Thiên Thần Băng Giá - Angel Ice
Chương 37
-Kelvin, anh nói vậy là sao??? –Anna ngơ ngác.
-Ý anh là... chúng ta hãy ….. chia tay đi. –Kelvin quay mặt ra hướng khác.
Anna đứng người, không tin vào tai mình, cô hỏi lại:
-Anh có biết mình đang nói gì không vậy, Kelvin??? Có phải anh đang đùa em phải không???
-Không. Thật ra từ trước tới giờ anh chỉ muốn đùa giỡn với em, vì em có khuôn mặt xinh đẹp nên anh muốn đùa giỡn một chút. Nhưng anh sắp phải đính hôn rồi, anh không thể tiếp tục mối quan hệ như thế nữa. Người con gái đó xinh đẹp hơn em, giàu có hơn em, tài giỏi hơn em, và xứng đáng với gia đình anh hơn em.–Kelvin nói, mặt vẫn không nhìn Anna.
-Hóa ra là vậy, anh thích đùa giỡn với tình cảm của người khác đến vậy ư??? Đã vậy, anh không nói thì tôi với anh cũng nên cắt đứt thứ tình cảm này. TÔI HẬN ANH, LÂM HẢI NAM.
Anna hét lên rồi chạy đi, nhìn kĩ có kể thấy được nước mặt đang lăn dài theo khuôn mặt, không may một trong những giọt nước mắt đó lại rơi vào tay Kelvin, anh cho lên đầu lưỡi nếm thử “Anh xin lỗi, Anna".
Bỗng trời mưa, mưa ngày một to, rồi mưa đến mức người ta không nhìn thấy gì nữa. Anna chạy được một đoạn thì đuối sức, cô đi bộ ven đường, chợt nhìn thấy một cặp tình nhân đang đi cũng nhau trong mưa, nước mắt cô lại bắt đầu rơi “xinh đẹp hơn, giàu có hơn, tài giỏi hơn, xứng đáng với anh hơn ư? Anh thì biết cái gì về em mà nói như vậy? Sao anh có thể đùa giỡn với em, anh có biết em yêu anh nhiều như thế nào không Kelvin? Yêu càng nhiều, hận càng sâu……
Trời tạnh mưa, cô cảm thấy mệt mỏi, không thể đi hơn nữa, bỗng nhiên từ đâu có một đám người xuất hiên và chặn đường cô lại, Anna ngước lên nhìn, lạnh giọng hỏi:
-Các người tránh ra.
Mấy tên đó sững người vì vẻ đẹp của cô, lúc đầu thì định chặn lại vì thân hình chuẩn được hiện qua lớp áo ướt dính vào người. Một tên cất tiếng nói khả ố:
-Cô em thật xinh đẹp.
-Cả quyến rũ nữa chứ. –Tên thứ 2
-Có muốn đi với tụi anh không??? –Tên thứ 3
-Trông em có vẻ buồn, tui anh sẽ làm cho em vui vẻ. –Tên thứ 4
-Trông cô em có vẻ quen quen, hình như gặp ở đâu rồi thì phải. –Một tên nói.
-Mày thì em nào chả quen. –Tên thứ 6 nói.
-Không, tao gặp rồi mà. A! Em này tao gặp ở khu vui chơi, cái em mà tao kể vừa này đó. –Tên đó nói.
-Đúng rồi, chính là con bé này. –Một tên trong đám đó.
-Thế nào cô em, cái tên đi cùng em hồi chiều đâu???
-Chơi chán xong bỏ rơi thế này à???
-Bọn anh không thế đâu, đi dúng tụi anh nha.
Một tên nói rồi cầm tay Anna kéo đi, cô vung tay tặng cho tên đó một cú vào bụng khiến tên đó gục xuống, cả đám đó xông vào đánh cô. Cô chống trả, nhưng vì mất sức quá nhiều nên cô không thể cầm cự được lâu, cô bắt đầu thấy mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ nhạt, không còn thấy rõ đối thủ nữa, những cú đấm đá làm cơ thể cô đau buốt, rồi cô không còn thấy gì nữa, chỉ cảm nhận được mình đang nằm trên nền đất lạnh giá và ấm ướt.
Trong giấc mơ, cô nghe người gọi tên mình, cái giọng nói ấm cúng mà cô rất thích nghe, rồi cảm nhận được mình được bế xốc lên bởi một ai đó, cảm nhận được hơi ấm và mùi hương mà cô rất thích khi ở cạnh. Sau đó thì cô ngủ gục luôn trên tay người đó.
Ngày hôm sau, 9:00 am
Ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu thẳng vào mắt cô, cô dần mở mắt, nhìn xung quanh thì nhận ra đây là phòng mình, cô ngồi dậy, nói:
-Mình vẫn còn sống???
-Mày yên tâm đi, mày chỉ bị bầm tím do bị đánh thui chứ chưa chết đâu.
