Thiên Thánh
Quyển 1 - Chương 3: Thiên tàn trớ chú
Thu Diệp lấy một cây trâm ra xuống khỏi đầu của mình. Đây là thứ mà năm xưa trước khi lâm chung, Thu Nguyệt đã giao cho Thu Diệp, thậm chí còn dặn dò cẩn thận, có một bí mật ẩn trong đó, phải đợi đến khi Hoa Thiên Long mười tám tuổi mới có thể dùng.
Chính vì nguyên nhân này nên Thu Diệp không tiếc tất cả, chịu thiên tân vạn khổ cũng phải nuôi Hoa Thiên Long lớn lên.
Bây giờ, rốt cuộc Hoa Thiên Long đã mười tám tuổi, bí mật năm xưa mà Thu Nguyệt nói cũng sắp được tiết lộ.
Bẻ gãy cây trâm, Thu Diệp phát hiện bên trong có một mẩu giấy. Nàng kích động rút tờ giấy này ra, hai tay cũng run rẩy.
Chờ đợi mười tám năm trời, tất cả là vì bí mật được ghi trong tờ giấy này.
Hít sâu một hơi, Thu Diệp cố gắng bình tĩnh lại, mở tờ giấy ra. Trong tờ giấy là một loạt chữ cực kỳ thanh tú, đúng là bút tích của tiểu thư Thu Nguyệt.
Thu Diệp cẩn thận đọc hết một lượt, mặt lộ ra vẻ chấn kinh. Sau khi đọc xong, quang hoa hiện ra trong tay nàng, biến tờ giấy thành tro tàn.
Nhìn Hoa Thiên Long, vẻ mặt Thu Diệp trở nên quái dị, thở dài nói: "Thiên tàn trớ chú, cửu kiếp gia thân, bát cực hối tụ, cửu u trọng sinh. Đây là số mệnh của ngươi, cũng là hạo kiếp mà tiểu thư để cho ta. Được rồi, ta sẽ dùng cả đời của mình, cược vào vận của ngươi, hy vọng một ngày kia ngươi có thể nghịch chuyển thiên mệnh."
Dừng than thở lại, Thu Diệp đứng dậy đóng chặt cửa, sau đó ngồi trước người Hoa Thiên Long, nhìn hắn không nhúc nhích.
Cảnh này nhìn qua rất quái dị, thể nhưng trên trán của Thu Diệp đột nhiên hiện ra một ngọc nhẵn, bắn ra một đạo quang hoa huyễn lệ, từ từ hình thành một hỏa diêm đồ án trên trán của Hoa Thiên Long, dần thẩm thấu vào.
Quá trình này chỉ kéo dài một lát là đã kết thúc. Khuôn mặt mĩ lệ của Thu Diệp tái nhợt, người hơi lắc lư, giống như tâm lực cạn kiệt, nhìn cực kỳ mệt mỏi.
"Ta dùng sinh lực cả đời chỉ để cho ngươi có được một tia sinh cơ, ngươi phải cố lên, báo đáp cho ta và tiểu thư..."
Tiếng nói dừng lại, Thu Diệp ngã lăn ra đất, hai mắt ảm đạm, không ngờ lại chết ngất đi,
Hoa Thiên Long ngồi trên ghế, con mắt phải giống như lóe lên một tia hào quang, thế nhưng lập tức lại khôi phục vẻ mặt ngốc trệ, ngay cả người thân nhất của hắn đã ngã ra té xỉu, hắn cũng không có cảm giác gì
Đúng ngày Hoa Thiên Long mười tám tuổi thì Hoa phủ đột nhiên lại có vài vị khách. Điều này làm cho cả Hoa phủ đều cảm thấy cực kỳ quái dị.
Hoa phủ chiếm diện tích cực lớn, nhân số nhiều, chính là thể gia số một trấn U Độ, là thế lực cực lớn.
Hoa Ngạo Thiên năm nay bốn mươi tuổi, nhìn qua lại giống như một thanh niên tuấn lăng hai bảy hai tám tuổi, dáng người cao lớn, diện mạo hiên ngang, cả người tỏa ra mị lực của nam tử thành thục, không hổ là mỹ nam số một thành Thanh U, quả thật là cực kỳ mê người.
Hoa Ngạo Thiên mặc một bộ áo trắng, lộ ra vẻ anh tuấn. Hắn cưới tám vị phu nhân, trừ Thu Nguyệt vì sinh khó mà chết, bảy vị phu nhân còn lại không ai không phải đại mỹ nhân nổi tiếng gần xa.
Hoa Ngạo Thiên là cha của năm nam một nữ, trong đó Hoa Thiên Long là đứa thứ ba, là tâm bệnh của hắn.
Lão đại Hoa Thiên Vũ năm nay hai mươi tuổi, được di truyền sự anh tuấn tiêu sái của Hoa Ngạo Thiên, từ nhỏ đã được đưa đến thành Thanh U tu luyện kiếm thuật, một năm cũng chẳng về nổi một hai lần.
Lão nhị Hoa Thiên Hồng năm nay mười chín tuổi, cũng tuấn mỹ bất phàm, nhân phẩm xuất chúng, cũng đang học ở thành Thanh U.
Lão tứ là Hoa Thiên Vân, năm nay mười bảy tuổi, phong thần như ngọc, vẻ ngoài còn hơn cả đại ca và nhị ca, là đứa con tuấn tú nhất của Hoa Ngạo Thiên.
Lão ngũ Hoa Thiên Quân, năm nay mười hai tuổi, bây giờ vẫn ở trong nhà.
Nữ nhi Hoa Thiên Châu năm nay mới chín tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã ra dáng mỹ nhân, được Hoa Ngạo Thiên sủng ái nhất, vẫn chưa ra ngoài học nghệ.
Vào giờ ngọ, Hoa Ngạo Thiên đang ở đại sảnh của Hoa phủ chuẩn bị dùng bữa với các vị phu nhân, không ngờ lại có khách tới, tất cả đều có vẻ ngạc nhiên.
Hoa phủ bây giờ có bảy vị phu nhân, thể nhưng mỗi một lần ăn cơm chỉ có sáu người, bởi vì Thu Diệp không rời khỏi Thu Vận biệt viện, mỗi ngày đều có hạ nhân đưa đồ ăn đến để nàng ta chiếu cố Hoa Thiên Long.
Mọi người trong Hoa phủ cũng không quan tâm việc này. Dù sao không ai thích Hoa Thiên Long, có Thu Diệp quan tâm, mọi người cũng chẳng cần phải để ý đến.
Dưới sự dẫn dắt của tổng quả Hoa Phi, Hoa Ngạo Thiên tự mình đi ra ngoài cửa, tự mình đón tiếp khách nhân.
Lần này có bốn người đến, ăn mặc khác nhau, vẻ ngoài tươi đẹp.
Người đầu tiên là một hòa thượng tuổi trẻ, nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, tuấn mỹ bất phàm, cả người tỏa ra phật quang nhu hòa, làm cho người ngoài cảm giác từ bi vi hoài.
Người thứ hai là một lão đạo nhân mặc đạo bào, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt gầy gò, có vẻ phiêu phiêu dục tiên.
Người thứ ba là một trung niên, thân hình cao lớn khôi ngô, ngũ quan đoan chính, tay trái cầm một thanh trường kiểm, cả người tỏa ra khí thể sắc bén.
Người thứ tư là một nam nhân ba mươi tuổi mặc đồ đỏ, ngay cả tóc trên đầu cũng màu đỏ, làm cho người ta có cảm giác như hỏa diễm. Khí tràng cường đại tạo ra một lực chấn nhiếp vô hình, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hoa Ngạo Thiên vừa thấy bốn người, nhất thời lộ ra vẻ chấn kinh, buột miệng nói: "Các ngươi..."
Nam tử khôi ngô tay cầm trường kiếm cắt lời Hoa Ngạo Thiên, tiếng nói rất to: "Chúng ta tới có việc muốn bàn với các ngươi, không nên làm cho người khác chú ý."
Hoa Ngạo Thiên giống như hiểu ỷ, nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đón bốn người vào trong, đưa bọn họ vào thư phòng của mình, dặn tổng quản không cho ai tới gần.
Khóa cửa phong, Hoa Ngạo Thiên nhìn bổn người, cẩn thận hỏi: "Khách quý tới nhà, không biết có chuyện gì?"
Nam tử khôi ngô nói: "Lai lịch của chúng ta ngươi cũng đoán được, việc này ngươi đừng hỏi nhiều. Lần này chúng ta đến vì nhi tử Hoa Thiên Long của ngươi, hy vọng ngươi giao hắn cho chúng ta."
Hoa Ngạo Thiên sửng sốt, nghi hoặc nói: "Thiên Long? Hắn là phế nhân, các ngươi muốn làm gì?"
Lão đạo nói nhỏ: "Bởi vì hắn là tàn phế trời sinh, thế nên chúng ta mới dùng được hắn."
Hoa Ngạo Thiên nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"
Hòa thượng trẻ tuổi đáp: "Đây là số mênh, cũng là duyên phận. Lần này chúng ta đại biểu Bát Cực thần điện đến đây chính là vì nhi tử tàn phế của ngươi. Hắn là quân cờ không thể thiểu để chúng ta tiêu diệt tà ma vạn cổ."
Hoa Ngạo Thiên càng nghe càng nghi hoặc, hỏi lại: "Quân cờ gì? Ta không hiểu."
Nam tử đồ đỏ nói: "Con của ngươi là tàn phế trời sinh, vốn phải chết non. Hắn có thể sống đến bây giờ là vì hắn có sứ mệnh, là người có duyên mà Bát Cực thần điện đã chờ từ lâu."
Hoa Ngạo Thiên kinh ngạc nói: "Các ngươi muốn đào tạo hắn?"
Lão đạo sĩ lắc đầu nói: "Không phải đào tạo, mà là muốn dùng hắn để tiêu diệt tà ma vạn cổ. Nói cách khác, hắn chính là mồi nhử, là mồi nhử tốt nhất của chính ta. Phối hợp với cửu dương đương không, kết hợp với Bát Cực thần điện, chúng ta có thể hủy diệt tà ma vạn cổ bất tử đã bị phong ấn vạn năm."
Chính vì nguyên nhân này nên Thu Diệp không tiếc tất cả, chịu thiên tân vạn khổ cũng phải nuôi Hoa Thiên Long lớn lên.
Bây giờ, rốt cuộc Hoa Thiên Long đã mười tám tuổi, bí mật năm xưa mà Thu Nguyệt nói cũng sắp được tiết lộ.
Bẻ gãy cây trâm, Thu Diệp phát hiện bên trong có một mẩu giấy. Nàng kích động rút tờ giấy này ra, hai tay cũng run rẩy.
Chờ đợi mười tám năm trời, tất cả là vì bí mật được ghi trong tờ giấy này.
Hít sâu một hơi, Thu Diệp cố gắng bình tĩnh lại, mở tờ giấy ra. Trong tờ giấy là một loạt chữ cực kỳ thanh tú, đúng là bút tích của tiểu thư Thu Nguyệt.
Thu Diệp cẩn thận đọc hết một lượt, mặt lộ ra vẻ chấn kinh. Sau khi đọc xong, quang hoa hiện ra trong tay nàng, biến tờ giấy thành tro tàn.
Nhìn Hoa Thiên Long, vẻ mặt Thu Diệp trở nên quái dị, thở dài nói: "Thiên tàn trớ chú, cửu kiếp gia thân, bát cực hối tụ, cửu u trọng sinh. Đây là số mệnh của ngươi, cũng là hạo kiếp mà tiểu thư để cho ta. Được rồi, ta sẽ dùng cả đời của mình, cược vào vận của ngươi, hy vọng một ngày kia ngươi có thể nghịch chuyển thiên mệnh."
Dừng than thở lại, Thu Diệp đứng dậy đóng chặt cửa, sau đó ngồi trước người Hoa Thiên Long, nhìn hắn không nhúc nhích.
