Thiên Tài Tam Bảo
Chương 289
Phong Thiên Tuyết mở to mắt, trong đầu cô chỉ có một chữ ‘chết!
Hôm nay cô không thể thoát khỏi cái chết sao?
Dạ Chẩn Đình lao tới như tên lửa, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô lại…
Cô ngã vào vòng tay anh, lồng ngực rắn chắc và rộng lớn như bến cảng cho có cảm giác an toàn.
“Hu hu.
.
" Phong Thiên Tuyết khóc lớn, ôm chặt lấy eo của anh, không dám buông ra nữa.
“Người phụ nữ ngốc này, cô là lợn à???" Dạ Chẩn Đình nghiến răng nghiến lợi mắng, vỗ mạnh mấy cái vào mông cô, “Cô sắp chết vì ngu rồi!!!"
“Hu.
.
" Phong Thiên Tuyết vẫn đang khóc, cơ thể cô run lên vì sợ hãi và đau đớn.
Anh đánh đau thật đấy, mông cô sắp nứt ra rồi…
Nhưng khi nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ điên cuồng của anh, cô cảm thấy cảm động một cách khó hiểu…
Dạ Chấn Đình trực tiếp xé váy của cô, bế cô từ bệ cửa sổ xuống.
Phong Thiên Tuyết cuộn mình trong lòng anh, giữ chặt vạt áo của anh không dám buông ra.
“Đừng sợ, tôi sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương cô đâu.
"
Dạ Chẩn Đình cúi đầu hôn lên trán cô.
“Mę…"
Đột nhiên, một tiếng kêu yếu ớt truyền đến.
“Âm thanh gì vậy?" Dạ Chấn Đình sững sờ, ánh mắt phức tạp.
Phong Thiên Tuyết giật mình, chợt tỉnh táo lại: “Tiểu Tứ Bảo, trời ạ, Tiểu Tứ Bảo bị thương rồi.
"
Dạ Chấn Đình nhìn thấy con vẹt trong lòng Phong Thiên Tuyết cảm thấy yên lòng một cách khó hiểu: “Tôi tưởng nó là một đứa trẻ, hóa ra là một con chim!"
“Mau, mau đưa đến bệnh viện thú y" Phong Thiên Tuyết lo lắng thúc giục.
Cánh của Tiểu Tứ Bảo đã bị thương rồi, bây giờ nó đang rất yếu.
Dạ Chẩn Đình bể Phong Thiên Tuyết ra khỏi phòng, vô tình giẫm phải thứ gì đó và phát ra tiếng ‘Oa, anh lập tức dừng lại và nhìn xuống… Đó là một con búp bê
Phong Thiên Tuyết giật mình, nguy rồi, đây là búp bê của Nguyệt Nguyệt…
“Lớn như vậy rồi mà còn chơi cái này, ấu trĩ!"
Dạ Chẩn Đình cho rằng đó là đồ chơi của Phong Thiên Tuyết, cũng không nghĩ nhiều, bế cô nhanh chóng rời đi.
Phong Thiên Tuyết thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà cô đã đưa thím Chu và bọn trẻ đi từ lâu, không chỉ tránh được một trận chém giết mà còn tránh gặp Dạ Chẩn Đình.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy may mắn vì căn phòng tối om nên không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nếu không, Dạ Chẩn Đình sẽ biết được bí mật của bọn trẻ khi nhìn thấy đồ dùng của trẻ con ở nhà…