Thiên Thánh
Quyển 2 - Chương 39: thiên nguyệt trảm
Thực lực của Ý Thiên hiện giờ, bất kỳ lực lượng nào trong thiên địa, dù hữu hình hay vô hình, chỉ cần liên quan đến Ý Thiên, cho dù chỉ là một ý niệm thì hắn cùng phát hiện ra.
Liễu Như Nguyệt còn chưa có thực lực như thế, thế nhưng ư ong cơ thể nàng ta có tiên thảo cấp chín Cửu u Tinh Lan, có lực lượng huyền diệu khó đoán, có khả năng cảm ứng với ngoại lực cực kỳ nhạy bén, khó có dao động nào có thể thoát được cảm ứng của nó.
Nhìn Niếp Không, vẻ mặt của Ý Thiên vân rất bình tĩnh, thế nhưng mặt Liễu Như Nguyệt lại lạnh như băng, không có một chút cảm xúc
Giống như ngoại trừ Ý Thiên, đối với nam tử nào mặt nàng ta cùng lạnh như vậy.
Niếp Không né tránh ánh mắt của hai người, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ phức tạp, vừa như hâm mộ, lại cũng như là đố kỵ.
Lúc này Liễu Như Nguyệt đẹp như thiên tiên, lạnh lùng cao ngạo, giống như tiên tử trên cung trăng, làm cho người ta không thể nào quên được.
Phương Hoành, Ân Chính nhìn thấy còn có chút thất ý, chỉ bởi vì giai nhân tuyệt thế như vậy lại đang đứng bên cạnh người khác.
Tuổi trẻ là một quá trinh ai cùng phải trải qua, mà tuổi trẻ luôn có liên quan đến tình ái.
Khi mà thứ mình muốn lại không thể có được, khi đó con người sẽ có nuối tiếc.
Trên trời đêm, vầng trăng tròn đang bị thiên cẩu thôn phệ, rất nhanh thiếu đi một mẩu, sau đó ánh trăng càng lúc càng âm đạm, cả bầu trời cũng chìm vào trong hắc ám.
Lúc này, Thiên Nguyệt Phong bắt đầu chấn động, từng động bên trong Thiên Nguyệt Động cũng bắt đầu tan vỡ.
Vô số đá vụn rơi ra bắn tung tóe khắp nơi, dưới tác động của lực vô hình hóa thành vô số ám khí trí mạng, toàn ngập trong không gian.
Nhìn thấy cảnh này, vô số cao thủ trong động bắt đầu tìm cách đối phó.
Cao thủ của Bát Cực thần điện hét to một tiếng, bốn người cùng nhảy lên cao, lập tức biến mất vô tung.
Sáu người Phương Hoành, Niếp Không thì xoay người biến mất, tất cả đều tự thi triển thuật không gian. Những người còn lại cùng trốn đi, chỉ có Ý Thiên và Liễu Như Nguyệt đứng yên không nhúc nhích, chờ đợi hủy diệt tiến đến.
"Vì sao không đi?"
Nhìn huyệt động xung quanh dần bị hủy diệt, cảm nhận nguy cơ đang tới gần, Liễu Như Nguyệt nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Ý Thiên nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Đừng vội. Thiên Nguyệt Động bị hủy diệt thật ra cũng là một kỳ ngộ, chẳng qua người thường không thể hiểu mà thôi."
Lực hủy diệt vô cùng kinh người, hàng trăm cái huyệt động đồng thời bị hủy diệt, lực lượng hủy diệt thiên địa tụ tập đến từ bốn phương tám hướng, vô số nguyệt ảnh chồng chéo lên nhau, dưới ánh sáng hủy diệt tự động biến hóa, phát ra tất sát nhất kích.
Chính lúc này, một tuyền qua cực lớn lập tức hình thành, dùng tần suất nhanh đến mười vạn lần một giây không ngừng biến hóa, chỉ nháy mắt đã đi tới bên cạnh Ý Thiên và Liễu Như Nguyệt.
Nhìn vô số nguyệt ảnh bên trong tuyền qua, sắc mặt Liễu Như Nguyệt kinh biến, buột miệng nói: "Đây là Thiên Nguyệt Trảm!"
