Thiên Thánh
Quyển 6 - Chương 37: Tuyết Hồn Biến Dị
Còn nói ở gần đây có cao thủ đang ẩn nấp, đang nhìn chằm chằm vào Câu Hồn Ma Địch của hắn.
- Muốn tỷ thí cũng có thể, ngươi trước tiên tìm ra người che dấu ở nơi này đi, ta không thích bị người dấu đầu lòi đuôi tính toán.
Cao Dương nghe vậy, đưa mắt nhìn qua bốn phía, trong bầu trời đêm lưu lại khí tức yếu ớt như ẩn như hiện, thập phần không dễ dàng phát giác.
Lạnh lùng cười cười, ma quang hội tụ trong mắt Cao Dương, thi triển tuyệt kỹ ma môn Thiên Ma Nhãn, tiến hành dò xét gần đây.
Thiên Ma Nhãn huyền diệu quỷ dị, có thể thấu thị hư không, thấy rõ hơi bụi, nổi danh cùng với phật môn Thông Thiên Nhãn.
Dùng tu vị hiện tại của Cao Dương, thi triển Thiên Ma Nhãn có rất ít người có thể ẩn thân được.
Ý Thiên lưu ý lấy động tĩnh của Cao Dương, cũng thập phần mẫn cảm với
Thiên Ma Nhãn, Cao Dương triển khai dò xét gần đây, Ý Thiên cũng đang âm thầm lưu ý bốn phía.
Bắt đầu Ý Thiên nhìn qua nơi này, nơi này có cao thủ đang ẩn nấp, nhưng không có qua để ý nhiều.
Về sau Câu Hồn Ma Địch hiện thân, phân tán lực chú ý của Ý Thiên, hắn tạm thời quên đi việc này.
Hiện tại Câu Hồn Ma Địch nhắc tới câu này, Ý Thiên lúc này mới nghĩ đến trong hư không yên tĩnh còn cất dấu cao thủ khác đang nhìn chằm chằm vào bên này.
Ý Thiên thúc dục Thiên Tâm ý thức, nguyên lực trong người vận chuyển nhanh chóng, ý niệm trong đầu chấn động phập phồng, trong nháy mắt kéo dài ra cả ngàn lần, tiến hành dò xét toàn phương vị với nơi này.
Rất nhanh Ý Thiên cảm ứng được khí tức như hơi bụi bám vào một viên bi đang lơ lửng trên trời cao, thu liễm khí tức của mình, khó có người phát giác ra.
Hai khí tức này thập phần yếu ớt, Ý Thiên cũng cũng kéo dài tân suất ra cả mấy vạn lần mới bắt được hai khí tức này.
Trong đó có một khí tức mà Ý Thiên rất quen thuộc, một khí tức khác thì lạ lẫm.
Cao Dương nhìn quanh khắp nơi, khóe miệng mang theo nụ cười lãnh khốc, nói:
- Xuất hiện đi, đừng ép ta mời các ngươi hiện thân.
Lời này vừa ra, hai bóng đen lập lòe hiện ra, lập tức hóa thành hai đạo thân ảnh.
Người đầu tiên Ý Thiên nhận ra, chính là một trong Nam Dương Thất Tuyệt chưởng kiếm song tuyệt Mã Hồng Ba, không thể ngờ là hắn giấu ở nơi đó.
Người thứ hai có thân hình khôi ngô, tướng mạo uy nghiêm.
Người này chừng năm mươi tuổi, trời sinh dị bẩm, đôi lông mày màu đỏ khiến người ta chú ý, làm cho người ta có ấn tượng khắc sâu.
Tại Vân Hoang đại lục này, người trời sinh có lông mày đỏ rất hiếm thấy.
Hồng sam khách này dáng người khôi ngô, hai hàng lông mày đỏ không phải trời sinh, mà là do công pháp đặc thù.
Mã Hồng Ba cùng hồng sam khách đứng cách nhau mười trượng, đứng chung với Cao Dương, thiếu niên mặc áo đen vừa vặn hình thành bốn phương, rất có thế chân vạc bốn người.
Cao Dương cùng thiếu niên mặc áo đen đánh giá Mã Hồng Ba cùng hồng sam khách, biểu lộ thập phần lạnh lùng.
Ứng Thải Liên nhận ra Mã Hồng Ba, mà lúc nhìn thấy hồng sam khách thì lại nhịn không được hoảng sợ nói:
- Sa mạc Phi Long.
Ý Thiên hơi ngoài ý muốn, hắn từng nghe nói qua cái tên sa mạc Phi Long này rồi, biết rõ người này là cao thủ nổi danh ở Nam Dương, nghe nói ẩn thân trong xích vân sa mạc.
Hôm nay Ý Thiên còn chưa chính thức tiến vào xích vân sa mạc, không thể ngờ ở nơi này đã gặp được sa mạc Phi Long.
- Thánh nữ không ở trong Thần Điện hưởng phúc, lại chạy đến nơi đây chịu khổ, thật khiến lão hủ bất ngờ.
Nhìn qua Ứng Thải Liên, sa mạc Phi Long nghiêm túc lại cố nặn ra nụ cười. Ứng Thải Liên lạnh nhạt nói:
- Ngẫu nhiên đi đi lại lại một chút, cũng là lựa chọn không tệ.
Trên mặt đất Công Tôn Đỉnh cùng Công Tôn Duy Ngã đang chú ý mật thiết cao thủ ở đây, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ứng Thải Liên có năm người, trong đó có một Vũ Đế bốn Thánh Hoàng.
Ý Thiên cũng là Thánh Hoàng, có thể Mã Hồng Ba, sa mạc Phi Long, Cao
Dương, Câu Hồn Ma Địch bốn người, dường như đều là cao thủ Vũ Đế.
Nhiều người như vậy muốn cướp đoạt Công Tôn Duy Ngã, chỉ sợ hắn có chạy đằng trời.
Công Tôn Đỉnh sắc mặt âm trầm, nhìn qua mấy tên Thánh Hoàng lúc trước đã không đối phó được, hiện tại xuất hiện mấy Vũ Đế, đây quả thực là không còn thiên lý.
Chưởng kiếm song tuyệt Mã Hồng Ba nhìn qua thiếu niên áo đen, nhẹ giọng hỏi:
- Tương truyền Câu Hồn Ma Địch đã mai danh ẩn tích ba trăm năm, thật là ngươi sao?
Thiếu niên mặc áo đen hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy không giống?
Mã Hồng Ba nói:
- Bên ngoài không quá giống, nhưng mà ánh mắt già nua kia giống vài phần.
Mã Hồng Ba chính là một trong Nam Dương Thất Tuyệt, đã sống mấy trăm tuổi, cho nên những nghe đồn của Câu Hồn Ma Địch năm đó cũng quen thuộc.
Hôm nay thiếu niên mặc áo đen tự xưng là Câu Hồn Ma Địch, chuyện này khiến Mã Hồng Ba có chút hoài nghi, nhưng cũng không cầm ra chứng cớ.
Cao Dương nhìn qua Mã Hồng Ba cùng sa mạc Phi Long, lạnh lùng nói:
- Các ngươi cũng muốn tranh đoạt Công Tôn tiểu tử sao?
Sa mạc Phi Long nói:
- Lão hủ không phải cảm thấy hứng thú với hắn, nhưng nếu như Vô Biên
Hoang Thành thực ở trong xích vân sa mạc, như vậy nó phải là đồ của ta, các ngươi không ai có thể đoạt.
Mã Hồng Ba nghênh tiếp ánh mắt Cao Dương, đạm mạc nói:
- Nếu ngươi không có ma binh Nghịch Lân, không dám ở đây làm càn sao?
Cao Dương nhíu mày, âm trầm nói:
- Ngươi dám xem nhẹ bổn thiếu gia, có tin ta giết ngươi hay không?
Mã Hồng Ba cười lạnh nói:
- Nghịch Lân vừa ra, thánh nữ sẽ đến. Khi đó ngươi sẽ xám xịt cụt đuôi bỏ trốn.
Cao Dương tức giận, nói:
- Im miệng, ngươi dám coi rẻ bổn thiếu gia, nói ta e ngại thánh nữ, ta... .
Mã Hồng Ba phản bác nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao? Không chỉ là ngươi, ngay cả Câu Hồn Ma Địch cũng như vậy, chỉ cần thánh nữ Tử Hoa hiện thân, các ngươi ai cũng không thể chiếm tiện nghi. Vừa rồi thánh nữ mới rời khỏi, đoán chừng vẫn chưa đi xa, các ngươi nếu thật tự phụ bất phàm, cứ thử xem đi.
Trước đây Đông Phương Tiếu tiến tới, thánh nữ Tử Hoa đã từng hiện thân.
Về sau Đông Phương Tiếu bị đuổi đi, thánh nữ Tử Hoa cũng tùy theo rời đi.
Ngay sau đó Câu Hồn Ma Địch hiện thân, sau đó là Thiên Ma thiếu chủ, tới bây giờ là Mã Hồng Ba, sa mạc Phi Long xuất hiện, trước sau cũng chỉ một nén hương mà thôi.
Cao Dương là Thiên Ma thiếu chủ, mà Câu Hồn Ma Địch là đối tượng toàn lực đuổi giết của Bát Cực Thần Điện, một khi thánh nữ Tử Hoa thật xuất hiện, tình huống của hai người bọn họ không quá tốt..
Điểm này mọi người ở đây cũng có thể nghĩ ra được, bởi vậy Mã Hồng Ba nói ra lời này chính là chỗ đau của Cao Dương cùng Câu Hồn Ma Địch.
Nhưng mà vào thời khắc này, tất cả mọi người đều đặt sự chú ý vào bốn đại cao thủ Vũ Đế, Công Tôn Đỉnh cùng Công Tôn Duy Ngã trên mặt đát lại ngoài ý muốn.
Kinh hô một tiếng, Công Tôn Đỉnh còn chưa kịp mở miệng, một gai đất kéo lấy hắn.
Dưới chân của Công Tôn Duy Ngã đột nhiên xuất hiện cái động, trong nháy mắt đã thôn phệ Công Tôn Duy Ngã, biến mất trong động đất.
Đột nhiên xuất hiện biến cố này khiến cao thủ ở đây chú ý, Ứng Thải Liên giận dữ nói:
- Đáng giận, đây là địa hành chi thuật. Sa mạc Phi Long, ngươi đúng là âm hiểm.
Lời nói vẫn vẫn vang vọng thì sa mạc Phi Long lóe lên rồi biến mất, lập tức khiến cho Cao Dương cùng Câu Hồn Ma Địch gào thét.
Mã Hồng Ba cười mỉa mai, phiêu nhiên rời đi.
Cao Dương cùng Câu Hồn Ma Địch song song tiến vào trong đất, tiếp tục truy tung.
Ứng Thải Liên hạ lệnh bắt Công Tôn Đỉnh, Ý Thiên thì đứng bất động, không có tham gia vào trong đó.
Trong khoảng khắc bốn đại Vũ Đế cùng Công Tôn Duy Ngã biến mất không thấy gì nữa, hiện trường chỉ còn lại Ý Thiên cùng đám người Ứng Thải
Liên, còn có nấm mốc Công Tôn Đỉnh, trong nháy mắt đã bị Phương Hoành
Dực bắt giữ.
Nhìn qua Ý Thiên, Ứng Thải Liên khẽ nói:
- Ngươi còn không đi, không sợ ta bắt ngươi sao?
Ý Thiên cười nói:
- Thánh nữ nếu hạ lệnh bắt ta, chẳng phải còn lãng phí cơ hội. Hôm nay
Vô Biên Hoang Thành còn không có tin tức, thời điểm này bắt giữ ta thì ai chế trụ một ít thế lực? Huống hồ sư tỷ của ta ở gần đây, thời điểm này trở mặt với ta không phải chuyện tốt nha.
Ứng Thải Liên cười lạnh nói:
- Ngươi xác thực rất thông minh, nhưng ngươi là người của Nam Cung thế gia. Bằng không thì ta sẽ dẫn ngươi vào trong Liệt Dương Thần Điện, cho ngươi một bước lên trời.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, hỏi:
- Thánh nữ đối với Hoa Vô Khuyết cũng nói lời này giống ta sao?
Ứng Thải Liên trừng mắt Ý Thiên, không vui nói:
- Không tán thưởng, chúng ta đi.
Trong khu vực Nam Dương này có rất ít người dám không khách khí với Ý Thiên.
Đưa mắt nhìn Ứng Thải Liên rời đi, trên mặt Ý Thiên dáng tươi cười dần dần biến mất, ánh mắt nhìn qua vịt rí Công Tôn Duy Ngã và nhíu mày.
Thả Tiêu Minh Nguyệt, Lan Hinh, Trần Ngọc Lan, Mộc Thanh Thư cùng đạo nhân đui mù ra, Ý Thiên hỏi:
- Địa hành chi thuật là đạo thuật của đạo gia?
Trần Ngọc Lan nói:
- Đúng thế, ngươi hỏi làm gì?
Ý Thiên nói Công Tôn Duy Ngã đột nhiên rơi động đất một lần, cảm thấy nghi ngờ nói:
- Ứng Thải Liên nói là sa mạc Phi Long làm ra, chẳng lẽ hắn tinh thông đạo thuật của Đạo Châu?
Đạo nhân đui mù nói:
- Địa hành chi thuật tuy là đạo thuật Đạo gia, nhưng cũng không có phức tạp, cho dù không phải người Đạo Châu cũng có thể rất dễ dàng học thành, bởi vậy sa mạc Phi Long phải chăng tinh thông đạo thuật, kỳ thật cũng không quan hệ quá lớn.
Lan Hinh hỏi:
- Thiếu gia, hiện tại mọi người đi cả rồi, chúng ta còn ở lại đây làm gì?
Ý Thiên ngẩng đầu nhìn qua trăng sáng, nói khẽ:
- Ta có một loại cảm ứng, sẽ có chuyện xảy ra vào đêm nay.
Mộc Thanh Thư nói khẽ:
- Từ tình huống trước mắt mà nhìn, đoàn người của chúng ta số lượng không ít, nhưng mà thực lực thì yếu một ít, muốn tranh đoạt với Vô Biên
Hoang Thành với các Vũ Đế chỉ sợ không dễ dàng.
Tiêu Minh Nguyệt nói:
- Sự do người làm, chúng ta còn có cơ hội, chỉ cần đặc biệt cẩn thận là đủ.
Lan Hinh nói:
- Có thiếu gia ở đây, chúng ta nhất định có cơ hội.
Ý Thiên thu hồi ánh mắt, nói khẽ:
- Đi thôi, chúng ta trước rời khỏi nơi đây.
Đột nhiên lúc này ở phương bắt có một cột sáng màu trắng bắn lên cao, nó đặc biệt sáng ngời trong bóng tối.
Cột sáng này ở hướng đông bắc của Xích Huyết Phong, khoảng cách thập phần xa xôi, nhưng cũng khiến người ta rung động, dường như có chuyện trọng yếu gì đó xảy ra.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn qua cột sáng kia, nói:
- Phương hướng kia ta sao cảm thấy hình như là hướng của Phi Vân thành a?
Lan Hinh ngạc nhiên nói:
- Đừng nói, đúng là quá giống.
Ý Thiên biểu lộ cổ quái, cột sáng màu trắng này cách xa mấy ngàn dặm, nhưng mà hắn cảm nhận được hàn ý rét lạnh thấu xương.
- Cột sáng này đúng là xuất hiện trong Phi Vân thành, hơn nữa cảm giác hơi quen thuộc.
Mộc Thanh Thư kinh nghi nói:
- Khoảng cách xa như vậy, ngươi cảm nhận được quen thuộc sao?
Ý Thiên lúc này thi triển ra hư không xuyên toa thuật, bắt liên lạc với Cổ Ngũ trong Phi Vân thành..
Đây là ý niệm hàng lâm, cũng chính là nguyên thần hàng lâm có thể tiến hành trao đổi câu thông, cũng có thể tiến công phòng ngự.
Giờ phút này Cổ Ngũ đang ở trong Duệ Phong Lâu, nhìn qua khu thành tây đột nhiên xuất hiện cột sáng, cảm giác hàn khí bức người.
Lúc này ý thức của Ý Thiên tiến vào trong óc của Cổ Ngũ thì hắn mới bừng tỉnh lại, tiến hành trao đổi ý thức với Ý Thiên.
- Công tử, ngươi bây giờ đến đâu, tình huống thế nào, có gặp gỡ nguy hiểm không?
- Ta tất cả mạnh khỏe, cột sáng màu trắng kia là như thế nào?
- Hồi bẩm công tử, cột sáng đến khu tây thành, có lẽ ở gần Tuyết Hồn Động!
- Tuyết Hồn Động? Khó trách ta lại cảm thấy quen thuộc, thì ra là thế. tình huống Phi Vân thành như thế nào, có biến hóa gì hay không?
- Phi Vân thành tạm thời không có biến hóa gì lớn, công tử có thể yên tâm. Nghe nói công tử giết Hỏa Linh Thành Ngự Long công tử, việc này đã oanh động Liệt Hỏa Đế Quốc.
- Nói cho lâu chủ, Phiền Thiên Thành đã chết, ta trước mắt đang ở Xích
Huyết Phong, Vô Biên Hoang Thành tạm thời còn không rõ tung tích, nhưng cũng đã xuất hiện bảy tám cường giả Vũ Đế, tình huống so với chúng ta nghĩ còn phức tạp hơn nhiều. Đợi đến lúc có tin tức của Vô Biên Hoang
Thành hì ta sẽ liên hệ với các ngươi.
- Công tử cẩn thận một chút, ta sẽ mang những lời này nói với lâu chủ.
Thu hồi ý thức, Ý Thiên chấm dứt trò chuyện với Cổ Ngũ, mà cột sáng màu trắng trong bầu trời đêm cũng dần dần biến mất.
Nhíu mày suy tư, Ý Thiên lâm vào trầm tư, hắn và Từ Nhược Hoa tiến vào
Tuyết Hồn Động rồi, biết rõ bên trong có người, cột sáng này chẳng lẽ có liên quan tới người nọ sao?
Nếu như như thế, người nọ là ai?
Cột sáng này xuất hiện biểu thị cái gì?
Thời điểm Ý Thiên trầm tư thì ở Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên cũng có tiếng nổ mạnh vang lên, nương theo đó là cột sáng chói mắt, khiến cho đám người Ý Thiên chú ý tới.
Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên là khu vực của Bất Bại Chư Cát, cũng là tuyến đường tốt nhất tiến vào xích vân sa mạc.
Từ khi Ý Thiên đi vào Xích Huyết Phong, hắn chưa từng gặp qua Chư Cát Đằng Huy.
Hôm nay Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên đột nhiên có tiếng nổ mạnh vang lên, chuyện này là chuyện gì?
Thời điểm đám người Ý Thiên đuổi tới thì vô cùng kinh ngạc, trong bầu trời đêm đột nhiên có tiếng đàn vang lên, làm cho tâm thần của Ý Thiên chấn động, biết rõ sư tỷ Lý Nhược Nhiên gặp gỡ cường địch.
Trong bầu trời đêm, ánh trăng được tiếng đàn dẫn dắt tới, hóa thành từng đạo âm phù, kể rõ nhân sinh muôn màu, hồng trần thế tục.
Đó là Lý Nhược Nhiên đang thi triển hồng trần luyến, mờ mờ ảo ảo chỉ có Ý Thiên hiểu rõ hàm nghĩa.
Không kịp cân nhắc, Ý Thiên phát tay thu Tiêu Minh Nguyệt, Lan Hinh năm người vào trong tiên khí Hồng Vân Tráo, trong nháy mắt đã tiến tới
Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên.
Nơi này Ý Thiên chưa bao giờ tới, cũng chưa từng dụng tâm dò xét, thẳng tới khi đi vào thì Ý Thiên mới phát hiện, Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên quả nhiên danh bất hư truyền.
- Muốn tỷ thí cũng có thể, ngươi trước tiên tìm ra người che dấu ở nơi này đi, ta không thích bị người dấu đầu lòi đuôi tính toán.
Cao Dương nghe vậy, đưa mắt nhìn qua bốn phía, trong bầu trời đêm lưu lại khí tức yếu ớt như ẩn như hiện, thập phần không dễ dàng phát giác.
Lạnh lùng cười cười, ma quang hội tụ trong mắt Cao Dương, thi triển tuyệt kỹ ma môn Thiên Ma Nhãn, tiến hành dò xét gần đây.
Thiên Ma Nhãn huyền diệu quỷ dị, có thể thấu thị hư không, thấy rõ hơi bụi, nổi danh cùng với phật môn Thông Thiên Nhãn.
Dùng tu vị hiện tại của Cao Dương, thi triển Thiên Ma Nhãn có rất ít người có thể ẩn thân được.
Ý Thiên lưu ý lấy động tĩnh của Cao Dương, cũng thập phần mẫn cảm với
Thiên Ma Nhãn, Cao Dương triển khai dò xét gần đây, Ý Thiên cũng đang âm thầm lưu ý bốn phía.
Bắt đầu Ý Thiên nhìn qua nơi này, nơi này có cao thủ đang ẩn nấp, nhưng không có qua để ý nhiều.
Về sau Câu Hồn Ma Địch hiện thân, phân tán lực chú ý của Ý Thiên, hắn tạm thời quên đi việc này.
Hiện tại Câu Hồn Ma Địch nhắc tới câu này, Ý Thiên lúc này mới nghĩ đến trong hư không yên tĩnh còn cất dấu cao thủ khác đang nhìn chằm chằm vào bên này.
Ý Thiên thúc dục Thiên Tâm ý thức, nguyên lực trong người vận chuyển nhanh chóng, ý niệm trong đầu chấn động phập phồng, trong nháy mắt kéo dài ra cả ngàn lần, tiến hành dò xét toàn phương vị với nơi này.
Rất nhanh Ý Thiên cảm ứng được khí tức như hơi bụi bám vào một viên bi đang lơ lửng trên trời cao, thu liễm khí tức của mình, khó có người phát giác ra.
Hai khí tức này thập phần yếu ớt, Ý Thiên cũng cũng kéo dài tân suất ra cả mấy vạn lần mới bắt được hai khí tức này.
Trong đó có một khí tức mà Ý Thiên rất quen thuộc, một khí tức khác thì lạ lẫm.
Cao Dương nhìn quanh khắp nơi, khóe miệng mang theo nụ cười lãnh khốc, nói:
- Xuất hiện đi, đừng ép ta mời các ngươi hiện thân.
Lời này vừa ra, hai bóng đen lập lòe hiện ra, lập tức hóa thành hai đạo thân ảnh.
Người đầu tiên Ý Thiên nhận ra, chính là một trong Nam Dương Thất Tuyệt chưởng kiếm song tuyệt Mã Hồng Ba, không thể ngờ là hắn giấu ở nơi đó.
Người thứ hai có thân hình khôi ngô, tướng mạo uy nghiêm.
Người này chừng năm mươi tuổi, trời sinh dị bẩm, đôi lông mày màu đỏ khiến người ta chú ý, làm cho người ta có ấn tượng khắc sâu.
Tại Vân Hoang đại lục này, người trời sinh có lông mày đỏ rất hiếm thấy.
Hồng sam khách này dáng người khôi ngô, hai hàng lông mày đỏ không phải trời sinh, mà là do công pháp đặc thù.
Mã Hồng Ba cùng hồng sam khách đứng cách nhau mười trượng, đứng chung với Cao Dương, thiếu niên mặc áo đen vừa vặn hình thành bốn phương, rất có thế chân vạc bốn người.
Cao Dương cùng thiếu niên mặc áo đen đánh giá Mã Hồng Ba cùng hồng sam khách, biểu lộ thập phần lạnh lùng.
Ứng Thải Liên nhận ra Mã Hồng Ba, mà lúc nhìn thấy hồng sam khách thì lại nhịn không được hoảng sợ nói:
- Sa mạc Phi Long.
Ý Thiên hơi ngoài ý muốn, hắn từng nghe nói qua cái tên sa mạc Phi Long này rồi, biết rõ người này là cao thủ nổi danh ở Nam Dương, nghe nói ẩn thân trong xích vân sa mạc.
Hôm nay Ý Thiên còn chưa chính thức tiến vào xích vân sa mạc, không thể ngờ ở nơi này đã gặp được sa mạc Phi Long.
- Thánh nữ không ở trong Thần Điện hưởng phúc, lại chạy đến nơi đây chịu khổ, thật khiến lão hủ bất ngờ.
Nhìn qua Ứng Thải Liên, sa mạc Phi Long nghiêm túc lại cố nặn ra nụ cười. Ứng Thải Liên lạnh nhạt nói:
- Ngẫu nhiên đi đi lại lại một chút, cũng là lựa chọn không tệ.
Trên mặt đất Công Tôn Đỉnh cùng Công Tôn Duy Ngã đang chú ý mật thiết cao thủ ở đây, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ứng Thải Liên có năm người, trong đó có một Vũ Đế bốn Thánh Hoàng.
Ý Thiên cũng là Thánh Hoàng, có thể Mã Hồng Ba, sa mạc Phi Long, Cao
Dương, Câu Hồn Ma Địch bốn người, dường như đều là cao thủ Vũ Đế.
Nhiều người như vậy muốn cướp đoạt Công Tôn Duy Ngã, chỉ sợ hắn có chạy đằng trời.
Công Tôn Đỉnh sắc mặt âm trầm, nhìn qua mấy tên Thánh Hoàng lúc trước đã không đối phó được, hiện tại xuất hiện mấy Vũ Đế, đây quả thực là không còn thiên lý.
Chưởng kiếm song tuyệt Mã Hồng Ba nhìn qua thiếu niên áo đen, nhẹ giọng hỏi:
- Tương truyền Câu Hồn Ma Địch đã mai danh ẩn tích ba trăm năm, thật là ngươi sao?
Thiếu niên mặc áo đen hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy không giống?
Mã Hồng Ba nói:
- Bên ngoài không quá giống, nhưng mà ánh mắt già nua kia giống vài phần.
Mã Hồng Ba chính là một trong Nam Dương Thất Tuyệt, đã sống mấy trăm tuổi, cho nên những nghe đồn của Câu Hồn Ma Địch năm đó cũng quen thuộc.
Hôm nay thiếu niên mặc áo đen tự xưng là Câu Hồn Ma Địch, chuyện này khiến Mã Hồng Ba có chút hoài nghi, nhưng cũng không cầm ra chứng cớ.
Cao Dương nhìn qua Mã Hồng Ba cùng sa mạc Phi Long, lạnh lùng nói:
- Các ngươi cũng muốn tranh đoạt Công Tôn tiểu tử sao?
Sa mạc Phi Long nói:
- Lão hủ không phải cảm thấy hứng thú với hắn, nhưng nếu như Vô Biên
Hoang Thành thực ở trong xích vân sa mạc, như vậy nó phải là đồ của ta, các ngươi không ai có thể đoạt.
Mã Hồng Ba nghênh tiếp ánh mắt Cao Dương, đạm mạc nói:
- Nếu ngươi không có ma binh Nghịch Lân, không dám ở đây làm càn sao?
Cao Dương nhíu mày, âm trầm nói:
- Ngươi dám xem nhẹ bổn thiếu gia, có tin ta giết ngươi hay không?
Mã Hồng Ba cười lạnh nói:
- Nghịch Lân vừa ra, thánh nữ sẽ đến. Khi đó ngươi sẽ xám xịt cụt đuôi bỏ trốn.
Cao Dương tức giận, nói:
- Im miệng, ngươi dám coi rẻ bổn thiếu gia, nói ta e ngại thánh nữ, ta... .
Mã Hồng Ba phản bác nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao? Không chỉ là ngươi, ngay cả Câu Hồn Ma Địch cũng như vậy, chỉ cần thánh nữ Tử Hoa hiện thân, các ngươi ai cũng không thể chiếm tiện nghi. Vừa rồi thánh nữ mới rời khỏi, đoán chừng vẫn chưa đi xa, các ngươi nếu thật tự phụ bất phàm, cứ thử xem đi.
Trước đây Đông Phương Tiếu tiến tới, thánh nữ Tử Hoa đã từng hiện thân.
Về sau Đông Phương Tiếu bị đuổi đi, thánh nữ Tử Hoa cũng tùy theo rời đi.
Ngay sau đó Câu Hồn Ma Địch hiện thân, sau đó là Thiên Ma thiếu chủ, tới bây giờ là Mã Hồng Ba, sa mạc Phi Long xuất hiện, trước sau cũng chỉ một nén hương mà thôi.
Cao Dương là Thiên Ma thiếu chủ, mà Câu Hồn Ma Địch là đối tượng toàn lực đuổi giết của Bát Cực Thần Điện, một khi thánh nữ Tử Hoa thật xuất hiện, tình huống của hai người bọn họ không quá tốt..
Điểm này mọi người ở đây cũng có thể nghĩ ra được, bởi vậy Mã Hồng Ba nói ra lời này chính là chỗ đau của Cao Dương cùng Câu Hồn Ma Địch.
Nhưng mà vào thời khắc này, tất cả mọi người đều đặt sự chú ý vào bốn đại cao thủ Vũ Đế, Công Tôn Đỉnh cùng Công Tôn Duy Ngã trên mặt đát lại ngoài ý muốn.
Kinh hô một tiếng, Công Tôn Đỉnh còn chưa kịp mở miệng, một gai đất kéo lấy hắn.
Dưới chân của Công Tôn Duy Ngã đột nhiên xuất hiện cái động, trong nháy mắt đã thôn phệ Công Tôn Duy Ngã, biến mất trong động đất.
Đột nhiên xuất hiện biến cố này khiến cao thủ ở đây chú ý, Ứng Thải Liên giận dữ nói:
- Đáng giận, đây là địa hành chi thuật. Sa mạc Phi Long, ngươi đúng là âm hiểm.
Lời nói vẫn vẫn vang vọng thì sa mạc Phi Long lóe lên rồi biến mất, lập tức khiến cho Cao Dương cùng Câu Hồn Ma Địch gào thét.
Mã Hồng Ba cười mỉa mai, phiêu nhiên rời đi.
Cao Dương cùng Câu Hồn Ma Địch song song tiến vào trong đất, tiếp tục truy tung.
Ứng Thải Liên hạ lệnh bắt Công Tôn Đỉnh, Ý Thiên thì đứng bất động, không có tham gia vào trong đó.
Trong khoảng khắc bốn đại Vũ Đế cùng Công Tôn Duy Ngã biến mất không thấy gì nữa, hiện trường chỉ còn lại Ý Thiên cùng đám người Ứng Thải
Liên, còn có nấm mốc Công Tôn Đỉnh, trong nháy mắt đã bị Phương Hoành
Dực bắt giữ.
Nhìn qua Ý Thiên, Ứng Thải Liên khẽ nói:
- Ngươi còn không đi, không sợ ta bắt ngươi sao?
Ý Thiên cười nói:
- Thánh nữ nếu hạ lệnh bắt ta, chẳng phải còn lãng phí cơ hội. Hôm nay
Vô Biên Hoang Thành còn không có tin tức, thời điểm này bắt giữ ta thì ai chế trụ một ít thế lực? Huống hồ sư tỷ của ta ở gần đây, thời điểm này trở mặt với ta không phải chuyện tốt nha.
Ứng Thải Liên cười lạnh nói:
- Ngươi xác thực rất thông minh, nhưng ngươi là người của Nam Cung thế gia. Bằng không thì ta sẽ dẫn ngươi vào trong Liệt Dương Thần Điện, cho ngươi một bước lên trời.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, hỏi:
- Thánh nữ đối với Hoa Vô Khuyết cũng nói lời này giống ta sao?
Ứng Thải Liên trừng mắt Ý Thiên, không vui nói:
- Không tán thưởng, chúng ta đi.
Trong khu vực Nam Dương này có rất ít người dám không khách khí với Ý Thiên.
Đưa mắt nhìn Ứng Thải Liên rời đi, trên mặt Ý Thiên dáng tươi cười dần dần biến mất, ánh mắt nhìn qua vịt rí Công Tôn Duy Ngã và nhíu mày.
Thả Tiêu Minh Nguyệt, Lan Hinh, Trần Ngọc Lan, Mộc Thanh Thư cùng đạo nhân đui mù ra, Ý Thiên hỏi:
- Địa hành chi thuật là đạo thuật của đạo gia?
Trần Ngọc Lan nói:
- Đúng thế, ngươi hỏi làm gì?
Ý Thiên nói Công Tôn Duy Ngã đột nhiên rơi động đất một lần, cảm thấy nghi ngờ nói:
- Ứng Thải Liên nói là sa mạc Phi Long làm ra, chẳng lẽ hắn tinh thông đạo thuật của Đạo Châu?
Đạo nhân đui mù nói:
- Địa hành chi thuật tuy là đạo thuật Đạo gia, nhưng cũng không có phức tạp, cho dù không phải người Đạo Châu cũng có thể rất dễ dàng học thành, bởi vậy sa mạc Phi Long phải chăng tinh thông đạo thuật, kỳ thật cũng không quan hệ quá lớn.
Lan Hinh hỏi:
- Thiếu gia, hiện tại mọi người đi cả rồi, chúng ta còn ở lại đây làm gì?
Ý Thiên ngẩng đầu nhìn qua trăng sáng, nói khẽ:
- Ta có một loại cảm ứng, sẽ có chuyện xảy ra vào đêm nay.
Mộc Thanh Thư nói khẽ:
- Từ tình huống trước mắt mà nhìn, đoàn người của chúng ta số lượng không ít, nhưng mà thực lực thì yếu một ít, muốn tranh đoạt với Vô Biên
Hoang Thành với các Vũ Đế chỉ sợ không dễ dàng.
Tiêu Minh Nguyệt nói:
- Sự do người làm, chúng ta còn có cơ hội, chỉ cần đặc biệt cẩn thận là đủ.
Lan Hinh nói:
- Có thiếu gia ở đây, chúng ta nhất định có cơ hội.
Ý Thiên thu hồi ánh mắt, nói khẽ:
- Đi thôi, chúng ta trước rời khỏi nơi đây.
Đột nhiên lúc này ở phương bắt có một cột sáng màu trắng bắn lên cao, nó đặc biệt sáng ngời trong bóng tối.
Cột sáng này ở hướng đông bắc của Xích Huyết Phong, khoảng cách thập phần xa xôi, nhưng cũng khiến người ta rung động, dường như có chuyện trọng yếu gì đó xảy ra.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn qua cột sáng kia, nói:
- Phương hướng kia ta sao cảm thấy hình như là hướng của Phi Vân thành a?
Lan Hinh ngạc nhiên nói:
- Đừng nói, đúng là quá giống.
Ý Thiên biểu lộ cổ quái, cột sáng màu trắng này cách xa mấy ngàn dặm, nhưng mà hắn cảm nhận được hàn ý rét lạnh thấu xương.
- Cột sáng này đúng là xuất hiện trong Phi Vân thành, hơn nữa cảm giác hơi quen thuộc.
Mộc Thanh Thư kinh nghi nói:
- Khoảng cách xa như vậy, ngươi cảm nhận được quen thuộc sao?
Ý Thiên lúc này thi triển ra hư không xuyên toa thuật, bắt liên lạc với Cổ Ngũ trong Phi Vân thành..
Đây là ý niệm hàng lâm, cũng chính là nguyên thần hàng lâm có thể tiến hành trao đổi câu thông, cũng có thể tiến công phòng ngự.
Giờ phút này Cổ Ngũ đang ở trong Duệ Phong Lâu, nhìn qua khu thành tây đột nhiên xuất hiện cột sáng, cảm giác hàn khí bức người.
Lúc này ý thức của Ý Thiên tiến vào trong óc của Cổ Ngũ thì hắn mới bừng tỉnh lại, tiến hành trao đổi ý thức với Ý Thiên.
- Công tử, ngươi bây giờ đến đâu, tình huống thế nào, có gặp gỡ nguy hiểm không?
- Ta tất cả mạnh khỏe, cột sáng màu trắng kia là như thế nào?
- Hồi bẩm công tử, cột sáng đến khu tây thành, có lẽ ở gần Tuyết Hồn Động!
- Tuyết Hồn Động? Khó trách ta lại cảm thấy quen thuộc, thì ra là thế. tình huống Phi Vân thành như thế nào, có biến hóa gì hay không?
- Phi Vân thành tạm thời không có biến hóa gì lớn, công tử có thể yên tâm. Nghe nói công tử giết Hỏa Linh Thành Ngự Long công tử, việc này đã oanh động Liệt Hỏa Đế Quốc.
- Nói cho lâu chủ, Phiền Thiên Thành đã chết, ta trước mắt đang ở Xích
Huyết Phong, Vô Biên Hoang Thành tạm thời còn không rõ tung tích, nhưng cũng đã xuất hiện bảy tám cường giả Vũ Đế, tình huống so với chúng ta nghĩ còn phức tạp hơn nhiều. Đợi đến lúc có tin tức của Vô Biên Hoang
Thành hì ta sẽ liên hệ với các ngươi.
- Công tử cẩn thận một chút, ta sẽ mang những lời này nói với lâu chủ.
Thu hồi ý thức, Ý Thiên chấm dứt trò chuyện với Cổ Ngũ, mà cột sáng màu trắng trong bầu trời đêm cũng dần dần biến mất.
Nhíu mày suy tư, Ý Thiên lâm vào trầm tư, hắn và Từ Nhược Hoa tiến vào
Tuyết Hồn Động rồi, biết rõ bên trong có người, cột sáng này chẳng lẽ có liên quan tới người nọ sao?
Nếu như như thế, người nọ là ai?
Cột sáng này xuất hiện biểu thị cái gì?
Thời điểm Ý Thiên trầm tư thì ở Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên cũng có tiếng nổ mạnh vang lên, nương theo đó là cột sáng chói mắt, khiến cho đám người Ý Thiên chú ý tới.
Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên là khu vực của Bất Bại Chư Cát, cũng là tuyến đường tốt nhất tiến vào xích vân sa mạc.
Từ khi Ý Thiên đi vào Xích Huyết Phong, hắn chưa từng gặp qua Chư Cát Đằng Huy.
Hôm nay Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên đột nhiên có tiếng nổ mạnh vang lên, chuyện này là chuyện gì?
Thời điểm đám người Ý Thiên đuổi tới thì vô cùng kinh ngạc, trong bầu trời đêm đột nhiên có tiếng đàn vang lên, làm cho tâm thần của Ý Thiên chấn động, biết rõ sư tỷ Lý Nhược Nhiên gặp gỡ cường địch.
Trong bầu trời đêm, ánh trăng được tiếng đàn dẫn dắt tới, hóa thành từng đạo âm phù, kể rõ nhân sinh muôn màu, hồng trần thế tục.
Đó là Lý Nhược Nhiên đang thi triển hồng trần luyến, mờ mờ ảo ảo chỉ có Ý Thiên hiểu rõ hàm nghĩa.
Không kịp cân nhắc, Ý Thiên phát tay thu Tiêu Minh Nguyệt, Lan Hinh năm người vào trong tiên khí Hồng Vân Tráo, trong nháy mắt đã tiến tới
Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên.
Nơi này Ý Thiên chưa bao giờ tới, cũng chưa từng dụng tâm dò xét, thẳng tới khi đi vào thì Ý Thiên mới phát hiện, Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên quả nhiên danh bất hư truyền.
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân