Thiên Thần
Chương 258: Ta tên Hắc Hùng (Thượng)
Lý lão và Lưu lão đều không nói một lời. Nguyên do trong đó họ đều lòng biết dạ hay. Nghi hoặc của họ chính là, Diệp Vô Thần rốt cuộc vì sao muốn trở mặt với hoàng thượng, lẽ nào hắn thật sự có chỗ dựa dẫm mà cuồng vọng tự đại, hay là hắn có tâm nổi loạn… Nói đi phải nói lại, ba năm trước, lúc hắn có thực lực chém giết Chiến Thần còn không có tâm này, nay toàn thân đã phế, theo lí hẳn càng không nên có tâm này mới đúng.Bỗng nhiên, Long Dận lại khẽ than một tiếng, thấp giọng buồn bã nói:- Hắn hẳn đã phát hiện ra điều gì rồi, bằng không với tâm cơ của hắn, tuyệt đối không đến mức như thế.Lâm Cuồng sắc mặt cứng đờ, Lâm Chiến vẻ mặt nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu ý trong đó, lại cũng chẳng dám hỏi nhiều. Lý lão và Lưu lão nghe vậy lẳng lặng nhìn nhau, từ trong câu nói này của Long Dận, có thể liên tưởng đến rất nhiều thứ.Long Dận ngoài phẫn nộ, trong lòng cũng dâng lên nỗi bất an mãnh liệt. Diệp Vô Thần có thiếu nữ áo đen kia ở cạnh, muốn lấy tính mạng y có thể nói là dễ như trở bàn tay.Thứ cảm giác sinh tử dễ dàng bị người khác quyết định này y há có thể chịu đựng nổi. Cái tâm giết Diệp Vô Thần cũng bành trướng đến đỉnh điểm vào giờ phút này. Như Lưu lão và Lý lão nói, hắn bây giờ chỉ là một phế nhân, chỉ cần bên người hắn không có bảo vệ, giết hắn có thể nói cực kỳ đơn giản, vì sự an nguy của mình, thì ắt phải hạ thủ càng nhanh càng tốt!- Vậy thưa hoàng thượng, hôn sự giữa khuyển nhi và công chúa điện hạ… -Lâm Chiến dè dặt hỏi. Long Dận lúc này, trên mặt thỉnh thoảng hơi lộ ra vẻ dữ tợn, khiến y run sợ trong lòng.- Hừ… Nếu trẫm theo thằng nhãi Diệp gia, há chẳng phải để người trong thiên hạ chê cười! –Long Dận tức giận hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.--------------------------------------------Diệp gia, Diệp Uy và Diệp Nộ cùng nhìn Diệp Vô Thần, rất lâu không nói gì.- Gia gia, phụ thân, hai người có vấn đề gì muốn hỏi? –Diệp Vô Thần mỉm cười nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh tùy ý như vậy.- Con hẳn không phải người xúc động lỗ mãng như thế, con thành thật nói với ta, hành vi hôm nay rốt cuộc là có dụng ý gì? –Diệp Nộ chậm rãi nói. Cử chỉ của Diệp Vô Thần trước mặt Long Dận khiến ông kinh ngạc, mà phản ứng của Long Dận càng khiến ông khiếp sợ, Mà trong này, chắc hẳn có nguyên do gì đó ông không hay biết.Diệp Vô Thần khẽ than nói:- Gia gia, phụ thân, hai người an tâm, con là người của Diệp gia, tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì tổn hại đến Diệp gia, qua vài ngày nữa, hai người sẽ rõ thôi.Diệp Nộ chậm rãi gật đầu, cũng không gặng hỏi:- Con là cháu trai của ta, ta há có thể không tin con. Ta đã mệt rồi, con có thể bình an trở về, ta đã không còn gì tiếc nuối nữa. Tuy ta già nhưng còn chưa hồ đồ, tuy thân thể con đã phế nhưng nét mặt, đôi mắt, ngôn từ cử chỉ của con không cái nào không nói cho ta biết, lòng của con đã không còn như xưa, lần này trở về ắt sẽ có việc lớn phải làm. Thiết nghĩ, là trong lúc sinh tử khi đó có cảm ngộ đi. Trong ba năm nay con rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta rất muốn biết, nhưng cũng không thể biết. Cứ để ta làm một lão già hồ đồ cái gì đều không hay biết, mặc con tung hoành. Chỉ hy vọng, cho dù trời thật sự sụp xuống, con cũng phải bảo toàn tốt tính mạng của mình.Diệp Nộ nói xong, cười ha hả, xoay người từ từ rời đi.Diệp Vô Thần ngơ ngác một hồi, nhìn theo bóng lưng ông, khẽ lẩm bẩm:- Cám ơn người, gia gia.Diệp Vô Thần đi tới vỗ vai hắn, nghiêm túc nói:- Từ khi nhận được tin con chết ba năm trước, gia gia con mới biết rằng người về già coi trọng nhất chính là cái gì. Ba năm trước con một mực nhẫn nhịn, che giấu. Nếu con thật sự muốn làm đại sự gì, thì cứ buông tay đi làm đi, người nhà của con vĩnh viễn sẽ không tạo thành cản trở cho con. Bởi vì đúng như con nói, con là con cháu Diệp gia, tuyệt sẽ không làm chuyện có lỗi với Diệp gia.Diệp Vô Thần gật đầu mạnh:- Phụ thân, qua vài ngày nữa người sẽ hiểu. Chỉ là, hy vọng phụ thân có tâm lý chuẩn bị.- Ha ha, nửa cuộc đời trải qua sóng to gió lớn, không có gì ta không chịu đựng nổi. –Diệp Uy cười ha ha nói.- Vâng… Phụ thân, người thiên niên tên Hắc Hùng bên người hoàng thượng kia, có lai lịch gì? –Diệp Vô Thần rất có hứng thú hỏi.Diệp Uy nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc:- Thần Nhi, con có thể coi trọng gã là đúng. Gã tuy tướng mạo xấu xí, thoạt nhìn còn có chút ngây thơ. Nhưng lại là một quái tài động trời thật sự.- Ồ? – Nỗi ngạc nhiên trên mặt Diệp Vô Thần càng thêm nồng đậm:- Có thể khiến phụ thân kèm thêm hai chữ "động trời", chắc hẳn kẻ này cường đại khác thường, phụ thân có thể kể lại tường tận với con không?Diệp Vô Thần gật đầu, bắt đầu kể tỉ mỉ cho hắn về lai lịch của Hắc Hùng này.------------------------------------------------Mười tháng trước…Trong học viện hoàng gia Thiên Long tiếng người náo nhiệt, trên quảng trường trung tâm dày chi chít, không còn chỗ trống. Cửa sân cũng tăng thêm hàng đống thủ vệ cao thủ. Bởi vì nguyên nhân chiến sự nên cuộc lựa chọn thanh niên tuấn kiệt năm nay bị dời lại mấy tháng, nhưng bất kể là người xem thi đấu hay là người thi đấu đều không hề ít hơn so với năm trước. Hôm nay là ngày võ đấu cuối cùng. Quyền quý bốn phương Thiên Long Quốc hôm nay cũng tề tụ ở học viện hoàng gia Thiên Long, chuẩn bị chứng kiến những tài năng rường cột của Thiên Long Quốc tương lai.Nhưng từ năm đó Diệp Vô Thần bỗng xông lên đài, sau khi thi đấu với Lâm Khiếu, liền khó nhìn thấy cuộc so đầu nào sướng mắt khoái lòng, lại ẩn chứa tài kỹ của Thiên nhân như thế nữa, nhìn chung đều là nhạt nhẽo vô vị, đúng quy đúng củ.Mà cuộc đấu lần này lại vì sự xuất hiện của một người mà được định sẵn sẽ không hề tầm thường.Cái chết của Diệp Vô Thần khiến người ta thở dài đau đáu, Lâm Khiếu mấy năm nay một mực tham gia thi đầu cũng được định trước sẽ không có đối thủ nữa. Hơn nữa hai năm nay hắn càng chuyên tâm, vũ kỹ tiến cảnh cực nhanh. Đấu võ vẫn là chế độ khiêu chiến. Từ sau khi thảm bại về tay Diệp Vô Thần năm đó, lúc hắn võ đấu liền tự cảm thấy không có mặt mũi để "lên đài sau cùng", lên đài rất sớm tiếp nhận thiếu niên tuấn kiệt tứ phương khiêu chiến, đồng thời không tốn quá nhiều sức lực liền đánh bại hết thảy bọn họ.Ngay khi mọi người đều cho rằng đứng đầu năm nay lại là Lâm Khiếu hắn, thì một thiếu niên vừa béo vừa lùn, vừa đen vừa cường tráng hấp tấp đi lên đài, gã vừa lên đài, liền dấy lên một trận xôn xao, bởi vì hai cánh tay gã thực sự quá thô, thô đến mức dọa người.- Kẻ này có lai lịch gì, không ngờ lại có hình thể như vậy. –Long Dận một mực xem thi đấu đến nhạt nhẽo vô vị liền hỏi về phía Lâm Viêm chủ trì thi đấu. Nguồn: https://truyenfull.vn- Bẩm hoàng thượng, kẻ này ta từng đặc biệt lưu ý qua. Gã là nhân sĩ nông thôn phía nam An Khánh Thành, gần như không có vũ kỹ gì, nhưng dường như có một cỗ quái lực trời sinh, trong cuộc tuyển chọn hôm qua, đánh không trúng người thì thôi, nếu là đánh trúng, đều một quyền liền khiến người ta mất đi năng lực hành động. Có điều Khiếu Nhi chỉ cần linh hoạt chống đỡ, thì thắng gã rất dễ dàng. –Lâm Viêm không để ý cho lắm trả lời.Long Dận khẽ "Ồ" một tiếng.Thiếu niên đó vừa nhìn liền biết là đứa bé nông thôn chưa từng gặp qua cảnh đời, toàn thân mang vẻ quê mùa và mặt đầy vẻ ngây thơ kia, cùng sự căng thẳng nao núng trong cử chỉ dù người trong thành cải trang đều cải trang không ra. Sau khi gã lên đài đầu tiên là cười ngây ngô "hắc hắc" hai tiếng, sau đó xoa xoa đầu, rất lễ phép nói:- Chào ngươi, ta tên Hắc Hùng.Lâm Khiếu mỉm cười đáp lại:- Tại hạ Lâm Khiếu, xin chỉ giáo thêm.- Không dám chỉ giáo, không dám chỉ giáo… -Thiếu niên ngay cả tên đều thô lỗ tức cười khác thường này cuống quít xua tay, rõ ràng là cảm thấy vừa mừng vừa lo với sự khách khí của Lâm Khiếu, vẻ ngây thơ của gã nhất thời lại dẫn tới một trận cười ồ. Hắc Hùng gãi đầu nói:- Ngươi rất lợi hại, cho nên ta cũng muốn dùng thêm một ít sức lực, nếu không cẩn thận tổn thương ngươi, ngươi có thể đừng nói cho mẫu thân ta biết hay không… nếu mẫu thân ta biết ta đánh người bị thương, nhất định sẽ mắng ta.Lâm Khiếu cười nhạt:- Trên sân đấu bị thương đều là mình học nghệ không kỹ càng, chẳng oán người khác được, ngươi cứ việc toàn lực thi triển, sẽ không có người nói cho mẫu thân ngươi biết đâu.- Được được, vậy thì được, ngươi đúng là người tốt. – Hắc Hùng vừa cao hứng vừa cảm tạ, hai cánh tay cường tráng giơ lên, hai tay bắt đầu vắt lấy nhau, như là đang vận động nóng người.Dười đài người người cười trộm, Long Dận cũng cười ha ha ha theo:- Chung quy vẫn là kẻ cậy mạnh chưa từng thấy qua việc đời, sao có thể biết sự ảo diệu tinh thâm từ vũ kỹ của Lâm Khiếu, lại há cậy mạnh có thể bằng. Có điều kẻ này ngây thơ đơn thuần, lời cuồng vọng vô tri trong miệng thốt ra lại khiến người ta không chán ghét, thú vị thú vị.Hiển nhiên, hoàn toàn không có ai từng nghĩ thiếu niên ngờ nghệch thoạt nhìn chưa đến mười lăm mười sáu tuổi này có thể đánh bại Lâm Khiếu.Hắc Hùng vận động cổ tay, thành thật nói:- Mẫu thân ta nói, lúc vào thành thi đấu nhất định phải nhường người khác, để người khác đánh trước, bằng không sẽ mất lịch sự.Lâm Khiếu cũng không chối từ nói:- Vậy Lâm Khiếu đành công kích trước rồi.Hắn giơ trường kiếm, lưu loát tiến lên đánh về phía Hắc Hùng, hôm qua hắn từng xem trận đấu của Hắc Hùng, biết gã có một cỗ quái lực hẳn là trời sinh, tuy hắn không hề sợ hãi nhưng cũng không muốn dây dưa nhiều với gã, liền muốn tốc chiến tốc thắng.Lúc tới gần người, một quyền của Hắc Hùng cũng mang theo kình phong vù vù ập đến, hắn nhún chân, thân thể bỗng nhẹ nhàng vọt lên, trường kiếm nơi tay phải bổ xuống, dùng mặt ngang của kiếm bổ về phía vai gã.Song, trong tích tắc, tình huống chợt biến đổi, hắn bỗng cảm thấy một cỗ khí thế nặng trĩu như núi bao chặt lấy hắn, độ mạnh, độ nặng gần như có thể nói là cả đời Lâm Khiếu ít thấy. Hắn như bị Thái Sơn áp đỉnh, thân thể vừa bay lên một nửa lại nặng nề chúi xuống, mà hai tay và hai chân hắn như bị tảng đá lớn đè nặng, không thể động đậy.Mà một quyền lúc nãy Hắc Hùng bình tĩnh vung ra cũng biến thành một quyền móc hàm, nghênh đón thân thể hắn đánh mạnh lên trên.Nắm đấm của Hắc Hùng đánh mạnh lên ngực Lâm Khiếu, một quyền thoạt nhìn bình thường này lại dường như nặng cả ngàn cân, trong đầu Lâm Khiếu vang lên ong ong, bên tai như có hàng vạn con ong mật rung cánh ù ù, máu tươi trong miệng hắn phun ra điên cuồng, thân thể như một bó rơm rạ bị ném đi bay thẳng lên trên không, bay một mạch cao đến hơn hai mươi thước mới nặng nề rơi xuống, không còn tiếng động.Theo hắn rơi xuống, vết máu hắn phun ra cũng từ trên trời vãi xuống, nhuộm cả đài thi đấu ra một vạch máu đỏ tươi.Một màn kinh người ai cũng không ngờ tới này khiến cả sân "vút" cái an tĩnh lại, ai nấy đều trợn to mắt, há hốc mồm nhìn thiếu niên vẻ mặt ngẩn tò te kia, mà người trong Lâm gia càng đứng phắt dậy, tim phổi như muốn vỡ ra. Một quyền đánh cao hơn hai mươi thước, nếu là người bình thường thì sớm đã chết không biết bao nhiêu lần, dù là Lâm Khiếu tu vi không yếu, cũng ắt bị trọng thương.Lâm Cuồng và Lâm Chiến mắt như rách ra, Lâm Viêm tính tình nóng nảy càng trực tiếp nhảy lên trên đài, một vốc lửa ném về phía Hắc Hùng, quát giận:- Cẩu tạp chủng, lại dám thương tổn Khiếu Nhi!Người ngang ngược như Lâm Viêm ai nấy đều biết. Trên sân đấu vốn vĩ thương vong không thể truy cứu, mà Lâm Viêm hay bao che thân là chủ trì thi đấu lại hoàn toàn chẳng đếm xỉa đến quy tắc mình đặt ra, sống chết của người khác không hề liên can tới y, nhưng nếu Lâm Khiếu bị nhục y nhất định sẽ ra mặt. Lúc trước Diệp Vô Thần rạch một vết lên mặt Lâm Khiếu mà còn khiến y nổi giận đùng đùng, tự mình lên đài, huống chi hôm nay một quyền của Hắc Hùng đã làm trọng thương Lâm Khiếu.Hắc Hùng thoạt nhìn đồ sộ nhưng thân thể lại rất linh hoạt, gã luống cuống tay chân, hiểm hiểm tránh thoát một vốc lửa nóng rực Lâm Viêm ném tới, cuống quít xua tay nói:- Ta… ta không phải cố ý. Ta không ngờ hắn thì ra không lợi hại như vậy…- Chịu chết cho ta! – Lâm Viêm hai tay đan ở trước ngực, một luồng hỏa diễm màu đỏ thẫm bốc cháy dữ dội trên lòng bàn tay phải, thân thể y lao về trước, khí thế tỏa ra bên ngoài, khóa chặt chẽ thân thể Hắc Hùng, tay phải rực lửa hung hăng tóm về phía thân thể Hắc Hùng, tốc độ nhanh mạnh tuyệt luân.
Tác giả :
Hỏa Tinh Dẫn Lực