Nó bước vào, theo sau là Mary, Ken và hắn, trên tay Mary còn bững theo một bát cháo. Mọi người ngồi xuống ghế, Mary đưa cho Anna cháo rồi ngồi bên cạnh giường cô, hỏi:
-Hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy???
-Chuyện là ………. –Anna kể lại hết mọi chuyện
Nghe xong, mọi người ngạc nhiên, riếng nó và hắn vẫn giữ được bình tình, Ken nói:
-Sao lại có chuyện như vậy được???
-Anna, đứng buồn nữa, chắc Kelvin có nỗi khổ thôi. –Mary an ủi
-Ừm. –Anna gật đầu.
-Mà ai đưa mình về nhà vậy??? –Anna bỗng nhớ ra.
-Là….
-Là anh.
Mary đang định trả lời thì cánh cửa phòng mở ra, một người con trai cao lớn, có mái tóc vàng, khuôn mặt đậm chất phương Tây và trông cực kì đẹp trai. Anna ngạc nhiên nói:
-Ryan …. Sao anh lại ở đây??? Anh đến từ bao giờ vậy???
-Hỏi chậm thui, tiếng Việt của anh không được tốt như em đâu. –Ryan đi tới xoa đầu Anna.
-Anh trả lời câu hỏi của em đi. –Anna gạt tay Ryan ra.
-Để đón công chúa của anh về nhà đó, ba mẹ kêu em về, họ có chuyện cần nói với em. –Ryan ngồi xuống cạnh Anna.
-Có chuyện gì vậy anh??? –Anna
-Anh cũng không biết. –Ryan lắc đầu.
-Mà vừa rùi anh nói dã đưa em về đây là sao??? –Anna
-À, chuyện đó anh đang đi thì va phải một cậu con trai, cả hai ngã xuống, cái người mà được cậu con trai đó bế lên tay rơi xuống, lúc đo anh nhận ra là em. Anh hỏi tại sao thì cậu đó không nói gì, chỉ nhờ anh đưa em về nhà. –Ryan kể.
-Người con trai đó là ai??? –Anna.
-Anh không biết nữa. –Ryan nhún vai.
Ken và hắn im lặng nãy giờ, lên tiếng:
-Cho hỏi chút, đây là ai (chỉ về phía Ryan)???
-Anh ấy là Ryan, anh trai của em. –Anna.
-Chào mọi người. -Ryan
-Này ăn cháo đi, còn đi học nữa. –Nó nói.
Sau khi ăn cháo xong, mọi người đi đến trường.
Tại trường Royal
Trường lúc này đang trong giờ giải lao, các học sinh tập chung hầu hết ở sân trường và canteen, bỗng nhiên tư đâu có 2 chiếc Ferriari màu trắng và một chiếc Lexus màu bạc đi tới. Hai chiếc xe dừng lại ngay giữa sân trường, bước từ chiếc Ferriari là 3 người chính là Anna, Mary và một anh chàng lạ mặt khiến các nữ xinh hét ầm lên, chiếc xe Lexus màu bạc mở ra, bước xuống là một chàng trai được mệnh danh và King của trường và một cô gái lạ mặt, vô cùng xinh đẹp, cả trường ồ lên, các nam sinh rơi vào trạng thái mơ màng, chết lặng, máu mũi bắt đầu chảy xuống, mặt nóng bừng lên. Có tiếng bàn tán:
-Quả là một mỹ nhân. –Boy 1
-Xinh hơn tất cả những người tao từng gặp. –Boy 2
-Hình như là người quen của mấy người đó. –Boy 3
-Cả chàng trai kia nữa, đz quá. –Girl 1
Hắn nhìn bọn con trai, lắc đầu và nhớ tới lần đầu tiên gặp nó, tình trạng cũng không khá hơn là bao, hắn quát lên:
-Các người nhìn đủ chưa???
Tất cả mọi người sợ hãi, vôi quay về trạng thái ban đâu, không giám nhìn nữa, hắn hài lòng với kết quả của mình.
Họ đi tới can teen và nhìn thấy Kelvin, bên cạnh là một cô gái quen thuộc, chính là Ngọc Diệp, hai người đang đút thức ăn cho nhau trông rất tình cảm, 6 người họ ngạc nhiên, Mary tức giận xuống tới, nhưng chưa kịp xông lên thì nó đã lên trước. Nó tiến tới, xốc cổ áo Kelvin lên và vật mạnh xuống đất, tất cả mọi người trong canteen ngạc nhiên, Ngọc Diệp với chạy tới đỡ Kelvin và quát nó:
-Cô là ai?? Sao lại đánh anh ấy???
Nó không nói gì, lạnh lùng nhìn vào Kelvin:
-Anh giám làm đau bạn tôi, tôi sẽ cho anh phải trả giá.
-Sao … sao … em … lại …. -Kelvin ngạc nhiên:
-Câm miệng lại, con người như anh không có tư cách nói chuyện với nó. –Mary đi tới.
-Cậu làm cho tôi cảm thấy thất vọng đấy. –Ken nói.
Hắn đứng im không nói gì, Ryan sững người như nhớ ra điều gì đó, rồi anh đi tới, túm cổ Kelvin lên đám liên tiếp vào mặt Kelvin, mọi người ngạc nhiên, Ryan không ngừng ****:
-Đồ khốn, mày giám làm tổn thương Anna. Vậy mà hôm qua tưởng mày là người tốt, đã cứu Anna của tao
-Anh Ryan, dừng lại đi.
Anna đừng đằng sau lên tiếng, rồi cô đi tới gỡ tay Ryan ra khỏi cổ áo của Kelvin, cô nói làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên:
-Loại người này, không xứng để cho anh động tới đâu, chúng ta đi thôi, mọi người.
Nói rùi cô lôi Ryan đi, mọi người đi theo, tất cả học sinh ở trường ngạc nhiên, Kelvin lau vết máu rồi đứng dậy đi.
Ngay sau đó, Anna và Ryan về nước.
4 ngày sau
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật của Kin. Nó đã về Anh từ ngay sau hôm Anna đi, Anna vẫn ở công quốc Monaco, Ken về Pháp, Mary cũng được ba mẹ triệu hồi về Nhật Bản, hắn về quản lí công ty, Kelvin từ sau hôm Anna đi cũng không thấy đâu.
17:00
Tại một nhà hàng nổi tiếng ở tp HCM (do mình không biết nhiều ở tp HCM), nhà hàng sa hoa tới mức chỉ có những ông chủ lớn mới có thể ăn tại đây. Một bữa tiếc vô cùng sang trọng với kinh phía cực khủng đang được diễn ra ở đây, mặc dù còn 1h nữa mới đến giờ chính thức nhưng ở đây đã có mắt khá đông đủ khách mời. Bữa tiệc được trang trí theo hai màu chủ đạo là tím và trắng, với những trùm đèn pha lê làm cho bữa tiệc càng thêm trang trọng, làm theo kiểu buffet, thức ăn để phía bên trái với rất nhiều món ăn nổi tiếng của đủ thứ nước, những loại nước, loại rượu thượng hạng,…… Bên ngoài cửa nhà hàng là 2 hàng vệ sĩ, mặc quân phục trang trạng, mỗi hàng 5 người.
Mọi người ở đây toàn là những ông chủ, bà hoàng, những người có quyền chức và những cô chiêu cậu ấm của họ, nam mặc trên người những bộ lễ phục sang trọng vs đủ thứ màu, nữa khoác trên mình những bộ váy dạ hội yêu kiều nhiều màu sắc.
Mọi người đang lợi dụng bữa tiếc này để mở rộng mối quan hệ hay kiếm thêm cho mình những mối hợp tác những bản hợp đồng. Hiện tại, nhân vật chính-Kin vẫn chưa xuất kiện, còn ông James-chủ tịch Trần đang đứng nói chuyện với vài ông chủ lớn như ba mẹ hắn, ba mẹ Kelvin và một số người khác, một trong số người đó lên tiếng:
-Ngài James, làm sao ngài có thể hợp tác được với tập đoàn Vernilazz vậy, chúng tôi đến liên hệ còn khó nữa.
-Chuyện này là do bên tập đoàn Vernilazz thôi, họ đề nghị đó chứ. –Ông Trần cười.
Mọi người ở đó đều ngạc nhiên, ba Kelvin hỏi:
-Vậy, ngài có đã được gặp vị chủ tịch bí ẩn đó chưa???
Ông trần khẽ lắc đầu, cười trừ:
-Toàn bộ bản hợp đồng tôi đều nói chuyện với thư kí và phó giám đốc.
-Tôi quả thật rất tò mò về tập đoàn Vernilazz bí ẩn đó. –Ba hắn-ông chủ tịch Hoàng nói.
-À, chủ tịch Hoàng, chuyện hôm trước của cậu King cho tôi xin lỗi. –Ông Trần nói.
-Không sao đâu ông Trần, thằng con ngỗ ngịch của tôi thích làm khó người khác ấy mà. –Ba hắn nói.
Bỗng nhiên từ bên ngoài, có một người đàn ông bước vào, trên người mặc một bộ lễ phục màu đen, bên cạnh đi theo là một người phụ nữa xinh đẹp mặc một bộ váy dạ hội màu xanh làm. Ông chủ tịch Trần vội ra đón:
-Chào ngai Minamoto, thật cảm ơn vì ngài đã dành thời gian tới đây.
-Ông Trần khách sao quá rồi, là nhẽ đương nhiên thui mà. –Ba Mary-thiên hoàng Minamoto. Cười nói.
-Chào bà Minamoto, lâu rồi không gặp, bà khỏe chứ??? –Ông Trần quay sang mẹ Mary.
-Chào ngài. –Mẹ Mary cái nhẹ đầu
-Chúng ta vào trong nói chuyện, có cả ngài William và chủ tịch Lâm nữa.
Ông Trần nói rồi bước vào, ba mẹ Mary cũng vào theo. Họ vào bắt tay, chào hỏi những người khác rồi đứng nói chuyện, ông Trần lên tiếng:
-Ngài William, câu King không đến đây à??? Cả cậu Kelvin nữa (quay sang ba Kelvin)??? Tôi thấy 2 cậu và con trai tôi rất thân mà???
-King nói sẽ đến sau, thằng bé nói đợi ai đó. –Ba hắn nói.
-Kelvin sẽ đến sau. –Mẹ Kelvin nói.
Ông Trần gật đầu rùi quay sang hỏi ba mẹ Mary:
-Vậy còn tiểu thư Yukiko thì sao???
-Con bé nói nó đi mua chút đồ, lát nữa sẽ tới. –Mẹ Mary
-Thật thất lễ quá, để tiểu thư sang tận đây để dự sinh nhật của con trai tôi. –Ông Trần.
-Con bé đó nó mới về Nhật được vài ngày gần đây thui, chứ trước nó đi du lịch cùng 2 cô công chúa Monaco và Anh quốc, hình như 3 tháng gần đây nó ở Việt Nam thì phải. –Ba Mary nói.
Mọi người gật đầu, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn, lũ tiểu thư hét ầm ĩ, ba Kelvin cười nói:
-Hình như con trai tôi đến rồi, lúc nào cũng là tiếng còi báo hiệu quen thuộc.
Kelvin bước vào, mặc một bộ lễ phục màu đỏ trông rất trẻ trung, tóc vuốt keo, tai đeo khuyên bạc hình chữ K4, anh bước tới chào hỏi mọi người. Bỗng nhiên từ đâu nhỏ Ngọc Diệp chạy tới, ôm cổ Kelvin nói:
-Kelvin, em nhớ anh lắm đó
Mọi người ngạc nhiên, Kelvin khó chịu đẩy Ngọc Diệp ra nói:
-Xin tiểu thư hãy tự trọng.
Ba Kelvin hằn giọng:
-Kelvin, cô ta là ai?? Không phải ba mẹ đã nói chuyện với con rồi sao???
Kelvin chưa kịp nói gì thì Ngọc Diệp xen vào:
-Này ông kia, ông là ai mà giám xen vào chuyện của người khác như vậy???
-NGỌC DIỆP, CON PHÁ ĐỦ CHƯA, ĐÂY LÀ NGÀI CHỦ TỊCH LÂM ĐÓ. –Ông Trần quát.
-Xin hỏi, đây là ai thưa ngài Trần??? –Mẹ Kelvin nói.
-Xin lỗi mọi người đây là con gái của tôi, xin lỗi người giữ kín chuyện này giúp tôi. –Ông Trần nói.
Mọi người ngạc nhiên, bỗng nhiên từ bên ngoài có tiếng hét của lũ con gái, tiếng hét y như còi báo cháy, mẹ hắn mỉm cười:
-Còn còi báo cháy là của con trai tôi.
Hắn đi vào, mặc quần âu đen, áo sơ mi trắng cách điệu đen, tai bên phải đeo hình chữ K4, tai trái đeo hình đôi cánh của thiên thần ở giữa cắm 1 con dao găm, mái tóc lãng tử màu đỏ bồng bềnh để tự nhiên. Hắn đi tới chỗ các ông bố bà mẹ, chào hỏi mọi người qua loa, ba hắn hỏi:
-Người con đợi đâu???
-Chưa tới. –Hắn lạnh lùng nói rồi cùng Kelvin chọn cho mình một ly rượu ưa thích.
Mọi người đứng nói chuyện tiếp, bỗng có một cô gái chớt ha hớt hải chạy từ bên ngoài vào, mọi ánh mắt chú ý vào cô gái đó, Ngọc Diệp và Diễm Kiều (Bảo Ngọc không đến) đứng chặn trước mặt cô nói:
-Ai cho cô đến đây, Mary???
Mary đứng nhìn hai nhỏ, Mary mặc một chiếc đầm đen, bó sát người đến đầu gối, phía dưới xòe ra, có đính đá đen lấp lánh ở phần bó sát, phía phần xòe có những sợi ren trang trí. Mary hằn giọng nói:
-Tôi được mời đàng hoàng đó, tránh ra đi (đẩy hai nhỏ ra). BA! MẸ!
Mary gọi lên và chạy tới, ba mẹ cô quay lại nhìn, ba cô mỉm cười nói:
-Con bé nhà tôi đến rồi đó.
Mary chạy tới nơi, thở dốc, ba Mary nói:
-Đây là con gái của tôi, Minamoto Yukiko, mọi người hãy gọi con bé là Mary.
-Chào mọi người. –Mary cúi nhẹ.
-Ý anh là... chúng ta hãy ….. chia tay đi. –Kelvin quay mặt ra hướng khác.
Anna đứng người, không tin vào tai mình, cô hỏi lại:
-Anh có biết mình đang nói gì không vậy, Kelvin??? Có phải anh đang đùa em phải không???
-Không. Thật ra từ trước tới giờ anh chỉ muốn đùa giỡn với em, vì em có khuôn mặt xinh đẹp nên anh muốn đùa giỡn một chút. Nhưng anh sắp phải đính hôn rồi, anh không thể tiếp tục mối quan hệ như thế nữa. Người con gái đó xinh đẹp hơn em, giàu có hơn em, tài giỏi hơn em, và xứng đáng với gia đình anh hơn em.–Kelvin nói, mặt vẫn không nhìn Anna.
-Hóa ra là vậy, anh thích đùa giỡn với tình cảm của người khác đến vậy ư??? Đã vậy, anh không nói thì tôi với anh cũng nên cắt đứt thứ tình cảm này. TÔI HẬN ANH, LÂM HẢI NAM.
Anna hét lên rồi chạy đi, nhìn kĩ có kể thấy được nước mặt đang lăn dài theo khuôn mặt, không may một trong những giọt nước mắt đó lại rơi vào tay Kelvin, anh cho lên đầu lưỡi nếm thử “Anh xin lỗi, Anna".
Bỗng trời mưa, mưa ngày một to, rồi mưa đến mức người ta không nhìn thấy gì nữa. Anna chạy được một đoạn thì đuối sức, cô đi bộ ven đường, chợt nhìn thấy một cặp tình nhân đang đi cũng nhau trong mưa, nước mắt cô lại bắt đầu rơi “xinh đẹp hơn, giàu có hơn, tài giỏi hơn, xứng đáng với anh hơn ư? Anh thì biết cái gì về em mà nói như vậy? Sao anh có thể đùa giỡn với em, anh có biết em yêu anh nhiều như thế nào không Kelvin? Yêu càng nhiều, hận càng sâu……
Trời tạnh mưa, cô cảm thấy mệt mỏi, không thể đi hơn nữa, bỗng nhiên từ đâu có một đám người xuất hiên và chặn đường cô lại, Anna ngước lên nhìn, lạnh giọng hỏi:
-Các người tránh ra.
Mấy tên đó sững người vì vẻ đẹp của cô, lúc đầu thì định chặn lại vì thân hình chuẩn được hiện qua lớp áo ướt dính vào người. Một tên cất tiếng nói khả ố:
-Cô em thật xinh đẹp.
-Cả quyến rũ nữa chứ. –Tên thứ 2
-Có muốn đi với tụi anh không??? –Tên thứ 3
-Trông em có vẻ buồn, tui anh sẽ làm cho em vui vẻ. –Tên thứ 4
-Trông cô em có vẻ quen quen, hình như gặp ở đâu rồi thì phải. –Một tên nói.
-Mày thì em nào chả quen. –Tên thứ 6 nói.
-Không, tao gặp rồi mà. A! Em này tao gặp ở khu vui chơi, cái em mà tao kể vừa này đó. –Tên đó nói.
-Đúng rồi, chính là con bé này. –Một tên trong đám đó.
-Thế nào cô em, cái tên đi cùng em hồi chiều đâu???
-Chơi chán xong bỏ rơi thế này à???
-Bọn anh không thế đâu, đi dúng tụi anh nha.
Một tên nói rồi cầm tay Anna kéo đi, cô vung tay tặng cho tên đó một cú vào bụng khiến tên đó gục xuống, cả đám đó xông vào đánh cô. Cô chống trả, nhưng vì mất sức quá nhiều nên cô không thể cầm cự được lâu, cô bắt đầu thấy mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ nhạt, không còn thấy rõ đối thủ nữa, những cú đấm đá làm cơ thể cô đau buốt, rồi cô không còn thấy gì nữa, chỉ cảm nhận được mình đang nằm trên nền đất lạnh giá và ấm ướt.
Trong giấc mơ, cô nghe người gọi tên mình, cái giọng nói ấm cúng mà cô rất thích nghe, rồi cảm nhận được mình được bế xốc lên bởi một ai đó, cảm nhận được hơi ấm và mùi hương mà cô rất thích khi ở cạnh. Sau đó thì cô ngủ gục luôn trên tay người đó.
Ngày hôm sau, 9:00 am
Ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu thẳng vào mắt cô, cô dần mở mắt, nhìn xung quanh thì nhận ra đây là phòng mình, cô ngồi dậy, nói:
-Mình vẫn còn sống???
-Mày yên tâm đi, mày chỉ bị bầm tím do bị đánh thui chứ chưa chết đâu.
Nó bước vào, theo sau là Mary, Ken và hắn, trên tay Mary còn bững theo một bát cháo. Mọi người ngồi xuống ghế, Mary đưa cho Anna cháo rồi ngồi bên cạnh giường cô, hỏi:
-Hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy???
-Chuyện là ………. –Anna kể lại hết mọi chuyện
Nghe xong, mọi người ngạc nhiên, riếng nó và hắn vẫn giữ được bình tình, Ken nói:
-Sao lại có chuyện như vậy được???
-Anna, đứng buồn nữa, chắc Kelvin có nỗi khổ thôi. –Mary an ủi
-Ừm. –Anna gật đầu.
-Mà ai đưa mình về nhà vậy??? –Anna bỗng nhớ ra.
-Là….
-Là anh.
Mary đang định trả lời thì cánh cửa phòng mở ra, một người con trai cao lớn, có mái tóc vàng, khuôn mặt đậm chất phương Tây và trông cực kì đẹp trai. Anna ngạc nhiên nói:
-Ryan …. Sao anh lại ở đây??? Anh đến từ bao giờ vậy???
-Hỏi chậm thui, tiếng Việt của anh không được tốt như em đâu. –Ryan đi tới xoa đầu Anna.
-Anh trả lời câu hỏi của em đi. –Anna gạt tay Ryan ra.
-Để đón công chúa của anh về nhà đó, ba mẹ kêu em về, họ có chuyện cần nói với em. –Ryan ngồi xuống cạnh Anna.
-Có chuyện gì vậy anh??? –Anna
-Anh cũng không biết. –Ryan lắc đầu.
-Mà vừa rùi anh nói dã đưa em về đây là sao??? –Anna
-À, chuyện đó anh đang đi thì va phải một cậu con trai, cả hai ngã xuống, cái người mà được cậu con trai đó bế lên tay rơi xuống, lúc đo anh nhận ra là em. Anh hỏi tại sao thì cậu đó không nói gì, chỉ nhờ anh đưa em về nhà. –Ryan kể.
-Người con trai đó là ai??? –Anna.
-Anh không biết nữa. –Ryan nhún vai.
Ken và hắn im lặng nãy giờ, lên tiếng:
-Cho hỏi chút, đây là ai (chỉ về phía Ryan)???
-Anh ấy là Ryan, anh trai của em. –Anna.
-Chào mọi người. -Ryan
-Này ăn cháo đi, còn đi học nữa. –Nó nói.
Sau khi ăn cháo xong, mọi người đi đến trường.
Tại trường Royal
Trường lúc này đang trong giờ giải lao, các học sinh tập chung hầu hết ở sân trường và canteen, bỗng nhiên tư đâu có 2 chiếc Ferriari màu trắng và một chiếc Lexus màu bạc đi tới. Hai chiếc xe dừng lại ngay giữa sân trường, bước từ chiếc Ferriari là 3 người chính là Anna, Mary và một anh chàng lạ mặt khiến các nữ xinh hét ầm lên, chiếc xe Lexus màu bạc mở ra, bước xuống là một chàng trai được mệnh danh và King của trường và một cô gái lạ mặt, vô cùng xinh đẹp, cả trường ồ lên, các nam sinh rơi vào trạng thái mơ màng, chết lặng, máu mũi bắt đầu chảy xuống, mặt nóng bừng lên. Có tiếng bàn tán:
-Quả là một mỹ nhân. –Boy 1
-Xinh hơn tất cả những người tao từng gặp. –Boy 2
-Hình như là người quen của mấy người đó. –Boy 3
-Cả chàng trai kia nữa, đz quá. –Girl 1
Hắn nhìn bọn con trai, lắc đầu và nhớ tới lần đầu tiên gặp nó, tình trạng cũng không khá hơn là bao, hắn quát lên:
-Các người nhìn đủ chưa???
Tất cả mọi người sợ hãi, vôi quay về trạng thái ban đâu, không giám nhìn nữa, hắn hài lòng với kết quả của mình.
Họ đi tới can teen và nhìn thấy Kelvin, bên cạnh là một cô gái quen thuộc, chính là Ngọc Diệp, hai người đang đút thức ăn cho nhau trông rất tình cảm, 6 người họ ngạc nhiên, Mary tức giận xuống tới, nhưng chưa kịp xông lên thì nó đã lên trước. Nó tiến tới, xốc cổ áo Kelvin lên và vật mạnh xuống đất, tất cả mọi người trong canteen ngạc nhiên, Ngọc Diệp với chạy tới đỡ Kelvin và quát nó:
-Cô là ai?? Sao lại đánh anh ấy???
Nó không nói gì, lạnh lùng nhìn vào Kelvin:
-Anh giám làm đau bạn tôi, tôi sẽ cho anh phải trả giá.
-Sao … sao … em … lại …. -Kelvin ngạc nhiên:
-Câm miệng lại, con người như anh không có tư cách nói chuyện với nó. –Mary đi tới.
-Cậu làm cho tôi cảm thấy thất vọng đấy. –Ken nói.
Hắn đứng im không nói gì, Ryan sững người như nhớ ra điều gì đó, rồi anh đi tới, túm cổ Kelvin lên đám liên tiếp vào mặt Kelvin, mọi người ngạc nhiên, Ryan không ngừng ****:
-Đồ khốn, mày giám làm tổn thương Anna. Vậy mà hôm qua tưởng mày là người tốt, đã cứu Anna của tao
-Anh Ryan, dừng lại đi.
Anna đừng đằng sau lên tiếng, rồi cô đi tới gỡ tay Ryan ra khỏi cổ áo của Kelvin, cô nói làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên:
-Loại người này, không xứng để cho anh động tới đâu, chúng ta đi thôi, mọi người.
Nói rùi cô lôi Ryan đi, mọi người đi theo, tất cả học sinh ở trường ngạc nhiên, Kelvin lau vết máu rồi đứng dậy đi.
Ngay sau đó, Anna và Ryan về nước.
4 ngày sau
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật của Kin. Nó đã về Anh từ ngay sau hôm Anna đi, Anna vẫn ở công quốc Monaco, Ken về Pháp, Mary cũng được ba mẹ triệu hồi về Nhật Bản, hắn về quản lí công ty, Kelvin từ sau hôm Anna đi cũng không thấy đâu.
17:00
Tại một nhà hàng nổi tiếng ở tp HCM (do mình không biết nhiều ở tp HCM), nhà hàng sa hoa tới mức chỉ có những ông chủ lớn mới có thể ăn tại đây. Một bữa tiếc vô cùng sang trọng với kinh phía cực khủng đang được diễn ra ở đây, mặc dù còn 1h nữa mới đến giờ chính thức nhưng ở đây đã có mắt khá đông đủ khách mời. Bữa tiệc được trang trí theo hai màu chủ đạo là tím và trắng, với những trùm đèn pha lê làm cho bữa tiệc càng thêm trang trọng, làm theo kiểu buffet, thức ăn để phía bên trái với rất nhiều món ăn nổi tiếng của đủ thứ nước, những loại nước, loại rượu thượng hạng,…… Bên ngoài cửa nhà hàng là 2 hàng vệ sĩ, mặc quân phục trang trạng, mỗi hàng 5 người.
Mọi người ở đây toàn là những ông chủ, bà hoàng, những người có quyền chức và những cô chiêu cậu ấm của họ, nam mặc trên người những bộ lễ phục sang trọng vs đủ thứ màu, nữa khoác trên mình những bộ váy dạ hội yêu kiều nhiều màu sắc.
Mọi người đang lợi dụng bữa tiếc này để mở rộng mối quan hệ hay kiếm thêm cho mình những mối hợp tác những bản hợp đồng. Hiện tại, nhân vật chính-Kin vẫn chưa xuất kiện, còn ông James-chủ tịch Trần đang đứng nói chuyện với vài ông chủ lớn như ba mẹ hắn, ba mẹ Kelvin và một số người khác, một trong số người đó lên tiếng:
-Ngài James, làm sao ngài có thể hợp tác được với tập đoàn Vernilazz vậy, chúng tôi đến liên hệ còn khó nữa.
-Chuyện này là do bên tập đoàn Vernilazz thôi, họ đề nghị đó chứ. –Ông Trần cười.
Mọi người ở đó đều ngạc nhiên, ba Kelvin hỏi:
-Vậy, ngài có đã được gặp vị chủ tịch bí ẩn đó chưa???
Ông trần khẽ lắc đầu, cười trừ:
-Toàn bộ bản hợp đồng tôi đều nói chuyện với thư kí và phó giám đốc.
-Tôi quả thật rất tò mò về tập đoàn Vernilazz bí ẩn đó. –Ba hắn-ông chủ tịch Hoàng nói.
-À, chủ tịch Hoàng, chuyện hôm trước của cậu King cho tôi xin lỗi. –Ông Trần nói.
-Không sao đâu ông Trần, thằng con ngỗ ngịch của tôi thích làm khó người khác ấy mà. –Ba hắn nói.
Bỗng nhiên từ bên ngoài, có một người đàn ông bước vào, trên người mặc một bộ lễ phục màu đen, bên cạnh đi theo là một người phụ nữa xinh đẹp mặc một bộ váy dạ hội màu xanh làm. Ông chủ tịch Trần vội ra đón:
-Chào ngai Minamoto, thật cảm ơn vì ngài đã dành thời gian tới đây.
-Ông Trần khách sao quá rồi, là nhẽ đương nhiên thui mà. –Ba Mary-thiên hoàng Minamoto. Cười nói.
-Chào bà Minamoto, lâu rồi không gặp, bà khỏe chứ??? –Ông Trần quay sang mẹ Mary.
-Chào ngài. –Mẹ Mary cái nhẹ đầu
-Chúng ta vào trong nói chuyện, có cả ngài William và chủ tịch Lâm nữa.
Ông Trần nói rồi bước vào, ba mẹ Mary cũng vào theo. Họ vào bắt tay, chào hỏi những người khác rồi đứng nói chuyện, ông Trần lên tiếng:
-Ngài William, câu King không đến đây à??? Cả cậu Kelvin nữa (quay sang ba Kelvin)??? Tôi thấy 2 cậu và con trai tôi rất thân mà???
-King nói sẽ đến sau, thằng bé nói đợi ai đó. –Ba hắn nói.
-Kelvin sẽ đến sau. –Mẹ Kelvin nói.
Ông Trần gật đầu rùi quay sang hỏi ba mẹ Mary:
-Vậy còn tiểu thư Yukiko thì sao???
-Con bé nói nó đi mua chút đồ, lát nữa sẽ tới. –Mẹ Mary
-Thật thất lễ quá, để tiểu thư sang tận đây để dự sinh nhật của con trai tôi. –Ông Trần.
-Con bé đó nó mới về Nhật được vài ngày gần đây thui, chứ trước nó đi du lịch cùng 2 cô công chúa Monaco và Anh quốc, hình như 3 tháng gần đây nó ở Việt Nam thì phải. –Ba Mary nói.
Mọi người gật đầu, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn, lũ tiểu thư hét ầm ĩ, ba Kelvin cười nói:
-Hình như con trai tôi đến rồi, lúc nào cũng là tiếng còi báo hiệu quen thuộc.
Kelvin bước vào, mặc một bộ lễ phục màu đỏ trông rất trẻ trung, tóc vuốt keo, tai đeo khuyên bạc hình chữ K4, anh bước tới chào hỏi mọi người. Bỗng nhiên từ đâu nhỏ Ngọc Diệp chạy tới, ôm cổ Kelvin nói:
-Kelvin, em nhớ anh lắm đó
Mọi người ngạc nhiên, Kelvin khó chịu đẩy Ngọc Diệp ra nói:
-Xin tiểu thư hãy tự trọng.
Ba Kelvin hằn giọng:
-Kelvin, cô ta là ai?? Không phải ba mẹ đã nói chuyện với con rồi sao???
Kelvin chưa kịp nói gì thì Ngọc Diệp xen vào:
-Này ông kia, ông là ai mà giám xen vào chuyện của người khác như vậy???
-NGỌC DIỆP, CON PHÁ ĐỦ CHƯA, ĐÂY LÀ NGÀI CHỦ TỊCH LÂM ĐÓ. –Ông Trần quát.
-Xin hỏi, đây là ai thưa ngài Trần??? –Mẹ Kelvin nói.
-Xin lỗi mọi người đây là con gái của tôi, xin lỗi người giữ kín chuyện này giúp tôi. –Ông Trần nói.
Mọi người ngạc nhiên, bỗng nhiên từ bên ngoài có tiếng hét của lũ con gái, tiếng hét y như còi báo cháy, mẹ hắn mỉm cười:
-Còn còi báo cháy là của con trai tôi.
Hắn đi vào, mặc quần âu đen, áo sơ mi trắng cách điệu đen, tai bên phải đeo hình chữ K4, tai trái đeo hình đôi cánh của thiên thần ở giữa cắm 1 con dao găm, mái tóc lãng tử màu đỏ bồng bềnh để tự nhiên. Hắn đi tới chỗ các ông bố bà mẹ, chào hỏi mọi người qua loa, ba hắn hỏi:
-Người con đợi đâu???
-Chưa tới. –Hắn lạnh lùng nói rồi cùng Kelvin chọn cho mình một ly rượu ưa thích.
Mọi người đứng nói chuyện tiếp, bỗng có một cô gái chớt ha hớt hải chạy từ bên ngoài vào, mọi ánh mắt chú ý vào cô gái đó, Ngọc Diệp và Diễm Kiều (Bảo Ngọc không đến) đứng chặn trước mặt cô nói:
-Ai cho cô đến đây, Mary???
Mary đứng nhìn hai nhỏ, Mary mặc một chiếc đầm đen, bó sát người đến đầu gối, phía dưới xòe ra, có đính đá đen lấp lánh ở phần bó sát, phía phần xòe có những sợi ren trang trí. Mary hằn giọng nói:
-Tôi được mời đàng hoàng đó, tránh ra đi (đẩy hai nhỏ ra). BA! MẸ!
Mary gọi lên và chạy tới, ba mẹ cô quay lại nhìn, ba cô mỉm cười nói:
-Con bé nhà tôi đến rồi đó.
Mary chạy tới nơi, thở dốc, ba Mary nói:
-Đây là con gái của tôi, Minamoto Yukiko, mọi người hãy gọi con bé là Mary.
-Chào mọi người. –Mary cúi nhẹ.
Tác giả :
Windy