Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 7 - Chương 33: Đại kết cục, hoàn (2)

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 7 - Chương 33: Đại kết cục, hoàn (2)

Edit: Xuân Như

Beta: Sakura

“Giống nhau, cũng là giống nhau! Ha ha, Tiểu Mặc, sau này nhớ nhất định phải hiếu kính ông ngoại, cho ông ngoại uống loại rượu tốt nhất trên đời này a."

Nhìn Hiên Viên lão gia tử bợm rượu đùa bỡn, mọi người không nhịn được ồn ào cười to, cả đại điện không khí đẩy lên.

Lúc này, Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người đứng dậy, chủ động yêu cầu vì mọi người múa kiếm trợ hứng.

“Tiểu Mặc, bốn người Đinh thúc thúc vì ăn mừng con trở thành Thái tử, cố ý vì con múa kiếm trợ hứng. Sau này con phát đạt, cần phải nhớ bốn người thúc thúc nha."

Tiểu Mặc ha hả cười một tiếng, trả lời: “Yên tâm đi! Con nhất định sẽ tìm vợ cho bốn vị thúc thúc."

Ngọc Thụ Lâm Phong trên mặt bốn người khẽ lúng túng, tức giận trừng Tiểu Mặc một cái, Đinh Phong ở phút cuối cùng, vẫn là không nhịn được hướng về phía Tiểu Mặc chớp chớp mắt: “Nhất định phải tìm người xinh đẹp, xấu ta không chịu!"

Một câu nói, bị ba vị huynh trưởng ném tới một ánh mắt khinh bỉ.

Bốn vị mỹ nam tử  múa kiếm biểu diễn, thưởng tâm duyệt mục( cảnh đẹp ý vui), hơn nữa còn có bốn con Lục Vĩ Hồ làm bạn nhảy, thoáng cái thiêu đốt  không khí ở đại điện, tiếng ủng hộ liên tiếp vang lên.

Tiểu Nguyệt nha ngồi ở trong ngực phụ thân, tay nhỏ bé dùng sức vỗ, thật nồng nhiệt.

Vân Khê cũng đang muốn chuồn đi, khi ánh mắt của nàng lưu luyến hướng về phía những người Phượng gia, lại phát hiện bốn tỷ muội Phượng gia cũng đang lén lút chuồn ra khỏi đại điện, có chút thần bí. Nghĩ đến bốn huynh đệ Ngọc Thụ Lâm Phong có quan hệ sâu xa với bốn tỷ muội Xá Tử Yên Hồng, nàng liền nhẫn không được muốn cười, ngày đó Đinh Phong đánh chết cũng không cần cùng Phượng gia kết thân, nguyên nhân chính là tiểu nữ nhi  Phượng Mạt Hồng lớn lên quá mập lại quá thô, hù chết hắn, có đánh chết  hắn cũng không chịu cưới, bất quá bây giờ thì…… Vân Khê thần bí câu môi cười, Phượng Mạt Hồng hôm nay, đã sớm không phải là Phượng Mạt Hồng ngày xưa.

Đợi đến bốn huynh đệ Ngọc Thụ Lâm Phong biểu diễn kết thúc, Phượng Thanh Bình đứng lên: “Chư vị, hôm nay chuyện vui liên tiếp, kế tiếp liền do bốn nữ nhi của ta tới vì mọi người khiêu vũ một khúc trợ hứng đi."

“Tốt!" Mọi người hoan hô.

Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người thối lui sang một bên, Đinh Ngọc, Đinh Thụ cùng Đinh Lâm ba người kiển chân nhìn quanh, tràn đầy chờ đợi, duy chỉ có Đinh Phong một người không có hứng thú, chỉ cần vừa nghĩ tới Phượng Mạt Hồng vóc người trọng tải đáng sợ kia, hắn đã cảm thấy ngán, vóc người như vậy cũng có thể khiêu vũ sao? Hắn rất hoài nghi a.

