Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 25
Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
“Đột Quyết?" Người bên ngoài ngạc nhiên nói, “Chu chủ dụng binh với Đột Quyết làm gì? Non sông Trung Nguyên tươi đẹp không muốn, tại sao còn cố tình muốn đánh cái nơi đến chim cũng không thèm ị Đột Quyết kia?"
Nam tử nói: “Khi Trung Nguyên chinh chiến không ngừng, cũng là lúc người Đột Quyết mở rộng địa bàn ở phương Bắc, thậm chí còn đánh bại cả đế quốc Ba Tư cường đại. Hoa Hạ sản vật phì nhiêu, địa linh nhân kiệt, người Đột quyết dã tâm bừng bừng, sao có thể bỏ qua cho cơ hội tốt này. Bây giờ Đột Quyết có Đà Bát Khả Hãn tại vị, chính là thời điểm cường thịnh trước nay chưa từng có. Với tính tình hung hãn của người Đột Quyết, cường thịnh tất nhiên sẽ nảy sinh dã tâm, bọn chúng nếu như muốn đánh vào Trung Nguyên, đứng mũi chịu sào đầu tiên là Tề quốc, sau đó là Chu quốc."
“Đối với Bắc Chu mà nói, thực lực của Tề quốc ngày một suy yếu, chính là lúc thích hợp để ra tay nhưng Đột Quyết cũng là đại họa trong tâm. Chu chủ nếu muốn chiến, tất sẽ không bỏ qua hai cơ hội tốt này. So với nó mà nói, Trần quốc ngược hướng còn phải xếp hạng ưu tiên phía sau. Huống hồ, Đại Trần cũng không phải nước có thể mặc người ta tùy ý bắt bí. Vũ Văn Ung muốn xuôi nam phạt Trần, há lại có thể tùy tiện nói một câu là có thể thành công. Các ngươi không khỏi lo xa quá rồi."
“Vị công tử này nói cũng rất có đạo lý." Mọi người xì xào bàn tán.
“Công tử nói Đại Trần, chẳng lẽ là người Trần quốc."
“Đúng vậy." Nam tử cũng không che giấu.
Lại có người nói: “Ta thấy tác phong hành động của công tử không giống với thương nhân tầm thường, ngược lại có chút giống kẻ sĩ hơn. Nơi này đa số thương nhân tụ tập, công tử ở đây, sợ là bôi nhọ thân phận của ngài."
Nam tử ho nhẹ một tiếng: “Ta không phải kẻ sĩ, cũng không phải thương nhân, chỉ là muốn ở đây tham gia chút náo nhiệt."
Hắn vừa chậm rãi nói, thân thể vẫn như trước ngồi ngay ngắn như cây tùng. Ngồi đây đều là thương nhân vào nam ra bắc, làm sao không nhìn ra xuất thân của hắn rõ ràng từ thế gia đại tộc, mà người ta đã không muốn nói, bọn họ cũng không thể hỏi tới. Đề tài cứ thế liền thuận thế thu hồi lại, tán gẫu vài chuyện phong thổ của Chu triều.
Thẩm Kiều vì những lời này mà xúc động không thôi, tiện đà rơi vào trầm tư. Chờ khi hắn hồi phục tinh thần lại, mới phát hiện mình bất tri bất giác vậy mà lại há mồm nhận miếng ngỗng mà Yến Vô Sư đưa tới.
Người kia hoàn toàn nhu tình mật ý hỏi: “A Kiều, ăn ngon không?"
Thẩm Kiều: “…."
Đồ ăn đã cho vào miệng phun ra thì quá bất nhã, hắn chỉ có thể gian nan nuốt xuống, sắc mặt có chút vặn vẹo.
Nếu không phải biết rõ vài phần về Yến Vô Sư, Thẩm Kiều thật sự cho rằng đối phương có ý định thu mình làm nam sủng. Mà trên thực tế, đối phương làm như vậy thường chỉ là tâm huyết dâng trào muốn xem sắc mặt mình thay đổi như thế nào, tìm kiếm chút niềm vui mà thôi. Cũng giống như ngày đó dưới chân Bán Bộ phong, tiện tay cứu hắn đi cũng là vì như vậy.
Yến Vô Sư và hai chữ người tốt này hoàn toàn không có liên quan. Việc hắn cứu người mục đích cũng không xuất phát từ giúp người làm vui, đổi lại là người khác, e rằng sẽ cảm thấy thật yên tâm thoải mái, chả nợ nần gì nhau, nhưng Thẩm Kiều là một quân tử đoan chính, tính nết ôn nhu hòa nhã, đã nhận lấy ân huệ của đối phương, không quan tâm ý định ban đầu của Yến Vô Sư là gì, dù sao mình chịu ơn y rất nhiều, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, hắn cũng kệ đối phương, không tính toán làm gì.
Mà chính bởi vì tính cách của hắn như thế mới khiến cho Yến Vô Sư nhiều lần nổi lên tâm tư đùa giỡn, luôn muốn thăm dò giới hạn cuối cùng của hắn. Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Kiều biến sắc, tâm tình y cũng sẽ tốt hơn mấy phần.
Được một lát, Yến Vô Sư lại múc một muỗng nước canh đưa tới, Thẩm Kiều lần này dù thế nào cũng không chịu mở miệng.
Người bên ngoài không biết nội tình, chỉ thấy một người muốn đút, một ngược không chịu ăn, lại càng đem quan hệ của họ khẳng định chắc chắn. Chuyện đoạn tụ này, từ thời Ngụy Tấn tới nay chỗ nào mà chẳng có, có gì lạ đâu. Đám thương nhân kiến thức rộng rãi, trong lòng mặc dù có chút khó nói với việc hai người không tránh hiềm nghi, còn lại cũng không có gì đáng kinh hãi.
Thẩm Kiều vì bị bệnh mà gầy đi không ít, uy nghiêm ngày trước khi còn là chưởng giáo cũng rút đi không còn mấy. Lúc hắn không nghiêm túc không tức giận, nhìn qua chính là một mỹ nhân bệnh tật nhu nhược vô hại. Yến Vô Sư mặc dù không dễ chọc, nhưng hắn đối với với Thẩm Kiều thái độ hờ hững, câu được câu không đùa giỡn, cũng không làm ra vẻ yêu thích đến mức không thể buông tay, vì vậy có người thấy hàng là sáng mắt, liền tiến đến gần nói: “Xin chào công tử, không biết xưng hô thế nào? Tại hạ tên Chu Phương, người Lũng Tây, đời đời kinh thương, không biết có thể hữu duyên kết bạn được không?"
Yến Vô Sư cũng không đứng dậy, vẫn ngồi im tại chỗ, miễn cưỡng nói: “Chuyện gì?"
Chu Phương ở Lũng Tây cũng coi như là hào phú một phương, thấy hắn không báo tên họ, thái độ lạnh nhạt, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút không thoải mái: “Vị này là lệnh sủng sao? Ta nguyện dùng hai mươn lạng vàng mua lại, không biết các hạ có thể nguyện ý bỏ đi thứ mình yêu thích?"
Yến Vô Sư ha một tiếng, quay đầu nói với Thẩm Kiều: “A Kiều ngươi xem, cho dù ngươi không lăn lộn giang hồ, nhưng chỉ bằng gương mặt này, cũng có thể thu cả đấu vàng một ngày. Hay ta đem ngươi bán cho hắn, sau đó tìm cơ hội mang ngươi chạy trốn, sau đó đợi người mua mới, không tới một tháng, chúng ta có thể mua nhà lớn, mỹ nữ hàng ngàn tại Trường An mà hưởng thụ rồi!"
Thẩm Kiều đã thành thói quen với cái kiểu ăn nói linh tinh này của y, nghe vậy cũng không để ý, chỉ nói với Chu Phương kia: “Chu công tử hiểu lầm, ta không phải nam sủng."
Hắn vừa mở miệng, cỗ khí độ tự nhiên như gió thoảng kia liền tỏa ra, chỉ nghe ngữ khí này, Chu Phương liền biết mình vừa rồi quả thật quá ngông cuồng, đối phương là một người như vậy, nhất định không thể hạ mình đi làm một nam sủng.
“Là ta đường đột, kính xin ngài đừng chê trách." Chu Phương có chút ngượng ngùng, “Xin hỏi cao tính đại danh công tử, ta có thể may mắn kết bạn được hay không?"
Thẩm Kiều: “Tại hạ Thẩm Kiều."
Chu Phương: “Là Kiều trong Nam Hưu Kiều Mộc*?"
*Nam hữu kiều mộc: Phía nam có cây to.
Thẩm Kiều: “Là Kiều trong Hoài nhu bách thần, cập hà kiều nhạc."
Chu Phương a một tiếng, lúng túng nở nụ cười: “Cái chữ này quả thật rất hiếm thấy, hôm nay coi như không đánh nhau không quen biết, kính xin Thẩm công tử không trách tội Chu mỗ vô lễ, ngày khác tất đến nhà tạ tội."
Thẩm Kiều cười nói: “Chu công tử khách khí rồi. Đến nhà thì không cần, mắt ta không tốt, đãi khách chỉ sợ có chút bất tiện, sau này nếu có duyên gặp gỡ, nhất định phải chiêu đãi Chu công tử một chén rượu nhạt."
Nói đến chỗ này, đối phương cũng không kiên trì nữa, chắp tay nói vài câu khách sáo, liền cáo từ rời đi.
Yến Vô Sư đầy hứng thú mà nhìn, từ đầu tới đuôi không nói chen vào câu nào, mãi đến tận khi Chu Phương rời đi rồi mới cười nói: “A Kiều, ngươi thật không đáng yêu, vốn là có thể kiếm được hai mươi lạng vàng, cứ như vậy không cánh mà bay."
Đối thoại như vậy, một ngày không mười lần thì cũng đến chín lần, Thẩm Kiều đã sớm quen, chỉ làm như không thấy.
Hắn vốn định trở lại phòng, Yến Vô Sư lại ngăn cản: “Đầu xuân ngoại ô hoa đang nở rộ, đi xem rồi hãy về."
Yến Vô Sư vừa mở miệng, thông thường không phải là trưng cầu ý kiến, mà là quyết định.
Thẩm Kiều hiện tại võ công không bằng người, nhưng cũng không đại biểu cho lúc nào hai người ở chung hắn cũng không có quyền tự chủ, nghe vậy liền lắc đầu một cái: “Không được, Yến tông chủ cứ đi đi, ta còn muốn trở lại phòng."
Yến Vô Sư kéo tay hắn không cho đi: “Ngươi cả ngày ở lì trong phòng, ngoại trừ ngẩn người vẫn là ngẩn người, bản tọa đây là thương yêu ngươi, muốn dẫn ngươi đi giải sầu."
Thẩm Kiều: “….."
Hắn cả ngày ở lì trong phòng, không sai, nhưng không phải là ngẩn người, mà là luyện công hoặc suy nghĩ “Chu Dương Sách", cho nên mấy ngày này thân thể mới từ từ chuyển biến tốt lên, công lực cũng theo đó mà dần dần khôi phục. Bây giờ võ công cũng đã khôi phục hơn bốn năm phần so với trước khi bị thương. Chỉ là tàn quyền “Chu Dương Sách" quá mức bác đại tinh thâm, năm đó tiên sư Kỳ Phượng Các truyền thụ cho hắn một cuốn, đến nay hắn vẫn chưa dám nói mình đã hoàn toàn hiểu rõ.
Bây giờ lại có thêm một Vọng Ý quyển nữa, người ngoài nhìn thì cho rằng đáng giá để mừng rỡ như điên, chuyện tốt này đúng là cầu còn cầu không được. Thẩm Kiều ngày đêm cân nhắc, lại sâu sắc cảm thấy Đào Hoằng cảnh nghiên cứu đạo học người trời, nội dung thâm ảo huyền diệu, không thể trong thời gian ngắn có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, với lại hai mắt của hắn không tốt, ban ngày cũng không thể đi lại chung quanh nên muốn đơn giản ở lại trong phòng yên lặng suy nghĩ, có khi cũng ngộ ra được chút ít, xem như là lạc thú trong việc ngồi thiền.
Mà Yến Vô Sư đã muốn làm chuyện gì, từ xưa đến nay chưa từng cho phép ai có cơ hội cự tuyệt. Thẩm Kiều đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể mặc hắn lôi kéo đi.
Vừa đi chưa được mấy bước, phía sau truyền đến âm thanh: “Yến tông chủ xin dừng bước."
Hai người dừng bước quay đầu lại. Thẩm Kiều híp mắt quan sát thật kỹ. Bời vì hắn thường xuyên bị thương, tình trạng thân thể lúc ổn lúc không, đôi mắt cũng lúc tốt lúc kém. Lúc tốt có thể nhìn được vài bóng dáng, lúc xấu thì ngay cả đưa tay cũng không thấy được năm ngón. Gần đây hai mắt khôi phục không ít, dựa vào ánh sáng mặt trời, từ trên cách ăn mặc của đối phương, nhận ra hắn chính là cái người ngồi kia vừa rồi chậm rãi bình luận chuyện Chu chủ.
Đối phương một lời nói toạc ra thân phận của Yến Vô Sư, hiển nhiên là đã có chuẩn bị sẵn, nói không chừng đối phương xuất hiện tại chỗ kia, cũng là bởi vì bọn họ.
Người mặc áo vàng từng bước tới gần, khi cách hai người khoảng năm, sáu bước thì dừng lại, chắp tay thi lễ: “Tạ Tương, môn hạ của Lâm Xuyên Học Cung, gặp qua Yến tông chủ."
Đi cùng với hắn còn có một người nữa, tuổi lớn hơn Tạ Tương một chút: “Triển Tử Càn, môn hạ của Lâm Xuyên Học Cung, kính chào Yến tông chủ."
Yến Vô Sư không tỏ rõ thái độ, liếc mắt nhìn qua Triển Tử Càn một cái, trầm mắt liền trở lại trên người Tạ Tương: “Ngươi chính là đệ tử mà Nhữ Yên Khắc Huệ đắc ý nhất?"
Tạ Tương: “Không dám, Yến tông chủ quá khen, Nhữ Yên cung chủ quả thực là thầy của ta."
Yến Vô Sư ngạc nhiên nói: “Ngươi từ chỗ nào nghe ra ta có tán thưởng ngươi? Câu chỉ thường thôiphía sau ta còn chưa nói xong."
Khóe miệng Tạ Tương giật một cái.
Thẩm Kiều: “…."
Triển Tử Càn: “…."
Thẩm Kiều dễ tính, thường ngày bị Yến Vô Sư tìm mọi cách kích thích đã thành thói quen, đối mặt với sự châm chọc khiêu khích như đao kiếm của hắn đã trở nên chết lặng, nhưng dù vậy hắn vẫn rất đồng tình với người trẻ tuổi trước mắt này.
Cái tên Tạ Tương này hắn đã từng nghe qua, đối phương xuất thân ở Tạ thị Trần quốc, chính là đệ tử xuất xắc nhất trong thế hệ hiện nay của Lâm Xuyên Học Cung. Nghe nói Nhữ Yến Khắc Huệ có ý định bồi dường hắn tiếp nhận ý bát của mình. Hắn cũng không phụ sự kỳ vọng của sư phụ, tuổi còn trẻ đã thành cao thủ hàng đầu trong thế hệ trẻ, một thân võ công đều là chân truyền từ Nhữ Yên Khắc Huệ.
Không chỉ như vậy, nghe nói hắn ở trên lĩnh vực Nho học còn trò giỏi hơn thầy. Lâm Xuyên Học Cung thường xuyên mời nho sinh trong thiên hạ đi vào tiến hành đàm luận Nho học. Mỗi lần Tạ Tương có mặt đều giành được chức Trạng Nguyên. Một nhân vật như vậy, người khác nể mặt mũi sư phụ hắn, hầu như đều khách khí ba phần, huống hồ bản thân hắn cũng là tài năng xuất chúng, chưa từng bao giờ bị chế nhạo như vậy.
Có thể được Nhữ Yến Khắc Huệ xem trọng, chung quy cũng không phải người có thể dễ dàng kích động, vẻ giận dữ trên mặt chỉ chợt lóe lên, Tạ Tương đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Tạ mỗ phụng lệnh cung chủ đưa thiệp mời tới, muốn mời Yến tông chủ ngày mùng 5 tháng 5 này hội ngộ tại Dương lâu ở Trường An."
Yến Vô Sư mỉm cười nói: “Nhữ Yên Khắc Huệ muốn gặp ta, vậy bảo hắn tự đến đi, bày đặt cái gì?"
Dứt lời quay người muốn đi, Tạ Tương liền trầm giọng nói: “Không biết Tương có thể may mắn được lĩnh giáo Yến tông chủ hay không?"
Yến Vô Sư khẽ mỉm cười, bỗng nhiên chỉ tay về phía Thẩm Kiều: “Ngươi có tin không, ngay cả hắn ngươi cũng đánh không lại?"
Có trách thì trách vẻ ngoài của Thẩm Kiều quá mức lừa tình, thêm vào đó ở trong bữa cơm kia, Yến Vô Sư tỏ ra quá mức thân mật, khiến Tạ Tương cũng hiểu lầm. Hắn cau mày, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Thẩm Kiều: “Yến tông chủ một đời anh hào, hà tất phải làm như vậy, dùng nam sủng đến nhục nhã ta."
Yến Vô Sư đem Thẩm Kiều kéo lại bên người, ngữ khí ngọt ngào như muốn nhỏ cả nước: “A Kiều, hắn mắng ngươi kìa, ngươi định cứ nhịn mãi như vậy sao?"
Thẩm Kiều: “…."
Tại sao hắn đang yên đang lành đứng ở bên cạnh, một câu cũng chưa nói, lại có thể bị tai bay vạ gió chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Kiều: Công lực quạt gió thổi lửa, gây xích mích ly gián, e sợ thiên hạ không loạn của Yến tông chủ quả thực thâm hậu, tại hạ bội phục.
Yến Vô Sư: Đó cũng là vì ta thấy ngươi vừa mắt, mới giao loại vinh hạnh này cho ngươi.
Thẩm Kiều (khó mà tin nổi): Ta đang giễu cợt ngươi đấy, lẽ nào ngươi nghe không hiểu sao?
Yến Vô Sư: A Kiều, ngươi ngay cả trào phúng đều ôn nhu như thế (づ ̄3 ̄)づ╭
Thẩm Kiều: …. (Nghẹn không thể nói)
Beta: Kusami
“Đột Quyết?" Người bên ngoài ngạc nhiên nói, “Chu chủ dụng binh với Đột Quyết làm gì? Non sông Trung Nguyên tươi đẹp không muốn, tại sao còn cố tình muốn đánh cái nơi đến chim cũng không thèm ị Đột Quyết kia?"
Nam tử nói: “Khi Trung Nguyên chinh chiến không ngừng, cũng là lúc người Đột Quyết mở rộng địa bàn ở phương Bắc, thậm chí còn đánh bại cả đế quốc Ba Tư cường đại. Hoa Hạ sản vật phì nhiêu, địa linh nhân kiệt, người Đột quyết dã tâm bừng bừng, sao có thể bỏ qua cho cơ hội tốt này. Bây giờ Đột Quyết có Đà Bát Khả Hãn tại vị, chính là thời điểm cường thịnh trước nay chưa từng có. Với tính tình hung hãn của người Đột Quyết, cường thịnh tất nhiên sẽ nảy sinh dã tâm, bọn chúng nếu như muốn đánh vào Trung Nguyên, đứng mũi chịu sào đầu tiên là Tề quốc, sau đó là Chu quốc."
“Đối với Bắc Chu mà nói, thực lực của Tề quốc ngày một suy yếu, chính là lúc thích hợp để ra tay nhưng Đột Quyết cũng là đại họa trong tâm. Chu chủ nếu muốn chiến, tất sẽ không bỏ qua hai cơ hội tốt này. So với nó mà nói, Trần quốc ngược hướng còn phải xếp hạng ưu tiên phía sau. Huống hồ, Đại Trần cũng không phải nước có thể mặc người ta tùy ý bắt bí. Vũ Văn Ung muốn xuôi nam phạt Trần, há lại có thể tùy tiện nói một câu là có thể thành công. Các ngươi không khỏi lo xa quá rồi."
“Vị công tử này nói cũng rất có đạo lý." Mọi người xì xào bàn tán.
“Công tử nói Đại Trần, chẳng lẽ là người Trần quốc."
“Đúng vậy." Nam tử cũng không che giấu.
Lại có người nói: “Ta thấy tác phong hành động của công tử không giống với thương nhân tầm thường, ngược lại có chút giống kẻ sĩ hơn. Nơi này đa số thương nhân tụ tập, công tử ở đây, sợ là bôi nhọ thân phận của ngài."
Nam tử ho nhẹ một tiếng: “Ta không phải kẻ sĩ, cũng không phải thương nhân, chỉ là muốn ở đây tham gia chút náo nhiệt."
Hắn vừa chậm rãi nói, thân thể vẫn như trước ngồi ngay ngắn như cây tùng. Ngồi đây đều là thương nhân vào nam ra bắc, làm sao không nhìn ra xuất thân của hắn rõ ràng từ thế gia đại tộc, mà người ta đã không muốn nói, bọn họ cũng không thể hỏi tới. Đề tài cứ thế liền thuận thế thu hồi lại, tán gẫu vài chuyện phong thổ của Chu triều.
Thẩm Kiều vì những lời này mà xúc động không thôi, tiện đà rơi vào trầm tư. Chờ khi hắn hồi phục tinh thần lại, mới phát hiện mình bất tri bất giác vậy mà lại há mồm nhận miếng ngỗng mà Yến Vô Sư đưa tới.
Người kia hoàn toàn nhu tình mật ý hỏi: “A Kiều, ăn ngon không?"
Thẩm Kiều: “…."
Đồ ăn đã cho vào miệng phun ra thì quá bất nhã, hắn chỉ có thể gian nan nuốt xuống, sắc mặt có chút vặn vẹo.
Nếu không phải biết rõ vài phần về Yến Vô Sư, Thẩm Kiều thật sự cho rằng đối phương có ý định thu mình làm nam sủng. Mà trên thực tế, đối phương làm như vậy thường chỉ là tâm huyết dâng trào muốn xem sắc mặt mình thay đổi như thế nào, tìm kiếm chút niềm vui mà thôi. Cũng giống như ngày đó dưới chân Bán Bộ phong, tiện tay cứu hắn đi cũng là vì như vậy.
Yến Vô Sư và hai chữ người tốt này hoàn toàn không có liên quan. Việc hắn cứu người mục đích cũng không xuất phát từ giúp người làm vui, đổi lại là người khác, e rằng sẽ cảm thấy thật yên tâm thoải mái, chả nợ nần gì nhau, nhưng Thẩm Kiều là một quân tử đoan chính, tính nết ôn nhu hòa nhã, đã nhận lấy ân huệ của đối phương, không quan tâm ý định ban đầu của Yến Vô Sư là gì, dù sao mình chịu ơn y rất nhiều, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, hắn cũng kệ đối phương, không tính toán làm gì.
Mà chính bởi vì tính cách của hắn như thế mới khiến cho Yến Vô Sư nhiều lần nổi lên tâm tư đùa giỡn, luôn muốn thăm dò giới hạn cuối cùng của hắn. Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Kiều biến sắc, tâm tình y cũng sẽ tốt hơn mấy phần.
Được một lát, Yến Vô Sư lại múc một muỗng nước canh đưa tới, Thẩm Kiều lần này dù thế nào cũng không chịu mở miệng.
Người bên ngoài không biết nội tình, chỉ thấy một người muốn đút, một ngược không chịu ăn, lại càng đem quan hệ của họ khẳng định chắc chắn. Chuyện đoạn tụ này, từ thời Ngụy Tấn tới nay chỗ nào mà chẳng có, có gì lạ đâu. Đám thương nhân kiến thức rộng rãi, trong lòng mặc dù có chút khó nói với việc hai người không tránh hiềm nghi, còn lại cũng không có gì đáng kinh hãi.
Thẩm Kiều vì bị bệnh mà gầy đi không ít, uy nghiêm ngày trước khi còn là chưởng giáo cũng rút đi không còn mấy. Lúc hắn không nghiêm túc không tức giận, nhìn qua chính là một mỹ nhân bệnh tật nhu nhược vô hại. Yến Vô Sư mặc dù không dễ chọc, nhưng hắn đối với với Thẩm Kiều thái độ hờ hững, câu được câu không đùa giỡn, cũng không làm ra vẻ yêu thích đến mức không thể buông tay, vì vậy có người thấy hàng là sáng mắt, liền tiến đến gần nói: “Xin chào công tử, không biết xưng hô thế nào? Tại hạ tên Chu Phương, người Lũng Tây, đời đời kinh thương, không biết có thể hữu duyên kết bạn được không?"
Yến Vô Sư cũng không đứng dậy, vẫn ngồi im tại chỗ, miễn cưỡng nói: “Chuyện gì?"
Chu Phương ở Lũng Tây cũng coi như là hào phú một phương, thấy hắn không báo tên họ, thái độ lạnh nhạt, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút không thoải mái: “Vị này là lệnh sủng sao? Ta nguyện dùng hai mươn lạng vàng mua lại, không biết các hạ có thể nguyện ý bỏ đi thứ mình yêu thích?"
Yến Vô Sư ha một tiếng, quay đầu nói với Thẩm Kiều: “A Kiều ngươi xem, cho dù ngươi không lăn lộn giang hồ, nhưng chỉ bằng gương mặt này, cũng có thể thu cả đấu vàng một ngày. Hay ta đem ngươi bán cho hắn, sau đó tìm cơ hội mang ngươi chạy trốn, sau đó đợi người mua mới, không tới một tháng, chúng ta có thể mua nhà lớn, mỹ nữ hàng ngàn tại Trường An mà hưởng thụ rồi!"
Thẩm Kiều đã thành thói quen với cái kiểu ăn nói linh tinh này của y, nghe vậy cũng không để ý, chỉ nói với Chu Phương kia: “Chu công tử hiểu lầm, ta không phải nam sủng."
Hắn vừa mở miệng, cỗ khí độ tự nhiên như gió thoảng kia liền tỏa ra, chỉ nghe ngữ khí này, Chu Phương liền biết mình vừa rồi quả thật quá ngông cuồng, đối phương là một người như vậy, nhất định không thể hạ mình đi làm một nam sủng.
“Là ta đường đột, kính xin ngài đừng chê trách." Chu Phương có chút ngượng ngùng, “Xin hỏi cao tính đại danh công tử, ta có thể may mắn kết bạn được hay không?"
Thẩm Kiều: “Tại hạ Thẩm Kiều."
Chu Phương: “Là Kiều trong Nam Hưu Kiều Mộc*?"
*Nam hữu kiều mộc: Phía nam có cây to.
Thẩm Kiều: “Là Kiều trong Hoài nhu bách thần, cập hà kiều nhạc."
Chu Phương a một tiếng, lúng túng nở nụ cười: “Cái chữ này quả thật rất hiếm thấy, hôm nay coi như không đánh nhau không quen biết, kính xin Thẩm công tử không trách tội Chu mỗ vô lễ, ngày khác tất đến nhà tạ tội."
Thẩm Kiều cười nói: “Chu công tử khách khí rồi. Đến nhà thì không cần, mắt ta không tốt, đãi khách chỉ sợ có chút bất tiện, sau này nếu có duyên gặp gỡ, nhất định phải chiêu đãi Chu công tử một chén rượu nhạt."
Nói đến chỗ này, đối phương cũng không kiên trì nữa, chắp tay nói vài câu khách sáo, liền cáo từ rời đi.
Yến Vô Sư đầy hứng thú mà nhìn, từ đầu tới đuôi không nói chen vào câu nào, mãi đến tận khi Chu Phương rời đi rồi mới cười nói: “A Kiều, ngươi thật không đáng yêu, vốn là có thể kiếm được hai mươi lạng vàng, cứ như vậy không cánh mà bay."
Đối thoại như vậy, một ngày không mười lần thì cũng đến chín lần, Thẩm Kiều đã sớm quen, chỉ làm như không thấy.
Hắn vốn định trở lại phòng, Yến Vô Sư lại ngăn cản: “Đầu xuân ngoại ô hoa đang nở rộ, đi xem rồi hãy về."
Yến Vô Sư vừa mở miệng, thông thường không phải là trưng cầu ý kiến, mà là quyết định.
Thẩm Kiều hiện tại võ công không bằng người, nhưng cũng không đại biểu cho lúc nào hai người ở chung hắn cũng không có quyền tự chủ, nghe vậy liền lắc đầu một cái: “Không được, Yến tông chủ cứ đi đi, ta còn muốn trở lại phòng."
Yến Vô Sư kéo tay hắn không cho đi: “Ngươi cả ngày ở lì trong phòng, ngoại trừ ngẩn người vẫn là ngẩn người, bản tọa đây là thương yêu ngươi, muốn dẫn ngươi đi giải sầu."
Thẩm Kiều: “….."
Hắn cả ngày ở lì trong phòng, không sai, nhưng không phải là ngẩn người, mà là luyện công hoặc suy nghĩ “Chu Dương Sách", cho nên mấy ngày này thân thể mới từ từ chuyển biến tốt lên, công lực cũng theo đó mà dần dần khôi phục. Bây giờ võ công cũng đã khôi phục hơn bốn năm phần so với trước khi bị thương. Chỉ là tàn quyền “Chu Dương Sách" quá mức bác đại tinh thâm, năm đó tiên sư Kỳ Phượng Các truyền thụ cho hắn một cuốn, đến nay hắn vẫn chưa dám nói mình đã hoàn toàn hiểu rõ.
Bây giờ lại có thêm một Vọng Ý quyển nữa, người ngoài nhìn thì cho rằng đáng giá để mừng rỡ như điên, chuyện tốt này đúng là cầu còn cầu không được. Thẩm Kiều ngày đêm cân nhắc, lại sâu sắc cảm thấy Đào Hoằng cảnh nghiên cứu đạo học người trời, nội dung thâm ảo huyền diệu, không thể trong thời gian ngắn có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, với lại hai mắt của hắn không tốt, ban ngày cũng không thể đi lại chung quanh nên muốn đơn giản ở lại trong phòng yên lặng suy nghĩ, có khi cũng ngộ ra được chút ít, xem như là lạc thú trong việc ngồi thiền.
Mà Yến Vô Sư đã muốn làm chuyện gì, từ xưa đến nay chưa từng cho phép ai có cơ hội cự tuyệt. Thẩm Kiều đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể mặc hắn lôi kéo đi.
Vừa đi chưa được mấy bước, phía sau truyền đến âm thanh: “Yến tông chủ xin dừng bước."
Hai người dừng bước quay đầu lại. Thẩm Kiều híp mắt quan sát thật kỹ. Bời vì hắn thường xuyên bị thương, tình trạng thân thể lúc ổn lúc không, đôi mắt cũng lúc tốt lúc kém. Lúc tốt có thể nhìn được vài bóng dáng, lúc xấu thì ngay cả đưa tay cũng không thấy được năm ngón. Gần đây hai mắt khôi phục không ít, dựa vào ánh sáng mặt trời, từ trên cách ăn mặc của đối phương, nhận ra hắn chính là cái người ngồi kia vừa rồi chậm rãi bình luận chuyện Chu chủ.
Đối phương một lời nói toạc ra thân phận của Yến Vô Sư, hiển nhiên là đã có chuẩn bị sẵn, nói không chừng đối phương xuất hiện tại chỗ kia, cũng là bởi vì bọn họ.
Người mặc áo vàng từng bước tới gần, khi cách hai người khoảng năm, sáu bước thì dừng lại, chắp tay thi lễ: “Tạ Tương, môn hạ của Lâm Xuyên Học Cung, gặp qua Yến tông chủ."
Đi cùng với hắn còn có một người nữa, tuổi lớn hơn Tạ Tương một chút: “Triển Tử Càn, môn hạ của Lâm Xuyên Học Cung, kính chào Yến tông chủ."
Yến Vô Sư không tỏ rõ thái độ, liếc mắt nhìn qua Triển Tử Càn một cái, trầm mắt liền trở lại trên người Tạ Tương: “Ngươi chính là đệ tử mà Nhữ Yên Khắc Huệ đắc ý nhất?"
Tạ Tương: “Không dám, Yến tông chủ quá khen, Nhữ Yên cung chủ quả thực là thầy của ta."
Yến Vô Sư ngạc nhiên nói: “Ngươi từ chỗ nào nghe ra ta có tán thưởng ngươi? Câu chỉ thường thôiphía sau ta còn chưa nói xong."
Khóe miệng Tạ Tương giật một cái.
Thẩm Kiều: “…."
Triển Tử Càn: “…."
Thẩm Kiều dễ tính, thường ngày bị Yến Vô Sư tìm mọi cách kích thích đã thành thói quen, đối mặt với sự châm chọc khiêu khích như đao kiếm của hắn đã trở nên chết lặng, nhưng dù vậy hắn vẫn rất đồng tình với người trẻ tuổi trước mắt này.
Cái tên Tạ Tương này hắn đã từng nghe qua, đối phương xuất thân ở Tạ thị Trần quốc, chính là đệ tử xuất xắc nhất trong thế hệ hiện nay của Lâm Xuyên Học Cung. Nghe nói Nhữ Yến Khắc Huệ có ý định bồi dường hắn tiếp nhận ý bát của mình. Hắn cũng không phụ sự kỳ vọng của sư phụ, tuổi còn trẻ đã thành cao thủ hàng đầu trong thế hệ trẻ, một thân võ công đều là chân truyền từ Nhữ Yên Khắc Huệ.
Không chỉ như vậy, nghe nói hắn ở trên lĩnh vực Nho học còn trò giỏi hơn thầy. Lâm Xuyên Học Cung thường xuyên mời nho sinh trong thiên hạ đi vào tiến hành đàm luận Nho học. Mỗi lần Tạ Tương có mặt đều giành được chức Trạng Nguyên. Một nhân vật như vậy, người khác nể mặt mũi sư phụ hắn, hầu như đều khách khí ba phần, huống hồ bản thân hắn cũng là tài năng xuất chúng, chưa từng bao giờ bị chế nhạo như vậy.
Có thể được Nhữ Yến Khắc Huệ xem trọng, chung quy cũng không phải người có thể dễ dàng kích động, vẻ giận dữ trên mặt chỉ chợt lóe lên, Tạ Tương đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Tạ mỗ phụng lệnh cung chủ đưa thiệp mời tới, muốn mời Yến tông chủ ngày mùng 5 tháng 5 này hội ngộ tại Dương lâu ở Trường An."
Yến Vô Sư mỉm cười nói: “Nhữ Yên Khắc Huệ muốn gặp ta, vậy bảo hắn tự đến đi, bày đặt cái gì?"
Dứt lời quay người muốn đi, Tạ Tương liền trầm giọng nói: “Không biết Tương có thể may mắn được lĩnh giáo Yến tông chủ hay không?"
Yến Vô Sư khẽ mỉm cười, bỗng nhiên chỉ tay về phía Thẩm Kiều: “Ngươi có tin không, ngay cả hắn ngươi cũng đánh không lại?"
Có trách thì trách vẻ ngoài của Thẩm Kiều quá mức lừa tình, thêm vào đó ở trong bữa cơm kia, Yến Vô Sư tỏ ra quá mức thân mật, khiến Tạ Tương cũng hiểu lầm. Hắn cau mày, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Thẩm Kiều: “Yến tông chủ một đời anh hào, hà tất phải làm như vậy, dùng nam sủng đến nhục nhã ta."
Yến Vô Sư đem Thẩm Kiều kéo lại bên người, ngữ khí ngọt ngào như muốn nhỏ cả nước: “A Kiều, hắn mắng ngươi kìa, ngươi định cứ nhịn mãi như vậy sao?"
Thẩm Kiều: “…."
Tại sao hắn đang yên đang lành đứng ở bên cạnh, một câu cũng chưa nói, lại có thể bị tai bay vạ gió chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Kiều: Công lực quạt gió thổi lửa, gây xích mích ly gián, e sợ thiên hạ không loạn của Yến tông chủ quả thực thâm hậu, tại hạ bội phục.
Yến Vô Sư: Đó cũng là vì ta thấy ngươi vừa mắt, mới giao loại vinh hạnh này cho ngươi.
Thẩm Kiều (khó mà tin nổi): Ta đang giễu cợt ngươi đấy, lẽ nào ngươi nghe không hiểu sao?
Yến Vô Sư: A Kiều, ngươi ngay cả trào phúng đều ôn nhu như thế (づ ̄3 ̄)づ╭
Thẩm Kiều: …. (Nghẹn không thể nói)
Tác giả :
Mộng Khê Thạch