Cảnh này nhìn qua rất quái dị, thể nhưng trên trán của Thu Diệp đột nhiên hiện ra một ngọc nhẵn, bắn ra một đạo quang hoa huyễn lệ, từ từ hình thành một hỏa diêm đồ án trên trán của Hoa Thiên Long, dần thẩm thấu vào.
Quá trình này chỉ kéo dài một lát là đã kết thúc. Khuôn mặt mĩ lệ của Thu Diệp tái nhợt, người hơi lắc lư, giống như tâm lực cạn kiệt, nhìn cực kỳ mệt mỏi.
"Ta dùng sinh lực cả đời chỉ để cho ngươi có được một tia sinh cơ, ngươi phải cố lên, báo đáp cho ta và tiểu thư..."
Tiếng nói dừng lại, Thu Diệp ngã lăn ra đất, hai mắt ảm đạm, không ngờ lại chết ngất đi,
Hoa Thiên Long ngồi trên ghế, con mắt phải giống như lóe lên một tia hào quang, thế nhưng lập tức lại khôi phục vẻ mặt ngốc trệ, ngay cả người thân nhất của hắn đã ngã ra té xỉu, hắn cũng không có cảm giác gì
Đúng ngày Hoa Thiên Long mười tám tuổi thì Hoa phủ đột nhiên lại có vài vị khách. Điều này làm cho cả Hoa phủ đều cảm thấy cực kỳ quái dị.
Hoa phủ chiếm diện tích cực lớn, nhân số nhiều, chính là thể gia số một trấn U Độ, là thế lực cực lớn.
Hoa Ngạo Thiên năm nay bốn mươi tuổi, nhìn qua lại giống như một thanh niên tuấn lăng hai bảy hai tám tuổi, dáng người cao lớn, diện mạo hiên ngang, cả người tỏa ra mị lực của nam tử thành thục, không hổ là mỹ nam số một thành Thanh U, quả thật là cực kỳ mê người.
Hoa Ngạo Thiên mặc một bộ áo trắng, lộ ra vẻ anh tuấn. Hắn cưới tám vị phu nhân, trừ Thu Nguyệt vì sinh khó mà chết, bảy vị phu nhân còn lại không ai không phải đại mỹ nhân nổi tiếng gần xa.
Hoa Ngạo Thiên là cha của năm nam một nữ, trong đó Hoa Thiên Long là đứa thứ ba, là tâm bệnh của hắn.
Lão đại Hoa Thiên Vũ năm nay hai mươi tuổi, được di truyền sự anh tuấn tiêu sái của Hoa Ngạo Thiên, từ nhỏ đã được đưa đến thành Thanh U tu luyện kiếm thuật, một năm cũng chẳng về nổi một hai lần.
Lão nhị Hoa Thiên Hồng năm nay mười chín tuổi, cũng tuấn mỹ bất phàm, nhân phẩm xuất chúng, cũng đang học ở thành Thanh U.
Lão tứ là Hoa Thiên Vân, năm nay mười bảy tuổi, phong thần như ngọc, vẻ ngoài còn hơn cả đại ca và nhị ca, là đứa con tuấn tú nhất của Hoa Ngạo Thiên.
Lão ngũ Hoa Thiên Quân, năm nay mười hai tuổi, bây giờ vẫn ở trong nhà.
Nữ nhi Hoa Thiên Châu năm nay mới chín tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã ra dáng mỹ nhân, được Hoa Ngạo Thiên sủng ái nhất, vẫn chưa ra ngoài học nghệ.
Vào giờ ngọ, Hoa Ngạo Thiên đang ở đại sảnh của Hoa phủ chuẩn bị dùng bữa với các vị phu nhân, không ngờ lại có khách tới, tất cả đều có vẻ ngạc nhiên.
Hoa phủ bây giờ có bảy vị phu nhân, thể nhưng mỗi một lần ăn cơm chỉ có sáu người, bởi vì Thu Diệp không rời khỏi Thu Vận biệt viện, mỗi ngày đều có hạ nhân đưa đồ ăn đến để nàng ta chiếu cố Hoa Thiên Long.
Mọi người trong Hoa phủ cũng không quan tâm việc này. Dù sao không ai thích Hoa Thiên Long, có Thu Diệp quan tâm, mọi người cũng chẳng cần phải để ý đến.
Dưới sự dẫn dắt của tổng quả Hoa Phi, Hoa Ngạo Thiên tự mình đi ra ngoài cửa, tự mình đón tiếp khách nhân.
Lần này có bốn người đến, ăn mặc khác nhau, vẻ ngoài tươi đẹp.
Người đầu tiên là một hòa thượng tuổi trẻ, nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, tuấn mỹ bất phàm, cả người tỏa ra phật quang nhu hòa, làm cho người ngoài cảm giác từ bi vi hoài.
Người thứ hai là một lão đạo nhân mặc đạo bào, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt gầy gò, có vẻ phiêu phiêu dục tiên.
Người thứ ba là một trung niên, thân hình cao lớn khôi ngô, ngũ quan đoan chính, tay trái cầm một thanh trường kiểm, cả người tỏa ra khí thể sắc bén.
Người thứ tư là một nam nhân ba mươi tuổi mặc đồ đỏ, ngay cả tóc trên đầu cũng màu đỏ, làm cho người ta có cảm giác như hỏa diễm. Khí tràng cường đại tạo ra một lực chấn nhiếp vô hình, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hoa Ngạo Thiên vừa thấy bốn người, nhất thời lộ ra vẻ chấn kinh, buột miệng nói: "Các ngươi..."
Nam tử khôi ngô tay cầm trường kiếm cắt lời Hoa Ngạo Thiên, tiếng nói rất to: "Chúng ta tới có việc muốn bàn với các ngươi, không nên làm cho người khác chú ý."
Hoa Ngạo Thiên giống như hiểu ỷ, nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đón bốn người vào trong, đưa bọn họ vào thư phòng của mình, dặn tổng quản không cho ai tới gần.
Khóa cửa phong, Hoa Ngạo Thiên nhìn bổn người, cẩn thận hỏi: "Khách quý tới nhà, không biết có chuyện gì?"
Nam tử khôi ngô nói: "Lai lịch của chúng ta ngươi cũng đoán được, việc này ngươi đừng hỏi nhiều. Lần này chúng ta đến vì nhi tử Hoa Thiên Long của ngươi, hy vọng ngươi giao hắn cho chúng ta."
Hoa Ngạo Thiên sửng sốt, nghi hoặc nói: "Thiên Long? Hắn là phế nhân, các ngươi muốn làm gì?"
Lão đạo nói nhỏ: "Bởi vì hắn là tàn phế trời sinh, thế nên chúng ta mới dùng được hắn."
Hoa Ngạo Thiên nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"
Hòa thượng trẻ tuổi đáp: "Đây là số mênh, cũng là duyên phận. Lần này chúng ta đại biểu Bát Cực thần điện đến đây chính là vì nhi tử tàn phế của ngươi. Hắn là quân cờ không thể thiểu để chúng ta tiêu diệt tà ma vạn cổ."
Hoa Ngạo Thiên càng nghe càng nghi hoặc, hỏi lại: "Quân cờ gì? Ta không hiểu."
Nam tử đồ đỏ nói: "Con của ngươi là tàn phế trời sinh, vốn phải chết non. Hắn có thể sống đến bây giờ là vì hắn có sứ mệnh, là người có duyên mà Bát Cực thần điện đã chờ từ lâu."
Hoa Ngạo Thiên kinh ngạc nói: "Các ngươi muốn đào tạo hắn?"
Lão đạo sĩ lắc đầu nói: "Không phải đào tạo, mà là muốn dùng hắn để tiêu diệt tà ma vạn cổ. Nói cách khác, hắn chính là mồi nhử, là mồi nhử tốt nhất của chính ta. Phối hợp với cửu dương đương không, kết hợp với Bát Cực thần điện, chúng ta có thể hủy diệt tà ma vạn cổ bất tử đã bị phong ấn vạn năm."
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân