Thiên Tài Tam Bảo
Chương 100 Chương 100
Phong Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn chiếc xe này.
Cô nhớ lại ngày đầu tiên cô từ quê về, chiếc taxi mà cô và các Bảo Bảo ngồi đã quệt phải một chiếc Rolls-Royce Phantom gần ga xe lửa…
Lúc đó cô nhìn thấy trong xe có một người đàn ông bị thương nặng ở lưng, máu nhuộm đẫm hình xăm đầu sói trên lưng anh ta.
Vừa thấy anh ta, cô đã nhận ra ngay, anh ta chính là người đàn ông bốn năm trước.
Nhưng chiếc xe đã đi mất trước khi có kịp xác nhận.
Suy nghĩ của cô đều tập trung hết vào người đàn ông nên quên nhớ biển số xe, nhưng…
Cô nhớ chiếc Rolls-Royce Phantom chỉ có ba mươi lăm chiếc được bán ra trên toàn thế giới, nghe nói tại thị trường Trung Quốc chỉ có ba chiếc…
Nên… Người đó là Dạ Chẩn Đình sao?
“Cô Phong, cô sao vậy?" Lôi Vũ khẽ gọi.
“Không, không sao" Phong Thiên Tuyết hoàn hồn, cô cố tình đổi chủ đề: “Chiếc xe quý như vậy, tôi vừa mừng vừa lo.
"
“Cô đừng khách sáo, Dạ Vương nói cô có thể tùy ý sử dụng" Lôi Vũ cười bảo: “Nào, chúng ta lên xe thôi"
“Ừm.
"
Sau khi lên xe, Phong Thiên Tuyết vẫn cố nhớ lại chuyện ngày đó, nhưng dù cô có nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra biển số của chiếc xe ấy.
Cô cố ý dò hỏi Lôi Vũ: “À mà bác sĩ Lôi này, trước đây sếp Dạ từng bị thương phải không?"
Lôi Vũ là bác sĩ riêng nhà họ Dạ nên nếu Dạ Chẩn Đình bị thương thì cô ấy chắc chắn sẽ biết.
“Không có đâu.
" Lôi Vũ trả lời: “Trên cương vị là người thừa kế duy nhất của nhà họ Dạ, số phận của cả gia tộc đều gác trên vai Dạ Vương.
Sự an toàn của anh ấy là trọng trách hàng đầu của gia tộc.
Luôn có mười tám vệ sĩ giỏi đi theo bảo vệ nên anh ấy rất ít khi bị thương.
"
“Ồ" Phong Thiên Tuyết gật đầu, trong lòng hơi hoang mang, không bị thương? Người đó không phải anh ta sao?
Cô nghĩ lại thấy cũng đúng.
Lần trước gặp nhau ở công ty, anh ta vẫn có thể bơi trong hồ bơi vô cực trên tầng thượng cơ mà.
Nếu anh ta là người đó thì vết thương trên lưng hẳn vẫn chưa lành, vốn phải cẩn thận tránh nước chứ đừng nói là đi bơi.
Là cô đã nhầm sao?
“Sao tự nhiên cô lại hỏi chuyện này?" Lôi Vũ hỏi ngược lại.
“Mới này thấy anh ta cáu kỉnh, không biết có phải do bị thương không, hờ hờ.
.
"
Phong Thiên Tuyết viện cớ cho qua chuyện.
“Ha ha, tính Dạ Vương cũng dễ chịu lắm"