Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Quyển 2 - Chương 36: Lại bắt chẹt một khoản
Edit: Lạc Nguyệt
Beta: Ngư Ngố
Vân Phong đi theo Vương Minh vào Dong Binh Công Hội, trở về sau ba năm, trình độ phát triển của Dong Binh Công Hội dường như càng lớn mạnh hơn. Dong Binh đoàn ba sao đã gia tăng không ít, số lượng người cũng nhiều hơn trước đây. Vương Minh vừa đi vừa giải thích với Vân Phong: “Tiểu thư, ba năm này Dong Binh Công Hội thu nạp không ít người mới, cũng có không ít Dong binh đoàn quật khởi. Ha ha, Hồng Phong chúng ta là đứng đầu, vô số người là muốn gia nhập vào Hồng Phong, đây đều là vì tiểu thư."
Vân Phong cười cười: “Ta chẳng qua chỉ là một nhân tố nhỏ mà thôi, ý niệm và tinh thần của Hồng Phong mới là thứ hấp dẫn nhất. Những người mới gia nhập không phải toàn bộ đều vì ta, phần nhiều cũng là do chính Hồng Phong nữa." Vương Minh cười hắc hắc, trong lòng vô cùng kiêu ngạo. Hồng Phong ba năm trước so với bây giờ thật sự là rất yếu,Vương Minh cảm thấy cực kỳ may mắn vì ba năm trước có thể gặp được tiểu thư, có thể kết giao với người. Bằng không bây giờ Hồng Phong làm sao có thể được như vậy, sớm đã bị bài trừ khỏi hàng ngũ Dong Binh đoàn ba sao rồi.
Đi vào Dong Binh Công Hội, hai người khiến cho rất nhiều lính đánh thuê chú ý, Vương Minh mọi người đương nhiên đều biết,mấy nhân vật của Hồng Phong có ai lại không biết chứ? Nhưng còn tiểu cô nương đi theo bên cạnh hắn là ai? Dong Binh Công Hội từ khi nào thì có một mỹ nhân như vậy, sao bọn họ lại không biết? Hơn nữa mỹ nhân đấy còn là người của Hồng Phong? Một vài lính đánh thuê nghi hoặc không thôi, đều đang đoán thân phận của Vân Phong là gì, đột nhiên có một lính đánh thuê linh quang chợt lóe, rống lớn một câu: “Nàng có thể nào là, có thể hay không là……!" Mấy lính đánh thuê khác cũng bắt đầu tò mò: “Có thể hay không là cái gì, ngươi nói nhanh đi!"
“Có thể hay không là…… Vị đại tiểu thư kia!"
Những lời này vừa nói ra, tất cả các lính đánh thuê có mặt ở đấy đều sửng sốt: “Đại tiểu thư? Truyền kỳ đại tiểu thư? Không thể nào… Người đó đã ba năm chưa từng xuất hiện rồi mà…"
“Không đúng, ngươi xem Vương Minh có khi nào ôn hòa với người khác như vậy đâu, ngoại trừ đại tiểu thư Hồng Phong còn có thể là ai?!"
“Đây là tin tức rất lớn đó!"
Một lính đánh thuê thở hổn hển chạy vào, hô hấp dồn dập, chạy một đường khiến mấy lính đánh thuê khác đều tò mò vây quanh lại hỏi: “ Có tin tức quan trọng gì sao?"
“Tin tức này tuyệt đối chấn kinh! Vị đại tiểu thư kia của Hồng Phong đã trở lại!"
Những lính đánh thuê xung quanh nghe xong đều há hốc mồm, cằm suýt nữa rớt xuống đất, tất cả mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không thốt được lời nào. Hóa ra vừa rồi tiểu mỹ nhân kia chính là đại tiểu thư của Hồng Phong? Trách không được, trách không được…
Tất cả lính đánh thuê sau một giây nháy mắt đều đồng loạt chạy về một hướng, người đưa tin kia lập tức sửng sốt hô: “Này! Ta còn đang nói mà các ngươi chạy đi đâu? Không nghe ta nói nữa sao?"
Mấy người lính đánh thuê một bên chạy, một bên quay lại rống lên một câu: “Ngươi bị ngốc sao? Đương nhiên là đi xem đại tiểu thư của Hồng Phong rồi!" Lính đánh thuê vừa nhắn tin sững sờ sau đó sờ sờ đầu của mình: “Ta nói này, chờ ta nữa chứ. Các ngươi sao lại đi trước hết thế hả."
Tin Vân Phong trờ lại như một trận gió thổi qua Dong Binh Công Hội. Tin tức được mấy lính đánh thuê một truyền mười, mười truyền trăm. Chỉ chốc lát sau các dong binh đoàn bốn sao, năm sao nghe được đều tụ tập tại lại một chỗ, trên mặt mỗi người đều có thần sắc khác nhau.
“Vân Phong đã trở lại."
Lãnh Nguyệt nghiêm mặt nói một câu. Liệt Hỏa cũng là khẩu khí không tốt nói: “Chúng ta cũng có thể đi tìm nàng nói chuyện."
Lãnh Tiêu Sắt cùng Thác Bạt ngồi ở một bên, trên mặt cũng không thấy có bao nhiêu tốt đẹp, trên tai Thác Bạc mang một cái khuyên tai cực lớn lóe hào quang, không nén được rống: “Mẹ nó, ba năm, cái mạch khoáng thạch cực phẩm kia đến bóng cũng không thấy đâu, chúng ta có phải bị nàng đùa giỡn rồi không!" Lãnh Tiêu Sắt nghe nói như thế chân mày cau lại, hai đội trưởng khác cũng là thần sắc âm trầm. Nói đến ba năm này, các đoàn trưởng đoàn năm sao cũng là nghẹn không ít hỏa, không có nơi nào phát tiết. Bọn họ đã đưa rất nhiều trung cấp khoáng thạch cho Hồng Phong, mà bọn họ cũng rất hy vọng có thể dò ra được khoáng thạch cao cấp để bù lại số khoáng thạch trung cấp kia. Kết quả ngày đêm tìm kiếm trong ba năm lại làm bọn họ thất vọng. Bọn họ chỉ tìm thấy một ít khoáng thạch cấp thấp ở ngoài, đến cả khoáng thạch trung cấp cũng không thấy chứ đừng nói là khoáng thạch cao cấp!
Mới đầu bốn gã đội trưởng đều nhẫn nại, này khoáng thạch cao cấp cũng không phải nghĩ muốn có là có a? Một năm trôi qua, hai năm trôi qua, hai năm rưỡi trôi qua! Cho dù là người nhẫn nại cũng thấy được có gì đó không đúng. Ba năm trước đây bọn họ bốn đoàn trưởng năm sao hạ bút xuống ký hiện tại mới hiểu được, bọn họ rất có khả năng đã bị Vân Phong đùa giỡn!
Dùng thời gian hai năm rưỡi, bốn đoàn trưởng bốn, năm sao hiển nhiên hiểu được điều này, nhưng cũng không có biện pháp thay đổi được gì mà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Hiệp nghị là bọn họ giấy trắng mực đen ký, trung cấp khoáng thạch còn phải đưa qua, dù có thiệt thòi cũng phải chịu đựng!
Bốn đoàn trưởng năm sao nghẹn hai năm rưỡi cơn tức không thể phát tiết, bọn họ dám đụng Hồng Phong sao? Đương nhiên không dám! Hiện tại Hồng Phong phát triển lớn mạnh, trừ bỏ danh hiệu bốn sao thì cũng đã ngang hàng với Dong Binh đoàn năm sao bọn họ rồi! Nói vậy đại hội lần sau chẳng lẽ Dong Binh đoàn năm sao bọn họ sẽ bị Hồng Phong túm xuống lưng ngựa!
Không thể dễ dàng động vào Hồng Phong, cũng không có biện pháp ngáng chân bọn chúng. Hồng Phong có đến hai mạch khoáng trung cấp, hơn nữa hai năm rưỡi này bốn nhà năm sao bọn họ đưa cho Hồng Phong không ít khoáng thạch trung cấp, khiến thực lực của toàn thể Hồng Phong tăng lên rất nhiều. Trước kia ở Dong Binh Công Hội rất ít cao thủ cấp chín, hiện tại không còn hiếm thấy nữa, bốn đoàn trưởng đoàn năm sao bọn họ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, nhìn Hồng Phong cứ thế ngày càng phát triển hùng mạnh, bọn họ muốn áp chế cũng áp chế không được!
Hiện tại trình độ của Hồng Phong, thấp nhất cũng là cấp sáu! Cao nhất đã tới cấp chín! Hơn nữa người có thực lực cấp chín cũng không phải đếm trên đầu ngón tay! Bốn đoàn trưởng phải nuốt hết nghẹn khuất vào bụng, ngẫm lại ba năm trước đây bị người khác lừa mất một khoản, thật sự là hối hận đến xanh ruột.
Bây giờ Vân Phong đã trở lại, tên đầu sỏ gây ra chuyện này đã trở lại! Bọn họ đương nhiên có người phát tiết, chỉ cần Vân Phong lấy ra không được cao cấp khoáng thạch, bọn họ sẽ có lý do liên hợp lại ép hỏi Vân Phong, mà việc mỗi lần đều phải đưa cho Hồng Phong một lượng lớn trung cấp khoáng thạch, nay cũng có thể đòi lại! Lãnh Tiêu Sắt vẫn không nói gì, Thác Bạt vừa nhìn lập tức phát hỏa: “Lãnh Tiêu Sắt, sao ngươi thành câm điếc rồi! Ngươi có thể phóng thử một cái rắm được không!" Sắc mặt Lãnh Tiêu Sắt khó coi vài phần: “Thác Bạt, có bản lĩnh thì ngươi đi tìm Vân Phong lý luận đi, ta sẽ không không ngăn cản đâu."
Thác Bạt mắt hổ trừng trừng nhìn Lãnh Tiêu Sắt, cuối cùng cũng âm thầm mắng một tiếng, lại ngồi trở về. Lãnh Tiêu Sắt khinh thường nhìn Thác Bạt liếc mắt một cái, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Ba năm trước, Vân Phong thực lực là cấp sáu, ba năm sau, thực lực của nàng tăng lên như thế nào, chư vị có từng nghĩ tới hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, ba người đội trưởng khác sắc mặt khó coi vài phần: “Có thể có cái trình độ gì chứ. Bất quá thì cũng chỉ là cấp tám thôi!"
Thác Bạt vừa nhỏ giọng than thở một câu, sắc mặt có chút tức giận bất bình, ba năm mà tăng lên hai cấp, với bọn họ thì đã được xem như là tốc độ của thiên tài rồi. Lãnh Tiêu Sắt lắc đầu: “Ta đoán thực lực của nàng đã đột phá tới cấp chín, rất có khả năng này."
Thác Bạt phun ra một ngụm nước miếng lên đất: “Lãnh Tiêu Sắt, bây giờ ngươi là nâng chí khí của người khác mà diệt uy phong của chính mình hay sao?"
Lãnh Tiêu Sắt liếc Thác Bạt một cái: “Ta vẫn là câu nói kia, ngươi nếu lại không tin thì lập tức tự mình đi tìm nàng lý luận, đến lúc đó muốn làm cái gì cũng tùy ngươi!" Thác Bạt không trả lời lại nhưng vẻ mặt thì đầy lửa giận, trong lòng nghẹn khuất! Cấp chín? Nếu Vân Phong thật sự đột phá đến cấp chín, trong khi bọn họ ba năm lại không có người nào tiến bộ, có phải là xấu hổ đến chết rồi không!
“Nếu nàng thật sự tới cấp chín, như vậy thì có chút khó khăn. Tuy rằng dùng sức mạnh và thủ đoạn thì có thể, chẳng qua sẽ có chút khó giải quyết."
Lãnh Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát rồi nói. Lãnh Tiêu Sắt cười lắc đầu: “Không, chúng ta có thể vì vụ này mà trở thành bị hại, Vân Phong đã lừa chúng ta, chúng ta sẽ bắt nàng phải trả giá thật đắt!"
“Ngươi con mẹ nó mau nói trọng điểm đi!"
