mấy cái, lúc nào học được võ công chứ. Chỉ từ Thẩm Kiều ngày đó học được một hai chiêu công phu phòng thân, nhiều lắm là chỉ có thể đối phó với một hai kẻ hại dân hại nước. Nhưng hiện giờ, đối phương ánh mắt nội liễm, bước chân mềm nhẹ, rõ ràng võ công đã đạt đến cảnh giới nhất định, cho dù không phải cao thủ nhất lưu, cũng có thể coi là nhị lưu, bước chân vào hàng ngũ đứng đầu giang hồ.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, tại sao hắn có thể biến hóa nhanh như thế? Võ công của người thường phải luyện từ lúc nhỏ, Trần Cung lại một phá vọt hẳn lên cao, khiến người khác nghi ngờ không thấu.
Thẩm Kiều: “Còn nữa, trước kia ta nói quay lại Trường An, ngươi từng nói không kịp, có phải vì Trường An đã xảy ra chuyện gì? Chu chủ sẽ có chuyện sao?"
Yến Vô Sư lắc đầu một cái. Bởi vì hôm nay y cưỡi ngựa hơn nửa ngày nên mặt mũi uể oải, cho dù y chỉ ngồi trên ngựa không cần hao tâm tốn sức nhìn đường, nhưng mà trên người y vốn có thương tích nặng, đường xá xóc nảy này đủ để khiến bệnh cũ tái phát.
“Đầu ta có chút đau…" Trên mặt y hiện ra một tia đau đớn, tay tựa hồ muốn đưa lên đỉnh đầu chạm vào vết thương kia.
Thẩm Kiều nhanh chóng đem tay đối phương đè lại: “Đừng nhúc nhích."
Hắn đưa tay vươn về phía sau gáy đối phương, đưa vào vài sợi chân khí.
Hiện giờ nội công của Thẩm Kiều đều luyện theo “Chu Dương Sách", trường phái công chính ôn hòa. Ai ngờ khi vào trong cơ thể Yến Vô Sư, lại khiến hắn thống khổ sâu thêm, khuôn mặt gần như vặn vẹo.
Bất đắc dĩ, Thẩm Kiều chỉ có thể nhanh chóng dừng tay.
Thân thể đối phương nóng bừng, tựa như đặt mình trong lò lửa, trước kia chưa từng xuất hiện tình trạng này.
“Yến tông chủ?" Thẩm Kiều khẽ gọi.
Yến Vô Sư nắm lấy tay hắn, trong lúc gần như rơi vào hôn mê, vẫn không quên nói: “Gọi ta A Yến…"
Thẩm Kiều: “……."
Yến Vô Sư: “Rất nhiều chuyện ngươi nói, trong đầu ta đều mơ mơ màng màng, không nói ra được nguyên nhân. Có lẽ Yến Vô Sư biết, mà ta lại không biết…"
Cũng có nghĩa là không chỉ tính tình khác nhau, mà thật ra ký ức vẫn chưa hoàn chỉnh? Thẩm Kiều nhíu mày thầm nghĩ.
“Ta ngủ một giấc đã…" Yến Vô Sư nói, thanh âm chìm xuống gần như không nghe thấy, nói đến cuối cùng, hai mắt đã khép lại.
Kỳ thực những người như Tuyết Đình thiền sư kia muốn giết Yến Vô Sư, tất nhiên không chỉ là Yến Vố Sư chết là mọi sự đại cát. Cái bọn họ muốn, là ngăn cản Hoán Nguyệt tông mở rộng thế lực ở Bắc Chu, cũng như ngăn cản Hoán Nguyệt tông trợ giúp Chu chủ nhất thống thiên hạ. Cho nên mục đích cuối cùng vẫn là chỉ về Vũ Văn Ung. Hiện tại người bên ngoài đều cho rằng Yến Vô Sư đã chết, Hoán Nguyệt tông như rắn mất đầu, Biên Duyên Mai lo củng cố bản môn còn không kịp, tất nhiên sẽ lơ là việc bảo vệ bên người Vũ Văn Ung. Đã vậy, người khác sẽ có thể nhân cơ hội.
Cho nên, Yến Vô Sư nói không kịp, hẳn là chỉ bên Vũ Văn Ung kia sẽ xảy ra chuyện.
Mà bọn họ hiện tại lại ở Thổ Cốc Hồn cách Trường An đến mười vạn tám ngàn dặm, hơn nữa lập tức sẽ đi vào nơi hoang vu không dấu chân người, cho dù không quan tâm đến Yến Vô Sư, nhưng tổ phụ Ban Na lại đang ở trong tay Trần Cung, Thẩm Kiều cũng không thể quay đầu rời đi. Kế trước mắt, chỉ có thể tiếp tục tiến nhập sâu thêm, trợ giúp Trần Cung chiếm được Ngọc Tủy rồi nói sau.
Sáng sớm hôm sau, lúc Trần Cung phái người tới gọi, Yến Vô Sư vẫn nặng nề mê man như cũ, cho dù gọi thế nào cũng không tỉnh.
Thẩm Kiều đành phải đem y đặt ở trước ngựa, mình thì ngồi phía sau y, hai tay vòng qua eo nhỏ của đối phương mà nắm lấy dây cương, phòng ngừa Yến Vô Sư té xuống.
Trần Cung thấy thế, đưa tới một bình thuốc: “Bên trong có thuốc viên, có thể nâng cao tinh thần bổ khí huyết, ngươi cho Yến tông chủ ăn, có lẽ sẽ tốt hơn chút."
Thẩm Kiều: “Đa tạ, nhưng ta vẫn không rõ bệnh tình hiện giờ của y ra sao, tùy tiện dùng thuốc sợ không tốt."
Trần Cung nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, những thuốc này đều là dùng dược liệu ôn hòa như cẩu kỳ, rễ sô đỏ, cho dù không có hiệu quả, cũng không đến nỗi sẽ chết. Nếu ta đoán không sai, y như vậy là do trước kia giao thủ với đám người Đậu Yến Sơn mà trọng thương thôi. Nếu như đổi lại thành ngày khác, ta tất nhiên có thể khoanh tay chế nhạo, chỉ là bây giờ ta và ngươi cùng ở trên một con thuyền, nếu như Yến Vô Sư có chuyện, ngươi tất nhiên sẽ phân tâm, đối với ta cũng không có chỗ tốt gì."
Lời này nói cũng không sai, tình hình trước mắt của Yến Vô Sư không hề lạc quan. Chân khí trong cơ thể y hỗn loạn, không có cách nào nhận khí từ tên ngoài truyền vào, Thẩm Kiều căn bản là thúc thủ vô sách*.
*Thúc thủ vô sách: Bó tay toàn tập.
Hắn nhận lấy bình thuốc, đổ ra hai viên đút cho Yến Vô Sư ăn.
Không lâu sau, người kia bỗng nhiên giật giật, ho ra một ngụm máu lớn, thật sự từ từ mở mắt.
Trong lòng Thẩm Kiều hơi động, nếu như dược liệu trong thuốc đều ôn hòa, tuyệt đối không thể có loại tác dụng kỳ quái này.
Hắn hỏi Trần Cung: “Trong thuốc có thành phần gì?"
Trần Cung lúc này mới mở miệng nói thật: “Có nhân sâm và tuyết liên, vừa rồi ta sợ ngươi lo lắng dược tính quá mạnh không dám cho hắn dùng, cho nên mới không nói."
Thẩm Kiều hỏi Yến Vô Sư: “Ngươi cảm thấy thế nào?"
Đối phương không lên tiếng, mí mắt hơi rủ thoáng nhấc lên, tựa hồ nhìn qua bọn họ một cái, lại tiếp tục khép lại, miễn cưỡng ngồi thẳng thân mình trên ngựa.
Mà sắc mặt y khá trắng, trán đẫm mồ hôi.
Trần Cung nói: “Xem ra hẳn là không có vấn đề gì, vậy đi thôi."
Hắn tựa hồ rất hài lòng với mục đích chuyến đi này, tuy rằng chưa thể hiện quá mức rõ ràng, nhưng Thẩm Kiều có thể cảm giác được.
Trấn nhỏ không có lạc đà để thay thế, mọi người đành phải cưỡi ngựa đi về phía trước. May mà địa hình nơi này cũng không phải hoàn toàn là sa mạc, nhìn quanh vẫn có thể thấy được đá nhô lên, thể hiện bọn họ vẫn ở trong khu vực sa mạc.
Dọc đường đi, Yến Vô Sư không nói gì nhiều với Thẩm Kiều, chỉ nằm nhoài trên lưng hắn ngủ gật.
Chuyện y còn sống này, vốn đã là một sự tồn tại rất đáng gây chú ý rồi, mà trong đoàn người Trần Cung, bao gồm cả Mộ Dung Thấm, lại không hề bỏ quá nhiều sự chú ý lên người y. Bọn họ dường như có mục tiêu khác, mà mục tiêu này so với Yến Vô Sư còn quan trọng hơn nhiều.
Ngựa đi trên sa mạc, nửa bước khó tiến, bão cát lớn dần, mọi người chỉ có thể xuống ngựa, dắt ngựa tiếp tục tiến lên. Người trong giang hồ cước trình nhanh, đi hơn nửa ngày, từ sáng sớm đến hoàng hôn, đã cách trấn nhỏ một khoảng khá xa, đập vào mắt là cát vàng đầy trời. Cho dù là cao thủ võ công cao cũng không thể ra sức. May mà mọi người đã sớm chuẩn bị, dùng áo choàng che kín đầu cùng đồ đạc, lúc này mới tránh dược việc ăn một miệng đầy cát.
Đi đầu là một gã trung niên bề ngoài xấu xí, Thẩm Kiều không quen, Trần Cung cũng không có ý định giới thiệu. Nhưng đối phương hiển nhiên là không biết võ công, không phải người cùng một nhóm với đám Mộ Dung Thấm. Trần Cung dẫn hắn đồng hành, là vì muốn để đối phương đi trước dò đường.
Trong tay đối phương cầm một cái la bàn, ngồi trên ngựa giơ ra các hướng, phụ trách phân biệt phương hướng, cho nên tự nhiên cũng có người dắt ngựa cho hắn.
Đột nhiên, hắn nâng cao tay lên.
Cơ hồ một khắc sau, Mộ Dung Thấm lớn tiếng nói: “Dừng lại!"
Tất cả mọi người dừng bước, nhìn bóng lưng của người trung niên.
Đối phương cúi đầu nhìn la bàn hồi lâu, quay người chạy chậm đến trước mặt Trần Cung, cầm khăn đội đầu lau lung tung qua mặt, đem mồ hôi xóa đi: “Chủ công, có chút, có chút gì đó không đúng, đến nơi này la bàn không phân biệt được phương hướng nữa rồi!"
Trần Cung cau mày: “Trước kia không phải ngươi nói là đi hướng này sao?"
Người trung niên dưới ánh mắt sáng quắc của Trần Cung, suýt chút nữa ngay cả lời cũng không nói hoàn chỉnh: “Dạ, phải! Nhưng bây giờ… Ngài nhìn!"
Hắn đưa la bàn tới, Trần Cung vừa nhìn, liền thấy kim chỉ nam đang điên cuồng nhảy loạn, căn bản không dừng được.
Trần Cung tự nhiên là nhìn không hiểu: “Đây là làm sao?"
Người trung niên cười làm lành: “Nếu tiểu nhân đoán không sai, phía dưới nơi này có thành cổ Xúc Khương mà ngài muốn tìm. Bên trong nó khẳng định có tồn tại một vài thứ gây nhiên loạn kim chỉ nam của la bàn, nói không chừng chính là Ngọc Tủy mà ngài muốn. Nhưng hiện giờ vì vậy mà la bàn bị nhiễu, tiểu nhân căn bản không có cách nào tìm ra được cửa vào thực sự của cổ thành!"
Mọi người ngước mắt nhìn quanh, chỉ thấy toàn là cát vàng vô tận, đem giới hạn trời đất biến thành mơ hồ, thi thoảng có thể thấy bóng một số bãi đá. Cái gọi là di chỉ cổ thành thì lại chả thấy bóng dáng đâu.
Trần Cung hỏi Mộ Dung Thấm: “Ngươi thấy thế nào?"
Mộ Dung Thấm suy nghĩ một chút: “Chủ công, nếu không chờ bão cát ngừng rồi quyết định?"
Trần Cung cau mày: “Nhưng nơi này cũng không có chỗ đủ khả năng để tránh gió."
Hắn quay đầu nhìn người trung niên: “Chúng ta phải tiếp tục đi hay là dừng lại ở chỗ này, ngươi cho ta một quyết định chắc chắn xem."
Lời của hắn rất hời hợt, nhưng đối phương lại tuyệt không dám tùy ý lừa gạt. Người trung niên do dự bất định, chỉ lo mọi người vì một câu nói của mình mà đi sai, mà chính mình cũng bởi vậy mà mất đầu, lập tức gấp đến độ vò đầu bứt tai: “Này, chuyện này…"
Trần Cung lạnh lùng nói: “Suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời."
Người trung niên khe khẽ rùng mình một cái, bật thốt lên: “Tiếp tục đi về phía trước!"
Trần Cung: “Ngươi chắc chắn?"
Người trung niên: “Dạ phải! Tiểu nhân quen dẫn đường, từ phản ứng của la bàn mà xem, nơi cần tới chỉ ở chung quanh đây thôi, đi dạo xung quanh là có thể tìm được!"
Trần Cung: “Vậy thì đi thôi."
Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, Thẩm Kiều đi ở cuối cùng. Hắn quay đầu nhìn Yến Vô Sư đang nằm phục trên lưng mình, chần chờ chốc lát: “Ngươi bây giờ là Yến Vô Sư, hay là ai?"
Đối phương lặng lẽ duỗi một cánh tay từ dưới áo bào ra, nắm chặt lấy cổ tay đang giữ dây cương của hắn: “Là ta, A Yến."
“…." Thẩm Kiều không nói nữa, nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng hắn cứu Yến Vô Sư, nhưng ở sâu trong nội tâm, cũng không muốn tiếp xúc với đối phương quá nhiều.
Yến Vô Sư sau khi tính tình thay đổi, sinh ra mấy tính cách là “A Yến" và “Tạ Lăng". Vô luận là ai, dưới cái nhìn của Thẩm Kiều, đều dễ nói chuyện hơn so với nguyên chủ nhiều. Ít nhất, phần lớn thời gian đối mặt với y, Thẩm Kiều có thể miễn cưỡng coi hắn không phải là Yến Vô Sư mà là hai người hoàn toàn khác.
Đột nhiên, phía trước có người kinh hô: “Chủ công, hắn biến mất rồi!"
Beta: Kusami
Nếu như nói ngày trước nói chuyện với Yến Vô Sư rất dễ bị tức chết, như vậy hiện tại chính là tức chết rồi sau đó lại vì tức mà sống lại. Người có tâm chí không đủ mạnh mẽ, căn bản không có khả năng tiếp tục tiến hành cuộc đối thoại.
Thẩm Kiều thở dài, dứt khoát ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Mà người phía sau thấy hắn không lên tiếng, trái lại đưa tay ôm càng chặt hơn, sau đó đem cằm đặt lên vai hắn: “A Kiều, tại sao ngươi không để ý đến ta?"
Bởi vì ta đang suy nghĩ có nên đánh ngất ngươi rồi hãng mang theo không. Thẩm Kiều thầm nghĩ, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Nếu ngươi còn nhớ rõ thân phận của mình, vậy ngươi có biết tại sao Trần Cung lại muốn tới Xúc Khương cố thành tìm Ngọc Tủy không?"
Yến Vô Sư: “Không biết. Nhưng Ngọc Thung Dung ta đã từng nghe nói đến. Vật ấy sinh trưởng ở tận sâu trong sa mạc, quanh năm ẩn núp giữa các khe đá, rất khó tìm được, quả thật là bảo vật khó tìm. Mà Trần Cung rõ ràng chỉ muốn đi tìm Ngọc Tủy, để có thể lấy được Ngọc Thung Dung, chỉ có điều muốn dùng mồi câu đó để nhử chúng ta, khiến chúng ta bôn ba vì hắn mà thôi."
Cho dù là trước kia khi chưa từng bị thương, Thẩm Kiều cũng rất ít khi nghe thấy y dùng ngữ khí bình hòa như vậy để phân tích một chuyện.
Thẩm Kiều: “Phải, ta cũng nhận ra điều đó. Chỉ là cho dù không có Ngọc Thung Dung, nhưng hắn đã bắt trói tổ phụ của Ban Na dùng để áp chế ta, ta cũng không thể không đi cùng hắn chuyến này. Chỉ là nếu có thể tìm được Ngọc Thung Dung, thương thế của ngươi cũng có thể khỏi."
Yến Vô Sư: “Kỳ thực thương thế của ta là do kẽ hở từ tâm ma, Ngọc Thung Dung chỉ có thể trị ngoại thương, tác dụng không lớn."
Thẩm Kiều buồn cười: “Nhưng trên đầu ngươi có vết nứt, Ngọc Dung Dung có tác dụng sinh cơ liền cốt, sao lại không có tác dụng, dù sao cũng phải trị khỏi ngoại thương trước đã?"
Yến Vô Sư rầu rĩ nói: “Kỳ thực ta không muốn chữa khỏi?"
Thẩm Kiều nhíu mày: “Tại sao?"
Hắn cảm thấy với tính tình lúc này của đối phương, so với lúc trước không giống nhau lắm, ngược lại khá giống với lúc vừa tỉnh lại mấy ngày trước, nhìn thấy hắn liền lộ ra ý cười ôn nhu kia.
Yến Vô Sư: “Vì sau khi chữa khỏi, có lẽ ta sẽ không thể nói chuyện cùng ngươi nữa. Lẽ nào ngươi thích cái kẻ Yến Vô Sư không nhìn thấy chân tâm của ngươi, đưa ngươi cho Tang Cảnh Hành kia hơn?"
Thẩm Kiều: “Ngươi chính là y."
Yến Vô Sư: “Ta không phải hắn."
Thẩm Kiều câm nín: “Vậy ngươi là ai?"
Yến Vô Sư trầm mặc chốc lát: “Ngươi gọi ta là A Yến thôi."
Thẩm Kiều: “….."
Yến Vô Sư: “Ngươi gọi một tiếng nghe coi sao đi, ta chưa từng nghe thấy ngươi gọi tên ta đâu đó."
Thẩm Kiều thẫn thờ: “Nhìn khuôn mặt này của ngươi, ta gọi không nổi."
Yến Vô Sư u oán: “Da mặt cũng chỉ là biểu tượng của thể xác, việc gì phải để ý? Những chuyện y làm với ngươi kia ta đều biết. Yến Vô Sư phụ lòng bạc tình, ta lại quyết không có phụ ngươi. A Kiều, ngươi tốt như vậy, thế gian khó tìm được người thứ hai, y không quý trọng, vậy để ta quý trọng, có được không?"
Người phía trước không nói tiếp nữa, cũng không phản ứng lại với y. Yến Vô Sư chưa từ bỏ ý định, còn muốn nói thêm chút gì, đã thấy ngựa của Trần Cung bỗng nhiên ngừng lại, đối phương quay đầu liếc mắt nhìn, thấy hai người thì thầm, không khỏi trêu nói: “Xem ra lời đồn bên ngoài không có sai, giao tình của Thẩm đạo trưởng với Yến tông chủ quả nhiên rất tốt, như vậy ta cũng yên tâm. Có hai vị đây cố công giúp đỡ, chuyến này không lo không tìm được Ngọc Tủy rồi."
Thẩm Kiều nhìn qua sắc trời, hắn ở đây vài ngày, đối với sắc trời nơi này cũng coi như đoán được chút ít: “Hình như sắp có bão cát?"
Trần Cung tất nhiên không biết, nhưng trong đám người hắn mang theo lại có kẻ biết. Mộ Dung Thấm lên tiếng: “Không sai, đúng lúc phái trước có một trấn nhỏ, không bằng chủ công nghỉ lại một đêm, thuận tiện thay đổi vật cưỡi, ngày mai lại tiếp tục gấp rút lên đường?"
Hắn trước kia là một người ngạo khí cỡ nào, lúc này lại cam tâm tình nguyện gọi Trần Cung làm chủ công, điều này khiến cho Thẩm Kiều không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Mộ Dung Thẩm thần sắc như thường, giống như không hồ cảm thấy loại quan hệ chủ tớ này nhục nhã thân phận của mình.
Hắn vốn tôn Tề đế Cao Vĩ làm chủ, nay lại phủ phục dưới chân Trần Cung….
Tựa như phát hiện ý nghĩ của hắn, Yến Vô Sư từ phía sau lưng dán đến bên tai hắn, nói: “Mộ Dung gia quả thực âm thầm thần phục Trần Cung."
Nhiệt khí phun đến lỗ tai mình, Thẩm Kiều không khỏi nghiêng người về phía trước một chút.
Không lâu sau liền đến trấn nhỏ, nhóm người Trần Cung giàu có nhiều tiền, phái đoàn rất lớn, đi vào liền chọn ngay khách điếm tốt nhất trong trấn, mà trên thực tế khách điếm trong trấn nhỏ này cũng chỉ có duy nhất một cái, đừng nói là so với vương thành, cho dù so với nhà Ban Na lúc trước, cũng kém xa. Chỉ là dù sao nơi này vị trí xa xôi, có thể tìm được nơi nghỉ chân đã là quá ổn, mọi người cũng không có gì để xoi mói, ăn cơm xong, từng người tìm chỗ nghỉ lại.
Gian phòng trong khách điếm có hạn, Thẩm Kiều và Yến Vô Sư tất nhiên phải ở chung một phòng.
Thẩm Kiều cũng không phải người có tâm hiếu kỳ nặng, mà Trần Cung vốn cũng chỉ là một thiếu niên bình thường, hiện giờ gặp lại, trên người lại phảng phất ẩn tàng vô số bí ẩn. Những bí ẩn này có thể còn liên quan đến mục đích cùng an nguy của chuyến đi này. Hắn không thể không quan tâm nhiều hơn một ít.
“Luận quyền thế, tất cả mọi thứ hiện có của Trần Cung đều là chiếm được từ trên người Tề chủ, nếu như Tề chủ không còn, tương đương với việc Trần Cung cũng mất sạch. Mộ Dung Thấm vốn là cao thủ đệ nhất cung đình Tề quốc, lại cam chịu hạ mình xưng thần, tôn Trần Cung làm chủ. Chuyện này vốn là một việc hết sức kỳ quái."
Sau khi Yến Vô Sư tính tình đại biến, hiện giờ hai mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng Thẩm Kiều. Cho dù Thẩm Kiều đứng lên hay ngồi xuống, tầm mắt của y đều dán chặt vào người đối phương. Thẩm Kiều cũng không phải thần kinh thô, làm sao lại không cảm giác được, chỉ cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, lời này vừa dứt, không khỏi cau mày nói: “Tại sao cứ nhìn ta?"
“Tại vì ngươi dễ nhìn." Yến Vô Sư mỉm cười với hắn, nhất thời như hoa đào trong gió xuân, mười dặm bung tỏa, bảo thụ sinh quang, nguyệt hoa thấm đượm.
“Nói chính sự." Thẩm Kiều thở dài, phát hiện Yến Vô Sư này kỳ thực cũng không thể tính là rất bình thường, mà tóm lại chỉ là khá hơn lúc trước kia một tí thôi.
“Trước kia Trần Cung biết võ công không?" Yến Vô Sư đột nhiên hỏi.
Được y nhắc nhở, Thẩm Kiều bỗng nhiên hiểu ra mình quên mất điểm nào.
Trước kia Trần Cung đâu chỉ không biết võ công, hắn ngay cả chữ còn không đọc được mấy cái, lúc nào học được võ công chứ. Chỉ từ Thẩm Kiều ngày đó học được một hai chiêu công phu phòng thân, nhiều lắm là chỉ có thể đối phó với một hai kẻ hại dân hại nước. Nhưng hiện giờ, đối phương ánh mắt nội liễm, bước chân mềm nhẹ, rõ ràng võ công đã đạt đến cảnh giới nhất định, cho dù không phải cao thủ nhất lưu, cũng có thể coi là nhị lưu, bước chân vào hàng ngũ đứng đầu giang hồ.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, tại sao hắn có thể biến hóa nhanh như thế? Võ công của người thường phải luyện từ lúc nhỏ, Trần Cung lại một phá vọt hẳn lên cao, khiến người khác nghi ngờ không thấu.
Thẩm Kiều: “Còn nữa, trước kia ta nói quay lại Trường An, ngươi từng nói không kịp, có phải vì Trường An đã xảy ra chuyện gì? Chu chủ sẽ có chuyện sao?"
Yến Vô Sư lắc đầu một cái. Bởi vì hôm nay y cưỡi ngựa hơn nửa ngày nên mặt mũi uể oải, cho dù y chỉ ngồi trên ngựa không cần hao tâm tốn sức nhìn đường, nhưng mà trên người y vốn có thương tích nặng, đường xá xóc nảy này đủ để khiến bệnh cũ tái phát.
“Đầu ta có chút đau…" Trên mặt y hiện ra một tia đau đớn, tay tựa hồ muốn đưa lên đỉnh đầu chạm vào vết thương kia.
Thẩm Kiều nhanh chóng đem tay đối phương đè lại: “Đừng nhúc nhích."
Hắn đưa tay vươn về phía sau gáy đối phương, đưa vào vài sợi chân khí.
Hiện giờ nội công của Thẩm Kiều đều luyện theo “Chu Dương Sách", trường phái công chính ôn hòa. Ai ngờ khi vào trong cơ thể Yến Vô Sư, lại khiến hắn thống khổ sâu thêm, khuôn mặt gần như vặn vẹo.
Bất đắc dĩ, Thẩm Kiều chỉ có thể nhanh chóng dừng tay.
Thân thể đối phương nóng bừng, tựa như đặt mình trong lò lửa, trước kia chưa từng xuất hiện tình trạng này.
“Yến tông chủ?" Thẩm Kiều khẽ gọi.
Yến Vô Sư nắm lấy tay hắn, trong lúc gần như rơi vào hôn mê, vẫn không quên nói: “Gọi ta A Yến…"
Thẩm Kiều: “……."
Yến Vô Sư: “Rất nhiều chuyện ngươi nói, trong đầu ta đều mơ mơ màng màng, không nói ra được nguyên nhân. Có lẽ Yến Vô Sư biết, mà ta lại không biết…"
Cũng có nghĩa là không chỉ tính tình khác nhau, mà thật ra ký ức vẫn chưa hoàn chỉnh? Thẩm Kiều nhíu mày thầm nghĩ.
“Ta ngủ một giấc đã…" Yến Vô Sư nói, thanh âm chìm xuống gần như không nghe thấy, nói đến cuối cùng, hai mắt đã khép lại.
Kỳ thực những người như Tuyết Đình thiền sư kia muốn giết Yến Vô Sư, tất nhiên không chỉ là Yến Vố Sư chết là mọi sự đại cát. Cái bọn họ muốn, là ngăn cản Hoán Nguyệt tông mở rộng thế lực ở Bắc Chu, cũng như ngăn cản Hoán Nguyệt tông trợ giúp Chu chủ nhất thống thiên hạ. Cho nên mục đích cuối cùng vẫn là chỉ về Vũ Văn Ung. Hiện tại người bên ngoài đều cho rằng Yến Vô Sư đã chết, Hoán Nguyệt tông như rắn mất đầu, Biên Duyên Mai lo củng cố bản môn còn không kịp, tất nhiên sẽ lơ là việc bảo vệ bên người Vũ Văn Ung. Đã vậy, người khác sẽ có thể nhân cơ hội.
Cho nên, Yến Vô Sư nói không kịp, hẳn là chỉ bên Vũ Văn Ung kia sẽ xảy ra chuyện.
Mà bọn họ hiện tại lại ở Thổ Cốc Hồn cách Trường An đến mười vạn tám ngàn dặm, hơn nữa lập tức sẽ đi vào nơi hoang vu không dấu chân người, cho dù không quan tâm đến Yến Vô Sư, nhưng tổ phụ Ban Na lại đang ở trong tay Trần Cung, Thẩm Kiều cũng không thể quay đầu rời đi. Kế trước mắt, chỉ có thể tiếp tục tiến nhập sâu thêm, trợ giúp Trần Cung chiếm được Ngọc Tủy rồi nói sau.
Sáng sớm hôm sau, lúc Trần Cung phái người tới gọi, Yến Vô Sư vẫn nặng nề mê man như cũ, cho dù gọi thế nào cũng không tỉnh.
Thẩm Kiều đành phải đem y đặt ở trước ngựa, mình thì ngồi phía sau y, hai tay vòng qua eo nhỏ của đối phương mà nắm lấy dây cương, phòng ngừa Yến Vô Sư té xuống.
Trần Cung thấy thế, đưa tới một bình thuốc: “Bên trong có thuốc viên, có thể nâng cao tinh thần bổ khí huyết, ngươi cho Yến tông chủ ăn, có lẽ sẽ tốt hơn chút."
Thẩm Kiều: “Đa tạ, nhưng ta vẫn không rõ bệnh tình hiện giờ của y ra sao, tùy tiện dùng thuốc sợ không tốt."
Trần Cung nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, những thuốc này đều là dùng dược liệu ôn hòa như cẩu kỳ, rễ sô đỏ, cho dù không có hiệu quả, cũng không đến nỗi sẽ chết. Nếu ta đoán không sai, y như vậy là do trước kia giao thủ với đám người Đậu Yến Sơn mà trọng thương thôi. Nếu như đổi lại thành ngày khác, ta tất nhiên có thể khoanh tay chế nhạo, chỉ là bây giờ ta và ngươi cùng ở trên một con thuyền, nếu như Yến Vô Sư có chuyện, ngươi tất nhiên sẽ phân tâm, đối với ta cũng không có chỗ tốt gì."
Lời này nói cũng không sai, tình hình trước mắt của Yến Vô Sư không hề lạc quan. Chân khí trong cơ thể y hỗn loạn, không có cách nào nhận khí từ tên ngoài truyền vào, Thẩm Kiều căn bản là thúc thủ vô sách*.
*Thúc thủ vô sách: Bó tay toàn tập.
Hắn nhận lấy bình thuốc, đổ ra hai viên đút cho Yến Vô Sư ăn.
Không lâu sau, người kia bỗng nhiên giật giật, ho ra một ngụm máu lớn, thật sự từ từ mở mắt.
Trong lòng Thẩm Kiều hơi động, nếu như dược liệu trong thuốc đều ôn hòa, tuyệt đối không thể có loại tác dụng kỳ quái này.
Hắn hỏi Trần Cung: “Trong thuốc có thành phần gì?"
Trần Cung lúc này mới mở miệng nói thật: “Có nhân sâm và tuyết liên, vừa rồi ta sợ ngươi lo lắng dược tính quá mạnh không dám cho hắn dùng, cho nên mới không nói."
Thẩm Kiều hỏi Yến Vô Sư: “Ngươi cảm thấy thế nào?"
Đối phương không lên tiếng, mí mắt hơi rủ thoáng nhấc lên, tựa hồ nhìn qua bọn họ một cái, lại tiếp tục khép lại, miễn cưỡng ngồi thẳng thân mình trên ngựa.
Mà sắc mặt y khá trắng, trán đẫm mồ hôi.
Trần Cung nói: “Xem ra hẳn là không có vấn đề gì, vậy đi thôi."
Hắn tựa hồ rất hài lòng với mục đích chuyến đi này, tuy rằng chưa thể hiện quá mức rõ ràng, nhưng Thẩm Kiều có thể cảm giác được.
Trấn nhỏ không có lạc đà để thay thế, mọi người đành phải cưỡi ngựa đi về phía trước. May mà địa hình nơi này cũng không phải hoàn toàn là sa mạc, nhìn quanh vẫn có thể thấy được đá nhô lên, thể hiện bọn họ vẫn ở trong khu vực sa mạc.
Dọc đường đi, Yến Vô Sư không nói gì nhiều với Thẩm Kiều, chỉ nằm nhoài trên lưng hắn ngủ gật.
Chuyện y còn sống này, vốn đã là một sự tồn tại rất đáng gây chú ý rồi, mà trong đoàn người Trần Cung, bao gồm cả Mộ Dung Thấm, lại không hề bỏ quá nhiều sự chú ý lên người y. Bọn họ dường như có mục tiêu khác, mà mục tiêu này so với Yến Vô Sư còn quan trọng hơn nhiều.
Ngựa đi trên sa mạc, nửa bước khó tiến, bão cát lớn dần, mọi người chỉ có thể xuống ngựa, dắt ngựa tiếp tục tiến lên. Người trong giang hồ cước trình nhanh, đi hơn nửa ngày, từ sáng sớm đến hoàng hôn, đã cách trấn nhỏ một khoảng khá xa, đập vào mắt là cát vàng đầy trời. Cho dù là cao thủ võ công cao cũng không thể ra sức. May mà mọi người đã sớm chuẩn bị, dùng áo choàng che kín đầu cùng đồ đạc, lúc này mới tránh dược việc ăn một miệng đầy cát.
Đi đầu là một gã trung niên bề ngoài xấu xí, Thẩm Kiều không quen, Trần Cung cũng không có ý định giới thiệu. Nhưng đối phương hiển nhiên là không biết võ công, không phải người cùng một nhóm với đám Mộ Dung Thấm. Trần Cung dẫn hắn đồng hành, là vì muốn để đối phương đi trước dò đường.
Trong tay đối phương cầm một cái la bàn, ngồi trên ngựa giơ ra các hướng, phụ trách phân biệt phương hướng, cho nên tự nhiên cũng có người dắt ngựa cho hắn.
Đột nhiên, hắn nâng cao tay lên.
Cơ hồ một khắc sau, Mộ Dung Thấm lớn tiếng nói: “Dừng lại!"
Tất cả mọi người dừng bước, nhìn bóng lưng của người trung niên.
Đối phương cúi đầu nhìn la bàn hồi lâu, quay người chạy chậm đến trước mặt Trần Cung, cầm khăn đội đầu lau lung tung qua mặt, đem mồ hôi xóa đi: “Chủ công, có chút, có chút gì đó không đúng, đến nơi này la bàn không phân biệt được phương hướng nữa rồi!"
Trần Cung cau mày: “Trước kia không phải ngươi nói là đi hướng này sao?"
Người trung niên dưới ánh mắt sáng quắc của Trần Cung, suýt chút nữa ngay cả lời cũng không nói hoàn chỉnh: “Dạ, phải! Nhưng bây giờ… Ngài nhìn!"
Hắn đưa la bàn tới, Trần Cung vừa nhìn, liền thấy kim chỉ nam đang điên cuồng nhảy loạn, căn bản không dừng được.
Trần Cung tự nhiên là nhìn không hiểu: “Đây là làm sao?"
Người trung niên cười làm lành: “Nếu tiểu nhân đoán không sai, phía dưới nơi này có thành cổ Xúc Khương mà ngài muốn tìm. Bên trong nó khẳng định có tồn tại một vài thứ gây nhiên loạn kim chỉ nam của la bàn, nói không chừng chính là Ngọc Tủy mà ngài muốn. Nhưng hiện giờ vì vậy mà la bàn bị nhiễu, tiểu nhân căn bản không có cách nào tìm ra được cửa vào thực sự của cổ thành!"
Mọi người ngước mắt nhìn quanh, chỉ thấy toàn là cát vàng vô tận, đem giới hạn trời đất biến thành mơ hồ, thi thoảng có thể thấy bóng một số bãi đá. Cái gọi là di chỉ cổ thành thì lại chả thấy bóng dáng đâu.
Trần Cung hỏi Mộ Dung Thấm: “Ngươi thấy thế nào?"
Mộ Dung Thấm suy nghĩ một chút: “Chủ công, nếu không chờ bão cát ngừng rồi quyết định?"
Trần Cung cau mày: “Nhưng nơi này cũng không có chỗ đủ khả năng để tránh gió."
Hắn quay đầu nhìn người trung niên: “Chúng ta phải tiếp tục đi hay là dừng lại ở chỗ này, ngươi cho ta một quyết định chắc chắn xem."
Lời của hắn rất hời hợt, nhưng đối phương lại tuyệt không dám tùy ý lừa gạt. Người trung niên do dự bất định, chỉ lo mọi người vì một câu nói của mình mà đi sai, mà chính mình cũng bởi vậy mà mất đầu, lập tức gấp đến độ vò đầu bứt tai: “Này, chuyện này…"
Trần Cung lạnh lùng nói: “Suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời."
Người trung niên khe khẽ rùng mình một cái, bật thốt lên: “Tiếp tục đi về phía trước!"
Trần Cung: “Ngươi chắc chắn?"
Người trung niên: “Dạ phải! Tiểu nhân quen dẫn đường, từ phản ứng của la bàn mà xem, nơi cần tới chỉ ở chung quanh đây thôi, đi dạo xung quanh là có thể tìm được!"
Trần Cung: “Vậy thì đi thôi."
Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, Thẩm Kiều đi ở cuối cùng. Hắn quay đầu nhìn Yến Vô Sư đang nằm phục trên lưng mình, chần chờ chốc lát: “Ngươi bây giờ là Yến Vô Sư, hay là ai?"
Đối phương lặng lẽ duỗi một cánh tay từ dưới áo bào ra, nắm chặt lấy cổ tay đang giữ dây cương của hắn: “Là ta, A Yến."
“…." Thẩm Kiều không nói nữa, nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng hắn cứu Yến Vô Sư, nhưng ở sâu trong nội tâm, cũng không muốn tiếp xúc với đối phương quá nhiều.
Yến Vô Sư sau khi tính tình thay đổi, sinh ra mấy tính cách là “A Yến" và “Tạ Lăng". Vô luận là ai, dưới cái nhìn của Thẩm Kiều, đều dễ nói chuyện hơn so với nguyên chủ nhiều. Ít nhất, phần lớn thời gian đối mặt với y, Thẩm Kiều có thể miễn cưỡng coi hắn không phải là Yến Vô Sư mà là hai người hoàn toàn khác.
Đột nhiên, phía trước có người kinh hô: “Chủ công, hắn biến mất rồi!"
Tác giả :
Mộng Khê Thạch