Cầm Huyền kích thích, chuông và khánh tấu vang.

Kèm theo một trận làn gió thơm mát, bốn cô gái, đang mặc vũ y (quần áo khiêu vũ), nhẹ nhàng chầm chậm khiêu vũ.

Tiếng tán thưởng nối liền một mảnh.

Cả đại điện an tĩnh.

“Thật đẹp a."

“Nhảy quá tuyệt vời!"

“Ừ."

Đinh Ngọc, Đinh Thụ cùng Đinh Lâm ba huynh đệ đồng thời phát ra tiếng tán thưởng, nhìn bốn cô gái không chớp mắt, càng xem càng kích động.

“Tứ đệ, ngươi mau nhìn a! Thật đẹp!" Đinh Lâm kéo kéo ống tay áo của Đinh Phong, Đinh Phong từ đầu đến cuối cũng chưa có dời tầm mắt liếc qua bên trong sàn nhảy, “Có cái gì đẹp mắt, ta mới không nhìn!"

“Không nhìn thì thôi! Ngươi cũng đừng hối hận!" Đinh Lâm tức giận trừng hướng đệ đệ, uy hiếp nói, “Ta cùng đại ca nhị ca cũng đã thương lượng qua, chúng ta quyết định muốn hướng Phượng lão phu nhân cầu hôn, cưới  ba nữ nhi Phượng gia, sau này  các vị ấy chính là chị dâu ngươi, không cho ngươi thất lễ!"

“Cái gì? Các ngươi quyết định lúc nào? Tại sao không thương lượng với ta?" Đinh Phong nóng nảy, quay đầu, tầm mắt vừa vặn xẹt qua trong sàn nhảy, thấy thân hình vũ động như rắn nước, kỹ thuật nhảy của bốn gã cô gái xinh đẹp động lòng người, ánh mắt của hắn có chút dừng lại, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, hoài nghi ánh mắt của mình có phải hay không xuất hiện vấn đề?

Bốn gã cô gái, lớn lên giống nhau như đúc, trừ bỏ đi xiêm y, còn lại vóc người cũng giống nhau như đúc.

Kỳ lạ!

Phượng Mạt Hồng đâu? Vị Tứ tiểu thư Phượng gia đi đâu vậy?

Còn đang nghi hoặc, trong đó một nữ tử hướng phương hướng của hắn quăng tới một đạo ánh mắt e lệ, muốn nói lại thôi, Đinh Phong cả người như bị sét đánh, giật mình.

Chẳng lẽ nói, nàng chính là Phượng Mạt Hồng?

Trời ạ, này trước sau biến hóa khác biệt cũng quá lớn đi?

Tim đập nhanh như hươu chạy, cả người Đinh Phong căng thẳng lên, vừa là kích động vừa là nhảy nhót.

Nàng thật làm được, gầy hơn trước, hơn nữa còn trở nên đẹp như vậy...... Đinh Phong  trong đầu bắt đầu loạn xạ tâm viên ý mã.

Đinh Ngọc, Đinh Thụ cùng Đinh Lâm huynh đệ ba người ở một bên liếc trộm đệ đệ, lén cười trộm, thằng tiểu tử ngốc này, lúc trước vẫn ghét bỏ vóc người người ta  không tốt, bây giờ người ta vóc người thay đổi tốt hơn, để xem hắn làm sao vãn hồi cái cục diện này.

“Đại ca, nhị ca, về chuyện hướng Phượng gia cầu hôn, ta xem chúng ta có phải hay không cần suy nghĩ một chút? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bốn huynh đệ, hẳn là suy nghĩ một chút cảm thụ của Tứ đệ, chỉ lo hạnh phúc của mình, lại không để ý đến hạnh phúc của Tứ đệ, quá không trượng nghĩa rồi!" Đinh Lâm cố ý đề cao tiếng nói.

Hai người Đinh Ngọc và Đinh Thụ liếc mắt nhìn nhau, âm thầm cười trộm, Đinh Thụ lạnh lùng nói: “Tam đệ nói rất đúng, thân là huynh trưởng, tại sao có thể chỉ lo chung thân hạnh phúc của mình? Ý ta nói, nếu Tứ đệ không thích Hồng cô nương như vậy, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng hắn, hay là đi cùng Phượng lão phu nhân nói rõ ràng, chúng ta không thể cầu hôn Phượng gia tiểu thư."

“Không được! Kia tuyệt đối không được!" Đinh Phong lo lắng bật thốt lên, nghênh hướng ánh mắt chất vấn của ba vị huynh trưởng, hắn ra vẻ khẳng khái đại nghĩa nói, “Tại sao ta có thể ích kỷ như thế, bởi vì nguyên nhân chính mình mà làm trễ nãi chung thân đại sự ba vị ca ca đây? Đó tuyệt đối không được! Các ngươi không cần băn khoăn ta, cứ việc đi làm chuyện các ngươi muốn làm đi!"

“Dừng lại!"

Huynh đệ ba người tuyệt không cho hắn mặt mũi.

Đợi một khúc ngừng nghỉ, bốn tỷ muội Xá Tử Yên Hồng từ trong sàn nhảy lui đi ra ngoài, Đinh Ngọc, Đinh Thụ cùng Đinh Lâm ba người vội vàng đuổi theo. Đinh Phong thấy thế, do dự hồi lâu, lại muốn cùng đi tới, lại cảm thấy mình đuối lý, ngượng ngùng. Suy nghĩ nửa ngày, mắt thấy bóng người của bọn họsắp biến mất, hắn cái gì cũng bất chấp, hô lớn một tiếng"Chờ ta một chút", sau đó như gió bay điện chớp đuổi theo đi ra ngoài, dẫn tới tiếng  cười vang của mọi người.

Ở trong một khe nhỏ trong Hoàng cung, một thân thể nằm ngủ say, mấy người vây quanh hắn, lâm vào trong thương thảo.

“Ta vừa cẩn thận nghiên cứu, luyện chế Tạo Hóa Đan các dược liệu cần có trên căn bản đã đủ, trước mắt phiền toái duy nhất, vẫn là ở trong quá trình luyện chế Tạo Hóa Đan, cần có máu tươi của mười con thần thú, dung nhập vào trong đó, hơn nữa do bọn họ tới  trấn thủ các phương vị, hiệp trợ luyện đan. Chúng ta nơi này đã có Thiên Long thần thú cùng Thanh Lân thần thú của Thiên Tuyệt, Bạch Hổ thần thú của ta, Dực Long thần thú của Thiên Thần, bất quá cũng chỉ có bốn thần thú mà thôi, muốn tập hợp đủ tất cả thần thú, rất khó khăn a." Vân Khê phân tích nói.

“Trừ thập đại thần thú, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?" Côn Luân lão giả buồn rầu, hiện tại vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội, chẳng lẽ muốn tổ tiên tỉnh lại lại khó khăn như vậy?

“Những cái thần thú khác, chia ra ở trên người Độc Cô Mưu, Hách Liên Tử Phong, Nam Cung Dực cùng Vân Huyên, cho dù chúng ta toàn bộ tìm được rồi, vẫn là kém một con." Long Thiên Tuyệt nói.

“Đúng vậy a, cho đến tận bây giờ, tung tích của Tử Điêu thần thú, chưa có người biết được, trong khoảng thời gian ngắn muốn luyện đan thành công, nói dễ vậy sao?" Vân Khê nói.

“Thật là như thế nào cho phải? Tổ tiên như vậy sợ là kiên trì không được bao lâu." Côn Luân lão giả vội la lên.

Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, mở miệng nói: " Trước tiên chúng ta ở nơi này lưu lại một tháng, vừa dò thăm  tung tích của Tử Điêu thần thú, vừa điều chỉnh, một khi chúng ta tìm được tung tích của Tử Điêu thần thú, chúng ta có thể áp dụng kế hoạch luyện đan."

Côn Luân lão giả im lặng, một lúc lâu, thở dài một tiếng: “Cũng chỉ có thể như thế."

Bọn họ lưu lại như vậy, chính là ba tháng.

Tất cả cao thủ đi theo vợ chồng Long Thiên Tuyệt trở lại Lăng Thiên Cung,  trong thời gian ba tháng, mọi người tu luyện riêng của mình, có chút thành tựu, nhưng mà vẫn luôn không có tung tích của Tử Điêu thần thú. Thời gian luyện đan cũng không thể kéo dái được nữa, bất đắc dĩ, Vân Khê không thể làm gì khác hơn là quyết định, dẫn đầu dẫn dắt một bộ phận  cao thủ, một lần nữa trở về Long Tường đại lục.

Trước khi đi, mọi người tụ ở chung một chỗ, sắp xếp an bài riêng của mình.

Cũng không phải là tất cả mọi người nghĩ một lần nữa trở lại Long Tường đại lục, thí dụ như toàn gia Lam Mộ Hiên.

“Sư phụ, con cùng Vãn Tình, đại ca, còn có gia gia, đều thương lượng tốt lắm, quyết định ở lại Ngạo Thiên đại lục. Chúng ta tính toán ở Ngạo Thiên đại lục xây dựng một Đan học viện mới, để cho người có thiên phú luyện đan ở nơi này cũng có thể có cơ hội tiến vào Đan học viện học tập, chúng ta còn có thể đến những cái địa phương khác ở Ngạo Thiên đại lục xem một chút, có lẽ có thể tìm được  dược liệu cùng tài nguyên nhiều hơn có ích cho mình." Lam Mộ Hiên mỉm cười nói.

Lam Mộ Hiên từ xưa đến nay, vẫn luôn duy trì một tấm lòng son, một lòng dốc sức vào tu luyện luyện đan, Vân Khê rất vui mừng, quả thật cũng cảm nhận được, hắn không thích hợp ở nơi phân tranh cùng thị phi. Thay vì để cho hắn tiếp tục cùng mình bôn ba, không bằng để cho hắn và người nhà của hắn ở cùng nhau, sáng lập  một phần sự nghiệp thuộc về mình, có thể vượt qua  cuộc sống an ổn thoải mái.

“Ta tôn trọng quyết định của các người, có cái gì cần ta hỗ trợ, cứ mở miệng." Vân Khê nói.

“Sư phụ, bất cứ lúc nào, ngài vĩnh viễn cũng là sư phụ của con. Chỉ cần người cần con, con nhất định sẽ xung phong đầu tiên." Lam Mộ Hiên thu hồi nụ cười, thật tình nói.

Vân Khê vỗ vỗ đầu vai hắn, mỉm cười: “Tiểu Hiên Tử, đừng một lòng chỉ nghĩ tới luyện đan, cũng là lúc suy nghĩ một chút về chuyện sinh đứa bé rồi, thanh xuân của Vãn Tình không thể chậm trễ, biết không?"

“Cái này......" Lam Mộ Hiên ngượng ngùng đỏ mặt, ấm úp nói, “Thật ra thì...... Tình nhi đã có...... Bốn tháng rồi."

Mộ Vãn Tình ở một bên che bụng của mình, cũng ngượng ngùng hé miệng cười lên.

Vân Khê ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện, bụng của Mộ Vãn Tình  thật đúng là so với trước lớn hơn rất nhiều: “Đã bốn tháng rồi? Tiểu Hiên Tử, ngươi giấu được đủ sâu a, làm sao lại không nói cho ta biết? Nếu như ta biết Vãn Tình đã có bầu, ta  sẽ không để cho người một nhà các ngươi bôn ba khắp nơi với ta."

Nàng bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Cũng trách ta sơ sót, chiếu cố không chu toàn, phát sinh chuyện lớn như vậy, ta cũng không có phát hiện."

“Sư phụ, ngài đừng nói như vậy, là ta bảo Mộ Hiên đừng nói cho người. Trên người của người trọng trách nặng nề, hao không ít tâm tư, chúng ta không thể bởi vì một chút chuyện nhỏ, để người phí tâm." Mộ Vãn Tình hiền lành nói.

“Vãn Tình do chúng ta chiếu cố, không xảy ra chuyện gì, cũng là nha đầu ngươi, hiện tại thân phận địa vị càng cao, trên người trọng trách cũng là càng nặng. Mộ gia chúng ta vào lúc này lựa chọn rời đi, nói đến đó có điều bất nghĩa, nhưng là hiện tại trong bụng Vãn Tình có con, đúng là không thích hợp bôn ba khắp nơi." Mộ lão xin lỗi nói.

Vân Khê khoát tay: “Cũng là người một nhà, đừng nói những lời như vậy. Biết Vãn Tình có bầu, đừng nói các người chủ động yêu cầu lưu lại, cho dù các người không chịu lưu lại, ta cũng sẽ làm cho các ngươi lưu lại. Cái gì cũng đừng nói, cố gắng chiếu cố Vãn Tình, ta đang chờ nhìn  hài tử mới ra đời của đồ nhi đây."

Mộ lão vui mừng gật đầu, Mộ thành chủ mỉm cười vuốt cằm, Lam Mộ Hiên và Mộ Vãn Tình liếc mắt nhìn nhau, người một nhà ấm áp chỗ nào cũng có.

Lúc này, Dung Thiếu Hoa nắm tay  Băng hộ pháp đi ra: “Khê Nhi, ta và Băng nhi sợ là cũng không thể đi với các người."

Ở phía sau hắn, Băng hộ pháp ẩn nấp trốn đi, không chịu ló mặt.

Vân Khê nhìn lên, không nhịn được bật thốt lên: “Chẳng lẽ, biểu tẩu cũng có? Mấy tháng rồi?"

Băng hộ pháp vốn cũng đã ngượng ngùng che giấu bản thân, nghe nàng nói như thế, hận không được ngay tại chỗ đào cái hố, trực tiếp đem mình chôn luôn.

“Nhanh, nhanh!" Dung Thiếu Hoa hào phóng  trả lời, ngang hông lập tức bị  một cái tập kích, hắn đứng thẳng lưng lên, tiếp tục nói, “Là như vậy, ta rời đi Dung gia đã nhiều ngày rồi, ta tính toán  mang theo Băng nhi trở về bái phỏng cha mẹ một chút. Cái này, vợ xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống chi Băng nhi cũng không xấu, sớm nên đi với ta để gặp cha mẹ......Ừ!"

Lại là một cái đánh bất ngờ.

Vân Khê làm bộ không nhìn tới mờ ám giữa hai người, gật đầu nói: “Được! Vậy các người hồi Dung gia đi! Lúc trước hôn lễ của các người làm được quá qua loa rồi, lần này sau khi hồi Dung gia, làm hôn lễ một lần nữa long trọng hơn, nói như thế nào...... Huynh cũng là trưởng tử của Dung gia, làm cho Dung gia nở mày nở mặt."

Được, lúc này mượn Tiểu Mặc hết.

Dung Thiếu Hoa sảng lãng cười một tiếng, mở ra chiết phiến của hắn, phong tao dao động rung lên: “Hiện tại ta cũng coi như là hoàng thân quốc thích rồi, được một cái Quan nhân, quang tông diệu tổ rồi!"

“Biểu cữu cậu, ta hiểu rõ Quan nhân rất thích hợp người." Tiểu Mặc thần bí nở nụ cười, miệng nhỏ giơ lên.

“Cái gì Quan nhân a?" Dung Thiếu Hoa liếc xéo bé, tổng cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh sưu sưu, không phải là cái dự cảm tốt gì.

“Chính là Quan nhân có thể trong hoàng cung tùy ý đi lại a, tựa như...... Hà công công vậy." Tiểu Mặc nói xong, nhanh chân bỏ chạy, trốn sau lưng Tường thúc thúc. Cũng may bé trốn nhanh một bước, mới thoát bị đánh đòn, mọi người còn lại nhịn không được bật cười lên, một lớn một nhỏ này, cũng không có đứng đắn a.

“Tiểu tử thúi, ngay cả biểu cữu cậu cũng dám đùa bỡn?" Dung Thiếu Hoa ra vẻ giận trừng mắt, sau một khắc, mình cũng cười theo.

Trải qua một phen thương nghị, trừ đi toàn gia Lam Mộ Hiên cùng vợ chồng Dung Thiếu Hoa lưu lại ở Ngạo Thiên đại lục, Chiến Thiên Dực mang theo muội muội A Lý cùng Bách Lý Băng Tuyền cũng lưu lại, ba người quyết định cùng đi chung quanh du lịch, phụng bồi A Lý, để cho nàng quên mất hết thảy những việc không thoải mái từ trước.

Tiểu Mặc tạm thời vẫn là theo cha mẹ rời đi, bất quá có danh hiệu Thái tử, bé sớm muộn gì cũng sẽ trở lại nơi này.

Lưu luyến không rời, chính là người Vân gia, mặc dù không chân chính  có quan hệ huyết thống, nhưng ai cũng không cho rằng Vân Khê là người ngoài, điều này cũng chính là điều trân quý nhất của Vân Khê.

Rốt cục, bọn họ nên đi hay là ở.

Vội vã mà đến, vội vã mà đi.

Tin tức đoàn người Vân Khê rời đi, rất nhanh truyền khắp cả Đông Lăng quốc, đối với mọi người Ngạo Thiên đại lục mà nói, đoàn người bọn họ tồn tại giống như là thần, bọn hắn nhìn lên, xa không thể chạm. Những cao thủ kia trong ngày thường tự cho mình là thiên hạ vô địch, cũng rối rít tìm chỗ để núp vào. Bây giờ nghe nói bọn họ rời đi, những cao thủ này tự cho là đúng liền một lần nữa lộ ra diện mục thật của bọn hắn, bắt đầu tác oai tác oái.

Biệt viện Lục Vương Phủ, trong một góc tối, có một tên nam tử quần áo rách nát, điên điên khùng khùng du đãng ở trong vườn hoa, thỉnh thoảng vồ mồi các  côn trùng trên mặt đất, thỉnh thoảng truy đuổi các con bươm bướm, như du hồn dã quỷ, lại giống như một hài đồng khù khờ, phàm là người nhìn thấy hắn, cũng sẽ không nhịn được lắc đầu thở dài, cảm thán.

Bởi vì hắn không phải là người khác, hắn chính là  danh chấn Nam Hi quốc ngày xưa vang xa vạn dặm, một bộ áo bào màu bạc  khuynh thiên hạ Tĩnh vương gia —— Nam Cung Dực!

Ngày xưa là Hoàng Tôn quý tộc, hôm nay lại là đồ điên, đổi lại là người nào, cũng sẽ không nhịn được cảm thán, vì sao hắn có luân lạc tới hôm nay?

“Nghe nói không? Vân gia Đại tiểu thư mang theo Tiểu thái tử rời đi hoàng cung, nghe nói là đi chỗ thật xa, bọn họ đi lần này, du côn lưu manh trên đường cái lại bắt đầu đi ra ngoài hoành hành ngang ngược, tác oai tác oái nữa."

“Cũng phải thôi? Đi theo Vân gia Đại tiểu thư cùng nhau đến đây, toàn bộ đều là nhất đẳng  cao thủ đứng đầu, lúc trước có mấy người lưu manh không có mắt, đắc tội bọn họ, kết quả hai ba lần đã bị đánh đến thê thảm không nỡ nhìn. Từ nay về sau, bọn du côn lưu manh cũng không dám đến đường lớn đi dạo, hiện tại thì tốt, người vừa đi, bọn họ lại bắt đầu lớn lối làm càn."

“Vân gia Đại tiểu thư cũng thật là tuyệt vời, từ trước là  vị hôn thê của Tĩnh vương gia, còn chưa cưới vào cửa, biến thành tin đồn cho cả Nam Hi quốc. Ai ngờ chỉ trong thời gian chớp mắt, nàng biến hóa nhanh chóng, trở nên lợi hại như thế, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng đối với nàng hết sức lễ độ, chớ nói chi là nàng và Tĩnh vương gia chênh lệch khác biệt. Ngươi nhìn một cái, hiện tại Tĩnh vương gia đã điên rồi, thành một tên phế nhân, cùng hiện tại  so sánh với Vân đại tiểu thư, quả thực một người là  đám mây chân trời, một người là bùn nát trong đất......"

“Nhỏ giọng một chút, chớ nói! Hắn dầu gì cũng là một cái Vương gia, nếu như bị Lục vương gia nghe được, chúng ta sẽ bị phạt."

Hai gã hạ nhân lén lút rời đi. Sau khi bọn hắn đi không lâu, nam tử quần áo rách nát từ từ ngẩng đầu lên, tóc dài tán loạn trong không trung, lộ ra một đôi  ánh mắt phát sáng hữu thần, đôi mắt này sắc bén như đao, phảng phất có thể cắt rách vật cứng rắn hết thảy trên thế gian này. Một đôi mắt như vậy, làm sao có thể ở trên thân của một người điên, thấy thế nào cũng không hòa hợp.

“Chính là một người đê tiện, cũng dám nhục nhã Bổn vương? Muốn chết!"

Vừa nói xong, từ trong góc tường nhảy vào hai người, hai người bọn hắn mặc áo xám, trên mặt mang mặt nạ, che ở hơn phân nửa khuôn mặt. Một người trong đó khom người nói: “Chủ nhân, có muốn thuộc hạ đi giết hai nha hoàn hay không này?"

Nam Cung Dực hừ lạnh một tiếng: “Không cần! Bổn vương chịu nhục, giả ngây giả dại, rốt cục khó khăn chịu đựng đã qua, tại sao có thể bởi vì hai tiện nhân này mà phá hủy đại kế của Bổn vương?"

“Chủ nhân anh minh! Chủ nhân vì đã lừa gạt Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê, chịu nhục, thuộc hạ đối với chủ nhân bội phục vạn phần. Hiện tại vợ chồng Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê cũng đã rời đi, chính là một Đông Phương Vân Tường, căn bản không phải đối thủ của chủ nhân."

“Chúc mừng chủ nhân! Ngày chủ nhân lại thấy ánh mặt trời  cuối cùng đã tới rồi!"

“Kia Long Thiên Tuyệt mặc dù phế hết võ công của chủ nhân, nhưng là hắn thế nhưng lại quên mất, chủ nhân còn có hai con thần thú hộ thân, chỉ riêng lực lượng của hai con thần thú, thử hỏi cả Ngạo Thiên đại lục, ai có thể kẻ địch của người?"

Nghe hai gã thủ hạ chính mình nói chuyện với nhau, Nam Cung Dực cười lạnh một tiếng, trong lúc vui vẻ mang theo thật sâu hận ý: “Long Thiên Tuyệt phế đi võ công của Bổn vương, khoản sổ sáchnày, Bổn vương nhất định phải đòi lại!"

“Chủ nhân, như vậy kế tiếp, ngài có kế hoạch gì?"

Nam Cung Dực trầm ngâm chốc lát, híp mắt, cẩn thận nói: “Các ngươi lại cẩn thận đi điều tra rõ ràng, Long Thiên Tuyệt và Vân Khê có thật hay không đã rời đi, trước khi không có hoàn toàn điều tra rõ ràng, Bổn vương tạm thời sẽ không có bất kỳ hành động gì. Lần này, vô luận như thế nào cũng phải cẩn thận, Bổn vương không thể phạm sai lầm lần thứ hai."