Thác Bạt mắng một câu, Lãnh Tiêu Sắt đen mặt cũng không để ý tới hắn: “Chúng ta cần nhờ Chính Nhiên tiên sinh giúp đỡ, chúng ta phải thông qua cơ hội này để lấy lại những mạch khoáng kia. Qua chuyện này, chúng ta sẽ hung hăng đả kích Hồng Phong, khiến bọn họ không thể ngóc đầu lên được nữa!"
“Mẹ nó, nhiều lời nửa ngày, chỉ có câu này mới là tiếng người!"
Thác Bạt vừa ha ha cười vừa tưởng tượng Vân Phong thừa nhận trước mặt Chính Nhiên tiên sinh hiệp nghị ba năm trước đây chỉ là nàng ta lừa gạt bắt bọn họ ký. Hắn vừa nghĩ đến tổn thất của Hồng Phong sau này thì trong lòng đã cảm thấy vô cùng thoải mái!
“Vẫn là Lãnh đội trưởng đầu óc linh hoạt, chúng ta lập tức đi tìm Chính Nhiên tiên sinh đi." Liệt Hỏa đoàn trưởng cười dài nói một câu, vài đoàn trưởng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có thể làm cho Hồng Phong không gượng dậy nổi, chỉ cần có thể xé bỏ tờ hiệp nghị ba năm trước kia, bọn họ cũng không ngại mất mặt làm kẻ yếu! Mặt dày thì sao chứ!
Bốn đoàn trưởng đoàn năm sao đều cùng nhau đi tới nơi ở của Chính Nhiên. Bọn họ vừa tới, Chính Nhiên cũng từ cửa lớn đi ra, thấy bốn người bọn họ Chính Nhiên liền mỉm cười: “Vừa khéo, nha đầu Vân Phong đã trở lại, cùng ta đi nhìn xem đi."
Bốn người miễn cưỡng cười đi theo sau lưng Chính Nhiên tiên sinh: “Lãnh Tiêu Sắt, Chính Nhiên tiên sinh nếu đứng về phía Vân Phong thì làm sao bây giờ? Chúng ta này không phải là tự mình đánh mình sao?" Lãnh Tiêu Sắt nhìn theo bóng dáng Chính Nhiên, lắc đầu, thấp giọng trả lời: “Hẳn là không. Chính Nhiên tiên sinh nếu không công bằng, muốn phá quy tắc của Dong Binh Công Hội thì về sau hắn sẽ khó có thể làm tiếp."
Ba kẻ khác nghe xong cũng quyết tâm đi theo Chính Nhiên, năm người đi đến khu vực bốn sao. Vương Minh mang theo Vân Phong đi tới trước đoàn Hồng Phong, Vân Phong nhìn Hồng Phong bây giờ so với lúc trước lớn mạnh hơn rất nhiều thì vừa lòng gật gật đầu. Vương Minh cười hắc hắc, đẩy cửa chính ra hô vào một câu: “Triệu đoàn trưởng, mau ra đây, nhìn xem ai đã trở lại này!"
Vân Phong theo sau Vương Minh đi vào, trong đại sảnh không thiếu các lính đánh thuê chuẩn bị nhận nhiệm vụ hoặc nghỉ ngơi. Đám người nhìn thấy Vương Minh đi vào thì đều nhiệt tình tiếp đón, Vân Phong phát ra thần lực cảm giác một chút, không ngờ lại phát hiện lính đánh thuê ở đây cấp bậc thấp nhất cũng đã là cấp sáu!
Ba năm qua Hồng Phong phát triển thật sự là quá tốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong mang theo ý cười nhẹ nhàng. Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên: “Vương thúc, sao thúc trở lại sớm vậy?"
Vương Minh nở nụ cười: “Triệu Nghiêm, Triệu đoàn trưởng đâu? Không ở đây sao?"
Vân Phong thấy một thanh niên cao gầy từ trên lầu đi xuống. Ba năm trôi qua, Triệu Nghiêm tựa hồ đã cao lên rất nhiều, hắn so với Vân Phong thì cao hơn một cái đầu. Mà khuôn mặt non nớt trước kia giờ trông đã thành thục không ít, đã trưởng thành như người lớn rồi.
Triệu Nghiêm đi tới, bị vỡ giọng nên hắn cũng không muốn nói nhiều, gật gật đầu chỉ chỉ trên lầu. Vương Minh lập tức hiểu, cười hớ hớ nhích sang một bên để lộ ra Vân Phong đứng sau lưng hắn.
“Triệu Nghiêm, nhìn xem ai đã trở lại?"
Triệu Nghiêm ghé mắt nhìn. Khi hắn nhìn thấy cô gái trước mặt thì không khỏi có chút sửng sốt, tầm mắt đảo qua đảo lại vài lần trên mặt nàng, ánh mắt từ nghi hoặc dần dần biến thành rõ ràng. Triệu Nghiêm miệng hơi mở lớn định nói gì đó nhưng khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng: “Tiểu, tiểu thư…"
Triệu Nghiêm gọi một câu, Vân Phong gật gật đầu: “Triệu Nghiêm, ba năm không gặp, ngươi cao lên không ít." Triệu Nghiêm đỏ mặt, lắp bắp: “Ta, ta đi tìm phụ thân xuống đây…"
Gương mặt Triệu Nghiêm càng ngày càng đỏ ửng, Vân Phong cùng Vương Minh nhìn Triệu Nghiêm cũng cảm thấy kì quái, chỉ thấy hắn nói vài câu đã lủi lên lầu. “Tiểu tử này sao vậy nhỉ?"
Vương Minh nhìn bóng dáng Triệu Nghiêm bối rối thì hơi buồn bực, Vân Phong cũng bất đắc dĩ cười cười, lúc này mới phát hiện trong đại sảnh Hồng Phong tất cả lính đánh thuê đều đang tò mò nhìn mình, trên trăm ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Phong. “Hóa ra là đại tiểu thư đã trở lại…" Một lính đánh thuê thì thào nói nhỏ, sau đó giống như một ngòi nổ kéo tất cả cảm xúc của các lính đánh thuê lại: “U wa! Đại tiểu thư đã trở lại!"
Trong đại sảnh một đám lính đánh thuê đều đứng lên hô, khắp đại sảnh sôi trào hẳn lên. Vương Minh ha ha lớn tiếng cười, nhìn các lính đánh thuê kích động hưng phấn như thế, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ, mà Vân Phong cũng cảm nhận được tâm tình kích động của những người này. Ba năm, thì ra bọn họ đều vẫn đang đợi mình về. Loại cảm giác này… Thật sự là nói không nên lời!
Edit: Nhi, Lạc Nguyệt
Beta: Nhi
“Còn chưa tới đã thấy ồn ào rồi. Thật sự là đủ náo nhiệt."
Có người nhẹ nhàng đẩy cửa chính của Hồng Phong ra. Các lính đánh thuê vừa rồi còn hô hào náo nhiệt mà giờ đã chẳng còn âm thanh nào hết. Trước cửa vào có năm người, trên người mỗi người đều mang theo một cỗ áp lực. Vân Phong nhìn rồi nghênh đón.
“Chính Nhiên tiên sinh."
Vân Phong cười tiếp đón, mà bốn vị đoàn trưởng đoàn năm sao còn lại bên cạnh Chính Nhiên đều bị Vân Phong bỏ qua. Tuy nàng không biết vì sao bốn người họ lại đi vào nơi này, nhưng chắc chắn bọn họ đến đây tuyệt đối không phải là thăm nàng. Hồng Phong ba năm qua phát triển thế này vậy hẳn là khiến cho bốn người bọn họ bất mãn, bằng không làm sao sắc mặt của bốn người lại có thể khó coi đến như vậy. Chính Nhiên cười hớ hớ nhìn Vân Phong. Sau ba năm không thấy, nàng đã hoàn toàn trưởng thành thành một thiếu nữ. Hơi hơi thử ánh mắt Chính Nhiên liền trừng thật lớn. Cừ thật, liền ngay cả hắn đều không dò xét được thực lực của nha đầu này: “Ba năm qua con vẫn tốt chứ? Mọi việc như thế nào?"
Chính Nhiên cười hớ hớ hỏi một câu, lính đánh thuê trong đại sảnh Hồng Phong đều an phận ngồi một chỗ, một tiếng cũng không dám phát ra. Năm người đi vào một là phó hội trưởng Công Hội lính đánh thuê, mà bốn người còn lại đều là đội trưởng dong binh đoàn 5 sao, mỗi một người đều là không dễ chọc. Bất quá thấy được phó hội trưởng Dong Binh Công Hội đến thăm tiểu thư nhà mình, toàn bộ lính đánh thuê của Hồng Phong liền cảm thấy vô cùng có mặt mũi!
“Làm phiền Chính Nhiên tiên sinh quan tâm, Vân Phong rất tốt." Cũng không nói rõ ràng, Vân Phong đối Chính Nhiên thật ra có vài phần hảo cảm. Lúc nàng gần đi, Chính Nhiên đưa cho nàng nhẫn trữ vật, những thứ bên trong có thể nói là tài sản riêng của Chính Nhiên tiên sinh. Chính Nhiên đối với chính mình có một phần tâm ý, đương nhiên cũng không bài trừ là vì mượn sức của mình nhưng bấy nhiêu cũng cho thấy hắn là có vài phần thật tình.
Chính Nhiên cười gật gật đầu, đứng ở phía sau Thác Bạt tính tình có chút khó chịu, hắn cũng không có thời gian rảnh ở chỗ này nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu ân cần thăm hỏi!
Thác Bạt vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, Lãnh Tiêu Sắt một ánh mắt đảo đến liền khiến hắn im lặng. Lãnh Tiêu Sắt cười mở miệng: “Ba năm không thấy, Vân Phong tiều hữu làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa nha."
Vân Phong cười cười, ánh mắt lúc này mới quét về phía LãnhTiêu Sắt: “Đa tạ Lãnh đội trưởng đã thừa nhận."
Lãnh Tiêu Sắt cười cười, bọn họ bốn người cũng không phải là đến thăm nàng mà là tính cùng với nàng nói rõ ràng chuyện ký hiệp nghị!
“Nếu Chính Nhiên tiên sinh ở chỗ này, chúng ta cũng có chuyện tình cần Vân Phong tiểu hữu nói một chút."
Vân Phong con ngươi đen mang theo ý cười, chính là biết lai giả bất thiện, bất quá binh đến tướng chặn, nàng thờ ơ hỏi: “Không biết Lãnh đội trưởng là có việc gì muốn cùng với ta nói rõ ràng?"
“Tiểu thư!"
Một tiếng gọi vang lên, Vân Phong xoay người lại liền thấy Triệu Minh Khải từ trên lầu chạy nhanh xuống, lúc nhìn thấy Vân Phong, Triệu Minh Khải vẻ mặt kích động đi tới, ngay cả Chính Nhiên đứng bên cạnh cũng không quan tâm.
“Tiểu thư, người đã trở lại."
Giọng Triệu Minh Khải có chút run run nói với Vân Phong một câu, khi nhìn thấy bốn vị đội trường, Triệu Minh Khải cười cười: “Không biết các vị đoàn trưởng đến đây là có chuyện gì?"
Thác Bạt vung bàn tay to lên, một lực chiến khí cấp chín đánh về phía Triệu Minh Khải, sắc mặt Triệu Minh Khải căng thẳng, thực lực chiến sĩ cấp tám nhanh chóng tuôn ra, tình cảnh của ba năm trước hôm nay lại tái diễn!
Chính Nhiên đứng một bên cười híp mắt nhìn Vân Phong, đôi mắt Vân Phong xẹt qua một tia lãnh ý, nhẹ nhàng chuyển tay, tinh thần lực lập tức chắn trước mặt Triệu Minh Khải. Thác Bạt thấy chiến khí cấp chín vừa rồi đã bị yên lặng hóa giải, mà Triệu Minh Khải lại không bị một chút thương tổn gì!
Bốn đoàn người vừa thấy cảnh này không nén được đều sửng sốt, khóe miệng Chính Nhiên đượm ý cười. Triệu Minh Khải cảm kích nhìn Vân Phong, ba năm trước cô gái nhỏ này đã chắn giúp mình, ba năm sau cũng vẫn như vậy!
“Thác Bạt đoàn trưởng, ở địa bàn của Hồng Phong mà dám ra tay, ngươi rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ có gì bất mãn với Hồng Phong sao? Nếu có, chúng ta cũng có thể làm rõ ràng, hà tất phải dùng những thứ ám chiêu này?" Sắc mặt Vân Phong hoàn toàn lạnh lẽo, ba năm trước nàng không có thực lực nói chuyện cùng hắn, nhưng hôm nay, trước mặt nàng, hắn đừng hòng động tay chân với bất kỳ một người nào của Hồng Phong!
Sắc mặt Thác Bạt đỏ lên, biết công kích của mình vừa rồi đã bị nàng hóa giài hoàn toàn, cũng biết mình không thể đòi được chút lợi lộc nào trước mặt Vân Phong, lại càng bị những lời này của Vân Phong làm á khẩu, chỉ có thể xấu hổ đứng một bên, có chút không xuống đài được.
“Vân Phong tiểu hữu, tính tình Thác Bạt có chút nóng nảy, nay không phải là không có ai bị thương sao." Lãnh Tiêu Sắt mở miệng nói, Vân Phong hừ lạnh, da mặt Lãnh Tiêu Sắt có thể nói là vô cùng dày, nàng cũng không muốn tiếp tục so đo cùng bọn họ.
“Mấy vị đoàn trưởng đến đây tìm ta là có chuyện gì, cứ nói đi." Vân Phong nhàn nhạt mở miệng, không còn dáng vẻ ôn hòa như vừa rồi. Lãnh Tiêu Sắt và mấy đoàn trưởng vừa thấy, nhớ đến lửa giận bị nghẹn ba năm thì cũng không có sắc mặt hòa nhã gì.
“Nếu đã muốn nói, vậy được, Chính Nhiên tiên sinh mời người cho chúng tôi một công đạo."
Lãnh Tiêu Sắt hành lễ với Chính Nhiên, thấy Chính Nhiên cười gật đầu đáp ứng, lúc này Lãnh Tiêu Sắt mới nói: “Ba năm trước, Vân Phong tiểu hữu đã gạt chúng ta kí một hiệp nghị không nhỏ."
Triệu Nghiêm vừa nghe thấy, lập tức giận dữ muốn nói gì đó nhưng bị phụ thân ngăn lại, Vân Phong suy nghĩ chốc lát mới biết bọn họ là muốn nói chuyện gì, “Ai gạt các ngươi kí, ta có bức bách các ngươi à? Đây đều là các ngươi tự nguyện, giấy trắng mật đen đều ở chỗ công chứng của Công hội lính đánh thuê. Nếu ta nhớ không lầm, thì đó cũng là đoàn trưởng các người ép ta làm."
“Đó là do mắc bẫy của ngươi!" Đoàn trưởng Liệt Hỏa gầm lên một câu, Lãnh Nguyệt đoàn trưởng cũng tức giận nói: “Vân Phong, trong lòng ngươi cũng tự rõ ràng, chỗ mạch khoáng kia chỉ là mạch khoáng cấp thấp, căn bản không có cao cấp khoáng thạch!"
Vân Phong nhếch môi cười: “Không có sao? Ta làm sao mà biết chứ… Lúc trước là các ngươi nhất định muốn lấy mạch khoáng đó, ta cũng không có biện pháp nào."
Lãnh Tiêu Sắt cười lạnh: “Vân Phong chúng ta sẽ không nói lời vô nghĩa với ngươi nữa, hiệp nghị ba năm trước xóa bỏ, chúng ta sẽ không cung cấp trung cấp khoáng thạch cho các ngươi nữa, mạch khoáng cấp thấp khi thì trả lại cho các ngươi!"
Mấy người Hồng Phong nghe đến đó, lòng bàn tay đã không nhịn được toát mồ hôi nếu không có số lượng lớn trung cấp khoáng thạch này, thì sẽ là tổn thất không hề nhỏ với Hồng Phong!
“Được! Lúc trước là các ngươi tự muốn mạch khoáng đó, hiện tại người không muốn cũng là các ngươi, một khi đã như vậy, bản hiệp nghị kia lập tức xóa bỏ đi!" Ngoài dự đoán của bốn đoàn trưởng, họ không nghĩ Vân Phong lại dễ dàng đáp ứng như thế, khiến bọn họ trở tay không kịp!
“Ngươi……!"
Thác Bạt vừa muốn nói gì nhưng Vân Phong đã cướp lời: “Như thế nào? Ta đã đáp ứng rồi các ngươi còn muốn nói ta sai nữa sao?"
Lãnh Tiêu Sắt nhíu mày, sao hắn lại có cảm giác như bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay vậy, rốt cuộc chỗ kia có cao cấp khoáng thạch hay không cũng không ai rõ ràng, người biết rõ chỉ có Vân Phong! Chỉ cần nàng có thể lấy ra được cao cấp khoáng thạch thì có thể chứng minh mạch khoáng kia từng có khoáng thạch cao cấp! Bây giờ xé bỏ hiệp nghị, biểu tình của Vân Phong không hề biến đổi, thậm chí còn vô cùng cao hứng, chẳng lẽ bọn họ bị lừa rồi!
Lãnh Tiêu Sắt cau mày, trăn trở mấy lần nhưng vẫn nghĩ mãi không ra rốt cuộc khoáng thạch kia có đáng giá hay không, “Chính Nhiên tiên sinh, người cũng nghe rõ tờ hiệp nghị kia đã vô dụng rồi, Hồng Phong sẽ trả lại khoáng thạch trung cấp cho bốn vị đoàn trưởng, còn mạch khoáng cấp thấp thì sẽ lại là của Hồng Phong."
“Chờ một chút!"
Lãnh Tiêu Sắt thét lớn một tiếng, Thác Bạt giận dữ rống lên: “Lãnh Tiêu Sắt, ngươi con mẹ nó lại muốn gì nữa đây!"
Lãnh Tiêu Sắt xem thường liếc Thác Bạt: “Vân Phong tiểu hữu, đề nghị vừa rồi hình như có chút liều lĩnh, hay là chúng ta bàn bạc lại kỹ hơn đi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong xẹt qua một tia lạnh băng: “Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, thân là Lãnh đoàn trưởng năm sao lại đổi ý tới đổi ý lui, như vậy không tốt lắm đâu."
Lời nói của Vân Phong khiến mặt Lãnh Tiêu Sắt đỏ bừng, nhưng nghĩ tới chỗ mạch khoáng cao cấp kia, Lãnh Tiêu Sắt liền không muốn từ bỏ ý định.
“Con mẹ nó, lão tử không chơi với ngươi nữa, hiệp nghị kia xóa bỏ đi!" Thác Bạt vừa nói xong Vân Phong đã lập tức gật đầu: “Đoàn trưởng Thác Bạt thật có khí phách, được, hiệp nghị của chúng ta đã xóa, mấy người không cần đưa khoáng thạch trung cấp tới nữa."
Hai đoàn trưởng Liệt Hỏa và Lãnh Nguyệt nhìn biểu cảm trên mặt Lãnh Tiêu Sắt, lập tức thấy có điều gì không ổn, nên cũng do dự không lên tiếng. Thác Bạt thấy vậy thì rống lên: “Các ngươi do dự cái gì, không phải đều đã bàn kĩ rồi sao!"
Hai đoàn trưởng cười ha ha: “Chúng ta cũng không quyết đoán như Thác Bạt ngươi… Còn muốn suy nghĩ thêm…"
Nhìn thấy thái độ của bọn họ, Vân Phong hừ lạnh, nếu muốn chơi, ta sẽ chơi cùng các ngươi, không lột da các ngươi ta không gọi là Vân Phong!
“Đoàn trưởng Lãnh, ngươi còn muốn nói gì nữa?"
Nghe Vân Phong hỏi Lãnh Tiêu Sắt suy nghĩ trong chốc lát rồi mới mở miệng: “Vân Phong tiểu hữu, vừa rồi chúng tôi hơi lỗ mãng, xin thứ lỗi cho, ba năm qua chúng tôi đều tìm ở chỗ mạch khoáng cấp thấp kia, nhưng vẫn không thấy chút bóng dáng của khoáng thạch cao cấp, trong lòng khó tránh được có chút nóng nảy."
Nghe được những lời này Triệu Nghiêm cảm thấy có chút buồn cười nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra điều gì, vô nghĩa! Rõ ràng chỗ đó là mạch khoáng cấp thấp, làm gì mà thấy được khoáng thạch cao cấp chứ!
Vân Phong tỏ vẻ thấu hiểu: “Nếu như vậy, không bằng đoàn trưởng Lãnh trả lại mạch khoáng kia cho chúng tôi đi." Vân Phong cười đáp lời, ngươi không phải không muốn sao, vậy trả lại cho ta đi. Lãnh Tiêu Sắt nghe vậy, lại thấy Vân Phong vội vã muốn lấy lại, trong lòng Lãnh Tiêu Sắt bắt đầu dâng lên một tia nghi ngờ, nàng sao lại muốn lấy lại, nhất định là có điều gì không đúng đây!
“Vân Phong tiểu hữu nói như vậy cũng không đúng, chúng ta là nghe nói ngươi lấy được khoáng thạch cao cấp nên mới ký hiệp nghị với ngươi, làm gì cũng phải trả giá đúng không."
Vân Phong nghe đến đó liền cười, thì ra nói nãy giờ là muốn xem cao cấp khoáng thạch, nếu là trước kia thì nàng cũng chưa từng nhìn thấy! Nhưng mà hiện tại cao cấp khoáng thạch đối với nàng chẳng khác gì rau cải cả!
“Đoàn trưởng Lãnh, chuyện tốt cũng không thể để ngươi chiếm một mình, đúng không? Thế nào? Nếu như ta lấy ra được, ngươi định làm gì tiếp theo, những lời ngươi nói vừa rồi là nói láo hết sao?"
Lãnh Tiêu Sắt có chút xấu hổ đỏ mặt: “Không phải như vậy, ta chỉ là muốn xác nhận một chút thôi…"
“Xác nhận một chút? Nếu xác nhận xong, mạch khoáng đó ngươi vẫn không cần?"
Vân Phong cười hỏi, Lãnh Tiêu Sắt nghe vậy thì tức muốn hộc máu, nàng ta rõ ràng là muốn trục lợi với hắn! Hắn muốn hay không cũng không ai được trục lợi từ hắn! Lãnh Tiêu Sắt thật sự hối hận vì hôm nay lại tới đàm phán cùng Vân Phong, chuyện lần trước còn chưa nhớ lâu sao, trong lòng hắn thầm mắng chính mình một câu. Hai đoàn trưởng khác nghe vậy cũng nhíu mày suy nghĩ, nếu bọn họ nói vẫn muốn, mà Vân Phong không lấy ra được, vậy bọn họ chẳng lẽ phải ngậm bồ hòn. Chính Nhiên tiên sinh có ở đây, bọn họ muốn đổi ý cũng không được, nhưng nếu theo lời nàng, Vân Phong có thể lấy ra được cao cấp khoáng thạch, vậy bọ họn chẳng phải bỏ mất cơ hội này sao!
Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa hai người trăm miệng một lời nói: “Lãnh đoàn trưởng chọn như thế nào, chúng tôi cũng chọn thế ấy."
Muốn chia cũng phải cùng chia, đừng hòng mà giành hết một mình!
Thác Bạt đứng một bên lòng cũng nóng như lửa đốt, hắn sao lại thiếu kiên nhẫn tới vậy, bây giờ diễn ra chuyện này, ngay cả người ngốc cũng hiểu, giờ bọn họ nhất định phải thắng, phải thắng lớn!
Lãnh Tiêu Sắt nghe hai người nói, thiếu chút nữa đã phun máu luôn rồi, mẹ nó một đám người đều không phải là đèn cạn dầu! Vân Phong đứng đợi một bên, Chính Nhiên thì mỉm cười xem kịch, lính đánh thuê ở Hồng Phong thì bồn chồn chờ Lãnh Tiêu Sắt trả lời, nếu hắn nói không vậy thì Hồng Phong sẽ tổn thất rất lớn!
“Nếu Vân Phong tiểu hữu nói như vậy, ta vẫn là không cần." Lãnh Tiêu Sắt cười cười, con ngươi đen nhìn Vân Phong lóe lên một tia sáng. Vân Phong cũng nở nụ cười, muốn so định lực với nàng sao, vậy thì Lãnh Tiêu Sắt ngươi vẫn còn kém một chút.
Lính đánh thuê của Hồng Phong vừa nghe Lãnh Tiêu Sắt nói như vậy, nhịn không được lộ ra vẻ mặt thất vọng, xong rồi xong rồi, trung cấp khoáng thạch giờ đã không còn nữa rồi!
Hai đoàn trưởng Liệt Hỏa và Lãnh Nguyệt nghe Lãnh Tiêu Sắt trả lời, trong lòng cũng vô cùng hồi hộp. Vân Phong cười nói: “Được, Lãnh đoàn trưởng đã nói thì không nên thay đổi nữa."
Lãnh Tiêu Sắt gật gật đầu: “Đương nhiên là không."
Gương mặt Vân Phong thoáng hiện một nụ cười như hồ ly, chuyển tay một cái, một khoáng thạch trong suốt óng ánh xuất hiện trong tay, không hề có một chút tạp chất nào, ánh sáng lóng lánh rực rỡ! Khoáng thạch vừa ra, hô hấp của tất cả mọi người đều nóng lên, cực phẩm khoáng thạch!
Tròng mắt bốn đoàn trưởng đều trừng đến muốn nổ luôn, đó đúng là khoáng thạch cực phẩm, thật sự là khoáng thạch cực phẩm! Vân Phong cười cười: “Bốn vị đội trưởng, đã nhìn thấy rõ ràng chưa?"
Vân Phong dời cực phẩm khoáng thạch đến gần bọn họ hơn một chút, tâm can Lãnh Tiêu Sắt run rẩy, hắn đã thua rồi, con bà nó, thua quá thảm rồi!
Nàng thu tay lại, khoáng thạch cực phẩm cũng biến mất, thấy bộ dạng đỏ mắt hối hận không thôi của mấy đoàn trưởng, Vân Phong khoát tay: “Bốn vị đoàn trưởng nếu không có việc gì nữa, thứ cho ta phải tiễn khách!"
“Đợi chút! Vân Phong tiểu hữu, mọi chuyện đều có thể thương lượng, đều có thể thương lượng!" Thác Bạt gầm lên một tiếng, nở một nụ cười nịnh nọt: “Hiệp ước cũ này phế đi, chúng ta ký hiệp ước mới cũng được!"
Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa cũng gật mạnh đầu, thầm mắng Lãnh Tiêu Sắt xối xả trong bụng. Lãnh Tiêu Sắt xấu hổ đứng đó, có chút khó mở miệng.
“Ý của đoàn trưởng Thác Bạt là gì?"
“Ý là… Chúng ta có thể ký một hiệp nghị mới, ngươi nói có đúng không! Điều kiện của ta vẫn không đổi, một mạch khoáng trung cấp đổi mạch khoáng kia của ngươi!"
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy!" Hai đoàn trưởng kia đều phụ họa theo đuôi. Vân Phong chỉ cười không nói gì, trong lòng đám người Hồng Phong còn cười to hơn, nhất là Triệu Nghiêm, Triệu Minh Khải và Vương Minh, tiểu thư của bọn họ cũng thật là, lừa bọn họ một lần, lại lừa tiếp lần thứ hai.
Lãnh Tiêu Sắt im lặng một lúc lâu, mở miệng nói điều kiện lại khiến người khác kinh ngạc vô cùng: “Mạch khoáng cao cấp của đoàn Hàn Tinh đổi mạch khoáng của ngươi, Vân Phong tiểu hữu, lần này tuyệt đối không đổi ý nữa!"
Ba đoàn trưởng khác đều há to miệng. Ta dựa vào! Mạch khoáng cao cấp! Lãnh Tiêu Sắt ngươi bị choáng váng rồi sao! (dựa vào còn có nghĩa là từ “F*CK í, nhưng nó hiện đại quá nên phải đổi ^^)
Ý cười nơi khóe miệng Vân Phong càng sâu: “Lãnh đoàn trưởng đã có thành ý như vậy thì, ta đương nhiên cũng phải thể hiện thành ý của mình, như vậy mạch khoáng này thuộc về…"
“Đợi một chút, ta cũng đổi, ta đổi mạch khoáng cao cấp!" Thác Bạt đỏ mặt theo sát gầm lên. Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa thì kinh hãi muốn rớt cằm, mạch khoáng trung cấp thì bọn họ còn có thể theo, nhưng cao cấp thì… Vẫn là thôi đi, hai đoàn của bọn họ chỉ có một mạch khoáng cao cấp mà thôi.
Các lính đánh thuê của Hồng Phong nhiệt huyết sôi trào, bốn mạch khoáng trung cấp đổi thành mạch khoáng cao cấp, phát tài, phát tài rồi!
Lãnh Tiêu Sắt và Thác Bạt đương nhiên biết đây là cắt thịt, cắt thịt của chính mình! Mạch khoáng cao cấp các đoàn bốn, năm sao đều có, Hàn Tinh đoàn của Lãnh Tiêu Sắt có hai nơi, Mãnh Hổ đoàn của Thác Bạt cũng có hai nơi, mà Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa thì chỉ có một. Bây giờ Lãnh Tiêu Sắt đề nghị lấy mạch khoáng cao cấp đến đổi, đương nhiên hắn cũng có chút tính toán nhỏ, như vậy Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa sẽ không nhúng tay vào được, nếu Vân Phong đã có thể lấy ra được khoáng thạch cao cấp, chứng tỏ mạch khoáng kia nhất định có! Nếu đã xác định, đương nhiên muốn loại trừ được càng nhiều đối thủ càng tốt!
Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa không có sức lực chạy theo cuộc đua này, bọn họ nhất định sẽ bị loại, hai người thầm cắn răng, giỏi lắm Lãnh Tiêu Sắt! Ngươi cũng không phải thông minh bình thường! Nếu đoàn Mãnh Hổ không có hai chỗ thì mạch khoáng này đã bị hắn độc chiếm rồi!
Lãnh Tiêu Sắt nhìn Thác Bạt: “Thác Bạt, ngươi cũng nhúng tay vào làm gì?"
Thác Bạt ha ha cười: “Lãnh Tiêu Sắt, ngươi đừng hòng độc chiếm!"
Vân Phong nhìn mấy người bọn họ, trong lòng cười đến hả hê sung sướng. Cứ tranh cãi đi ầm ĩ đi, ầm ĩ đến đánh nhau luôn thì càng tốt!
“Vân Phong tiểu hữu, ý ngươi thế nào?" Thác Bạt cười hỏi Vân Phong, Vân Phong đương nhiên gật đầu, thứ tốt đã đưa đến cửa thì phải vui lòng nhận rồi.
“Thác Bạt đoàn trưởng cũng rất có thành ý, đương nhiên không thể thiếu phần của ngươi." Lãnh Tiêu Sắt nghe vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi: “Chính Nhiên tiên sinh, người làm chứng cho chúng ta đi."
Chính Nhiên cười tít mắt lấy ra mấy tờ giấy, đúng là giấy hiệp nghị, “Nếu đã quyết định rồi thì ký tên đi, tránh sau này có người lại đổi ý."
Lãnh Tiêu Sắt và Thác Bạt lập tức nhận lấy, viết xuống mạch khoáng cao cấp của đoàn mình thuộc về Hồng Phong, mỗi tháng sẽ đưa khoáng thạch cao cấp đến cho Hồng Phong. Vân Phong cũng ký tên vào, chuyển nhượng mạch khoáng của đoàn mình cho hai đoàn trưởng. Sau khi đạt thành hiệp nghị thì Chính Nhiên thu trở về, Liệt Hỏa và Lãnh Nguyệt cắn răng thở phì phì, tông cửa đi ra. Lãnh Tiêu Sắt và Thác Bạt cũng không ở lại lâu nữa, tư vị bị cắt thịt này không dễ chịu gì, bọn họ phải trở về suy nghĩ cẩn thận một chút, có phải cách đào quáng trước kia đã sai rồi không? Hay là kỹ thuật không chính xác?
Đoàn trưởng bốn, năm sao đều đã rời đi, Chính Nhiên tiên sinh vẫn ở lại. Vân Phong mỉm cười với ông, muốn nói gì nhưng Chính Nhiên đã khoát tay: “Kiềm chế thực lực của bọn họ lại cũng được, đỡ làm ta đau đầu một phần."
Vân Phong cười cười, các lính đánh thuê Hồng Phong ở đại sảnh đều cười đến mặt nở hoa, tiểu thư của bọn họ quả đúng là thần! Rõ ràng Hồng Phong sẽ phải bị tổn thất rất lớn, bây giờ thì tốt rồi, trung cấp khoáng thạch không còn nhưng lại có thể đổi được khoáng thạch cao cấp đó!
“Tiểu nha đầu, có thời gian thì tới tìm ta." Chính Nhiên cười nói, Vân Phong gật đầu, sau đó Chính Nhiên cũng rời đi. Ông vừa đi, đại sảnh Hồng Phong đã bùng nổ.
“Hồng Phong có tiểu thư ở đây, chúng ta chính là vô địch!"
“Không sai! Tiểu thư ở đây, Hồng Phong sẽ tiến nhanh về phía trước!"
Triệu Minh Khải thấy các lính đánh thuê lại sôi trào hừng hực lần nữa thì cũng kích động trong lòng, quả nhiên có tiểu thư ở đây, Hồng Phong cái gì cũng có thể hóa hiểm thành lành!
Mấy người đi lên lầu hai, các lính đánh thuê đang nghị luận náo nhiệt trong đại sảnh. Trong phòng, Vân Phong chỉ giản lược lại những chuyện ba năm qua, cũng không tiết lộ quá nhiều. Vân Phong nói với bọn họ mình phải lập tức đi tham gia cuộc thi của học viện Ma Tang. Triệu Nghiêm vừa nghe đã khàn giọng nói: “Vì sao còn phải đến học viện Ma Tang? Ở đây không được sao?"
Triệu Minh Khải trừng mắt liếc con trai, ông nói với Vân Phong: “Tiểu thư cứ đi đi, Chính Nhiên tiên sinh cũng sẽ không so đo đâu, không cần lo lắng cho chúng tôi."
Vương Minh cười ha ha: “Tiểu thư là ma pháp sư, đến học viện Ma Tang là đúng rồi, Tiểu Nghiêm, ngươi cũng đừng khó chịu nữa."
Triệu Nghiêm đỏ mặt, cực kỳ quẫn bách ngồi đó: “Con nói không sai mà! Cho dù là ma pháp sư thì sao, tiểu thư đến đó cũng chỉ lãng phí thời gian! Tiếp tục ở đây cùng chúng ta không được sao?"
Triệu Minh Khải và Vương Minh đều trầm mặc. Vân Phong cười cười: “Triệu Nghiêm, ở học viện Ma Tang có đại ca của ta, đó là người thân của ta, ta đến học viện Ma Tang một phần cũng là vì Hồng Phong, điều này sẽ không thay đổi."
Triệu Nghiêm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn Vân Phong: “Ta không phải có ý này, ta là nói…" Đột nhiên hắn im lặng, quay đầu, không nói gì nữa.
Triệu Minh Khải thở dài một tiếng: “Tiểu thư, người muốn đi đâu thì hãy đi, Hồng Phong vĩnh viễn là hậu thuẫn của người, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi."
Vân Phong cười gật đầu, Hồng Phong là hậu thuẫn của nàng, nàng cũng là hậu thuẫn của Hồng Phong. Nếu ai dám đụng vào Hồng Phong thì phải bước qua cửa của nàng trước đã!
“Được rồi tiểu thư, người mau đi tìm Chính Nhiên tiên sinh đi." Triệu Minh Khải nhắc nhở, Vân Phong gật đầu, không nói thêm gì đứng dậy rời đi. Sau khi nàng đi rồi, Triệu Minh Khải mới đến bên con trai mình, vỗ vỗ vai thằng bé.
“Triệu Nghiêm, tiểu thư là một con hùng ưng, mà vùng trời của Hồng Phong thì quá nhỏ."
Triệu Nghiêm nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót. Vương Minh cũng đi tới vỗ vai hắn: “Tiểu Nghiêm, nhìn tiểu thư bay lượn không phải cũng tốt sao?"
Triệu Nghiêm im lặng không nói. Đúng vậy, tiểu thư không thể ở nơi này mãi, nàng còn có trời đất rộng lớn, so với thế giới của hắn thì rộng hơn rất nhiều, người như thế, hắn có đuổi theo cả đời cũng không được…
Hết chương 36
Hoàn quyển 2
Beta: Ngư Ngố
Vân Phong đi theo Vương Minh vào Dong Binh Công Hội, trở về sau ba năm, trình độ phát triển của Dong Binh Công Hội dường như càng lớn mạnh hơn. Dong Binh đoàn ba sao đã gia tăng không ít, số lượng người cũng nhiều hơn trước đây. Vương Minh vừa đi vừa giải thích với Vân Phong: “Tiểu thư, ba năm này Dong Binh Công Hội thu nạp không ít người mới, cũng có không ít Dong binh đoàn quật khởi. Ha ha, Hồng Phong chúng ta là đứng đầu, vô số người là muốn gia nhập vào Hồng Phong, đây đều là vì tiểu thư."
Vân Phong cười cười: “Ta chẳng qua chỉ là một nhân tố nhỏ mà thôi, ý niệm và tinh thần của Hồng Phong mới là thứ hấp dẫn nhất. Những người mới gia nhập không phải toàn bộ đều vì ta, phần nhiều cũng là do chính Hồng Phong nữa." Vương Minh cười hắc hắc, trong lòng vô cùng kiêu ngạo. Hồng Phong ba năm trước so với bây giờ thật sự là rất yếu,Vương Minh cảm thấy cực kỳ may mắn vì ba năm trước có thể gặp được tiểu thư, có thể kết giao với người. Bằng không bây giờ Hồng Phong làm sao có thể được như vậy, sớm đã bị bài trừ khỏi hàng ngũ Dong Binh đoàn ba sao rồi.
Đi vào Dong Binh Công Hội, hai người khiến cho rất nhiều lính đánh thuê chú ý, Vương Minh mọi người đương nhiên đều biết,mấy nhân vật của Hồng Phong có ai lại không biết chứ? Nhưng còn tiểu cô nương đi theo bên cạnh hắn là ai? Dong Binh Công Hội từ khi nào thì có một mỹ nhân như vậy, sao bọn họ lại không biết? Hơn nữa mỹ nhân đấy còn là người của Hồng Phong? Một vài lính đánh thuê nghi hoặc không thôi, đều đang đoán thân phận của Vân Phong là gì, đột nhiên có một lính đánh thuê linh quang chợt lóe, rống lớn một câu: “Nàng có thể nào là, có thể hay không là……!" Mấy lính đánh thuê khác cũng bắt đầu tò mò: “Có thể hay không là cái gì, ngươi nói nhanh đi!"
“Có thể hay không là…… Vị đại tiểu thư kia!"
Những lời này vừa nói ra, tất cả các lính đánh thuê có mặt ở đấy đều sửng sốt: “Đại tiểu thư? Truyền kỳ đại tiểu thư? Không thể nào… Người đó đã ba năm chưa từng xuất hiện rồi mà…"
“Không đúng, ngươi xem Vương Minh có khi nào ôn hòa với người khác như vậy đâu, ngoại trừ đại tiểu thư Hồng Phong còn có thể là ai?!"
“Đây là tin tức rất lớn đó!"
Một lính đánh thuê thở hổn hển chạy vào, hô hấp dồn dập, chạy một đường khiến mấy lính đánh thuê khác đều tò mò vây quanh lại hỏi: “ Có tin tức quan trọng gì sao?"
“Tin tức này tuyệt đối chấn kinh! Vị đại tiểu thư kia của Hồng Phong đã trở lại!"
Những lính đánh thuê xung quanh nghe xong đều há hốc mồm, cằm suýt nữa rớt xuống đất, tất cả mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không thốt được lời nào. Hóa ra vừa rồi tiểu mỹ nhân kia chính là đại tiểu thư của Hồng Phong? Trách không được, trách không được…
Tất cả lính đánh thuê sau một giây nháy mắt đều đồng loạt chạy về một hướng, người đưa tin kia lập tức sửng sốt hô: “Này! Ta còn đang nói mà các ngươi chạy đi đâu? Không nghe ta nói nữa sao?"
Mấy người lính đánh thuê một bên chạy, một bên quay lại rống lên một câu: “Ngươi bị ngốc sao? Đương nhiên là đi xem đại tiểu thư của Hồng Phong rồi!" Lính đánh thuê vừa nhắn tin sững sờ sau đó sờ sờ đầu của mình: “Ta nói này, chờ ta nữa chứ. Các ngươi sao lại đi trước hết thế hả."
Tin Vân Phong trờ lại như một trận gió thổi qua Dong Binh Công Hội. Tin tức được mấy lính đánh thuê một truyền mười, mười truyền trăm. Chỉ chốc lát sau các dong binh đoàn bốn sao, năm sao nghe được đều tụ tập tại lại một chỗ, trên mặt mỗi người đều có thần sắc khác nhau.
“Vân Phong đã trở lại."
Lãnh Nguyệt nghiêm mặt nói một câu. Liệt Hỏa cũng là khẩu khí không tốt nói: “Chúng ta cũng có thể đi tìm nàng nói chuyện."
Lãnh Tiêu Sắt cùng Thác Bạt ngồi ở một bên, trên mặt cũng không thấy có bao nhiêu tốt đẹp, trên tai Thác Bạc mang một cái khuyên tai cực lớn lóe hào quang, không nén được rống: “Mẹ nó, ba năm, cái mạch khoáng thạch cực phẩm kia đến bóng cũng không thấy đâu, chúng ta có phải bị nàng đùa giỡn rồi không!" Lãnh Tiêu Sắt nghe nói như thế chân mày cau lại, hai đội trưởng khác cũng là thần sắc âm trầm. Nói đến ba năm này, các đoàn trưởng đoàn năm sao cũng là nghẹn không ít hỏa, không có nơi nào phát tiết. Bọn họ đã đưa rất nhiều trung cấp khoáng thạch cho Hồng Phong, mà bọn họ cũng rất hy vọng có thể dò ra được khoáng thạch cao cấp để bù lại số khoáng thạch trung cấp kia. Kết quả ngày đêm tìm kiếm trong ba năm lại làm bọn họ thất vọng. Bọn họ chỉ tìm thấy một ít khoáng thạch cấp thấp ở ngoài, đến cả khoáng thạch trung cấp cũng không thấy chứ đừng nói là khoáng thạch cao cấp!
Mới đầu bốn gã đội trưởng đều nhẫn nại, này khoáng thạch cao cấp cũng không phải nghĩ muốn có là có a? Một năm trôi qua, hai năm trôi qua, hai năm rưỡi trôi qua! Cho dù là người nhẫn nại cũng thấy được có gì đó không đúng. Ba năm trước đây bọn họ bốn đoàn trưởng năm sao hạ bút xuống ký hiện tại mới hiểu được, bọn họ rất có khả năng đã bị Vân Phong đùa giỡn!
Dùng thời gian hai năm rưỡi, bốn đoàn trưởng bốn, năm sao hiển nhiên hiểu được điều này, nhưng cũng không có biện pháp thay đổi được gì mà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Hiệp nghị là bọn họ giấy trắng mực đen ký, trung cấp khoáng thạch còn phải đưa qua, dù có thiệt thòi cũng phải chịu đựng!
Bốn đoàn trưởng năm sao nghẹn hai năm rưỡi cơn tức không thể phát tiết, bọn họ dám đụng Hồng Phong sao? Đương nhiên không dám! Hiện tại Hồng Phong phát triển lớn mạnh, trừ bỏ danh hiệu bốn sao thì cũng đã ngang hàng với Dong Binh đoàn năm sao bọn họ rồi! Nói vậy đại hội lần sau chẳng lẽ Dong Binh đoàn năm sao bọn họ sẽ bị Hồng Phong túm xuống lưng ngựa!
Không thể dễ dàng động vào Hồng Phong, cũng không có biện pháp ngáng chân bọn chúng. Hồng Phong có đến hai mạch khoáng trung cấp, hơn nữa hai năm rưỡi này bốn nhà năm sao bọn họ đưa cho Hồng Phong không ít khoáng thạch trung cấp, khiến thực lực của toàn thể Hồng Phong tăng lên rất nhiều. Trước kia ở Dong Binh Công Hội rất ít cao thủ cấp chín, hiện tại không còn hiếm thấy nữa, bốn đoàn trưởng đoàn năm sao bọn họ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, nhìn Hồng Phong cứ thế ngày càng phát triển hùng mạnh, bọn họ muốn áp chế cũng áp chế không được!
Hiện tại trình độ của Hồng Phong, thấp nhất cũng là cấp sáu! Cao nhất đã tới cấp chín! Hơn nữa người có thực lực cấp chín cũng không phải đếm trên đầu ngón tay! Bốn đoàn trưởng phải nuốt hết nghẹn khuất vào bụng, ngẫm lại ba năm trước đây bị người khác lừa mất một khoản, thật sự là hối hận đến xanh ruột.
Bây giờ Vân Phong đã trở lại, tên đầu sỏ gây ra chuyện này đã trở lại! Bọn họ đương nhiên có người phát tiết, chỉ cần Vân Phong lấy ra không được cao cấp khoáng thạch, bọn họ sẽ có lý do liên hợp lại ép hỏi Vân Phong, mà việc mỗi lần đều phải đưa cho Hồng Phong một lượng lớn trung cấp khoáng thạch, nay cũng có thể đòi lại! Lãnh Tiêu Sắt vẫn không nói gì, Thác Bạt vừa nhìn lập tức phát hỏa: “Lãnh Tiêu Sắt, sao ngươi thành câm điếc rồi! Ngươi có thể phóng thử một cái rắm được không!" Sắc mặt Lãnh Tiêu Sắt khó coi vài phần: “Thác Bạt, có bản lĩnh thì ngươi đi tìm Vân Phong lý luận đi, ta sẽ không không ngăn cản đâu."
Thác Bạt mắt hổ trừng trừng nhìn Lãnh Tiêu Sắt, cuối cùng cũng âm thầm mắng một tiếng, lại ngồi trở về. Lãnh Tiêu Sắt khinh thường nhìn Thác Bạt liếc mắt một cái, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Ba năm trước, Vân Phong thực lực là cấp sáu, ba năm sau, thực lực của nàng tăng lên như thế nào, chư vị có từng nghĩ tới hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, ba người đội trưởng khác sắc mặt khó coi vài phần: “Có thể có cái trình độ gì chứ. Bất quá thì cũng chỉ là cấp tám thôi!"
Thác Bạt vừa nhỏ giọng than thở một câu, sắc mặt có chút tức giận bất bình, ba năm mà tăng lên hai cấp, với bọn họ thì đã được xem như là tốc độ của thiên tài rồi. Lãnh Tiêu Sắt lắc đầu: “Ta đoán thực lực của nàng đã đột phá tới cấp chín, rất có khả năng này."
Thác Bạt phun ra một ngụm nước miếng lên đất: “Lãnh Tiêu Sắt, bây giờ ngươi là nâng chí khí của người khác mà diệt uy phong của chính mình hay sao?"
Lãnh Tiêu Sắt liếc Thác Bạt một cái: “Ta vẫn là câu nói kia, ngươi nếu lại không tin thì lập tức tự mình đi tìm nàng lý luận, đến lúc đó muốn làm cái gì cũng tùy ngươi!" Thác Bạt không trả lời lại nhưng vẻ mặt thì đầy lửa giận, trong lòng nghẹn khuất! Cấp chín? Nếu Vân Phong thật sự đột phá đến cấp chín, trong khi bọn họ ba năm lại không có người nào tiến bộ, có phải là xấu hổ đến chết rồi không!
“Nếu nàng thật sự tới cấp chín, như vậy thì có chút khó khăn. Tuy rằng dùng sức mạnh và thủ đoạn thì có thể, chẳng qua sẽ có chút khó giải quyết."
Lãnh Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát rồi nói. Lãnh Tiêu Sắt cười lắc đầu: “Không, chúng ta có thể vì vụ này mà trở thành bị hại, Vân Phong đã lừa chúng ta, chúng ta sẽ bắt nàng phải trả giá thật đắt!"
“Ngươi con mẹ nó mau nói trọng điểm đi!"
Thác Bạt mắng một câu, Lãnh Tiêu Sắt đen mặt cũng không để ý tới hắn: “Chúng ta cần nhờ Chính Nhiên tiên sinh giúp đỡ, chúng ta phải thông qua cơ hội này để lấy lại những mạch khoáng kia. Qua chuyện này, chúng ta sẽ hung hăng đả kích Hồng Phong, khiến bọn họ không thể ngóc đầu lên được nữa!"
“Mẹ nó, nhiều lời nửa ngày, chỉ có câu này mới là tiếng người!"
Thác Bạt vừa ha ha cười vừa tưởng tượng Vân Phong thừa nhận trước mặt Chính Nhiên tiên sinh hiệp nghị ba năm trước đây chỉ là nàng ta lừa gạt bắt bọn họ ký. Hắn vừa nghĩ đến tổn thất của Hồng Phong sau này thì trong lòng đã cảm thấy vô cùng thoải mái!
“Vẫn là Lãnh đội trưởng đầu óc linh hoạt, chúng ta lập tức đi tìm Chính Nhiên tiên sinh đi." Liệt Hỏa đoàn trưởng cười dài nói một câu, vài đoàn trưởng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có thể làm cho Hồng Phong không gượng dậy nổi, chỉ cần có thể xé bỏ tờ hiệp nghị ba năm trước kia, bọn họ cũng không ngại mất mặt làm kẻ yếu! Mặt dày thì sao chứ!
Bốn đoàn trưởng đoàn năm sao đều cùng nhau đi tới nơi ở của Chính Nhiên. Bọn họ vừa tới, Chính Nhiên cũng từ cửa lớn đi ra, thấy bốn người bọn họ Chính Nhiên liền mỉm cười: “Vừa khéo, nha đầu Vân Phong đã trở lại, cùng ta đi nhìn xem đi."
Bốn người miễn cưỡng cười đi theo sau lưng Chính Nhiên tiên sinh: “Lãnh Tiêu Sắt, Chính Nhiên tiên sinh nếu đứng về phía Vân Phong thì làm sao bây giờ? Chúng ta này không phải là tự mình đánh mình sao?" Lãnh Tiêu Sắt nhìn theo bóng dáng Chính Nhiên, lắc đầu, thấp giọng trả lời: “Hẳn là không. Chính Nhiên tiên sinh nếu không công bằng, muốn phá quy tắc của Dong Binh Công Hội thì về sau hắn sẽ khó có thể làm tiếp."
Ba kẻ khác nghe xong cũng quyết tâm đi theo Chính Nhiên, năm người đi đến khu vực bốn sao. Vương Minh mang theo Vân Phong đi tới trước đoàn Hồng Phong, Vân Phong nhìn Hồng Phong bây giờ so với lúc trước lớn mạnh hơn rất nhiều thì vừa lòng gật gật đầu. Vương Minh cười hắc hắc, đẩy cửa chính ra hô vào một câu: “Triệu đoàn trưởng, mau ra đây, nhìn xem ai đã trở lại này!"
Vân Phong theo sau Vương Minh đi vào, trong đại sảnh không thiếu các lính đánh thuê chuẩn bị nhận nhiệm vụ hoặc nghỉ ngơi. Đám người nhìn thấy Vương Minh đi vào thì đều nhiệt tình tiếp đón, Vân Phong phát ra thần lực cảm giác một chút, không ngờ lại phát hiện lính đánh thuê ở đây cấp bậc thấp nhất cũng đã là cấp sáu!
Ba năm qua Hồng Phong phát triển thật sự là quá tốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong mang theo ý cười nhẹ nhàng. Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên: “Vương thúc, sao thúc trở lại sớm vậy?"
Vương Minh nở nụ cười: “Triệu Nghiêm, Triệu đoàn trưởng đâu? Không ở đây sao?"
Vân Phong thấy một thanh niên cao gầy từ trên lầu đi xuống. Ba năm trôi qua, Triệu Nghiêm tựa hồ đã cao lên rất nhiều, hắn so với Vân Phong thì cao hơn một cái đầu. Mà khuôn mặt non nớt trước kia giờ trông đã thành thục không ít, đã trưởng thành như người lớn rồi.
Triệu Nghiêm đi tới, bị vỡ giọng nên hắn cũng không muốn nói nhiều, gật gật đầu chỉ chỉ trên lầu. Vương Minh lập tức hiểu, cười hớ hớ nhích sang một bên để lộ ra Vân Phong đứng sau lưng hắn.
“Triệu Nghiêm, nhìn xem ai đã trở lại?"
Triệu Nghiêm ghé mắt nhìn. Khi hắn nhìn thấy cô gái trước mặt thì không khỏi có chút sửng sốt, tầm mắt đảo qua đảo lại vài lần trên mặt nàng, ánh mắt từ nghi hoặc dần dần biến thành rõ ràng. Triệu Nghiêm miệng hơi mở lớn định nói gì đó nhưng khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng: “Tiểu, tiểu thư…"
Triệu Nghiêm gọi một câu, Vân Phong gật gật đầu: “Triệu Nghiêm, ba năm không gặp, ngươi cao lên không ít." Triệu Nghiêm đỏ mặt, lắp bắp: “Ta, ta đi tìm phụ thân xuống đây…"
Gương mặt Triệu Nghiêm càng ngày càng đỏ ửng, Vân Phong cùng Vương Minh nhìn Triệu Nghiêm cũng cảm thấy kì quái, chỉ thấy hắn nói vài câu đã lủi lên lầu. “Tiểu tử này sao vậy nhỉ?"
Vương Minh nhìn bóng dáng Triệu Nghiêm bối rối thì hơi buồn bực, Vân Phong cũng bất đắc dĩ cười cười, lúc này mới phát hiện trong đại sảnh Hồng Phong tất cả lính đánh thuê đều đang tò mò nhìn mình, trên trăm ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Phong. “Hóa ra là đại tiểu thư đã trở lại…" Một lính đánh thuê thì thào nói nhỏ, sau đó giống như một ngòi nổ kéo tất cả cảm xúc của các lính đánh thuê lại: “U wa! Đại tiểu thư đã trở lại!"
Trong đại sảnh một đám lính đánh thuê đều đứng lên hô, khắp đại sảnh sôi trào hẳn lên. Vương Minh ha ha lớn tiếng cười, nhìn các lính đánh thuê kích động hưng phấn như thế, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ, mà Vân Phong cũng cảm nhận được tâm tình kích động của những người này. Ba năm, thì ra bọn họ đều vẫn đang đợi mình về. Loại cảm giác này… Thật sự là nói không nên lời!
Edit: Nhi, Lạc Nguyệt
Beta: Nhi
“Còn chưa tới đã thấy ồn ào rồi. Thật sự là đủ náo nhiệt."
Có người nhẹ nhàng đẩy cửa chính của Hồng Phong ra. Các lính đánh thuê vừa rồi còn hô hào náo nhiệt mà giờ đã chẳng còn âm thanh nào hết. Trước cửa vào có năm người, trên người mỗi người đều mang theo một cỗ áp lực. Vân Phong nhìn rồi nghênh đón.
“Chính Nhiên tiên sinh."
Vân Phong cười tiếp đón, mà bốn vị đoàn trưởng đoàn năm sao còn lại bên cạnh Chính Nhiên đều bị Vân Phong bỏ qua. Tuy nàng không biết vì sao bốn người họ lại đi vào nơi này, nhưng chắc chắn bọn họ đến đây tuyệt đối không phải là thăm nàng. Hồng Phong ba năm qua phát triển thế này vậy hẳn là khiến cho bốn người bọn họ bất mãn, bằng không làm sao sắc mặt của bốn người lại có thể khó coi đến như vậy. Chính Nhiên cười hớ hớ nhìn Vân Phong. Sau ba năm không thấy, nàng đã hoàn toàn trưởng thành thành một thiếu nữ. Hơi hơi thử ánh mắt Chính Nhiên liền trừng thật lớn. Cừ thật, liền ngay cả hắn đều không dò xét được thực lực của nha đầu này: “Ba năm qua con vẫn tốt chứ? Mọi việc như thế nào?"
Chính Nhiên cười hớ hớ hỏi một câu, lính đánh thuê trong đại sảnh Hồng Phong đều an phận ngồi một chỗ, một tiếng cũng không dám phát ra. Năm người đi vào một là phó hội trưởng Công Hội lính đánh thuê, mà bốn người còn lại đều là đội trưởng dong binh đoàn 5 sao, mỗi một người đều là không dễ chọc. Bất quá thấy được phó hội trưởng Dong Binh Công Hội đến thăm tiểu thư nhà mình, toàn bộ lính đánh thuê của Hồng Phong liền cảm thấy vô cùng có mặt mũi!
“Làm phiền Chính Nhiên tiên sinh quan tâm, Vân Phong rất tốt." Cũng không nói rõ ràng, Vân Phong đối Chính Nhiên thật ra có vài phần hảo cảm. Lúc nàng gần đi, Chính Nhiên đưa cho nàng nhẫn trữ vật, những thứ bên trong có thể nói là tài sản riêng của Chính Nhiên tiên sinh. Chính Nhiên đối với chính mình có một phần tâm ý, đương nhiên cũng không bài trừ là vì mượn sức của mình nhưng bấy nhiêu cũng cho thấy hắn là có vài phần thật tình.
Chính Nhiên cười gật gật đầu, đứng ở phía sau Thác Bạt tính tình có chút khó chịu, hắn cũng không có thời gian rảnh ở chỗ này nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu ân cần thăm hỏi!
Thác Bạt vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, Lãnh Tiêu Sắt một ánh mắt đảo đến liền khiến hắn im lặng. Lãnh Tiêu Sắt cười mở miệng: “Ba năm không thấy, Vân Phong tiều hữu làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa nha."
Vân Phong cười cười, ánh mắt lúc này mới quét về phía LãnhTiêu Sắt: “Đa tạ Lãnh đội trưởng đã thừa nhận."
Lãnh Tiêu Sắt cười cười, bọn họ bốn người cũng không phải là đến thăm nàng mà là tính cùng với nàng nói rõ ràng chuyện ký hiệp nghị!
“Nếu Chính Nhiên tiên sinh ở chỗ này, chúng ta cũng có chuyện tình cần Vân Phong tiểu hữu nói một chút."
Vân Phong con ngươi đen mang theo ý cười, chính là biết lai giả bất thiện, bất quá binh đến tướng chặn, nàng thờ ơ hỏi: “Không biết Lãnh đội trưởng là có việc gì muốn cùng với ta nói rõ ràng?"
“Tiểu thư!"
Một tiếng gọi vang lên, Vân Phong xoay người lại liền thấy Triệu Minh Khải từ trên lầu chạy nhanh xuống, lúc nhìn thấy Vân Phong, Triệu Minh Khải vẻ mặt kích động đi tới, ngay cả Chính Nhiên đứng bên cạnh cũng không quan tâm.
“Tiểu thư, người đã trở lại."
Giọng Triệu Minh Khải có chút run run nói với Vân Phong một câu, khi nhìn thấy bốn vị đội trường, Triệu Minh Khải cười cười: “Không biết các vị đoàn trưởng đến đây là có chuyện gì?"
Thác Bạt vung bàn tay to lên, một lực chiến khí cấp chín đánh về phía Triệu Minh Khải, sắc mặt Triệu Minh Khải căng thẳng, thực lực chiến sĩ cấp tám nhanh chóng tuôn ra, tình cảnh của ba năm trước hôm nay lại tái diễn!
Chính Nhiên đứng một bên cười híp mắt nhìn Vân Phong, đôi mắt Vân Phong xẹt qua một tia lãnh ý, nhẹ nhàng chuyển tay, tinh thần lực lập tức chắn trước mặt Triệu Minh Khải. Thác Bạt thấy chiến khí cấp chín vừa rồi đã bị yên lặng hóa giải, mà Triệu Minh Khải lại không bị một chút thương tổn gì!
Bốn đoàn người vừa thấy cảnh này không nén được đều sửng sốt, khóe miệng Chính Nhiên đượm ý cười. Triệu Minh Khải cảm kích nhìn Vân Phong, ba năm trước cô gái nhỏ này đã chắn giúp mình, ba năm sau cũng vẫn như vậy!
“Thác Bạt đoàn trưởng, ở địa bàn của Hồng Phong mà dám ra tay, ngươi rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ có gì bất mãn với Hồng Phong sao? Nếu có, chúng ta cũng có thể làm rõ ràng, hà tất phải dùng những thứ ám chiêu này?" Sắc mặt Vân Phong hoàn toàn lạnh lẽo, ba năm trước nàng không có thực lực nói chuyện cùng hắn, nhưng hôm nay, trước mặt nàng, hắn đừng hòng động tay chân với bất kỳ một người nào của Hồng Phong!
Sắc mặt Thác Bạt đỏ lên, biết công kích của mình vừa rồi đã bị nàng hóa giài hoàn toàn, cũng biết mình không thể đòi được chút lợi lộc nào trước mặt Vân Phong, lại càng bị những lời này của Vân Phong làm á khẩu, chỉ có thể xấu hổ đứng một bên, có chút không xuống đài được.
“Vân Phong tiểu hữu, tính tình Thác Bạt có chút nóng nảy, nay không phải là không có ai bị thương sao." Lãnh Tiêu Sắt mở miệng nói, Vân Phong hừ lạnh, da mặt Lãnh Tiêu Sắt có thể nói là vô cùng dày, nàng cũng không muốn tiếp tục so đo cùng bọn họ.
“Mấy vị đoàn trưởng đến đây tìm ta là có chuyện gì, cứ nói đi." Vân Phong nhàn nhạt mở miệng, không còn dáng vẻ ôn hòa như vừa rồi. Lãnh Tiêu Sắt và mấy đoàn trưởng vừa thấy, nhớ đến lửa giận bị nghẹn ba năm thì cũng không có sắc mặt hòa nhã gì.
“Nếu đã muốn nói, vậy được, Chính Nhiên tiên sinh mời người cho chúng tôi một công đạo."
Lãnh Tiêu Sắt hành lễ với Chính Nhiên, thấy Chính Nhiên cười gật đầu đáp ứng, lúc này Lãnh Tiêu Sắt mới nói: “Ba năm trước, Vân Phong tiểu hữu đã gạt chúng ta kí một hiệp nghị không nhỏ."
Triệu Nghiêm vừa nghe thấy, lập tức giận dữ muốn nói gì đó nhưng bị phụ thân ngăn lại, Vân Phong suy nghĩ chốc lát mới biết bọn họ là muốn nói chuyện gì, “Ai gạt các ngươi kí, ta có bức bách các ngươi à? Đây đều là các ngươi tự nguyện, giấy trắng mật đen đều ở chỗ công chứng của Công hội lính đánh thuê. Nếu ta nhớ không lầm, thì đó cũng là đoàn trưởng các người ép ta làm."
“Đó là do mắc bẫy của ngươi!" Đoàn trưởng Liệt Hỏa gầm lên một câu, Lãnh Nguyệt đoàn trưởng cũng tức giận nói: “Vân Phong, trong lòng ngươi cũng tự rõ ràng, chỗ mạch khoáng kia chỉ là mạch khoáng cấp thấp, căn bản không có cao cấp khoáng thạch!"
Vân Phong nhếch môi cười: “Không có sao? Ta làm sao mà biết chứ… Lúc trước là các ngươi nhất định muốn lấy mạch khoáng đó, ta cũng không có biện pháp nào."
Lãnh Tiêu Sắt cười lạnh: “Vân Phong chúng ta sẽ không nói lời vô nghĩa với ngươi nữa, hiệp nghị ba năm trước xóa bỏ, chúng ta sẽ không cung cấp trung cấp khoáng thạch cho các ngươi nữa, mạch khoáng cấp thấp khi thì trả lại cho các ngươi!"
Mấy người Hồng Phong nghe đến đó, lòng bàn tay đã không nhịn được toát mồ hôi nếu không có số lượng lớn trung cấp khoáng thạch này, thì sẽ là tổn thất không hề nhỏ với Hồng Phong!
“Được! Lúc trước là các ngươi tự muốn mạch khoáng đó, hiện tại người không muốn cũng là các ngươi, một khi đã như vậy, bản hiệp nghị kia lập tức xóa bỏ đi!" Ngoài dự đoán của bốn đoàn trưởng, họ không nghĩ Vân Phong lại dễ dàng đáp ứng như thế, khiến bọn họ trở tay không kịp!
“Ngươi……!"
Thác Bạt vừa muốn nói gì nhưng Vân Phong đã cướp lời: “Như thế nào? Ta đã đáp ứng rồi các ngươi còn muốn nói ta sai nữa sao?"
Lãnh Tiêu Sắt nhíu mày, sao hắn lại có cảm giác như bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay vậy, rốt cuộc chỗ kia có cao cấp khoáng thạch hay không cũng không ai rõ ràng, người biết rõ chỉ có Vân Phong! Chỉ cần nàng có thể lấy ra được cao cấp khoáng thạch thì có thể chứng minh mạch khoáng kia từng có khoáng thạch cao cấp! Bây giờ xé bỏ hiệp nghị, biểu tình của Vân Phong không hề biến đổi, thậm chí còn vô cùng cao hứng, chẳng lẽ bọn họ bị lừa rồi!
Lãnh Tiêu Sắt cau mày, trăn trở mấy lần nhưng vẫn nghĩ mãi không ra rốt cuộc khoáng thạch kia có đáng giá hay không, “Chính Nhiên tiên sinh, người cũng nghe rõ tờ hiệp nghị kia đã vô dụng rồi, Hồng Phong sẽ trả lại khoáng thạch trung cấp cho bốn vị đoàn trưởng, còn mạch khoáng cấp thấp thì sẽ lại là của Hồng Phong."
“Chờ một chút!"
Lãnh Tiêu Sắt thét lớn một tiếng, Thác Bạt giận dữ rống lên: “Lãnh Tiêu Sắt, ngươi con mẹ nó lại muốn gì nữa đây!"
Lãnh Tiêu Sắt xem thường liếc Thác Bạt: “Vân Phong tiểu hữu, đề nghị vừa rồi hình như có chút liều lĩnh, hay là chúng ta bàn bạc lại kỹ hơn đi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong xẹt qua một tia lạnh băng: “Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, thân là Lãnh đoàn trưởng năm sao lại đổi ý tới đổi ý lui, như vậy không tốt lắm đâu."
Lời nói của Vân Phong khiến mặt Lãnh Tiêu Sắt đỏ bừng, nhưng nghĩ tới chỗ mạch khoáng cao cấp kia, Lãnh Tiêu Sắt liền không muốn từ bỏ ý định.
“Con mẹ nó, lão tử không chơi với ngươi nữa, hiệp nghị kia xóa bỏ đi!" Thác Bạt vừa nói xong Vân Phong đã lập tức gật đầu: “Đoàn trưởng Thác Bạt thật có khí phách, được, hiệp nghị của chúng ta đã xóa, mấy người không cần đưa khoáng thạch trung cấp tới nữa."
Hai đoàn trưởng Liệt Hỏa và Lãnh Nguyệt nhìn biểu cảm trên mặt Lãnh Tiêu Sắt, lập tức thấy có điều gì không ổn, nên cũng do dự không lên tiếng. Thác Bạt thấy vậy thì rống lên: “Các ngươi do dự cái gì, không phải đều đã bàn kĩ rồi sao!"
Hai đoàn trưởng cười ha ha: “Chúng ta cũng không quyết đoán như Thác Bạt ngươi… Còn muốn suy nghĩ thêm…"
Nhìn thấy thái độ của bọn họ, Vân Phong hừ lạnh, nếu muốn chơi, ta sẽ chơi cùng các ngươi, không lột da các ngươi ta không gọi là Vân Phong!
“Đoàn trưởng Lãnh, ngươi còn muốn nói gì nữa?"
Nghe Vân Phong hỏi Lãnh Tiêu Sắt suy nghĩ trong chốc lát rồi mới mở miệng: “Vân Phong tiểu hữu, vừa rồi chúng tôi hơi lỗ mãng, xin thứ lỗi cho, ba năm qua chúng tôi đều tìm ở chỗ mạch khoáng cấp thấp kia, nhưng vẫn không thấy chút bóng dáng của khoáng thạch cao cấp, trong lòng khó tránh được có chút nóng nảy."
Nghe được những lời này Triệu Nghiêm cảm thấy có chút buồn cười nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra điều gì, vô nghĩa! Rõ ràng chỗ đó là mạch khoáng cấp thấp, làm gì mà thấy được khoáng thạch cao cấp chứ!
Vân Phong tỏ vẻ thấu hiểu: “Nếu như vậy, không bằng đoàn trưởng Lãnh trả lại mạch khoáng kia cho chúng tôi đi." Vân Phong cười đáp lời, ngươi không phải không muốn sao, vậy trả lại cho ta đi. Lãnh Tiêu Sắt nghe vậy, lại thấy Vân Phong vội vã muốn lấy lại, trong lòng Lãnh Tiêu Sắt bắt đầu dâng lên một tia nghi ngờ, nàng sao lại muốn lấy lại, nhất định là có điều gì không đúng đây!
“Vân Phong tiểu hữu nói như vậy cũng không đúng, chúng ta là nghe nói ngươi lấy được khoáng thạch cao cấp nên mới ký hiệp nghị với ngươi, làm gì cũng phải trả giá đúng không."
Vân Phong nghe đến đó liền cười, thì ra nói nãy giờ là muốn xem cao cấp khoáng thạch, nếu là trước kia thì nàng cũng chưa từng nhìn thấy! Nhưng mà hiện tại cao cấp khoáng thạch đối với nàng chẳng khác gì rau cải cả!
“Đoàn trưởng Lãnh, chuyện tốt cũng không thể để ngươi chiếm một mình, đúng không? Thế nào? Nếu như ta lấy ra được, ngươi định làm gì tiếp theo, những lời ngươi nói vừa rồi là nói láo hết sao?"
Lãnh Tiêu Sắt có chút xấu hổ đỏ mặt: “Không phải như vậy, ta chỉ là muốn xác nhận một chút thôi…"
“Xác nhận một chút? Nếu xác nhận xong, mạch khoáng đó ngươi vẫn không cần?"
Vân Phong cười hỏi, Lãnh Tiêu Sắt nghe vậy thì tức muốn hộc máu, nàng ta rõ ràng là muốn trục lợi với hắn! Hắn muốn hay không cũng không ai được trục lợi từ hắn! Lãnh Tiêu Sắt thật sự hối hận vì hôm nay lại tới đàm phán cùng Vân Phong, chuyện lần trước còn chưa nhớ lâu sao, trong lòng hắn thầm mắng chính mình một câu. Hai đoàn trưởng khác nghe vậy cũng nhíu mày suy nghĩ, nếu bọn họ nói vẫn muốn, mà Vân Phong không lấy ra được, vậy bọn họ chẳng lẽ phải ngậm bồ hòn. Chính Nhiên tiên sinh có ở đây, bọn họ muốn đổi ý cũng không được, nhưng nếu theo lời nàng, Vân Phong có thể lấy ra được cao cấp khoáng thạch, vậy bọ họn chẳng phải bỏ mất cơ hội này sao!
Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa hai người trăm miệng một lời nói: “Lãnh đoàn trưởng chọn như thế nào, chúng tôi cũng chọn thế ấy."
Muốn chia cũng phải cùng chia, đừng hòng mà giành hết một mình!
Thác Bạt đứng một bên lòng cũng nóng như lửa đốt, hắn sao lại thiếu kiên nhẫn tới vậy, bây giờ diễn ra chuyện này, ngay cả người ngốc cũng hiểu, giờ bọn họ nhất định phải thắng, phải thắng lớn!
Lãnh Tiêu Sắt nghe hai người nói, thiếu chút nữa đã phun máu luôn rồi, mẹ nó một đám người đều không phải là đèn cạn dầu! Vân Phong đứng đợi một bên, Chính Nhiên thì mỉm cười xem kịch, lính đánh thuê ở Hồng Phong thì bồn chồn chờ Lãnh Tiêu Sắt trả lời, nếu hắn nói không vậy thì Hồng Phong sẽ tổn thất rất lớn!
“Nếu Vân Phong tiểu hữu nói như vậy, ta vẫn là không cần." Lãnh Tiêu Sắt cười cười, con ngươi đen nhìn Vân Phong lóe lên một tia sáng. Vân Phong cũng nở nụ cười, muốn so định lực với nàng sao, vậy thì Lãnh Tiêu Sắt ngươi vẫn còn kém một chút.
Lính đánh thuê của Hồng Phong vừa nghe Lãnh Tiêu Sắt nói như vậy, nhịn không được lộ ra vẻ mặt thất vọng, xong rồi xong rồi, trung cấp khoáng thạch giờ đã không còn nữa rồi!
Hai đoàn trưởng Liệt Hỏa và Lãnh Nguyệt nghe Lãnh Tiêu Sắt trả lời, trong lòng cũng vô cùng hồi hộp. Vân Phong cười nói: “Được, Lãnh đoàn trưởng đã nói thì không nên thay đổi nữa."
Lãnh Tiêu Sắt gật gật đầu: “Đương nhiên là không."
Gương mặt Vân Phong thoáng hiện một nụ cười như hồ ly, chuyển tay một cái, một khoáng thạch trong suốt óng ánh xuất hiện trong tay, không hề có một chút tạp chất nào, ánh sáng lóng lánh rực rỡ! Khoáng thạch vừa ra, hô hấp của tất cả mọi người đều nóng lên, cực phẩm khoáng thạch!
Tròng mắt bốn đoàn trưởng đều trừng đến muốn nổ luôn, đó đúng là khoáng thạch cực phẩm, thật sự là khoáng thạch cực phẩm! Vân Phong cười cười: “Bốn vị đội trưởng, đã nhìn thấy rõ ràng chưa?"
Vân Phong dời cực phẩm khoáng thạch đến gần bọn họ hơn một chút, tâm can Lãnh Tiêu Sắt run rẩy, hắn đã thua rồi, con bà nó, thua quá thảm rồi!
Nàng thu tay lại, khoáng thạch cực phẩm cũng biến mất, thấy bộ dạng đỏ mắt hối hận không thôi của mấy đoàn trưởng, Vân Phong khoát tay: “Bốn vị đoàn trưởng nếu không có việc gì nữa, thứ cho ta phải tiễn khách!"
“Đợi chút! Vân Phong tiểu hữu, mọi chuyện đều có thể thương lượng, đều có thể thương lượng!" Thác Bạt gầm lên một tiếng, nở một nụ cười nịnh nọt: “Hiệp ước cũ này phế đi, chúng ta ký hiệp ước mới cũng được!"
Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa cũng gật mạnh đầu, thầm mắng Lãnh Tiêu Sắt xối xả trong bụng. Lãnh Tiêu Sắt xấu hổ đứng đó, có chút khó mở miệng.
“Ý của đoàn trưởng Thác Bạt là gì?"
“Ý là… Chúng ta có thể ký một hiệp nghị mới, ngươi nói có đúng không! Điều kiện của ta vẫn không đổi, một mạch khoáng trung cấp đổi mạch khoáng kia của ngươi!"
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy!" Hai đoàn trưởng kia đều phụ họa theo đuôi. Vân Phong chỉ cười không nói gì, trong lòng đám người Hồng Phong còn cười to hơn, nhất là Triệu Nghiêm, Triệu Minh Khải và Vương Minh, tiểu thư của bọn họ cũng thật là, lừa bọn họ một lần, lại lừa tiếp lần thứ hai.
Lãnh Tiêu Sắt im lặng một lúc lâu, mở miệng nói điều kiện lại khiến người khác kinh ngạc vô cùng: “Mạch khoáng cao cấp của đoàn Hàn Tinh đổi mạch khoáng của ngươi, Vân Phong tiểu hữu, lần này tuyệt đối không đổi ý nữa!"
Ba đoàn trưởng khác đều há to miệng. Ta dựa vào! Mạch khoáng cao cấp! Lãnh Tiêu Sắt ngươi bị choáng váng rồi sao! (dựa vào còn có nghĩa là từ “F*CK í, nhưng nó hiện đại quá nên phải đổi ^^)
Ý cười nơi khóe miệng Vân Phong càng sâu: “Lãnh đoàn trưởng đã có thành ý như vậy thì, ta đương nhiên cũng phải thể hiện thành ý của mình, như vậy mạch khoáng này thuộc về…"
“Đợi một chút, ta cũng đổi, ta đổi mạch khoáng cao cấp!" Thác Bạt đỏ mặt theo sát gầm lên. Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa thì kinh hãi muốn rớt cằm, mạch khoáng trung cấp thì bọn họ còn có thể theo, nhưng cao cấp thì… Vẫn là thôi đi, hai đoàn của bọn họ chỉ có một mạch khoáng cao cấp mà thôi.
Các lính đánh thuê của Hồng Phong nhiệt huyết sôi trào, bốn mạch khoáng trung cấp đổi thành mạch khoáng cao cấp, phát tài, phát tài rồi!
Lãnh Tiêu Sắt và Thác Bạt đương nhiên biết đây là cắt thịt, cắt thịt của chính mình! Mạch khoáng cao cấp các đoàn bốn, năm sao đều có, Hàn Tinh đoàn của Lãnh Tiêu Sắt có hai nơi, Mãnh Hổ đoàn của Thác Bạt cũng có hai nơi, mà Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa thì chỉ có một. Bây giờ Lãnh Tiêu Sắt đề nghị lấy mạch khoáng cao cấp đến đổi, đương nhiên hắn cũng có chút tính toán nhỏ, như vậy Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa sẽ không nhúng tay vào được, nếu Vân Phong đã có thể lấy ra được khoáng thạch cao cấp, chứng tỏ mạch khoáng kia nhất định có! Nếu đã xác định, đương nhiên muốn loại trừ được càng nhiều đối thủ càng tốt!
Lãnh Nguyệt và Liệt Hỏa không có sức lực chạy theo cuộc đua này, bọn họ nhất định sẽ bị loại, hai người thầm cắn răng, giỏi lắm Lãnh Tiêu Sắt! Ngươi cũng không phải thông minh bình thường! Nếu đoàn Mãnh Hổ không có hai chỗ thì mạch khoáng này đã bị hắn độc chiếm rồi!
Lãnh Tiêu Sắt nhìn Thác Bạt: “Thác Bạt, ngươi cũng nhúng tay vào làm gì?"
Thác Bạt ha ha cười: “Lãnh Tiêu Sắt, ngươi đừng hòng độc chiếm!"
Vân Phong nhìn mấy người bọn họ, trong lòng cười đến hả hê sung sướng. Cứ tranh cãi đi ầm ĩ đi, ầm ĩ đến đánh nhau luôn thì càng tốt!
“Vân Phong tiểu hữu, ý ngươi thế nào?" Thác Bạt cười hỏi Vân Phong, Vân Phong đương nhiên gật đầu, thứ tốt đã đưa đến cửa thì phải vui lòng nhận rồi.
“Thác Bạt đoàn trưởng cũng rất có thành ý, đương nhiên không thể thiếu phần của ngươi." Lãnh Tiêu Sắt nghe vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi: “Chính Nhiên tiên sinh, người làm chứng cho chúng ta đi."
Chính Nhiên cười tít mắt lấy ra mấy tờ giấy, đúng là giấy hiệp nghị, “Nếu đã quyết định rồi thì ký tên đi, tránh sau này có người lại đổi ý."
Lãnh Tiêu Sắt và Thác Bạt lập tức nhận lấy, viết xuống mạch khoáng cao cấp của đoàn mình thuộc về Hồng Phong, mỗi tháng sẽ đưa khoáng thạch cao cấp đến cho Hồng Phong. Vân Phong cũng ký tên vào, chuyển nhượng mạch khoáng của đoàn mình cho hai đoàn trưởng. Sau khi đạt thành hiệp nghị thì Chính Nhiên thu trở về, Liệt Hỏa và Lãnh Nguyệt cắn răng thở phì phì, tông cửa đi ra. Lãnh Tiêu Sắt và Thác Bạt cũng không ở lại lâu nữa, tư vị bị cắt thịt này không dễ chịu gì, bọn họ phải trở về suy nghĩ cẩn thận một chút, có phải cách đào quáng trước kia đã sai rồi không? Hay là kỹ thuật không chính xác?
Đoàn trưởng bốn, năm sao đều đã rời đi, Chính Nhiên tiên sinh vẫn ở lại. Vân Phong mỉm cười với ông, muốn nói gì nhưng Chính Nhiên đã khoát tay: “Kiềm chế thực lực của bọn họ lại cũng được, đỡ làm ta đau đầu một phần."
Vân Phong cười cười, các lính đánh thuê Hồng Phong ở đại sảnh đều cười đến mặt nở hoa, tiểu thư của bọn họ quả đúng là thần! Rõ ràng Hồng Phong sẽ phải bị tổn thất rất lớn, bây giờ thì tốt rồi, trung cấp khoáng thạch không còn nhưng lại có thể đổi được khoáng thạch cao cấp đó!
“Tiểu nha đầu, có thời gian thì tới tìm ta." Chính Nhiên cười nói, Vân Phong gật đầu, sau đó Chính Nhiên cũng rời đi. Ông vừa đi, đại sảnh Hồng Phong đã bùng nổ.
“Hồng Phong có tiểu thư ở đây, chúng ta chính là vô địch!"
“Không sai! Tiểu thư ở đây, Hồng Phong sẽ tiến nhanh về phía trước!"
Triệu Minh Khải thấy các lính đánh thuê lại sôi trào hừng hực lần nữa thì cũng kích động trong lòng, quả nhiên có tiểu thư ở đây, Hồng Phong cái gì cũng có thể hóa hiểm thành lành!
Mấy người đi lên lầu hai, các lính đánh thuê đang nghị luận náo nhiệt trong đại sảnh. Trong phòng, Vân Phong chỉ giản lược lại những chuyện ba năm qua, cũng không tiết lộ quá nhiều. Vân Phong nói với bọn họ mình phải lập tức đi tham gia cuộc thi của học viện Ma Tang. Triệu Nghiêm vừa nghe đã khàn giọng nói: “Vì sao còn phải đến học viện Ma Tang? Ở đây không được sao?"
Triệu Minh Khải trừng mắt liếc con trai, ông nói với Vân Phong: “Tiểu thư cứ đi đi, Chính Nhiên tiên sinh cũng sẽ không so đo đâu, không cần lo lắng cho chúng tôi."
Vương Minh cười ha ha: “Tiểu thư là ma pháp sư, đến học viện Ma Tang là đúng rồi, Tiểu Nghiêm, ngươi cũng đừng khó chịu nữa."
Triệu Nghiêm đỏ mặt, cực kỳ quẫn bách ngồi đó: “Con nói không sai mà! Cho dù là ma pháp sư thì sao, tiểu thư đến đó cũng chỉ lãng phí thời gian! Tiếp tục ở đây cùng chúng ta không được sao?"
Triệu Minh Khải và Vương Minh đều trầm mặc. Vân Phong cười cười: “Triệu Nghiêm, ở học viện Ma Tang có đại ca của ta, đó là người thân của ta, ta đến học viện Ma Tang một phần cũng là vì Hồng Phong, điều này sẽ không thay đổi."
Triệu Nghiêm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn Vân Phong: “Ta không phải có ý này, ta là nói…" Đột nhiên hắn im lặng, quay đầu, không nói gì nữa.
Triệu Minh Khải thở dài một tiếng: “Tiểu thư, người muốn đi đâu thì hãy đi, Hồng Phong vĩnh viễn là hậu thuẫn của người, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi."
Vân Phong cười gật đầu, Hồng Phong là hậu thuẫn của nàng, nàng cũng là hậu thuẫn của Hồng Phong. Nếu ai dám đụng vào Hồng Phong thì phải bước qua cửa của nàng trước đã!
“Được rồi tiểu thư, người mau đi tìm Chính Nhiên tiên sinh đi." Triệu Minh Khải nhắc nhở, Vân Phong gật đầu, không nói thêm gì đứng dậy rời đi. Sau khi nàng đi rồi, Triệu Minh Khải mới đến bên con trai mình, vỗ vỗ vai thằng bé.
“Triệu Nghiêm, tiểu thư là một con hùng ưng, mà vùng trời của Hồng Phong thì quá nhỏ."
Triệu Nghiêm nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót. Vương Minh cũng đi tới vỗ vai hắn: “Tiểu Nghiêm, nhìn tiểu thư bay lượn không phải cũng tốt sao?"
Triệu Nghiêm im lặng không nói. Đúng vậy, tiểu thư không thể ở nơi này mãi, nàng còn có trời đất rộng lớn, so với thế giới của hắn thì rộng hơn rất nhiều, người như thế, hắn có đuổi theo cả đời cũng không được…
Hết chương 36
Hoàn quyển 2
Tác giả :
Nhược Tuyết Tam Thiên