Sắc mặt Ý Thiên trầm tĩnh, nói: "Không sai, đây đúng là Thiên Nguyệt Trảm, thế nhưng nhiều nhất cùng chỉ là một phần mười uy lực mà thôi. Thiên Diệp Kiếm của nàng có ẩn chứa phương pháp tu luyện của Thiên Nguyệt Trảm, chẳng qua với tu vi của nàng bây giờ không thể nào luyện thành mà thôi."
Liễu Như Nguyệt hỏi: "Ngươi biết Thiên Nguyệt Trảm?"
Ý Thiên không trả lời, nói tiếp: "Tuyền qua này không chỉ ẩn chứa Thiên Nguyệt Trảm mà còn ẩn chứa những thứ đáng sợ hơn."
Ánh mắt Liễu Như Nguyệt thay đổi, xung quanh tuyền qua liên tục
xoay tròn, nguyệt ảnh trọng điệp đan vào nhau tạo thành một quang kiếm, bổ xuống đầu Ý
Thiên và Liễu Như Nguyệt.
Cùng lúc đó, hào quang bên trong tuyền qua cũng thay đổi, vô số thiên lang rít gào bên trong tuyền qua, cũng lao về phía Liễu Như Nguyệt, giống như muốn thôn phệ tất cả.
Nhìn quang kiếm đang bổ đến, Liễu Như Nguyệt tự động muốn chạy trốn.
"Cẩn thận, né nhanh."
Ý Thiên cười, lắc đầu nói: "Kiếm này nàng không né được đâu. Đen đây, xuất kiếm."
Liễu Như Nguyệt kinh hăi, thân thể lại gần như không chịu khống chế, tay phải vung lên, Thiên Diệp Kiếm vô hình vô sắc liền đánh vào kiếm kia.
Ngay lúc đó, một lực lượng chấn động cao tốc lập tức tiến vào trong cơ thể của nàng ta, làm cho nàng ta không thể phản kháng, cả người còn không cử động nổi.
Cùng lúc, tuyền qua cùng nhỏ đi rất nhanh.
Bên trong tuyền qua, vô số thiên lang tiến đến từ bốn phương tám hướng, liên tục dung hợp, nhanh chóng tạo thành bốn con thiên lang cực lớn, chặn mọi đường lui của Ý Thiên và Liễu Như Nguyệt.
Lực hủy diệt lập tức tiến đến. Đầu tiên là Thiên Nguyệt Trảm, ngay sau đó là bốn con thiên lang, tiếp đó là tuyền qua, ba tầng công kích liên tục tiến đến, không cho Ý Thiên và Liễu Như Nguyệt một cơ hội nào.
Khi hủy diệt tiến đến, Ý Thiên vân bỉnh tĩnh, nhẹ nhàng giơ tay phải, hào quang hiện lên, lập tức bắn ra nghìn vạn quang hoa, tạo ra một tuyền qua càng thêm cường đại.
Tuyền qua này có tần suất chấn động đến mười vạn lần một giây, thậm chí còn cao hơn tuyền qua phía trước Ý Thiên.
Tuyền qua có tần suất chấn động cao đến như vậy thì đương nhiên sẽ sinh ra lực thôn phệ vô cùng khủng bố.
Khi tuyền qua này hình thành trong tay Ý Thiên thì tuyền qua ở bên ngoài lập tức bị ảnh hưởng, bị hút vào trong lòng bàn tay hắn.
Cùng lúc đó, tay toái của Ý Thiên đặt lên vai Liễu Như Nguyệt, làm cho Liễu Như Nguyệt vốn đang run rẩy bình tĩnh lại.
Vào giây phút đó, trong mắt Liễu Như Nguyệt lóe lên quang mang, Thiên Diệp Kiếm vô hình trong tay lập tức hiện ra, vô số nguyệt ảnh trên thân kiếm chạy từ mũi kiếm về chuôi kiếm, hội tụ thành một quang hoa, sau đó tiến vào trong cơ thể Liễu Như Nguyệt.
Đó là một cảm giác rất lạ, mỗi một đạo nguyệt ảnh đều ẩn chứa huyền diệu. Hơn một nghìn nguyệt ảnh hội tụ làm một, tạo thành một dòng ý thức, ẩn chứa bí ảo của Thiên Nguyệt Trảm.
Bởi vì tốc độ rất nhanh, người thường căn bản không thể nào nhìn thấy, thế nhưng Liễu Như Nguyệt là đương sự, tất nhiên hiểu rò sự thay đổi này.
Thiên Nguyệt Anh ẩn chứa Thiên Nguyệt Trảm, hội tụ thành một dòng ý thức chấn động cao tốc, người thường không thể thừa nhận được.
Thế nhưng Liễu Như Nguyệt có Thiên Diệp Kiếm trong tay, lại có Ý Thiên trợ giúp, sau khi nguyệt ảnh tiến vào trong não thì tự động phân giải thành vô số kiểm chiêu, tự động biến hóa trong nào nàng ta.
Chính vì lý do này mà Liễu Như Nguyệt gần như quên mất tất cả mọi việc bên ngoài, tinh thần tập trung cao độ, kết hợp với Cửu u Tinh lan trong cơ thể, muốn thử lĩnh ngộ ảo diệu của Thiên Nguyệt Trảm.
Lúc này, tuyền qua xung quanh mang theo lực hủy diệt liên tục bị thu nhỏ, bị tuyền qua trong tay Ý Thiên dân đi, sau đó dung nhập vào tuyền qua trong tay hắn.
Đây là một quá trình kéo dài, lực lượng vô cùng vô tận dùng chấn động cao tần liên tục thu nhỏ, dung nhập vào trung tâm của tuyền qua, tạo ra một mình châu quang hoa vạn đạo, ở bên ngoài lại được bao phủ bởi một màn quang vụ, người thường không thể cảm giác được.
Lực hủy diệt xung quanh điên cuồng hội tụ, làm cho không gian xuất hiện vô số vết rách, vô số khe hở. Vô số quang ảnh màu đen bay ra từ đó, biến ảo thành các loại hình thái, như long như hổ, như người như yêu, rít gào bay về phía Ý Thiên.
Liễu Như Nguyệt còn chưa có thực lực như thế, thế nhưng ư ong cơ thể nàng ta có tiên thảo cấp chín Cửu u Tinh Lan, có lực lượng huyền diệu khó đoán, có khả năng cảm ứng với ngoại lực cực kỳ nhạy bén, khó có dao động nào có thể thoát được cảm ứng của nó.
Nhìn Niếp Không, vẻ mặt của Ý Thiên vân rất bình tĩnh, thế nhưng mặt Liễu Như Nguyệt lại lạnh như băng, không có một chút cảm xúc
Giống như ngoại trừ Ý Thiên, đối với nam tử nào mặt nàng ta cùng lạnh như vậy.
Niếp Không né tránh ánh mắt của hai người, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ phức tạp, vừa như hâm mộ, lại cũng như là đố kỵ.
Lúc này Liễu Như Nguyệt đẹp như thiên tiên, lạnh lùng cao ngạo, giống như tiên tử trên cung trăng, làm cho người ta không thể nào quên được.
Phương Hoành, Ân Chính nhìn thấy còn có chút thất ý, chỉ bởi vì giai nhân tuyệt thế như vậy lại đang đứng bên cạnh người khác.
Tuổi trẻ là một quá trinh ai cùng phải trải qua, mà tuổi trẻ luôn có liên quan đến tình ái.
Khi mà thứ mình muốn lại không thể có được, khi đó con người sẽ có nuối tiếc.
Trên trời đêm, vầng trăng tròn đang bị thiên cẩu thôn phệ, rất nhanh thiếu đi một mẩu, sau đó ánh trăng càng lúc càng âm đạm, cả bầu trời cũng chìm vào trong hắc ám.
Lúc này, Thiên Nguyệt Phong bắt đầu chấn động, từng động bên trong Thiên Nguyệt Động cũng bắt đầu tan vỡ.
Vô số đá vụn rơi ra bắn tung tóe khắp nơi, dưới tác động của lực vô hình hóa thành vô số ám khí trí mạng, toàn ngập trong không gian.
Nhìn thấy cảnh này, vô số cao thủ trong động bắt đầu tìm cách đối phó.
Cao thủ của Bát Cực thần điện hét to một tiếng, bốn người cùng nhảy lên cao, lập tức biến mất vô tung.
Sáu người Phương Hoành, Niếp Không thì xoay người biến mất, tất cả đều tự thi triển thuật không gian. Những người còn lại cùng trốn đi, chỉ có Ý Thiên và Liễu Như Nguyệt đứng yên không nhúc nhích, chờ đợi hủy diệt tiến đến.
"Vì sao không đi?"
Nhìn huyệt động xung quanh dần bị hủy diệt, cảm nhận nguy cơ đang tới gần, Liễu Như Nguyệt nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Ý Thiên nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Đừng vội. Thiên Nguyệt Động bị hủy diệt thật ra cũng là một kỳ ngộ, chẳng qua người thường không thể hiểu mà thôi."
Lực hủy diệt vô cùng kinh người, hàng trăm cái huyệt động đồng thời bị hủy diệt, lực lượng hủy diệt thiên địa tụ tập đến từ bốn phương tám hướng, vô số nguyệt ảnh chồng chéo lên nhau, dưới ánh sáng hủy diệt tự động biến hóa, phát ra tất sát nhất kích.
Chính lúc này, một tuyền qua cực lớn lập tức hình thành, dùng tần suất nhanh đến mười vạn lần một giây không ngừng biến hóa, chỉ nháy mắt đã đi tới bên cạnh Ý Thiên và Liễu Như Nguyệt.
Nhìn vô số nguyệt ảnh bên trong tuyền qua, sắc mặt Liễu Như Nguyệt kinh biến, buột miệng nói: "Đây là Thiên Nguyệt Trảm!"
Sắc mặt Ý Thiên trầm tĩnh, nói: "Không sai, đây đúng là Thiên Nguyệt Trảm, thế nhưng nhiều nhất cùng chỉ là một phần mười uy lực mà thôi. Thiên Diệp Kiếm của nàng có ẩn chứa phương pháp tu luyện của Thiên Nguyệt Trảm, chẳng qua với tu vi của nàng bây giờ không thể nào luyện thành mà thôi."
Liễu Như Nguyệt hỏi: "Ngươi biết Thiên Nguyệt Trảm?"
Ý Thiên không trả lời, nói tiếp: "Tuyền qua này không chỉ ẩn chứa Thiên Nguyệt Trảm mà còn ẩn chứa những thứ đáng sợ hơn."
Ánh mắt Liễu Như Nguyệt thay đổi, xung quanh tuyền qua liên tục
xoay tròn, nguyệt ảnh trọng điệp đan vào nhau tạo thành một quang kiếm, bổ xuống đầu Ý
Thiên và Liễu Như Nguyệt.
Cùng lúc đó, hào quang bên trong tuyền qua cũng thay đổi, vô số thiên lang rít gào bên trong tuyền qua, cũng lao về phía Liễu Như Nguyệt, giống như muốn thôn phệ tất cả.
Nhìn quang kiếm đang bổ đến, Liễu Như Nguyệt tự động muốn chạy trốn.
"Cẩn thận, né nhanh."
Ý Thiên cười, lắc đầu nói: "Kiếm này nàng không né được đâu. Đen đây, xuất kiếm."
Liễu Như Nguyệt kinh hăi, thân thể lại gần như không chịu khống chế, tay phải vung lên, Thiên Diệp Kiếm vô hình vô sắc liền đánh vào kiếm kia.
Ngay lúc đó, một lực lượng chấn động cao tốc lập tức tiến vào trong cơ thể của nàng ta, làm cho nàng ta không thể phản kháng, cả người còn không cử động nổi.
Cùng lúc, tuyền qua cùng nhỏ đi rất nhanh.
Bên trong tuyền qua, vô số thiên lang tiến đến từ bốn phương tám hướng, liên tục dung hợp, nhanh chóng tạo thành bốn con thiên lang cực lớn, chặn mọi đường lui của Ý Thiên và Liễu Như Nguyệt.
Lực hủy diệt lập tức tiến đến. Đầu tiên là Thiên Nguyệt Trảm, ngay sau đó là bốn con thiên lang, tiếp đó là tuyền qua, ba tầng công kích liên tục tiến đến, không cho Ý Thiên và Liễu Như Nguyệt một cơ hội nào.
Khi hủy diệt tiến đến, Ý Thiên vân bỉnh tĩnh, nhẹ nhàng giơ tay phải, hào quang hiện lên, lập tức bắn ra nghìn vạn quang hoa, tạo ra một tuyền qua càng thêm cường đại.
Tuyền qua này có tần suất chấn động đến mười vạn lần một giây, thậm chí còn cao hơn tuyền qua phía trước Ý Thiên.
Tuyền qua có tần suất chấn động cao đến như vậy thì đương nhiên sẽ sinh ra lực thôn phệ vô cùng khủng bố.
Khi tuyền qua này hình thành trong tay Ý Thiên thì tuyền qua ở bên ngoài lập tức bị ảnh hưởng, bị hút vào trong lòng bàn tay hắn.
Cùng lúc đó, tay toái của Ý Thiên đặt lên vai Liễu Như Nguyệt, làm cho Liễu Như Nguyệt vốn đang run rẩy bình tĩnh lại.
Vào giây phút đó, trong mắt Liễu Như Nguyệt lóe lên quang mang, Thiên Diệp Kiếm vô hình trong tay lập tức hiện ra, vô số nguyệt ảnh trên thân kiếm chạy từ mũi kiếm về chuôi kiếm, hội tụ thành một quang hoa, sau đó tiến vào trong cơ thể Liễu Như Nguyệt.
Đó là một cảm giác rất lạ, mỗi một đạo nguyệt ảnh đều ẩn chứa huyền diệu. Hơn một nghìn nguyệt ảnh hội tụ làm một, tạo thành một dòng ý thức, ẩn chứa bí ảo của Thiên Nguyệt Trảm.
Bởi vì tốc độ rất nhanh, người thường căn bản không thể nào nhìn thấy, thế nhưng Liễu Như Nguyệt là đương sự, tất nhiên hiểu rò sự thay đổi này.
Thiên Nguyệt Anh ẩn chứa Thiên Nguyệt Trảm, hội tụ thành một dòng ý thức chấn động cao tốc, người thường không thể thừa nhận được.
Thế nhưng Liễu Như Nguyệt có Thiên Diệp Kiếm trong tay, lại có Ý Thiên trợ giúp, sau khi nguyệt ảnh tiến vào trong não thì tự động phân giải thành vô số kiểm chiêu, tự động biến hóa trong nào nàng ta.
Chính vì lý do này mà Liễu Như Nguyệt gần như quên mất tất cả mọi việc bên ngoài, tinh thần tập trung cao độ, kết hợp với Cửu u Tinh lan trong cơ thể, muốn thử lĩnh ngộ ảo diệu của Thiên Nguyệt Trảm.
Lúc này, tuyền qua xung quanh mang theo lực hủy diệt liên tục bị thu nhỏ, bị tuyền qua trong tay Ý Thiên dân đi, sau đó dung nhập vào tuyền qua trong tay hắn.
Đây là một quá trình kéo dài, lực lượng vô cùng vô tận dùng chấn động cao tần liên tục thu nhỏ, dung nhập vào trung tâm của tuyền qua, tạo ra một mình châu quang hoa vạn đạo, ở bên ngoài lại được bao phủ bởi một màn quang vụ, người thường không thể cảm giác được.
Lực hủy diệt xung quanh điên cuồng hội tụ, làm cho không gian xuất hiện vô số vết rách, vô số khe hở. Vô số quang ảnh màu đen bay ra từ đó, biến ảo thành các loại hình thái, như long như hổ, như người như yêu, rít gào bay về phía Ý Thiên.
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân