Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 8 - Chương 14: Phiên ngoại 14 : Cuộc chiến thứ ba (hoàn)
Edit: Giọt Sương Đêm
Beta: Sakura
Xẹt.
Thanh âm bén nhọn kinh khủng, bỗng nhiên vang lên trên không trung, khiến màng nhĩ của mọi người thiếu chút nữa thì chảy ra máu, choáng váng.
Trên lôi đài phát sinh chuyển biến ngoài ý muốn, nhắc nhở mọi người, trên bầu trời còn một cuộc Điêu Xà đại chiến kinh tâm động phách, tầm mắt mọi người không tự chủ được lại hướng lên bầu trời lần nữa, màu sắc rực rỡ chớp nhoáng đầy trời, phảng phất như xuất hiện một một dải lụa màu hồng, rất mỹ lệ.
Dải lụa màu hồng chính là ảo ảnh mà Thải Lân Cự Mãng lợi dụng cái đuôi múa ra, nó lay động đuôi rắn, điên cuồng truy kích Kim Điêu Vương, khí thế hung mãnh kia khiến mọi người sợ hãi không ngừng.
Vừa rồi Thải Lân Cự Mãng bị thương nhưng vẫn hung tàn vô cùng, một cỗ hung tàn, thô bạo, hơi thở cuồng bạo, phảng phất như dòng nước lũ, vô biên vô hạn từ trong cơ thể nó phát ra.
Sát khí vô tận khiến cho các cao thủ đều hoảng sợ thất sắc.
Thải Lân Cự Mãng cường hãn như vậy, không biết là bởi vì chủ nhân của nó Bắc Thần Tĩnh Vũ thay đổi, hay là do bản thân nó đã mạnh mẽ như vậy.
Kim Điêu Vương hung tàn cũng không phải một kẻ ngồi không, lúc này đối mặt với phản kích như cuồng phong bão táp của Thải Lân Cự Mãng, nó tránh được thì nên tránh, không thể tránh, thì lại dùng cặp cánh cứng rắn vô cùng của mình ngăn cản lại.
Bùm ! Bùm !
Hai luồng huyền khí đụng vào nhau nổ giữa không trung, một trận trời rung đất chuyển, chỉ trong nháy mắt khắp nơi đều có huyền khí dao động.
Một Điêu một Xà chiến đấu, mỗi một lần đều đánh hết toàn lực, mạnh mẽ đụng thân thể vào nhau, phát ra tiếng đụng mãnh liệt. Loại phương thức chiến đấu này, khiến cho những cao thủ bình thường rung động đến mức không còn từ gì để nói.
Xẹt.
Thanh âm kỳ lạ vang lên, đôi mắt mọi người nhìn chằm chằm lên, chỉ thấy Thải Lân Cự Mãng, mở ra cái miệng to như chậu máu, phun ra một chất lỏng đủ mọi màu sắc .
Chiếp chiếp.
Kim Điêu Vương tiếp xúc đến chất lỏng, bộ lông trên người nó lập tức phát ra thanh âm xèo xèo, một tiếng thét bi thảm từ miệng nó phát ra, đôi cánh cứng rắn kia của nó như gặp phải một ngọn lửa nhanh chóng bị thiêu rụi, nó không dập tắt được, trong nháy mắt, bộ lông bên ngoài của nó bị thiêu một mảng lớn .
Độc tính quá kịch liệt.
Đôi mắt của nó hiện nên vẻ hoảng sợ, trong lòng càng kiêng kỵ Thải Lân Cự Mãng hơn.
Kim Điêu Vương còn chưa kịp phản kích, trên đỉnh đầu nó lại vang lên một âm thanh kỳ quái, nó đột nhiên ngẩng đầu lên, một cái bóng to lớn nện xuống mang theo một lực lượng kinh khủng không gì sánh nổi.
Ầm!
Trên không, trong vòng mấy ngàn trượng, huyền khí mãnh liệt, giữa không trung Kim Điêu Vương giống như một ngọn núi khổng lồ, cao cao rơi xuống đất, phát ra tiếng vang long trời lở đất.
Thân thể khổng lồ hung hăng nện xuống mặt đất, nhấc lên từng đợt bụi đất, Kim Điêu Vương buông cái đầu kiêu ngạo xuống, không nhúc nhích.
Thua ư?
Kim Điêu Vương thua ư?
Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.
Ai mà không biết điêu ăn xà, nó và xà là thiên địch, hôm nay, Điêu Vương oai hùng một cõi lại bại trong tay con mồi của nó.
A ——
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người đang lâm vào sợ hãi nghe thấy tiếng kêu không khỏi nhìn lại, trên lôi đài một thân ảnh tựa như bao cát bị ném lên, trực tiếp bay ra khỏi lôi đài, nặng nề rơi từ trên cao xuống.
Nhìn người vẫn đứng trên lôi đài, lại nhìn lại người bị thua nằm trên mặt đất không bò dậy nổi, ánh mắt những người ở đây đều dại ra.
Tĩnh, an tĩnh, yên tĩnh cực kỳ.
Mỗi người đều trợn to hai mắt, nín thở tập trung suy nghĩ nhìn một màn trước mắt, quên cả nói chuyện.
“Hắn...... Hắn thắng?" Thanh âm khó có thể tin, giống như một viên đá lớn rơi xuống hồ tạo ra tầng tầng gợn sóng.
“Hòa trưởng lão thua? Sao có thể như vậy."
“Trời ạ, Đây...... Không phải sự thật chứ? Bắc Thần Tĩnh Vũ lại có thể đánh bại Hòa trưởng lão ư?"
“Bắc Thần Tĩnh Vũ thắng ư? Hắn một quyền đánh ngã Hòa trưởng lão ư?"
“Đây...... sao chuyện này có thể xảy ra chứ, Hòa trưởng lão không phải là Huyền Hoàng cao thủ sao? Sao hắn lại thua trong tay Bắc Thần Tĩnh Vũ?"
“Chuyện gì xảy ra, tình hình cuộc chiến sao lại biến thành như vậy? Hòa trưởng lão không phải chết thật chứ?"
......
Nghi ngờ, thanh âm khó có thể giải thích lan truyền trong đám người, lúc này, Vân Khê thu hồi kinh ngạc trong mắt, tầm mắt nhìn vào Nhị chưởng quỹ đang kích động vạn phần.
Nhìn cái dạng này, không phải là hắn động tay động chân.
Ai là người núp trong bóng tối trợ giúp Bắc Thần Tĩnh Vũ?
Vân Khê cũng biết, quả thực là có người xuất thủ cứu Bắc Thần Tĩnh Vũ, nếu không với tình hình vừa rồi, lúc Hòa trưởng lão cố ý tàn sát bừa bãi, chắc hẳn hắn sẽ phải chết.
Đột nhiên thay đổi cục diện, chuyển bại thành thắng, không thể không nói cái kết cục này có chút biến hoá kỳ lạ, càng làm cho Vân Khê buồn bực chính là nàng lại không phát hiện ra ai là người đang âm thầm xuất thủ, điều này khiến cho nàng càng bất an trong lòng, nhưng mà mơ hồ có cảm giác quen thuộc. Người quen chăng? Chỉ mong là thiện ý.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Thải Lân Cự Mãng trên không trung nháy mắt hóa thành một con rắn nhỏ đáng yêu, nó yên tĩnh ở trên lôi đài, cả người lượn mấy vòng quanh chủ nhân, tựa hồ đang chúc mừng chủ nhân, cuối cùng mới dừng ở trên vai của chủ nhân .
Giờ phút này, Bắc Thần Tĩnh Vũ phảng phất như từ trong giấc mộng tỉnh lại, hôm nay thắng được trận tỷ võ này, trong lòng hắn vừa mừng vừa sợ, nhưng khiếp sợ và nghi ngờ lớn hơn.
Những tâm tình này chỉ chợt lóe lên trong mắt của hắn, tỉnh táo lại hắn tự tay vuốt ve mấy cái trấn an thú sủng của mình, đem Thải Lân Cự Mãng triệu hồi sau, chậm rãi xoay người lại, hướng về phía Nhị chưởng quỹ cười một tiếng: “Cha, chúng ta thắng."
“Đúng vậy, thắng, chúng ta thắng, cực khổ cho con." Nhị chưởng quỹ vui mừng không dứt, trong mắt của hắn hàm chứa nước mắt, càng không ngừng gật đầu. Hắn thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã mất đi con trai.
Dĩ nhiên, hắn không quên con của mình cả người đều là thương tích, lập tức phân phó tử y giáp vệ bên cạnh: “Ngươi đỡ Tĩnh Vũ đội trưởng đi xuống nghỉ ngơi chữa thương."
Nhận được mệnh lệnh, tử y giáp vệ nhanh chóng đỡ Bắc Thần Tĩnh Vũ rời đi.
Tiếu trưởng lão xa sầm khuôn mặt già nua thờ ơ lạnh nhạt nhìn một màn này, trên khuôn mặt không lộ ra vẻ mặt gì, ngược lại Khâu trưởng lão bên cạnh hắn và Chương trưởng lão hai người tức giận đến mức mấy lần muốn mở miệng mắng to, lại bị hắn ra dấu tay cản trở xuống.
“Nhị chưởng quỹ, lệnh công tử thật là khiến cho người khác kinh ngạc. Không tệ, không tệ, hắn được di truyền oai phong từ Nhị chưởng quỹ, thật sự là đáng mừng." Tiếu trưởng lão cười như không cười nhìn con trai Nhị chưởng quỹ rời đi, không biết đang tính toán cái gì.
Nhị chưởng quỹ thu hồi tầm mắt, trong mắt ánh sáng lạnh vụt qua, cười lạnh nói: “Hiện tại đã qua hai tràng tỉ võ, một thắng một thua là hòa rồi, tiếp theo, cuối cùng cũng đến phiên ta và ngươi quyết chiến."
“Đúng vậy, rốt cục cũng đến phiên ta và ngươi quyết chiến rồi. Lão phu chờ đợi ngày này rất lâu rồi." Tiếu trưởng lão âm tàn cười, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi, tựa hồ đang đợi cái gì.
Khâu trưởng lão và Chương trưởng lão nhìn nhau, bọn họ đồng thời lộ ra vẻ cười lạnh, dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn Nhị chưởng quỹ.
Ba người vẻ mặt không kém bao nhiêu, trong vẻ đắc ý mang theo khinh thường, hoàn toàn là một bộ nắm chắc phần thắng.
Có kẻ giở trò.
Vân Khê cau mày, phản ứng của Tiếu trưởng lão có chút quái dị, theo thực lực của hắn mà nói lão không phải là đối thủ của lão quái vật Nhị chưởng quỹ, nhưng nàng cảm giác bọn họ dường như có lòng tin thắng ở trận đấu thứ ba này.
Đối phương cậy vào cái gì chứ?
Đang lúc trầm tư Vân Khê cảm thấy bên cạnh có dị thường, nàng ngẩng đầu nhìn, Nhị chưởng quỹ thân ảnh thoáng một cái, cả người ngã sang một bên.
Thần sắc khẽ biến, nàng kịp thời đưa tay đỡ lấy đối phương, không kịp nói gì, mắt liếc thấy khóe miệng Nhị chưởng quỹ chảy ra một tia máu đen.
Hắn trúng độc?
Ánh mắt Vân Khê bỗng nhiên sáng lên, nhất thời hiểu ra ba người Tiếu trưởng lão vì sao có thể bình tĩnh ứng đối như thế, thậm chí còn có mấy phần đắc ý.
Khó trách Tiếu trưởng lão hoàn toàn tin tưởng mình sẽ thắng, hạ độc Nhị chưởng quỹ mới là con bài lớn nhất của lão, hai cuộc tỷ võ lúc trước thắng hay thua hắn đều không quan tâm.
Máu màu tím trộn lẫn màu đen, phát ra mùi thối như có như không, thuộc về độc dược mãn tính, tuyệt đối không phải là loại độc như : Kim Thiên Hạ , Ba Thước Đóng Băng, Một ngày không lạnh lẽo. Nếu như nàng không đoán sai, hẳn là nội gian ẩn núp bên cạnh Nhị chưởng quỹ Chương trưởng lão hạ độc thủ.
Thủ đoạn thật độc ác.
Nếu như hôm nay mình không có ở đây, cha con Nhị chưởng quỹ sợ rằng khó thoát khỏi vận rủi.
Nhị chưởng quỹ cả người run rẩy không ngừng, cố nén đau bụng, sắc mặt trắng bệch, hắn khẽ giật giật đôi môi: “Vân Khê cô nương, ta sợ là…"
“Ta biết rồi." Vân Khê ngăn cản hắn nói tiếp, lúc này quan trọng nhất chính là ổn định lòng người, nếu để cho những cao thủ khác biết Nhị chưởng quỹ trúng kịch độc, như vậy không tỷ võ kết thúc lòng người sẽ tan rã, hai trận tỷ võ lúc trước cũng mất đi ý nghĩa.
Những người còn lại cũng không phát hiện Nhị chưởng quỹ kỳ lạ, mọi người cho là hai người đang chụm đầu lại thương lượng sách lược gì đó để có thể thắng, màn tỷ võ lúc nãy đã làm bừng tỉnh bọn họ, bắt đầu mong đợi trận tỷ võ thứ ba.
Một đôi mắt phát sáng lóe lên, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, trận đấu giữa Nhị chưởng quỹ và Tiếu trưởng lão tuyệt đối không chỉ là hay, mà là càng xuất sắc.
Nụ cười trên mặt Tiếu trưởng lão càng đậm, theo suy tính của hắn, độc trên người Nhị chưởng quỹ sắp phát tác, hắn hoàn toàn không lo lắng trận tỷ võ này hắn đánh thua.
Hắn sẽ thắng, sẽ không thua.
Hắn chờ đợi một khắc kia đến nhanh một chút, mộng đẹp mong chờ nhiều năm sắp được thực hiện rồi.
Ôm lòng tin mình sẽ thắng, hắn phân phó người bên cạnh : “Chương trưởng lão, ngươi đi đem Thanh Long đao của lão phu tới đây, hôm nay lão phu muốn nhân cơ hội này, phải lãnh giáo bản lĩnh của Nhị chưởng quỹ một chút."
“Ha ha ha...... Được." Chương trưởng lão cười to không ngừng lắc mình rời đi.
Long Thiên Tuyệt ở trong đám tử y giáp vệ, khuôn mặt trông như bình thường nhưng lại âm trầm đáng sợ, nhìn như bình thường khuôn mặt âm trầm được đáng sợ, sự ghen tị từ trên người hắn phát ra bên ngoài.
Lão lưu manh, dám đụng vào thê tử của bổn tôn, khoản sổ sách này bổn tôn nhớ kỹ.
Cho dù hắn đã phát hiện Nhị chưởng quỹ trúng độc, hắn vẫn ghi nhớ một khoản cho Nhị chưởng quỹ, nhất mã quy nhất mã (ý là một chiêu thì phải trả lại một chiêu), đụng vào nữ nhân của hắn, hắn không cho phép.
Ghen tức nổi lên hắn chợt nghe thấy một trận cười lớn lối chói tai, hắn đang đầy bụng tức giận, cho nên đầu ngón tay khẽ nhếch lên, kích ra một đạo huyền khí, lắc mình rời đi.
“A."
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, một bóng người bay vọt lên không trung rồi lại rớt xuống, há mồm phun ra một búng máu, Chương trưởng lão chậm chạp, từ trên mặt đất chật vật bò dậy, tức giận rống to: " Tên hỗn đản nào dám ám toán lão phu, đứng ra cho lão phu. Chỉ dám động thủ sau lưng, sao được coi là anh hùng hảo hán?"
Mọi người kinh ngạc nhìn Chương trưởng lão giống như thằng hề chửi ầm lên, khuôn mặt của tên tiểu nhân bán chủ cầu vinh hèn hạ hoàn toàn lộ ra.
“Chương trưởng lão, xảy ra chuyện gì?" Khâu trưởng lão nghi ngờ nhìn hắn.
“Có người đánh lén lão phu!"
Chương trưởng lão đen mặt lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt hung ác quét xung quanh, phảng phất như muốn đem đối phương bắt lấy sau đó ăn sống nuốt tươi hắn.
Chẳng qua là, hắn thất vọng, tất cả mọi người đều là khuôn mặt không hiểu gì cả, căn bản không biết người đánh lén là ai, hắn cũng không đoán ra. Hắn phát điên vò đầu, Chương trưởng lão chỉ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tiếu trưởng lão giống như trước tra tìm người núp trong chỗ tối, nhưng không có bất kỳ phát hiện gì, vừa rồi rốt cuộc là người nào xuất thủ đánh lén Chương trưởng lão? Một chiêu đã khiến cho cao thủ như Chương trưởng lão chật vật như vậy ... Hắn nghĩ xong mới thấy sợ.
Chẳng lẽ Nhị chưởng quỹ mời người giúp đỡ?
Không đúng, vừa nãy hắn vẫn đề phòng Vân Khê, sợ nàng sẽ xuất thủ trợ giúp cha con Nhị chưởng quỹ, cho nên hắn thấy rõ ràng, vừa rồi Vân Khê quả thực không xuất thủ. Không phải là nàng, vậy sẽ là ai chứ?
Vẻ mặt hồ nghi, Tiếu trưởng lão không tìm được người đáng nghi, hắn không thể làm gì khác hơn là buông tha dò xét, phân phó Chương trưởng lão lần: “Được rồi, những chuyện khác trước đừng động tới, ngươi nhanh đi đem Thanh Long đao của lão phu tới, tỷ võ quan trọng hơn."
“Dạ." Chương trưởng lão bị thương cũng không nặng, trải qua điều tức ngắn ngủi, hắn xoay người rời đi lần nữa.
Bị ám toán một lần, hắn đề cao cảnh giác, cứ ba bước lại quay đầu lại, vẫn sợ người vừa rồi ám toán hắn lại xuất thủ lần nữa.
Vân Khê cũng không để ý màn nhạc đệm nhỏ vừa rồi, tay nàng buông cổ tay Nhị chưởng quỹ ra, nhận lấy ánh mắt hỏi thăm của hắn, lặng lẽ trả về một ánh mắt.
Nhị chưởng quỹ cắn răng thật chặt, trên trán hiện đầy mồ hôi, hắn cố gắng khống chế thân thể bởi vì đau nhức mà run rẩy, mắt nhìn Vân Khê chăm chú lại mang theo tràn đầy khẩn cầu.
Vì Thiếu chủ, cuộc tỷ võ cuối cùng, hắn tuyệt không thể thua, hắn cũng thua không nổi, hắn nhất định phải thắng.
Hôm nay hắn chỉ có thể dựa vào Vân Khê hỗ trợ.
Vân Khê liếc hắn một cái đã biết hắn nghĩ cái gì, cũng không nói cái gì. Rũ xuống tầm mắt, nhìn nữ nhi bảo bối của mình: “Tiểu Nguyệt Nha, Nhị chưởng quỹ gia gia sẽ phải ra sân tỷ võ ngay lập tức, con đem bảo bối con cất dấu lấy ra, đưa cho Nhị chưởng quỹ gia gia, giúp hắn có thể chiến thắng được không."
“Bảo bối?" Tiểu Nguyệt Nha mê mang nhìn mẫu thân một chút, đợi tiếp thu được ánh mắt của mẫu thân, bé hiểu ra, móc móc ở trong cái nhẫn, móc ra một bình sứ nhỏ, “Mẫu thân, là cái này sao?"
“Đúng rồi." Bàn tay to đặt lên bàn tay nhỏ bé, Vân Khê âm thầm đổi bình sứ, cười đối với nữ nhi nói, “Mau cho Nhị chưởng quỹ gia gia uống, để hắn có thể chiến thắng."
“Nhị chưởng quỹ gia gia, cho ngươi." Tiểu Nguyệt Nha hào phóng đem bình sứ đưa cho Nhị chưởng quỹ, khuôn mặt nhỏ bé giương lên, ánh mắt đen láy híp lại thành hình bán nguyệt.
Nhị chưởng quỹ cúi đầu nhìn bé, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bé, phấn điêu Ngọc mài, lúc này bé cực kỳ giống Thiên Sứ, có thể cứu tính mạng của hắn đều là thiên sứ. Hắn biết, trong bình sứ này, chính là tất cả hy vọng của hắn. Tay phải khẽ run, từ bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Tiểu Nguyệt Nha nhận lấy bình sứ, uống trước mặt mọi người.
Trong mắt người ngoài, đó chính là một trò chơi của một đứa bé, ngây thơ và rất buồn cười.
Tiếu trưởng lão khinh thường cười lạnh, nếu hắn tin tưởng món quà của một đứa bé mà có thể khiến cho Nhị chưởng quỹ tất thắng, vậy hắn chính là một kẻ ngu ngốc.
Nuốt vào đan dược trong bình sứ xong, Nhị chưởng quỹ không dám lười biếng, nhưng ngay sau đó vận chuyển huyền khí hóa giải đan dược trong cơ thể , dược lực không ngừng chảy xuôi trong cơ thể. Rất nhanh, một cỗ linh khí như có như không của thiên địa linh khí không ngừng lượn lờ chuyển động khắp tứ chi, sắc mặt trắng bệch dần dần có chuyển biến tốt đẹp.
Những cao thủ đang chờ chực trận tỷ võ tiếp theo, ai cũng không phát hiện mạng của Nhị chưởng quỹ lượn một vòng qua Quỷ Môn quan rồi trở lại, mạo hiểm khó lường.
“Tới."
Thanh âm Chương trưởng lão từ đằng xa truyền đến, thân ảnh lại nhanh chóng xuất hiện lần nữa trong tầm nhìn của mọi người, lúc này, Vân Khê vừa vặn nhìn thấy Nhị chưởng quỹ nhổ ra một ngụm máu đen, xem ra hắn đã giải độc xong.
Nhị chưởng quỹ âm thầm cho nàng một ánh mắt yên tâm, trong cơ thể một lần nữa khôi phục huyền khí dồi dào, hắn hít sâu một hơi, tận lực kiềm chế xúc động trong lòng.
“Ha ha ha......" Tiếu trưởng lão nhận lấy thanh long đao, hươ hươ mấy cái, khoan khoái cất tiếng cười to, “Nhị chưởng quỹ, xin mời."
Nói xong Tiếu trưởng lão tung người nhảy lên lôi đài.
Nhị chưởng quỹ theo sát lên theo, thân ảnh của hai người trước sau xuất hiện ở trên lôi đài, đám người vây xem lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô.
Tiếu trưởng lão lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Nhị chưởng quỹ, hôm nay tỷ võ, toàn bộ đều vì một ngoại nhân dựng lên. Nếu như bây giờ ngươi đáp ứng đem Vân Khê mời ra khỏi trang viên, chúng ta có lẽ cũng không cần thiết rút đao khiêu chiến, ảnh hưởng hòa khí trong nhà."
Hắn cười lạnh, hai mắt lộ ra nồng đậm hận ý.
Nhị chưởng quỹ chính là một gia nô, lại được Tử Yêu đại nhân tự mình chỉ điểm, quyền cao chức trọng, so với hắn cao thủ huyết thống chính tông gia tộc còn được sủng ái hơn, hắn không phục. Lúc trước có Tử Yêu đại nhân trấn giữ, hắn không dám có câu oán hận, nhưng bây giờ tình thế không giống vậy. Tử yêu đại nhân bị dẫn độ đến Vân Chi Đoạn, đã đến ngày hắn nổi danh rồi, hắn tuyệt không cho phép một ngoại nhân tiếp tục cưỡi trên đầu của hắn, ngăn cản hắn tiếp nhận toàn quyền của Bắc Thần gia tộc.
“Tiếu Thiên Nghiêm, ngươi lòng muông dạ thú, đừng tưởng rằng lão phu không biết, quyền lực của Bắc Thần gia tộc, trừ Thiếu chủ ra, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ mà đoạt khỏi tay lão phu. Lão phu đã lập lời thề với Tử Yêu đại nhân, cuộc đời này phải thủ hộ Bắc Thần gia tộc, cùng Bắc Thần gia tộc cùng chết cùng sống " Nhị chưởng quỹ nói như đinh chém sắt, chân thật đáng tin.
Ngay sau đó, một cỗ sát khí kinh khủng từ trên người hắn phát ra, người chung quanh cảm thấy đầu óc ầm ầm, hai mắt chợt lóe, phảng phất đi tới một vùng núi non chồng chất hài cốt và biển máu vô hạn.
Nhất là đứng Tiếu trưởng đứng đối diện hắn, lão sắc mặt biến đổi, sát khí vô tận từ địa ngục bao phủ xung quanh.
Trong lòng vừa sợ vừa giận, Tiếu trưởng lão không cam lòng hai mắt hung quang lóe lên, ngửa mặt lên trời kêu, tiếng huýt gió rung trời, Thanh Long đao trên tay hắn mơ hồ phát ra một tiếng kêu kinh khủng, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gaý.
Mọi người không nhịn rùng mình một cái, máu trong cơ thể cơ hồ có cảm giác như đông cứng lại.
“Đến đây đi, Nhị chưởng quỹ. Một núi không thể chứa hai cọp, hôm nay không phải là ngươi chết, chính là ta chết." Huyền khí toàn thân như hồng thủy điên cuồng trào ra, Tiếu trưởng lão nhảy dựng lên, trực tiếp hướng vung đao bổ xuống đầu Nhị chưởng quỹ.
Một chiêu trực tiếp cũng là một chiêu hung hãn: “Tiếu trưởng lão, ngươi quá tự phụ rồi."
Nhị chưởng quỹ cười lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm đao pháp của đối phương, một giây sau, thân hình của hắn nháy mắt tiến đến trước mặt Tiếu trưởng lão, đánh ra hai quyền, huyền khí vạn trượng, quyền ảnh nặng nề, trong tối tăm truyền ra tiếng thú dữ gào thét.
Một kích kia, nhìn như là hết toàn lực, thật ra thì không có bao nhiêu lực.
Bùm. Hai quyền va chạm, kình khí kinh khủng bắn nhanh ra, không khí cuồn cuộn, không trung vù vù, trên bầu trời giống như bị nổ tung. Ngân quang đột nhiên bộc phát, như thác nươc mịt mờ rủ xuống, một màu trắng bạc, khiến lòng người chập chờn đắc, khó có thể tự mình đè ép xuống, một chiêu kinh thiên động địa. Những cao thủ nhích tới gần lôi đài hoảng sợ rút lui về phía sau, sợ bị huyền khí ném đi.
Hai cái bóng người tách ra trong tiếng nổ, Nhị chưởng quỹ chỉ lui về phía sau ba bước, hắn rất nhanh chóng ổn định bước chân.
Tiếu trưởng lão lui về phía sau sáu bảy bước mới dừng lại, có chút cố hết sức.
Tại sao có thể như vậy? Hắn không tin trừng mắt nhìn người trước mắt, trong lòng bất ngờ, đối phương rõ ràng đã trúng độc, vì sao còn có thực lực như thế?
“Làm sao, ngươi cho rằng có thể làm gì lão phu?" Nhị chưởng quỹ lạnh lùng cười một tiếng, trong đôi mắt, hiện lên một tia sắc bén.
Thở ra một hơi, trong mắt iếu trưởng lão hiện lên hàn quang mờ mịt: “Nhiều lời vô ích, xem chiêu".
Có thể ngồi lên chức trưởng lão cũng không phải loại người bình thường, Tiếu trưởng lão cũng không ngoại lệ, tu vi cùng là Huyền Hoàng chi cảnh nhưng huyền khí của hắn có lẽ không dồi dào bằng Nhị chưởng quỹ, nhưng mà bàn về kinh nghiệm chiến đấu và chiến thuật, hắn rất có lòng tin.
Dưới ánh mắt của mọi người, thân thể Tiếu trưởng lão dựng lên, nhanh chóng chạy tới, Thanh Long đao quét lên trên không trung từng đạo lưỡi đao nhanh như chớp màu xanh biếc, ánh sáng lóe lên, hai luồng huyền khí khổng lồ không ngừng cuồn cuộn dâng trào, phảng phất như địa ngục đang phủ xuống làm cho người ta lạnh cả tâm.
Nhị chưởng quỹ thần sắc lạnh lẻo vững vàng nhìn chăm chú vào Thanh Long đao đánh xuống, một giây sau, thân hình của hắn lách qua, hai tay đột nhiên đánh ra, quyền cước phá không mang theo tiếng gió gào thét mãnh liệt, dời núi lấp biển, quét ngang đi.
Nhất thời, giữa không trung cuộc chiến đấu tiến vào gay cấn, trên không trung xuất hiện mấy trăm đạo khí bén nhọn hình lưỡi đao, không khí lay động, vô số ánh sao tách ra hàn quang bén nhọn, tạo thành hai luồng bão lớn. Bão lớn không ngừng xoay tròn, trong đó mơ hồ thấy chưởng pháp nối nhau thi triển ra, một chưởng tiếp theo một chưởng, chưởng ảnh nặng nề, một đạo lại một đạo, càng ngày càng bén nhọn, có xu thế hàng phục hết thảy yêu ma, giết hết mọi quỷ quái.
Ầm! Huyền khí va chạm, khiến cho không trung nổ tung, huyền khí vô tận bắn tán loạn ra.
Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn hai người đang đánh trên không trung thấy kinh diễm.
Trận tỷ hôm nay càng ngày càng đặc sắc càng đấu càng hay, những người ở đây đều là người tập võ, khó có cơ hội nhìn cao thủ như vậy tỷ thí, mọi người nhìn xem như si như say, hồn nhiên quên mất mình đang ở chỗ nào.
Hai cỗ huyền khí mãnh liệt đụng nhau trên không, ánh sáng màu trắng bay vù vù.
Oanh! Oanh! Từng đạo kiếm khí cuồn cuộn, nhanh như chớp, tràn ngập hư không, không ngừng đụng vào nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người giao thủ chừng mấy trăm chiêu, Thanh Long đao trên tay Tiếu trưởng lão giống như cắt đậu hủ, đem không khí cắt thành từng khối.
Chưởng pháp của Nhị chưởng quỹ chấn động không khí, giống như hàng vạn con ngựa đang chạy, hóa thành từng tia ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói mắt.
Trên không, huyền khí lần lượt thay đổi, cả lôi đài hóa thành một mảnh đất tử vong, Vân Khê và Long Thiên Tuyệt cũng không khỏi kiêng kỵ, không dám dễ dàng đụng vào trong đó.
Ầm!
Không trung chợt vang lên tiếng nổ vang, trong ánh mắt của mọi người, hai người đang đánh chung một chỗ đột nhiên tách ra, đồng thời hạ xuống lôi đài. Lúc họ rơi xuống, cả tòa lôi đài đều kịch liệt lay động, phảng phất như rơi xuống không phải hai người, mà là hai hòn đá khổng lồ
“Khụ khụ khụ......" Nhị chưởng quỹ có chút đứng không vững, trên mặt khẽ hiện màu đen, tay che miệng, nhẹ giọng ho khan.
Tiếu trưởng lão thì tay cầm Thanh Long đại đao, khẽ thở, nhưng vẫn vững vàng đứng trên lôi đài.
“Nhìn như là Nhị chưởng quỹ tạm thời đuối sức."
“Nhị chưởng quỹ không phải đệ nhất cao thủ của chúng ta sao? Sao hôm nay lại yếu như vậy?"
“Chẳng lẽ kết quả tỷ võ sẽ có điều bất ngờ? Tựa như trận thứ hai, chúng ta đều cho là Bắc Thần Tĩnh Vũ nhất định sẽ thua, nhưng mà cuối cùng hắn lại thắng Hòa trưởng lão."
“Hiện tại nói còn quá sớm, không tới thời khắc cuối cùng, không ai biết ai thua ai thắng."
......
Trên lôi đài, hai mắt Tiếu trưởng lão hàn mang chớp động, Thanh Long đao trong tay chỉ hướng người đối diện, lên tiếng nói: “Lão quái vật, hôm nay ngươi đã không phải là đối thủ của lão phu."
“Tiếu Thiên Nghiêm, ngươi đừng tự cho là đúng, lão phu sao lại sợ ngươi?"
Trong mắt Tiếu trưởng lão hiện lên vẻ tức giận, thân thể không thể khống chế run rẩy lên, “Hắc Hổ, ra ngoài."
Tiếu trưởng lão triệu hồi ra thú sủng của mình, hắn chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất chiến thắng đối phương.
Rống.
Mang theo tiếng gầm từ bóng tối, âm tà, dữ tợn, thô bạo, một con hổ đen khổng lồ xuất hiện trong mắt mọi người.
Trên trán Hắc Hổ, có thêm một con mắt, con mắt trước mặt càng thêm dữ tợn đáng sợ, Tiếu trưởng lão được khí thế Hắc Hổ tô đậm, cả người tinh thần gấp trăm lần.
" Hắc Hổ của Tiếu trưởng lão có ba con mắt."
“Xuất hiện ba con mắt thuộc về biến dị, biến dị Hắc Hổ, so với con hổ bình thường không biết muốn lợi hại gấp bao nhiêu lần."
“Sớm nghe nói qua thú sủng của Tiếu trưởng lão là một con Hắc Hổ biến dị , lời đồn đãi quả thật không giả."
......
Hắc Hổ ba mắt? Vân Khê khẽ nhíu mày, bên tai lại vang tiếng Hổ Vương: “Chủ nhân, con Hắc Hổ này chẳng qua là hổ tộc trải qua biến dị, không coi là cái gì. Ta chỉ cần một móng vuốt là có thể đem nó xé nát."
Nghe được thanh âm khinh thường của Hổ Vương, khóe miệng Vân Khê lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khẩu khí của Hổ Vương càng ngày càng lớn.
Khâu trưởng lão và Chương trưởng lão nhìn thấy phản ứng của mọi người, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, Tiếu trưởng lão thắng định rồi, rất nhanh, cả Bắc Thần gia tộc sẽ nằm trong lòng bàn tay của bọn hắn. Chờ Tiếu trưởng lão trông coi Bắc Thần gia tộc, bọn họ chính là công thần, địa vị của bọn họ và thân phận...... Hắc hắc.
Hai người riêng tính toán riêng trong lòng.
Lúc mọi người nghị luận rối rít, thú sủng của Nhị chưởng quỹ cũng bị gọi ra ngoài, một con voi trắng to lớn như núi xuất hiện, voi trắng mặc dù không phải là thú dữ, thoạt nhìn khí thế cuồn cuộn, không khỏi làm cho người ta cảm thấy như núi Thái Sơn áp xuống đỉnh đâu, không dám khinh thường.
Voi trắng?
Trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, Vân Khê cũng không nghĩ tới Nhị chưởng quỹ còn thu phục voi trắng tương đối ôn hòa làm thú sủng của mình, dù sao voi trắng không phải là cái gì mãnh thú hung hãn, tại phương diện chiến đấu, khi bị vây trong hoàn cảnh xấu, lại không biết nó rốt cuộc có thể có bao nhiêu sức đánh lại?
Ba ——
Một tiếng vang thật lớn, một cỗ huyền khí như nước lũ, cả kinh khiến mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn theo trông, chỉ thấy một con voi trắng khổng lồ huơ vòi, vươn cái vòi dài ra hung hăng đánh về phía Hắc Hổ ba mắt, nhanh đến nỗi Hắc Hổ không kịp phản kích.
“Oành"
Thân thể Hắc Hổ rơi từ trên không trung xuống, nặng nề nện ở trên lôi đài, có xu thế như núi lở, làm cho cả lôi đài lay động mấy cái.
Hắc Hổ ngã xuống không nhúc nhích, khóe miệng không ngừng tràn ra máu đỏ tươi, mí mắt nó cũng không hạ xuống, đã chết tại chỗ.
Yên lặng, hết sức yên lặng.
Mấy trăm người nín thở ngưng thần, đám người đang náo nhiệt nháy mắt yên lặng như tờ, mọi người há to miệng, mở to mắt, ngây người như phỗng, kinh ngạc nhìn Hắc Hổ vừa rồi còn uy phong, giờ phút này lại giống như là mèo chết, gục ở trên lôi đài, không thể nhúc nhích.
Hắc Hổ đã chết?
Hắc Hổ biến dị hung tàn bị một chiêu của Voi Trắng giết chết ngay lập tức? Nó trực tiếp dùng cái vòi quật ngã đối phương ư?
Nhất thời mọi người đều hít một hơi lạnh.
Hai vị trưởng lão mặt còn đang dương dương đắc ý nhất thời không có phản ứng, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Hắc Hổ không động đậy trên lôi đài, giống như bọn họ bị tình cảnh trước mắt sợ ngây người.
“Hắc Hổ." Tiếu trưởng lão phục hồi tinh thần lại vội vàng la lên, nhưng không nhận được sự đáp lại của Hắc Hổ, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nhào tới. Bởi vì tâm tình kích động quá độ, há mồm phun ra một búng máu.
“Phụt."
Ngoài ý muốn, Voi Trắng nhìn như ôn hòa lại có uy lực lớn như vậy ư?
Vân Khê yên lặng lắc đầu thở dài.
“A." không thể nào tiếp nhận sự thật, Tiếu trưởng lão lại càng tức giận đến mức thân thể đều run lên, nổi điên lên rống to kêu to, run rẩy xoay người lại, hắn nhìn Nhị chưởng quỹ, hai mắt hận ý dấy lên hừng hực lửa nóng, dường như muốn phun ra, “Ta liều mạng với ngươi."
Rống xong, hắn lại vung đao xông về phía Nhị chưởng quỹ lần nữa, nhanh như chớp, giống như dã thú bị thương không để ý chết sống, một bộ muốn liều mạng.
Người đao hợp nhất, Thanh Long đao huơ ra, như thiên quân vạn mã lao nhanh, trăm vạn đại quân xung phong liều chết tiến đến, lưỡi đao điên cuồng dữ dội mang theo cát bụi, ẩn chứa lực lượng vọt lên sông Ngân Hà, sóng biển mãnh liệt cuồn cuộn mà đến, kinh khủng khôn cùng.
Mắt Nhị chưởng quỹ tóe ra tia lửa điện, vô cùng sắc bén, hắn biết lúc này đối phương điên cuồng, nhìn qua một cái, lần này hắn lui lại tránh khỏi công kích điên cuồng của đối phương, thân hình liên tiếp lui về phía sau, một mực thối lui đến mép đài.
“Ra chiêu đi, ngươi ra chiêu cho lão phu. Giết ngươi, hôm nay lão phu nhất định phải giết ngươi, ngươi đáng chết, đáng chết."
“Làm tổn thương Hắc Hổ của ta, ngươi không thể không chết, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngươi, lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
“Lão phu muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn, chết không có chỗ chôn, giết...... Giết...... Giết ngươi......"
Tiếu trưởng lão điên cuồng, hắn rống lên thê lương, hai mắt tràn đầy tia máu. Hai đầu lông mày của hắn ẩn sát cơ lạnh thấu xương, điên cuồng vung Thanh Long đao, mỗi chiêu đều sắc bén, như Hồng Thủy Mãnh Thú, huy thiên diệt địa bổ tới, muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
Đối với công kích mãnh liệt của Tiếu trưởng lão, Nhị chưởng quỹ không hề xuất thủ chống đỡ như vừa rồi mà là liên tục tránh né công kích điên cuồng của đối phương.
Vân Khê khẽ cau mày, nàng phát hiện thân pháp của Nhị chưởng quỹ giống như càng ngày càng chậm, có cái gì không đúng.
“Giết ngươi. Lão phu muốn giết ngươi."
Tiếu trưởng lão thề phải giết chết đối phương, Thanh Long đao trong tay theo sát không ngừng nghỉ.
Mỗi một chiêu đánh ra, thân ảnh Nhị chưởng quỹ phảng phất như là lá rụng mùa thu, lắc lư trong gió thu, mỗi lần đều cho là hắn sẽ bị thương dưới lưỡi đao, lại có thể kịp thời né tránh.
Dưới lôi đài những cao thủ bình thường, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người, đuổi nhau vòng quanh lôi đài chơi trò ‘ngươi đuổi ta chạy’, thân pháp của bọn hắn quá nhanh, phần lớn người ở dưới chỉ thấy qua tàn ảnh của bọn họ.
Lúc này, Nhị chưởng quỹ đột nhiên bước lên một bước, trong ánh sáng chớp nhoáng, hắn giơ hai tay lên, huyền khí quanh thân tăng tốc chuyển động, mãnh liệt chấn động, một luồng kình khí mãnh liệt muốn nổ tung lên, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, dời núi lấp biển, đánh về phía lưỡi đao.
“Keng, keng, keng."
Không ngừng đụng vào, ngay sau đó phát ra một tiếng vang thật lớn, kinh thiên động địa.
“Ngươi."
Con ngươi trừng lớn, Tiếu trưởng lão nhìn huyền khí càng ngày càng đậm quanh Nhị chưởng quỹ, hắn không khỏi giật mình, hắn không biết tại sao đối phương lại có nhiều huyền khí như vậy,hẳn là Nhị chưởng qũy phải bị độc tính phát tác mới đúng.
Đối phương chỉ thất thần một chút, Nhị chưởng quỹ lập tức bắt được cơ hội, huyền khí ngưng tụ trên tay, hung hăng đánh về phía bộ ngực của đối phương, toàn lực phóng.
“A ——"
Một kích kia giống như sấm sét bộc phát, quá mạnh mẽ, Tiếu trưởng lão không kịp chống cự, không thể né tránh. Hắn chỉ cảm thấy cánh tay giống như bị hòn đá lớn đánh trúng, Thanh Long đao bay ra khỏi tay, một cỗ lực lượng tràn trề từ lưng truyền đến, cổ họng ngòn ngọt, há mồm phun ra máu tươi. Thân hình của hắn phảng phất như là quả bóng bay bị rút hết khí, bay ngược ra ngoài.
Miệng hắn vỡ vụn cánh tay gân xanh nhô ra, bên ngoài da thịt hiện lên những hạt máu nhỏ chi chít, ống tay áo bị chấn nát, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt, cảm thấy hơi thở tử vong, phát giác đôi mắt của hắn không thể diễn tả nỗi tuyệt vọng.
Đúng vậy, tuyệt vọng.
Tuyệt vọng, đúng là tâm tình lúc này của Tiếu trưởng lão, thú sủng đã chết, mình cũng trở thành tàn phế, sao hắn không tuyệt vọng cơ chứ? Đừng nói người tập võ có thể giết mình, cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng có thể giết mình.
Hắn sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Xung quanh, một mảnh xôn xao.
Tiếu trưởng lão thua?
Mặc dù đã dự liệu được kết cục như thế, nhưng mà quá trình lại ngoài dự tính của mọi người.
“Không, không thể nào."
Khâu trưởng lão thất thố quát lên, cả người tản ra một luồng hơi thở kinh người, hắn trực tiếp nhảy lên, nhanh như thỏ, gấp rút đánh ra một chưởng về phía Nhị chưởng quỹ, khí thế kinh người.
Tung người bay đến, tức giận không kềm được Khâu trưởng lão mở to đôi mắt hiện lên một tia sáng lạnh, cơ hồ là trong nháy mắt, nhanh như quỷ mị, xuất hiện ở trên lôi đài.
Đứng vững Nhị chưởng quỹ cũng không nhìn đối phương, chẳng qua là lạnh nhạt giơ lên bày tay trái, đón nhận chưởng pháp của đối phương .
“Ầm!" Trong ánh sáng chớp nhoáng huyền khí của hai người mãnh liệt đụng nhau trên không .
“A ——"
Một tiếng kêu thảm thiết, tất cả mọi người nhìn thấy một thân ảnh tạo một hình cung trên không trung, trực tiếp bay ra khỏi lôi đài, không để cho hắn vào lôi đài.
“Khâu trưởng lão." Chương trưởng lão sắc mặt đại biến vội vàng đem người đỡ lên.
Nhị chưởng quỹ vừa rồi cũng không hạ sát thủ, để cho tên tiểu nhân như Khâu trưởng lão nhặt về một cái mạng già.
Không để ý đến bọn họ, Nhị chưởng quỹ cũng không đem hai vị trưởng lão này để ở trong mắt, xoay chuyển ánh mắt, nhìn mẹ con Vân Khê với ánh mắt cảm kích.
Nếu như không có nàng, hôm nay chính là ngày hai cha con bọn họ mất mạng.
“Trận tỷ võ thứ ba, lão phu thắng. Là lúc thực hiện đánh cuộc rồi." Giọng nói của Nhị chưởng quỹ không thể nghi ngờ.
Khâu trưởng lão và Chương trưởng lão sắc mặt xanh mét, nghe thấy lời của Nhị chưởng quỹ, bọn họ không nhịn được tức giận hừ một tiếng, ngón tay trắng bệch, trong mắt lóe lên tia sánh lãnh huyết. Trong tim của hắn là kiêng kỵ và phẫn hận.
Nhị chưởng quỹ tuyệt đối không phải là người mà bọn họ có thể chọc vào.
Vân Khê đứng ở một bên, vẫn đợi đến khi Nhị chưởng quỹ thu thập xong tàn cuộc, mới đi theo hắn, đi đến mục đích thực sự......
Beta: Sakura
Xẹt.
Thanh âm bén nhọn kinh khủng, bỗng nhiên vang lên trên không trung, khiến màng nhĩ của mọi người thiếu chút nữa thì chảy ra máu, choáng váng.
Trên lôi đài phát sinh chuyển biến ngoài ý muốn, nhắc nhở mọi người, trên bầu trời còn một cuộc Điêu Xà đại chiến kinh tâm động phách, tầm mắt mọi người không tự chủ được lại hướng lên bầu trời lần nữa, màu sắc rực rỡ chớp nhoáng đầy trời, phảng phất như xuất hiện một một dải lụa màu hồng, rất mỹ lệ.
Dải lụa màu hồng chính là ảo ảnh mà Thải Lân Cự Mãng lợi dụng cái đuôi múa ra, nó lay động đuôi rắn, điên cuồng truy kích Kim Điêu Vương, khí thế hung mãnh kia khiến mọi người sợ hãi không ngừng.
Vừa rồi Thải Lân Cự Mãng bị thương nhưng vẫn hung tàn vô cùng, một cỗ hung tàn, thô bạo, hơi thở cuồng bạo, phảng phất như dòng nước lũ, vô biên vô hạn từ trong cơ thể nó phát ra.
Sát khí vô tận khiến cho các cao thủ đều hoảng sợ thất sắc.
Thải Lân Cự Mãng cường hãn như vậy, không biết là bởi vì chủ nhân của nó Bắc Thần Tĩnh Vũ thay đổi, hay là do bản thân nó đã mạnh mẽ như vậy.
Kim Điêu Vương hung tàn cũng không phải một kẻ ngồi không, lúc này đối mặt với phản kích như cuồng phong bão táp của Thải Lân Cự Mãng, nó tránh được thì nên tránh, không thể tránh, thì lại dùng cặp cánh cứng rắn vô cùng của mình ngăn cản lại.
Bùm ! Bùm !
Hai luồng huyền khí đụng vào nhau nổ giữa không trung, một trận trời rung đất chuyển, chỉ trong nháy mắt khắp nơi đều có huyền khí dao động.
Một Điêu một Xà chiến đấu, mỗi một lần đều đánh hết toàn lực, mạnh mẽ đụng thân thể vào nhau, phát ra tiếng đụng mãnh liệt. Loại phương thức chiến đấu này, khiến cho những cao thủ bình thường rung động đến mức không còn từ gì để nói.
Xẹt.
Thanh âm kỳ lạ vang lên, đôi mắt mọi người nhìn chằm chằm lên, chỉ thấy Thải Lân Cự Mãng, mở ra cái miệng to như chậu máu, phun ra một chất lỏng đủ mọi màu sắc .
Chiếp chiếp.
Kim Điêu Vương tiếp xúc đến chất lỏng, bộ lông trên người nó lập tức phát ra thanh âm xèo xèo, một tiếng thét bi thảm từ miệng nó phát ra, đôi cánh cứng rắn kia của nó như gặp phải một ngọn lửa nhanh chóng bị thiêu rụi, nó không dập tắt được, trong nháy mắt, bộ lông bên ngoài của nó bị thiêu một mảng lớn .
Độc tính quá kịch liệt.
Đôi mắt của nó hiện nên vẻ hoảng sợ, trong lòng càng kiêng kỵ Thải Lân Cự Mãng hơn.
Kim Điêu Vương còn chưa kịp phản kích, trên đỉnh đầu nó lại vang lên một âm thanh kỳ quái, nó đột nhiên ngẩng đầu lên, một cái bóng to lớn nện xuống mang theo một lực lượng kinh khủng không gì sánh nổi.
Ầm!
Trên không, trong vòng mấy ngàn trượng, huyền khí mãnh liệt, giữa không trung Kim Điêu Vương giống như một ngọn núi khổng lồ, cao cao rơi xuống đất, phát ra tiếng vang long trời lở đất.
Thân thể khổng lồ hung hăng nện xuống mặt đất, nhấc lên từng đợt bụi đất, Kim Điêu Vương buông cái đầu kiêu ngạo xuống, không nhúc nhích.
Thua ư?
Kim Điêu Vương thua ư?
Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.
Ai mà không biết điêu ăn xà, nó và xà là thiên địch, hôm nay, Điêu Vương oai hùng một cõi lại bại trong tay con mồi của nó.
A ——
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người đang lâm vào sợ hãi nghe thấy tiếng kêu không khỏi nhìn lại, trên lôi đài một thân ảnh tựa như bao cát bị ném lên, trực tiếp bay ra khỏi lôi đài, nặng nề rơi từ trên cao xuống.
Nhìn người vẫn đứng trên lôi đài, lại nhìn lại người bị thua nằm trên mặt đất không bò dậy nổi, ánh mắt những người ở đây đều dại ra.
Tĩnh, an tĩnh, yên tĩnh cực kỳ.
Mỗi người đều trợn to hai mắt, nín thở tập trung suy nghĩ nhìn một màn trước mắt, quên cả nói chuyện.
“Hắn...... Hắn thắng?" Thanh âm khó có thể tin, giống như một viên đá lớn rơi xuống hồ tạo ra tầng tầng gợn sóng.
“Hòa trưởng lão thua? Sao có thể như vậy."
“Trời ạ, Đây...... Không phải sự thật chứ? Bắc Thần Tĩnh Vũ lại có thể đánh bại Hòa trưởng lão ư?"
“Bắc Thần Tĩnh Vũ thắng ư? Hắn một quyền đánh ngã Hòa trưởng lão ư?"
“Đây...... sao chuyện này có thể xảy ra chứ, Hòa trưởng lão không phải là Huyền Hoàng cao thủ sao? Sao hắn lại thua trong tay Bắc Thần Tĩnh Vũ?"
“Chuyện gì xảy ra, tình hình cuộc chiến sao lại biến thành như vậy? Hòa trưởng lão không phải chết thật chứ?"
......
Nghi ngờ, thanh âm khó có thể giải thích lan truyền trong đám người, lúc này, Vân Khê thu hồi kinh ngạc trong mắt, tầm mắt nhìn vào Nhị chưởng quỹ đang kích động vạn phần.
Nhìn cái dạng này, không phải là hắn động tay động chân.
Ai là người núp trong bóng tối trợ giúp Bắc Thần Tĩnh Vũ?
Vân Khê cũng biết, quả thực là có người xuất thủ cứu Bắc Thần Tĩnh Vũ, nếu không với tình hình vừa rồi, lúc Hòa trưởng lão cố ý tàn sát bừa bãi, chắc hẳn hắn sẽ phải chết.
Đột nhiên thay đổi cục diện, chuyển bại thành thắng, không thể không nói cái kết cục này có chút biến hoá kỳ lạ, càng làm cho Vân Khê buồn bực chính là nàng lại không phát hiện ra ai là người đang âm thầm xuất thủ, điều này khiến cho nàng càng bất an trong lòng, nhưng mà mơ hồ có cảm giác quen thuộc. Người quen chăng? Chỉ mong là thiện ý.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Thải Lân Cự Mãng trên không trung nháy mắt hóa thành một con rắn nhỏ đáng yêu, nó yên tĩnh ở trên lôi đài, cả người lượn mấy vòng quanh chủ nhân, tựa hồ đang chúc mừng chủ nhân, cuối cùng mới dừng ở trên vai của chủ nhân .
Giờ phút này, Bắc Thần Tĩnh Vũ phảng phất như từ trong giấc mộng tỉnh lại, hôm nay thắng được trận tỷ võ này, trong lòng hắn vừa mừng vừa sợ, nhưng khiếp sợ và nghi ngờ lớn hơn.
Những tâm tình này chỉ chợt lóe lên trong mắt của hắn, tỉnh táo lại hắn tự tay vuốt ve mấy cái trấn an thú sủng của mình, đem Thải Lân Cự Mãng triệu hồi sau, chậm rãi xoay người lại, hướng về phía Nhị chưởng quỹ cười một tiếng: “Cha, chúng ta thắng."
“Đúng vậy, thắng, chúng ta thắng, cực khổ cho con." Nhị chưởng quỹ vui mừng không dứt, trong mắt của hắn hàm chứa nước mắt, càng không ngừng gật đầu. Hắn thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã mất đi con trai.
Dĩ nhiên, hắn không quên con của mình cả người đều là thương tích, lập tức phân phó tử y giáp vệ bên cạnh: “Ngươi đỡ Tĩnh Vũ đội trưởng đi xuống nghỉ ngơi chữa thương."
Nhận được mệnh lệnh, tử y giáp vệ nhanh chóng đỡ Bắc Thần Tĩnh Vũ rời đi.
Tiếu trưởng lão xa sầm khuôn mặt già nua thờ ơ lạnh nhạt nhìn một màn này, trên khuôn mặt không lộ ra vẻ mặt gì, ngược lại Khâu trưởng lão bên cạnh hắn và Chương trưởng lão hai người tức giận đến mức mấy lần muốn mở miệng mắng to, lại bị hắn ra dấu tay cản trở xuống.
“Nhị chưởng quỹ, lệnh công tử thật là khiến cho người khác kinh ngạc. Không tệ, không tệ, hắn được di truyền oai phong từ Nhị chưởng quỹ, thật sự là đáng mừng." Tiếu trưởng lão cười như không cười nhìn con trai Nhị chưởng quỹ rời đi, không biết đang tính toán cái gì.
Nhị chưởng quỹ thu hồi tầm mắt, trong mắt ánh sáng lạnh vụt qua, cười lạnh nói: “Hiện tại đã qua hai tràng tỉ võ, một thắng một thua là hòa rồi, tiếp theo, cuối cùng cũng đến phiên ta và ngươi quyết chiến."
“Đúng vậy, rốt cục cũng đến phiên ta và ngươi quyết chiến rồi. Lão phu chờ đợi ngày này rất lâu rồi." Tiếu trưởng lão âm tàn cười, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi, tựa hồ đang đợi cái gì.
Khâu trưởng lão và Chương trưởng lão nhìn nhau, bọn họ đồng thời lộ ra vẻ cười lạnh, dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn Nhị chưởng quỹ.
Ba người vẻ mặt không kém bao nhiêu, trong vẻ đắc ý mang theo khinh thường, hoàn toàn là một bộ nắm chắc phần thắng.
Có kẻ giở trò.
Vân Khê cau mày, phản ứng của Tiếu trưởng lão có chút quái dị, theo thực lực của hắn mà nói lão không phải là đối thủ của lão quái vật Nhị chưởng quỹ, nhưng nàng cảm giác bọn họ dường như có lòng tin thắng ở trận đấu thứ ba này.
Đối phương cậy vào cái gì chứ?
Đang lúc trầm tư Vân Khê cảm thấy bên cạnh có dị thường, nàng ngẩng đầu nhìn, Nhị chưởng quỹ thân ảnh thoáng một cái, cả người ngã sang một bên.
Thần sắc khẽ biến, nàng kịp thời đưa tay đỡ lấy đối phương, không kịp nói gì, mắt liếc thấy khóe miệng Nhị chưởng quỹ chảy ra một tia máu đen.
Hắn trúng độc?
Ánh mắt Vân Khê bỗng nhiên sáng lên, nhất thời hiểu ra ba người Tiếu trưởng lão vì sao có thể bình tĩnh ứng đối như thế, thậm chí còn có mấy phần đắc ý.
Khó trách Tiếu trưởng lão hoàn toàn tin tưởng mình sẽ thắng, hạ độc Nhị chưởng quỹ mới là con bài lớn nhất của lão, hai cuộc tỷ võ lúc trước thắng hay thua hắn đều không quan tâm.
Máu màu tím trộn lẫn màu đen, phát ra mùi thối như có như không, thuộc về độc dược mãn tính, tuyệt đối không phải là loại độc như : Kim Thiên Hạ , Ba Thước Đóng Băng, Một ngày không lạnh lẽo. Nếu như nàng không đoán sai, hẳn là nội gian ẩn núp bên cạnh Nhị chưởng quỹ Chương trưởng lão hạ độc thủ.
Thủ đoạn thật độc ác.
Nếu như hôm nay mình không có ở đây, cha con Nhị chưởng quỹ sợ rằng khó thoát khỏi vận rủi.
Nhị chưởng quỹ cả người run rẩy không ngừng, cố nén đau bụng, sắc mặt trắng bệch, hắn khẽ giật giật đôi môi: “Vân Khê cô nương, ta sợ là…"
“Ta biết rồi." Vân Khê ngăn cản hắn nói tiếp, lúc này quan trọng nhất chính là ổn định lòng người, nếu để cho những cao thủ khác biết Nhị chưởng quỹ trúng kịch độc, như vậy không tỷ võ kết thúc lòng người sẽ tan rã, hai trận tỷ võ lúc trước cũng mất đi ý nghĩa.
Những người còn lại cũng không phát hiện Nhị chưởng quỹ kỳ lạ, mọi người cho là hai người đang chụm đầu lại thương lượng sách lược gì đó để có thể thắng, màn tỷ võ lúc nãy đã làm bừng tỉnh bọn họ, bắt đầu mong đợi trận tỷ võ thứ ba.
Một đôi mắt phát sáng lóe lên, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, trận đấu giữa Nhị chưởng quỹ và Tiếu trưởng lão tuyệt đối không chỉ là hay, mà là càng xuất sắc.
Nụ cười trên mặt Tiếu trưởng lão càng đậm, theo suy tính của hắn, độc trên người Nhị chưởng quỹ sắp phát tác, hắn hoàn toàn không lo lắng trận tỷ võ này hắn đánh thua.
Hắn sẽ thắng, sẽ không thua.
Hắn chờ đợi một khắc kia đến nhanh một chút, mộng đẹp mong chờ nhiều năm sắp được thực hiện rồi.
Ôm lòng tin mình sẽ thắng, hắn phân phó người bên cạnh : “Chương trưởng lão, ngươi đi đem Thanh Long đao của lão phu tới đây, hôm nay lão phu muốn nhân cơ hội này, phải lãnh giáo bản lĩnh của Nhị chưởng quỹ một chút."
“Ha ha ha...... Được." Chương trưởng lão cười to không ngừng lắc mình rời đi.
Long Thiên Tuyệt ở trong đám tử y giáp vệ, khuôn mặt trông như bình thường nhưng lại âm trầm đáng sợ, nhìn như bình thường khuôn mặt âm trầm được đáng sợ, sự ghen tị từ trên người hắn phát ra bên ngoài.
Lão lưu manh, dám đụng vào thê tử của bổn tôn, khoản sổ sách này bổn tôn nhớ kỹ.
Cho dù hắn đã phát hiện Nhị chưởng quỹ trúng độc, hắn vẫn ghi nhớ một khoản cho Nhị chưởng quỹ, nhất mã quy nhất mã (ý là một chiêu thì phải trả lại một chiêu), đụng vào nữ nhân của hắn, hắn không cho phép.
Ghen tức nổi lên hắn chợt nghe thấy một trận cười lớn lối chói tai, hắn đang đầy bụng tức giận, cho nên đầu ngón tay khẽ nhếch lên, kích ra một đạo huyền khí, lắc mình rời đi.
“A."
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, một bóng người bay vọt lên không trung rồi lại rớt xuống, há mồm phun ra một búng máu, Chương trưởng lão chậm chạp, từ trên mặt đất chật vật bò dậy, tức giận rống to: " Tên hỗn đản nào dám ám toán lão phu, đứng ra cho lão phu. Chỉ dám động thủ sau lưng, sao được coi là anh hùng hảo hán?"
Mọi người kinh ngạc nhìn Chương trưởng lão giống như thằng hề chửi ầm lên, khuôn mặt của tên tiểu nhân bán chủ cầu vinh hèn hạ hoàn toàn lộ ra.
“Chương trưởng lão, xảy ra chuyện gì?" Khâu trưởng lão nghi ngờ nhìn hắn.
“Có người đánh lén lão phu!"
Chương trưởng lão đen mặt lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt hung ác quét xung quanh, phảng phất như muốn đem đối phương bắt lấy sau đó ăn sống nuốt tươi hắn.
Chẳng qua là, hắn thất vọng, tất cả mọi người đều là khuôn mặt không hiểu gì cả, căn bản không biết người đánh lén là ai, hắn cũng không đoán ra. Hắn phát điên vò đầu, Chương trưởng lão chỉ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tiếu trưởng lão giống như trước tra tìm người núp trong chỗ tối, nhưng không có bất kỳ phát hiện gì, vừa rồi rốt cuộc là người nào xuất thủ đánh lén Chương trưởng lão? Một chiêu đã khiến cho cao thủ như Chương trưởng lão chật vật như vậy ... Hắn nghĩ xong mới thấy sợ.
Chẳng lẽ Nhị chưởng quỹ mời người giúp đỡ?
Không đúng, vừa nãy hắn vẫn đề phòng Vân Khê, sợ nàng sẽ xuất thủ trợ giúp cha con Nhị chưởng quỹ, cho nên hắn thấy rõ ràng, vừa rồi Vân Khê quả thực không xuất thủ. Không phải là nàng, vậy sẽ là ai chứ?
Vẻ mặt hồ nghi, Tiếu trưởng lão không tìm được người đáng nghi, hắn không thể làm gì khác hơn là buông tha dò xét, phân phó Chương trưởng lão lần: “Được rồi, những chuyện khác trước đừng động tới, ngươi nhanh đi đem Thanh Long đao của lão phu tới, tỷ võ quan trọng hơn."
“Dạ." Chương trưởng lão bị thương cũng không nặng, trải qua điều tức ngắn ngủi, hắn xoay người rời đi lần nữa.
Bị ám toán một lần, hắn đề cao cảnh giác, cứ ba bước lại quay đầu lại, vẫn sợ người vừa rồi ám toán hắn lại xuất thủ lần nữa.
Vân Khê cũng không để ý màn nhạc đệm nhỏ vừa rồi, tay nàng buông cổ tay Nhị chưởng quỹ ra, nhận lấy ánh mắt hỏi thăm của hắn, lặng lẽ trả về một ánh mắt.
Nhị chưởng quỹ cắn răng thật chặt, trên trán hiện đầy mồ hôi, hắn cố gắng khống chế thân thể bởi vì đau nhức mà run rẩy, mắt nhìn Vân Khê chăm chú lại mang theo tràn đầy khẩn cầu.
Vì Thiếu chủ, cuộc tỷ võ cuối cùng, hắn tuyệt không thể thua, hắn cũng thua không nổi, hắn nhất định phải thắng.
Hôm nay hắn chỉ có thể dựa vào Vân Khê hỗ trợ.
Vân Khê liếc hắn một cái đã biết hắn nghĩ cái gì, cũng không nói cái gì. Rũ xuống tầm mắt, nhìn nữ nhi bảo bối của mình: “Tiểu Nguyệt Nha, Nhị chưởng quỹ gia gia sẽ phải ra sân tỷ võ ngay lập tức, con đem bảo bối con cất dấu lấy ra, đưa cho Nhị chưởng quỹ gia gia, giúp hắn có thể chiến thắng được không."
“Bảo bối?" Tiểu Nguyệt Nha mê mang nhìn mẫu thân một chút, đợi tiếp thu được ánh mắt của mẫu thân, bé hiểu ra, móc móc ở trong cái nhẫn, móc ra một bình sứ nhỏ, “Mẫu thân, là cái này sao?"
“Đúng rồi." Bàn tay to đặt lên bàn tay nhỏ bé, Vân Khê âm thầm đổi bình sứ, cười đối với nữ nhi nói, “Mau cho Nhị chưởng quỹ gia gia uống, để hắn có thể chiến thắng."
“Nhị chưởng quỹ gia gia, cho ngươi." Tiểu Nguyệt Nha hào phóng đem bình sứ đưa cho Nhị chưởng quỹ, khuôn mặt nhỏ bé giương lên, ánh mắt đen láy híp lại thành hình bán nguyệt.
Nhị chưởng quỹ cúi đầu nhìn bé, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bé, phấn điêu Ngọc mài, lúc này bé cực kỳ giống Thiên Sứ, có thể cứu tính mạng của hắn đều là thiên sứ. Hắn biết, trong bình sứ này, chính là tất cả hy vọng của hắn. Tay phải khẽ run, từ bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Tiểu Nguyệt Nha nhận lấy bình sứ, uống trước mặt mọi người.
Trong mắt người ngoài, đó chính là một trò chơi của một đứa bé, ngây thơ và rất buồn cười.
Tiếu trưởng lão khinh thường cười lạnh, nếu hắn tin tưởng món quà của một đứa bé mà có thể khiến cho Nhị chưởng quỹ tất thắng, vậy hắn chính là một kẻ ngu ngốc.
Nuốt vào đan dược trong bình sứ xong, Nhị chưởng quỹ không dám lười biếng, nhưng ngay sau đó vận chuyển huyền khí hóa giải đan dược trong cơ thể , dược lực không ngừng chảy xuôi trong cơ thể. Rất nhanh, một cỗ linh khí như có như không của thiên địa linh khí không ngừng lượn lờ chuyển động khắp tứ chi, sắc mặt trắng bệch dần dần có chuyển biến tốt đẹp.
Những cao thủ đang chờ chực trận tỷ võ tiếp theo, ai cũng không phát hiện mạng của Nhị chưởng quỹ lượn một vòng qua Quỷ Môn quan rồi trở lại, mạo hiểm khó lường.
“Tới."
Thanh âm Chương trưởng lão từ đằng xa truyền đến, thân ảnh lại nhanh chóng xuất hiện lần nữa trong tầm nhìn của mọi người, lúc này, Vân Khê vừa vặn nhìn thấy Nhị chưởng quỹ nhổ ra một ngụm máu đen, xem ra hắn đã giải độc xong.
Nhị chưởng quỹ âm thầm cho nàng một ánh mắt yên tâm, trong cơ thể một lần nữa khôi phục huyền khí dồi dào, hắn hít sâu một hơi, tận lực kiềm chế xúc động trong lòng.
“Ha ha ha......" Tiếu trưởng lão nhận lấy thanh long đao, hươ hươ mấy cái, khoan khoái cất tiếng cười to, “Nhị chưởng quỹ, xin mời."
Nói xong Tiếu trưởng lão tung người nhảy lên lôi đài.
Nhị chưởng quỹ theo sát lên theo, thân ảnh của hai người trước sau xuất hiện ở trên lôi đài, đám người vây xem lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô.
Tiếu trưởng lão lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Nhị chưởng quỹ, hôm nay tỷ võ, toàn bộ đều vì một ngoại nhân dựng lên. Nếu như bây giờ ngươi đáp ứng đem Vân Khê mời ra khỏi trang viên, chúng ta có lẽ cũng không cần thiết rút đao khiêu chiến, ảnh hưởng hòa khí trong nhà."
Hắn cười lạnh, hai mắt lộ ra nồng đậm hận ý.
Nhị chưởng quỹ chính là một gia nô, lại được Tử Yêu đại nhân tự mình chỉ điểm, quyền cao chức trọng, so với hắn cao thủ huyết thống chính tông gia tộc còn được sủng ái hơn, hắn không phục. Lúc trước có Tử Yêu đại nhân trấn giữ, hắn không dám có câu oán hận, nhưng bây giờ tình thế không giống vậy. Tử yêu đại nhân bị dẫn độ đến Vân Chi Đoạn, đã đến ngày hắn nổi danh rồi, hắn tuyệt không cho phép một ngoại nhân tiếp tục cưỡi trên đầu của hắn, ngăn cản hắn tiếp nhận toàn quyền của Bắc Thần gia tộc.
“Tiếu Thiên Nghiêm, ngươi lòng muông dạ thú, đừng tưởng rằng lão phu không biết, quyền lực của Bắc Thần gia tộc, trừ Thiếu chủ ra, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ mà đoạt khỏi tay lão phu. Lão phu đã lập lời thề với Tử Yêu đại nhân, cuộc đời này phải thủ hộ Bắc Thần gia tộc, cùng Bắc Thần gia tộc cùng chết cùng sống " Nhị chưởng quỹ nói như đinh chém sắt, chân thật đáng tin.
Ngay sau đó, một cỗ sát khí kinh khủng từ trên người hắn phát ra, người chung quanh cảm thấy đầu óc ầm ầm, hai mắt chợt lóe, phảng phất đi tới một vùng núi non chồng chất hài cốt và biển máu vô hạn.
Nhất là đứng Tiếu trưởng đứng đối diện hắn, lão sắc mặt biến đổi, sát khí vô tận từ địa ngục bao phủ xung quanh.
Trong lòng vừa sợ vừa giận, Tiếu trưởng lão không cam lòng hai mắt hung quang lóe lên, ngửa mặt lên trời kêu, tiếng huýt gió rung trời, Thanh Long đao trên tay hắn mơ hồ phát ra một tiếng kêu kinh khủng, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gaý.
Mọi người không nhịn rùng mình một cái, máu trong cơ thể cơ hồ có cảm giác như đông cứng lại.
“Đến đây đi, Nhị chưởng quỹ. Một núi không thể chứa hai cọp, hôm nay không phải là ngươi chết, chính là ta chết." Huyền khí toàn thân như hồng thủy điên cuồng trào ra, Tiếu trưởng lão nhảy dựng lên, trực tiếp hướng vung đao bổ xuống đầu Nhị chưởng quỹ.
Một chiêu trực tiếp cũng là một chiêu hung hãn: “Tiếu trưởng lão, ngươi quá tự phụ rồi."
Nhị chưởng quỹ cười lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm đao pháp của đối phương, một giây sau, thân hình của hắn nháy mắt tiến đến trước mặt Tiếu trưởng lão, đánh ra hai quyền, huyền khí vạn trượng, quyền ảnh nặng nề, trong tối tăm truyền ra tiếng thú dữ gào thét.
Một kích kia, nhìn như là hết toàn lực, thật ra thì không có bao nhiêu lực.
Bùm. Hai quyền va chạm, kình khí kinh khủng bắn nhanh ra, không khí cuồn cuộn, không trung vù vù, trên bầu trời giống như bị nổ tung. Ngân quang đột nhiên bộc phát, như thác nươc mịt mờ rủ xuống, một màu trắng bạc, khiến lòng người chập chờn đắc, khó có thể tự mình đè ép xuống, một chiêu kinh thiên động địa. Những cao thủ nhích tới gần lôi đài hoảng sợ rút lui về phía sau, sợ bị huyền khí ném đi.
Hai cái bóng người tách ra trong tiếng nổ, Nhị chưởng quỹ chỉ lui về phía sau ba bước, hắn rất nhanh chóng ổn định bước chân.
Tiếu trưởng lão lui về phía sau sáu bảy bước mới dừng lại, có chút cố hết sức.
Tại sao có thể như vậy? Hắn không tin trừng mắt nhìn người trước mắt, trong lòng bất ngờ, đối phương rõ ràng đã trúng độc, vì sao còn có thực lực như thế?
“Làm sao, ngươi cho rằng có thể làm gì lão phu?" Nhị chưởng quỹ lạnh lùng cười một tiếng, trong đôi mắt, hiện lên một tia sắc bén.
Thở ra một hơi, trong mắt iếu trưởng lão hiện lên hàn quang mờ mịt: “Nhiều lời vô ích, xem chiêu".
Có thể ngồi lên chức trưởng lão cũng không phải loại người bình thường, Tiếu trưởng lão cũng không ngoại lệ, tu vi cùng là Huyền Hoàng chi cảnh nhưng huyền khí của hắn có lẽ không dồi dào bằng Nhị chưởng quỹ, nhưng mà bàn về kinh nghiệm chiến đấu và chiến thuật, hắn rất có lòng tin.
Dưới ánh mắt của mọi người, thân thể Tiếu trưởng lão dựng lên, nhanh chóng chạy tới, Thanh Long đao quét lên trên không trung từng đạo lưỡi đao nhanh như chớp màu xanh biếc, ánh sáng lóe lên, hai luồng huyền khí khổng lồ không ngừng cuồn cuộn dâng trào, phảng phất như địa ngục đang phủ xuống làm cho người ta lạnh cả tâm.
Nhị chưởng quỹ thần sắc lạnh lẻo vững vàng nhìn chăm chú vào Thanh Long đao đánh xuống, một giây sau, thân hình của hắn lách qua, hai tay đột nhiên đánh ra, quyền cước phá không mang theo tiếng gió gào thét mãnh liệt, dời núi lấp biển, quét ngang đi.
Nhất thời, giữa không trung cuộc chiến đấu tiến vào gay cấn, trên không trung xuất hiện mấy trăm đạo khí bén nhọn hình lưỡi đao, không khí lay động, vô số ánh sao tách ra hàn quang bén nhọn, tạo thành hai luồng bão lớn. Bão lớn không ngừng xoay tròn, trong đó mơ hồ thấy chưởng pháp nối nhau thi triển ra, một chưởng tiếp theo một chưởng, chưởng ảnh nặng nề, một đạo lại một đạo, càng ngày càng bén nhọn, có xu thế hàng phục hết thảy yêu ma, giết hết mọi quỷ quái.
Ầm! Huyền khí va chạm, khiến cho không trung nổ tung, huyền khí vô tận bắn tán loạn ra.
Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn hai người đang đánh trên không trung thấy kinh diễm.
Trận tỷ hôm nay càng ngày càng đặc sắc càng đấu càng hay, những người ở đây đều là người tập võ, khó có cơ hội nhìn cao thủ như vậy tỷ thí, mọi người nhìn xem như si như say, hồn nhiên quên mất mình đang ở chỗ nào.
Hai cỗ huyền khí mãnh liệt đụng nhau trên không, ánh sáng màu trắng bay vù vù.
Oanh! Oanh! Từng đạo kiếm khí cuồn cuộn, nhanh như chớp, tràn ngập hư không, không ngừng đụng vào nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người giao thủ chừng mấy trăm chiêu, Thanh Long đao trên tay Tiếu trưởng lão giống như cắt đậu hủ, đem không khí cắt thành từng khối.
Chưởng pháp của Nhị chưởng quỹ chấn động không khí, giống như hàng vạn con ngựa đang chạy, hóa thành từng tia ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói mắt.
Trên không, huyền khí lần lượt thay đổi, cả lôi đài hóa thành một mảnh đất tử vong, Vân Khê và Long Thiên Tuyệt cũng không khỏi kiêng kỵ, không dám dễ dàng đụng vào trong đó.
Ầm!
Không trung chợt vang lên tiếng nổ vang, trong ánh mắt của mọi người, hai người đang đánh chung một chỗ đột nhiên tách ra, đồng thời hạ xuống lôi đài. Lúc họ rơi xuống, cả tòa lôi đài đều kịch liệt lay động, phảng phất như rơi xuống không phải hai người, mà là hai hòn đá khổng lồ
“Khụ khụ khụ......" Nhị chưởng quỹ có chút đứng không vững, trên mặt khẽ hiện màu đen, tay che miệng, nhẹ giọng ho khan.
Tiếu trưởng lão thì tay cầm Thanh Long đại đao, khẽ thở, nhưng vẫn vững vàng đứng trên lôi đài.
“Nhìn như là Nhị chưởng quỹ tạm thời đuối sức."
“Nhị chưởng quỹ không phải đệ nhất cao thủ của chúng ta sao? Sao hôm nay lại yếu như vậy?"
“Chẳng lẽ kết quả tỷ võ sẽ có điều bất ngờ? Tựa như trận thứ hai, chúng ta đều cho là Bắc Thần Tĩnh Vũ nhất định sẽ thua, nhưng mà cuối cùng hắn lại thắng Hòa trưởng lão."
“Hiện tại nói còn quá sớm, không tới thời khắc cuối cùng, không ai biết ai thua ai thắng."
......
Trên lôi đài, hai mắt Tiếu trưởng lão hàn mang chớp động, Thanh Long đao trong tay chỉ hướng người đối diện, lên tiếng nói: “Lão quái vật, hôm nay ngươi đã không phải là đối thủ của lão phu."
“Tiếu Thiên Nghiêm, ngươi đừng tự cho là đúng, lão phu sao lại sợ ngươi?"
Trong mắt Tiếu trưởng lão hiện lên vẻ tức giận, thân thể không thể khống chế run rẩy lên, “Hắc Hổ, ra ngoài."
Tiếu trưởng lão triệu hồi ra thú sủng của mình, hắn chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất chiến thắng đối phương.
Rống.
Mang theo tiếng gầm từ bóng tối, âm tà, dữ tợn, thô bạo, một con hổ đen khổng lồ xuất hiện trong mắt mọi người.
Trên trán Hắc Hổ, có thêm một con mắt, con mắt trước mặt càng thêm dữ tợn đáng sợ, Tiếu trưởng lão được khí thế Hắc Hổ tô đậm, cả người tinh thần gấp trăm lần.
" Hắc Hổ của Tiếu trưởng lão có ba con mắt."
“Xuất hiện ba con mắt thuộc về biến dị, biến dị Hắc Hổ, so với con hổ bình thường không biết muốn lợi hại gấp bao nhiêu lần."
“Sớm nghe nói qua thú sủng của Tiếu trưởng lão là một con Hắc Hổ biến dị , lời đồn đãi quả thật không giả."
......
Hắc Hổ ba mắt? Vân Khê khẽ nhíu mày, bên tai lại vang tiếng Hổ Vương: “Chủ nhân, con Hắc Hổ này chẳng qua là hổ tộc trải qua biến dị, không coi là cái gì. Ta chỉ cần một móng vuốt là có thể đem nó xé nát."
Nghe được thanh âm khinh thường của Hổ Vương, khóe miệng Vân Khê lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khẩu khí của Hổ Vương càng ngày càng lớn.
Khâu trưởng lão và Chương trưởng lão nhìn thấy phản ứng của mọi người, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, Tiếu trưởng lão thắng định rồi, rất nhanh, cả Bắc Thần gia tộc sẽ nằm trong lòng bàn tay của bọn hắn. Chờ Tiếu trưởng lão trông coi Bắc Thần gia tộc, bọn họ chính là công thần, địa vị của bọn họ và thân phận...... Hắc hắc.
Hai người riêng tính toán riêng trong lòng.
Lúc mọi người nghị luận rối rít, thú sủng của Nhị chưởng quỹ cũng bị gọi ra ngoài, một con voi trắng to lớn như núi xuất hiện, voi trắng mặc dù không phải là thú dữ, thoạt nhìn khí thế cuồn cuộn, không khỏi làm cho người ta cảm thấy như núi Thái Sơn áp xuống đỉnh đâu, không dám khinh thường.
Voi trắng?
Trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, Vân Khê cũng không nghĩ tới Nhị chưởng quỹ còn thu phục voi trắng tương đối ôn hòa làm thú sủng của mình, dù sao voi trắng không phải là cái gì mãnh thú hung hãn, tại phương diện chiến đấu, khi bị vây trong hoàn cảnh xấu, lại không biết nó rốt cuộc có thể có bao nhiêu sức đánh lại?
Ba ——
Một tiếng vang thật lớn, một cỗ huyền khí như nước lũ, cả kinh khiến mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn theo trông, chỉ thấy một con voi trắng khổng lồ huơ vòi, vươn cái vòi dài ra hung hăng đánh về phía Hắc Hổ ba mắt, nhanh đến nỗi Hắc Hổ không kịp phản kích.
“Oành"
Thân thể Hắc Hổ rơi từ trên không trung xuống, nặng nề nện ở trên lôi đài, có xu thế như núi lở, làm cho cả lôi đài lay động mấy cái.
Hắc Hổ ngã xuống không nhúc nhích, khóe miệng không ngừng tràn ra máu đỏ tươi, mí mắt nó cũng không hạ xuống, đã chết tại chỗ.
Yên lặng, hết sức yên lặng.
Mấy trăm người nín thở ngưng thần, đám người đang náo nhiệt nháy mắt yên lặng như tờ, mọi người há to miệng, mở to mắt, ngây người như phỗng, kinh ngạc nhìn Hắc Hổ vừa rồi còn uy phong, giờ phút này lại giống như là mèo chết, gục ở trên lôi đài, không thể nhúc nhích.
Hắc Hổ đã chết?
Hắc Hổ biến dị hung tàn bị một chiêu của Voi Trắng giết chết ngay lập tức? Nó trực tiếp dùng cái vòi quật ngã đối phương ư?
Nhất thời mọi người đều hít một hơi lạnh.
Hai vị trưởng lão mặt còn đang dương dương đắc ý nhất thời không có phản ứng, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Hắc Hổ không động đậy trên lôi đài, giống như bọn họ bị tình cảnh trước mắt sợ ngây người.
“Hắc Hổ." Tiếu trưởng lão phục hồi tinh thần lại vội vàng la lên, nhưng không nhận được sự đáp lại của Hắc Hổ, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nhào tới. Bởi vì tâm tình kích động quá độ, há mồm phun ra một búng máu.
“Phụt."
Ngoài ý muốn, Voi Trắng nhìn như ôn hòa lại có uy lực lớn như vậy ư?
Vân Khê yên lặng lắc đầu thở dài.
“A." không thể nào tiếp nhận sự thật, Tiếu trưởng lão lại càng tức giận đến mức thân thể đều run lên, nổi điên lên rống to kêu to, run rẩy xoay người lại, hắn nhìn Nhị chưởng quỹ, hai mắt hận ý dấy lên hừng hực lửa nóng, dường như muốn phun ra, “Ta liều mạng với ngươi."
Rống xong, hắn lại vung đao xông về phía Nhị chưởng quỹ lần nữa, nhanh như chớp, giống như dã thú bị thương không để ý chết sống, một bộ muốn liều mạng.
Người đao hợp nhất, Thanh Long đao huơ ra, như thiên quân vạn mã lao nhanh, trăm vạn đại quân xung phong liều chết tiến đến, lưỡi đao điên cuồng dữ dội mang theo cát bụi, ẩn chứa lực lượng vọt lên sông Ngân Hà, sóng biển mãnh liệt cuồn cuộn mà đến, kinh khủng khôn cùng.
Mắt Nhị chưởng quỹ tóe ra tia lửa điện, vô cùng sắc bén, hắn biết lúc này đối phương điên cuồng, nhìn qua một cái, lần này hắn lui lại tránh khỏi công kích điên cuồng của đối phương, thân hình liên tiếp lui về phía sau, một mực thối lui đến mép đài.
“Ra chiêu đi, ngươi ra chiêu cho lão phu. Giết ngươi, hôm nay lão phu nhất định phải giết ngươi, ngươi đáng chết, đáng chết."
“Làm tổn thương Hắc Hổ của ta, ngươi không thể không chết, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngươi, lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
“Lão phu muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn, chết không có chỗ chôn, giết...... Giết...... Giết ngươi......"
Tiếu trưởng lão điên cuồng, hắn rống lên thê lương, hai mắt tràn đầy tia máu. Hai đầu lông mày của hắn ẩn sát cơ lạnh thấu xương, điên cuồng vung Thanh Long đao, mỗi chiêu đều sắc bén, như Hồng Thủy Mãnh Thú, huy thiên diệt địa bổ tới, muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
Đối với công kích mãnh liệt của Tiếu trưởng lão, Nhị chưởng quỹ không hề xuất thủ chống đỡ như vừa rồi mà là liên tục tránh né công kích điên cuồng của đối phương.
Vân Khê khẽ cau mày, nàng phát hiện thân pháp của Nhị chưởng quỹ giống như càng ngày càng chậm, có cái gì không đúng.
“Giết ngươi. Lão phu muốn giết ngươi."
Tiếu trưởng lão thề phải giết chết đối phương, Thanh Long đao trong tay theo sát không ngừng nghỉ.
Mỗi một chiêu đánh ra, thân ảnh Nhị chưởng quỹ phảng phất như là lá rụng mùa thu, lắc lư trong gió thu, mỗi lần đều cho là hắn sẽ bị thương dưới lưỡi đao, lại có thể kịp thời né tránh.
Dưới lôi đài những cao thủ bình thường, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người, đuổi nhau vòng quanh lôi đài chơi trò ‘ngươi đuổi ta chạy’, thân pháp của bọn hắn quá nhanh, phần lớn người ở dưới chỉ thấy qua tàn ảnh của bọn họ.
Lúc này, Nhị chưởng quỹ đột nhiên bước lên một bước, trong ánh sáng chớp nhoáng, hắn giơ hai tay lên, huyền khí quanh thân tăng tốc chuyển động, mãnh liệt chấn động, một luồng kình khí mãnh liệt muốn nổ tung lên, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, dời núi lấp biển, đánh về phía lưỡi đao.
“Keng, keng, keng."
Không ngừng đụng vào, ngay sau đó phát ra một tiếng vang thật lớn, kinh thiên động địa.
“Ngươi."
Con ngươi trừng lớn, Tiếu trưởng lão nhìn huyền khí càng ngày càng đậm quanh Nhị chưởng quỹ, hắn không khỏi giật mình, hắn không biết tại sao đối phương lại có nhiều huyền khí như vậy,hẳn là Nhị chưởng qũy phải bị độc tính phát tác mới đúng.
Đối phương chỉ thất thần một chút, Nhị chưởng quỹ lập tức bắt được cơ hội, huyền khí ngưng tụ trên tay, hung hăng đánh về phía bộ ngực của đối phương, toàn lực phóng.
“A ——"
Một kích kia giống như sấm sét bộc phát, quá mạnh mẽ, Tiếu trưởng lão không kịp chống cự, không thể né tránh. Hắn chỉ cảm thấy cánh tay giống như bị hòn đá lớn đánh trúng, Thanh Long đao bay ra khỏi tay, một cỗ lực lượng tràn trề từ lưng truyền đến, cổ họng ngòn ngọt, há mồm phun ra máu tươi. Thân hình của hắn phảng phất như là quả bóng bay bị rút hết khí, bay ngược ra ngoài.
Miệng hắn vỡ vụn cánh tay gân xanh nhô ra, bên ngoài da thịt hiện lên những hạt máu nhỏ chi chít, ống tay áo bị chấn nát, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt, cảm thấy hơi thở tử vong, phát giác đôi mắt của hắn không thể diễn tả nỗi tuyệt vọng.
Đúng vậy, tuyệt vọng.
Tuyệt vọng, đúng là tâm tình lúc này của Tiếu trưởng lão, thú sủng đã chết, mình cũng trở thành tàn phế, sao hắn không tuyệt vọng cơ chứ? Đừng nói người tập võ có thể giết mình, cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng có thể giết mình.
Hắn sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Xung quanh, một mảnh xôn xao.
Tiếu trưởng lão thua?
Mặc dù đã dự liệu được kết cục như thế, nhưng mà quá trình lại ngoài dự tính của mọi người.
“Không, không thể nào."
Khâu trưởng lão thất thố quát lên, cả người tản ra một luồng hơi thở kinh người, hắn trực tiếp nhảy lên, nhanh như thỏ, gấp rút đánh ra một chưởng về phía Nhị chưởng quỹ, khí thế kinh người.
Tung người bay đến, tức giận không kềm được Khâu trưởng lão mở to đôi mắt hiện lên một tia sáng lạnh, cơ hồ là trong nháy mắt, nhanh như quỷ mị, xuất hiện ở trên lôi đài.
Đứng vững Nhị chưởng quỹ cũng không nhìn đối phương, chẳng qua là lạnh nhạt giơ lên bày tay trái, đón nhận chưởng pháp của đối phương .
“Ầm!" Trong ánh sáng chớp nhoáng huyền khí của hai người mãnh liệt đụng nhau trên không .
“A ——"
Một tiếng kêu thảm thiết, tất cả mọi người nhìn thấy một thân ảnh tạo một hình cung trên không trung, trực tiếp bay ra khỏi lôi đài, không để cho hắn vào lôi đài.
“Khâu trưởng lão." Chương trưởng lão sắc mặt đại biến vội vàng đem người đỡ lên.
Nhị chưởng quỹ vừa rồi cũng không hạ sát thủ, để cho tên tiểu nhân như Khâu trưởng lão nhặt về một cái mạng già.
Không để ý đến bọn họ, Nhị chưởng quỹ cũng không đem hai vị trưởng lão này để ở trong mắt, xoay chuyển ánh mắt, nhìn mẹ con Vân Khê với ánh mắt cảm kích.
Nếu như không có nàng, hôm nay chính là ngày hai cha con bọn họ mất mạng.
“Trận tỷ võ thứ ba, lão phu thắng. Là lúc thực hiện đánh cuộc rồi." Giọng nói của Nhị chưởng quỹ không thể nghi ngờ.
Khâu trưởng lão và Chương trưởng lão sắc mặt xanh mét, nghe thấy lời của Nhị chưởng quỹ, bọn họ không nhịn được tức giận hừ một tiếng, ngón tay trắng bệch, trong mắt lóe lên tia sánh lãnh huyết. Trong tim của hắn là kiêng kỵ và phẫn hận.
Nhị chưởng quỹ tuyệt đối không phải là người mà bọn họ có thể chọc vào.
Vân Khê đứng ở một bên, vẫn đợi đến khi Nhị chưởng quỹ thu thập xong tàn cuộc, mới đi theo hắn, đi đến mục đích thực sự......
Tác giả :
Bắc Đằng