Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Quyển 4 - Chương 28-3: Gặp lại (3)
Rõ ràng lòng tự trọng của thiếu niên có gương mặt tuấn tú kia đã bị tổn thương, hắn đứng dậy, lấy một tư thế không thiết sống mà xông tới, Lý Trọng nhếch môi cười đứng xem chuyện vui, chắc chắn lúc này đây thiếu niên kia cũng sẽ bị Vân Phong đánh bay ra ngoài thôi. Thiếu niên bay nhanh đến trước mặt Vân Phong, vung tay định đánh về phía nàng, lại bị Vân Phong nhẹ nhàng bắt được.
Đôi mắt trong suốt ấy vẫn nhìn về phía thiếu niên này, trong đó có sự kích động và... Vui mừng không thể nào che giấu được.
“Ngươi tên gì?" Vân Phong cầm cổ tay của thiếu niên kia, một chút độ ấm truyền đến từ nơi cổ tay ấy. Thiếu niên kia đứng rất gần với Vân Phong, hai gò má lại không khỏi đỏ thêm, hoàn toàn quên mất đợt tiến công vừa rồi, ngơ ngác đáp lại: “Vân Lạc Trần."
Người và ma thú quan sát ở một bên đều ngây ngẩn, Tiểu Hoả và Lam Dực cũng có chút kinh ngạc mà nhìn thiếu niên này, Khúc Lam Y cũng quét mắt tới đây, cẩn thận đánh giá thiếu niên kia, chỉ có Viêm Triệt và Yêu Yêu là vẫn không biết gì, bọn họ không biết những người này đang kích động vì cái gì, chỉ biết thiếu niên này cũng mang họ Vân.
Giờ phút này nội tâm của Vân Phong đang sôi trào, có chút cảm giác không thể nói nên lời, nàng lần tìm khắp Hạo Nguyệt điện mà không hề có chút tin tức về nhánh khác của Vân gia, vừa tiến vào Tông Lâm điện đã gặp được rồi sao? Vân Phong cố gắng bắt mình phải tỉnh táo hơn, nếu chỉ là một sự trùng hợp thôi thì sao? Họ Vân cũng không có nghĩa sẽ là huyết mạch của Vân gia, cũng có lẽ chỉ là một dòng họ khác mà thôi. Vân Phong cố gắng bình tĩnh lại, nhưng sự kích động trong nội tâm của nàng vẫn không khác gì một ngọn núi lửa đang phun trào.
“Vân Lạc Trần, ngươi đang làm gì đấy?" di e n.. dan?@ le quy;don Tiếng quát của nữ tử kia lại truyền đến, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Vân Lạc Trần thì nàng ta lại không biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Lý Trọng đã đứng dậy khỏi mặt đất rồi đi tới bên người Thái Hoa: “Thái Hoa, tên tiểu tử này thất thần nhìn nữ nhân khác như vậy, muội còn quan tâm đến hắn làm gì? Chỉ có ta là toàn tâm toàn ý với muội thôi."
Thái Hoa trừng mắt liếc Lý Trọng một cái, tức giận mà mắng thầm trong lòng, đồ không biết liêm sỉ! Nếu không phải là do bối phận hai gia tộc thì nàng ta cũng lười phải giao thiệp với hắn! Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Vân Lạc Trần hơi đỏ lên, lửa giận trong lòng Thái Hoa lại dâng lên cuồn cuộn, tuy gia thế của Vân Lạc Trần không tốt, nhưng dáng vẻ hắn rất tuấn tú, hơn nữa tính cách cũng không tệ, nếu hắn biểu hiện tốt hơn một chút, nàng ta cũng có thể miễn cưỡng mà chấp nhận hắn, nàng ta đang để mắt tới hắn đấy! Nhưng hiện tại hắn lại nhìn nữ nhân khác như vậy, đúng là đáng giận mà!
“Vân Lạc Trần! Ngươi không thích ta sao? Nếu đã thích ta rồi thì vẫn còn dám nhìn nữ nhân khác như vậy à?" Đột nhiên tiếng nói của nữ tử kia đã khiến Vân Lạc Trần hoàn hồn, hắn có chút chật vật muốn hất tay Vân Phong ra. Nhưng Vân Phong đã biết hắn họ Vân, sao còn có thể để hắn rời đi dễ dàng như vậy! Có một số việc nàng vẫn muốn hỏi rõ ràng, nếu thật sự hắn chính là người nhánh khác của Vân gia, đây đúng là duyên số!
“Nàng ta không đáng để ngươi thích đâu." Vân Phong thờ ơ nói một câu, buông lỏng cổ tay Vân Lạc Trần ra: “Một nữ tử chân đứng hai thuyền như thế, căn bản không đáng giá cho ngươi quan tâm." Vân Phong nhìn Vân Lạc Trần, ánh mắt trong vắt, một lần nữa, mặt Vân Lạc Trần lại đỏ lên. Thái Hoa nghe nói như thế thì không khỏi hấp tấp: “Ta không phải là chân đứng hai thuyền! Ta chỉ so sánh mà thôi! Lạc Trần, A Trọng, các người đừng nghe nữ nhân này nói bậy!"
Vân Phong cười khẽ: “Biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn bắt bọn họ đi về phía trước, ngươi thích bọn họ thật sao? Hay phải nói, căn bản thì ngươi chỉ đang lợi dụng, đùa bỡn bọn họ mà thôi."
Bỗng chốc sắc mặt của nữ tử kia lại trở nên trắng bệch, sau khi Vân Lạc Trần và Lý Trọng nghe xong thì cũng có chút đăm chiêu. Thạch Thái Hoa thấy thì quát lớn: “Không phải như vậy! Ta không phải là dạng người đó, ngươi câm miệng đi!"
“Ta thấy chúng ta nên trở về thôi!" Lý Trọng mang vẻ mặt âm trầm, Thạch Thái Hoa bị lời nói của Vân Phong làm cho chột dạ không thôi, vốn dĩ nàng ta vẫn luôn qua lại với cả hai người kia, hai người cũng không hề phản đối, nàng ta cũng cho rằng đây là thứ mà bản thân mình xứng đáng có được, dienanlequydon do dự giữa hai người, tất nhiên cũng có suy nghĩ riêng, Vân Lạc Trần có dung mạo không tồi, gia thế của Lý Trong lại không tệ, có hai người như vậy theo bên người, Thạch Thái Hoa vẫn vô cùng hưởng thụ, giờ lại bị Vân Phong nói như thế, nàng ta cảm thấy rất xấu hổ, không thể nói thêm gì nữa.
“Hừ!" Thạch Thái Hoa xoay người rời đi, nhìn thấy Vân Lạc Trần không định đi theo thì lại hét lên đầy giận dữ: “Vân Lạc Trần! Nếu ngươi không về thì sau này đừng có mà tới gặp ta nữa!"
Vân Lạc Trần run lên, lập tức xoay người đuổi theo, chẳng qua cũng quay đầu nhìn về phía Vân Phong thêm một lần. Vân Phong không phản đối, để mặc hắn rời đi. Sau khi ba người rời khỏi, tầm mắt của Vân Phong vẫn nhìn về phía mà Vân Lạc Trần rời đi như trước, sự kích động trong lòng vẫn còn đó, xem ra, nhất định thành trấn nơi biên giới kia sẽ có tin tức của Vân gia, nhưng liệu có phải là Vân gia mà nàng đang muốn tìm hay không, chuyện này vẫn chưa thể nói trước được.
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai Vân Phong, nàng vừa quay đầu đã thấy được nụ cười của Khúc Lam Y: “Hắn là người nhà của nàng sao?" Khúc Lam Y nhẹ giọng hỏi. Vân Phong gật đầu, nhưng vẫn không chắc chắn lắm, thật sự nàng rất muốn biết. Vân Lạc Trần, Vân gia của trấn Tụ Thuỷ, cuối cùng đây có phải là huyết mạch đồng tộc mà nàng muốn tìm hay không? Có điều rất nhanh nàng sẽ có được đáp án, Vân Phong lấy linh ngọc ra, nàng đã để lại khí tức của Vân Lạc Trần vào trong, mặt trên của linh ngọc hiện ta một điểm sáng, đây đúng là Vân Lạc Trần. Nhìn phương hướng của hắn rời đi, Vân Phong cười nhạt tiến về phía trước, trong lòng có chút vui sướng không thể nói nên lời, cho dù hắn không phải là một nhánh khác của Vân gia mà nàng muốn tìm, nàng vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ vì đã gặp được người nọ. Nàng sẽ lén đi gặp hắn, gặp Vân gia trong trấn nhỏ kia, nàng tin, nhất định nàng sẽ có được đáp án mà mình cần.
Trấn Tụ Thuỷ là một trấn nhỏ sát bên biên giới của Tông Lâm Điện, ở một xó nhỏ hẻo lánh nào đó của trấn Tụ Thuỷ, trước của một trạch viện không lớn bao nhiêu, một thiếu niên đẩy của đi vào, sau khi khoá chặt của, thiếu niên kia nhìn tiểu viện nghèo túng kia, nhịn không được mà tự giễu một chút: “Con về rồi!"
Vài người trong viện cũng chào hỏi với thiếu niên kia: “Lạc Trần đã về rồi à."
“Lại đi ra ngoài bới Thạch tiểu thư sao? Nàng ấy có nói gì không?"
“Quan hệ với Thạch tiểu thư có tốt không đấy?"
Từng câu hỏi xông tới dồn dập, thiếu niên kia nghe mà có chút đau đầu, hắn nói chút đáp án để đám người này yên lòng, lúc này mới có thể kết thúc. Thiếu niên đi đến trước một gian phòng rồi đẩy cửa tiến vào, nằm vật ra trên giường của mình, hắn thở dài một hơi đầy mệt mỏi, nơi này chính là nhà của hắn. Tại trấn Tụ Thuỷ này, một gia tộc không hề có phẩm cấp trong Tông Lâm điện, dưới tầng đáy của nơi đây, nhà của hắn chính là một gia tộc không hề có địa vị.
“Lạc Trần." Một giọng nói nghiêm túc vang lên. Vân Lạc Trần vội vàng xoay người nhảy xuống giường, mở cửa ra, một nam nhân cao gầy đã đứng bên ngoài, khuôn mặt cũng có phần tuấn tú.
“Phụ thân." Vân Lạc Trần khẽ gọi một tiếng, nam nhân cao gầy kia đi tới, lúc nào chân mày cũng cau chặt.
“Ra ngoài với Thạch Thái Hoa sao?" Nam nhân kia hỏi một câu, Vân Lạc Trần gật đầu, đến ngồi bên giường, cúi thấp mặt.
“Quan hệ với nàng ta thế nào rồi?" Nam nhân kia lại hỏi. Vân Lạc Trần nhíu mày: “Vẫn vậy thôi."
Nam nhân cao gầy kia không nói thêm gì nữa, một lúc lâu sau lại thở dài một tiếng: “Lạc Trần, ta biết làm như vậy với con mà nói thì có chút không ổn, nhưng vì tương lai của Vân gia, chúng ta cũng chỉ có thể như vậy thôi... Nhất định con phải tạo dựng một mối quan hệ tốt với Thạch Thái Hoa, nếu có thể, tốt nhất..."
“Phụ thân!" Cuối cùng thì Vân Lạc Trần cũng ngẩn đầu, trên gương mặt non nớt kia lại có vẻ vô cùng đau đớn: “Người có thể lợi dụng con, dù sao con cũng là nhi tử của người, phụ thân bắt con làm gì, con sẽ không trách người! Nhưng vì sao cho dù người có phải dùng đến cách bán nhi tử này cũng phải đổi lấy chút quan hệ với Thạch gia đó! Vân gia không có năng lực gì nên mới đi đến bước này, người cần gì phải như vậy? Con không hiểu, vì sao phụ thân..."
“Bốp!" Một tiếng bạt tai rõ ràng vang lên trong không trung, Vân Lạc Trần ngồi ở kia, gò má vừa nóng lại vừa rát. Nam nhân kia vẫn còn giơ tay lên, tuy trên mặt vẫn luôn mang vẻ ẩn nhẫn, dù cho ông ta có cố đè nén lửa giận trong lòng, nhưng bàn tay kia vẫn vung xuống.
Vân Lạc Trần ngơ ngác ngước mặt lên, sững sờ nhìn phụ thân của mình. Khuôn mặt của nam nhân kia hoàn toàn lạnh lẽo: “Vân Lạc Trần, ngươi đừng quên bản thân mình mang họ gì! Thân là người Vân gia, nhanh bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu cho ta! Trước mắt Vân gia không có thực lực gì, không có nghĩa là sau này không có!"
“Vậy thì vì sao..." Vân Lạc Trần nói thầm muốn hỏi gì đó, một khi đã có chí khí như vậy thì sao lại còn muốn hắn phải hi sinh tình cảm của mình? Bắt hắn tiếp cận Thạch Thải Hoa, thậm chí còn phải làm trái lương tâm của mình mà nói thích nàng ta? Đây là vì sao?
“Ngươi có thể không cần phải tiếp cận Thạch Thái Hoa, nhưng Vân gia sẽ không cần ngươi nữa!" Nam nhân cao gầy kia vừa nói xong câu này thì đã đi ra ngoài. Vân Lạc Trần đờ đẫn ngồi trên giường, nhìn nơi nào đó đến thất thần, câu nói kia của phụ thân có ý gì vậy? Vân gia không cần hắn nữa sao? Vân Lạc Trần không ngừng hồi tưởng lại, đột nhiên nhanh chóng lùi vào trong giường, có chút bụi bay lên, hắn đặt hai tay trước mắt, áp thật chặt, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy hốc mắt của mình có chút ê ẩm, Vân gia... Không cần hắn nữa rồi sao?
“Chúng ta lại gặp nhau rồi." Bất chợt một giọng nói trong trẻo vang lên trong phòng, Vân Lạc Trần giật mình, lập tức mở tay ra, khi thấy rõ người xuất hiện trước mặt mình lại là nữ tử mỹ lệ vừa nãy, mặt hắn bắt đầu đỏ lên: “Ngươi, sao ngươi lại ở đây?" Vân Lạc Trần có chút ngạc nhiên mà nhìn Vân Phong, hắn không nghe thấy tiếng mở cửa, nàng xuất hiện ở nơi này mà không gây ra tiếng động nào cả!
Vân Phong cười, lướt mắt nhìn quanh căn phòng này, lúc mới vào nàng đã nhìn qua trạch viện này mấy lần, thật tả tơi, bên trong cũng chỉ có vài người sinh sống. Thật hiển nhiên, hiện tại địa vị và sinh kế của gia tộc này đã có chút khó khăn. Nếu đây thật sự là một nhánh của Vân gia mà nàng cần tìm, Vân Phong sẽ cảm thấy rất đau lòng.
“Vân Lạc Trần." Vân Phong gọi tên của hắn, Vân Lạc Trần chậm rãi gật dầu, không biết Vân Phong muốn làm gì, nhưng trong nội tâm của hắn lại có chút cảm giác, nhất định nàng sẽ không đả thương hắn. Trong một lúc Vân Phong cũng không nói gì, đến cùng thì phải làm gì mới có thể biết đây có phải là Vân gia mà nàng đang muốn tìm hay không?
“Phụ thân của ngươi có từng đề cập đến chuyện gì có liên quan tới Vân gia không?" Vân Phong nhàn nhạt hỏi một câu, ~1dien đàn lê quy đôn~1 Vân Lạc Trần nghe thấy như thế thì vẻ mặt lại có chút đề phòng: “Ngươi hỏi câu này làm gì?"
Vân Phong cười ha ha, đã đề phòng như vậy thì xem ra nhất định là phụ thân của hắn đã nói gì đó rồi: “Không cần đề phòng ta như vậy, nếu ngươi thật sự là người ta muốn tìm, ta và ngươi có một mối liên hệ không gì có thể chia cắt được."
Vân Lạc Trần nghe nói như thế thì mặt đỏ bừng: “Ngươi, ngươi đang nói cái gì vậy? Ở đâu mà không có người họ Vân? Nếu ngươi muốn bảo bối gì đó thì chỉ sợ là ngươi phải thất vọng rồi!"
Vân Phong nghe đến đó thì lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, cười khẽ: “Ngươi không hỏi tên ta sao?"
Vân Lạc Trần sửng sốt: “Tên của ngươi sao? Vì sao ta lại phải hỏi? Tên của ngươi và ta không có..." Quan hệ gì với nhau cả! Vân Lạc Trần còn muốn nói tiếp, nhưng một câu nói của Vân Phong đã khiến hắn im lặng hoàn toàn.
“Tên của ta, Vân Phong." Vân Phong nói xong, đôi mắt đen kia nhìn thẳng vào mắt của Vân Lạc Trần. Trong nháy mắt dừng như đã thấy được chút quen thuộc gì đó trong mắt thiếu niên kia, Vân Lạc Trần ngây người, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong, trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp: “Ngươi, ngươi nói ngươi tên gì?"
“Vân Phong." Vân Phong nhấn mạnh từng chữ mà nói ra tên của mình, hai chữ mạnh mẽ có lực. Đột nhiên Vân Lạc Trần trừng lớn mắt, đứng bật dậy khỏi giường: “Ngươi, ngươi, ngươi họ Vân!" Gương mặt trắng nõn của hắn lại đỏ hơn. Vân Phong thấy hắn kích động như thế thì cười lớn, gật đầu.
Vân Lạc Trần chạy ra khỏi phòng như tia chớp, Vân Phong cứ ngồi kia, không biết hắn định làm gì, vừa muốn đứng dậy đuổi theo thì đã thấy Vân Lạc Trần đang vô cùng lo lắng mà chạy trở về, còn túm theo cả một nam nhân cao gầy.
Vân Phong từ từ ngồi về ghế, mắt nhìn nam nhân kia, chỉ cần liếc mắt một chút thì Vân Phong đã có thể biết được, nam nhân này có cùng khí chất với phụ thân mặt than của nàng, tính cách quật cường không chịu thua kém ai này, dường như đã ăn sâu vào tận xương cốt của ông, tuy nam nhân này trẻ hơn phụ thân của nàng một chút, nhưng sự quyết đoán trên gương mặt kia lại không thua vị phụ thân mặt than kia chút nào!
“Con làm cái gì đấy?" Nam nhân bị túm tới đây nhìn nhi tử của mình bằng vẻ tức giận, chẳng qua biểu cảm trên mặt của Vân Lạc Trần cũng không tốt hơn chút nào, đột nhiên nam nhân cao gầy kia nhìn thấy Vân Phong, nàng cười gật đầu với ông ta. Nam nhân kia có chút kinh ngạc, sau đó lại bắt đầu trở nên phòng bị: “Lạc Trần, nàng là ai?"
Vân Lạc Trần đóng sầm của lại: “Con muốn hỏi ngược lại phụ thân một chút, nàng là ai vậy? Nàng nói nàng họ Vân, phụ thân, con không biết người có nữ nhi từ lúc nào đấy!"
Lời này vừa nói ra, không chỉ có nam nhân kia sửng sốt mà Vân Phong cũng rất ngạc nhiên, Vân Lạc Trần mang sắc mặt âm trầm mà đứng ở đó, lửa giận sôi trào trong mắt: “Mẫu thân vừa qua đời không bao lâu, nữ nhi này lại xuất hiện! Người phản bội mẫu thân rồi sao? Người không xứng làm gia chủ của Vân gia!"
“Tiểu tử này! Nữ nhi cái gì! Đời này ta cũng chỉ có một nhi tử là con thôi!" Nam nhân kia gầm nhẹ một câu, nhìn về phía Vân Phong với vẻ mặt không tốt lành mấy: “Tiểu cô nương, cuối cùng thì ngươi là ai? Vân gia không có thứ gì cho ngươi chiếm cả, ngươi mau đi đi!"
Vân Phong cười ha ha, tiếng cười hào sảng vang vọng trong căn phòng này. Vân Lạc Trần và nam nhân kia có chút kinh ngạc mà nhìn nàng. Vân Phong chậm rãi đứng lên, thu lại ý cười: “Xem ra vừa rồi là do ta không giới thiệu rõ ràng nên mới khiến hai người hiểu nhầm. Ta giới thiệu lại lần nữa, ta là Vân Phong, Vân Phong đến từ Vân gia ở Đông đại lục."
Đôi mắt trong suốt ấy vẫn nhìn về phía thiếu niên này, trong đó có sự kích động và... Vui mừng không thể nào che giấu được.
“Ngươi tên gì?" Vân Phong cầm cổ tay của thiếu niên kia, một chút độ ấm truyền đến từ nơi cổ tay ấy. Thiếu niên kia đứng rất gần với Vân Phong, hai gò má lại không khỏi đỏ thêm, hoàn toàn quên mất đợt tiến công vừa rồi, ngơ ngác đáp lại: “Vân Lạc Trần."
Người và ma thú quan sát ở một bên đều ngây ngẩn, Tiểu Hoả và Lam Dực cũng có chút kinh ngạc mà nhìn thiếu niên này, Khúc Lam Y cũng quét mắt tới đây, cẩn thận đánh giá thiếu niên kia, chỉ có Viêm Triệt và Yêu Yêu là vẫn không biết gì, bọn họ không biết những người này đang kích động vì cái gì, chỉ biết thiếu niên này cũng mang họ Vân.
Giờ phút này nội tâm của Vân Phong đang sôi trào, có chút cảm giác không thể nói nên lời, nàng lần tìm khắp Hạo Nguyệt điện mà không hề có chút tin tức về nhánh khác của Vân gia, vừa tiến vào Tông Lâm điện đã gặp được rồi sao? Vân Phong cố gắng bắt mình phải tỉnh táo hơn, nếu chỉ là một sự trùng hợp thôi thì sao? Họ Vân cũng không có nghĩa sẽ là huyết mạch của Vân gia, cũng có lẽ chỉ là một dòng họ khác mà thôi. Vân Phong cố gắng bình tĩnh lại, nhưng sự kích động trong nội tâm của nàng vẫn không khác gì một ngọn núi lửa đang phun trào.
“Vân Lạc Trần, ngươi đang làm gì đấy?" di e n.. dan?@ le quy;don Tiếng quát của nữ tử kia lại truyền đến, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Vân Lạc Trần thì nàng ta lại không biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Lý Trọng đã đứng dậy khỏi mặt đất rồi đi tới bên người Thái Hoa: “Thái Hoa, tên tiểu tử này thất thần nhìn nữ nhân khác như vậy, muội còn quan tâm đến hắn làm gì? Chỉ có ta là toàn tâm toàn ý với muội thôi."
Thái Hoa trừng mắt liếc Lý Trọng một cái, tức giận mà mắng thầm trong lòng, đồ không biết liêm sỉ! Nếu không phải là do bối phận hai gia tộc thì nàng ta cũng lười phải giao thiệp với hắn! Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Vân Lạc Trần hơi đỏ lên, lửa giận trong lòng Thái Hoa lại dâng lên cuồn cuộn, tuy gia thế của Vân Lạc Trần không tốt, nhưng dáng vẻ hắn rất tuấn tú, hơn nữa tính cách cũng không tệ, nếu hắn biểu hiện tốt hơn một chút, nàng ta cũng có thể miễn cưỡng mà chấp nhận hắn, nàng ta đang để mắt tới hắn đấy! Nhưng hiện tại hắn lại nhìn nữ nhân khác như vậy, đúng là đáng giận mà!
“Vân Lạc Trần! Ngươi không thích ta sao? Nếu đã thích ta rồi thì vẫn còn dám nhìn nữ nhân khác như vậy à?" Đột nhiên tiếng nói của nữ tử kia đã khiến Vân Lạc Trần hoàn hồn, hắn có chút chật vật muốn hất tay Vân Phong ra. Nhưng Vân Phong đã biết hắn họ Vân, sao còn có thể để hắn rời đi dễ dàng như vậy! Có một số việc nàng vẫn muốn hỏi rõ ràng, nếu thật sự hắn chính là người nhánh khác của Vân gia, đây đúng là duyên số!
“Nàng ta không đáng để ngươi thích đâu." Vân Phong thờ ơ nói một câu, buông lỏng cổ tay Vân Lạc Trần ra: “Một nữ tử chân đứng hai thuyền như thế, căn bản không đáng giá cho ngươi quan tâm." Vân Phong nhìn Vân Lạc Trần, ánh mắt trong vắt, một lần nữa, mặt Vân Lạc Trần lại đỏ lên. Thái Hoa nghe nói như thế thì không khỏi hấp tấp: “Ta không phải là chân đứng hai thuyền! Ta chỉ so sánh mà thôi! Lạc Trần, A Trọng, các người đừng nghe nữ nhân này nói bậy!"
Vân Phong cười khẽ: “Biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn bắt bọn họ đi về phía trước, ngươi thích bọn họ thật sao? Hay phải nói, căn bản thì ngươi chỉ đang lợi dụng, đùa bỡn bọn họ mà thôi."
Bỗng chốc sắc mặt của nữ tử kia lại trở nên trắng bệch, sau khi Vân Lạc Trần và Lý Trọng nghe xong thì cũng có chút đăm chiêu. Thạch Thái Hoa thấy thì quát lớn: “Không phải như vậy! Ta không phải là dạng người đó, ngươi câm miệng đi!"
“Ta thấy chúng ta nên trở về thôi!" Lý Trọng mang vẻ mặt âm trầm, Thạch Thái Hoa bị lời nói của Vân Phong làm cho chột dạ không thôi, vốn dĩ nàng ta vẫn luôn qua lại với cả hai người kia, hai người cũng không hề phản đối, nàng ta cũng cho rằng đây là thứ mà bản thân mình xứng đáng có được, dienanlequydon do dự giữa hai người, tất nhiên cũng có suy nghĩ riêng, Vân Lạc Trần có dung mạo không tồi, gia thế của Lý Trong lại không tệ, có hai người như vậy theo bên người, Thạch Thái Hoa vẫn vô cùng hưởng thụ, giờ lại bị Vân Phong nói như thế, nàng ta cảm thấy rất xấu hổ, không thể nói thêm gì nữa.
“Hừ!" Thạch Thái Hoa xoay người rời đi, nhìn thấy Vân Lạc Trần không định đi theo thì lại hét lên đầy giận dữ: “Vân Lạc Trần! Nếu ngươi không về thì sau này đừng có mà tới gặp ta nữa!"
Vân Lạc Trần run lên, lập tức xoay người đuổi theo, chẳng qua cũng quay đầu nhìn về phía Vân Phong thêm một lần. Vân Phong không phản đối, để mặc hắn rời đi. Sau khi ba người rời khỏi, tầm mắt của Vân Phong vẫn nhìn về phía mà Vân Lạc Trần rời đi như trước, sự kích động trong lòng vẫn còn đó, xem ra, nhất định thành trấn nơi biên giới kia sẽ có tin tức của Vân gia, nhưng liệu có phải là Vân gia mà nàng đang muốn tìm hay không, chuyện này vẫn chưa thể nói trước được.
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai Vân Phong, nàng vừa quay đầu đã thấy được nụ cười của Khúc Lam Y: “Hắn là người nhà của nàng sao?" Khúc Lam Y nhẹ giọng hỏi. Vân Phong gật đầu, nhưng vẫn không chắc chắn lắm, thật sự nàng rất muốn biết. Vân Lạc Trần, Vân gia của trấn Tụ Thuỷ, cuối cùng đây có phải là huyết mạch đồng tộc mà nàng muốn tìm hay không? Có điều rất nhanh nàng sẽ có được đáp án, Vân Phong lấy linh ngọc ra, nàng đã để lại khí tức của Vân Lạc Trần vào trong, mặt trên của linh ngọc hiện ta một điểm sáng, đây đúng là Vân Lạc Trần. Nhìn phương hướng của hắn rời đi, Vân Phong cười nhạt tiến về phía trước, trong lòng có chút vui sướng không thể nói nên lời, cho dù hắn không phải là một nhánh khác của Vân gia mà nàng muốn tìm, nàng vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ vì đã gặp được người nọ. Nàng sẽ lén đi gặp hắn, gặp Vân gia trong trấn nhỏ kia, nàng tin, nhất định nàng sẽ có được đáp án mà mình cần.
Trấn Tụ Thuỷ là một trấn nhỏ sát bên biên giới của Tông Lâm Điện, ở một xó nhỏ hẻo lánh nào đó của trấn Tụ Thuỷ, trước của một trạch viện không lớn bao nhiêu, một thiếu niên đẩy của đi vào, sau khi khoá chặt của, thiếu niên kia nhìn tiểu viện nghèo túng kia, nhịn không được mà tự giễu một chút: “Con về rồi!"
Vài người trong viện cũng chào hỏi với thiếu niên kia: “Lạc Trần đã về rồi à."
“Lại đi ra ngoài bới Thạch tiểu thư sao? Nàng ấy có nói gì không?"
“Quan hệ với Thạch tiểu thư có tốt không đấy?"
Từng câu hỏi xông tới dồn dập, thiếu niên kia nghe mà có chút đau đầu, hắn nói chút đáp án để đám người này yên lòng, lúc này mới có thể kết thúc. Thiếu niên đi đến trước một gian phòng rồi đẩy cửa tiến vào, nằm vật ra trên giường của mình, hắn thở dài một hơi đầy mệt mỏi, nơi này chính là nhà của hắn. Tại trấn Tụ Thuỷ này, một gia tộc không hề có phẩm cấp trong Tông Lâm điện, dưới tầng đáy của nơi đây, nhà của hắn chính là một gia tộc không hề có địa vị.
“Lạc Trần." Một giọng nói nghiêm túc vang lên. Vân Lạc Trần vội vàng xoay người nhảy xuống giường, mở cửa ra, một nam nhân cao gầy đã đứng bên ngoài, khuôn mặt cũng có phần tuấn tú.
“Phụ thân." Vân Lạc Trần khẽ gọi một tiếng, nam nhân cao gầy kia đi tới, lúc nào chân mày cũng cau chặt.
“Ra ngoài với Thạch Thái Hoa sao?" Nam nhân kia hỏi một câu, Vân Lạc Trần gật đầu, đến ngồi bên giường, cúi thấp mặt.
“Quan hệ với nàng ta thế nào rồi?" Nam nhân kia lại hỏi. Vân Lạc Trần nhíu mày: “Vẫn vậy thôi."
Nam nhân cao gầy kia không nói thêm gì nữa, một lúc lâu sau lại thở dài một tiếng: “Lạc Trần, ta biết làm như vậy với con mà nói thì có chút không ổn, nhưng vì tương lai của Vân gia, chúng ta cũng chỉ có thể như vậy thôi... Nhất định con phải tạo dựng một mối quan hệ tốt với Thạch Thái Hoa, nếu có thể, tốt nhất..."
“Phụ thân!" Cuối cùng thì Vân Lạc Trần cũng ngẩn đầu, trên gương mặt non nớt kia lại có vẻ vô cùng đau đớn: “Người có thể lợi dụng con, dù sao con cũng là nhi tử của người, phụ thân bắt con làm gì, con sẽ không trách người! Nhưng vì sao cho dù người có phải dùng đến cách bán nhi tử này cũng phải đổi lấy chút quan hệ với Thạch gia đó! Vân gia không có năng lực gì nên mới đi đến bước này, người cần gì phải như vậy? Con không hiểu, vì sao phụ thân..."
“Bốp!" Một tiếng bạt tai rõ ràng vang lên trong không trung, Vân Lạc Trần ngồi ở kia, gò má vừa nóng lại vừa rát. Nam nhân kia vẫn còn giơ tay lên, tuy trên mặt vẫn luôn mang vẻ ẩn nhẫn, dù cho ông ta có cố đè nén lửa giận trong lòng, nhưng bàn tay kia vẫn vung xuống.
Vân Lạc Trần ngơ ngác ngước mặt lên, sững sờ nhìn phụ thân của mình. Khuôn mặt của nam nhân kia hoàn toàn lạnh lẽo: “Vân Lạc Trần, ngươi đừng quên bản thân mình mang họ gì! Thân là người Vân gia, nhanh bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu cho ta! Trước mắt Vân gia không có thực lực gì, không có nghĩa là sau này không có!"
“Vậy thì vì sao..." Vân Lạc Trần nói thầm muốn hỏi gì đó, một khi đã có chí khí như vậy thì sao lại còn muốn hắn phải hi sinh tình cảm của mình? Bắt hắn tiếp cận Thạch Thải Hoa, thậm chí còn phải làm trái lương tâm của mình mà nói thích nàng ta? Đây là vì sao?
“Ngươi có thể không cần phải tiếp cận Thạch Thái Hoa, nhưng Vân gia sẽ không cần ngươi nữa!" Nam nhân cao gầy kia vừa nói xong câu này thì đã đi ra ngoài. Vân Lạc Trần đờ đẫn ngồi trên giường, nhìn nơi nào đó đến thất thần, câu nói kia của phụ thân có ý gì vậy? Vân gia không cần hắn nữa sao? Vân Lạc Trần không ngừng hồi tưởng lại, đột nhiên nhanh chóng lùi vào trong giường, có chút bụi bay lên, hắn đặt hai tay trước mắt, áp thật chặt, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy hốc mắt của mình có chút ê ẩm, Vân gia... Không cần hắn nữa rồi sao?
“Chúng ta lại gặp nhau rồi." Bất chợt một giọng nói trong trẻo vang lên trong phòng, Vân Lạc Trần giật mình, lập tức mở tay ra, khi thấy rõ người xuất hiện trước mặt mình lại là nữ tử mỹ lệ vừa nãy, mặt hắn bắt đầu đỏ lên: “Ngươi, sao ngươi lại ở đây?" Vân Lạc Trần có chút ngạc nhiên mà nhìn Vân Phong, hắn không nghe thấy tiếng mở cửa, nàng xuất hiện ở nơi này mà không gây ra tiếng động nào cả!
Vân Phong cười, lướt mắt nhìn quanh căn phòng này, lúc mới vào nàng đã nhìn qua trạch viện này mấy lần, thật tả tơi, bên trong cũng chỉ có vài người sinh sống. Thật hiển nhiên, hiện tại địa vị và sinh kế của gia tộc này đã có chút khó khăn. Nếu đây thật sự là một nhánh của Vân gia mà nàng cần tìm, Vân Phong sẽ cảm thấy rất đau lòng.
“Vân Lạc Trần." Vân Phong gọi tên của hắn, Vân Lạc Trần chậm rãi gật dầu, không biết Vân Phong muốn làm gì, nhưng trong nội tâm của hắn lại có chút cảm giác, nhất định nàng sẽ không đả thương hắn. Trong một lúc Vân Phong cũng không nói gì, đến cùng thì phải làm gì mới có thể biết đây có phải là Vân gia mà nàng đang muốn tìm hay không?
“Phụ thân của ngươi có từng đề cập đến chuyện gì có liên quan tới Vân gia không?" Vân Phong nhàn nhạt hỏi một câu, ~1dien đàn lê quy đôn~1 Vân Lạc Trần nghe thấy như thế thì vẻ mặt lại có chút đề phòng: “Ngươi hỏi câu này làm gì?"
Vân Phong cười ha ha, đã đề phòng như vậy thì xem ra nhất định là phụ thân của hắn đã nói gì đó rồi: “Không cần đề phòng ta như vậy, nếu ngươi thật sự là người ta muốn tìm, ta và ngươi có một mối liên hệ không gì có thể chia cắt được."
Vân Lạc Trần nghe nói như thế thì mặt đỏ bừng: “Ngươi, ngươi đang nói cái gì vậy? Ở đâu mà không có người họ Vân? Nếu ngươi muốn bảo bối gì đó thì chỉ sợ là ngươi phải thất vọng rồi!"
Vân Phong nghe đến đó thì lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, cười khẽ: “Ngươi không hỏi tên ta sao?"
Vân Lạc Trần sửng sốt: “Tên của ngươi sao? Vì sao ta lại phải hỏi? Tên của ngươi và ta không có..." Quan hệ gì với nhau cả! Vân Lạc Trần còn muốn nói tiếp, nhưng một câu nói của Vân Phong đã khiến hắn im lặng hoàn toàn.
“Tên của ta, Vân Phong." Vân Phong nói xong, đôi mắt đen kia nhìn thẳng vào mắt của Vân Lạc Trần. Trong nháy mắt dừng như đã thấy được chút quen thuộc gì đó trong mắt thiếu niên kia, Vân Lạc Trần ngây người, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong, trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp: “Ngươi, ngươi nói ngươi tên gì?"
“Vân Phong." Vân Phong nhấn mạnh từng chữ mà nói ra tên của mình, hai chữ mạnh mẽ có lực. Đột nhiên Vân Lạc Trần trừng lớn mắt, đứng bật dậy khỏi giường: “Ngươi, ngươi, ngươi họ Vân!" Gương mặt trắng nõn của hắn lại đỏ hơn. Vân Phong thấy hắn kích động như thế thì cười lớn, gật đầu.
Vân Lạc Trần chạy ra khỏi phòng như tia chớp, Vân Phong cứ ngồi kia, không biết hắn định làm gì, vừa muốn đứng dậy đuổi theo thì đã thấy Vân Lạc Trần đang vô cùng lo lắng mà chạy trở về, còn túm theo cả một nam nhân cao gầy.
Vân Phong từ từ ngồi về ghế, mắt nhìn nam nhân kia, chỉ cần liếc mắt một chút thì Vân Phong đã có thể biết được, nam nhân này có cùng khí chất với phụ thân mặt than của nàng, tính cách quật cường không chịu thua kém ai này, dường như đã ăn sâu vào tận xương cốt của ông, tuy nam nhân này trẻ hơn phụ thân của nàng một chút, nhưng sự quyết đoán trên gương mặt kia lại không thua vị phụ thân mặt than kia chút nào!
“Con làm cái gì đấy?" Nam nhân bị túm tới đây nhìn nhi tử của mình bằng vẻ tức giận, chẳng qua biểu cảm trên mặt của Vân Lạc Trần cũng không tốt hơn chút nào, đột nhiên nam nhân cao gầy kia nhìn thấy Vân Phong, nàng cười gật đầu với ông ta. Nam nhân kia có chút kinh ngạc, sau đó lại bắt đầu trở nên phòng bị: “Lạc Trần, nàng là ai?"
Vân Lạc Trần đóng sầm của lại: “Con muốn hỏi ngược lại phụ thân một chút, nàng là ai vậy? Nàng nói nàng họ Vân, phụ thân, con không biết người có nữ nhi từ lúc nào đấy!"
Lời này vừa nói ra, không chỉ có nam nhân kia sửng sốt mà Vân Phong cũng rất ngạc nhiên, Vân Lạc Trần mang sắc mặt âm trầm mà đứng ở đó, lửa giận sôi trào trong mắt: “Mẫu thân vừa qua đời không bao lâu, nữ nhi này lại xuất hiện! Người phản bội mẫu thân rồi sao? Người không xứng làm gia chủ của Vân gia!"
“Tiểu tử này! Nữ nhi cái gì! Đời này ta cũng chỉ có một nhi tử là con thôi!" Nam nhân kia gầm nhẹ một câu, nhìn về phía Vân Phong với vẻ mặt không tốt lành mấy: “Tiểu cô nương, cuối cùng thì ngươi là ai? Vân gia không có thứ gì cho ngươi chiếm cả, ngươi mau đi đi!"
Vân Phong cười ha ha, tiếng cười hào sảng vang vọng trong căn phòng này. Vân Lạc Trần và nam nhân kia có chút kinh ngạc mà nhìn nàng. Vân Phong chậm rãi đứng lên, thu lại ý cười: “Xem ra vừa rồi là do ta không giới thiệu rõ ràng nên mới khiến hai người hiểu nhầm. Ta giới thiệu lại lần nữa, ta là Vân Phong, Vân Phong đến từ Vân gia ở Đông đại lục."
Tác giả :
Nhược Tuyết Tam Thiên