“Dạ, chủ nhân! Chúng ta sẽ đi điều tra." Hạ nhân lĩnh mệnh, nơi xa truyền đến tiếng bước chân, hai gã hạ nhân khom người, không tiếng động vái chào, sau đó nhanh chóng biến mất ở vườn hoa.

Nam Cung Dực ánh mắt vừa trợt, đưa tay, một lần nữa chuẩn bị làm rối loạn tóc dài ở hai márủ xuống, cúi người đi, tiếp tục tại trong vườn hoa"Điên" chơi đùa.

Nam Cung Anh cùng hai đứa hài tử  đồng hành đi tới vườn hoa, xa xa thấy được Nam Cung Dực gục ở trên mặt đất điên đùa, nàng dưới chân dừng lại, cắn môi, lộ ra thần sắc phức tạp. Đó là Tam thúc nàng, lúc trước nàng vẫn hay  cùng Tam thúc đùa giỡn, chẳng qua là không biết bắt đầu từ đâu lúc nào, Tam thúc của nàng lại thay đổi, không hề thân cận cùng nàng nữa, thậm chí ở một lần đó, Tam thúc thiếu chút nữa lấy  tánh mạng của nàng cùng gia gia.

Mặc dù nàng có chút không cách nào hiểu Tam thúc, cảm thấy Tam thúc càng ngày càng xa lạ, nhưng nhìn đến bộ dáng điên dại như bây giờ của Tam thúc, trong lòng nàng thật là khó chịu

Hai đứa bé cùng theo nàng mà đến, bọn họ cũng không biết  thân phận của Nam Cung Dực, thấy Nam Cung Dực hình dạng điên điên dại dại gục ở trong vườn hoa, tâm liền nổi lên chơi đùa, cất bước hướng hắn đi tới. Trong đó một nam hài, đưa chân, đi về phía Nam Cung Dực trên mông hắn ngoan đạp một cước, Nam Cung Dực sau khi bị phế võ công, lực lượng bản thân  liền vô cùng yếu kém, hiện tại hắn lại không thể bại lộ chính mình, hắn chỉ đành phải làm bộ té xuống, ngã nhào trong đất bùn ở vườn hoa.

Nam hài thấy thế, cười ha hả, hướng về phía đồng bạn ngoắc: “Anh Tử, Anh Tử, nơi này có người điên, chúng ta cùng đi trêu chọc hắn chơi đi!"

“Tốt!" Thằng bé trai tâm nổi lên ham chơi, chạy theo đi qua, hai đứatiểu nam hài hướng về phía Nam Cung Dực một bữa đá đạp, nhìn hắn lần lượt ngã nhào, lần lượt té vào trong đất bùn, hai đứa tiểu nam hài càng thêm hăng say.

Nam Cung Anh ngây người hồi lâu, không nhịn được quát to lên: “Các ngươi mau dừng tay! Hắn là Tam thúc của ta, không cho các ngươi khi dễ hắn!"

Nàng ba bước biến thành hai bước, chạy nhanh tới, đem hai đứa tiểu nam hài kéo qua một bên, thanh âm khiến trách nói: “Hắn là ta Tam thúc, không cho khi dễ ta Tam thúc!"

" Tam thúc của ngươi? Anh Tử, ngươi không có lầm đi? Hắn chính là người điên, người hắn lớn như vậy, tóc tai bù xù, xiêm y rách nát, còn gục ở trong đất bùn bắt sâu, kẻ điên như vậy, tại sao có thể là Tam thúccủa ngươi?"

“Đúng vậy, Anh Tử, ngươi lầm đi? Ngươi trước kia dầu gì cũng là  công chúa, Tam thúc ngươi hẳn là Vương gia … Người a, thân phận cao quý, làm sao có thể người điên đi?"
Tác giả : Bắc Đằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại