Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 8 - Chương 7: Phiên ngoại 07: Bắc Thần gia tộc lại xuất hiện
Edit: Giọt Sương Đêm
Beta: Sakura
“Hương Hương, mau để cho ta ngửi, trên người có dính mùi vị gì khác hay không?" Lục Tương Tương vừa ngửi mùi trên người tiểu sủng vật vừa liếc mắt nhìn về phía Tiểu Bạch vô tội, “Sau này không nên tùy tiện thú sủng không quen biết chơi, ai biết nó mấy trăm năm không tắm chứ?"
“Ta...... Ta ba ngày thì tắm một lần......" Không đợi Tiểu Bạch khiếu nại xong, Lục Tương Tương giống như bắt được nhược điểm, hừ cười nói, “Xem đi, ta đã đoán đúng. Vừa nhìn đã biết là một con thú sủng không thích tắm . Ba ngày mới tắm một lần ư?"
Nàng ghét bỏ nhăn mặt nhíu mày: “Di, trên người của ngươi rất bẩn?" Ôm thú sủng của nàng ta cách Tiểu Bạch xa hơn, đem nó coi như Hồng Thủy Mãnh Thú.
Thân thể màu trắng của Tiểu Bạch, trong nháy mắt ửng lên một tầng màu sắc, nó oan mà.
“Ngày hôm qua ta vừa mới tắm" Tiểu Bạch cực lực biện giải cho mình, Tiểu móng vuốt huơ lên, hai mắt trừng trừng, song, sau một khắc, khí thế của nó liền lập tức bị đè ép đi xuống.
“Ngày hôm qua mới tắm ư?" Lục Tương Tương khinh thường liếc nó một cái, lại dùng tay ôn nhu vuốt ve thú sủng trong ngực, nói, " Hương Hương nhà ta một năm không tắm vẫn thơm, ngươi hôm qua mới tắm mà vẫn bẩn như vậy. Ngươi thật là hết thuốc chữa."
Cả người Tiểu Bạch lay động, nó bị tức điên rồi.
Tiểu Mặc thấy thế, đem nó bế lên, vuốt lông an ủi: “Chúng ta là nam tử hán, không cần thường xuyên tắm."
Tiểu Bạch ủy khuất từ từ tản đi, rốt cục dễ chịu hơn một chút. Quá đả thương nó rồi, tại sao có thể nói nó bẩn?
“Ta ghét nhất đứa bé không tắm , nhất là không tắm còn tự tìm lấy cớ." Lục Tương Tương không nhìn gương mặt đen thui của Tiểu Mặc, lướt qua hắn, tầm mắt rơi vào trên người Tiểu Nguyệt Nha, ánh mắt của nàng ta nhất thời tỏa sáng, nhào về phía cô bé, “Cô bé thật đáng yêu. Muội tên là gì? Để cho tỷ tỷ ôm muội một cái."
Tiểu Nguyệt Nha ngây thơ nhìn nàng ta một lúc lâu, lúc nàng ta sắp nhào tới mình, bé vội trốn về phía sau ca ca: “Ta không thích mùi trên người của ngươi , ta thích mùi trên người ca ca và Tiểu Bạch."
Ánh mắt ngây thơ và giọng nói non nớt khiến cho sắc mặt Lục Tương Tương khẽ cứng lại, dừng lại động tác, ngược lại, Tiểu Mặc và Tiểu Bạch tâm tình thật tốt, rốt cuộc cũng trả thù được nàng ta.
“Ha ha ha...... Lục Tương Tương, không nghĩ tới ngươi cũng có ngà động tác như vậy. Ha ha ha......" Một tiếng cười lớn đột nhiên chen vào, khiến cho sắc mặt Lục Tương Tương càng thêm khó coi, nàng ta quay đầu, nhìn về phía Dạ Hàn Tinh chẳng biết đến dưới tàng cây phía xa lúc nào.
Kể từ khi Lục Tương Tương đến sau Dạ Hàn Tinh lặng lẽ chạy tới tàng cây phía xa, lúc này mới nói ra một câu, cười nhạo Lục Tương Tương. Dưới bóng cây, nụ cười tuấn lãng của hắn , mang theo vài phần tà mị, rồi lại không mất phong nhã. Dạ Hàn Tinh như vậy khiến cho trăng hoa đều phải khom lưng.
Song, hết lần này tới lần khác hắn lại gặp phải Lục Tương Tương, một kẻ không sợ trời không sợ đất, căn bản không bị sắc đẹp của hắn mê hoặc.
“Này này, ngươi đừng tới đây. Giữ khoảng cách mười bước cho ta " Vốn là còn một bộ phong lưu tiêu sái, lúc này cả kinh rút lui từng bước, Dạ Hàn Tinh chay trốn về phía sau như gặp quỷ.
Hắn càng trốn, Lục Tương Tương càng đuổi theo hắn: “Ngươi là một đại nam nhân, sợ cái gì? Chẳng lẽ ta còn có thể ăn ngươi hả? Đến, để cho tỷ tỷ hôn một cái, nói thế nào chúng ta coi như là quen biết cũ."
Mang theo nụ cười giảo hoạt giống sói xám, Lục Tương Tương bước nhanh ép về phía hắn.
Dạ Hàn Tinh từ trước đến giờ tự cho mình là tiêu sái lỗi lạc, Thái Sơn đổ xuống cũng không đổi sắc, mà giờ phút này, thấy Lục Tương Tương từng bước tiến tới gần, hắn cố nén làm cho mình không trở nên chật vật, nhưng mà hắn thật sự làm không được, trong lổ mũi dường như có ngàn vạn con kiến đang xôn xao, gãi gãi khiến hắn hắt xì, chảy ra nước mắt.
“Hắt xì! Ngươi dừng lại! Không nên tới gần."
Lục Tương Tương phảng phất như không nghe thấy, ôm Hương Hương của nàng ta, tiếp tục đến gần Dạ Hàn Tinh, một tiến một lui, tình cảnh kia rõ ràng chính là tiết mục máu chó lưu manh đùa giỡn thiếu nữ, buồn cười nhất là , Dạ Hàn Tinh cũng không phải là lưu manh, mà Lục Tương Tương cũng không phải thiếu nữ. Vừa vặn ngược lại, Dạ Hàn Tinh bị"Đùa giỡn", mà Lục Tương Tương thì trở thành"Nữ lưu manh", trình diễn vở ác nữ lấn kém nam.
“Nguyệt ca ca, huynh đừng sợ, muội sẽ không thương tổn huynh."
Dạ Hàn Tinh dựa lưng vào thân cây, cũng không còn chỗ để lui nữa, trong miệng hắt xì liên tục: “Hắt xì! Hắt xì! Ngươi mau lùi xa một chút cho ta! Ngươi cũng biết ta bị dị ứng với mùi trên người ngươi mà ngươi còn tới gần, ngươi muốn hại chết ta phải không?"
Hắn liếc mắt thấy hai huynh muội Tiểu Mặc đang dùng ánh mắt ngây thơ nhìn hắn, nếu lúc này hắn chạy trối chết, vậy thì hắn sẽ mất hết mặt mũi. Trên thực tế, tình trạng bây giờ của hắn cũng đã khiến hắn rất mất thể diện, chẳng qua là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.
“Có chuyện này sao? Sao ta không nhớ nhỉ?" Lục Tương Tương dừng bước, đứng cách hắn năm bước, ngửa đầu, ở góc bốn mươi lăm độ, làm bộ suy tư, một lúc lâu sau nàng ta giống như nghĩ tới điều gì, bừng tỉnh đại ngộ, “A, ta nghĩ ra rồi. Hình như là có chuyện như vậy. Ta nhớ mười lăm năm trước, ta không cẩn thận sờ mặt người kia, người kia ngất đi ngay lập tức. Ta vẫn không nghĩ ra người đó là ai, giờ ngươi nhắc tới, ta mới nhớ ra."
Nàng ngọt ngào mỉm cười, nụ cười nhưng giống như bà ngoại sói, muốn bao nhiêu gian trá có bấy nhiêu gian trá.
Dạ Hàn Tinh vừa hắt xì vừa rơi lệ, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, tưc giận trừng trừng nhìn Lục Tương Tương. Hắn dám khẳng định, nữ nhân này kiếp trước nhất định là chủ nợ của hắn, đời này tới tìm hắn đòi nợ.
Mọi người nói, Lĩnh Nam Lục gia thiên kim tiểu thư trời sinh trên người có kỳ Hương, hương này là bẩm sinh, phàm người ngửi qua mùi thơm trên người nàng, đều không tự chủ bị trầm mê, cũng chính bởi vì kỳ Hương trên người nàng, mới khiến cho hương liệu và hương phấn của Lục gia có thể nổi tiếng xa gần, trở thành hàng hóa chạm tay có thể bỏng, người người tranh nhau mua. Bởi vì bọn họ cũng hi vọng trên người mình có thể có mùi thơm kỳ dị giống như Lục Tương Tương.
Nhưng hết lần này tới lần khác đều có chuyện ngoại lệ.
Người người đều hâm mộ kỳ Hương, mà đối với Dạ Hàn Tinh lại là độc hương trí mạng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tương Tương, hắn đã bị mùi thơm trên người nàng xông ngất, sau khi đại phu chẩn đoán bệnh mới biết được, thì ra là hắn bị dị ứng với mùi thơm trên người Lục Tương Tương, phàm là nơi nàng ta có mặt trong vòng mười bước, trên người của hắn sẽ sinh ra phản ứng; trong vòng năm bước, bắt đầu hắt xì rơi lệ, hai chân như nhũn ra; nếu như là trong vòng ba bước thì.. Hậu quả không thể tưởng tượng được.
Có thể nói, Lục Tương Tương chính là khắc tinh của Dạ Hàn Tinh .
Chuyện cũ mười lăm năm trước khiến cho Dạ Hàn Tinh luôn gặp ác mộng, là vết nhơ trong đời hắn. Nữ nhân lúc nào cũng đâm vào chỗ đau của hắn chọc vào vết nhơ của hắn khiến hắn giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải hắn được dạy dỗ tốt, nếu không phải lúc này hai chân hắn như nhũn ra e rằng chỉ cần bước một bước thôi, hắn nhất định sẽ hung hăng chế trụ nữ nhân này, đem nàng đánh một trận thật đau.
Nàng đã từng là vị hôn thê của đại ca hắn, sau khi đại ca hắn bị hủy dung, Lục gia lui cưới, sau đó gia gia lại đặt cho đại ca một mối hôn sự, đó chính là Bạch gia tiểu thư. Hắn còn từng mừng thầm, bởi vì rốt cục không cần lo lắng muốn cùng vị “Nguy hiểm" đại tẩu này chung sống lâu dài. Ai ngờ hôm nay, nàng ta lại tới nữa, đây có tính là cơn ác mộng của hắn lại kéo đến hay không?
“Không phải ngươi đã giải trừ hôn ước với đại ca ta sao? Ngươi còn tới...... Hắt xì! Còn tới Huyễn Dạ Tinh Hải làm cái gì? Hắt xì."
“Đương nhiên là tới phục hôn với đại ca của huynh." Lục Tương Tương bật thốt lên, đột nhiên cảm thấy không đúng, nàng sửa lời nói, “Không đúng, ta tới kết thân với đại ca ngươi."
“Kết thân?" Dạ Hàn Tinh cười lạnh, “Lúc đại ca mất mát nhất, ngươi và Lục gia đã làm gì với hắn? Bây giờ đại ca ta đã khôi phục lại, Lục gia các ngươi lại bắt đầu tới nịnh bợ Dạ gia ta, ta thật muốn hỏi ngươi và phụ thân của ngươi, rốt cuộc da mặt người Lục gia các ngươi dày tới mức nào?"
Lục Tương Tương hơi đổi sắc, thu hồi vẻ cợt nhả, khẽ nháy mắt, mấy phần thất ý: “Thật ra thì, chuyện không giống như ngươi nghĩ đâu..."
“Không giống như vậy? Vậy thì là loại nào? Ngươi dám nói không phải ngươi ghét bỏ đại ca của ta bị hủy dung, cho nên mới lui hôn chứ?" Dạ Hàn Tinh trong lòng tức giận từ từ bay lên, vì đại ca tổn thương mà bất công, “Ngày đó đại ca của ta mới bị hủy dung không tới ba ngày, đúng là lúc tâm tình của hắn tâm xuống thấp nhất, ngươi và cha ngươi nhân cơ hội này tới Dạ gia từ hôn, để cho ta đại ca bị người của tam đại Thánh Địa chê cười không nói, bệnh tình của hắn cũng nghiêm trọng hơn. Nếu không phải ông nội ngăn cản ta, lúc ấy ta hận không thể làm thịt cha con các ngươi"
Sắc mặt Lục Tương càng thêm ảm đạm: “Ngươi thật sự hận ta như vậy sao? Thật ra thì...... Chuyện đó không giống như ngươi nghĩ đâu, ta thực sự có nỗi khổ tâm....."
“Nổi khổ tâm? Ngươi còn có mặt mũi nói nổi khổ tâm?" Dạ Hàn Tinh vong động, nhất thời quên mất mình bị dị ứng, không biết lấy sức lực từ đâu, cất bước đi về phía Lục Tương Tương, “Được, vậy ngươi hãy nói một chút, nỗi khổ tâm riêng của ngươi rốt cuộc là cái gì? Ngươi nói đi, ngươi nói đi."
Dưới chân Lục Tương Tương không tự chủ rút lui, khẩn trương nhìn hắn: “Ngươi đừng tới đây, ngươi mà tới gần thêm chút nữa, ngươi sẽ ngất đi đó."
Dạ Hàn Tinh dừng bước, dùng ánh mắt lạnh lùng khinh miệt liếc Lục Tương Tương, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên, mang theo vài phần tàn nhẫn và khát máu: “Lục Tương Tương, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi đừng đến gần đại ca của ta.Nếu như ngươi dám thương tổn đại ca của ta một lần nữa, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết."
Lục Tương Tương cả người run lên, khuôn mặt thanh tú nháy mắt trắng bệch, chỉ nghe Dạ Hàn Tinh bỏ lại câu cuối cùng trước khi xoay người rời đi: “Ngươi nghe rõ cho ta, ta nói được là làm được, đừng hoài nghi lời của ta."
Chờ Dạ Hàn Tinh đi được mấy chục bước, sắp biến mất ở cuối vườn, Lục Tương Tương mới hoàn hồn, hướng về phía bóng lưng của hắn hô lớn: “Dạ Hàn Tinh, ngươi đừng làm ta sợ. Ta muốn làm đại tẩu của ngươi, để vĩnh viễn vĩnh viễn ngươi phải gọi ta một tiếng đại tẩu."
Bóng lưng phía trước không để ý đến nàng, trực tiếp rời đi, Lục Tương Tương tức giận phồng má, tự hờn dỗi, đợi nàng quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của huynh muội Tiểu Mặc, nàng lúng túng đỏ mặt. Vì muốn bỏ đi tình trạng xấu hổ vừa nãy, nàng hắng giọng một cái, nói với hai đứa bé: “Chỉ cần các ngươi đem chuyện vừa nãy quên đi, tỷ tỷ sẽ đưa cho hai người các ngươi mỗi người một hộp hương phấn Lục gia đặc chế, bảo đảm các ngươi toàn thân thơm ngào ngạt, nhiều người thích."
Đây là muốn thu mua bọn họ.
Tiểu Mặc hết sức trấn định nhìn lại nàng nói: “Ta nghĩ chúng ta không cần, ngươi giữ lại mà dùng."
Nghiêm túc nói xong, bé lôi kéo muội muội, chậm rãi từ từ xoay người rời đi.
Trán Lục Tương Tương nháy mắt rơi xuống vài vạch hắc tuyến, đột nhiên có loại buồn bực như ăn phải con ruồi vậy.
Ý là, hai huynh muội bọn họ đã có rất nhiều người thích rồi, cho nên không cần hương phấn của nàng, mà nàng không có người thích những thứ hương phấn này rất thích hợp với nàng.
“Tiểu thư, người không sao chứ?" Nha hoàn lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình ,chưa bao giờ thấy tiểu thư như vậy.
Lục Tương Tương hoàn hồn, xốc lại tinh thần nói: “Ta có thể có chuyện gì chứ? Đi, chúng ta tìm Dạ lão phu nhân đi."
“Tìm Dạ lão phu nhân làm cái gì?" Nha hoàn không hiểu nói.
“Đương nhiên là đi nói hôn sự. Cả Dạ gia đối với cái hôn sự này vui nhất, cũng chỉ có lão nhân gia nàng." Lục Tương Tương nói xong, nện bước nhẹ nhàng rời đi.
“Nhưng mà tiểu thư, người tới Huyễn Dạ Tinh Hải, không phải là vì tới đẩy hôn sự sao? Sao người lại đột nhiên đổi chủ ý?" Nha hoàn nói thầm, càng ngày càng không hiểu tâm tư tiểu thư.
Trong một gian mật thất của Huyễn Dạ Tinh Hải.
Dạ Tử Hi dẫn Vân Trung Thiên tiến vào.
Trong mật thất, Dạ Cô Phong đang tiếp đãi mấy vị tân khách, lai lịch của mấy vị này cũng không nhỏ, đều là những thương nhân lớn hùng cứ một phương từ nam tới bắc ở Ngạo Thiên đại lục. Ngày xưa, có thể trở thành thương nhân lớn, hơn phân nửa là thương nhân buôn bán binh khí và lương thực,mà hôm nay, địa vị của thương nhân lớn đang từ từ thay đổi : khai thác khoáng thạch, đào móc linh thạch, linh mạch ,những thương nhân này đang từ từ thay thế những thương nhân lớn lúc trước.
Dạ gia cũng từ nửa năm trước, mới bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ thương nhân. Huyễn Dạ Tinh Hải muốn gây dựng lại, cần một lượng lớn, kiếm từ đâu, đương nhiên là từ buôn bán.
Trong ba huynh đệ Tam Dạ gia, người có đầu óc buôn bán nhất lại là Dạ Hàn Tinh. Chỉ có nửa năm qua sự cố gắng của Dạ Hàn Tinh, mới khiến cho Dạ gia có thể bằng cách nhanh nhất chiếm được mấu chốt buôn bán, tiến vào hàng ngũ thương nhân lớn, sự quyết đoán và thực lực như vậy, người bình thường không có được.
“Cha, người xem ai tới này?" Dạ Tử Hi mang theo vài phần vui vẻ nói.
Dạ Cô Phong ngửng đầu lên, thấy Vân Trung Thiên đi cùng Dạ Tử Hi đến, ông cười nhẹ: “Vân công tử, ngươi tới được vừa lúc. Ngươi kiến thức rộng rãi, có thể giám định giúp lão phu một bảo vật không?"
Vân Trung Thiên nhìn theo tay của ông, hai mắt lập tức bị một luồng sáng trong trẻo hấp dẫn, hai mắt của hắn trừng lớn, dưới chân không tự chủ tiến về phía trước, dừng chân trước một khối khoáng thạch khổng lồ: “Dạ tiền bối, ngài lấy được khối quáng thạch này ở đâu vậy?"
Dạ Cô Phong mỉm cười híp mắt, lặng lẽ nói: " Dạ gia ta gần đây cùng mấy vị bạn làm ăn cùng nhau mua một khu mỏ, có thợ đào mỏ ở trong núi phát hiện khối khoáng thạch này, cảm thấy khoáng thạch rất kỳ lạ, nên đem nó trở về đây. Lão phu nhìn khối khoáng thạch này xong, cảm giác nó bất thường, nhưng lại không biết rốt cuộc nó là khoáng thạch gì, cho nên muốn mời mấy vị bằng hữu biết về khoáng thạch, giám định và thưởng thức. Vừa nãy đã có mấy vị bằng hữu giám định và thưởng thức hoàn tất, nhưng không ai biết nó rốt cuộc là vật gì. Vân công tử quanh năm ở Vân tộc, có từng thấy khối khoáng thạch nào như thế không?"
Vân Trung Thiên đi quanh khoáng thạch một vòng, chỉ thấy khối khoáng thạch toàn thân màu đen, trong màu đen lại mơ hồ phiếm u quang, thỉnh thoảng thoáng hiện màu hồng, thỉnh thoảng màu lục, nháy mắt một cái, lại đồng thời xuất hiện bảy thứ màu sắc, hắn thầm than ngạc nhiên. Mới nhìn khối khoáng thạch naỳ sẽ khôn thấy kì lạ, một khối đá đen sì, nhưng mà ở bên trong nó dấu diếm ánh sáng bảy màu. Đây cũng là vì sao Dạ đảo chủ và mấy vị thương nhân khác thấy hứng thú với khối đá này.
Mắt liếc thấy, Dạ Cô Phong chăm chú nhìn gò má của hắn, Vân Trung Thiên lộ vẻ cảm nhận được. Sau khi đi vòng quanh hòn đá lần thứ ba, Vân Trung Thiên dừng lại, mở miệng nói: “Tiền bối, loại khoáng thạch này ta chưa từng thấy qua."
Ánh mắt mong chờ của mọi người khẻ ảm đạm xuống, có chút thất vọng, chỉ nghe thấy hắn chuyển giọng, tiếp tục nói: “Bất quá, ta đã gặp điều tương tự được ghi lại trong một cuốn sách cổ, khoáng thạch màu đen , hiện ra ánh sáng bảy màu, nhìn thì giống như may mắn, kì thực rất xấu."
Mọi người cả kinh, một người trong đó vội hỏi: “Nói thế là thế nào?"
Dạ Cô Phong cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn.
Vân Trung Thiên cười nhạt, ưu nhã nói: “Căn cứ vào sách cổ của Vân tộc, loại khoáng thạch này, tên là Thiên Thạch, nó là thiên thạch rơi từ trên trời xuống,sau khi rơi xuống đất trải qua mưa gió ngưng luyện mà thành. Cho nên, bề ngoài của nó có màu đen, bên trong tỏa ra rất nhiều màu sắc."
“Thiên Thạch?"
“Thì ra là như vậy."
Chúng tân khách ánh mắt khẽ tỏa sáng, Dạ Cô Phong cũng đi nghi ngờ theo.
“Vân công tử, Thiên Thạch kia dùng như thế nào, giá thị trường của nó là bao nhiêu?" Có người hỏi.
Vân Trung Thiên nhíu mày, dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía đối phương: “Ngươi tính đem Thiên Thạch đi bán?"
“Dĩ nhiên.Bất kỳ hàng hóa nào đều có giá trị của nó, ta hỏi giá của nó là lẽ đương nhiên." Người nọ hùng hồn nói.
“Ngươi có kẻ thù sao?" Vân Trung Thiên bỗng nhiên lại hỏi.
Người nọ lắc đầu: “Ta không có kẻ thù."
Vân Trung Thiên đuôi nhướng mày: “Không có kẻ thù, vậy ngươi muốn đem tà vật này bán cho người nào? Theo ta được biết, trời giáng thiên thạch tự thân mang theo Tà tính, phóng xạ lên trên thân người, sẽ khiến cho da thịt người ta từ từ rữa nát, thậm chí xuất hiện dấu hiệu trúng độc. Tổ tiên Vân tộc chúng ta, đã từng có người nhặt được một khối thiên thạch tương tự , nàng cho là mình nhặt được bảo vật, đắc chí, còn không muốn chia xẻ cùng người khác, ai ngờ không được mấy ngày, thân thể của nàng bắt đầu sinh ra phản ứng không bình thường, đầu tiên là da thịt toàn thân nổi lên nốt đỏ, sau đó là da mặt nhăn nhíu già yếu, tiếp theo là rụng tóc, rụng răng, rụng móng tay, mắt lệch, lỗ mũi dẹp xuống......"
Vừa nói xong, tất cả mọi người không tự chủ sờ sờ ngũ quan của mình, trên người nổi đầy da gà.
Vân Trung Thiên chuyển giọng, lại nói: “Không chỉ có mình nàng gặp phải chuyện này, tà vật mang đến hậu quả hơn thế nữa, không được mấy ngày, người nhà của nàng, thân thích bằng hữu, thậm chí là tộc nhân ở xung quanh nhà nàng đều gặp phải chuyện tương tự."
“Thật sự tà môn vậy ư?" Dám người theo bản năng rút lui, ngay cả Dạ Cô Phong và Dạ Tử Hi cũng tin là thật mà lui lại.
“Chuyện này của Vân tộc, lão phu cũng nghe nói qua, không nghĩ tà vật kia lại là vật trước mắt này." Dạ Cô Phong lắc đầu, đột nhiên phân phó hạ nhân nói, “Người đâu. Mau đem tà vật này ném xuống biển."
Hạ nhân từ ngoài cửa tiến vào, Vân Trung Thiên giơ tay lên ngăn cản nói: “Tà tính của khối thiên thạch này rất mạnh, không thể tùy tiện lấy tay đụng chạm, ngay cả ngọn núi có khối đá này cũng không nên tới gần. Đúng rồi, Dạ tiền bối, không phải ngài đã mua cả ngọn núi này rồi chứ? Nếu như mua rồi thì ngài nhanh nghĩ biện pháp đem nó chuyển nhượng đi, nếu không khu mỏ ngài mua sau này sẽ trở thành phế tích, đến lúc đó hối hận thì đã muộn."
Dạ Cô Phong đột nhiên vỗ đầu, nghẹn đỏ cả mặt, lúng túng nhìn Vân Trung Thiên, lại nhìn mấy vị khách khác, hắn phun ra nuốt vào nói: “Các vị, về chuyện khu mỏ......"
Không đợi hắn nói xong, mấy vị khách khác giành nói: “Dạ lão, mỏ ở gần Huyễn Dạ Tinh Hải, vốn đều thuộc về ngài.Ta đã sớm muốn mượn Hoa hiến Phật, đem quyền sở hữu mỏ lấy giá thấp chuyển nhượng cho ngài. Ngài thấy thế nào? Ta cũng không lấy nhiều bạc, ngài cho ta một triệu lượng bạc, quyền sở hữu của ta ở khu mỏ kia toàn bộ thuộc về ngài."
“Ta cũng chỉ cần một triệu lượng bạc, toàn bộ khu mỏ đều thuộc về Huyễn Dạ Tinh Hải các ngươi."
“Đúng đúng. Mỏ lớn như vậy nên thuộc về Huyễn Dạ Tinh Hải hết, chỉ có các ngươi mới có năng lực khai thác và sử dụng nó tốt nhất. Chúng ta là không có thực lực hùng hậu như vậy, để bảo vệ và duy trì an toàn khu mỏ."
“......"
Chỉ qua một lúc, tất cả các tân khách đều cầm quyền sở hữu khu mỏ đẩy tới tay Dạ Cô Phong, Dạ Cô Phong xanh cả mặt, im lặng không lên tiếng.
Dạ Tử Hi không vui nói: “Các ngươi thật là quá đáng. Lúc có lợi, các ngươi tranh nhau muốn đoạt lấy ích lợi, giờ có phiền toái, các ngươi chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ. Được, các ngươi không cần khu mỏ phải không? Vậy các ngươi đem hết khế ước khu mỏ cho ta, ta chỉ cho các ngươi một vạn lượng bạc, muốn thì lấy đi, đừng lằng nhằng" Vừa nói xong, hàn quang bay ra, kiếm của nàng như rồng rắn dạo chơi, dọa mấy vị khách sợ đến mức mặt trắng bệch cả ra.
Bọn họ là thương nhân, không phải là người trong giang hồ, cho dù là người từng trải trên thương trường, cũng không chịu được nàng hù dọa như thế.
“Mau bỏ xuống, không lễ phép." Dạ Cô Phong mở miệng nói, “Chư vị nếu không muốn khu mỏ này, lão phu thành toàn cho các ngươi, cứ theo như các ngươi nói, một triệu lượng. Lão phu cũng không tin, một khối thiên thạch có thể khắc chết cả nhà, cả tộc của lão phu."
“Cha." Dạ Tử Hi lo lắng nhìn về phía Dạ Cô Phong, nàng thấy, cho bọn hắn một lượng bạc còn cảm thấy uất ức, bọn chúng còn ước gì Dạ gia bọn họ đều chết hết đi.
Dạ Cô Phong giơ tay lên, ngăn cản nàng: “Tử Hi, con đi cùng mấy vị khách nhân đi ra ngoài, đem khế ước chuyển nhượng cho xong. Ta và Vân công tử cần nói chuyện riêng."
Dạ Tử Hi căm giận trừng đám tân khách cười làm lành, nhẹ nhàng nhìn Vân Trung Thiên một cái, bất đắc dĩ dẫn chúng tân khách đi ra ngoài.
Đợi mọi người đi hết, trong mật thất chỉ còn lại có Dạ Cô Phong và Vân Trung Thiên, Dạ Cô Phong cẩn thận đánh giá Vân Trung Thiên mấy lần, đột nhiên thần bí cười nói: “Người người đều nói Vân Trung Thiên là người khiêm tốn, người trong vạn người, nổi bật bất phàm, không nghĩ tới khi lừa gạt người khác cũng không nháy một, lão phu phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, ha ha ha."
Vân Trung Thiên yên lặng, chỉ nhợt nhạt cười một tiếng nói: “Dạ tiền bối sao lại nói như thế, chẳng lẽ ta nói sai sao?"
“Tiểu tử ngươi còn giả bộ với lão phu?" Dạ Cô Phong tức giận trừng hắn một cái, “Lão phu sống đến từng này tuổi rồi, coi như là kiến thức rộng rãi, còn chưa bao giờ nghe thấy có chuyện trời giáng thiên thạch có thể hại chết toàn tộc. Ngươi đem lời này thêu dệt tựa như giọt nước không lọt, kì thực sơ hở rất rõ ràng."
“Xin tiền bối chỉ giáo," Vân Trung Thiên thu hồi vẻ mặt, không toát ra quá nhiều đắc ý.
Dạ cô Phong cười hắc hắc nói: “Khối quáng thạch này, một tháng trước lão phu đã trước đã cất chứa rồi, nếu thật sự như lời ngươi nói, có nguy hiểm, thì vì sao cả nhà lão phu vẫn bình yên vô sự cho tới bây giờ?"
Vân Trung Thiên mỉm cười, rốt cục hiểu ra: “Gừng quả nhiên là càng già càng cay , Dạ tiền bối mới thật sự là cao nhân."
Hướng về phía ông vái chào.
Dạ Cô Phong cười đắc ý: “Ha ha ha, lần này lão phu có thể đem cả khu mỏ bỏ vào trong túi, toàn bộ nhờ ngươi phối hợp."
“Tin rằng không có ta, tiền bối cũng nhất định có hậu chiêu." Vân Trung Thiên nhàn nhạt cười nói.
“Không thể nào, không thể nào." Dạ Cô Phong cười càng thêm khoa trương.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều không nói lời nào.
Qua một lúc lâu, Dạ Tử Hi trở lại, mang theo mấy tờ khế ước, hùng hổ trở về.
“Cha, con đều lấy hết khế ước rồi." Nàng đem khế ước ném lên trên bàn, tức khí nói, “Đám khốn kiếp này, lúc hợp tác thì tìm mọi cách nịnh bợ, vừa có chuyện thì bọn họ trở mặt ngay lập tức.Muốn chúng ta cho bọn họ một triệu lượng bạc ư? Cửa nhỏ cũng không có. Cha, ngài nhìn, con chỉ dùng bốn vạn lượng bạc đem tất cả khế ước đều cầm về rồi."
Râu mép Dạ Cô Phong run rẩy mấy cái, nhìn nữ nhi, không nhịn được gật đầu: “Không hổ là con gái ngoan của Dạ cô Phong ta."
Vân Trung Thiên khẽ mím môi, cười rất hàm súc.
Dạ Tử Hi nhìn hai người, cảm thấy không khí có chút không đúng: " Sao vậy? Chẳng lẽ con đã làm sai cái gì?"
“Không, không, con làm tốt vô cùng. Không tin, con hỏi Vân công tử." Dạ cô Phong cười hì hì nói.
Vân Trung Thiên khẽ vuốt cằm, khiến cho Dạ Tử Hi càng thêm mơ hồ.
Một ngày kia, Huyễn Dạ Tinh Hải bận rộn tiếp đãi khách nhân, đến lúc tiệc tối, chúng tân khách đều tề tụ đông đủ.
Vân Khê ngồi cùng Long Thiên Tuyệt, ngồi ghế trên ba huynh đệ Dạ Hàn Nhật, xa xa nhìn thấy Lục Tương Tương dẫn nha hoàn của nàng ta, trong tay ôm con thú sủng màu vàng nhạt , đạp cửa đivào. Liếc về phía bên trái, nàng rõ ràng thấy thân thể Dạ Hàn Tinh khẽ cứng lại, có chút không bình thường.
“Ngươi làm sao vậy?" Vân Khê nghiêng qua hỏi hắn một câu.
“A? Không có gì." Dạ Hàn Tinh ho nhẹ, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt rõ ràng liếc về phía Lục Tương Tương, tựa hồ có chút kiêng kỵ.
Lục Tương Tương thì sao, nàng ta cũng không thèm liếc hắn một cái, trực tiếp ngồi bên cạnh Dạ lão phu nhân. Dạ lão phu nhân cười kéo nàng ngồi xuống, dùng ánh mắt nhìn cháu dâu nhìn nàng.
Đợi tất cả tân khách đều ngồi xuống, Dạ đảo chủ nâng chén, hiện cả gian phòng đều yên tĩnh lại. Chờ Dạ đảo chủ nói xong lời dạo đầu của yến hội , Dạ lão phu nhân mở miệng tiếp: “Các vị, nhân cơ hội hôm nay, lão phụ có một chuyện trọng đại muốn tuyên bố."
Mọi người lắng nghe, chân mày Dạ Hàn Tinh nhíu lại, trùng hợp chống lại ánh mắt khiêu khích của Lục Tương Tương, đầu của hắn càng căng thẳng.
Chẳng lẽ là......
Trong đầu của hắn nhảy ra dự cảm xấu.
" Dạ gia ta có chuyện vui, Trưởng Tôn của ta A Nhật vài ngày nữa sẽ cưới Lục Tương Tương làm vợ, Dạ gia ta và Lục gia sẽ kết làm thân gia."
Dạ lão phu nhân nói xong, phần lớn tân khách đều ồn ào chúc mừng, lộ ra vẻ hâm mộ. Dạ gia và Lục gia kết thân, chẳng khác gì là thực lực và tài lực kết hợp, có thực lực và tài lực, trên giang hồ còn ai dám trêu chọc bọn họ chứ? Dạ Lục hai nhà kết thân, tuyệt đối là đại sự của Ngạo Thiên đại lục, sẽ tạo nên một chấn động lớn.
Dạ Hàn Tinh nhíu mày, trừng mắt nhìn Lục Tương Tương, còn với đối phương làm như không thấy, đều là"Thâm tình chân thành" nhìn Dạ Hàn Nhật, phảng phất bọn họ thật sự là một đôi nam nữ si tình.
Dạ Hàn Nhật nghe tin tức kia xong, không có bất kỳ phản ứng gì, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng mím môi uống trà, giống như việc đó không liên quan đến mình.
Dạ Hàn Nguyệt nghe vậy, không có tâm cơ bật thốt lên: “Tương Tương tỷ không phải đã giải trừ hôn ước với đại ca rồi sao? Sao lại muốn kết thân?"
Phần lớn khách nhân ở đây đều biết chuyện này, lộ ra vẻ xem kịch vui .
Dạ lão phu nhân nói: “Ai nói bọn họ giải trừ hôn ước? Căn bản không có chuyện đó.Tương Tương ôn nhu hiền lành, dịu dàng hào phóng, Dạ gia ta có thể có cháu dâu như nàng là phúc khí của Dạ gia ta."
Dạ Hàn Tinh mở miệng nói: “Tổ mẫu, cái hôn sự này các ngươi có trưng cầu ý kiến của đại ca không? Đại ca thật sự nguyện ý cùng nàng thành thân ư?"
Dạ Hàn Tinh hiểu rõ đại ca của mình, tâm sự của đại ca, sao hắn lại không biết chứ? Hắn căn bản không tin, đại ca thật sự đồng ý thành thân với Lục Tương Tương, bởi vì trong lòng đại ca vẫn lặng yên chứa một người, thời gian qua lâu như vây mà thân ảnh người kia cũng chưa từng biến mất qua, có thể thấy đại ca rất cố chấp.
“Có cái gì không muốn, đây là chuyện tốt. Người khác cầu còn cầu không được.A Nhật, ngươi nói xem?" Dạ lão phu nhân hỏi Dạ Hàn Nhật.
Dạ Hàn Nhật ngẩng đầu, một lúc lâu rồi nói: “Nghe theo tổ mẫu an bài."
“Đại ca." Dạ Hàn Tinh nóng nảy, hắn biết rõ Lục Tương Tương căn bản không thương đại ca, gả cho đại ca là bởi vì giận dỗi, sao hắn có thể ủng hộ hôn sự này được?
Dạ lão phu nhân vui vẻ: “Được được, ngươi đã đồng ý, vậy vài ngày nữa chúng liền chuẩn bị tốt sính lễ, đi Lục gia cầu hôn."
Điên rồi, thật sự điên rồi.
Dạ Hàn Tinh tức giận rời tiệc: “Các vị, thân thể của ta không thoải mái, xin được cáo lui trước."
Dạ lão phu nhân vẻ mặt lúng túng, muốn mắng hắn, bị Lục Tương Tương giật nhẹ góc áo, ngăn cản. Lục Tương Tương xa xa đưa mắt nhìn thân ảnh Dạ Hàn Tinh thân ảnh, cắn cắn môi, có mấy phần không cam lòng.
Lúc này, có người đột nhiên báo lại: “Đảo chủ không xong rồi. Xảy ra chuyện lớn!"
Dạ Cô Phong cau mày: “Vội vàng hấp tấp để làm cái gì? Có việc từ từ nói."
Hạ nhân hồi báo nói: “Đảo chủ,nhóm thú sủng ngài nuôi, đột nhiên biến mất hết rồi."
“Ngươi nói cái gì?" Dạ Cô Phong đột nhiên đứng lên, lần này là thật sự nóng nảy, đám thú sủng kia hắn rất vất vả mới lấy được, sao có thể biến mất hết cơ chứ?
“Chư vị, lão phu xin lỗi vì không tiếp được các vị." Dạ Cô Phong vội vàng rời tiệc.
Chỉ một thoáng, cả Huyễn Dạ Tinh Hải đều ồn ào náo động, nhất mấy vị biết tin về thiên thạch, càng thêm tin rằng trời giáng thiên thạch, mang đến tai hoạ . Từ từ, tin tức truyền ra, các tân khách rối rít lo sợ không yên, muốn mau sớm rời khỏi đảo.
Vân Trung Thiên tìm được Dạ Cô Phong, không khỏi đối với hắn sinh ra bội phục: “Dạ tiền bối, thì ra là đây chính là hậu chiêu của ngài ."
Dạ Cô Phong nhíu mày, lắc đầu nói: “Ngươi đoán sai rồi, chuyện này thật sự không phải do lão phu làm nhóm thú sủng lão phu nuôi bỗng nhiên mất tích."
Vân Trung Thiên hơi kinh ngạc, ngoài dự tính của hắn: “Sao có thể như vậy?"
“Ngươi theo lão phu đến xem." Dạ Cô Phong dẫn Vân Trung Thiên đến chỗ nuôi thú sủng trước sau đó người của Dạ gia mới lần lượt đến, Vân Khê và Long Thiên Tuyệt cũng đi theo.
Chỉ thấy từng cái lồng sắt hoàn hảo không tổn hao gì, khóa của lồng sắt vẫn còn,không có dấu hiệu bị nạy ra, lồng sắt vẫn còn mà thú sủng thì đi nơi nào?
“Dạ đảo chủ, ngươi xác định chìa khóa của lồng sắt chỉ có ngươi mới có? Những người khác không có cơ hội lấy được chìa khóa mở lồng sắt chứ?" Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Đúng vậy. Bởi vì đám thú sủng này là gần đây lão phu mới bắt được,còn chưa hoàn toàn thuần phục, cho nên lão phu không để cho những người khác tới gần nửa bước. Cái chìa khóa vẫn ở trên người lão phu, không rời nửa bước, hơn nữa trên ổ khóa cũng không có dấu vết bị nạy ra, cho nên những con thú sủng này không thể tự mình chạy đi được, hay là bọn chúng biến mất trong lồng sắt." Dạ Cô Phong càng nói, mọi người càng thấy chuyện quá tà dị.
Dạ Tử Hi cau mày: “Cha, chẳng lẽ Vân đại ca nói đúng, khối khoáng thạch của người thật sự có vấn đề?"
“Nha đầu ngốc, lời của Vân công tử chỉ để lừa gạt những người khác, sao con cũng tin?" Dạ Cô Phong tiếp tục nói, “Khối khoáng thạch của cha nhất định là hiếm thế trân bảo, không phải là đồ tà tính, thú sủng vô duyên vô cớ biến mất, nhất định là có nguyên nhân khác."
Dạ Tử Hi quay đầu, nhìn về phía Vân Trung Thiên, thấy gật đầu, nàng rốt cục tin lời của phụ thân.
Vân Khê suy nghĩ một chút, hỏi: “Dạ đảo chủ, lồng sắt này nhốt loại thú sủng nào, ngươi tìm được ở đâu?"
“Nhắc tới cũng kỳ, trận chiến lúc trước độ nhiên xông tới một đám thú sủng, toàn thân màu tím , hình dáng kỳ dị, lực lượng lại không giống vật thường. Lão phu cảm thấy mới lạ, cho nên bắt bọn chúng lại, nhốt vào lồng sắt, từ từ thuần dưỡng. Ai ngờ phát sinh chuyện như vậy......" Dạ Cô Phong nói.
“Bộ lông màu tím? Sao ta nghe xong mà thấy sợ?" Không biết có liên quan tới Bắc Thần nhất tộc không? Vân Khê lẩm bẩm, lại nhớ tới Hách Liên Tử Phong còn đang lâm vào tình trạng hôn mê trong hầm băng, mặc dù Bắc Thần nhất tộc đã tị thế, lui khỏi giang hồ, nhưng mà không thể bảo đảm trong đó có người không an phận tồn tại
“Để cho Thanh Lân và Thiên Long của ta đi tìm xem, xem có tìm thấy đám thú sủng bị mất tích kia không." Long Thiên Tuyệt vừa nói xong, triệu hồi ra Thanh Lân thần thú và Thiên Long, kèm theo hai luồng gió xanh trắng, hai con thần thú bay ra.
“Dạ tiền bối, ngoài bề ngoài đặc thù những con thú sủng này có lực lượng gì đặc biệt không?" Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Ta nghĩ, đúng rồi, lúc ta giao chiến với bọn chúng, ta phát hiện đầu và tứ chi của bọn chúng có thể kéo ra và rụt lại, không giống bình thường, giống như là...... giống huyễn thú của Tử Yêu – Khúc Công." Dạ Cô Phong nói xong, mình cũng kinh ngạc, chẳng lẽ mình bắt được thú sủng giống như yêu thú của Tử Yêu?
Vân Khê không lên tiếng một lúc lâu,rồi nói với Long Thiên Tuyệt nói: “Bất kể những con thú sủng này có lai lịch như thế nào, chúng ta cũng phải tìm thấy bọn chúng trước rồi tính sau."
Đang nói chuyện, có hạ nhân vội vàng báo lại: “Đảo chủ, có người của Bắc Thần gia tộc đến đây bái kiến."
Cái gì?
Mấy người đều có vẻ mặt rất khiếp sợ .
Người của Bắc Thần gia tộc.
Sao đúng dịp vậy?
Dạ Cô Phong nghĩ một lát, phân phó nói: “Cho mời."
Beta: Sakura
“Hương Hương, mau để cho ta ngửi, trên người có dính mùi vị gì khác hay không?" Lục Tương Tương vừa ngửi mùi trên người tiểu sủng vật vừa liếc mắt nhìn về phía Tiểu Bạch vô tội, “Sau này không nên tùy tiện thú sủng không quen biết chơi, ai biết nó mấy trăm năm không tắm chứ?"
“Ta...... Ta ba ngày thì tắm một lần......" Không đợi Tiểu Bạch khiếu nại xong, Lục Tương Tương giống như bắt được nhược điểm, hừ cười nói, “Xem đi, ta đã đoán đúng. Vừa nhìn đã biết là một con thú sủng không thích tắm . Ba ngày mới tắm một lần ư?"
Nàng ghét bỏ nhăn mặt nhíu mày: “Di, trên người của ngươi rất bẩn?" Ôm thú sủng của nàng ta cách Tiểu Bạch xa hơn, đem nó coi như Hồng Thủy Mãnh Thú.
Thân thể màu trắng của Tiểu Bạch, trong nháy mắt ửng lên một tầng màu sắc, nó oan mà.
“Ngày hôm qua ta vừa mới tắm" Tiểu Bạch cực lực biện giải cho mình, Tiểu móng vuốt huơ lên, hai mắt trừng trừng, song, sau một khắc, khí thế của nó liền lập tức bị đè ép đi xuống.
“Ngày hôm qua mới tắm ư?" Lục Tương Tương khinh thường liếc nó một cái, lại dùng tay ôn nhu vuốt ve thú sủng trong ngực, nói, " Hương Hương nhà ta một năm không tắm vẫn thơm, ngươi hôm qua mới tắm mà vẫn bẩn như vậy. Ngươi thật là hết thuốc chữa."
Cả người Tiểu Bạch lay động, nó bị tức điên rồi.
Tiểu Mặc thấy thế, đem nó bế lên, vuốt lông an ủi: “Chúng ta là nam tử hán, không cần thường xuyên tắm."
Tiểu Bạch ủy khuất từ từ tản đi, rốt cục dễ chịu hơn một chút. Quá đả thương nó rồi, tại sao có thể nói nó bẩn?
“Ta ghét nhất đứa bé không tắm , nhất là không tắm còn tự tìm lấy cớ." Lục Tương Tương không nhìn gương mặt đen thui của Tiểu Mặc, lướt qua hắn, tầm mắt rơi vào trên người Tiểu Nguyệt Nha, ánh mắt của nàng ta nhất thời tỏa sáng, nhào về phía cô bé, “Cô bé thật đáng yêu. Muội tên là gì? Để cho tỷ tỷ ôm muội một cái."
Tiểu Nguyệt Nha ngây thơ nhìn nàng ta một lúc lâu, lúc nàng ta sắp nhào tới mình, bé vội trốn về phía sau ca ca: “Ta không thích mùi trên người của ngươi , ta thích mùi trên người ca ca và Tiểu Bạch."
Ánh mắt ngây thơ và giọng nói non nớt khiến cho sắc mặt Lục Tương Tương khẽ cứng lại, dừng lại động tác, ngược lại, Tiểu Mặc và Tiểu Bạch tâm tình thật tốt, rốt cuộc cũng trả thù được nàng ta.
“Ha ha ha...... Lục Tương Tương, không nghĩ tới ngươi cũng có ngà động tác như vậy. Ha ha ha......" Một tiếng cười lớn đột nhiên chen vào, khiến cho sắc mặt Lục Tương Tương càng thêm khó coi, nàng ta quay đầu, nhìn về phía Dạ Hàn Tinh chẳng biết đến dưới tàng cây phía xa lúc nào.
Kể từ khi Lục Tương Tương đến sau Dạ Hàn Tinh lặng lẽ chạy tới tàng cây phía xa, lúc này mới nói ra một câu, cười nhạo Lục Tương Tương. Dưới bóng cây, nụ cười tuấn lãng của hắn , mang theo vài phần tà mị, rồi lại không mất phong nhã. Dạ Hàn Tinh như vậy khiến cho trăng hoa đều phải khom lưng.
Song, hết lần này tới lần khác hắn lại gặp phải Lục Tương Tương, một kẻ không sợ trời không sợ đất, căn bản không bị sắc đẹp của hắn mê hoặc.
“Này này, ngươi đừng tới đây. Giữ khoảng cách mười bước cho ta " Vốn là còn một bộ phong lưu tiêu sái, lúc này cả kinh rút lui từng bước, Dạ Hàn Tinh chay trốn về phía sau như gặp quỷ.
Hắn càng trốn, Lục Tương Tương càng đuổi theo hắn: “Ngươi là một đại nam nhân, sợ cái gì? Chẳng lẽ ta còn có thể ăn ngươi hả? Đến, để cho tỷ tỷ hôn một cái, nói thế nào chúng ta coi như là quen biết cũ."
Mang theo nụ cười giảo hoạt giống sói xám, Lục Tương Tương bước nhanh ép về phía hắn.
Dạ Hàn Tinh từ trước đến giờ tự cho mình là tiêu sái lỗi lạc, Thái Sơn đổ xuống cũng không đổi sắc, mà giờ phút này, thấy Lục Tương Tương từng bước tiến tới gần, hắn cố nén làm cho mình không trở nên chật vật, nhưng mà hắn thật sự làm không được, trong lổ mũi dường như có ngàn vạn con kiến đang xôn xao, gãi gãi khiến hắn hắt xì, chảy ra nước mắt.
“Hắt xì! Ngươi dừng lại! Không nên tới gần."
Lục Tương Tương phảng phất như không nghe thấy, ôm Hương Hương của nàng ta, tiếp tục đến gần Dạ Hàn Tinh, một tiến một lui, tình cảnh kia rõ ràng chính là tiết mục máu chó lưu manh đùa giỡn thiếu nữ, buồn cười nhất là , Dạ Hàn Tinh cũng không phải là lưu manh, mà Lục Tương Tương cũng không phải thiếu nữ. Vừa vặn ngược lại, Dạ Hàn Tinh bị"Đùa giỡn", mà Lục Tương Tương thì trở thành"Nữ lưu manh", trình diễn vở ác nữ lấn kém nam.
“Nguyệt ca ca, huynh đừng sợ, muội sẽ không thương tổn huynh."
Dạ Hàn Tinh dựa lưng vào thân cây, cũng không còn chỗ để lui nữa, trong miệng hắt xì liên tục: “Hắt xì! Hắt xì! Ngươi mau lùi xa một chút cho ta! Ngươi cũng biết ta bị dị ứng với mùi trên người ngươi mà ngươi còn tới gần, ngươi muốn hại chết ta phải không?"
Hắn liếc mắt thấy hai huynh muội Tiểu Mặc đang dùng ánh mắt ngây thơ nhìn hắn, nếu lúc này hắn chạy trối chết, vậy thì hắn sẽ mất hết mặt mũi. Trên thực tế, tình trạng bây giờ của hắn cũng đã khiến hắn rất mất thể diện, chẳng qua là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.
“Có chuyện này sao? Sao ta không nhớ nhỉ?" Lục Tương Tương dừng bước, đứng cách hắn năm bước, ngửa đầu, ở góc bốn mươi lăm độ, làm bộ suy tư, một lúc lâu sau nàng ta giống như nghĩ tới điều gì, bừng tỉnh đại ngộ, “A, ta nghĩ ra rồi. Hình như là có chuyện như vậy. Ta nhớ mười lăm năm trước, ta không cẩn thận sờ mặt người kia, người kia ngất đi ngay lập tức. Ta vẫn không nghĩ ra người đó là ai, giờ ngươi nhắc tới, ta mới nhớ ra."
Nàng ngọt ngào mỉm cười, nụ cười nhưng giống như bà ngoại sói, muốn bao nhiêu gian trá có bấy nhiêu gian trá.
Dạ Hàn Tinh vừa hắt xì vừa rơi lệ, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, tưc giận trừng trừng nhìn Lục Tương Tương. Hắn dám khẳng định, nữ nhân này kiếp trước nhất định là chủ nợ của hắn, đời này tới tìm hắn đòi nợ.
Mọi người nói, Lĩnh Nam Lục gia thiên kim tiểu thư trời sinh trên người có kỳ Hương, hương này là bẩm sinh, phàm người ngửi qua mùi thơm trên người nàng, đều không tự chủ bị trầm mê, cũng chính bởi vì kỳ Hương trên người nàng, mới khiến cho hương liệu và hương phấn của Lục gia có thể nổi tiếng xa gần, trở thành hàng hóa chạm tay có thể bỏng, người người tranh nhau mua. Bởi vì bọn họ cũng hi vọng trên người mình có thể có mùi thơm kỳ dị giống như Lục Tương Tương.
Nhưng hết lần này tới lần khác đều có chuyện ngoại lệ.
Người người đều hâm mộ kỳ Hương, mà đối với Dạ Hàn Tinh lại là độc hương trí mạng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tương Tương, hắn đã bị mùi thơm trên người nàng xông ngất, sau khi đại phu chẩn đoán bệnh mới biết được, thì ra là hắn bị dị ứng với mùi thơm trên người Lục Tương Tương, phàm là nơi nàng ta có mặt trong vòng mười bước, trên người của hắn sẽ sinh ra phản ứng; trong vòng năm bước, bắt đầu hắt xì rơi lệ, hai chân như nhũn ra; nếu như là trong vòng ba bước thì.. Hậu quả không thể tưởng tượng được.
Có thể nói, Lục Tương Tương chính là khắc tinh của Dạ Hàn Tinh .
Chuyện cũ mười lăm năm trước khiến cho Dạ Hàn Tinh luôn gặp ác mộng, là vết nhơ trong đời hắn. Nữ nhân lúc nào cũng đâm vào chỗ đau của hắn chọc vào vết nhơ của hắn khiến hắn giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải hắn được dạy dỗ tốt, nếu không phải lúc này hai chân hắn như nhũn ra e rằng chỉ cần bước một bước thôi, hắn nhất định sẽ hung hăng chế trụ nữ nhân này, đem nàng đánh một trận thật đau.
Nàng đã từng là vị hôn thê của đại ca hắn, sau khi đại ca hắn bị hủy dung, Lục gia lui cưới, sau đó gia gia lại đặt cho đại ca một mối hôn sự, đó chính là Bạch gia tiểu thư. Hắn còn từng mừng thầm, bởi vì rốt cục không cần lo lắng muốn cùng vị “Nguy hiểm" đại tẩu này chung sống lâu dài. Ai ngờ hôm nay, nàng ta lại tới nữa, đây có tính là cơn ác mộng của hắn lại kéo đến hay không?
“Không phải ngươi đã giải trừ hôn ước với đại ca ta sao? Ngươi còn tới...... Hắt xì! Còn tới Huyễn Dạ Tinh Hải làm cái gì? Hắt xì."
“Đương nhiên là tới phục hôn với đại ca của huynh." Lục Tương Tương bật thốt lên, đột nhiên cảm thấy không đúng, nàng sửa lời nói, “Không đúng, ta tới kết thân với đại ca ngươi."
“Kết thân?" Dạ Hàn Tinh cười lạnh, “Lúc đại ca mất mát nhất, ngươi và Lục gia đã làm gì với hắn? Bây giờ đại ca ta đã khôi phục lại, Lục gia các ngươi lại bắt đầu tới nịnh bợ Dạ gia ta, ta thật muốn hỏi ngươi và phụ thân của ngươi, rốt cuộc da mặt người Lục gia các ngươi dày tới mức nào?"
Lục Tương Tương hơi đổi sắc, thu hồi vẻ cợt nhả, khẽ nháy mắt, mấy phần thất ý: “Thật ra thì, chuyện không giống như ngươi nghĩ đâu..."
“Không giống như vậy? Vậy thì là loại nào? Ngươi dám nói không phải ngươi ghét bỏ đại ca của ta bị hủy dung, cho nên mới lui hôn chứ?" Dạ Hàn Tinh trong lòng tức giận từ từ bay lên, vì đại ca tổn thương mà bất công, “Ngày đó đại ca của ta mới bị hủy dung không tới ba ngày, đúng là lúc tâm tình của hắn tâm xuống thấp nhất, ngươi và cha ngươi nhân cơ hội này tới Dạ gia từ hôn, để cho ta đại ca bị người của tam đại Thánh Địa chê cười không nói, bệnh tình của hắn cũng nghiêm trọng hơn. Nếu không phải ông nội ngăn cản ta, lúc ấy ta hận không thể làm thịt cha con các ngươi"
Sắc mặt Lục Tương càng thêm ảm đạm: “Ngươi thật sự hận ta như vậy sao? Thật ra thì...... Chuyện đó không giống như ngươi nghĩ đâu, ta thực sự có nỗi khổ tâm....."
“Nổi khổ tâm? Ngươi còn có mặt mũi nói nổi khổ tâm?" Dạ Hàn Tinh vong động, nhất thời quên mất mình bị dị ứng, không biết lấy sức lực từ đâu, cất bước đi về phía Lục Tương Tương, “Được, vậy ngươi hãy nói một chút, nỗi khổ tâm riêng của ngươi rốt cuộc là cái gì? Ngươi nói đi, ngươi nói đi."
Dưới chân Lục Tương Tương không tự chủ rút lui, khẩn trương nhìn hắn: “Ngươi đừng tới đây, ngươi mà tới gần thêm chút nữa, ngươi sẽ ngất đi đó."
Dạ Hàn Tinh dừng bước, dùng ánh mắt lạnh lùng khinh miệt liếc Lục Tương Tương, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên, mang theo vài phần tàn nhẫn và khát máu: “Lục Tương Tương, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi đừng đến gần đại ca của ta.Nếu như ngươi dám thương tổn đại ca của ta một lần nữa, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết."
Lục Tương Tương cả người run lên, khuôn mặt thanh tú nháy mắt trắng bệch, chỉ nghe Dạ Hàn Tinh bỏ lại câu cuối cùng trước khi xoay người rời đi: “Ngươi nghe rõ cho ta, ta nói được là làm được, đừng hoài nghi lời của ta."
Chờ Dạ Hàn Tinh đi được mấy chục bước, sắp biến mất ở cuối vườn, Lục Tương Tương mới hoàn hồn, hướng về phía bóng lưng của hắn hô lớn: “Dạ Hàn Tinh, ngươi đừng làm ta sợ. Ta muốn làm đại tẩu của ngươi, để vĩnh viễn vĩnh viễn ngươi phải gọi ta một tiếng đại tẩu."
Bóng lưng phía trước không để ý đến nàng, trực tiếp rời đi, Lục Tương Tương tức giận phồng má, tự hờn dỗi, đợi nàng quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của huynh muội Tiểu Mặc, nàng lúng túng đỏ mặt. Vì muốn bỏ đi tình trạng xấu hổ vừa nãy, nàng hắng giọng một cái, nói với hai đứa bé: “Chỉ cần các ngươi đem chuyện vừa nãy quên đi, tỷ tỷ sẽ đưa cho hai người các ngươi mỗi người một hộp hương phấn Lục gia đặc chế, bảo đảm các ngươi toàn thân thơm ngào ngạt, nhiều người thích."
Đây là muốn thu mua bọn họ.
Tiểu Mặc hết sức trấn định nhìn lại nàng nói: “Ta nghĩ chúng ta không cần, ngươi giữ lại mà dùng."
Nghiêm túc nói xong, bé lôi kéo muội muội, chậm rãi từ từ xoay người rời đi.
Trán Lục Tương Tương nháy mắt rơi xuống vài vạch hắc tuyến, đột nhiên có loại buồn bực như ăn phải con ruồi vậy.
Ý là, hai huynh muội bọn họ đã có rất nhiều người thích rồi, cho nên không cần hương phấn của nàng, mà nàng không có người thích những thứ hương phấn này rất thích hợp với nàng.
“Tiểu thư, người không sao chứ?" Nha hoàn lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình ,chưa bao giờ thấy tiểu thư như vậy.
Lục Tương Tương hoàn hồn, xốc lại tinh thần nói: “Ta có thể có chuyện gì chứ? Đi, chúng ta tìm Dạ lão phu nhân đi."
“Tìm Dạ lão phu nhân làm cái gì?" Nha hoàn không hiểu nói.
“Đương nhiên là đi nói hôn sự. Cả Dạ gia đối với cái hôn sự này vui nhất, cũng chỉ có lão nhân gia nàng." Lục Tương Tương nói xong, nện bước nhẹ nhàng rời đi.
“Nhưng mà tiểu thư, người tới Huyễn Dạ Tinh Hải, không phải là vì tới đẩy hôn sự sao? Sao người lại đột nhiên đổi chủ ý?" Nha hoàn nói thầm, càng ngày càng không hiểu tâm tư tiểu thư.
Trong một gian mật thất của Huyễn Dạ Tinh Hải.
Dạ Tử Hi dẫn Vân Trung Thiên tiến vào.
Trong mật thất, Dạ Cô Phong đang tiếp đãi mấy vị tân khách, lai lịch của mấy vị này cũng không nhỏ, đều là những thương nhân lớn hùng cứ một phương từ nam tới bắc ở Ngạo Thiên đại lục. Ngày xưa, có thể trở thành thương nhân lớn, hơn phân nửa là thương nhân buôn bán binh khí và lương thực,mà hôm nay, địa vị của thương nhân lớn đang từ từ thay đổi : khai thác khoáng thạch, đào móc linh thạch, linh mạch ,những thương nhân này đang từ từ thay thế những thương nhân lớn lúc trước.
Dạ gia cũng từ nửa năm trước, mới bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ thương nhân. Huyễn Dạ Tinh Hải muốn gây dựng lại, cần một lượng lớn, kiếm từ đâu, đương nhiên là từ buôn bán.
Trong ba huynh đệ Tam Dạ gia, người có đầu óc buôn bán nhất lại là Dạ Hàn Tinh. Chỉ có nửa năm qua sự cố gắng của Dạ Hàn Tinh, mới khiến cho Dạ gia có thể bằng cách nhanh nhất chiếm được mấu chốt buôn bán, tiến vào hàng ngũ thương nhân lớn, sự quyết đoán và thực lực như vậy, người bình thường không có được.
“Cha, người xem ai tới này?" Dạ Tử Hi mang theo vài phần vui vẻ nói.
Dạ Cô Phong ngửng đầu lên, thấy Vân Trung Thiên đi cùng Dạ Tử Hi đến, ông cười nhẹ: “Vân công tử, ngươi tới được vừa lúc. Ngươi kiến thức rộng rãi, có thể giám định giúp lão phu một bảo vật không?"
Vân Trung Thiên nhìn theo tay của ông, hai mắt lập tức bị một luồng sáng trong trẻo hấp dẫn, hai mắt của hắn trừng lớn, dưới chân không tự chủ tiến về phía trước, dừng chân trước một khối khoáng thạch khổng lồ: “Dạ tiền bối, ngài lấy được khối quáng thạch này ở đâu vậy?"
Dạ Cô Phong mỉm cười híp mắt, lặng lẽ nói: " Dạ gia ta gần đây cùng mấy vị bạn làm ăn cùng nhau mua một khu mỏ, có thợ đào mỏ ở trong núi phát hiện khối khoáng thạch này, cảm thấy khoáng thạch rất kỳ lạ, nên đem nó trở về đây. Lão phu nhìn khối khoáng thạch này xong, cảm giác nó bất thường, nhưng lại không biết rốt cuộc nó là khoáng thạch gì, cho nên muốn mời mấy vị bằng hữu biết về khoáng thạch, giám định và thưởng thức. Vừa nãy đã có mấy vị bằng hữu giám định và thưởng thức hoàn tất, nhưng không ai biết nó rốt cuộc là vật gì. Vân công tử quanh năm ở Vân tộc, có từng thấy khối khoáng thạch nào như thế không?"
Vân Trung Thiên đi quanh khoáng thạch một vòng, chỉ thấy khối khoáng thạch toàn thân màu đen, trong màu đen lại mơ hồ phiếm u quang, thỉnh thoảng thoáng hiện màu hồng, thỉnh thoảng màu lục, nháy mắt một cái, lại đồng thời xuất hiện bảy thứ màu sắc, hắn thầm than ngạc nhiên. Mới nhìn khối khoáng thạch naỳ sẽ khôn thấy kì lạ, một khối đá đen sì, nhưng mà ở bên trong nó dấu diếm ánh sáng bảy màu. Đây cũng là vì sao Dạ đảo chủ và mấy vị thương nhân khác thấy hứng thú với khối đá này.
Mắt liếc thấy, Dạ Cô Phong chăm chú nhìn gò má của hắn, Vân Trung Thiên lộ vẻ cảm nhận được. Sau khi đi vòng quanh hòn đá lần thứ ba, Vân Trung Thiên dừng lại, mở miệng nói: “Tiền bối, loại khoáng thạch này ta chưa từng thấy qua."
Ánh mắt mong chờ của mọi người khẻ ảm đạm xuống, có chút thất vọng, chỉ nghe thấy hắn chuyển giọng, tiếp tục nói: “Bất quá, ta đã gặp điều tương tự được ghi lại trong một cuốn sách cổ, khoáng thạch màu đen , hiện ra ánh sáng bảy màu, nhìn thì giống như may mắn, kì thực rất xấu."
Mọi người cả kinh, một người trong đó vội hỏi: “Nói thế là thế nào?"
Dạ Cô Phong cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn.
Vân Trung Thiên cười nhạt, ưu nhã nói: “Căn cứ vào sách cổ của Vân tộc, loại khoáng thạch này, tên là Thiên Thạch, nó là thiên thạch rơi từ trên trời xuống,sau khi rơi xuống đất trải qua mưa gió ngưng luyện mà thành. Cho nên, bề ngoài của nó có màu đen, bên trong tỏa ra rất nhiều màu sắc."
“Thiên Thạch?"
“Thì ra là như vậy."
Chúng tân khách ánh mắt khẽ tỏa sáng, Dạ Cô Phong cũng đi nghi ngờ theo.
“Vân công tử, Thiên Thạch kia dùng như thế nào, giá thị trường của nó là bao nhiêu?" Có người hỏi.
Vân Trung Thiên nhíu mày, dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía đối phương: “Ngươi tính đem Thiên Thạch đi bán?"
“Dĩ nhiên.Bất kỳ hàng hóa nào đều có giá trị của nó, ta hỏi giá của nó là lẽ đương nhiên." Người nọ hùng hồn nói.
“Ngươi có kẻ thù sao?" Vân Trung Thiên bỗng nhiên lại hỏi.
Người nọ lắc đầu: “Ta không có kẻ thù."
Vân Trung Thiên đuôi nhướng mày: “Không có kẻ thù, vậy ngươi muốn đem tà vật này bán cho người nào? Theo ta được biết, trời giáng thiên thạch tự thân mang theo Tà tính, phóng xạ lên trên thân người, sẽ khiến cho da thịt người ta từ từ rữa nát, thậm chí xuất hiện dấu hiệu trúng độc. Tổ tiên Vân tộc chúng ta, đã từng có người nhặt được một khối thiên thạch tương tự , nàng cho là mình nhặt được bảo vật, đắc chí, còn không muốn chia xẻ cùng người khác, ai ngờ không được mấy ngày, thân thể của nàng bắt đầu sinh ra phản ứng không bình thường, đầu tiên là da thịt toàn thân nổi lên nốt đỏ, sau đó là da mặt nhăn nhíu già yếu, tiếp theo là rụng tóc, rụng răng, rụng móng tay, mắt lệch, lỗ mũi dẹp xuống......"
Vừa nói xong, tất cả mọi người không tự chủ sờ sờ ngũ quan của mình, trên người nổi đầy da gà.
Vân Trung Thiên chuyển giọng, lại nói: “Không chỉ có mình nàng gặp phải chuyện này, tà vật mang đến hậu quả hơn thế nữa, không được mấy ngày, người nhà của nàng, thân thích bằng hữu, thậm chí là tộc nhân ở xung quanh nhà nàng đều gặp phải chuyện tương tự."
“Thật sự tà môn vậy ư?" Dám người theo bản năng rút lui, ngay cả Dạ Cô Phong và Dạ Tử Hi cũng tin là thật mà lui lại.
“Chuyện này của Vân tộc, lão phu cũng nghe nói qua, không nghĩ tà vật kia lại là vật trước mắt này." Dạ Cô Phong lắc đầu, đột nhiên phân phó hạ nhân nói, “Người đâu. Mau đem tà vật này ném xuống biển."
Hạ nhân từ ngoài cửa tiến vào, Vân Trung Thiên giơ tay lên ngăn cản nói: “Tà tính của khối thiên thạch này rất mạnh, không thể tùy tiện lấy tay đụng chạm, ngay cả ngọn núi có khối đá này cũng không nên tới gần. Đúng rồi, Dạ tiền bối, không phải ngài đã mua cả ngọn núi này rồi chứ? Nếu như mua rồi thì ngài nhanh nghĩ biện pháp đem nó chuyển nhượng đi, nếu không khu mỏ ngài mua sau này sẽ trở thành phế tích, đến lúc đó hối hận thì đã muộn."
Dạ Cô Phong đột nhiên vỗ đầu, nghẹn đỏ cả mặt, lúng túng nhìn Vân Trung Thiên, lại nhìn mấy vị khách khác, hắn phun ra nuốt vào nói: “Các vị, về chuyện khu mỏ......"
Không đợi hắn nói xong, mấy vị khách khác giành nói: “Dạ lão, mỏ ở gần Huyễn Dạ Tinh Hải, vốn đều thuộc về ngài.Ta đã sớm muốn mượn Hoa hiến Phật, đem quyền sở hữu mỏ lấy giá thấp chuyển nhượng cho ngài. Ngài thấy thế nào? Ta cũng không lấy nhiều bạc, ngài cho ta một triệu lượng bạc, quyền sở hữu của ta ở khu mỏ kia toàn bộ thuộc về ngài."
“Ta cũng chỉ cần một triệu lượng bạc, toàn bộ khu mỏ đều thuộc về Huyễn Dạ Tinh Hải các ngươi."
“Đúng đúng. Mỏ lớn như vậy nên thuộc về Huyễn Dạ Tinh Hải hết, chỉ có các ngươi mới có năng lực khai thác và sử dụng nó tốt nhất. Chúng ta là không có thực lực hùng hậu như vậy, để bảo vệ và duy trì an toàn khu mỏ."
“......"
Chỉ qua một lúc, tất cả các tân khách đều cầm quyền sở hữu khu mỏ đẩy tới tay Dạ Cô Phong, Dạ Cô Phong xanh cả mặt, im lặng không lên tiếng.
Dạ Tử Hi không vui nói: “Các ngươi thật là quá đáng. Lúc có lợi, các ngươi tranh nhau muốn đoạt lấy ích lợi, giờ có phiền toái, các ngươi chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ. Được, các ngươi không cần khu mỏ phải không? Vậy các ngươi đem hết khế ước khu mỏ cho ta, ta chỉ cho các ngươi một vạn lượng bạc, muốn thì lấy đi, đừng lằng nhằng" Vừa nói xong, hàn quang bay ra, kiếm của nàng như rồng rắn dạo chơi, dọa mấy vị khách sợ đến mức mặt trắng bệch cả ra.
Bọn họ là thương nhân, không phải là người trong giang hồ, cho dù là người từng trải trên thương trường, cũng không chịu được nàng hù dọa như thế.
“Mau bỏ xuống, không lễ phép." Dạ Cô Phong mở miệng nói, “Chư vị nếu không muốn khu mỏ này, lão phu thành toàn cho các ngươi, cứ theo như các ngươi nói, một triệu lượng. Lão phu cũng không tin, một khối thiên thạch có thể khắc chết cả nhà, cả tộc của lão phu."
“Cha." Dạ Tử Hi lo lắng nhìn về phía Dạ Cô Phong, nàng thấy, cho bọn hắn một lượng bạc còn cảm thấy uất ức, bọn chúng còn ước gì Dạ gia bọn họ đều chết hết đi.
Dạ Cô Phong giơ tay lên, ngăn cản nàng: “Tử Hi, con đi cùng mấy vị khách nhân đi ra ngoài, đem khế ước chuyển nhượng cho xong. Ta và Vân công tử cần nói chuyện riêng."
Dạ Tử Hi căm giận trừng đám tân khách cười làm lành, nhẹ nhàng nhìn Vân Trung Thiên một cái, bất đắc dĩ dẫn chúng tân khách đi ra ngoài.
Đợi mọi người đi hết, trong mật thất chỉ còn lại có Dạ Cô Phong và Vân Trung Thiên, Dạ Cô Phong cẩn thận đánh giá Vân Trung Thiên mấy lần, đột nhiên thần bí cười nói: “Người người đều nói Vân Trung Thiên là người khiêm tốn, người trong vạn người, nổi bật bất phàm, không nghĩ tới khi lừa gạt người khác cũng không nháy một, lão phu phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, ha ha ha."
Vân Trung Thiên yên lặng, chỉ nhợt nhạt cười một tiếng nói: “Dạ tiền bối sao lại nói như thế, chẳng lẽ ta nói sai sao?"
“Tiểu tử ngươi còn giả bộ với lão phu?" Dạ Cô Phong tức giận trừng hắn một cái, “Lão phu sống đến từng này tuổi rồi, coi như là kiến thức rộng rãi, còn chưa bao giờ nghe thấy có chuyện trời giáng thiên thạch có thể hại chết toàn tộc. Ngươi đem lời này thêu dệt tựa như giọt nước không lọt, kì thực sơ hở rất rõ ràng."
“Xin tiền bối chỉ giáo," Vân Trung Thiên thu hồi vẻ mặt, không toát ra quá nhiều đắc ý.
Dạ cô Phong cười hắc hắc nói: “Khối quáng thạch này, một tháng trước lão phu đã trước đã cất chứa rồi, nếu thật sự như lời ngươi nói, có nguy hiểm, thì vì sao cả nhà lão phu vẫn bình yên vô sự cho tới bây giờ?"
Vân Trung Thiên mỉm cười, rốt cục hiểu ra: “Gừng quả nhiên là càng già càng cay , Dạ tiền bối mới thật sự là cao nhân."
Hướng về phía ông vái chào.
Dạ Cô Phong cười đắc ý: “Ha ha ha, lần này lão phu có thể đem cả khu mỏ bỏ vào trong túi, toàn bộ nhờ ngươi phối hợp."
“Tin rằng không có ta, tiền bối cũng nhất định có hậu chiêu." Vân Trung Thiên nhàn nhạt cười nói.
“Không thể nào, không thể nào." Dạ Cô Phong cười càng thêm khoa trương.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều không nói lời nào.
Qua một lúc lâu, Dạ Tử Hi trở lại, mang theo mấy tờ khế ước, hùng hổ trở về.
“Cha, con đều lấy hết khế ước rồi." Nàng đem khế ước ném lên trên bàn, tức khí nói, “Đám khốn kiếp này, lúc hợp tác thì tìm mọi cách nịnh bợ, vừa có chuyện thì bọn họ trở mặt ngay lập tức.Muốn chúng ta cho bọn họ một triệu lượng bạc ư? Cửa nhỏ cũng không có. Cha, ngài nhìn, con chỉ dùng bốn vạn lượng bạc đem tất cả khế ước đều cầm về rồi."
Râu mép Dạ Cô Phong run rẩy mấy cái, nhìn nữ nhi, không nhịn được gật đầu: “Không hổ là con gái ngoan của Dạ cô Phong ta."
Vân Trung Thiên khẽ mím môi, cười rất hàm súc.
Dạ Tử Hi nhìn hai người, cảm thấy không khí có chút không đúng: " Sao vậy? Chẳng lẽ con đã làm sai cái gì?"
“Không, không, con làm tốt vô cùng. Không tin, con hỏi Vân công tử." Dạ cô Phong cười hì hì nói.
Vân Trung Thiên khẽ vuốt cằm, khiến cho Dạ Tử Hi càng thêm mơ hồ.
Một ngày kia, Huyễn Dạ Tinh Hải bận rộn tiếp đãi khách nhân, đến lúc tiệc tối, chúng tân khách đều tề tụ đông đủ.
Vân Khê ngồi cùng Long Thiên Tuyệt, ngồi ghế trên ba huynh đệ Dạ Hàn Nhật, xa xa nhìn thấy Lục Tương Tương dẫn nha hoàn của nàng ta, trong tay ôm con thú sủng màu vàng nhạt , đạp cửa đivào. Liếc về phía bên trái, nàng rõ ràng thấy thân thể Dạ Hàn Tinh khẽ cứng lại, có chút không bình thường.
“Ngươi làm sao vậy?" Vân Khê nghiêng qua hỏi hắn một câu.
“A? Không có gì." Dạ Hàn Tinh ho nhẹ, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt rõ ràng liếc về phía Lục Tương Tương, tựa hồ có chút kiêng kỵ.
Lục Tương Tương thì sao, nàng ta cũng không thèm liếc hắn một cái, trực tiếp ngồi bên cạnh Dạ lão phu nhân. Dạ lão phu nhân cười kéo nàng ngồi xuống, dùng ánh mắt nhìn cháu dâu nhìn nàng.
Đợi tất cả tân khách đều ngồi xuống, Dạ đảo chủ nâng chén, hiện cả gian phòng đều yên tĩnh lại. Chờ Dạ đảo chủ nói xong lời dạo đầu của yến hội , Dạ lão phu nhân mở miệng tiếp: “Các vị, nhân cơ hội hôm nay, lão phụ có một chuyện trọng đại muốn tuyên bố."
Mọi người lắng nghe, chân mày Dạ Hàn Tinh nhíu lại, trùng hợp chống lại ánh mắt khiêu khích của Lục Tương Tương, đầu của hắn càng căng thẳng.
Chẳng lẽ là......
Trong đầu của hắn nhảy ra dự cảm xấu.
" Dạ gia ta có chuyện vui, Trưởng Tôn của ta A Nhật vài ngày nữa sẽ cưới Lục Tương Tương làm vợ, Dạ gia ta và Lục gia sẽ kết làm thân gia."
Dạ lão phu nhân nói xong, phần lớn tân khách đều ồn ào chúc mừng, lộ ra vẻ hâm mộ. Dạ gia và Lục gia kết thân, chẳng khác gì là thực lực và tài lực kết hợp, có thực lực và tài lực, trên giang hồ còn ai dám trêu chọc bọn họ chứ? Dạ Lục hai nhà kết thân, tuyệt đối là đại sự của Ngạo Thiên đại lục, sẽ tạo nên một chấn động lớn.
Dạ Hàn Tinh nhíu mày, trừng mắt nhìn Lục Tương Tương, còn với đối phương làm như không thấy, đều là"Thâm tình chân thành" nhìn Dạ Hàn Nhật, phảng phất bọn họ thật sự là một đôi nam nữ si tình.
Dạ Hàn Nhật nghe tin tức kia xong, không có bất kỳ phản ứng gì, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng mím môi uống trà, giống như việc đó không liên quan đến mình.
Dạ Hàn Nguyệt nghe vậy, không có tâm cơ bật thốt lên: “Tương Tương tỷ không phải đã giải trừ hôn ước với đại ca rồi sao? Sao lại muốn kết thân?"
Phần lớn khách nhân ở đây đều biết chuyện này, lộ ra vẻ xem kịch vui .
Dạ lão phu nhân nói: “Ai nói bọn họ giải trừ hôn ước? Căn bản không có chuyện đó.Tương Tương ôn nhu hiền lành, dịu dàng hào phóng, Dạ gia ta có thể có cháu dâu như nàng là phúc khí của Dạ gia ta."
Dạ Hàn Tinh mở miệng nói: “Tổ mẫu, cái hôn sự này các ngươi có trưng cầu ý kiến của đại ca không? Đại ca thật sự nguyện ý cùng nàng thành thân ư?"
Dạ Hàn Tinh hiểu rõ đại ca của mình, tâm sự của đại ca, sao hắn lại không biết chứ? Hắn căn bản không tin, đại ca thật sự đồng ý thành thân với Lục Tương Tương, bởi vì trong lòng đại ca vẫn lặng yên chứa một người, thời gian qua lâu như vây mà thân ảnh người kia cũng chưa từng biến mất qua, có thể thấy đại ca rất cố chấp.
“Có cái gì không muốn, đây là chuyện tốt. Người khác cầu còn cầu không được.A Nhật, ngươi nói xem?" Dạ lão phu nhân hỏi Dạ Hàn Nhật.
Dạ Hàn Nhật ngẩng đầu, một lúc lâu rồi nói: “Nghe theo tổ mẫu an bài."
“Đại ca." Dạ Hàn Tinh nóng nảy, hắn biết rõ Lục Tương Tương căn bản không thương đại ca, gả cho đại ca là bởi vì giận dỗi, sao hắn có thể ủng hộ hôn sự này được?
Dạ lão phu nhân vui vẻ: “Được được, ngươi đã đồng ý, vậy vài ngày nữa chúng liền chuẩn bị tốt sính lễ, đi Lục gia cầu hôn."
Điên rồi, thật sự điên rồi.
Dạ Hàn Tinh tức giận rời tiệc: “Các vị, thân thể của ta không thoải mái, xin được cáo lui trước."
Dạ lão phu nhân vẻ mặt lúng túng, muốn mắng hắn, bị Lục Tương Tương giật nhẹ góc áo, ngăn cản. Lục Tương Tương xa xa đưa mắt nhìn thân ảnh Dạ Hàn Tinh thân ảnh, cắn cắn môi, có mấy phần không cam lòng.
Lúc này, có người đột nhiên báo lại: “Đảo chủ không xong rồi. Xảy ra chuyện lớn!"
Dạ Cô Phong cau mày: “Vội vàng hấp tấp để làm cái gì? Có việc từ từ nói."
Hạ nhân hồi báo nói: “Đảo chủ,nhóm thú sủng ngài nuôi, đột nhiên biến mất hết rồi."
“Ngươi nói cái gì?" Dạ Cô Phong đột nhiên đứng lên, lần này là thật sự nóng nảy, đám thú sủng kia hắn rất vất vả mới lấy được, sao có thể biến mất hết cơ chứ?
“Chư vị, lão phu xin lỗi vì không tiếp được các vị." Dạ Cô Phong vội vàng rời tiệc.
Chỉ một thoáng, cả Huyễn Dạ Tinh Hải đều ồn ào náo động, nhất mấy vị biết tin về thiên thạch, càng thêm tin rằng trời giáng thiên thạch, mang đến tai hoạ . Từ từ, tin tức truyền ra, các tân khách rối rít lo sợ không yên, muốn mau sớm rời khỏi đảo.
Vân Trung Thiên tìm được Dạ Cô Phong, không khỏi đối với hắn sinh ra bội phục: “Dạ tiền bối, thì ra là đây chính là hậu chiêu của ngài ."
Dạ Cô Phong nhíu mày, lắc đầu nói: “Ngươi đoán sai rồi, chuyện này thật sự không phải do lão phu làm nhóm thú sủng lão phu nuôi bỗng nhiên mất tích."
Vân Trung Thiên hơi kinh ngạc, ngoài dự tính của hắn: “Sao có thể như vậy?"
“Ngươi theo lão phu đến xem." Dạ Cô Phong dẫn Vân Trung Thiên đến chỗ nuôi thú sủng trước sau đó người của Dạ gia mới lần lượt đến, Vân Khê và Long Thiên Tuyệt cũng đi theo.
Chỉ thấy từng cái lồng sắt hoàn hảo không tổn hao gì, khóa của lồng sắt vẫn còn,không có dấu hiệu bị nạy ra, lồng sắt vẫn còn mà thú sủng thì đi nơi nào?
“Dạ đảo chủ, ngươi xác định chìa khóa của lồng sắt chỉ có ngươi mới có? Những người khác không có cơ hội lấy được chìa khóa mở lồng sắt chứ?" Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Đúng vậy. Bởi vì đám thú sủng này là gần đây lão phu mới bắt được,còn chưa hoàn toàn thuần phục, cho nên lão phu không để cho những người khác tới gần nửa bước. Cái chìa khóa vẫn ở trên người lão phu, không rời nửa bước, hơn nữa trên ổ khóa cũng không có dấu vết bị nạy ra, cho nên những con thú sủng này không thể tự mình chạy đi được, hay là bọn chúng biến mất trong lồng sắt." Dạ Cô Phong càng nói, mọi người càng thấy chuyện quá tà dị.
Dạ Tử Hi cau mày: “Cha, chẳng lẽ Vân đại ca nói đúng, khối khoáng thạch của người thật sự có vấn đề?"
“Nha đầu ngốc, lời của Vân công tử chỉ để lừa gạt những người khác, sao con cũng tin?" Dạ Cô Phong tiếp tục nói, “Khối khoáng thạch của cha nhất định là hiếm thế trân bảo, không phải là đồ tà tính, thú sủng vô duyên vô cớ biến mất, nhất định là có nguyên nhân khác."
Dạ Tử Hi quay đầu, nhìn về phía Vân Trung Thiên, thấy gật đầu, nàng rốt cục tin lời của phụ thân.
Vân Khê suy nghĩ một chút, hỏi: “Dạ đảo chủ, lồng sắt này nhốt loại thú sủng nào, ngươi tìm được ở đâu?"
“Nhắc tới cũng kỳ, trận chiến lúc trước độ nhiên xông tới một đám thú sủng, toàn thân màu tím , hình dáng kỳ dị, lực lượng lại không giống vật thường. Lão phu cảm thấy mới lạ, cho nên bắt bọn chúng lại, nhốt vào lồng sắt, từ từ thuần dưỡng. Ai ngờ phát sinh chuyện như vậy......" Dạ Cô Phong nói.
“Bộ lông màu tím? Sao ta nghe xong mà thấy sợ?" Không biết có liên quan tới Bắc Thần nhất tộc không? Vân Khê lẩm bẩm, lại nhớ tới Hách Liên Tử Phong còn đang lâm vào tình trạng hôn mê trong hầm băng, mặc dù Bắc Thần nhất tộc đã tị thế, lui khỏi giang hồ, nhưng mà không thể bảo đảm trong đó có người không an phận tồn tại
“Để cho Thanh Lân và Thiên Long của ta đi tìm xem, xem có tìm thấy đám thú sủng bị mất tích kia không." Long Thiên Tuyệt vừa nói xong, triệu hồi ra Thanh Lân thần thú và Thiên Long, kèm theo hai luồng gió xanh trắng, hai con thần thú bay ra.
“Dạ tiền bối, ngoài bề ngoài đặc thù những con thú sủng này có lực lượng gì đặc biệt không?" Long Thiên Tuyệt hỏi.
“Ta nghĩ, đúng rồi, lúc ta giao chiến với bọn chúng, ta phát hiện đầu và tứ chi của bọn chúng có thể kéo ra và rụt lại, không giống bình thường, giống như là...... giống huyễn thú của Tử Yêu – Khúc Công." Dạ Cô Phong nói xong, mình cũng kinh ngạc, chẳng lẽ mình bắt được thú sủng giống như yêu thú của Tử Yêu?
Vân Khê không lên tiếng một lúc lâu,rồi nói với Long Thiên Tuyệt nói: “Bất kể những con thú sủng này có lai lịch như thế nào, chúng ta cũng phải tìm thấy bọn chúng trước rồi tính sau."
Đang nói chuyện, có hạ nhân vội vàng báo lại: “Đảo chủ, có người của Bắc Thần gia tộc đến đây bái kiến."
Cái gì?
Mấy người đều có vẻ mặt rất khiếp sợ .
Người của Bắc Thần gia tộc.
Sao đúng dịp vậy?
Dạ Cô Phong nghĩ một lát, phân phó nói: “Cho mời."
Tác giả :
Bắc Đằng